Hoàn [Lam Vũ mùa 6][Lý Viên - Lư Hãn Văn] Lần Sau.

Trời Sao

Dụng tẫn tâm ta, nâng gót chân người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
433
Số lượt thích
1,964
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ, Lâm Kính Ngôn
#1
Chúc mừng vô địch, Lam Vũ!
:lv:lv:lv


LẦN SAU


Tác giả: 章鱼烧自闭中
Editor: Trời Sao.


Sản phẩm thuộc project Xanh màu mưa hạ - Mừng Lam Vũ lên đỉnh vinh quang.

1.

Nếu không kể Hoàng Thiếu Thiên và Dụ Văn Châu thì Lý Viễn là tuyển thủ nhiều fan nhất trong số những tuyển thủ hiện tại của Lam Vũ.

Điều này cũng khiến chính Lý Viễn phải kinh ngạc, nhưng khi kể lại thì bạn bè đồng đội không bất ngờ, hậu bối Lư Hãn Văn không bất ngờ, ngay cả fan cũng cười chê anh Viễn đúng là chẳng tự giác gì cả.

Mọi người không muốn thấy hắn hả hê nên chẳng ai giải thích nguyên nhân cho hắn.

Kết quả là, đêm đó Lư Hãn Văn đi tiểu đêm thì thấy WC đã sáng đèn sẵn, cậu ngó vào, thấy có một người đang đứng trước gương soi tới soi lui - à, đang tạo dáng mới đúng.

Lư Hãn Văn sợ hết hồn: "Tiền bối Lý Viễn, nửa đêm rồi anh còn làm gì vậy?!"

Lý Viễn nhìn Lư Hãn Văn qua gương, thở dài: "Anh không ngờ mọi người quan tâm đến anh nhiều như thế, kể cả anh cũng mới phát hiện mình trở nên đẹp trai, chậc, tội lỗi quá tội lỗi quá."

Lư Hãn Văn:... Đột nhiên em tự hỏi vì sao tiền bối anh lại có thể có nhiều fan vậy luôn.

2.

Những ngày đầu khi Lư Hãn Văn vừa gia nhập chiến đội, Lý Viễn là người hoan nghênh cậu nhất. Mãi mới gặp người nhỏ tuổi hơn nên hẳn nhiên là hắn vui vẻ đến mức vỗ thẳng lên đầu Lư Hãn Văn, đòi cậu gọi anh, còn bảo sẽ che chở cậu.

Lư Hãn Văn bày tỏ, sau này cậu lớn mà không cao được thì không có một tiền bối nào trong Lam Vũ thoát được trách nhiệm hết...

Lý Viễn: "Được rồi, nào người mới, tối nay anh Viễn của chú dẫn chú ra ngoài ăn một bữa, anh đãi chú!"

...Trừ anh Viễn.

Lý Viễn tính cách hướng ngoại, trên sân đấu mà rảnh tay cũng rất thích thuận miệng nói bừa, hôm đó đãi Lư Hãn Văn ăn một bữa cũng tám đủ chuyện trên trời dưới biển, tám chuyện đánh giải, tám chuyện trại huấn luyện, tám cả chuyện tương lai.

Hai lon Fanta uống như bia, Lý Viễn gật gù hỏi Lư Hãn Văn: sau này có mục tiêu gì, có phải là muốn đánh bại Hoàng Thiếu không?

Lư Hãn Văn ăn no căng cả bụng, chẳng chút do dự đáp lời: phải, cậu muốn đánh bại Hoàng Thiếu, muốn trở thành Kiếm Thánh, muốn giật giải Tân binh xuất sắc nhất và MVP, cả Người thứ sáu xuất sắc nhất, Vua solo, Ngôi sao trấn thủ lôi đài, Nhất kích tất sát, khiến người khác phải thay đổi quan điểm, cậu muốn tất.

Ku này khá lắm, trừ Trị liệu xuất sắc nhất thì có gì đòi cả rồi.

Cuối cùng, Lư Hãn Văn chốt hạ bằng một câu: còn muốn được cùng Lam Vũ giành được một giải quán quân nữa!

Tiểu quỷ vừa vào đội trong mắt chỉ có bản thân, mãi cuối cùng mới nghĩ đến cả Lam Vũ.

Lý Viễn buồn cười bạn nhỏ người mới này đúng là mắt to hơn dạ dày, nhưng hắn lại không kể về ước mơ của mình. Đến khi cả hai ăn xong, Lý Viễn quay đầu gọi người phục vụ nhưng lại hô to: "Pháp sư triệu hồi ơi, cho thêm một phần sủi cảo tôm."

Mấy người phục vụ ai cũng bối rối.

Lư Hãn Văn cười đau cả bụng, còn Lý Viễn thì đổi tên thành Lý Ngượng ngay tại chỗ.

Sau này đi ăn cơm mấy lần với nhau rồi Lư Hãn Văn mới biết, mục tiêu của Lý Viễn là pháp sư triệu hồi thứ nhất.

Không phải pháp sư triệu hồi đứng thứ nhất, mà là pháp sư triệu hồi thứ nhất giành chức vô địch.

Anh đúng là chả biết lý tưởng là gì cả, Lư Hãn Văn nói.

Lý Viễn chậc chậc lắc đầu, thẳng thắn nói tiểu quỷ bây giờ chẳng có kiến thức gì hết.

"Lý tưởng 'thiếu lý tưởng' này thế mà tận tám mùa qua chưa ai làm được đấy! Ngầu thấy mồ!"

3.

Có điều Lý Viễn cũng đồng ý rằng Lư Hãn Văn là một đứa nhỏ rất có chí hướng.

Những người làm được việc lớn thường có lòng tham lớn, Lý Viễn thấy Lư Hãn Văn bảo muốn ôm về thật nhiều giải thường là biết đứa nhỏ này không hề giống mình, đây mà là người có thể giành lấy hào quang ở trên sân khấu.

Mùa giải thứ chín, Lư Hãn Văn trở thành Tân binh tốt nhất, nhưng đồng thời chặng đường của Lam Vũ ở vòng chung kết cũng dở dang trong tay cậu.

Khi đó chẳng ai trách cậu, nhưng trong buổi phỏng vấn sau trận đấu, chính Lư Hãn Văn lại chùi lệ lập lời thề, rằng cậu sẽ ngày càng mạnh hơn.

Lý Viễn thổn thức, đứa nhỏ này thật lợi hại, ngày hôm sau bèn kéo cậu và Từ Cảnh Hi đi mở một buổi đại hội tự kiểm điểm.

Bọn họ đến một nhà hàng nhỏ, Lư Hãn Văn trông chẳng có lòng dạ nào mà ăn, nhưng cơm rang đã đặt trước mắt, cậu cũng lao vào chọt đũa như đọ sức với ai.

Càng khuyên ăn chậm thì lại càng ăn nhanh, cậu ta quét sạch cả đĩa cơm rồi lại tu nước ừng ực, cuối cùng đặt cốc nước xuống đánh rầm.

Nhóc con chùi miệng xong mở thêm một lon Fanta, trợn cặp mặt sưng húp như hạch đào vì khóc nguyên một ngày hôm qua, son sắt phát thệ: "Lần sau, chúng ta nhất định sẽ giành được quán quân!"

"Nói rất hay!"

Từ Cảnh Hi lập tức dùng lon nước có ga của mình cụng vào: "Lần sau nhất định phải sờ được chiếc cúp kia, hôm trước Hoàng Thiếu khoe với tôi cảm giác cầm chiếc cúp kia rất tuyệt, hai người nói xem có còn là người không!"

Lư Hãn Văn ừ một tiếng, cực kì kiên định: "Lần sau nhất định sẽ được cầm!"

Sau đó lon nước ngọt lại chuyển hướng sang Lý Viễn: "Lần sau, tiền bối Lý Viễn chắc chắn cũng sẽ trở thành pháp sư triệu hồi thứ nhất!"

Lý Viễn nhất thời không kịp hoàn hồn.

Thật ra Lý Viễn không phải kiểu người thích nói suông, là một trong những nghề bận rộn nhất trong thao tác, lắm lúc pháp sư triệu hồi lý trí hơn kiếm khách và sứ giả thủ hộ rất nhiều.

Có điều khi ấy, quán ăn ồn ào như vỡ chợ, bàn nào bàn nấy bốc hơi nghi ngút.

Nhìn hai người bên cạnh đang nâng cao lon nước nhìn mình, chờ đợi, Lý Viễn đột nhiên sinh ra ảo tưởng, rằng dường như thứ họ cầm lên là cúp quán quân, đang đứng tại sân khấu cho người thắng cuộc, mình chỉ cần bước thêm một bước là chạm tới chức vô địch, chỉ cần với tay ra thêm một chút là sẽ nắm được huy chương...

Chỉ cần với tay ra thêm một chút là được rồi....

"Keng!"

"Cụng ly!!!"

Khi lấy lại tinh thần, ba lon kim loại va vào nhau, nước ngọt văng tung tóe, lấp lánh ánh vàng, cúp năm sau đã nằm trong tay bọn họ.

Lần sau, chắc chắn họ sẽ giành được chức quán quân.

Lý Viễn chưa bao giờ tin tưởng một lời nói suông nào đến thế.

4.

Nhưng hắn không chờ được cái lần sau ấy.

Chung kết mùa giải thứ 10, La Tập và Muội Quang của cậu ta trở thành pháp sư triệu hồi đầu tiên giành được quán quân.

Lý Viễn thấy mình thật ngốc quá, rõ ràng là từ trước tới giờ hắn đã luôn đặt mục tiêu thật thấp để đảm bảo có thể gặt hái được niềm vui sướng to lớn nhất rồi, nhưng vì một câu nói suông kia mà giờ đây hắn chỉ thu về nỗi hụt hẫng to lớn nhất.

Mấy câu thuận miệng của trẻ con không đáng tin, nhiệt huyết của trị liệu cũng không đáng tin, nhưng không đáng tin nhất chính là bản thân mình, chẳng sở hữu định mệnh làm chủ một góc trời mà lại đòi hỏi được đứng chính giữa sân khấu.

Hưng Hân vô địch, một mùa giải nữa lại kết thúc.

Lư Hãn Văn sắp bóp méo cả rào bảo hộ trong tay, Lý Viễn vỗ vỗ cậu, bảo, đi thôi, cũng không phải không còn lần sau.

Cậu lôi cổ áo Lý Viễn, hét rất nhiều thứ.

Đáng tiếc toàn trường đang hô hào ủng hộ Hưng Hân, Lý Viễn chẳng nghe ra câu nào, chỉ thầy cái eo già của mình sắp bị người ta kéo chệch luôn rồi, à, có lẽ cũng không phải hoàn toàn không nghe ra.

Mà là nghe rất rõ, nhưng thấy vô nghĩa vô cùng.

Hắn biết Lư Hãn Văn muốn nói gì.

Thi đấu có thể tiếp tục, quán quân có thể tranh nữa, nhưng giấc mơ của anh...

Giấc mơ của anh, đã hết lần sau rồi.

5.

Thi đấu từ trước tới nay chưa bao giờ là công bằng, như rằng mọi người thấy pháp sư triệu hồi của La Tập nát bung nát bét, nhưng hắn vẫn cứ hốt được giấc mơ mọi pháp sư triệu hồi đều tha thiết mơ.

Nếu Lý Viễn là người có tấm lòng cao cả, hắn sẽ mừng vì coi như cũng có một pháp sư triệu hồi trở thành quán quân, đỡ bị mắng là nghề vô bổ.

Nhưng trong thực tế, hắn chỉ mừng vì sau trận chung kết fan mình tăng lên, phí đại diện tăng, tiền lương cũng tăng... Thế giới này quả nhiên không gì thật bằng tiền.

Lần bùng fan này bắt nguồn từ một tấm ảnh chụp toàn đội Hưng Hân ôm cúp được nhà sản xuất chụp vào hôm tổng chung kết.

Ai mà ngờ được chỉ vì tâm hình kia mà cơn lũ nước mắt của fan Lam Vũ nhấn chìm cả Weibo, đẩy Lý Viễn lọt vào top được tìm kiếm nhiều nhất, như thể chó cùng rứt giậu mà cắn chặt lấy hashtag #Hưng_Hân_vô_địch chết cũng không chịu buông tay.

Giữa tấm ảnh ấy là các tuyển thủ Hưng Hân tắm dưới ánh đèn pha chói lòa.

Mà ở một góc kia, là ba tuyển thủ Lam Vũ đang rời đi.

Lúc ấy, Lý Viễn tụt lại sau cùng, chầm chậm bước, rồi ngừng, từ xa xa, xa xa mà quay đầu lại, liếc mắt nhìn cúp.

Hắn liếc mắt nhìn chiếc cúp.

6.

Khi trời vào thu, Vinh Quang tuyên bố tổ chức giải Thế giới, có điều mùa đầu tiên này chẳng liên quan gì tới những người mới như bọn Từ Cảnh Hi và Lý Viễn, chỉ có các tiền bối tham gia mà thôi.

Tiền bối rốt cục là tiền bối,

Bọn họ tham gia, giành được cúp, mang Vinh Quang trở về, đồng thời cùng dựng lên một bức tường thật cao trước mặt các hậu bối.

Vượt qua rất khó, duy trì cũng rất khó, ba quán quân liên tiếp lại càng lên trời mới giải thích được.

Với các tân binh khác thì đây chính là áp lực như núi, chỉ có Lư Hãn Văn là rất lạc quan, cậu thấy Hoàng Thiếu Thiên trở thành vô địch thế giới, vậy nếu cậu đánh bại Hoàng Thiếu Thiên không phải cũng sẽ thành vô địch thế giới sao?

Hoàng Thiếu Thiên nghĩ nhóc con này đúng là, lạc quan cũng cao bằng trời.

Lư Hãn Văn mậc kệ hắn, nhưng có lần hắn để ý rằng trong các đội quán quân không có pháp sư triệu hồi nào cả, quay đầu đã nói với Lý Viễn: "Lần sau, tiền bối cũng có thể trở thành pháp sư triệu hồi thứ nhất giành chức vô địch thế giới!"

Lý Viễn cười haha, "Được, chắc chắn sẽ giành được cho cậu!"

Nhưng câu này nói ra chỉ để gạt nhóc con.

So với bản thân Lý Viễn, Lư Hãn Văn dường như còn chấp nhất với danh hiệu pháp sư triệu hồi thứ nhất này hơn.

Thật ra sau lần thất bại kia, chính Lý Viễn tự thấy thất bại lần nữa cũng chẳng ghê gớm gì cho lắm, nhưng nếu nói ra mấy lời xui xẻo như thế, Lư Hãn Văn chắc chắn không tha cho hắn.

Nhóc con thật là phiền.

Cho nên sau khi đội quốc gia giành được Á quân trong giải thế giới mùa hai, Lư Hãn Văn nói, lần sau mình giật được quán quân thì tốt quá, như vậy thì cả trong nước cũng thành, mình còn chưa được cầm cúp lần nào đây.

Lư Hãn Văn nhận được lời mời tham gia giải thế giới lần thứ ba thì gật đầu, nói với Lý Viễn, được rồi, lần sau, chúng ta nhất định sẽ giành được quán quân!

Mùa giải thứ mười hai, Lam Vũ chỉ cách một bước chân nữa là bước tới chức vô địch, Lư Hãn Văn nói với Lý Viễn, lần sau, chúng ta nhất định sẽ giành được quán quân.

Giải thế giới mùa thứ tư, Lư Hãn Văn nói với Lý Viễn, lần sau, chắc chắn.

Mùa giải thứ mười ba, Lư Hãn Văn nói, lần sau.

Giải thế giới mùa năm, vẫn là câu lần sau kia.

Mùa thứ mười bốn, lần sau.

Giải thế giới mùa sau, lần sau.

Lần sau.

Lần sau.

Lần sau...

"Đã hết lần sau rồi, Tiểu Lư."

Lý Viễn nhìn chàng trai trẻ trước mắt, bất đắc dĩ nói với hắn.

"Tôi nên giải nghệ rồi."

7.

"Tôi nên giải nghệ rồi."

Trong buổi tiệc tẩy trần của đội quốc gia, Lư Hãn Văn nghe câu này thì ngây hết cả người, tựa như sực nhận ra Lý Viễn muốn giải nghệ.

Lý Viễn ngờ rằng không khéo tên nhóc này cả ngày luôn sống trong mộng.

Thời gian trôi qua, mỗi người đều dần trưởng thành, tiểu quỷ ba mét bẻ đôi Lư Hãn Văn giờ đây đã cao tận mét tám, thân thể phát triển là thế, nhưng đầu óc lại không theo kịp, dường như cậu luôn cảm thấy mỗi người Lam Vũ đều sẽ không lớn lên, sẽ không già đi, mãi mãi như trong tấm ảnh kia mà khiêu vũ trên sàn đấu.

Lam Vũ mãi mãi sẽ có những mùa hè tiếp theo.

Cậu mới là người tin tưởng vào câu này nhất.

... Trẻ con thật là ngây thơ mà.

"Đừng có bày ra bộ mặt đó," Lý Viễn buồn cười nói, "Tôi cũng không phải yêu quái ăn được thịt Đường Tăng, đâu có ngàn năm bất tử."

Lư Hãn Văn lại rất sốt ruột: "Nhưng tiền bối còn chưa giành quán quân mà!"

Nếu mỗi tuyển thủ chuyên nghiệp đều giành được quán quân rồi mới giải nghệ thì chủ tịch Phùng đã thành Thánh Mẫu Maria trong lòng mọi người rồi," Lý Viễn nới lỏng nơ, rảo mắt nhìn những tuyển thủ Vinh Quang đang đứng xung quanh, cảm khái không thôi, "Tôi cũng không nghĩ là nhanh như vậy, nháy mắt vài cái đã qua mười năm, cứ tưởng như nhập đội mới chỉ là chuyện của ngày hôm qua cơ."

"Đối với em mà nói thì đúng là chuyện của ngày hôm qua mà!"

Lư Hãn Văn lớn tiếng phản bác, "Cho nên Vinh Quang của tiền bối không thể cứ thế mà kết thúc được! Tin tưởng em đi tiền bối! Lần sau! Chúng ta chắc chắn sẽ..."

Lần sau.

Lại là lần sau.

Lư Hãn Văn có một loại tinh thần mãi mãi không cạn kiệt, đôi khi sẽ đè nặng áp lực như núi lên vai người, đặc biệt khi mỗi câu động viên "Lần sau" này cũng đồng thời mang tới hy vọng cho họ.

Hy vong càng nhiều, thất vọng càng lớn.

Lý Viễn nghĩ, may sao, may sao mà mình chưa từng tin vào cái lần sau của cậu, bằng không chắc bệnh trầm cảm luôn mất.

Nhưng hắn nhìn chàng trai trẻ đang rất kích động trước mắt, khó tránh mà nghĩ, nếu mình có thể viết thư gửi cho bản thân vào mùa chín năm đó, nhất định muốn nói một câu với cậu Lý Viễn kia:

Không nên tin vào lời thuận miệng trước khi thành công, chớ tự xây một ước mơ cho mình, đặc biệt là đừng vờ vịt với hậu bối.

Bằng không nhất định sẽ hối hận.

Khi mười năm sau đó, mày không có một cái quán quân nào, đứng tại đây, phát hiện trong tâm cũng không chút hối hận...

Chắc chắn mày sẽ hối hận hơn bất cứ ai.

8.

Huy hoàng của đội quốc gia tại giải thế giới lần đầu tiên hệt như Gia Vương Triều năm đó, rực rỡ, chói lòa, nhưng sau khi mất đi vài nhân vật quan trọng thì để lại lỗ hổng quá lớn, tốc độ sụp đổ còn nhanh hơn cả tốc độ hình thành.

Rất nhiều đội quán quân cũng giống Bá Đồ Lam Vũ, phù dung sớm nở, sau đó, thì không còn sau đó.

Nhưng Lam Vũ của Lư Hãn Văn thì cơ bản là không có gì phải lo lắng.

Lý Viễn tin tưởng Lư Hãn Văn, tin tưởng sức phán đoán của Dụ Văn Châu, lại càng tin tưởng vào quyết định của Lam Vũ.

Cho nên khi sắp phải giải nghệ, cuối cùng Lý Viễn cũng có thời gian suy xét chuyện của mình.

Hắn cùng Lam Vũ đi vào đường hầm cho tuyển thủ, đi qua Vinh Quang dài mười năm của mình, nghĩ xem con đường này của mình có gì đáng để kiêu ngạo, có gì đáng để sau này có thể khoe khoang với con cháu.

Nghĩ hết nửa ngày, mà nghĩ không ra.

Thảm quá đi mất.

Không có gì đáng để khoe khoang, nhưng cũng chẳng đến nỗi kém cỏi.

Lý Viễn có thể tổng kết đời đánh giải của mình trong một câu này.

Một câu này, tổng kết lại được...

Mười năm dài đằng đẵng.

Đường hầm tuyển thủ tối tăm mà đằng đẵng, chỉ có một lối duy nhất là đi về phía ánh sáng kia, trước khi vào buổi họp báo, Lư Hãn Văn quay đầu hỏi hắn: "Tiền bối đã nghĩ kỹ sẽ nói gì khi giải nghệ chưa?"

Lý Viễn nhún vai: "Nghĩ gì mấy cái đó, anh cũng không phải Hoàng Thiếu, đã giải nghệ rồi còn muốn nói tắc cả mic của phóng viên."

Lư Hãn Văn thấy cũng đúng, bèn không nói gì nữa.

Nhưng Lý Viễn nhìn bóng lưng đang bước vào ánh sáng kia, nhìn đèn flash chiếu lên người các đội viên Lam Vũ, trầm mặc hồi lâu mới đuổi theo.

Hắn biết, Lam Vũ còn có thể đi được xa lắm, còn Vinh Quang của mình, có lẽ đã kết thúc ở khoảnh khắc game over kia.

Cho nên hắn lừa Lư Hãn Văn.

Không phải chưa từng nghĩ.

Mà là không cần nghĩ, cũng không có ai sẽ hỏi.

8.

Họp báo cho đội thua cuộc trận chung kết.

Đội thua cần phải trả lời rất nhiều vấn đề, Lư Hãn Văn trả lời hết câu này đến câu khác, giờ đây đã miệng lưỡi đã hạ bút thành văn, lòng tự tin khi đối mặt với nghi vấn chưa bao giờ thay đổi.

Dù bị hỏi rằng bao nhiêu năm nay Lam Vũ không có quán quân nào, làm đội trưởng, cậu có muốn nói gì không.

Lư Hãn Văn cũng có thể mặt không đổi sắc mà thừa nhận lỗ hổng Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên để lại rất lớn, nhưng sau đó lại đảm bảo, lần sau, chúng tôi sẽ trở lại càng mạnh mẽ hơn.

Lòng tự tin được kế thừa từ Hoàng Thiếu Thiên, hòa quyện với dáng vẻ bình thản của Dụ Văn Châu kia là phong cách của cậu từ trước tới giờ.

Cánh phóng viên cũng đã quen thuộc từ lâu.

Chỉ là lần này, Lư Hãn Văn thấy hơi sốt ruột.

Khi những cánh tay giơ lên của cánh phóng viên ngày càng ít, tần suất Lư Hãn Văn nhìn sang Lý Viễn bên cạnh càng nhiều, chờ đợi hắn mở miệng, cũng chờ đợi cánh phóng viên hỏi gì đến hắn.

Có phóng viên nghĩ rằng mình nhận ra ám chỉ, bèn hỏi Lý Viễn, vì sao ở chín phút mười ba giây lại đi chụp đạo tặc đội đối thủ.

Lý Viễn ngẫm nghi: "Tinh thần trọng nghĩa dâng cao, muốn bắt tặc."

Phóng viên: "....?"

Có người hỏi Lý Viễn, vì sao ở phút thứ mười bốn lại chọn cắt vào từ cánh phải.

Lý Viễn chẳng cần nghĩ, cứ nói: "Hôm nay bên đó có phong thủy tốt."

Phóng viên: "....?"

Còn có người hỏi Lý Viễn, vì sao hôm nay lại triệu hồi vài Tinh Linh mình không thành thạo nhất lên sàn đấu.

Lý Viễn thở dài: "Mấy con thú triệu hồi khác bảo hôm nay nghịch thủy, không hợp xuất môn."

Phóng viên: "...." Hôm nay tuyển thủ Lý Viễn uống trúng rượu giả à?

Còn Lư Hãn Văn thì thấy tuyệt vọng.

Sau vài câu trả lời không nghiêm túc liên tiếp, không ai hỏi Lý Viễn thêm câu gì, chuyển sang vài vấn đề khác, người giơ tay ngày càng giảm, đến khi hết hoàn toàn.

Những lúc như thế này, đội trưởng thường sẽ bước lên, nói vài lời kết lại rồi rời đi.

Nhưng Lư Hãn Văn lại muốn sống mái với họ, đương nhiên sẽ không kết thúc phỏng vấn sớm, đôi bên giằng co vài giây, cuối cùng phải để người giám sát hỏi: "Có ai còn muốn hỏi vấn đề gì không?"

Toàn trường yên tĩnh.

Không còn gì muốn hỏi.

Giám sát trong phòng nhìn gương mặt nhíu mi không biết đang nghĩ gì Lư Hãn Văn, lại nhìn cánh phóng viên hoàn toàn yên tĩnh kia, do dự: "Vậy... Vậy thì trước hết phiền các vị tuyển thủ Lam Vũ kết lại, phía sau vẫn còn đội khác đang chờ."

Sau đó là họp báo cho người thắng cuộc.

Phải nhường sân cho đội thắng.

Lý Viễn phủi phủi quần áo, từ từ đứng lên.

9.

Thật ra lúc Từ Cảnh Hi giải nghệ hắn chưa hề trượt trạng thái, có điều đến tuổi, mà hắn cũng thấy nên giải nghệ rồi.

Lý Viễn từng hỏi hắn, cứ đi như thế à?

Từ Cảnh Hi rất thản nhiên, không đi thì còn sao nữa, người mới của Lam Vũ mình nhiều như vậy, chờ đến lúc bị lôi xuống mới đi à, thế thì chán quá.

Cũng đúng, không giải nghệ thì còn làm được gì? Lý Viễn thở dài: "Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ kiên trì ở lại sau tôi, thế mà thành ngược lại, đi sớm nhất cả đám."

"Đừng khích tôi, một mình Tiểu Lư đã chống được một góc trời rồi," Từ Cảnh Hi dùng khuỷu tay chọt chọt hắn, "Còn cậu, bao giờ định nghỉ đây?"

"Không muốn phải đi, nhưng chắc cũng sắp đến lúc rồi."

"Đừng có im ỉm mà đi đấy, Hoàng Thiếu ghét nhất là chuyện này."

"Đương nhiên rồi, chắc chắn tôi sẽ đẹp trai nhất mà rời sân đấu nha!"

Sau mấy lời kia, Từ Cảnh Hi vỗ vai hắn, rời Lam Vũ.

Khi đó Lý Viễn vẫn còn thở phào mình không để Từ Cảnh Hi phải ra đi trong nước mắt, đổi lại bây giờ mình giải nghệ, mọi chuyện vẫn như trước, xem như hoàn thành ước nguyện của Hoàng Thiếu Thiên đi.

Hắn đã giúp mỗi người Lam Vũ rời đi không oán không tiếc.

Giữa buổi họp báo giải nghệ không hoa tươi không tiếng vỗ tay này, chỉ có sự thực đó là khiến Lý Viễn vô cùng hãnh diện.

10.

Nhưng hắn quên mất.

Lam Vũ có thể không có hoa tươi không có tiếng vỗ tay, nhưng không thể không có một át chủ bài ồn ào.

Lý Viễn vẫn chưa rời mông khỏi ghế, Lư Hãn Văn đã giành mic: "Tôi nói!"

"Hôm nay tuyển thủ Lý Viễn đội chúng tôi muốn giải nghệ!"

"Mấy người không có gì muốn hỏi thật đấy à?! Một câu cũng không có?!"

Mọi người quýnh lên.

Âm cao tần của microphone vang khắp phòng, chói tai đến mức khiến người nghe chẳng hiểu được nội dung trong đó, cả Lý Viễn cũng chẳng hiểu.

Chờ âm cao tần bớt hẳn, cánh phóng viên hai mặt nhìn nhau, đơ vài giây mới hiểu ra, vội vàng giơ cao bút ghi âm: "Xin hỏi tuyển thủ Lý Viễn, cậu có muốn nói gì về chuyện giải nghệ không?"

Lý Viễn cũng muộn màng cầm mic: "Tôi..."

Hiếm thấy một lần Lý Viễn nghẹn lời.

Hắn giơ microphone, đối diện với hơn hai mươi con mắt cả buổi, trong đầu rối tinh rối mù.

Có gì muốn nói?

Không có gì cả!

Dù có thì cũng nói cho ai nghe chứ?

Nói cho những fan già giờ đây đã không còn theo dõi giải chuyên nghiệp nữa à? Nói để sau này xem lại, hồi tưởng một đời đánh giải chẳng có nổi một lần quán quân vẫn vỗ ngực an ủi mình là Lý lão tiên sinh bình thường đáng quý hả?

Như thế chẳng phải thê thảm gấp đôi sao?

Lý Viễn nhìn vô số camera, nhất thời nghẹn lời, lại cảm giác được Lư Hãn Văn ở bên cạnh vẫn đang nhìn mình.

Vốn dĩ hắn cho rằng tôn trọng tiền bối là ưu điểm sót lại không nhiều của tiểu tử này, nhưng cuối Lư Hãn Văn cũng muốn loại bỏ nó luôn, ra cho tiền bối hoàn toàn chưa chuẩn bị bài của một nan đề khó giải.

Chịu, Lý Viễn nghĩ, vậy nói chuyện của mình thôi.

Chuyện liên quan tới mình thì có thể nghĩ tới gì nhỉ?

Chỉ có Lam Vũ mà thôi!

Qua mười mùa giải, khắp muôn vàn ký ức, Lý Viễn vẫn chỉ thấy, trên sàn đấu kia là Kiếm Thánh bản tôn uy phong lẫm liệt, là Lời Nguyền luôn như hình với bòng cùng chiến cuộc, là bệnh lười giai đoạn cuối mệt gần chết cùng nhau, là quý ngài then chốt có thể xoay chuyển thế cuộc qua một kích, là sứ giả thủ hộ luôn cùng nhau kiên trì tới tận cuối, là những nắm đấm giơ lên trước mắt mình cùng Lam Vũ, là một "Lần sau" xuyên suốt đời đánh giải của mình, và còn...

Còn cả pháp sư triệu hồi không cống hiến được bao nhiêu, nhưng vẫn cắm chặt trên sàn đấu không chịu đi.

Đúng vậy, không phải không muốn đi.

Chỉ là hắn mặt dày, liều mạng mà cắm lại trên sàn đấu mà thôi.

Chỉ là hắn mặt dày, muốn một lần giành được quán quân mà thôi.

"Tôi..."

Lời vừa ra khỏi miệng, Lý Viễn đã nắm chặt lấy microphone, cổ họng nghẹn hoàn toàn.

Không phải không muốn nói, mà là không thể nói thành lời.

Hắn không ngờ rằng bản thân ở cuối đời đánh giải lại có thể khóc như Lư Hãn Văn mùa chín năm đó.

Người khác giải nghệ toàn là thản nhiên, bình tĩnh, một câu đã vất vả rồi, một câu tự hào vì là tuyển thủ chuyên nghiệp, như vậy là đã có được giới truyền thông cùng fan khắc ghi cho tới ngày nay.

Chỉ có hắn là hoàn toàn ngược lại.

Hắn vẫn luôn có thể chín chắn thận trọng an ủi người khác, chăm sóc tốt các hậu bối, làm tốt những chuyện tiền bối nên làm, vậy mà mười giây cuối cùng của đời đánh giải lại nước mắt nước mũi đầy mặt mà nói với phóng viên:

"Tôi ... tôi muốn một lần quán quân."

Tôi muốn quán quân.

Lý Viễn đứng tại điểm cuối đời đánh giải, khóc đến nỗi không nói ra thành lời, tùy hứng ra sức làm càn đối với mười năm nay của mình, cầu xin một món quà mình không thể có được.

Đó là lần đầu tiên Lư Hãn Văn nhìn thấy một Lý Viễn tính trẻ con.

Cũng là lần cuối.

Trong cuộc họp báo giải nghệ của Lý Viễn, hắn lại như lần đầu học được cách tùy hứng, lần đầu học được lòng tham của trẻ con, đứng trước ống kinh lặp đi lặp lại câu tôi muốn quán quân, tôi muốn quán quân, một lần cũng được, một lần cũng được, một lần thôi cũng được,,,

Lý Viễn cứ lặp đi lặp lại như thế.

Đến khi cổ họng khàn đi, đến khi cũng phải tạm biệt chức quán quân.

11.

Lý Viễn, người thao tác pháp sư triệu hồi Bát Âm Phù, mùa tám ra mắt, mùa mười bốn nhậm chức đội phó Lam Vũ, mùa mười bảy chưa giải nghệ, trở thành tuyển thủ đội tuyển quốc gia, bốn lần tham gia thi đấu giải Thế giới theo lời mời.

Sau khi hắn giải nghệ, đội trưởng Lam Vũ Lư Hãn Văn biết được một chuyện: Là tuyển thủ pháp sư triệu hồi có tương lai nhất, kể từ khi ra mắt Lý Viễn đã không ngừng bị các đội mời về.

Một triệu, hai triệu, sáu triệu, tám triệu, mười triệu, phí chuyện nhường ngày càng cao lên qua từng năm, cao tận trên trời, mà Lý Viễn chưa từng đồng ý một lần.

Hắn một mực từ chối.

Từ chối đến khi không còn ai tìm tới, đến khi tạp chí Thể Thao Điện Tử cũng hoài nghi cụ ông bị ghẻ lạnh này sao mãi vẫn chưa giải nghệ, Lý Viễn vẫn không rời khỏi Lam Vũ.

Có người hỏi hắn, sao phải chấp nhất với Lam Vũ như thế.

Lý Viễn nói, vì có người từng nói với hắn.

Lần sau, chắc chắn sẽ giành được quán quân.

END.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook