Hoàn [Lam Vũ mùa 6][Hoàng Thiếu Thiên] Mắt bão

Hóng chuyện 24/7

Hóng ai mà đôi mắt không đều (☆_@)
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
337
Số lượt thích
2,063
Location
Bắc Kinh
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Phương Minh Hoa, Trịnh Hiên, Lý Diệc Huy
#1
Đồng nhân Toàn chức cao thủ

Mắt Bão
Tác giả: 除了超龄一无所有
Edit: @Zuire


Một sản phẩm trực thuộc project Lam Vũ: Xanh màu mưa hạ - Mừng Lam Vũ lên đỉnh vinh quang

*Hoàng Thiếu Thiên trung tâm

00

Mắt bão, tức vùng trung tâm của bão, là một trạng thái thời tiết xấu xảy ra trên biển nhiệt đới. Theo chiều từ ngoài vào trong, cấp độ bão tăng dần, nhưng mấy chục cây số trong mắt bão, cấp độ gió giảm nhanh chóng, mưa dừng lại, ban ngày có thể nhận được nắng, ban đêm có thể ngắm được sao.

01

Sinh nhật tuổi mười lăm của Hoàng Thiếu Thiên là một mớ hỗn độn. Cậu vốn mau mồm mau miệng, nhưng khi gia đình vui vẻ bảo cậu thổi nến cầu nguyện, cậu lại không có hoà mình vào bầu không khí này. Sau cái nhìn ngóng trông từ những con người đứng trong màn đêm, cậu trịnh trọng nói lên lời ước nguyện của mình.

"Con muốn đánh Vinh Quang."

Mắt bố cậu mờ mịt, tí nữa thì hỏi Vinh Quang là cái gì, còn mẹ thì biết con trai mình chẳng mấy khi kiên quyết làm việc gì, nên cười bảo nếu nguyện vọng mà nói ra thì sẽ mất linh.

Hoàng Thiếu Thiên sinh ra và lớn lên ở thành phố G, quá quen với việc nhìn thấy bão. Ngày đó trong nhà cậu rất ầm ĩ, bận bịu, nên không ai mở dự báo thời tiết nghe đài khí tượng lặp đi lặp lại bão sắp đổ bộ. Hoàng Thiếu Thiên chỉ nhớ rõ ngày đó trời mưa rất nhiều, cậu không hề tức giận mà khóc lớn trong mưa, chỉ là tối hôm đó chiến tranh lạnh với bố mẹ nên lẻn ra ngoài từ tầng ba. Lúc ra cửa, mưa bắt đầu đổ xuống, dù cậu chạy nhanh như thế, cũng bị ướt như chuột lột.

Nguỵ Sâm ngồi ăn mì tôm trong cửa hàng bình dân ngay khu ngã ba, cậu vừa thấy anh mắt sáng lên: "Nguỵ lão đại!"

Nguỵ Sâm khi đó còn rất trẻ, miệng nhếch lên cười mang vẻ thạo đời nguy hiểm. Anh vò mái đầu Hoàng Thiếu Thiên, móc tất cả các túi rồi mua một gói thuốc lá rẻ nhất và một bái mì Oden, Oden cho Hoàng Thiếu Thiên.

"Bố mẹ không đồng ý là quá bình thường..." Nguỵ Sâm hít một ngụm khói nồng, Hoàng Thiếu Thiên vùi đầu ăn Oden, tiếng mưa bên ngoài rất lớn, ấy nhưng lại tô thêm vẻ an tĩnh cho nơi này.

"Ăn nhanh, ăn nhanh." Nguỵ Sâm sốt ruột thúc giục. Hoàng Thiếu Thiên lóng ngóng ngẩng đầu cãi lại, vội gì chứ, thì trông thấy sắc trời u ám, mà mắt Nguỵ Sâm lại bỗng dưng loé lên tia sáng bí ẩn.

"Đã ăn xong!" Tâm tình Hoàng Thiếu Thiên cũng kích động theo, cậu để đũa xuống, dõng dạc báo cáo với Nguỵ Sâm.

Nguỵ Sâm cười thần bí, móc ra một tờ giấy còn phẳng phiu hơn cả tiền anh cất giữ, luống cuống mở ra, đưa cho Hoàng Thiếu Thiên. Màu sắc lộn xộn cùng với kiểu chữ tự động, logo Vinh Quang nổi bật giữa hàng chữ lớn, cũng coi như điểm ấn tượng.

"Đây là..." Hoàng Thiếu Thiên nhảy từ trên ghế xuống, như thể sợ tờ giấy này bay đi hay mình phải bắt nó vậy.

"Giải đấu Vinh Quang chuyển nghiệp lần thứ nhất!" Nguỵ Sâm tựa như thầy giáo dạy cậu học trò tiểu học đọc chữ, gằn từng chữ một, "Này nhóc, việc về sau chúng ta sẽ làm, việc mà nhóc làm, sẽ là tuyển thủ chuyên nghiêp!"

Thế là Nguỵ Sâm và Hoàng Thiếu Thiên như hộ tống thánh chỉ cất tấm đơn quảng cáo kia đi, rồi đến gõ cửa nhà cậu.

Nguỵ Sâm như thể đổi hồn với Hoàng Thiếu Thiên, nói liên miên không nghỉ, nói Vinh Quang, nói Lam Vũ, nói Hoàng Thiếu Thiên, anh nói đến miệng lưỡi khô rát, tay sờ lên túi, do dự liệu mình có nên hút nốt gói thuốc cuối cùng. Bố Hoàng Thiếu Thiên cau mày, cầm tờ đơn kia liếc trái ngó phải, sau đó ngẩng đầu nhìn cậu con trai an tĩnh đến lạ thường.

Hoàng Thiếu Thiên lặp đi lặp lại câu nói: "Con muốn đánh Vinh Quang."

Dạ Vũ Thanh Phiền sắp đổ bộ Lam Vũ.

Tuổi mười bốn của Hoàng Thiếu Thiên vừa mới bắt đầu, cậu nằm trên giường của trại huấn luyện Lam Vũ, rất xứng đáng là người dự báo thời tiết, trong lòng lần lượt thông cáo sự kiện trọng đại sắp xảy ra trong Vinh Quang.

Dạ Vũ Thanh Phiền đổ bộ Lam Vũ.

Dạ Vũ Thanh Phiền đổ bộ Lam Vũ.

02.

Lam Vũ mùa thứ ba không tiến được vào vòng đấu loại trực tiếp, mùa hè Lam Vũ kết thúc nhanh hơn những mùa trước rất nhiều.

Hoàng Thiếu Thiên ở trong trại huấn luyện gần như không ngừng nghỉ huấn luyện, sau khi hoàn thành nhiệm vụ được quy định sẵn, cậu lại vào game chơi nói lời rác rưởi, một mình liên miên lải nhải. Những cô cậu nhóc trại huấn luyện khác chỉ nhìn cậu thắng mà lắc đầu, mình thua, rất nhiều người khác thua, nhưng cậu chưa có thua.

Hoàng Thiếu Thiên cứ ở phòng huấn luyện như thế, còn Dụ Văn Châu thì không.

Khi đó phòng huấn luyện Lam Vũ chính là gian phòng khách sau khi được tu sửa, Hoàng Thiếu Thiên nghe thấy Phương Thế Kính nói với Dụ Văn Châu, thì bỗng yên tĩnh lại, dù cho tốc độ tay không hề giảm xống. Người bên kia màn hình không thấy được sự nhạy bén tập trung đang hiện trên mặt cậu, vội vàng phàn nàn với tụi bạn, ài, thằng kiếm khách này thật phiền, không mệt à.

Qua thêm tuần nữa, tầm chạng vạng tối Dụ Văn Châu đến phòng huấn luyện tìm cậu, đưa cho cậu hai tấm phiếu báo danh, là phiếu báo danh tuyển thủ ra mắt mùa thứ tư. Một tờ đã được viết tên Dụ Văn Châu, còn tờ khác lại trống không.

"Cứ theo thứ tôi viết mà điền vào." Dụ Văn Châu nhẹ nhàng nói, "Hơn nữa, sau này, tôi sẽ là đội trưởng Lam Vũ."

"Phương đội khi nào đi?" Hoàng Thiếu Thiên lật ào ào hai tờ giấy báo danh.

"Đi rồi, dự báo thời tiết nếu đi chậm tí nữa trời sẽ mưa." Dụ Văn Châu kéo ghế ngồi cạnh cậu.

"Ồ." Hoàng Thiếu Thiên hô một tiếng, sau đó vùi đầu điền mẫu đơn đăng ký, vừa điền vừa chửi thầm: Cái bút này khó viết thế, đổi các khác thôi, sao lại khó tìm thế chứ, tôi thấy Nguỵ lão đại lúc trước vơ bừa cũng có thể lấy hai cái mà.

Gió làm lay động lá cây, hoà với tiếng mưa tựa như tiếng biển, điều hoà không khí trong phòng huấn luyện mở công suất rất lớn, có âm thanh của máy móc vận hành, ngòi bút bị Hoàng Thiếu Thiên ấn mạnh, vang lên tiếng xột xà xột xoạt.

Nhưng giữa tất thảy thanh âm này, cậu vẫn nghe được tiếng lọc cọc của bánh xe vali trên sàn, cậu biết, là Phương Thế Kính rời đi, anh chắc hẳn đã đứng ở cửa nghe cuộc nói chuyện giữa cậu và Dụ Văn Châu, nghe hết mới đi.

Anh có lẽ sợ cậu lại giận, sợ cậu lại ầm ĩ lên với Dụ Văn Châu, sợ cậu không bằng lòng với việc an bài đội trường như này, anh đang chờ mình có thể bất cứ lúc nào cũng có thể dọn dẹp đống lộn xộn của họ.

Thế nhưng Phương Thế Kính vẫn không hiểu nổi Nguỵ Sâm, anh ta biết Hoàng Thiếu Thiên nhất định sẽ níu kéo khi anh rời đi, nhất định sẽ níu kéo, vì vậy anh mới ra đi gọn gàng như vậy.

Hoàng Thiếu Thiên xoa mũi, tích đại vào ô đồng ý các điều khoản: "Nhiều chữ quá, phiền quá, đội trưởng cậu xem ổn chưa, cậu xem xem, tôi không nhìn..."

Dụ Văn Châu cầm phiếu báo danh của Hoàng Thiếu Thiên kiểm tra, đối chiếu cẩn thận một lần, cất vào cặp văn kiện của mình, sau đó móc thẻ tài khoản Sách Khắc Tát Nhĩ ra, quơ quơ: "Muốn đánh một ván không?"

"Đến chứ, đến chứ." Hoàng Thiếu Thiên nhíu mày với Dụ Văn Châu rồi cười hà hà, "Thua không được khóc à nha."

Dụ Văn Châu vẩy chuột, bình thản nói: "Vậy cậu cũng không cần khóc mà."

Sách Khắc Tát Nhĩ và Dạ Vũ Thanh Phiền, mặt đối mặt đứng song song. Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên, ngồi song song. Nhiều năm về sau, bọn họ đều rất quen thuộc khung cảnh này, nhưng đối với Hoàng Thiếu Thiên năm đó mà nói, mưa sắp đến tức chuyện xưa cũng đã đến hồi kết, đồng thời như mở đầu một câu chuyện mới.

Mùa hè đó Hoàng Thiếu Thiên được nghỉ ở nhà lâu hơn, cấu hình máy tính có hơi lạc hậu, lúc nào cũng kẹt cứng. Hoàng Thiéu Thiên đếm từng ngày, bao lâu nữa cậu mới có thể trưởng thành, có thể đường đường chính chính ra quán net. Hoàng Thiếu Thiên vừa đếm, vừa báo cáo với Dụ Văn Châu.

Trước sinh nhật mấy ngày, Dụ Văn Châu lấy thân phận đội trưởng báo cho Hoàng Thiếu Thiên về đơn vị để huấn luyện, Hoàng Thiếu Thiên hồ hởi xoay ba vòng rưỡi trên ghế, sắp xếp đồ đạc xong rồi chạy nhanh về Lam Vũ thì phát hiện mới có Dụ Văn Châu quay lại.

Dụ Văn Châu cười với cậu :"Không lừa cậu thật, sắp ra sân tôi có hơi sốt sắng, nên muốn phối hợp với cậu nhiều một tí, quấy rầy cậu nghỉ ngơi à?"

"Người như cậu mà cũng sốt sắng á?" Hoàng Thiếu Thiên nhếch miệng cười khinh khỉnh, "Nào dám nào dám, nghỉ ngơi là cái mắt muỗi gì, giờ chúng ta, kiếm và lời nguyền của Lam Vũ sắp ra mắt, cái gì mà lão Diệp, lão Vương, đừng mơ được nghỉ nữa!"

Sẻ chia với nhau những trai nghiệm là cách nhanh nhất để rút ngắn khoảng cách giữa người với người. Hoàng Thiếu Thiên lúc trước không ưa tính cách của Dụ Văn Châu cho lắm, nhưng hôm nay bọn họ bị ép phải chia sẻ thất bại của chiến đội, bị ép chia sẻ biệt ly của tiền bối, sắp đến là một mình đảm đương một phía. Giờ lại lần nữa cùng nhau sóng vai đăng nhập Vinh Quang, làm cậu đột nhiên ăn ý đến lạ thường.

Ỉu xìu và già mồm Hoàng Thiếu Thiên không muốn nói, nhưng Dụ Văn Châu cũng chẳng cần cậu nói. Hai người bọn họ là kẻ đầu tiên quay về đội, cùng ghé vào màn hình, chăm chú chỉ vào giao diện Vinh Quang, và cũng từ đó đến rất nhiều năm về sau, họ đều cùng nhau vai sánh vai về đội.

Chạng vạng tối, Trịnh Hiên uể oải kéo rương hành lý ngáp lấy ngáp để đi tới.

Hoàng Thiếu Thiên trước đây từng nghe Dụ Văn Châu nói Trịnh Hiên cũng sẽ ra mắt, nhưng nhìn dáng vẻ không nhiệt tình cho lắm này, cậu lại lặng lẽ nói với Dụ Văn Châu: "Thật sự phải để A Hiên ra mắt hở? Lam Vũ chúng ta phải chăng sẽ trở thành chiến đội chuyên nghiệp hàng đầu nhận thua đầu tiên à."

Dụ Văn Châu cũng ghé sát tai thì thầm: "Chịu thôi, mấy tiền bối đều giải nghệ rồi, đành phải kéo cậu ấy đến cho đủ sĩ số..."

Trịnh Hiên tức giận hét lớn: "Có ai nói thầm mà to như thế không? Hai người ăn ý bắt nạt tôi từ khi nào vậy? Biết thế tôi không quay lại nữa!"

"Nhưng cậu vẫn về mà." Dụ Văn Châu cười nói.

Năm đó, sinh nhật Hoàng Thiếu Thiên lại gặp phải mưa to. Bão tố như thế người anh em thiện lành của thành phố G vậy, tiệm bánh vừa mới thông báo sẽ giao hàng đến nhà xong thì lại huỷ ngay sau đó. Dụ Văn Châu tranh thủ trước khi trời nhá nhem tối đạp con xe đạp của mình dưới trời mưa, đi lấy bánh gato cho Hoàng Thiếu Thiên.

Mưa to làm đứt đoạn mạch điện của Lam Vũ, Dụ Văn Châu cùng với Hoàng Thiếu Thiên và Trịnh Hiên, ba người ngồi xung quanh châm nến bánh ga tô, ngoài cửa gió đập uỳnh uỳnh, như thể không phải sinh nhật mà là đại hội kể chuyện ma vậy.

Hoàng Thiếu Thiên ấn thẻ tài khoản lên trán, không vui lắm: "Đội trưởng nói với ông chủ đi, xây cho chúng ta nhà lầu đi, dây điện lúc nào lúc nào lúc nào cũng bị thổi đứt, haiz, thật tệ, muốn chơi Vinh Quang quá à..."

Trịnh Hiên ngồi cạnh gật đầu phụ hoạ.

Dụ Văn Châu chỉ cười, cậu giục Hoàng Thiếu Thiên thổi nến: "Vậy Thiếu Thiên ước đi, nhỡ đâu có thể thành hiện thực, tôi đỡ phải nói với ông chủ."

Hoàng Thiếu Thiên cười hì hì, nói oke, rồi nhắm mắt lại.

Ba người bọn cậu ăn ý đùa nhau việc bảo Lam Vũ xây nhà lầu, tuy vậy, các cậu đều hiểu khốn cảnh của Lam Vũ, những người vốn cùng dựng lên Lam Vũ với Nguỵ Sâm nay đã rời đi gần hết, giờ chỉ còn bọn cậu mới lần đầu ra sân, tương lai mịt mù. Chiến đội chuyên nghiệp mà có thành tích không nhích lên nổi bước nào thì không có bất cứ quyền lên tiếng hay một lời mời giá trị nào, ông chủ giờ còn khó xử hơn cả bọn cậu.

Hoàng Thiếu Thiên tự nhủ trong lòng, tôi phải mang được quán quân về cho Lam Vũ, phải mang được quán quân về cho Lam Vũ, phải mang được quán quân về cho Lam Vũ.

Dứt lời, một hơi thổi tắt ngọn nến.

Hoàng Thiếu Thiên hé một mắt ra, xung quang chỉ một màu đen, thế là giả bộ mất mát thở dài: "Gì chứ, chẳng linh nghiệm gì cả, rõ là trước đây tôi ước gì đều được đấy mà. Tôi bảo này, nơi này của tụi mình phong thuỷ không tốt... phong thuỷ không tôt..."

Trịnh Hiên hết thở dài lại thở ngắn: "Uổng công tích tắc ban nãy tôi rất tin tưởng cậu nha Hoàng thiếu..."

"Rồi rồi." Dụ Văn Châu ngăn chiến tranh sắp xảy ra giữa Hoàng Thiếu Thiên và Trịnh Hiên, "Ăn bánh đi."

"Hờ hờ... rất ra dáng đội trưởng à nha." Hoàng Thiếu Thiên nhíu mày.

Dụ Văn Châu từ chối bình luận, đưa miếng bánh đầu tiên cho cậu: "Sinh nhật vui vẻ Thiếu Thiên, ước nguyện sẽ thành hiện thực."

03

Sinh nhật tuổi mười chín của Hoàng Thiếu Thiên diễn ra không tốt cũng chẳng xấu.

Nửa trước mùa giải, kiếm và lời nguyền của Lam Vũ đã thực sự khiến người ta phải nể phục, thế nhưng biểu hiện quá xuất sắc lại chẳng quá ngạc nhiên khi được đối thủ nghiên cứu rất triệt để, truyền thông nhanh chóng đưa tin về Lam Vũ, từ "Kiều diễm", "Kỷ nguyên mới Vinh Quang" trở thành "Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên nhọc nhằn vấp phải rào cản tân binh."

Kỳ nghỉ năm đó Hoàng Thiếu Thiên không về nhà, Dụ Văn Châu cũng ở lại với cậu.

Hai người cùng nhau từng chút từng chút kiểm điểm lại các trận đấu mùa giải trước, thời gian còn lại thì đi kiếm vật liệu để thăng cấp vũ khí.

Hoàng Thiếu Thiên gặp Diệp Tu, tốc độ nói tăng gấp bội, hai người cứ ông đến tui đi không ngừng.

Sinh nhật mình khi đó Hoàng Thiếu Thiên cũng quên mất, Diệp Tu ở QQ giật đùng đùng bắt cậu nhả đống vật liệu hôm qua cướp được ra.

"Lão Nguỵ không có dạy cậu thế nào gọi là kính trọng đàn anh hở?" Diệp Tu nhắn một câu.

Hoàng Thiếu Thiên nhìn thấy hai chứ lão Nguỵ này có hơi bối rối, mấy giây sau hít sâu một hơi rồi lộp bộp gõ đáp lại.

"Kính trọng đàn anh cũng phải là người đi trước chứ, ông tính là đàn anh hở?"

"Thể thao Điện Tử không có đàn anh đàn em, chỉ có cha con thôi! Trận đấu lần sau nếu cậu thua, cậu dám gọi tôi đây là bố trong group không? Dám không?"

"Ít ra ông còn biết tự nhận mình già rồi, lần này để Trương Tân Kiệt nhận giải, lần sau tôi và đội trưởng sẽ đập bẹp ông ở trận chung kết! À đâu, nhỡ đâu lần sau ông ngay cả vòng loại trực tiếp cũng không vào được thì sao!"

Mặc cho cậu gõ lia địa như thế, nhưng bên kia không có hồi âm.

Diệp Tu xuất quỷ nhập thần, online thì đều ở chế độ vô hình, ai biết anh ta có phải tự dưng giở trò offline hay không. Hoàng Thiếu Thiên gõ đầy ắp cả khung chat thì đột nhiên nhớ ra, Diệp Thu vừa thua trận chung kết, bị mình nói như vậy nghe chừng không ổn cho lắm, thế là liên tục thu hồi tin.

Năm phút sau, Diệp Thu nhắn cậu "?"

Sau đó chậm rãi từ tốn bảo cậu: "Nãy ông chủ tìm, cậu lại làm gì rồi?"

Hoàng Thiếu Thiên lại lên tinh thần, vừa định trả lời thì Diệp Thu nhắn tiếp một câu: "Quên đi, sao cũng được."

Hoàng Thiếu Thiên nhắn một chuỗi "Đm" cảm thấy đống hiền lành, quan tâm của mình chẳng bằng đi ném cho tụi chó hoang ngoài cổng: "Tôi bẩu ông già rồi! Lần sau ngay cả chung kết cũng không có cửa vào!"

Diệp Thu bình tĩnh gõ trả: "Chắc vậy."

Giống như một đấm nện vào bông, Hoàng Thiếu Thiên thầm thì: nói gì vậy chứ.

Cậu còn chưa nghĩ ra nên nhắn lại thế nào, Diệp Tu đã nhắn tiếp: "Lão Nguỵ để cậu và Dụ Văn Châu lại cho Lam Vũ là chính xác."

Hoàng Thiếu Thiên di chuyển ngón tay lên bàn phím, nhưng không đánh nổi chữ.

Điện thoại bên cạnh đột nhiên vang lên, doạ cậu nhảy cẫng, người gọi là hội trưởng Lam Khê Các: "Hoàng thiếu mau tới! Người Gia Vương Triều lại tới cướp vật liệu!"

Hoàng Thiếu Thiên giận đến nỗi giao diện của Diệp Tu lại giật đùng đùng.

Hoàng Thiếu Thiên luyện tập với Dụ Văn Châu đến khuya, rạng sáng mới trở về phòng ngủ. Khi đó bọn cậu còn ngủ chung một phòng, Hoàng Thiếu Thiên nằm ở giường trên, nhìn trần nhà sững sờ, những mảnh vỡ hỗn loạn bất chợt hiện lên trong tâm trí cậu, có Nguỵ Sâm, có Diệp Thu, có Dụ Văn Châu và mình.

"Thiếu Thiên." Trong màn đêm tăm tối, Dụ Văn Châu gọi cậu.

"Sao?" Hoàng Thiếu Thiên theo bản năng đáp lại.

"Quên chúc cậu sinh nhật vui vẻ." Dụ Văn Châu cười nói, "Ngày mai để Sách Khắc Tát Nhĩ múa cho cậu xem."

Hoàng Thiếu Thiên cười ha hả: "Đội trưởng, cậu định tặng cái này cho giai thẳng đấy hả? Há há há há há."

"Vốn định đặt trước tặng cậu bánh trái cây cơ." Dụ Văn Châu nói.

"Quên đi, ước nguyện năm ngoái đã qua rồi, dù sao thì nguyện ước năm ngoái tới giờ vẫn chưa thực hiện được, phải chăng thứ cầu nguyện qua mười tám tuổi là mất linh? Nhưng mà, tôi nghĩ kỹ rồi, ước không thành hiện thực, vậy mình tự thân vận động thôi..."

"Sẽ thành hiện thực." Dụ Văn Châu nói.

Hoàng Thiếu Thiên định hỏi có phải năm ngoái cậu cũng nói giống thế không, nhưng ngẫm lại rốt cuộc vẫn không bật ra thành lời, đội trưởng nói sẽ thành hiện thực, vậy cậu càng phải gắng gập bội để nó thành hiện thực.

Ai bảo mình là át chủ bài của Lam Vũ đâu.

04

Hai mươi tuổi, Hoàng Thiếu Thiên được nâng chiếc cúp quán quân đầu tiên của mình, cũng là cúp quán quân đầu tiên của Lam Vũ. Kết thúc mùa giải thứ sáu của Vinh Quang, Liên minh vận hành ngày càng hoàn thiện, từ quán quân này mà Lam Vũ kiếm được không ít mối tốt, ông chủ đầy phấn khởi hứa hẹn, khi kỳ nghỉ hè kết thúc, mọi người sẽ chuyển đến toà nhà mới.

Trịnh Hiên nghe được tin này cười ha hả, trượt ghế về phía Từ Cảnh Hi đang bị điều đi luyện tập để năm sau ra mắt, ba hoa với cậu: "Cậu biết không, năm đó vì trụ sở của chúng ta bị gió thổi đến đứt dây điện, Hoàng thiếu đã ước một điều trong sinh nhật..."

Từ Cảnh Hi bày tỏ nghi ngờ, hỏi Dụ Văn Châu: "Đội trưởng, Hoàng thiếu đâu rồi ạ?"

Tống Hiểu hờ hững nói: "Còn phải hỏi sao? Chắc là đang ngồi tẩy rửa cho cái cúp MVP của ổng rồi."

Cả phòng cười vang, ngay cả Dụ Văn Châu cũng không kìm nổi mà lắc đầu cười.

Hoàng Thiếu Thiên gói ghém đồ đạc của mình trong vài ngày, cậu vốn đã gửi hết mấy vali lớn của mình về nhà, làm mẹ phải gọi điện mắng cậu một trận, sao gửi cả mấy tờ rơi hỏng từ mấy năm trước về hả.

Ngày phải đi, Hoàng Thiếu Thiên ôm cúp MVP trong ngực, khoác một chiếc balo trên lưng, tay còn kéo một chiếc vali rất to, miệng lẩm nhẩm kiểm kê: "Chuột, bàn phím ,thẻ tài khoản, quần áo, giày, đồng phục đội, đội huy đội trưởng tặng, trà Vương Kiệt Hi tặng, thư và đồ ăn vặt fan tặng,..."

"Hoàng Thiếu đừng lải nhải nữa..." Trịnh Hiên vốn đã quẳng gần hết đi, chỉ đeo một cái balo còn ngại lười, ỉu xìu dưới ánh mặt trời hơn cả cây xanh Vi Thảo tặng cho Lam Vũ.

"A Hiên, cậu thật nhẫn tâm... A! Vu Phong! Cúp Tân binh Tốt nhất đâu?" Hoàng Thiếu Thiên hết quan tâm mình, giờ đi hỏi han người khác.

"Để trong túi rồi." Đột nhiên bị hỏi, Vu Phong cũng hơi không phản ứng kịp.

"Giải thưởng lớn như thế mà lại nhét vào túi, không có chỗ để những thứ khác à? Nghĩ xem có còn quên không mang gì không, tôi nói cậu nghe nha, lần này chúng ta đi, nơi này sẽ sửa sang lại, trở thành trại huấn luyện, nếu để quên rồi thì sẽ không tìm được nữa đâu."

Vu Phong cúi đầu cười trừ: "Tôi không giống Hoàng thiếu, tôi biết thứ nào quan trọng với mình mà, yên tâm đi, thứ quan trọng nhất đều đã ở đây."

Toà cao ốc mới rất có khí thế, ông chủ cố tình chuyển vào đúng ngày sinh nhật của Hoàng Thiếu Thiên, mua một cái bánh gatô ba tầng, còn hẹn truyền thông đến tham quan. Hoàng Thiếu Thiên không quen giao tiếp trước mặt giới truyền thông cho lắm, cậu vốn lanh mồm lanh miệng, nhưng đã sớm được lĩnh giáo những lòng dạ của giới truyền thông, nhiều chuyện mình nói ra lại trở thành hối hận.

Dụ Văn Châu cùng với ông chủ dân truyền thông đi tham quan toà cao ốc mới, Hoàng Thiếu Thiên tranh thủ khoá cửa phòng huấn luyện lại, cùng với tụi Trịnh Hiên Vu Phong ôm bánh kem trêu đến long trời lở đất.

Trong trụ sở mới của Lam Vũ, ai cũng có phòng riêng của mình. Hoàng Thiếu Thiên cãi nhau trong group chat tuyển thủ chuyên nghiệp đến nỗi mọi người đều tản đi, cậu nhìn chằm chằm trần nhà xa lạ mà ngẩn người, cậu đã phá vỡ bức tường năm đó, phát hiện ra bên ngoài bức tường kia, lại là một bức tường mới.

"Thiếu Thiên."

Hoàng Thiếu Thiên bị doạ giật mình, tưởng nghe lầm.

"Thiếu Thiên." Lần này cậu chắc chắn Dụ Văn Châu đang gọi mình ngoài cửa.

Cậu nhào xuống giường mở cửa, Dụ Văn Châu vừa nhấc tay định gõ cửa rồi lại thả xuống, cười: "Cả ngày hôm nay không tìm được cơ hội chúc cậu sinh nhật vui vẻ, giờ cậu có muốn ra ngoài đi dạo không?"

Hai người lén lút mò vào khu truyền thông, tìm quà mà fan hâm mộ gửi tới. Hoàng Thiếu Thiên vừa đọc thư fan gửi tới, vừa luôn mồm chửi thầm, hai người cười to đến nỗi đèn hành lang được điều khiển tự động bằng âm thanh cũng phải sáng lên.

Hai người ngầm hiểu chọn chọn lựa lựa, hi vọng có thể tìm được đồ ăn vặt không được bọc biếc trong này, không có ký tên mà lại có thể đáp ứng được khẩu vị của bọn cậu. Nói chung thì chất lượng càng kém thì gói hàng càng xịn.

Năm nay nâng được cúp quán quân, nhưng không tìm được những món đồ kia.

"Thật là hẹp hòi." Hoàng Thiếu Thiêu xoa mũi phàn nàn, "Thật ra tôi vẫn chưa nói cho cậu biết đội trưởng à, lần đầu tiên tôi gặp lão Nguỵ, ông ấy chỉ mời tôi ăn một bát mì Oden. Tôi khi đó thật sự can đảm đi cùng ổng, giờ nghĩ lại chi phí dụ dỗ trẻ con cùng phạm tội thật quá thấp mà."

Dụ Văn Châu cười cười: "Muốn đi thăm một vòng trại huấn luyện kia không? Nhỡ đâu... người đó lại gửi đồ đến địa chỉ cũ, chúng ta có thể tiện tay cầm về."



Trại huấn luyện không xa trụ sở mới của Lam Vũ cho lắm, hai người đi hai mươi phút đã đến, lúc đánh thức bác bảo vệ, người ta còn hơi giật mình: "Sao lại là hai cậu?"

Hoàng Thiếu Thiên theo thói quen cười lấy lòng bác, hồi trước, khi cậu còn mười lăm mười sáu tuổi, đêm lúc nào cũng đói. Cậu muốn đi ăn bữa khuya, thế là Nguỵ Sâm dẫn cậu đi, nhưng phải ngồi nịnh nọt bác bảo vệ mãi, bác mới cho ra ngoài.

Lần này bác thế mà lại vui vẻ mở cửa cho bọn cậu, Hoàng Thiếu Thiền thầm nghĩ, cùng là đội trưởng mà uy tín hoàn toàn khác nhau mà, Nguỵ lão đại, ông thật vô tích sự.

Người phụ trách giao hàng đã tan làm, hòm giao hàng cũng chất ở trong két, Dụ Văn Châu bảo cậu đây là khoá trí tuệ nhân tạo, thử mấy lần cũng không ra. Hoàng Thiếu Thiên không vui tẹo này, thay khoá thật nhanh.

Hai người buồn thiu thỉu ngồi xổm trước cửa ký túc xa nhìn mặt trăng không tồn tại, thì thấy một cậu nhóc chạy ra ngoài, cậu nhóc nhìn qua trông khá giống học sinh tiểu học, làm cậu và Dụ Văn Châu giật nảy mình.

"Quỷ con, nhóc là ai? Có biết là trại huấn luyện cũng có bảo vệ không thế? Muộn thế này rồi còn chạy ra ngoài làm gì? Nói mau!" Hoàng Thiếu Thiên cuối cùng cũng kiếm được trò vui, bắn liên thanh câu hỏi.

Không ngờ cậu bạn nhỏ cũng không hề hoảng: "Em là Lư Hãn Văn! Hôm nay là ngày đầu đến trại huấn luyện, vừa rồi tỉnh dậy thấy đói quá..."

"Trễ thế này rồi, đi một mình rất nguy hiểm." Dụ Văn Châu nói.

"Đúng!" Hai mắt Hoàng Thiếu Thiên loé sáng, "Nên nhóc cần hai người trưởng thành dẫn ra ngoài ăn khuya!"

Ngồi trong quán chè trước cổng trại huấn luyện, Lư Hãn Văn vỗ ngực tự hào: "Hôm nay là sinh nhật Hoàng thiếu, em mời Hoàng Thiếu ăn chút gì đi!"

Dụ Văn Châu cười hỏi: "Em biết tụi anh?"

"Cả trại huấn luyện ai cũng biết Dụ đội và Hoàng thiếu mà." Lư Hãn Văn lật menu, "Chỗ này hầu như toàn người lớn, đều chiêm ngưỡng Lam Vũ đăng quang rồi mới quyết định đến thử một lần."

Dụ Văn Châu nói khẩu hình với Hoàng Thiếu Thiên: "Ghê hơn cả cậu năm đó".

Hoàng Thiếu Thiên lại gần, túm lấy Lư Hãn Văn: "Bị nhóc nhận ra rồi thì kẻ vô địch mùa giải thứ sáu kiêm MVP này phải mời nhóc một bữa thôi. Khác với mấy tên tiền bối keo kiệt khác, anh đây hào phóng lắm! Nhóc cứ chọn đi!"

Ăn bữa khuya xong, hai người lại đưa Lư Hãn Văn về trại huấn luyện, cậu nhóc vẫy tay với tụi cậu qua hàng rào sắt: "Đội trưởng, Hoàng thiếu, em quyết định sẽ chơi kiếm khách rồi... phải lấy được thêm nhiều quán quân đấy!"

Hoàng Thiếu Thiên cũng vẫy tay với cậu: "Vậy nhóc cứ chuẩn bị sẽ bị anh bón hành cho đi, nhóc con..."

Dụ Văn Châu đứng cạnh cười không rõ lí do.

Hoàng Thiếu Thiên nhạy bén, quay đầu nhìn người kia: "Cười cái gì chứ! Đội trưởng không được cười!"

Dụ Văn Châu nói: "Xin lỗi, chỉ là cảm giác... như thấy được Nguỵ đội và cậu năm đó. Như đã nói, lại sang tuổi mới rồi, Thiếu Thiên muốn ước gì?"

Hoàng Thiếu Thiên ngửa đầu lên trên cười: "Tôi đã qua cái tuổi cầu nguyện rồi, giờ tôi chính là người giúp mấy nhóc kia hoàn thành nguyện vọng. Nghe vừa nãy Tiểu Lư nói gì chưa? Phải lấy được thêm nhiều quán quân đấy!"

05

Sinh nhật năm hai mươi lăm tuổi của cậu trải qua ở Zürich Thụy Sĩ. Khi đó là kỳ nghỉ giữa trận chung kết và bán kết, Vương Kiệt Hi đề nghị nói mọi người gần đây đều rất căng thẳng, không bằng hãy cùng nhau giải trí chút.

Tha hương nơi đất khách quê người, một đám tuyển thủ chuyên nghiệp chen chúc nhau trong căn bếp, ai nấy bận bịu, nhiệt huyết. Những tuyển thủ đứng trên đỉnh thao tác lại nặn ra những miếng sủi cảo, sợi mì xấu không tưởng, Hoàng Thiếu Thiên là người sinh nhật, được đặc cách không cần phải xuống bếp nấu cơm, thành ra đi ngắm rồi chế giễu từng cái một, thế là bị Sở Vân Tú không nhịn được đuổi ra khỏi phòng bếp.

Diệp Tu đứng cạnh cậu, thở dài rất deep: "Hai mươi lăm rồi à, chừng hai năm nữa là phải cân nhắc việc giải nghệ rồi."

"Cút cút cút!" Hoàng Thiếu Thiên chê anh nói toàn điềm gở, đuổi anh vào phòng bếp.

Điện thoại di động vang lên, là Lư Hãn Văn video call, ấn mở thì lại thấy khuôn mặt râu ria xồm xoàm của Nguỵ Sâm. Anh bảo mọi người đang ở trụ sở liên minh của thành phố B, chờ xem trực tiếp trận chung kết. Lư Hãn Văn chen vào phàn nàn, thành phố G bão lại quét qua, may mà trước khi giao thông ngừng trệ thì cậu đã kịp bắt chuyến xe cuối cùng.

Hoàng Thiếu Thiên nhớ đến một tấm đơn tuyên truyền rất xấu, trên đó viết về cuộc tranh tài liên minh chuyên nghiệp lần đầu tiên.

Thì ra đã mười năm.

Dáng bánh gatô xiêu xiêu vẹo vẹo, giống mấy vị đại thần đang ngồi ở đây vậy, được Trương Tân Kiệt cưỡng chế bơm sữa cho, làm Hoàng thiếu Thiên vội vội vàng vàng cầu nguyện, sợ rằng bánh gato này khi cậu cầu xong sẽ đổ mất.

Cậu là người nói nhiều nhất trong đám người này, nên khi cậu an tĩnh cầu nguyện, mọi người lại không hẹn mà cùng yên lặng.

Cậu lẽ ra phải ước một chiếc quán quân, thế nhưng lại nghĩ, ước nguyện này không thể thành hiện thực sau ngày Giáng Sinh tiếp theo thật, nhỡ đâu trì hoãn ba bốn năm, mình khi đó đã giải nghệ thật rồi. Chẳng bằng, mình tự cướp chiếc cúp quán quân này về đi.

Ước nguyên của cậu không khác mười năm trước, nhưng lần này dù nói ra miệng, cũng không có ai kinh ngạc nhìn cậu, bởi lần này, đứng cạnh cậu là bóng dáng Vinh Quang mười năm lấp lánh nhất, xa xa nơi cố hương bị bão đổ bộ, vô số người đang mong chờ giải đấu Vinh Quang thế giới lần thứ nhất, so với những năm đầu, được mọi người chút ý rất nhiều.

"Tôi muốn đánh Vinh Quang." Nơi nào đó dần loé lên trong cậu.

Dạ Vũ Thanh Phiền, đổ bộ.

END.
 

Bình luận bằng Facebook