Hoàn [Lẩu thập cẩm] [Vương Dụ] Tỉnh lại vẫn yêu em

Hóng chuyện 24/7

Hóng ai mà đôi mắt không đều (☆_@)
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
337
Số lượt thích
2,063
Location
Bắc Kinh
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Phương Minh Hoa, Trịnh Hiên, Lý Diệc Huy
#21
Một sản phẩm trực thuộc project Lẩu Thập Cẩm

Chương 20:

Vương Kiệt Hi luôn nhớ rõ, Dụ Văn Châu chỉ nói "Thử một chút" mà thôi.

Câu này hàm ý bất kể lúc nào cậu cũng có thể thấy bọn họ "Không hợp" và Vương Kiệt Hi cần phải lý trí để tỉnh táo buông tay.

Quan niệm này lúc nào cũng được Vương Kiệt Hi tự nhủ với mình trong suốt những ngày bọn họ chung đụng, đành ra mỗi một ngày sống với Dụ Văn Châu, anh đều coi nó như một ngày cuối cùng, chưa bao giờ keo kiệt giữ lại tình cảm dành cho cậu.

Đây là một loại hi sinh thật sự, một tình yêu sống chỉ vì để chết.

Trong mối quan hệ này, anh chưa bao giờ dám nghĩ, mình có thể có được Dụ Văn Châu.

Thật ra cả hai đều đã là người trưởng thành, chuyện tôi tình anh nguyện vốn chẳng cần suy nghĩ quá nhiều.

Nhưng Vương Kiệt Hi sợ, anh sợ mình ăn một lần rồi lại muốn ăn mãi, chỉ một lần là không thể quay trở lại trạng thái "sư tu hành" kia.

Ấy vậy, anh chẳng bao giờ từ chối cậu.

Ngay lúc anh tiến hoàn toàn vào cơ thể cậu, anh mới phát hiện ra, tất cả mọi lo lắng của mình, đều là thật.

Giờ khắc này, anh phát hiện mình không muốn buông tay.

Anh ôm chặt Dụ Văn Châu vào lòng, nhìn lông mày cậu nhíu lại bởi đau và lơ đãng.

Anh chẳng nghĩ ngợi gì nữa, hôn lên.

Nụ hôn này dịu dàng mà tỉ mỉ, hệt như giọng nói cất lên từ cổ họng Vương Kiệt Hi: "Văn Châu..."

Dụ Văn Châu lần theo tiếng nói, ngước lên mơ màng.

Vương Kiệt Hi chăm chú nhìn cậu, như thể đã qua rất lâu cũng như thể chỉ vừa mới qua một giây. Sau đó anh cúi người, lần này là hôn lên môi cậu.

Anh nói: "Tôi yêu em..."

Tôi yêu em. Sau này sẽ càng yêu hơn, chẳng màng chi mà giữ lại.

Nên là, liệu có thể, đừng bắt tôi phải buông tay được không?

Lời đậu đầu môi nhưng Vương Kiệt Hi đã đảo quanh môi cậu, khiến cậu chẳng thể nói gì.

Sau khi kết thúc hoàn toàn, Dụ Văn Châu mơ màng thiếp đi. Vương Kiệt Hi ôm cậu vào lòng, cảm thấy hết thảy thời gian tốt đẹp trên đời này đều đã ở cạnh mình.

Cũng vì vậy mà anh sợ, sợ sau khi tỉnh dậy tất cả chỉ là một giấc mơ.

Ngày hôm sau, Dụ Văn Châu tỉnh dậy.

Không cảm giác thấy loại đau trong truyền thuyết kia, nhưng quả thật có chút cảm giác chua xót bất lực, phong ấn lấy thân thể cậu.

Thành ra nó khiến cậu lười đi. Cậu khẽ quay đầu, cảm thấy mình bị Vương Kiệt Hi ôm rất chặt. Ngẩng đầu lên thấy hai mắt anh vẫn nhắm chặt nhưng có vẻ chỉ ngủ chập chờn.

Dụ Văn Châu cọ mặt mình vào mặt anh, gọi khẽ: "Tỉnh nào Kiệt Hi. Trời sáng rồi."

Vương Kiệt Hi tỉnh rồi nhưng mắt chưa mở, giơ tay ôm chặt cậu thêm chút. Sau đó cúi đầu tựa đầu cậu, lười nhác cọ khẽ khàng thái dương Dụ Văn Châu.

Dụ Văn Châu cười, nhéo mũi Vương Kiệt Hi: "Tối qua còn sư tử cơ mà, sao sáng nay lại thành mèo con rồi? Giờ phải là em không thể xuống giường, anh được sạc đầy pin tràn đầy năng lượng chứ!"

Vương Kiệt Hi vẫn "Ừ" vô thức nhưng không mở mắt.

Dụ Văn Châu rảnh rỗi lại chọt chọt mặt Vương Kiệt Hi, chọt rât nhẹ hệt như chú nhóc đang chán vậy.

Sau đó cậu bỗng nhiên nói: "Kiệt Hi, những tương lai mà hôm qua anh kể ấy... em chưa từng nghĩ tới."

Cả người Vương Kiệt Hi như khựng lại.

Dụ Văn Châu nhìn dáng vẻ anh, cười cười nói tiếp: "Bởi vì chỉ dựa vào những thứ em trải qua, em căn bản không thể tưởng tưởng được một tương lai như thế. Hôm qua nghe anh nói, em cũng không kiếm được vào cố hình dung ra nó trong đầu. Rồi em ngạc nhiên lắm, thì ra trên đời còn có một cuộc sống như thế này... Kiệt Hi, anh đã cho em thấy những chuyện mà em chưa bao giờ nghĩ tới... những chuyện rất tốt đẹp, đẹp hệt như mơ vậy."

Vương Kiệt Hi rốt cuộc cũng mở mắt chầm chậm. Anh nhìn Dụ Văn Châu, ánh mắt rất tỉnh táo, rất chăm chú, rất thâm tình.

Dụ Văn Châu cũng nhìn lại anh, cậu hỏi: "Kiệt Hi, đó là tình yêu sao?"

Vương Kiệt Hi không đáp lại.

Nhưng Dụ Văn Châu vẫn cười: "Kiệt Hi, em không muốn thử một chút với anh nữa. Em muốn được như vậy với anh cả đời."

TBC
 
Last edited:

Hóng chuyện 24/7

Hóng ai mà đôi mắt không đều (☆_@)
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
337
Số lượt thích
2,063
Location
Bắc Kinh
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Phương Minh Hoa, Trịnh Hiên, Lý Diệc Huy
#22
Một sản phẩm trực thuộc projectLẩu Thập Cẩm

Chương 21:

Tối trở về từ vùng ngoại thành, Dụ Văn Châu dọn vào phòng ngủ của Vương Kiệt Hi. Cậu loay hoay với ngọn đèn trạm trổ ở đầu giường anh, nhưng mắt lại nhìn Vương Kiệt Hi đang khắc một ngọn đèn khác trước bàn.

Bóng anh bị ánh đèn chiếu lên tường, tưởng chừng như đối lập hẳn với bóng của cậu.

Dụ Văn Châu cười, bước chậm đến, ôm lấy đằng sau Vương Kiệt Hi.

Đêm đó Vương Kiệt Hi tưởng chừng đang nằm mơ.

Nói là tưởng chừng bởi sau khi tỉnh lại, trí nhớ anh chỉ còn sót lại một mẩu ngắn.

Anh nhìn Dụ Văn Châu đang ngủ bên cạnh mình, tướng ngủ không ngoan gì cả, cánh tay tuỳ tiện ôm lấy cổ anh, mặt tựa vào ngực anh, dáng cực kỳ bố đời.

Vương Kiệt Hi nhanh chóng quên mộng đẹp đi.

Dù sao hiện thực còn đẹp hơn mộng.

Ra ngoài chơi hai ngày dù sao cũng đã là cực hạn của Dụ Văn Châu, thành ra mỗi ngày ở nhà cậu chỉ ôm laptop chơi Vinh quang và xem phim.

Trông thì rất nhàn nhã nhưng đối với bọn họ - những đội trưởng của chiến đội ông lớn - mà nói thì cho dù có là kỳ nghỉ, việc lúc nào cũng sẽ tìm tới cửa.

Vương Kiệt Hi nhanh chóng bị câu lạc bộ liên lạc, công hội phát hiện Lam Vũ trong game xuất hiện một thiếu niên cực kỳ tài giỏi, hình như là từ trại huấn luyện Lam Vũ ra, khả năng cao là người mới Lam Vũ năm sau.

Vương Kiệt Hi đăng nhập clone đi làm quen cậu nhóc này, sau khi chỉnh đốn đối phương xong, anh lại đăng xuất, quay đầu hỏi Dụ Văn Châu đang xem phim: "Lam Vũ tụi em sang năm có người mới à?"

Vu Phong chuyển nhượng, phong cách Hoàng Thiếu Thiên lại không thích hợp làm tiên phong, giờ lúc này Lam Vũ lại thiếu mất một thanh kiếm để phá vỡ hàng rào phòng thủ của đội địch. Mà cậu nhóc xuất hiện bên trong game này, tuy kỹ thuật vẫn chưa chín muồi, nhưng các phương diện khác đều thành thạo. Vương Kiệt Hi nhận định, thiên phú và tinh thần của đứa bé này đều xuất sắc hiếm gặp. Nếu như Lam Vũ thật sự có một trợ lực mạnh mẽ như vậy, đội trưởng Vi Thảo thật sự phải suy tư thêm chút.

Tuy nhiên nghe anh hỏi thẳng xong, Dụ Văn Châu chẳng sốt sắng cũng chẳng hoảng hốt, bình tĩnh ấn tạm dừng phim, sau đó quay mặt lại, miệng còn ngậm nửa miếng khoai tây chiên, cười giảo hoạt hệt hồ ly: "Đúng vậy, sợ không?"

Tính cách Dụ Văn Châu xưa nay chưa hề phách lối như vậy, sao giờ lại biến thành như này rồi?

Vương Kiệt Hi nhìn ánh sáng nơi khoé mắt cậu chàng này, rút được một số kinh nghiệm xương máu, anh thừa nhận, tất cả là do mình chiều ra đấy.

Nhưng giờ làm gì còn cách nào khác, chỉ có thể tiếp tục chiều thôi!

Tuy nhiên Dụ Văn Châu thẳng thắn như vậy, thật ra là bởi vì Lam Vũ là lên kế hoạch hết rồi, sẽ công khai ra mắt Lư Hãn Văn. Bọn cậu không hề che dấu dự định này, Dụ Văn Châu cũng không cần phải khói lửa mây mù với "đầu lĩnh phản quân" Vương Kiệt Hi làm gì.

Người mới sắp đến mặc dù là cậu nhóc được cất nhấc lên từ trại huấn luyện nhưng trận hình Lam Vũ vẫn phải có một sự thay đổi lớn. Dụ Văn Châu làm đội trưởng, cậu sẽ phải nhanh chóng quay lại câu lạc bộ phối hợp làm một số việc, đồng thời cũng muốn triệu tập các đội viên khác để huấn luyện chuẩn bị tiến tới bắt đầu mùa giải.

Vì vậy, cậu cũng chẳng thơ thẩn ở thành phố B bao lâu đã phải trở về.

Lúc ra đi, Dụ Văn Châu có hơi tiếc nuối, hỏi Vương Kiệt Hi: "Bao giờ khắc xong lên giấy thế anh? Bao giờ khắc xong nhớ gửi em đấy!"

"Yên tâm." Vương Kiệt Hi nói, tay theo đà ôm cậu vào lòng, tranh thủ không ai để ý chạm nhẹ lên môi cậu.

Tiễn Dụ Văn Châu xong, Vương Kiệt Hi quay lại nhà, nhà của bố mẹ anh.

Sau khi anh vào Vi Thảo thì có thể thật sự nói "công việc rất bận rộn", vì vậy ngoại trừ kỳ nghỉ định kỳ, số lần về nhà của anh quả thật cũng rất ít.

Lần này anh về cũng chưa có thông báo trước, ba Vương trông thấy thế thì sửng sốt, mẹ Vương rêu rao ra ngoài ăn cơm đi vì trong nhà không có nhiều đồ ăn.

Vương Kiệt Hi giữ chặt ba mẹ lại, để bọn họ đừng làm thế. Anh nghiêm túc nhìn ba mẹ mình, giãi bày: "Con có lời muốn nói với ba mẹ..."

Sau đó anh gằn từng chữ, trịnh trọng thông báo: "Con đã có người yêu. Người kia con đã chấm rất lâu rồi, giờ vẫn yêu người đó. Giờ tụi con đã xác định quan hệ, cũng quyết định sẽ sống với nhau, nên là ba mẹ, con muốn nói thẳng thắn chuyện này cho ba mẹ."

Lần mà anh nghiêm túc trước đây là khi nói chuyện với ba mẹ việc mình muốn vào trại huấn luyện Vi Thảo.

Ba mẹ nhà Vương liếc mắt nhìn nhau, ba Vương mở miệng: "Con hãy nói kỹ chút."

Thế là Vương Kiệt Hi nói thẳng quan hệ của mình và Dụ Văn Châu, bình tĩnh, nghiêm túc tự thuật lại những năm này mà cả hai đã trải qua. Thật ra anh không định thuyết phục ba mẹ điều gì bởi anh sẽ không bỏ rơi Dụ Văn Châu, cũng không muốn ba mẹ phải tiếp nhận điều gì.

Nhưng Vương Kiệt Hi tin tưởng ba mẹ mình, họ đều là người có tư tưởng thoáng, nhìn xa trông rộng, giống như khi họ ủng hộ mình đi đánh Vinh Quang vậy.

Ba mẹ Vương nghe Vương Kiệt Hi nói xong quả thật vẫn rất bình tĩnh.

Mẹ Vương không nói, nhưng ánh mắt lại linh động khôn lường... không biết đang nghĩ gì.

Ba Vương thì thuộc trường phái nghiêm túc, cất cái giọng lãnh đạo lên nói với cậu con trai: "Ba với mẹ con biết rồi... Kiệt Hi, con hãy cho tụi ba thời gian để tiêu hoá chuyện này."

Vương Kiệt Hi bình tĩnh, khẽ gật đầu. Đây là phản ứng mà cậu đã lường được.

Chuyện như này tự dưng bị khui ra, mọi người xung quanh đều cần thời gian để tiêu hoá hết thảy.

Dụ Văn Châu sau khi về thành phố G thì rất thường xuyên call video với Vương Kiệt Hi. Lúc huấn luyện không thể cầm điện thoại nên hai người call vid đều chỉ tập trung và lúc nghỉ sáng và tối.

Tuy thế bên cạnh Dụ Văn Châu có một kẻ tinh tường Hoàng Thiếu Thiên, chưa được mất ngày cậu ta đã phát giác được Dụ Văn Châu không bình thường.

Một đêm nào đó, cậu đến ký túc xá tìm Dụ Văn Châu, trùng hợp đụng phải người kia đang call vid với Vương Kiệt Hi.

"Một hit về làng" tích tắc ấy bạo phát trong lòng Hoàng Thiếu Thiên, cậu nhảy xổ ra nhưng cũng chẳng quên hét ầm lên: "Tôi nói mà, dạo này đội trưởng cậu có gì đó không ổn, lúc nào cũng ôm điện thoại tâm sự tán gẫu, thì ra là đang yêu? Mau để tui nhìn xem..."

Dụ Văn Châu vẫn ngồi cười nhưng không tắt video.

Vương Kiệt Hi nhanh chóng nhìn thấy đầu Hoàng Thiếu Thiên đang lắc lư trước ống kính, sau đó tên này lảo đảo ngã ra sau.

Vương Kiệt Hi hững hờ ra nghi vấn: "Cậu ta không sao chứ?"

Dụ Văn Châu rất bình tĩnh tự nhiên đáp lại: "Không sao, em nắm tay cậu ta rồi. Tay không sao là được rồi."

"Đội trưởng, cậu đúng là vô nhân tính! Thấy đẹp... Đậu! Vương Kiệt Hi thì đẹp cái quái gì!" Hoàng Thiếu Thiên đầu kia cứ la hét ầm ĩ làm Vương Kiệt Hi nghe được chỉ muốn cười.

Anh cảm thấy cuộc sống này thật đẹp, ồn ào náo nhiệt, dù cho có cách xa như vậy nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được Dụ Văn Châu đang đứng ngay cạnh mình.

All-Stars mùa chín được Vi Thảo nhận trách nhiệm tổ chức, ngay khi đang sắp xếp chuẩn bị, mình bận bù đầu thì Vương Kiệt Hi nhận được cuộc gọi từ ba mẹ, nhắc anh về nhà.

Vương Kiệt Hi về nhà, mẹ anh to tiếng mở lời: "Con biết số đo quần áo Tiểu Dụ không?"

Vương Kiệt Hi sửng sốt: "... Dạ?"

Mẹ Vương không kiên nhẫn nổi nữa, nhíu mày: "Con bảo con yêu người ta lâu thế đừng có bảo còn chưa mua tặng người ta cái gì đấy chứ? Về sau tụi con sống với nhau cũng là ăn mặc đi lại mà! Con để tâm chút được không?"

Vương Kiệt Hi gật đầu lia địa, nghe lời mẹ dạy.

Ba Vương nhìn anh không biết nên làm sao, giao tiếp với anh qua ánh mắt: Con hiểu chứ, ý chúng ta là như này.

Vương Kiệt Hi khẽ gật, tí nữa thì ôm quyền cảm ơn ba.

Mẹ Vương thì vẫn cứ liên miên lải nhải không ngừng, nói xa nói gần: "... Bao giờ con mang Tiểu Dụ về cho chúng ta xem mắt chút đi?"

Bờ mắt Vương Kiệt Hi rủ xuống, bình tĩnh đáp lại: "Cuối tuần sau được không ạ?"

Cuối tuần sau là All-Stars, ban ngày được tự do hoạt động, Dụ Văn Châu chắc hẳn sẽ có thời gian rảnh rỗi.

Lam Vũ vì cách thành phố B khá xa nên phải mua vé máy bay từ sớm nên là đội ngũ đến thành phố B sớm nhất.

Dụ Văn Châu rất vui vì như thế này, cậu có thể được ở lâu với Vương Kiệt Hi hơn chút.

Vương Kiệt Hi lái xe, dừng ở gara tầng hầm. Dụ Văn Châu lúc mò xuống có chút cảm giác "lén lút" kỳ lạ.

Cậu mở cửa xe, ngồi ghế lái phụ của Vương Kiệt Hi, cười với anh, mặt đỏ hồng.

Nhưng không để cậu nói, Vương Kiệt Hi đã nhanh tay đưa cậu một cái hộp.

Dụ Văn Châu mở hộp ra, quả nhiên là đèn trạm trổ.

Làm cậu cười ngọt ngào đến lạ.

Vương Kiệt Hi nhìn dáng vẻ con nít của cậu, bỗng nhiên nói: "Hôm nay em... về nhà với anh đi."

"Được chứ!" Dụ Văn Châu gật đầu như thông lệ "Thật ra em vẫn chưa nghĩ ra nên đi đâu chơi..."

"Ý anh là... về nhà ba mẹ anh." Vương Kiệt Hi nói.

Tích tắc ấy Dụ Văn Châu sửng sốt, biểu cảm nhỏ đấy cũng rất mê người.

Vương Kiệt Hi chăm chú thưởng thức rồi nói tiếp: "Anh đã nói với cả nhà rồi, họ cũng tiếp nhận hoàn toàn rồi nên em không cần phải lo. Ba mẹ anh chỉ muốn gặp em thôi, làm quen với em dần."

Bờ môi Dụ Văn Châu mấp máy, đây là lần đầu tiên Vương Kiệt Hi nghe thấy giọng run run từ cậu: "Nên là, em nên chuẩn bị gì đây?"

Vương Kiệt Hi cố ý kéo dài tiếng "Ừ" như đang tự hỏi gì đó.

Anh "Ừ" càng lâu, Dụ Văn Châu càng sốt sắng.

Rốt cuộc Vương Kiệt Hi cũng nghiêm túc nói: "Anh thấy khẩu âm em có thể chỉnh chút, giọng phổ thông của em nghe mềm mại lắm dễ khiến người ta... ặc."

Dụ Văn Châu gật đầu: "Giờ chỉnh sao? Em sẽ phối hợp!"

Vương Kiệt Hi nhanh chóng bảo một câu.

Dụ Văn Châu ngơ ngác, vô thức hỏi lại: "Anh nói gì thế? Em không nghe rõ, nói nhanh quá."

Vương Kiệt Hi đột nhiên nghiêng người, áp lên mặt cậu, giọng cực kỳ tự phụ mài bên tai Dụ Văn Châu: "Lặp lai theo anh: Ba, mẹ, con là vợ của Vương Kiệt Hi."

Nháy mắt mặt Dụ Văn Châu nóng dần, nhưng cái này cũng đủ để cậu hiểu tên kia đang trêu mình.

Cậu đẩy Vương Kiệt Hi ra, sẵng giọng: "Vương Kiệt Hi, anh đứng đắn coi!"

Ấy vậy Vương Kiệt Hi lại cầm tay Dụ Văn Châu đang để lên ngực mình để đẩy ra, tiếp tục tư thế dán bên tai cậu, giọng rất nghiêm túc: "Cưng à, câu này khó ở uốn lưỡi âm cuối. Hơn nữa hai tiếng "Nghiêm túc" của em ban nãy, âm cuối cong lên không đúng tiêu chuẩn, nên là để anh dạy em uốn lưỡi phát âm kiểu gì."

Dứt lời, Vương Kiệt Hi vươn tay nắm lấy cằm Dụ Văn Châu, cúi người trao cậu một nụ hôn thật dài.

Dụ Văn Châu đầu hàng thật, đầu lưỡi Vương Kiệt Hi triền miên đảo quanh miêng cậu, đảo đến nỗi cả người phát run. Đợi đến khi tên kia đùa bỡn giả làm lưu manh xong, Dụ Văn Châu mới cả giận: "Vương Kiệt Hi, anh đúng là biết đùa bỡn kiểu lưu manh."

Vương Kiệt Hi vểnh lông mày: "Cái này gọi là làm mẫu tốt, dạy học rất thực tiễn."
 
Last edited:

Hóng chuyện 24/7

Hóng ai mà đôi mắt không đều (☆_@)
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
337
Số lượt thích
2,063
Location
Bắc Kinh
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Phương Minh Hoa, Trịnh Hiên, Lý Diệc Huy
#23
Một sản phẩm trực thuộc project Lẩu Thập Cẩm

Chương 22:

Sau đó khi Dụ Văn Châu đến nhà Vương Kiệt Hi, thời gian đã vào bữa trưa.

Rõ là bọn cậu có thể đến sớm hơn nhưng Vương Kiệt Hi cứ lằng nhằng ở bãi đỗ xe khách sạn hôn cậu, đã thế ra gara nhà anh, Dụ Văn Châu bảo đi mua tí hoa quả, không để tay không vào nhà. Vương Kiệt Hi không thuyết phục nổi thế là đè cậu xuống, hôn đất không biết trời đất rồi mới xong.

Chuyện này khiến Dụ Văn Châu cực kỳ sốt sắng, cậu rất sợ ba mẹ Vương Kiệt Hi cảm thấy mình là người không có gia giáo.

Vương Kiệt Hi thấy thế thư thả mở cốp sau ra, cầm bộ gậy golf và một túi xách xa xỉ đưa cho Dụ Văn Châu: "Ba mẹ anh muốn hai món này lâu rồi, em cầm tặng họ, họ chắc chắn vui."

Dụ Văn Châu ngẩn người, nhận đồ mà người yêu nhét vào tay mình, cảm thán: "Kiệt Hi quả thật là một đứa con ngoan."

"Anh cũng thấy thế." Vương Kiệt Hi chẳng hề khiêm tốn "Em xem anh còn chưa bằng lòng, mang cho ba mẹ cả một người con tốt hơn."

Dụ Văn Châu mím môi cười, mặt đỏ lên vì hạnh phúc. Đồ trên tay cậu áng chừng không lấy được, chỉ đành đụng vai Vương Kiệt Hi.

Nhưng hành động của cậu nhẹ quá, đừng nói là đụng, chẳng bằng nói là cọ.

Thế là Vương Kiệt Hi hiểu thành cọ, nên vui vẻ dang tay ôm cậu vào lòng.

Khi bọn cậu ôm ôm như này đi đến cửa nhà, bản năng Dụ Văn Châu muốn dịch ra lấy khoảng cách, giữ một trạng thái cực kỳ nghiêm túc.

Tuy vậy cậu chưa kịp làm gì thì Vương Kiệt Hi đã nghiêm chỉnh trước, khẽ đẩy Dụ Văn Châu ra ngoài, nhưng tay vẫn nắm vờ vai cậu như để trấn an.

Loại an ủi như này cực kỳ hữu hiệu với Dụ Văn Châu, cậu giờ thấy mình bình tĩnh hơn nhiều.

Người ra mở cửa là mẹ Vương, thấy Dụ Văn Châu bà cười rất vui vẻ, nhiệt tình: "Tiểu Dụ à? Mau vào!"

Lúc Dụ Văn Châu tặng quà cho bà, mẹ Vương chẳng hề khách sáo với cậu. Chuyện này làm cậu cảm thấy rất vui, cái này nói rõ mẹ Vương không coi cậu là người ngoài.

Không chỉ không khách sáo mà mẹ Vương vừa gặp lần đầu đã muốn cậu đi thử quần áo mua cho cậu: "Nếu không vừa mình có thể đi đổi!"

Dụ Văn Châu còn chưa lên tiếng, ba Vương đã trách giận: "Con nhà người ta vừa tới, mẹ nó lại làm mấy trò vớ vẩn gì thế hả?"

Mẹ Vương bĩu môi làm vẻ mặt chồng, Dụ Văn Châu bên cạnh thật sự nhìn ra một màn "Ỷ được chiều mà lấn tới".

Cậu không nhịn được cười, chủ động đứng dậy nói: "Vậy con cũng không khách sáo với bác nữa, mình đi thử xem."

Nháy mắt mẹ Vương cười như được mùa, kéo Dụ Văn Châu vào trong phòng.

Ba Vương thì bất lực lắc đầu, thế là Vương Kiệt Hi nhân cơ hội hỏi ý kiến: "Ba thấy nào ba?"

Ba Vương thì nhấc mí mắt, thư thả nói: "Con thích là chúng ta sẽ thích."

"Thích." Vương Kiệt Hi nói rất nghiêm túc "Em ấy rất tốt, cực kỳ tốt."

Ba Vương khẽ gật đầu, ngồi loay hoay lấy gậy golf mà Dụ Văn Châu tặng ra.

Trong phòng mẹ Vương vui như Tết. Áo khoác bà mua cho Dụ Văn Châu mặc rất đẹp, kiểu dáng cũng hợp với cậu, nó làm nổi bật lên khi chất thư sinh, tô điểm thêm dáng người dong dỏng của cậu.

Dụ Văn Châu cũng rất thích, không hề keo kiệt mà hết lời khen ngời thẩm mỹ mẹ Vương.

Mẹ Vương rất tự hào, chỉnh giúp Dụ Văn Châu góc quần áo, rồi đột nhiên nhớ tới gì đó, hỏi cậu: "Tiểu Dụ này, ba mẹ con đã biết chuyện con và Kiệt Hi chưa?"

Dụ Văn Châu sửng sốt, nhưng cậu vẫn chọn trung thực, khẽ giọng trả lời: "Còn chưa nói ạ..."

"Không cần gấp." Mẹ Vương vỗ vai cậu "Chuyện này phải từ từ, đừng để xung đột với ba mẹ. Nếu có chuyện gì cần Kiệt Hi hoặc cần chúng ta, con cứ nói một tiếng là được."

Dụ Văn Châu khẽ gật.

Cái áo khoác này thật sự rất ấm áp, cậu nghĩ vậy.

Bởi vì tối còn có lịch Ngôi Sao Cuối Tuần nên sau khi ăn cơm trưa, Vương Kiệt Hi đã đưa Dụ Văn Châu quay về.

Trên đường về, Dụ Văn Châu không kiềm được cảm thán: "Mẹ anh hiền thật đấy. Nhìn dáng vẻ bác ấy chắc hẳn rất hạnh phúc, được người ta chiều thế mà."

"Ở nhà quả thật rất được ba anh quan tâm." Vương Kiệt Hi thuận miệng nói.

Dụ Văn Châu lại nói: "Vậy em cũng rất hạnh phúc."

Vương Kiệt Hi ngơ ngác, sau đó vẫn lái xe như thường, đáp lại: "Ừ. Tất nhiên rồi."

Giọng điệu rất nhẹ nhàng tự nhiên hệt như chỉ đang tường thuật một sự việc.

Không bao lâu sau All-Stars là tết về.

Lần này ba mẹ Vương ra nước ngoài đón Tết, thành ra chỉ còn Vương Kiệt Hi một mình ngồi đón năm mới.

Mẹ anh hét với anh: "Con cũng có bạn trai rồi, đừng có mà lúc nào cũng dán chúng ta! Chúng ta cũng phải có cuộc sống của riêng mình!"

Vương Kiệt Hi thuật lại lời này cho Dụ Văn Châu làm cậu cười lăn lộn trên giường.

Vương Kiệt Hi nhìn cậu bị mình trêu đến tóc tai rũ rượi, thế là nghiêng người đè cậu, ôm Dụ Văn Châu vào lòng mình, hôn cậu một nụ hôn tuy lười biếng nhưng không kém phần dịu dàng.

Bóng đèn trạm trổ đầu giường chiếu lên tường giống hệt hình ảnh hai người đang ôm nhau lúc này vậy.

Vương Kiệt Hi không chỉ khắc hình mình cho Dụ Văn Châu mà anh còn khắc cả một bóng hai người ôm nhau hôn.

Dụ Văn Châu rất thích đèn trạm trổ này, cậu bảo với anh là mình thỉnh thoảng cũng hay nghỉ ở đây, lúc đó chỉ muốn bật đèn sáng cả đêm rồi ngủ.

Giờ không cần nữa, giờ cậu ôm anh là đủ.

Hai người ở cùng nhau thật ra cũng không có quá nhiều chuyện để làm, năm thế này trò chuyện, đôi lúc lại vì một số chuyện vui nào đó mà cười ngây ngô, chỉ như thế mà cả một ngày trôi qua.

Chiều ba bốn giờ, mẹ Dụ nhắn tin gửi bảo Dụ Văn Châu về ăn tất niên.

Dụ Văn Châu hồi âm lại, sau đó ngồi dậy nhìn Vương Kiệt Hi cxung ngồi dậy theo mình.

Cậu nói li nhí: "Em còn chưa nghĩ mình nên nói với ba mẹ ra sao... nên là em bảo anh đến thành phố G du lịch rồi tiện ăn tết, mà chỉ đi một mình nên gọi anh đến ăn cơm tất niên cùng."

"Cái này đẹp rồi." Vương Kiệt Hi thổn thức: "Anh làm khách đỡ phải xuống bếp làm canh."

Dụ Văn Châu vui vẻ: "Anh trông anh xem, mau hăng hái lên, mau lấy lòng ba mẹ em!"

Vương Kiệt Hi khoác vai cậu: "Yên tâm đi, chắc chắn không có vấn đề."

Dụ Văn Châu đáp nhỏ lại.

Sau một khoảng yên lặng, Vương Kiệt Hi đột nhiên nói: "Văn Châu, em không cần cảm thấy mình có lỗi với anh nếu không anh cũng sẽ rất áy náy vì là nguyên nhân chính phá hoại cuộc đời em."

Dụ Văn Châu ngẩn người.

Cậu quay đầu nhìn anh, anh cũng quay lại nhìn cậu.

Ánh mắt cả hai đều mềm mỏng nhưng không chịu thoả hiệp.

Bọn cậu cứ nhìn nhau chằm chằm mãi, lát sau Vương Kiệt Hi mới mở lời tiếp: "Văn Châu, đường chúng ta phải đi còn rất dài nhưng anh chỉ khi tưởng tượng bên cạnh có em, anh đều đã thấy thoả mãn rồi. Loại thoả mãn này khiến anh chẳng màng sợ hãi, cũng chẳng cầu xin gì nhiều. Nên là chúng ta cứ thuận theo ý trời được không? Để cho tình yêu mà anh mong đợi và đường ray cuộc đời mà em lên kế hoạch có thể dần dần hoà nhập lại với nhau, em biết mà, chúng ta có thể làm được."

Nghe xong, Dụ văn Châu cười.

Nhưng cái từng trông còn mơ màng hơn cả giấc mộng, chuyện từng còn kỳ ảo hơn cả hư vinh nhưng giờ lại vì Vương Kiệt Hi mà nó lại trở nên chân thật đến lạ.

Dụ Văn Châu nghĩ, quả nhiên Vương Kiệt Hi là kẻ am hiểu tạo nên kỳ tích mà.

Vậy mình thì sao?

Dụ Văn Châu gục đầu như thể đang nghiêm túc suy xét thứ gì.

Rồi cậu ngẩng đầu, nhìn anh, đáp lại: "Kiệt Hi, em nghĩ thứ mà em am hiểu nhất đó chính là không từ bỏ."

Vậy nên em sẽ sống hết lòng và yêu anh hết sức.
 

Hóng chuyện 24/7

Hóng ai mà đôi mắt không đều (☆_@)
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
337
Số lượt thích
2,063
Location
Bắc Kinh
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Phương Minh Hoa, Trịnh Hiên, Lý Diệc Huy
#24
Một sản phẩm trực thuộc project Lẩu Thập Cẩm


Chương 23:

Sau đó khi Dụ Văn Châu đến nhà Vương Kiệt Hi, thời gian đã vào bữa trưa.

Rõ là bọn cậu có thể đến sớm hơn nhưng Vương Kiệt Hi cứ lằng nhằng ở bãi đỗ xe khách sạn hôn cậu, đã thế ra gara nhà anh, Dụ Văn Châu bảo đi mua tí hoa quả, không để tay không vào nhà. Vương Kiệt Hi không thuyết phục nổi thế là đè cậu xuống, hôn đất không biết trời đất rồi mới xong.

Chuyện này khiến Dụ Văn Châu cực kỳ sốt sắng, cậu rất sợ ba mẹ Vương Kiệt Hi cảm thấy mình là người không có gia giáo.

Vương Kiệt Hi thấy thế thư thả mở cốp sau ra, cầm bộ gậy golf và một túi xách xa xỉ đưa cho Dụ Văn Châu: "Ba mẹ anh muốn hai món này lâu rồi, em cầm tặng họ, họ chắc chắn vui."

Dụ Văn Châu ngẩn người, nhận đồ mà người yêu nhét vào tay mình, cảm thán: "Kiệt Hi quả thật là một đứa con ngoan."

"Anh cũng thấy thế." Vương Kiệt Hi chẳng hề khiêm tốn "Em xem anh còn chưa bằng lòng, mang cho ba mẹ cả một người con tốt hơn."

Dụ Văn Châu mím môi cười, mặt đỏ lên vì hạnh phúc. Đồ trên tay cậu áng chừng không lấy được, chỉ đành đụng vai Vương Kiệt Hi.

Nhưng hành động của cậu nhẹ quá, đừng nói là đụng, chẳng bằng nói là cọ.

Thế là Vương Kiệt Hi hiểu thành cọ, nên vui vẻ dang tay ôm cậu vào lòng.

Khi bọn cậu ôm ôm như này đi đến cửa nhà, bản năng Dụ Văn Châu muốn dịch ra lấy khoảng cách, giữ một trạng thái cực kỳ nghiêm túc.

Tuy vậy cậu chưa kịp làm gì thì Vương Kiệt Hi đã nghiêm chỉnh trước, khẽ đẩy Dụ Văn Châu ra ngoài, nhưng tay vẫn nắm vờ vai cậu như để trấn an.

Loại an ủi như này cực kỳ hữu hiệu với Dụ Văn Châu, cậu giờ thấy mình bình tĩnh hơn nhiều.

Người ra mở cửa là mẹ Vương, thấy Dụ Văn Châu bà cười rất vui vẻ, nhiệt tình: "Tiểu Dụ à? Mau vào!"

Lúc Dụ Văn Châu tặng quà cho bà, mẹ Vương chẳng hề khách sáo với cậu. Chuyện này làm cậu cảm thấy rất vui, cái này nói rõ mẹ Vương không coi cậu là người ngoài.

Không chỉ không khách sáo mà mẹ Vương vừa gặp lần đầu đã muốn cậu đi thử quần áo mua cho cậu: "Nếu không vừa mình có thể đi đổi!"

Dụ Văn Châu còn chưa lên tiếng, ba Vương đã trách giận: "Con nhà người ta vừa tới, mẹ nó lại làm mấy trò vớ vẩn gì thế hả?"

Mẹ Vương bĩu môi làm vẻ mặt chồng, Dụ Văn Châu bên cạnh thật sự nhìn ra một màn "Ỷ được chiều mà lấn tới".

Cậu không nhịn được cười, chủ động đứng dậy nói: "Vậy con cũng không khách sáo với bác nữa, mình đi thử xem."

Nháy mắt mẹ Vương cười như được mùa, kéo Dụ Văn Châu vào trong phòng.

Ba Vương thì bất lực lắc đầu, thế là Vương Kiệt Hi nhân cơ hội hỏi ý kiến: "Ba thấy nào ba?"

Ba Vương thì nhấc mí mắt, thư thả nói: "Con thích là chúng ta sẽ thích."

"Thích." Vương Kiệt Hi nói rất nghiêm túc "Em ấy rất tốt, cực kỳ tốt."

Ba Vương khẽ gật đầu, ngồi loay hoay lấy gậy golf mà Dụ Văn Châu tặng ra.

Trong phòng mẹ Vương vui như Tết. Áo khoác bà mua cho Dụ Văn Châu mặc rất đẹp, kiểu dáng cũng hợp với cậu, nó làm nổi bật lên khi chất thư sinh, tô điểm thêm dáng người dong dỏng của cậu.

Dụ Văn Châu cũng rất thích, không hề keo kiệt mà hết lời khen ngời thẩm mỹ mẹ Vương.

Mẹ Vương rất tự hào, chỉnh giúp Dụ Văn Châu góc quần áo, rồi đột nhiên nhớ tới gì đó, hỏi cậu: "Tiểu Dụ này, ba mẹ con đã biết chuyện con và Kiệt Hi chưa?"

Dụ Văn Châu sửng sốt, nhưng cậu vẫn chọn trung thực, khẽ giọng trả lời: "Còn chưa nói ạ..."

"Không cần gấp." Mẹ Vương vỗ vai cậu "Chuyện này phải từ từ, đừng để xung đột với ba mẹ. Nếu có chuyện gì cần Kiệt Hi hoặc cần chúng ta, con cứ nói một tiếng là được."

Dụ Văn Châu khẽ gật.

Cái áo khoác này thật sự rất ấm áp, cậu nghĩ vậy.

Bởi vì tối còn có lịch Ngôi Sao Cuối Tuần nên sau khi ăn cơm trưa, Vương Kiệt Hi đã đưa Dụ Văn Châu quay về.

Trên đường về, Dụ Văn Châu không kiềm được cảm thán: "Mẹ anh hiền thật đấy. Nhìn dáng vẻ bác ấy chắc hẳn rất hạnh phúc, được người ta chiều thế mà."

"Ở nhà quả thật rất được ba anh quan tâm." Vương Kiệt Hi thuận miệng nói.

Dụ Văn Châu lại nói: "Vậy em cũng rất hạnh phúc."

Vương Kiệt Hi ngơ ngác, sau đó vẫn lái xe như thường, đáp lại: "Ừ. Tất nhiên rồi."

Giọng điệu rất nhẹ nhàng tự nhiên hệt như chỉ đang tường thuật một sự việc.

Không bao lâu sau All-Stars là tết về.

Lần này ba mẹ Vương ra nước ngoài đón Tết, thành ra chỉ còn Vương Kiệt Hi một mình ngồi đón năm mới.

Mẹ anh hét với anh: "Con cũng có bạn trai rồi, đừng có mà lúc nào cũng dán chúng ta! Chúng ta cũng phải có cuộc sống của riêng mình!"

Vương Kiệt Hi thuật lại lời này cho Dụ Văn Châu làm cậu cười lăn lộn trên giường.

Vương Kiệt Hi nhìn cậu bị mình trêu đến tóc tai rũ rượi, thế là nghiêng người đè cậu, ôm Dụ Văn Châu vào lòng mình, hôn cậu một nụ hôn tuy lười biếng nhưng không kém phần dịu dàng.

Bóng đèn trạm trổ đầu giường chiếu lên tường giống hệt hình ảnh hai người đang ôm nhau lúc này vậy.

Vương Kiệt Hi không chỉ khắc hình mình cho Dụ Văn Châu mà anh còn khắc cả một bóng hai người ôm nhau hôn.

Dụ Văn Châu rất thích đèn trạm trổ này, cậu bảo với anh là mình thỉnh thoảng cũng hay nghỉ ở đây, lúc đó chỉ muốn bật đèn sáng cả đêm rồi ngủ.

Giờ không cần nữa, giờ cậu ôm anh là đủ.

Hai người ở cùng nhau thật ra cũng không có quá nhiều chuyện để làm, năm thế này trò chuyện, đôi lúc lại vì một số chuyện vui nào đó mà cười ngây ngô, chỉ như thế mà cả một ngày trôi qua.

Chiều ba bốn giờ, mẹ Dụ nhắn tin gửi bảo Dụ Văn Châu về ăn tất niên.

Dụ Văn Châu hồi âm lại, sau đó ngồi dậy nhìn Vương Kiệt Hi cxung ngồi dậy theo mình.

Cậu nói li nhí: "Em còn chưa nghĩ mình nên nói với ba mẹ ra sao... nên là em bảo anh đến thành phố G du lịch rồi tiện ăn tết, mà chỉ đi một mình nên gọi anh đến ăn cơm tất niên cùng."

"Cái này đẹp rồi." Vương Kiệt Hi thổn thức: "Anh làm khách đỡ phải xuống bếp làm canh."

Dụ Văn Châu vui vẻ: "Anh trông anh xem, mau hăng hái lên, mau lấy lòng ba mẹ em!"

Vương Kiệt Hi khoác vai cậu: "Yên tâm đi, chắc chắn không có vấn đề."

Dụ Văn Châu đáp nhỏ lại.

Sau một khoảng yên lặng, Vương Kiệt Hi đột nhiên nói: "Văn Châu, em không cần cảm thấy mình có lỗi với anh nếu không anh cũng sẽ rất áy náy vì là nguyên nhân chính phá hoại cuộc đời em."

Dụ Văn Châu ngẩn người.

Cậu quay đầu nhìn anh, anh cũng quay lại nhìn cậu.

Ánh mắt cả hai đều mềm mỏng nhưng không chịu thoả hiệp.

Bọn cậu cứ nhìn nhau chằm chằm mãi, lát sau Vương Kiệt Hi mới mở lời tiếp: "Văn Châu, đường chúng ta phải đi còn rất dài nhưng anh chỉ khi tưởng tượng bên cạnh có em, anh đều đã thấy thoả mãn rồi. Loại thoả mãn này khiến anh chẳng màng sợ hãi, cũng chẳng cầu xin gì nhiều. Nên là chúng ta cứ thuận theo ý trời được không? Để cho tình yêu mà anh mong đợi và đường ray cuộc đời mà em lên kế hoạch có thể dần dần hoà nhập lại với nhau, em biết mà, chúng ta có thể làm được."

Nghe xong, Dụ văn Châu cười.

Nhưng cái từng trông còn mơ màng hơn cả giấc mộng, chuyện từng còn kỳ ảo hơn cả hư vinh nhưng giờ lại vì Vương Kiệt Hi mà nó lại trở nên chân thật đến lạ.

Dụ Văn Châu nghĩ, quả nhiên Vương Kiệt Hi là kẻ am hiểu tạo nên kỳ tích mà.

Vậy mình thì sao?

Dụ Văn Châu gục đầu như thể đang nghiêm túc suy xét thứ gì.

Rồi cậu ngẩng đầu, nhìn anh, đáp lại: "Kiệt Hi, em nghĩ thứ mà em am hiểu nhất đó chính là không từ bỏ."

Vậy nên em sẽ sống hết lòng và yêu anh hết sức.
 

Hóng chuyện 24/7

Hóng ai mà đôi mắt không đều (☆_@)
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
337
Số lượt thích
2,063
Location
Bắc Kinh
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Phương Minh Hoa, Trịnh Hiên, Lý Diệc Huy
#25
Một sản phẩm trực thuộc project Lẩu Thập Cẩm


Chương 24:

Sau đó khi Dụ Văn Châu đến nhà Vương Kiệt Hi, thời gian đã vào bữa trưa.

Rõ là bọn cậu có thể đến sớm hơn nhưng Vương Kiệt Hi cứ lằng nhằng ở bãi đỗ xe khách sạn hôn cậu, đã thế ra gara nhà anh, Dụ Văn Châu bảo đi mua tí hoa quả, không để tay không vào nhà. Vương Kiệt Hi không thuyết phục nổi thế là đè cậu xuống, hôn đất không biết trời đất rồi mới xong.

Chuyện này khiến Dụ Văn Châu cực kỳ sốt sắng, cậu rất sợ ba mẹ Vương Kiệt Hi cảm thấy mình là người không có gia giáo.

Vương Kiệt Hi thấy thế thư thả mở cốp sau ra, cầm bộ gậy golf và một túi xách xa xỉ đưa cho Dụ Văn Châu: "Ba mẹ anh muốn hai món này lâu rồi, em cầm tặng họ, họ chắc chắn vui."

Dụ Văn Châu ngẩn người, nhận đồ mà người yêu nhét vào tay mình, cảm thán: "Kiệt Hi quả thật là một đứa con ngoan."

"Anh cũng thấy thế." Vương Kiệt Hi chẳng hề khiêm tốn "Em xem anh còn chưa bằng lòng, mang cho ba mẹ cả một người con tốt hơn."

Dụ Văn Châu mím môi cười, mặt đỏ lên vì hạnh phúc. Đồ trên tay cậu áng chừng không lấy được, chỉ đành đụng vai Vương Kiệt Hi.

Nhưng hành động của cậu nhẹ quá, đừng nói là đụng, chẳng bằng nói là cọ.

Thế là Vương Kiệt Hi hiểu thành cọ, nên vui vẻ dang tay ôm cậu vào lòng.

Khi bọn cậu ôm ôm như này đi đến cửa nhà, bản năng Dụ Văn Châu muốn dịch ra lấy khoảng cách, giữ một trạng thái cực kỳ nghiêm túc.

Tuy vậy cậu chưa kịp làm gì thì Vương Kiệt Hi đã nghiêm chỉnh trước, khẽ đẩy Dụ Văn Châu ra ngoài, nhưng tay vẫn nắm vờ vai cậu như để trấn an.

Loại an ủi như này cực kỳ hữu hiệu với Dụ Văn Châu, cậu giờ thấy mình bình tĩnh hơn nhiều.

Người ra mở cửa là mẹ Vương, thấy Dụ Văn Châu bà cười rất vui vẻ, nhiệt tình: "Tiểu Dụ à? Mau vào!"

Lúc Dụ Văn Châu tặng quà cho bà, mẹ Vương chẳng hề khách sáo với cậu. Chuyện này làm cậu cảm thấy rất vui, cái này nói rõ mẹ Vương không coi cậu là người ngoài.

Không chỉ không khách sáo mà mẹ Vương vừa gặp lần đầu đã muốn cậu đi thử quần áo mua cho cậu: "Nếu không vừa mình có thể đi đổi!"

Dụ Văn Châu còn chưa lên tiếng, ba Vương đã trách giận: "Con nhà người ta vừa tới, mẹ nó lại làm mấy trò vớ vẩn gì thế hả?"

Mẹ Vương bĩu môi làm vẻ mặt chồng, Dụ Văn Châu bên cạnh thật sự nhìn ra một màn "Ỷ được chiều mà lấn tới".

Cậu không nhịn được cười, chủ động đứng dậy nói: "Vậy con cũng không khách sáo với bác nữa, mình đi thử xem."

Nháy mắt mẹ Vương cười như được mùa, kéo Dụ Văn Châu vào trong phòng.

Ba Vương thì bất lực lắc đầu, thế là Vương Kiệt Hi nhân cơ hội hỏi ý kiến: "Ba thấy nào ba?"

Ba Vương thì nhấc mí mắt, thư thả nói: "Con thích là chúng ta sẽ thích."

"Thích." Vương Kiệt Hi nói rất nghiêm túc "Em ấy rất tốt, cực kỳ tốt."

Ba Vương khẽ gật đầu, ngồi loay hoay lấy gậy golf mà Dụ Văn Châu tặng ra.

Trong phòng mẹ Vương vui như Tết. Áo khoác bà mua cho Dụ Văn Châu mặc rất đẹp, kiểu dáng cũng hợp với cậu, nó làm nổi bật lên khi chất thư sinh, tô điểm thêm dáng người dong dỏng của cậu.

Dụ Văn Châu cũng rất thích, không hề keo kiệt mà hết lời khen ngời thẩm mỹ mẹ Vương.

Mẹ Vương rất tự hào, chỉnh giúp Dụ Văn Châu góc quần áo, rồi đột nhiên nhớ tới gì đó, hỏi cậu: "Tiểu Dụ này, ba mẹ con đã biết chuyện con và Kiệt Hi chưa?"

Dụ Văn Châu sửng sốt, nhưng cậu vẫn chọn trung thực, khẽ giọng trả lời: "Còn chưa nói ạ..."

"Không cần gấp." Mẹ Vương vỗ vai cậu "Chuyện này phải từ từ, đừng để xung đột với ba mẹ. Nếu có chuyện gì cần Kiệt Hi hoặc cần chúng ta, con cứ nói một tiếng là được."

Dụ Văn Châu khẽ gật.

Cái áo khoác này thật sự rất ấm áp, cậu nghĩ vậy.

Bởi vì tối còn có lịch Ngôi Sao Cuối Tuần nên sau khi ăn cơm trưa, Vương Kiệt Hi đã đưa Dụ Văn Châu quay về.

Trên đường về, Dụ Văn Châu không kiềm được cảm thán: "Mẹ anh hiền thật đấy. Nhìn dáng vẻ bác ấy chắc hẳn rất hạnh phúc, được người ta chiều thế mà."

"Ở nhà quả thật rất được ba anh quan tâm." Vương Kiệt Hi thuận miệng nói.

Dụ Văn Châu lại nói: "Vậy em cũng rất hạnh phúc."

Vương Kiệt Hi ngơ ngác, sau đó vẫn lái xe như thường, đáp lại: "Ừ. Tất nhiên rồi."

Giọng điệu rất nhẹ nhàng tự nhiên hệt như chỉ đang tường thuật một sự việc.

Không bao lâu sau All-Stars là tết về.

Lần này ba mẹ Vương ra nước ngoài đón Tết, thành ra chỉ còn Vương Kiệt Hi một mình ngồi đón năm mới.

Mẹ anh hét với anh: "Con cũng có bạn trai rồi, đừng có mà lúc nào cũng dán chúng ta! Chúng ta cũng phải có cuộc sống của riêng mình!"

Vương Kiệt Hi thuật lại lời này cho Dụ Văn Châu làm cậu cười lăn lộn trên giường.

Vương Kiệt Hi nhìn cậu bị mình trêu đến tóc tai rũ rượi, thế là nghiêng người đè cậu, ôm Dụ Văn Châu vào lòng mình, hôn cậu một nụ hôn tuy lười biếng nhưng không kém phần dịu dàng.

Bóng đèn trạm trổ đầu giường chiếu lên tường giống hệt hình ảnh hai người đang ôm nhau lúc này vậy.

Vương Kiệt Hi không chỉ khắc hình mình cho Dụ Văn Châu mà anh còn khắc cả một bóng hai người ôm nhau hôn.

Dụ Văn Châu rất thích đèn trạm trổ này, cậu bảo với anh là mình thỉnh thoảng cũng hay nghỉ ở đây, lúc đó chỉ muốn bật đèn sáng cả đêm rồi ngủ.

Giờ không cần nữa, giờ cậu ôm anh là đủ.

Hai người ở cùng nhau thật ra cũng không có quá nhiều chuyện để làm, năm thế này trò chuyện, đôi lúc lại vì một số chuyện vui nào đó mà cười ngây ngô, chỉ như thế mà cả một ngày trôi qua.

Chiều ba bốn giờ, mẹ Dụ nhắn tin gửi bảo Dụ Văn Châu về ăn tất niên.

Dụ Văn Châu hồi âm lại, sau đó ngồi dậy nhìn Vương Kiệt Hi cxung ngồi dậy theo mình.

Cậu nói li nhí: "Em còn chưa nghĩ mình nên nói với ba mẹ ra sao... nên là em bảo anh đến thành phố G du lịch rồi tiện ăn tết, mà chỉ đi một mình nên gọi anh đến ăn cơm tất niên cùng."

"Cái này đẹp rồi." Vương Kiệt Hi thổn thức: "Anh làm khách đỡ phải xuống bếp làm canh."

Dụ Văn Châu vui vẻ: "Anh trông anh xem, mau hăng hái lên, mau lấy lòng ba mẹ em!"

Vương Kiệt Hi khoác vai cậu: "Yên tâm đi, chắc chắn không có vấn đề."

Dụ Văn Châu đáp nhỏ lại.

Sau một khoảng yên lặng, Vương Kiệt Hi đột nhiên nói: "Văn Châu, em không cần cảm thấy mình có lỗi với anh nếu không anh cũng sẽ rất áy náy vì là nguyên nhân chính phá hoại cuộc đời em."

Dụ Văn Châu ngẩn người.

Cậu quay đầu nhìn anh, anh cũng quay lại nhìn cậu.

Ánh mắt cả hai đều mềm mỏng nhưng không chịu thoả hiệp.

Bọn cậu cứ nhìn nhau chằm chằm mãi, lát sau Vương Kiệt Hi mới mở lời tiếp: "Văn Châu, đường chúng ta phải đi còn rất dài nhưng anh chỉ khi tưởng tượng bên cạnh có em, anh đều đã thấy thoả mãn rồi. Loại thoả mãn này khiến anh chẳng màng sợ hãi, cũng chẳng cầu xin gì nhiều. Nên là chúng ta cứ thuận theo ý trời được không? Để cho tình yêu mà anh mong đợi và đường ray cuộc đời mà em lên kế hoạch có thể dần dần hoà nhập lại với nhau, em biết mà, chúng ta có thể làm được."

Nghe xong, Dụ văn Châu cười.

Nhưng cái từng trông còn mơ màng hơn cả giấc mộng, chuyện từng còn kỳ ảo hơn cả hư vinh nhưng giờ lại vì Vương Kiệt Hi mà nó lại trở nên chân thật đến lạ.

Dụ Văn Châu nghĩ, quả nhiên Vương Kiệt Hi là kẻ am hiểu tạo nên kỳ tích mà.

Vậy mình thì sao?

Dụ Văn Châu gục đầu như thể đang nghiêm túc suy xét thứ gì.

Rồi cậu ngẩng đầu, nhìn anh, đáp lại: "Kiệt Hi, em nghĩ thứ mà em am hiểu nhất đó chính là không từ bỏ."

Vậy nên em sẽ sống hết lòng và yêu anh hết sức.
 

Bình luận bằng Facebook