Hoàn [Lam Vũ mùa 6][Hoàng Thiếu Thiên] Gặp lại

Hóng chuyện 24/7

Hóng ai mà đôi mắt không đều (☆_@)
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
337
Số lượt thích
2,063
Location
Bắc Kinh
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Phương Minh Hoa, Trịnh Hiên, Lý Diệc Huy
#1
Đồng nhân Toàn chức cao thủ

Hoàng Thiếu Thiên
Gặp lại

Tác giả: Đang tìm lần nữa ạ...
Edit: @Hóng chuyện 24/7


Một sản phẩm trực thuộc project Lam Vũ: Xanh màu mưa hạ - Mừng Lam Vũ lên đỉnh vinh quang

"Này, nghiêm túc như thế làm gì, không thì tôi kể chuyện cười cho mấy người vui hơn nhé?" Hoàng Thiếu Thiên chống cằm cười, "Tôi còn chưa khóc lóc các kiểu mà mấy người đã mếu máo đến nơi rồi, hôm nay dù sao cũng là chia tay vui vẻ, này, chia tay vui vẻ, mấy người hiểu không? Hiểu không?"

Không biết bao nhiêu lần tham gia buổi họp báo lớn như vậy rồi? Hoàng Thiếu Thiên thế nhưng lại chẳng có ý thức tinh tế nào về phương diện này, cũng không thèm đếm luôn. Duy chỉ có lần đầu tiên mà cậu còn đọng lại chút ấn tượng.

Lúc ấy Phương Thế Kính vẫn còn, anh tuyên bố ba tin tức trước ống kính.

Dụ Văn Châu, Hoàng Thiếu Thiên, Trịnh Hiên ra mắt, mình xuất ngũ và Dụ Văn Châu sẽ tiếp nhận đội trưởng.

Phương Thế Kính khi đó chuẩn bị cho cậu chỗ ngồi cẩn thận, hiện trường vẫn nồng nặc mùi súng, tuy nói là đã từng đến xem buổi họp báo của người khác, nhưng khi được ngồi ở chỗ này, cậu vẫn cảm thấy khó chịu. Cười cũng không ra cười, ngồi không ra ngồi, tự nhủ trong lòng không được nói thật sự là làm khó mình mà. Nhưng Dụ Văn Châu kế bên lại có vẻ già dặn hơn nhiều, chí ít thì trông vô cùng bình tĩnh, cậu thật sự không hiểu. Cậu lúc nào cũng bị Nguỵ Sâm và Phương Thế Kính nhìn như thằng khỉ nghịch ngợm.

Dụ Văn Châu chẳng đẹp tẹo nào, thế là cậu nhìn Phương Thế Kính. Hồi trước đều là Nguỵ lão đại ngồi ở bàn lớn này, không biết một người tuỳ tính như cậu có thể ngồi vững ở chỗ đó hay không.

Không biết ông ta đang ở đâu hút thuốc ngồi trước ti vi, xem màn phỏng vấn này không?

Hoàng Thiếu Thiên thầm nhớ, câu đầu tiên cậu đã nói ở buổi phỏng vấn đó:

"Quán quân chắc chắn thuộc về Lam Vũ."

Buổi phỏng vấn luôn rất ồn ào, phóng viên toà soạn nào cũng cầm micro, không biết nghe ai nói đầu tiên, giọng mình nói có khi cũng không nghe được... dù lúc nào cũng hầu như đều vậy.

Này này này, ông kia, ông có xem không, có nghe không? Tôi nói quán quân chắc chắn thuộc về Lam Vũ!

Mà so với hai người khi ra mắt, vị Kiếm Thánh mở màn còn được mọi người chút ý nhiều hơn hẳn. Giờ máy quay, ống kính thậm chí còn nhiều hơn so với khi đấy, chỉ là lần này bên cạnh cậu không còn Phương Thế Kính, cũng chẳng còn Dụ Văn Châu.

"Giải nghệ à, chuyện này khi mới ra mắt tôi chưa từng nghĩ đến. Giờ đã nhiều năm thế rồi, chơi Vinh Quang không mệt chút nào phải không?"

Hoàng Thiếu Thiên nhớ rõ khi nào đấy, trong đội có người nghe được cậu nói, tuyển thủ chuyên nghiệp là làm việc mà người bình thường ghét làm nhất, bởi họ đã ghét làm đi làm lại một việc suốt từ năm này qua năm khác.

Nghe xong cậu ầm ĩ lên nói những người này chắc chắn không yêu nghề mình, bảo mấy người nhìn tôi đây, chơi nhiều năm như thế, đã ngán khi nào?

Đám người rất tán thành.

Chàng thanh niên luôn nhiệt huyết đến mức nhiệt độ sục sôi.

"Này này này, mấy em gái bên kia khóc cái gì chứ, đừng khóc đừng khóc mà. Tôi chỉ giải nghệ thôi, có phải rời bỏ Vinh Quang đâu? Không khéo giờ còn có người đang tưởng tượng lúc xem thi đấu cuối cùng đã không còn ầm ĩ nữa rồi, đừng tưởng tôi không biết!!"

Cậu hài lòng nghe tràng cười vọng lên từ phía khán đài.

"Tôi mấy ngày trước thảo luận với đội trưởng, tôi cảm thấy mình rốt cuộc cũng đã đến lúc phải giải nghệ rồi. Đội trưởng hỏi tôi nghĩ kĩ chưa, tôi nói đã nghĩ rất kĩ rồi, và giờ mấy người đoán kết quả xem?"

Có người lắc đầu.

"Đội trưởng nói, Lam Vũ cuối cùng có thể tiết kiệm tiền mua máy trợ thính cho đội viên và khách khứa rồi."

Tiếng cười vang lên càng to hơn. Hoàng Thiếu Thiên thậm chí còn nhìn thấy cô gái vừa thút thít giờ đã cười sặc sụa nước mũi, rồi cậu cũng cười theo.

"Nên nói à nha," Cậu vuốt vuốt mái tóc, nghiến răng nói, "Sao lại có cô nhóc tuổi chỉ tương đương Hãn Văn vừa nghe tôi nói giải nghệ lại nước mắt lã chã được."

Lư Hãn Văn bị trêu khóc bao lần méo miệng ngồi bên cạnh Dụ Văn Châu, nghe những lời này truyền tới từ Hoàng Thiếu Thiên trên bục mà nghiến răng ken két.

Hoàng Thiếu Thiên nói tiếp: "Này, ngẫm lại đời đánh giải của bản Kiếm Thánh, cũng coi là rầm rầm rộ rộ, nghiêng trời lệch đất, cực kỳ hoành tráng... Tóm lại chính là tổ hợp đẹp trai! Tôi nói vậy mà mấy người không tin sao? Không tin sao? Không tin sao?"

Dưới bục lại là một tràng phụ hoạ, một tràng "Hoàng thiếu trâu bò" càng ngày càng vang dội.

"Hoàng thiếu còn khiến Liên Minh phải đặc biệt sửa lại quy tắc", "Người đàn ông khiến Liên Minh phải sửa quy tắc, không hổ là Hoàng thiếu!", "Sửa quy tắc! Hoàng thiếu đúng là nghiêng trời lệch đất!"

Hoàng Thiếu Thiên: "..."

Hoàng Thiếu Thiên: "Này này này, cứ coi như Liên minh phải sửa đổi quy tắc đi thì cũng chỉ có bản Kiếm Thánh cao siêu ta... nhầm, trùng hợp thôi, trùng hợp thôi, ha ha."

"Thấy Lam Vũ thế nào?... Đây không phải điều rất hiển nhiên à? Tôi cảm thấy đây chính là... ừm, một quá trình rất thần kỳ đi? Mới bắt đầu thì bởi vì Vinh Quang nên mới tiến vào Lam Vũ, vì thích Vinh Quang nên mới yêu tập thể này, nhưng không biết từ lúc nào, tôi lại cảm thấy yêu Lam Vũ này như thể nhà mình mà tiếp tục thích Vinh Quang."

Cậu lại nói: "Lão Diệp không phải nói Vinh Quang không phải trò chơi của một người sao? Tôi thấy anh ta, cái con người này, tuy lời rất cay nghiệt nhưng nói câu nào đúng câu đấy! Khi còn ở Lam Vũ, tôi có thể trực tiếp cảm nhận được nhà luôn theo sát tôi, đều là người nhà của tôi. Nếu có chuyện, họ chắc chắn sẽ chỉ ra cho bạn, phê bình cũng có, nhưng không phải nói như kiểu tất cả đều là lỗi của cậu... Cũng từng có chiến đội liên lạc với tôi về chuyện chuyển nhượng, nhưng tôi không muốn, bởi tôi thật sự yêu vô cùng loại không khí này của Lam Vũ, riêng nơi này tôi không muốn rời đi. Ừm, không nỡ, không bỏ được. Haiz, sao lúc còn trẻ tôi lại có thể nói mấy lời buồn nôn như thế chứ, ài, mặc dù hiện tại tôi cũng chưa già."

Không khí à.

Nguỵ Sâm là kiểu người không có hình tượng gì, râu ria trên cằm có khi còn chẳng thèm cạo, phải đợi đến khi bị mấy cậu trai ngây thơ thốt lên một câu "Chú" thì mới tỉnh lại.

Đại đa số thời gian, Hoàng Thiếu Thiên đều ở đây, cũng không bất ngờ khi nhận lấy một tràng cười. Nguỵ Sâm vỗ vỗ mái đầu cậu, bảo tay dừng tay lại, đi mua dao cạo râu. Dù sao thì đợi đến lần anh ta nhớ đến việc phải cạo dâu thì chắc chắn không tìm được.

Hoàng Thiếu Thiên bị xoa đầu nhẹ thì giận cả người nhưng không dám nói gì, tuy nhiên tính háo thắng lại mạnh mẽ, kết quả là hôm sau cả trại huấn luyện và Phương Thế Kính đều biết.

Trùng hợp Nguỵ Sâm lại đi dạo đến trại huấn luyên , vừa vào cửa đã một đám nhóc con mồm năm miệng mười "Chú Nguỵ."

"Chú Nguỵ!"

"Xin chào chú Nguỵ!"

"Chú Nguỵ vất vả rồi!"

"Chú Nguỵ uống trà đi"

Nguỵ Sâm: "..."

Sau đó... sau đó Hoàng Thiếu Thiên không có sau đó.

Hoàng Thiếu Thiên đổi tay chống cằm, thầm nghĩ thảo nào có người từng nói bầu không khí Lam Vũ tốt như "một cái nhà trẻ cho người lớn" vậy.

Cậu đôi khi lại nhớ về những thứ khác, thứ mà mình không có được. Hôm qua, sáu đội viên Lam Vũ vừa chạy tới khoảng sân nhỏ của công viên thành phố, gõ chuông... thật ra điều đó cũng có thể coi là vô tình tạo thành truyền thống. Trong thành phố không cho đốt pháo hoa, bọn cậu đành mua mấy cây gậy pháo hoa về chơi, cũng xem như rất có không khí, đợi thời gian chạy về 0 thì gõ chuông.

Năm người vây quanh cái chuông lớn chơi gậy pháo hoa, thay nhau gõ.

Đinh-

"Lam Vũ tất thắng! Á á á!"

Đinh-

"Quán quân quán quân quán quân!"

Đinh-

"Lam Vũ là number ONE!"

Đinh-

"Lam Vũ vạn tuế!"

Đinh-

"Không biết hô cái gì nữa nhưng hưng phấn quá rồi!"

Đinh-

"..."

"Đội trưởng sao anh không nói?"

Dụ Văn Châu mỉm cười: "Mấy lời kia các cậu nói xong rồi lại còn, chẳng lẽ tôi lại kể chuyện cười cho các cậu nghe?"

Hoàng Thiếu Thiên cười giòn tan, nói không sao, sang năm không có người cướp lời cậu, lúc đó đừng có mà nhớ tôi quá.

Ngày đầu tiên của năm mới, đội phó Lam Vũ tổ chức một cuộc họp báo, tuyên bố rời khỏi giới chuyên nghiệp.

"Ài, tuy mấy năm nay đã có không biết bao người rời bỏ chúng ta, nhưng mỗi người đều có lý tưởng của mình mà, điều này không thể ép được." Cậu bị thanh âm chớp nháy liên tục kéo khỏi tâm trí mơ hồ, "Dù sao chúng ta cũng từng là người một nhà, hi vọng khi rời đi mấy người có thể... đạt được nguyện vọng đi, chúc mọi người đều có thể đi trên con đường mình yêu."

Người rời đi.

Thật ra cậu cảm thấy, đời đánh giải của mình cũng có thể coi như khá thuận lợi, thật không ngờ khi giải nghệ có thể bồi hồi nhiều đến vậy.

Như khi nói đến người rời đi, cậu sẽ nghĩ ngay đến Nguỵ Sâm, nghĩ đến Phương Thế Kính, nghĩ đến Phương Duệ, nghĩ đến Vu Phong.

Hai lần xuất hiện hiện tượng lạ "Hoàng Thiếu Thiên im lặng ít nói", một lần là sau khi Nguỵ Sâm không từ mà biệt, một lần là khi Vu Phong chuyển nhượng. Bảo cậu đau lòng, bảo cậu tức giận, không bằng nói cậu đang mờ mịt vô định.

Như khi cậu coi Nguỵ Sâm sẽ mãi mãi làm đội trưởng Lam Vũ, Vu Phong vĩnh viễn là đồng đội, nhưng bọn họ đều rời đi.

Vu Phong khi đó đứng trong phòng huấn luyện, Hoàng Thiếu Thiên cứ nhìn cậu đăm đăm mà không nói.

Ngày đó là một ngày nắng, nắng chiếu vào mắt làm người thấy đau.

Vu Phong cuối cũng cũng phất tay nói: "Gặp lại."

Dụ Văn Châu đáp lại bằng nụ cười: "Vậy gặp lại trên sàn đấu."

Có điều, thật ra Hoàng Thiếu Thiên đã biết rõ từ rất lâu rồi, cậu chưa từng oán trách ai.

Đêm trước ngày tranh tài với Bách Hoa ở mùa giải mới, cậu cứ cầm điện thoại đánh mãi, mở giao diện trò chuyện với người kia mà cứ đánh rồi lại gạch, cuối cùng chỉ gửi đi được thứ đơn giản nhất.

"Ngày mai cố lên. Gặp lại trên sân."

Đối phương cũng hồi âm rất nhanh.

"Cảm ơn, anh cũng vậy."

"Sau này còn lâu mới gặp lại tôi đó. Này này này, chú nói gì thế hả? Tôi đây là xuất ngũ đó! Xuất ngũ đó! Á à, tôi phát hiện chú khá là tham lam ấy nha, thấy Dạ Vũ Thanh Phiền còn chưa đủ, muốn thấy cả tôi nữa hả? Tôi thế nhưng một trận đánh phải xấp xỉ mấy chục vạn à nha, không phải muốn là thấy đâu!"

Dụ Văn Châu từng hỏi cậu, có muốn mang Dạ Vũ Thanh Phiền theo hay không? Dù sao cũng là thẻ tài khoản theo chân cậu suốt cả chặng đường đánh giải.

Cậu ngẫm nghĩ, lắc đầu cười.

Dạ Vũ Thanh Phiền trước kia là thuộc về cậu, Hoàng Thiếu Thiên, nhưng giờ đã thuộc về Lam Vũ, cậu không thể mang đi. Cậu thích nhất là nhìn bóng hình tài khoản mình đi đại sát tứ phương, cảm thấy Dạ Vũ Thanh Phiền nên thuộc về vinh quang.

"Ài, thật ra cũng không định rời bỏ hoàn toàn, ví dụ như Boss chẳng hạn, Lam Khê Các sẽ không thả bất cứ con nào cho nhà khác đâu; còn nữa, không chừng ngày nào đó tôi lại an vị ở chỗ bình luận viên thì sao? Hoàng Thiếu ra sân, một chấp hai!"

Phía dưới có người nói câu câu ngay lập tức, số lượng Hoàng Thiếu làm cái gì cũng phải nhiều gấp ba năm lần đi.

Hoàng Thiếu Thiên hăng máu nói: "Chẳng qua không gặp tôi đây ở đấu trường thôi, tin không, tôi sẽ cho cậu trải nghiệm qua thế nào gọi là lời rác rưởi cấp bậc tuyển thủ chuyên nghiệp!"

Dưới lại tiếp nối tràng cười. Hoàng Thiếu Thiên luôn là người tạo dựng bầu không khí. Rất nhiều người đều cảm thấy cậu hẳn là nên đi mấy chương trình Talk Show... không phải vì nói quá nhiều thì là tốc độ nói quá nhanh.

"Vậy, Hoàng Thiếu có gì muốn nói với Lam Vũ không?"

"Ặc, nói gì à, chắc phải nói nhiều lắm."

Hoàng Thiếu Thiên: "Vậy dành tặng đội trưởng trước đi. Tôi cũng coi như quen đội trưởng lâu nhất trong đội đi... Khi mới quen có chút bất hoà thật, nhưng tại tốc độ tay đội trưởng nha, tôi hôm nay đã giải nghệ rồi, xin phép cười há há một tiếng. Dù sao lúc ấy tôi gọi cậu ấy là ngồi đuôi xe, cậu cũng chẳng thèm để ý tới tôi, nhưng Văn Châu thật sự chín chắn hơn tôi rất nhiều. Sau đó suy nghĩ của tôi dần thay đổi khi cậu ấy làm đội trưởng."

Không kiềm lòng mà nhìn xuống, cậu thấy Dụ Văn Châu nhướng mày với mình.

"Này này này đừng tưởng tôi là bù nhìn nha! Đừng tưởng tôi không nghe thấy!" Hoàng Thiếu Thiên nói tiếp, "Thật ra, lúc đầu tôi cũng không tin đội trưởng lắm, nhiều lần còn suýt nữa cãi nhau, sau đó lại bị Phương đội phê bình giáo dục... Không phải phạt ăn đậu bắp! Mấy người các cậu đừng có mà đoán mò! Rồi, chúng ta quay trở lại chủ đề chính, khi tôi hoàn toàn tín nhiệm Văn Châu là về sau. Lúc đó chúng tôi không ngừng rèn luyện, thì phát hiện, cái đầu cậu đã khiến tốc độ tay chỉ xếp đằng sau... đội trưởng lúc ấy tim bẩn lắm, giờ tâm bẩn nhỏ đã hoàn toàn trưởng thành rồi. Bạn nối khố nhiều năm như vậy, lúc này tôi hết thứ để nói rồi... Khi đó từng nghĩ như này, cậu ấy có thể dẫn dắt chúng tôi mạnh hơn, cầm quán quân, thì mặc kệ cậu ta có là Dụ Văn Châu hay cháo hoa, cháo gạo, cháo đậu đen, cháo cá viên, thì chúng ta đều sẽ nhận đó làm đội trưởng. Dù sao ai cũng hi vọng Lam Vũ có thể trở mình thật mà."

Dụ Văn Châu: "..."

Tuy là thế thật, nhưng hình như có chỗ nào đó sai sai.

"À, sau đó là cậu Hiên. Tôi kể mấy người nghe, cái cậu Hiên này này, rõ là siêu giỏi nhưng cũng siêu lười, kết quả giờ thành một tên vớ va vớ vẩn rồi. Tôi có lần đi ngang qua thấy cậu đang ngủ quên khi ngồi chỉnh sửa nhật ký điện thoại, màn hình vẫn sáng. Tôi liếc nhìn thì đọc được: "Có một số người nhìn đậu bắp như thể bên trong nó có gì, nhưng ngày nào cũng bị ép ăn đậu bắp. Đau lòng quá há há há há há há há khửa khửa khửa khửa khửa khửa." Ai da, tôi lúc đấy giận lắm nha." Hoàng Thiếu Thiên để ý thấy Trịnh hiên hôm nay hình như không ngáp nữa, hiếm khi chăm chú ngồi dưới bục, "Cậu Hiên, tôi và đội trưởng là ra mắt cùng mùa, có người nói cậu ấy là kẻ chẳng có tinh thần chiến đấu gì cả, nhưng lúc tranh tài ấy, đẹp trai lắm... đẹp đến sững sờ luôn! Từng có chiến đội liên hệ với cậu về việc chuyển nhượng, cậu Hiên thở một câu "Áp lực như núi" hay "Đừng đừng đừng đừng, mấy người không được qua đây" là khiến người ta cười bò rồi! Sau đó cậu ta kể với chúng tôi, nhà ăn những chiến đội khác không có tốt được như Lam Vũ. Há há há há há, không hổ danh cậu Hiên. Tôi mấy ngày trước còn nói, chờ ba người chúng tôi đều giải nghệ thì cùng đi du lịch, sau đó chạy đến làm khách chiến đội khác đi. Bọn họ dám cướp Boss của Lam Khê Các, chúng ta dám cướp bàn phím, há há há há há, Vương Kiệt Hi, anh hãy chờ đấy!"

"Còn cả Hãn Văn nha... Tuổi tuy nhỏ, nhưng bổn Kiếm Thánh cực kỳ coi trọng nhóc ấy! Tương lai của Lam Vũ nhất định phải đẹp trai nổ trời luôn! Bay đi nào! Thiếu niên!"

Hoàng Thiếu Thiên giơ nắm đấm, rồi tay tạo thành hình máy bay cất cánh.

Lư Hãn Văn ngồi sát cạnh Dụ Văn Châu, lúc này lưng ưỡn thẳng tắp, mắt lóng lánh.

"À còn chuyện nữa tôi chưa có bảo." Hoàng Thiếu Thiên nghiêm túc nói, "À còn có... tôi định nói cái gì nhỉ... A đúng, nhớ ngày nào cũng phải uống sữa, dù sớm dù muộn cũng phải một cốc, trước đây đều là tôi chuẩn bị cho nhóc, giờ nếu bị tôi phát hiện khi tôi không ở mà lơ là... hừ hừ. Nhớ trời lạnh thì phải mặc thêm quần áo, đội trưởng đã sửa điều hoà, cẩn thận không cảm lạnh đấy. À nữa, nhất định phải ngủ trước mười một giờ đấy! Mấy người cần phải bảo trì trạng thái đó biết không hả hả hả hả?" Trịnh Hiên khẽ thở dài, thầm nghĩ Hoàng Thiếu Thiên quả nhiên lại lộ bản chất thành người mẹ nam mẫu mực rồi.


"À đúng... còn nữa, phải để Nguỵ lão đại nhìn thấy được, chúng ta có rất nhiều rất nhiều mùa hè thuộc về Lam Vũ! Sau này sẽ có càng nhiều!" Cậu giơ tay hình chữ V lên trước ống kính.

"Haiz..." Cậu đột nhiên không biết nên nói gì nữa, ban nãy nói một tràng rồi, hiện tại đầu trống không, chỉ cảm thấy sống mũi cay cay, khó chịu.

Rốt cuộc cậu không nhịn được, vội quay người lại, sịt mũi.

"Vậy những thứ còn lại?" Lúc quay lại, chóp mũi đã đỏ lên cùng với hốc mắt, mắt cậu óng ánh khác trước. "Này này này, không phải đã nói rồi sao, không cho khóc, không cho khóc, không cho khóc!" Cậu phất tay với khán đài.

"Gặp lại nhé."


Artist: 江无恹

-END-​
 

Bình luận bằng Facebook