- Bình luận
- 337
- Số lượt thích
- 2,063
- Location
- Bắc Kinh
- Team
- Lam Vũ
- Fan não tàn của
- Phương Minh Hoa, Trịnh Hiên, Lý Diệc Huy
Đồng nhân Toàn chức cao thủ
Tống Hiểu
Đồng hành vạn dặm
Tác giả: 姜饼屋在逃芝士
Edit + Beta: @Hóng chuyện 24/7 @Zuire
Tống Hiểu
Đồng hành vạn dặm
Tác giả: 姜饼屋在逃芝士
Edit + Beta: @Hóng chuyện 24/7 @Zuire
Một sản phẩm trực thuộc project Lam Vũ: Xanh màu mưa hạ - Mừng Lam Vũ lên đỉnh Vinh Quang
01
Nghe nói Tống Hiểu bị đào chân tường.
Tin là là từ Hoàng Thiếu Thiên kể, sau đó được Lư Hãn Văn đứng cạnh chứng nhận. Mùa giải thứ chín kết thúc, ba người bọn cậu đều không về nhà mà ở lại câu lạc bộ tiếp tục huấn luyện.
Lư Hãn Văn ở lại là vì để tránh không muốn bố mẹ bắt làm bài tập, nhưng thật lòng mà nói thì cũng vì muốn rửa nhục sai lầm hồi vòng chung kết. Thế là Hoàng Thiếu Thiên cũng ở lại, ngồi cạnh giám sát Tiểu Lư huấn luyện.
Tống Hiểu thì là vốn muốn về nhà... nhưng bố mẹ lại bảo chó trong nhà mấy hôm trước vừa vui vẻ trốn đi được xong thì lại bị xe tông, không hẳn là quá nghiêm trọng, nhưng dù sao thì cũng khá lo ngại. Cậu đêm trước vừa thu dọn xong hành lý, hôm sau đã phải trông thấy hai kiếm khánh một lớn một nhỏ, mặt cực kỳ phấn khích ngồi trước máy tính, ngang nhiên tỏ vẻ mình sẽ cắm rễ ở đây. Thành ra cậu đứng bất lực một hồi, rồi lại phải trở về sắp xếp lại đồ.
"Tống Hiểu, cậu cũng không về à?"
"Không về." Cậu đứng sau lưng Hoàng Thiếu Thiên, rướn cổ lên nhìn màn hình, xem Dạ Vũ thanh Phiền quăng Lưu Vân xuống mặt đất, đắc ý mà diễu võ giương oai: "Nếu chỉ có Tiểu Lư ở đây thôi thì tôi chắc chắn sẽ về, nhưng tôi sợ anh sẽ đầu độc Tiểu Lư."
"Cút cút cút cút cút, ai đầu độc Tiểu Lư hả!?"
"Anh thật sự không phát hiện ra mình ngày nào cũng sử dụng tuyệt kỹ rót ma âm vào tai Tiểu Lư đó hở?" Tống Hiểu cấp tốc trốn ra sau, tránh khỏi đôi tay sắp nhấn đầu mình xuống, nhưng miệng thì vẫn không ngừng, "Thật ra anh vốn nên chơi ma đạo học giả, hay chuyên gia đạn dược cũng được... nhưng mà có Cậu Hiên rồi."
Lư Hãn Văn hoang mang: "Hở... sao Hoàng thiếu lại phải chơi ma đạo học giả ạ?"
"Di chuyển thần tốc của Ma Thuật Sư cộng với di chuyển thần tốc của miệng Ma Thuật Sư, Hoàng Thiếu, anh đúng là đỉnh của chóp!"
Hai ông lớn còn ngồi nói móc không biết ai thắng ai thua, thì Lư Hãn Văn đã xen vào: "Hoàng thiếu Hoàng thiếu! Tiền bối Diệp Tu tìm anh này."
Tíc tắc ấy tay Hoàng Thiếu Thiên run bần bật, mặt như sắp nôn: "Tiền bối cái gì cơ? Nhóc kêu ai là tiền bối đó hả? Tên kia sao mà xứng làm tiền bối của Tiểu Lư đáng yêu nhà chúng ta được hả? Nhóc cứ gọi tên đó là Diệp Tu là được rồi. À, anh ta tìm Tống Hiểu."
Hai ngày trước, Hưng Hân mới mua lại nhân vật khí công sư Hải Vô Lượng của chiến đội Lâm Hải, thành ra bọn họ ngồi trêu trọc nhau trong group, hỏi có phải họ đang có ý với Tống Hiểu hay không. Từ Cảnh Hi hăm he: "Nếu anh Hiểu mà chạy đến Hưng Hân thì tôi đây chuyển sang đánh mục sư luôn, sau này cứ vào sân là auto Ngọn Lửa Thần Thánh." Từ Cảnh Hi vốn đã về nhà từ lâu, Tống Hiểu nhìn cậu ta phát biểu trong group mà không nhịn được lạnh sống lưng.
Sau đó xem lại, thì ra là Tiểu Lư đang đứng sau mình, người trong bóng tối rọi đèn pin lè lưỡi giả làm quỷ doạ cậu. Tống Hiểu vốn có tiếng gan lớn từ xưa, chỉ hơi ngạc nhiên chút rồi vươn tay vò tóc cậu: "Làm gì thế Tiểu Lư?"
"Em đang nghĩ đi nghĩ lại," Lư Hãn Văn giãi lòng, "Để đề phòng anh Hiểu phản quốc, thông đồng với địch, thì giờ phải hù anh trước - Hoàng thiếu bảo thế ạ!"
"Hoàng thiếu, anh lại dạy hư Tiểu Lư!"
Hoàng Thiếu Thiên tích tắc ấy còn chưa kịp hiểu chuyện gì, không nhớ được gì cả. Cái trò đùa Tống Hiểu bị Hưng Hân mua lại anh chỉ cười một ngày rồi lại quên, càng không cần nói đến Tống Hiểu kỳ nghỉ hè năm nay thậm chí còn không về nhà. Anh gõ lạch cạch một đống chữ sau đó mới phản ưng được, lập tức khủng hoảng.
"Tống Hiểu? Anh tìm cậu ta làm gì? Anh tìm cậu ta hỏi tôi chi? Ồ đệt không phải chứ? Sao? Anh muốn sao? Muốn tăm tia Tống Hiểu? Suy nghĩ quẩn hả ba? Tống Hiểu sao được, đi kiếm Quách Dương đi, mấy người quen thân nhau mà, cậu ta ở Hô Khiếu kém xanh lắm mà.*"
Người trong cuộc - Tống Hiểu giờ phút này nhìn cách cư xử của Hoàng Thiếu Thiên mà người đầy dấu chấm hỏi, kéo Lư Hãn Văn ngồi cạnh xem trò vui, hăng say kể cậu nghe đồng thời phổ cập cậu tri thức về những năm kia Hoàng Thiếu Thiên bắt đầu, Diệp Tu từ chối hai người PK.
"Nhóc tin anh, trông dáng vẻ nhảy cẫng lên như thế của Hoàng thiếu giờ chắc chắn là lại bị từ chối PK... không đúng, không phải là anh ấy phải tìm Diệp Tu trước sao? Chắc hẳn mấy hôm trước đòi Diệp Tu PK hôm nay anh ta mới trả lời?"
Hoàng Thiếu Thiên ngồi bên kia rốt cuộc cũng cắn răng quay người lại, nhìn cậu hệt như có thâm thù đại hận: "Hôm đó, ai là người đầu tiên nói Diệp Tu sẽ đào cậu?"
Lưng Tống Hiểu rét run: "Hình như là Dụ đôi."... nhưng thật ra là Từ Cảnh Hi.
Mặt Hoàng Thiếu Thiên nhăn nhó, sau đó dần dần bình tĩnh lại: "Quên đi." Anh rầu rĩ, buồn thiu thỉu: "Tên Diệp Tu kia muốn đào cậu qua đó. Tống Hiểu, cậu phải cự tuyệt tên đó quyết liệt vào cho tôi, hiểu không hiểu không!" Sau đó anh thở dài, cay cú "Cậu onl QQ đi, tôi kéo cậu và Diệp Tu vào một group chat."
"Này... tôi không có chút không gian cá nhân nào hả?" Tống Hiểu đùa anh, "Dù sao thì cũng là Sách giáo khoa Vinh Quang mời tôi, anh hóng hớt gì chứ."
Bật máy tính lên, online QQ mới phát hiện, Diệp Tu đã sớm có ý định đào mình. Tống Hiểu thì bận xem Hoàng Thiếu Thiên đánh với Lư Hãn Văn nên không có thời gian để ý QQ, vì vậy giờ Hoàng Thiếu Thiên nói cho cậu, cậu mới biết là có chuyện như vậy. Cậu vốn chẳng có ý định nói chuyện riêng, thành ra cười lắc đầu rồi để Lư Hãn Văn ngồi ghế cạnh mình, cậu nhóc kia nóng lòng đến mức muốn chui đầu vào màn hình luôn rồi. Tống Hiểu xoa đầu cậu, cho đến khi Diệp Tu nói, ở Hưng Hân tốt lắm luôn, siêu yên tĩnh, Tống Hiểu mới trả lời một câu đùa với Hoàng Thiếu Thiên.
Lư Hãn Văn cười phá lên.
"Như thế này em cũng muốn đi." Cậu thọc tay Tống Hiểu, cố nhịn cười.
"Đúng vậy, làm gì có ai không muốn đi." Tống Hiểu thì thầm.
Hoàng Thiếu Thiên đã tức lắm rồi à nha, muốn nhào tới cào tên Tống Hiểu ngứa đòn kia. Kết quả Tống Hiểu lại vô tình liên minh với Lư Hãn Văn thành một mặt trận thống nhất, hai chọi một phản công Hoàng Thiếu Thiên. Ba người hò hét ầm ĩ, cười lớn, Hoàng Thiếu Thiên nhìn màn hình Tống Hiểu, cột thông báo tin nhắn lại loé lên.
Anh hết cười nổi, kéo Lư Hãn Văn ra ngoài: "Đậu má đậu má, hai người các cậu lấy hai chọi một bắt nạt tôi, tôi không chơi với hai người nữa. Cái thằng nhóc kia, mi sẽ chết dưới tay ta, đừng có mà mơ tưởng Tống Hiểu sẽ cứu mi, chịu chết đi!"
"Oa oa oa, anh Hiểu cứu em."
Hoàng Thiếu Thiên đóng cửa phòng huấn luyện lại.
Tống Hiểu ngồi thẳng người, cuối cùng bắt đầu nói chuyện riêng với Diệp Tu.
02
Tống Hiểu quyết liệt từ chối Diệp Tu, không ngập ngừng chút nào.
Đúng là trong một giây kia, cậu có chút tiếc nuối nhưng thứ tiếc nuối này rất kỳ lạ, nhẹ hệt như không tồn tại tuy rằng lại hiển hiện ngáng ngang lòng. Tống Hiểu biết rõ tiếc nuối của mình với Hưng Hân, không liên quan gì với Diệp Tu cả, cậu chỉ...
Từ Cảnh Hi nhắn tin tới.
"Vào đấu trường không?"
"Sứ giả thủ hộ solo với khí công sư????"
"Đm!! Anh Hiểu, quả nhiên anh đã chướng mắt tôi từ lâu!" Rõ là câu nói của Từ Cảnh Hi dễ khiến người ta hiểu lầm, thế mà cuối cùng người bị nhảy cẫng lên lại là cậu. Hồi còn ở trại huấn luyện cậu ta vẫn yên tĩnh ít nói lắm, sau này đến chiến đội, đoán chừng là do đối chiến với Hoàng Thiếu Thiên nhiều nên tính cách trở nên dễ kích động như thế. "Là đấu tổ đội! Đấu tổ đội! Tôi với cậu một đội."
Tống Hiểu cười cười: "Ngoài ra còn có ai?"
Linh Hồn Ngữ Giả: Anh Hiên và Lý Viễn.
Đào Lạc Sa Minh: Hoàng thiếu và Dụ đội sao lại ở phe kia thế? Cậu Hiên sao lại đồng ý cái chia tổ này?
Linh Hồn Ngữ Giả: Vì bên kia không có trị liệu.
Linh Hồn Ngữ Giả: Đã thế mình còn bốn đánh ba.
Linh Hồn Ngữ Giả: Cấm giọng nói.
Đào Lạc Sa Minh: Ok, đợi tôi đăng nhập.
Tổ Tống Hiểu giao quyền chỉ huy cho Từ Cảnh Hi. Vì Trịnh Hiên là cái tên siêu lười, vừa nghe phải chỉ huy là chạy mất dép, Lý Viễn thì cơ bản chưa có cơ hội đánh giải đấu chuyên nghiệp thực sự, nên kinh nghiệm gần như bằng không. Tống Hiểu thì lại ngược lại, cậu ở vị trí cố định trong trận đoàn đội của vòng chung kết, nhưng chỗ cố định... lại là vị trí thứ sáu. Đếm tới đếm lui, cuối cùng đành giao lại trách nhiệm chỉ huy cho Từ Cảnh Hi, yêu cầu trị liệu phải có cái nhìn toàn cục.
Từ Cảnh Hi thừa dịp hai bên vẫn còn đang hành quân, bớt thời gian ra ngồi tán phét: Nên giờ tôi vẫn muốn hỏi? Sao tôi cần phải nhìn đại cục? Không phải tôi chỉ cần làm anh hùng lấp lỗ châu mai là đủ rồi sao?
Đào Lạc Sa Minh: Phát huy cái nhìn đại cục, xem nơi nào có lỗ châu mai thì lấp.
Linh Hồn Ngữ Giả: ... Biết thế tôi đã trang bị cho mình đồ tăng tốc.
Đấu tổ đội trên chiến trường không chính thức này trông còn hỗn loạn hơn. Từ Cảnh Hi lúc mới bắt đầu còn chú ý bên kia di chuyển thế nào mà điều chỉnh, đợi đến về sau giao chiến kịch liệt thì buông thả bản thân luôn, cứ nhắm thẳng Đào Lạc Sa Minh mà ném Thuật Khôi Phục hay Kích Hoạt Sinh Mệnh. Tống Hiểu chỉ định nhắc nhở cậu chú ý trị liệu thừa, sau đó lại nghĩ, nhỡ đâu Từ Cảnh Hi lại muốn chơi trò tâm lý chiến đấu với bọn Hoàng thiếu thì sao? Doạ bọn họ bên mình có trị liệu?
Cuối cùng Tống Hiểu và Trịnh Hiên miễn cưỡng lắm mới thắng được trận đấu, Từ Cảnh Hi tự kết lại là do sự vĩ đại của trị liệu. Lý Viễn mở mic nói, phàn nàn nói vú nuôi chẳng hồi mana gì cho cậu cả, thế là cuối cùng tay không tấc sắt bị Tiểu Lư đánh thê thảm.
Lư Hãn Văn cười ha ha: Dù sao thì em cũng đâu phải Hoàng thiếu!
Tống Hiểu chia đôi màn hình, mở nhóm chat QQ của chiến đội Lam Vũ. Sáng hôm nay Hoàng Thiếu Thiên lại ầm ĩ trong nhóm phàn nàn sao thời tiết nóng quá, sau đó im ắng cho đến giờ. Cậu chầm chậm lướt đống chat, lướt đến ngày bọn cậu thảo luận về Hải Vô Lượng.
Từ Cảnh Hi là người đề cập trước.
Chớp mắt cậu lướt hết mấy cái tin cứ lặp đi lặp lại không biết Diệp Tu muốn mua Hải Vô Lượng làm gì. Trịnh Hiên thì càu nhàu anh ta chắc hẳn bị Hoàng Thiếu Thiên nhập vào rồi, Hoàng Thiếu Thiếu người tỉnh táo, tốc độ tay tăng vọt giảng cho bọn cậu nghe ba mùa giải đầu tiên người đồng hành với Nhất Diệp Chi Thu chính là Khí Xung Vân Thuỷ.
Dạ Vũ Thanh Phiền: Hở? Hình như tôi chưa từng hỏi Tống Hiểu sao cậu lại chơi khí công sư ha? Sao sao sao cậu lại chơi khí công sư thế?
Đào Lạc Sa Minh: Làm gì có vì cái gì, thuận tay thì chơi thôi. Hồi trước là vì chơi game online.
Linh Hồn Ngữ Giả: Thế là còn tốt đấy.
Bát Âm Phù: Em thì do chơi game thấy dùng triệu hoán sư hơi bị có cảm giác an toàn, thế là chơi triệu hoán sư!
Thương Lâm Đạn Vũ: Thế thì không phải nên dùng Kỵ Sĩ Tử Vong à?... Sao lại dùng mấy con Tinh linh bé xíu thế kia.
Linh Hồn Ngữ Giả: Chắc lúc ấy Lý Viễn cảm thấy mấy bé Tinh linh bé nhỏ đáng yêu, Boss không nỡ đánh đi.
Bát Âm Phù: Ai mà ngờ có thể cho dạng ngoài to thêm đâu.
Sách Khắc Tát Nhĩ: Tống Hiểu từng xem Khí Xung Vân Thuỷ thi đấu chưa?
Đào Lạc Sa Minh: Ai chơi khí công sư chắc đều xem qua? Tôi lúc đầu cũng học tập anh ấy mà.
Tin nhắn Linh Hồn Ngữ Giả và Bát Âm Phù đồng thời hiện lên: Xong đờiiiii
Phòng Hoàng Thiếu Thiên bên cạnh bỗng "Uỳnh!" một tiếng, Tống Hiểu lớn giọng hỏi: Sao thế ạ? Hoàng Thiếu Thiên hiếm khi nào mà ít nói như giờ, cay cú đáp: "Không sao! Tôi ngã xuống giường!"
Tống Hiểu: "..."
Đào Lạc Sa Minh: Tiểu Lư, em đi xem Hoàng thiếu sao sao đi, anh ấy vừa bị ngã khỏi giường.
Lưu Vân: Dạ? Anh Tống Hiểu đi được mà?
Đào Lạc Sa Minh: Anh thấy anh ta chắc chắn lát nữa sẽ ầm ĩ, không muốn đi.
Dạ Vũ Thanh Phiền: ...
Mấy người mặc kệ Hoàng Thiếu Thiên lướt lên trên ngồi lên án Tống Hiểu không có tình đồng đội, sau đó thấy Tiểu Lư cũng kề cà không đi thành ra chuyển mũi mâu sang Lư Hãn Văn. Từ Cảnh Hi xen vào, ngập ngừng hỏi: "Anh Hiểu giờ mình làm sao đây?"
Đào Lạc Sa Minh: Không sao, tôi khoá trái cửa rồi.
Linh Hồn Ngữ Giả: Òooooo.
Giả Diệc Chân Thì: Vú em Từ nói anh Hiểu bị đào đi chơi Hải Vô Lượng rồi.
Linh Hồn Ngữ Giả: Đm Lâm Phong!
Sau đó Lâm Phong nhanh chóng thu hồi tin nhắn, chỉ để lại tin nhắn hiếm khi nói tục của Từ Cảnh Hi nằm trơ trọi trên màn hình. Tống Hiểu tưởng Từ Cảnh Hi cũng rút về, nhưng lòng căng thẳng quá hay sao mà cả nửa ngày cũng không có thu hồi, hai phút sau mới mặt xám xịt gửi một một emo mặt khóc: Quá thời gian rồi.
Dạ Vũ Thanh Phiền: Cảnh Hi, tay cậu không nhanh được sao? A há há há há há há há, may mà tôi đã đoán trước được, không cần cậu bảo vệ tôi.
Linh Hồn Ngữ Giả: Đội trưởng! Hoàng thiếu ý chỉ anh tay tàn kìa!
Dạ Vũ Thanh Phiền: Đm tôi ý chỉ cái quái gì đâu! Đừng có mà ly gián tôi với đội trưởng.
Sau khi lướt chán màn hình, Dụ Văn Châu cuối cùng cũng tham gia cuộc hội thoại.
Sách Khắc Tát Nhĩ: Diệp Tu hẳn sẽ cân nhắc Quách Dương trước. Dù sao trước đây người ta cũng là tuyển thủ Gia Thế, vào Hưng Hân có thể giảm bớt thời gian rèn luyện. Mà giờ vị trí của cậu ta cũng khá bấp bênh, khả năng thuyết phục được cậu ta không nhỏ.
Linh Hồn Ngữ Giả: Vậy để em đi thuyết phục Đường Hạo nhả người!
Dạ Vũ Thanh Phiền: Đậu moá đậu moá! Cậu làm cái quái gì thế hả vú em Từ, cậu sao lại giúp Diệp Tu thành lập chiến đội thế hả? Cậu đây là đầu hàng địch phải không? Á à, bao giờ thi đấu tôi sẽ phóng sinh cậu luôn.
Linh Hồn Ngữ Giả: Mấy người có bao giờ không phóng sinh tôi? Anh trên sân toàn chỉ kêu tôi là trị liệu, có mỗi anh Hiên anh Hiểu gọi thẳng tên tôi. Tôi biết rồi, tôi biết hết rồi, trị liệu như tôi trong lòng mấy người căn bản là chẳng xứng có tên phải không?
Linh Hồn Ngữ Giả: Tôi muốn phá phách sao mấy người không an ủi tôi!!!! Trị liệu trong lòng mấy người không đáng để quan tâm sao??
Cả đội cứ ầm ầm ĩ ĩ như vậy, Tống Hiểu cười mãi, sau đó thuận tay mở túi khoai tây chiên cạnh gối, rồi mở box chat Từ Cảnh Hi, chụp cho cậu xem.
Đào Lạc Sa Minh: An ủi cậu bằng một túi khoai tây chiến.
Linh Hồn Ngữ Giả: ... Anh Hiểu, anh không thể đối xử với một trị liệu bé nhỏ đáng thương như thế được.
Đào Lạc Sa Minh: Ha ha ha, đùa chút thôi, đùa chút thôi.
Đào Lạc Sa Minh: Yên tâm đi, tôi sẽ không tới Hưng Hân.
Từ Cảnh Hi mãi không nhắn lại, nhưng lát sau lại gọi tới, khí thể hùng hồn nói sao anh lại tự dưng nói chuyện này, quả nhiên trong lòng anh vẫn tơ tưởng đến chuyện này phải không? Sau đó giọng đột ngột nhỏ dần: "A, xin lỗi... em quên mất giờ khuya rồi."
Tống Hiểu ăn khoai tây chiên: "Đánh thức ai à?"
"Mẹ em." Từ Cảnh Hi ủ rũ: "Em không ngờ bà ấy tỉnh sớm như thế."
Sau đó cậu sực nhớ ra, hỏi Tống Hiểu có phải không đi Hưng Hân thật không?
Tống Hiểu nói đúng, "Nếu không phải do mấy người nói trong group thì tôi còn chẳng nghĩ sẽ liên quan đến mình đâu." Trị liệu Lam Vũ trước còn gõ điện thoại lộp cộp, nghe xong câu này tự nhiên im bặt. Tống Hiểu dường như có thể tưởng tượng ra vẻ mặt người đầu kia đau đến không sống nổi.
Không chỉ Từ Cảnh Hi, mà cậu còn có thể tưởng tượng hoàn toàn ra tâm tình của toàn bộ chiến đội Lam Vũ.
Lam vũ cũng không phải không có chia xa. Sau mùa thứ tám, Vu Phong chuyển nhượng đến Bách hoa, bầu không khí ở Lam Vũ trầm xuống một khoảng thời gian, mãi cho đến khi Lư Hãn Văn đến mới dần dần khôi phục. Lúc ấy người kích động nhất là Hoàng Thiếu Thiên, khi chia tay không kiềm nổi nỗi lòng, kém chút tan rã trong không vui.
Dụ Văn Châu lại là người lý trí, anh ngăn Hoàng Thiếu Thiên lại, sau đó kéo ra sau ngồi nói chuyện một mình rất lâu. Chỉ còn lại mấy người ngồi trong phòng, một là không thích hợp để nói, một là tính cách không cho phép nói thứ gì, tích tắc ấy ngột ngạt đến lạ.
Hoàng Thiếu Thiên không quay lại, nhưng Dụ Văn Châu lại một mình cầm theo một chai Sprite lớn về, nói là có thể làm ngụm bia.
Người chân chính có thể tách biệt lý trí và tình cảm chỉ có một mình Dụ Văn Châu, sau khi mọi người tập trung lại sau khi kỳ nghỉ hè, anh vẫn huấn luyện bình thường như mọi ngày. Tính Trịnh Hiên rất lười, không có thừa sức để phát biểu cái nhìn của mình, trừ đi nằm trên giường thì thời gian ngoài cũng chẳng có gì đặc biệt. Hoàng Thiếu Thiên bị Dụ Văn Châu kéo tới trại huấn luyện làm huấn luyện viên, cuối cùng chỉ còn lại Từ Cảnh Hi ngó trái ngó phải mãi, thất vọng chạy tới tìm Tống Hiểu:
"Cũng chỉ còn anh có thể coi như là đàn anh có thể nói chuyện..."
"Đừng uể oải như vậy mà?" Tống Hiểu dỗ dành, "Tôi thấy mình làm đàn anh cũng tốt phết à nha? Cậu có Cocacola không?"
Từ Cảnh Hi lại nói, dù em biết anh Phong tới Bách Hoa sẽ tốt với anh ấy hơn, nhưng em vẫn cảm thấy khá khó chịu. "Nói thế nào đây? Em không ngờ sẽ có một ngày tụi mình sẽ mỗi người một ngả như vậy."
"Vẫn có thể gặp trên sân thi đấu mà."
"Nhưng đến khi đó, mình lại là đối thủ rồi..." Từ Cảnh Hi thở dài, "Nếu thi đấu thắng cũng chẳng thể nào kéo anh ấy đi ăn xiên nướng."
Tống Hiểu nghĩ nghĩ: "Cũng tốt mà, ít ra Cảnh Hi, cậu không cần phải nghĩ vẫn đề có nên tăng máu cho cuồng kiếm hay không. Tôi nhớ trước đây hai người vì cái này mà ầm ĩ cả ngày."
"Nào có ầm ĩ" Từ Cảnh Hi trừng cậu, "Là anh ấy tự cãi với em ấy chứ... chỉ là giờ em thấy cãi to quá thành ầm ĩ rồi."
"Dù sao thứ mà mỗi người theo đuổi cũng không giống nhau mà."
"Ừm..."
"Anh Hiểu, thứ mà anh theo đuổi là gì?" Từ Cảnh Hi đột nhiên hỏi lại đầu kia.
"Anh sao?" Tống Hiểu hơi bất ngờ, không kịp chuẩn bị. Cậu vừa mới nhớ đến những người khác năm Vu Phong rời khỏi Lam Vũ, từng vẻ đoái hoài, mất mát, hay những thứ thẳng thắn dần dần được bộc lộ ra hoặc thậm chí là sự im lặng không lên tiếng chỉ biết lẳng lặng vùi một góc trong tim. Cậu biết đám người này tuy ầm ĩ trong nhóm nhưng thật ra đang gắng mà che giấu sự sốt sắng liệu cậu có rời đi, cũng như người đầu tiên nói chuyện này - Từ Cảnh Hi, cả nửa hè năm ngoái ngồi một mình thui lủi nhưng cũng chẳng ai hay.
Thế là cậu cười, hỏi một đằng, trả lời một nẻo: Thật ra tôi vẫn cảm thấy, cậu mới là người sẽ chuyển nhượng khỏi Lam Vũ.
Từ Cảnh Hi kinh hãi: Sao anh lại nói thế!
"Cậu xem, có trị liệu nhà nào khổ sở như nhà mình không? Không có người bảo vệ thì thôi, mình lại còn phải bảo vệ người tấn công. Đổi là trị liệu nhà khác thì đều đã dỗi rồi."
"Em có dỗi rồi à nha!" Từ Cảnh Hi kích động phản bác "Nhưng rồi nhớ lại Hoàng thiếu còn nợ em một chầu xiên nướng chưa trả!"
"Tôi cũng vậy nè, không thể để Hoàng thiếu quỵt được." Tống Hiểu đùa, "Nếu Diệp Tu tới mời, tôi hẳn sẽ ngồi suy nghĩ chút, chọc chọc Hoàng thiếu."
"Há há há, lúc đó anh nhớ hỏi xem anh ta có cần trị liệu không nha! Em cũng muốn đi!"
Thời gian ngược dòng lại về hiện tại, tin nhắn trong group chat còn chưa lướt hết, ảnh đại diện của Từ Cảnh Hi đã hiện trong kênh thông báo đầu tiên.
Linh Hồn Ngữ Giả: Đấu tổ đội vui không?
Đào Lạc Sa Minh: Vui lắm, nhưng có vẻ cậu không tốt lắm.
Đào Lạc Sa Minh: Tôi nhìn Văn Châu đã lập kế hoạch sao để cậu khống chế số máu rồi.
Linh Hồn Ngữ Giả: Ha ha ha, giờ vẫn còn nghỉ hè mà.
Từ Cảnh Hi ngồi chém gió một đống, như nghị lực vĩ đại của trị liệu Lam Vũ, như tình đoàn kết keo sơn của Lam Vũ. Tống Hiểu nhìn một lúc, rõ ràng... Hoàng Thiếu Thiên chẳng giữ mồm giữ miệng gì cả, đã kể chuyện cậu bị Diệp Tu đào qua inbox rồi.
Đào Lạc Sa Minh: Lúc đấu tổ đội là cậu cố ý cứ nhắm thẳng tôi mà bơm máu ấy hả? Khổ thân tôi, tôi còn tưởng cậu định chơi tâm lý chiến doạ Hoàng thiếu.
Đống emo của Từ Cảnh Hi quá nhiều, cậu phải lướt vài trang mới đến cái cần tìm.
Đào Lạc Sa Minh: Yên tâm đi, không phải tôi đã nói mình sẽ không rời khỏi Lam Vũ sao?
Linh Hồn Ngữ Giả: Không phải anh cũng nói nếu Diệp Tu mời thì sẽ cân nhắc chút sao!
Đào Lạc Sa Minh: Cậu nhắc tôi mới nhớ, quên đề cử cậu cho anh ấy.
Đào Lạc Sa Minh: Rồi, rồi, tôi nói thật mà, như cậu không muốn rời đi Lam Vũ thôi, tôi cũng không muốn.
Last edited: