Hoàn [Lam Vũ mùa 6] Vì sao bạn chọn Lam Vũ.

Tái Thuỵ Bách Hạ

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
9
Số lượt thích
65
Fan não tàn của
Diệp Thụ
#1
Sản phẩm thuộc :lv [Project] Xanh màu mưa hạ - Mừng Lam Vũ lên đỉnh Vinh Quang
꧁༺༒༻꧂

Vì sao bạn chọn Lam Vũ
:lv
Tác giả: 江潭落月
Edit: Tiểu Mô _ Beta: Hóng

【 Chương trình bắt đầu 48H/2/16:00 ] Lam Vũ: Ngươi vì cái gì lựa chọn Lam Vũ


cảnh báo OOC



==========


01

Vì sao bạn chọn Lam Vũ?

Dụ Văn Châu: " Gần nhà."

Trịnh Hiên: " Gần nhà."

Hoàng Thiếu Thiên: "... Đương nhiên là bởi vì Ngụy, vì... Bởi vì gần nhà..."

Chúng fan hâm mộ: "Có quỷ Hư Không tin mấy người ..."

02

Đoạn ngắn kể trên được trích từ cuộc phỏng vấn chiến đội Lam Vũ mùa giải thứ tư.

03

Thật ra không phải tất cả đều nói dối.

Trong chiến đội Lam Vũ, từ tuyển thủ chuyên nghiệp đến nhân viên công tác, hầu như đều là người địa phương, không thể không nói gần nhà cũng coi như là một điểm cộng.

Ngoại trừ Hoàng Thiếu Thiên.

Hoàng Thiếu Thiên ngày mới gia nhập Liên Minh có thể nói là ngây thơ trong sáng, bàn về chuyện này ước chừng chỉ có Mạc Phàm có thể so một hai với hắn.

—— cả hai người họ đều bị đuổi giết.

Truyền thuyết về việc mời ông vào bình* này đến nay vẫn còn lưu truyền trong trại huấn luyện.

*Mời ông vào lọ/lu: là một thành ngữ của Trung Quốc, khi đó Võ Tắc Thiên sai Lai Tuấn Thần đến thẩm vấn Chu Hưng, nhưng Chu Hưng không biết. Lai Tuấn Thần hỏi Chu Hưng rằng: 'nếu phạm nhân không chịu thú tội thì làm sao? Chu Hưng nói: 'lấy một cái lu, cho phạm nhân vào đấy, đốt lửa chung quanh sợ gì nó không chịu nói'. Lai Tuấn Thần theo cách ấy buộc Chu Hưng cúi đầu nhận tội.

Ở Việt Nam thành ngữ này còn có nghĩa là “Gậy ông đập lưng ông”.

Nguyên nhân chủ yếu nhất là cổng trại huấn luyện bày một cái chậu.

Gì chứ, phải là lu!

Khi đó Phương Duệ còn chưa chuyển đến Hô Khiếu, Hoàng Thiếu Thiên nhận được món quà sinh nhật đầu tiên đến từ Ngụy Sâm .

Là một cái hũ.

Nói chính xác, là cái lọ.

Thứ hay dùng để ướp dưa muối.

Nghe đâu có thể đựng chín cân nước.

Lúc mở quà, Phương Duệ rất thích thú vỗ vỗ đập đập vào thành vò, âm vang trầm lắng, giòn tan "Này tui nói chứ đội trưởng, không bằng anh mua một cái lớn hơn, rồi đem cả người Hoàng Thiếu nhét vào luôn."

Ngụy Sâm ở bên cạnh ngậm điếu thuốc, hơi buồn buồn, "Lớn hơn đắt lắm."

Hoàng Thiếu Thiên liền gào ầm ĩ lên.

Dụ Văn Châu cùng Trịnh Hiên dỗ dành đến tận trưa hắn mới về lại như ban đầu.

Kết quả ngày thứ hai thật sự là chuyển tới một cái lọ lớn hơn.

Miệng rộng, hình vuông, cao đến gối, cái kích thước kia thoáng nhìn không chỉ có thể trồng vào một Hoàng Thiếu Thiên mà còn có thể chen thêm một Dụ Văn Châu vào.

Tháo bưu kiện chuyển phát nhanh ra, Hoàng Thiếu Thiên trợn cả hai mắt.

Trịnh Hiên đứng một bên cười ha ha.

Sau đó ông chủ chạy từ văn phòng ra.

"Đây là chậu cây cảnh tôi mới mua về, mấy người vây quanh nó là định làm cái gì đó ?"

Trịnh Hiên: "... Không có gì, chỉ là nhìn thôi ạ ."

Phương Duệ: "Nhìn xem có thể nhét vừa Hoàng Thiếu không?."

Dụ Văn Châu: "Ừm."

Hoàng Thiếu Thiên: "Tôi nói các cậu, tình chiến hữu của tui và ba người chấm dứt ở đây! Nghe rõ không hả! ẤY! NÀY! LÀM GÌ THẾ! DỪNG LẠI!"

Về sau chậu cây cảnh được đặt trong văn phòng của ông chủ cùng với cái vò kia.

Nghe nói là cái sau dùng tưới nước cho cái trước.

Lại về sau chậu cây cảnh của ông chủ quang vinh hi sinh.

Nên chậu bị chuyển ra khỏi văn phòng, cư trú ở trước cửa trại huấn luyện.

Sau mùa giải thứ mười Ngụy Sâm lần nữa giải nghệ, Hưng Hân nhận được một bưu kiện đến từ thành phố G.

Mở ra xem là một hũ dưa muối.

Nghe nói là ba người bọn Dụ Văn Châu tự ướp.

Dùng cái vò kia của Hoàng Thiếu Thiên.

Ngụy Sâm sau khi nhận được thì cảm động khôn tả, quay người đi chia sẻ tất cả với chiến đội và Phương Duệ.

Phương Duệ thà chết chứ không chấp nhận.

Giỡn hã ba, tính mạng vẫn quan trọng hơn tình cảm ở trại huấn luyện chứ!

04

Vì sao bạn chọn Lam Vũ?

Dụ Văn Châu: "Chuông báo thức êm tai."

Trịnh Hiên: "Chuông báo thức êm tai."

Tống Hiểu: "Chuông báo thức êm tai."

Hoàng Thiếu Thiên: "Đương nhiên là bởi vì nhà ăn ăn ngon, Ah còn vì chuông báo thức dễ nghe nữa."

Chúng fan hâm mộ: "Mấy người có thể nghiêm túc một chút hay không..."

05

Đoạn ngắn kể trên được trích từ cuộc phỏng vấn chiến đội Lam Vũ mùa giải thứ năm.

06

Cái công việc đánh thức mọi người này vốn là Phương Thế Kính phụ trách.

Khi đó Phương Thế Kính trên sân là tuyển thủ tự do, dưới sân là cái người vạn năng. Trừ thời gian huấn luyện ra, mỗi ngày đều có thể nghe thấy tiếng người gào thét trên hành lang.

"Đội —— phó —— ới —— "

"Cứu —— mạng —— với —— "

"Có —— chuyện —— rồi —— "

Khi đó có đội viên nhìn thấy Phương Thế Kính đang cầm cờ lê và ốc vít ngồi sửa cửa tủ ở ký túc xá, cảm khái đội phó anh thật có tố chất làm mẹ.

Phương Thế Kính bảo, mày cút.

Lúc đó trại huấn luyện Lam Vũ có một hiện tượng không tốt lắm.

Nói một cách đơn giản thì đó là mâu thuẫn giữa nhu cầu thời lượng giấc ngủ ngày càng tăng và thời gian ngủ ngày càng ít, càng không chất lượng dưới áp lực và cường độ huấn luyện gấp gáp.

Tục xưng là ngủ nướng.

Cũng không phải không dậy nổi, huấn luyện thường ngày không có ai vắng mặt cả, nhưng chút thời gian chút để xuống nhà ăn tầng dưới thì thật sự không kịp.

Phòng huấn luyện cũng không cho phép ăn sáng ở đó.

Lúc ấy cả Ngụy Sâm và Phương Thế Kính đều có chút sầu.

Mấy thằng nhóc choai choai này ỷ vào mình tuổi còn trẻ mà chẳng để cái gì vào mắt, lâu dần không khéo bị đau dạ dày thật chứ đùa.

Sầu xong thì bắt đầu nghĩ biện pháp gọi lũ ranh con rời giường.

Chạy đi gõ từng cửa một quá tốn thời gian, phải tìm cách làm một đợt AOE.

Thế là Phương Thế Kính nghĩ ra một biện pháp.

Bắt tay cùng Ngụy Sâm.

Sau đó Lam Vũ cứ sáng sớm là bật nhạc gọi dậy.

Lúc ấy mùa giải vẫn đang đánh vòng loại, mà trong chiến đội ngày nào cũng ầm ĩ như thể đang quảng cáo vậy, cực kì nhức đầu. Phương Thế Kính đi ra ngoài dạo qua một vòng, trở về ném Ngụy Sâm một cái đĩa bài “chú ong nhỏ*”.

* Chú ong nhỏ (小蜜蜂) là một bài đồng dao quen thuộc của trẻ em trung quốc, tính chất cũng từa tựa như“Chị ong nâu và em bé” của Việt Nam vậy.

Nghe đâu cảm hứng bắt nguồn từ trường cấp 3 bên cạnh.

Từ đó về sau, trại huấn luyện Lam Vũ trải qua cuộc sống đầy khốn khó.

Đúng bảy giờ sáng, Ngụy Sâm cầm món đồ kia đi khắp tầng trên nhà dưới, hoà với âm thanh di động, đi qua nơi nào, nơi ấy gà bay chó chạy.

Nhạc nền của “ Chú ong nhỏ” thường được chia làm hai loại, loại thứ nhất là nhạc pop lưu hành, còn loại thứ hai là nhạc vàng thế kỷ trước.

Buổi sáng đầu tiên của Dụ Văn Châu là được tỉnh lại trong tiếng "Cái ái ái gùi nhỏ ỏ ỏ ỏ lắc rung ung ung ..." , hoảng hốt cảm thấy sinh mệnh mình vừa được gọt rửa.

*Bài hát “Cái gùi nhỏ” do Tống Tổ Anh hát. Link nghe nhạc: 网易云音乐

[Nghe xong có thể được gột rửa như Dụ thiệt luôn :)))]


Sau đó bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ mình lựa chọn Lam Vũ gần nhà có phải một lựa chọn sai lầm hay không.

Biện pháp này vừa mới thực hiện đã tạo ra hiệu quả rõ rệt.

Nhất là khi đánh thức Hoàng Thiếu Thiên.

Dù sao nhạc vàng hoài cổ song ca cùng lắm lời không phải ai cũng chịu được.

Chỉ là về sau lại vô tác dụng. Nhờ vào tính thích ứng ngoan cường mà cố ngủ như thường lệ, coi như thêm một bác gái nhảy trên quảng trường ở tầng dưới.

Trong trường hợp Hoàng Thiếu Thiên cũng bị đánh thức thì coi như dưới tầng có thêm một ông chú gây gổ cùng nhóm bác gái.

Nếu khả năng thích ứng không mạnh, cùng lắm thì ngoài máy trợ thính ta nhét thêm một cái bịt tai.

Số lượng người trong nhà ăn buổi sáng chỉ cần nhìn bằng mắt thường cũng thấy giảm rõ rệt.

Phương Thế Kính cảm thấy không thể tiếp tục như vậy được, thế là ngồi mân mê máy tính nửa ngày, thay đổi một chút.

Hôm sau.

Dụ Văn Châu đang ngủ nghe thấy âm thanh game Vinh Quang.

Trên sân thi đấu một đánh hai, đối diện là pháp sư chiến đấu và khí công sư.

Sau đó họ thua cuộc.

Không biết Phương Thế Kính xử lý đặc biệt gì cho cả phần âm thanh, dù sao cái âm thanh thất bại lúc cuối kia tiếng cực kỳ lớn.

Hiệu quả nhanh chóng.

Chỗ nào đi qua, chỗ ấy tan hoang đổ nát, tất cả mọi người việc đầu tiên khi bò dậy là đi tìm thẻ tài khoản mình ném chỗ nào rồi.

Cái gọi là ——

Có suýt tạch cũng phải bật dậy, sờ thẻ tài khoản trong túi.

Dụ Văn Châu: ...

Hoàng Thiếu Thiên: ...

Trịnh Hiên: ...

Những người khác: ...

Chuyện này qua đi, tổ ba người trại huấn luyện đã cùng nhau họp mặt và đút kết ra hai kinh nghiệm quý báu.

Đầu tiên

Không nên ngủ nướng ở Lam Vũ.



Phương phó thực cmn là người vạn năng.

Năm Vu Phong tiến vào trại huấn luyện Lam Vũ là vào mùa thứ năm.

Khi đó Phương Thế Kính đã bước vào trạng thái nửa dưỡng lão, theo lời của hắn nói thì là trừ phi Dụ Văn Châu cùng Hoàng Thiếu Thiên đánh nhau đến phá cả cái chiến đội hoặc Hoàng Thiếu Thiên kéo con Labrador của bác bảo vệ nuôi làm hỏng cửa phòng bảo vệ thì việc nhỏ còn lại đều không cần tới tìm anh.

Nhưng chuông báo thức của Lam Vũ vẫn là một nỗi ám ảnh.

Đến sáng sớm ngày hôm sau ở Lam Vũ, một giai điệu quen thuộc vang dội ở ngoài cửa, Vu Phong kinh hãi nhảy dựng lên, sau đó vẻ mặt mờ mịt nhìn ký túc xá Lam Vũ trước mắt.

Đợi đã, không phải mình đã rời trường rồi à?

Thanh âm này sao mà quen tai thế.

Vu Phong ngồi trên giường trầm ngâm thật lâu.

Nghĩ tới.

Vũ Điệu Thanh Xuân*.

*Một bài tập thể dục giữa giờ của toàn học sinh Trung Quốc.


Tống Hiểu lặng lẽ đi ngang qua cửa,vẻ mặt bày tỏ tui không biết tui không làm gì hết á.

07

Vì sao bạn chọn Lam Vũ?

Dụ Văn Châu: "Vì quán quân."

Hoàng Thiếu Thiên: "Vì quán quân."

Trịnh Hiên: "Vì quán quân."

Tống Hiểu: "Vì quán quân."

Vu Phong: "Vì quán quân."

Chúng fan hâm mộ: "Sao nhìn bọn họ nghiêm túc mà tôi lại thấy hoang mang thế này..."

08

Đoạn ngắn kể trên được trích từ cuộc phỏng vấn chiến đội Lam Vũ mùa giải thứ sáu.

09

Dốc sức rèn luyện hai năm, đến đầu mùa giải thứ sáu, lưỡi kiếm sắc bén của chiến đội Lam Vũ cuối cùng cũng lộ ra, hướng thẳng đến cúp tổng quán quân.

Dụ Văn Châu mỉm cười với cánh phóng viên "Tôi không cho rằng Lam Vũ trong liên minh không có khả năng tranh chức vô địch."

"Mục tiêu của Lam Vũ, vẫn luôn là quán quân."

Lời vừa nói ra đã gây nên không biết bao nhiêu tiếng xì xào.

Từ sau khi thay máu ở mùa giải thứ tư đến nay, Lam Vũ liên tục vấp ngã, gây nhiều tranh cãi trong giới truyền thông và người hâm mộ.

Tốc độ tay của Dụ Văn Châu xếp hạng chót trong giới chuyên nghiệp, Hoàng Thiếu Thiên trên kênh công cộng không ngừng lải nhải, còn có trạng thái không quá ổn định của Tống Hiểu, Trịnh Hiên và mới ra mắt đã dám đứng ra làm tay cận chiến tiên phong - Vu Phong.

Tất cả mọi người cảm thấy đội ngũ này vẫn bấp bênh như thế.

Cũng chẳng có tốt hơn bao nhiêu so với hai năm trước.

"Quán quân? Lam Vũ năm nay có thể đoạt giải quán quân ông đây ăn luôn bàn phím."

"Ý gì đấy, sao Lam Vũ chúng tôi không thể cầm quán quân?"

"Nhìn thành tích mùa giải trước, năm nay tao cược Vi Thảo."

"Vậy tao cược Bách Hoa."

"Sao năm nay Gia Thế và Bá Đồ không đối đầu nhau vậy?"

"Xiên tên fan giả phía trên ra ngoài!"

"..."

Cũng mặc kệ mấy câu mình nói khiến bên ngoài ầm ĩ vang trời. Phỏng vấn kết thúc, Dụ Văn Châu chào hỏi thượng tầng quản lý và đội viên, thừa dịp mùa giải trước mắt còn chưa bắt đầu, cả nhóm cực kì nhộn nhịp, rủ nhau ra ngoài ăn cơm.

"Không cần lo lắng." Dụ Văn Châu ngồi trước bàn chậm rãi cầm khăn ướt lau tay, "Có tôi đây."

Hoàng Thiếu Thiên nghe lập tức đứng dậy, hai mắt sáng lên đũa lao thẳng tới miếng sủi cảo tôm cuối cùng.

Dụ Văn Châu tay mắt lanh lẹ giúp hắn chặn lại Tống Hiểu giữa đường.

Hoàng Thiếu Thiên đắc thắng mà về.

"Đội trưởng anh đây là nối giáo cho giặc! Có hợp tác thật tốt a! Ku Phong, lên!"

Vu Phong đột nhiên bị điểm tên, ngậm khối xương sườn không biết làm sao.

Trịnh Hiên bình tĩnh bóc lá sen trong dĩa của mình, khuỷu tay đẩy đẩy bả vai Vu Phong, "Không cần phải để ý đến bọn họ, em ăn phần em đi."

Không tham gia vào trận chiến tranh giành sủi cảo quản lý ngồi bên cạnh cười, bảo Dụ đội tôi còn tưởng rằng cậu định bảo bọn họ đừng lo lắng nữa, thi đấu cẩn thận, thuận tiện rước luôn quán quân về.

Dụ Văn Châu cầm trà lạnh hiếu kì, "Câu này còn cần tôi nói?"

"Đúng vậy đúng vậy, câu này còn cần đội trưởng nói?"

Hoàng Thiếu Thiên hài lòng vì giành được miếng sủi cảo, ôm Dụ Văn Châu cười đắc ý, giơ ly trong tay lên, "Năm nay quán quân nhất định sẽ thuộc về chúng ta! Dô ta! Dô ta!"

Mười ly thủy tinh óng ánh sáng long lanh cụng vào nhau, vang lên tiếng lảnh lót.

"Cố lên!"

Lúc này, cách mùa hè đẹp đẽ nhất kia của Lam Vũ còn mười tháng.

10

Một năm này, có người cố hết sức trên sàn thi đấu, cũng có thêm nhiều người đang cố chạy trên con đường này.

Có người gõ cửa phòng quản lý.

"Xin chào, chúng tôi tới đăng ký chức nghiệp và thẻ tài khoản."

"Từ Cảnh Hi, thiên sứ thủ hộ."

"Lâm Phong, đạo tặc."

Có người trong quán net đại sát tứ phương.

"Này Viễn ca, trong số các tuyển thủ chuyên nghiệp triệu hồi sư ít như vậy, anh chơi giỏi thế này sao không đánh thử chuyên nghiệp đi?"

"Còn cần mày nhắc, đơn xin huấn luyện tao đã nộp rồi. Bên chiến đội nói qua hai ngày sẽ liên lạc với tao."

"Anh tính đi đâu thế ạ?"

"Lam Vũ. "

Còn có người thao tác nhân vật nhảy nhót ra khỏi thôn tân thủ .

"Hãn Văn, cậu định chuyển nghề gì?" Cậu bạn học đang gõ bàn phím lạch cạch thuận miệng hỏi.

"Tớ á? Tớ muốn làm kiếm khách!"

Trong tai nghe vâng lên một giọng nói trong trẻo, trong như nắng sớm trải xuống Lam Vũ.

11

Vì sao bạn lại chọn nơi này?

12

Bởi vì đây là Lam Vũ.


——END ——
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook