Hoàn [Tinh Trần 2021][Vương Kiệt Hi]Hành xử đúng đắn của người du hành thời gian

Hóng chuyện 24/7

Hóng ai mà đôi mắt không đều (☆_@)
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
337
Số lượt thích
2,063
Location
Bắc Kinh
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Phương Minh Hoa, Trịnh Hiên, Lý Diệc Huy
#1
Đồng nhân Toàn Chức Cao Thủ


Hành xử đúng đắn của người du hành thời gian
Tác giả: loading…
Edit: @Hóng chuyện 24/7
Beta: @An Dĩ Duyệt

Một sản phẩm trực thuộc project [Mừng SN Vương Kiệt Hi 2021] Tinh Trần Phục Nguyên


Cre: 彡彡-这是一个长长长长长归故里的水印
--------------------------------

Tất cả đều bắt nguồn từ quyển Hoàng lịch treo trên tường của phòng huấn luyện Vi Thảo.

Mới đầu vốn chỉ có Vương Kiệt Hi mang niềm đam mê đặc biệt với loại lịch vạn sự này, hôm nào cũng rất để ý đến chuyện kiêng kị hôm đó. Anh ngồi ngẫm nghĩ về bí ẩn "trăm điều kiêng kị của Vương bán tiên" được in dưới ngày tháng, lập chí sẽ quảng bá văn hoá xem bói này, một văn hoá không chỉ truyền thống mà còn tâm linh cao thâm, đến khắp đại chúng. Tuy nhiên, một hôm Lưu Tiểu Biệt nảy ra ý tưởng, ý định biến quyển Hoàng lịch trở thành sổ ghi chép, biến thứ "cục gạch" tưởng chừng cực kỳ phong kiến mê tín, đậm tư tưởng triết học hoàn toàn trở thành phương tiện công cộng để các đội viên Vi Thảo giao lưu cùng nhau với đủ loại nội dung phong phú, được cập nhật liên tục, tin nhắn gửi đi tăng nhanh đến mức 99+.

Nội dung cũng rất đa dạng, có thể nói là thượng vàng hạ cám. Ví dụ như thỉnh thoảng sau khi đi ăn vặt xong, Hứa Bân cực kỳ đáng tin cậy viết lên đó lời đề nghị liên hoan, hoặc nếu có lịch trình quan trọng gì đó sau khi được sắp xếp ổn thỏa, Cao Anh Kiệt sẽ cẩn thận nhắc nhở trước một ngày, hay Liễu Phi thường hay ghi vào Hoàng lịch một số đường link kỳ lạ, nhiệt liệt đề cử mọi người cày view hộ, thậm chí Lưu Tiểu Biệt còn rất cố gắng liên hệ một ngày của mình với những dự đoán cát hung họa phúc trên lịch, ý đồ định vượt qua Châu Phi tiến vào Châu Á.

Vương Kiệt Hi đôi khi cũng chia sẻ chút sở thích bất chợt của mình vào. Nội dung anh viết khá cố định:

Một, ngôn ngữ giải quẻ còn uyên thâm hơn cả ứng dụng chúng lên lịch dương.

Hai, thông báo với các đội viên "Hôm nay huấn luyện thêm."

Liễu Phi tay chắp sau lưng đứng trước Hoàng lịch, bình luận: "Có lời muốn nói nhưng lại phân vân không biết có nên nói không?"

Lưu Tiểu Biệt gật đầu: "Nói."

"Em tự dưng thấy, nét đội trưởng khi viết ba chữ "huấn luyện thêm" này đẹp cực kỳ."

"Đành vậy chứ sao, quen tay hay việc."

Hai người liếc nhau, rồi tự thương hại mình 30s, sau đó ngoan ngoãn đi huấn luyện thêm.

Thời gian xuôi theo chiều mũi tên, "vù" bay hết cả một năm, quyển lịch bãi bể nương dâu ngày nào giờ cũng đến lúc hết hữu dụng. Trước khi bắt đầu kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán ngắn ngủi, cũng chính là ngày cuối cùng trong năm, Vương Kiệt Hi tờ mờ sớm đã đến phòng huấn luyện, vốn định như thường ngày lật giấy Hoàng lịch thì lại phát hiện có gì đó sai sai...

Tờ cuối cùng, cũng chính là tờ đáng lẽ ra nên viết "Ngày 31 tháng 12" kia, lại bị ai đó xé rách.

Anh nhăn mày, nhưng vẫn dằn lòng hiếu kỳ lại, cầm tách trà đi lấy nước. Đúng lúc này, Lưu Tiểu Biệt và Viên Bách Thanh nối đuôi nhau bước vào phòng, mang theo tầng khí lạnh khô.

Viên Bách Thanh quen thói nhìn vách tường, rồi chửi "Đậu má!": "Ai thất đức thế hả? Sao lại xé ông Hoàng thế kia?!"

Không rõ tại sao, Vương Kiệt Hi lại đáp lại: "Anh."

Tích tắc ấy, Viên Bách Thanh bị doạ đến mức tưởng chừng như hổ dữ khuỵu quỳ, hùng nam rơi lệ: "Đội đội đội đội trưởng, ý em không phải như thế..."

Vương Kiệt Hi khua tay ra hiệu cậu mau tập trung huấn luyện đi, rồi quay người lại xoa xoa mi tâm chính mình.

Sao mình lại nói thế?

Vấn đề này dường như đã được giải đáp khi anh về nhà vào giữa trưa.

Năm mới gần ngay trước mắt, dựa theo truyền thống bỏ cái cũ đón cái mới, vào thời gian này hằng năm, Vương Kiệt Hi đều sẽ quét dọn phòng mình. Nhưng khi sắp xếp lại phòng khách, anh đột nhiên phát hiện được phần lịch bị xé ở dưới gối ôm của ghế sô pha.

Vương Kiệt Hi đứng trước ghế vuốt phẳng tờ giấy, sắc mặt đọng lại tại cái ngày thảo luận chiến thuật với Dụ Văn Châu.

Ngoại trừ việc mình rốt cuộc xé tờ lịch này khi nào thì còn có một vấn đề lớn hơn, bên dưới hàng chữ "Ngày 31" to lớn xanh đậm còn có một dòng chữ được ai đó viết bằng bút dạ màu đen.

"Người du hành thời gian cũng phải tránh gặp mình ở một thời điểm khác. Thứ nghịch lý này, cậu tốt nhất nên tuân theo."

Nét chữ có đôi phần quen, nhưng anh không tài nào nhớ ra nổi nó thuộc về ai. Anh thuận tay nhét tờ giấy vào túi áo trong.

Dù vậy, sau khi Vương Kiệt Hi dọn xong phòng ngủ, mọi chuyện càng trở nên kỳ lạ hơn bởi vì trời bên ngoài đang đổ mưa, trận mưa lâm thâm dịu dàng. Nháy mắt đó anh hoài nghi mình phải chăng đã nhớ nhầm ngày? Giờ đang là cuối tháng Mười Hai mà? Hiệu ứng nhà kính... cũng đâu thể dữ dội như thế?

Không đắn đo nhiều, anh lướt màn hình di động lên.

Sau đó không kìm nổi phải dụi mắt.

Vương Kiệt Hi bình tĩnh tắt màn hình đi rồi lại bật lại.

Ngày mùng 1 tháng 10.

Thảo nào có hơi nóng nực. Vương Kiệt Hi ném di động lên giường, xoay người bước vội ra phòng khách. Bàn trà và ghế sô pha vẫn yên vị ngay chỗ đó, tất cả đều ngăn nắp trật tự... anh bỗng dưng mang máng nhớ lại cảnh này. Ba tháng trước, anh và Dương Thông hẹn nhau khai mạc hoạt động "Bảy ngày chào mừng Quốc Khánh, đấu trường Vinh Quang", bồ câu Dương Thông lần đầu tiên được bay thả, sau đó bọn họ gọi điện:

"Sao cậu còn chưa onl thế hả? Tôi vừa hành hơn ba mươi em newbie ma đạo học giả xong!"

"Xin lỗi, hôm nay tôi bận rồi. Nhà tôi hình như vừa bị trộm."

"Hả?! Chẳng phải an ninh tiểu khu của cậu rất đáng tin hả? Thế phí tài sản trả ai? Có mất thứ gì quan trọng không?"

"Giờ thì chưa phát hiện bị trộm thứ gì."

"Trộm đến không làm gì rồi đi?"

"Cũng không phải. Tên đó, hình như dọn dẹp phòng khách cho tôi."

"... Lão Vương này."

"Hở?"

"Ông lừa tôi đó hả?!"

"... Nào có."

Ký ức dừng tại chỗ này, Vương Kiệt Hi quả thật giờ chỉ muốn ngửa mặt lên trời thở dài, chuyện gì đây chứ. Anh lau mồ hôi trên trán, cởi áo rồi khoác lên thành ghế sô pha. Nhưng chưa đợi trái tim bình phục lại khỏi cơn chấn động thì bỗng nhiên anh như bị ai đấy kéo mạnh ra đằng sau. Vương Kiệt Hi "bộp" đâm vào một nơi nào đó nghe giống như tấm biển nhựa lớn trên cửa.

Mất phải ba bốn giây mới bớt đau, anh phát hiện mình đang đứng trong một buồng vệ sinh mà ngoài cửa đang có tiếng ai đó xì xào. Giọng này nghe giống... Trương Giai Lạc và Hoàng Thiếu Thiên?

"Yên tâm đi yên tâm đi, tôi còn chẳng nghĩ được chuẩn bị thế nào mới là đầy đủ hơn đây. Đến lúc đó, trận đoàn đội chúng ta ra sân chắc chắn sẽ "Binh binh binh" "Bốp bốp bốp" "Chát chát chát" "Hự hự hự" càn quét tất cả, như bổ dưa cắt đồ ăn vậy, rồi thắng lợi hoàn toàn! Bốn cậu chiến thuật gia đã tưởng tượng ra tám lần quá trình trận chung kết rồi, làm bốn dự án khẩn cấp, anh còn lo lắng nhỡ đâu cái gì. Mà lại nói, bước vào trận chung kết bao lần như vậy, anh vẫn còn sốt sắng sao?"

"Trận chung kết này đâu có giống các trận chung kết kia. Hơn nữa, bước vào trận chung kết quá nhiều giờ hình thành bóng ma tâm lý..."

"Thả lỏng thả lỏng, có gì đâu mà sốt sắng, nhìn xem đồng đội anh là ai? Đấu đoàn đội có đội trưởng toạ trấn, lão Diệp cũng gia nhập, quả không sai. Lại thêm cả Kiếm Thánh nổi danh quốc tế tôi đây, Súng Vương mê đảo hàng vạn thiếu nam thiếu nữ nai tơ trên thế giới, còn có, à nhìn đi, có phải vị Ma Thuật Sư mắt lớn mắt nhỏ đang bước ra khỏi buồng vệ sinh kia không? Lão Vương mau mau khuyên anh Lạc nhà mình đi, anh ta bị chứng sợ hãi trước trận đấu!"

Vốn đang rửa tay, Trương Gia Lạc lại vung tay lên, vẩy nước vào mặt Hoàng Thiếu Thiên: "Chứng sợ trước trận đấu cái con khỉ! Cậu đang nói xấu đàn anh đấy!"

Vương Kiệt Hi khống chế sắc mặt bước tới đứng song song với hai cậu, vặn vòi nước rồi ngẩn người nhìn trong gương. Còn may, mình vẫn ở trong thân xác mình, kiểu tóc cũng không quá vớ vẩn. Hoàng Thiếu Thiên đằng kia vẫn ầm ĩ với Trương Gia Lạc hệt như hai đứa trẻ mầm non ngồi ồn ào té nước vào nhau, đã thế còn định kéo anh và cuộc chiến.

"Lão Vương cứu tôi!"

Vương Kiệt Hi cảm thấy mình quả thật nên nói gì đó, nhưng lại không cần phải nói quá nhiều. Vì vậy, anh rốt cuộc mới mở lời: "Chúng ta sẽ thắng."

Trương Giai Lạc và Hoàng Thiếu Thiên như bị ấn tạm dừng, sững người mấy giây rồi mới cùng quay đầu nhìn anh: "Hả?"

"Tôi nói quán quân" Vương Kiệt Hi đóng vòi nước lại, khua ngón tay ướt đẫm của mình vào không trung "của chúng ta."

Hoàng Thiếu Thiên nhíu mày: "Này, lão Vương ông chắc chắn như thế, chẳng lẽ đã bói qua quẻ rồi?"

Không ngờ Vương Kiệt Hi lại khẽ gật đầu: "Đúng, đại cát, tất thắng."

Trương Giai Lạc nắm tay thật chặt, giọt nước óng ánh nhỏ xuống mặt đất theo đầu ngón tay tạo thành một vũng nước nhỏ. Hoàng Thiếu Thiên quàng bả vai Trương Giai Lạc, được thế còn để lại dấu tay ướt sau lưng anh: "Anh nhìn đi, lão Vương đã nói vậy rồi ông cứ thả lỏng 100% yên tâm đi! Anh ta xem bói thần lắm, thật thật, hôm bữa tính giúp tôi tất bị vứt ở dưới cái áo cộc trắng ở ngăn thứ ba tính từ trên xuống trong tủ đầu giường của khách sạn. Nên đợi lúc nữa, thi đấu chắc chắn ổn!"

"Rồi rồi rồi, tôi thật không có gấp mà. Cậu im miệng chút đi..." Trương Giai Lạc vỗ mặt bằng nước lạnh, sau đó nhìn Vương Kiệt Hi "Về phòng nghỉ?"

Vương Kiệt Hi đột nhiên nhớ đến tờ Hoàng lịch kia, vừa sờ túi thì phát hiện quần áo bị rơi trên ghế sô pha nhà mình, còn bản thân lại lưu lạc ở một thời điểm nào đó cùng với tờ giấy kỳ lạ. Tuy vậy dòng chữ trên đó lúc nào cũng khiến anh băn khoăn, mình nên cẩn thận thì hơn, không lại lúng túng khi đụng phải một Vương Kiệt Hi khác ngay ở phòng nghỉ.

Thế là anh lắc đầu: "Hai người về trước đi, tôi... rửa tay lại lần nữa."

Trương Giai Lạc và Hoàng Thiếu Thiên nhìn anh bằng ánh mắt kỳ quái, nhưng cả hai đều không nói gì mà đi ra ngoài. Lúc ra cửa, Hoàng Thiếu Thiên bắt đầu quang quác: "Nên là thật ra Vương Mắt Bự cũng hơi lo lắng phải không phải không phải không phải không?" "Nhưng tôi vẫn hoài nghi anh ta có siêu năng lực thiệt." "Tôi kể ông nghe lần trước anh ta còn giúp..." vân vân. Ấy nhưng người được nói bỗng dưng lại vội vàng như bị một ngoại lực nào đó đẩy, cả người lảo đảo chìm vào bóng tối.

Tối nhưng cũng không phải là tối hoàn toàn, bởi xung quanh toàn trường đều là niềm xúc động của người xem, cao cao phía trên là màn hình phát sóng trực tiếp, khung hình chữ nhật chứa đầy hiệu ứng ánh sáng phản chiếu lại trong đôi mắt của fan Vinh Quang khắp nơi trên thế giới. Vương Kiệt Hi đứng giữa hai hàng ghế, một bên là đấu trường chói lọi ánh đèn, một bên là thính phòng vỗ tay như sấm rền vang. Âm thanh hoà với tiếng reo hò khoá chặt anh lại.

Vương Kiệt Hi ngẩng đầu lên để bờ mi đảo qua màn hình lớn, sau đó nhanh chóng làm rõ tình trạng.

Tiếng vỗ tay vừa rồi quả thật là dành cho mình, cuối tháng bảy đầu tháng tám, cũng chính bây giờ bản thân chính thức điều khiển Vương Bất Lưu Hành. "Phòng tối", nơi các tuyển thủ lúc thi đấu ngồi đợi có hiệu quả cách âm rất tốt, khi đeo tai nghe thì hai tai càng không nghe thấy thứ gì khác ngoài màn hình. Nhưng chẳng bao giờ ngờ được, anh giờ lại dùng một phương thức kỳ lạ để cảm nhận nhiệt tình của người xem toàn trường mà anh từng bỏ lỡ.

Nhen lửa lòng nhiệt huyết của người xem tất nhiên là vị Ma Thuật Sư cùng với tất cả đội ngũ bên cạnh anh.

Nửa đầu giải Thế giới, để có thể buông thả bản thân nên Vương Bất Lưu Hành từ đầu đến cuối chỉ xuất hiện ở các trận lôi đài, anh chuyên gặt hái đầu người, thành tích nổi bật. Nhưng giờ dưới tình huống áp lực tăng đột ngột hơn nửa, sau gần một tháng điều chỉnh, nghiên cứu cũng như chuẩn bị và rèn luyện, người dẫn đầu đội và đội trưởng cuối cùng đã quyết định để anh ra sân trận đoàn đội.

Chuyện này lại được Diệp Tu nói thành "Cho ra ngoài hít thở, chứ không ở trong nhịn gần chết. Đóng cửa, thả Ma Thuật Sư." và qua miệng Dụ Văn Châu thì là "Thêm chút bùn đất người trời tươi mát vào cái trận đấu đoàn đội nhạt nhẽo" (Vương Kiệt Hi nghi ngờ Dụ Văn Châu không hẳn hoi như vậy không biết là bản gốc của Hoàng Thiếu Thiên hay là cậu ta học thói xấu nữa.)

Giờ khắc này, Vương Kiệt Hi đến từ năm tháng tương lai đứng trong toàn trường, ngắm nhìn trận đoàn đội giải Thế giới đầu tiên của Ma Thuật Sư, ngắm nhìn đấu pháp khiến đồng đội ngày xưa phải tức ói máu nhưng rốt cuộc cũng dung nhập hoàn toàn vào cách vận hành của một hệ thống, ngắm nhìn người với người phối hợp với nhau thuận lý thành chương như thể được lau một tấn dầu bôi trơn, quỹ tích bay quỷ dị không tài nào đoán được đã móc nối được với tiết tấu công kích của toàn bộ đội ngũ, sắc bén không thể nào ngăn nổi.

Ma Thuật Sư, khải hoàn.

Vương Kiệt Hi ngửa đầu, anh cảm giác như cổ họng đang nghẹn lại, nhưng mình đang thi đấu, dù có nghẹn đến mấy cũng phải không được bỏ lỡ phút giây nào mà xem hết. Trận đoàn chiến này thật ra đã được kiểm điểm rất nhiều lần, dù cho là ở đội quốc gia hay là ở Vi Thảo thì đều đã bị trở thành tài liệu sống. Nhưng những thứ này, khác hoàn toàn so với bây giờ.

Chắc hẳn là do mị lực của "toàn trường" đi, ngoài những phân tích khách quan và phán đoán có phần lý trí hơn, thì chỉ đơn giản là bị lây nhiễm bởi động tác và kỹ năng của nhân vật trong trò chơi, cả nhà thi đấu bị bao trọn bởi tiếng la hét chứa đựng một lòng nhiệt huyết sôi trào.

Vinh Quang!

Thi đấu kết thúc hoàn toàn, ánh đèn toàn trường sáng lên, bụi phấn ánh kim dán trên tấm băng rôn đỏ chót lấp lánh trên khán đài. Fan hâm mộ vỗ tay đứng dậy, một bên thì nhảy cẫng lên sung sướng, một bên là chờ đợi người anh hùng của họ sẽ bước ra sau phía khán đài.

Lần này Vương Kiệt Hi bị đưa đến một thời gian không gian khác, nhưng lòng anh lại cảm thấy thật sự rất may mắn, bởi nếu không đi thì sẽ bị người ta phát hiện rồi lại phải miễn cưỡng giải thích Ma Thuật Sư đã dịch chuyển tức thời ra ngoài.

Tuy nói mới lạ sau quen nhưng anh vẫn không khỏi kinh ngạc. Ngắm nhìn bốn phía, Vương Kiệt Hi nhận ra đây là hành lang khách sạn nơi đội tuyển quốc gia mới chuyển đến thành phố B để tập huấn.

"Ủa Vương Kiệt Hi? Sao giờ này anh còn ở đây? Giờ anh hẳn phải là đang ngồi thảo luận chiến thuật với nhóm tâm bẩn kia chứ, sao lại rảnh rỗi ngồi lười ở hành lang thế." Hoàng Thiếu Thiên chân đi dép lê, miệng ngậm que kem, người thì cứ cà lơ phất phơ chầm chậm đi từ hành lang khác đến, cả một đầu tóc bù xù xem ra vừa rời giường còn chưa kịp chải chuốt.

"Tôi đi toilet." Vương Kiệt Hi đáp "Bụng đói ăn đồ lạnh không tốt cho dạ dày đâu."

"Anh đây là lại khiến người ta phải hát vang khúc "Bố già nhà tôi" rồi. Kệ nó đi, bụng tôi không có đói." Hoàng Thiếu Thiến cười hì hì, bước đến đụng bả vai anh "Trước khi ăn cái này tôi đã chén một hộp kem ly rồi."

Vương Kiệt Hi nín lặng, sau đó cúi đầu nhìn Hoàng Thiếu Thiên chân chỉ đi một chiếc tất.

"Đúng rồi, chiếc tất của tôi đang bị mất tích bí ẩn." Hoàng Thiếu Thiên cũng theo ánh mắt anh nhìn xuống "Đại tiên mau giúp tui bói một quẻ xem chiếc tất xảo quyệt to gan nhà tôi chạy đi đâu rồi!"

Vương Kiệt Hi trầm ngâm nhìn chằm chằm đôi dép có in hình chú gà vàng của Hoàng Thiếu Thiên, giơ tay trái lên làm động tác bấm ngón tay tính toán.

"Ở phòng cậu."

"Há, nhảm nhí! Nè lão Vương, tôi nói ông nghe, quá quê mùa rồi, bọn bịp giang hồ mấy trăm năm qua đều chơi trò này!"

"Ngăn kéo thứ ba từ trên xuống."

"Hả? Thiệt không? Anh đừng có mà nói bừa gạt tôi về tìm đấy."

"Đặt dưới áo cộc màu trắng."

"Đậu moá." Hoàng Thiếu Thiên bắt đầu liến thoắng "Sao ông biết tôi mang áo cộc trắng, biến thái à?"

Vương Kiệt Hi bày ra vẻ mặt cao thâm khó dò bí mật không thể bật mí: "Vừa tính ra."

Hoàng Thiếu Thiên nửa tin nửa ngờ quẹt đôi dép lê cầm kem chạy đi. Vương Kiệt Hi xuôi theo hành lang rẽ sang, đối diện đụng phải Tôn Tường và Chu Trạch Khải. Tôn Tường đang khoa tay múa chân, nước bọt bay tán loạn: "Cái thằng ngu Đường Hạo sau khi nghe Lưu Tiểu Biệt có bạn gái thì kinh ngạc lắm, định nói má ơi, rồi lại trời ơi, nhưng cuối cùng lại thành "cmn" há há há."

Vương Kiệt Hi dứt khoát dừng cạnh bọn họ.

Anh hỏi: "Lưu Tiểu Biệt có bạn gái?"

Tôn Tường: "..."

Chu Trạch Khải: "..."

Tôn Tường giải thích: "Thật ra đây là chuyện năm ngoái..."

Vương Kiệt Hi nhíu mày: "Lưu Tiểu Biệt năm ngoái đã có bạn gái rồi á?"

...

Tôn Tường và Chu Trạch Khải rẽ vào khúc quanh, mắt nhìn ra ngoài. Vương Kiệt Hi hai tay đút túi, chân trái vừa định thò ra, nhưng tích tắc sau lại đặt mông ngồi lên ghế xoay. Trước mắt anh giờ là phòng huấn luyện không bóng người, Vương Kiệt Hi mở thời gian trên máy vi tính. Giờ là tháng tư, cây liễu ngoài cửa vẫn bừng bừng sức sống màu xanh nhạt, mặt trời chói lọi.

Lúc này Hứa Bân đẩy cửa bước vào: "Đội trưởng? Sao chỉ có anh thế?"

Vương Kiệt Hi chớp mắt: "Sao?"

"Viên Bách Thanh hôm qua không phải viết trên tờ Hoàng lịch là hôm nay Vi Thảo có hoạt động tập thể đặc biệt ạ?" Hứa Bân lấy quyển lịch treo tường xuống, lật ra cho Vương Kiệt Hi xem.

"Hôm nay là Chủ Nhật." Vương Kiệt Hi nói "Ngày mùng 1 tháng 4, đoán chừng là trò đùa ngày Cá tháng Tư của tụi nhóc."

"Ngày Cá tháng Tư?" Hứa Bân nghiến răng "Thế Liễu Phi ba giờ sáng gọi điện cho tôi, nói bí mật kinh thiên động địa cũng là giả?"

Vương Kiệt Hi hỏi: "Bí mật gì?"

"Haiz." Hứa Bân đáp "Là đội trưởng anh làm massage tay thật ra là dựa vào Kỳ Môn Độn Giáp, lần theo mười hai Địa Chi và mười Thiên Can, kết hợp Tam Kỳ Lục Nghi và cách tính toán của Gia Cát, rồi bấm đốt tay và lòng bàn tay theo một thứ tự huyền học nào đó..."
  • Mười thiên can: Giáp , ất, bính, đinh, mậu , kỷ, canh, tân, nhâm , quý.
  • Mười hai địa chi: Tí, sửu, dần, mão , thìn, tỵ , ngọ, mùi, thân, dậu, tuất , hợi.
  • Lục nghi - Tam kỳ: Trong kỳ môn độn giáp thức , 10 thiên can: Giáp ất bính đinh mậu kỷ canh tân nhâm quý được phối kết với yếu tố thời gian dùng để diễn tiến mô thức của sự vận chuyển . Ngoại trừ can giáp đem ẩn độn , 3 can là ất bính đinh được gọi là tam kỳ , 6 can còn lại là mậu kỷ canh tân nhâm quý được gọi là lục nghi . Tam kỳ - Lục nghi cũng được phân bổ trên địa bàn và thiên bàn.
  • Kỳ Môn Độn Giáp: Độn Giáp là một trong ba môn học xếp vào tam thức (Thái Ất, Độn giáp, Lục nhâm đại độn). Có sách thêm hai chữ "Kỳ Môn" ở trước và có tên gọi là Kỳ Môn Độn giáp.
Độn Giáp là môn tính toán căn cứ vào sự tiêu trưởng của Âm Dương để đặt ra những nguyên tắc và định lý quyết đoán sự diễn tiến cát hung của sự vật.
Trong tam thức, nếu như Thái Ất thiên về Thiên, nó nghiên cứu sự chuyển động của các tinh tú ảnh hưởng đến Trái Đất thì Độn Giáp, lại thiên về Địa, nó nghiên cứu ảnh hưởng của địa lý, phong thủy đối với con người.
"... Còn tưởng cô nhóc ấy nói với cậu là tôi xuống trung tâm bán cao ốc đi mua mô hình mini cảnh quan, rồi chuẩn bị chuyển vào phòng huấn luyện và dùng nó để giảng dạy chuyện chiến thuật này."

Hứa Bân mắt chữ O mồm chữ A: "Thật ư?!"

"Giả." Vương Kiệt Hi cười cười "Ngày Cá tháng Tư vui vẻ."

"..." Hứa Bân nín lặng, ánh mắt theo đà khoá chặt tại ống đựng bút. Cậu đột nhiên hiểu ra, bỏ Hoàng lịch xuống rồi cầm bút nhớ, hằm hè rời đi.

Vương Kiệt Hi dường như đã biết tại sao ngày Cá tháng Tư năm nay Viên Bách Thanh kinh hoàng khi phát hiện trên mặt mình có một con rùa. Anh thả lỏng người tựa lưng vào ghế, nhìn quyển Hoàng lịch, rồi lại nhìn ống đựng bút, cuối cùng anh lấy một cây bút dạ đen, mở nắp bút, lật quyển Hoàng lịch đến trang cuối cùng.

"Người du hành thời gian dường như cũng phải tránh gặp mình ở một thời điểm khác..."

Vương Kiệt Hi về lại phòng huấn luyện vào 8:00 sáng sớm ngày 31 tháng 12, nửa giờ nữa là đến thời gian bình thường mình đang massage tay ở phòng máy. Anh bước đến cạnh tường, xé trang cuối cùng của tờ Hoàng lịch.

Giờ anh đang cân nhắc xem mình tránh giờ cao điểm buổi sáng kiểu gì, cũng như tránh mình kiểu gì, sau đó về nhà một chuyến, kê cao gối đầu thoải mái.

END.
 

Bình luận bằng Facebook