Chương 2:
Nói không phải khen nhưng đối với huấn luyện thường ngày, Chu Trạch Khải luôn luôn có đủ kiên nhẫn.
Con người Chu Trạch Khải vốn đã thú vị như vậy, cậu có thể kiên nhẫn với mọi thứ, ngược lại, người khác cũng phải kiên nhẫn tuyệt đối với cậu, không dành ra được mấy chục giây thì đừng mong nghe được Súng Vương trả lời.
Khổ nỗi, Hoàng Thiếu Thiên chính là một kẻ có sự kiên nhẫn đặc biệt.
Gần như mỗi ngày cậu ta đều lên QQ đòi PKPKPKPKPKPK với Chu Trạch Khải, sau đó Chu Trạch Khải quyết đoán block Hoàng Thiếu Thiên. Có một lần mở ra, cậu phát hiện mới chỉ mấy ngày mà Hoàng Thiếu Thiên đã nhắn hơn trăm tin nhắn. Cảm thấy không trả lời thì không được hay lắm, cậu gõ "..." rồi lại block tiếp.
Sau khi thua Luân Hồi một trận, Lam Vũ không thua thêm trận nào nữa, ổn định tiến tới một trong ba vị trí đầu bảng tổng sắp. Tuy rằng trong khoảng thời gian này không có đội nào quá mạnh, nhưng có thể phát huy ổn định như vậy cũng là hiếm có.
Trong khoảng thời gian nghỉ giải lao của buổi huấn luyện, Ngô Khải đi lấy nước uống, tiện tay mang cho Chu Trạch Khải một cốc, thế là nhìn thấy hình ảnh trong màn hình máy tính của đội trưởng.
Yo đội trưởng, đây là video Lam Vũ đánh Việt Vân?
Ừ.
A, đây chính là Người mới tốt nhất, tên là Tôn Tường, chậc chậc, ôi đệch! Chim non đấu chính diện với Hoàng Thiếu rồi!
Ngô Khải cầm cốc nước cúi xuống, còn vô cùng kích động ngồi luôn vào ghế bên cạnh. Chu Trạch Khải vốn định điều chỉnh lại góc nhìn, nhưng thấy Ngô Khải như thế đành phải lúng túng rụt tay lại, duy trì góc nhìn bao quát toàn cảnh.
Lúc này Sách Khắc Tát Nhĩ không ở trong màn hình, chỉ có Tôn Tường cùng Hoàng Thiếu Thiên kịch liệt PK. Chu Trạch Khải gãi má, nâng cốc nước lên uống. Ở bên cạnh, Ngô Khải quan sát chăm chú diễn biến trên màn hình, thỉnh thoảng lại sợ hãi kêu lên một tiếng. Chưa đến hai phút, Giang Ba Đào đã bị thu hút đến đây, sau đó là Phương Minh Hoa cùng Đỗ Minh, tiếp theo là những người khác. Xung quanh chỗ ngồi của Chu Trạch Khải bị vây kín, cậu muốn ra cũng không ra được, có hơi lúng túng. Giang Ba Đào nhận ra, nghiêng người tạo ra khoảng trống. Chu Trạch Khải lập tức chui ra. Đỗ Minh nhanh nhẹn ngồi thay vào vị trí của cậu, còn không quên quay đầu lại khoe khoang với Lữ Bạc Viễn một phen.
Chu Trạch Khải không nhìn nữa. Không biết làm gì, cậu đi loanh quanh trong phòng huấn luyện một hồi, cuối cùng quyết định đi vệ sinh.
Trên đường đi, cậu gửi cho Dụ Văn Châu một tin nhắn: đang xem trận đấu.
Dụ Văn Châu nhắn lại: Chuẩn bị sớm như vậy?
Chu Trạch Khải nói: Ừm.
Một tuần nữa Luân Hồi sân nhà đánh Lam Vũ. Đối với trận đấu này, Chu Trạch Khải cực kì để ý.
Không biết là do căng thẳng hay kích động hay do yếu tố khác, ngày nào Chu Trạch Khải cũng nghĩ về trận đấu này. Dụ Văn Châu là một trong bốn bậc thầy chiến thuật, trình độ tâm bẩn không cần nói cũng biết. Chu Trạch Khải chưa từng nghĩ mình sẽ thắng được Dụ Văn Châu ở phương diện này.
Chu Trạch Khải đến WC rửa tay rồi quay lại. Quả nhiên, mọi người đều đã tản ra, tự giác về đúng chỗ ngồi của mình để tiếp tục huấn luyện. Thời gian nghỉ ngơi đã hết. Chu Trạch Khải cũng ngồi xuống rồi đeo tai nghe lên. Cho nên cậu không để ý tin nhắn Dụ Văn Châu mới gửi tới, phải đến giữa trưa mở máy ra mới nhìn thấy.
Dụ Văn Châu nhắn: Thiếu Thiên nói muốn tìm cậu PK. ^^
Chu Trạch Khải lúng túng, cầm di động mãi không biết phải làm gì, cho nên cậu đành đành để như vậy, không trả lời lại tin nhắn.
Rốt cuộc thì lần này người kết thúc đối thoại lại là Dụ Văn Châu.
Kết quả là Luân Hồi sân nhà đánh thua Lam Vũ.
Hai đội ngũ cũng đủ khôi hài, đều là sân khách thắng sân nhà thua, không đi đường bình thường.
Thua trận đấu, Chu Trạch Khải không hề vui vẻ. Lúc bắt tay, Dụ Văn Châu đã nhận ra, cười nói: "Cậu đã thắng bọn tôi một trận, giờ không cho phép bọn tôi thắng lại hay sao?"
Chu Trạch Khải không vui vẻ lên được, nhưng cậu vẫn chưa quên chuyện mời Dụ Văn Châu ăn cơm lần trước.
Lam Vũ không cùng nhau đặt vé trở về. Cuối tuần là Tết dương lịch, cho nên vé máy bay cũng khan hiếm hơn. Mấy người Hoàng Thiếu Thiên không đợi được máy bay ngày hôm sau, có mấy người còn mua vé về thẳng nhà. Mà Dụ Văn Châu thì có vẻ không sốt ruột lắm, vẫn còn ở lại thành phố S.
Chu Trạch Khải thấy thế thì cực kì vui mừng.
Khách sạn mà Dụ Văn Châu ở cách khá xa câu lạc bộ Luân Hồi, mà anh lại không quen đường ở thành phố S, vì thế Chu Trạch Khải đến đón anh.
Tàu điện không có nhiều người, cả hai đều ngồi trên ghế. Dụ Văn Châu cầm điện thoại xem weibo, sau đó đột nhiên cười rộ lên, nghiêng người cho Chu Trạch Khải xem.
Trên màn hình là bài post kêu gào đòi tìm Chu Trạch Khải PK của Hoàng Thiếu Thiên, còn spam rất nhiều ở dưới.
Chu Trạch Khải há miệng: Vì sao?
"Vì sao Thiếu Thiên muốn tìm cậu PK?" Dụ Văn Châu thử bổ sung lời nói đầy đủ của Chu Trạch Khải, sau đó cũng tự trả lời. "Không cần để ý, thật ra Thiếu Thiên gặp ai cũng muốn PK."
"Ồ." Chu Trạch Khải mở to mắt, suy nghĩ một chút rồi cầm luôn điện thoại di động của Dụ Văn Châu. Đối phương đang lơ đãng nên cũng không kịp phản ứng.
Tiểu Chu?
. . . . . .
Chu Trạch Khải bình luận dưới một bài post đòi PK của Hoàng Thiếu Thiên: Không cần, đấu lôi đài từng thắng rồi.
Lúc Dụ Văn Châu lấy lại được điện thoại thì bình luận đã được gửi đi. Anh hoàn toàn có thể tưởng tượng ra trận gió tanh mưa máu sắp tới.
Quả nhiên, hai giây sau, Hoàng Thiếu Thiên lập tức trả lời.
Đậu má! Nhà ngươi là ai? Đội trưởng làm mất di động sao? Đm không đúng! Khoan đã! Cậu là Chu Trạch Khải phải không? Em gái cậu em gái cậu em gái cậu PKPKPKPK sao cậu lại dùng weibo của đội trưởng hả mau thành thật khai báo!!
Dụ Văn Châu liếc nhìn Chu Trạch Khải, Chu Trạch Khải cũng vô tội chớp mắt nhìn lại, dường như vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Sau đó, không chỉ mình Hoàng Thiếu Thiên.
Bài post weibo kia lập tức được các tuyển thủ chia sẻ, tất cả đều là bình luận mà Chu Trạch Khải vừa mới gửi.
Sợ hãi tột độ sợ hãi tột độ, tràn màn hình đều là spam câu “sợ hãi tột độ”, còn có vài người thắp nến cho Hoàng Thiếu Thiên.
Dụ Văn Châu xem xong thì đột nhiên bật cười, cười đến bất đắc dĩ.
Chu Trạch Khải có chút mất tự nhiên, hỏi rằng sao vậy.
Dụ Văn Châu nói: "Không sao, hay là tiểu Chu cũng lập weibo chơi đi."
Chu Trạch Khải gật gật đầu, nhớ kĩ lời đối phương.
Hai người ăn xong cơm chiều thì cùng nhau quay về khách sạn Dụ Văn Châu đã đặt phòng. Chẳng mấy chốc mà đến nơi, vốn là Dụ Văn Châu mời Chu Trạch Khải vào phòng mình ngồi chơi một chút, nhưng nhân viên lễ tân mặt không cảm xúc nói rằng chỉ có một mình Dụ Văn Châu đặt phòng, Chu Trạch Khải không thể đi lên.
Có hơi xấu hổ, Chu Trạch Khải đành bảo chính mình đi trước. Dụ Văn Châu đồng ý.
Vì thế, Chu Trạch Khải một mình ngồi tàu điện một giờ mới tới câu lạc bộ. Vào kí túc xá, việc đầu tiên cậu làm là mở máy tính theo thói quen.
Ừm, lập weibo?
Nghĩ sao làm vậy, vài phút sau, bạn học Súng vương bị số fan theo dõi weibo của mình tăng lên vùn vụt làm cho sợ hãi. Chu Trạch Khải ngây người ngồi trước máy tính, cảm thấy bọn họ như sói như hổ như hồng thủy mãnh thú.
Chu Trạch Khải choáng váng, gọi điện cho Dụ Văn Châu.
A...
Hửm?
Weibo... thật đáng sợ.
Phụt.
Dụ Văn Châu cười, tiếng cười theo sóng điện thoại truyền tới. Dụ Văn Châu nói: “Tắt noti có fan mới đi, còn cả noti người lạ @ mình cũng tắt đi, nếu không thì máy cậu sẽ lag đấy!”
... Làm thế nào?
Hừm... Dụ Văn Châu hơi ngân giọng, "Vậy để tôi giúp cậu nhé, nếu cậu không thấy phiền."
Vâng.
Chu Trạch Khải lập tức gửi tin nhắn tài khoản và mật mã của mình cho Dụ Văn Châu.
Diệp Thu: Yo, tiểu Chu lập weibo? Nhưng mà cậu không nói câu nào, lập hay không lập cũng chả có gì khác nhau, chỉ có để anh đây có thêm fan mới thôi.
Hoàng Thiếu Thiên: Chu Trạch Khải cậu tới đúng lúc lắm đừng hòng chạy pkpkpkpkpkpkpkpkpk! ! ! !
Ngô Khải: Đội trưởng lập weibo sao không nói với bọn tôi một tiếng? Bọn tôi còn tưởng là acc giả mạo đấy!
Sở Vân Tú: Chu đội đây là tiến hành bước thứ nhất kế hoạch kết bạn bốn phương?
. . . . . .
Chu Trạch Khải đăng nhập vào lần nữa thì thấy Dụ Văn Châu đã giúp mình kết bạn hết rồi. Tên của anh ở ngay trên đầu, chứng tỏ anh là người đầu tiên được thêm vào danh sách bạn bè.
Dụ Văn Châu đăng một bài post nói đây là tiểu Chu rồi @ cậu. Ngay sau đó, tuyển thủ chuyên nghiệp khắp nơi chạy tới bình luận, cậu bị tag liên tục, nhiều nhất là của Hoàng Thiếu Thiên.
Sau đó, như một thói quen, cậu unfo Hoàng Thiếu.
Ngày hôm sau, cậu nhận được cuộc gọi từ Dụ Văn Châu. Anh nói mình đang ở sân bay, cảm ơn cậu đã tiếp đãi các loại. Chu Trạch Khải dừng lại động tác mặc áo khoác, nhỏ giọng nói: "Vốn là muốn đi tiễn anh."
Ở đầu dây bên kia, Dụ Văn Châu cười nói. "Tiễn gì chứ, tôi lớn thế này, không lạc được."
Chu Trạch Khải lại nói: "Không phải."
"Không phải cái gì?"
Chu Trạch Khải ậm ừ, giọng nói lại nhỏ hơn: "Không phải sợ anh bị lạc."
Phụt. Dụ Văn Châu bật cười. "Không cần lo lắng, tới nơi tôi sẽ nhắn tin cho cậu."
"Ừm."
Chu Trạch Khải cảm thấy hiện giờ có thể ngắt máy, nhưng cậu không muốn kết thúc cuộc nói chuyện, vì thế lại nói tiếp: "Lần sau tiễn anh."
"Được."
Dụ Văn Châu lập tức trả lời một câu khách sáo. Nhưng Chu Trạch Khải thấy anh đồng ý thì vẫn vui lắm.
Mỗi một lần gặp mặt lại tìm cơ hội để lần sau lại có thể tiếp xúc thêm, như vậy gặp nhau sẽ không xấu hổ.
Chu Trạch Khải cảm thấy đây là biện pháp tốt để kết bạn, dùng xong lại càng thấy tốt.
************
CHÚC MỪNG SINH NHẬT DỤ VĂN CHÂU