Hoàn [Lam Vũ mùa 6][Tống Hiểu] Đồng hành vạn dặm

Hóng chuyện 24/7

Hóng ai mà đôi mắt không đều (☆_@)
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
337
Số lượt thích
2,063
Location
Bắc Kinh
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Phương Minh Hoa, Trịnh Hiên, Lý Diệc Huy
#1
Đồng nhân Toàn chức cao thủ

Tống Hiểu
Đồng hành vạn dặm
Tác giả: 姜饼屋在逃芝士
Edit + Beta: @Hóng chuyện 24/7 @Zuire

Một sản phẩm trực thuộc project Lam Vũ: Xanh màu mưa hạ - Mừng Lam Vũ lên đỉnh Vinh Quang


01

Nghe nói Tống Hiểu bị đào chân tường.

Tin là là từ Hoàng Thiếu Thiên kể, sau đó được Lư Hãn Văn đứng cạnh chứng nhận. Mùa giải thứ chín kết thúc, ba người bọn cậu đều không về nhà mà ở lại câu lạc bộ tiếp tục huấn luyện.

Lư Hãn Văn ở lại là vì để tránh không muốn bố mẹ bắt làm bài tập, nhưng thật lòng mà nói thì cũng vì muốn rửa nhục sai lầm hồi vòng chung kết. Thế là Hoàng Thiếu Thiên cũng ở lại, ngồi cạnh giám sát Tiểu Lư huấn luyện.

Tống Hiểu thì là vốn muốn về nhà... nhưng bố mẹ lại bảo chó trong nhà mấy hôm trước vừa vui vẻ trốn đi được xong thì lại bị xe tông, không hẳn là quá nghiêm trọng, nhưng dù sao thì cũng khá lo ngại. Cậu đêm trước vừa thu dọn xong hành lý, hôm sau đã phải trông thấy hai kiếm khánh một lớn một nhỏ, mặt cực kỳ phấn khích ngồi trước máy tính, ngang nhiên tỏ vẻ mình sẽ cắm rễ ở đây. Thành ra cậu đứng bất lực một hồi, rồi lại phải trở về sắp xếp lại đồ.

"Tống Hiểu, cậu cũng không về à?"

"Không về." Cậu đứng sau lưng Hoàng Thiếu Thiên, rướn cổ lên nhìn màn hình, xem Dạ Vũ thanh Phiền quăng Lưu Vân xuống mặt đất, đắc ý mà diễu võ giương oai: "Nếu chỉ có Tiểu Lư ở đây thôi thì tôi chắc chắn sẽ về, nhưng tôi sợ anh sẽ đầu độc Tiểu Lư."

"Cút cút cút cút cút, ai đầu độc Tiểu Lư hả!?"

"Anh thật sự không phát hiện ra mình ngày nào cũng sử dụng tuyệt kỹ rót ma âm vào tai Tiểu Lư đó hở?" Tống Hiểu cấp tốc trốn ra sau, tránh khỏi đôi tay sắp nhấn đầu mình xuống, nhưng miệng thì vẫn không ngừng, "Thật ra anh vốn nên chơi ma đạo học giả, hay chuyên gia đạn dược cũng được... nhưng mà có Cậu Hiên rồi."

Lư Hãn Văn hoang mang: "Hở... sao Hoàng thiếu lại phải chơi ma đạo học giả ạ?"

"Di chuyển thần tốc của Ma Thuật Sư cộng với di chuyển thần tốc của miệng Ma Thuật Sư, Hoàng Thiếu, anh đúng là đỉnh của chóp!"

Hai ông lớn còn ngồi nói móc không biết ai thắng ai thua, thì Lư Hãn Văn đã xen vào: "Hoàng thiếu Hoàng thiếu! Tiền bối Diệp Tu tìm anh này."

Tíc tắc ấy tay Hoàng Thiếu Thiên run bần bật, mặt như sắp nôn: "Tiền bối cái gì cơ? Nhóc kêu ai là tiền bối đó hả? Tên kia sao mà xứng làm tiền bối của Tiểu Lư đáng yêu nhà chúng ta được hả? Nhóc cứ gọi tên đó là Diệp Tu là được rồi. À, anh ta tìm Tống Hiểu."

Hai ngày trước, Hưng Hân mới mua lại nhân vật khí công sư Hải Vô Lượng của chiến đội Lâm Hải, thành ra bọn họ ngồi trêu trọc nhau trong group, hỏi có phải họ đang có ý với Tống Hiểu hay không. Từ Cảnh Hi hăm he: "Nếu anh Hiểu mà chạy đến Hưng Hân thì tôi đây chuyển sang đánh mục sư luôn, sau này cứ vào sân là auto Ngọn Lửa Thần Thánh." Từ Cảnh Hi vốn đã về nhà từ lâu, Tống Hiểu nhìn cậu ta phát biểu trong group mà không nhịn được lạnh sống lưng.

Sau đó xem lại, thì ra là Tiểu Lư đang đứng sau mình, người trong bóng tối rọi đèn pin lè lưỡi giả làm quỷ doạ cậu. Tống Hiểu vốn có tiếng gan lớn từ xưa, chỉ hơi ngạc nhiên chút rồi vươn tay vò tóc cậu: "Làm gì thế Tiểu Lư?"

"Em đang nghĩ đi nghĩ lại," Lư Hãn Văn giãi lòng, "Để đề phòng anh Hiểu phản quốc, thông đồng với địch, thì giờ phải hù anh trước - Hoàng thiếu bảo thế ạ!"

"Hoàng thiếu, anh lại dạy hư Tiểu Lư!"

Hoàng Thiếu Thiên tích tắc ấy còn chưa kịp hiểu chuyện gì, không nhớ được gì cả. Cái trò đùa Tống Hiểu bị Hưng Hân mua lại anh chỉ cười một ngày rồi lại quên, càng không cần nói đến Tống Hiểu kỳ nghỉ hè năm nay thậm chí còn không về nhà. Anh gõ lạch cạch một đống chữ sau đó mới phản ưng được, lập tức khủng hoảng.

"Tống Hiểu? Anh tìm cậu ta làm gì? Anh tìm cậu ta hỏi tôi chi? Ồ đệt không phải chứ? Sao? Anh muốn sao? Muốn tăm tia Tống Hiểu? Suy nghĩ quẩn hả ba? Tống Hiểu sao được, đi kiếm Quách Dương đi, mấy người quen thân nhau mà, cậu ta ở Hô Khiếu kém xanh lắm mà.*"

Người trong cuộc - Tống Hiểu giờ phút này nhìn cách cư xử của Hoàng Thiếu Thiên mà người đầy dấu chấm hỏi, kéo Lư Hãn Văn ngồi cạnh xem trò vui, hăng say kể cậu nghe đồng thời phổ cập cậu tri thức về những năm kia Hoàng Thiếu Thiên bắt đầu, Diệp Tu từ chối hai người PK.

"Nhóc tin anh, trông dáng vẻ nhảy cẫng lên như thế của Hoàng thiếu giờ chắc chắn là lại bị từ chối PK... không đúng, không phải là anh ấy phải tìm Diệp Tu trước sao? Chắc hẳn mấy hôm trước đòi Diệp Tu PK hôm nay anh ta mới trả lời?"

Hoàng Thiếu Thiên ngồi bên kia rốt cuộc cũng cắn răng quay người lại, nhìn cậu hệt như có thâm thù đại hận: "Hôm đó, ai là người đầu tiên nói Diệp Tu sẽ đào cậu?"

Lưng Tống Hiểu rét run: "Hình như là Dụ đôi."... nhưng thật ra là Từ Cảnh Hi.

Mặt Hoàng Thiếu Thiên nhăn nhó, sau đó dần dần bình tĩnh lại: "Quên đi." Anh rầu rĩ, buồn thiu thỉu: "Tên Diệp Tu kia muốn đào cậu qua đó. Tống Hiểu, cậu phải cự tuyệt tên đó quyết liệt vào cho tôi, hiểu không hiểu không!" Sau đó anh thở dài, cay cú "Cậu onl QQ đi, tôi kéo cậu và Diệp Tu vào một group chat."

"Này... tôi không có chút không gian cá nhân nào hả?" Tống Hiểu đùa anh, "Dù sao thì cũng là Sách giáo khoa Vinh Quang mời tôi, anh hóng hớt gì chứ."

Bật máy tính lên, online QQ mới phát hiện, Diệp Tu đã sớm có ý định đào mình. Tống Hiểu thì bận xem Hoàng Thiếu Thiên đánh với Lư Hãn Văn nên không có thời gian để ý QQ, vì vậy giờ Hoàng Thiếu Thiên nói cho cậu, cậu mới biết là có chuyện như vậy. Cậu vốn chẳng có ý định nói chuyện riêng, thành ra cười lắc đầu rồi để Lư Hãn Văn ngồi ghế cạnh mình, cậu nhóc kia nóng lòng đến mức muốn chui đầu vào màn hình luôn rồi. Tống Hiểu xoa đầu cậu, cho đến khi Diệp Tu nói, ở Hưng Hân tốt lắm luôn, siêu yên tĩnh, Tống Hiểu mới trả lời một câu đùa với Hoàng Thiếu Thiên.

Lư Hãn Văn cười phá lên.

"Như thế này em cũng muốn đi." Cậu thọc tay Tống Hiểu, cố nhịn cười.

"Đúng vậy, làm gì có ai không muốn đi." Tống Hiểu thì thầm.

Hoàng Thiếu Thiên đã tức lắm rồi à nha, muốn nhào tới cào tên Tống Hiểu ngứa đòn kia. Kết quả Tống Hiểu lại vô tình liên minh với Lư Hãn Văn thành một mặt trận thống nhất, hai chọi một phản công Hoàng Thiếu Thiên. Ba người hò hét ầm ĩ, cười lớn, Hoàng Thiếu Thiên nhìn màn hình Tống Hiểu, cột thông báo tin nhắn lại loé lên.

Anh hết cười nổi, kéo Lư Hãn Văn ra ngoài: "Đậu má đậu má, hai người các cậu lấy hai chọi một bắt nạt tôi, tôi không chơi với hai người nữa. Cái thằng nhóc kia, mi sẽ chết dưới tay ta, đừng có mà mơ tưởng Tống Hiểu sẽ cứu mi, chịu chết đi!"

"Oa oa oa, anh Hiểu cứu em."

Hoàng Thiếu Thiên đóng cửa phòng huấn luyện lại.

Tống Hiểu ngồi thẳng người, cuối cùng bắt đầu nói chuyện riêng với Diệp Tu.

02

Tống Hiểu quyết liệt từ chối Diệp Tu, không ngập ngừng chút nào.

Đúng là trong một giây kia, cậu có chút tiếc nuối nhưng thứ tiếc nuối này rất kỳ lạ, nhẹ hệt như không tồn tại tuy rằng lại hiển hiện ngáng ngang lòng. Tống Hiểu biết rõ tiếc nuối của mình với Hưng Hân, không liên quan gì với Diệp Tu cả, cậu chỉ...

Từ Cảnh Hi nhắn tin tới.

"Vào đấu trường không?"

"Sứ giả thủ hộ solo với khí công sư????"

"Đm!! Anh Hiểu, quả nhiên anh đã chướng mắt tôi từ lâu!" Rõ là câu nói của Từ Cảnh Hi dễ khiến người ta hiểu lầm, thế mà cuối cùng người bị nhảy cẫng lên lại là cậu. Hồi còn ở trại huấn luyện cậu ta vẫn yên tĩnh ít nói lắm, sau này đến chiến đội, đoán chừng là do đối chiến với Hoàng Thiếu Thiên nhiều nên tính cách trở nên dễ kích động như thế. "Là đấu tổ đội! Đấu tổ đội! Tôi với cậu một đội."

Tống Hiểu cười cười: "Ngoài ra còn có ai?"

Linh Hồn Ngữ Giả: Anh Hiên và Lý Viễn.

Đào Lạc Sa Minh: Hoàng thiếu và Dụ đội sao lại ở phe kia thế? Cậu Hiên sao lại đồng ý cái chia tổ này?

Linh Hồn Ngữ Giả: Vì bên kia không có trị liệu.

Linh Hồn Ngữ Giả: Đã thế mình còn bốn đánh ba.

Linh Hồn Ngữ Giả: Cấm giọng nói.

Đào Lạc Sa Minh: Ok, đợi tôi đăng nhập.

Tổ Tống Hiểu giao quyền chỉ huy cho Từ Cảnh Hi. Vì Trịnh Hiên là cái tên siêu lười, vừa nghe phải chỉ huy là chạy mất dép, Lý Viễn thì cơ bản chưa có cơ hội đánh giải đấu chuyên nghiệp thực sự, nên kinh nghiệm gần như bằng không. Tống Hiểu thì lại ngược lại, cậu ở vị trí cố định trong trận đoàn đội của vòng chung kết, nhưng chỗ cố định... lại là vị trí thứ sáu. Đếm tới đếm lui, cuối cùng đành giao lại trách nhiệm chỉ huy cho Từ Cảnh Hi, yêu cầu trị liệu phải có cái nhìn toàn cục.

Từ Cảnh Hi thừa dịp hai bên vẫn còn đang hành quân, bớt thời gian ra ngồi tán phét: Nên giờ tôi vẫn muốn hỏi? Sao tôi cần phải nhìn đại cục? Không phải tôi chỉ cần làm anh hùng lấp lỗ châu mai là đủ rồi sao?

Đào Lạc Sa Minh: Phát huy cái nhìn đại cục, xem nơi nào có lỗ châu mai thì lấp.

Linh Hồn Ngữ Giả: ... Biết thế tôi đã trang bị cho mình đồ tăng tốc.

Đấu tổ đội trên chiến trường không chính thức này trông còn hỗn loạn hơn. Từ Cảnh Hi lúc mới bắt đầu còn chú ý bên kia di chuyển thế nào mà điều chỉnh, đợi đến về sau giao chiến kịch liệt thì buông thả bản thân luôn, cứ nhắm thẳng Đào Lạc Sa Minh mà ném Thuật Khôi Phục hay Kích Hoạt Sinh Mệnh. Tống Hiểu chỉ định nhắc nhở cậu chú ý trị liệu thừa, sau đó lại nghĩ, nhỡ đâu Từ Cảnh Hi lại muốn chơi trò tâm lý chiến đấu với bọn Hoàng thiếu thì sao? Doạ bọn họ bên mình có trị liệu?

Cuối cùng Tống Hiểu và Trịnh Hiên miễn cưỡng lắm mới thắng được trận đấu, Từ Cảnh Hi tự kết lại là do sự vĩ đại của trị liệu. Lý Viễn mở mic nói, phàn nàn nói vú nuôi chẳng hồi mana gì cho cậu cả, thế là cuối cùng tay không tấc sắt bị Tiểu Lư đánh thê thảm.

Lư Hãn Văn cười ha ha: Dù sao thì em cũng đâu phải Hoàng thiếu!

Tống Hiểu chia đôi màn hình, mở nhóm chat QQ của chiến đội Lam Vũ. Sáng hôm nay Hoàng Thiếu Thiên lại ầm ĩ trong nhóm phàn nàn sao thời tiết nóng quá, sau đó im ắng cho đến giờ. Cậu chầm chậm lướt đống chat, lướt đến ngày bọn cậu thảo luận về Hải Vô Lượng.

Từ Cảnh Hi là người đề cập trước.

Chớp mắt cậu lướt hết mấy cái tin cứ lặp đi lặp lại không biết Diệp Tu muốn mua Hải Vô Lượng làm gì. Trịnh Hiên thì càu nhàu anh ta chắc hẳn bị Hoàng Thiếu Thiên nhập vào rồi, Hoàng Thiếu Thiếu người tỉnh táo, tốc độ tay tăng vọt giảng cho bọn cậu nghe ba mùa giải đầu tiên người đồng hành với Nhất Diệp Chi Thu chính là Khí Xung Vân Thuỷ.

Dạ Vũ Thanh Phiền: Hở? Hình như tôi chưa từng hỏi Tống Hiểu sao cậu lại chơi khí công sư ha? Sao sao sao cậu lại chơi khí công sư thế?

Đào Lạc Sa Minh: Làm gì có vì cái gì, thuận tay thì chơi thôi. Hồi trước là vì chơi game online.

Linh Hồn Ngữ Giả: Thế là còn tốt đấy.

Bát Âm Phù: Em thì do chơi game thấy dùng triệu hoán sư hơi bị có cảm giác an toàn, thế là chơi triệu hoán sư!

Thương Lâm Đạn Vũ: Thế thì không phải nên dùng Kỵ Sĩ Tử Vong à?... Sao lại dùng mấy con Tinh linh bé xíu thế kia.

Linh Hồn Ngữ Giả: Chắc lúc ấy Lý Viễn cảm thấy mấy bé Tinh linh bé nhỏ đáng yêu, Boss không nỡ đánh đi.

Bát Âm Phù: Ai mà ngờ có thể cho dạng ngoài to thêm đâu.

Sách Khắc Tát Nhĩ: Tống Hiểu từng xem Khí Xung Vân Thuỷ thi đấu chưa?

Đào Lạc Sa Minh: Ai chơi khí công sư chắc đều xem qua? Tôi lúc đầu cũng học tập anh ấy mà.

Tin nhắn Linh Hồn Ngữ Giả và Bát Âm Phù đồng thời hiện lên: Xong đờiiiii

Phòng Hoàng Thiếu Thiên bên cạnh bỗng "Uỳnh!" một tiếng, Tống Hiểu lớn giọng hỏi: Sao thế ạ? Hoàng Thiếu Thiên hiếm khi nào mà ít nói như giờ, cay cú đáp: "Không sao! Tôi ngã xuống giường!"

Tống Hiểu: "..."

Đào Lạc Sa Minh: Tiểu Lư, em đi xem Hoàng thiếu sao sao đi, anh ấy vừa bị ngã khỏi giường.

Lưu Vân: Dạ? Anh Tống Hiểu đi được mà?

Đào Lạc Sa Minh: Anh thấy anh ta chắc chắn lát nữa sẽ ầm ĩ, không muốn đi.

Dạ Vũ Thanh Phiền: ...

Mấy người mặc kệ Hoàng Thiếu Thiên lướt lên trên ngồi lên án Tống Hiểu không có tình đồng đội, sau đó thấy Tiểu Lư cũng kề cà không đi thành ra chuyển mũi mâu sang Lư Hãn Văn. Từ Cảnh Hi xen vào, ngập ngừng hỏi: "Anh Hiểu giờ mình làm sao đây?"

Đào Lạc Sa Minh: Không sao, tôi khoá trái cửa rồi.

Linh Hồn Ngữ Giả: Òooooo.

Giả Diệc Chân Thì: Vú em Từ nói anh Hiểu bị đào đi chơi Hải Vô Lượng rồi.

Linh Hồn Ngữ Giả: Đm Lâm Phong!

Sau đó Lâm Phong nhanh chóng thu hồi tin nhắn, chỉ để lại tin nhắn hiếm khi nói tục của Từ Cảnh Hi nằm trơ trọi trên màn hình. Tống Hiểu tưởng Từ Cảnh Hi cũng rút về, nhưng lòng căng thẳng quá hay sao mà cả nửa ngày cũng không có thu hồi, hai phút sau mới mặt xám xịt gửi một một emo mặt khóc: Quá thời gian rồi.

Dạ Vũ Thanh Phiền: Cảnh Hi, tay cậu không nhanh được sao? A há há há há há há há, may mà tôi đã đoán trước được, không cần cậu bảo vệ tôi.

Linh Hồn Ngữ Giả: Đội trưởng! Hoàng thiếu ý chỉ anh tay tàn kìa!

Dạ Vũ Thanh Phiền: Đm tôi ý chỉ cái quái gì đâu! Đừng có mà ly gián tôi với đội trưởng.

Sau khi lướt chán màn hình, Dụ Văn Châu cuối cùng cũng tham gia cuộc hội thoại.

Sách Khắc Tát Nhĩ: Diệp Tu hẳn sẽ cân nhắc Quách Dương trước. Dù sao trước đây người ta cũng là tuyển thủ Gia Thế, vào Hưng Hân có thể giảm bớt thời gian rèn luyện. Mà giờ vị trí của cậu ta cũng khá bấp bênh, khả năng thuyết phục được cậu ta không nhỏ.

Linh Hồn Ngữ Giả: Vậy để em đi thuyết phục Đường Hạo nhả người!

Dạ Vũ Thanh Phiền: Đậu moá đậu moá! Cậu làm cái quái gì thế hả vú em Từ, cậu sao lại giúp Diệp Tu thành lập chiến đội thế hả? Cậu đây là đầu hàng địch phải không? Á à, bao giờ thi đấu tôi sẽ phóng sinh cậu luôn.

Linh Hồn Ngữ Giả: Mấy người có bao giờ không phóng sinh tôi? Anh trên sân toàn chỉ kêu tôi là trị liệu, có mỗi anh Hiên anh Hiểu gọi thẳng tên tôi. Tôi biết rồi, tôi biết hết rồi, trị liệu như tôi trong lòng mấy người căn bản là chẳng xứng có tên phải không?

Linh Hồn Ngữ Giả: Tôi muốn phá phách sao mấy người không an ủi tôi!!!! Trị liệu trong lòng mấy người không đáng để quan tâm sao??

Cả đội cứ ầm ầm ĩ ĩ như vậy, Tống Hiểu cười mãi, sau đó thuận tay mở túi khoai tây chiên cạnh gối, rồi mở box chat Từ Cảnh Hi, chụp cho cậu xem.

Đào Lạc Sa Minh: An ủi cậu bằng một túi khoai tây chiến.

Linh Hồn Ngữ Giả: ... Anh Hiểu, anh không thể đối xử với một trị liệu bé nhỏ đáng thương như thế được.

Đào Lạc Sa Minh: Ha ha ha, đùa chút thôi, đùa chút thôi.

Đào Lạc Sa Minh: Yên tâm đi, tôi sẽ không tới Hưng Hân.

Từ Cảnh Hi mãi không nhắn lại, nhưng lát sau lại gọi tới, khí thể hùng hồn nói sao anh lại tự dưng nói chuyện này, quả nhiên trong lòng anh vẫn tơ tưởng đến chuyện này phải không? Sau đó giọng đột ngột nhỏ dần: "A, xin lỗi... em quên mất giờ khuya rồi."

Tống Hiểu ăn khoai tây chiên: "Đánh thức ai à?"

"Mẹ em." Từ Cảnh Hi ủ rũ: "Em không ngờ bà ấy tỉnh sớm như thế."

Sau đó cậu sực nhớ ra, hỏi Tống Hiểu có phải không đi Hưng Hân thật không?

Tống Hiểu nói đúng, "Nếu không phải do mấy người nói trong group thì tôi còn chẳng nghĩ sẽ liên quan đến mình đâu." Trị liệu Lam Vũ trước còn gõ điện thoại lộp cộp, nghe xong câu này tự nhiên im bặt. Tống Hiểu dường như có thể tưởng tượng ra vẻ mặt người đầu kia đau đến không sống nổi.

Không chỉ Từ Cảnh Hi, mà cậu còn có thể tưởng tượng hoàn toàn ra tâm tình của toàn bộ chiến đội Lam Vũ.

Lam vũ cũng không phải không có chia xa. Sau mùa thứ tám, Vu Phong chuyển nhượng đến Bách hoa, bầu không khí ở Lam Vũ trầm xuống một khoảng thời gian, mãi cho đến khi Lư Hãn Văn đến mới dần dần khôi phục. Lúc ấy người kích động nhất là Hoàng Thiếu Thiên, khi chia tay không kiềm nổi nỗi lòng, kém chút tan rã trong không vui.

Dụ Văn Châu lại là người lý trí, anh ngăn Hoàng Thiếu Thiên lại, sau đó kéo ra sau ngồi nói chuyện một mình rất lâu. Chỉ còn lại mấy người ngồi trong phòng, một là không thích hợp để nói, một là tính cách không cho phép nói thứ gì, tích tắc ấy ngột ngạt đến lạ.

Hoàng Thiếu Thiên không quay lại, nhưng Dụ Văn Châu lại một mình cầm theo một chai Sprite lớn về, nói là có thể làm ngụm bia.

Người chân chính có thể tách biệt lý trí và tình cảm chỉ có một mình Dụ Văn Châu, sau khi mọi người tập trung lại sau khi kỳ nghỉ hè, anh vẫn huấn luyện bình thường như mọi ngày. Tính Trịnh Hiên rất lười, không có thừa sức để phát biểu cái nhìn của mình, trừ đi nằm trên giường thì thời gian ngoài cũng chẳng có gì đặc biệt. Hoàng Thiếu Thiên bị Dụ Văn Châu kéo tới trại huấn luyện làm huấn luyện viên, cuối cùng chỉ còn lại Từ Cảnh Hi ngó trái ngó phải mãi, thất vọng chạy tới tìm Tống Hiểu:

"Cũng chỉ còn anh có thể coi như là đàn anh có thể nói chuyện..."

"Đừng uể oải như vậy mà?" Tống Hiểu dỗ dành, "Tôi thấy mình làm đàn anh cũng tốt phết à nha? Cậu có Cocacola không?"

Từ Cảnh Hi lại nói, dù em biết anh Phong tới Bách Hoa sẽ tốt với anh ấy hơn, nhưng em vẫn cảm thấy khá khó chịu. "Nói thế nào đây? Em không ngờ sẽ có một ngày tụi mình sẽ mỗi người một ngả như vậy."

"Vẫn có thể gặp trên sân thi đấu mà."

"Nhưng đến khi đó, mình lại là đối thủ rồi..." Từ Cảnh Hi thở dài, "Nếu thi đấu thắng cũng chẳng thể nào kéo anh ấy đi ăn xiên nướng."

Tống Hiểu nghĩ nghĩ: "Cũng tốt mà, ít ra Cảnh Hi, cậu không cần phải nghĩ vẫn đề có nên tăng máu cho cuồng kiếm hay không. Tôi nhớ trước đây hai người vì cái này mà ầm ĩ cả ngày."

"Nào có ầm ĩ" Từ Cảnh Hi trừng cậu, "Là anh ấy tự cãi với em ấy chứ... chỉ là giờ em thấy cãi to quá thành ầm ĩ rồi."

"Dù sao thứ mà mỗi người theo đuổi cũng không giống nhau mà."

"Ừm..."

"Anh Hiểu, thứ mà anh theo đuổi là gì?" Từ Cảnh Hi đột nhiên hỏi lại đầu kia.

"Anh sao?" Tống Hiểu hơi bất ngờ, không kịp chuẩn bị. Cậu vừa mới nhớ đến những người khác năm Vu Phong rời khỏi Lam Vũ, từng vẻ đoái hoài, mất mát, hay những thứ thẳng thắn dần dần được bộc lộ ra hoặc thậm chí là sự im lặng không lên tiếng chỉ biết lẳng lặng vùi một góc trong tim. Cậu biết đám người này tuy ầm ĩ trong nhóm nhưng thật ra đang gắng mà che giấu sự sốt sắng liệu cậu có rời đi, cũng như người đầu tiên nói chuyện này - Từ Cảnh Hi, cả nửa hè năm ngoái ngồi một mình thui lủi nhưng cũng chẳng ai hay.

Thế là cậu cười, hỏi một đằng, trả lời một nẻo: Thật ra tôi vẫn cảm thấy, cậu mới là người sẽ chuyển nhượng khỏi Lam Vũ.

Từ Cảnh Hi kinh hãi: Sao anh lại nói thế!

"Cậu xem, có trị liệu nhà nào khổ sở như nhà mình không? Không có người bảo vệ thì thôi, mình lại còn phải bảo vệ người tấn công. Đổi là trị liệu nhà khác thì đều đã dỗi rồi."

"Em có dỗi rồi à nha!" Từ Cảnh Hi kích động phản bác "Nhưng rồi nhớ lại Hoàng thiếu còn nợ em một chầu xiên nướng chưa trả!"

"Tôi cũng vậy nè, không thể để Hoàng thiếu quỵt được." Tống Hiểu đùa, "Nếu Diệp Tu tới mời, tôi hẳn sẽ ngồi suy nghĩ chút, chọc chọc Hoàng thiếu."

"Há há há, lúc đó anh nhớ hỏi xem anh ta có cần trị liệu không nha! Em cũng muốn đi!"

Thời gian ngược dòng lại về hiện tại, tin nhắn trong group chat còn chưa lướt hết, ảnh đại diện của Từ Cảnh Hi đã hiện trong kênh thông báo đầu tiên.

Linh Hồn Ngữ Giả: Đấu tổ đội vui không?

Đào Lạc Sa Minh: Vui lắm, nhưng có vẻ cậu không tốt lắm.

Đào Lạc Sa Minh: Tôi nhìn Văn Châu đã lập kế hoạch sao để cậu khống chế số máu rồi.

Linh Hồn Ngữ Giả: Ha ha ha, giờ vẫn còn nghỉ hè mà.

Từ Cảnh Hi ngồi chém gió một đống, như nghị lực vĩ đại của trị liệu Lam Vũ, như tình đoàn kết keo sơn của Lam Vũ. Tống Hiểu nhìn một lúc, rõ ràng... Hoàng Thiếu Thiên chẳng giữ mồm giữ miệng gì cả, đã kể chuyện cậu bị Diệp Tu đào qua inbox rồi.

Đào Lạc Sa Minh: Lúc đấu tổ đội là cậu cố ý cứ nhắm thẳng tôi mà bơm máu ấy hả? Khổ thân tôi, tôi còn tưởng cậu định chơi tâm lý chiến doạ Hoàng thiếu.

Đống emo của Từ Cảnh Hi quá nhiều, cậu phải lướt vài trang mới đến cái cần tìm.

Đào Lạc Sa Minh: Yên tâm đi, không phải tôi đã nói mình sẽ không rời khỏi Lam Vũ sao?

Linh Hồn Ngữ Giả: Không phải anh cũng nói nếu Diệp Tu mời thì sẽ cân nhắc chút sao!

Đào Lạc Sa Minh: Cậu nhắc tôi mới nhớ, quên đề cử cậu cho anh ấy.

Đào Lạc Sa Minh: Rồi, rồi, tôi nói thật mà, như cậu không muốn rời đi Lam Vũ thôi, tôi cũng không muốn.
 
Last edited:

Hóng chuyện 24/7

Hóng ai mà đôi mắt không đều (☆_@)
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
337
Số lượt thích
2,063
Location
Bắc Kinh
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Phương Minh Hoa, Trịnh Hiên, Lý Diệc Huy
#2
Một sản phẩm trực thuộc project Lam Vũ: Xanh màu mưa hạ - Mừng Lam Vũ lên đỉnh vinh quang

Edit + Beta: @Zuire @Hóng chuyện 24/7

Từ Cảnh Hi cũng từng được đào đi, bởi một chiến đội nhỏ. Chiến đội kia không ra tiền lương quá cao, nhưng lại thề son sắt sẽ để cậu làm át chủ bài, khi thi đấu tổ đội sẽ để bốn DPS bảo vệ trị liệu.

Lúc ấy cậu mắt rưng rưng chụp màn hình gửi lên group, sau đó được đi ăn một bữa hải sản, xong rồi vui vẻ quay về từ chối đối phương:

"Nhưng cá nhân tôi không quan trọng mà, tất cả vì thắng lợi Lam Vũ."

Sau đó Hoàng Thiếu thiên cảm động, mời thêm một lần buffet thịt nướng.

Tống Hiểu cũng là một thành viên chủ lực của Lam Vũ, nhưng sự xuất hiện của tuyển thủ chủ lực này trong vòng đấu bảng lại kỳ lạ, ra sân chỉ như một tuyển thủ thay phiên. Cậu không thường ra sân trận solo, đấu tổ đội cũng thường chỉ ngồi ở vị trí thứ sáu trên bàn tiệc, chờ mình lên sân thay đổi cục diện, nhưng cũng có những tình huống mình chưa ra sân thì thế trận đã kết thúc.

Cậu đứng ở vị trí chủ lực giúp Lam Vũ nâng lên cúp quán quân, ai cũng biết cầm được cúp này công Tống Hiểu lớn bao nhiêu. Nhưng mùa giải thứ bảy sau đó, dù ngoại giới sẽ nghĩ cơ hội ra sân cho cậu sẽ tăng lên, nhưng cậu vẫn cứ bình bình như vậy, làm một tuyển thủ thay phiên.

Không phải chưa có ai từng dấy tâm tư của cậu, nhưng loại người như Tống Hiểu thực lực thật sự rất mạnh, chỗ đứng trong Lam Vũ rât chắc chắn, chỉ là cơ hội ra sân hơi ít chút thôi. Chiến đội lớn không cần, nhưng chiến đội nhỏ lại không thể mời được cơ hội tốt hơn, thành ra qua bao năm như thế, Tống Hiểu tuy nhận được lời mời nhưng cũng chỉ dừng lại ở lác đác. Thế là cũng từng ấy năm, tất cả mọi người trong Liên Minh đều tự nhủ nếu muốn đào được Tống Hiểu thì điều kiện tiên quyết phải là nhân vật và địa vị.

Đôi khi bọn cậu cũng hay đùa nhau điều kiện để đào đi, giá cả không quan trọng, chỉ cần Hoàng Thiếu Thiên không ở... nói nửa câu sau thì nhìn tình huống mà có thể đổi thành mấy người Trịnh Hiên/ Tống Hiểu/ Từ Cảnh Hi. Tống Hiểu chưa từng nghiêm túc nghĩ về vấn đề này, chẳng có ai nghĩ đến việc mình sẽ chủ động rời đi, cho đến ngày đó; cho đến hôm nay, khi Diệp Tu hỏi, đáy lòng cậu mới chợt gợn sóng. Dưới đấy có thứ gì đó tiếc nuối từ lâu rồi, nó khiến tim cậu rộn ràng với lịch sử khai mở của Diệp Tu.

Tống Hiểu ngồi thơ thẩn nói chuyện phiếm với Từ Cảnh Hi, bàn một số điều. Tống Hiểu kể Tiểu Lư gần đây bắt đầu uống sữa óc chó, nhóc ấy còn chẳng thèm quan tâm đến sữa nguyên chất. Hoàng Thiếu Thiên uống hết một bịch cảm thấy ngon phết, thế là hai người cứ ngồi cướp uống cả ngày. Cảnh Hi, cậu đúng là một tên rù quyến đáng ghét. Từ Cảnh Hi trả thù móc lại, cậu mới gặp cô em hàng xóm ở nhà bên, cũng tên là Hiểu, sau đó nhanh chóng đổi tên người chat Tống Hiểu thành chị Hiểu, sau đó chụp màn hình gửi đi. Tống Hiểu bình chân như vại: Gì đấy, bắt đầu bí mật hẹn hò rồi à?

Từ Cảnh Hi tuyên bố bỏ cuộc.

Giống như khi đối mặt với chuyện trọng đại như vậy, mọi người hầu như đều rất khó đối diện với bản thân, khó mà phân tích được chính mình. Tống Hiểu vốn muốn kéo Từ Cảnh Hi tâm sự việc mình bị mời đi, nhưng trừ câu đầu tiên "Tôi không muốn rời Lam Vũ" thì sau chẳng còn câu nào liên quan nữa. Cậu cứ gõ xuống rồi lại xoá đi lời trong lòng, đã thế còn ngồi trêu trọc mấy chuyện xung quanh. Cuối cùng vẫn là Từ Cảnh Hi khéo hiểu lòng người, nhìn thấu thứ mà cậu ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi, hỏi cậu: "Anh Hiểu, có phải anh có chuyện muốn nói hay không?"

"Không biết nên nói thế nào."

Linh Hồn Ngữ Giả: Có liên quan đến Hưng Hân sao?

Đào Lạc Sa Minh: Ừ.

Linh Hồn Ngữ Giả: Ồ.

Linh Hồn Ngữ Giả: Em hiểu rồi.

Từ Cảnh Hi là một con người nhạy cảm, Tống Hiểu thấy cậu sau khi chat câu kia thì mãi vẫn không nhắn tiếp, thanh trạng thái vẫn dòng "Người kia đang chat...". Cậu ta hẳn là đoán được lí do tại sao mình lại ngập ngừng, im lặng một lúc rồi mới sắp xếp từ để an ủi mình.

Quả nhiên, mãi lâu sau Từ Cảnh Hi mới nhắn một cậu: Chuyện này rất bình thường mà.

Dường như cảm thấy mình nói không đủ thuyết phục, còn có chút cố làm ra vẻ trái lương tâm, cậu vội vàng bổ sung thêm một câu: Không chừng Hoàng thiếu còn do dự cơ, đi Hưng Hân chẳng phải có thể ngày nào cũng kéo Diệp thần PK à, anh ta chẳng phải ngày nào cũng muốn bắt kèo với Diệp Thần đi.

Linh Hồn Ngữ Giả: Đó.

Câu bổ sung này không cao minh cho lắm, toàn Liên minh ai chẳng biết Hoàng Thiếu Thiên là kẻ khó bị đào chân tường nhất. Nhưng Từ Cảnh Hi không thu hồi lại, xem ra cũng chẳng nghĩ được thứ gì khác để nói.

Thế là Tống Hiểu giảng hoà thay cậu: Không chừng Hoàng thiếu còn cảm thấy mình nên chịu khổ chút, hi sinh bản thân, chân trước cản Diệp thần, chân sau tạo phúc cho con dân Lam Vũ.

Linh Hồn Ngữ Giả: Há há há, vậy anh ấy rời đi là tạo phúc con dân Lam Vũ rồi!

Khung chat của Từ Cảnh Hi lại lắng xuống, ngoài cửa sổ có tiếng ve kêu lai rải không dứt. Mùa hè thành phố G vẫn chẳng hề đổi thay, huyên náo, khoan thai, thỉnh thoảng còn có tiếng nước ngọt lắc nhẹ. Tống Hiểu cảm thấy, mình tối đa chắc cũng chỉ chịu nổi mùa hè như này, dù mùa hè khác có nhiệt độ, độ ẩm như thế nhưng cũng khác rất xa, Cậu bỗng dưng nhớ tới hè năm ngoái Hoàng Thiếu Thiên chất vấn Vu Phong Lam Vũ là gì. Bọn cậu đứng bên cạnh, nỗi chật vật vọng lên từ đáy lòng, nhưng cũng bắt đầu nghĩ Lam Vũ là gì.

Lam Vũ là chiến đội, là quán quân mà giải thứ sáu, là nơi trung gian kết nối giữa đam mê thuở ban đầu với thứ chấp niệm kiên định theo đuổi cả đời, là vô số đếm mất ngủ phải vùi mặt vào huấn luyện, là vô số lần hoài nghi bản thân rồi lại tin tưởng bản thân trong tích tắc. Vinh Quang không phải trò chơi của một người, Lam Vũ cũng không phải chiến đội một người, mình không làm được, đồng đội không làm được, nhưng luôn có người sẽ bổ khuyết mình.

Là vô số quá khứ, vô số quá khứ chất chồng lên nhau tạo nên hiện tại rồi hoà với hiện tại kéo dài tới tương lai.

Tống Hiểu nghĩ, mình quả nhiên không phải tâm động vì muốn rời khỏi Lam Vũ, mà là mình vì Lam Vũ mới động tâm.

Lời tuy khó nói, nhưng cậu cảm thấy Từ Cảnh Hi có thể phản ứng kịp. Người bên đầu kia cuộc hội thoại im lặng một hồi, sau đó vui vẻ gõ một hàng chat: Vậy anh đi tìm Hoàng thiếu tâm sự chút đi? Anh ấy hét với tôi cả một buổi trưa rồi, tôi không chịu nổi nữa.

03

Hoàng Thiếu Thiên ngồi một mình trên sân thượng. Bầu trời ngả sang sắc vàng, anh mấy ngày trước chạy tới tiệm làm tóc nhuộm đầu thành vàng thành ra giờ mái đầu như thể tan vào sắc trời chiều.

Tống Hiểu kiềm chế cố không định đạp anh xuống, sau đó ngồi cạnh anh: "Tiểu Lư đâu?"

"Lúc ngồi đấu tổ đội ở quán net thì gặp bạn học, thế là đánh xong chạy theo mấy nhóc ấy chơi rồi." Hoàng Thiếu Thiên buồn buồn nói.

"Ồ, thế anh không đi à?"

"Tôi đi làm cái quái gì? Tôi trưởng thành bao lâu rồi, sao có thể chơi cùng tụi con nít mông chưa mọc chứ!"

Tống Hiểu cười hi hi ha ha né đi.

Sau đó hai người rơi vào một cuộc chiến tranh lạnh mang tên im lặng. Trận chiến này vốn là Hoàng Thiếu Thiên bắt đầu, trên mặt anh đột nhiên hiện ra chút cảm xúc khó chịu, gương mặt vốn đang vui vẻ vì ngồi nhả lời rác rưởi bỗng nhiên im bặt. Hoàng Thiếu Thiên nhìn chằm chằm Tống Hiểu, tựa như muốn nhìn thấu cả nội tâm cậu, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là im lặng không nói.

Im lặng như này, cũng chẳng phải lần đầu tiên xuất hiện trên Hoàng thiếu Thiên.

Sau khi thất bại mùa giải thứ tám, Vu Phong rời đi, Tống Hiểu đã nhìn thấy vẻ mặt không lời kỳ lạ trên người anh. Nếu như tính cả khoảng thời gian Tống Hiểu chưa đến Lam Vũ kia, thì nghe nói khi đội trưởng đời đầu tiên Nguỵ Sâm không từ mà biệt, Hoàng Thiếu Thiên cũng như vậy.

Tống Hiểu mở lời: "Tôi từ chối."

Nháy mắt vẻ mặt của anh tươi sáng lại, nhưng vẫn muốn làm mặt kiểu thờ ơ không quan tâm: "Cậu muốn đi thì cứ đi thôi, tôi nói cậu nghe Tống Hiểu, nếu như cậu đi tôi khi đó có thể đường đường chính chính giết một ngàn tám trăm lần cậu trên sân rồi há há há há. Sợ không hả! Đến lúc đó cậu cứ yên tâm trở thành bàn đạp nâng bước Lam Vũ đi!"

Cậu đột nhiên muốn cười khổ.

Hoàng Thiếu Thiên vẫn nói, cái gì mà tôi hiểu cậu rất rõ, cậu chắc chắn không thắng nổi tôi, cái gì mà tương lai Lam Vũ ba quán quân liên tiếp cậu cũng chỉ có một phần, cái gì mà cậu muốn đi cũng được miễn là nhớ giao nhẫn quán quân ra. Tống Hiểu bất mãn: "Anh nói có lý lên coi, mùa sáu tôi cũng góp công hơi bị nhiều đấy."

"Xíu xíu thôi, tôi không thừa nhận đấy, cậu làm gì được tôi!" Hoàng Thiếu Thiên hoàn toàn không có ý định ngồi cãi lý với cậu.

Quả thật chẳng thể cãi lại.

Tống Hiểu nheo mắt nhìn chiều cao và chỗ ngồi của hai bên, thì thầm: "Tôi cảm thấy tôi nên thử lợi dụng ưu thế chiều cao đạp anh xuống dưới."

Hoàng Thiếu Thiên mới đầu là bị mỉa lắm lời, giờ lại bị mỉa chiều cao, tức giận nhảy dựng lên định lặp lại lịch sử, thừa dịp Tống Hiểu còn đang ngồi buông lời rác rưởi an đã lao đến củ cậu. Nhưng kết quả Tống Hiểu tích tắc ấy cũng rất đề phòng, thấy Hoàng Thiếu Thiên vừa mới dựng lưng đã nhanh chóng đứng lên chiếm chiều cao, để người đứng đối diện thấp hơn mình một cái đầu tức giận.

"Nhưng mà, nếu cậu muốn đi, tôi cũng sẽ không ngăn cậu." Hoàng Thiếu Thiên đột nhiên nói.

Phảng phất như thời gian dừng lại, hai người vốn chẳng hề có điểm giao nhau giờ lại tụ về một chỗ. Ý thức Tống Hiểu đọng lại ở giây phút hai người bên thủ bên công, giây này cậu không phản ứng kịp, vô thức còn tưởng đạn khói gì đó.

"Á...?"

Hoàng Thiếu Thiên rầu rĩ mắt nhìn về phương xa, phương xa là những mái nhà xếp tầng xếp lớp cùng với làn mây mờ ảo. Nhiều năm trước đây, những toà cao tầng này còn chưa được dựng lên, anh nằm bò lên sân thượng cũng có thể thoải mái vui vẻ nhìn cảnh chiều tàn. Dụ Văn Châu lên tìm anh, tay cầm bình nước ngọt, không cho anh, nhưng mình cũng không uống, hai người chỉ lẳng lặng ngồi cạnh ngắm hoàng hôn.

Ngày tiễn biệt năm ngoái, khi Hoàng Thiếu Thiên rời đi, mặt trời đã lặn, nhưng sao chưa kịp mọc. Anh cứ vô thức đi đi lại lại chỗ đầu đường, cuối cùng lại bỏ lên sân thượng, ngắm đất trời được vì sao thắp sáng dần.

Anh là người có chút theo chủ nghĩa lý tưởng, cậu trai trẻ tuy lớn nhưng chẳng trưởng thành. Dụ Văn Châu kể chuyện Vu Phong đã giằng xé ra sao khi chuyển nhượng cho cậu nghe, cậu ngắt lời, cậu rõ chứ, chỉ là lòng vẫn không nguôi.

Hoàng Thiếu Thiên tích tắc ấy đã kích động, coi hành động chuyển nhượng của Vu Phong là hành vi phản bội. Dụ Văn Châu lắc đầu, giống như khi năm đó Nguỵ Sâm rời đi, anh cũng lên tìm cậu, đưa cậu nước ngọt: "Uống không?"

"Cậu cầm nó hình như không định để tôi uống thì phải?" Hoàng Thiếu Thiên nghi ngờ.

Dụ Văn Châu cười cười.

Tuổi mười bốn, mười lăm Hoàng Thiếu Thiên lắc lắc nước ngọt mãi, cuối cùng mở nắp để bọt sôi ùng ục bay ra, anh nhìn bọt sôi trào hệt như muốn gột rửa, gột rửa thứ cảm xúc nhơ nháy trong lòng mình. Nhưng Hoàng Thiếu Thiên của tuổi hơn hai mươi không còn làm được như trước nữa, mở nắp một hồi rồi lại trả lại cho Dụ Văn Châu: "Trả lại cho cậu này."

Dụ Văn Châu nhận chai, nhấp một ngụm.

"Thiếu Thiên, có lẽ tình cảm mỗi người với Lam Vũ và định nghĩa về Lam Vũ khác nhau." Anh xoa chai, chậm rì rì, "Nhưng ít ra có một đoạn đường, chúng ta đã từng bước cùng nhau."

Hoàng Thiếu Thiên nói: Tôi không giống các cậu.

"Cái gì?" Tống Hiểu vô thức hỏi.

"Tôi là được Lam Vũ dẫn vào Vinh Quang chuyên nghiệp, cho nên Lam Vũ trong lòng tôi không chỉ là một chiến đội," anh cau mày, tựa như đang bộc bạch lòng mình mà có hơi e lệ, "Lam Vũ còn là một ngôi nhà... cậu hiểu không?"


Đêm đầu năm mới câu lạc bộ sẽ tổ chức tiệc liên hoan, vài bộ phận còn tụ tập chơi đùa. Nhân viên làm bên game online cũng diễn một tiểu phẩm, theo lẽ thường thì là chính nghĩa sẽ chiến thắng gian tà, người tốt sẽ đánh cho người xấu không còn đường lui, duy chỉ có một nhân vật quần áo xanh xanh đỏ đỏ nào đó nhìn như một nhân vật cũ nào đó trong Vinh Quang. Nhóm tuyển thủ chuyên nghiệp cố gắng lắm mới hát xong một bài mà không quá lệch nhịp, có người hát lệch thật, nhưng vẫn có người hát đúng và sau đó tất nhiên là được nhận tràng pháo tay thưa thớt từ phía khán giả. Vương Kiệt Hi Vi Thảo may mắn được chiêm ngưỡng video bọn cậu hát, đánh giá lời ít mà ý nhiều "Giống hệt ca khúc hát khai giảng trường Hogwarts."

Cuối cùng quản lý và ông chủ lên bục phát biểu kết thúc, hôm nay đã vui vẻ rồi nhớ phải về nghỉ ngơi thật tốt, sau đó vẫn là câu nói năm nào cũng nhắc: hãy coi Lam Vũ như nhà của mình. Bọn cậu ngồi dưới đài vỗ tay, nhưng trong đầu toàn đang tơ tưởng xem sau khi kết thúc nên chạy tới Vinh Quang làm công. Thẻ tài khoản tuyển thủ chuyên nghiệp không thể dùng, nhưng bọn cậu chỉ dùng clone chơi thôi cũng rất vui.

Trịnh Hiên đứng cùng cậu thì đang thì thầm nói chuyện, nói đây là lúc hiếm khi có thể nhìn thấy em gái ở Lam Vũ, anh muốn tìm một em gái để năm nay đi làm hoạt động tình duyên năm mới. Tống Hiểu quay đầu bán ngay khí thế hừng hực của Trịnh Hiên cho toàn thể Lam Vũ, một đám người cầm clone nữ vỗ tay cho cậu.

Không hiểu là bất hạnh hay là điều tất yếu, mấy em gái lọt mắt xanh Trịnh Hiên đều đã có bạn trai, người vênh mặt ra đi rồi ê chề trở về. Hoàng Thiếu Thiên vỗ tay cười ha hả, lắc lắc thẻ tài khoản trong tay mình, cực kỳ hào hiệp nói: "Không còn cách nào rồi, nào để bản Kiếm Thánh siêu tốt bụng bất đắc dĩ mở lòng giúp cậu. Không cần phải quá xúc động đâu Cậu Hiên, đều là người một nhà thôi, không cần xúc động quá há há há."

Tống Hiểu khi đó ngồi khinh bỉ bảo Hoàng thiếu anh đây là đang tán tỉnh gì đó hả?... Giờ nghĩ lại, thứ mà Hoàng Thiếu Thiên muốn biểu đạt thật ra, là người một nhà.

Khi những người khác chỉ coi lời ông chủ như gió thổi mây bay, thì ra đã có người làm được câu nói ấy từ lâu. Hoàng Thiếu Thiên cũng chẳng cảm thấy bất thường chỗ nào, tựa như chân lý mặt trời mọc đằng Đông lặn đằng Tây vậy.

Vậy Tống Hiểu thì sao?

Tống Hiểu nghe tiếng hồi ức cứ gào thét bên tai.

Cậu nghe thấy tiếng bàn phím lạch cạch, nghe thấy tiếng vốn xa giờ gần lại trong Vinh Quang, cậu bỏ tai nghe ra, nhìn những người khác ngồi cạnh mình to tiếng phản đối gì đó, hình như là đang huyên náo xem nên đi nơi nào ăn mừng. Tiếng cười hoà với tiếng cổ vũ reo lên, cậu bị người ôm cổ, giơ cánh tay đang vẫy với mọi người. Giờ khắc này cậu chỉ ghét sao lại chiến thắng trên sân khắc, không thể ném đồng phục để bày tỏ niềm vui sướng.

Rồi đến tràng yên tĩnh chỉ còn âm thanh của máy móc đang hoạt động, cậu giấu mình trong phòng dụng cụ nhớ lại khoảng mùa giải tân binh tồi tệ của mình. Thân cậu cao, phòng dụng cụ lại nhỏ, mình chỉ có thể khổ sở khó chịu cuộn người thành một đống. Dụ Văn Châu bọn họ đi qua đi lại ngoài cửa mấy lần, lần nào đi qua cũng lầm bầm không biết Tống Hiểu lại trốn ở nơi nào rồi, cơm bếp trưởng nhà ăn cố ý để dành cho cậu sắp nguội rồi.

Mỗi người đều phải dần dần mới tìm được vị trí của riêng mình, Dụ Văn Châu tự nhủ, Tống Hiểu cũng sẽ tìm được thôi, chỉ vừa mới bắt đầu thôi mà.

Trịnh Hiên hỏi: Văn Châu cậu nói chuyện với ai thế? Anh bảo mình không nói với ai. Bước chân Dụ Văn Châu dừng trước cửa phòng dụng cụ, rồi lại đi thẳng về phía trước: Chúng ta đến nhà ăn đợi em ấy đi, chắc chắn em ấy sẽ tới thôi.

Giống như khi kết thúc mùa giải thứ sáu cũng có người nói như vậy. Từ Cảnh Hi chuyển từ trại huấn luyện lên ký túc xá của tuyển thủ chuyên nghiệp, tiết lộ cho Tống Hiểu một bí mật, trại huấn luyện có một thằng nhóc cực kỳ hâm mộ anh, chơi khí công sư theo anh, mỗi lần một người Lam Vũ ngã xuống lại nhớ còn anh đứng sau dự bị mà an tâm khôn tả.

Sau này Từ Cảnh Hi cũng nói, quả nhiên... anh Hiểu làm người thứ sáu khiến người ta có cảm giác cực kỳ an toàn, đội trưởng Hoàng thiếu dù ai rời sân trước cũng chẳng vội gì cả, dù sao anh Hiểu chắc chắn sẽ nhanh chóng đuổi tới lật ngược thế cờ.

Vị trí của cậu hẳn là ở đây đi. Tống Hiểu mơ màng nghĩ, chính là để cho đồng đội không phải lo nghĩ mà an tâm chiến đấu nơi tiền tuyến, dù cho hậu phương chỉ có một mình cậu, dù cho trên sân lầm vào thế yếu 4:5, nhưng chỉ cần chờ cậu về là có thể chiếm được cục diện.

Cậu có thể mặc cho tình huống thế nào mà nhanh chóng nhập cuộc, có thể mặc cho bất kể thế trận nào mà xông vào gian khổ giải cứu đồng bạn giao chiến. Trong bữa tiệc ăn mừng chức vô địch, Dụ Văn Châu mỉm cười xướng danh tên Tống Hiểu, quý ngài then chốt của chúng ta sẽ không bao giờ ngã.

Cậu sẽ không ngã.

Cậu sẽ xuất hiện khi Lam Vũ lâm vào thế yếu, cậu đến là để lật ngược thế cờ cho Lam Vũ, mở ra không gian giúp đồng đội có cơ hội phản kích.

Tống Hiểu đá giày Hoàng Thiếu Thiên, lại bị đối phương không nhịn nổi đạp lại.

"Tôi quả thật có rung động khi được Diệp Tu hỏi."

Hoàng Thiếu Thiên nhanh chóng ngẩng đầu, lộ ra dáng vẻ kệch cỡm con giai đã đến tuổi phản nghịch làm ta lòng đau như cắt. Tống Hiểu không nhịn được ỷ vào ưu thế chiều cao mà ép mặt anh sang chỗ khác: "Tôi thật không chịu nổi nữa, Hoàng thiếu."

Hoàng Thiếu Thiên: "..."

Hoàng Thiếu Thiên: "Đmm, dăm pa cái chiều cao! Cậu đừng có mà ngắt lời tôi, tôi còn chưa phê phán cậu thì thôi đây, đừng có mà chạy trốn khỏi sự trừng phạt của chính nghĩa!"

Cả hai đều ăn ý bắt tay vài cái. Tống Hiểu nói, tôi khi ấy à, nhớ đến các anh mùa giải thứ tư, dẫn theo Lam Vũ đến đỉnh cao, anh biết không có đôi khi tôi cũng nghĩ rằng giá mà mình cũng ra mắt vào mùa giải thứ tư thì tốt biết mấy. Nếu như đến Hưng Hân, dẫn theo một đội ngũ rễ cỏ vào Liên minh rồi hướng thẳng tới quán quân, quả thật rất kích thích, lưu lại dấu son chói lọi trong lịch sử.

"Giống tụi này khi ấy?" Hoàng Thiếu Thiên nhíu mày.

"Giống các anh khi ấy." Tống Hiểu thừa nhận.

Hoàng Thiếu Thiên bồi hồi: "Lúc ấy quả nhiên vẫn nên là để cậu đổi thẻ căn cước với Cậu Hiên. Sau đó thì sao?"

"Sau đó..." Tống Hiểu trầm ngâm, "Trọng điểm không phải ghi danh vào sử sách, mà là giống như tụi anh."

04.

"Cứ suy xét khả năng Hưng Hân đoạt quán quân đi, chú em sẽ cảm thấy hứng thú ngay." Diệp Tu nói.*

Khoảnh khắc đó, lòng Tống Hiểu như bị khung cảnh ấy làm dậy sóng, cậu dường như sắp đáp ứng. Nhưng rất nhanh, cậu lại phát hiện khung cảnh thực tế mà cậu vẽ ra lại là với đồng bạn Lam Vũ.

Thứ cậu muốn, là cùng Lam Vũ, là vì Lam Vũ.

Tống Hiểu lúc từ chối đã nói cậu chờ mong Lam Vũ thắng lợi hơn, không phải chỉ vì tổng hợp những tin tức khách quan khả năng cơ hội thắng của Lam Vũ cao hơn, mà con vì dù cho có bao cánh buồm lướt qua, cậu cũng chỉ muốn ngóng trông cánh buồm Lam Vũ duy nhất,

Cậu sợ mình sẽ hối hận, cậu rất sợ. Nếu như giây phút mình nâng lên cúp quán quân, người cùng chia sẻ với mình những giây phút ấy không phải Lam Vũ...

Tống Hiểu không biết nên biểu lộ tâm tình mình giờ ra sao.

Cậu duỗi lưng ra, hỏi Hoàng Thiếu Thiên có muốn đi ăn cơm chiều cùng không.

Hoàng Thiếu Thiên như vừa tỉnh khỏi mộng, nhảy cẫng lên tại chỗ, cãi nhau, ăn cái gì mà ăn! Thằng nhóc Lư Hãn Văn kia sao giờ còn chưa về kìa! Phải đi tìm nó trước đã!

Tống Hiểu khinh bỉ: Không phải anh để nhóc ấy đi chơi với bạn học sao?

Lời phản bác của Hoàng Thiếu Thiên còn chưa kịp thốt ra, cánh cửa sân thượng đã bị đẩy ra, Lư Hãn Văn ôm một túi lớn chạy tới, hưng phấn kể mình đã mất cả một buổi chiều để tìm và mua hết số đồ ăn này. Cậu đưa cho Tống Hiểu xem như đang dâng vật quý hiếm, Hoàng Thiếu Thiên ghen tị nói hôm nào anh cũng phải tìm người mời mình đi xem cùng, sau đó ăn ké một bữa.

Lư Hãn Văn cười tủm tỉm: "Nhưng chúng ta sẽ chẳng ai đi đâu! Còn chiến đội khác ấy à, đừng làm lãng phí thời gian của họ à nha."

Tống Hiểu vò đầu Lư Hãn Văn, lặp lại: "Đúng thế, chúng ta còn phải nâng thêm nhiều cúp cùng với Lam Vũ nữa."

FIN.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook