Hoàn [Lam Vũ mùa 6][Phương Thế Kính - Dụ Văn Châu]Nước chảy

Hóng chuyện 24/7

Hóng ai mà đôi mắt không đều (☆_@)
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
337
Số lượt thích
2,063
Location
Bắc Kinh
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Phương Minh Hoa, Trịnh Hiên, Lý Diệc Huy
#1
Đồng nhân Toàn chức cao thủ


Dụ Văn Châu - Phương Thế Kính
Nước chảy
Tác giả: Thu Lại Nguyên
Edit: @Hóng chuyện 24/7

Một sản phẩm thuộc project [Lam Vũ] Xanh màu mưa hạ - Mừng Lam Vũ lên đỉnh vinh quang
"Cách biệt hoàn toàn, Lam Vũ vô duyên với vòng chung kết"

"Cường đội xưa, mặt trời sắp lặn?"

Phương Thế Kính gấp tờ báo làm đôi, theo đà ném nó xuống bàn, nhéo mũi đầy vẻ mệt mỏi.

Mùa thứ ba của giải đấu chuyên nghiệp Vinh Quang với Lam Vũ mà nói thì là tên đội là thứ để nhân hoá cho từ... bấp bênh. Nguỵ Sâm rời đi, Phương Thế Kính tiếp quản chiến đội, cảm tưởng hết thảy không trở tay kịp, nhưng lại dường như đã sớm được báo trước.

Tuần sau chính là trận cuối cùng của vòng đấu bảng, tranh tài thì vẫn phải đánh, nhưng thắng bại đã chẳng liên quan đến quán quân. Ngã lòng, uể oải, bàng hoàng, mùa giải này cũng coi như Phương Thế Kính cảm nhận được những đắng chát mà Nguỵ Sâm đã từng nhấm nháp. Đội trưởng không dễ làm mà.

Hai tay đút túi, anh đi qua hành lang, dưới hai tầng chính là nơi trại huấn luyện. Sau khi kiếm điểm chiến đội, hầu hết tuyển thủ đều quay về nhà, thành ra hành lang thông giữa phòng huấn luyện và tầng ký túc xá đều vắng tanh. Ấy vậy, giờ cũng là ngày đầu tiên kỳ nghỉ hè của đám nhóc nên tụi nhỏ tầng này rôm rả đến lạ.

Mỗi khi anh bị gánh nặng đè sập, Phương Thế Kính đều sẽ đến ngắm trại huấn luyện. Đẩy tấm cửa thuỷ tinh bị tụi nhỏ vẽ đến mức trở nên bẩn, tất cả tâm trạng uể oải suy sụp đều được thu lại.

Anh vẫn nhớ không sau khi Nguỵ Sâm đi, Hoàng Thiếu Thiên đã từng hứa hẹn một cậu:

"Cho tui thêm thời gian một năm. Sau một năm, tui sẽ ở đó quyết chiến với họ."

Những đứa trẻ này cho anh sức mạnh, để anh tin rằng Lam Vũ không bao giờ là không còn gì cả, vẫn còn những cây non cứng cáp đã sẵn sàng để ra sân. Hi vọng, chưa từng biến mất ở Lam Vũ.

"Văn Châu." Phương Thế Kính tựa cửa.

"Đội trưởng." Cậu trai lấy tai nghe xuống, đứng dậy khỏi vị trí. Thời khắc bốn mắt giao nhau đó, cậu đã đoán được tám phần thứ mà người kia trông chờ.

"Ra ngoài với anh một chút." Phương Thế Kính vẫy tay.

Dụ Văn Châu mặt vẫn như vậy, lúc ra cửa bị khung cửa đập vào bả vai, làm cậu đau đến mức phải rít lên. Còn nội tâm Phương Thế Kính giờ dường như đang khá chập chừng nên anh có vẻ không để ý đến chuyện kia cho lắm.

"Trận tranh tài hôm trước, anh muốn nghe chút về cái nhìn của em." Phương Thế Kính vừa đi vừa nói.

Dụ Văn Châu dừng lại, xoa xoa bả vai, hơi mờ mịt: "Chúng ta, và Hoàng Phong ấy ạ?" Cậu đột nhiên không rõ Phương Thế Kính giờ đang thật sự muốn cậu kiểm điểm, hay là thăm dò cách nhìn của cậu với đội hình tuyển thủ chính của Lam Vũ bấy giờ.

"Đừng vội." Phương Thế Kính cười cười, "Chỉ là muốn nghe xem em phân tích trận đấu thôi."

Vậy chỉ cần nói tình huống trong trận là được rồi. Dụ Văn Châu ngay hôm kết thúc tranh tàiđã thảo luận vấn đề này với Hoàng Thiếu Thiên một lần, giờ chỉ cần sắp xếp lại từ ngữ là có thể kể hoàn chỉnh tất cả lại lần nữa cho Phương Thế Kính nghe.

Phương Thế Kính nghe mà bảy phần vui mừng, ba phần chua chát. Nếu nói là Trường Giang sóng sau xô sóng trước thì thật sự khi vừa mới bắt đầu, anh đã quá rõ. Tương lai Lam Vũ nằm trong tay của cậu bạn này, mình chỉ là người thay cậu quản lý một năm, chờ cậu trưởng thành mà thôi.

"... Vậy nên, nếu khi ấy, chúng ta chiếm được vị trí mấu chốt này, ta thật ra vẫn có hi vọng thắng được đoàn đội." Dụ Văn Châu vừa dứt lời, cậu mới để ý mình đã cứ đi theo sau đội trưởng, đi thẳng tới bên hồ câu lạc bộ.

Phương Thế Kính bước gần bãi thêm hai bước, chẳng nói chẳng rằng ngồi xuống. Dụ Văn Châu do dự mất giây, cũng ngồi xuống theo anh.

"Em thấy được rất nhiều điểm quan trọng, thậm chí có vài nơi khi tụi anh kiểm điểm cũng không hề nói đến, bao giờ về phải nói lại cho mấy cậu ấy mới được."

Dụ Văn Châu không tự ti nhưng cũng chẳng kiêu căng, cậu chỉ thật sự cầu thị nói: "Đội trưởng, ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc y mê, cục diện lần này xác thực rất phức tạp."

"Em... cũng đoán được anh định nói với em chuyện gì đi?" Phương Thế Kính thu lại tầm mắt khỏi ánh đèn bên hồ, nghiêng đầu nhìn cậu thiếu niên trầm ổn lại xuất chúng.

"Vâng, liên quan đến chuyện mùa giải sau em chính thức đăng ký sao ạ?" Dụ Văn Châu ngập ngừng, "Thật ra không phải chỉ em..."

Phương Thế Kính cười lắc đầu: "Không chỉ thế... anh không chỉ muốn em chính thức ra mắt, mà anh còn hi vọng em có thể đảm nhiệm chức đội trưởng Lam Vũ mùa giải sau. Đương nhiên là dùng tài khoản Sách Khắc Tát Nhĩ."

Nghe được hai chữ "Đội trưởng" và "Sách Khắc Tát Nhĩ", vẻ kinh ngạc và chần chờ hiếm khi có lại xuất hiện trên khuôn mặt Dụ Văn Châu.

"Đội trưởng, thế anh..."

Phương Thế Kính biết cậu lo lắng điều gì: "Anh vốn là tuyển thủ tự do mà, chơi gì cũng được. Yên tâm, anh vẫn sẽ đồng hành cùng các em một thời gian, không giống tên nào đó cứ cố tình gây sự như vậy."

"Vì vậy, nên? Em có lòng tin sẽ đảm nhiệm tốt chức vị này không?"

"Em... không biết." Giọng cậu thì thào.

Chính thức ra mắt vào mùa giải thứ tư, với cậu và Hoàng Thiếu Thiên mà nói, đó là chỉ là cơ hội mà các cậu đang trông chờ. Các cậu chuẩn bị cho điều như thế, cũng có thể nhờ nó mà ước định chính xác thực lực của mình. Dù là lúc này, Phương Thế Kính muốn đưa cậu - Dụ Văn Châu phụ trách chỉ huy dấu đoàn đội, cậu cũng sẽ không "do dự" hay "xoắn xuýt". Nhưng "Đội trưởng" và "Sách Khắc Tát Nhĩ", chức vị này, trách nhiệm này biểu thị cho một ý nghĩa trọng đại.

Điều này sẽ chứng tỏ, Dụ Văn Châu sẽ trở thành hạch tâm chân chính của chiến đội Lam Vũ... trong trận là thế, ngoài trận càng vậy.

Giống như Nguỵ Sâm và Phương Thế Kính từng làm, mỗi một quyết sách đều phải gánh chịu hậu quả mà nó mang lại, làm mái nhà cao nhất để che nắng che mưa, làm trụ cột tinh thần vững chãi nhất cho tất cả mọi người. Đồng thời, cũng trở thành người đầu tiên bị nhận xét trong mắt ngoại giới về Lam Vũ, mọi thứ về cậu đều liên quan đến đánh giá của ngoại giới về Lam Vũ.

Trước đó, kể từ lần lần cậu hạ Ngụy đội ba lần khi luyện tập, thì cậu cũng đã dần dần chạm đến sự công nhận,ngay cả kẻ để mắt lên đầu như Hoàng Thiếu Thiên cũng đã tín nhiệm cậu, các tuyển thủ đàn anh trong đội đều rất tán dương cậu. Nhưng điểm "ngoài ra" kia lại làm cho cậu không yên lòng được.

"Em có lòng tin có thể đánh giải được, nhưng..." phát triển Vinh Quang đến như giờ, chuyện đã không còn chỉ là "Thi đấu" nữa rồi.

"Nhưng tay của em thật sự không nhanh cho lắm, để em đảm nhận chức đội trưởng Lam Vũ, người ngoài có khi sẽ cảm thấy Lam Vũ..." Dụ Văn Châu không nói tiếp, nhưng Phương Thế Kính có thể hiểu.

Dụ Văn Châu nghĩ, sau này người ta giới thiệu về chiến đội Lam Vũ, nói đội trưởng Lam Vũ là một kẻ tay tàn, thì sẽ ra sao?

Điều cậu lo, Phương Thế Kính đương nhiên cũng đã nghĩ qua. Cũng có đáp án.

Người đội trưởng Lam Vũ phổ thông bình thường này đứng lên, cầm viên đá cuội phổ thông bình thường.

"Viên đá này, nếu anh ném nó xuống hồ, nó sẽ ra sao?"

"Sẽ... chìm xuống ạ?"

Chân phải Phương Thế Kính đột nhiên tiến lên một bước, theo đà cầm lấy viên đá, vung tay theo chiều ngang rồi ném nó xuống hồ. Viên đá cuội đánh động gợn sóng trên mặt hồ tĩnh lặng, nảy lên một lần rồi lại một lần, sau đó mới chìm xuống đáy hồ.

"Giờ, khi anh nhắc đến viên đá kia với em, em sẽ nói nó đã này năm sáu bảy lần, xa bảy tám mét, hay sẽ nhắc nó chìm vào đáy nước?"

Dụ Văn Châu kinh ngạc, bình tĩnh lại rồi nhìn mặt hồ, đột nhiên nghẹn lại.

"Nói một chú cá bơi trong hồ bảy tám mét, nhưng không có viên đá nào nảy trên mặt nước xa bảy tám mét đâu." Phương Thế Kính cẩn thận kể lại câu chuyện ngụ ngôn mà anh chuẩn bị, rất đắc ý. Anh đưa tay vỗ bả vai vừa đụng vào cửa của Dụ Văn Châu, thành ra hai người đều rít lên kêu đau. Phương Thế Kính vừa ném đá có hơi quá sức, cánh tay bị căng cơ.

Anh khởi động lại tay lại, nói: "Em cũng không cần phải quyết định vội, dù cho tuyển thủ chính thức của đội đều nhất trí mong chờ em sẽ làm đội trưởng, nhưng anh vẫn muốn em tự làm chủ nguyện vọng này. Nếu thật sự không bằng lòng, anh cũng không bắt ép."

"Em sẽ mau chóng quyết định." Dụ Văn Châu hứa hẹn.

-

Lại một tuần, trận đấu cuối cùng của vòng bảng. Thắng thua của Lam Vũ ở tuần này đã chẳng ai còn quan tâm, trang đầu của tờ Thể Thao Điện Tử để một dòng tít rất bắt mắt:

"Vòng chung kết, Ma Thuật Sư giá lâm!"

Dụ Văn Châu vốn đang kiếm điểm trận ra sân tranh tài của Lam Vũ, nghe thấy Hoàng Thiếu Thiên bên cạnh rì rầm thì quay đầu nhìn tiêu đề.

Chàng trai mà hồi trước cậu và Thiếu Thiên đã ước định trên khán đài, quả thật đã đi trước bọn họ một bước, không chỉ thế còn xa hơn tưởng tượng của bọn cậu. Lúc ấy, Dụ Văn Châu cảm thấy bọn cậu còn chưa chuẩn bị kỹ càng, vậy giờ thì sao?

Lúc này thì sao?

Hoàng Thiếu Thiên dường như đang chờ cậu phát biểu cảm nghĩ về dòng tít trên báo Ma Thuật Sư này. Lại nói, cái tên nhóc Hoàng Thiếu Thiên này, dù lúc nào cũng khoe khoang, tự mãn, nhưng thật ra không hề mù quáng tự đại; dù đã từng buông lời hẹn Vương Kiệt Hi gặp trên trận, nhưng sau khi biết thực lực của mình vẫn chưa đến nơi đến chốn, cậu vẫn lựa chọn chìm xuống một năm. Vì vậy, đánh giá đơn giản thì, cậu ta vẫn là một kẻ tin được, chỉ là vẫn quá tự mãn thôi, làm người ta rất muốn chọc cậu điên lên.

Thế là Dụ Văn Châu lườm Hoàng Thiếu Thiên một chút, giọng từ tốn: "Ma Thuật Sư? Danh xứng với thực."

Hoàng Thiếu Thiên tất nhiên là không hài lòng với thái độ quá từ tốn này của cậu, ngồi thẳng dậy: “Cậu là đồ... Cậu có nghiên cứu gì về ổng không?"

Cũng không phải mới nghiên cứu chút xíu, dù sao mùa giải tới bước vào giới chuyên nghiệp, họ sẽ thực sự trở thành kình địch.

"Cậu ta..."

Dụ Văn Châu chỉ vừa cất lời, của phòng huấn luyện đã "xoạch" mở, Phương Duệ vừa hô to tên Hoàng Thiếu Thiên vọt vào.

- Vũ khí bạc của Dạ Vũ Thanh Phiền, hoàn thành!

Nghe được tin này, Hoàng Thiếu Thiên nào có nhớ đến cái gì Vương Kiệt Hi, chỉ như khỉ con vọt lên, chạy ra ngoài như gió lốc.

Dụ Văn Châu lắc đầu cười khổ, đang định tiếp tục làm việc mình ban nãy thì Phương Duệ bu lại: "Văn Châu, ông không qua coi thử hả? Nghe đâu có người bí ẩn nào đó trong game gửi cho Lam Khê Các cả mớ vật liệu hiếm, bên phòng kỹ thuật mới chế phát ra luôn vũ khí bạc á!"

"Người bí ẩn?"

“Ừa.”

Dụ Văn Châu bỗng nhiên rầu rĩ lại. Ánh mắt cậu hướng về phía máy tính trong góc bị bỏ trống kia, nhớ đến kẻ "cố tình gây sự". Lòng cậu biết, Nguỵ Sâm quyết định rời đi, dù thế nào cũng có liên quan đến cậu. Nhưng cậu sẽ không vì thế mà hối hận, cậu cũng tin rằng, Nguỵ Sâm không cần cậu phải như vậy. Ấy nhưng cậu lại đột nhiên phát hiện ra, mình lại nhất quyết không quan tâm đến phần trách nhiệm, phần trách nhiệm khi anh ta rời đi, giao cho cậu.

Hoặc là nói, vì cậu, và vì Hoàng Thiếu Thiên, cùng với những thiếu niên khác đang trưởng thành ngay tại Lam Vũ này, có thể mau mau tiếp lấy phần trách nhiệm. Thật ra Nguỵ Sâm chưa bao giờ rời đi.

Hệt như anh biết bọn họ sẽ nhất định chừa lại một chỗ cho anh vậy, dù không ai ngồi, nhưng vẫn muốn cùng bọn cậu đi tiếp quãng đường.

Dụ Văn Châu đột nhiên buồn vô cớ, Phương Duệ là người mới đến trại huấn luyện sau vòng khiêu chiến năm nay, cậu chưa từng gặp Nguỵ Sâm, nên cũng không biết Dụ Văn Châu ngồi lẩm bẩm thứ gì về chiếc ghế trống ở góc tường.

"Văn Châu, cậu có đi không?" Cậu vội vã muốn đi xem Hoàng Thiếu Thiên dùng thử vũ khí bạc.

"Đi thôi, xem thử chút." Dụ Văn Châu khép laptop lại, đứng dậy.

Phương Duệ đã chạy trước đến cửa, giữ cửa lại rồi giục cậu mau đi nhanh. Dụ Văn Châu rảo chân đi tới, để ý thấy năm ngón tay phải nắm cửa động đậy không ngừng, sốt sắng mô phỏng động tác gõ bàn phím.

"APM cao nhỉ?" Dụ Văn Châu cười nói.

Phương Duệ cũng cười đáp lại, nhưng so với nụ cười đậu trên môi Dụ Văn Châu, thì nụ cười của cậu lại mang theo chút bí ẩn, ranh mãnh.

"Đề tài này tui nên thảo luận với Thiếu Thiên thì hơn..." Phương Duệ nói.

Dụ Văn Châu không để ý cậu trêu mình, chỉ đi ra cửa sau bình tĩnh gọi cậu nhanh chân.

Có một số chuyện, nghĩa một tuần, là đã đủ lâu rồi.

-

Hoàng Thiếu Thiên phấn khích thử vũ khí bạc, nhảy cẫng lên trên ghế của tuyển thủ dự bị, gì mà Đấu Thần, Quyền Hoàng, Phồn Hoa Huyết Cảnh, Ma Thuật Sư chứ, tất cả đều bị cậu tự đòi tuyên chiến.

Người vây xem không những không cản trở, thậm chí còn kích động hơn Hoàng Thiếu Thiên, hò reo kêu được!

Dụ Văn Châu biết, mọi người đã đợi ngày này rất lâu. Cậu cũng vậy.

"Trông chờ vào em đấy, Thiếu Thiên!" Người của bộ phận kỹ thuật bận rộn gần hai năm, tất cả chỉ vì giờ khắc này.

"Còn phải nói nữa ạ? Tất nhiên rồi!" Hoàng Thiếu Thiên hô, nhảy khỏi ghế, cậu không ngại chiếc ghế mà mình vừa giẫm lên, đặt mông lên bắt đầu thao tác.

Dụ Văn Châu không có chen vào đám người, lẳng lặng đứng một bên nhìn.

Phương Thế Kính lúc này lại lẳng lặng chui ra, đứng cạnh cậu.

“Đã sẵn sàng chưa?” Anh đột ngột hỏi một câu.

Dụ Văn Châu nhìn anh, mà Phương Thế Kính lại hướng ánh mắt ra ngoài song cửa, nhìn khoảng trời xanh thăm thẳm.

“Rồi ạ.” Dụ Văn Châu đáp.

Em tuy không phải là viên đá xám xinh đẹp, nhưng em sẽ khiến người ta phải nhớ kỹ, em có thể nảy được bao xa, chỉ quên rằng em sẽ phải chìm.

Huống chi không chỉ mình em, mà còn có Thiếu Thiên, có anh, có các đồng đội.

Ta có nguyên một mặt hồ, tên Lam Vũ.

Viên đá xám xấu xí này cứ thế mà nảy qua mặt hồ suốt xuân hạ, lướt qua thu đông. Nó lúc lên lúc xuống, cũng chẳng phải luôn thuận lợi.

Dù cho cố gắng bao nhiêu cũng đổ xuống sông, xuống biển, đá kiểu gì cũng phải chìm xuống, tuy tàn khốc như thế, nhưng nơi mặt hồ vĩnh hằng đó, bên bờ vẫn còn có vô số viên đá còn đang chờ đợi hành trình của mình. Không bao giờ ngừng hi vọng.



Cre: Tam Cảnh
 

Bình luận bằng Facebook