Chương 547: Chưa bao giờ hết bất ngờ
Trận lôi đài cuối cùng diễn ra theo một cách mà không một ai có thể ngờ được. Khi mà Trương Giai Lạc bùng nổ một cách rực rỡ đúng như đấu pháp của anh để cuốn phăng đi những hy vọng cuối cùng của Luân Hồi trong phần thi đấu này. Trận đấu hôm nay cũng đã cho thấy một thực trạng có phần tiêu cực của tình hình hiện tại của Vinh Quang quốc nội. Không có bất cứ đội nào có thể sống sót trước Hưng Hân trong phần thi đấu lôi đài khi người tiên phong của Hưng Hân sẽ luôn luôn là một bài toán không có lời giải. Ngược lại thì nó lại là một tín hiệu cực kỳ tốt với đội quốc gia khi trong giải đấu sắp tới thì cơ hội đoạt ngôi quán quân trên sân nhà là rất sáng.Tỷ số 5-2 làm cho tình hình bên phía Luân Hồi khá căng thẳng. Họ đã chuẩn bị cho trận chiến này cẩn thận thế nào mà vẫn bị kẻ đó phá hủy hết kết hoạch. Bây giờ chỉ còn phần thi đấu đoàn đội để Luân Hồi có thể nuôi hy vọng đi tiếp. Lúc này chẳng còn bất cứ con đường hay sự lựa chọn nào nữa. Đứng trước vực thẳm cả đội Luân Hồi lại trở nên vững vàng hơn cả phần thi đấu trước. Giang Ba Đào không cần nói bất cứ lời nào cả. Bởi vì trong mắt tất cả các thành viên của Luân Hồi bây giờ đều là ngọn lửa quyết tâm hừng hực. Họ không hề cảm thấy chán nản hay thất vọng. Bởi vì suốt 2 năm qua họ đã phải trải nghiệm cảm giác này khi đối đầu với Hưng Hân. Từ vị thế của kẻ mạnh họ trở thành vị thế của đội có khả năng cản bước Hưng Hân nhất trên con đường làm nên lịch sử.
Trong lúc đó đội hình của Hưng Hân lại đang chia thành những nhóm nhỏ khá thoải mái với những câu chuyện riêng của mình trong thời gian nghỉ. Luân Hồi có quyết tâm hừng hực, Hưng Hân thì có lòng tin vào bản thân và sự thoải mái với những gì mình đã làm được trong phần lôi đài. Trương Giai Lạc lúc này đang nói chuyện với Diệp Tu.
Trương Giai Lạc: Tôi rất muốn hỏi anh cái này từ lâu rồi. Hôm nay nhân lúc tâm trạng đang lên nên cũng không để ý gì nữa. Sao không để cho cậu ta cầm tán nhân của anh. Với đầu óc và tốc độ của cậu ta. Không phải sẽ tạo ra một combo tài khoản và tuyển thủ mạnh nhất à. Lã Bố phải cưỡi trên ngựa Xích Thố thì mới đúng là chiến thần chứ.
Diệp Tu: Cậu ta không muốn cầm tán nhân chứ không phải là tôi không nghĩ đến vấn đề này.
Trương Giai Lạc: Tại sao? Cái này rất hợp lý mà. Cậu ta không phải lo chế độ cho tận 6 tài khoản. Nguồn lực của Hưng Hân cũng không tiêu tốn nhiều đến như thế. Người như cậu ta lẽ nào lại không tính đến vấn đề này.
Diệp Tu: Cậu ta nói chơi tán nhân mệt nên không chơi. Có lẽ ngay từ đầu cậu ta đã biết bản thân mình sẽ gặp chấn thương khi thi đấu.
Lúc này cả hai vị tiền bối đáng kính nhất của Hưng Hân đều bất giác quay sang phía người đang ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi gần đó. Một tuyển thủ mà tính đến cả trường hợp mình sẽ bị chấn thương từ lúc còn chưa bắt đầu thi đấu thì là tuyển thủ như thế nào đây. Với kinh nghiệm tổng cộng lại đến hơn 20 năm của hai người cũng không thể nào hiểu nổi. Vậy thì Vĩnh Bình thi đấu lăn xả đến mức điên như thế là vì lý do gì. Vì Đường Nhu ư chắc chắn không phải. Bởi vì nếu như vì Đường Nhu, Vĩnh Bình sẽ muốn ở lại càng lâu càng tốt ít nhất là đủ 4 năm chứ không phải thi đấu bất chấp tất cả rồi đứng trước nguy cơ chỉ 2 năm đã phải rời đi như thế này. Lý do này cũng không phải là vì bộ mặt của nhà họ Vĩnh. Bởi vì cũng chẳng cần phải hy sinh nhiều như vậy. Chỉ cần như lúc mới bắt đầu. Luôn chiến thắng là được. Đâu cần phải khiến bản thân bị thương để rồi làm cho người nhà lo lắng thêm. Người tự mình tìm đến cửa Hưng Hân này chưa bao giờ dừng việc làm cho đối thủ cũng như đồng đội của mình bất ngờ vì những gì mình đang làm.
Con đường đi đến trận đấu cuối cùng của mùa giải với Luân Hồi dang bị chặn lại bởi một tảng đá vô cùng khó chịu. Luân Hồi có chuẩn bị cho điều này không rõ ràng là có. Nhìn tình hình hiện tại của Luân Hồi lúc này là có thể thấy được ngay. Sau một phần thi đấu không được như ý. Họ không hề tỏ ra thất vọng chán chường hay suy sụp tinh thần. Đây chính là phong thái của kẻ mạnh. Thứ phong thái mà lúc Hưng Hân chưa xuất hiện trong bản đồ Vinh Quang thì Luân Hồi vẫn luôn giữ nó. Cho đến mùa hè năm ngoái. Khi họ không cách nào thắng nổi trong trận chung kết của mùa giải. Giang Ba Đào lúc này trong đầu thì nghĩ thời gian nghỉ nên kết thúc nhanh một chút để cho Luân Hồi có thể nhanh chóng phục thù cũng là để cho tảng đá cản đường kia không có thời gian mà nghỉ ngơi. Nhưng dưới góc độ chuyên nghiệp mà nói thì thời gian nghỉ nên kéo dài thêm một chút để giảm bớt sự hưng phấn của Hưng Hân sau khi đã có một màn trình diễn tuyệt vời. Sự chuẩn bị cho phần thi đấu này của Luân Hồi còn dày công hơn so với phần thi đấu lôi đài lúc nãy. Thi đấu lôi đài thì sẽ chỉ có một số tuyển thủ có thể được hưởng lợi từ bản đồ. Còn bản đồ đoàn đội này thì khác hẳn. Tất cả mọi thứ đều được chuẩn bị cho việc sẽ làm cho cách vận hành đội hình của Hưng Hân bị rối loạn.
Tranh thủ thời gian nghỉ. Hai vị bình luận viên vừa nghỉ ngơi vừa giữ bầu không khí của trận chung kết sớm này tiếp tục sôi động. Lý Nghệ Bác lúc này đang giao lưu chém gió cùng với khán giả bằng cách tạo ra một cổng vote trực tiếp. Câu hỏi là Luân Hồi sẽ đưa ra chiến thuật như thế nào để chiến thắng trong phần đấu đoàn đội này. Dù không thể lật ngược tình thế thì cũng có thể đưa trận đấu vào đến hiệp phụ để tiếp tục nuôi hy vọng. Có đến 80% khán giả xem trực tuyến đưa ra ý kiến rằng Luân Hồi sẽ tập trung vào việc tiêu diệt thật sớm trị liệu của Hưng Hân người đã và vẫn luôn là mắt xích yếu nhất trong kết cấu đội hình. Từ An Văn Dật đến Tạ Mai Hương đều có những điểm yếu khó khắc phục trong thời gian ngắn. Tạ Mai Hương mặc dù đã tiến bộ rất nhiều trong suốt 1 năm qua thì đến hiện tại cô bé vẫn không thể đối đầu với những tình huống dồn ép mạnh đến từ những cao thủ. Đặc biệt là một tuyển thủ đẳng cấp như Chu Trạch Khải. Ngay cả Phan Lâm cũng đồng ý với sự lựa chọn này. Ý kiến của Phan Lâm cho rằng nên chọn một bản đồ có địa thế buộc Hưng Hân phải thi đấu theo đấu pháp 2 tấn công 3 tiếp ứng như năm ngoái. Việc tách biệt 2 tuyến đội hình này có thể giúp Luân Hồi tập kích được hậu phương của Hưng Hân. Năm ngoái Bá Đồ xuýt chút nữa đã làm được nếu Vĩnh Bình không hóa quỷ trong một tình huống thi đấu vô cùng xuất sắc. Với đội hình có khả năng công kích cực mạnh của Luân Hồi thì việc hạ gục nhanh chóng trị liệu sẽ tốn ít thời gian hơn rất nhiều so với Bá Đồ năm ngoái rồi chuyển sang tấn công nốt 2 người tuyến sau để tạo ra lợi thế lớn về quân số dẫn đến chiến thắng.
Tất cả những tính toán này đều là những cách nghĩ đúng và thực tế. Vấn đề duy nhất còn lại mà mọi người đang chú ý là đội hình ra sân của hai bên cùng với bản đồ mà Luân Hồi sẽ chọn để thi đấu. Việc chọn lựa được một bản đồ tốt là một điều kiện tiên quyết cho trận đấu này. Lúc này tất cả đều đã hướng lên phía sân đấu. Nơi danh sách tuyển thủ và bản đồ chuẩn bị được hiển thị lên. Sau thời gian nghỉ cả hai bên đều đã sẵn sàng cho việc quay lại trận chiến. Lúc này bảng điện tử cùng với loa phóng thanh của nhà thi đấu Luân Hồi bắt đầu hoạt động.
Đội hình ra sân của đội khách Hưng Hân là Trương Giai Lạc, Mạc Phàm, Đường Nhu, Vĩnh Bình, Tạ Mai Hương người thứ 6 là Kiều Nhất Phàm. Đội hình này khiến cho tất cả mọi người bao gồm cả bên Luân Hồi bất ngờ. Không một ai có thể lý giải nổi. Vì sao trong một trận đấu quan trọng thế này Hưng Hân lại để cả đội trưởng và đội phó ở ngoài. Giao trách nhiệm hỗ trợ chính cho một tuyển thủ đã 30 tuổi và người thứ 6 là một tuyển thủ không thuộc nhóm những người có thể tạo ra sự đột phá khi xuất hiện ở trong sân.
Nhìn vào đội hình này tất nhiên người chỉ huy đội ngũ sẽ là Trương Giai Lạc. Vậy là sau mấy năm anh cũng quay lại với vị trí chỉ huy của mình. Mùa giải thứ 7 một mình anh đã gánh cả đội Bách Hoa vào đến trận chung kết và hôm nay một lần nữa anh sẽ chỉ huy chiến đội của mình trong một trận đấu quan trọng nhất. Đối thủ khó chơi nhất bị dồn đến đường cùng thì cũng chỉ có người kinh nghiệm dày dặn như anh đã kinh qua tất cả mọi cung bậc trên con đường Vinh Quang này mới có thể hiểu và đối phó lại được.
Last edited: