Ongoing [Lam Vũ mùa 6][Lâm Phong]Được ăn cả ngã về không

Hóng chuyện 24/7

Hóng ai mà đôi mắt không đều (☆_@)
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
337
Số lượt thích
2,063
Location
Bắc Kinh
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Phương Minh Hoa, Trịnh Hiên, Lý Diệc Huy
#1
Đồng nhân Toàn Chức Cao Thủ

Lâm Phong
Được ăn cả ngã về không
Tác giả: 姜饼屋在逃芝士
Edit: @Hóng chuyện 24/7

Một sản phẩm trực thuộc project Lam Vũ: Xanh màu mưa hạ - Mừng Lam Vũ lên đỉnh vinh quang

Note của tác giả:
*Lâm Phong trung tâm, tuyến thời gian kéo dài từ mùa thứ năm đến mùa thứ mười (Mùa năm đến mùa bảy là thời kỳ ở trại huấn luyện)

*Từ Cảnh Hi ra mắt hữu nghị, tình bạn Lâm Từ.

*Có liên quan chút với Từ Cảnh Hi trung tâm Khiên, có thể tìm

*Bởi vì tuyến thời gian miêu tả Lâm Phong đều ở Lam Vũ, nên đánh tag Lam Vũ không đánh tag Hô Khiếu


Lâm Phong kể rằng cậu muốn thay đổi phong cách chiến đấu của đạo tặc.

Khi đó Liên minh Vinh Quang bước sang mùa thứ năm, Tống Hiểu khá thân với Từ Cảnh Hi đã chính thức ra mắt. Trong trận đối đầu giữa Lam Vũ và Hô Khiếu, Từ Cảnh Hi chuyển hai băng ghế dài ngồi trước màn hình lớn, kéo Lâm Phong cùng hô cổ vũ Tống Hiểu phía xa.

Đồng kỳ với Tống Hiểu còn có Phương Duệ, trước kia khi ở trại huấn luyện Từ Cảnh Hi cũng khá thân với anh, tiếc rằng cách đây không lâu đã bị Hô Khiếu đào đi mất. Từ Cảnh Hi chỉ có thể tiếc nuối nhìn Phương Duệ đứng bên bờ kia của chiến tuyến Lam Vũ, lòng áy náy thầm xin lỗi.

Phương Duệ sau khi sang Hô Khiếu đổi thành chơi đạo tặc. Lâm Phong lúc đầu không định xem thi đấu... dù sao ngày mai thầy kiểu gì cũng sẽ bắt bọn cậu phải xem để phân tích thế cuộc, nên cậu vốn định đi luyện tập tiếp đạo tặc của mình, nhưng bỗng nhiên Từ Cảnh Hi chạy vào, hốt hoảng gọi cậu chắc nịch:

"Lâm Phong, Lâm Phong, cậu mau đến xem xem, anh Duệ đổi sang chơi đạo tặc."

Đám thiếu niên các cậu không phải không có ý thức quan tâm đến đối thủ, bình thường lên lớp cũng sẽ đi theo thầy xem thi đấu. Các cậu mua một tờ báo, sáng nào cũng thay phiên nhau đọc, sau đó thông báo với nhau, Vi Thảo đấu với Lôi Đình, Vi Thảo thắng.

Bá Đồ với Bách Hoa, Bách Hoa thắng.

Các cậu chẳng hề quan tâm tới đội ngũ nào khác ngoài Lam Vũ, kẻ đi ăn máng khác như Phương Duệ bị những chàng trai trẻ tuổi ngây thơ này coi như phản đồ. Bởi vậy bọn cậu rất cố chấp không thèm nhìn tin Hô Khiếu, trừ khi thầy giáo thông báo Hô Khiếu thua, các cậu mới nhỏ mọn reo hò.

Cũng bởi vậy mãi cho đến khi Lam Vũ đối đầu với Lam Vũ, các cậu mới biết, Phương Duệ sau khi rời khỏi Lam Vũ đã chuyển sang chơi đạo tặc.

Lâm Phong cắm thẻ tài khoản đăng nhập vào Vinh Quang, chuẩn bị tiếp tục phần huấn luyện của mình. Lòng cậu vốn biết mình không phải tuyển thủ có thiên phú, dù nỗ lực đến mấy, cố gắng đến nhiêu thì cũng chỉ để đảm bảo cho mình không bị trại huấn luyện đào thải. Chính vì vậy cậu lúc nào cũng cố gắng gấp bội, cậu lúc nào cũng muốn cố gắng hơn gấp trăm mười lần người khác.

Từ Cảnh Hi chạy tới gọi cậu, níu bờ vai cậu nhìn màn hình vi tính, một đạo tặc chui ra từ bóng tối, "Như giả như thật" nhảy lên màn hình.

"Cậu còn huấn luyện à?" Từ Cảnh Hi nói "Này, cậu thật sự giống xì hệt anh Vu Phong, thật đáng sợ. Thỉnh thoảng cũng phải hưởng thụ cuộc sống một chút chứ! Như giờ nè, đi xem Lam Vũ đấu với Hô Khiếu với tôi không?"

"Hô Khiếu? Tôi nhớ là Phương Duệ tới Hô Khiếu phải không?"

Ừ. Từ Cảnh Hi gật đầu lia địa: "Chính là Hô Khiếu đó đó, đối đầu với Lam Vũ nè, vừa xem danh sách ra trận có anh Duệ. Cậu biết không? Nhân vật anh Duệ dùng không phải là khí công sư! Mà là đạo tặc đó! Lâm Phong Lâm Phong, đi xem không?"

Mắt Từ Cảnh Hi loé sáng như sao, hoàn toàn vì sự ngạc nhiên lẫn tò mò.

Lâm Phong đột nhiên lại cảm thấy một cảm giác hậm hực đến lạ.

Cậu từng tiếp xúc với Phương Duệ, nhưng không nhiều. Cậu đến trại huấn luyện Lam Vũ muộn hơn Phương Duệ một năm, so với ba năm huấn luyện chầm chậm của cậu thì còn thư thả hơn hẳn Phương Duệ năm sau ra sân. Đôi khi cậu thấy Phương Duệ và Tống Hiểu ngồi trong phòng huấn luyện luyện tập cùng nhau, khuôn mặt của hai thiếu niên cùng sử dụng khí công sư bị ánh sáng màn hình phản chiếu vào trắng bệch. Phương Duệ đang solo với Tống Hiểu, xác suất Tống Hiểu thắng nhỉnh hơn chút, Lâm Phong thấy Tống Hiểu nhiều lần ngồi trên ghế, đắc ý đá đá chân Phương Duệ, này, đi mua Coca đi, có chơi có chịu à nhà.

Người trẻ tuổi nào cũng thích thắng lợi, mọi người xung quanh cũng ưu ái người thắng hơn. So với Phương Duệ cũng chơi khí công sư, thì Lâm Phong ấn tượng với Tống Hiểu hơn chút.

Nhưng cũng chỉ vẻn vẹn hơn chút.

Phương Duệ không giống cậu, anh là một thiên tài. Lâm Phong sau khi quen thân với Tống Hiểu, đôi khi cũng sẽ đánh bạo đến gần máy tính Tống Hiểu nhìn cậu và Phương Duệ thi đấu. Công kích của Tống Hiểu vừa ổn lại vừa chuẩn, công kích của Phương Duệ lại nổi bật về độ bất ngờ. Tống Hiểu thường hay sau khi kết thúc trận đấu sẽ ngồi chửi: "Phương Duệ, chiêu kia của cậu lừa người quá đó!"

"Há há, không ngờ tôi sẽ làm thế phải không? Cậu còn non lắm."

Lâm Phong đứng cạnh nhìn xem, cũng cảm thấy hãi hùng khiếp vía. Cậu hoàn toàn không đoán ra được ý đồ của Phương Duệ, bởi vậy càng không thể dự đoán hành động của anh ta. Thắng lợi trong trận, sự thu hút này của anh càng được nổi bật.

Lâm Phong nghĩ, nếu là mình thì mình sẽ làm gì? Nếu mình là anh ấy, mình có thể nghĩ đến loại đấu pháp này không?

Có lẽ là bởi vì Lâm Phong đã tiếp xúc với hệ thống huấn luyện chính quy từ sớm, còn Phương Duệ là từ trong game ra, trải qua vòng khiêu chiến muôn hình vạn trạng rồi mới đứng ở vị trí này nên tư duy của anh càng linh hoạt hơn. Lâm Phong miễn cưỡng lắm mới có thể quy kết cho sự chênh lệch giữa mình và anh ấy là do khác nhau mặt trải nghiệm, nên cậu kiên trì đợi cho kinh nghiệm tích luỹ càng nhiều, mình rồi sẽ nhanh chóng đuổi kịp Phương Duệ.

Nhưng...

Lâm Phong lấy lại tinh thần: "Phương Duệ đổi sang chơi đạo tặc rồi?"

"Đúng đúng đúng, đã thế còn là gặp phải anh Hiểu." Từ Cảnh Hi vô ưu vô lo nói: "Nhưng mà trước đây anh Hiểu thắng nhiều ài, chắc đợi lát nữa gửi tin nhắn an ủi anh Duệ vậy."

Lâm Phong cười thầm. Cậu nhớ đến những thứ hút mắt trong trận thi đấu kia của Phương Duệ và Tống Hiểu.

"Cùng đi xem không? Ở phòng huấn luyện hay là phòng học?"

"Phòng học đi, tụi kia nói tôi không bao giờ xem Hô Khiếu. À, còn phải chuyển cho cậu băng ghế khác vậy."

Từ Cảnh Hi là người phương Bắc, sau khi tới thành phố G vì thời tiết và độ hoành hành khủng khiếp của loài gián mà phải đóng cửa một thời gian, cuối cùng cũng giãy giụa ra khỏi uể oải, mở miệng một câu vẫn phải uốn lưỡi vần cuối: "Tôi cảm thấy tôi sau này sẽ không còn là người phương Bắc nữa."

Tống Hiểu cười lăn lộn: "Đừng lo Cảnh Hi, chỉ cần cậu còn uốn lưỡi cuối câu thì cậu sẽ mãi mãi là người phương Bắc trong lòng tụi này thôi. Hai hôm trước Cậu Hiên còn nói với tôi ấy, cậu ấy hi vọng cậu có thể trưởng thành nhanh nhanh để vào chiến đội, dùng cái uốn lưỡi vần cuối kia chặn cái miệng suốt ngày líu la líu lo của Hoàng thiếu."

Từ Cảnh Hi lần đầu tiên đến trại huấn luyện Lam Vũ đã được xác định sẽ lấy thân phận chủ lực ra mắt mùa giải thứ bảy. Cậu là người được chiến đội khai quật, là trị liệu mà đoàn chiến không thể thiếu, Lâm Phong nghĩ nát óc cũng chẳng kiếm được lí do chiến đội sẽ đá cậu đi. Thỉnh thoảng cậu cũng có chút ghen ghét, có chút ganh tị, mình trước kia phải chăng cũng nên chọn nghề trị liệu.

Từ Cảnh Hi kéo băng ghế với Lâm Phong tới trước màn hình, ngồi xuống. Hai trận đấu đơn trước đã kết thúc, Tống Hiểu và Phương Duệ đứng dậy khỏi vị trí tuyển thủ của mình, bước vào phòng thi đấu.

Hai người bọn anh gặp nhau giữa sân, máy quay phim quay tới mặt hai người, đều là vẻ mặt thư thả không sốt sắng. Tống Hiểu cười cười, vẫy tay với Phương Duệ.

Từ Cảnh Hi hơi xúc động, không nhịn được nói với Lâm Phong: "Cậu nói xem, hồi trước còn trong trại huấn luyện hai người rất thân nhau, còn thường xuyên huấn luyện chung, mà giờ lại thành đối thủ rồi, không biết có khó chịu không?"

"... Cậu nghĩ nhiều quá đó."

"Ài." Từ Cảnh Hi thở dài, rồi chân thành nói: "Hi vọng đôi ta về sau đừng trở thành đối thủ như anh Hiểu với anh Duệ."

Lâm Phong rốt cuộc cũng không chịu nổi, duỗi tay đánh mạnh đầu cậu: "Xem thi đấu bao giờ chưa thế ông giời Từ? Có ai lại ngốc đến mức cho trị liệu đi đánh người không hả?"

Từ Cảnh Hi le lưỡi, không nói nữa.

Để Tống Hiểu ra sân vào trận thứ hai là có chủ ý để gặp Phương Duệ. Dụ Văn Châu nhìn cách sắp xếp các tuyển thủ ra trận trong mùa giải này, phát hiện bọn họ thường xuyên để trận đấu đơn thứ hai dành cho người mới ra sân, hơn nữa Phương Duệ cũng chưa ra trận.

Dụ Văn Châu đoán có lẽ Hô Khiếu cũng có ý để Phương Duệ đối đầu với Tống Hiểu của Lam Vũ, anh hỏi Tống Hiểu, kết quả mấy trận đấu cậu với Phương Duệ hồi còn trong trại huấn luyện như thế nào?

"Em thắng nhiều hơn tí," Tống Hiểu trả lời thành thật, "Nhưng cái tên Phương Duệ kia anh cũng biết mà, đôi khi cậu ta bỗng dưng ra một chiêu khiến mình khó mà phòng bị kịp."

Hoàng Thiếu Thiên ngồi cạnh gật đầu lia địa.

"Nếu gặp phải trên sân đấy, cậu có nắm chắc là mình sẽ thắng cậu ấy không?" Dụ Văn Châu nghĩ một chút sau đó hỏi.

"Nắm chắc."

Tống Hiểu tự nhận mình đã đánh qua mấy trận thi đấu chính thức, so với Phương Duệ chưa từng ra trận đến nay có nhiều kinh nghiệm hơn chút. Cứ coi như cậu ta có đấu pháp khó mà phòng bị được đi, nhưng dưới sức ép của mình, bản thân hoàn toàn có thể áp chế cậu.

Dụ Văn Châu gật đầu: "Đúng, chính là phong thái này. Cậu hiểu rõ cậu ta, quen với thi đấu chính thức trước cũng chính là ưu thế của cậu."

Ai ngờ đâu Phương Duệ đổi nghề.

Khoảnh khắc nhân vật chiếu lên màn hình lớn, toàn bộ Lam Vũ đều tĩnh lặng. Tống Hiểu giãy giụa nhìn về phía Hô Khiếu, thừa dịp camera không quay tới mà nhanh chóng giơ ngón giữa với Phương Duệ. Phương Duệ thì đắc ý lắm, đã thế còn rất kiêu căng nhắn tin cho Tống Hiểu: "Chàng trai trẻ à, cậu còn non lắm."

Thành ra Tống Hiểu giận đến mức kéo Phương Duệ vào danh sách đen.

Nhưng năng lực điều tiết cảm xúc của cậu cũng rất mạnh, sau khi nhét di động vào túi cậu lại khôi phục tâm lý bình tĩnh vốn có của mình. Cậu ngồi lên ghế thi đấu, cắm thẻ đăng nhập, vừa điều khiển nhân vật đến vị trí mình muốn vừa ngồi chém gió với Phương Duệ trên kênh chung.

Đào Lạc Sa Minh: Sao lại chạy đi chơi đạo tặc rồi? Tự giác biết đánh khí công sư không bằng tui nên quẹo xe hả?

Quỷ Mê Thần Nghi: Cũng từa tựa đó, sợ cậu bị thiên phú hơn người của tui doạ về đóng cửa, đánh tiếp nữa cũng không vinh dự cho lắm.

Ồ, hiểu hiểu.

Quỷ Mê Thần Nghi: À này, cậu kéo tui vào danh sách đen đó hở? Tui còn định chia sẻ chút cho cậu chút tâm đắc khi chuyển nghề, kết quả là giờ cậu chẳng thèm để ý tới tui.

Đào Lạc Sa Minh: Tui đâu chỉ kéo cậu vào danh sách đen, tui còn chôn cậu sấp mặt luôn giờ.

Phương Duệ hớn hở mách trọng tài Tống Hiểu phạm quy, mắc lỗi công kích người khác. Giây sau Quỷ Mê Thần Nghi bị Đào Lạc Sa Minh đánh lén sấp mặt luôn thật.

Nhưng cuối cùng, Tống Hiểu lại ngậm ngùi thua cuộc.

Phương Duệ cười đắc ý: "Sợ rồi sao? Quả nhiên tui thấy mình đúng là dân giấu nghề mà."

Tống Hiểu liếc xéo: "Cút cút, tranh thủ camera vẫn còn ở đây, tay ta không được nhuốm máu."

Dụ Văn Châu vốn định lợi dụng sự quen thuộc của Tống Hiểu với Phương Duệ để thắng chắc trận này, ai ngờ lại bị Hô Khiếu lợi dụng ngược lại. Người mà Tống Hiểu quen thuộc đó chính là khí công sư Phương Duệ, người mà Phương Duệ quen thuộc cũng chính là khí công sự Tống Hiểu. Phương Duệ trong trận dường như dựa vào kinh nghiệm của mình mà phán đoán bước kế tiếp của Tống Hiểu, mà Tống Hiểu lại lúc nào cũng bị khí công sư của Phương Duệ trong trí nhớ quấy nhiễu, rốt cuộc lại thành tay chân luống cuống.

Sau trận thi đấu đoàn đội, Dụ Văn Châu cười khổ nắm tay Lâm Kính Ngôn: "Đàn anh thật là..."

"Ha ha," Lâm Kính Ngôn cười: "Không ngờ phải không?"

... Thật sự là không ngờ thật.

Ngồi trước màn hình, Từ Cảnh Hi cũng nói lớn vậy. Cậu cúi đầu, lẳng lặng đổi địa chỉ tin nhắn kia thành Tống Hiểu, sau khi nhấn gửi rồi khoá máy thì than thở với Lâm Phong, thật chẳng ngờ.

Tống Hiểu nhanh chóng hồi âm lại: Cảm ơn nhé, nhưng lần sau nhớ kiểm tra lại nội dung tin nhắn nhé. :(((

Từ Cảnh Hi lướt lên đầu, ngay dòng đầu tiên: Anh Duệ đừng buồn vì chuyện trước mắt mà.

"Ặc... em ẩu quá... để quên."

"Không sao, không sao, anh biết cái này là thể hiện rõ cho em tin tưởng chắc chắn chính nghĩa đứng về phía chúng ta! Làm tốt lắm Cảnh Hi!"

Từ Cảnh Hi cười hớ hớ, quay đầu thấy Lâm Phong thẫn thờ.

"Lâm Phong?"

"Hở?" Lâm Phong lấy lại tinh thần, úp úp mở mở: "Có hơi bất ngờ."

"Đúng đúng, tui thật không ngờ anh Duệ sẽ chơi đạo tặc đó. Lúc trước không thấy anh ấy rất có hứng thú với cậu."

Lâm Phong cười khổ: "Đó là vì tôi không chơi tốt lắm."

"Đâu có, tôi thấy mạnh lắm mà."

Lâm Phong lắc đầu, về người bạn này cậu thường xuyên có chút cảm giác mâu thuẫn: muốn thẳng thắn giãi bày hết thảy cảm xúc buồn rầu của mình, nhưng lại vừa thẹn tự nhận là mình buồn rầu.

Từ Cảnh Hi lại cảm thấy mọi thứ đều tốt. Lúc đi đến trạm xe đón người, cậu phải nhất định đè tay Cảnh Hi lại hòng không để cậu đưa tiền cho kẻ lừa đảo. Từ Cảnh Hi nói: Sao cậu biết đó là kẻ lừa đảo, dù sao thì cũng chỉ có năm tệ, cũng không sao mà, nhỡ đâu người ta là thật thì sao?

Lâm Phong đáp: Sao có thể thật được.

"Sao lại không thể chứ?"

Người bạn này rất cố chấp cho rằng thế giới này chỉ một màu tươi đẹp. Ví dụ như khi có người nói cho cậu nghe mình vì ghét người kia mà cảm thấy đau lòng, cậu cũng chỉ cười giải thích: Tôi biết mà, chuyện này rất bình thường, tôi đôi khi cũng vậy mà. Nhưng mà, Lâm Phong cậu ấy à, chắc chắn là do cậu chưa phát hiện ưu điểm của bản thân nên mới lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào ưu điểm của người khác mà tra tấn bản thân.

Nên Lâm Phong sa mạc lời.

Từ Cảnh Hi càng tỏ ra mình hiểu, cậu càng cảm thấy mình không xong không chịu nổi rồi.

Cậu sau khi nhìn thấy Phương Duệ chuyển nghề thành đạo tặc qua trận trận đầu tiên xong, lập tức ý thức được những pha bất ngờ khó đoán của anh ấy thật sự rất hợp với đấu pháp của nghề nghiệp này. Giây phút này một ý nghĩ bất chợt loé lên trong não Lâm Phong, ý nghĩ mơ màng khi anh nhìn Phương Duệ và Tống Hiểu tranh tài: Phương Duệ làm khí công sư đối đầu với Tống Hiểu tuy thất bại, nhưng cũng không phải là bản thân anh ấy thất bại, mà là phong cách, đấu pháp, hạn chế nghề nghiệp khiến cho anh ấy thất bại. Mà giờ trong mắt cậu, đạo tặc Phương Duệ dù chưa thành hình, nhưng đã tuyên bố rõ ràng về một tương lai tươi sáng tới mức loá mắt của anh. Quỷ Mê Thần Nghi của Phương Duệ mai này liệu sáng đến đâu, và cậu mai này phải chăng sẽ bị lu mờ đến đâu.

Lâm Phong thở dài.

"Sao thế?" Từ Cảnh Hi nhạy bén hỏi.

"Không có gì, tôi về huấn luyện đây."

Từ Cảnh Hi lo lắng nhìn cậu: "Xin lỗi... Tôi hình như không nên rủ cậu xem trận này?"

"Hả? Sao lại nói thế?"

"Cảm giác... cậu rất để ý anh Du... Cậu rất để ý đạo tặc của Phương Duệ." Từ Cảnh Hi cảm thấy hơi áy náy "Tôi khi đó tưởng là có thể giúp cậu, hai ngày nay trạng thái huấn luyện của cậu không tốt lắm, tôi tưởng đều là tuyển thủ đạo tặc, nên có thể giúp cậu thay đổi suy nghĩ..."

Lâm Phong cười: "Cảm ơn cậu vì đã quan tâm tôi nhé. Nhưng tôi không sao."

Từ Cảnh Hi không nói lên lời.

"Tôi không sao thật." Thế là Lâm Phong lặp lại lần nữa, củng cố giọng điệu hệt như củng cố độ tin cậy "Tôi có hẹn với đàn anh Vu Phong rồi, để anh ấy kiểm tra giúp tôi kết quả huấn luyện. Giờ lại trốn huấn luyện lâu như thế, không quay lại nhanh thì sẽ bị anh ấy phát hiện."

"A, vậy cậu mau đi nhanh đi, tôi dọn dẹp cho." Từ Cảnh Hi không hiểu sao có chút sờ sợ cuồng kiếm sĩ Vu Phong, thành ra sau này mỗi khi Lâm Phong mang Vu Phong ra làm bia đỡ đạn, Từ Cảnh Hi sẽ không quan tâm chuyện của cậu nữa, kiên quyết đuổi Lâm Phong ra khỏi phòng học, rồi quay về dọn dẹp phòng.

Lâm Phong đứng ngoài giây lát. Từ cảnh Hi vẫn chưa đóng màn hình, có thể là cảm thấy một mình trong phòng học ban đêm có hơi sờ sợ, nên cậu vừa nghe phỏng vấn trên TV vừa dọn dẹp phòng. Hai người bọn cậu vừa xem tranh tài vừa nhấm hạt dưa, vỏ hạt dưa rơi vào một chỗ, gió thổi từ bên ngoài vào làm vỏ hạt dưa vãi tứ tung. Từ Cảnh Hi không tìm thấy chổi, đành phải khom người ngồi hẳn xuống vun thành một đống, sau đó vứt vào thùng rác. Trên TV đang phỏng vấn Hô Khiếu, Phương Duệ đi theo hai vị đàn anh của mình, trả lời nhưng câu hỏi đầy tự tin và rạng rỡ.

Phương Duệ... Lâm Phong ngẩn người, Phương Duệ đột nhiên tiến thêm một bước, vượt qua tiền bối, ưỡn ngực nghiêm túc nhưng cũng rất bình tĩnh nói: Tôi và Hô Khiếu sẽ cầm quán quân.

Lâm Phong theo anh tiến lên phía trước một bước, ánh trăng bị vốn bị làn mây che phủ nay chiếu rọi lên người cậu.

Lâm Phong quay lại phòng huấn luyện, một con mèo nhảy từ ngoài cửa sổ vào, vùi người ngủ cạnh máy tính cậu. Nhiệt độ không khí vào buổi tối ở thành phố G chuyển thấp dần, vài con mèo hoang trong trại huấn luyện không biết từ đâu phát hiện nguồn nhiệt từ máy tính, thế là cứ tối tối lại rúc vào nơi ấm áp này mà làm tổ ngủ.

Cậu cười gằn, chuyển chỗ đi mở máy của Từ Cảnh Hi.

Cậu chưa lấy thẻ tài khoản ra, hơi do dự một lát, sau đó xác định mình muốn làm gì. Trận tranh tài giữa Lam Vũ và Hô Khiếu đã kết thúc, buổi chiếu lại thường diễn ra vào ngày hôm sau nhưng Lâm Phong không hề có ý định từ bỏ tìm kiếm Quỷ Mê Thần Nghi và Đào Lạc Sao Minh, quả nhiên không có ai ở sân thi đấu lén quay lại rồi đăng lên mạng.

Ấy vậy vẫn hiện ra một số tìm kiếm về Phương Duệ, Lâm Phong lăn chuột lướt qua, tích tắc đã lướt đến cuối giao diện, thành ra lại tiếp tục ấn trang tiếp theo, trang tiếp theo, trang tiếp theo. Cậu chỉ muốn xem cách chơi đạo tặc mà thôi, xem có thứ gì mình có thể học tập được không. Lâm Phong nghĩ vậy, nhưng cậu vẫn không nhịn được mở ra bài phát biểu phỏng vấn sau trận.

Trước kia Tống Hiểu có từng ngồi phàn nàn, phóng viên thật là một nghề nghiệp đáng sợ, mới giờ trước còn vừa phỏng vấn tuyển thủ vừa phải tốc ký nó lên giấy, giờ sau các bản tin đã xuất hiện trên mạng. Nói thật, cậu cảm thấy Cậu Hiên nếu mà làm phóng viên, khả năng ngày thứ hai đã hói hết cả đầu.

Phương Duệ khi đó đi cạnh đang gặm dưa hấu, mơ mơ màng màng nói: "Cái gì? Giờ ảnh đi cạnh Hoàng thiếu còn chưa có hói sao?"

"Văn Châu đã hói đâu."

Lâm Phong nghĩ đến đây không nhịn được cười, khi đó Từ Cảnh Hi còn chưa đến trại huấn luyện, mình muốn ngồi chửi thề cũng chỉ có thể cố kìm lại, nếu không nhịn nổi thì ngồi trong hố cát phủi đống chữ mình viết lên cát vậy. Cậu thở dài, trong lỗ mũi dường như có hơi nóng của cát. Lâm Phong di chuột, lực chú ý dõi theo con trỏ trên màn hình. Phỏng vấn kết thúc rất nhanh, báo đưa tin cũng chỉ kịp thuật lại những gì tuyển thủ trả lời. Cậu lướt nhanh xuống dưới, bỏ qua cái tên Phương Duệ này: Hôm nay là lần đầu tiên ra sân, phát huy không tệ. Phối hợp với Lâm đội hôm nay, khiến chúng tôi rất bất ngờ, tổ hợp này phải chăng có khả năng sẽ giữ nguyên như thế không? Vân vân mây mây vân vân mây mây.

Toàn mấy thứ ba hoa lừa mình dối người chẳng hữu dụng, Lâm Phong chỉ là không sao quên được khuôn mặt rạng rỡ tràn ngập lòng nhiệt huyết chẳng sợ trời cũng chẳng sợ đất kia.

Lâm Kính Ngôn nói, sẽ giữ nguyên. Đặc điểm đấu pháp của Phương Duệ rất thích hợp với nghề đạo tặc này, cũng khiến cho chúng tôi khá bất ngờ.

Ồ, cũng không phải mình mình nhận ra. Cũng khó trách. Lâm Phong nghĩ: Bọn họ, Hô Khiếu này hẳn là phát hiện ra điểm này của Phương Duệ nên mới đào đi đi. Phương Duệ lúc trước có thể được Lam Vũ phát hiện mà đào khỏi vòng khiếu chiến, giờ cũng có thể được những chiến đội khác đào đi.

Đều nói vòng khiêu chiến chính là đường tắt để người chơi thường có thể bước vào đấu trường chuyên nghiệp, nhưng người có thể chân chính từ vòng khiêu chiến mà vào được đấu trường này thì có bao nhiêu? Từ Cảnh Hi từng điều tra số lượng này, bạn cậu ta sau khi nghe cậu được sắp vào giải chuyên nghiệp thì cũng rất hưng phấn nói mình muốn tham gia, lúc đó anh đây sẽ chia cậu nửa cái Liên minh, rồi đến trận chung kết thì nhường cho mày đấy Cảnh Hi! Từ Cảnh Hi dở khóc dở cười từ chối lòng tốt của thằng bạn, quay người tra chút về tình trạng vòng khiêu chiến, sau đó nói khéo: "Hay là... tụi mày cứ an ổn học trung học đã đi?"

Lâm Phong khom lưng đứng sau nhìn, nói: Sợ gì chứ, dù sao khi đó tụi đó cũng vừa khai giảng lớp mười? Cũng không mất nhiều thời gian.

Từ Cảnh Hi nghiêm mặt đáp lại: Bạn học Lâm Phong, tôi cảm thấy tư tưởng của cậu không đúng tẹo nào cả. Sao cậu có thể mặc định là người ta sẽ thua thế hả?

Lâm Phong chỉ chỉ khung chat: Thế cái này không phải cậu đang nói khéo để người ta đừng đánh nữa hả?

Từ Cảnh Hi sờ mũi, liếc ngang liếc dọc rồi nói với cậu:

Người chơi bình thường thông qua vòng khiêu chiến mà bước vào giới chuyên nghiệp rất khó, chưa nói đến hai chiến đội chuyên nghiệp bị đánh out khỏi vòng đấu bảng thì dù có đánh bậy đánh bạ mà vào được Liên minh chuyên nghiệp thì tốc độ tay, kinh nghiệm, ý thức, trang bị bên ngoài, phân phối điểm kỹ năng,... những thứ mà chiến đội chuyên nghiệp phát triển thành hệ thống như này, người chỉ chơi game thường khó mà sánh lòng bì nổi. Cũng như khi Lâm Phong nói với bố mình, con muốn đi đánh giải Liên minh chuyên nghiệp, con muốn được đăng ký vào trại huấn luyện Lam Vũ, bố cậu lại bảo mình đã xem qua rồi, không bằng con thử tổ đội với thằng nhóc nhà hàng xóm xem, thử đánh vòng khiêu chiến chút, nếu qua được thì vào.

Lâm Phong lại nói: Nó rất khó. Con cần một hệ thống huấn luyện.

Đúng như bọn cậu nói, đúng là rất khó, nhưng khó cũng có nghĩa là có thể. Phương Duệ là người có thể. Không phải Lâm Phong.

Dù trong hàng vạn hi vọng bé nhỏ, thì cũng chẳng cái nào có cậu.



Từ Cảnh Hi gõ cửa cộc cộc: "Lâm Phong, cậu chưa ngủ à?"

"Ừ, ừ, đợi tí."

"Đang kiểm điểm?" Từ Cảnh Hi xách hai hộp mì tôm tới, cười hì hì bày một hộp trước mặt cậu: "Vất vả rồi, tuyển thủ đạo tặc vĩ đại của chúng ta! Khuya khuya ăn mì tôm rất có cảm giác trường học phải không?"

"Cảm giác chỗ nào?" Lâm Phong buồn bực hỏi.

"Ồ, vài thằng bạn hồi cấp hai của tôi, trước mỗi hôm thi đều sẽ ôm hộp mì tôm gặp nhau trong quán net, vừa ăn vừa ngồi học ý chính." Từ Cảnh Hi hút sợi mì dài: "Hiệu quả tốt lắm, nhưng khi làm kiểm tra thì dễ buồn ngủ lắm."

"... Thế hiểu quả tốt chỗ nào??? Luyện được Thuật thôi miên hay là nhiễu loạn trường thi?"

"Giảm cho thằng bạn sức ép học hành!" Từ Cảnh Hi khí thế bừng bừng. "Chỉ là sau này bị giáo viên cấm rồi, bảo tụi tôi phải biết bố trí thời gian, nên chúng tôi đổi ngày hội mì tôm sang sau khi thi xong, vì sau hôm thi hầu như đều là thứ bảy."

"Tôi coi như hiểu tàm tạm rồi," Lâm Phong như tìm ra chân trời mới, "Các cậu vốn chẳng phải vì ăn mì tôm để ôn thi, rõ là các cậu chỉ muốn kiếm cơ để không về ngủ tối."

"Há Há."

Thật sự mà nói, lúc nào Lâm Phong cũng hơi đói bụng, nhất là khi thằng bên cạnh còn đang ăn rất ngon lành. thế là cậu cầm dĩa cắn một miếng, sau đó mới mơ màng hỏi: Sao tự dưng lại muốn ăn với tôi?

"Tự dưng nghĩ đến ở Lam Vũ tôi cũng có thể tiếp tục mở hội mì tôm nha." Từ Cảnh Hi tuyên bố dõng dạc, "Còn tiện thể để cậu nhớ lại chút kỷ niệm muôn màu muôn vẻ thời còn cắp sách tới trường."

Lâm Phong dùng ánh mắt hoài nghi nhìn người kia: "Nói thật, tôi cảm thấy cậu là kiểu người đúng giờ sẽ đi ngủ, không ngủ không chịu được cơ."

"Đấy không phải Trương Tân Kiệt của Bá Đồ à?" Từ Cảnh Hi hốt hoảng, "So sánh với đồng nghiệp là dễ toang nhất! Không được à nha Lâm Phong!"

Thế là cậu cười: "Cẩn thận cả nhà Bá Đồ cầm Thập Tự Giá đến đánh cậu."

"Ha ha, không sao, lúc đó cậu sẽ đứng chắn cho tôi, rồi quăng bẫy cho họ, tuyệt vời ông mặt trời!"

Lâm Phong trợn ngược mắt.

"Ăn xong rồi!" Từ Cảnh Hi vỗ tay, sau đó sán lại nhìn, lấy luôn hộp mì tôm của Lâm Phong. "Tôi dọn hai hộp này cho, cậu tắt máy tính tôi đi, tôi không muốn mai tới thấy một ổ mèo nằm ngủ cạnh máy mình đâu."

Từ Cảnh Hi có một lần quên tắt máy tính, sáng hôm sau đến xem, hai con mèo một trên một dưới nằm chồng lên nhau. Trái tim nhỏ bé bị chấn động mạnh, Từ Cảnh Hi mặt sững sờ đóng cửa lại, sau đó giải thích với Lâm Phong đang sửng sốt bên cạnh: Đôi ta còn chưa trưởng thành.

Cái vẻ thoả mãn của chủ nghĩa tư bản kia thật chẳng ra gì. Mặt Từ Cảnh Hi đỏ lên, nói.

Lâm Phong cười đến ná thở: "Rồi rồi, tôi cam đoan không để giường ấm của chủ nghĩa tư bản mọc thêm."

Từ Cảnh Hi giơ mì tôm lên: "Tôi cảnh báo cậu, nói chuyện cẩn thận chút. Để nó ăn phải hai hộp mì tôm của tôi thì lại tạch."

Tâm trạng ủ rũ của Lâm Phong đột nhiên bị Từ Cảnh Hi xoá bớt, đây là thật. Từ Cảnh Hi lúc cầm hai hộp mì tôm ra ngoài tìm thùng rác, tâm trạng của cậu đã tốt hơn rất nhiều. Thế nhưng cậu vẫn cần thời gian ở một mình để xử lý ổn thoả những cảm xúc trước đây - sẽ không hiệu quả nếu thiếu bước đệm ở giữa. Vì vậy Từ Cảnh Hi chạy vào, rồi cậu lại chạy ra.

Lâm Phong thầm cảm ơn cậu, đóng từng tab một lại. Cậu giờ đã nghĩ thông, thiên tài thì sao chứ, thiên tài đến đánh giải chuyên nghiệp thì sao chứ. Mình đánh lâu hơn họ, công sức mình bỏ ra không hề thua kém họ, không có lý do gì mình lại không được.

Cậu bước ra ngoài, đóng đèn lại. Từ Cảnh Hi lại nhảy nhót sau cửa sổ.

"Về nghỉ ngơi à?"

"Đậu má! Hết cả hồn!"

Từ Cảnh Hi không hỏi sao cậu tắt máy chậm như vậy, mà tay vung ra chỉ vào căn phòng kia, khó hiểu hỏi: Ê Lâm Phong, cậu nói xem, sao mấy người kia thức đêm thế? Mua cái đồng hồ chuyển thành giờ Mỹ, sau đó tự thôi miên mình giờ là ban ngày hở?"

Lâm Phong: "... Chẳng thấy có gì thực tế cả, chẳng có tí nào xã hội chủ nghĩa nào cả."

"Há há."

"Trước kia mấy cậu mở đại hội mì tôm thì cố thức kiểu gì thế?" Lâm Phong tò mò hỏi.

"Tôi không có cố!" Từ Cảnh Hi thật lòng, "Tôi toàn vừa ăn xong thì lăn đùng ra ghế sa lon ngủ, còn tụi kia thì đi đánh phó bản."

"... Thảm nào."

-TBC-
 

Bình luận bằng Facebook