Hoàn [Lam Vũ mùa 6][Trịnh Hiên] Điên ấy à, một lần là đủ

Hóng chuyện 24/7

Hóng ai mà đôi mắt không đều (☆_@)
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
337
Số lượt thích
2,063
Location
Bắc Kinh
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Phương Minh Hoa, Trịnh Hiên, Lý Diệc Huy
#1
Đồng nhân Toàn chức cao thủ

Trịnh Hiên
Điên ấy à, một lần là đủ
Tác giả: 乐极忘形
Edit: @Hóng chuyện 24/7

Một sản phẩm trực thuộc project Lam Vũ: Xanh màu mưa hạ - Mừng Lam Vũ lên đỉnh vinh quang.


1

Trịnh Hiên đôi khi hồi tưởng lại giây phút mình hạ quyết tâm bỏ học đi chơi game, giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Hoàng Thiếu Thiên thấy cậu đột nhiên nhìn đăm đăm vào chén nước, buồn cười chạy tới sau cậu, giương nanh múa vuốt chuẩn bị phát động tấn công, thì Trịnh Hiên lại thở dài thầm thì: "Hoàng thiếu, cậu nói xem, tôi khi đó sao tự dưng lại chọn đến Lam Vũ thế này?"

"Hả?... Ha ha." Kẻ theo chủ nghĩa cơ hội bị doạ nhảy bước nhỏ về sau, tích tắc tiếp đó hắng giọng, đứng trên đỉnh cao của triết học, bắt đầu thực hiện các biện pháp trừng phạt: "Sao? Lam Vũ bạc đãi cậu?"

"Không phải, tôi đang nói là, sao tự dưng tôi lại là tuyển thủ chuyên nghiệp."

"Học không nổi nữa thôi, tôi biết mà. Tôi khi đó ấy à, ngày nào cũng không muốn học, chỉ muốn chơi game. Mẹ khi đó giận lắm, hỏi tôi chơi game có thay cơm được không, ài, nhắc tới cũng thật trùng hợp, khi đó Nguỵ lão đại tình cờ mắt sáng phát hiện ra tôi, sau đó thuận nước đẩy thuyền... Tiện thể bảo ổng giải quyết ba mẹ tôi!"

"Ơ hay cậu kia... Có nghe không đấy hả?" Hoàng Thiếu Thiên sau một tràng thoại dài dằng dặc phát hiện người kia lại bắt đầu cầm chén nước nhìn đăm đăm.

"Nghe..." Trịnh Hiên trợn mắt.

2

Vinh Quang đột nhiên xuất hiện trong một ngày bình thường, sau đó như bệnh truyền nhiễm nhanh chóng khuếch tán hết đường lớn ngõ nhỏ, khắp đất trời đều là Figure gương mặt hệ thống của Nhất Diệp Chi Thu.

Vinh Quang xuất hiện trong một ngày bình thường, nhưng kể từ khi nó xuất hiện, "ngày đó" trở nên không còn bình thường nữa.

"Cậu Hiên, cái game rất hot gần đây ế... Vinh Quang, mày chơi chưa?" Nam sinh bàn trên thừa dịp chủ nhiệm lớp tự học không ở, quay đầu hóng hớt. Trường học luôn là nơi bị chịu ảnh hưởng nặng nề nhất của cảm cúm và những thứ phổ biến khác, và tình bạn giữa những nam sinh luôn là đường tắt cho những trò chơi đang thịnh hành.

"Có chơi." Trịnh Hiên rút một tấm thẻ tài khoản ra khỏi túi, để lên bàn như chơi Poker.

"Tan học ra quán net phá bản không?" Nam sinh tiện tay cầm thẻ tài khoản lên, "Ui, Thương Lâm Đạn Vũ, mày chơi thiện xạ hả?"

"Không, là đạn dược." Trịnh Hiên duỗi hai ngón tay rút thẻ ra, "Tan học tao không đi đâu, học hành bận rộn. Tao chơi ở nhà với tụi mày, nhớ add tao là được."

"Ha ha, học hành bận rộn, nghe mày nói xong, Diệp Thu cũng phải chỉ mặt trách cứ!"

"Được Diệp Thần chỉ mặt trách cứ đã là phúc rồi! Có ai không biết một tấm hình của ổng đều bị hét giá đến hơn vạn, ổng trên mạng dạng gì cũng có."

"Bí bí mật mật, không biết là kiểu đẹp quá sợ nhiễu loạn quân tâm như Lan Lăng Vương kia hay là xấu quá không dám gặp người đây!" Vừa nhắc tới Diệp Tu, nháy mắt đã có hai học sinh dán lại.

Trịnh Hiên cầm quyển sách Ngữ Văn ra, bắt đầu viết, tay trái vẫn còn giữ tấm thẻ tài khoản kia.

"Há há, Cậu Hiên mày chăm chỉ quá!" Một lát sau khi thảo luận về chủ đề Diệp tu, cậu nam sinh đầu tiên lại quay lại nói.

Không biết có phải là vì rèm cửa sổ chưa kéo hết hay không, mà một khối ôn hoà dán lên bờ má trái Trịnh Hiên, bộ tóc vì lười chăm sóc nên đã được cắt ngang tung bay tán loạn rồi rủ xuống, trùng hợp che đi tầm mắt trước bàn.

"..." Trịnh Hiên không nói, tay trái đã sớm rút lại để xử lí đống tóc trước mặt, tạp âm xung quang tựa như hoá thành một đoàn ngựa hỗn loạn. Cậu lờ mờ nhận ra thanh âm cậu bạn, nhưng lại không chân thực cho lắm.

Được rồi, không cần mài lưng ra mà học nữa. Mí mắt thoáng qua hạ xuống, cơ bắp cũng mệt mỏi vì sức nặng.

Cứ như vậy đi.

3

Có nhiều người tuy cuộc sống rối ren nhưng vẫn cố gắng duy trì trách nhiệm của mình, Trịnh Hiên cũng là zombie trong số những zombie học sinh cao cấp. Nói ngắn gọn thì chính là một loại tuyển thủ zombie thường ngày "Mộng tưởng thì có đấy, không muốn từ bỏ, nếu kiên trì thì sẽ thành hiện thực".

Dọn sách vở xong để lên bàn, công thức phức tạp không biết từ đâu chui ra tiến vào trong mắt, khó mà nói được nó có dung nạp vào đầu hay không, dù sao thì thoáng nhìn trông cũng giống thiếu niên chăm chỉ.

Mộng tưởng thì có đấy, nhưng không phải học tập thì sao giờ.

Quên đi, cứ như vậy thôi.

Trịnh Hiên không thích mở đèn sáng quá, giờ phút này ánh đèn vàng ấm áp bao phủ lên một góc tối.

Thứ lạc loài ở đây chính là đôi cánh chướng mắt bay ra từ màn hình.

Vinh Quang!

"Cậu Hiên, sao mày có thế bẩn thế hả? Dám lén luyện sau lưng bọn tao!" Giọng nói trong tai nghe như thể biến đổi, thậm chí còn có tiếng hưng phấn kích động nổ ra.

Trịnh Hiên lặng lẽ điều chỉnh vặn nhỏ âm lượng xuống: "Đừng có ầm ĩ, còn ai nữa?"

"Đậu má mày, phách lối thế!"

"Không được để thằng đó cơ hội phách lối!"

Thế là năm hiệp tiếp theo, tai nghe rốt cuộc xung yên tĩnh. Một thân chuyên gia đạn dược cồng kềnh trang bị nổ cho đối thủ một tràng "bùm bùm bùm" chói lọi.

"Tụi mày không cảm thấy Trịnh Hiên ban nãy rất có chút khí phách của Trương Giai Lạc à?"

"Trương Giai Lạc Bách Hoa á? Anh ta lợi hại lắm."

"Tao thấy thằng Hiên nếu cố gắng có khi cũng được đấu với anh ta ấy."

"Mẹ tao về rồi, off trước đây." Trịnh Hiên đột nhiên nói, chuyên gia đạn dược trên màn hình cũng quay người lại, hoá thành vệt ánh sáng.

Ngày đó trên hotsearch của Baidu Trịnh Hiên thình lình hàng chữ: "Trương Giai Lạc", "Đấu pháp Bách Hoa Trương Giai Lạc", "Đấu pháp chuyên gia đạn dược", "Phồn Hoa Huyết Cảnh".

4

Bấy giờ còn cách ngày chàng thiếu niên lười biếng này một mình đến trại huấn luyện Lam Vũ đăng ký hai ngày.

Người thiếu niên vốn không tranh quyền tranh thế lại tự dưng có một tuần lễ phản nghịch.

Trịnh Hiên cảm thấy cũng chẳng phải là bước ngoặt gì, đại khái là tự dưng muốn thay đổi thôi, tự dưng muốn trải nghiệm một thanh xuân hay mộng tưởng trong tiểu thuyết.

Trịnh Hiên chưa từng đọc tiểu thuyết, nhưng từng xem qua với cô bạn cùng bàn, trước sau giờ học lúc nào cũng thu lu ngồi một mình trong góc đọc. Cậu nhìn bìa đủ màu sắc của cuốn sách kia, hỏi: "Có gì đáng đọc hở?" Câu hỏi nhưng không hề có ý trào phúng.

Cô bạn học lưu luyến không rời trang sách, tốn ba giây để nhấc mắt lên liếc cậu: "Đây là thanh xuân và mộng tưởng, cậu sao hiểu được."

Sau đó cô bạn học này đã chuyển trường để theo đuổi mộng tưởng âm nhạc của mình rồi, đôi khi chủ nhiệm lại nhắc cô trong buổi họp lớp, khịt mũi khinh thường cô, lấy cô như mặt trái để giảng dạy.

"Trương Lâm kia của lớp mình ấy, học mới khó khăn chút đã bỏ dở giữa chừng, cả mấy cái vớ vớ vẩn vẩn kia nữa, không khéo ngày nào đó chúng ta lại thấy cô ấy hát rong trên đường."


"Thầy ạ, xin thầy hãy rút lại lời nói. Ước mơ là thứ đáng được trân trọng."

Trịnh Hiên đột nhiên đứng lên trong góc, giọng không lớn cũng không nhỏ, vừa đủ để ngắt lời thầy chủ nhiệm, cộng sắc mặt thầy chủ nhiệm mà lớp học yên tĩnh, thành ra giọng nói lại vang hơn thường lệ, tay phải cậu chính là chiếc bàn trống kia.

Lớp tĩnh mịch mấy giây, thầy giáo nín lặng nhìn cậu học sinh bình thường đến không thể thường hơn, há hốc mồm không nói được gì. Cậu bạn ngồi bàn trước Trịnh Hiên vỗ tay đầu tiên, tiếp đến lác đác vài tốp năm tốp ba, hơi muộn sau đó là tiếng vỗ tay như thuỷ triều. Có vài học sinh len lén quay đầu lại nhìn vẻ mặt của Trịnh Hiên, còn cậu thì vẫn như ngày thường, thờ ơ đến lạ. Đôi mắt giấu sau mái tóc cắt ngang thịnh hành nhìn xuống như mơ ảo, không hiểu sao lại như được đắp thêm một tầng ánh sáng.

"Em cũng sẽ đuổi theo giấc mộng của mình." Trịnh Hiên sau khi nói xong thì ngồi xuống, hít sâu.

Khoé miệng thầy giáo nhếch lên cười khinh khỉnh: "Vợ hát chồng khen hay? Hai cô cậu có thể hôm nào diễn kịch hai người luôn đi.

Trịnh Hiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt thầy... ông ta chưa bao giờ thật sự quan sát cô ấy, "Miệng thầy tích đức chút đi." Cậu vẫn thờ ơ như vậy, không tức giận, tựa như người bị châm chọc không phải là cậu vậy.

Tích tắc lại vang lên một tràng vỗ tay giòn giã, những cô cậu thiếu niên mười mấy tuổi, dù có tán đồng với cách làm của Trịnh Hiên hay không, thì đáy lòng vẫn dội lên một lòng nhiệt huyết lạ lùng, mượn lực mà trào ra.

Giờ phút này, thằng nhóc lười biếng ngồi trong góc kia, như thể một anh hùng.

Khí phách thiếu niên là trân quý nhất.

Không ai quan tâm đến người thầy giáo đã đẩy cửa ra ngoài.

"Mày ban nãy như thể bị bệnh ấy." Cậu nam sinh bàn trên quay xuống cười hì hì.

"Thế à, tao xem tao đẹp trai mà." Trịnh Hiên gãi đầu.

"Mày nói cừ lắm, tao nếu mà là nữ thì đã làm fangirl mày rồi."

"Mày giờ cũng có thể làm fanboy tao."

"Cái thằng không biết xấu hổ này!" Cậu trai bàn trên nhanh chóng giơ ngón giữa lên rồi quay người vê

"Tao vừa đăng ký trại huấn luyện Lam Vũ, tiện để cho tụi mày có thể thấy tao trên TV."

"Đậu má! Mày ghê thế! Làm thật á!" Bàn trên lại tích tắc quay lại, mắt trợn lớn, sau đó cầm bút gõ đầu cậu: "Có giàu thì đừng quên anh em đấy!"

"Được được được được." Trịnh Hiên cười.

5

"Mai tao không đi học nữa." Trịnh Hiên nổ tin nhắn trong phó bản năm người.

"Ơ đậu! Nhanh thế! Mẹ mày đồng ý rồi?" Giọng nói ầm ĩ vang lên trong tai nghe.

"Tất nhiên là không rồi, khó khăn lắm mới thuyết phục được. Giờ tao đang vừa quỳ vừa phá phó bản đây. / toát mồ hôi/ toát mồ hôi/ toát mồ hôi."

"..."

Thật ra cũng không khó khăn cho lắm, nói dăm ba cậu mẹ đã chấp nhận sự thật này rồi, chắc là bởi vì về phương diện học tập, cậu thật sự không có đường ra. Trịnh Hiên có thể quên hết những lời mà cậu và mẹ đã nói, nhưng không sao quên được ánh mắt ảm đảm giây cuối cùng của mẹ.

Quả nhiên vẫn cảm thấy không tin được vào thể thao điện tử mà.

Trịnh Hiên ngồi trong trại huấn luyện Lam Vũ phát hiện mình thật ra chẳng vất vả gì cả, nhất là khi thấy mẹ Hoàng dẫn theo Hoàng Thiếu Thiên mặt cực kỳ kiêu ngạo miệng bô bô cười nói với Nguỵ Sâm.

Có lẽ khi ấy không ai tin vào cậu thiếu niên này nói sẽ biến mất là biến mất thật. Nhưng cậu biến mất thật.

Hai chiếc bàn trống được kê xuống cuối lớp, không ai bảo bỏ bọn chúng đi, ngay cả chủ nhiệm lớp cũng không nhắc đến chủ nhận cũ của bọn chúng. Bọn chúng cứ như vậy trở thành một dấu ấn bất diệt.

"Đây di chỉ của hai đại sứ theo đuổi giấc mơ." Bạn học về sau giải thích như thế với chủ nhiệm.

"Không ngờ mày thật sự làm được." Đây là tin nhận được sau khi Trịnh Hiên báo cho anh em sau khi Thương Lâm Đạn Vũ lần đầu ra mắt vào mùa giải thứ tư.

"Tao cũng không ngờ." Còn đây là tin cậu đáp lại.

Rất nhiều người kinh ngạc vì cậu dám thực hiện ước mơ của mình, cũng có rất nhiều người đã quên mất cậu, bởi vì cậu đã từng như thế trong suốt những ngày qua.

6

Thật ra cậu vẫn giống hệt ngày đó.

Trịnh Hiên kể cậu bội phục nhất mình năm đó: "Nếu có thêm lần nữa, tôi chắc chắn không có can đảm mà bỏ học chơi game." Đây là cậu khi giãi bày với ông chủ Bách Hoa khi được dang tay, bày tỏ áp lực như núi, không muốn làm át chủ bài Bách Hoa.

Điên ấy à, một lần là đủ rồi.

"Cậu Hiên, cậu có thể hăng hái chút không?" Hoàng Thiếu Thiên lúc nào cũng dồi dào sức sống bắn liên thanh chào hỏi cậu.

"Áp lực như núi." Trịnh Hiên nói.

"Nếu cậu ấy mà hăng hái thì đã đến Bách Hoa rồi." Dụ Văn Châu cười.

"Nhưng đội trưởng, cậu xem, cậu ta sắp thành tượng luôn rồi." Hoàng Thiếu Thiên nhếch môi, mắt Trịnh Hiên đang nhàm chán đọc những bình luận liên quan đến chiến đội Lam Vũ và mình. Từ khi ra mắt vào mùa giải thứ tư, cậu lúc nào cũng đọc cái này. Khi đó khắp nơi đều là lên án Lam Vũ, Hoàng Thiếu Thiên liếc vài lần thì không chịu nổi, lập clone đi war, cuối cùng bị Dụ Văn Châu hạ luật cấm đọc.

Nhưng Trịnh Hiên cứ như một pho tượng vậy, thậm chí còn lấy một cuốn sổ nhỏ để ghi lại nhưng lời bình luận có giá trị, mấy lời bình luận như kiểu cút mẹ mày đi đều được cậu cho thoảng qua như mấy khói.

"Cậu không giận à?" Hoàng Thiếu Thiên hỏi.

"Có mà." Trịnh Hiên đáp.

"Không thấy luôn! Mấy tên kia bảo cậu kém trăm lần Trương Giai Lạc, cậu còn chưa ra chém nó?" Hoàng Thiếu Thiên tiện tay dừng ở câu này.

"Hả... Áp lực như núi." Trịnh Hiên dùng chuột lướt bình luận ra thành biến mất, "Cậu nói xem tôi là ai, sao có thể chấp nhặt với mấy người đó được?"

Hoàng Thiếu Thiên như phát hiện mới chân lý mới, hình tượng Trịnh Hiên trước mắt trở lên vĩ đại lạ thường, thậm chí còn bắt đầu hoài nghi hành vi của mình sao ngây thơ quá mức.

Thật ra Trịnh Hiên từng chấp nhặt với bọn họ, ví dụ như lập clone đi hành đám đó để nuôi dưỡng tình cảm, đương nhiên chuyện này Hoàng Thiếu Thiên không biết.

"Tôi thế nhưng cả lời rác rưởi của Hoàng Thiếu còn chẳng thèm đếm xỉa, cậu cho rằng tôi là ai?" Trịnh Hiên lầm bầm, mặt như thể vừa khám phá ra hồng trần, hiểu rõ đời người ảo huyền, chắc Hoàng Thiếu Thiên đang suy nghĩ nhân sinh rồi.

"À nữa, giận nhiều mệt lắm." Trịnh Hiên đọc được một câu tự dưng cười, "Tôi thích Trịnh Hiên lắm, cậu ta không có nổ cháy màn hình."

"Áp lực như núi mà, đây mà cũng là ưu điểm hả?"

7

Dụ Văn Châu nói: "Trịnh Hiên chẳng bao giờ tranh tài không nghiêm túc."

Nhắc đến Trịnh Hiên, Hoàng Thiếu Thiên lại thở dài: "Nếu mà cậu ấy hăng hái hơn, không chừng còn có thể phong thần đấy, tiếc rằng không có nếu như."

Dụ Văn Châu đáp lại: "Nếu hăng hái hơn, cậu ấy đã đi Bách Hoa."

Trịnh Hiên lại đáp lại: "Tôi cảm thấy giờ ổn mà."

Cậu nhớ thằng bạn bàn trên ngủ gật nhưng vẫn giả bộ học trong lớp tự học từng nói: "Tụi này từng tưởng nó không bao giờ kích động... cái kích động này đại khái chắc là để chỉ bỏ học hoàn toàn để chơi game đi. Vì bình thường nó chẳng bao giờ giận cả, dù học cũng chẳng bằng ai, nhưng chưa bao giờ như tao dám không làm bài tập khiêu khích thầy cô. Người không hiểu rõ nó chắc hẳn đều khó có ấn tượng với nó, tao cũng chưa từng nói hiểu rõ nó, chí ít từ giây phút nó đứng lên, tao đã cảm thấy tao chưa từng hiểu nó rồi."

"Mấy người bảo nó không hăng hái, bảo thằng đó như đầu cá ướp muối vậy, thằng đó sắp thành tượng Phật rồi."

"Nhưng mấy người nói nhiều như thế lại không bằng một khắc điên cuồng của thằng chả."


END
 

Bình luận bằng Facebook