Hoàn [Lam Vũ mùa 6][Trịnh Hiên] Liên minh yêu quý Hiên áp lực

Hóng chuyện 24/7

Hóng ai mà đôi mắt không đều (☆_@)
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
337
Số lượt thích
2,063
Location
Bắc Kinh
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Phương Minh Hoa, Trịnh Hiên, Lý Diệc Huy
#1
Đồng nhân Toàn chức cao thủ

Trịnh Hiên
Liên minh yêu quý Hiên áp lực
Tác giả: Đang tìm lại...
Edit: @Hóng chuyện 24/7

Một sản phẩm trực thuộc project Lam Vũ: Xanh màu mưa hạ - Mừng Lam Vũ lên đỉnh Vinh Quang



Liên minh Vinh Quang từng tổ chức một cuộc bỏ phiếu nội bộ, bầu xem ai là người thích được ở chung nhất Liên minh. Bên trong Weibo nhao nhao dự đoán từ Dụ Văn Châu, Tiêu Thời Khâm cho đến Dương Thông sẽ đứng top 1, kết quả lại ngoài dự đoán, Trịnh Hiên với số phiếu cực cao an ổn vững vị trí số một.

Là vượt ngoài dự đoán của người "Ngoại giới", nhưng không hề ngoài dự đoán của giới tuyển thủ. Người theo trường phái lánh đời như Trịnh Hiên khi giao tiếp thường làm cho người ta dễ mở lòng, người phát hiện ra điểm này là Tôn Tường.

Khi đó Tôn Tường mới là bé nhím nhỏ mới vào Luân Hồi, mặc dù cậu rất tập trung vào Vinh Quang, nhưng bầu không khí tranh tài ngột ngạt vẫn khiến cậu không thoải mái, bồn chồn. Cậu tìm lý do đi toilet, và trùng hợp bắt gặp Trịnh Hiên.

"Ồ, Tôn Tường." Trịnh Hiên lịch sự chào hỏi, nhân tiện thông báo tin mà cu cậu gấu nhỏ này bỏ lỡ, "Đợi lát nữa vào đại sảnh, đội chúng tôi làm chủ nhà."

"Ồ, vâng."

Kết quả Trịnh Hiên đi toilet xong, Tôn Tường vẫn còn dựa tường bên ngoài lướt điện thoại đợi, chưa đi.

Cậu chớp mắt lia địa, đừng nói cậu ta lạc đường chứ?

"Đợi tôi à? Đi thôi." Trịnh Hiên không vạch trần, sóng vai đi với Tôn Tường.

Đoạn đường này đi rất yên tĩnh, Trịnh Hiên nhớ hồi trước có rất nhiều tin đồn liên quan đến Tôn Tường, nhưng giờ lại phát hiện cậu ta không giống trong tưởng tượng tụi cậu chút nào, không kiêu ngạo cũng chẳng càn rỡ, cũng không phải không ai bì nổi, cậu chỉ là một thanh niên bình thường thôi. Dù sao cũng có chút khoảng cách thời gian giữa kỳ bốn và kỳ bảy, Trịnh Hiên chỉ thỉnh thoảng nghe thấy tên Tôn Tường qua mấy lời lầm bầm của Từ Cảnh Hi.

"Ừm."

"... Hở?" Đang nghĩ vẩn vơ thì Trịnh Hiên bị giọng Tôn Tường kéo sự chú ý về.

Miệng Tôn Tường cứ mấp máy, nhưng không có tiếng, cậu vò đầu bứt tai: "Không sao."

"Áp lực như núi... Cậu có gì thì cứ nói đi, tôi có ăn thịt cậu đâu."

"Tôi..." Tôn Tường do dự một hồi, cuối cùng cũng mở lời, "Anh giải toả căng thẳng thế nào thế?"

Hoá ra là mình bình thường bảo "Áp lực như núi nhiều", cậu ta tưởng mình áp lực thiệt hở? Trịnh Hiên không định lý giải mạch não của Tường Tường, nhưng vẫn suy nghĩ đối sách giúp cậu, "Cậu gặp áp lực à?"

"Tôi, chuyển nhượng đến Luân Hồi, mọi người đều nói đó là sai lầm."

Thì ra là nguyên nhân này, đám trẻ mùa bảy, thân là đàn anh, Trịnh Hiên đương nhiên sẽ không keo kiệt chỉ chỉ chỏ vài cái: "Cậu có cảm thấy đây là sai không?"

"Diệp Tu nói Vinh Quang không phải trò chơi của một người."

"Đúng vậy."

"Giang phó và Chu Trạch Khải rất tốt, hai người đang giúp đỡ tôi."

"Ừm."

"Mọi người ở Luân Hồi đều tốt."

"Ừm."

"Vậy nên tôi cảm thấy rất may mắn khi vào Luân Hồi."

"Vậy là được rồi." Trịnh Hiên vỗ lưng Tôn Tường, "Người trẻ ấy à, không cần quan tâm quá nhiều."

"Nhưng mà..."

"Thế giờ tôi hỏi cậu, cậu có cảm thấy tôi nên đến Bách Hoa không?" Trịnh Hiên vươn vai giãn gân cốt, ngáp thật to.

Tôn Tường trầm ngâm mấy giây, "Đạn dược, thực sự rất phù hợp với Bách Hoa."

"Đúng không? Nhưng tôi lựa chọn ở lại Lam Vũ, hầu như ai cũng cho là tôi đã quyết định sai lầm." Lúc nói lời này, trong mắt cậu như loé sáng, "Làm hạch tâm chiến đội mệt mỏi lắm, áp lực như núi... Có người đứng trước gánh vác không phải tốt hơn à?" Cậu chập chừng, "Ồ quên, cậu là hạch tâm."

"Tôi đã hiểu, cảm ơn anh."

"Oài, cậu thế mà lại nói cảm ơn." Không phải bảo là mấy cậu mùa bảy là con ông giời sao? Sao hôm nay Tôn Tường lại ngoan làm người ta tưởng OOC vậy, xem ra việc Gia Thế sụp đổ ảnh hưởng tới cậu rất lớn.

Nhưng sao cũng được, dù sao thì cậu cũng tìm được điểm đến thích hợp nhất rồi, ai cũng có điểm mạnh của mình.

"Gì chứ! Tôi cũng không phải không nói cảm ơn mà. Giang phó bảo phải biết lễ phép."

"Vâng vâng vâng." Xem ra truyền kỳ Giang Ba Đào là nhân vật đáng sợ nhất không phải đùa rồi, không có lửa thì sao có khói.

Tôn Tường và Trịnh Hiên sau đợt này thì trừ đi tranh tài, hai người cũng không có giao tiếp gì thêm, chỉ là đôi khi Tôn Tường thật sự không tìm được người nói chuyện, cậu sẽ gõ QQ Trịnh Hiên, tán với cậu vài câu chuyện nhà.

Ở chung với Trịnh Hiên rất tốt còn có nhân chứng thứ hai là Diệp Tu.

Một ngày sau khi kết thúc Ngôi Sao Tụ Hội, khi Diệp Tu đi ngang qua một cửa hàng, anh không nhịn được cảm thán vài cậu: "Ài, thứ này hình như hồi còn bé mình từng thấy rồi."

Khoảng một tuần sau, Diệp Tu nhận được một kiện hàng đến từ Lam Vũ, trong khi Phương Duệ ông ào bảo khả năng đây là chiến thuật mới của quân địch, thì đồ ăn vặt đủ loại màu sắc rơi ra, trong chính là bánh bích quy mà lần trước anh tình cờ gặp.

Sau đó Tô Mộc Tranh hỏi Dụ Văn Châu, cậu chàng mới nói là Trịnh Hiên chuẩn bị. Sở Vân Tú trong group biết chuyện này, cũng phụ hoạ theo. Lần trước cô đến Quảng Châu thi đấu, nhắc đi nhắc lại là phải mua cho cháu gái họ đồ chơi đặc sản, mấy ngày tiếp theo cũng thấy quà của Trịnh Hiên đưa đến Yên Vũ.

Còn có một lần, chàng chuyên gia đạn dược Trâu Viễn có tâm sự, đám phá phách mùa bảy lo lắng, Tôn Tường buột miệng gợi ý: Cậu tìm Trịnh Hiên xem.

"Tôn Tường, não cậu nhảy số kinh thế? Sao lại tìm chuyên gia đạn dược nhà này?" Từ Cảnh Hi không hiểu.

"Hai người đều là chuyên gia đạn dược này."

"Nhưng hai người khác đội!"

"Không sao đâu, Trịnh Hiên vẫn sẽ kiên nhẫn nói chuyện phiếm với chúng ta thôi."

Trong phút chốc mấy nhóc choai choai ầm ĩ, Tôn Tường và Trịnh Hiên đáng lẽ ra phải bắn đại bác cũng không tới, vậy mà hai người! Thế! Mà! Lại! Có! Thể! Nói! Chuyện!

"Hai người nói gì thế?" Đường Hạo không tin nổi.

"Sao tôi phải nói cho mấy người biết."

Mặc cho mấy tên kia đe doạ thế nào, Tôn Tường dù có đánh chết cũng không bật mí. Thế là dưới lòng hiếu kỳ, đám người nhao nhao đi quấy rối Trịnh Hiên.

Tuy không nhận được đáp án từ phía Trịnh Hiên, nhưng tụi nhóc mùa bảy lại được lần lượt trò chuyện với cậu. Trịnh Hiên có thể vừa nghe Từ Cảnh Hi hát trữ tình, vừa nghe Hoàng Thiếu Thiên bắn rap, sau đó share danh sách phát mới nhất cho Lưu Tiểu Biệt; còn có thể chỉ đôi chút bài tập cho Lư Hãn Văn, tiện thể thảo luận với Trâu Viễn và Trương Giai Lạc trong group chuyện gia đạn dược xem loại thuốc nhỏ mắt nào tốt, giao lưu với Phương Minh Hoa về làm người đứng thứ ba trong đội như thế nào, đồng thời áp mỹ thực Quảng Châu vào khung chat của Trương Tân Kiệt và Phương Duệ; khuyên Đường Hạo học cách lánh đời như cậu rồi thảo luận với Vương Kiệt Hi nên dưỡng sinh ra sao.

Giới Vinh Quang sao mà nhỏ, mọi người giao lưu trao đổi, phát hiện một bí mất kinh người: Người mà kết nối những của những người không thường xuyên gặp nhau, ấy lại mà chuyên gia đạn dược "áp lực như núi" Trịnh Hiên.

Không chỉ đối ngoại, Trịnh Hiên còn đóng vai anh trai tri kỷ, tận tâm. Dù cho Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên bình thường cũng rất hoà đồng, nhưng mấy nhóc trại huấn luyện vẫn thích tìm Trịnh Hiên nói chuyện hơn, bởi cậu tuy lười biếng, nhưng chỉ dạy rất tận tình, không có khoảng cách hay áp bức của kẻ mạnh.

Dù cậu rất mạnh.

"Anh Trịnh Hiên, em có thể hỏi anh chút được không ạ?"

"Ặc..." Trịnh Hiên chầm chậm duỗi lưng, ngay khi người ta cho rằng cậu định từ chối, thì cậu lại nhếch miệng lên cười: "Nói đi."

Theo như những nhân chứng, Trịnh Hiên nở nụ cười, khuynh quốc khuynh thành, quỷ thần khiếp đản, đệch, đừng có mà hoàn hảo thế chứ.

Nhờ tính cách tốt của cậu mà mỗi khi Lam Vũ đến chiến đội khác làm khách, tất cả mọi người đều quan tâm cậu, không để cậu ngồi nơi hẻo lánh mà làm người tàng hình. Lúc ăn, người bên trái bên phải cũng gắp cho cậu mấy miếng thịt vào bát, tránh để cậu không có đồ ăn lại thở câu "Áp lực như núi".

Tiểu Lư đi học về, kể chú gấu nằm sấp giờ đang hot.

"Vì chúng ta áp lực quá lớn khi học tập, nên gấu nằm sấp trông lại lành bệnh, nên ai cũng muốn mua về một con, rảnh lại hít nó." Mở kiện hàng lớn gửi đến câu lạc bộ, chú gấu bông nằm sấp mềm như không xương thoi thóp nằm trên khuỷu tay của Tiểu Lư: "Ha ha, em thấy dáng lười chú gấu này giống anh Trịnh Hiên này."

"Nào có!" Trịnh Hiên kháng nghị.

"Rất giống." Dụ Văn Châu bóp khuôn mặt mềm mại của chú gấu nằm sấo, khẽ cười: "Dáng vẻ chán đời."

"Chuẩn chuẩn, mấy người nhìn bụng nó kìa, sờ sướng lắm. Chẳng phải cậu Hiên nhà chúng ta sao? Cấm ý kiến." Hoàng Thiếu Thiên được voi đòi tiên, đè gấu bông xuống, nháy mắt biến thành một con gấu siêu siêu mập, "Con này đàn hồi tốt à nha, đội trưởng, Lam Vũ tụi mình cũng sắm vài con đi! Bắt kịp trend giới trẻ, có thể thay thế gối đầu khi quên, nhiều bông, cật lực đề cử!"

"Hoàng Thiếu, cậu không được ngược đãi gấu của tôi!!!"

"Hoàng Thiếu, cậu đừng mơ đến chuyện tôi sẽ ngược đãi nó..."

Dưới sự kiên trì của Hoàng thiếu, Lam Vũ có được một đống gấu nằm sấp, đội viên rảnh rỗi không việc sẽ nhào vào lòng gấu, hoặc nằm hoặc ngồi, hoặc bóp gấu, hoặc ép ép. Càng nhìn càng áp lực như núi, nhưng Trịnh Hiên vẫn không thể cưỡng nổi cám dỗ, đi theo đồng loại của mình.

Được cả Lam Vũ chiều chuộng nhất sau Tiểu Lư cũng là Trịnh Hiên.

Khi Bách Hoa hỏi Trịnh Hiên có muốn nhanh chóng tiếp nhận Bách Hoa Liễu Loạn hay không, dù biết là chuyên gia đạn dược nhà mình chắc là sẽ từ chối, nhưng trên dưới toàn chiến đội vấn rất sốt sắng, lo âu. Nói không muốn giữ thì không đúng, mà bảo cho đi cũng càng không.

Kết thúc là toàn bộ Lam Vũ vô thức nuông chiều Trịnh Hiên đến tận trời, để cậu cảm nhận được vẻ đẹp của Lam Vũ. Trịnh Hiên sống an nhàn sung sướng, ăn nhiều đến nỗi trắng ra mập lên, thứ duy nhất mà cậu ngày nào cũng phải chống lại là đôi mắt to tròn lấp lánh của Hoàng Thiếu Thiên, thầm thì: "Cậu Hiên à..."

Sao cậu có thể rời đi chứ? Lam Vũ là nhà mà.

Có ít người, vì mộng tưởng sẽ rời bỏ sự bao bọc thoải mái dễ chịu, rời bỏ nơi mà mình yêu thương, có thể rong chơi thoả thích, giống như Vu Phong.

Nhưng Trịnh Hiên không có tham vọng quá lớn với cuộc sống này, tất cả của cậu chỉ muốn được cùng với đồng bạn Lam Vũ, lần nữa nâng lên cúp quán quân.

Mỗi người có một lựa chọn cho riêng mình, dù đúng dù sai, thì cậu cũng đã chọn làm một cậu trai không màng sự đời trong một Liên minh cạnh tranh khốc liệt thế này. Ánh sáng rọi xuống vẻ ngoài lười biếng của cậu lại tình cờ ngăn trở sự không hài lòng cứ đến lại đi trong cuộc sống.

Mưa chầm chậm rơi khỏi bầu trời xanh thẳm nơi Quảng Châu, "Anh Hiên..." Lư Hãn Văn ở cửa phòng nghỉ vẫy tay với cậu, "Nhanh nào, nhanh nào! Hoàng thiếu lại muốn pk với chúng ta."

Trịnh Hiên sửa lại vạt áo, ngồi thẳng dậy, "Tới đây."

(Lời tác giả)

Tôi thật sự, thật sự thích anh Hiên aaaa.

Ngay lần đầu gặp anh, rõ là anh cũng là một chuyên gia đạn dược lợi hại nhưng sao lại không nổi danh như Trương Giai Lạc.

Anh Hiên trong lòng tui là kiểu ngoài miệng thì ghét bỏ, dáng vẻ lười biếng, nhưng lúc nào cũng sẽ hoàn thành tốt yêu cầu, thậm chí còn có thể là một chàng trai đẹp trai phát huy vượt xa bình thường!

Yêu anh Hiên của Lam Vũ chúng tôi một vạn năm!!
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook