Hoàn [Lam Vũ mùa 6][Lư Hãn Văn] Bí mật của hoàng tử bé

Aq O

A quằn quại O quần quật
Thần Lĩnh
Bình luận
50
Số lượt thích
719
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Tiểu Lư
#1

Hoàng Thiếu Thiên chống cằm nhìn Lư Hãn Văn đang ngồi đối diện, không hiểu sao mình lại cảm thấy hôm qua lúc từ trường học về, đứa nhóc này có gì đó kỳ lạ. Mặc dù khi nào cậu từ trường trở về cũng uể oải như thế, nhưng có lẽ là do Tiểu Lư mỗi lần đều có thể lấy từ trong balo ra một chồng bài tập bị tích lũy lâu không làm…

Nhưng mà lần này hình như không giống mấy lần trước lắm, có hơi lơ đãng.

Hắn hơi nhướng mày, cảm thấy chuyện này chẳng đơn giản chút nào. Hãn Văn tuy thế nhưng chính là tương lai của Lam Vũ bọn họ, chuyện này nhất định phải nghiên cứu cẩn thận chút. Hắn phải trao đổi với đội trưởng, thiếu niên đang tuổi dậy thì càng phải quan tâm nhiều hơn chút, nếu không lớn lên mà lệch lạc thì chẳng ổn chút nào.

“Ra là thế.” Dụ Văn Châu khẽ gật đầu, “Thiếu niên đang tuổi dậy thì có bí mật cũng rất bình thường, không chừng thằng nhóc đang thích một cô bé nào đấy.”

Hoàng Thiếu Thiên im lặng trong tích tắc, cảm thấy cũng thật hợp lý. Lam Vũ thì không có đội viên nữ, nữ tuyển thủ trong Liên Minh cũng đều lớn hơn đứa nhỏ này, một đứa nhóc tuổi dậy thì quanh năm chẳng tiếp xúc được với người bạn khác giới nào bằng tuổi thật sự là quá tủi thân rồi. Thế nên hắn vỗ tay một cái, nói: “Đây là chuyện tốt mà, này nghĩa là thằng nhóc cuối cùng cũng trưởng thành rồi, chúng ta có nên dạy nó cách theo đuổi con gái không?”

Trịnh Hiên xen vào: “Hoàng thiếu, nghe giọng điệu của cậu, chắc cậu tán gái giỏi lắm ha?”

“Tui chưa tán gái nhưng cũng nhìn thấy rồi nhé, cậu tưởng tui lớn hơn nó vài tuổi là phí tiền cơm hả? Mẹ tui thích nhất là xem mấy bộ phim thần tượng máu chó, trước kia suốt ngày lôi tui đi xem cùng, mấy cái trò tán gái tui cũng biết okay, kiểu như tặng hoa hồng gì đấy chứ gì.” Hoàng Thiếu Thiên khinh thường liếc Trịnh Hiên, cho rằng Trịnh Hiên đang coi thường hắn.

“Mấy trò này đều biết, chỉ là chưa thực hành bao giờ ha.” Tống Hiểu nói thầm.

“Vậy nên đầu tiên chúng ta phải xem xem rốt cuộc Tiểu Lư có chuyện gì.” Dụ Văn Châu ho nhẹ một tiếng, kéo cuộc thảo luận này về chủ đề ban đầu.

“Cách tốt nhất để cha mẹ hiểu được con mình đó là xem trộm nhật ký của thằng bé, nên hồi tui đi học, mẹ tui chắc hẳn đã làm như thế, sau đó cứ thế bóp chết tình yêu mới chớm nở của tui.” Từ Cảnh Hi nói vô cùng đau đớn, "Thành ra sau này khi tui tới Lam Vũ, bà ấy cực kỳ hối hận sao hồi còn đi học không cho tui có bạn gái."

“Tiểu Lư ở một mình, cứ thế đi vào phòng thằng nhóc cũng không tốt lắm đi, đây còn là xem trộm đồ riêng tư của người khác, không được không được.” Hoàng Thiếu Thiên nói, ”Vậy nên Lý Viễn cậu bí mật đi do thám một chút đi.”

Lý Viễn đột nhiên bị nhắc tên: “Hả?”

Dưới ánh nhìn tha thiết mà chăm chú của đồng đội, Lý Viễn run run khóe môi, bước về phía Lư Hãn Văn, người sau không biết đang ngồi trước máy tính làm gì trong giờ giải lao, hắng giọng, hỏi: “Tiểu Lư nhóc đang làm gì đấy?”

“A, không có gì không có gì đâu ạ.” Mặc dù ngoài miệng Lư Hãn Văn nói không có gì, nhưng Lý Viễn vẫn chú ý thấy cậu tay mắt lanh lẹ đóng một khung chat lại, hơn nữa trước mặt còn để một ít… giấy màu?

“Không phải nhóc đang học gấp giấy màu đấy chứ?” Lý Viễn kinh ngạc hỏi, “Lại nói bông hoa hồng giấy này gấp đẹp đấy chứ, là nhóc xem hướng dẫn rồi gấp hả?”

“Ừm, vâng ạ, em học gấp vài thứ linh tinh.” Lư Hãn Văn cười ha ha, đáp lời như có lệ thì thấy Lý Viễn vươn tay định cầm bông hoa hồng giấy lên, cậu vội vàng giật lại, bảo vệ nó chu đáo: “Bông này là bạn cùng bàn gấp cho em để làm mẫu, phải giữ nó cẩn thận.”

“Bên trên là thông tin mà tui thăm dò được.” Lý Viễn nói.

“Bạn cùng bàn Hãn Văn là một bé gái, có lần thằng nhóc kể với tui.” Từ Cảnh Hi nói.

“Này là có biến há.” Trịnh Hiên cũng hứng thú.

“Không phải tui khoe khoang đâu nhưng lúc còn đi học tui cực kỳ khéo tay, thằng nhóc này tuy trên bàn để hoa hồng giấy nhưng còn có một cái mới gấp được một nửa, tui nhìn thế nào cũng thấy giống như đang gấp hình trái tim á. Nhất định là đang thích bé gái nào rồi, định tỏ tình.” Lý Viễn tự tin nói.

“Uầy chuyện lớn như này mà không nói cho chúng ta biết, này là định tỏ tình đó, không khéo Tiểu Lư sẽ là người đầu tiên có bồ trong đội mình quá.” Hoàng Thiếu Thiên đột nhiên cảm thấy lời này có chút xót xa, đối với đàn anh mà nói thì cái cảm giác tụi nhóc nhà mình sắp trưởng thành chẳng tuyệt vời tẹo nào. “Nhân tiện tui biết gấp sao đấy, hay chúng ta giúp thằng bé gấp giấy đi?”

“Hoàng Thiếu cậu thế mà lại biết gấp sao giấy, học được từ bao giờ vậy… Tui sẽ gấp một ngàn con hạc giấy, đưa cho tui một tờ giấy với!” Tống Hiểu giơ tay.

“Lúc mới xuất đạo Thiếu Thiên bị Vương đội dùng Sao Xạ Tuyến đánh, tâm tình không tốt lắm nên cậu ta học gấp sao, về sau lúc nào rảnh rỗi không có việc gì thì lấy nó ném ảnh của Vương đội.” Dụ Văn Châu vẫn trước sau như một, cười ôn hòa tiết lộ việc Hoàng Thiếu Thiên vẫn thù dai.

“Tui biết gấp ếch xanh á, tui tham gia với được không?” Từ Cảnh Hi rụt rụt đầu, giơ tay hỏi.

“Đội trưởng cậu không thể chừa cho tui chút mặt mũi à.” Hoàng Thiếu Thiên u oán nói. “Vậy thì thế này nhá, chúng ta bí mật gấp giấy đi, đúng lúc bây giờ kỳ nghỉ hè vừa mới bắt đầu, không có việc gì làm, bọn mình làm càng nhanh càng tốt, đừng khiến Tiểu Lư tỏ tình muộn.”

Trịnh Hiên cứ cảm giác có chỗ nào đấy không đúng, bọn họ hình như còn chẳng điều tra chút nào, làm sao lại xác định được Tiểu Lư đang thích một bé gái hơn nữa còn định tỏ tình? Mọi người náo loạn thì thôi, sao cả đội trưởng cũng không thèm ngăn cản?

Nhưng mà Trịnh Hiên lười quản.

Dụ Văn Châu đương nhiên sẽ không làm loạn.

Sở dĩ hắn không có ngăn cản, rõ ràng là có lý do, ví dụ như, đúng là Lư Hãn Văn rất có thiện cảm với bạn cùng bàn của mình. Lại ví dụ như, hắn có chuyện quan trọng hơn phải bận rộn ----- hoạt động kỷ niệm ngày chiến đội Lam Vũ đã thành lập được mười năm, đây cũng là một bất ngờ, vì không để cho hành động của mình bị phát hiện, với cho mấy người này có việc để làm cũng tốt.

Ây, chỉ là khổ thân Tiểu Lư làm bia đỡ đạn.

Mà tất cả mấy cái này Lư Hãn Văn cũng không biết.

Cậu nhóc còn đang cau mày nhìn ngôi sao mình vừa vất vả gấp xong.

“Tiểu Lư, nhóc có hàng chuyển phát nhanh này!” Từ Cảnh Hi đi lấy đồ chuyển từ chỗ bác bảo vệ, không ngờ phát hiện Lư Hãn Văn có đồ, đứa nhỏ này không hay mua đồ qua mạng, sao lại có chuyển phát nhanh nhỉ?

À, đương nhiên bọn họ sẽ không dùng tên thật khi mua đồ qua mạng, nhưng hắn vẫn biết đây là Lư Hãn Văn mua, bởi vì tên người nhận là “hoàng tử bé của Lam Vũ”, Tiểu Lư không phải chính là hoàng tử bé của Lam Vũ sao?

“Cảm ơn anh!” Lư Hãn Văn nhận hàng chuyển phát nhanh, bí bí ẩn ẩn cầm trở lại phòng.

Kỳ lạ, bình thường đứa nhỏ này đều mở luôn chuyển phát nhanh trước mặt mọi người, đây thật là có bí mật nhỏ của riêng mình rồi. Từ Cảnh Hi trầm ngâm gật gật đầu, trở về thì kể ngay chuyện này cho Hoàng Thiếu Thiên nghe.

“Vậy chúng ta phải chuẩn bị đồ nhanh nhanh chút, tui nhớ thứ hai Tiểu Lư phải về trường lấy kết quả thi cuối kỳ, hình như đây là cơ hội tỏ tình cuối cùng của thằng nhóc trước khi nghỉ hè rồi!” Mặt Hoàng Thiếu Thiên nghiêm nghị, nhưng Từ Cảnh Hi lại cảm thấy được tinh thần chiến đấu anh dũng từ mặt hắn.

“Hoàng Thiếu, cậu làm tui cảm thấy sợ đấy.” Hắn thì thầm.

Trong phòng, Lư Hãn Văn mở hộp chuyển phát nhanh, trong hộp cũng không có mấy món quà nho nhỏ dễ thương dành cho nữ sinh như các tiền bối suy đoán, ngược lại chỉ là một hộp quà tinh xảo.

Yup, chỉ là một hộp quà, bên trong trống không.

“Báo cáo, Tiểu Lư thật ra là mua một hộp quà, chắc chắn là dùng để đựng mấy thứ mà thằng bé gấp.” Tống Hiểu, người tình cờ nhìn thấy hộp quà, nhắn vào trong group chat.

Group chat này gọi là: “Rốt cuộc bí mật của hoàng tử bé Lam Vũ là gì?”

“Mọi người báo cáo thành quả chút, mỗi người gấp được bao nhiêu cái vậy, tui nói trước, tui gấp một trăm ngôi sao, đã đựng ở trong một cái bình nhỏ.” Hoàng Thiếu Thiên nói.

“Hoàng Thiếu, là cái bình sữa chua lần trước ông uống á hả.” Từ Cảnh Hi bất đắc dĩ nói, “Tui hợp tác với Lý Viễn, gấp được mười trái tim, tui gấp có hơi xấu một chút…”

“Tui còn tưởng cậu gấp mấy con ếch xanh thật cơ, còn tui thì gấp mấy con hạc giấy này này!” Tổng Hiểu gửi hình lên, “Lại nói, đội trưởng đâu? Hình như đội trưởng chưa chat câu nào trong group nhỉ?”

Bị @ Dụ Văn Châu ngoi lên nói: “Tôi chịu trách nhiệm đưa thằng nhóc đi học.”

Hoàng Thiếu Thiên chat một lúc mười dấu chấm than: “Cơ hội quan sát tốt như thế, à nhầm, cơ hội khích lệ động viên hoàng tử bé của chúng ta tốt như thế, đội trưởng, sao cậu có thể đi một mình được chớ, chúng ta đều là tiền bối, phải cùng nhau đi cổ vũ cho thằng bé chứ!”

Trong lòng Dụ Văn Châu tự nhủ một đám người này cùng đi không chừng lại làm ra cái chuyện gì nhốn nháo trong trường, nhưng quả thật hắn có việc phải làm vào thứ hai, bởi vì đấy là ngày kỷ niệm, hắn đang muốn tìm lý do thích hợp để Hoàng Thiếu Thiên đưa Lư Hãn Văn đi, ừm, cứ để bọn họ đi là được.

“Vậy mấy người đi cẩn thận một chút, đừng để fan hâm mộ nhận ra.” Dụ Văn Châu dễ dàng đùn đẩy.

“Tiểu Lư này, nhóc đang thích bạn gái nào phải không?” Lư Hãn Văn đang bận rộn trong phòng, đột nhiên cửa bị gõ, cậu nhóc vừa mở cửa ra đã giật nảy mình, bởi vì trước mặt cậu bây giờ là bốn vị tiền bối đang cười tủm tỉm tựa đứng trước cửa cùng nhìn cậu.

“Tiền bối, đang bình thường sao tự dưng các anh hỏi cái này?” Lư Hãn Văn đỏ mặt mời bốn người vào, phát hiện cả bốn người đều cầm theo một cái túi nhỏ.

“Là thế này, không phải dạo trước nhóc gấp mấy món đồ, định tỏ tình với bạn gái mình thích à? Bọn anh đang rảnh rỗi không có gì làm nên tiện tay gấp giúp nhóc mấy cái này, à mà em gái kia có thích tuyển thủ nào không, chúng ta tìm cho nàng chữ ký giới hạn đi, cái loại nào mà có một không hai ý.” Hoàng Thiếu Thiên blabla một lèo.

“Hả?” Lư Hãn Văn chớp chớp mắt, chợt hiểu ra mấy người trưởng thành trước mặt hình như đang hiểu lầm cái gì rồi, nhưng đây là tấm lòng của các tiền bối, cậu không khỏi dở khóc dở cười, hiểu là càng giải thích càng không rõ, càng xóa càng đen, đành phải nhận lấy lòng tốt của bọn họ trước.

Nhưng mà cậu vẫn từ chối đề nghị đưa cậu đến trường của bốn người này, cậu nói bởi vì cậu không muốn để các tiền bối thấy tờ phiếu điểm thảm đến mức không nỡ nhìn thẳng của mình nên cậu muốn tự đi đến trường.

Lý do này hợp tình hợp lý, Hoàng Thiếu Thiên phát hiện thế mà không có cách nào từ chối được.

Thế nhưng các tiền bối vẫn có cảm giác đau lòng khi quan tâm hoàng tử bé lại bị cậu phũ phàng từ chối, lại thêm buồn bực khi lòng hiếu kỳ bị ngăn cản, cho nên năm cái người không sợ phiền phức này quyết định lặng lẽ đi theo cậu.

Chính xác mà nói, Trịnh Hiên lười đi cái này, nhưng là hoạt động tập thể, hắn bị lôi đi, không còn cách nào.

Ừm, hắn cũng lười phản kháng nữa.

Lư Hãn Văn đeo khẩu trang và đội mũ, bắt tàu điện ngầm để đi.

Hoàng Thiếu Thiên, Trịnh Hiên, Tống Hiểu, Từ Cảnh Hi và Lý Viễn cũng bắt chước làm theo.

“Bé dễ thương này, hình như có năm người cứ đang lén lén lút lút đi theo cháu đấy, cháu cẩn thận một chút.” Lư Hãn Văn nhường chỗ lại cho một bà lão, bà quan tâm nhắc.

Lư Hãn Văn hơi nhướng mày, quay đầu nhìn sang, lập tức thấy năm người kỳ quái liếc nhìn xung quanh.

Cậu giật giật khóe miệng, đã nói không phải là tỏ tình, ngày hôm nay quan trọng lại còn bận rộn như thế, năm tiền bối này không ở lại câu lạc bộ giúp đội trưởng, lại còn rảnh rỗi đi theo cậu, thật là…

“Nguy hiểm, quá nguy hiểm, xém chút nữa là bị nhìn thấy rồi.” Tống Hiểu vỗ ngực một cái, thì tự dưng bị Lý Viễn thúc cùi chỏ một cái, suýt nữa đứng không vững nổi, chỉ nghe thấy Lý Viễn đè thấp giọng xuống nhưng cũng không giấu được kích động: “Nhìn kìa! Có một em gái đang nói chuyện với Tiểu Lư!”

“A... Hãn Văn, thật trùng hợp, cậu cũng đi lấy bảng điểm à?” Một thiếu nữ vỗ vỗ bả vai Lư Hãn Văn, cười nói vui vẻ.

“Đây hình như là bạn cùng bàn của Tiểu Lư!” Từ Cảnh Hi kích động nói, “Tui được xem hình một lần rồi!”

Mấy người lập tức tập trung tinh thần, mắt sáng như đuốc.

“À, đúng vậy, nhưng mà… Phiền cậu, cậu đi lấy bảng điểm giúp mình được không, nghỉ hè khi nào rảnh thì đưa cho tớ, hôm nay tớ không đến trường.” Lư Hãn Văn nhìn mấy người ở đằng sau đã cảm thấy có chút đau đầu.

Thiếu nữ nhìn theo ánh mắt của cậu, bày tỏ đã hiểu: “Cậu nhiều người giám hộ thật đấy, nhưng mà phiếu điểm để tớ cầm có làm sao không?”

“Cậu không cười nhạo thành tích của mình là được rồi, nhưng mà tớ cảm thấy chắc là có tiến bộ đấy. Cái câu toán hình hôm trước cậu vừa giảng cho tớ ấy, thế mà nó lại có trong đề thi, tớ chắc chắn tớ làm đúng câu đấy.” Lư Hãn Văn cười nói, “Cậu cũng không phải là người ngoài, cho cậu xem thì cũng có sao đâu.”

“Đúng rồi, mấy món kia cậu gấp thế nào rồi?” Thiếu nữ hỏi.

“Đẹp lắm, đến khi nào cậu đi gặp tớ, tớ mời cậu đi ăn, dù sao thì cậu cũng vừa làm mẫu cho tớ vừa cho tớ một cái, lại còn giải thích bằng cả video lẫn chữ viết nữa, cực khổ cậu rồi.” Lư Hãn Văn bày tỏ mình biết ơn từ tận đáy lòng, “Bông hoa hồng giấy ý nhìn đẹp thật đấy, tớ gấp kiểu gì cũng không đẹp được như thế, lần trước tiền bối Lý Viễn muốn cầm thử tớ cũng không cho anh ấy đụng vào, vẫn cất cực cẩn thận luôn.”

“Ừm… Thật ra tớ gấp cho cậu là muốn cậu mở ra rồi tập gấp theo nếp gấp ở đấy, thế mà cậu cũng không mở ra coi, khi nào đi về nhớ mở ra xem một chút nhá. Tớ xuống trước đây.” Vẻ mặt cô gái có chút thất vọng, nhưng vẫn mỉm cười, cô bé vẫy vẫy tay với Lư Hãn Văn, đi ra khỏi cửa xe: “Đây chính là bông hoa hồng độc nhất vô nhị đấy.”

“Còn không phải vì tớ sợ mở ra rồi sau này không gấp lại được sao.” Lư Hãn Văn lắc đầu, quay người đi về phía phía năm vị tiền bối kia.

Thế là hôm nay bác bảo vệ nhìn thấy một cảnh tượng rất kỳ lạ, hoàng tử bé của Lam Vũ Lư Hãn Văn đi đầu tiên, năm vị tiền bối khác lo lắng, mệt mỏi đi theo đằng sau.

Bác chụp lại, cảm thấy rất thú vị.

Hoàng Thiếu Thiên giải thích bọn họ không phải cố ý theo dõi mà chỉ là do quan tâm đến hoàng tử bé đang đến tuổi dậy thì.

Lư Hãn Văn gật gật đầu, để bọn hắn đi đến phòng huấn luyện trước, còn mình thì về ký túc xá.

Năm người đưa mắt nhìn nhau.

“Xong rồi, Hãn Văn không giận đấy chứ?” Từ Cảnh Hi hỏi.

“Thôi, hay chúng ta hỏi ý kiến của đội trưởng đi?” Tống Hiểu đề nghị, “Chắc là đội trưởng đang bận gì đấy trong phòng huấn luyện.”

Để đến phòng huấn luyện phải đi qua đại sảnh Lam Vũ.

Ngay lúc Hoàng Thiếu Thiên bước vào đại sảnh đã cảm thấy có chút khác thường, bởi vì hắn nhìn thấy trên tường dán một mũi tên chỉ đường: “Lối này.”

Ấy những hắn lại muốn nhìn xem là ai đùa ác.

Mấy người đi theo mũi tên đến phòng họp.

Hoàng Thiếu Thiên bảo Lý Viễn mở cửa.

Tự dưng lại bị điểm tên, Lý Viễn: “Hả?”

Giây phút Lý Viễn mở cửa, Hoàng Thiếu Thiên, Tống Hiểu, Trịnh Hiên và Từ Cảnh Hi đột nhiên lùi về sau một bước.

“Surprise!” Âm thanh của quản lý vang lên, một quả pháo giấy nở rộ ngay trên đầu Lý Viễn, Lý Viễn bị bắn ngay đỉnh đầu làm trên mặt có một đống ruy băng.

Hừ hừ, Hoàng Thiếu Thiên đã biết trước việc này không đơn giản rồi, cũng may hắn không phải người mở cửa, nếu không bây giờ hắn chính là người bị bắn nguyên một mặt ruy bằng.

“Gì chứ, hóa ra đội trưởng giấu chúng ta làm một bữa tiệc tròn mười năm ngày kỷ niệm sao?” Hắn cười hì hì nói, “Không ngờ mới đảo mắt cái đã qua mười năm rồi.”

Dụ Văn Châu cười không nói.

Mọi người đang vui vẻ xúc động nhớ lại quá khứ thì Tiểu Lư bước chầm chậm tới, trong tay cậu cầm một hộp quà, chính là hộp quà mà lần trước các tiền bối nhìn thấy.

Cậu mở hộp quà ra, tặng cho mỗi tiền bối và nhân viên có mặt ở đây một bông hoa hồng giấy cùng với một hình trái tim, biểu cảm kính cẩn và nghiêm trang: “Cảm ơn mọi người đã chiếu cố em suốt hai năm qua, đây là tâm ý nhỏ của em, hi vọng về sau Lam Vũ của chúng ta sẽ trở nên ngày càng tốt hơn!”

Mặt trong trừ đi logo chiến đội Lam Vũ được cậu vẽ lên thì còn có một chiếc vương miện nhỏ - đó chính là hoàng tử bé của Lam Vũ nha.

“Hóa ra bí mật của hoàng tử bé lại là cái này hả!” Trịnh Hiên giật mình.

“Oaaa anh rất chi là cảm động luôn.” Từ Cảnh Hi ôm chầm lấy Lư Hãn Văn, “Tiểu Lư hiểu chuyện quá luôn.”

Hoàng Thiếu Thiên giả bộ gạt nước mắt, sau đó chụp hình đăng lên Weibo, bày tỏ tương lai của Lam Vũ bọn họ thật sự quá là đáng yêu.

Tóm lại đây là một ngày kỷ niệm hết sức khó quên, ngay cả Ngụy Sâm với Phương Thế Kính cũng đăng video chúc mừng.

Đợi đến sau khi bữa tiệc kết thúc, Lư Hãn Văn mới đi về phòng, dè dặt mở bông hoa hồng giấy mà bạn cùng bàn tặng cho cậu.

“Đây chính là bông hoa hồng độc nhất vô nhị đấy.” Cậu nhớ là cô ấy đã nói như thế.

Ở chính giữa tờ giấy có viết một hàng chữ nhỏ.

“Hoàng tử bé, tớ có thể làm hoa hồng của cậu được không?”

Ngày hôm sau, Hoàng Thiếu Thiên phát hiện Lư Hãn Văn thỉnh thoảng vẫn lơ đễnh như trước, thậm chí có lúc còn đỏ mặt cười ngây ngô.

Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy việc này chẳng đơn giản chút nào cả.

Thế là group chat lại đổi tên thành: “Bí mật thứ hai của hoàng tử bé Lam Vũ rốt cuộc là gì?”
 
Last edited:

Huyenanh0901

Người chơi công hội
Thần Lĩnh
Bình luận
160
Số lượt thích
460
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Vương Kiệt Hi, Tôn Tường, có nửa fan Luân Hồi
#2
Hoàng Thiếu Thiên im lặng trong tích tắc, cảm thấy cũng thật hợp lý. Lam Vũ thì không có đội viên nữ, nữ tuyển thủ trong Liên Minh cũng đều lớn hơn đứa nhỏ này, một đứa nhóc tuổi dậy thì quanh năm chẳng tiếp xúc được với người bạn khác giới nào bằng tuổi thật sự là quá tủi thân rồi. Thế nên hắn vỗ tay một cái, nói: “Đây là chuyện tốt mà, này nghĩa là thằng nhóc cuối cùng cũng trưởng thành rồi, chúng ta có nên dạy nó cách theo đuổi con gái không?”
Cuối cùng Hoàng Thiếu cũng chấp nhận Lam Vũ ko có gái :yao mà Quàng Thíu à anh có kinh nghiệm hả :)


Trịnh Hiên xen vào: “Hoàng thiếu, nghe giọng điệu của cậu, chắc cậu tán gái giỏi lắm ha?”

“Tui chưa tán gái nhưng cũng nhìn thấy rồi nhé, cậu tưởng tui lớn hơn nó vài tuổi là phí tiền cơm hả? Mẹ tui thích nhất là xem mấy bộ phim thần tượng máu chó, trước kia suốt ngày lôi tui đi xem cùng, mấy cái trò tán gái tui cũng biết okay, kiểu như tặng hoa hồng gì đấy chứ gì.” Hoàng Thiếu Thiên khinh thường liếc Trịnh Hiên, cho rằng Trịnh Hiên đang coi thường hắn.
Zl... Cạn ngôn... Bất cmn lực

Cách tốt nhất để cha mẹ hiểu được con mình đó là xem trộm nhật ký của thằng bé, nên hồi tui đi học, mẹ tui chắc hẳn đã làm như thế, sau đó cứ thế bóp chết tình yêu mới chớm nở của tui.”
+1 Cảnh Hi à (*꒦ິ꒳꒦ີ) bị mẹ đọc mess nhắn tin với crs


“Lúc mới xuất đạo Thiếu Thiên bị Vương đội dùng Sao Xạ Tuyến đánh, tâm tình không tốt lắm nên cậu ta học gấp sao, về sau lúc nào rảnh rỗi không có việc gì thì lấy nó ném ảnh của Vương đội.” Dụ Văn Châu vẫn trước sau như một, cười ôn hòa tiết lộ việc Hoàng Thiếu Thiên vẫn thù dai
🤣🤣🤣 Wang Jiexi is watching you


Ở chính giữa tờ giấy có viết một hàng chữ nhỏ.

“Hoàng tử bé, tớ có thể làm hoa hồng của cậu được không?”
Ỏ ỏ (//∇//) trời ơi cute quá đi
Báo cáo Phiền Phiền tiểu Lư đã bị conditinhyeu quật
 

Fanmita

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
19
Số lượt thích
87
Fan não tàn của
Vương đội
#3
mỗi lần đều có thể lấy từ trong balo ra một chồng bài tập bị tích lũy lâu không làm…
ôi học sinh, nghĩ mà sợ :sauk :pika :maom

“Cách tốt nhất để cha mẹ hiểu được con mình đó là xem trộm nhật ký của thằng bé, nên hồi tui đi học, mẹ tui chắc hẳn đã làm như thế, sau đó cứ thế bóp chết tình yêu mới chớm nở của tui.” Từ Cảnh Hi nói vô cùng đau đớn, "Thành ra sau này khi tui tới Lam Vũ, bà ấy cực kỳ hối hận sao hồi còn đi học không cho tui có bạn gái."
:hahahaha:haha ai rồi cũng ............. thôi, tui cười =))))))))))))

“Tiểu Lư ở một mình, cứ thế đi vào phòng thằng nhóc cũng không tốt lắm đi, đây còn là xem trộm đồ riêng tư của người khác, không được không được.” Hoàng Thiếu Thiên nói, ”Vậy nên Lý Viễn cậu bí mật đi do thám một chút đi.
nó lại hợp ní quá trời á :saul
Lý Viễn bày tỏ: Bảo bảo tủi thân, mau dỗ bổn bảo bảo :sauc

“Còn không phải vì tớ sợ mở ra rồi sau này không gấp lại được sao.”
Uiiiiiiiiiiiiii

“Đây chính là bông hoa hồng độc nhất vô nhị đấy.”
Cưng xỉu !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
 

Bình luận bằng Facebook