Hoàn [SN Song Diệp 2021][Diệp Tu] 0529

Trời Sao

Dụng tẫn tâm ta, nâng gót chân người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
433
Số lượt thích
1,964
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ, Lâm Kính Ngôn
#1
0529

Author: Syncogon
Trans: Trời Sao

Chúc mừng sinh nhật, Diệp Tu, Diệp Thu!

Sản phẩm thuộc project [Project mừng SN Song Diệp 2021]LEGENDS NEVER DIE - TRUYỀN KÌ BẤT DIỆT

Diệp Tu không phải kiểu người coi trọng ngày sinh nhật. Nhưng dù vậy, bao nhiêu năm qua người ta vẫn chẳng ngừng chúc

“Bất ngờ chưa!! Chúc mừng sinh nhật!”

Diệp Tu ré lên khi một đống pháo giấy và hàng loạt tiếng hô nổ vào mặt mình. Phải vài giây sau anh mới hiểu chuyện gì đang xảy ra, và mới thấy rõ hai người đang đứng trước mặt, đầu đội mũ sinh nhật, tay hân hoan vung vẩy một thứ gì đó.

Tô Mộc Thu cười toe toét và đập tay với cô em gái. “Thích không? Cái này là… Chả biết nữa, nhưng mà đồ tự làm đó! Pháo giấy có tiếng gì đấy dành riêng cho dịp đặc biệt này. Mộc Tranh giúp đỡ hơi bị nhiều nên nhớ phải cảm ơn ẻm đấy!”

Diệp Tu gãi đầu. “Lần sau báo trước hộ cái, trời ạ…”

“Nhưng mà thế thì còn gì vui nữa! Ông phải thấy mặt mình cơ!”

“Đỉnh lắm ấy,” Tô Mộc Tranh cười khúc khích, hai mắt tỏa sáng. Thấy cô như thế, Diệp Tu không tài nào giận nổi, anh chỉ đành thở dài rồi vò đầu mình.

“Quan trọng là, mừng ông tròn 16! Năm nay quan trọng lắm đấy, biết tại sao không?” Tô Mộc Thu không thèm chờ anh trả lời. “Ông đã đi được 2/3 chặng đường trở thành Toàn Chức Cao Thủ rồi đấy!”

“… Hả?”

“À thì, vì Vinh Quang có 24 nghề ấy!” Tô Mộc Thu choàng một tay lên vai Diệp Tu, khoa tay múa chân. “Cho nên khi ông sang tuổi 24 ông sẽ trở thành cao thủ mọi nghề! Trở thành sách giáo khoa của Vinh Quang! Người ta sẽ viết cả tiểu thuyết về ông luôn cho coi!”

“Cho xin đi.” Diệp Tu đảo mắt. “Có ông mới cần cả năm để thành thạo một nghề thôi, tui nhanh hơn nhiều lắm.”

“À thế cơ à? Muốn thi không?” Tô Mộc Thu xô nhẹ anh.

Diệp Thu nhe răng cười. “Chơi luôn.”

Nhưng Tô Mộc Tranh đã kịp thời chặn lại trước khi hai người có thể vọt tới trước máy tinh như mọi khi. “Ít nhất cũng ăn bánh đã! Anh phải ước một điều nữa, sinh nhật cơ mà!” Cô chỉ tay về phía chiếc bàn nơi đang đặt một chiếc cupcake vani phủ kem màu cam.

“Ừ nhỉ, tý thì quên mất!” Tô Mộc Thu vỗ tay lên trán. “Tụi tui còn mua cupcake mà, Mộc Tranh chọn riêng cho ông nên mau ăn đi! Ăn ngon vào! Nhớ ước rằng ông sẽ đánh bại tui vì ai chả biết có thể ông mới thắng được.”

“Cứ tự nhủ thế đi đêm ngủ cho ngon,” Diệp Tu bật cười. Cả ba ngồi xuống quanh chiếc bàn nhỏ, Tô Mộc Thu quẹt diêm, thắp nến, đẩy chiếc bánh tới trước mặt Diệp Tu.

Một chiếc cupcake rất dễ thương, lớp kem phủ xoáy thành hình tháp một cách hoàn hảo được rắc thêm một lớp kẹo cốm đủ màu lên trên. Là thứ mà cả ba thường ngắm nhìn ở các hàng bánh nhưng không bao giờ rút ví ra mua. Nhưng đây là quà đặc biệt cho dịp đặc biệt, lồng ngực Diệp Tu tràn ngập cảm giác ấm áp.

Mình ước… Mình ước rằng tụi mình có thể mãi ở bên nhau như thế này, thật lâu thật lâu.

Diệp Tu nhắm mắt và thổi nến.

===========================​

“Tôi không tin nổi,” Ngô Tuyết Phong thở dài, "Là tôi quen cậu bao nhiêu năm nay mà tới tận bây giờ mới biết sinh nhật cậu là ngày nào. Mà còn không phải nghe từ cậu mà từ Tiểu Mộc Tranh nữa! Mấy chuyện này đáng lẽ cậu có thể nói với tôi mà?”

“Xin lỗi nhé?” Diệp Tu nở một nụ cười ngượng ngùng. “Tại… không có dịp?”

Ngô Tuyết Phong lắc đầu. “Cậu đúng là hết nói nổi,” Anh bảo thế, nhưng nụ cười vẫn treo trên môi. “À mà, giờ tôi biết rồi nên là, chúc mừng sinh nhật! Có mua quà cho cậu này, nhưng biết hơi muộn nên cũng không mua được gì đặc biệt…”

“Không đâu, thế là được rồi.” Diệp Tu nhận túi quà, ngập ngừng đôi chút rồi vươn người ôm lấy Ngô Tuyết Phong, “Cảm ơn, anh Phong.” Anh nói. “Vì đã luôn cứu tui trên sân, và chắn đạn cho tui dưới sân.”

“Đấy là nhiệm vụ của tôi mà, nhỉ?” Ngô Tuyết Phong cười, vỗ lưng anh. “Tôi sẽ luôn hỗ trợ cậu, cậu biết mà.”

“Tui không thể cầu hợp tác nào tuyệt hơn anh nữa.” Diệp Tu cười. “Sẵn sàng náo loạn chưa?”

“Luôn sẵn sàng.”

===========================​

Diệp Tu yếu ớt bé nhỏ tội nghiệp đang băng qua đường hầm dành cho tuyển thủ để về phòng thì đột nhiên bị một ông trùm mafia chặn đường đòi tiền nếu không sẽ phải nhận hậu quả-

“Lại đang lảm nhảm gì nữa thế?”

Diệp Tu nở một nụ cười ngọt ngào với ông trùm mafia. “Không có gì đâu Lão Hàn. Tìm tui làm gì vậy?”

Hàn Văn Thanh nhìn anh đầy ghét bỏ nhưng không nói gì thêm, chỉ ném cho anh một món đồ. Diệp Tu bắt lấy, hơi lóng ngóng nhưng may mắn không trượt, một thành công đối với anh. “Hửm? Gì đây?” anh hỏi.

“Tôi nghe nói rằng sắp tới sinh nhật cậu rồi, Diệp Thu.” Hàn Văn Thanh trả lời. “Nên, chúc mừng sinh nhật sớm.”

“Ông mua quà cho tui hả?” Trong giọng nói của anh chỉ lộ ra một xíu xíu ngờ vực, nhưng thực ra ẩn đằng sau thái độ bất cần đấy là cảm giác choáng váng. Đối thủ cũng thường làm thế này hả? Hay… Hàn Văn Thanh xem anh là bạn từ bao giờ thế?

“Ừ. Có vấn đề gì không?”

“… Không.” Diệp Tu nói. “Ông tốt ghê, thật ra tui không ngờ được rằng đằng sau cái mặt đáng sợ đó là một con người mềm như bông thế này. Thật sự ấy,” anh vờ gạt lệ, “Được làm đối thủ của một người như ông đã là một món quà sẵn rồi.”

Hàn Văn Thanh lườm anh.

“Có điều,” Diệp Tu vung vẩy món quà có hình dạng giống một chiếc ví được bọc kĩ, “Nếu trong này là bóp tiền thì chắc tui sẽ cười to lắm đấy Lão Hàn ạ.”

Hàn Văn Thanh lườm càng dữ dội hơn. Diệp Tu nhếch mép.

===========================​

“Diệp Thu Diệp Thu Diệp Thu Diệp Thu Diệp Thu Diệp Thu!!!”

Tiếng gọi bị dội lại văng vẳng khắp đường hầm làm sự ồn ào vốn có như nhân đôi lên, chưa gì đã khiến đầu Diệp Tu ẩn ẩn thấy đau. Anh cam chịu quay đầu lại: “Chú muốn gì?”

Hoàng Thiếu Thiên nhảy tới trước mặt anh, Dụ Văn Châu bình thản theo sau.

“Xin chào tiền bối.” Dụ Văn Châu lễ phép chào hỏi.

“Chào Dụ đội.”

“Diệp Thu chết tiệt, đừng có bơ tui!” Cục lông tăng động màu vàng lần nữa cắm chốt xuống trước mắt Diệp Tu.

“Đừng lo, thật không may là chú đã đảm bảo là chuyện đấy hoàn toàn không thể xảy ra được rồi. Chú muốn gì?”

“Chẳng có tý biết ơn nào cả. Nè, chúc mừng sinh nhật! Nhận đi, của tui với đội trưởng đó. À với cả, PKPKPK đê đê PK là cách mừng sinh nhật hợp lý nhất trần đời đó ai chẳng biết!”

Dụ Văn Châu vẫn chỉ cười nhẹ nhàng. “Tiền bối sinh nhật vui vẻ. Chúc những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với tiền bối trong năm nay.”

Diệp Thu nhận quà, khịt mũi. “Cậu có thể tặng tui món quà hoàn hảo nhất bằng cách khiến cậu ta im miệng mà?”

“Tôi biết, những đáng tiếc là tôi bất lực. Có thể cậu ta sẽ yên tĩnh lại sau khi anh đánh một trận với cậu ta?”

“Thôi đừng cố.” Diệp Tu cười.

“Nè nè tui đứng ngay đây đó có thấy không! Diệp Thu tui sẽ túm cái mông anh tới đấu trường ngay lúc này ngay lập tức ngay giây phút này-”

“Ôi chao xem kìa, tới giờ cho cún ăn của tui rồi. Hẹn gặp lại mấy cậu ha, và cảm ơn vì món quà!”

“DIỆP THU ÔNG QUAY LẠI ĐÂY MAU-!”

===========================​

“Diệp… Tu.”

“Hửm? À, chào Mắt Bự, cậu thế nào rồi? Dẫn đội ổn không? Người kế thừa đã dũng cảm lên tý nào chưa?”

Vương Kiệt Hy gật đầu cụt lủn. “Bọn tôi rất ổn, cảm ơn. Không biết bao giờ mới gặp lại nhau nên tôi muốn đưa anh cái này trước.”

“Này là…?” Vương Kiệt Hy đưa cho anh một cái hộp hình lập phương, nặng hơn bề ngoài. Nãy giờ Vương Kiệt Hy ôm nó rất cẩn thận, cho nên Diệp Tu cũng làm theo.

“Qùa thôi. Hơi dễ vỡ nên anh nhớ cẩn thận. Chúc mừng sinh nhật sớm, tiền bối. Tôi…” Vương Kiệt Hy lưỡng lự đôi chút, nói tiếp, “Anh rời đi không lâu lắm, và tôi biết kể cả khi còn giải nghệ anh vẫn giữ liên lạc với bọn tôi, nhưng dù sao thì vẫn rất mừng khi thấy anh trở lại. Tôi rất tận hưởng quá trình trưởng thành của chiến đội và các đội viên của anh… Đội của anh quả thật độc nhất vô nhị, nhưng cũng rất đáng ngưỡng mộ.”

“Tui…” Biết trả lời sao bây giờ? Diệp Tu rất ít khi thấy ngại ngùng, nhưng sau khi nghe những lời kia… Cuối cùng, dù chẳng thể nào sánh được với những thứ anh muốn truyền tải, Diệp Tu chỉ có thể đáp: “Cảm ơn, Vương đội.”

“Có điều tôi cũng mong anh không làm việc quá sức? Xây một chiến đội mới toanh, lại còn toàn tân binh như thế…”

Vương Kiệt Hy sẽ hiểu, có lẽ hiểu rõ hơn bất cứ ai, rằng chuyện này khó nhường nào. Diệp Tu cười buồn bã. “Vẫn ổn. Có lẽ… Có lẽ lúc trước nếu tui được chuyển tới một chiến đội khác, tui đã có thể đánh thêm vài năm.”

“Nhưng mà… Tui sẽ không đánh đổi Hưng Hân với bất cứ gì khác. Chắc cậu hiểu mà, phải không?”

===========================​

“Nè!” Tôn Tường đột ngột ném một chiếc hộp được bọc lại vào người anh. Nói rằng Diệp Tu bị bất ngờ hoàn toàn không quá chút nào.

“Ừm…” Đương nhiên Diệp Tu vẫn nhận, nhưng cầm món đồ một cách thận trọng. Chắc thằng ku này không ghét anh đến mức tặng bom hay gì đâu ha? “Cảm ơn…?”

“Chúc mừng anh gần nghĩa địa thêm một năm ha, ông già.” Tôn Tường làu bàu, nhét tay vào túi nhìn đi chỗ khác. “Tôi sẽ không nhẹ tay với anh chỉ vì anh già đâu đấy nhé! Lên sân chắc chắn tui vẫn sẽ đá đít anh!”

Diệp Tu khịt mũi. “Đang ngủ mơ đấy à Tiểu Tường.” Anh lơ đãng xem xét… món quà sinh nhật (?)… được gói trong một lớp giấy vàng có họa tiết hình cừu trắng. “Chú tự gói đấy hả? Giấy gói đẹp đấy, hợp với chú. Có điều gói đẹp hơn tui tưởng, rất ấn tượng.”

Lời rác rưởi phun ra vừa tự động vừa tự nhiên, nhưng suy nghĩ của anh thì đã trôi sang phương khác. Thật lòng mà nói, thứ gây ấn tượng với anh hơn cả là Tôn Tường – Tôn Tường! – tặng quà cho anh. Thằng ku này không ghét anh đến mức đủ để tặng quà cho anh từ bao giờ thế? Cũng… khá là cảm động đấy nhỉ?

“Anh lượn đi,” Tôn Tường trả lời, mặt quạu quọ, nhưng lại khiến nụ cười trên mặt Diệp Tu càng nở rộng.

“Ừm…” Bạn đồng hành của Tôn Tường chọn đúng lúc này để lên tiếng, ngập ngừng đưa cho Diệp Tu một hộp quà khác. “Chúc mừng sinh nhật… Tiền bối…”

Diệp Tu cũng đón nhận món quà đến từ Chu Trạch Khải, nhưng ít hoang mang lo lắng hơn. “Cảm ơn Tiểu Chu nhé.”

“Tiền bối… rất… tuyệt.” Chu Trạch Khải nói, hơi cúi đầu. Diệp Tu thấy thế, nụ cười dần dịu lại.

“Cậu cũng thế.” Anh trả lời, “Mùa này hai người phát huy rất xuất sắc, đặc biệt là khả năng phối hợp của cả hai. Rất trông chờ tới lúc chúng ta gặp lại trên sân đấu.” Anh nói thật lòng. Dù rằng đó có thể sẽ là trận đấu khó khăn nhất của Hưng Hân, nhưng chắc chắn vẫn sẽ là một trận đấu rất tuyệt.

“Tụi tôi không cần ông bình luận!” Tôn Tường hừ lớn, nhưng Diệp Tu vẫn thấy chóp tai cậu ta ửng hồng, “Tự tôi biết Nhất Diệp Chi Thu của tôi đã vượt qua anh rồi! Mình về thôi, đội trưởng, phải huấn luyện để đè bẹp tên này một lần và mãi mãi mới được.”

Chu Trạch Khải mở miệng, định nói thêm gì đó, nhưng cuối cùng chỉ lắc đầu. Cậu ta ngượng ngùng cười với Diệp Tu, rồi quay đầu đi theo đồng đội.

Diệp Tu trông theo bước hai người rời đi, sau đó liếc về phía Giang Ba Đào đang đứng một bên, không chút hứng thú với những chuyện vừa rồi.

“Rồi,” Diệp Tu nói, đi tới, “Cậu nói gì mà khuyên được cả hai tên kia làm vậy thế? Cậu định mua chuộc để tui nhẹ tay với mấy cậu hơn hay gì? Đúng tâm bẩn y như Bậc Thầy Chiến Thuật mà…” Vì dù cả hai rất khác nhau về tính cách, nhưng cả Chu Trạch Khải lẫn Tôn Tường đều không phải kiểu người sẽ…

Giang Ba Đào chỉ cười. “Tự họ muốn tặng quà cho anh đấy, chỉ cần được đẩy một cái thôi. Dù sao đã là đội viên Luân Hồi thì sẽ cần phải có năng lực xã hội mà. Chúc mừng sinh nhật nhé, tiền bối.”

Nghe vậy, Diệp Tu bật cười. “Cảm ơn. Hy vọng chúng ta sẽ đánh một trận thật ngoạn mục.”

“Tương tự với anh.”

===========================​

“Nào nào mọi người!” Trần Quả vỗ tay để thu hút sự chú ý. “Gần tới sinh nhật Diệp Tu rồi! Chúng ta cần phải chuẩn bị gì đó thôi!”

“Chị chủ, chị gọi tụi tôi đến vì thế đó hả?” Ngụy Sâm lèm bèm, tựa người lên ghế rồi nhả khói ở một góc phòng. “Tui cứ tưởng là họp bàn chiến thuật quan trọng hay gì cơ…”

“Im đi, cái này cũng rất quan trọng.” Trần Quả nói. “Cậu ấy đã giúp chúng ta rất nhiều rồi, không có cậu ta thì sẽ chẳng có ai trong chúng ta đứng ở đây cả, cho nên đây là điều nhỏ bé nhất mình có thể làm cho cậu ta. Ai có ý tưởng gì không?”

Hiện tại Tô Mộc Tranh đang ra ngoài với Diệp Tu, đánh lạc hướng anh để mọi người có thể bí mật họp bàn như bây giờ. Bên cạnh hai người đó, Hưng Hân đã có mặt đông đủ.

“Vinh Quang là thứ duy nhất mà đội trưởng quan tâm, à cả giành chức vô địch nữa,” An Văn Dật chỉ ra. “Và tất cả chúng ta đã và đang nỗ lực góp sức vào đó rồi.”

“Nhưng mình vẫn có thể làm gì đó cho ảnh ngoài cái đấy mà.” Đường Nhi nói. “Diệp Tu cũng sẽ rất cảm kích.”

“Ảnh cung Song Tử!” Bánh Bao hào hứng nói. “Nên tụi mình có thể tặng anh ta một người em sinh đôi-”

“Ảnh có em sinh đôi sẵn rồi.” La Tập nghiêm túc nói.

“-thế lại càng tốt, mình có thể tìm em sinh đôi của ảnh rồi-”

“Ai có ý gì hay hơn không?” Trần Quả kiên quyết cắt lời Bánh Bao trước khi cậu ta có thể nghĩ ra ý tưởng kỳ quặc gì khác.

“Một cái cốc in chữ Ông Bố #1,” Phương Duệ nói. “Vừa đúng với vai trò lại còn thỏa mãn được cái tôi của ổng.”

Dưới bao anh nhìn bắn về phía mình, hắn giơ hai tay đầu hàng. “Làm sao? Chuẩn quá chứ lị. Ổng thu nhận một đống tân binh rồi bồi dưỡng thành cả một lực lượng như bây giờ còn gì. Nhìn đôi mắt chân thành của tôi rồi chấp nhận sự thực đê!”

“Nhất Phàm cũng từng có lần gọi ảnh là bố nè.” Bánh Bao lớn tiếng. Kiều Nhất Phàm đỏ bừng cả mặt nhưng không cách nào phản bác.

“Đấy, thấy chưa!”

“Mua cho nó cái gạt tàn hoặc bật lửa gì đó đi.” Ngụy Sâm gợi ý.

“Chiến đội chúng ta không khuyến khích thói quen gây hại!”

“Một bịch mì ăn liền được không?”

“Hoặc McDonalds, ảnh thích khoai chiên chỗ đấy mà?”

“Quà kiểu gì thế trời?”

An Văn Dật không hoàn toàn sai khi nói Diệp Tu chỉ quan tâm tới Vinh Quang. Nếu loại trừ danh hiệu Vinh Quang mà họ sẽ gắng sức đạt được trong tương lai thì còn gì nữa? Diệp Tu sẽ thích gì? Cái gì mà anh có thể sử dụng, cái gì sẽ có ý nghĩa với anh?

Dần dần, các ý tưởng ngày càng trở nên kỳ quặc hơn.

“Gối ôm cỡ người thật in hình ổng.”

“Mua bảng quảng cáo trên tòa tháp Citibank rồi ịn mặt ổng lên.”

“Ý ý, Đường Nhu có thể bao trọn công ty sản xuất Vinh Quang rồi tặng ổng!”

“Mình tặng ổng một lọ tinh chất vô sỉ cô đặc đi.”

Đột nhiên, một tiếng ho nhẹ vang lên. Bình thường một âm thanh bé nhỏ như thế sẽ chẳng được ai chú ý, nhưng vì người ho hơi đặc biệt cho nên căn phòng đột nhiên tĩnh lặng như thể bị tắt công tắc.

Mạc Phàm hơi hoảng hốt khi có cả tá cặp mắt dồn về phía mình. Đường nhìn đảo loạn khắp phòng của cậu ta khiến những người khác tự hỏi liệu Mạc Phàm có sẽ nuốt lại những lời mình định nói như mọi lần không.

Nhưng cuối cùng, cậu ta vẫn nói. Khẽ khàng như thường lệ, nhưng vẫn nghe hiểu được. “Mua mô hình Quân Mạc Tiếu có ổn không?”

Ý tưởng quá đơn điệu. Trần Quả định mở miệng bác bỏ như những cái khác, nhưng rồi lại im lặng, và cân nhắc.

Ý tưởng đơn giản, nhưng không tệ. Và rồi, đột nhiên cô nhớ về những cành hoa đặt trên một ngôi mộ, cùng một giọng nói lặng lẽ, kể lại một câu chuyện. Dù chỉ là mô hình, không có giá trị thực tế nào cả… thì nó vẫn có ý nghĩa của riêng nó. Anh sẽ thích.

“Có vài cái khá là tuyệt đấy,” Đường Nhu nói. “Em nhớ mình từng thấy một cái có thể thay đổi hình dạng được.”

“… Được rồi,” Trần Qủa bảo, chậm rãi gật đầu. “Mình có thể nghiên cứu cái này. Mình có thời gian mà, sẽ được thôi. Rồi viết thiệp cho đẹp nữa…” Những tiếng thì thầm và những cái gật đầu đồng ý ngập khắp căn phòng.

“Nhưng tui vẫn thấy tụi mình nên mua cả cốc nữa,” Phương Duệ mìm cười. “Ổng sẽ thích, tui đảm bảo.”

===========================​

Diệp Thu V

22:03 29/05/2025

[ảnh] [ảnh] [ảnh] [ảnh] [ảnh] [ảnh]

Chiến đội Hưng Hân – Chiến đội quán quân, binh đoàn vương giả, chiến đội định nhất toàn vũ trụ.

Vinh Quang không phải trò chơi của một người – cảm ơn tất cả mọi người <3 :)
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook