Chương 4
Đúng vào lúc này, Nguyệt Trung Miên đột nhiên la lên: "Đậu xanh, luck gì đây, nói ra boss ẩn là ra à."
Lam Hà nhìn Diệp Tu đánh ra hai chữ "Ha ha", chính mình cũng gõ ba dấu chấm lửng. Cậu đánh phó bản trong Rừng Rậm Cách Lâm nhiều lần đều không gặp boss ẩn, vậy mà Diệp Tu vừa đến đã gặp. Ăn ở kiểu gì mà may vậy. . .
Lam Hà đã đánh phó bản này rất nhiều lần, về cơ bản dù nhắm mắt vẫn có thể đánh thắng. Cậu thấy Nguyệt Trung Miên đang chỉ huy trôi chảy phía trước, nên chỉ đi sau tiện tay giải quyết vài con quái nhỏ, không thể qua loa hơn. Nguyệt Trung Miên dần dần cảm thấy Lam Hà cho dù là người chơi lão làng nhưng chỉ là kẻ có kỹ thuật bết bát, đành mặc kệ lối đánh qua loa của cậu.
‘Ám Dạ Miêu Yêu sắp xuất hiện giữa đường.’ Sau khi gợi ý của hệ thống biến mất, Nguyệt Trung Miên bố trí chiến thuật: “Tui tới giữ nó, sẽ cần chút thời gian. Mấy ông đợi một lát rồi hẵng công kích, đừng lộn xộn."
"Tới rồi." Diệp Tu ú ớ kêu một tiếng. Sau loạt động tác nhảy lên xoay người liền mạch, Quân Mạc Tiếu nhắm ngay hướng mà Ám Dạ Miêu Yêu tập kích. Lam Hà cũng nhanh chóng phản ứng theo anh.
Một bóng đen từ trong rừng bay vèo ra, kèm theo một tiếng mèo kêu chói tai. Ám Dạ Miêu Yêu có hình thể nhỏ, tốc độ nhanh. Nguyệt Trung Miên là người đầu tiên kéo thù hận của Ám Dạ Miêu Yêu, còn Quân Mạc Tiếu bị xem là người chơi hệ Thánh chức. Xem ra kỹ thuật của Nguyệt Trung Miên cũng khá, có vẻ tốt hơn lúc nãy rất nhiều. Lam Hà vừa nghĩ vừa chuẩn bị ra chiêu.
"Giết." Nguyệt Trung Miên hô.
Rốt cuộc Lam Hà cũng tập trung sự chú ý của mình. Kỹ năng của Kiếm khách không ngừng được sử dụng. Bằng một pha di chuyển nhẹ nhàng, cậu lướt qua công kích từ Ám Dạ Miêu Yêu.
Rõ ràng Nguyệt Trung Miên bị đợt bùng nổ bất ngờ của Lam Hà làm sợ hết hồn: "Ái chà, không tệ lắm."
Lam Hà không trả lời nhưng không nhịn được oán thầm ‘Chuyện tốt hơn còn chờ mi đấy.’
Dĩ nhiên Diệp Tu cũng chú ý tới Kiếm khách tên Lam Hà này. Nếu như chuyện mới nãy không phải ăn may, vậy chỉ có thể nói kỹ thuật thao tác của người này gần như là cao thủ cao cấp nhất trong game online. Từ trạng thái mất tập trung lúc đánh quái nhỏ đến thái độ chợt trở nên nghiêm túc như bây giờ, phỏng chừng cậu ta cũng đến vì boss ẩn.
"Máu đỏ rồi, trị liệu mau đuổi tới." HP của Ám Dạ Miêu Yêu chỉ còn một phần mười, nhưng Nguyệt Trung Miên lại đột nhiên phản kích nương tay, tiếp tục liều chết với Ám Dạ Miêu Yêu. ‘Hắn đang làm gì vậy.’ - Lam Hà kinh ngạc. (xem đoạn cuối chương 7 nguyên tác TCCT để hiểu rõ cảnh Nguyệt Trung Miên đánh boss)
Cậu chỉ nghe Nguyệt Trung Miên hét to một tiếng: "Phắc, OT rồi!" Ám Dạ Miêu Yêu lợi dụng quán tính, nhanh như chớp bỏ Nguyệt Trung Miên qua một bên, giơ móng vuốt cào về phía Lam Hà. Lam Hà nhanh chóng hủy công kích, dùng một chiêu Chịu Thân lăn khỏi chỗ, né được một cú quào. Mà Ám Dạ Miêu Yêu cào không trúng cậu thì nhào đến quào một đội viên khác.
Lúc này trong lòng Lam Hà cũng hiểu được rằng bọn họ đều bị Nguyệt Trung Miên tính kế. Hắn cố ý đánh ra trạng thái OT vì muốn một mình chiếm lấy Ám Dạ Miêu Yêu. Cậu không nghĩ đến chuyện Diệp Tu vậy mà cũng có lúc bị người mưu hại. Có điều kiếp trước Diệp Tu đã phá hư kế hoạch của hắn, kiếp này Lam Hà cũng sẽ không để cho hắn toại nguyện.
"Mấy ông làm cái gì đó? OT liên hoàn à? Đùa tui chắc." Nguyệt Trung Miên còn đang hùng hổ đuổi theo Ám Dạ Miêu Yêu để cướp thù hận. Một bên khác, hai người mới đều bị Ám Dạ Miêu Yêu dằn vặt đến nỗi chỉ còn một chút HP. Lam Hà vọt tới bên cạnh Ám Dạ Miêu Yêu, công kích, né tránh, tận lực hút thù hận từ Ám Dạ Miêu Yêu, để trị liệu Quân Mạc Tiếu tranh thủ một chút thời gian. Chẳng qua vận may của hai người mới kia thật sự không tốt, Ám Dạ Miêu Yêu cào hai lần nhanh gọn lẹ thì cả hai đều bay màu.
Sau khi hai người đó ngỏm củ tỏi, Ám Dạ Miêu Yêu đột nhiên quay đầu, bắt đầu tấn công Lam Hà. Lam Hà không muốn gia tăng giá trị thù hận, vụt qua Ám Dạ Miêu Yêu một cách đẹp đẽ. Ám Dạ Miêu Yêu nhiều lần vồ hụt, phát ra tiếng kêu chói tai. Nguyệt Trung Miên ở bên cạnh Ám Dạ Miêu Yêu thoáng hoang mang, cố tỏ vẻ mình đang nỗ lực kéo thù hận: "Lam Hà, nhanh ra chiêu đi. Ông đang làm gì thế?"
Lam Hà không để ý tới hắn, nhanh nhẹn lách khỏi phạm vi công kích của Ám Dạ Miêu Yêu. Lúc này, Ám Dạ Miêu Yêu đã cuồng bạo, tốc độ và sát thương đều tăng lên. Lam Hà không ra chiêu một lúc lâu, hơn nữa trước đó cậu vẫn luôn đánh qua loa. Trái lại Nguyệt Trung Miên dùng đòn công kích mang tính chất tượng trưng dần dần kéo thù hận tới. Ám Dạ Miêu Yêu một xoay người nhào về phía Nguyệt Trung Miên. Nguyệt Trung Miên hiển nhiên không có phòng bị, thoáng chốc bị Ám Dạ Miêu Yêu cắn một cái.
"Trị liệu đâu, thêm HP đi." Giọng Nguyệt Trung Miên có chút gắt gỏng. Hắn không nghĩ tới Lam Hà đã nhìn ra kế hoạch của hắn. Kỹ thuật cao như vậy lại đi lừa hắn.
Diệp Tu chỉ gõ hai chữ "Ha ha".
Nguyệt Trung Miên càng thêm gấp gáp: "Hai người các ông có ý gì, có đánh boss nữa không đấy."
"Không thể thêm HP, sẽ OT." Lúc Quân Mạc Tiếu nói ra câu này, cõi lòng Nguyệt Trung Miên lạnh đi. Hóa ra hai người kia đều nhìn thấu.
"Như vậy đi hai vị, chúng ta hợp tác diệt boss ẩn, vật liệu rơi ra cho mấy ông chọn trước, còn lại thì chúng ta đổ xúc xắc. Thế nào?"
Lam Hà không nói gì. Quân Mạc Tiếu lên tiếng: "Chuyện này rất khó để người ta tin tưởng nha."
"Vậy ông muốn thế nào?"
"Tui muốn thế nào cũng không cần ông bận tâm. An tâm chịu chết đi."
‘Quả nhiên’, Lam Hà nghĩ thầm, ‘so tâm bẩn với Diệp Tu, ha ha’. Có Diệp Tu ở đây, chỉ cần anh dùng mấy câu trào phúng là đủ để Nguyệt Trung Miên tức ói máu. Bản thân cậu không nói câu nào vẫn có cảm giác sung sướng khi trả được thù.
Rốt cuộc Nguyệt Trung Miên hấp hối nói: "Hai đứa bọn bây không muốn chơi game nữa à? Biết công hội Nguyệt Luân của tụi tao lợi hại ra sao không?" Nghe được câu này Lam Hà suýt chút nữa bật cười. Cậu chỉ nói một câu: "Tạm biệt."
Nguyệt Trung Miên chết rồi, Ám Dạ Miêu Yêu liền bổ nhào về phía Lam Hà. Lam Hà không tránh né, dùng một chiêu Ngân Quang Lạc Nhẫn tiến thẳng, nhảy lên tránh được đòn tấn công. Lúc này, Quân Mạc Tiếu rút Ô Thiên Cơ ra, biến thành chiến mâu, đâm thẳng vào người Ám Dạ Miêu Yêu.