Chương 33: Gặp lại
Bốn tháng sau.
Thứ bảy đó Diệp Tu ngủ một giấc đến giữa trưa mới tỉnh. Cả người choáng váng, hắn uể oải rửa mặt rồi ra khỏi phòng. Bánh Bao đã dậy từ trước, giờ đang chơi game hăng hái. Cửa phòng làm việc chỉ khép hờ, hắn còn có thể nghe thấy tiếng hát vui vẻ của cậu.
Diệp Tu cũng không biết nói gì với thói quen vừa chơi game của hát của Bánh Bao. Hắn ngoáy tai, lê dép ra trước cửa sổ, chuẩn bị làm điếu thuốc cho lên tinh thần. Mùi thuốc lá tràn vào khoang miệng làm di chứng ngủ quên của Diệp Tu dịu đi không ít. Hắn tiện tay mở cửa, một cơn gió nhẹ thoảng qua làm hắn chợt ngây người.
Hôm qua trời vẫn còn lạnh buốt, nhưng đột nhiên hôm nay ngay cả trong gió cũng đã xuất hiện hơi ấm.
Mùa xuân.
Từ khi đám nhỏ rời đi, đã qua một mùa đông lạnh lẽo.
Dù cuộc sống náo nhiệt lúc trước chỉ kéo dài một tháng, nhưng khiến Diệp Tu mất rất nhiều thời gian mới quen lại với cuộc sống quạnh quẽ một người một chó ngày xưa. Thời gian đó thỉnh thoảng cũng có người liên lạc với Diệp Tu: hai cậu sinh viên La Tập và An Văn Dật mỗi tháng đều sẽ về nhà một lần, Kiều Nhất Phàm lúc rảnh cũng sẽ trở về khoe tay nghề tiến bộ với hắn, hiện tại cậu rất thích làm bánh kem, dự định phát triển theo mảng này.
Lư Hãn Văn ở đoàn làm phim có Tô Mộc Tranh và Chu Trạch Khải quan tâm, cuộc sống hàng ngày rất thoải mái, chỉ là địa điểm quay phim ở phương Bắc nên đã lâu không được về nhà. Chỉ thỉnh thoảng mới thấy cậu gọi điện thoại cho Diệp Tu, khoe với hắn gần đây đã gặp những người nào. Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên sau đó đã nói chuyện với bé sóc, rất ủng hộ cậu có mục tiêu của mình. Con sóc hiện tại họ nuôi dù không hoạt bát như Lư Hãn Văn nhưng cũng rất ngoan ngoãn nghe lời.
Mạc Phàm giờ đã là trợ lý chính thức của Tô Mộc Tranh, ở cùng một đoàn làm phim với Lư Hãn Văn. Dù ít nói nhưng hắn vẫn quan tâm chăm sóc cậu, coi như nửa trợ lý của Lư Hãn Văn. Hắn không liên lạc với Diệp Tu, Diệp Tu chỉ có thể nghe vài tin tức của hắn qua cuộc điện thoại với Lư Hãn Văn.
Trâu Viễn từng lén Trương Giai Lạc gọi điện cho hắn, nhưng không có Ô Thiên Cơ tác dụng, Diệp Tu chỉ nghe thấy những tiếng chít chít chít chít mà thôi. Cuối cùng Trâu Viễn rầu rĩ cúp máy, ủ rũ mấy ngày liền, dọa Trương Giai Lạc suýt nữa tưởng rằng bệnh trầm cảm của cậu tái phát.
Tiêu Thời Khâm đi thăm nhà người thân sau Tết, có tiện thể tới bái phỏng Diệp Tu. Đới Nghiên Kỳ đi theo hắn mắt rưng rưng gọi hai tiếng Diệp thần, nhưng cũng không dám nói quá nhiều, làm cho Tiêu Thời Khâm cứ nhìn Diệp Tu với ánh mắt kỳ lạ. “Sau này không có việc gì thì năng đến chơi nhé.” Diệp Tu cũng chỉ có thể nói một câu như vậy trấn an cô bé.
Bên tộc Mèo Chín Đuôi, Cao Anh Kiệt đã bắt đầu tiếp xúc sự vụ tộc trưởng, bận tối mày tối mặt. Bất ngờ là Vương Kiệt Hi lại đến nhà hắn, lấy cớ cảm ơn hắn cho Anh Kiệt tu luyện ké Ô Thiên Cơ, tặng hắn một thùng cá con làm lễ tạ. Diệp Tu và Bánh Bao đều không thích ăn cá, gửi hết cả thùng cho Kiều Nhất Phàm.
Tống Kỳ Anh và Tần Mục Vân hoàn toàn mất liên lạc. Hai chú chim đã rời xa con người đến ở nơi xa xôi, cũng không biết đời này liệu còn cơ hội gặp lại …
Còn có … Khưu Phi ….
Đứa nhỏ này cũng thật là, trời lạnh như vậy, không biết nó có rét không? Diệp Tu đã không thể nhớ lại tâm tình của mình khi Khưu Phi rời nhà lần đầu tiên. Có lẽ phụ mẫu trên đời đều giống nhau, lúc con cái ở nhà thì muốn nó ra ngoài rèn luyện, đến lúc nó thật sự ra ngoài thì lòng nơm nớp vừa lo lắng vừa nhớ nhung … Hầy, hắn đúng là đã nuôi Khưu Phi như nuôi con trai.
Diệp Tu rít nốt hơi thuốc cuối cùng, dần thu hồi dòng suy nghĩ nãy giờ phiêu tán. Hắn vươn vai một cái, nhìn cửa sở mở toang, quyết định cứ đứng đây hít thở không khí mùa xuân vậy, trong nhà còn không ấm như ngoài trời.
Mùa xuân đã đến, tiếng chim hót còn nghe có sức sống hơn trước ... Hả?
Diệp Tu lắng tai nghe tiếng chim hót có vẻ không-giống-bình-thường này, sau đó quay sang nhìn, chỉ thấy hai bóng đen vùn vụt lao tới.
Diệp Tu: “…”
Hai con chim lớn ngồi trên bệ cửa sổ, con bé hơn hết nhìn Diệp Tu rồi lại nhìn Ô Thiên Cơ vẫn treo ở chỗ cũ, hắng giọng nói: “Tiền bối, đã lâu không gặp!”
“Đã lâu không gặp!” Con kia cũng khẽ gật đầu.
Diệp Tu hơi choáng: “Hai đứa … ngàn dặm xa xôi trở về qua xuân à??” Không phải loài chim di trú luôn là mùa thu về phương nam, mùa xuân lên phương bắc sao, sao hai đứa này lại ngược lại thế này …
“Ặc, chuyện này hơi phức tạp, chúng ta vào nhà rồi nói được không ạ?” Tống Kỳ Anh dò hỏi. Cậu hơi lo sau bốn tháng, Diệp Tu sẽ không chào đón hai cậu tự tiện vào nhà.
“Được, được, được, anh còn đang nghĩ làm sao mới có thể liên lạc với các em thì các em liền tự quay về, ha ha, …” Diệp Tu vui vẻ mời hai con chim cắt vào nhà, tiện thể gọi Bánh Bao ra.
Một mùa đông không đến nhưng trong nhà dường như vẫn như xưa, hai cậu nhìn nhau, sau khi được Diệp Tu đồng ý liền biến thành người.
“Tiền bối, lần này bọn em quay lại là sẽ không đi nữa.” Suy nghĩ một hồi, Tống Kỳ Anh quyết định nói.
“Sao thế?” Diệp Tu nhíu mày. Lúc trước không phải mấy đứa đã chọn rất lâu mới kiếm được một chỗ ổn định sao, giờ mới qua một mùa đông, chẳng lẽ đã không chịu nổi rồi?
“Hiện tại khắp nơi đều bị khai phá, bọn em sống ở đâu cũng không ổn.” Tống Kỳ Anh bất đắc dĩ đáp, “Với cả …” Bọn em cũng rất nhớ mọi người, nhớ tiền bồi. Nửa câu này cậu không định nói ra.
“Vậy lần này quay về là tiện đường thăm bọn anh hay là sau này không đi nữa?” Diệp Tu hỏi.
“Ặc đừng đi nha, xa như vậy mà mấy đứa bay tới bay lui, không thấy mệt hả?” Bánh Bao xen vào.
“Vâng, không đi nữa.” Tống Kỳ Anh và Tần Mục Vân nhìn nhau, hạ quyết tâm: “Tiền bối, bọn em định sau này sẽ lấy hình người, sau đó gia nhập Hiệp hội Bảo vệ Môi trường.”
“À được, được. Tui còn số điện thoại của bọn họ đây!” Bánh Bao hớn hở. Lúc đó giúp hai người này tìm chỗ ở thích hợp, Bánh Bao còn tiện thể nghiên cứu trang web của Hiệp hội Bảo vệ Môi trường.
“Đúng, công việc này rất phù hợp với các em.” Diệp Tu cũng đồng ý.
“Chúng em hi vọng sẽ không có nhiều động vật phải mất đi nơi ở như chúng em.” Tống Kỳ Anh thở dài, bây giờ cậu không chỉ truy cầu cuộc sống tự do cho bản thân mình như trước, mà càng muốn giúp đỡ những con vật khốn cùng phải phiêu bạt như họ hơn.
Chuông cửa đúng lúc ấy vang lên, ngoài cửa là Trương Giai Lạc mặc đồ đen toàn thân, lén lén lút lút ôm cái gì trong ngực.
“Cậu lại đến làm gì thế?” Diệp Tu bây giờ cứ thấy người này là có dự cảm không tốt.
“Khụ khụ, Tiểu Viễn có lẽ lại phải làm phiền anh.” Trương Giai Lạc chột dạ lấy con thỏ tai cụp mặt mũi ủ ê trong ngực ra, “Thời gian trước Đại Tôn xuất ngoại, sau đó hôm qua hắn mang năm con poodle hắn nuôi ở nước ngoài về! NĂM con!! Anh nói xem có phải hắn bị điên không, một người bình thường nuôi nhiều chó như vậy làm g?? Nuôi Tiểu Viễn chung với chúng nó thì tui không yên tâm, mà công việc của tui bây giờ càng ngày càng nhiều, chỉ có thể dằn lòng mang nó tới đây.” Trương Giai Lạc cằn nhằn như oán phụ cả nửa ngày rồi mới vào được vấn đề chính.
“Năm con poodle?” Diệp Tu cũng phải chấn kinh. Hắn vẫn biết Tôn Triết Bình rất ngông cuồng, nhưng không ngờ thằng cha này điên tới mức độ này … đúng là người càng nhiều tiền càng tùy hứng!
Đợi Trương Giai Lạc đi rồi, Trâu Viễn biến ngày người ngồi thù lù trong góc, rầu rĩ không buồn nói.
“Sao thế Tiểu Trâu? Về đây không vui sao? Em xem Tiểu Tống Tiểu Tần cũng về này.” Diệp Tu an ủi.
“Em thấy em như kiểu một cái gì đó vướng chân Lạc Lạc.” Trâu Viễn đau lòng. Cậu từ bỏ cơ hội thành người vì Lạc Lạc, không ngờ Lạc Lạc chỉ vì năm con poodle mà không cần cậu.
“Ặc, anh thấy Trương Giai Lạc cũng là vì muốn tốt cho em thôi. Em xem, giờ cậu ta lên hotsearch còn nhiều hơn thời hoàng kim khi xưa, chắc chắn không có thời gian quan tâm em rồi.” Diệp Tu xoa đầu cậu, “Em nghĩ xem, để em cùng một chỗ với năm con poodle, em không sợ bị chúng nó cắn hay sao?” Dù poodle cũng không dữ như vậy …
“Haizzz.” Trâu Viễn thở dài, xoa mặt một lượt, sau đó như thế đã nghĩ thông suốt, đứng lên nói: “Tiền bối, em cũng muốn biến thành người.”
Diệp Tu mìm cười: “Vậy em có muốn làm gì không?”
Trâu Viễn hùng hổ: “Em muốn đi hát, đoạt bát cơm với Lạc Lạc!
Diệp Tu: … Ặc, có chí khí, rất đáng cổ vũ!”
Chiều đó La Tập và An Văn Dật ôm một chồng lớn sách vở về nhà, hai ngày nay là ngày nghỉ hàng tháng của các cậu. Trùng hợp, Kiều Nhất Phàm cũng được nghỉ, còn hẹn Cao Anh Kiệt cùng quay về thăm tiền bối.
Nhìn thấy những người bạn không gặp đã lâu, mọi người đều rất vui vẻ. Kiều Nhất Phàm xắn tay áo mặc tạp dề, chuẩn bị thi truyền tay nghề cho các bạn thưởng thức.
Lư Hãn Văn quay về ngay trước giờ cơm tối, vừa vào cửa đã nhào thẳng lên người Diệp Tu: “Tiền bối, em nhớ anh chết mất!!” Quay phim cả mùa đông, Lư Hãn Văn đã cao sắp tới chóp mũi Diệp Tu rồi. Cùng trở về còn có Mạc Phàm, hắn lẳng lặng vào phòng, thấy Diệp Tu cũng chỉ gật nhẹ đầu rồi vào bếp giúp đỡ Kiều Nhất Phàm.
Diệp Tu hơi ngạc nhiên. Theo đoàn làm phim mấy tháng, thằng nhóc này không làm hiệp khách độc hành nữa à?”
“Mạc Phàm thật ra rất thích giúp đỡ người khác.” Lư Hãn Văn thành thật khen Mạc Phàm một câu.
Ngoài ban công truyền đến tiếng gõ cửa cốc cốc quen thuộc, sau đó là tiếng kêu cũng rất hăng hái: “Diệp thần Diệp thần mau mở cửa! Tiểu Đới tới rồi!”
“Cửa sổ không đóng!” Diệp Tu cũng hăng hái hô lại.
Đới Nghiên Kỳ bay vào, lẽ lưỡi: “Mệt chết em! Diệp thần, em xin cửa hàng trưởng nghỉ một tuần liền để bay đến đây chơi! Ơ ????!!! Sao đông người như vậy?!?!
“Ừ, sao tự dưng đông vậy nhỉ …” Diệp Tu cũng có phần không thích ứng kịp. Rõ ràng hắn chỉ ra đứng cửa sổ hút điếu thuốc, sao đám nhỏ tự nhiên cứ lần lượt quay về vậy?
Bánh Bao bí hiểm: “Có lẽ là vì mùa xuân đã về chăng?”
“Ừm, có khả năng,” Diệp Tu gật gù, “Mùa xuân đến rồi.”
Mùa xuân đến, vạn vật quay về.
Chỉ là, vẫn thiếu một đứa …
Diệp Tu bưng bát cơm, nhìn chỗ trống bên cạnh, lại nhìn khung cảnh náo nhiệt trong nhà, lòng bỗng cảm thấy có điều phiền muộn.
“Các em ăn trước đi, anh ra ngoài hút điếu thuốc!” Diệp Tu để lại nửa bát cơm rồi đứng lên ra cửa.
“Hút thuốc thì ra cửa sổ là được rồi, Diệp thần đi ra ngoài làm gì nhỉ?” Tiểu Đới thì thầm sau lưng.
Diệp Tu đứng ngoài cửa hít sâu một hơi rồi thở ra một vòng khói. Hắn lại cúi xuống, giữa làn khói thuốc, hắn mỉm cười, thầm nghĩ như thế này thật tốt, mọi người đều ở cùng một thành phố, tuy không cùng nhà nhưng thỉnh thoảng có thể tề tựu ăn bữa cơm, đó đã là chuyện rất vui vẻ.
Một điếu thuốc đã hút xong, Diệp Tu dập thuốc, chuẩn bị về nhà thì thang máy đối diện đột nhiên mở ra, là hai người và … một con rùa đen to bự bị họ dắt đi.
“Ồ, dắt Tiểu Cái ra ngoài hả?” Diệp Tu chào.
“Diệp thần, cảm giác lâu lắm rồi không gặp anh.” Lý Hiên vừa gãi đầu vừa cười ngây ngô.
Ngô Vũ Sách lại nhíu mày nhìn hắn: “Dưới nhà có con husky.”
Diệp Tu ngẩn ra.
Cửa thang máy lại khép, còn có tiếng Lý Hiên mơ hồ vọng ra: “A Sách, cậu bấm tầng 2 làm gì?”
Diệp Tu chớp mắt mấy cái rồi cất bước. Thang máy còn đang đi lên, hắn nhìn cầu thang bộ. Ở tầng 2 nhưng ngày nào cũng đi thang máy chắc chỉ có người lười như hắn.
Diệp Tu đi xuống tầng dưới, càng bước càng nhanh, cuối cùng gần như là chạy xuống.
Trước bồn hoa dưới sân, một con vật cao lớn lông xám đậm đang đi qua đi lại, thấy tiếng bước chân, nó ngẩng đầu lên, đôi con ngươi vàng sáng lấp lánh trong đêm tối.
Diệp Tu dần bước chậm lại.
Sói xám dường như nở một nụ cười.
Tiền bối, em đã về.
Hoàn