Hoàn [Toàn viên] Huwa Huwa

ButNgonPhi

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
6,230
Location
Hàng Châu
Fan não tàn của
Team Tiểu đội trưởng, Sở-Tô-Nhu-Quả-Đới
#42
Chương 29: Biến hóa
Việc nâng cấp Ô Thiên Cơ diễn ra cực kỳ thuận lợi.​
Sau khi Diệp Tu khảm móng An Văn Dật vào Ô Thiên Cơ, ngay cả một người bình thường như hắn cũng cảm nhận được trong không khí xuất hiện cái ‘mùi’ rất đậm.​
Có phản ứng mạnh nhất trong cả bọn là Cao Anh Kiệt. Cái đuôi thứ năm của cậu vốn đã tu thành, nhưng vì căn cơ chưa vững nên túm lông đỏ trên chóp nó hơi nhạt. Cao Anh Kiệt nhanh chóng biến về hình mèo, năm cái đuôi xòe ra như quạt, túm lông đỏ ở chóp đuôi thứ năm đậm hơn bằng tốc độ mắt thường cũng có thể trông thấy.​
“Anh Kiệt thật lợi hại …” Kiều Nhất Phàm tán thưởng.​
Cao Anh Kiệt ngượng ngùng cong cái đuôi vừa mới đỏ lên gãi đầu: “Đều phải cảm ơn tiền bối …”​
Diệp Tu châm điếu thuốc, cười một tiếng: “Haha, giờ là lúc các em quyết định đây.”​
Tất cả mọi người đều nghiêm túc. Hôm qua tiền bối Diệp Tu đã nói muốn họ nghiêm túc cân nhắc phương hướng cuộc sống tương lai. Quan trọng nhất là phải quyết định xem muốn trở thành một con người mãi mãi hay tiếp tục làm động vật nhỏ vô ưu vô tư, an bình sống nốt quãng đời có thể coi là ngắn so với tuổi thọ con người.​
“Tiền bối, em muốn làm một con người thực thụ, sau đó học nấu nướng.” Kiều Nhất Phàm phát biểu đầu tiên.​
Làm một chú mèo gần như vô hình trong tộc Mèo Chín Đuôi, chịu đủ mọi sự lạnh nhạt, cuộc sống ngày hôm ngay chính là khung cảnh Kiều Nhất Phàm trước đây có nằm mơ cũng chưa từng tưởng tượng ra. Nay có cơ hội để duy trì nó, cậu tuyệt đối không thể bỏ lỡ.​
“Em cũng thế! Em muốn diễn phim truyền hình như chị Tô anh Tiểu Chu!” Lư Hãn Văn cũng giơ tay, thần sắc cực kỳ nghiêm túc.​
“Được.” Diệp Tu gật đầu, lại châm một điếu thuốc, “Nhưng Tiểu Lư phải nghĩ kỹ, giới giải trí không dễ sống như vậy đâu!”​
“Em không sợ!” Lư Hãn Văn luôn lạc quan.​
“Các em thì sao?” Diệp Tu hỏi La Tập và An Văn Dật.​
“Em muốn đi học,” An Văn Dật đẩy kính – không biết hai đứa Tiểu La Tiểu An kiếm ở đâu ra hai cái kính nhìn rất tri thức.​
“Em cũng thế,” La Tập cũng đẩy kính, “Em còn muốn học toán, làm nhà khoa học.”​
Bôp bộp bộp, Diệp Tu vỗ tay, “Suy nghĩ của em quá vĩ đại, rất đáng cổ vũ.” Nhà khoa học, với người cả ngày ru rú trong nhà như Diệp Tu, đúng là danh từ trong truyền thuyết.​
“Vậy nên em muốn hỏi tiền bối, nếu quả thực như lời anh nói, chúng em có thể vĩnh viễn duy trì hình người, vậy không biết có thể có thân phận con người tương ứng không?” An Văn Dật tỉnh táo đưa ra vấn đề, “Theo như em biết, một con người trong xã hội đầu tiên phải có căn cước công dân. Nhưng chúng em trước mắt không thể làm thẻ căn cước được.”​
“Ừm, câu hỏi của em rất mấu chốt, chờ anh gọi điện thoại.” Diệp Tu dập thuốc, cầm điện thoại lên bấm số.​
“Alo? Diệp Thu à? Rảnh không, giúp anh việc này với!”​
Sau mười phút, Diệp Tu cúp điện thoại, quay lại mỉm cười với những đôi mắt long lanh đang nhìn mình sùng bái: “Giải quyết xong!”​
An Văn Dật và La Tập kính sợ vái hắn: “Cảm ơn tiền bối.”​
“Đừng khách khí,” Diệp Tu cười nói, “Có em trai chính là để dùng trong những lúc thế nào.”​
Ở thành phố B cách đó xa xa, Diệp Thu hắt xì một cái.​
“Em và Tiểu Tần không thay đổi quyết định.” Chưa cần Diệp Tu phải hỏi, Tống Kỳ Anh đã chủ động trả lời.​
“Em cũng thế.” Khưu Phi rũ mắt. Diệp Tu xoa đầu cậu.​
Chỉ còn Trâu Viễn buồn bã: “Em cũng không biết mình nên làm cái gì …” Cậu rất thích cuộc sống hiện tại, nhưng thỉnh thoảng cũng hoài niệm thời gian làm một bé thỏ bên cạnh Trương Giai Lạc, dù trong lúc ấy cậu đã từng bị trầm cảm.​
“Tiểu Trâu cứ suy nghĩ cho kỹ, không vội.” Diệp Tu trấn an.​
“Lão đại lão đại!!” Bánh Bao (suýt chút nữa bị tác giả quên mất) im lặng nãy giờ như đang suy nghĩ cái gì, giờ mới giơ tay phát biểu: “Em cũng muốn suy nghĩ thêm một chút!”​
Diệp Tu nhướn mày. Bánh Bao không phải người đầu tiên phát biểu đã làm hắn rất bất ngờ, lúc này hình như lại có ý từ chối … Thôi được rồi, mạch não của Bánh Bao không phải thứ hắn có thể hiểu được.​
Diệp Tu nhìn quanh một vòng: “Có phải anh quên ai không nhỉ …”​
Mạc Phàm đang được Tô Mộc Tranh quăng hạt dưa cho ăn: “Hắt xì!”​
Trừ Trâu Viễn, các bé thú còn lại đều đã quyết định. Mãi mãi duy trì hình dáng con người, làm điều này giờ không hề khó. Đầu nhọn của Ô Thiên Cơ nhấn một cái lên ngực, ánh sáng xanh lóe lên, người thử nghiệm đầu tiên – Kiều Nhất Phàm – sờ lên ngực, cảm thấy tim đập nhanh chưa từng có.​
Đôi tai mèo và cái đuôi mèo vốn vẫn duy trì khi cậu biến thành người giờ đã biến mất, Kiều Nhất Phàm hiện tại nhìn không khác gì một thiếu niên bình thường. Cậu tự nhìn mình hồi lâu, sau đó cố gắng nhớ lại cảm giác biến thành mèo trong quá khứ, nhưng lúc này không có chuyện gì xảy ra.​
“Đúng là không thể biến lại thành mèo rồi …” Kiều Nhất Phàm lẩm bẩm. Dẫu biết Ô Thiên Cơ rất kỳ diệu, cũng đã chuẩn bị tâm lí nhưng khả năng nghịch thiên của cái Ô này vẫn làm cậu ngạc nhiên không thôi.​
La Tập và An Văn Dật cũng thuận lợi cố định hình người. Nhưng trước khi tiến hành “chọc ô” cho Lư Hãn Văn, Diệp Tu hỏi: “Tiểu Lư, lúc Văn Châu và Thiếu Thiên quay về anh biết ăn nói sao với hai đứa nó bây giờ?”​
Lư Hãn Văn sững sờ hồi lâu, rõ ràng chưa từng nghĩ tới vấn đề này.​
“… Cứ nói thẳng với họ em biến thành người?” Cậu dè dặt đáp.​
“Chắc chắn chúng nó sẽ nghĩ không phải anh bị điên thì là em bị điên.” Diệp Tu cũng cạn lời.​
“Thế thì phải làm sao bây giờ QAQ?” Bé sóc bắt đầu hoảng.​
“Thôi kệ!” Diệp Tu dứt khoát cầm Ô Thiên Cơ chọc nhẹ một cái lên ngực cậu sóc, “Cùng lắm cứ để bọn nó nghĩ anh bị điên đi!”​
Lư Hãn Văn nhào lên ôm Diệp Tu một cái: “Em biết là tiền bối nhất định sẽ có biện pháp mà!”​
Diệp Tu giật giật khóe miệng, cái này thì gọi gì là biện pháp, chẳng qua là ăn ngay nói thật thôi. Không biết hai đứa đầu óc bình thường không bệnh kia có tin không nữa … Người bình thường đều sẽ không tin nổi đúng không? Haiz, cùng lắm là mua đền cho chúng nó một con sóc vậy!​
Diệp Tu lần đầu tiên có cảm giác cắn rứt khi dụ dỗ con nhà người khác.​
Hắn tiện tay vỗ vai Lư Hãn Văn: “Ngày mai Sở Vân Tú có nói đi đến buổi casting kiểu gì không?”​
Lư Hãn Văn trả lời: “Chị Vân Tú sẽ qua đón em ạ! Tiện thể mang Mạc Phàm về!”​
“À! Mạc Phàm!” Diệp Tu lúc này mới nhớ ra chú bé hamster đã bị mình quên khuấy mất. Ặc, bao giờ nó về cũng phải hỏi nó tính sau này thế nào mới được, dù cả ngày cạy mồm nó nói không quá ba câu…​
Nhìn đám nhỏ hắn nuôi lớn (?!!!!) nay đều đã có dự định cho tương lai của mình, Diệp Tu chợt cảm thấy mình đã già …​
Đang cảm khái thì chuông điện thoại vang lên cắt đứt dòng cảm xúc chưa kịp thành hình của Diệp Tu.​
Tên người gọi đến khiến hắn hơi ngạc nhiên: “Trương Giai Lạc?? Sao cậu biết số điện thoại nhà tôi?”​
“Anh không cần biết chuyện này! Diệp Tu, tui muốn nói anh nghe một chuyện!” Trương Giai Lạc ồn ào, “Tui nghỉ việc chỗ vườn thú rồi! Giờ chuẩn bị mở một cái studio cùng người hợp tác, quyết tâm quay lại tấn công showbiz, trở lại nhạc đàn!”​
Diệp Tu: “… Ừ?”​
Đầu dây bên kia của Trương Giai Lạc hình như có tiếng người khác: “Aizz, tui muốn nói với anh giờ tui có thể đón Tiểu Viễn về nuôi rồi! Nên tui không làm phiền anh thêm nữa, ngày mai anh có rảnh không, tui qua nhà anh đón Tiểu Viễn!”​
“Chờ đã Trương Giai Lạc, người hợp tác với cậu là ai?” Diệp Tu ngắt lời hắn.​
“Haha ~ anh chắc chắn không ngờ đâu!! Trương Giai Lạc cười he he, “Tôn.Triết.Bình!!!!! Hắn về nước rồi á!!!!!”​
 

ButNgonPhi

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
6,230
Location
Hàng Châu
Fan não tàn của
Team Tiểu đội trưởng, Sở-Tô-Nhu-Quả-Đới
#43
Chương 30: Đếm ngược


“Tôn.Triết.Bình! Hắn về nước rồi á!”​

Tôn Triết Bình ở ẩn đã được ba năm, Phồn Hoa Huyết Cảnh lừng lẫy một thời đã sớm trở thành gió thoảng mây trôi. Nhưng bọn họ có rất nhiều fan hâm mộ trung thành vẫn ôm ấp tín ngưỡng cũ, lúc này nghe tin Tôn Triết Bình đã trở về, Trương Giai Lạc sắp tái xuất, cả giới giải trí đều đang sôi trào.​

Tôn Triết Bình bị thương ở cổ họng, không thể hát được nữa, nhưng hắn và Trương Giai Lạc khi debut năm xưa đã nổi tiếng vì có thể tự làm nhạc, bây giờ hắn sáng tác cho Trương Giai Lạc thể hiện, dùng một cách thức khác để tái hiện lại Phồn Hoa Huyết Cảnh. Bất luận là fan cũ nhiều năm của họ hay là fan mới của Trương Giai Lạc đều rất mong chờ lần hợp tác này.​

Đương nhiên, những chuyện đó không liên quan gì đến Diệp Tu. Nó chỉ liên quan đến chú thỏ tai rủ Trâu Viễn mà thôi!​
Khi Diệp Tu đem sự tình Trương Giai Lạc muốn đón Trâu Viễn về kể cho người trong cuộc, Trâu Viễn vẫn rất hoang mang: “Lạc Lạc muốn tái xuất sao?” Cậu muốn xác nhận lại một lần.​

“Đúng vậy, cộng tác năm xưa của chủ em quay về, hai người họ quyết định lại cùng nhau làm nhạc, hiện tại đang thuê một căn nhà. Hắn nói sau đón em về, sau này sẽ không giống như trước kia nữa.” Diệp Tu kiên nhẫn giải thích, “Tiểu Trâu, ý của em thế nào?”​

“Em không biết …” Trâu Viễn gãi đôi tai cụp, “Nếu em từ chối, tiền bối sẽ rất khó giải thích với Lạc Lạc đúng không? Giống như trường hợp của Tiểu Lư ấy …”​

Lư Hãn Văn ủ rũ: “Đúng vậy, nhưng em vẫn thích làm con người hơn, còn có thể làm siêu sao mà!”​

“Quan trọng nhất là mong muốn của em” Diệp Tu xoa đầu Trâu Viễn, “Đừng lo, cũng đừng quan tâm ý kiến người khác, hãy làm theo mong muốn thực sự của em đi.”​

Trâu Viễn dụi đầu lên tay Diệp Tu, sau đó ngẩng lên, hai mắt kiên định: “Tiền bối, em muốn về với Lạc Lạc. Dù rất không nỡ xa mọi người, nhưng Lạc Lạc đã nuôi em lớn, em hy vọng có thể ở bên bầu bạn để Lạc Lạc luôn được vui vẻ.”​

Diệp Tu cảm khái: “Tiểu Trâu đúng là một em bé ngoan. Việc may mắn nhất đời này của Trương Giai Lạc chính là nhận nuôi em đó.”​

Trâu Viễn bẽn lẽn mỉm cười.​

Lại thêm một người đã xác định được hướng đi. Ngày hôm sau, Sở Vân Tú lái xe tới đón Lư Hãn Văn, tiện thể trả lại bé hamster Mạc Phàm đang ỉu xìu như cơm nguội.​

“Nhớ chăm sóc Tiểu Lư cẩn thận, hôm nay anh giao đứa nhỏ này cho cô!” Diệp Tu vẫn chưa yên tâm, bèn dặn dò.​

Sở Vân Tú trợn mắt: “Anh đừng giống như bà mẹ già như thế nữa được không? Năm đó Mộc Mộc đi theo tui anh cũng nói như vậy. Nhiều năm như vậy rồi mà anh còn chẳng thèm đổi lời thoại!”​

Diệp Tu thở dài: “Hết cách! Ai bảo anh lại là một người có trách nhiệm như vậy!”​

Sở Vân Tú đóng cửa xe lại, phóng đi.​

Diệp Tu bị khói phả đầy mặt, sờ mũi: “Cậu nói xem ý cô nàng là gì?”​

Mạc Phàm cũng bị khói phả đầy mặt: “…”​




Diệp Tu cầm Mạc Phàm vào thang máy rồi chợt nói: “Ô Thiên Cơ đã nâng max cấp.”​

Mạc Phàm ngẩng lên vô cảm nhìn hắn.​

“Giờ cậu có hai lựa chọn, một là mãi biến thành người, nhưng không thể biến lại thành hamster nữa. Sẽ phải sống theo cách của con người, với tuổi thọ của một con người. Hai là, giữ nguyên dạng. Diệp Tu xoay cậu sang đối diện với gương trong thang máy.​

Mạc Phàm im lặng, không biết đang nghĩ gì.​

“Tóm lại cậu cứ nghĩ kỹ đi rồi nói với tôi.” Cửa thang máy mở, Diệp Tu bước ra. Mạc Phàm lên tiếng: “Tôi chọn cách một.”​

Mạc Phàm là hậu duệ của hai con hamster, từ khi còn rất nhỏ đã trốn khỏi nhà chủ, lang bạt khắp nơi, liều mạng sinh tồn, rõ là hamster mà lại sống khổ như chuột đồng. Cuộc sống lang bạt kỳ hồ từ tấm bé làm cậu biết rõ một điều, bất kỳ hoàn cảnh nào cũng phải chọn thứ có lợi cho mình nhất.​

“Anh cần gì?” Mạc Phàm vẫn nhớ điều kiện trao đổi lần trước là hắn phụ trách quét dọn vệ sinh.​

“Lần này miễn phí cho cậu.” Diệp Tu cười nói.​

Mạc Phàm im lặng một lát: “Sau này có việc thì có thể tìm tôi.” Nghĩa là hắn đã nhận phần ân tình này của Diệp Tu. Ân tình thay đổi cả cuộc đời hắn, hắn sẽ dùng quãng đời còn lại để báo đáp.​

“Đừng vội, giờ cậu chưa giúp được gì tôi đâu!” Diệp Tu không hề khách khí, “Hamster bé nhỏ à, trước hết hãy nghĩ xem mình có thể làm gì đi đã!”​

Mạc Phàm bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ cuộc sống tương lai mình. Thứ hắn am hiểu nhất bây giờ là đổ rác, chẳng lẽ sau này lại đi làm … nhặt ve chai.​




Tối hôm đó, Lư Hãn Văn về cùng Trương Giai Lạc.​

“Chị Vân Tú muốn đưa em về, nhưng Trương Giai Lạc đại ca muốn đến gặp tiền bối nên tiện thể đưa em về luôn ạ.” Lư Hãn Văn bừng bừng sức sống, cười tươi roi rói, có vẻ tâm tình rất tốt.​

“Buổi casting thế nào?” Nhìn biểu cảm mau-hỏi-em-đi của Lư Hãn Văn, Diệp Tu cũng chiều theo ý cậu. Nhìn gương mặt sáng bừng như mặt trời bé con của cậu cũng làm tâm trạng hắn khá hơn.​

“Ha ha ha, kết quả đương nhiên là … vượt qua!” Lư Hãn Văn bổ nhào lên người Diệp Tu, “Tiền bối, tiền bối, em đỗ rồi! Bọn họ để em diễn vai em trai chị Tô trong Người đến từ Tinh cầu Thỏ đó, em giỏi không??”​

Diệp Tu xoa đầu cậu, khích lệ: “Tiểu Lư giỏi lắm!” Nói thật, hắn cũng không ngờ Lư Hãn Văn có thể thuận lợi vượt qua buổi casting như vậy, xem ra Sở Vân Tú nói cậu nhóc có thiên phú không phải là lời xã giao.​

“Tiền bối, em muốn được thưởng ~~” Lư Hãn Văn phấn khích “chụt” một cái lên mặt Diệp Tu, “Tiền bối, đêm nay em muốn ngủ trên giường ~”​

“Vậy em thương lượng với Khưu Phi nhé,” Diệp Tu thả cậu nhóc ra, “Hai đứa đánh một trận, ai thắng thì được lên giường.”​

Lư Hãn Văn bĩu môi: “Vậy em cho anh nợ! Khưu Phi sắp phải đi rồi, em nhường cho cậu ấy.” – Cậu bé ra vẻ hào phóng.​

“Này, mấy người không nhìn ngó gì đến tui lâu lắm rồi đó!” Trương Giai Lạc đã đứng đây lâu lẩu lầu lâu, không chịu nổi màn anh anh em em này nữa, “Giờ không còn sớm nữa, tui còn phải đi mua đồ cho Tiểu Viễn, đồ lúc trước tui quên mang về rồi”​

“Mua làm gì, chỗ tôi không thiếu cái gì nha!” Diệp Tu cười ha ha, “Trương Giai Lạc, gần đây vui quá nên cái IQ vốn đã không cao lắm của cậu giờ hạ xuống âm luôn rồi hả?”​

“Đm cả nhà anh, Diệp Tu!!” Trương Giai Lạc dựng thẳng ngón giữa, “Tui vốn định tặng luôn cái thẻ kia cho anh, nhưng anh đã nói vậy thì trả ngay thẻ đây cho tui nạp điểm IQ!”​

“Còn đếch! Cái thẻ của cậu sớm đã hết sạch rồi!” Diệp Tu phản kích mạnh mẽ.​

“Không phải chứ? Hết nhanh như vậy sao?” Trương Giai Lạc nghi ngờ.​

“Cậu giàu như vậy, giờ lại thêm một gã Tôn Triết Bình giàu sụ, tiếp tế cho một nhà cùng khổ của tôi được khum?” Diệp Tu quay sang véo gương mặt nhỏ nhắn của Lư Hãn Văn: “Nhìn Tiểu Lư nhà tôi xem, gầy đét!”​

Lư Hãn Văn chớp mắt mấy cái, cố hóp đôi má phúng phính lại.​

“=.= tui không nói chuyện với anh nữa, anh vào ôm Tiểu Viễn ra đây, tui không vào nhà nữa đâu.” Trương Giai Lạc đầu hàng.​

Diệp Tu vừa lắc đầu vừa đi vào nhà: “Trương Giai Lạc, nói chuyện với cậu như nói với cái đầu gối vậy!”​

Trương Giai Lạc rất muốn đánh người.​



Diệp Tu chạy lên chạy xuống hai, ba lượt để vận chuyển hết đống đồ đạc, cái ổ nhỏ, đồ ăn thỏ, cỏ linh lăng, … của Trâu Viễn. Lúc phải về, Trâu Viễn nhìn Diệp Tu mà ánh mắt rưng rưng, muốn nói nhưng lại ngại Trương Giai Lạc vẫn còn ở đây nên đành im lặng, chỉ có thể dùng đôi mắt phiếm hồng loang loáng ánh nước nhìn từng người, thể hiện sự quyến luyến trong lòng.​

Diệp Tu không biết lấy từ đâu ra một cái chuông nhỏ thắt lên cổ Trâu Viễn: “Lần trước đi mua ổ cho em Tiểu Đường tặng cái chuông này, bao giờ nhớ bọn anh thì rung chuông lên để Trương Giai Lạc cho em về đây gặp mọi người.”​

Trương Giai Lạc nhìn Diệp Tu, không biết phải nói gì: “Này, dù Tiểu Viễn có hiểu nhân tính thế nào thì vẫn là một con thỏ, anh nói chuyện với nó mà nó hiểu được sao?”​

Diệp Tu đứng dậy: “Nó có hiểu không cũng chẳng quan trọng, cậu hiểu là được rồi.”​

Trương Giai Lạc chép miệng: “Tui biết Tiểu Viễn nhà tui đáng yêu, anh không nỡ xa đúng không? Haiz, bao giờ rảnh tui sẽ mang nó về đây cho anh gặp một lát. Chỉ được một lát thôi nhé!”​

Diệp Tu sập cửa: “Bái bai!”​

Hắn quay lại, chỉ thấy La Tập – người trước nay thân nhất với Trâu Viễn – phờ phạc ngồi xổm trong góc nhà. Diệp Tu đi qua vỗ nhẹ lên vai cậu: “Trên đời không có bữa tiệc nào là không tàn, huống hồ không phải là không thể gặp lại nữa.”​

La Tập uể oải gật đầu: “Em biết, nhưng vẫn rất nhớ Tiểu Viễn.”​

Cao Anh Kiệt đứng bên cạnh cứ ngập ngừng muốn nói lại thôi: “Tiền bối …”​

“Ừ?” Diệp Tu chỉ nhìn Cao Anh Kiệt là biết, “Tiểu Cao cũng phải quay về rồi sao?”​

“Vâng, đã tu luyện xong rồi, hôm qua tộc trưởng cũng nhắn em phải trở về, …” Cao Anh Kiệt nhỏ giọng trả lời, “Chắc là em cũng phải tạm biệt mọi người …”​

Kiều Nhất Phàm không nỡ xa bạn: “Anh Kiệt …”​

“Tớ sẽ xin tộc trưởng nghỉ phép để đến gặp mọi người!” Cao Anh Kiệt kiên định trả lời, “Tớ sẽ cố gắng để tộc trưởng đồng ý! Nếu tộc trưởng không đồng ý thì tớ cũng sẽ lén trốn tới đây!” Đây là quyết tâm liều lĩnh nhất tới giờ của một Cao Anh Kiệt luôn luôn ngoan ngoãn nghe lời.​

Ở đại bản doanh Mèo Chín Đuôi cách đó rất xa, Vương Kiệt Hi hắt xì một cái.​

“Các em đều đi ngày mai hết hả?” Diệp Tu châm điếu thuốc, hỏi.​

Cao Anh Kiệt nhìn về phía Tống Kỳ Anh và Tần Mục Vân, hai cậu gật đầu.​

Khưu Phi cảm thấy mũi cay cay: “Tiền bối, em…”​

“Lớn rồi, đừng ngốc.” Diệp Tu vò đầu Khưu Phi, “Cũng không phải là không thể quay về, đúng không?”​

Khưu Phi sụt sịt trả lời: “Xin tiền bối nhất định đừng chuyển nhà!”​

Diệp Tu thở ra, nụ cười khẽ như ẩn như hiện sau làn khói thuốc: “Cái nhà này luôn hoan nghênh mấy đứa trở về bất cứ lúc nào.”​
 

ButNgonPhi

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
6,230
Location
Hàng Châu
Fan não tàn của
Team Tiểu đội trưởng, Sở-Tô-Nhu-Quả-Đới
#44
Chương 31: Tạm biệt

Rạng sáng ngày hôm sau, cả đoàn người lên đường. Dù sao Tống Kỳ Anh và Tần Mục Vân phải vượt núi băng đèo bay qua mấy nghìn cây số, xuất phát muộn sợ không tiện.​

“Ngay cả bữa cơm chia tay cũng chưa được ăn nữa!” Lư Hãn Văn rầu rĩ không vui.​

Diệp Tu xoa đầu cậu: “Sau này sẽ có cơ hội gặp lại mà!”​

Tống Kỳ Anh và Tần Mục Vân đều biến lại thành chim cắt, bị nhét trong cái ba lô leo núi hồi trước đã đưa các cậu từ vườn thú ra ngoài. Đến ngoại thành, Diệp Tu mới thả các cậu ra rồi treo lên cổ mỗi cậu một cái túi nhỏ.​

“Bên trong có một chút đồ ăn, trên đường khó kiếm mồi thì lấy ra mà ăn nhé,” Diệp Tu dặn dò, “Đi rồi sẽ không biến thành người được nữa, cố làm quen!”​

Tống Kỳ Anh gật đầu: “Bọn em sẽ chú ý!”​

Diệp Tu vỗ trán một cái: “Suýt nữa quên chuyện quan trọng nhất, sau này đứng nói tiếng người nữa nhé, lỡ bị nghe thấy là sẽ bị bắt về nghiên cứu đó!”​

Hai con chim cắt lập tức ngậm miệng.​

“Được rồi, đi sớm đi kẻo trễ!” Diệp Tu vuốt cánh hai đứa.​

“Lại đây trao nhau cái ôm yêu thương lần cuối đi!” Bánh Bao (lâu lắm mới được ra sân …) nhảy ra, dào dạt cảm xúc: “Hai đứa mãi là những tiểu đệ anh bảo kê!”​

Tống Tần: “…”​

Sau khi Bánh Bao chen ngang, bầu không khí nhẹ nhõm hơn không ít. Hai con chim lần lượt ôm một lần, sau đó nói tạm biệt rồi cùng vỗ cánh vọt lên bầu trời.​

Diệp Tu nhìn hai bóng chim ngày càng xa trên không trung, chớp mắt mấy cái rồi nhìn về phía Khưu Phi.​

Khưu Phi lúc này vẫn ở hình người, cậu chạy tới ôm chầm lấy Diệp Tu, dụi đầu vào trong ngực hắn, hít một hơi thật sâu: “Tiền bối, em nhất định sẽ trở về, anh đợi em được không?”​

Diệp Tu vỗ nhẹ lên lưng cậu, trêu chọc: “Nói gì vậy, chẳng lẽ anh sẽ thừa dịp em không ở đây để trốn mất hay sao?” Khưu Phi lần đầu tiên làm nũng công khai trước mặt mọi người như vậy nên cũng thấy hơi ngại, rụt tay về: “Vậy, mình đi đây. Mình sẽ nhớ các bạn ..”​

Bánh Bao dang rộng hai tay: “Không trao nhau cái ôm yêu thương sao?”​

Khóe miệng Khưu Phi giật giật: “Ặc, không cần, tạm biệt mọi người.”​

Đến khi Khưu Phi biến mất sau bìa rừng, Bánh Bao bỗng nhiên nhớ ra: “Thế quần áo của Khưu Phi thì sao?”​

Diệp Tu cũng trầm ngâm: “Ừ, cũng phải.” Hắn rũ Ô Thiên Cơ ra: “Trời hơi mưa rồi, về nhà thôi.”​




Chiều đó Mạc Phàm tìm đến Diệp Tu, nhắc lại lựa chọn của mình: “Biến thành người.”​

Diệp Tu hỏi hắn đã nghĩ tương lai sẽ làm gì chưa?​

Mạc Phàm rũ mắt: “Tô Mộc Tranh đang tuyển trợ lí.”​

Diệp Tu nghe là hiểu. Mạc Phàm trong lốt hamster ở cùng Tô Mộc Tranh hai ngày, quả nhiên đã nghe được không ít thông tin. Siêu sao Tô Mộc Tranh rất dễ gần, nhưng đại diện của cô là Sở Vân Tú lại cực kỳ khó tính. Nhưng một tháng qua quan sát, Mạc Phàm tuy ít nói nhưng rất chịu khó, nhân phẩm cũng coi như đáng tin, Diệp Tu cũng yên tâm để hắn làm trợ lý cho Tô Mộc Tranh.​

Diệp Tu gọi điện thoại tiến cử Mạc Phàm, sau đó quay lại nói với hắn: “Tôi chỉ cho cậu cơ hội thử sức, có được hay không phải do chính bản thân cậu.”​

Mạc Phàm im lặng nhưng vẻ mặt lại rất nghiêm túc.​




Chạng vạng tối hôm đó Diệp Tu nhận được điện thoại của em trai nói vấn đề thẻ căn cước cho Lư Hãn Văn, Kiều Nhất Phàm, La Tập và An Văn Dật đã giải quyết xong. Hắn tiện thể nhờ thằng em cơ cấu cho một cái nữa, thế là bị Diệp Thu nóng máu quăng điện thoại: “Tự anh đi mà làm!”​

Nhưng sau đó em trai hắn vẫn rất thành thật gửi thêm thẻ căn cước của Mạc Phàm tới.​

Lại còn bổ sung một câu: “Ê, dạo này không phải anh đi buôn người đấy chứ? Sao tự dưng tòi ra lắm người không có hộ khẩu như vậy?”​

Diệp Tu bí hiểm trả lời: “Nên em nghĩ cách giải quyết vấn đề này đi nhé!”​

Diệp Thu lập tức cảm thấy đáng lẽ mình nên bóp chết thằng anh này ngay từ lúc lão trộm hành lý của mình trốn nhà bỏ đi.​

Lư Hãn Văn đỗ buổi casting nhưng dù sao vẫn là người mới 100%, còn rất nhiều thứ cần phải học. Sở Vân Tú làm việc rất nhanh nhẹn, hôm sau đã lái xe tới đón Lư Hãn Văn vào đoàn huấn luyện tập trung, tiện thể đón luôn trợ lý mới Mạc Phàm đến làm việc.​

An Văn Dật và La Tập đăng ký ôn thi đại học, quyết định cùng học một trường. Để cho tiện, hai người thậm chí cùng dọn đến trọ trong trường.​

Kiều Nhất Phàm vào học trường nấu ăn chuyên nghiệp. Trường ở ngoại thành, có ký túc xá.​

Lần lượt tiễn bước từng đứa nhỏ, đến lúc có thời gian ngồi lại, Diệp Tu mới chợt phát hiện ra cuộc sống đã quay về yên tĩnh như một tháng trước.​

“Bánh Bao, em có thấy hình như hơi lạnh không?” Diệp Tu khoanh tay, run cầm rập.​

Bánh Bao và Diệp Tu đang ngồi ở bàn ăn, mỗi người úp một cốc mỳ ăn liền. Cậu húp mì sồn sột nên lời nói có phần không rõ ràng: “Tháng mười một rồi ạ, trời đương nhiên lạnh.”​

Diệp Tu thở dài: “Ít người, trong nhà quạnh quẽ quá.” Ngẩng lên thấy Bánh Bao đang nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ lạ, lại không nhịn được bật cười: “Ăn nhanh lên, Điểm tâm còn gọi chúng ta đi làm nhiệm vụ công hội đấy.”​

Cuộc sống nên có dáng vẻ của nó, dẫu là náo nhiệt hay là cô độc. Dù là tư thái gì, cuộc sống vẫn luôn tiếp tục.​
 
Last edited:

ButNgonPhi

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
6,230
Location
Hàng Châu
Fan não tàn của
Team Tiểu đội trưởng, Sở-Tô-Nhu-Quả-Đới
#45
Chương 32: Bé sóc

Khi Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên rốt cuộc đi công tác quay về, Diệp Tu đang ngồi xổm ở cửa hàng thú cưng Hưng Hân chọn sóc.​

“Bánh Bao, em thấy chúng ta có thể lừa người được không?” Diệp Tu đau khổ nhìn cả loạt sóc đủ mọi dáng vẻ trước mặt.​

Bánh Bao nghiêm túc chỉ vào một cái lồng: “Em cảm thấy con này rất giống Tiểu Lư.”​

Diệp Tu nhìn sang, đó là một con sóc con đuôi xù màu đỏ, rất giống Lư Hãn Văn, có lẽ là cùng một loài. Nhưng Tiểu Lư lúc nào cũng nhảy nhót tưng bừng, còn con này …​

“Nhìn hơi ngốc.” Chị chủ hào phóng để giá hữu nghị, Bánh Bao xách cái lồng, Diệp Tu thỉnh thoảng cúi xuống xem một chút. Con sóc uể oải dựa vào một góc lồng, cũng không động đậy.​

“Chậc, hi vọng Văn Châu đi công tác dùng não quá độ, giờ về IQ sẽ hạ xuống cùng một level với Hoàng Thiếu Thiên.” Diệp Tu chắp tay trước ngực cầu nguyện trong thang máy.​

Sau đó cửa thang máy mở ra, hai người gặp ngay Dụ Văn Châu tay kéo hành lý tay tìm chìa khóa.​

… và Hoàng Thiếu Thiên đang đập cửa nhà Diệp Tu liên tục, vừa đập vừa hô mau mở cửa mau mở cửa tui biết anh ở nhà.​

Diệp Tu: “…”​

Hoàng Thiếu Thiên: “… Đm”​

Dụ Văn Châu: “Ha ha"​

Bánh Bao: “?”​

“Chà, không ngờ lại có lúc thấy người ru rú trong nhà suốt ngày như anh đi ra ngoài giữa trời đông lạnh như thế này? Lại còn cầm theo Hãn Văn nữa chứ? Đm, trời lạnh vậy mà anh đưa nó ra ngoài, Hãn Văn cảm lạnh thì sao????? Anh xem, nhìn nó bây giờ ủ rũ thế nào” Hoàng Thiếu Thiên quay sang đối mặt Diệp Tu, vừa lên tiếng làn nói không phanh được mồm.​

Dụ Văn Châu tranh thủ lúc hắn nghỉ lấy hơi xen vào: “Một tháng nay làm phiền tiền bối rồi, Tiểu Lư …” Hắn bước lên định nhận lấy cái lồng sóc trong tay Bánh Bao, nhưng Diệp Tu chột dạ, vô thức kéo Bánh Bao lùi lại một bước. Thấy ánh mắt hơi kinh ngạc của Dụ Văn Châu, hắn mới gượng cười hai tiếng, đưa chiếc lồng tới.​

“Ừm, có lẽ là bị cảm thật! Vừa hay gặp các cậu, trả cho các cậu luôn. Bên anh cũng không giữ món đồ nào của nó cả, ừm, bọn anh về trước đây, lạnh chết mất …” Diệp Tu vừa run lập cập vừa vội vàng tìm chìa khóa mở cửa.​

Dụ Văn Châu liếc “Lư Hãn Văn” trong lồng, lại nhìn Diệp Tu, nhíu mày: “Tiền bối, hình như anh nhầm …”​



Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên ngồi song hành trên chiếc sofa dài, Diệp Tu và Bánh Bao chia nhau ngồi hai cái sofa nhỏ hai bên.​

Diệp Tu chột dạ giả ngu: “Văn Châu, cậu nói gì thế?” Ngón tay vô thức bấu chặt lên tay vịn sofa một chút.​

“Đây không phải là Tiểu Lư. Bọn tôi nuôi Tiểu Lư lâu như vậy, nhìn vẫn nhận ra được.” Dụ Văn Châu quả quyết kết luận, “Tiền bối, Tiểu Lư có chuyện gì sao? Vì sao phải lấy một con sóc khác đến …” Hắn rất lịch sự không nói thẳng hai từ “lừa gạt”.​

“Nếu anh nói Tiểu Lư đã biến thành người thì các chú tin không?” Diệp Tu bí hiểm.​

Bánh Bao ngồi đối diện gật đầu lia lịa: “Mà Tiểu Lư lại còn muốn làm ngôi sao!”​

Dụ Văn Châu: “…”​

Hoàng Thiếu Thiên: “Đm Diệp Tu, anh khinh tui ngốc hả!! Còn cái cậu Bánh Bao này là ở đâu ra, sao trước nay chưa từng thấy? Bạn cùng phòng mới của anh à? Con chó vàng cũng tên là Bánh Bao của anh đâu rồi?”​

Bánh Bao chớp mắt mấy cái, không nói gì.​

Thấy Hoàng Thiếu Thiên càng nói càng lạc đề, Dụ Văn Châu ho nhẹ một tiếng: “Tiền bối có thể nói thật không? Tiểu Lư chạy mất rồi ư? Hay ốm? Hay …” Nghĩ đến bé sóc mình nuôi như con trai có lẽ đã không còn trên cõi đời, người vẫn luôn điềm tĩnh như Dụ Văn Châu cũng phải hoảng hốt.​

Diệp Tu nhìn bộ dạng nóng nảy của hai người cũng không định nói dối nữa. Ban đầu hắn định dùng lý do đã chuẩn bị sẵn: Tiểu Lư chạy ra ngoài chơi, không cẩn thận lạc mất, nhưng thấy Hoàng Thiếu Thiên nắm chặt hai tay, Dụ Văn Châu nhíu chặt lông mày, chợt nghĩ tới mấy ngày trước khi bọn nhỏ lần lượt rời đi, nhà hắn quay về vắng vẻ như hồi trước, cảm giác hụt hẫng ấy không cần nói cũng biết.​

“Thật sự anh không lừa hai cậu,” Diệp Tu thở dài, “Có lẽ các cậu cảm thấy chuyện này rất không thể tin nổi, nhưng đó chính là sự thật, Tiểu Lư đã biến thành người. Mà bởi vì vài nguyên nhân, nó hiện tại không thể biến về thành sóc nữa.”​

Quả nhiên vẻ mặt hai vị khách chính là cmn anh đang đùa tôi à?!​

Diệp Tu nói: “Biến thân đi. Bánh Bao!”​

Bánh Bao đột nhiên đứng lên, chiều cao 188cm khiến hai người trong lòng hơi căng thẳng. “Vâng, lão đại!” Bánh Bao nở một nụ cười rạng rỡ, một giây sau, một con chó lông vàng tươi cười chui ra khỏi đống quần áo.​

Bánh Bao suy nghĩ khó lường, lúc hắn Diệp Tu hỏi các bé thú có muốn biến thành người mãi mãi không, cậu chọn tạm thời không thay đổi. Diệp Tu cũng không biết cậu nghĩ thế nào, nhưng dù sao Bánh Bao cũng không đi đâu, biến hay không biến cũng chẳng quan trọng, thế nên Diệp Tu cũng không bắt cậu phải lựa chọn ngay.​

Lúc này thấy Bánh Bao từ một người sống sờ sờ ở đó biến thành chó ngay trước mặt, hai người Dụ Hoàng gần như là hóa đá, ngay cả Hoàng Thiếu Thiên cũng phải mất một lúc lâu mới có thể lắp bắp: “Vãi … “​

Hắn hoảng sợ che hai tay trước ngược: “Diệp Tu, rốt cuộc anh là yêu quái phương nào?”​

Diệp Tu sầm mặt: “Yêu quái cũng nên là Bánh Bao chứ?”​

“Hóa ra Bao này cũng chính là Bao kia.” Dụ Văn Châu gật gù, cố ra vẻ bình tĩnh, “Giờ tôi đã tin lời tiền bối.”​

Diệp Tu nhíu mày: “Anh rất tin tưởng hai cậu nên mới cho hai cậu biết bí mật này đó. Không thì cứ nói Tiểu Lư đã chạy mất là xong rồi. Việc này thật sự phải giữ bí mật, nhất là cái thằng nói nhiều kia kìa, nhớ giữ mồm giữ miệng đấy!”​

Cũng bởi vì tin tưởng nhân phẩm của hai người này, Diệp Tu mói cho họ biết nội tình. Nếu bọn hắn không giữ lời … Dụ Văn Châu chắc là sẽ không làm thế, nhưng người mồm nhanh hơn não như Hoàng Thiếu Thiên thì rất có thể lỡ mồm.​

“Đm Diệp Tu, solo không? Chờ tui về nhà chúng ta vào đấu trường!” Hoàng Thiếu Thiên gào lên.​

“Vậy chuyện Tiểu Lư muốn đi làm ngôi sao … cũng là nghiêm túc?” Dụ Văn Châu không hề khách khí bơ đẹp Hoàng Thiếu Thiên, nói vào chính sự.​

‘Đúng vậy. Cái phim Người đến từ Tinh cầu Thỏ quay phần hai, vừa khéo anh có người bạn làm bên đó, Tiểu Lư lại thích nên mới để nó đi casting. Sau đó đỗ casting, giờ đang vào trại tập huấn.” Diệp Tu giải thích ngắn gọn.​

“Vậy thời gian này bọn tôi không thể gặp được nó sao?” Dụ Văn Châu nhíu mày.​

“Ặc, kiểu gì nó cũng về mà, bao giờ nó tập huấn xong tôi sẽ gọi các cậu, được không? Lúc ấy sẽ bàn tiếp công việc cụ thể thế nào?” Diệp Tu thăm dò.​

“Vậy làm phiền tiền bối. Tôi và Thiếu Thiên về trước!” Dụ Văn Châu tạm biệt ngắn gọn rồi đứng lên chuẩn bị về nhà. Dù sao hai người đi công tác một chuyến lâu như vậy, phong trần mệt mỏi vội vàng quay về, chưa kịp chuẩn bị gì đã gặp một chuyện đả kích thế giới quan lớn như vậy, dù gì họ cũng phải từ từ tiêu hóa một chút.​

“À, mang luôn bé sóc con này về nuôi đi. Dù nó không lanh lợi như Tiểu Lư nhưng cũng đáng yêu lắm.” Diệp Tu nhiệt tình mời chào con sóc hắn mới xách về từ cửa hàng thú cưng.​

Hoàng Thiếu Thiên nhận lấy chiếc lồng: “Thấy anh thành khẩn như thế, tui miễn cưỡng nhận lễ vật thỉnh tội của anh vậy!”​

Diệp Tu nghe thấy tiếng hai người đi ra ngoài, sau đó còn thảo luận: “Thiếu Thiên muốn đặt tên nó là gì?”​

“Ừm, Lam Hà được không?”​

Diệp Tu và chú chó lông vàng Bánh Bao vẫn đang gặm gậy mài răng quay sang nhìn nhau.​

Diệp Tu cảm thán: “Hai tên này thần kinh cứng thật!” Gặp chuyện phi khoa học như thế mà vẫn tỉnh như ruồi.​

Bánh Bao: “Gâu!”​
 

Tố Chi

Gà con tiến hóa
Bình luận
7
Số lượt thích
32
Team
Khác
Fan não tàn của
Diệp thần!
#46
“Chậc, hi vọng Văn Châu đi công tác dùng não quá độ, giờ về IQ sẽ hạ xuống cùng một level với Hoàng Thiếu Thiên.” Diệp Tu chắp tay trước ngực cầu nguyện trong thang máy.​
Sau đó cửa thang máy mở ra, hai người gặp ngay Dụ Văn Châu tay kéo hành lý tay tìm chìa khóa.​
… và Hoàng Thiếu Thiên đang đập cửa nhà Diệp Tu liên tục, vừa đập vừa hô mau mở cửa mau mở cửa tui biết anh ở nhà.​
Diệp Tu: “…”​
Cà khịa xong liền bị nghiệp quật ngay lập tức =)) Đáng đời
 

Tố Du

Gà con tiến hóa
Bình luận
9
Số lượt thích
38
#47
Tôn Triết Bình bị thương ở cổ họng, không thể hát được nữa, nhưng hắn và Trương Giai Lạc khi debut năm xưa đã nổi tiếng vì có thể tự làm nhạc, bây giờ hắn sáng tác cho Trương Giai Lạc thể hiện, dùng một cách thức khác để tái hiện lại Phồn Hoa Huyết Cảnh. Bất luận là fan cũ nhiều năm của họ hay là fan mới của Trương Giai Lạc đều rất mong chờ lần hợp tác này.​
Viết crossover Huwa Huwa với Mộng đêm giữa hạ được khum :'(
 

Ail

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
338
Số lượt thích
1,538
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu, Dụ đội, Tiểu Lư !!!
#48

Tố Du

Gà con tiến hóa
Bình luận
9
Số lượt thích
38
#49

Ail

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
338
Số lượt thích
1,538
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu, Dụ đội, Tiểu Lư !!!
#50
ý mình là ai vít đi cho mình đọc, mình khum bít vít ^^
dị là ............................................... cậu đành phải ngồi hóng cao nhưn vậy, hoặc triển luôn 1 plot trong pj Nhất kỳ nhất hội 2021 (lưu ý đây là pj Đội trưởng x Đội trưởng cùng thời kỳ nhoa) để lôi kéo những cây bút tiềm năng viết nên câu chuyện này nà

còn nếu chờ lâu quá thì cậu có thể tự thử sức mình nà, hông gì là hông làm đựt hớt, cố lên :sauc:sauc, cậu có thể join Discord Toàn Chức để giao lưu với mọi người và gặp gỡ thêm nhiều editor tài năng của dít mình nhé :haha
 

ButNgonPhi

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
6,230
Location
Hàng Châu
Fan não tàn của
Team Tiểu đội trưởng, Sở-Tô-Nhu-Quả-Đới
#51
Chương 33: Gặp lại

Bốn tháng sau.​

Thứ bảy đó Diệp Tu ngủ một giấc đến giữa trưa mới tỉnh. Cả người choáng váng, hắn uể oải rửa mặt rồi ra khỏi phòng. Bánh Bao đã dậy từ trước, giờ đang chơi game hăng hái. Cửa phòng làm việc chỉ khép hờ, hắn còn có thể nghe thấy tiếng hát vui vẻ của cậu.​

Diệp Tu cũng không biết nói gì với thói quen vừa chơi game của hát của Bánh Bao. Hắn ngoáy tai, lê dép ra trước cửa sổ, chuẩn bị làm điếu thuốc cho lên tinh thần. Mùi thuốc lá tràn vào khoang miệng làm di chứng ngủ quên của Diệp Tu dịu đi không ít. Hắn tiện tay mở cửa, một cơn gió nhẹ thoảng qua làm hắn chợt ngây người.​

Hôm qua trời vẫn còn lạnh buốt, nhưng đột nhiên hôm nay ngay cả trong gió cũng đã xuất hiện hơi ấm.​

Mùa xuân.​

Từ khi đám nhỏ rời đi, đã qua một mùa đông lạnh lẽo.​

Dù cuộc sống náo nhiệt lúc trước chỉ kéo dài một tháng, nhưng khiến Diệp Tu mất rất nhiều thời gian mới quen lại với cuộc sống quạnh quẽ một người một chó ngày xưa. Thời gian đó thỉnh thoảng cũng có người liên lạc với Diệp Tu: hai cậu sinh viên La Tập và An Văn Dật mỗi tháng đều sẽ về nhà một lần, Kiều Nhất Phàm lúc rảnh cũng sẽ trở về khoe tay nghề tiến bộ với hắn, hiện tại cậu rất thích làm bánh kem, dự định phát triển theo mảng này.​

Lư Hãn Văn ở đoàn làm phim có Tô Mộc Tranh và Chu Trạch Khải quan tâm, cuộc sống hàng ngày rất thoải mái, chỉ là địa điểm quay phim ở phương Bắc nên đã lâu không được về nhà. Chỉ thỉnh thoảng mới thấy cậu gọi điện thoại cho Diệp Tu, khoe với hắn gần đây đã gặp những người nào. Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên sau đó đã nói chuyện với bé sóc, rất ủng hộ cậu có mục tiêu của mình. Con sóc hiện tại họ nuôi dù không hoạt bát như Lư Hãn Văn nhưng cũng rất ngoan ngoãn nghe lời.​

Mạc Phàm giờ đã là trợ lý chính thức của Tô Mộc Tranh, ở cùng một đoàn làm phim với Lư Hãn Văn. Dù ít nói nhưng hắn vẫn quan tâm chăm sóc cậu, coi như nửa trợ lý của Lư Hãn Văn. Hắn không liên lạc với Diệp Tu, Diệp Tu chỉ có thể nghe vài tin tức của hắn qua cuộc điện thoại với Lư Hãn Văn.​

Trâu Viễn từng lén Trương Giai Lạc gọi điện cho hắn, nhưng không có Ô Thiên Cơ tác dụng, Diệp Tu chỉ nghe thấy những tiếng chít chít chít chít mà thôi. Cuối cùng Trâu Viễn rầu rĩ cúp máy, ủ rũ mấy ngày liền, dọa Trương Giai Lạc suýt nữa tưởng rằng bệnh trầm cảm của cậu tái phát.​

Tiêu Thời Khâm đi thăm nhà người thân sau Tết, có tiện thể tới bái phỏng Diệp Tu. Đới Nghiên Kỳ đi theo hắn mắt rưng rưng gọi hai tiếng Diệp thần, nhưng cũng không dám nói quá nhiều, làm cho Tiêu Thời Khâm cứ nhìn Diệp Tu với ánh mắt kỳ lạ. “Sau này không có việc gì thì năng đến chơi nhé.” Diệp Tu cũng chỉ có thể nói một câu như vậy trấn an cô bé.​

Bên tộc Mèo Chín Đuôi, Cao Anh Kiệt đã bắt đầu tiếp xúc sự vụ tộc trưởng, bận tối mày tối mặt. Bất ngờ là Vương Kiệt Hi lại đến nhà hắn, lấy cớ cảm ơn hắn cho Anh Kiệt tu luyện ké Ô Thiên Cơ, tặng hắn một thùng cá con làm lễ tạ. Diệp Tu và Bánh Bao đều không thích ăn cá, gửi hết cả thùng cho Kiều Nhất Phàm.​

Tống Kỳ Anh và Tần Mục Vân hoàn toàn mất liên lạc. Hai chú chim đã rời xa con người đến ở nơi xa xôi, cũng không biết đời này liệu còn cơ hội gặp lại …​

Còn có … Khưu Phi ….​

Đứa nhỏ này cũng thật là, trời lạnh như vậy, không biết nó có rét không? Diệp Tu đã không thể nhớ lại tâm tình của mình khi Khưu Phi rời nhà lần đầu tiên. Có lẽ phụ mẫu trên đời đều giống nhau, lúc con cái ở nhà thì muốn nó ra ngoài rèn luyện, đến lúc nó thật sự ra ngoài thì lòng nơm nớp vừa lo lắng vừa nhớ nhung … Hầy, hắn đúng là đã nuôi Khưu Phi như nuôi con trai.​

Diệp Tu rít nốt hơi thuốc cuối cùng, dần thu hồi dòng suy nghĩ nãy giờ phiêu tán. Hắn vươn vai một cái, nhìn cửa sở mở toang, quyết định cứ đứng đây hít thở không khí mùa xuân vậy, trong nhà còn không ấm như ngoài trời.​

Mùa xuân đã đến, tiếng chim hót còn nghe có sức sống hơn trước ... Hả?​

Diệp Tu lắng tai nghe tiếng chim hót có vẻ không-giống-bình-thường này, sau đó quay sang nhìn, chỉ thấy hai bóng đen vùn vụt lao tới.​

Diệp Tu: “…”​

Hai con chim lớn ngồi trên bệ cửa sổ, con bé hơn hết nhìn Diệp Tu rồi lại nhìn Ô Thiên Cơ vẫn treo ở chỗ cũ, hắng giọng nói: “Tiền bối, đã lâu không gặp!”​

“Đã lâu không gặp!” Con kia cũng khẽ gật đầu.​

Diệp Tu hơi choáng: “Hai đứa … ngàn dặm xa xôi trở về qua xuân à??” Không phải loài chim di trú luôn là mùa thu về phương nam, mùa xuân lên phương bắc sao, sao hai đứa này lại ngược lại thế này …​

“Ặc, chuyện này hơi phức tạp, chúng ta vào nhà rồi nói được không ạ?” Tống Kỳ Anh dò hỏi. Cậu hơi lo sau bốn tháng, Diệp Tu sẽ không chào đón hai cậu tự tiện vào nhà.​

“Được, được, được, anh còn đang nghĩ làm sao mới có thể liên lạc với các em thì các em liền tự quay về, ha ha, …” Diệp Tu vui vẻ mời hai con chim cắt vào nhà, tiện thể gọi Bánh Bao ra.​

Một mùa đông không đến nhưng trong nhà dường như vẫn như xưa, hai cậu nhìn nhau, sau khi được Diệp Tu đồng ý liền biến thành người.​

“Tiền bối, lần này bọn em quay lại là sẽ không đi nữa.” Suy nghĩ một hồi, Tống Kỳ Anh quyết định nói.​

“Sao thế?” Diệp Tu nhíu mày. Lúc trước không phải mấy đứa đã chọn rất lâu mới kiếm được một chỗ ổn định sao, giờ mới qua một mùa đông, chẳng lẽ đã không chịu nổi rồi?​

“Hiện tại khắp nơi đều bị khai phá, bọn em sống ở đâu cũng không ổn.” Tống Kỳ Anh bất đắc dĩ đáp, “Với cả …” Bọn em cũng rất nhớ mọi người, nhớ tiền bồi. Nửa câu này cậu không định nói ra.​

“Vậy lần này quay về là tiện đường thăm bọn anh hay là sau này không đi nữa?” Diệp Tu hỏi.​

“Ặc đừng đi nha, xa như vậy mà mấy đứa bay tới bay lui, không thấy mệt hả?” Bánh Bao xen vào.​

“Vâng, không đi nữa.” Tống Kỳ Anh và Tần Mục Vân nhìn nhau, hạ quyết tâm: “Tiền bối, bọn em định sau này sẽ lấy hình người, sau đó gia nhập Hiệp hội Bảo vệ Môi trường.”​

“À được, được. Tui còn số điện thoại của bọn họ đây!” Bánh Bao hớn hở. Lúc đó giúp hai người này tìm chỗ ở thích hợp, Bánh Bao còn tiện thể nghiên cứu trang web của Hiệp hội Bảo vệ Môi trường.​

“Đúng, công việc này rất phù hợp với các em.” Diệp Tu cũng đồng ý.​

“Chúng em hi vọng sẽ không có nhiều động vật phải mất đi nơi ở như chúng em.” Tống Kỳ Anh thở dài, bây giờ cậu không chỉ truy cầu cuộc sống tự do cho bản thân mình như trước, mà càng muốn giúp đỡ những con vật khốn cùng phải phiêu bạt như họ hơn.​

Chuông cửa đúng lúc ấy vang lên, ngoài cửa là Trương Giai Lạc mặc đồ đen toàn thân, lén lén lút lút ôm cái gì trong ngực.​

“Cậu lại đến làm gì thế?” Diệp Tu bây giờ cứ thấy người này là có dự cảm không tốt.​

“Khụ khụ, Tiểu Viễn có lẽ lại phải làm phiền anh.” Trương Giai Lạc chột dạ lấy con thỏ tai cụp mặt mũi ủ ê trong ngực ra, “Thời gian trước Đại Tôn xuất ngoại, sau đó hôm qua hắn mang năm con poodle hắn nuôi ở nước ngoài về! NĂM con!! Anh nói xem có phải hắn bị điên không, một người bình thường nuôi nhiều chó như vậy làm g?? Nuôi Tiểu Viễn chung với chúng nó thì tui không yên tâm, mà công việc của tui bây giờ càng ngày càng nhiều, chỉ có thể dằn lòng mang nó tới đây.” Trương Giai Lạc cằn nhằn như oán phụ cả nửa ngày rồi mới vào được vấn đề chính.​

“Năm con poodle?” Diệp Tu cũng phải chấn kinh. Hắn vẫn biết Tôn Triết Bình rất ngông cuồng, nhưng không ngờ thằng cha này điên tới mức độ này … đúng là người càng nhiều tiền càng tùy hứng!​

Đợi Trương Giai Lạc đi rồi, Trâu Viễn biến ngày người ngồi thù lù trong góc, rầu rĩ không buồn nói.​

“Sao thế Tiểu Trâu? Về đây không vui sao? Em xem Tiểu Tống Tiểu Tần cũng về này.” Diệp Tu an ủi.​

“Em thấy em như kiểu một cái gì đó vướng chân Lạc Lạc.” Trâu Viễn đau lòng. Cậu từ bỏ cơ hội thành người vì Lạc Lạc, không ngờ Lạc Lạc chỉ vì năm con poodle mà không cần cậu.​

“Ặc, anh thấy Trương Giai Lạc cũng là vì muốn tốt cho em thôi. Em xem, giờ cậu ta lên hotsearch còn nhiều hơn thời hoàng kim khi xưa, chắc chắn không có thời gian quan tâm em rồi.” Diệp Tu xoa đầu cậu, “Em nghĩ xem, để em cùng một chỗ với năm con poodle, em không sợ bị chúng nó cắn hay sao?” Dù poodle cũng không dữ như vậy …​

“Haizzz.” Trâu Viễn thở dài, xoa mặt một lượt, sau đó như thế đã nghĩ thông suốt, đứng lên nói: “Tiền bối, em cũng muốn biến thành người.”​

Diệp Tu mìm cười: “Vậy em có muốn làm gì không?”​

Trâu Viễn hùng hổ: “Em muốn đi hát, đoạt bát cơm với Lạc Lạc!​

Diệp Tu: … Ặc, có chí khí, rất đáng cổ vũ!”​

Chiều đó La Tập và An Văn Dật ôm một chồng lớn sách vở về nhà, hai ngày nay là ngày nghỉ hàng tháng của các cậu. Trùng hợp, Kiều Nhất Phàm cũng được nghỉ, còn hẹn Cao Anh Kiệt cùng quay về thăm tiền bối.​

Nhìn thấy những người bạn không gặp đã lâu, mọi người đều rất vui vẻ. Kiều Nhất Phàm xắn tay áo mặc tạp dề, chuẩn bị thi truyền tay nghề cho các bạn thưởng thức.​

Lư Hãn Văn quay về ngay trước giờ cơm tối, vừa vào cửa đã nhào thẳng lên người Diệp Tu: “Tiền bối, em nhớ anh chết mất!!” Quay phim cả mùa đông, Lư Hãn Văn đã cao sắp tới chóp mũi Diệp Tu rồi. Cùng trở về còn có Mạc Phàm, hắn lẳng lặng vào phòng, thấy Diệp Tu cũng chỉ gật nhẹ đầu rồi vào bếp giúp đỡ Kiều Nhất Phàm.​

Diệp Tu hơi ngạc nhiên. Theo đoàn làm phim mấy tháng, thằng nhóc này không làm hiệp khách độc hành nữa à?”​

“Mạc Phàm thật ra rất thích giúp đỡ người khác.” Lư Hãn Văn thành thật khen Mạc Phàm một câu.​

Ngoài ban công truyền đến tiếng gõ cửa cốc cốc quen thuộc, sau đó là tiếng kêu cũng rất hăng hái: “Diệp thần Diệp thần mau mở cửa! Tiểu Đới tới rồi!”​

“Cửa sổ không đóng!” Diệp Tu cũng hăng hái hô lại.​

Đới Nghiên Kỳ bay vào, lẽ lưỡi: “Mệt chết em! Diệp thần, em xin cửa hàng trưởng nghỉ một tuần liền để bay đến đây chơi! Ơ ????!!! Sao đông người như vậy?!?!​

“Ừ, sao tự dưng đông vậy nhỉ …” Diệp Tu cũng có phần không thích ứng kịp. Rõ ràng hắn chỉ ra đứng cửa sổ hút điếu thuốc, sao đám nhỏ tự nhiên cứ lần lượt quay về vậy?​

Bánh Bao bí hiểm: “Có lẽ là vì mùa xuân đã về chăng?”​

“Ừm, có khả năng,” Diệp Tu gật gù, “Mùa xuân đến rồi.”​

Mùa xuân đến, vạn vật quay về.​

Chỉ là, vẫn thiếu một đứa …​

Diệp Tu bưng bát cơm, nhìn chỗ trống bên cạnh, lại nhìn khung cảnh náo nhiệt trong nhà, lòng bỗng cảm thấy có điều phiền muộn.​

“Các em ăn trước đi, anh ra ngoài hút điếu thuốc!” Diệp Tu để lại nửa bát cơm rồi đứng lên ra cửa.​

“Hút thuốc thì ra cửa sổ là được rồi, Diệp thần đi ra ngoài làm gì nhỉ?” Tiểu Đới thì thầm sau lưng.​

Diệp Tu đứng ngoài cửa hít sâu một hơi rồi thở ra một vòng khói. Hắn lại cúi xuống, giữa làn khói thuốc, hắn mỉm cười, thầm nghĩ như thế này thật tốt, mọi người đều ở cùng một thành phố, tuy không cùng nhà nhưng thỉnh thoảng có thể tề tựu ăn bữa cơm, đó đã là chuyện rất vui vẻ.​

Một điếu thuốc đã hút xong, Diệp Tu dập thuốc, chuẩn bị về nhà thì thang máy đối diện đột nhiên mở ra, là hai người và … một con rùa đen to bự bị họ dắt đi.​

“Ồ, dắt Tiểu Cái ra ngoài hả?” Diệp Tu chào.​

“Diệp thần, cảm giác lâu lắm rồi không gặp anh.” Lý Hiên vừa gãi đầu vừa cười ngây ngô.​

Ngô Vũ Sách lại nhíu mày nhìn hắn: “Dưới nhà có con husky.”​

Diệp Tu ngẩn ra.​

Cửa thang máy lại khép, còn có tiếng Lý Hiên mơ hồ vọng ra: “A Sách, cậu bấm tầng 2 làm gì?”​

Diệp Tu chớp mắt mấy cái rồi cất bước. Thang máy còn đang đi lên, hắn nhìn cầu thang bộ. Ở tầng 2 nhưng ngày nào cũng đi thang máy chắc chỉ có người lười như hắn.​

Diệp Tu đi xuống tầng dưới, càng bước càng nhanh, cuối cùng gần như là chạy xuống.​

Trước bồn hoa dưới sân, một con vật cao lớn lông xám đậm đang đi qua đi lại, thấy tiếng bước chân, nó ngẩng đầu lên, đôi con ngươi vàng sáng lấp lánh trong đêm tối.​

Diệp Tu dần bước chậm lại.​

Sói xám dường như nở một nụ cười.​

Tiền bối, em đã về.​


Hoàn
 
Last edited:

ButNgonPhi

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
6,230
Location
Hàng Châu
Fan não tàn của
Team Tiểu đội trưởng, Sở-Tô-Nhu-Quả-Đới
#52
Huwa Huwa là chiếc fanfic TCCT đầu tiên mình đọc, từ đó mình bắt đầu đi trên con đường edit chưa thấy lối thoát đâu. Một câu chuyện đáng yêu quá đỗi, tác giả viết fic quá cute mà không gắng gượng, tình tiết tuy kỳ ảo nhưng lại rất hợp lý, có hài hước có sâu lắng lồng ghép vừa đủ, khiến mình đọc mà không ngừng mỉm cười giữa những ngày đông xám xịt, tự dưng nảy sinh suy nghĩ nuôi chó nuôi mèo, chờ chúng biết nói và biến thành người, tuy hơi hoang tưởng nhưng ngọt ngào thật đấy.

Chia li còn có ngày gặp lại. Hi vọng mọi người luôn tìm được những mùa xuân cho mình ^^
 

Bình luận bằng Facebook