Hoàn [Lam Vũ mùa 6] [Trịnh Hiên] Không ngờ

Huyenanh0901

Người chơi công hội
Thần Lĩnh
Bình luận
160
Số lượt thích
460
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Vương Kiệt Hi, Tôn Tường, có nửa fan Luân Hồi
#1
Fanfic Toàn chức cao thủ

[TRỊNH HIÊN] KHÔNG NGỜ

Tác giả: Vi Thần
Editor: Hành
Beta: @Hóng chuyện 24/7

Một sản phẩm thuộc Project Lam Vũ: Xanh màu mưa hạ - Mừng Lam Vũ lên đỉnh vinh quang

Cảnh báo trước:
1. Trịnh Hiên trung tâm, nonCP
2. Lời văn rất trẻ con, vô cùng ooc
3. Nếu như không có vấn đề, vậy thì xin mời lướt xuống

0.

Đến mùa hè giữa mùa giải thứ bảy và thứ tám, chuyên gia đạn dược đứng top suốt bấy nhiêu năm là Trương Giai Lạc đột nhiên giải nghệ. Khi gấp gáp tìm người kế tục Bách Hoa Liễu Loạn, kỳ thực cái tên đầu tiên chiến đội Bách Hoa nghĩ đến chính là Trịnh Hiên của Lam Vũ.

Quản lý Bách Hoa sau nhiều đêm trằn trọc, cuối cùng đã liên lạc với Trịnh Hiên, ngỏ ý với cậu về đề nghị chuyển nhượng từ Lam Vũ sang Bách Hoa.

". . ."

"Đợi tôi suy nghĩ thêm chút đã." Trịnh Hiên nói.

1.

Trịnh Hiên cúp máy, nhìn tin nhắn nói chuyện với quản lý Bách Hoa trên màn hình điện thoại, sâu trong lòng chính là không thể bình tâm lại được.

Đây không phải là lần đầu tiên quản lý Bách Hoa tìm cậu.

Cú điện thoại vừa rồi không chỉ đơn giản là để nhắc cậu suy nghĩ một chút.

Mà hẳn là bởi vì vị trí chủ lực đã để trống quá lâu rồi, quản lý Bách Hoa rõ ràng không thể kiềm chế được nữa, không ngừng nhấn mạnh những lợi ích cậu sẽ nhận được khi đến Bách Hoa.

. . . Tiếp nhận Bách Hoa Liễu Loạn, trở thành hạt nhân của chiến đội, là trung tâm của cả sân đấu.

Nhưng những điều này, Trịnh Hiên sao có thể không biết rõ chứ?

Từ mùa giải thứ tư gia nhập Liên minh đến nay, dưới vầng hào quang của Thế hệ Hoàng kim, các tuyển thủ cùng năm khác đều trông có vẻ rất nhạt nhòa. Ở chiến đội Lam Vũ, cậu cũng vào đội ngang thời gian với Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên, nhưng mọi người chỉ thấy hai người kia chứ không thấy cậu. Trịnh Hiên đã đứng cạnh họ suốt từng ấy năm, nhưng mỗi khi nhìn thấy cậu, người ta đều hết hồn sực nhớ: Ý, thằng cha này cũng mùa giải thứ tư, chung Thế hệ Hoàng kim nè!

Cậu vốn đã quen với cuộc sống như thế.

Trở thành chủ lực, đây là quả thật một cơ hội.

Một cơ hội bất ngờ.

2.

Trịnh Hiên không thể tùy tiện đưa ra quyết định được, không thể làm gì khác ngoài tạm hoãn kế hoạch của bọn họ, dùng một câu "Sẽ suy nghĩ thêm" đuổi người đi.

"Haizz" Trinh Hiên thở dài một hơi, "Đúng là áp lực như núi."

Trịnh Hiên liếc đồng hồ trước khi tắt máy ước chừng chuẩn bị sắp đến giờ huấn luyện, liền nhanh chóng để điện thoại vào chế độ im lặng, để trên bàn phòng nghỉ.

Nào ngờ vừa mới mở cửa phòng nghỉ đi ra thì đã thấy Dụ Văn Châu đứng bên ngoài.

Dụ Văn Châu một tay cầm tài liệu nhìn, một tay khựng giữa không trung, dường như định vặn tay nắm cửa.

Dụ Văn Châu nắm hụt, liếc mắt thì thấy cửa đã được kéo ra, sau đó mới dời tầm mắt khỏi đống tài liệu đang cầm trong tay. Lúc giương mắt lên nhìn thấy Trịnh Hiên, anh có chút sửng sốt, nhưng chốc lát sau đã phục hồi lại tinh thần mới chào hỏi.

Trịnh Hiên nghiêng người nhường chỗ, ra hiệu với Dụ Văn Châu có thể đi. Dụ Văn Châu khẽ gật đầu, nói tiếng cảm ơn, đi về phía bàn trong phòng nghỉ.

"Đội trưởng." Đúng lúc Dụ Văn Châu lướt qua, Trịnh Hiên bỗng nhiên gọi anh lại.

"Hả?" Dụ Văn Châu khẽ cười, quay đầu nhìn cậu.

Nhìn dáng vẻ hiền lành giống ngày thường của Dụ Văn Châu, tự nhiên Trịnh Hiên lại không dám mở miệng. Nghĩ lại thì nếu như quản lý Bách Hoa thật sự tìm tới cậu, Dụ Văn Châu thân là đội trưởng của Lam Vũ làm sao có thể không biết chứ?

"Liên quan tới chuyện là khả năng tui có thể sẽ chuyển nhượng. . ." Trịnh Hiên gằn mạnh hai chữ "khả năng", ý muốn nói với Dụ Văn Châu rằng cậu chưa chắc đã có ý định chuyển nhượng, mà làm như vậy, cậu đơn giản chỉ muốn thăm dò một chút thái độ của đội trưởng đối với sự việc lần này mà thôi.

Dụ Văn Châu dường như đã sớm đoán được Trịnh Hiên sẽ hỏi vấn đề này, anh có vẻ đã sớm có chuẩn bị, không chần chừ trả lời:

"Tôi tôn trọng sự lựa chọn của cậu."

Suy đoán của Trịnh Hiên không lệch đi đâu được. Hơn nữa không chỉ có mỗi Dụ Văn Châu, thân là đội phó - Hoàng Thiếu Thiên dĩ nhiên cũng sớm biết tin này rồi.

Vì chuyện này, mà Hoàng Thiếu Thiên đã bí mật nói chuyện với Dụ Văn Châu.

"Không phải chứ, đội trưởng! Cậu sẽ không trơ mắt nhìn Hiên Tử đi Bách Hoa chứ!"

Dụ Văn Châu nhìn phản ứng của Hoàng Thiếu Thiên, hơi nghi hoặc nói: "Cậu ấy chẳng phải chưa đi hả?"

"Vậy sao cậu không khuyên cậu ấy một chút!"

"Nếu cậu ấy đã quyết, thì liệu những lời khuyên của chúng ta có thể lọt tai hay không?" Dụ Văn Châu không trả lời mà hỏi ngược lại.

Hoàng Thiếu Thiên nhất thời nghẹn lời, há hốc mồm, không nói lên lời.

"Hơn nữa, việc chúng ta nên làm là tôn trọng sự lựa chọn của cậu ấy."

Hoàng Thiếu Thiên không nỡ để Trịnh Hiên đi, Dụ Văn Châu biết, nhưng suy cho cùng đây là chuyện riêng của Trịnh Hiên, bọn họ không có tư cách gì để nói cả. Vả lại phải để chính cậu đưa ra quyết định, mới tránh việc sau này sẽ tiếc nuối.

". . . Cảm ơn đội trưởng." Trịnh Hiên không tiếp tục chủ đề này nữa, bước ra khỏi phòng nghỉ, quay đầu nói với Dụ Văn Châu "Đội trưởng, gặp lại sau." rồi mới đóng cửa.

"Haizz. . ." Trịnh Hiên thở dài.

Trong phút chốc, cậu cảm thấy nếu có người thay cậu đưa ra quyết định thì tốt biết bao.

Nhưng cuối cùng chẳng có ai cả,

Bất lực ghê.

"Đúng là áp lực như núi. . ."

3.

Huấn luyện như thường lệ, sinh hoạt và huấn luyện sẽ chẳng bao giờ chừa thời gian cho cậu suy nghĩ.

Trịnh Hiên tới phòng huấn luyện, chuẩn bị mở cửa thì nghe thấy tiếng Hoàng Thiếu Thiên bên trong:

"Tui không cho ông hỏi cậu ấy!"

Mở cửa ra, đập vào mắt là hình ảnh Hoàng Thiếu Thiên một tay cầm con chuột của Từ Cảnh Hi giơ lên cao. Từ Cảnh Hi với tay ra định giành lại thì bị một cánh tay khác của Hoàng Thiếu Thiên đẩy về chỗ ngồi.

". . ." Trịnh Hiên bất cmn lực, tuy ngày nào cũng nhìn trò ấu trĩ của đồng đội đã thành quen, nhưng vẫn tò mò hỏi: "Hỏi ai? Hỏi cái gì?"

Từ Cảnh Hi được hỏi thì ngẩng đầu lên, bắt gặp mặt Trịnh Hiên lập tức thu tay về, ngồi xuống. Hoàng Thiếu Thiên nhìn thấy Trịnh Hiên cũng nhanh chóng để con chuột của Từ Cảnh Hi lên bàn, đi ra ngoài cửa lắc lắc tay với cậu ý là không có chuyện gì cả.

Từ Cảnh Hi không trả lời câu hỏi của Trịnh Hiên mà giơ tay lên chào "Tới rồi?"

"Ừ" Trịnh Hiên gật đầu, sau đó không nói gì, nhìn Từ Cảnh Hi một lúc lâu.

Từ Cảnh Hi ban đầu định làm bộ làm như không thấy gì cả nhưng không hiểu sao ánh mắt Trịnh Hiên nhìn mình cứ tha thiết đến vậy, thành ra lúng túng chọc nhẹ gò má, lảng tránh ánh mắt của cậu hỏi: "Sao, làm sao vậy?"

Trịnh Hiên ngẩng đầu lại liếc nhìn Hoàng Thiếu Thiên đang thậm thà thậm thụt bên ngoài cửa, rõ ràng hai người đang giấu cậu chuyện gì đó.

Trịnh Hiên nhìn Từ Cảnh Hi bằng ánh mắt sắc lẹm.

Có điều nếu bọn họ không muốn nói, thì cậu cũng sẽ không hỏi.

"Không có gì." Trịnh Hiên nói.

Từ Cảnh Hi bị Hoàng Thiếu Thiên bỏ rơi trong phòng huấn luyện, đang ngồi nghiêm chỉnh nhìn Trịnh Hiên - người có vẻ đã nhìn thấu tất cả rồi. Từ Cảnh Hi liếc nhìn bốn phía phòng huấn luyện cầu cứu ai đó có thể giúp mình thoát khỏi tình thế khó xử nước sôi lửa bỏng này, nhưng vừa nghiêng đầu lại phát hiện Tống Hiểu và Lý Viễn đang ngồi cách xa kia, mỗi người một tai nghe, đoán chừng chắc hẳn không có chú ý tới cuộc nói chuyện vừa nãy của mình và Hoàng Thiếu Thiên.

Từ Cảnh Hi nhìn kế hoạch huấn luyện tuần này Dụ Văn Châu vừa mới đưa cho Hoàng Thiếu Thiên xong đang nằm trên bàn mình, lại thấy Trịnh Hiên chẳng nói lời nào mà mở máy tính lên, tay nắm chặt thành quyền, hạ quyết tâm.

Không còn cách nào khác! Phải liều thôi !

Làm như tui là vú em của Lam Vũ ý! Không phải là ông vú! Vì sự đoàn kết của Lam Vũ, sẵn sàng hi sinh nha!

Từ Cảnh Hi bỗng nhiên đứng lên làm Trịnh Hiên phía đối diện sợ hết hồn. Có điều, trong lòng cậu giờ đang có tâm sự, không có lòng dạ quan tâm người khác muốn làm gì. Chẳng qua mắt theo bản năng cũ liếc nhìn chút, thì thấy Từ Cảnh Hi đang cúi người thì thầm với Tống Hiểu và Lý Viễn điều gì đó.

"Ơ? Ngày hôm nay tui không cùng tổ với Lý Viễn nữa hả?" Tay Tống Hiểu cũng cầm kế hoạch huấn luyện, có điều chỉ có phần của cậu.

"Suỵt!" Từ Cảnh Hi đưa ngón tay lên môi, ra hiệu cho Tống Hiểu nhỏ giọng lại. Tống Hiểu thấy thế che miệng lại, ngoan ngoãn gật đầu. Từ

Cảnh Hi khẽ giọng nói tiếp "Nghe nói anh Hiên sắp chuyển nhượng!"

"Hả?! Hiên. . ." Lý Viễn sợ hãi hét lên, chữ "Hiên" còn chưa kịp phát ra thành hơi liền đã dọa Từ Cảnh Hi phải nhanh chóng bịt miệng cậu

Từ Cảnh Hi quay đầu nhìn Trịnh Hiên, phát hiện ảnh không chú ý tới bên này rồi mới an tâm thả lỏng.

"Nói nhỏ thôi." Từ Cảnh Hi nhắc nhở lần nữa. Mãi đến khi Lý Viễn gật đầu thì cậu mới buông tay đang bưng miệng Lý Viễn.

"Anh Hiên sắp chuyển nhượng?" Lý Viễn khiếp sợ. "Ai nói thế ?"

"Hoàng Thiếu, vừa nãy. . ." Từ Cảnh Hi đang nói bỗng nhiên dừng lại.

Hoàng Thiếu trước đó mới chỉ bắt chuyện với cậu vài câu, ai ngờ cậu lại nhất định muốn tìm Trịnh Hiên để hỏi cho rõ, rồi lại cướp con chuột khỏi tay Hoàng Thiếu, kết quả là bị Trịnh Hiên bắt gặp. Sau đó. . . sau đó, cậu cũng không nhớ Hoàng Thiếu đã nói cái gì nữa.

Kệ đi,

Dù sao nhất định là Trịnh Hiên sắp chuyển nhượng rồi.

"Ê vậy Hoàng Thiếu giờ đang ở đâu?" Lý Viễn còn chưa ra mắt chính thức , cậu chẳng qua chỉ cảm thấy ở chung với nhau chưa được bao lâu thì đã phải chia xa, đương nhiên là rất buồn bực. Tuy ngạc nhiên trước việc chuyển nhượng của Trịnh Hiên nhưng cậu vẫn muốn tìm Hoàng Thiếu Thiên hỏi rõ ràng.

Dù sao đi hỏi trực tiếp Trịnh Hiên có vẻ không phải là quyết định sáng suốt. Vả lại, nhìn dáng vẻ của Từ Cảnh Hi và Tống Hiểu, đoán chừng hai người sẽ chẳng để cậu trực tiếp hỏi Trịnh Hiên.

"Hoàng Thiếu vừa mới đi." Từ Cảnh Hi chỉ cửa phòng huấn luyện.

"Ổng trốn rồi."

"Vậy phải làm sao bây giờ? Chả lẽ trơ mắt nhìn anh Hiên chuyển nhượng sao?"

"Chẳng phải đó là lý do tui tìm mấy người các cậu sao. Nếu chúng ta không thể thay đổi quyết định của ảnh, chi bằng để anh ấy cảm nhận một chút ấm áp của Lam Vũ!" Từ Cảnh Hi khịt khịt mũi, nghe có vẻ thật không dễ.

"Được!" Tống Hiểu và Lý Viễn đồng thanh, dứt khoát đáp lời.

Nhất định phải khiến cho Trịnh Hiên cảm nhận được sự ấm áp của Lam Vũ trước khi đi!

Ba người nhìn nhau, trong lòng đều có kế hoạch riêng của chính mình.

Còn Trịnh Hiên thì đang ngồi nghĩ xem bao giờ mình mới được phát kế hoạch huấn luyện.

Tui sắp chuyển nhượng sao? Sao tui lại không biết?

Hoàng Thiếu lúc này đang trốn trong nhà WC hắt hơi một cái:

Không biết lúc nói với Cảnh Hi "Đó chỉ là có khả năng thôi." cậu ta có nghe rõ không.

4.

"Vậy thì tui cùng tổ với anh Hiên."

"Vậy tui cùng tổ với Lý Viễn."

Thi đấu theo hình thức 2V2, tổ đội cuối cùng là Trịnh Hiên với Từ Cảnh Hi một tổ, Tống Hiểu và Lý Viễn thành một tổ. Chỉ cần một người trong đội chết thì ngay lập tức thua.

Trịnh Hiên nhìn sự thay đổi cách bố trí nhóm mà cạn lời, phía đối diện kia có hẳn một khí công sư và một pháp sư triệu hồi, còn bọn cậu thì chỉ có một chuyên gia đạn dược và một thiên sứ thủ hộ.

. . .

Trịnh Hiên kêu khá đấy.

Bản đồ đôi khi được che phủ bởi khá nhiều rừng cây, sân bãi ấy vậy lại giống y như thật, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng chim kêu to. Bình thường khi thi đấu, Trịnh Hiên phụ trách nhiệm vụ quấy nhiễu tầm quan sát của địch để yểm trợ cho chủ lực nên khi phải đối mặt với hai DPS bên địch, cậu cũng không có ý định dây dưa nhiều. Cây cối xung quanh quả thật rất thích hợp cho một DPS như cậu.

Chỉ là. . .

Chỉ là suy cho cùng Tống Hiểu là tuyển thủ cậu dõi theo người ta ra mắt, tuy phát huy không quá ổn định, nhưng ý thức với thao tác cũng không hề kém cạnh. Mà Lý Viễn lại là tuyển thủ được đội xác định là người sẽ ra mắt vào mùa giải thứ tám, thực lực đã được kiểm chứng.

Hai bên "đạn đã nên nòng", chiến đấu rất quyết liệt.

. . .

"Thật là áp lực như núi nha. . ."

"Tin tưởng tui nha anh Hiên, tui nhất định sẽ trị liệu cho ông!" Từ Cảnh Hi vừa dứt lời, Trịnh Hiên đã điều khiển Thương Lâm Đạn Vũ xông ra ngoài.

"Vậy tui cũng không khách khí nữa!" Lý Viễn nhiệt huyết tràn đầy.

Nhìn Thương Lâm Đạn Vũ đã đi trước một bước, Tống Hiểu vốn do dự cũng bắt đầu hành động.

Nguyên nhân có lẽ là do tính cách của bản thân, năng lực chịu đựng của Trịnh Hiên cực kỳ tốt, tuy miệng lúc nào cũng lẩm bẩm áp lực như núi, nhưng khi đối mặt với đối thủ cậu tuyệt đối không chùn bước.

Quan sát thấy Thương Lâm Đạn Vũ sắp đi vào phạm vi công kích của Đào Lạc Sa Minh, nhưng bước cuối Trịnh Hiên lại vẩy chuột, điều khiển Thương Lâm Đạn Vũ nghiêng mình tiến vào rừng cây.

Thương Lâm Đạn Vũ quyết định thực hiện chiến lược Vu Hồi (1), vừa để kéo dài chiến tuyến, vừa thu hút sự chú ý để bảo vệ Linh Hồn Ngữ Giả không bị tấn công.

Suy cho cùng cũng là đồng đội đã nhiều lần phối hợp, nhìn hành động này của Trịnh Hiên, Từ Cảnh Hi liền biết ý định của cậu. Cứng đối cứng dĩ nhiên không phải là một lựa chọn tốt.

Linh Hồn Ngữ Giả cũng tiến vào trong rừng cây, tìm một vị trí tương đối an toàn để ẩn nấp, đảm bảo cho lúc ngâm xướng không bị cắt ngang.

Thương Lâm Đạn Vũ núp trong bóng tối, không lựa chọn ngay lúc này mà tập kích. Địch ở ngoài sáng, ta ở trong tối. Tình huống này rất có lợi đối với một DSP như Trịnh Hiên.

Trong lòng Lý Viễn run lên, đề phòng khả năng đột nhiên bị Thương Lâm Đạn Vũ đánh lén, Bát Âm Phù đã triệu hồi một con Linh Miêu. Tuy là thú triệu hồi thuộc hệ Ám Dạ ở tình cảnh này không chiếm được ưu thế ưu thế gì, nhưng Linh Miêu lại có điểm mạnh là cơ thể nhanh nhẹn có thể xem như một phương pháp hợp lý để quan sát hành động của Thương Lâm Đạn Vũ

Đào Lạc Sa Minh đứng tại nơi Thương Lâm Đạn Vũ biến mất, dường như có vẻ bối rối một lúc, cuối cùng quyết định sử dụng Khiên Sóng Khí.

Mặc dù, Trịnh Hiên chưa từng chơi khí công sư , nhưng làm tuyển thủ chuyên nghiệp thì tố chất căn bản vẫn phải có, nên kĩ năng của khí công sư có tương đối biết.

Chẳng qua là Khiên Sóng Khí thì. . .

Trịnh Hiên trầm ngâm, có lẽ bởi vì đều là đội viên chiến đội Lam Vũ, mỗi ngày nhìn nhau đến chai cả mặt, đã thế còn lúc nào cũng kề vai chiến đấu cùng nhau, theo như trình độ hiểu biết của Trịnh Hiên về Tống Hiểu.

Trực giác của Trịnh Hiên mách bảo cho cậu đây không phải tác phong của Tống Hiểu.

Kể ra tính từ ngày ở trại huấn luyện cho đến bây giờ, cậu đã ở Lam Vũ ít nhất bốn năm rồi.

Bốn năm

Trịnh Hiên vô thức nhoẻn miệng cười, nửa đùa nửa thật nghĩ,

-- đủ thời gian cho mình học xong đại học.

Bốn năm ư. . .

Ngày tháng kề vai chiến đấu, ngày tháng phấn đấu vì khoảnh khắc được cùng nhau đứng trên khán đài cầm quán quân. . .

Tất cả mọi thứ vẫn mới mẻ như vậy, hiện rõ ngay trước mắt, tựa như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua.

Toàn bộ những ký ức đẹp đẽ đó đều được chôn sâu dưới đáy lòng, dù cho chỉ thỉnh thoảng mới nhớ lại nhưng chẳng hiểu sao mãi không nguôi.

5.

"Cẩn thận!"

Bỗng nhiên, Từ Cảnh Hi thốt lên, Trịnh Hiên khẽ giật mình sau đó rốt cuộc mới phục hồi lại tinh thần.

Tầm mắt cuối cùng trở lại màn hình, Trịnh Hiên phát hiện Linh Miêu của Bát Âm Phù đã tìm thấy tung tích của cậu. Lý Viễn chớp đúng thời cơ, ném một chiêu Đánh Dấu lên Thương Lâm Đạn Vũ. Linh Miêu nhận được lệnh ngay lập tức nhào tới Thương Lâm Đạn Vũ đang đứng trên cây. Trịnh Hiên cho dù đã kịp phản ứng, điều khiển Thương Lâm Đạn Vũ tránh được nhưng vẫn chịu phải một phần nhỏ công kích.

HP Thương Lâm Đạn Vũ giảm xuống.

Trịnh Hiên nghiến răng, tự mắng bản thân tại sao lúc huấn luyện lại có thể thất thần chứ. Từ Cảnh Hi không nói gì, mà còn có chút tự trách.

Quan sát Trịnh Hiên bất động, mình lại tưởng anh ấy đang đợi thời cơ, mãi cho đến tận lúc Linh Miêu tiếp cận mà Thương Lâm Đạn Vũ vẫn không phản ứng gì, Từ Cảnh Hi mới nhận ra không ổn rồi.

Trịnh Hiên rất dễ thất thần, ai hiểu ảnh đều biết.

Từ Cảnh Hi tuy tới muộn, nhưng đã được Hoàng Thiếu nói qua chuyện này, thành ra đội viên Lam Vũ ai ai cũng biết.
Không để ý đến trạng thái của anh ấy ngay từ đầu, mình cũng có phần lỗi.

Tuy nhiên bây giờ không phải lúc tự trách.

Nhìn thấy Đào Lạc Sa Minh chuẩn bị ra chiêu, Linh Hồn Ngữ Giả lập tức chạy tới tọa độ của Thương Lâm Đạn Vũ, vừa thấy Thương Lâm Đạn Vũ nằm trong phạm vi ảnh hưởng của kĩ năng mình, cậu liền tung ra Thánh Thẫn Thuật.

Là công kích mạnh - Sóng Niệm Long, Từ Cảnh Hi thầm nghĩ không ổn. Chỉ có thể hi vọng là Thánh Thẫn Thuật đến kịp.

Ngoài dự đoán của tất cả mọi người, Sóng Niệm Long của Đào Lạc Sa Minh lại không hướng về Thương Lâm Đạn Vũ mà đánh vào Bát Âm Phù.

Cả người Lý Viễn ngẩn ra.

Linh Miêu nhất định ngay sau đó sẽ bị Thương Lâm Đạn Vũ giải quyết hết, lúc này không cần thiết phải triệu hồi thêm.

Tống Hiểu không giải thích, chỉ mím môi tiếp tục thao tác.

Lý Viễn nhìn về phía cậu, cú tung chiêu vừa nãy là đánh nhầm sao.

Từ Cảnh Hi không suy nghĩ nhiều, dù sao Tổng Hiểu phát huy thất thường là chuyện thường hay xảy ra.

Trịnh Hiên đương nhiên biết Tống Hiểu phát huy không ổn định, nhưng khoảnh khắc vừa nãy tránh Linh Miêu, đúng thật là một thời cơ tốt để tung đại chiêu.

Cứ bỏ lỡ như vậy hả?

Trịnh Hiên có chút buồn bực.

Có điều thi đấu vẫn tiếp tục, bây giờ không phải lúc để xoắn xuýt về thời cơ của Tống Hiểu tạo ra.

Cũng không thể thất thần nữa.

Thời gian thi đấu càng kéo dài, Trịnh Hiên càng cảm thấy không đúng.

Tống Hiểu từ lúc bắt đầu trận đấu đến bây giờ, căn bản dường như không có ném những đại chiêu sát thương lớn, lần duy nhất ném là khi tấn công Bát Âm Phù. Những kỹ năng tuy sức sát thương chỉ cao hơn chút nhưng cậu vẫn luôn ưu tiên hơn.

Trên thực tế, phần lớn lượng máu mất đi của Trịnh Hiên là do công kích của Bát Âm Phù gây ra.

Tống Hiểu đây là. . .

Đang nhường sao?

Trịnh Hiên bị suy đoán của mình dọa cho một trận, nhưng cũng không thể phủ nhận có khả năng này.

Trịnh Hiên có hơi do dự, nhưng rốt cuộc sau khi Tống Hiểu một lần nữa tung lệch chiêu, cậu đành phải mở miệng:

"Tống Hiểu?"

Trịnh Hiên kêu tên Tống Hiểu mang theo ý dò hỏi.

Tống Hiểu sợ hết hồn khi Trịnh Hiên bất ngờ lên tiếng, cả người khựng lại, sau khi nghe tên của mình thì theo bản năng đáp một tiếng:

"Hả?" lát sau mới phản ứng kịp ý của Trịnh Hiên.

"Ngày hôm nay thời tiết rất đẹp." Trịnh Hiên tự nhiên nói một câu không đầu không cuối khiến cả Lý Viễn và Từ Cảnh Hi đồng thời quay đầu lại.

Trịnh Hiên làm như không nhận ra ánh mắt quái dị của hai người, hơi ngước đầu, lên cao giọng, như thể đó chỉ là lời bâng quơ.

"Biển rộng ư, biển rộng có gì hay. . ."

Trịnh Hiên có vẻ không nói gì, nhưng dường như cũng nói rất nhiều.

Chỉ có Tống Hiểu biết đó không phải lời nói tự phát.

Mùa giải thứ sáu, Lam Vũ không phụ sự mong đợi của mọi người mà giành được quán quân, ông chủ Lam Vũ cực kỳ vui mừng, vung tiền chi cho các cậu một chuyến du lịch bảy ngày cạnh biển.

Giành được quán quân đương nhiên là hạnh phúc, chỉ là Trịnh Hiên không có hứng thú với biển. Tuy nhiên Hoàng Thiếu tất nhiên sẽ chẳng bao giờ để Trịnh Hiên thành phố G một mình, nhất định phải kéo cậu đi biển cùng.

Hoàng Thiếu Thiên vừa nhìn thấy bãi cát liền nổi tính ham chơi mà chạy nhanh ra biển, bỏ lại phía sau Trịnh Hiên sống chết không muốn xuống biển cùng với Tống Hiểu hơi chậm chân vẫn còn đang ở trên bãi cát

"Hôm nay thời tiết đẹp ghê." Tống Hiểu nhìn về phía xa, trời biển giao nhau, trước mặt đều là một màu xanh thẳm. Nhìn Dụ Văn Châu với Hoàng Thiếu Thiên đang chơi dưới nước, trên mặt Tống Hiểu như mang theo ý cười nhẹ, vô thức cảm thán.

Trịnh Hiên lôi ra một cái kính râm cùng một chai kem chống nắng, nghe xong Tống Hiểu nói xong thì ngẩng đầu nhìn mặt trời, đáp lại "Đúng vậy, đúng vậy. . ."

Tống Hiểu cũng nghe ra được Trịnh Hiên chỉ trả lời một cách đối phó, nhưng vẫn quan tâm hỏi một câu "Không xuống chơi à?"

"Không đi." Trịnh Hiên quả quyết từ chối, vừa ngồi trên ghế nằm bôi kem chống nắng, vừa thong thả nói.

"Biển rộng ư, biển rộng có gì hay. . ."

Được rồi. Tống Hiểu nghe đáp án gật gù, sau đó chuẩn bị bước chân đi ra biển, cuối cùng nghe thấy Trinh Hiên bồi thêm một câu:

"Toàn là nước, có gì hay ho chứ."

6.

Đúng vậy, toàn là nước.

"Bị anh ấy phát hiện rồi." Tống Hiểu nghĩ.

Bên này, Trịnh Hiên cùng Tống Hiểu đang ngồi bận bắn ám hiệu với nhau, Thương Lâm Vũ Đạn với Đào Lạc Sa Minh đứng bất động.

Nhưng bên kia hai vị hỗ trợ lại đánh nhau túi bụi.

Bát Âm Phù trước tiên gọi ra một con thú triệu hồi, sau đó tung Đánh Dấu lên Linh Hồn Ngữ Giả. Linh Hồn Ngữ Giả cũng theo sát với Thánh Thẫn Thuật, thỉnh thoảng dùng Kích Hoạt Sinh Mệnh nâng HP.

Hai người ngoại trừ thanh mana, thì HP chẳng thay đổi chút nào cả, cục diện lần nữa nghiêng ngả.

Từ Cảnh Hi trong lòng đã có dự tính “DSP thì kệ cậu DSP, không có sữa thì cũng thua thôi”.

Bên này, hai người họ đấu trí đấu dũng quyết liệt.

Bên kia, hai vị chủ lực vẫn còn đang ngẩn người ra.

Từ Cảnh Hi thấy mana của mình sắp chạm đáy, cậu nghiến răng, quay đầu nhìn xem Trịnh Hiên rốt cuộc đang làm cái gì, nhưng lại phát hiện ra không phải mỗi Trịnh Hiên, mà cả Tống Hiểu cũng ngồi bất động, không biết là đang suy nghĩ cái gì nữa.

Được đấy, thất thần còn đi theo đôi sao.

7.

Tống hiểu bắt đầu tiến vào trạng thái, DSP đối diện cũng bắt đầu sung sức lại rồi.

Ngoại trừ tốc độ thay đổi của thanh HP Linh Hồn Ngữ Giả không lớn thì của ba người kia không ngừng giảm xuống. Thương Lâm Vũ Đạn tuy chịu công kích của hai người nhưng ít ra còn có Linh Hồn Ngữ Giả trị liệu, hiện tại vẫn có thể chống đỡ thêm một quãng thời gian nữa.

Nhưng mỗi kỹ năng đều có CD (2) mà CD kỹ năng của Linh Hồn Ngữ Giải theo không kịp tốc độ sụt giảm máu của Trịnh Hiên, cùng lắm chỉ kéo lên được một chút.

Nhưng cứ dây dưa thế này không phải là biện pháp, nếu không cuối cùng chỉ có Thương Lâm Vũ Đạn bị mài chết thôi.

Trịnh Hiên khẽ cắn răng, thay đổi lối đánh, trực tiếp nhảy lên cây, chiếm cứ điểm cao nhất, khóa chặt mục tiêu Đào Lạc Sa Minh phía trước, Loạn Đạn.

Đủ loại lựu đạn được ném ra, tích tắc nổ chói sáng cả màn hình.

Tầm mắt bị che phủ, Bát Âm Phù đành phải chọn tự bảo vệ mình trước. Còn đối tượng bị tấn công - Đào Lạc Sa Minh thì khung cảnh trước mắt chỉ còn một màn mờ mờ ảo ảo, không nhìn thấy rõ cái gì. Tống Hiểu quyết tâm, sử dụng hẳn một nửa thanh mana để khai triển Vân Thể Phong Thân, cuối cùng không ngoài dự liệu, nửa giây sau bị Thương Lâm Đạn Vũ khóa chặt tọa độ.

Nhưng mà trên thực tế, đừng nói là phe kia, đến cả Từ Cảnh Hi cùng đội còn không nhìn rõ trên màn hình có cái gì. Chiêu này của Trịnh Hiên suýt chút nữa khiến cậu mù cả mắt.

Rốt cuộc là bên trái hay bên phải?

Không rõ vị trí của Trịnh Hiên, Từ Cảnh Hi chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm cùng trực giác bắt đầu điều khiển Linh Hồn Ngữ Giả di chuyển về phía bên phải.

Rốt cuộc sau khi bụi mù tán đi, Từ Cảnh Hi đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc phía trước.

Quả nhiên!

Ánh mắt Từ Cảnh Hi sáng lên, có điều ngay khi cậu chuẩn bị khôi phục HP cho Thương Lâm Đạn Vũ, thì đúng lúc đó từ trong khói mù, Đào Lạc Sa Minh chỉ còn 5% HP xông ra.

Chuyện xảy ra quá đột ngột, Linh Hồn Ngữ Giả không kịp dùng Ánh Sáng Thiên Sứ, không có cách nào để ngăn cản được công kích của Đào Lạc Sa Minh.

Nhưng khi, mọi người cho rằng Thương Lâm Đạn Vũ là người đầu tiên ngã xuống.

Thì trên màn hình chợt hiện lên tin Bát Âm Phù tử trận.

Trịnh Hiên trơ mắt nhìn HP của mình tụt về không, trên mặt cũng lộ ra nụ cười thỏa mãn.

Kế hoạch thành công.

8.

Về xem lại video so tài, ba người kia mới phát hiện Đạn Khói với Đạn Pháo Sáng thì ra chỉ để làm nhiễu tầm quan sát thôi, còn Loạn Đạn mới kết liễu mục tiêu Bát Âm Phù đứng sau.

Mà lúc đó tầm mắt của mọi người đều tập trung trên người Đào Lạc Sa Minh, ngay cả Lý Viễn sau đó mới ý thức được hóa ra mình mới là mục tiêu của đối phương.

Tuy nhiên chính thời gian mà Đào Lạc Sa Minh tìm kiếm kẻ địch đã khiến Trịnh Hiên có thể thực hiện kế hoạch mỹ, trước tiên HP của Bát Âm Phù phải tụt về không.

Kết quả đội Tống Hiểu, Lý Viễn thua.

Có điều xem xong video không chỉ có ba người họ khiếp sợ.

Mà còn cả Trịnh Hiên.

Ba người bọn họ là khiếp sợ thao tác của Trịnh Hiên.

Còn Trịnh Hiên lại khiếp sợ Từ Cảnh Hi trong tình huống đó mà có thể tìm tới đúng vị trí của mình?

"Hả?" Từ Cảnh Hi sửng sốt một chút. "Anh nói cái này á. . ." Từ Cảnh Hi dừng một lát, cân nhắc dùng từ rồi nói tiếp "Đại khái là theo trực giác đi."

"Em trước đây từng xem qua video thi đấu của mọi người, cũng có thể nói đó là thói quen của anh đi. Nếu như phải lựa chọn giữa hai bên, anh đại khái sẽ chọn nhảy bên phải."

"Ơ!" Trịnh Hiên không nghĩ tới Từ Cảnh Hi sẽ trả lời như này, lát sau lại khẽ cười "Dường như đúng là vậy. . ."

Đúng vậy,

Đúng là như vậy,

Chúng ta thế nhưng quá đỗi quen nhau rồi.

9.

Sau khi kết thúc huấn luyện buổi sáng, Trịnh Hiên đưa cho Dụ Văn Châu video thi đấu lúc huấn luyện sáng nay, thành ra cơm trưa bị muộn một chút, vô cùng lo lắng chạy về nhà ăn, sợ đĩa lòng giờ mà mình thích ăn nhất không còn.

"Haizz, được rồi. . ." Trịnh Hiên bất đắc dĩ thở dài một hơi.

Bác gái ở nhà ăn cũng biết món yêu thích của Trịnh Hiên, nên quan tâm dặn cậu lần sau tới sớm một chút. Trịnh Hiên không được ăn món ngon, ỉu xìu, tùy ý đáp lại hai câu rồi đi chọn thứ khác.

Lúc Trịnh Hiên chuẩn bị tìm chỗ ngồi, lại nhìn thấy Lý Viễn ngồi ở xa vẫy tay với cậu.

Trịnh Hiên nhìn xung quanh, thấy không có ai cả. Cậu chỉ chính mình.

Là đang gọi tui ấy nhở?

Sau đó nhìn Lý Viễn gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.

"Sao vậy?" Trịnh Hiên bưng khay thức ăn, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Lý Viễn.

Lý Viễn cười hì hì, nhân lúc đó đẩy một khay thức ăn có đĩa lòng đến trước mặt Trịnh Hiên lấy lòng cậu "Anh Hiên, ăn đi."

"Ơ?" Trịnh Hiên nhìn khay đó rồi lại nhìn một chút khay thức ăn của bản thân, trả lời một câu "Cảm tạ." sau đó bắt đầu cân nhắc nếu ăn hai khay thì liệu có chịu nổi không.

Trịnh Hiên vốn tưởng lần lấy hộ cơm này do ý nghĩ bất chợt của Lý Viễn, không ngờ tới việc mấy ngày liền Lý Viễn cũng vội vàng chạy ra nhà ăn để giúp Trịnh Hiên lấy cơm.

Trịnh Hiên cảm thấy rất kỳ quái, tại sao gần đây mỗi lần tới nhà ăn, Lý Viễn đều giúp cậu lấy cơm. Nhưng trọng điểm là ăn lòng tận mấy ngày liền, suýt chút nữa khiến Trịnh Hiên muốn nôn rồi.

Lý Viễn giải thích rằng: "Thấy anh Hiên gần đây hay đi ăn cơm muộn, em không phải sợ anh đói sao."

Lời giải thích này. . . Trịnh Hiên nghẹn lời, tuy cảm giác không đúng lắm, nhưng thực sự hợp lý, có vẻ không có ý đồ xấu nào cả.

Hoàng Thiếu Thiên chứng kiến toàn bộ quá trình mấy ngày nay, tiến đến vỗ vai Trịnh Hiên: "Ơ Hiên Tử mới thu nạp một cậu fanboy à?"

Trịnh Hiên im lặng tức thì, bỗng cảm thấy áp lực như núi.

Đừng mà, tuyệt đối đừng, cho tui fangirl tui còn có thể miễn cưỡng thu nhận, còn fanboy hay là thôi đi.

Lý Viễn lắc đầu, đàng hoàng, trịnh trọng trả lời: "Chà ai biểu chúng ta là đồng đội." Lý Viễn gằn rất mạnh hai chữ "đồng đội".

Trịnh Hiên để ý ánh mắt Lý Viễn nóng rực nhìn mình chằm chằm, đột nhiên không thể tin được Lý Viễn giúp mình lấy cơm chỉ là vì hai người là đồng đội.

"Em sợ hãi, anh không như thế này."

Trịnh Hiên bật thốt lên.

Nhìn mặt Lý Viễn khiếp sợ, há hốc mồm, Trịnh Hiên mới ý thức được mình đang nói sai sai.

Không phải!

Trịnh Hiên tự nhiên muốn tự vả chính mình một cái.

"Em như thế này anh sợ lắm."

10.

Hoàng Thiếu Thiên cùng Dụ Văn Châu ngồi trong phòng họp, cùng nhau xem lại video huấn luyện của các đội viên Lam Vũ. Hoàng Thiếu Thiên ngồi bên cạnh Dụ Văn Châu, chứng kiến tận mắt nụ cười của Dụ Văn Châu cứng lại, tay đang xoay bút dừng lại. Hoàng Thiếu Thiên trong nháy mắt cảm giác miệng khô khốc, cổ họng vô thức nuốt ực một cái, sợ đến một câu cũng không dám hó hé.

Dụ Văn Châu xem xong video thi đấu của bốn người suýt chút nữa bẻ gãy cây bút trong tay.

Một liên tục thất thần.

Một nhường đến phát điên.

Một tự ý thay đổi kế hoạch huấn luyện.

Còn có một chỉ lo DSP không cân nhắc mình đang trong hoàn cảnh nào.

Nhưng kết hợp một số chuyện gần đây đã xảy ra, Dụ Văn Châu cũng biết lý do là gì.

"Giúp tớ gọi ba người Từ Cảnh Hi, Tống Hiểu và Lý Viễn tới được không?" Dụ Văn Châu lại nở nụ cười nhàn nhạt, quay đầu nói với Hoàng Thiếu Thiên.

"Được được được, tớ tớ đi ngay bây giờ đây." Chân Hoàng Thiếu Thiên như được tra dầu, chạy nhanh như chớp ra ngoài, chỉ muốn muốn mau mau thoát khỏi nơi chết chóc này.

Không ngoài dự liệu của Hoàng Thiếu Thiên, ba người bị Dụ Văn Châu giáo huấn trong phòng họp.

"Các cậu làm như vậy là đang phiền tới Trịnh Hiên đấy." Dụ Văn Châu chú ý hành vi gần đây của mấy người này rất là kì lạ và mỗi lần đều có liên quan tới Trịnh Hiên. Dụ Văn Châu tất nhiên có thể đoán được gần hết.

Hoàng Thiếu Thiên ngồi ở một bên xem trò vui không ngại lớn chuyện, mặc dù biết lúc đội trưởng tức giận sẽ rất nguy hiểm, nhưng vì trò vui vẫn là lựa chọn ở lại chỗ này.

"Vâng vâng vâng" ba chàng trai ngồi nghiêm chỉnh, nghe lời giáo huấn của đội trưởng nhà mình.

"Dùng phương thức này để giữ cậu ấy lại, anh nghĩ cũng không phải là lựa chọn tốt."

Lý Viễn vẫn chưa phục hồi lại tinh thần, vô thức đáp "Vâng vâng vâng".

Tống Hiểu chữ "Vâng" chuẩn bị tuột ra khỏi miệng chợt ý thức được có gì đó sai sai.

"Cái gì! Giữ lại? Anh Hiên không phải đã sớm quyết định rời đi rồi sao?"

Tống Hiểu nói, dùng ánh mắt chấn vấn nhìn Từ Cảnh Hi đầu đầy dấu chấm hỏi.

Từ Cảnh Hi nhận được ánh mắt khó hiểu của Tống Hiểu, ấp úng trả lời:

"Hoàng. . . Hoàng Thiếu nói với em như vậy."

Hoàng Thiếu Thiên đang yên đang lành xem trò vui chợt bị cue: ? ? ?

Hả? Cái gì? Việc này liên quan gì với tui?

11.

Hoàng Thiếu Thiên đang định mở miệng chuẩn bị giải thích, thì bị tiếng gõ cửa vang lanh lảnh cắt ngang.

"Mời vào." Tiếng Dụ Văn Châu ở bên trong nói vọng ra.

Người bước vào là Trịnh Hiên.

Trịnh Hiên vừa vào trong liền nói:

"Tui quyết định!"

Trịnh Hiên dừng lại chốc lát, lướt nhanh quan sát mấy người ngồi ở đây, nhìn vẻ mặt sốt sẵng của bọn họ, mới tiếp tục nói:

"Tui quyết định từ chối lời mời chuyển nhượng của Bách Hoa!"

12.

Trịnh Hiên cuối cùng quyết định sẽ không chuyển nhượng,

Nguyên nhân là cậu không nỡ xa nhà ăn của Lam Vũ.

Không, đương nhiên không phải.

Ừ. . . Nguyên nhân là do nhà ăn, có thể coi là có một chút đi.

Trịnh Hiên nhìn suy nghĩ của mình mà cười.

Không nghĩ rằng mình lại thật thà đến vậy.

Kỳ thực chủ yếu vẫn là, không nỡ.

Chính lúc đó, Trịnh Hiên đột nhiên cảm giác bản thân mình thật ra là một người rất dễ thỏa mãn. Mùa giải thứ tư ra mắt, mùa giải thứ sáu cầm quán quân. Không có tiếc nuối, không có chấp niệm.

Cậu nhớ rất rõ lần đầu tiên Dụ Văn Châu khen cậu. Nói thực lực của cậu kỳ thực rất mạnh, không nhất thiết phải gây áp lực lớn như vậy cho bản thân, tự tin lên thì mới khá lên được.

Nói cũng đúng, Trịnh Hiên chép miệng một cái. Nếu không làm sao Bách Hoa lại tìm cậu tiếp nhận Bách Hoa Liễu Loạn.

Khả năng này chính là cuộc nối máy cuối cùng của cậu và quản lý Bách Hoa .

"Tôi từ chối." Giọng Trịnh Hiên thẳng thừng, biểu hiện rất quyết liệt.

Quản lý Bách Hoa cảm thấy có chút ngoài dự liệu.

Cơ hội tốt như vậy ngay trước mặt cũng không muốn sao?

Có thể làm chủ lực của chiến đội, trở thành hạt nhân của chiến đội, trở thành tiêu điểm của mọi trận đấu, được hưởng toàn bộ vinh quang cao quý nhất khi chiến đội chiến thắng.

"Tôi không muốn làm hạt nhân." Trịnh Hiên nói. Dường như là để giảm bớt bầu không khí lúng túng hiện tại, cậu ngẫm nghĩ một chút lại bồi thêm một câu:

"Áp lực quá lớn."

Ngẫm lại khi đến Bách Hoa phải tập phối hợp với đồng đội mới, thích ứng với chiến thuật mới. À, lại còn phải tập làm quen với nhà ăn mới.

Trịnh Hiên cảm thấy, hay là thôi đi.

Bốn năm, huấn luyện chung với những người thân quen, cùng nhau đạt giải quán quân. Đứng ở vị trí nửa vời, một vị trí quan trọng, nhưng không phải quan trọng nhất, trong một chiến đội như Lam Vũ. Thấp hơn bên trên mà cao hơn bên dưới, chà, cũng là một cảnh giới của đời người ấy chứ!

Cứ như vậy, cũng khá tốt.

Dụ Văn Châu nói cậu không có ý chí chiến đấu, cậu không phủ nhận.

Ai mà ngại cầm nhiều quán quân chứ?

Ai mà ngại nhận được nhiều vinh dự chứ?

Nhưng không giống nhau.

Cầm quán quân hay cùng Lam Vũ cầm quán quân?

Tuy không có gì khác nhau cả.

Nhưng cậu sẽ chọn vế sau.

Cứ như thế này cũng tốt.

Trịnh Hiên đã nói như thế.

13.

Cho nên nói đi nói lại,

Cơ hội bất ngờ này, không cần cũng được.

--END--

(1) chiến lược vu hồi: dụ địch ra một chỗ mà quân ta đang đóng quân ở đấy, phối hợp tấn công với nhau để tiêu diệt địch

(2) thời gian CD hay còn gọi là thời gian cool down nghĩa là thời gian đóng băng sau khi dùng xong 1 skill
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook