Ongoing [Toàn viên] Giải Thế Giới

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,122
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#1
Giải Thế Giới
Tác giả:
加兰2020
Convert: Lá Lá & Thobeo tại đây
Edit: @Thobeo (C1-8) @TsunaX (C9 đến hết)
Độ dài: 576 chương và rất nhiều ngoại truyện
Bản gốc: Đã hoàn thành ngày 07/02/2021
Bản edit: Thỏ chỉ làm vài chap đầu giới thiệu fic, còn đâu mọi người đọc convert nha, cũng không khó hiểu lắm đâu.
Thể thức thi đấu đơn giản, mỗi trận là một chuyến du lịch kiêm phá hoại bản đồ các danh thắng thế giới, rất nhiều đấu pháp khiến người đọc trầm trồ. Và trên hết, main của chúng ta được buff bao ngầu :3
Fanfic không có couple trừ phần ngoại truyện :v, gần như tất cả các nhân vật trong truyện chính đều được nhắc tới.
Thỏ edit vui vẻ nên ko tránh được lỗi, cầu người beta :3
Update: Đã có mạnh thường quân thầu nốt bộ này, cảm ơn @TsunaX


Credit on pic

Mục lục
Chương 1: Tôi đã giải nghệ
Chương 2: Về nhà
Chương 3: Thời gian hỗn loạn và toàn đội tập hợp
Chương 4: Chuyển chỗ!
Chương 5: Trận chiến mở màn
Chương 6: Công thủ hoán đổi
Chương 7: Ăn ý như này thì còn phải luyện thêm
Chương 8: Không còn gì để nói
Chương 9: Muốn giải phóng Ma Thuật Sư không?
Chương 10: 24 tài khoản clone
Chương 11: Trận đấu đoàn đội đầu tiên, kẻ trộm mộ
Chương 12: Chiến đấu hết mình nào, Hoàng Thiếu Thiên!
Chương 13: Xạ thủ đối đầu
Chương 14: Mục sư? Đạn pháo hình người thì có
Chương 15: Được nghe kiểm điểm
Chương 16: Mở rộng tầm mắt
Chương 17: Lời xin lỗi muộn màng và sự kỳ vọng chân thành
Chương 18: Lịch thi đấu giải thế giới
Chương 19: Diệp Tu và Diệp Thu
Chương 20: Đội tuyển Quốc gia ra mắt lần đầu tiên
Chương 21: Hương vị của ba năm trước
Chương 22: Thiên Quốc Chi Độ

Chương 23: Khi đại thần thả bay bản thân
Chương 24: Đó giờ chỉ thấy người lùa quái vô bug địa hình, nay mới thấy quái lùa ngược lại người!
Chương 25: Vương Bất Lưu Hành, 1 chọi 3!
Chương 26: Phản Công Bão Táp và ném quái đập người
Chương 27: Pháp sư triệu hồi cũng có mùa xuân
Chương 28: Màn trình diễn đồ bơi của các đại thần
Chương 29: Không gì bằng đồ ăn với Vinh Quang
Chương 30: Ác ý bất ngờ
Chương 31: Phân nhóm vòng bảng ra lò!
Chương 32: Kẻ thù mạnh mẽ
Chương 33: Ma Thuật Sư và Tây Trực Môn
Chương 34: Tiễn đồng đội lên đường
Chương 35: Phú hào và quỷ nghèo
Chương 36: Cùng nhau, tới giải Thế giới chiến một trận nào!
Chương 37: Đội Trung Quốc! Cố lên!
Chương 38: Đấu giao hữu, pháp sư chiến đấu vs pháp sư chiến đấu
Chương 39: Báo cáo trước trận đấu
Chương 40: Lễ khai mạc rực rỡ
- Hết phần 1 -
.
.
.​
 
Last edited:

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,122
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#2
PHẦN 1
Chương 1: Tôi đã giải nghệ

Chiếc xe Volvo cỡ lớn lặng lẽ lướt nhanh trên đường cao tốc sân bay thành phố B. Trong xe, Diệp Tu ngồi ghế phụ, bên cạnh hắn là Diệp Thu đang cầm lái, cả hai không nhìn nhau cũng chẳng nói chẳng rằng, mỗi người im lặng trong thế giới riêng.​

Diệp Tu hơi ngửa cổ dựa đầu vào lưng ghế nhắm mắt lại, tay phải nắm hộp thuốc lá, năm ngón tay trái để nhẹ trên đùi, thỉnh thoảng khẽ gõ. Diệp Thu một tay nắm vô lăng, tay kia vặn núm xoay dò đài FM. Theo động tác của hắn, radio trong xe chuyển từ kênh nhạc nhẹ sang kênh kể chuyện của Đan Điền Phương. Sau khi đổi vài kênh thì bỗng một giọng nữ trong trẻo vang lên.​

"Đội trưởng Diệp Tu của chiến đội Hưng Hân tuyên bố giải nghệ..."​

Tạch, tiếng phát thanh tắt ngóm. Trong không gian kín bưng chỉ còn tiếng gió điều hòa thổi khe khẽ, một lúc sau Diệp Thu cuối cùng không nhịn được quay sang nhìn anh trai mình, chậc lưỡi một cái:​

"Em nói anh này, anh xách có một dúm đồ như này về nhà? Mất công em lái hẳn cái xe lớn định bụng khuân hành lý, ấy vậy mà chỉ có một túi nhỏ..."​

Vậy đó, chỉ một cái balo khoác trên vai chẳng được nhồi đầy, trông nó nhẹ hều còn nhô ra góc cạnh như đựng vật cứng gì đó, lúc ném ra ghế sau vang lên tiếng rất nhỏ. Bộ dạng này nhìn thế nào cũng không giống người con xa quê về định cư ở cố hương, mà như chỉ tạt qua nhà dăm ba bữa vậy.​

"Anh lại còn mang theo bàn phím với chuột nữa à!"​

"Đâu có đâu có, còn cả máy quẹt thẻ đăng nhập nữa mà."​

Diệp Tu trả lời ngay tắp lự. Diệp Thu phát bực: "Không phải thế chứ ông anh! Đến cả quần áo thay đổi hàng ngày cũng không mang theo?"​

"Mấy thứ đó không phải đều có thể mua online sao." Diệp Tu vẫn chẳng thèm mở mắt, chỉ nghiêng mặt về phía em trai, giọng nói nhẹ nhàng mang ý cười, "Em thì ngược lại, dạo này không tệ nhỉ." Thuận tay vỗ xuống ghế da đang ngồi, "Xe mới mua?"​

"Mẹ mua!" Diệp Thu tức giận đáp. Ngừng một chút lại nhỏ giọng bồi thêm một câu: "Tháng 5 năm trước mua. Cuối tháng 5, vào ngày thứ ba sinh nhật anh em mình."​

Diệp Tu im lặng. Hắn khẽ hé mắt, nhìn bóng cây trôi vội ngoài cửa kính đến ngẩn người, thầm tính nhẩm rất nhanh: Cuối tháng 5 năm trước, đó không phải là ngày hắn vượt qua vòng khiêu chiến, dẫn dắt Hưng Hân về lại Liên minh?​

Nghĩ tới đó Diệp Tu khó tránh nhíu mày cười:​

"Ồ, lúc đó hẳn là mẹ muốn khen ngợi anh chết đi được phải không?"​

Cười lên sáng bừng gương mặt, ngữ khí ung dung chẳng chút mệt mỏi, rõ ràng mọi ngày hắn luôn tỏ ra chẳng để tâm. Diệp Thu thầm thở dài rồi sau đó nhịn hết nổi lườm hắn một cái.​

"Mẹ sẽ thật sự mắng chết anh cho xem!... Khi đó mẹ liên tục cằn nhằn anh, loại hợp đồng như vậy mà cũng ký, bôi nhọ uy danh của mẹ. Với cả, nếu không phải nghĩ anh còn lưu luyến chiến đội cũ thì mẹ đã sai một học trò bất kỳ đi kiện cho Gia Thế phá sản luôn rồi đó!"​

"Mẹ thật oai phong lẫm liệt..." Diệp Tu nhún vai. Trong lòng hắn cũng tự biết đây là sự thật. Mẹ hắn vốn là thế hệ sinh viên luật đầu tiên dự kỳ thi năm 1977, trong số học trò của bà, chỉ tính mấy luật sư nổi tiếng còn đang trên đỉnh cao phong độ cũng có thể lập thành một đội, thế hệ con cháu nữa thì gộp lại cũng phải thành một đoàn.​

Đội hình này mà ra mặt ức hiếp Đào Hiên thì... Khụ khụ.​

Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại reo vang. Dưới ánh mắt khinh bỉ của em trai, Diệp Tu hoang mang mất một lúc mới đặt hộp thuốc lá lên táp lô, luống cuống tay chân sờ khắp người tìm điện thoại. Tiếng chuông vẫn kiên nhẫn vang lên từng hồi, Diệp Tu mãi mới tìm thấy rồi vội vàng ấn nút nhận: "Alo?"​

"Diệp Tu? Tôi Trần Quả đây." Giọng nữ trong điện thoại vừa nhanh vừa lo lắng, lanh lảnh rót vào tai Diệp Thu ngồi cạnh. Hắn giữ ý buộc bản thân không nhìn sang, tập trung chú ý vào con đường phía trước.​

Diệp Tu cầm điện thoại bằng tay phải đưa lên tai, chống cùi chỏ lên cửa xe, nghiêng người dựa lưng không nói. Sự yên tĩnh dần tràn ra đến nghẹt thở, từ chỗ ngồi của tài xế truyền đến đầu bên kia điện thoại, mất một lúc mới bị giọng nói gấp gáp phá vỡ.​

"Này alo? Alo alo alo?"​

"Chị chủ... Tôi đã giải nghệ."​

Diệp Thu khó tránh nghiêng đầu liếc mắt nhìn anh trai. Dưới ánh sáng ban ngày, vẻ mặt Diệp Tu không phải là nét ung dung bất cần đời hắn quen nhìn, mà có gì đó rất nghiêm túc, thậm chí còn mang chút muộn phiền không dễ phát hiện. Nhưng đôi mắt kia vẫn luôn sáng trong, hệt như lưỡi dao sắc mới được mài giũa toát ra ánh sắc lạnh, chỉ thoáng qua thôi liền giấu kín vào trong bao như chưa từng hé lộ.​

Phía đầu bên kia vẫn đang ồn ào nói gì đó, vừa như tranh luận vừa như thuyết phục. Diệp Tu im lặng lắng nghe, lâu sau mới cụp mắt, lặp lại lần nữa:​

"Chị chủ, tôi đã giải nghệ."​

Giọng nói của hắn bình thản mà kiên định, hoàn toàn khác xa với sự hờ hững lười biếng mọi ngày, ngữ khí ẩn chút bất đắc dĩ nhưng có sức mạnh không thể lay chuyển. Đầu dây bên kia lập tức hạ giọng, khẽ lẩm bẩm vài câu cuối cùng tỏ ra lưu luyến "Thôi được rồi."​

"Vâng vâng, xin nhờ chị chủ giúp tôi từ chối bọn họ." Diệp Tu hàn huyên thêm vài câu rồi ngắt cuộc gọi, lần nữa ngả ra ghế nhắm mắt thở dài. Diệp Thu đợi đến tận khi hắn mở mắt ra lần nữa mới hỏi: "Gọi anh quay về?"​

"Không phải... mấy cô ấy vốn biết anh giải nghệ. Là chuyện giải Thế giới."​

"Giải Thế giới?"​

"Giải Vinh Quang vô địch thế giới lần đầu tiên. Mười sáu quốc gia tham dự, tổ chức thi đấu ở Zurich."​

Tiếng phanh xe thật dài vang lên. Một lúc sau oto đã dừng bên vệ đường, Diệp Thu buông vô lăng, xoay nửa người im lặng nhìn Diệp Tu.​

"Anh, nếu anh muốn đi thì để em lo việc trong nhà..."​

"Không cần đâu." Đối lập với sự trịnh trọng của Diệp Thu, Diệp Tu lại tỏ ra chẳng hề quan tâm. Hắn phất tay như thể quạt tất cả những gánh nặng không mong muốn kia ra khỏi cửa, còn lại chỉ là ý cười hững hờ bên môi.​

"Đã nói anh giải nghệ rồi mà!"​

Từ sân bay về tới nhà họ Diệp thuận tiện nhất là đi thẳng đường cao tốc sân bay về tới thành phố, đến vành đai 4 ở phía Bắc thì rẽ phải vào đường Trung Quan. Diệp Thu vốn tính nhiều nhất mất một tiếng là về đến nhà, kết quả rời sân bay chưa tới hai mươi phút đã phải gào lên: kẹt xe!​

"Ấy, không sao mà," Diệp Tu tỏ ý không chút bực bội, "Không phải kẹt xe ở cao tốc sân bay là chuyện thường ở huyện sao. Bọn anh một năm đến Bắc Kinh hai lần... à năm trước đến ba lần thì luôn có một lần bị kẹt."​

"Ở đây hơn một tháng anh còn không biết ngại mà tính là một lần?" Diệp Thu bắt bẻ: "Hơn nữa ở lâu như vậy mà không về nhà lấy một chuyến!"​

"Xin lỗi, anh nói là mùa giải trước..."​

"... Anh chơi Vinh Quang đến mức không biết ngày tháng năm nữa rồi!"​

Hai anh em mồm năm miệng mười đấu khẩu, vừa phun lời rác rưởi vừa nhích từng chút theo dòng xe. Lúc này Diệp Tu lại nhận được hai cuộc điện thoại, một cuộc vẫn là Trần Quả, Diệp Thu cũng không nghe kỹ chỉ biết là Diệp Tu đồng ý để cô ấy đưa số điện thoại của hắn cho người khác; cuộc thứ hai thì hắn gần như im lặng từ đầu tới cuối trong khi bên kia thao thao bất tuyệt thuyết phục, khuyên giải, trình bày, thuyết giáo, chỉ là sau cùng Diệp Tu vẫn nhã nhặn và kiên định lặp lại lần nữa: "Tôi đã giải nghệ."​

Hắn yên lặng đặt điện thoại xuống, quay mặt về phía cửa sổ hít một hơi thật dài. Đến khi quay lại ý cười đã rực rỡ:​

"Khi nào mới về đến nhà? Anh đói rồi!"​

"... Anh trai khốn nạn, không đến mức đó chứ! Ở trên máy bay anh không ăn chút gì à?!"​

Vật lộn nửa giờ trên đường cao tốc sân bay, cuối cùng xe của họ cũng rẽ vào vành đai 5. Diệp Thu thở hắt ra, ý cười trên mặt cũng nhiều hơn chút, vừa mới quay sang tính gợi chuyện thì tiếng chuông điện thoại Diệp Tu lại bắt đầu vang lên.​

"Alo? ... Là tôi... Xin chào... Tôi không đi. Tôi đã giải nghệ."​

"Sao anh có thể không đi!!!!" Tiếng thét trong điện thoại gần như chọc thủng màng nhĩ của Diệp Thu... Có lẽ cũng do Diệp Tu nhịn hết nổi nên giơ điện thoại ra xa một chút thành ra giọng nói kia càng truyền xa không chút trở ngại:​

"Anh là Diệp thần cơ mà!!!!"​

Anh là Diệp thần cơ mà. Nghe tiếng thét ấy Diệp Thu quay đầu liếc anh trai hắn... mà lần này tất cả sự nghiêm túc và muộn phiền đều đã biến mất, Diệp Tu không hề dao động mà chăm chú nhìn phía trước, môi mím chặt, gò má căng cứng không nhìn ra biểu cảm gì. Lúc lâu sau hắn mới mấp máy môi và thốt ra một câu nhẹ nhàng nhưng lại nặng trĩu:​

"Xin lỗi. Tôi thật sự giải nghệ rồi."​

"Lần trước anh cũng nói là đã giải nghệ!" Tiếng phản bác đầu kia điện thoại càng thêm kích động: "Nhưng anh quay lại ngay tắp lự! Tay trắng dựng nghiệp, lập team mới, một năm rưỡi đã đánh thẳng về lại giới chuyện nghiệp, thêm một năm đã giành được quán quân! Không có người nào yêu Vinh Quang hơn anh! Sao anh có thể từ chối, sao anh có thể không tham gia cả giải Thế giới! Anh là Diệp thần cơ mà!!!!"​

Giọng nói càng lúc càng chói tai, càng lúc càng dồn dập, cuối cùng nổ tung thành một tiếng khóc nức nở. Diệp Tu không nói câu nào, chỉ nghe, mặt không cảm xúc, nhưng hộp thuốc lá trong tay chẳng biết từ khi nào đã bị bóp nát thành một cục. Lúc lâu sau phía bên kia mới bình tĩnh lại, cố gắng khịt mũi mấy lần, cuối cùng mới nén ngữ điệu xuống mức bình thường:​

"Tôi xin lỗi..." Giọng nói vẫn còn chút run rẩy, đến câu tiếp theo cuối cùng cũng trở nên bình thường: "Tôi thất lễ... Tôi..."​

Lại là một khoảng im lặng thật dài. Sau đó Diệp Tu nhắm mắt, cất tiếng:​

"Tôi xin lỗi."​

"..."​

"Xin lỗi."​

"... Được. Hẹn gặp lại."​

Hắn ngắt cuộc gọi. Sau đó hờ hững đáp lại một câu với người em trai đang nhìn hắn tò mò:​

"Bên Tổng cục Thể dục Thể thao gọi."​

"Tổng cục Thể dục Thể thao á? Tố chất như vậy?" Diệp Thu tỏ vẻ không tin được, "Nói mấy câu đã khóc?"​

"Vừa khéo là fan của anh..." Diệp Tu phẩy tay, "Đi đâu cũng đụng phải mấy chuyện không cách nào giải quyết, ai dà, ai bảo anh nhiều fan quá cơ chứ..."​

"Móa nó ông anh không khoe khoang thì chết à... anh trai khốn nạn đừng có mà hút thuốc trong xe!"​

 
Last edited:

NuanYang

Farm exp kiếm sống
Bình luận
50
Số lượt thích
153
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Vương Kiệt Hy Vương Papa
#3
Hình như web chính thức tác giả up lên là Qidian hay sao á, dạo trước mình đọc thấy còn trên Qidian, lâu ko xem ko biết bị xóa chưa 😅😅
 

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,122
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#4
Hình như web chính thức tác giả up lên là Qidian hay sao á, dạo trước mình đọc thấy còn trên Qidian, lâu ko xem ko biết bị xóa chưa 😅😅
Mình ko rõ mấy web trung đâu, đợt lâu rồi đi tìm nhà tác giả mãi ko ra đành lấy từ web reup 😂
 

NuanYang

Farm exp kiếm sống
Bình luận
50
Số lượt thích
153
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Vương Kiệt Hy Vương Papa
#5
Mình ko rõ mấy web trung đâu, đợt lâu rồi đi tìm nhà tác giả mãi ko ra đành lấy từ web reup 😂
全职高手之世邀赛同人
Web chính mà tác giả đăng đây nhé, chỉ đọc đc vài chương đầu còn các chương sau đều có khóa vip cả
Eh... biết là web chính cơ mà mình toàn đọc ở web lậu 😅😅
 

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,122
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#6
全职高手之世邀赛同人
Web chính mà tác giả đăng đây nhé, chỉ đọc đc vài chương đầu còn các chương sau đều có khóa vip cả
Eh... biết là web chính cơ mà mình toàn đọc ở web lậu 😅😅
ok thx bạn để mình update :3
 

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,122
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#7
Chương 2: Về nhà

Nhà họ Diệp nằm giữa vành đai 4 và 5 gần vườn Viên Minh(1). Họ cũng có một căn nhà trong trung tâm thành phố nhưng ông bà Diệp đều vui lòng ở khu nhà cũ được trường phân cho. Nơi đây điều kiện tốt, cây cối nhiều, hàng xóm láng giếng cũng đều là đồng nghiệp lại tiện đi làm, học trò có cần hỏi han chi cũng thuận tiện...​

Diệp Tu quen tay đội mũ lưỡi trai đeo kính râm đi theo sau lưng cậu em, cả đoạn đường hết nhìn Đông lại ngó Tây. Nhiều năm không về, khu phố vẫn vậy, hàng cây khi bé hắn hay leo trèo giờ đã rợp bóng râm mát cả hàng gạch xám và vườn hoa nhỏ dưới tầng trệt, hoa cỏ mọc um tùm, xa xa là tiếng trẻ nhỏ huyên náo hòa lẫn trong gió hè nóng bức...​

Dĩ nhiên không thể tránh vật đổi sao dời.​

"Ôi đại thần Diệp Thu!"​

"Cậu lầm người rồi... Chỉ là người giống người thôi..."​

Một sinh viên đi ngang qua nhìn Diệp Thu nghi hoặc, quan sát trên dưới một lượt cuối cùng đành xin lỗi rồi rời đi. Diệp Tu bước phía sau cúi đầu phì cười, Diệp Thu tỏ vẻ "Tên kia không có quan hệ gì với tôi", nghiêm mặt bước nhanh hơn, cố gắng bỏ xa ông anh trời đánh lại phía sau. Đến khi cả hai bước qua ngưỡng cửa và chắc chắn xung quanh bốn bề vắng lặng hắn mới quay lại túm cổ áo Diệp Tu trút giận:​

"Cười cái gì mà cười! Anh xem đi xem đi, đều tại anh! Anh còn cười!"​

"Em tự vừa lòng đi chứ. Dù sao thì em cũng bớt được chín năm sống kiểu này cơ mà, không phải sao?"​

Diệp Tu ung dung tự tại hất tay em trai ra rồi leo lên cầu thang. Khu nhà này được xây dựng từ những năm 93, có tổng cộng sáu tầng, đến nay thì trông có vẻ khá cũ kỹ, cầu thang cũng hẹp, ánh đèn cũng lờ mờ. Diệp Tu vừa bước từng bậc vừa nói thầm: "Chao ôi mệt ghê... lâu lắm không phải leo thang bộ tận năm tầng..."​

"Nhờ phúc chị chủ nên anh chỉ phải leo hai tầng thôi chứ gì?"​

Là một con người ưu tú luôn tập thể dục đúng giờ đúng giấc, Diệp Thu tuy cũng quen dùng thang máy đến yếu cả chân nhưng vào thời điểm mấu chốt sẽ không đến mức vô dụng như anh trai mình. Hắn tăng tốc chạy nhanh lên tầng năm, vừa ấn một tiếng chuông đã thấy cửa sắt kẽo kẹt mở ra.​

Đứng nơi cửa chính là một người phụ nữ trông có vẻ chỉ khoảng năm mươi tuổi. Dáng đứng thẳng tắp, thần thái sáng láng, đôi mắt ngọc lấp lánh như sao, mái tóc hoa râm được buộc thành một búi thanh nhã sau đầu, dù bà mặc bộ đồ ở nhà màu lam nhạt còn buộc thêm chiếc tạp dề nhưng chẳng thể át được khí chất đoan trang và lão luyện vốn có.​

Cửa vừa mở ánh mắt bà đã lướt qua vai Diệp Thu nhìn về phía đứa con trai khác đứng cách mấy bước đang tháo kính râm xuống.​

"Về rồi à?"​

"Dạ con về rồi."​

Diệp Tu bước từng bước về phía trước. Diệp Thu mau mắn lách qua khe hẹp giữa mẹ hắn và cánh cửa, đi thẳng về phòng mình. Trong hành lang mờ tối, cách ngưỡng cửa là người mẹ đối diện với cậu con trai hơn mười năm xa cách.​

Mẹ hắn đã già đi nhiều. Những nếp nhăn hằn lên hai gò má xưa vốn mịn màng, làn da trên mu bàn tay đang đặt trên khuông cửa cũng nhăn nheo khô ráp đi trông thấy. Dù tháng năm có hậu đãi bà đến mấy thì chút vết tích nhỏ bé kia vẫn khiến Diệp Tu sực nhận ra hắn đã bỏ phí bao thời gian được ở gần mẹ, được quỳ gối dưới chân bà làm tròn chữ hiếu phận con.​

Hắn dừng bước, vô thức kéo dây đeo của ba lô, ưỡn thẳng lưng thêm chút.​

"Mẹ, con đã về."​

"Ba con đang trong phòng đọc sách."​

Bà cẩn thận ngắm nhìn con trai từ trên xuống dưới một lượt, gật đầu rồi quay lại phòng bếp. Vừa đi vừa hỏi lại một câu chẳng cả ngoái đầu: "Con muốn ăn gì?"​

Diệp Tu bước theo vào. Hắn cởi giày tháo ba lô rồi vừa đóng cửa vừa đưa tay mở tầng thứ hai của tủ giày bên góc theo thói quen... quả nhiên dép của hắn vẫn nguyên chỗ cũ. Ngửi thấy mùi thơm phức trong bếp bay ra, Diệp Tu bỗng nở nụ cười thật tươi, lớn tiếng nói: "Sủi cảo ạ!"​

"Vớ va vớ vẩn! Sủi cảo để đón khách chứ con là trở về nhà đòi sủi cảo cái gì mà sủi cảo!"​

Từ trong bếp, giọng mẹ truyền ra lanh lảnh. Nụ cười bên môi Diệp Tu càng lúc càng tươi, cùng lúc đó Diệp Thu cũng nói leo từ trong phòng:​

"Sủi cảo nấm hương ạ!"​

"Không có nấm hương!"​

"Vậy thì nhân thịt heo lá hẹ đi ạ!"​

"Con tự đi mà mua lá hẹ!"​

"Con muốn nhân thịt bò cải trắng ạ!"​

"Không có thịt bò!"​

"Con muốn cả ba loại ạ!"​

Hai người anh một câu em một câu tranh nhau xin xỏ, xen lẫn trong đó là mấy câu quở trách bác bỏ yêu cầu của mẹ, cả căn nhà bỗng náo nhiệt tưng bừng. Trong không khí ấy, Diệp Tu cất ba lô vào phòng mình, rồi đi tới cửa phòng đọc sách đang khép hờ, khẽ gõ cửa:​

"Ba, con đã về."​

"Vào đi."​

Giữa những giá sách cao đến tận trần nhà, ông Diệp vùi đầu trong những chồng tư liệu cao ngất ngưởng, tay không ngừng múa bút. Nghe thấy tiếng con trai bước vào, ông cũng không ngước mắt nhìn mà chỉ hơi nghiêng mặt sang bên, nâng cằm nói:​

"Ngồi đi."​

"Dạ." Diệp Tu ngoan ngoãn ngồi xuống một cái ghế cạnh bàn làm việc. Trong phòng đọc sách của nhà họ Diệp có hai chiếc bàn đối diện nhau, vợ chồng nhà họ Diệp mỗi người một cái. Ghế bên cạnh bàn và sô pha dựa vào tường phía bên kia dành cho học trò và khách đến chơi. Khi Diệp Tu còn bé đã không biết bao lần cậu ngồi trên chiếc ghế này này đợi ba chấm xong bài thi, đã nhiều năm trôi qua vậy mà một khi ngồi xuống cảm giác vẫn vẹn nguyên như xưa kia.​

Ngồi mới thấy trước mặt ba hắn là một chồng giấy A4 dày cui, hẳn là ông đang chữa bài luận văn của sinh viên. May mà đã xem đến phần cuối, Diệp Tu chờ chưa tới 3 phút thì ông Diệp đã chấm xong, đóng lại tập tài liệu rồi ngẩng đầu nhìn hắn.​

"Giải nghệ?"​

"Vâng giải nghệ ạ."​

"Sau này con tính làm gì?"​

"Nói chung trước cứ đi học đã ạ." Diệp Tu không tránh né ánh nhìn của ông, "Con định bổ khuyết những gì còn thiếu đã rồi mới bàn tới cái khác."​

"Được." Đôi mày rậm của ông Diệp khẽ nhướng lên, gật đầu tán thành: "Hiện tại con không cần dựa vào trình độ học vấn để kiếm cơm, nhưng giáo dục quy củ vẫn rất quan trọng để hình thành mọi mặt phẩm chất con người. Trước tiên cứ học hết chương trình cấp 3 đã, nếu cần học lên nữa ba sẽ giúp con xem xét."​

"Vâng, cảm ơn ba."​

Cuộc đối thoại ngắn ngủi của hai ba con kết thúc ở đó. Căn phòng yên tĩnh lại, Diệp Tu một tay chống cằm nửa nhoài trên bàn, trong tiếng điều hòa ro ro thổi khẽ hắn chăm chú nhìn bên mặt của ba, nhìn ông lại mở ra một phần luận văn mới, nhìn ngòi bút máy sột soạt viết lên mặt giấy, chẳng mất bao lâu mí mắt đã díu lại.​

"Muốn ngủ thì về phòng."​

"Vâng, con đi tắm trước."​

Diệp Tu đứng dậy xin phép đi ra. Đợi hắn tắm rửa sạch sẽ, tóc còn chưa lau khô đã nghe tiếng mẹ vang lên ngoài phòng khách: "Ông Diệp! Điện thoại!"​

"Đến đây... ai vậy?"​

"Ông Lưu bên Tổng cục Thể dục Thể thao! Tìm ông đấy!"​

Diệp Tu lập tức bước ra khỏi phòng tắm, vội vàng mở to cửa phòng, vừa giả bộ dọn chăn gối vừa dựng thẳng hai tai nghe trộm. Không được mấy câu đã thấy tiếng ba hắn bỗng cao lên một tông: "Thằng cả nhà tôi?!"​

"... Phải là nó sao?"​

"Thời đại này mấy người quản lý cả việc chơi trò chơi điện tử à?"​

Một cái đầu còn bám đầy hơi nước bất thình lình thò vào phòng đập vào mắt Diệp Tu, còn cố tình làm mặt xấu. Diệp Tu suýt nữa bị em trai mình dọa sợ hết hồn, trước khi hắn kịp phản ứng thì đã lủi ra ngoài, cậu em nhạt nhẽo còn làm như chưa có gì xảy ra, vừa khẽ ngâm nga hát vừa đi về phía ban công.​

Diệp Tu lắc đầu, hừ một tiếng rồi tiếp tục dỏng tai nghe ngóng. Nhưng hiển nhiên là ba hắn đã qua giai đoạn kích động, Diệp Tu nghe một lúc cũng chỉ mơ hồ bắt được vài từ đại loại như "thi đấu Quốc tế", "từ chối, "giải nghệ", còn đâu là ừ ừ à à.​

Mãi lâu sau mới cúp điện thoại, giọng ba hắn vang lên sang sảng: "Diệp Tu!"​

"Ba, chuyện gì vậy ạ?"​

"Qua đây một chút!"​

"Dạ chờ con dọn giường xong ra ngay ạ..." Diệp Tu còn chưa dứt lời thì mẹ hắn đã vỗ rầm một cái xuống bàn đầy sủi cảo, nhẫn tâm quát: "Giường của con chỉ cần dọn chưa đến một phút!"​

"Ặc..." Nói thật chứ, mẹ ruột đây sao?​

Diệp Tu cúi đầu ủ rũ lết ra, ngồi bẹp xuống đầu khác của sô pha, cả người ỉu xìu xìu. Ông Diệp cau mày nhìn bộ dạng không sức sống của con trai, cố gắng nhịn, rốt cuộc cũng chờ hắn ngồi đường hoàng mới hắng giọng cất tiếng:​

"Con có nghe thấy cuộc điện thoại vừa nãy không?"​

"Dạ? Điện thoại nào ạ?"​

"Tổng cục Thể dục Thể thao gọi tới. Tổng Cục trưởng đích thân gọi cho ba, kêu con dẫn đội quốc gia đi thi đấu."​

"Ba...! Con giải nghệ rồi!"​

"Giải nghệ rồi thì không thể đi à?"​

"Dĩ nhiên rồi ạ!" Diệp Tu nói cực kỳ hùng hồn: "Đã nói là chỉ có tuyển thủ đang thi đấu mới được tham gia, con đã giải nghệ mà thêm vào thì ra thể thống gì ạ? Theo quy định của Liên minh thì sau khi giải nghệ, trong vòng một năm không thể quay lại!"​

"Ra nước ngoài thi đấu cũng không được?" Ông Diệp hiển nhiên mới vừa được phổ cập không ít kiến thức qua cuộc gọi vừa rồi, "Liên minh quản lý được cả giải vô địch thế giới?"​

"Ba!" Diệp Tu nghiêng người về phía trước như sắp quỳ gối nói chuyện, vô cùng thành khẩn: "Con đã 28 tuổi rồi! Tuyển thủ quá lớn tuổi rồi! Bằng không thì việc gì con phải giải nghệ chứ! Ba thử hỏi mà xem, trong Liên minh chẳng còn mấy tuyển thủ từ mùa hai nữa đâu!"​

"Nhưng Tổng Cục trưởng Lưu nói con vừa mới giành cúp quán quân? Mùa giải trước solo toàn thắng? Còn nói cái gì mà bậc thầy chiến thuật?"​

"Ôi ba ơi dù sao thì cũng phải để cho thế hệ trẻ có cơ hội để tỏa sáng chứ, con đã giải nghệ rồi còn đi giành vị trí với mọi người làm gì chỉ tổ khiến người ta hận con trai của ba đến chết..."​

"Diệp! Tu!"​

"Không phải đi hay không ạ! Con là tuyển thủ chuyên nghiệp thì đã nói phải giữ lấy lời, đã giải nghệ thì không thể quay lại!"​

"Hử...?"​

Đôi lông mày rậm của ông Diệp dần nhướng lên, vậy mà Diệp Tu không chút nào sợ hãi, siết chặt tay đón lấy ánh mắt thẳng tắp của ông bô nhà hắn, chỉ thiếu điều giả bộ lăn lộn khóc lóc ngay tại chỗ.​

"Trước đây chính anh muốn chia tay, chia tay thì chia tay~~~Bây giờ lại muốn dùng chân tình dỗ dành em quay lại~~~" (2)

Tiếng hát lạc điệu của Diệp Thu truyền đến từ ngoài ban công. Ông Diệp sầm mặt quay đầu quát đứa con út:​

"Thằng nhãi kia con ngứa mồm à!"​

Diệp Tu phì cười suýt rớt khỏi sô pha. Ông Diệp hít sâu mấy lần rồi đột ngột đứng dậy, xách cổ cậu con cả lên:​

"Được rồi đừng lắm lời nữa. Mang vinh quang về cho Tổ quốc cho ba! Chết tiệt, không giành được quán quân thì đừng về!"​

"... Ba?"​

Diệp Tu kinh ngạc đần người. Ánh mắt sáng ngời của một người cha vẫn ghim vào hắn, trông có vẻ không mấy dễ chịu nhưng chẳng chút lưỡng lự vỗ vai rồi đẩy con trai ra ngoài:​

"Đi thôi!"​

"Ơ ơ ơ ơ Ba ơi ba không thể tàn nhẫn như vậy, chí ít cũng cho con ăn xong cơm tối đã chứ..."​

Diệp Tu gào lên thảm thiết.​
(1) Vườn Viên Minh = Viên Minh Viên còn được gọi là Ngự Viên là một tổ hợp các cung điện và vườn nằm cách thủ đô Bắc Kinh 8 km về phía Tây Bắc, được xây vào thế kỷ 18 và đầu thế kỷ 19, là nơi các hoàng đế của nhà Thanh ở và cai quản triều chính (Tử Cấm Thành bên trong thành Bắc Kinh chỉ được sử dụng trong các nghi lễ chính thức).
(2) Bài hát 爱情买卖 - Mua bán tình yêu

Nhạc:
Note tác giả: Chân tướng việc "chưa kịp trải giường đã bị đá ra khỏi nhà" là đây.

 
Last edited:

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,122
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#8
Chương 3: Thời gian hỗn loạn và toàn đội tập hợp

"... Cho nên rốt cuộc tại sao chỉ còn có nửa tháng chúng ta mới được thông báo về giải vô địch thế giới?"​

Xế chiều sau khi đội tuyển quốc gia tập hợp, toàn bộ tuyển thủ đều đã có mặt, lần nữa ngồi chung trong phòng họp. Dụ Văn Châu vừa xoay bút vèo vèo vừa đặt câu hỏi đầu tiên: "Một giải đấu lớn như vậy hẳn phải có tin tức từ trước nửa năm, lộ trình thi đấu cũng nên được định trước ba tháng chứ?"​

Là người dẫn đầu chiến đội Lam Vũ sáu năm liền, phạm vi công việc của Dụ Văn Châu chắc chắn không chỉ giới hạn trong việc thi đấu. Dù không trực tiếp nhúng tay vào nhưng hắn đều lặng lẽ quan sát tất cả từ việc kinh doanh của chiến đội đến việc lập kế hoạch sự kiện hay việc quảng cáo tài trợ. Đối với việc tổ chức một giải đấu quy mô lớn, hắn có thể ước tính cần bao nhiêu thời gian cho việc lên kế hoạch và chuẩn bị tiền kỳ.​

Nửa tháng? Thương thảo với Liên minh Vinh Quang các nước, xác định thể thức thi đấu, xác định địa điểm, mời chào đơn vị tài trợ, đặt quảng cáo đặt khách sạn, làm công tác tuyên truyền, ba tháng còn không đủ huống chi nửa tháng! Bên cạnh đó, như thường lệ thì sau khi vòng đấu bảng kết thúc thì nửa số tuyển thủ cũng được nghỉ, chưa kể sau trận tổng chung kết tất cả đều giải tán. Lỡ đâu có tuyển thủ bay qua Mỹ chơi, lượn sang Kenya chơi, bơi ra Nam Cực chơi hay đi du thuyền nghỉ dưỡng không mở điện thoại kết nối vệ tinh... thì Liên minh làm thế nào để lôi bọn họ về được?​

"Đúng đó đúng đó đến cả việc xem tư liệu cũng chẳng kịp chúng ta có quá nhiều thứ phải lo tui mới tải được có một phần ba thôi này lão Diệp ông rốt cuộc soạn ra bao nhiêu replay vậy hả mất nhiều công vậy chẳng bằng đi pkpkpkpkpk!"​

Còn về đống replay mọi người đã truyền tay nhau sáng nay? Đừng đùa chứ, chỉ là file chia sẻ thôi, bằng không thì sao có thể tải về nhanh đến vậy.​

"Vì thằng cha tên Hồ Điệp Lam nói muốn thêm phần kịch tính nên nhất định phải đợi anh đây giải nghệ mới chịu thông báo." Diệp Tu lười biếng dựa vào bàn họp: "Nên đành hoãn lại tới sau khi có kết quả của trận tổng chung kết."​

"Hơn nữa chúng ta làm gì có nửa tháng chuẩn bị." Một tia sáng lóe lên trong mắt Trương Tân Kiệt, "Theo giải thích của cái ông Hồ Điệp Lam thì hôm nay phải là ngày 14 hoặc 15 tháng 7... Giải vô địch thế giới sẽ bắt đầu vào ngày 17 tháng 7, đừng nói tập huấn, ngay cả việc xin visa cũng không kịp đâu!"​

"Đúng thiệt..." Đám tuyển thủ quay sang nhìn nhau rồi lập tức chụm đâu ghé tai bàn tán sôi nổi. Vòng chung kết mùa giải thứ mười bắt đầu ngày 14 tháng 6, trận tổng chung kết là ngày 9 tháng 7, bốn ngày sau khi kết thúc trận chung kết Hưng Hân tổ chức họp báo tuyên bố Diệp Tu giải nghệ... Dù cùng ngày đó có triệu tập đội tuyển quốc gia thì chắc chắn cũng không kịp xin visa để bay sang Thụy Sĩ.​

"Không còn cách nào." Phương Duệ nhún vai. "Ai bẩu cái thằng cha Hồ Điệp Lam kia đưa cả nhà đi du thuyền còn quên mang hộ chiếu được. Chuyện đi Thụy Sĩ cần thị thực hẳn ổng chẳng nghĩ tới đâu nhỉ?"​

"Vậy thì hôm nay rốt cuộc là ngày mấy?" Tiêu Thời Khâm đẩy kính. Là một bậc thầy chiến thuật chuyên lấy yếu thắng mạnh, việc ứng phó với những tình huống phát sinh ngoài ý muốn đã sớm trở thành bản năng của hắn. Cho dù mốc thời gian khá loạn cũng không làm hắn nản lòng... "Hoặc là thay đổi lộ trình thi đấu của giải vô địch thế giới?"​

"Không thể thay đổi lộ trình thi đấu." Diệp Tu vỗ tay cái bốp: "Tác giả nói ông ấy không thể thay đổi thời gian biểu, cho nên chúng ta phải đẩy lùi trục thời gian lại. Hôm nay là ngày mùng 1 tháng 7, chúng ta có nửa tháng để tập huấn."​

"Vậy nên nhiệm vụ ưu tiên của chúng ta bây giờ là..."​

"Chia tổ pk?"​

"Nghiên cứu thể thức thi đấu?"​

"Quan sát đối thủ?"​

"Xác nhận quy tắc?"​

Bảy tám cái mồm thi nhau hỏi. Diệp Tu lắc đầu bí hiểm; Dụ Văn Châu nở nụ cười mỉm; Trương Tân Kiệt khẽ ho một cái; chỉ có Tiêu Thời Khâm cười khổ đưa ra đáp án dưới ánh nhìn focus của cả đám:​

"Kêu gọi sự trợ giúp của người thân."​

"..."​

"..."​

"Móa nó lão Diệp ông thậm chí còn không muốn làm đội viên dự bị vậy mà muốn chọn người trong đám tuyển thủ đang hoạt động nữa vậy thì không cần lãng phí tốc độ tay của ông đâu trước hết cứ lần lượt pk với từng người bọn tui đi xong hẵng nói ngoại trừ Trương Tân Kiệt thì anh em cùng lên nào!"​

Hoàng Thiếu Thiên nhảy dựng lên, nhưng những người khác lại không mấy mặn mà, đặc biệt là mấy tên đã pk với Diệp Tu nhiều đến mức muốn ói. Sở Vân Tú và Tô Mộc Tranh vai kề vai thì thầm:​

"Lần này giải vô địch thế giới có cho chat voice không nhỉ?"​

"Mình không biết... Thực ra mình thấy không cho cũng rất tốt, tránh việc Hoàng thiếu tự lải nhải đến mức thiếu ô xi..."​

"Nhắc tới việc này, Hoàng thiếu không chừng phải thật sự khắc chế lời rác rưởi đó," Trương Giai Lạc nhoài sang hóng hớt, "Mấy bà nói coi, cậu ta khổ sở gõ một mớ chữ nhưng người ta nào có hiểu, chẳng phải công cốc sao?"​

"Có khi lại cho phép dùng bong bóng thoại thì sao?" Lý Hiên rất lạc quan chêm lời.​

"Đừng, đáng sợ quá!" Phương Duệ tưởng tượng thôi cũng rùng mình, "Nếu vậy thì chắc chẳng cần Trương Giai Lạc ra sân nữa..."​

"Hiện tại chúng ta cần ít nhất hai nhóm tuyển thủ, một nhóm phụ trách huấn luyện, một nhóm khác phụ trách phân tích đánh giá thực lực đối thủ." Giọng nói ôn hòa của Dụ Văn Châu hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người: "Bọn tôi đã thống nhất với Diệp dẫn đội, sáng kiến tốt nhất là phân tổ theo nghề nghiệp, đồng thời lập riêng một team chiến thuật. Diệp dẫn đội, về phía thuật sĩ có thể nhờ anh hỏi ý kiến Ngụy đội được không?"​

"Về phía lão Ngụy để tôi đi hỏi." Diệp Tu lập tức gật đầu, trong lòng thầm than: Thuật sĩ đúng là không có lấy một người mới, ngoài Dụ Văn Châu và lão Ngụy ra thì Liên minh chẳng còn ai khác để chọn...​

"Cảm ơn." Dụ Văn Châu gật đầu cảm ơn rồi nhìn về phía Vương Kiệt Hi: "Còn về phía kiếm khách?"​

"Tiểu Biệt không vấn đề. Tiểu Lư nhà mấy cậu cũng không tệ, có thể gọi cả hai tới. Ma đạo tôi sẽ gọi Anh Kiệt, nhà quyền pháp?"​

"Hàn đội e là thật sự không có tinh lực..." Trương Tân Kiệt cau mày nói: "Để tôi hỏi anh ấy, có thể xem xét gọi tiểu Tống tới mở mang tầm mắt. Tiếp theo, pháp sư chiến đấu?"​

Mọi người quanh bàn họp đều nhìn về phía Diệp Tu. Tôn Tường có chút héo hon... hắn là pháp sư chiến đấu duy nhất đang ngồi đây, nhưng khi đề xuất ứng cử viên cho nghề này thì tất cả đều mặc định Diệp Tu có quyền lên tiếng hơn hắn nhiều. Nhưng chuyện này được coi là lẽ hiển nhiên, bao gồm cả bản thân hắn, tất cả đồng lòng.​

Đúng vào lúc này Chu Trạch Khải ngồi bên cạnh quay sang, hờ hững đối mắt với hắn. Tôn Tường bỗng thẳng lưng cao đầu: Cho dù danh hiệu Đấu Thần do một tay Diệp Tu tạo nên nhưng con đường của chính hắn còn rất dài, mùa giải thứ mười một, mười hai, một ngày nào đó hắn sẽ chứng minh được bản thân xứng với Nhất Diệp Chi Thu!​

Gần như đúng lúc đó Diệp Tu cũng nhìn sang. Hai ánh mắt giao nhau, rồi Diệp Tu lập tức nhìn về phía khác, hờ hững trả lời:​

"Gọi cả Tiểu Đường và Tiểu Khưu đến đi."​

"Lão Diệp ông ưu tiên học trò của mình quá đấy!" Trương Giai Lạc giơ tay dislike, tỏ vẻ khi bỉnh ra mặt, "Nếu vậy thì đến lượt chuyên gia đạn dược, Trâu Viễn một suất, Trịnh Hiên một suất. Kỹ sư máy móc thì sao?"​

Một sự im lặng xấu hổ tràn ra. Tiêu Thời Khâm chẳng thốt nên lời... Liên minh có 20 chiến đội, hơn 200 tuyển thủ, vậy mà chỉ mình hắn chơi kỹ sư máy móc, so bó đũa chọn cột cờ, đúng là độc nhất vô nhị.​

Khụ khụ, có khi cũng có đấy, nhưng Hồ Điệp Lam chưa chỉ đích danh tên tuyển thủ nào nên mặc định người đó không tồn tại...​

"Đều là hệ súng, kỹ sư máy móc ít người thì chọn thêm mấy người nghề khác cũng được." Diệp Tu ung dung tiếp lời: "Mấy năm qua có không ít tuyển thủ chơi thiện xạ xuất sắc, tiểu Chu cậu thấy sao?"​

Chu Trạch Khải ngơ ngác nhìn hắn. Diệp Tu hỏi liền một hơi: "Tần Mục Vân?"​

Gật đầu.​

"Liễu Phi? Lỗ Dịch Ninh?"​

"..." Bất động không nói.​

"Thư Khả Di Thư Khả Hân?"​

"..." Nghĩ chút rồi gật đầu.​

Sở Vân Tú ngồi cạnh khiêm tốn thay người nhà: "Hai em gái này vẫn còn hơi non..."​

"Gọi đến học hỏi thêm cũng tốt. Cứ vậy đi, pháp sư nguyên tố thì sao?" Diệp Tu thuận miệng tiếp tục chủ đề.​

"Triệu Vũ Triết đi." Sở Vân Tú trả lời không chút do dự. Thoáng dừng rồi quay sang trưng cầu ý kiến của Tiêu Thời Khâm: "Hoặc là gọi cả Tiểu Đới tới?"​

Tiêu Thời Khâm cười đồng ý. Tiếp tục chuyển hướng về phía Đường Hạo: "Lưu manh, có nên mời lão Lâm quay về giúp đỡ không?"​

"..." Đường Hạo thật ra không cam tâm cho lắm nhưng rốt cuộc vẫn gật đầu. Giọng nói bất cần của Diệp Tu bỗng cất lên: "Không gọi lão Lâm thì chỉ còn lại Bánh Bao đó..."​

"Chọn lão Lâm đi!" Kỳ thực còn có Tằng Tín Nhiêm của Bách Hoa, nhưng trước khi mọi người kịp hiểu ra thì tất cả đã đồng loạt rùng mình, nhất là Trương Tân Kiệt.​

————————​

Note của tác giả: Chuyện Hồ Điệp Lam dẫn cả nhà đi chơi du thuyền lại không mang hộ chiếu là thật, ông ấy từng đăng lên Weibo, khi đó tôi thực sự cười đến nội thương...

 
Last edited:

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,122
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#9
Chương 4: Chuyển chỗ!

Tất cả mọi người ngồi đây đều là những tuyển thủ hàng đầu Liên minh, cần kinh nghiệm có kinh nghiệm, muốn mắt nhìn có mắt nhìn, mỗi nghề có tuyển thủ nào đủ mạnh thì bọn họ đều biết rõ. Mồm năm miệng mười trao đổi rồi nhanh chóng đưa ra danh sách các tuyển thủ cần điều động từ những câu lạc bộ lớn:​

Pháp sư chiến đấu: Đường Nhu, Khưu Phi;​

Pháp sư nguyên tố: Triệu Vũ Triết, Đới Nghiên Kỳ;​

Ma đạo học giả: Cao Anh Kiệt;​

Pháp sư triệu hồi: Lý Viễn;​

Chuyên gia đạn dược: Trâu Viễn, Trịnh Hiên;​

Thiện xạ: Tần Mục Vân, Thư Khả Di, Thư Khả Hân;​

Bậc thầy pháo súng: Quách Thiếu;​

Kỹ sư máy móc: để trống;​

Quỷ kiếm sĩ: Ngô Vũ Sách;​

Ma kiếm sĩ: Lưu Hạo;​

Kiếm khách: Lưu Tiểu Biệt, Lư Hãn Văn, Đỗ Minh;​

Cuồng kiếm sĩ: Tôn Triết Bình, Vu Phong;​

Thích khách: Dương Thông, Ngô Khải, Lý Tấn;​

Ninja: Lý Hoa;​

Đạo tặc: Lâm Phong;​

Thuật sĩ: Ngụy Sâm;​

Nhà quyền pháp: Hàn Văn Thanh (chờ xác nhận), Tống Kỳ Anh;​

Nhu đạo: Lữ Bạc Viễn;​

Lưu manh: Lâm Kính Ngôn;​

Khí công sư: Tống Hiểu, Quách Dương;​

Kị sĩ: Hứa Bân, Bạch Thứ;​

Thầy trừ tà: Điền Sâm, Cái Tài Tiệp;​

Trị liệu: Phương Minh Hoa, Viên Bách Thanh, Từ Cảnh Hi;​

Team chiến thuật: Giang Ba Đào, Kiều Nhất Phàm;​

Team kỹ thuật: La Tập.​

Ngoài ra, các câu lạc bộ còn điều thêm một số nhân viên phụ trách những việc như phiên dịch và chỉnh lý tư liệu, phân loại, sàng lọc, thống kê, kiểm tra bản đồ, tổng số khoảng 20-30 người.​

Các vị đại thần vội vã túa ra gọi điện cho đội viên, cho câu lạc bộ và cho ông chủ nhà mình. Sau đó, đồng chí Diệp Tu, người duy nhất trong số các đại thần đang có mặt, còn được gọi là dẫn đội kiêm nhân viên chạy vặt phải vì nghĩa quên thân đứng mũi chịu sào...​

"Tiểu Diệp à, cậu như vậy làm chúng tôi khó xử quá."​

Trưởng phòng Cố của Vụ Thể thao Điện tử thuộc Trung tâm thông tin Tổng cục Thể dục Thể thao có dáng vẻ hiền lành phúc hậu, ngón tay trông như củ cà rốt. Ông xoa hai bàn tay vừa thô vừa ngắn không chút liên quan tới bộ môn thể thao điện tử mấy cái, nói rất chân thành:​

"Cậu cũng biết đấy, việc Thể Thao Điện Tử được xếp vào một trong các môn thể thao đến nay vẫn còn gây tranh cãi. Lần này để thành lập đội tuyển quốc gia tham dự giải Vinh Quang vô địch thể giới chúng tôi cũng chịu áp lực không nhỏ. Cậu lại đột ngột yêu cầu bổ sung nhân sự..."​

Ông chậm rãi uống một ngụm trà:​

"Cậu xem, đội tuyển bóng chuyền nữ khi đi tham dự giải vô địch thế giới tính cả tuyển thủ lẫn huấn luyện viên chính, huấn luyện viên thể lực, chuyên viên phân tích số liệu, bác sĩ đội tuyển... cũng chỉ có khoảng 30 người. Vậy mà mấy cậu đưa gần 100 người đi thi đấu, việc này... Thú thật tôi cũng không có cách nào."​

"Tôi hiểu rõ chỗ khó của trưởng phòng Cố," Diệp Tu cười ung dung, "Nhưng chúng ta thật sự không có đủ thời gian. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, hiện tại chỉ còn nửa tháng là đến giải vô địch Thế giới, nếu không thêm nhân sự thì tất cả bọn tôi không ăn không ngủ chỉ xem replay thì cũng phải đến khi bắt đầu thi đấu may ra mới xong."​

Hàm ý là nếu ông thông báo chuyện giải vô địch Thế giới trước ba tháng thì tôi chắc chắn không tới nhờ ông mở lời.​

Dựa theo lộ trình thi đấu giải quốc nội, vòng đấu bảng mỗi tuần mười trận, tổng cộng 38 lượt, kể cả mỗi trận tính một giờ thì cũng là 380 giờ, thêm nhiều nhất 21 trận vòng chung kết, coi như 400 giờ. Giải vô địch thế giới có 16 quốc gia tham dự, nếu thống kê sơ lược thì khi gộp một mùa giải của tất cả các đội sẽ có ít nhất khoảng 6000 giờ tư liệu.​

Nói cách khác, 13 đội viên chính thức thêm một dẫn đội chia ra xem replay trong 24 giờ liên tục mỗi ngày thì cần tới 17 ngày.​

Vả lại, mấy người chỉ định xem tư liệu của một mùa giải thôi sao?​

"Nhưng... 80 người..."​

"Ông không tiện bố trí?" Diệp Tu nhìn trái nhìn phải.​

Do lần này họ được Tổng cục Thể dục Thể thao triệu tập nên trung tâm huấn luyện cũng do Tổng cục bố trí trước... nói đúng ra thì đó là nhà nghỉ được nâng cấp thành nhà khách dưới tên Tổng cục Thể dục Thể Thao.​

Ban đầu vốn chỉ có 14 người, bây giờ nâng lên thành 80 người...​

Dù cho Tổng cục có lên tiếng thông qua thì khả năng tiếp nhận của nhà khách có nổi không?​

Thể Thao Điện Tử vốn chỉ là một hạng mục nhỏ trong thi đấu thể thao nước nhà, ba môn quan trọng nhất vẫn là điền kinh, thể dục dụng cụ và bơi lội...​

Ngoài ra còn có một loạt các đơn vị trực thuộc, nào là học viện thể thao hàng không, học viện bơi lặn... cùng với các hiệp hội, các trung tâm khác nhau luân phiên đến đây tổ chức họp hành báo cáo.​

Sắp xếp 14 phòng thì đơn giản, nhưng nói ông lập tức chuẩn bị 80 phòng thì...​

Đùa nhau à!​

"Nếu Liên minh có thể đảm bảo về phần hậu cần thì được."​

Đúng như Diệp Tu đã dự liệu: "Tôi chi muốn đề nghị Tổng cục sớm bổ sung danh sách nhân sự để họ có thể thống nhất việc làm hộ chiếu và thị thực. Để đảm bảo thắng lợi giải vô địch thế giới, chúng tôi xin nhờ trưởng phòng Cố giúp đỡ."​

"À... việc này..."​

"Mời trưởng phòng uống nước ạ!" Một giọng nói lanh lảnh bỗng chen ngang. Tiếng rót nước vang lên, theo sau đó là cô gái trẻ chủ nhân của giọng nói tươi vui kia nghiêng đầu cười tươi, còn nháy mắt với Diệp Tu mấy cái.​

Diệp Tu nhận ra giọng nói này, là cô gái gọi điện mời hắn làm dẫn đội, chính là cái cô mà vừa nói mấy câu đã khóc nức nở.​

"Ờ, được rồi. Tiểu Lý, cô có thể theo sát vấn đề này!"​

"Được ạ!"​

Trưởng phòng Cố vội buông tay.​

Hết cách rồi, cái cô họ Lý này tuy chỉ là một nhân viên quèn dưới quyền ông nhưng người ta lại là con ông cháu cha, có thể trực tiếp chuyển lời cho Tổng cục trưởng Tổng cục Thể dục Thể thao...​

Cô còn là kiểu chết đi sống lại vẫn nguyện làm fan ruột của Diệp Tu.​

Hôm Diệp Tu từ chối tham gia giải đấu cô ấy lập tức chạy đến chỗ "bác Lưu" của cô khóc lóc...​

Bằng không thì sao tự nhiên Tổng Cục trưởng lại phải đích thân gọi điện mời chứ?​

Đừng có mơ mộng hão huyền!​

Hai giờ sau, 14 tuyển thủ lên xe bus chuyển đến... vâng, câu lạc bộ Nghĩa Trảm.​

Trong lúc bọn họ dựng trại đóng quân ở đây thì 40 tuyển thủ bổ sung và nhân viên hậu cần cũng lần lượt bay tới góp mặt, tất cả tập hợp chuẩn bị tập huấn khẩn trương trước giờ xuất phát.​

Còn vì sao câu lạc bộ Nghĩa Trảm lại chịu chi số tiền kia?​

Nghĩ đến việc lại phải chạy đôn đáo xin tài trợ cấp tốc, nhân viên của chủ tịch Phùng có chút kích động muốn nhảy lầu từ tòa cao ốc của Liên minh.​
 
Last edited:

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,122
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#10
Chương 5: Trận chiến mở màn.

Quá trình di chuyển gấp rút từ Trung tâm huấn luyện của Tổng cục Thể dục Thể thao đến Nghĩa Trảm cộng với việc lượng lớn nhân sự tập hợp từ bốn phương tám hướng khắp tổ quốc cùng với sự thăng cấp về gánh nặng hậu cần tất cả đều không phải chuyện đám đại thần phải để tâm. Mười bốn tuyển thủ ăn no ngủ say ở Nghĩa Trảm để lấy cảm giác, đúng chín giờ sáng hôm sau, Diệp Tu thông báo lịch huấn luyện giai đoạn thứ nhất.​

"Ba ngày đầu tiên chúng ta thử chia tổ cọ sát. Buổi sáng đối kháng 2v2 và 3v3, buổi chiều đấu đoàn đội."​

Toàn bộ tuyển thủ đều cảm thấy ổn với lịch huấn luyện được đưa ra... suy cho cùng thì trọng điểm của đợt tập huấn này là phối hợp đoàn đội. Chỉ là khi biết chia tổ ra sao thì ngay lập tức có người không thể bình tĩnh nổi.​

"2v2, bảng A, Vương Kiệt Hi, Hoàng Thiếu Thiên. Bảng B, Chu Trạch Khải, Tôn Tường."​

Tiếng cười trộm vang lên tức thì. Vương Kiệt Hi và Hoàng Thiếu Thiên, kẻ tám lạng người nửa cân, đến cả dịp All-Stars cũng chưa từng chung đội, là kẻ thù không đội trời chung, chắc chỉ kém Hàn Văn Thanh và Diệp Tu chút ít. Vậy mà lại nhét hai người bọn họ vào một tổ...​

"Mòa nó lão Diệp ông một vừa hai phải!"​

"Cảm giác không thể phối hợp?" Diệp Tu ra vẻ biết điều: "Vậy thì được thôi, đổi lại. Bảng A, Vương Kiệt Hi, Tôn Tường. Bảng B, Chu Trạch Khải, Hoàng Thiếu Thiên."​

"Ặc..."​

Hoàng Thiếu Thiên còn chưa nói thành câu thì lời đã nghẹn trong cổ. Thực ra hắn không hẳn muốn kháng nghị, chỉ lải nhải đôi câu theo thói quen mà thôi. Ai ngờ tên Diệp Tu này liền...​

"Phụt..."​

"Phụt ha ha ha ha ha ha..."​

"Hoàng Thiếu Thiên liên thủ với Chu Trạch Khải... Ha ha ha ha ha ha..."​

Tiếng cười vang lên không ngừng. Diệp Tu ho một tiếng, cố gắng nghiêm mặt nói tiếp: "3v3, bảng A, Tô Mộc Tranh, Lý Hiên, Đường Hạo. Bảng B, Trương Giai Lạc, Sở Vân Tú, Phương Duệ. Mỗi team có mười phút thảo luận phương án chiến thuật trước khi vào trận. Bản đồ ngẫu nhiên. Tôi, Dụ Văn Châu, Trương Tân Kiệt và Tiêu Thời Khâm tạm thời không tham dự trận đấu đối kháng. Bắt đầu ngay bây giờ."​

Tiếng bánh xe ghế xoay vang lên lẹt xẹt. Thành viên các team lập tức tụ lại một chỗ, chụm đầu ghé tai thảo luận. Bên này quơ tay múa chân chỉ vào màn hình máy tính, bên kia lôi giấy bút vạch tới vạch lui, đầu chạm đầu tay đụng tay, tổ nào tổ nấy trao đổi ý kiến hết sức nhiệt tình.​

Chỉ có duy nhất một người đau khổ. Hoàng Thiếu Thiên trừng mắt nhìn Chu Trạch Khải ngồi trước mặt chẳng ừ hử câu nào chỉ cảm thấy mạch máu trên trán nảy lên thình thịch, ác mộng hồi All-Stars mùa mười ùa về...​

Hắn có thể thảo luận chiến thuật gì với Chu Trạch Khải?​

Móa!​

Có thể thảo luận cái quái gì chứ!​

Nhìn hai tổ khác bàn luận khí thế ngất trời, bên Vương Kiệt Hi và Tôn Tường cũng đã bắt đầu trò chuyện, tuy Hoàng Thiếu Thiên vô cùng nghi ngờ hiệu suất giao tiếp giữa hai ngươi họ. Nhìn lại tổ mình, Hoàng Thiếu Thiên sốt sắng ép bộ não phải nghĩ cách, cuối cùng cũng nảy ra một ý:​

"Chúng ta lên Q nói?"​

Cậu ta gật đầu rồi! Cảm ơn trời đất cậu ta gật đầu rồi!​

Hoàng Thiếu Thiên cực kỳ kích động nhào lên QQ, mở khung chat riêng với Chu Trạch Khải, bùm bùm gõ một đoạn dài.​

Mười phút trôi vụt qua. Hai tổ AB chia nhau đối chiến theo sắp xếp từ trước, bốn bậc thầy chiến thuật tạm thời không tham dự nên tách ra xem xét tình hình mỗi tổ.​

Tiêu Thời Khâm và Trương Tân Kiệt đi lo cho tổ đông người hơn. Diệp Tu và Dụ Văn Châu trao đổi ánh mắt rồi chia nhau ra một cách tự nhiên, một người đứng sau lưng Hoàng Thiếu Thiên và Chu Trạch Khải, một người đứng sau lưng Vương Kiệt Hi và Tôn Tường, bắt đầu im lặng quan sát.​

Bản đồ ngẫu nhiên của cuộc đối chiến 2v2 là một thị trấn xinh đẹp. Hai con phố một ngang một dọc và vài ngôi nhà cao thấp. Tòa nhà cao nhất là tháp chuông của nhà thờ ở phía Nam thị trấn.​

Dạ Vũ Thanh Phiền và Nhất Thương Xuyên Vân cùng spawn ở góc phía Tây, ngẩng đầu liền thấy đỉnh nhọn của tháp đồng hồ phía tay phải.​

"Cướp cao điểm"​

Tin nhắn của Hoàng Thiếu Thiên nhảy ra trên kênh đội ngũ. Quả nhiên vẫn quen tay tranh chat đầu, một người kiêm luôn việc của hai. Cùng lúc đó tiếng súng nổ ầm ầm vang lên liên tiếp, Nhất Thương Xuyên Vân tung người bay lên.​

Súng Vương bên trái, Dạ Vũ Thanh Phiền không đi song song với đồng đội của mình. Hắn hơi khom người, xoay qua xoay lại rồi bỗng nhiên biến mất trong con hẻm giữa hai căn nhà. Trong phút chốc, qua màn hình của Chu Trạch Khải, Diệp Tu đã không còn thấy bóng dáng của Dạ Vũ Thanh Phiền.​

Đối diện với vị trí của bọn họ, ở phía bên kia tháp chuông Nhất Diệp Chi Thu cũng rời khỏi điểm spawn, tay cầm Khước Tà chạy vội từ phía Đông sang phía Tây. Vương Bất Lưu Hành phi chổi lướt qua phía trên những nóc nhà, vừa tiến bước vừa xoay chuyển góc nhìn rất nhanh khắp bốn phía, hiển nhiên đang dành phần lớn sự tập trung vào việc quan sát.​

Hai người cách nhau tầm mười ô, khoảng cách vừa đủ cho việc hỗ trợ nhau. Chưa đến ngã tư thì một loạt tin nhắn dồn dập hiện lên trên kênh chung:​

"Lão Vương, mấy ông đi đến đâu rồi? Còn không nhanh cái chân lên? Tiểu Chu đã đi cướp cao điểm, lúc cậu ta tới nơi chắc chắn mấy ông còn đang cong mông chạy ha ha ha ha ha ha hôm nay hai người chết chắc! Hay cân nhắc việc đánh chặn tui ở chân tháp, thử một chọi hai xem thế nào? Nhanh lên một chút nhanh lên một chút nhanh lên một chút nhanh lên một chút nhanh lên một chút nhanh lên một chút. . ."​

"Bàn phím Hoàng thiếu dùng chắc nút Ctrl, C và V bị mòn nhanh nhất nhỉ..." Diệp Tu làm khán giả xem trận đấu, nhìn đống từ lặp lại trong khung chat nhỏ giọng cảm thản.​

"Thực ra nút nào cũng mòn như nhau." Dụ Văn Châu thản nhiên trả lời.​

Bọn họ cũng chỉ có thời gian tán gẫu một câu ngắn ngủi như vậy. Trong tai nghe, tiếng chổi xé gió vùn vụt, tiếng ủng da đạp đất bình bịch, còn có tiếng súng vang lên đều đều từ xa đến gần, dần tụ lại một chỗ.​

Vừa thấy bóng Nhất Thương Xuyên Vân nhảy lên trên nóc nhà cách đó không xa, Vương Bất Lưu Hành và Nhất Diệp Chi Thu bất thình lình chuyển hướng đồng thời, khí thế dữ dội như súng đã lên nòng tập trung vào Nhất Thương Xuyên Vân đang đơn độc muốn cướp cao điểm. Vừa bước được hai bước thì trong hẻm tối phía sau Nhất Diệp Chi Thu, ở vị trí gần như không ai để ý bỗng có ánh kiếm lóe lên!​

Rút Đao Trảm!​

Một đường vòng cung lạnh lẽo bổ về phía Nhất Diệp Chi Thu. Không kể đến việc kiếm này chém bất ngờ, nó còn nằm phía điểm mù của Nhất Diệp Chi Thu, thật quá khó đề phòng. Ai ngờ kiếm chưa tới Nhất Diệp Chi Thu đã xoay phắt lại, không tránh không né lập tức ra chiêu Đâm Liên Tiếp.​

"Coong!"​

Khước Tà va Băng Vũ tóe lửa.​

Mâu nặng kiếm nhẹ nhưng một chiêu Đâm Liên Tiếp có sức đè kém hơn Rút Đao Trảm. Hai vũ khí bạc va nhau đôi bên bị đẩy lùi. Nhất Diệp Chi Thu thu mâu rồi Đâm Liên Tiếp nhát thứ hai. Dạ Vũ Thanh Phiền vừa vào tư thế phòng thủ chuẩn bị phản kích thì Vương Bất Lưu Hành bay vọt qua, tung một debuff Phấn Hàn Băng xuống đầu kiếm khách!​

Tam Đoạn Trảm!​

Băng Vũ xuất kích, hit đầu tiên đỡ đòn Đâm Liên Tiếp, hit thứ hai chém dọc hit thứ ba xiên lên, bất ngờ dựa vào cách ra chiêu để thay đổi vị ví bằng trick Lay Động Ziczac. Vừa vòng ra sau lưng Nhất Diệp Chi Thu đã lập tức dùng Thăng Long Trảm đâm thẳng về phía Vương Bất Lưu Hành!​

Giờ phút này, Hoàng Thiếu Thiên bất ngờ lấy một chọi hai, một mình tấn công đồng thời Vương Kiệt Hi lẫn Tôn Tường!​

 
Last edited:

Ail

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
338
Số lượt thích
1,538
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu, Dụ đội, Tiểu Lư !!!
#12
Tiếng bánh xe ghế xoay vang lên lẹt xẹt. Thành viên các team lập tức tụ lại một chỗ, chụm đầu ghé tai thảo luận. Bên này quơ tay múa chân chỉ vào màn hình máy tính, bên kia lôi giấy bút vạch tới vạch lui, đầu chạm đầu tay đụng tay, tổ nào tổ nấy trao đổi ý kiến hết sức nhiệt tình.​
Chỉ có duy nhất một người đau khổ. Hoàng Thiếu Thiên trừng mắt nhìn Chu Trạch Khải ngồi trước mặt chẳng ừ hử câu nào chỉ cảm thấy mạch máu trên trán nảy lên thình thịch, ác mộng hồi All-Stars mùa mười ùa về...​
Hắn có thể thảo luận chiến thuật gì với Chu Trạch Khải?​
Móa!​
Có thể thảo luận cái quái gì chứ!​
Nhìn hai tổ khác bàn luận khí thế ngất trời, bên Vương Kiệt Hi và Tôn Tường cũng đã bắt đầu trò chuyện, tuy Hoàng Thiếu Thiên vô cùng nghi ngờ hiệu suất giao tiếp giữa hai ngươi họ. Nhìn lại tổ mình, Hoàng Thiếu Thiên sốt sắng ép bộ não phải nghĩ cách, cuối cùng cũng nảy ra một ý:​
"Chúng ta lên Q nói?"​
Cậu ta gật đầu rồi! Cảm ơn trời đất cậu ta gật đầu rồi!​
Hoàng Thiếu Thiên cực kỳ kích động nhào lên QQ, mở khung chat riêng với Chu Trạch Khải, bùm bùm gõ một đoạn dài.​
:yao :yao :yao
 

Ail

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
338
Số lượt thích
1,538
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu, Dụ đội, Tiểu Lư !!!
#13
"Coong!"​
Khước Tà va Băng Vũ tóe lửa.​
Mâu nặng kiếm nhẹ nhưng một chiêu Đâm Liên Tiếp có sức đè kém hơn Rút Đao Trảm. Hai vũ khí bạc va nhau đôi bên bị đẩy lùi. Nhất Diệp Chi Thu thu mâu rồi Đâm Liên Tiếp nhát thứ hai. Dạ Vũ Thanh Phiền vừa vào tư thế phòng thủ chuẩn bị phản kích thì Vương Bất Lưu Hành bay vọt qua, tung một debuff Phấn Hàn Băng xuống đầu kiếm khách!​
Tam Đoạn Trảm!​
Băng Vũ xuất kích, hit đầu tiên đỡ đòn Đâm Liên Tiếp, hit thứ hai chém dọc hit thứ ba xiên lên, bất ngờ dựa vào cách ra chiêu để thay đổi vị ví bằng trick Lay Động Ziczac. Vừa vòng ra sau lưng Nhất Diệp Chi Thu đã lập tức dùng Thăng Long Trảm đâm thẳng về phía Vương Bất Lưu Hành!​
Giờ phút này, Hoàng Thiếu Thiên bất ngờ lấy một chọi hai, một mình tấn công đồng thời Vương Kiệt Hi lẫn Tôn Tường!​
Hoàng Thiếu quá ngầuuuuu!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! :bang:bang:bang:bang:pk:pk:pk:pk:lv:lv:lv:lv
 

Ruri

Dân thường Máy Chủ 10
Thần Lĩnh
Bình luận
15
Số lượt thích
59
#14
Sau khi lăn lộn xong chính truyện, chính vì k muốn/k nỡ rời xa Toàn chức, nên lần mò khắp nơi trong cõi mạng và tìm được đến đây.
Trong fanpage này, lý do vì sao mà mình chọn bộ này đầu tiên, chính là vì mình thấy nó có thể kết nối trực tiếp theo dòng thời gian với chính truyện. 5 chương đầu có dịch nên vẫn hăm hở đọc, nhưng sau đó không còn dịch nữa, lại tiếp tục cày xới với bản chưa dịch.
Vì là bản convert nên đọc nhiều chỗ thật sự khá trúc trắc, nhưng mà sau khi đã kinh qua hơn 1700 chương chính truyện, vấn đề này đã được giải quyết khá nhiều.
Mình nghĩ với bộ này, có lẽ đã khép lại 1 HE cho bộ Toàn chức. Nhưng sau khi lậm sau với toàn chức như này, nói chia tay quả thực không hề dễ dàng. Vì vậy mình đã quay sang phần "fanmade". Cộng hòa quốc chi kiếm Hoàn - [Toàn viên] Cộng Hòa Quốc chi Kiếm chính là 1 bộ mình nghĩ xứng đáng để những ai yêu quý Toàn chức chính truyện có thể tìm đọc.
Một góc nhìn khác, 1 bối cảnh khác, một nội dung khác hoàn toàn. Bộ 1, về Song Hoa, không hiểu sao mình cứ vừa đọc vừa khóc. Nghĩ về những nuối tiếc, những tủi hờn, những ấm ức của Trương Giai Lạc....
 

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,122
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#15
Chương 6: Công thủ hoán đổi

Diệt Tuyệt Tinh Trần lướt qua, tung xuống một làn bụi xanh lam óng ánh. Hướng di chuyển của Ma Thuật Sư nổi tiếng bởi sự kỳ dị khó lường, chổi vừa xoay một cái Thăng Long Trảm đã lập tức chém tới. Vương Kiệt Hi cũng rất tự tin, ánh kiếm vừa lóe lên lập tức tránh được, chỉ cách lưỡi kiếm Băng Vũ xé gió vụt qua nửa ô, thậm chí làm tung bay góc áo choàng của Vương Bất Lưu Hành.​

Trong lúc khoảnh khắc đôi bên áp sát, từ góc nhìn của Nhất Diệp Chi Thu hai người kia như đang lưng tựa lưng ngồi trên chổi. Băng Vũ vừa xẹt qua đuôi của Diệt Tuyệt Tinh Trần thì Vương Bất Lưu Hành đã giơ tay, một bóng đen thật dài bay lên từ sau lưng chụp xuống đầu đối thủ.​

Áo Choàng Bóng Đêm!​

Chiêu này xuất thật quá gian xảo, nhằm đúng lúc Thăng Long Trảm vừa hết chưa kịp dùng chiêu mới. Mà phía dưới đất Nhất Diệp Chi Thu đâm trượt một nhát, thu chiến mâu về rồi lập tức dùng Viên Vũ Côn đâm tới. Hai người một trên một dưới giáp công, phối hợp ăn ý. Thấy Dạ Vũ Thanh Phiền dù không bị Áo Choàng Bóng Đêm trói thì hẳn phải bị Viên Vũ Côn xiên một nhát.​

Áo Choàng Bóng Đêm chưa chụp tới, Khước Tà đen nhánh đã đuổi đến chân. Dạ Vũ Thanh Phiền bỗng nghiêng người giữa không trung, giơ Băng Vũ lên thật cao rồi chém xuống đầu Vương Bất Lưu Hành. Kiếm khí tràn ra cương quyết ép Vương Bất Lưu Hành cùng rơi xuống đất!​

Ngân Quang Lạc Nhẫn!​

Vương Kiệt Hi cũng ứng biến cực nhanh, Vương Bất Lưu Hành vội ngắt bỏ Áo Choàng bóng đêm rồi giơ chổi lên chống đỡ. Nhưng sức đè của Đỡ Đòn kém xa Ngân Quang Lạc Nhẫn, tuy tránh bị Băng Vũ chém trúng nhưng hai nhân vật vẫn dính chặt vào nhau, nghiêng người rơi xuống như sao băng.​

Để xuất ra một kiếm này Hoàng Thiếu Thiên đã phải dùng đến 120% lực chú ý, không bỏ qua bất kỳ phản kích nào của Vương Kiệt Hi. Nhưng đến khi bọn họ rơi được nửa đường thì Vương Bất Lưu Hành vẫn không thử cố đổi hướng, ngược lại, hắn xoay tay phải, từ trong áo choàng lớn của Ma Thuật Sư, Bình Thủy Tinh Dung Nham, Băng Khô Mưa Axit liên tiếp dội xuống như ảo thuật.​

Đường phố trong thị trấn vốn lồi lõm nhanh chóng xuất hiện những vũng bùn lớn, vừa bùng cháy vừa sủi bọt ùng ục. Nếu game thực tế ảo thì e rằng lúc này sẽ có cả mùi chua khó ngửi bốc lên.​

... Dĩ nhiên, tiền đề là game thực tế ảo phải có chức năng tương tự khứu giác đã.​

"Móa nó lão Vương ông muốn cùng chết với tui hả?"​

Hoàng Thiếu Thiên vừa đảo mắt cực nhanh khắp bốn phía, vừa không ngừng spam. Nhưng trong tầm mắt hắn không hề có nguy hiểm. Tôn Tường không tiếp tục tấn công mà thao tác Nhất Diệp Chi Thu ngắt bỏ Viên Vũ Côn rồi nhảy lùi ra sau một bước.​

Hử?​

Để tránh Ngân Quang Lạc Nhẫn khi tiếp đất hay để tránh sóng xung chấn khi nhân vật khác bị cưỡng chế ngã xuống đất?​

Hành động bảo thủ như thế này hoàn toàn không giống Tôn Tường chút nào...​

Thoáng ngờ vực lướt qua rất nhanh trong đầu Hoàng Thiếu Thiên. Chưa kịp nghĩ sâu xa thì trên màn ảnh, kiếm khách và ma đạo học giả đã cùng nhau tiếp đất. Thấy hai nhân vật sắp va chạm, kiếm khí thổi tung một vòng bụi đất, Vương Bất Lưu Hành nãy giờ bị Ngân Quang Lạc Nhẫn đè cứng bỗng nhấc chổi lật người bay lên!​

Áo choàng tối màu của ma đạo học giả quét qua. Trước mặt bỗng tối sầm kèm theo tiếng gió ào ào, Vương Bất Lưu Hành xoáy đến phía trên Dạ Vũ Thanh Phiền. Đối diện với thao tác này đến Hoàng Thiếu Thiên cũng không ứng phó kịp, chưa kịp đổi động tác thì Diệt Tuyệt Tinh Trần đã đập xuống kèm theo ngàn vạn ánh sao.​

Đại chiêu của ma đạo học giả: Chổi Lốc Xoáy.​

Cơn bão ma pháp có phạm vi bao phủ rộng, Dạ Vũ Thanh Phiền lập tức bị quật xuống xuống đất.​

Chưa kịp đứng dậy thì chiến mâu của Nhất Diệp Chi Thu từ phía bên kia đã lập lòe ánh sáng đen, Hào Long Phá Quân đuổi theo sát nút.​

Hóa ra khi nãy Tôn Tường lùi lại nửa bước để ra chiêu này?​

Hiện tại hiển nhiên không phải lúc để cân đo đong đếm. Vừa thấy nhân vật sắp bị hai phía giáo công, năm ngón tay trái của Hoàng Thiếu Thiên lướt vội trên bàn phím, tay phải khẽ vẩy chuột, thời điểm chuẩn bị va chạm kịp thao tác Chịu Thân, Dạ Vũ Thanh Phiền lật người đứng dậy.​

Không lùi không nhượng, Băng Vũ vung lên, kiếm dậy rồng gầm!​

Kiếm khí sáng rực quét thành vòng tròn.​

Dạ Vũ Thanh Phiền, Kiếm Định Thiên Hạ!​

Vương Bất Lưu Hành vội lùi lại!​

Nhất Diệp Chi Thu vội lùi lại!​

Dạ Vũ Thanh Phiền tung người đâm tới. Ánh kiếm tầng tầng lớp lớp, dầy đặc như mưa rào, lực xung kích cực mạnh trực tiếp đẩy Vương Bất Lưu Hành đến góc tường.​

Đại chiêu level 70 của kiếm khách, Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm!​

Mười kiếm, mười một kiếm, mười hai kiếm, mười ba kiếm!​

Vài giây ngắn ngủi đã kịp đâm ra mười ba kiếm, đến hit cuối cùng, sát thương lớn nhất của Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm!​

"Đoàng!"​

Một tiếng súng vang lên từ phía xa. Đầu Vương Bất Lưu Hành nổ tóe máu.​

Barrett Bắn Tỉa.​

Đại chiêu đối đại chiêu.​

Vương Bất Lưu Hành bị đông cứng.​

Dạ Vũ Thanh Phiền bị đông cứng.​

Chổi Lốc Xoáy vs Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm không so được ai hơn ai. Nhưng ngoài việc gây sát thương Hoàng Thiếu càng chú trọng hơn đến việc tạo cơ hội cho đồng đội.​

Barrett Bắn Tỉa headshot rút mất một phần tư cây máu của Vương Bất Lưu Hành!​

Cùng lúc đó Nhất Diệp Chi Thu cướp thế tấn công, Long Nha, Thiên Kích, Sao Băng Bách Long!​

Bóng mâu trùng điệp tạo thành một vòng xoáy đen. Thao tác của Tôn Tường cực kỳ chính xác, chiến mâu đâm tới với tốc độ cao vẫn khống chế chuẩn chỉ mỗi góc độ mỗi điểm dừng. Trong trạng thái lơ lửng Dạ Vũ Thanh Phiền không ngừng lăn mình, góc nhìn xoay 360 độ cực nhanh, máu bắn tứ tung bốn phía.​

Sao Băng Bách Long có gia tốc lớn nhờ hệ thống hỗ trợ, chỉ trong chốc lát đã đánh ra không biết bao nhiêu đòn. Tầng sáng vàng trên thân Nhất Diệp Chi Thu ngày càng đậm.​

Phát động Ý Chí Đấu Giả!​

Hoàng Thiếu Thiên và Chu Trạch Khải đang trao đổi, Vương Kiệt Hy và Tôn Tường cũng đang trao đổi. Đổi mấy giây đông cứng của Vương Bất Lưu Hành đổi lấy mấy giây đông cứng của Dạ Vũ Thanh Phiền, dùng đại chiêu của Nhất Diệp Chi Thu đối với đại chiêu của Nhất Thương Xuyên Vân!​

"Đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng..."​

Chu Trạch Khải hiển nhiên không thể để Tôn Tường rảnh rang tấn công. Hắn thu súng bắn tỉa, vừa cấp tốc lao tới hai tay vừa song song giơ Hoang Hỏa Toái Sương, một đường đạn thẳng tắp bắn về phía Nhất Diệp Chi Thu đồng thời mở trạng thái Bắn Tốc Độ, trong nháy mắt không biết tuôn ra bao nhiêu viên đạn.​

Dùng tốc độ công kích liên tiếp gây ra trạng thái đông cứng cực ngắn nhằm ngắt quãng thế tấn công của Nhất Diệp Chi Thu, cố gắng cover Dạ Vũ Thanh Phiền!​

Trong làn mưa đạn Nhất Diệp Chi Thu không hề lùi bước, hiên ngang nghiêng người, hai tay nắm chặt chuôi mâu. Ánh sáng lạnh ở mũi mâu ngày càng sáng rực, Hào Long Phá Quân!​

Bắn Tốc Độ thì sao?​

Súng Vương thì sao!​

Hào Long Phá Quân có sẵn trạng thái Bá Thể. Trừ phi bị kỹ năng chụp bắt có sức đè lớn hơn ngắt chiêu bằng không Nhất Diệp Chi Thu hiện tại tử chiến không lùi!​

"Ồ!"​

Khước Tà rít lên trong không khí, ma pháp ngưng kết thành hình rồng ở mũi mâu vẫn chưa phóng, Nhất Diệp Chi Thu lại thu chiên cực nhanh, tiếp nối chính là đại chiêu level 70 của pháp sư chiến đấu, trên lý thuyến cũng là chiêu có tính công kích mạnh nhất, Phục Long Tường Thiên!​

"Tránh"​

Trên kênh đội ngũ bỗng hiện lên lời nhắc của Vương Kiệt Hi. Cùng lúc đó Vương Bất Lưu Hành bay vọt lên rồi lao thẳng tới sau lưng của Nhất Diệp Chi Thu.​

Nhất Diệp Chi Thu cấp tốc lăn mình về phía trữa. Gần như trong nháy mắt sau đó một viên Đạn Đông Cứng bay tới với tốc độ chậm lẫn trong làn mưa đạn như vũ bão, bắn trúng vị trí mà hắn vừa rời đi.​

Cùng lúc đó Dạ Vũ Thanh Phiền rút kiếm trên không, ánh kiếm của Lạc Phượng Trảm lóe lên rồi lần nữa bổ về phía Vương Bất Lưu Hành!​

 
Last edited:

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,122
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#16
Chương 7: Ăn ý như này thì còn phải luyện thêm
Sản phẩm thuộc [Project] Draco Dormiens - Mừng sinh nhật Song Diệp 2022
Chúc mừng sinh nhật Diệp Tu
Kiếm dậy phượng rơi.​
Súng ra rồng gầm.​
Lạc Phượng Trảm chém xuống như sao sa, Vương Bất Lưu Hành trúng một nhát kiếm bị quật xuống nhưng lập tức thao tác Chịu Thân, vừa chạm đất đã đứng lên lật tay quét Diệt Tuyệt Tinh Trần. Gần như trong cùng khắc đó chiêu Giao Long Xuất Hải của Nhất Diệp Chi Thu ào tới, sóng nước như nghìn tầng đấu khí ma pháp tràn ra.​
Bị hai tay đấm hàng đầu Liên minh giáp công mà Hoàng Thiếu Thiên chẳng hề hốt hoảng. Dạ Vũ Thanh Phiền rung người một cái biến thành bảy cái bóng đồng loạt giương Băng Vũ tỏa ra.​
Ánh kiếm lay động, bóng người trùng điệp đan xen. Tốc độ di chuyển cao còn xiên ngang rẽ dọc liên tiếp, kiếm khí dày đặc nổ ra không hề báo trước, Tam Đoạn Trảm!​
"Ui!"​
Nãy giờ vẫn mải chú ý cuộc đối chiến giữa đôi bên, Diệp Tu rõ ràng nghe thấy Chu Trạch Khải nhịn không được bật ra một tiếng.​
Nhất Thương Xuyên Vân cầm song súng giao nhau trước ngực, lửa bùng lên, đạn trút như mưa!​
Loạn Xạ!​
Đạn xuyên qua vô số bóng người. Chu Trạch Khải bất ngờ dùng đại chiêu để giải vây cho Hoàng Thiếu Thiên nhưng kỹ năng vừa tung ra thì phía Hoàng Thiếu Thiên cũng phát động Kiếm Ảnh Bước! Cùng lúc! Chính những viên đạn xuyên qua bóng giả đã tiết lộ vị trí người thật cho Vương Kiệt Hi và Tôn Tường!​
Là giúp hay hại người đây?​
Bất kể do lỗi của ai thì trong lúc đạn bay loạn xạ Băng Vũ đã chém xuống. Diệt Tuyệt Tinh Trần đột nhiên quét sang phải. Vương Bất Lưu Hành như mọc mắt sau lưng lập tức tránh được đường kiếm sát rạt. Đuôi chổi khi hạ xuống còn tung ra chút bụi lấp lánh vẽ thành một đường chói mắt nổi bật giữa làn mưa đạn.​
Còn phía Khước Tà, vừa thu lại Tôn Tường lập tức xoay tròn chiến mâu, đấu khí ma pháp nổ tung ngay đầu mũi, Gió Cuốn Mây Bay.​
Làn sóng ma pháp của Giao Long Xuất Hải bị khuẩy đảo lập tức sinh ra làm hơi nước, đây chính là hiệu ứng sương mù do kết hợp của hai đại chiêu Giao Long Xuất Hải và Gió Cuốn Mây Bay. Sương mù tràn ra, không chỉ Nhất Diệp Chi Thu mà cả bảy ảo ảnh trong Kiếm Ảnh Bước của Dạ Vũ Thanh Phiền đều chìm trong mờ ảo.​
Vương Bất Lưu Hành đứng cách một khoảng vốn không bị ảnh hưởng, vừa lúc trước mới phân biệt được người thật và bóng giả của Kiếm Ảnh Bước nhưng dưới sự che chắn của Nhất Thương Xuyên Vân cộng thêm làn sương mù phiền toái nên đã mất độ chính xác. Hơn nữa, kỹ xảo bay lượn của Vương Bất Lưu Hành cổ quái khó hiểu khiến cho một nửa số đạn Nhất Thương Xuyên Vân bắn ra chỉ trúng vào khoảng trống.​
Hai bên công kích đồng thời làm áp lực lên Hoàng Thiếu Thiên tăng mạnh, cột máu tụt không phanh.​
Kiếm khách, pháp sư chiến đấu, thiện xạ, ma đạo học giả. Cả bốn nghề đều có đặc điểm mạnh về tấn công. Chính vì vậy khuyết điểm là thiếu các chiêu khống chế.​
Pháp sư chiến đấu ít ra còn có Lạc Hoa Chưởng có thể đẩy văng, Viên Vũ Côn thì cưỡng chế chụp bắt thêm Cường Long Áp cưỡng chế đạp ngã, Phục Long Tường Thiên cũng có hiệu ứng chụp bắt. Ngoài ra Hào Long Phá Quân và Nộ Long Xuyên Tâm cũng có thể đẩy đối thủ ra xa một đoạn.​
Kiếm khách thì bi kịch hơn. Sóng xung chấn của Ngân Quang Lạc Nhẫn chỉ ở vòng ngoài thành ra có mỗi Tiên Nhân Chi Lộ có hiệu ứng đẩy văng. Nếu không thì chỉ có thể trong mong Kiếm Định Thiên Hạ tạo ra hiệu ứng đông cứng đối thủ khi xuất chiêu.​
Về phần ma đạo học giả, Phấn Hàn Băng có tỷ lệ đóng băng, Áo Choàng Bóng Đêm có thể chụp bắt.​
Còn thiện xạ thì sao? Mạnh như Chu Trạch Khải mà lúc Nhất Thương Xuyên Vân bị Tay Nhỏ Lạnh Giá cập chiến thì không có kỹ năng gì đẩy được đối thủ ra xa.​
Vậy nên bốn người đánh 2v2, nhìn từ mọi góc độ đều không bên nào chiếm ưu thế. Vì thế Dạ Vũ Thanh Phiền đành phải mạo hiểm cuốn lấy Vương Bất Lưu Hành để cho Nhất Thương Xuyên Vân dựa vào ưu thế nghề tay dài mà ở ngoài xả sát thương. Nhưng Vương Kiệt Hi và Tôn Tường chẳng bỏ qua cơ hội được tạo nên do sai sót khi phối hợp của hai người bên kia, trong nháy mắt đã chặn đứng thế tấn công của Nhất Thương Xuyên Vân, người chịu khổ thành ra lại là Dạ Vũ Thanh Phiền.​
Với khả năng của Kiếm thánh thì lúc này cũng chỉ đành bổ một đường kiếm, thử dùng Một Đao Đón Gió chém ra đường sống cho bản thân.​
Ánh kiếm chói lòa.​
Vương Bất Lưu Hành bứt ra nhanh như chớp.​
Nhất Diệp Chi Thu lập tức di chuyển lên trước.​
Một mũi mâu đen nhánh đâm ra. Nhất Diệp Chi Thu rung chiến mâu, Nộ Long Xuyên Tâm phóng tới!​
Sau lưng Dạ Vũ Thanh Phiền nở rộ hoa máu rồi lảo đảo ngã dúi. Thao tác này của Tôn Tường cực kỳ chính xác, mũi mâu không đâm chính giữa lưng mà chệch sang phía vai phải!​
Nộ Long Xuyên Tâm là đại chiêu level 60, sức đè cực lớn. Dạ Vũ Thanh Phiền trúng một chiêu này bị đẩy về phía bên phải xoay nửa vòng nên Một Đao Đón Gió bị chệch hướng chém sượt qua Vương Bất Lưu Hành. Phản ứng của Hoàng Thiếu Thiên cũng cực nhanh, Dạ Vũ Thanh Phiền vừa bổ nhào về phía trước đã vội lăn mình tiếp đất...​
Đạn Ma Pháp, Sao Xạ Tuyến, Sao Khúc Xạ. Kỹ năng của ma đạo học giả xả ra liên tiếp. Dạ Vũ Thanh Phiền nóng lòng muốn thoát thân chỉ đành cắn răng chống đỡ một đống kỹ năng không có hiệu ứng khống chế này để chạy về phía trước. Thấy sắp thoát khỏi phạm vi sương mù, Hoàng Thiếu Thiên đột nhiên múa phím cho Dạ Vũ Thanh Phiền nghiêng người sang phải từ chạy thành.​
Hắn vốn đã tính sẵn con đường, bên ngoài làn sương mù xuất hiện mây đen, từng hạt mưa màu xanh lam tý tách rơi xuống.​
Sát thương không lớn nhưng mang debuff giảm tốc độ và hiệu ứng đóng băng. Kỹ năng của ma đạo học giả, Mưa Hàn Băng.​
Đoàng đoàng đoàng đoàng!​
Tiếng súng đinh tai nhức óc. Trong lúc ba đại thần cận chiến đang quần thảo thì Nhất Thương Xuyên Vân ngửa người Trượt Đất xông vào giữa trận!​
Ngay khi Trượt Đất chưa hoàn thành thì thiện xạ đã sút súng xả đạn, hai làn đạn tạo thành hai đường vòng cung rơi chuẩn xác vào hai đối thủ. Nhất Thương Xuyên Vân đứng ở trung tâm cuộc giao tranh bật người, Tập Kích Gối, Giật Chỏ, Xạ Kích, Võ Thuật Súng Pháo!​
Một lượt bùng nổ này của Chu Trạch Khải khiếm Vương Kiệt Hi lẫn Tôn Tường phải thao tác cho nhân vật tránh né. Dạ Vũ Thanh Phiền khi nãy còn đang chật vật lăn lộn lúc này bỗng bật lên, cơ thể nhân vật còn đang bay song song với mặt đất đã vung kiếm. Băng Vũ tỏa sáng rồi chém ra một kiếm có đường kính bằng nửa người!​
Đâm Ngược Gió!​
"Đẹp lắm!"​
Diệp Tu và Dụ Văn Châu đều thốt ra tiếng khen ngợi.​
Vì khoảnh khắc Chu Trạch Khải bùng nổ mạnh mẽ lẫn pha chém ngược của Hoàng Thiếu Thiên thật sự rất tốt. Không hổ là người chơi theo chủ nghĩa cơ hội nổi tiếng nhất Liên minh, từ chật vật tránh né đã bật ngược lại phản công, còn đánh ra liền mạch như nước chảy mây trôi!​
Diệt Tuyệt Tinh Trần bị cuốn vào vòng kiếm. Vương Bất Lưu Hành nhấc chổi nghiêng người, ngay lập tức bay lướt qua bả vai của Dạ Vũ Thanh Phiền. Hoàng Thiếu Thiên thấy kiếm này không trúng lập tức thu chiêu, ánh kiếm của Băng Vũ tỏa ra chiếm trọn nửa ô phía trước.​
Ngoài nửa ô, Nhất Diệp Chi Thu bỗng nhảy ngược về!​
Đối tượng tân công thay đổi trong nháy mắt. Dưới đất Dạ Vũ Thanh Phiền và Nhất Diệp Chi Thu so chiêu tóe lửa, trên trời Vương Bất Lưu Hành bay lượn tránh né làn đạn của Nhất Thương Xuyên Vân, quỹ đạo bay ảo diệu biến hóa không nắm bắt được. Trong khoảnh khắc bay lướt qua đỉnh đầu của Dạ Vũ Thanh Phiền, Diệt Tuyệt Tinh Trần đột nhiên ngừng bay, quay lại, vung lên. Cú Vỗ Gia Tốc Trọng Lực!​
Cùng lúc đó Nhất Diệp Chi Thu chuyển mâu sang tay trái, tay phải vận lực đẩy về phía Dạ Vũ Thanh Phiền. Lạc Hoa Chưởng!​
Hiệu ứng đẩy văng cực mạnh. Dạ Vũ Thanh Phiền bay ngược ra, trong khi đó Diệt Tuyệt Tinh Trần vừa hay nện trúng khoảng không.​
"..."​
"..."​
Hai đôi mắt đang chăm chú nhìn màn hình bất đắc dĩ ngước lên. Diệp Tu nhìn Dụ Văn Châu, Dụ Văn Châu nhìn Diệp Tu. Ánh mắt giao nhau cùng cười khổ.​
Độ ăn ý như này...​
Còn phải luyện tập nhiều.​
 

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,122
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#17
Chương 8: Không còn gì để nói

"Vinh Quang!"​

Hai chữ vàng sáng lấp lánh hiện lên như muốn bay khỏi màn hình.​

Bốn người đồng thời tháo tai nghe. Hai gương mặt được chiếu sáng bởi ánh vàng lại chẳng mảy may vui sướng. Bất kể thắng hay bại thì vẻ mặt cả bốn tuyển thủ lúc này giống nhau như đúc.​

Trầm mặc.​

Thắng cũng chẳng vui nổi. Các vấn đề lẫn sai sót trong trận đấu vừa rồi đã lộ ra quá rõ ràng.​

Phối hợp mà lại có trăm ngàn chỗ hở như này thì làm sao dám vác mặt đến giải Thế giới, làm sao có thể tranh cao thấp với cao thủ hàng đầu khắp năm châu bốn bể đây?​

Bầu không khí ngột ngạt bao phủ phòng huấn luyện. Hiển nhiên phía 3v3 kia cũng lộ ra không ít vấn đề. Nhìn hai vị bật thầy chiến thuật, Trương Tân Kiệt tỏ ra nghiêm túc, Tiêu Thời Khâm thoáng nhíu mày. Rõ ràng cả hai đều đang gặp khó chưa biết làm sao để nói dễ nghe một chút.​

"Khụ khụ..."​

Diệp Tu giả vờ ho phá vỡ sự im lặng. Hắn bước hai bước tới bên cạnh bàn của Chu Trạch Khải và Hoàng Thiếu Thiên rồi khoa trương đưa tay gõ nhẹ hai cái xuống bàn Hoàng Thiếu Thiên.​

"Ai da, sự ăn ý chỉ giới hạn ở đồng đội trong nhà thôi hử?"​

"Gì cơ?" Hoàng Thiếu Thiên nghiêng mặt liếc xéo hắn. Chưa kịp lên tiếng đốp chát lại thì Diệp Tu đã chuyển hướng nhìn sang Dụ Văn Châu, xòe tay nói: "Cậu xem thế nào..."​

Lời không nói ra nhưng đuôi mày khóe mắt tràn ý chê trách, hiển nhiên muốn nói là cậu xem mấy người Lam Vũ được cậu nuông chiều thành kiểu gì rồi!​

"Móa móa móa móa lão Diệp ông có ý gì hả! Đả kích hả! Khiêu khích ly gián hả! Nói xấu Lam Vũ bọn tôi hả!"​

Ý này hiển nhiên chỉ đề lừa Hoàng Thiếu Thiên. Kiếm Thánh lắm lời là người đầu tiên xù lông, còn chưa kịp mở hết hỏa lực thì Dụ Văn Châu đã mỉm cười giơ tay lên. Hoàng Thiếu Thiên lập tức ngậm miệng nhìn Dụ Văn Châu treo ý cười ôn hòa đáp lại Diệp Tu:​

"Lam Vũ vẫn luôn ăn ý như vậy. Cảm ơn đã khen."​

"Phụt..."​

Phía đối diện có người không nhịn được, phì cười thành tiếng.​

Diệp Tu quay đầu thấy Phương Duệ ngồi cuối phòng huấn luyện đang cười nghiêng ngả, tay còn nện đùi bôm bốp.​

Ầy, thấy tôi bị phản pháo lại thì vui lắm hử?​

Còn là người xuất thân từ trại huấn luyện Lam Vũ nữa chứ, có vinh cùng hưởng?​

Trong mắt Diệp Tu hiện ý cười. Nhìn lướt qua biểu cảm của Trương Tân Kiệt, Tiêu Thời Khâm rồi vòng qua Trương Giai Lạc đang che miệng và Tô Mộc Tranh mắt sáng lấp lánh đang nghiêng người dùng cùi chỏ huých nhẹ Sở Vân Tú ngồi cạnh. Rõ ràng vừa nãy còn hơi căng thẳng, bầu không khí còn khá nặng nề mà giờ tất cả đều đã thả lỏng.​

Nghĩ vây Diệp Tu nhếch môi ngoắc tay:​

"2v2 lượt thứ hai. Bảng A, Trương Giai Lạc, Vương Kiệt Hi. Bảng B, Tô Mộc Tranh, Tôn Tường."​

Tiếng cười dừng ngay tức khắc.​

Vương Kiệt Hi chung với Trương Giai Lạc thôi không nói. Tô Mộc Tranh và Tôn Tường ý hả...​

Từ nửa sau mùa giải thứ tám đến khi kết thúc vòng khiêu chiến mùa giải thứ chín, ròng rã một năm rưỡi làm đồng đội bất đắc dĩ. Đến mùa giải thứ mười lại dồn hết toàn lực trở thành đối thủ tranh đoạt cúp quán quân.​

Từ Tôn Tường chỉ nghĩ cho bản thân cắm đầu xung phong trong trận đoàn đội chẳng thèm phối hợp tác chiến đến Tô Mộc Tranh không thể không đổi từ lối chơi hỗ trợ sang lối đánh tấn công, còn cả việc Tô Mộc Tranh tuyên bố trước tất cả mọi người việc cắt đứt với Gia Thế không còn dính lứu gì...​

Không thể nói hai người có thù hận gì, nhưng sự xa cách lạnh nhạt trong mối quan hệ giữa đôi bên không hề nhỏ chút nào.​

Mà vừa bắt đầu rèn luyện trận thứ hai đã kéo hai người này lại cùng một chỗ sao?​

Nếu đánh giá về kỹ thuật lẫn thực lực của Tôn Tường và Tô Mộc Tranh, tổ hợp của hai người họ muốn đánh thắng Vương Kiệt Hi và Trương Giai Lạc thì trừ phi tái hiện được tổ hợp ăn ý nhất Liên minh từ mùa giải thứ tư đến mùa giải thứ bảy thì may ra có cơ hội. Vấn đề là hai người họ có thể không?​

Cái tên Diệp Tu này đúng là hết chuyện để nói. Cầm lọ keo 502 muốn dính hai khối nam châm chung một cực lại với nhau à...​

Không khí lập tức trầm xuống. Tiêu Thời Khâm, Trương Giai Lạc, Sở Vân Tú, Phương Duệ mấy người đều nghiêm mặt. Đặc biệt là Sở Vân Tú lo lắng quay sang nhìn bạn tốt của mình.​

Ngay cả Tiêu Thời Khâm cũng nhìn Tôn Tường vài lần.​

Tô Mộc Tranh thì ngược lại, thoải mái chấp nhận. Nữ bậc thầy pháo súng phất mái tóc dài cứ như thể chuyện trước đây chưa hề xảy ra còn hiện tại cũng chỉ là một lần luyện tập bình thường của đội. Cô thẳng lưng bước về phía trước.​

"Xin lỗi, cho đi nhờ chút nào."​

Phương Duệ như bị điện giật lập tức đẩy chân, ghế ngồi chuyên dành cho tuyển thủ trượt sang một bên nhanh chóng nhường đường. Tô Mộc Tranh gật đầu với hắn rồi tiếp tục đi tới, nhẹ nhàng lướt qua Diệp Tu.​

Từ lúc Tô Mộc Tranh bắt đầu đứng dậy thì Diệp Tu vẫn luôn nhìn cô. Còn tầm nhìn của Tô Mộc Tranh từ đầu tới cuối đều thẳng về phía trước, ánh mắt vừa như giằng co lại vừa như không hề giao nhau với Diệp Tu. Gương mặt cô thoáng ý cười phảng phất vô tư lự cứ vậy bước tới cạnh Tôn Tường rồi dừng lại, gật đầu một cái với Chu Trạch Khải đang ngồi cạnh.​

"!"​

Chu Trạch Khải hơi hoảng hốt đứng dậy nhường chỗ cho Tô Mộc Tranh như thể đang né vội.​

Dĩ nhiên Chu Trạch Khải chẳng rảnh để lo lắng cho Tôn Tường. Đồng đội phân vào tổ của hắn cũng đủ phiền lắm rồi...​

"3v3, bảng A, Chu Trạch Khải, Lý Hiên, Đường Hạo. Bảng B, Hoàng Thiếu Thiên, Phương Duệ, Sở Vân Tú."​

...Rốt cuộc ai sẽ chỉ huy đây? Tính Đường Hạo chắc chẳng chịu nghe Lý Hiên chỉ huy đâu nhỉ? Hay là mình chỉ huy Lý Hiên và Đường Hạo?​

Chu Trạch Khải đau đầu...​

Căn cứ theo thuyết tương đối của Einstein, mọi người cảm thấy thời gian mười phút trao đổi trước trận đấu này lâu vô cùng, quả thật một ngày dài bằng cả một năm. Mấy người lớn tuổi hơn chút còn đỡ, hai tên Tôn Tường với Đường Hạo thì ngồi trên ghế chơi game mà như cosplay con sò.​

Đã đến lúc bắt đầu. Hai tổ bốn người lần lượt xuất hiện trên bản đồ. Diệp Tu cảm giác cùi chỏ bị ai đụng một cái. Hắn thoáng quay sang bên trái thì nghe thấy tiếng Dụ Văn Châu thì thầm:​

"Trạng thái của Vương đội như nào?"​

"Ừ để ý kỹ chút."​

Trong mắt hai vị bậc thầy chiến thuật, sự phối hợp của Vương Kiệt Hi và Trương Giai Lạc so với Vương Kiệt Hi và Tôn Tường khi nãy đã mượt mà hơn rất nhiều. Thứ nhất, Trương Giai Lạc là nghề đánh xa nên sẽ dành ra đủ không gian để Vương Kiệt Hi phát huy. Thứ hai, Bách Hoa và Vi Thảo một mất một còn nhiều mùa giải như vậy, còn hai lần gặp nhau trong trận tổng chung kết. Chắc chắn hai người này đã nghiên cứu nhau rất kỹ.​

Bách Hoa Liễu Loạn tạo ra ánh sáng chói lòa, đủ kiểu đạn dược được ném ra đầy trời còn Vương Bất Lưu Hành bay lượn trong đó, càng lúc càng biến hóa khôn lường. Nhưng Dụ Văn Châu vẫn luôn cảm thấy có chút gì đó vướng mắc.​

Hẳn đây cũng là lý do Diệp Tu nói "để ý kỹ chút".​

Còn Nhất Diệp Chi Thu và Mộc Vũ Tranh Phong...​

Bóng mâu ngang dọc tùy ý, đạn pháo ầm ầm rơi. Có thể thấy hai người thực sự đang cố gắng tìm cách phối hợp. Thế nhưng trong mắt Dụ Văn Châu thì sơ hở vẫn quá nhiều chẳng cần tỉ mỉ nhìn kỹ cũng thấy rõ.​

Dụ Văn Châu thầm thở dài, quyết định quăng vấn đề của hai người này cho Diệp Tu giải quyết.​

Muốn cởi chuông phải gọi người buộc, hắn chẳng rảnh làm thay...​


 
Last edited:

TsunaX

Farm exp kiếm sống
Bình luận
48
Số lượt thích
167
Fan não tàn của
Diệp Thần ngầu lòi đẹp trai
#18
Cuối cũng có chương mới rồi. Mình còn tưởng là sẽ ngưng chú. Dịch thần sầu quá XD
 

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,122
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#19
Cuối cũng có chương mới rồi. Mình còn tưởng là sẽ ngưng chú. Dịch thần sầu quá XD
Huhu bạn ơi bạn đọc dc convert không? Chứ bộ này dài bằng 1/4 truyện Toàn chức luôn đó, mình chỉ edit vui vài chap dc thôi chứ lết hông nổi đâu :khoc
 
Last edited:

TsunaX

Farm exp kiếm sống
Bình luận
48
Số lượt thích
167
Fan não tàn của
Diệp Thần ngầu lòi đẹp trai
#20
Huhu bạn ơi bạn đọc dc convert không? Chứ bộ này dài bằng 1/4 truyện Toàn chức luôn đó, mình chỉ edit vui vài chap dc thôi chứ lết hông nổi đâu🥲
Ahem. Mình đã đọc covert muốn hết rồi. hay quá trời quá đất. Mình đang edit đây. Vì có nhiều chỗ khó hiểu quá nên đọc hơi căng. Nếu bạn không ngại. Mình xin gánh bô này.
 

Bình luận bằng Facebook