Ongoing [SN Kiếm Thánh 2021] [Hoàng Thiếu Thiên] Mưa bất chợt

Hóng chuyện 24/7

Hóng ai mà đôi mắt không đều (☆_@)
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
337
Số lượt thích
2,063
Location
Bắc Kinh
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Phương Minh Hoa, Trịnh Hiên, Lý Diệc Huy
#1
HOÀNG THIẾU THIÊN SINH NHẬT VUI VẺ!

Mưa bất chợt

Tác giả: Thanh Loan Phong Sắc 青峦风色
Người dịch: thị Án (vinomadefied)
Nguồn bản gốc: yanaluan.lofter.com
Tên gốc: Thời Vũ

Một sản phẩm trực thuộc [Project] Mừng sinh nhật Hoàng Thiếu Thiên 2021 - Kiếm Thánh

01.

Ngày tới Lam Vũ, Hoàng Thiếu Thiên chẳng để ý gì mấy về chiến đội này, chỉ là đổi nơi đánh game thôi mà.

Lại còn là đánh game một cách chính đáng và chuyên nghiệp, được ba mẹ cho phép nữa chứ.

Cậu còn tưởng là sẽ được nhìn thấy Ngụy lão đại qua loa cẩu thả bữa nay trổ tài ăn nói,

Sau đó mới biết,

Ngày đó người tới nhà cậu nói chuyện thuyết phục ba mẹ là Phương Thế Kính vận âu phục và giày da.

Còn Ngụy Sâm ấy hả?

Ngậm thuốc ngồi cày game hết hai tiếng ở cái tiệm net cạnh nhà cậu.


02.

Đương nhiên Ngụy Sâm sẽ không thừa nhận rồi,

Sao có thể làm mất mặt bản thân trước mặt một thằng oắt mười mấy tuổi chứ.

Hoàng Thiếu Thiên ngậm đầy mồm kem xoài nên chẳng bác lại được.

Hừ lạnh một tiếng.

Đệt, nhóc bây không tin đúng không, kem xoài cũng không chặn nổi miệng bây.

Hoàng Thiếu Thiên quay đầu lại.

Đứng sau lưng thẻ của cậu, là cái thẻ vừa mới hừ lạnh.

03.

Mà nói tới thì Hoàng Thiếu Thiên cũng cực kỳ băn khoăn có phải chăng chỉ có mình cậu là bi thương như vậy, cậu chẳng ưa nổi cái thẻ của mình, mà cái thẻ nó cũng chẳng ưa gì cậu.

Thẻ mang tên Dạ Vũ Thanh Phiền.

Giáp da, Kiếm quang, nguyên cây đồ mang phong cách phim trường Hoành Điếm ném vô trường quay cũng chẳng có ai thèm nghi ngờ rằng hắn là nhân viên phi pháp từ ngoài vào.

Kiêu ngạo, vênh váo, tự luyến mà lại còn cực kỳ lêu lổng, cao hơn một mét tám, thiệt là đỉnh mà!

Hoàng Thiếu Thiên 1m75 còn tuổi vị thành niên nghĩ thầm như thế.

Một mét tám thì sao, ông đây còn có thể cao tới năm hăm ba tuổi lận, đến lúc đó thì ông cao hạ gục bây luôn.

04.

Sau đó thì mọi người cũng đều biết cả rồi.

Kiếm Thánh Hoàng Thiếu Thiên cao tới 1m76 là thôi hết cao.

05.

Mấy cậu thiếu niên trong trại huấn luyện của Lam Vũ đều biết được vài chuyện:

Hoàng Thiếu Thiên nói rất nhiều, cực kỳ nhiều, siêu siêu nhiều.

Nhưng cậu ta có một cái thẻ vô cùng lạnh lùng.

Đội trưởng Ngụy Sâm thì là một con người hơi thô thiển và trực tính xíu.

Thẻ của hắn cũng thô và bỉ luôn.

06.

Hôm ấy Hoàng Thiếu Thiên xuống ăn cơm muộn, đương nhiên cậu ta sẽ chẳng thừa nhận là bị Dạ Vũ làm cho tức tới căng bụng đâu.

Trong căn-tin chỉ còn có một người ở lại dùng cơm.

Giữa ăn cơm một mình và có người nói chuyện cùng, cậu chọn cái sau.

Người nọ chừa lại phần bánh bao xá xíu của căn-tin.

Hoàng Thiếu Thiên cáu, blah blah một hồi trong lòng quở trách người ta lãng phí thức ăn mỗi thứ một trong mâm đều là khổ cực vất vả làm ra hiểu không, thêm nữa là bánh bao xá xíu trong căn tin ngon thật sự luôn đó thiệt là không thử một miếng nào luôn hử.

Cậu chàng kia ăn cơm thật từ tốn nhã nhặn, nhìn vui cả mắt.

07.

Lần tiếp theo Hoàng Thiếu Thiên gặp lại cái cậu kia là vào lần phát bảng thành tích tiếp theo.

Hoàng Thiếu Thiên nhướng mày hỏi,
“Cậu tên gì xếp hạng gì vào đội chưa nói không chừng sau này có thể cùng vào chiến đội giúp Ngụy lão đại đoạt cúp quán quân.”

Cậu thiếu niên chỉ cười nhẹ, chỉ vào một vị trí ở cuối danh sách.

“Dụ Văn Châu.”

08.

Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy sau khi mình vào Lam Vũ, lúc nào cũng bị vả mặt.

Cậu cứ nghĩ rằng Dạ Vũ nhất định sẽ bị cậu thuần phục, sẽ nói nhiều hơn một chút, rạng rỡ đáng yêu hơn một chút, đừng có suốt ngày cầm cái thanh Băng Vũ xanh biếc quơ quơ vẫy vẫy nữa.

Nhưng mà ngày nào câu đầu tiên Dạ Vũ nói cũng là:

“Mi nói nhiều quá.”

Cậu cứ nghĩ Dụ Văn Châu đứng bét bảng như vậy thì chắc chắn lần sàng lọc tiếp theo sẽ rơi khỏi danh sách luôn, rồi thu dọn đồ đạc đi về nhà làm một thiếu niên ưu tú xuất sắc.

Cho đến khi tên đó đánh bại đội trưởng của Lam Vũ ba lần liên tục.

Cậu còn nghĩ rằng, một ngày nào đó mình có thể dọn phẳng chặng đường phía trước cho Ngụy lão đại, lật đổ Diệp Thu, phồn hoa huyết cảnh đánh thẳng một mạch cho đến khi nắm chặt cúp Quán quân trong tay.

Thế nhưng Ngụy lão đại lại giải nghệ.

Ngày hôm ấy, Hoàng Thiếu Thiên lần đầu tiên cảm thấy hình như mình trưởng thành chậm quá, có phải mạnh hơn chút là có thể thay đổi được cái cảm giác yếu ớt vô lực này không.

Mi cố lên, Dạ Vũ Thanh Phiền nói với cậu.

09.

Hoàng Thiếu Thiên chưa từng nói ra thành lời là cậu cũng khá khoái cái tên bét bảng này.

Thiệt tình là không muốn thử bánh bao xá xíu của căn-tin sao?

Thật sự thật sự thật sự rất ngon đó.

Hoàng Thiếu Thiên note lại, lần sau mà gặp cậu ta trong căn-tin thì phải đề cử cho cậu ta.

10.

Nhưng Hoàng Thiếu Thiên lại càng thích Dụ Văn Châu trong vị trí đồng đội hơn. Nghiêm khắc dữ vậy nha?

Nhất là sau khi nhìn thấy bông Thiên Sơn Tuyết Liên cao lãnh mắt to mắt nhỏ ngầu bá cháy bọ chét của Vi Thảo.

Xớ, đến khi cao vượt mặt thì lập tức đánh ngã bây.

Ra mắt thì thấy.

11.

Hoàng Thiếu Thiên thiệt ưu sầu, cậu phải bắt đầu sửa cách xưng hô.

Không được gọi Dụ Văn Châu không được gọi bét bảng không được gọi Văn Châu nữa phải gọi là đội trưởng áaaa.

Được thôi thật ra thì cậu cũng khá là chấp nhận.

Phải là cực kỳ chấp nhận chứ?

Dạ Vũ ở bên cạnh lạnh mặt bổ sung.

12.

Trịnh Hiên sửa xưng hô siêuuuuuuuu lẹ.

Hoàng Thiếu Thiên ngờ rằng có khi nào cái thằng này nghĩ là nếu mà nó lười biếng không nói ngọt nói ngào thì sẽ lập tức bị Dụ Văn Châu đuổi ra khỏi đội ngay?

Cậu qua vỗ vai Trịnh Hiên:

Trịnh Hiên cậu cứ yên tâm, Dụ Văn Châu này là người rất công chính, chỉ cần cậu thể hiện tốt thì sẽ chẳng việc gì đâu.

Ý ngầm là cậu cứ nhìn xem hồi đó ngày nào tôi cũng gọi cậu ta là bét bảng cậu ta cũng chẳng thèm để tâm hôm qua còn đưa cho tôi phần bánh bao xá xíu dư, quả là Trung Quốc đồng đội tốt đó——à không, đội trưởng tốt.

Trịnh Hiên nuốt nước bọt đánh ực:

Hoàng Thiếu Thiên cậu cũng sửa xưng hô rồi, đã gọi đội trưởng rồi.

13.

Sau hôm đó Hoàng Thiếu Thiên mang một con doll to đùng từ nhà tới, lăn lộn chừng ba chục vòng trên giường.

Cậu cảm thấy cái tên “Hoàng Thiếu” thiệt là ngầu thiệt hay ho vl luôn.

Dạ Vũ Thanh Phiền không nói gì,

Lùi lại vào trong thẻ.

14.

Theo như lời Trịnh Hiên thì hôm nọ hắn nghe thấy Dạ Vũ hát.

Hoàng Thiếu Thiên ngây người đứng hình mất ba giây như thể gặp quỷ.

Dụ Văn Châu cười, nói thêm: Tôi cũng nghe thấy, hắn chỉ né mỗi mình Thiếu Thiên cậu thôi nhỉ?

Hoàng Thiếu Thiên giận muốn tăng xông, quay về phòng lôi Dạ Vũ Thanh Phiền đang nghỉ ngơi ra, đầu tiên là lấy thanh Kiếm Quang đi rồi mới ê ê mi biết hát sao không hát cho master nghe tính cách lạnh lùng đã nói đâu mi lừa người ta thiệt khổ mà.

Dạ Vũ tự hỏi làm thế nào mà mình lại đụng phải một chủ nhân như thế này vậy, diễn cũng hăng say ghê.

Đã sụt sịt vầy, sao không nhỏ mấy giọt thuốc nhỏ mắt vào luôn đi.

Thế là hắn thừa lúc Hoàng Thiếu Thiên đang hăng máu diễn trò, Dạ Vũ chui lại vào trong thẻ.

15.

Nghe nói Dạ Vũ Thanh Phiền ngâm nga “Băng băng vũ vũ lạnh lạnh đập lung tung”

Lại còn chỉ hát mỗi một câu ấy.

Sách Khắc Tát Nhĩ nói.

16.

Để trả thù Sách Khắc Tát Nhĩ tội bán đứng, Dạ Vũ lên tinh thần ra kế hoạch.

Nghe bảo gần đây cậu ta đang nỗ lực học hỏi Dụ Văn Châu, học cách hắn nói chuyện học cách hắn cười cung cách ăn cơm của hắn cũng học luôn.

Dạ Vũ nói anh là một cái thẻ có cần ăn cơm đâu học cách ăn cơm làm cái gì.

Tát Nhĩ liếc cậu ta, cười lạnh:

“Cái này gọi là thân sĩ, anh biết cái gì.”

17.

Dạ Vũ Thanh Phiền và Sách Khắc Tát Nhĩ ngày nào cũng cãi lộn.

Thương Lâm Đạn Vũ cảm thấy áp lực như núi.

18.

Trịnh Hiên thật sự không hiểu, tại sao mà thẻ của mình lại gọi là Thương Lâm (淋) Đạn Vũ mà không phải Thương Lâm (林) Đạn Vũ.

Mà cậu ta cũng lười nghĩ nữa.

Hoàng Thiếu Thiên nói này gọi là ý cảnh, cậu tưởng tượng coi thương rơi xuống đạn dược rơi xuống có phải cực kỳ ngầu lòi không lại còn có kết cấu song song nữa.

Trịnh Hiên nói Hoàng Thiếu Thiên mầy tưởng tượng cũng ghê thật.

Thật ra thì trong lòng, Trịnh Hiên chỉ muốn cho Hoàng Thiếu một quả lựu đạn nổ mạnh thôi.

Nhưng thật ra thì chính cậu ta cũng cảm thấy, Thương Lâm Đạn Vũ (枪淋弹雨) trông cũng khá là văn hoa.

19.

Hoàng Thiếu Thiên nhìn trúng một một ma mới trong trại huấn luyện, theo lời cậu ta thì người đó thông minh và biết nắm bắt thời cơ.

Trịnh Hiên hỏi, trông bỉ ổi thế?

Hoàng Thiếu Thiên tuôn một tràng chửi, nói là đã thấy tui bỉ ổi rồi thì tui liền bỉ ổi luôn! Thấy tui bỉ ổi sao không tự xem lại mình đi!

Ngày hôm sau Dụ Văn Châu đi coi người mới đó đánh mấy ván đấu đơn.

20.

Sau đó người ta cũng không ra mắt ở Lam Vũ.

Bởi thế mà Hoàng Thiếu Thiên giận một hồi lâu, cướp người gì mà cướp chuẩn đến vậy, cướp luôn người mà cậu ta để ý.

Dụ Văn Châu an ủi cậu,

Bởi vì Thiếu Thiên anh có mắt nhìn người tốt nên mới bị cướp đó.

Ma mới Tống Hiểu mới vừa vào độ nghĩ, đội trưởng thật là cực kỳ biết cách nói chuyện.

Muốn học hỏi.

21.

Mấy ngày nay Hoàng Thiếu Thiên rất kì cục, tâm tình không tốt.

Sắc mặt cậu ta khó coi tới nỗi Dạ Vũ cũng không ra ngoài mấy nữa, theo lời Sách Nhĩ thì là hắn sợ lỡ đâu không cẩn thận chọc trúng cái ngòi nổ thì sẽ châm ngòi quả bom trong lòng Hoàng.

Kỳ thật hắn như vậy là bởi vì quy tắc mà Liên minh tuyên bố——

Việc liên lạc bị cấm sau khi nhân vật chết.

Người ta gọi hắn là “Người đàn ông khiến Liên minh thay đổi quy tắc”, nghe rất cool ngầu.

Nhưng hắn cảm thấy đã hắn gây thêm phiền toái cho cả đội.

Thật khó chịu mà.

22.

“Hoàng Thiếu có chút tâm trạng đấy.”

Chuyện này tới cả Tống Hiểu cũng nhìn ra được.

Cậu này luôn cảm thấy mình là ma mới, nên tiến bộ thêm chút chứ không nên hùa theo theo tiền bối.

Nhưng cậu ta sống trong một cái miếu hoà thượng nơi mà không có gì cũng có thể ngoạc mồm cười được.

Cuối cùng vẫn là Dụ Văn Châu giải quyết việc này, theo như một người biết chuyện bật mí thì vào một đêm tối trời gió vù trên sân thượng, Dụ Văn Châu tâm sự với Hoàng Thiếu Thiên.

23.

Người biết chuyện là Sách Khắc Tát Nhĩ.

Đồn rằng hắn chỉ nghe thấy một câu “Sở dĩ chúng ta là đồng đội là để bù đắp khuyết điểm cho nhau, nếu thì song hạch kiểu gì nữa? Hoàng Thiếu cậu thấy có đúng không?”

Dạ Vũ hỏi hắn, sao anh lai không bị phát hiện?

Sách Khắc Tát Nhĩ không muốn nói, đội mũ trùm đầu, che mặt đi, đặt kỹ năng Nhiễu Quanh Thân, ai mà thấy được?

Dù sao thì hầu như tất cả các kỹ năng của tôi cũng đều mang màu tím hoặc đen.

24.

Thật ra thì Dụ Văn Châu đã biết Hoàng Thiếu Thiên đang nghĩ gì từ lâu rồi.

Chắc chắn là tiểu đồng chí Kiếm Thánh của Lam Vũ tự trách bản thân làm liên lụy tới Dụ Văn Châu vì Liên Minh thay đổi nguyên tắc.

Suy cho cùng, Dụ Văn Châu biến bản thân thành mồi, thành mục tiêu, đặt chiến thuật bẫy địch rồi nằm bất động chỉ huy đợi cá vào lưới.

Quả thật tốc độ tay của hắn chậm, chỉ vừa đạt đủ tiêu chuẩn.

Nhưng nếu chơi Liên minh chuyên nghiệp chỉ dựa vào tốc độ tay, sao không báo APM để trực tiếp xếp hạng đi.

25.

Đồng đội chính là nguồn hỗ trợ bất tận, một cộng một lớn hơn hai.

Dụ Văn Châu mãi mãi tin tưởng Lam Vũ.

Nhân tiện thì cậu thật sự chân thành đề nghị rằng Sách Khắc Tát Nhĩ đi làm gián điệp có khi sẽ thích hợp hơn đấy.

26.

Năm ấy thành tích thi thường quy của Lam Vũ không tệ.

Nhưng bọn họ cũng không giành được chức Quán quân.

Hoàng Thiếu Thiên thất thần tựa người vào lan can của trường thi đấu, đột nhiên nhớ lại tâm tình vô cớ gây rối tuổi thiếu niên của mình mấy năm về trước.

Khóc nhè trước công chúng bởi vì thi đấu thua, ngẫm lại cảm thấy thật mất mặt.

Huống chi khi đó hắn còn không ở trên sân.

Rất đỗi bất lực.

Muốn thắng.

Dụ Văn Châu lặng lẽ đi tới bên cạnh cậu, nói với cậu:

“Vẫn chưa tới thời thôi, nhất định sẽ có quán quân mà.”

Hoàng Thiếu Thiên ngẩn ngơ một hồi, quay người lại, vẫn đè lên lan can, nhìn lên khán đài đông nghịt người đang cổ vũ.

“Sẽ có cái gì chứ đội trưởng, quán quân chắc chắn năm nào cũng có, năm ngoái là Bá Đồ năm nay là Vi Thảo sang năm vẫn sẽ như vậy vẫn có chức quán quân, quan trọng là quán quân nhất định phải là chúng ta.”

27.

Nỗi đau buồn của Hoàng Thiếu Thiên phải mấy ngày mới hết.

Lúc này cậu mới chợt nhận ra rằng, rốt cuộc thì tên Vương Kiệt Hi mắt to mắt nhỏ nhanh như vậy đã lấy được quán quân rồi!

Không phục không phục không phục không phục không phục!!!

Thế là bùng nổ tốc độ tay, liên tiếp gửi chục tin nhắn qua cho Vương Kiệt Hi để quấy rối.

Gửi xong cảm thấy sảng khoái hẳn, yên tâm ngủ.

28.

Thật ra thì ngay khi nhận được tin nhắn thứ hai, Vương Kiệt Hi đã lập tức bỏ Hoàng Thiếu Thiên vào danh sách đen.

29.

Vương Bất Lưu Hành: Đội trưởng Dụ, đội viên của mấy người có thời gian trashtalk tôi thì không bằng kéo ra ngoài huấn luyện thêm chút đi.

Sách Khắc Tát Nhĩ: Đang trong kỳ nghỉ hè mà đội trưởng Vương.

Vương Bất Lưu Hành: Tôi đang đặc biệt nhắc tới phó đội trưởng đấy, nghỉ hè cũng không được lơi lỏng đâu.

Sách Khắc Tát Nhĩ: Thiếu Thiên? Ồ, tôi sẽ nhắc nhở cậu ta, cảm ơn anh đã quan tâm.

30.

Ngay giây phút sau Vương Kiệt Hi nghe thấy tiếng chuông điện thoại, là Dụ Văn Châu gọi tới.

Vừa bấm nhận cuộc gọi là một cơn bão toàn những chữ thật từ thật ập tới làm Vương Kiệt Hi đau cả đầu.

Thế là Dụ Văn Châu cũng bị cho vào danh sách đen,

Đến khi mùa giải sau bắt đầu Vương Kiệt Hi mới bỏ hai người này ra khỏi danh sách bị chặn.

31.

Không ai biết rằng Hoàng Thiếu Thiên đã thử liên hệ với Ngụy Sâm.

Nhưng không liên lạc được.

Thật ra cậu rất cứng đầu, nghĩ bụng dù Ngụy Sâm không hề theo dõi bọn họ không hề để ý tới Lam Vũ nhưng chắc gì đã ngừng chơi Vinh Quang hẳn luôn.

Chờ tới khi Lam Vũ giành được quán quân,

Ổng nhất định sẽ biết.

32.

Hoàng Thiếu Thiên rất thích cái người mới tới từ trại huấn luyện mùa này.

Phong cách dám đánh dám đương đầu dám liều mạng, xông pha chiến đấu không hề ngần ngại chút nào.

Người đó tên Vu Phong.

Là người mà Dụ Văn Châu vẫn luôn kiếm tìm, có thể đảm đương trách nhiệm công kiên thủ chính diện.

33.

Mùa giải thứ sáu, vẫn còn có rất nhiều người truy tìm tung tích của Tôn Triết Bình.

Phồn Hoa Huyết Cảnh chỉ còn lại một mình Trương Giai Lạc.

Tống Hiểu bỗng chợt nhớ trong đội hình cũng có một tên cuồng kiếm và đạn dược?

Phong Mang Tuệ Kiếm, Thương Lâm Đạn Vũ?

Tên, một vũ khí lạnh một vũ khí nóng hoàn toàn không thuộc về cùng một thế giới chứ?

Không xứng không xứng, cố kéo thì cũng chỉ thất bại.

34.

Thật ra thì sau khi Tôn Triết bình chấn thương giải nghệ, Hoàng Thiếu Thiên đã đánh điện tới cho Trương Giai Lạc.

Bên đầu kia điện thoại im lặng rất lâu.

Trương Giai Lạc nói, chuyện như thế này ai nói cũng chuẩn, song hạch là xu hướng một người cũng không phải là không thể đơn độc thi đấu, đừng lo lắng cho tôi đến trận chung kết mà gặp nhau thì tôi đánh cho cậu què giò, thêm nữa là cũng phải bảo vệ tay cho tốt vào nhé Thiếu Thiên.

Hoàng Thiếu Thiên bỗng nhiên không biết nên an ủi cái gì nữa.

35.

Cả tuần rồi Vu Phong đã nhắc Trịnh Hiên phải tới mấy lần, tên của cậu ta là “Vu Phòng”.

Thật sự không phải Vu Phòng không phải Vu Phòng không phải Vu Phòng

Tống Hiểu đang điền vào hồ sơ huấn luyện chợt run tay, viết Vu Phong thành Vu Phòng.

36.

Truyền thông hỏi quan điểm của Vương Kiệt Hi về Hoàng Thiếu Thiên.

Hắn nói,

Đăng phong tạo cực, có chất có lượng;

Tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả.

Phản ứng đầu tiên của phóng viên, có thể khiến dư luận xôn xao, tuy rằng hình như có chỗ nào đó không đúng, ví dụ như là cái gì thì có chất lượng ạ?

Vương Kiệt Hi thêm một câu:

“Đang nói tới mấy lời trashtalk của cậu ta đó.”

37.

Về sau đoạn phỏng vấn ấy rất là giá trị.

Bởi vì mùa giải này Vi Thảo suýt chút là bị loại khỏi trận chung kết bởi mấy lời trashtalk của Hoàng Thiếu Thiên.

Vương Kiệt Hi quả thật là nói đâu trúng đó, một lời thành sấm.

38.

Hoàng Thiếu Thiên âm thầm,

——giới hạn trong âm thầm nhưng cùng Dụ Văn Châu,

đôi khi lại gọi Vương Kiệt Hi là “Vương Bán Tiên".

Và thêm nữa là,

Dụ Văn Châu cũng đồng ý.

39.

Giành được cúp quán quân cảm thấy cực cực cực cực cực cực kỳ vui vẻ.

Hoàng Thiếu Thiên không muốn nói gì cho truyền thông hết nhưng cậu vẫn rất đắc ý khoái chí hận không thể để cho cả thế giới biết Lam Vũ đã giành được quán quân.

Mà truyền thông thì sao chứ, có Dụ Văn Châu xử sự chu toàn đối phó với họ rồi.

Vui không kể đâu cho xiết, Hoàng Thiếu Thiên nhìn thấy ai thân quen là nhào tới ôm liền.

40.

Hoàng Thiếu Thiên nghe thấy Trịnh Hiên hát.

Cậu ta hát:

“Người Lam Vũ chúng ta, hôm nay thật vui vẻ ♪ ~”

Lại còn nhi hoá (erhua) nữa chứ, làm Vương Kiệt Hi nói giọng Bắc Kinh nghe thấy mà tức tới nỗi càng thêm mắt to mắt nhỏ.

41.

Vu Phong thấy Tống Hiểu cười cười thì cũng suýt chút là bật khóc.

Tuyệt đối, khẳng định là chỉ được có đôi mắt đỏ hoe.

Được thôi, thật ra thì cậu ta cũng muốn khóc lắm,

Vui mừng quá đỗi.

42.

Hôm đấy Hoàng Thiếu Thiên không ngủ, lăn qua lộn lại trên giường thế nào cũng không ngủ được.

Trịnh Hiên nói Hoàng Thiếu cậu đi uống sữa đi.

Không có tác dụng.

Dụ Văn Châu nói Hoàng Thiếu cậu thử ngâm chân xem.

Không có tác dụng.

Tống Hiểu hết cách, nói Hoàng Thiếu hay là tôi hát ru cho cậu nghe?

Hoàng Thiếu Thiên chạy còn nhanh hơn những người, ngoan ngoãn nằm trên giường.

Tống Hiểu thiệt rầu mà, từ khi nào mà Hoàng Thiếu Thiên biết mình hát lạc điệu vậy?

43.

Nói thật thì,

Hiệu quả cách âm ở ký túc xá Lam Vũ rất là tệ, nhất là phòng tắm.

44.

Cỡ nào Hoàng Thiếu Thiên cũng không ngủ được.

Thế nên cậu chờ đến lúc tối trời gió vù, lấy acc clone ra gia nhập hỗn chiến Lam Khuê Các VS Trung Thảo Đường.

45.

Lam Hà biết kiếm khách kia là acc clone của Hoàng Thiếu Thiên, mừng tới nỗi suýt chút thì không ổn định được ghế xoay.

Thật ra trước khi Hoàng Thiếu nói cho anh hay thì anh đã biết trước rồi.

Suy cho cùng thì Kiếm Thánh đã là thần tượng của anh bấy lâu nay, dù không có bong bóng thoại, dù tên tài khoản không phải Dạ Vũ Thanh Phiền,

Anh cũng có thể nhận ra ngay được.

46.

Có fan khen Hoàng Thiếu Thiên có từ gì hay là dùng liền.

Ví dụ:

Yêu Đao.

Nhất Kiếm Phong Hoa.

Kiếm Lạc Kinh Phong Vũ, Kiếm Trảm Khấp Quỷ Thần.

Hơi thẳng thừng một chút thì là:

Kiếm Thánh đại đại soái soái soái soái soái soái soái soái soái soái soái soái soái soái soái soái soái soái soái soái soái soái soái soái soái soái luôn!!

Trịnh Hiên cảm khái, cái khác thì không biết chứ Hoàng Thiếu, cái acc cuối cùng chắc chắn là fan của cậu thật, áp lực như núi mà.

47.

Nhất Kiếm Phong Hoa gì đó, nghe vẫn thấy soái.

Hoàng Thiếu Thiên nghĩ.

48.

Thật ra hôm đó Dụ Văn Châu có chuyện chưa nói, Nhất Kiếm Phong Hoa à.

Lúc nào thì mấy người nhìn thấy Thiếu Thiên xuất kiếm chỉ rút một kiếm ra vậy?

Vì sao không ai nói gì?

Khụ, đội trưởng à, hình tượng, việc của anh không phải là thổ tào khụ.

Khe khẽ thôi, khe khẽ thoi.

49.

Bức ảnh ngày ấy chụp cảnh Lam Vũ đoạt giải quán quân nằm mãi trong ví của Hoàng Thiếu Thiên.

Rất nhiều rất nhiều năm.

50.

Dù nói thật thì bức ảnh ấy chụp cũng chẳng đẹp.

Mọi người ai cũng quá kích động.

Tống Hiểu và Vu Phong khoé mắt đỏ hoe, Trịnh Hiên cười đến mắt híp lại chỉ bằng một đường chỉ.

Hoàng Thiếu Thiên cười lộ luôn cả răng nanh.

Không nói tới trong lòng Dụ Văn Châu thế nào, lúc này vẫn khẽ mỉm cười một nụ cười dịu dàng.

51.

Khi đó sau khi chụp hình xong, Dụ Văn Châu bị Hoàng Thiếu Thiên đấm cho một cú như lôi điện vào ngực.

“Giả vờ cái gì nữa đội trưởng, cậu đã vui tới khùng rồi mà còn giả vờ!”

“Đúng đó, đã vui muốn khùng từ đời nào rồi.”

52.

Chuyện “Vương Bất Lưu Hành trị đau bụng kinh" thật sự không phải là do fan phát hiện ra.

Lời này vẫn còn được đồn đại tới kỳ nghỉ hè của mùa giải thứ sáu, thuỷ khu của diễn đàn Vinh Quang vẫn còn vài cái “Vương Bất Lưu Hành trị đau bụng kinh”.

Thật ra là do Hoàng Thiếu Thiên chán quá mức, lên Baidu search tên mấy tài khoản trong chiến đội Vi Thảo một lần.

Không thể không nói, chẳng lạ gì khi đội trưởng là Vương Kiệt Hi, tới tên của hắn cũng thật hoa——trị đau bụng kinh nè, bạn của giới nữ nè, hình tượng của Vương Bán Tiên lập tức được nâng cao.

Dụ Văn Châu nói cậu có hơi trẻ con đó.

Hoàng Thiếu Thiên phản bác, nói đội trưởng không thể nghĩ như vậy được, lấy được thủ cấp của địch từ khoảng cách hai nghìn km, nếu muốn phá trận thì trước tiên phải công kích tâm lý, chiến thuật tâm lý này thì hơ hơ đây là chiến thuật cậu hiểu nhất mà.

Vương Kiệt Hi hắt xì một cái.

53.

Hoàng Thiếu Thiên phát hiện, thật ra tên của mấy tài khoản trong nhà cũng đặc sắc phết chứ.

Dạ Vũ Thanh Phiền nè, có Vũ, đúng rồi hắn ta còn rất phiền phức nữa chứ, không nói nhiều nhưng cũng phiền, phiền cực kỳ phiền lạnh lùng mà cũng phiền!

Thương Lâm Đạn Vũ nè, không có thuỷ tự nhiên lại thêm vào ba thuỷ.

Đào Lạc Sa Minh, mọi người nhìn xem ở đế có bao nhiêu là ‘thuỷ'.

Sách Khắc Tát Nhĩ? Cậu ta là đội trưởng cậu ta không tính cậu ta có đặc quyền.

Phong Mang Tuệ Kiếm...
 

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#2
Theo như lời Trịnh Hiên thì hôm nọ hắn nghe thấy Dạ Vũ hát.

Hoàng Thiếu Thiên ngây người đứng hình mất ba giây như thể gặp quỷ.

Dụ Văn Châu cười, nói thêm: Tôi cũng nghe thấy, hắn chỉ né mỗi mình Thiếu Thiên cậu thôi nhỉ?

Hoàng Thiếu Thiên giận muốn tăng xông, quay về phòng lôi Dạ Vũ Thanh Phiền đang nghỉ ngơi ra, đầu tiên là lấy thanh Kiếm Quang đi rồi mới ê ê mi biết hát sao không hát cho master nghe tính cách lạnh lùng đã nói đâu mi lừa người ta thiệt khổ mà.

Dạ Vũ tự hỏi làm thế nào mà mình lại đụng phải một chủ nhân như thế này vậy, diễn cũng hăng say ghê.

Đã sụt sịt vầy, sao không nhỏ mấy giọt thuốc nhỏ mắt vào luôn đi.

Thế là hắn thừa lúc Hoàng Thiếu Thiên đang hăng máu diễn trò, Dạ Vũ chui lại vào trong thẻ.


Số 1, kỳ nghỉ hè
 

Bình luận bằng Facebook