Hoàn [Lam Vũ mùa 6][Tống Hiểu] Anh Hiểu Bảo

Hóng chuyện 24/7

Hóng ai mà đôi mắt không đều (☆_@)
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
337
Số lượt thích
2,063
Location
Bắc Kinh
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Phương Minh Hoa, Trịnh Hiên, Lý Diệc Huy
#1
Đồng nhân Toàn chức cao thủ

Tống Hiểu
Anh Hiểu Bảo
Tác giả: 夜雨琉璃
Edit: @Hóng chuyện 24/7

Một sản phẩm trực thuộc project Lam Vũ: Xanh màu mưa hạ - Mừng Lam Vũ lên đỉnh vinh quang

1

"Em vừa phát hiện một bí mật kinh thiên động địa!"

Một ngày bình thường của mùa mười một, sau khi kết thúc huấn luyện Tống Hiểu đột nhiên bí bí mật mật bật mí. "Một bí mật cực kỳ lớnnnn!"

"Bí mật gì?" Hoàng Thiếu Thiên thờ ơ hỏi, "Là cậu tự dưng phát hiện trạm B* được mua năm 2006 hay nữ thần Saber nhà cậu trong Fate không yêu cậu, thật ra từ trước tới nay cô ấy vốn yêu tôi, hay là cậu cuối cùng cũng nhận ra cái tên Tống Tiểu Bảo thật ra cũng rất êm tai? Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn, giúp đội viên là trách nhiệm của phó đội trưởng Lam Vũ là tôi đây."
*Trạm B: là một trang web chia sẻ video xoay quanh chủ đề hoạt hình, truyện tranh và trò chơi của Trung Quốc, nơi người dùng có thể gửi, xem và bình luận về video.

Tống Hiểu chẳng chịu chút sát thương nào từ đòn công kích của Hoàng Thiếu Thiên, lại thần thần bí bí ghé sát mặt bàn nói: "Của mấy người á?..."

"Diệp thần, Tôn Tường, Khưu Phi, Đường Nhu, tên đều hai chữ hết á. Nó chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ người nào trên hai chữ đều chơi pháp sư chiến đấu rất giỏi."

"Rồi mấy người nhìn xem! Hoàng thiếu, Hãn Văn, Lưu Tiểu Biệt, tên đều có ba chữ, chứng tỏ..."

"Chứng tỏ cậu định sắp xếp nó thành một dãy số, định đổi tên mình thành bốn chữ cho ngầu. Tôi đề nghị thế này này, cậu thấy "Tống Hiểu Hiểu Bảo" thế nào? Chẳng những hàm chứa tên cậu, còn hàm chứa cả tên thân mật của Lam Vũ chúng ta gọi cậu, nghĩ kĩ hơn thì còn thể hiện sự quan tâm, bảo vệ của đội ta với thành viên chiến đội." Dụ Văn Châu tiếp lời không cần chần chừ, giọng mượt mà trôi chảy, nhìn qua đúng chuẩn vị tướng tin yêu của Hoàng Thiếu Thiên.

"Mấy người bắt nạt em! Mấy người bắt nạt ước mơ của em! Môt ước mơ... rất rất lớn! Siêu siêu lớn!" Tống Hiểu lập tức muốn bùng nổ, đau lòng che tim, giọng như thế bị dì Tuyết* nhập vào, mặt mày như em gái Lâm** ốm yếu nhiều năm... hai hàng lông mày cong lên nhíu lại... thoạt nhìn như thể bị ai đó vừa tát, Dụ Văn Châu nhận xét rất đúng trọng tâm.
*Dì Tuyết: là một nhân vật trong bộ phim Dòng Sông Lý Biệt
**Em gái Lâm,...: Một nhân vật trong tác phẩm Hồng Lâu Mộng


"Anh bắt nạt em khi nào? Chưa thả Hoàng Thiếu Thiên là anh còn hiền với em chán đấy. Em còn muốn anh phải làm sao? Phải! Làm! Sao!" Dụ Văn Châu cũng rất tiếp thu, lập tức diễn cùng.

Quần chúng vây xem: Vì phối hợp diễn với mấy người nên tụi tôi còn hóng hớt xem kịch.

Bạn Hoàng nào đó nằm không cũng trúng đạn: Hãn Văn, chúng ta đi, rời khỏi nơi thị phi này.

2

"Anh Hiểu Bảo" Cái tên thân mật này xuất hiện vào mùa giải thứ năm, năm đó, ở một nơi có chiều cao trung bình không cao lắm như Lam Vũ đột nhiên xuất hiện một chàng trai cao tận 1m81, đã thế chàng trai này còn nhìn rất thật thà, chất phác, còn có cả "nhất là đôi mắt!" hào hoa kia. Một vị fangirl ôm mặt mơ mộng: "Lúc anh ấy nhìn tôi, thâm tình hệt như tôi là em gái Lâm của anh ấy! Mà anh ấy! Chính là anh Bảo của tôi!"*
*Em gái Lâm: Lâm Đại Ngọc
Anh Bảo: Giả Bảo Ngọc
Đây là hai nhân vật trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng, một trong tứ đại danh tác của Trung Quốc.

Còn thật ra thì là Tống Hiểu không thấy gì, hôm phỏng vấn ra mắt ấy, cậu kính áp tròng chưa kịp mang, xa hơn ba mét nhìn người như vật, xa hơn một mét nam không khác gì nữ. Nên cái gọi là "ánh mắt hào hoa" đó chỉ là vì cậu đang chẳng thấy gì nên cảm thấy hơi mờ ảo mà thôi.

Thế là tối đó ở nhà ăn, cậu được nhận một tràng mỉa mai cay độc từ tụi đồng đội: "Há há há há há há ánh mắt hào hoa của Anh Hiểu Bảo đây rồi, nhìn hộ đây một phát với!"

Lúc đó Tống Hiểu còn chưa biết bản chất thật của đội ngũ Lam Vũ này, mặt tràn đầy hoài nghi hỏi: "Sao mấy người lại biết hết rồi? Đã thế, tình đồng đội thắm thiết của ta đâu rồi?!"

Ba ông lớn mùa bốn của Lam Vũ, lấy Dụ Văn Châu làm khiên, chẳng e dè gì bắt đầu cười như được mùa. Dụ Văn Châu cười đến suýt nữa đau hai bên hông, chẳng hợp với hình tượng "hiền lành tốt bụng" rực rỡ bên ngoài của anh gì cả,

Đợi anh cười xong, lau nước mắt rồi cười hề hề với Tống Hiểu: "Hello, Lam Vũ đây ạ, bạn đang ngồi ảo tưởng gì thế ạ? Hình như cậu hiểu lầm rất nhiều về chúng tôi rồi?"

Hoàng Thiếu Thiên còn bổ thêm một nhát: "Tình đồng đội là cái gì? Lam Vũ tụi này chẳng có bao giờ."

Trịnh Hiên: "Tình đồng đội? Tình bạn giữa đôi ta chẳng phải là do có gút mắc tài chính với nhau mà tồn tại hả? À đấy, nói đến, Hoàng thiếu, ông còn nợ tôi 1.2 đồng đấy, thù này hơi bị lớn, tôi vẫn ghim à nha. Đợi sau khi giải nghệ cầm quán quân xong, tôi sẽ báo thù ngay tức khắc."

"Vậy sợ là ông phải cứ mơ đi rồi." Dụ Văn Châu thương hại "Nếu mà Thiếu Thiên nợ tôi 1.2 xu, thì thù tôi với thằng chả còn lớn hơn, trước khi báo thù tôi thủ tiêu đã."

Tích tắc ấy, Tống Hiểu đã giác ngộ ra chân lí, sau đó kích thích tế bào nghệ thuật trong mình, hất đũa lên rồi mắt khinh khỉnh nhìn nhau... "Trịnh Hiên, anh sai rồi! Anh bảo ôm quán quân xong rồi giải nghệ hở? Thế giả sử như mùa giải nào quán quân cũng thuộc về chúng ta, thế chẳng lẽ anh định chôn chân ở Lam Vũ đến tận 80 sao!"

"Trẻ nhỏ dễ dạy." Dụ Văn Châu vừa vỗ tay vừa nói: "Sắp tấu hài như Thiếu Thiên rồi."

3

Thời điểm tiến vào vòng loại trực tiếp mùa thứ năm, Hoàng Thiếu Thiên như thể phát hiện ra vùng đất mới.

"Tống Hiểu Bảo Tống Hiểu Bảo Tống Hiểu Bảo!" Hoàng Thiếu Thiên lúc nào cũng thích gọi tên người khác liên tục ba lần.

"Sao thế Hoàng Lắm Lời Thiên?"

"Tôi còn tưởng cậu mắt to mày rậm thì sẽ như đám người giản dị chất phác chứ, từ khi nào lại trở thành tên tâm bẩn + kia rồi? Nói! Từ khi nào cậu bỏ người thầy Hoàng Thiếu Thiên anh tuấn của cậu, trở thành người đàn ông độc ác! Đồ que cay!"

Vị "Thịt cá khô" lúc đầu định giữ lại chút trật tự, nghe thấy câu này thì khựng lại, rút cuốn sách khởi đầu thù hận mang tên "Lịch sử đen tối của tất tần tật người trong Liên Minh".

"Em đâu còn cách nào nữa đâu Hoàng thiếu!" Tống Hiểu bắt đầu bật chế độ diễn.

"Em chỉ muốn bảo vệ Hoàng thiếu thôi! Chỉ khi đi theo que cay học hỏi, em mới có thể quay về bảo vệ lại ngài đó Hoàng Thượng! Đợi thiếp học về, thiếp sẽ vì chàng mà chiến đấu với hết cả mấy tên Vi Thảo, Gia Thế, Bá Đồ!"

Tiếc rằng, không đạt kết quả như mong đợi, Hoàng Thiếu Thiên thậm chí còn giận hơn...

"Cậu thế mà còn học cả cách lừa người của nó! Thứ đó năm đó rõ là lừa bịp tôi."

Dụ Văn Châu cảm thấy mình hẳn là nên đứng ra giữ chút hình tượng cho chiến đội.

"Khụ khụ, hình như vừa rồi, tôi nghe thấy có ai vừa xưng... thần thiếp?"

Tống Hiểu uốn người kiểu dân hip hop đường phố, lượn sang cạnh chân Dụ Văn Châu, thẹn thùng nước mắt lấm tấm mặt, không phải đâu mà, làm nô tì khổ cực, tuỳ thời mà thờ vua thôi ạ...

"Lôi xuống đi." Dụ Văn Châu "nạnh nùng" ra lệnh, không thèm quan tâm anh Hiểu Bảo đang khóc như hoa lê đái vũ "Để hỏi xem Vi Thảo, Gia Thế, Bá Đồ còn thiếu giá treo quần áo không? Tụi này cho không luôn, nhét vào phong bao gửi bưu điện, tiền ship tự chịu."

4

Mùa giải thứ chín, Dụ Văn Châu tới tìm Tống Hiểu, nhẹ nhàng bình tĩnh nói: "Hiểu Bảo ơi, anh phát hiện đội mình đều rất thích quấn em đó. Em xem, Thiếu Thiên này, A Hiên này, Lý Viễn này, Hãn Văn này, nên là, anh đến xin tí kinh nghiệm."

Tống Hiểu đáp trong dè dặt: Chứ không phải vì em là bảo ngọc hở? Là bảo ngọc thì các bà các chị yêu là đúng rồi.

Các bà các chị:...

Shock!!! Quan hệ giữa các đội viên chủ lực Lam Vũ chắc như tình chị em cây khế vậy!

Tống Hiểu tất nhiên là không ngừng, tiếp tục lai nhai lải nhải, mấy người xem, vậy Kiếm Thánh của chúng ta chắc hẳn là chị Phượng rồi, Cảnh Hi là em Đại Ngọc, anh Hiên tạm coi là Tiết Bảo Thoa đi, Lý Viễn xem chừng là Giả Thám Xuân, Hãn Văn bé thế này, còn là người rất quan trọng nữa, trông giống Giả Lan à nha!

"Anh Hiểu à" Dụ Văn Châu thư thả mở lời, "Hãn Văn là cục vàng cục ngọc của em, nên là Giả Lan là đúng rồi."

"Đừng tưởng đây chưa xem Hồng Lâu Mộng, nói thế khác nào bảo anh là Lý Hoàn."

"Cũng không được!" Tống Hiểu vỗ đùi "Anh xem, trước khi Vương đội giải nghệ, anh và Vương đội một năm chỉ gặp nhau có bốn lần à, cái này chẳng phải rõ như ban ngà..."

Bất chợt nhận ra mình đang nói chuyện với ai, anh Hiểu lập tức ngậm miệng.

"Ta cho ngươi nói lại lần nữa." Dụ Văn Châu vừa nói vừa nhấn nút Enter, làm nó kêu "Tạch" rồi bắn ra hình Parabol.

"Ngài là ông trời." Tổng Hiểu biết lời "Ngài là Giả mẫu kính yêu của chúng em."

"Rìa lí?"

"Thật! Siêu thật! Còn thật hơn đôi mắt chân thành của Phương Duệ nữa!"

5

"Anh bảo này" Hoàng Thiếu Thiên trước khi giải nghệ mắt ứa lệ, nắm chặt tay Tống Hiểu.

"Hãn Văn sau này giao cho cậu."

"Không cần ngài nhắc! Thần nhất định sẽ gắng sức bảo vệ Thái tử thượng vị! Chấp cả năm sáu bảy tám chín Vi Thảo luôn!"

"Được rồi! Có anh Bảo ở lại, ta an tâm."

Đợi hai người diễn xong, lúc Hoàng Thiếu Thiên cất bước kéo vali đi, đầu không ngoảnh lại, Dụ Văn Châu nhìn thấy mắt Tống Hiểu hơi lấp lánh, cậu há miệng thật to, như định nói gì, cuối cùng như thể mọc mắt ở sau lưng.

"Thái Thượng Hoàng, ngài cứ an tâm đi! Thần nhất định sẽ chăm sóc Thái tử thật tốt! Hoàng Thượng tuy đi nhưng còn bọn thần, bọn thần nhất định sẽ không phụ lòng nhờ vả của Thái Thượng Hoàng!"

Thái Thượng Hoàng của bọn cậu cười rạng rỡ, hạ thánh chỉ: "Vậy lấy thêm một cái quán quân nữa đi, dù sao Thiếu Thiên cũng có hai cái rồi, ta vẫn muốn hơn cậu ta một cái nữa?"

"Ặc... Thái Thượng Hoàng, thần vừa mới nhớ ra, lúc Hoàng Thượng thoái vị có nói tình cảm của hai ngài sâu như biển, cho nên tiền của ngài, Hoàng Thượng quỵt luôn..."

"Này! Mau đi huấn luyện với trẫm nhanh lên! Trẫm không chỉ muốn lấy nhiều hơn tên Hoàng Thiếu Thiên kia một cái cúp, phải lấy nhiều hơn cả tên Diệp thần kia một cái!"

"Rõ!"

END.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook