Hoàn [Lam Vũ mùa 6][Lư Hãn Văn]Lư Hãn Văn hôm nay đã cao đến một mét tám chưa?

Hóng chuyện 24/7

Hóng ai mà đôi mắt không đều (☆_@)
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
337
Số lượt thích
2,063
Location
Bắc Kinh
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Phương Minh Hoa, Trịnh Hiên, Lý Diệc Huy
#1
Đồng nhân Toàn Chức Cao Thủ

Lư Hãn Văn
Lư Hãn Văn hôm nay đã cao đến một mét tám chưa?
Tác giả: 北川有暖

Edit: Araya
Beta: @Hóng chuyện 24/7

Một sản phẩm trực thuộc project Lam Vũ: Xanh màu mưa hạ - Mừng Lam Vũ lên đỉnh Vinh Quang

* Lư Hãn Văn trung tâm

*Tuyến thời gian có hơi lộn xộn, cầu người góp ý

1.

Hôm nay trời nắng ráo, Lư Hãn Văn 12 tuổi ngồi bên cửa sổ, lần đầu tiên thấy Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên đến cổ vũ.

Cậu chỉ vừa mới gia nhập trại huấn luyện, tuổi của mình tương đối nhỏ so với học viên trong trại, nhưng tính ra, cũng không phải là quá nhỏ. Cha mẹ cậu khá cởi mở, để cho cậu thử trước một thời gian, sau đó tuỳ tình hình mà tính tiếp.
Sự xuất hiện của Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên gây lên sự náo loạn lớn, không biết ai đã hô to Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên đến xem, một đám thiếu niên đang giành ăn cá bỗng nhiên vây kín bên cửa sổ, tụ tập ngay cửa ra vào chật như nêm cối. Huấn luyện viên hô hào mau ngồi vào chỗ đàng hoàng, bọn nhóc mới ríu rít trở về chỗ ngồi Dụ Văn Châu đẩy cửa ra, đẩy hết mọi lời xì xào ra ngoài cửa.
Dụ Văn Châu chào hỏi huấn luyện viên của trại, sau đó huấn luyện viên thông báo mọi người trước tiên tạo thành tổ hai người đánh lôi đài.

Hoàng Thiếu Thiên đúng thật danh bất hư truyền nói nhiều vô đối, cùng Dụ Văn Châu đi giữa các học viên, bên này chỉ bảo hai câu “có hơi chậm” chỗ nọ lại chỉ thêm hai câu “còn có cơ hội tốt hơn, không vội” Được đội trưởng và đội phó chỉ ra những thiếu sót, lưng mấy đứa nhỏ dựng thẳng lên, ánh mắt bừng bừng tia lửa, hai người sau lưng bọn cậu, chính là mộng tưởng của đại đa số học viên này.

Lư Hãn Văn không quá sốt sắng, cậu vốn từ nhỏ không biết sốt sắng là gì, thấy Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên đi qua, mình cũng chẳng mảy may quan tâm, chắc hẳn là bởi hôm nay thời tiết đẹp quá, ngay cả mây cũng không quá dày.
Cậu có thể cảm nhận được Hoàng Thiếu Thiên và Dụ Văn Châu đang tiến tới sau lưng mình, thời tiết đầu hạ mang theo hơi nhiệt rõ rệt.

Hoàng Thiếu Thiên đứng sát lại gần cậu, thư thả lên tiếng “kiếm khách à”, Dụ Văn Châu nghe thế nở nụ cười. Còn Lư Hãn Văn đeo tai nghe, vờ như không nghe thấy.

Người đối diện dày dặn kinh nghiệm hơn cậu nhiều, nhưng cậu vẫn như mọi ngày thực hiện thế tấn công dồn dập, không được thì đổi kĩ năng dù cho một vài chiêu thức dùng không quen tay.

Hoàng Thiếu Thiên từ sau tiếp tục nhắc nhở “nhanh quá rồi đó” “giờ lại chậm rồi”, “đừng có mà Kiếm Ảnh Bước, dùng Tiên Nhân Chỉ Lộ đi”. Dụ Văn Châu rốt cuộc cũng phải lên tiếng can ngăn “Cậu để cho người ta đánh đã, kết thúc luôn rồi.”

Lư Hãn Văn quả nhiên bị đánh bại lập tức, cậu bĩu môi, gỡ bỏ tai nghe rồi quay đầu lễ phép chào hỏi “Dụ đội, Hoàng phó, ngày tốt lành.”

Hoàng Thiếu Thiên cau mày: “Hoàng phó là sao? Khó nghe quá, gọi Hoàng thiếu đi!”

Lư Hãn Văn nghe lời gọi theo: “Hoàng thiếu, ngày tốt lành”

Dụ Văn Châu nửa cười nửa không liếc Hoàng Thiếu Thiên, rồi quay đầu lại nói chuyện với cậu “Đánh không tệ.”, lời hắn nói rất chân thành, không giống lời động viên an ủi, đến nỗi Lư Hãn Văn cũng thuận theo mà cười cười: “Cảm ơn dụ đội.”

Hoàng Thiếu Thiên hắng giọng, đồng thời chỉnh lại cổ áo: “Này nhóc, tại sao lại chơi kiếm khách vậy——”

Lư Hãn Văn không hề chần chừ đáp: “Vì trông rất đẹp trai ạ.”

Nụ cười của Hoàng Thiếu Thiên lập tức đóng băng trong 1 giây, nhưng rất nhanh điều chỉnh lại ổn thoả: “Nhóc có biết đệ nhất kiếm khách Vinh Quang là ai không?”

Lư Hãn Văn lập tức trả lời: “Tất nhiên là biết, chính là Kiếm Thánh Hoàng Thiếu Thiên!”

Hoàng Thiếu Thiên cười phá lên, vỗ vai cậu: “Ha ha ha không sai, chính là bổn Kiếm Thánh tui đây! Không cần gấp gáp, nhóc phát huy không tệ, cố gắng thêm nữa nha!”

Lư Hãn Văn gật đầu: “Vâng!”

Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên ăn ý nhìn nhau, sau đó Dụ Văn Châu mỉm cười với cậu: “Cậu bao nhiêu tuổi rồi?”

Lư Hãn Văn rất có tinh thần đáp: “Mười hai tuổi ạ!”

Hoàng Thiếu Thiên nhanh tay xoa đầu cậu trước khi cậu kịp né: “Rất có tiềm năng à nha, ăn nhanh chóng lớn để sau này kẻo thấp quá thì ra ngoài đừng có nhận mình là người Lam Vũ nha! Nhóc thích ăn cái gì? Có hay ăn rau quả trái cây không? Còn có, căn tin ở trại huấn luyện có sữa bò không vậy?”

Dụ Văn Châu đã đi xa hơn 3m, quay đầu lại gọi một tiếng Thiếu Thiên, thì Hoàng Thiếu Thiên mới ngừng lại, lưu luyến không rời, đã thế còn vỗ vào vai cậu nhóc kia mấy cái: “Uống nhiều sữa bò vào nha!”

Dụ Văn Châu nhìn Hoàng Thiếu Thiên mà lắc đầu cười cười, còn người kia thì chạy theo sau, hàn huyên đôi chút với huấn luyện viên trại huấn luyện , loáng thoáng hình như có mấy từ như căn tin, sữa bò các thứ lọt vào tai cậu, Lư Hãn Văn chớp chớp mắt, đeo tai nghe lại rồi lần nữa tiến hành huấn luyện.

Nửa giờ trước tại nhà ăn, Dụ Văn Châu đứng trên bục bắt đầu động viên người mới. Lư Hãn Văn cảm thấy hơi đói bụng, mặt mày ngây ngẩn, bên này giọng nói ôn hòa của Dụ Văn Châu vang vọng khắp nhà ăn, hi vọng mọi người có thể xem đây là ngôi nhà mới của mình, đồng phục Lam Vũ đặt dưới bục khiến mắt của bọn nhóc lập tức sáng lên, bên kia lại mơ màng những áng mây trời lơ lửng trên không, đơn điệu màu xanh điểm trắng, khiến người ta phấn khởi lạ thường.

Lư Hãn Văn năm nay chỉ mới 1m49 còn chưa biết tuyển thủ chuyên nghiệp là gì, chỉ có tâm tình thật tốt.

2.

Lư Hãn Văn chờ đợi từng ngày từng ngày, càng cao thêm một lại một centimet.

Hai năm qua chiều cao của cậu không tăng nhanh nhưng bù lại, trình độ của cậu lại ngày một tiến bộ hơn rất nhiều. Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên thường xuyên đến xem, đặc biệt là Hoàng Thiếu Thiên. Mới đầu là Lư Hãn Văn quấn lấy người kia không ngừng, không mấy ngạc nhiên khi bị áp chế triệt để, sau này Hoàng Thiếu Thiên phát hiện càng bị áp chế, Lư Hãn Văn càng bùng nổ dữ dội, nhiều lần thành nghiện, đúng giờ mỗi tuần đều đến xách cậu đi đấu một trận.

Không tính chuyện bị xách đi, nhưng lúc nào cũng ghé vào tai cậu hỏi đi hỏi lại, Hãn Văn nhóc cao bao nhiêu, cao đến đâu rồi, mới có nhiêu đây thì chưa đủ để ra mắt đâu đấy.

Thành ra bị dọa đến tay chân luống cuống, bị một kiếm Dạ Vũ Thanh Phiền hất văng. Dụ Văn Châu bước đến cười cười, nói Thiếu Thiên đừng có đi chọc ghẹo thằng nhóc như vậy, thế là cậu lớn tiếng, nói Hoàng thiếu chơi xấu... văng tung toé sữa bò mà Dụ Văn Châu mang tới.

Hoàng Thiếu Thiên cười hì hì, bảo rằng hắn đây là đang khuyến khích cậu cao thêm.

Lư Hãn Văn một hơi uống hết ly sữa, nói rằng mình sẽ còn cao thêm nữa. Mẹ em nói rồi, em chỉ dậy thì muộn thôi, rồi một ngày nào đó em sẽ cao lên tới 1m8 luôn!

Cậu sẽ đợi, đợi đến cùng! Nhưng Lam Vũ lại đợi không nổi.

Mùa giải thứ 8 kết thúc, đợt chuyển nhượng mùa hè đã đến. Ngày thứ hai sau tin Vu Phong chuyển nhượng, trại huấn luyện đã bị hơi lạnh từ điều hòa và bầu không khí khẩn trương như sắp đánh nhau thổi đến lạnh hết sống lưng. Khi Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên bước vào, tình cảnh này lại thêm phần khó xử.

Hoàng Thiếu Thiên đứng chờ ngoài cửa, Dụ Văn Châu mỉm cười chào hỏi mọi người, giục mọi người tiếp tục huấn luyện, tông giọng không khác ngày thường là bao. Lư Hãn Văn ngồi cạnh cửa sổ, nắng hè gay gắt nơi thành phố G lọt qua khe rèm cửa, lưu lại một vệt sáng chói loá, chiếu lên máy đọc thẻ, chiếu vào tài khoản Lưu Vân, chiếu xuống cổ tay cậu, có hơi nóng. Dụ Văn Châu tiến tới, thành ra cũng chiếu lên đội phục Lam Vũ của hắn.
Dụ Văn Châu hơi cúi người, hạ giọng bảo cậu mang thẻ tài khoản ra đây một chút. Lư Hãn Văn gằn giọng “vâng”, những người còn lại đều quay đầu nhìn cậu.

Tâm trạng của Hoàng Thiếu Thiên dường như không tốt lắm, Lư Hãn Văn quấn lấy hắn nói hai câu, hắn thẫn thờ cười hai tiếng cho có lệ rồi đi. Ba người cùng đến phòng làm việc của quản lý.

Hoàng Thiếu Thiên tự nhiên lại trở nên rất nghiêm túc, khoác hai tay lên vai cậu: “Nè Hãn Văn, anh muốn nhờ nhóc một chuyện, không biết nhóc có đồng ý hay không... Ai da, cái này phải nói như thế nào bây giờ, đại khái là trình độ của nhóc rất tốt đi, bọn anh đều công nhận, mặc dù nhóc chỉ mới 14 tuổi, thậm chí còn không cao bằng mấy nhóc 14 tuổi khác nữa. À nhắc mới nhớ, sao nhóc lại không cao lên vậy?”

“Hoàng thiếu!” Cậu bất mãn phản bác lại “Là do em dậy thì muộn hơn người khác!”

“Cậu có muốn mùa giải này ra mắt luôn không? Ý Hoàng Thiếu Thiên là như vậy” Dụ Văn Châu bắt được quãng ngừng giữa cuộc đối thoại lải nhải không dứt của hai người, chen lời: “Trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp của Lam Vũ.”

Dụ Văn Châu nhìn phản ứng của cậu, mày cong lên, vẫn là dáng vẻ này dễ nói chuyện hơn. Hoàng Thiếu Thiên đột nhiên trầm xuống, nhìn chằm chằm vào đôi mắt chớp chớp của cậu.

Lư Hãn Văn bỗng cười rộ lên: “Em tất nhiên đồng ý rồi! Vì mục đích của em chính là trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp mà!”


Hoàng Thiếu Thiên thả lỏng vai, trở về bộ dáng thường ngày không bao giờ thiếu năng lượng, ngẩng đầu lên nhìn Dụ Văn Châu, ăn ý nhìn nhau cười.

“Cậu chờ ở bên ngoài một chút.” Dụ Văn Châu vừa dứt lời liền gõ cửa phòng làm việc của quản lí.

Cửa sổ bằng kính trên hành lang rất lớn, nắng phủ xuống hầu hết toàn hành lang., Lư Hãn Văn dựa tường lẩn dưới bóng râm còn sót lại, mân mê thẻ tài khoản Lưu Vân trên tay, bóng mây dưới chân cậu thẫn thờ trôi.
Tiếng Hoàng Thiếu Thiên nghe ù ù nhưng liên miên không dứt vọng ra từ phòng làm việc, rồi khi tiếng đó dừng lại, thì đến giọng Dụ Văn Châu nhấn mạnh từng tiếng.

“Tôi tin phán đoán của Hoàng Thiếu Thiên, vì tôi với cậu ấy đều có cùng quan điểm.”

Bên trong chìm trong tĩnh lặng một hồi, giọng tức giận đến điên người của quản lí vang lên,: “Giờ ngoài lựa chọn tin tưởng hai người tôi còn có thể làm gì khác sao!”

Cửa mở, Hoàng Thiếu Thiên vui vẻ kéo Lư Hãn Văn vào. Trong phòng giờ không còn dấu vết của cuộc cãi vã, trên mặt cả ba người đều hiện rõ vẻ thân thiện, đối diện kia là đội kỳ của Lam Vũ, sắc xanh ấy làm cậu liên tưởng đến bầu trời.

“Hoan nghênh nhóc gia nhập chiến đội Lam Vũ!” Hoàng Thiếu Thiên nói.

“Chúc mừng” Dụ Văn Châu nói.

“Còn phải hỏi ý kiến cha mẹ cậu ấy nữa!” Quản lý cười với cậu, lại hung hăng quay đầu trừng Hoàng Thiếu Thiên: “Chờ đã! Cậu nhóc này 14 tuổi sao? Nhìn chiều cao này có hơi… không giống lắm.”

“Lần sau gặp mặt em sẽ cao đến một mét tám cho xem!” Lư Hãn Văn nở nụ cười xán lạn, ngay cả lời hứa hẹn cũng kiên định thêm.

“Tốt!” Quản lý bị cậu chọc cười “ Lam Vũ tương lai nhờ cậu chống đỡ nửa bầu trời.”

“Nửa bầu trời nhất định phải có họp báo thật lọng trọng đấy!” Hoàng Thiếu Thiên kéo cậu lại gần, hùng hổ tuyên bố.

Quản lý thở dài, Hoàng Thiếu Thiên rất không bằng lòng với thái độ cụt hứng của anh quản lí, muốn xông lên khẩu chiến 300 hiệp.

Dụ Văn Châu nghiêng đầu hỏi cậu: “Cậu còn gì muốn hỏi không?”

Lư Hãn Văn ngẫm nghĩ rất nghiêm túc, ngẩng đầu đáp: “Vậy khi phỏng vấn em nên nói gì?”

Dụ Văn Châu trả lời: “Cậu muốn nói cái gì cũng được.”

Lư Hãn Văn có chút kinh ngạc: "Chẳng lẽ việc em đang đói bụng cũng có thể nói sao?"

Dụ Văn Châu cười nói: “có thể. Bọn tôi chọn cậu làm đồng đội, bởi vì cậu chính là cậu, không phải vì muốn cậu trở thành người khác. Cứ nói những gì cậu muốn nói, làm những gì cậu muốn làm, những việc khác cứ giao cho đồng đội, quy tắc hòa nhập của Lam Vũ điều thứ nhất: tin tưởng đồng đội của mình."

Lư Hãn Văn gật đầu rồi lại lắc đầu, nửa hiểu nửa không, cũng không buồn phiền, chỉ là hơi nghi ngờ, chớp chớp mắt mấy cái: “Nghe phức tạp quá.”

“Không sao.” Dụ Văn Châu nhẹ nhàng nói “Cứ từ từ, sau này sẽ hiểu.”

Đợt chuyển nhượng mùa hè chỉ kéo dài hai tuần, chiến đội Lam Vũ công bố gương mặt quan trọng nhất trong mùa giải mới, là một thiếu niên 14 tuổi.

Năm ấy, Lư Hãn Văn cao 1m52, trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp trẻ nhất lịch sử Vinh Quang.

3.

Mùa giải thứ chín, vì sai lầm của Lư Hãn Văn, Lam Vũ thất bại trong trận bán kết lượt đầu trước đối thủ Ti Thảo.

Mặc dù trong buổi họp báo sau trận, Lư Hãn Văn nước mắt giàn giụa kiên định nói rằng lần sau sẽ mạnh hơn, nhưng khi vì mình mà chiến đội bại trận, cảm giác áy náy ấy cứ luẩn quẩn đeo bám cậu mãi không buông. Thi đấu xong, tất cả mọi người đều mệt mỏi, ở trên máy bay tranh thủ chợp mắt một lúc.

Trên chuyến xe từ sân bay về câu lạc bộ, Lư Hãn Văn không nói một lời nào, chỉ trầm mặc nhìn qua cửa sổ. Tháng 7 mưa nhiều, bầu trời ảm đạm trải dài khắp thành phố G, mây trôi là là, tựa như muốn trút hết mọi buồn bực.

Lư Hãn Văn vì khóc quá nhiều nên mắt có chút khô, cậu chớp mắt vài lần, đáy mắt cậu càng đọng thêm nhiều tầng mây âm u, trầm thấp.

“A Hiên!” Hoàng Thiếu Thiên ngồi trước đột nhiên lớn tiếng gọi, nhưng chủ đích là gọi người bên trái Trịnh Hiên: “Mất mặt chết mất! lần sau cậu nhớ độn thêm miếng lót chân không? Đồ đệ của tên Vương Mắt Bự kia cao bằng cậu rồi đó!”

“Bắt nạt người ta quá đó nha Hoàng thiếu…” Trịnh Hiên ngậm khoai tây chiên, Trịnh Hiên ngậm miếng khoai tây chiên, trượt người xuống vài centimet “Chiều cao của cậu cũng từng bị Phương Sĩ Khiêm cười nhạo từ khi ra mắt đến lúc giải nghệ à nha, cậu cũng không cần phải chó chê mèo lắm lông.”

Hoàng Thiếu Thiên giận dỗi nói: “Im đê Im đê im đê ông thì biết cái gì! Tôi mới hai mươi ba thôi, vẫn còn cao nữa!!”

Dụ Văn Châu từ xa chen vào: “Câu này tôi nghe cũng phải 4 năm rồi.”

Cả đám nối đuôi nhau cười rộ lên, Lư Hãn Văn vốn đang thẫn thờ nghe mọi người nói chuyện xong cũng không tự chủ cười ngây ngô.

Hoàng Thiếu Thiên ngồi xéo phía trước nhìn cậu một chút, rồi tự dưng thở dài: “Dùng chiều cao đánh bại Vi thảo, giờ chúng ta chỉ có thể dựa vào Hãn Văn thôi!”

Từ Cảnh Hi xen vào nói: “Làm sao đây? Hay là bây giờ bán Tiểu Lư cho vi thảo, hạ thấp chiều cao trung bình của bọn họ?”

Tống Hiểu vui vẻ tiếp lời: “Tiểu Lư còn trong tuổi dậy thì, lỡ như sau này Tiểu Lư cao lên, chẳng phải chúng ta sẽ lỗ nặng ư?”

Dụ Văn Châu mỉm cười, nhẹ nhàng tuyên bố: “Vậy chúng ta bán Thiếu Thiên cho Vi Thảo đi, hạ thấp chiều cao trung bình của bên đó.”

Hoàng Thiếu Thiên lên tiếng kháng nghị: "Đội trưởng ——!"

Những người khác cười như điên, ngay cả Lư Hãn Văn cũng cười đến nỗi thổi ra cả bong bóng nước mũi.

Trịnh Hiên từ tốn bổ ra cú last hit: “Nghe tin Hoàng thiếu phảichuyển đi, Tiểu Lư vui vẻ hẳn lên.”

Hoàng Thiếu Thiên gào to tên phản bội Lư Hãn Văn, vừa đưa tay ra vừa gáo hét ầm ĩ. Lư Hãn Văn cười đến chảy nước mắt, không ngừng hô hào Hoàng thiếu xin tha mạng.

Dụ Văn Châu thân mật đưa một khăn tay sang, Lư Hãn Văn lau nước mắt nước mũi, mỉm cười dưới trận mưa đầu hạ tháng bảy: “Không thành vấn đề, sau này em nhất định sẽ cao tới 1m8 cho xem!”

Ngày hôm đó lấy cơn mưa làm khúc nhạc dạo đầu, tin tức thông báo 2 ngày sau bão sẽ đổ bộ đến, giao thông ngừng vận tải, không ai trở về được nên đều tụ tập trong ký túc xá. Một ngày trước khi bão ập đến, Hoàng Thiếu Thiên lấy danh nghĩa đi mua đồ ăn dự trữ đưa Lư Hãn Văn và Dụ Văn Châu để đến siêu thị, rồi mỗi người ôm về 2 túi đồ lớn, một đội ba người mang khẩu trang đeo kính râm nhét hàng hóa vào trong xe, rồi lái về ký túc xá, trông như dân tị nạn vậy.

Trở về kiểm tra lại hàng hóa, Lư Hãn Văn mua hai gói đồ ăn vặt lớn, Hoàng Thiếu Thiên mua đủ mọi thứ, từ bài poker, uno đến cờ cá ngựa, chỉ có Dụ Văn Châu chu đáo mua chút hoa quả, sữa bò, bột yến mạch các loại khiến Trịnh Hiên thở phào, mấy ngày kế tiếp không lo chết đói rồi.

Một lát sau, Dụ Văn Châu phải ra ngoài nghe điện thoại, rồi bê lò vi sóng trở về. Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, hắn hời hợt giải thích: “Hồi nãy trong lúc dạo quanh siêu thị, thấy sẽ cần dùng đến cho nên tiện tay mua một cái về.”

Hoàng Thiếu Thiên ôm ngực đứng cạnh Lư Hãn Văn: “Đđội trưởng đi dạo siêu thịtrong lúc đi mua sắm còn có thể thuận tiện tay mua thêm lò vi sóng, tui cảm thấy lời nói sẽ bán tui cho Vvi Tthảo ắt hẳn là sự thật!”

Không cần Lư Hãn Văn an ủi, Hoàng Thiếu Thiên đã hồi phục xong tinh thần khỏi tin dữ, hưng phấn lục lọi trong túi tạp hoá mà hắn cũng mua ở siêu thị, lấy ra một thứ rất dài - thước đo chiều cao. Cổ chú hươu cao cổ đang cười ngờ nghệch được đánh dấu vạch kẻ, ấy nhưng Hoàng Thiếu Thiên cứ cho rằng chú hươu này rất giống Lư Hãn Văn.

Hoàng Thiếu Thiên đã dẫn Lý Viễn Tiểu Tinh Linh dán cái thước đo hươu cao cổ nhìn qua tưởng chừng chỉ có những gia đình có trẻ con cần đo chiều cao này ở trước cửa phòng huấn luyện, bên cạnh đó là nội quy chiến đội, dùng lời hoa bướm để khích lệ Lư Hãn Văn đo xem mình cao hơn hôm qua bao nhiêu rồi.

Dụ Văn Châu đứng bên cạnh quan sát, nở nụ cười thân thiện. Lư Hãn Văn gọi đội trưởng, hắn liền vỗ vai Lư Hãn Văn: “Không có gì, Quản lý hỏi tôi có ở đây không thôi.”

Đêm đó, Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên tìm chỗ để lò vi sóng, là phòng ký túc xá của Dụ Văn Châu. Thật ra lúc đầu bọ họ dự định để trong phòng Lư Hãn Văn, nhưng vì lo Lư Hãn Văn dùng lung tung rất không an toàn nên đã đặt trong phòng Dụ Văn Châu.

Hoàng Thiếu Thiên hài lòng nhìn Lư Hãn Văn về lò vi sóng: “Về sau đúng 10h lại đây hâm nóng sữa bò, rồi súc miệng đi ngủ nghe chưa!”

Dụ Văn Châu đứng bên cạnh gật đầu.

Lư Hãn Văn ngây người một lúc: “Đội trưởng, anh mua cho em...”

Hoàng Thiếu Thiên bịt miệng Dụ Văn Châu cướp lời: “Cậu nhìn xem chẳng phải nhóc ta rất kích động hay sao, tui đã bảo từ trước là mua bếp ga đi, rõ ràng nấu sữa trực tiếp lên tốt hơn hâm …”

Lư Hãn Văn nhanh nhảu cảm ơn: “Cảm ơn đội trưởng! Cảm ơn Hoàng thiếu! Em thích lắm ạ!”

Dịp lễ tạ ơn năm kia, Lư Hãn Văn gọi điện cho mẹ, câu đầu tiên mẹ cậu đã hỏi cậu có cao thêm không, cậu nói rằng mình cao thêm 2cm, còn nói đội trưởng gửi lời cảm ơn đến mẹ vì đã ủng hộ giấc mơ của mình.

Mẹ của Lư Hãn Văn đầu kia vui không kìm được, căn dặn cậu: “Cho mẹ cảm ơn đội trưởng, đội phó và các anh nhé, bình thường đã chăm sóc cho con.”

Lư Hãn Văn nghe thấy ba mình ở đầu dây bên kia không đồng tình cho lắm: “Đầu kia toàn con trai, nói mấy lời như vậy sẽ làm người ta khó chịu. Con cứ biểu hiện thật tốt, vì đội mình cống hiến thật nhiều, thế là đã báo đáp đội trưởng con rồi.”


Lam Vũ của các cậu ấy à, sẽ không dùng mấy lời lẽ sến súa ấy đâu. Sau này, khi trò chuyện trong nhóm Thế hệ mới, cậu hồi tưởng lại những cuộc trò chuyện trong quá khứ, hoàn toàn không có ai bảo cậu dẫn dắt Lam Vũ giành thắng lợi, không để cậu gánh vác tương lai Lam Vũ, nhưng cậu biết được, từ tận sâu trong thâm tâm mình, đấy là việc cậu cậu muốn làm.

Cậu cầm phần sữa hôm nay bước vào phòng Dụ Văn Châu, đúng lúc hắn và Hoàng Thiếu Thiên đang phục bàn, phân tích tài năng thể hiện ra của những người mới trong chiến đội ông lớn.

Lư Hãn Văn cầm ghế chen vào giữa hai người họ ngồi xuống, trên tay là sữa đã được hâm nóng, tay cầm ly cũng nóng theo.

“Hoàng thiếu!” Cậu đột nhiên mở miệng, nghe có vẻ rầu rĩ.

“Sao vậy sao vậy?” Hoàng Thiếu Thiên nhấn tạm dừng, cùng Dụ Văn Châu nhìn về phía cậu.

“Nếu như em không cao đến được một mét tám thì sao ạ?”

Hoàng Thiếu Thiên sửng sốt: “…cao không đến thì không đến thôi. Không phải là do nhóc tự bảo sẽ cao đến 1m8 nên mọi người mới chờ nhóc cao sao? Nếu như cuối cùng nhóc chỉ cao đến một mét bảy tám thì cũng tốt mà, một mét bảy sáu cũng tốt mà. Nhóc cao bao nhiêu cũng được hết! Nếu như nói cao mà cầm luôn được quán quân, thì Hoàng Phong đã có hẳn mười cái tổng quán… không đúng, sao tự nhiên nhóc lại hỏi chuyện này? Ai chọc ghẹo nhóc à? Nói mau nói mau nói mau để tôi tính sổ với hắn!”

Hoàng Thiếu Thiên càng nói càng kích động, cầm điện thoại lên chuẩn bị tra tấn group chat tuyển thủ chuyên nghiệp, may là có Dụ Văn Châu can ngăn.

“Em chỉ thuận miệng hỏi thôi!” Lư Hãn Văn uống hết ngụm sữa cuối cùng “Dạo này buổi tối em có hơi đau gối, chỉ nghỉ một chút thôi, không trì hoãn huấn luyện đâu ạ!”

“Í! có phải vì hôm đi thi đấu ở thành phố B bắt nhóc mặc quần bông nhóc không mặc không? Lạnh lắm đó nha! Để tôi nói cho nhóc biết, nóng nở ra lạnh thì co lại, đầu gối nhóc bị đông cứng như vậy là sao mà cao lên được!” Hoàng Thiếu Thiên miệng lải nhải không ngớt tay thì nắn nắn đầu gối bên phải cậu.

Lư Hãn Văn nghe đến nhức cả đầu, nhìn Dụ Văn Châu cầu cứu.

“Hãn Văn của chúng ta đây hẳn sắp cao lên.” Dụ Văn Châu nói, đồng thơi đưa tay xoa bóp đầu gối còn lại của cậu.

Hai bàn tay quý giá nhất của Lam Vũ, ngay lúc này đang đặt trên đầu gối của cậu!

Mùa giải thứ 11, Lam Vũ giành được quán quân, khi đó Lư Hãn Văn chỉ cao có một mét sáu lăm.
Bờ mày dãn ra, xương cốt phát triển, đội phục cũng phải đổi sang bộ mới, giọng nói trở nên trầm thấp, rõ ràng hơn. Cậu từng chật vật nếm thử cầu mà không được, khốn đốn chấp nhận những cơ hội đã bỏ lỡ, ấy nhưng tuy là khốn là khổ, cậu lại không biết sầu, cậu lại lần nữa vác kiếm lên vai bước vào chiến trường.

4.

Giải thế giới mùa thứ 4 được tổ chức tại Los Angeles. Bắt đầu từ năm ngoái, hầu hết tuyển thủ mùa 3 cùng mùa 4 đều đã lục tục giải nghệ. Một ngày trước khi đi, Lư Hãn Văn như mọi ngày qua phòng Dụ Văn Châu lấy sữa bò.

Cậu nghe thấy giọng của Hoàng Thiếu Thiên, có phần trầm tĩnh hơn bình thường, hắn nói ừm, sẽ suy nghĩ kỹ.

Còn Dụ Văn Châu vẫn dùng chất giọng như mọi khi, nói Thiếu Thiên, cậu biết tôi luôn tôn trọng quyết định của cậu.
Nhiều năm trôi qua, nhưng mỗi khi cậu gọi hai tiếng Thiếu Thiên, cậu vẫn không sao nghe được âm thanh trong trẻo của thiếu niên kia, mà giờ giống như mỗi khi Hoàng Thiếu Thiên gọi đội trưởng vậy, luôn có một loại sức sống mãnh liệt.

“Dạ Vũ Thanh Phiền là Kiếm Thánh, chỉ có người đứng ở đỉnh cao mới xưng đáng được sở hữu tài khoản này. Dù có kém một chút cũng không sao, vẫn có thể cải thiện được… nhưng giờ với tất thảy những trang bị mới này, tui không đủ sức nữa.”

Giọng Hoàng Thiếu Thiên có phần nhẹ lại, nhưng lại mang theo niềm kiêu hãnh, làm Lư Hãn Văn không khỏi nhớ đến mùa hè năm 12 tuổi, Hoàng Thiếu Thiên hỏi cậu, có biết đệ nhất Kiếm Thánh Vinh Quang là ai không, chính là bổn Kiếm Thánh...

Cậu lặng đi, thu lại tay định đẩy cửa, rồi trở về phòng của mình, chui vào trong chăn. Cậu muốn ngược dòng về mùa hè năm mười hai tuổi ấy, nhưng tất cả chỉ là mộng tưởng. Giờ cậu là tay đấm của Lam Vũ, và việc cậu cần làm là tiến lên phía trước, mặc cho là ai ngã lại phía sau thì việc của cậu vẫn mãi là tiến về phía trước. Đây chính là điều mà Lam Vũ đã tin tưởng giao cho cậu.

Theo Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên lên xe đến sân bay từ rất sớm, nhìn qua của sổ, Lư Hãn Văn ngắm nhìn bầu trời trong xanh ngày hạ lại bày ra dáng vẻ âm trầm không thường thấy, sắc xanh nom nặng nề không có một bóng mây, lại điểm lên vài ánh sao lấp ló.

Hai tiếng trước khi trận chung kết bắt đầu, Lư Hãn Văn ngồi canh trước máy tính chờ phát sóng trực tiếp. Đã ba giờ sáng, nhưng cậu chẳng có lấy một tí mệt mỏi, cắm thẻ tài khoản vào rồi lại rút ra, lặp đi lặp lại đến lần thứ tám thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Lư Hãn Văn vội vàng nhấn nghe.

“Sao muộn vậy rồi mà còn chưa ngủ? Ngủ không đủ thì không cao lên được đâu đó nha, có muốn cao tới mét tám nữa không hả?” Đầu dây bên kia liến thoắng liên hồi giáo huấn cậu.

Lư Hãn Văn cười cười, vờ ấm ức mà nói: “Là em đang ngủ thì bị điện thoại của anh gọi dậy ấy chứ!”

Bên kia tỏ vẻ lúng túng rồi lại nói.

“Lư Hãn Văn” Hoàng Thiếu Thiên nghiêm túc nói.

“Vâng?” Lư Hãn Văn gật đầu lia địa, mặc kệ người kia có nhìn thấy hay không.

“Nhóc mở to mắt ra xem cho thật kĩ, MVP của trận này, nhóc muốn ai lấy?”

Lòng Lư Hãn Văn rạo rực giác ngộ, âu có màn che cũng không ngăn được tia nắng ngày hạ, như những lưỡi đao sắc bén, cứa qua linh hồn làm cậu run lên.

Cậu đột nhiên muốn chạy ra ngoài, muốn cười phá lên, muốn thao tác Lưu Vân xông pha trận loạn chiến . Thế là cậu đứng lên, đẩy cửa ban công ra, hướng về phía Đông rồi hít một hơi dài.

“Hoàng thiếu! Nươi anh đang ở chỉ là ngày hôm qua ở đây thôi!” Lư Hãn Văn lớn giọng.

Hoàng Thiếu Thiên bên đầu kia cũng cười ha hả: “Đúng đúng đúng! Tôi quên mất chỗ nhóc bây giờ đã sang ngày mới!”

Cậu cười đến mức âm cuối giọng run run, không kịp ngắt cả điện thoại.
Gần ngay khi Lư Hãn Văn để điện thoại rời tai, tin nhắn của Dụ văn Châu xuất hiện trên màn hình.

“Về sau đừng có thức xuyên đêm, không tốt cho sức khỏe đâu.”

“Báo cáo đội trưởng, là Hoàng thiếu gọi điện đánh thức em”

“Cậu mới ngủ dậy mà bắt máy nhanh vậy?”

Lư Hãn Văn rên rỉ, quả nhiên không thể giấu được Dụ Văn Châu.

Trời sắp sáng rồi.

Giải thế giới mùa thứ 4, đội tuyển Trung Quốc đại diện quốc gia giành được quán quân! Trận chung kết Dạ Vũ Thanh Phiền phối hợp hoàn mỹ với đồng đội, lật ngược lại thế trận. Kiếm Thánh dùng 4% HP còn sót lại trở thành người cuối cùng còn trụ vững trên chiến trường.

Tại họp báo sau trận, Hoàng Thiếu Thiên tuyên bố giải nghệ.

Mùa giải mới bắt đầu, Dụ Văn Châu mang thẻ tài khoản đến trước mặt Lư Hãn Văn, Lư Hãn Văn lắc đầu, có chút ngượng ngùng nhìn Dụ Văn Châu: “Em còn chưa chuẩn bị tâm lý kỹ.”

Dụ Văn Châu cười, trong mắt có chút hoài niệm.

Lư Hãn Văn hỏi: “Đội trưởng không nói gì sao? Tối qua em còn phải suy nghĩ tới lui không biết phải nói thế nào”

Dụ Văn Châu lo lắng: “Phải ngủ cho đủ giấc”

Lư Hãn Văn bày ra vẻ mặt phức tạp.

Dụ Văn Châu bật cười, như thể lúc nãy là cố ý trêu cậu. Tay hắn vẫn giữ nguyên tư thế đưa thẻ tài khoản Dạ Vũ Thanh Phiền, tay kia rút tấm thẻ Sách Khắc Tát Nhĩ ra khỏi túi.
Hai tay đều đưa lên phía trước, tựa như hắn muốn nói với cậu về hai tấm thẻ tài khoản cấp thần, hai át chủ bài của Lam Vũ, Kiếm và Lời Nguyền này.

“Năm 17 tuổi, đội trưởng cũ cũng đưa Sách Khắc Tát Nhĩ đến trước mặt tôi, trùng hợp sao tôi với vậu đều nói y như nhau: tôi còn chưa chuẩn bị tâm lý kỹ.”

Lư Hãn Văn kinh ngạc nhìn hắn.

“Câu trả lời của cậu, cũng là câu trả lời tốt nhất mà tôi khi đó nghĩ đến.” Dụ Văn Châu làm bộ tiếc nuối rồi thở dài “Cho nên giờ, tôi cũng không biết nên trả lời cậu ra sao.”

"Đội trưởng..." Lư Hãn Văn cười hả hả.

Mùa giải mới bắt đầu không lâu, Lam Vũ vì không có Hoàng Thiếu Thiên, và Lư Hãn Văn cũng không tiếp nhận Dạ Vũ Thanh Phiền như mọi người dự đoán mà vẫn điều khiển Lưu Vân. Có vẻ như nội bộ Lam Vũ đang dần dần điều chỉnh lại cho phù hợp.

Trong một buổi họp báo, có phóng viên hỏi cậu: “Vì sao cậu lại không tiếp nhận thẻ tài khoản và vị trí của Hoàng Thiếu Thiên thế ạ? Phải chăng là vì năng lực cá nhân hạn chế ạ?”

Lư Hãn Văn vẫn mang theo dáng vẻ tự tin như thường ngày, nở nụ cười xán lạn: “Không hề, tôi sẽ không trở thành Hoàng Thiếu Thiên, mà tôi, sẽ chân chính vượt qua anh ấy.”

Lời cậu nói từng câu từng chữ đều rất chắc chắn, lại pha lẫn một chút khí thế, đám đông bên dưới xôn xao, hướng mắt về phía Dụ Văn Châu, người vừa mất đi chiến hữu cộng tác mười năm ròng. Dụ Văn Châu vẫn dùng chiêu bài cũ, mỉm cười hoàn hảo, tỏ ý không có phản bác gì.

Đêm khuya tại phòng huấn luyện, Lư Hãn Văn lẳng lặng tặng một chiếc du thuyền cho streamer đang thử game mới, sau đó nhanh chóng out khỏi phòng stream.

“Hãn Văn” Dụ Văn Châu không biết đã đứng sau cậu từ bao giờ “Sao làm gì mà giờ này vẫn chưa chịu đi ngủ thế?”

Lư Hãn Văn lập tức nhấn nút nguồn tắt máy, chột dạ cười hề hề: “Lúc nãy đi tắm em cảm thấy mình cao lên một chút, liền qua đây đo thử.”

Dụ Văn Châu dường như không để ý lời cậu nói: “Giờ phát trực tiếp của Hoàng Thiếu Thiên lúc nào cũng muộn, nhưng cậu ấy là ở nước ngoài, sáng có tiết nên không còn cách nào, hay cậu thử nói chuyện với thiếu thiên thử xem.”

Lư Hãn Văn cuống cuồng: “Đội trưởng cũng đừng nói cho anh ấy em giữa khuya xem ảnh phát trực tiếp, thế nào cũng bị ảnh lảm nhảm đến chết!”

Dụ Văn Châu viết một dãy số lên sổ rồi đưa cho Lư Hãn Văn: “Đây là số của Thiếu Thiên ở nước ngoài, nhớ thì gọi điện thoại cho cậu ấy đi”

Lư Hãn Văn cầm tờ giấy ghi chú mừng rỡ, đột nhiên lại do dự một chút: “Hoàng Thiếu Thiên thích Lam Vũ như vậy, lại rời đi, chỉ là em thấy ảnh sẽ cảm thấy khó chịu, nên chắc là… đợi đến khi anh ấy không còn lưu luyến gì với Lam Vũ, lúc đó em sẽ gọi sau.”

Dụ Văn Châu xoa đầu cậu, mặc dù chiều cao của hai người họ cũng xấp xỉ nhau.

“Hãn Văn xem vậy mà dịu dàng ha.”

Lư Hãn Văn xấu hổ vuốt mũi: “Hì hì.”

Dụ Văn Châu đột nhiên bùi ngùi: “Hình như cậu với tôi cao xấp xỉ nhau rồi, đi đo thử đi.”

Lư Hãn Văn ồ một tiếng, ngoan ngoãn chạy đến bên cạnh hươu cao cổ đang cười ngây ngốc kia, thẳng lưng dựa vào tường, nóng lòng hỏi Dụ Văn Châu: “Đội trưởng em cao bao nhiêu vậy, cao hơn đội trưởng không, đến một mét tám chưa vậy?”

“Một mét bảy bảy.” Dụ Văn Châu trả lời.

5.

“Ngay cả giải thế giới anh cũng không tham gia sao?” Lư Hãn Văn đứng ở cổng nhìn Dụ Văn Châu đang sửa soạn hành lý.

“ Giờ là thời đại của các cậu.” Dụ Văn Châu điềm tĩnh nói, dùng giọng điệu như thể đang thông báo sự thật hiển nhiên.

"Đội trưởng... "

Dụ Văn Châu đặt ngón tay trước môi, ra hiệu Lư Hãn Văn dừng nói: “Từ giờ trở đi, đội trưởng chính là cậu.”

Mùa giải thứ 14, Lam Vũ đạt á quân, Dụ Văn Châu tuyên bố giải nghệ, còn Lư Hãn Văn trở thành đội trưởng mới.

Trước khi ngủ, Lư Hãn Văn đột nhiên cảm thấy đói bụng, tìm đến phòng nghỉ phòng huấn luyện, lấy một bình sữa bò lạnh lạnh từ trong tủ lạnh. Lò vi sóng dùng để hâm nóng sữa đặt trong phòng Dụ Văn Châu đột nhiên trục trặc, Lư Hãn Văn xung phong sửa chữa, kết quả là biến lợn lành thành lợn què, cuối cùng thứ không đáng mang ra tiệm sửa chữa, lại bị vứt xó trong kho, thành ra cậu cũng không biết là nó đã bị Lam Vũ bán vào cuối năm.

Lúc cậu gia nhập Lam Vũ, cậu còn quá nhỏ, mơ mơ màng màng khóc, mơ mơ màng màng cười, rồi lại mơ mơ màng màng lớn lên. Tuổi đời của tuyển thủ chuyên nghiệp lại quá ngắn, có một số chuyện cậu chưa kịp ngẫm nghĩ mà đã trôi đi mất, huống chi cậu lúc đó còn chưa hiểu chuyện.
Lò vi sóng báo hỏng, tai chú hươu cao cổ bị quăn lại, dưới tấm poster Lam Vũ bị đổi đi là bức tường trắng như tuyết không ăn nhập với màu sơn xung quanh. Trụ sở Lam Vũ năm ngoái đã tu sửa bên ngoài một chút, đổi thành cửa sổ sát đất cho rộng thoáng hơn, có thể dễ dàng nhìn thấy được bầu trời. Người đầu bếp làm Song Bì Nãi* ngon nhất hai tháng trước đã nghỉ hưu về nhà bế cháu, thành ra chú mèo hoang nhị thể đã không ghé qua mười một ngày rồi.
*



Lại mơ màng nghĩ đến vài mảnh kí ức khác, ở đó có tiếng vỗ tay náo nhiệt, được cầm chiếc cúp lấp lánh trong tay, tất cả cùng hoà mình theo gió thổi qua... Cậu đến mình năm tám tuổi học đi xe đạp, cha mẹ cậu đứng đằng sau vịn, họ nói, Hãn Văn, con cứ tiến về phía trước đi, cha mẹ luôn ở phía sau bảo vệ con. Thế là cậu gắng sức đạp, cảnh vật nối đuôi nhau vụt qua, gió thổi phần phật vào người, cậu đạp thật xa, ngoảnh lại, cha mẹ đã buông tay.
Đội trưởng từng nói rằng, cứ nói những gì cậu muốn nói, làm những gì cậu muốn làm, việc còn lại, cứ giao cho đồng đội.

Hoàng Thiếu Thiên nói, cậu phải chóng cao lên, cao bao nhiêu cũng được, ai dám bắt nạt nhóc, này nhóc chạy nhanh lên, ngủ sớm dậy sớm, đến thành phố B thì phải mặc quần bông, mỗi ngày qua đây lấy sữa bò, tập trung lên mơ màng gì vậy,… Hoàng Thiếu Thiên nói rất nhiều, còn nói, Lư Hãn Văn, nhóc nhìn kĩ…

Lư Hãn Văn không quen uống sữa lạnh, cậu đột nhiên cảm thấy rưng rưng, thế là nước mắt cứ từng giọt từng giọt rơi.

Nhưng cậu muốn cao lên, muốn chống đỡ Lam Vũ, thế là cậu vừa khóc, vừa uống cạn bình sữa lạnh.
Lư Hãn Văn ném bình sữa bò vào thùng rác, rồi lau nước mắt đi. Lúc đi qua cửa, cậu cười khúc khích với chú hươu cao cổ: “Từ hôm nay trở đi, mình chính là đội trưởng Lam Vũ rồi.”
Đêm đó, cậu ngủ rất ngon.

Giải Thế giới mùa thứ 6, Bắc Kinh.

Lư Hãn Văn ngồi xuống vị trí giữa Khưu Phi và Tống Kỳ Anh, cảm thấy da gà nổi khắp người. Tiếp đó Dụ Văn Châu đẩy cửa bước vào, hai tiếng đội trưởng kẹt lại trong cổ họng.

“Chào mọi người, tôi là Dụ Văn Châu, người điều hành chung của giải Thế giới lần này.”

“Cảm giác này thật kỳ quái làm sao...” Lư Hãn Văn nhân lúc Dụ Văn Châu rời đi một lúc, to tiếng phàn nàn: “Cái này giống như mình phải tạm biệt cha mẹ để đi học, trước đó còn khóc một trận rất to như thể sinh ly tử biệt vậy, cuối cùng đến lớp lại phát hiện chủ nhiệm của mình lại chính là họ!”

Cả bàn người đều bị chọc cười, cả Tống Kỳ Anh cũng phải lắc đầu cười cười.

"Sau đó bọn họ lại không cười được nữa, theo thứ tự vào phòng lần lượt là lĩnh đội Diệp Tu, huấn luyện viên Hàn Văn Thanh, quản lý Vương Kiệt Hi.

“Cái này không phải đến trường nữa, mà là quay lại lúc còn mặc tã rồi!” Lư Hãn Văn lắc đầu “Đừng có mà lần này vì giảm chi phí cho nhân viên tháp tùng đến tận cửa nhà mà tăng thêm áp lực cho chúng ta nha.”

Cậu vừa nói vừa thăm dò ngoài cửa, không ai đi vào nhưng Diệp Tu và Dụ Văn Châu lại đứng đó nói chuyện phiếm, giải thích rằng Liên Minh nhất định muốn Chu Trạch Khải đi cùng để tận dụng khuôn mặt đó, cho nở mày nở mặt, không thể lãng phí.

Lư Hãn Văn có chút không hiểu.

Sau khi giới thiệu sơ lược xong, mọi người thay phiên nhau đăng kí tài khoản muốn sử dụng.

"Lư Hãn Văn, Dạ Vũ Thanh Phiền." Cậu nói với người đang cầm danh sách là Vương Kiệt Hi.

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Dụ Văn Châu, Dụ Văn Châu chỉ gật đầu cười nhẹ nhàng với Lư Hãn Văn.

“Nghĩ kỹ chưa?” Diệp Tu hơi nhíu mày hỏi cậu.

“Dạ Vũ Thanh Phiền là Kiếm Thánh, chỉ có người đứng trên đỉnh cao mới có thể thao tác.” Lư Hãn Văn cười đáp.


Vương Kiệt Hi khẽ gật đầu, vừa định hạ bút viết thìdừng lại, đưa danh sách đăng kí qua cho Diệp Tu: "Tự dưng quên mất Dạ Vũ Thanh Phiền viết như thế nào, anh viết đi."

Diệp Tu nhận lấy, rồi bỗng a ui một tiếng: “Không được rồi, nghĩ đến 4 chữ đó tui lại đau đầu, hay Dụ Văn Châu cậu viết đi.”

Dụ Văn Châu cười, nhận tờ danh sách rồi đi đến trước mặt Lư Hãn Văn, thì thầm: “Nghe lén người khác nói chuyện là không tốt đâu, Lư đội.”

Lư Hãn Văn cảm thấy mặt hơi nóng, lớn tiếng gọi Dụ Văn Châu: “Đội trưởng.”
Cả phòng quay lại nhìn cậu. Lư Hãn Văn chợt nhận ra, cả phòng đều là đội trưởng, thậm chí kể cả cậu.
Hai giờ trước khi chung kết bắt đầu, tuyển thủ đều ở phòng nghỉ chuẩn bị. Lư Hãn Văn nhìn vào điện thoại hồi lâu, đột nhiên đứng dậy: “Tui đi gọi điện thoại một chút, sẽ về nhanh thôi!”

Yêu cầu này tuy rất vô lý, nhưng đồng đội bên cạnh cậu không ai cảm thấy không vui vẻ, thân là đội trưởng, Khưu Phi chỉ nhắc nhẹ cậu đi sớm về sớm.

Cậu nhập dãy số đã nhớ rất kỹ kia, có tiếng vang lên, đã kết nối.

Lư Hãn Văn hỏi: “Sao anh còn chưa ngủ?”

Đầu dây bên kia trả lời: “Đang ngủ, mà bị nhóc gọi dậy rồi!”

Lư Hãn Văn cười phá lên.

Bên kia có chút không vui lắm: “Nhóc cười cái gì cười cái gì!”

Lư Hãn Văn vẫn còn cười: “Hì hì không nói cho anh biết đâu, đây là bí mật của em và đội trưởng.”

Bên kia lại trông rất ghét bỏ: “Cái tốt không học, đi học mấy cái tào lao gì đấy hả…”

Lư Hãn Văn hít một hơi dài: “Hoàng thiếu, anh hãy nhìn cho thật kĩ.”

Đội tuyển Trung Quốc giành được quán quân! MVP toàn trận: Dạ Vũ Thanh Phiền, người thao tác: Lư Hãn Văn. Cậu hoàn toàn không giống Hoàng Thiếu Thiên năm đó ranh mãnh thay đổi đấu pháp, mà đấu pháp của cậu mạnh mẽ hơn, chính trực hơn, nhưng không cần bàn cãi gì , đó chính là đỉnh cao của nghề kiếm khách.

Trong buổi họp báo, ngay câu đầu tiên dành cho Lư Hãn Văn câu hỏi rất hóc búa: “Xin hỏi cậu có nghĩ rằng mình đã vượt qua Hoàng Thiếu Thiên năm đó hay không?”

Lư Hãn Văn thong thả cầm micro, tự tin đáp: “tôi sẽ không trở thành cái bóng của ai cả, mà sẽ trở thành niềm kiêu hãnh của họ, còn có...”

Cả hội trường chìm vào tĩnh lặng, tất cả đều chờ đợi câu trả lời của cậu.

Cậu cầm micro, nhìn xung quanh một vòng. Cậu thấy Khưu Phi và Kiều Nhất Phàm bên tay trái , thấy bên dưới Cao Anh Kiệt, Quách Thiếu, Tống Kỳ Anh lo lắng nhìn cậu, thành ra đột nhiên nhớ tới lúc Lam Vũ công bố cậu là đội trưởng mới cách đây không lâu. Cậu cũng từng bị truyền thông chỉ trích, lời ra tiếng vào bị nói rằng không thầy đố mày làm nên, không mưu lược bằng Dụ Văn Châu, không có kỹ thuật như Hoàng Thiếu Thiên, về cơ bản không xứng với hai chữ đội trưởng.

Khưu Phi, người vốn đang bận bịu đột nhiên quay lại hỏi cậu, PK không? Cậu nhanh chóng trả lời xong câu hỏi hóc búa sau đó nhận được tin nhắn từ Tống Kỳ Anh, mở đầu luôn luôn là: “Tôi thấy cậu không nên…”. Kiều Nhất Phàm rất giỏi an ủi người khác, nhẹ nhàng phân tích cho cậu ưu nhược điểm, vì vậy Lư Hãn Văn gọi điện thoại cho cậu, lại phát hiện Cao Anh Kiệt tìm cậu trên Wechat. Kiều Nhất Phàm cười nói, Anh Kiệt khi an ủi người khác đều chỉ dùng chiêu đánh lạc hướng này, mở cửa sổ popup, quả nhiên là câu hỏi điểm tâm lần trước tặng cậu thích cái nào? Quách Thiếu thì huỵch toẹt ra: “Cậu không vui sao, để tôi kể chuyện cười cho nghe nhé!”

Lư Hãn Văn cầm micro rất lâu nhưng không nói lời nào, lại đột nhiên cười, cười rất rạng rỡ: “Hơn nữa, giờ tôi đói bụng rồi, tôi có thể về ăn cơm trước không?”

Khưu Phi bình tĩnh ra chỉ thị: “Đi đi.”

Kiều Nhất Phàm thở dài, Lư Hãn Văn thì thầm nói: “Cậu kêu Anh Kiệt lên đi.”

Vừa bước xuống bục, cậu liền đấy Cao Anh Kiệt lên: “Nhất Phàm gọi cậu lên kìa!”

Lư Hãn Văn nhanh chân chạy, cậu không biết mình phải chạy đi đâu, chạy ngược dòng người chen chúc, xuyên qua đèn flash và micro, chạy ra ngoài, hướng về phía bầu trời đã mờ tối kia.

Cuối cùng tại lối đi dành cho nhân viên, cậu nhìn thấy hai bóng hình quen thuộc.

Cậu không kêu lên, chỉ chạy đến phía bọn họ, vừa chạy vừa cười, lảo đảo chạy đến phía bọn họ.

Họ như cảm giác được gì đó quay đầu lại.

Hoàng Thiếu Thiên cười nói: “Có chuyện gì muốn thông báo sao, chạy vội đến như vậy.”

Lư Hãn Văn vẫy tay hò hét: “Đội trưởng, Hoàng thiếu, em cao đến 1m8 rồi!!!——”

Cậu nhìn thấy một mảnh chói lòa giữa bầu trời đêm.

End.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook