Hoàn [Lam Vũ mùa 6][Lam Vũ] Tấm ảnh trại huấn luyện

Aq O

A quằn quại O quần quật
Thần Lĩnh
Bình luận
50
Số lượt thích
719
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Tiểu Lư
#1
Sản phẩm thuộc [Project] Xanh màu mưa hạ - Mừng Lam Vũ lên đỉnh Vinh Quang

Tấm ảnh trại huấn luyện

Author: Khương Thủy Lam
Editor: Aq
Beta: @Hóng chuyện 24/7

Là một câu lạc bộ hàng đầu trong Liên minh Vinh Quang, trước giờ trại huấn luyện Lam Vũ không thiếu những tuyển thủ vừa có thiên phú cao lại chăm chỉ cố gắng. Bọn họ vất vả leo ra khỏi trại huấn luyện, sau đó lại chạy thật nhanh đến vinh dự cao hơn, thậm chí cho dù đã đạt đến đỉnh cao, thì cũng luôn cố gắng nỗ lực duy trì trạng thái của mình.

Từ khi câu lạc bộ Lam Vũ thành lập, nhiều thế hệ tuyển thủ đều trở thành chủ lực chiến đội, tuyển thủ hạng sao, thậm chí là đại thần.

Từ mùa giải thứ tư đánh dấu tổ hợp Kiếm và Lời Nguyền của Lam Vũ bắt đầu ra mắt, Trịnh Hiên, Vu Phong rồi đến Lư Hãn Văn, thậm chí tính cả trại huấn luyện, Lam Vũ còn bồi dưỡng ra được Phương Duệ.

Trong trại huấn luyện Lam Vũ luôn có vài chỗ bình thường không có ai ngồi, đó là chỗ được giữ lại để ghi nhớ những vị tuyển thủ bước khỏi trại huấn luyện để đến một võ đài lớn hơn.

Vị trí đầu tiên là thuộc về Hoàng Thiếu Thiên, cậu là do cựu đội trưởng của Lam Vũ - Ngụy Sâm nhặt về từ trong game online, thực lực xuất sắc. Ngụy Sâm vốn cho rằng Hoàng Thiếu Thiên sẽ trở thành trụ cột của Lam Vũ, nhưng cậu nhóc này lại khá lạ lùng, nói cách khác, cậu mặc dù là thành kiếm sắc bén nhất chiến đội Lam Vũ, nhưng lại không thể chống đỡ được toàn bộ chiến đội. Là Kiếm Thánh, cậu vĩnh viễn là mục tiêu mà tất cả đám trẻ trại huấn luyện Lam Vũ theo đuổi.

Vị trí thứ hai là dành cho đội trưởng vững vàng nhất Lam Vũ - Dụ Văn Châu. Cậu luôn là nền tảng của chiến đội, chỉ cần có cậu ở đó, dù là vào hoàn cảnh khó khăn nhất, mọi người cũng có thể không e dè mà liều chết xông lên. Tốc độ tay của cậu không nhanh, nhưng vĩnh viễn là tấm khiên của Lam Vũ, mệnh lệnh của cậu, vĩnh viễn chỉ hướng Lam Vũ tiến về phía trước, cậu đứng ở đó, quơ pháp trượng trong tay, dẫn dắt tất cả những người yêu quý Lam Vũ.

Hai vị chính phó đội này của Lam Vũ, mang theo chiến đội mới cất bước, một mình mò mẫm tiến lên, giúp đỡ lẫn nhau, đến tận khi đưa Lam Vũ lên vị trí chiến đội ông lớn.

Đằng sau hai người bọn họ, cũng là tuyển thủ xuất đạo mùa 4, Trịnh Hiên. Cho dù tài năng bị hào quang của hai vị cao thủ lấn át, cậu cũng chưa từng sinh ra cảm xúc khác lạ, cho tới bây giờ, vẫn luôn làm tốt việc mình phải làm, là tuyến phòng thủ kiên cố nhất của Lam Vũ. Trịnh Hiên không phải không có thực lực, chỉ là cậu cần người kích thích, thậm chí còn không cần đối thủ để kích thích, chỉ cần một thao tác tin tưởng, thậm chí là một câu cổ vũ, cũng có thể làm cậu phát huy được sức mạnh cường đại của chuyên gia đạn dược.

Trước giờ Lam Vũ không phải là một đội hẹp hòi, dù là Vu Phong đã rời chiến đội hay Phương Duệ chỉ được đào tạo ở trại huấn luyện một năm, cũng đều được học viên trại huấn luyện xem như tấm gương để nhìn vào mà nỗ lực.

Hai người Tống Hiểu, Từ Cảnh Hi cũng có một chỗ riêng của mình. Là tuyển thủ chủ lực của Lam Vũ, dù cho không phải người nổi tiếng nhất, cũng không có thực lực mạnh nhất, bọn họ vẫn yêu quý chiến đội, nghề nghiệp của chính mình.

Cuối cùng là Lư Hãn Văn, thành viên mới được đưa lên poster cách đây không lâu.

Lúc Lư Hãn Văn gia nhập Lam Vũ, cậu nhóc mới vừa 12 tuổi, là một học sinh vừa tốt nghiệp tiểu học.

Từ nhỏ, Lư Hãn Văn đã là một đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, lần đầu tiên cậu bé làm trái lời người lớn trong nhà, chính là quyết định muốn chơi game. Nhưng cũng không ai thấy ước mơ mà một đứa nhóc 12 tuổi suốt ngày treo bên miệng có gì to tát. Tuy Lư Hãn Văn vẫn còn nhỏ nhưng cũng hiểu được lý lẽ, cậu biết mình phải đối mặt với cái gì, cũng biết nếu cậu thất bại sẽ mất đi cái gì. Cho nên, cậu có thể chịu trách nhiệm cho lựa chọn của mình, cũng nguyện ý gánh chịu hậu quả.

Cứ như vậy, Lư Hãn Văn cậu nhóc với cơ thể còn chưa kịp phát triển, đeo trên lưng một cái balo bự tổ chảng, bước lên con đường theo đuổi ước mơ của mình.

Mùa hè này dài đằng đẵng mà khó quên.

Lư Hãn Văn có thiên phú cao, chỉ qua một tháng ngắn ngủi đã trở thành học viên nổi bật nhất trại huấn luyện. Ánh mắt mọi người đều tập trung về phía cậu nhóc.

Còn chính cậu lại không cảm thấy gì, cuộc sống hàng ngày, ngoại trừ Vinh Quang thì cũng là Vinh Quang, đơn giản mà thuần túy, không có cái gì khác, đắm chìm bên trong Vinh Quang, cậu chính là kẻ thống trị.

Cậu yêu Vinh Quang, cũng yêu chiến đội Lam Vũ.

Lúc nghỉ hè sắp kết thúc, cậu gặp được tuyển thủ mình thích nhất, Hoàng Thiếu Thiên, vừa mới trở về đội sau kỳ nghỉ hè. Hai người cùng nhau đánh Vinh Quang suốt một ngày.

Đêm hôm đó, lúc Hoàng Thiếu Thiên rời khỏi trại huấn luyện Lam Vũ vẫn còn có chút chưa thỏa mãn.

Nhưng mà, trên dưới câu lạc bộ Lam Vũ đều biết, Lư Hãn Văn sẽ bước vào một hành trình mới.

Kể từ đó, Lư Hãn Văn đã có phòng ký túc xá riêng của mình, có thẻ tài khoản chuyên dụng. Thậm chí thỉnh thoảng còn được huấn luyện cùng với chiến đội. Mỗi một tiền bối trong chiến đội Lam Vũ đều thích chơi đùa với cậu nhóc.

Hơn một năm sau, Vu Phong rời khỏi Lam Vũ, lúc này Dụ Văn Châu quyết định để Lư Hãn Văn lên làm tiên phong, cầm lấy trọng kiếm thuộc về cậu.

Mùa hè đó, Lư Hãn Văn đi theo Lam Kiều Xuân Tuyết của Lam Khê Các ở trong game online rèn luyện, lại gặp được một vị đại thần khác – Diệp Tu. Lư Hãn Văn tự biết không đánh lại Diệp Tu, nhưng trong mùa hè đó cậu học được rất nhiều điều. Cậu biết mình vẫn còn rất non nớt, dốc sức mài giũa kỹ thuật, luôn tự nhủ không được làm mất mặt Lam Vũ.

Sau khi chính thức bắt đầu kiếp sống Vinh Quang của mình, đả kích lại liên tiếp kéo đến.

Cậu không thể tránh nổi rào cản tân binh mà ai cũng gặp phải cũng không thể phát huy đúng trình độ của mình ở thời điểm then chốt, cậu gặp rất nhiều khó khăn, nhưng cậu vẫn luôn luôn kiên cường như vậy. Vấp ngã, lại từ mình đứng lên. Thất bại, thì lau khô nước mắt rồi tiếp tục chiến đấu. Cậu giống như trời sinh sẽ không nhụt chí, vĩnh viễn giữ gìn một trái tim kiên định mà nồng nhiệt.

Hoàng Thiếu Thiên giải nghệ, như một đòn trí mạng với cậu. Cậu bấp bênh chông chênh mà lớn, còn chưa kịp trưởng thành đã phải đối mặt với biệt ly. Nhiều năm phải thao tác với cường độ cao, đã sớm khiến cho cậu không chịu nổi gánh nặng.

Lư Hãn Văn trở thành đội phó.

Cậu muốn mang theo ý chí quyết tâm của hai người, tiếp tục chiến đấu vì Lam Vũ.

Chặng đường trưởng thành bao giờ cũng vừa cô đơn lại gian nan, không có tiền bối chỉ đường, cậu chỉ có thể tự mình tìm cách đứng lên, mang theo nghị lực chưa đụng tường nam chưa quay đầu*, dùng kiếm mở đường, dẫn theo Lam Vũ, tiến về phía trước.

*Chưa đụng tường Nam chưa quay đầu (不撞南墙不回头): ý chỉ sự cố chấp, chưa đến mức bế tắc thì không chịu hồi tâm chuyển ý. Ở đây mang nghĩa tích cực hơn, kiểu như kiên định á.

Cho đến rất nhiều năm sau, những đàn anh của cậu ở Lam Vũ đã đi mất, cậu lại học theo dáng vẻ của đội trưởng, đi chăm sóc từng đứa trẻ một, chỉ trừ những lần thỉnh thoảng đêm khuya, hoài niệm về những người đi trước đã từng đi cùng cậu suốt chặng đường trưởng thành.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook