Giống như được uống một ly caramel machiato trước khi đi ngủ, dư vị ngọt ngào và hưng phấn khiến Cao Anh Kiệt cứ trằn trọc mãi đến tận rạng sáng mới yên giấc. Nhưng thói quen làm việc và nghỉ ngơi có quy luật suốt thời gian dài khiến đồng hồ sinh học trong cậu vận hành cực kỳ chuẩn sáng, đúng bảy giờ, Cao Anh Kiệt tỉnh giấc, mơ màng ngáp dài bước xuống giường, rửa mặt, ăn sáng.
Lịch trình vẫn được sắp xếp kín dù trận đấu đã kết thúc: Buổi sáng tham gia diễn tập Gala, buổi chiều là Gala chính thức, đến tối còn phải dự tiệc cảm ơn với ban tổ chức.
Lúc đến sân băng, đã có khá nhiều người có mặt, có người ngồi, người đứng, nhìn đâu cũng thấy người. Cá biệt vài người sợ lạnh thì quàng khăn hoặc đội mũ len nhưng vẫn phải chọn màu nổi để trông bản thân đẹp hơn. Vận động viên tụ lại thành từng nhóm nói cười rôm rả, chủ đề từ mã màu son cho đến các thực đơn giữ dáng, album nhạc, sản phẩm điện tử,… vô cùng thoải mái.
Cao Anh Kiệt nhanh chóng tìm được mục tiêu giữa đám đông: “Nhất Phàm, chào buổi sáng!”
“Chào buổi sáng Anh Kiệt. Tối qua cậu ngủ ngon không?”
“Úi, thấy rõ vậy à?” Cao Anh Kiệt giật mình, đưa tay xoa xoa mắt theo bản năng.
Cảm thấy phản ứng của cậu rất thú vị, Kiều Nhất Phàm nhịn cười, lắc đầu: “Không đâu, không nhìn kỹ thì khó thấy lắm.”
“Vậy thì tốt rồi.” Cao Anh Kiệt yên tâm, tiện đà ngồi xuống cạnh Kiều Nhất Phàm, hai cậu vừa nói chuyện vừa chờ đạo diễn hiện trường, Tiêu Thời Khâm, gọi tới.
Không khác biểu diễn thương mại là mấy, những tiết mục trượt băng của mọi người hầu hết đều được tự do thể hiện, nội dung luyện tập chủ yếu là hai phần mở màn và kết thúc, sắp xếp đường trượt và các màn vũ đạo tập thể. Hiện giờ nhóm vận động viên khiêu vũ trên băng và các cặp vận động viên trượt đôi đang luyện tập trên sân băng, lát nữa mới đến lượt đơn nam, đơn nữ.
Đề tài quanh đi quẩn lại cũng không thể nào rời xa được buổi thi đấu hôm qua, huống hồ Cao Anh Kiệt còn đang ôm trong lòng bao nhiêu lời muốn nói.
“Đúng rồi, Nhất Phàm, tớ cực kỳ thích bài trượt tự do đó của cậu.”
Nghe nửa câu đầu, Kiều Nhất Phàm ngơ ngác, không biết chuyện gì đang diễn ra, tim đập dồn dập, may mà nửa cuối câu đủ khiến cậu bình tĩnh lại.
“Thực ra bản cũ cũng đỉnh lắm đó, mỗi lần xem, mình lại nhớ lại hồi chúng mình còn ở trong tổ vận động viên trẻ.”
Lúc mới vào trại huấn luyện, cậu nhỏ con lại nhút nhát nhưng lúc nào cũng học hỏi nhanh nhất và thể hiện tốt nhất, nhìn chung rất không vừa mắt đám nhóc cùng nhóm. Ác ý của trẻ con thường không biết nặng nhẹ, không những xa lánh, cô lập, thập chí về sau còn cố ý cản đường trượt của cậu trong buổi luyện tập tuyển chọn. May mà có một thiếu niên nọ ở nhóm bên cạnh kịp thời giúp cậu, người đó chính là Kiều Nhất Phàm.
Từ sau chuyện đó, hai cậu thành bạn bè, rồi lại cùng nhau bước lên con đường chuyên nghiệp.
Thẳng thắn thảo luận những kỹ thuật tâm đắc, sửa động tác của nhau cho đùng, cùng nhau kéo vai, ép chân giãn cơ, giúp nhau lấy cơm, mang nước, dán cao giảm đau,… Trong mấy năm sớm chiều bầu bạn, hai cậu đã lưu lại vô số kỷ niệm trên sàn băng, tình cảm cũng càng ngày càng bền chặt qua từng hành động nhỏ mỗi ngày.
Tiếc là mãi đến khi sắp chia xa, Cao Anh Kiệt mới hiểu được tình cảm của mình.
Nếu trong tim cũng có một sân băng, vậy thì Kiều Nhất Phàm chính là những đường khắc trên đó.
Nhưng hiện giờ cậu không dám bày tỏ, Nhất Phàm có thể trở về đã là tốt lắm rồi, làm bạn thân cũng không phải quá tệ. Chỉ là khó tránh khỏi những khi vụng trộm tưởng tượng bản thân thành đối tượng trúc mã trong tiết mục của đối phương.
“Nhưng chỉnh sửa rồi lại càng hay hơn, rồi cả chuỗi động tác và bước đổi hướng kia nữa, một mình cậu trượt nhưng lại tạo ra cảm giác như đang trượt đôi, ấn tượng lắm luôn.” Nói xong, Cao Anh Kiệt nhìn cậu bằng đôi mắt sáng lấp lánh, “Nhất Phàm, giờ cậu giỏi thật đấy. Đường trượt gãy gọn, mà khả năng trình diễn cũng ngày càng tốt.”
“Ầy… Không có đâu.” Kiều Nhất Phàm đỏ mặt. Cậu không ngờ bạn thân mình sau khi xem bài trượt tự do đó lại khen cậu nhiều đến vậy.
Cao Anh Kiệt tiếp tục chủ đề, lúc này tò mò đoán: “Tiền bối Diệp đề nghị chỉnh sửa à?” Dù sao người kia cũng là truyền kỳ trong giới trượt băng từng giành được cả quán quân trượt đơn lẫn trượt đôi.
Kiều Nhất Phàm chợt khựng lại. Câu nói “Viết cho đôi tình nhân thanh mai trúc mã” khi ấy như văng vẳng bên tai. Cậu thật sự không nói nên lời khi đối diện với đối tượng được cậu lấy làm hình mẫu tham khảo cho cốt truyện thế này, cuối cùng chỉ có thể “Ừ” một tiếng.
Sau thời gian nghỉ trưa, Gala chính thức khai mạc vào hai giờ chiều.
Tiết mục cá nhân của cả hai cậu đều nằm ở nửa sau của buổi diễn vậy nên sau khi thực hiện xong tiết mục mở màn, Cao Anh Kiệt và Kiều Nhất Phàm đều ngồi trong khu chuẩn bị xem Gala qua màn hình lớn. Á quân đơn nam Cái Tài Tiệp là người biểu diễn chốt màn nửa đầu Gala, bản nhạc “Unchained Melody” cực kỳ hợp với chủ đề bài trượt.
“Ha ha ha ha, tôi chưa bao giờ thấy màn tán gái nào sến như vậy luôn.” Quách Thiếu cười như điên trong nhóm trò chuyện.
Bài trượt vốn đã được sắp xếp vô cùng ổn thỏa, Cái Tài Tiệp sẽ trượt đến mép sân bằng tư thế quỳ trên một chân rồi gỡ bông hồng cài trên ngực áo xuống, tặng cho một bạn khán gủa nữ trên khán đài. Nhưng khi cậu ta chống một tay, nghiêng người ngồi lên khung chắn, đưa tay tìm… Hoa đâu rồi? Hoa đã rơi trên mặt băng cách cậu năm mét.
“Trừ một điểm vì lỗi đạo cụ.” Đến cả câu đùa mà Tống Kỳ Anh vẫn nói bằng cách cực kỳ quy tắc.
Mất đạo cụ, Cái Tài Tiệp ứng biến rất nhanh, tặng hoa lập tức đổi thành hôn tay. Hành động này khiến người hâm mộ kích động không thôi, vỗ tay giậm chân hò hét chói tai. Cái Tài Tiệp quay trở lại, nhặt hoa ném về phía khán đài đối diện, lại tạo thành một tràng hò reo hưng phấn nữa.
Bầu không khí sôi động vô tình được tạo ra đó được duy trì đến nửa sau của Gala. “Suddenly I See” hoạt bát, dí dỏm của Đới Nghiên Kỳ nhận được sự tán thưởng của cả khán đài. Kế tiếp chính là bài biểu diễn “You Raise Me Up” của Kiều Nhất Phàm.
Một bản nhạc không quá đặc sắc, thậm chí có phần khuôn sáo, nhưng trong mùa giải đầu tiên được quay về với giải đấu chuyên nghiệp, không một bản nhạc nào có thể biểu đạt tâm trạng của cậu tốt hơn nó.
Một bài trượt không hề có những cú nhảy, chỉ đơn thuần là những động tác xoay tại chỗ và chuỗi bước. Tiếng sáo Tây du dương làm nổi bật những bước trượt tự nhiên, mượt mà.
Trong động tác Spread eagle cuối cùng, Kiều Nhất Phàm không dang rộng hai tay như bình thường mà đan chéo lại, đặt ở vị trí trái tim, ánh mắt cũng chăm chú nhìn xuống mặt băng. Lưỡi trượt vẽ nên đường cong duyên dáng, cậu ngẩng đầu lên theo tiếng nhạc đang nhỏ dần, hai tay từ tốn duỗi ra phước trước như đang nâng niu lòng biết ơn chân thành nhất của bản thân tặng cho tất cả những người đã giúp đỡ cậu trên con đường này.
Quán quân của bốn hạng mục thi đấu khác lần lượt biểu diễn, những vận động viên khác xếp thành hai hàng vỗ tay hoan nghênh. MC hiện trường cố hết sức kéo dài âm điệu mà giới thiệu khiến cho nhà thi đấu vốn đã rất sôi động lại càng nóng hơn.
Tiếp đó, hệ thống chiếu sáng tắt hết, sân băng chỉ còn Cao Anh Kiệt với màn biểu diễn cuối cùng.
Tiếng Guitar điện bùng nổ cắt ngang nhà thi đấu đang yên ắng, khúc nhạc dạo quen thuộc vừa vang lên đã mang đến cảm giác nhiệt huyết sôi trào cho mọi người. Kiều Nhất Phàm, thầm nghĩ hóa ra “Bí mật” mà Anh Kiệt nói chính là ca khúc này, nhưng cậu cũng không kìm được lòng, bắt đầu vỗ tay theo nhịp trống giống như những khán giả khác.
Tiết mục được dàn dựng rất công phu, động tác đẹp mắt kết hợp với giai điệu bắt tai.
Cú bật nhảy được thực hiện chính xác tại nốt nhạc chính, động tác xoay tròn bắt chước tư thế tiến hóa của Digimon. Động tác Spirals mở màn đẹp mắt nhận được vô số lời cổ vũ. Trong cả bài trình diễn đó Kiều Nhất Phàm ấn tượng nhất là bước trượt Hydroblading bằng tốc độ cao nhất kéo dài gần hai mươi giây ở phần kết.
Cao Anh Kiệt ép người xuống cực kỳ thấp, đùi phải gập sát vào với ống chân, chân trái duỗi thẳng ra ngoài, cạnh trong của lưỡi trượt khắc lên mặt băng một đường xoắn ốc thật sâu.
Lúc đầu, cậu cúi đầu, uốn cong lưng, cánh tay trái gần như kề sát sàn băng, tay phải thì vươn thẳng lên trông như một chú chim non đang khép cánh. Rồi sau đó, chú chim nọ cố lấy can đảm, dè dặt thử dang rộng cánh, chần chừ, tạm ngừng rồi lại tiếp tục cố gắng, mỗi lần đếu thử những góc độ khác nhau, nỗ lực vỗ cánh.
Tiếng nhạc vút cao, cuối cùng cậu cũng kiên định ngẩng cao đầu, cánh tay trái kề sát mặt băng duỗi thẳng ra, cánh tay phải giơ trên cao vẽ lên không trung một quỹ đạo sắc nét theo từng nốt nhạc.
Believe in your heart.
Đập cánh bay lên, bay đến độ cao trước giờ chưa từng vươn tới.
Khi tất cả các tiết mục kết thúc, vận động viên sẽ lần lượt đi vòng quanh sân băng để cảm ơn. Hệ thống đèn dần dần bật sáng, khán giả dần dần rời nhà thi đấu. Thời điểm này, người hâm mộ kỳ cựu thường nán lại thêm, tránh việc bỏ lỡ mất những giây phút hậu trường quý giá.
“Tung 3A! Tung 3A!”
Đối diện với sự nhiệt tình và ồn ào của mọi người, vận động viên trượt đôi có thể hình cường tráng, Trình Thái, khó xử vò đầu. Đương nhiên người phải tung lên lúc này không phải bạn trượt của anh, cú nhảy đó rất khó đối với vận động viên nữ. Nhưng Cái Tài Tiệp, người bị đẩy ra, lại thoải mái tỏ vẻ không sao hết, anh ta đành chấp nhận làm theo.
Chuẩn bị tư thế xong xuôi, Trình Thái mới sực nhớ ra nhảy Axel phải mặt đối mặt, lúc cùng trượt tăng tốc thì lúng túng không thôi, nhìn thẳng vào mắt nhau thật sự rất ngại, mà nếu nhìn đi hướng khác lại không quen. Điều an ủi duy nhất là anh không cần đau đầu vấn đề kỹ thuật, chỉ cần ôm hờ thắt lưng, lúc lấy đà bật nhảy thì giả bộ một chút, cậu nhóc họ Cái kia đã tự động bật nhảy. Hiệu quả thành công đến mức Trình Thái còn cân nhắc có nên đưa dòng “Có thể tung bạn trượt nhảy 3A” và lý lịch vắn tắt của bản thân hay không.
Bên cạnh có thêm một tốp nữa đang đùa giỡn, mọi người vây xem Lữ Bạc Viễn và Đỗ Minh cùng vặn vẹo thực hiện bước Foxtrot, chỉ đạo lâm thời chính là quán quân khiêu vũ trên băng, Trâu Viễn.
Đới Nghiên Kỳ kéo Kiều Nhất Phàm trượt một đoạn Spirals trong bài trượt của cậu, vừa cười hì hì vừa trêu Phương Học Tài: “Tiền bối có tham gia làm “chim liền cánh” với bạn Kiều chút không?”
“Anh nhiều tuổi rồi, người trẻ các em cứ chơi với nhau đi.” Lo ngại cho cái lưng già của bản thân, Phương Học Tài từ chối, tiện thể chỉ lối nghịch ngợm cho em gái Đới, “Chẳng phải tiểu Cao có thể thực hiện được Spirals ngửa mặt à, độ dẻo của nhóc đó ra gì lắm đấy.”
Cao Anh Kiệt bị điểm danh mà đỏ bừng mặt, cậu thật nhớ nhung khoảng thời gian được yên lặng quan sát mọi người khi nãy.
Trước mặt nhiều người như vậy, cậu khó lòng tránh khỏi lúng túng. Huống hồ cậu thật sự rất yêu thích bước trượt đó, không muốn tùy tiện đem ra chơi đùa, vậy nên cậu xua tay, lùi về sau: “Thôi thôi, bỏ qua chuyện này đi thì hơn.”
Biết cậu ngại, Đới Nghiên Kỳ cũng không ép, ngược lại còn đề xuất muốn bắt chước động tác xoay ngồi tại chỗ có tư thế kỳ lạ trong bài trượt ngắn của Cái Tài Tiệp.
Cao Anh Kiệt như trút được gánh nặng, miệng nói được được được liên hồi, đồng thời xung phong nhận việc đi mới chính chủ tới làm mẫu.
Quan sát từ đầu đến cuối, cảm xúc trong lòng Kiều Nhất Phàm rất khó diễn tả thành lời.
Ban đầu, cậu cũng thở phào nhẽ nhõm vì trước nay Cao Anh Kiệt rất dễ xấu hổ, sợ rằng nếu bị ép quá, cậu ấy sẽ rơi vào thế khó. Nhưng hiện giờ nhìn bóng lưng đối phương như đang vội vàng chạy trốn, cảm giác mất mát dâng lên, quanh quẩn như những gợn sóng lăn tăn.
Khó một điều là tình huống như hiện tại cũng không phù hợp để điều chỉnh suy nghĩ, cậu chỉ có thể tạm gác những điều đó lại, một lần nữa treo nét cười lên khóe môi, vẫy tay với hai người Cái – Cao đang trượt ngay gần mình.
Tiệc cocktail sẽ bắt đầu vào đúng bảy giờ tối giúp cho các vận động viên đều có đủ thời gian để chuẩn bị.
Nhưng Cao Anh Kiệt vẫn tới khá trễ. Sau khi trở về phòng, cậu buồn ngủ vô cùng, kết quả bất cẩn ngủ quên luôn. May mà hoạt động này đến sớm hay muộn một chút đều không vấn đề gì, cậu vẫn kịp vọt vào tắm gội, sấy tóc, thay một bộ suit ba mảnh, lại đứng trước gương lần mò thắt cravat rồi rời phòng.
Tiệc tối được tổ chức tại nhà hàng sân vườn kiểu Ý ngay trong khách sạn, lúc đi qua sảnh chính, cậu bị vài người hâm mộ chờ chực sẵn ở đó níu lại, phải ký tên, chụp ảnh chung xong xuôi mới có thể thoát thân.
“Cao Anh Kiệt!” Sau lưng vang lên tiếng gọi. Gọi đủ cả họ tên, giọng nghe cũng hơi quen quen.
Bình thường rất ít ai gọi cậu như vậy, Cao Anh Kiệt kinh ngạc ngoảnh lại. Hóa ra là người cậu có quen, Triệu Vũ Triết của câu lạc bộ Hô Khiếu. Thanh niên kia bình thường khá kiêu ngạo, không thân thiết gì với nhóm vận động viên ra mắt cùng năm các cậu, thỉnh thoảng nghe hắn nói đôi ba câu khiêu khích, cậu cũng lười đáp lại.
“Nói nghe này.” Thái đỗ hắn vẫn cứ khó chịu như thế, nhưng đã không còn vẻ hằn học như lúc trước.
“Anh nói đi.” Cao Anh Kiệt dừng bước.
Triệu Vũ Triết hất cằm, “hừ” một tiếng: “Lần này chấp nhận coi như cậu thắng, lần sau chưa chắc đâu.” Ngẫm lại, cảm thấy có chỗ không đúng, hắn sửa miệng, “Chắc chắn! Lần sau chắc chắn tôi sẽ thắng.”
Ban đầu, hắn vốn không phục và luôn hậm hực cho rằng nếu bản thân không bị ngã thì sẽ thế này, thế nọ. Hắn đã vắng mặt trong lễ trao giải hạng mục đơn nam, nếu không vì bị đàn chị cùng câu lạc bộ nhất quyết kéo đi, hắn cũng không chịu tới Gala lần này. Nhưng động tác Hydroblading của Cao Anh Kiệt trong buổi biểu diễn quả thật… Quả thật cũng khá ấn tượng, hơn nữa còn nổi trội đến đáng ghét. Hắn rút kinh nghiệm, quyết tâm trước khi quay về khổ luyện phải giáp mặt gửi chiến thư cho “kẻ địch lớn”.
“Được, hẹn gặp lại ở giải Toàn quốc.” Cao Anh Kiệt gật đầu, đưa tay ra muốn bắt tay.
Cậu không nói những câu khách sáo kiểu “Cùng cố gắng nhé” vì rõ ràng đối phương đang nghiêm túc tuyên chiến.
Triệu Vũ Triết ngạc nhiên. Phản ứng này khác xa với điều hắn mong muốn. Mọi người đều nói Cao Anh Kiệt rất hiền lành, xem ra cũng không đúng lắm. Tự nhủ rằng bắt tay nhưng không coi là giảng hòa, hắn qua loa xã giao nốt mấy lời rồi vứt lại một câu “Hãy đợi đấy” như con sói trong phim hoạt hình rồi quay người bỏ đi.
Mọi chuyện diễn ra quá đột ngột, dù đã ứng phó xong xuôi nhưng Cao Anh Kiệt vẫn cảm thấy lơ mơ. Cậu đứng ngẩn người tại chỗ một lúc, đang định đi tìm Kiều Nhất Phàm, vai cậu bỗng nhiên bị vỗ nhẹ, người cậu luôn nhớ mong trùng hợp xuất hiện: “Anh Kiệt, sao cậu lại đứng đây?”
“À…” Trong lúc ngần ngừ tìm cách giải thích, Cao Anh Kiệt một lần nữa ngẩn người.
Cậu chưa bao giờ trông thấy Kiều Nhất Phàm mặc đồ Âu nghiêm chỉnh như thế này. Bộ trang phục màu xám nhạt được may theo số đo riêng rất hợp với cậu ấy, trông vừa chín chắn, nhanh nhẹn mà vẫn không mất đi cảm giác dễ gần… Đẹp trai khác hẳn ngày thường.
Ánh nhìn của đối phương quá chăm chú, Kiều Nhất Phàm thấy hơi ngượng: “Cậu muốn đi lấy chút đồ ăn không?”
Thực chất, cậu cố tình ra ngoài để tìm Cao Anh Kiệt.
Lúc đó, tiệc tối đã bắt đầu được một lúc lâu, các vận động viên nam đều mặc tây trang, đi giày da lịch lãm, các nữ vận động viên thì người nào người nấy rực rỡ, nổi bật, ngoài ăn uống, nói chuyện còn tạo đủ dáng chụp hình.
Kiều Nhất Phàm uống một ngụm soda chanh, hương vị hơi the the khiến tâm tình cậu không yên.
Bình thường Anh Kiệt sẽ đến những sự kiện này rất đúng giờ, nếu có việc đột xuất, chí ít cũng sẽ báo lại một tiếng. Thế nhưng hiện tại người thì không thấy đâu, Wechat cũng không trả lời, thật sự… Quá lạ lùng. Cậu tự hỏi liệu có phải mình đang quá thoải mái hưởng thụ sự quan tâm của đối phương và coi tất cả mọi điều đều là lẽ đương nhiên hay không.
Đợi thêm mấy phút nữa, cậu quả quyết đặt ly đồ uống xuống.
Kiến trúc lệch tầng lại thêm hoa tươi và dây leo khiến tầm nhìn rất hạn chế, Kiều Nhất Phàm tìm quanh mấy vòng, rốt cuộc phát hiện được mục tiêu ở một chiếc cổng vòm hoa hồng. Bộ suit ba mảnh màu xanh đen trông chững chạc, điển trai hệt như một trí thức tinh anh kết hợp với vẻ mặt ngơ ngác lại mang đến cảm giác đáng yêu. Cậu nhịn không được muốn lách ra sau lưng người kia trêu đùa.
Cao Anh Kiệt hồi thần, đỏ mặt đáp “Được đó, đi thôi.”
“Chờ chút.” Kiều Nhất Phàm bỗng mỉm cười, đưa tay ra, “Cravat lỏng rồi.”
***
Chương 8
Sau này nhớ lại tình huống lúc đó, Cao Anh Kiệt vẫn cứ ngẩn ngơ. Rõ ràng chỉ là chuyện diễn ra trong thời gian vài nhịp thở nhưng vừa dài đằng đẵng như thời gian đã ngừng trôi, vừa ngắn ngủi khiến người ta hy vọng thời gian có thể thật sự ngừng lại mãi.
Hương hoa nguyệt quý vấn vít quanh người, mùi hương ấy tuy thoang thoảng nhưng lại không thể nào bỏ qua. Đầu Kiều Nhất Phàm hơi cúi xuống, phần lớn khuôn mặt đều khuất dưới tóc mái, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy chóp mũi cao và hàng lông mi thi thoảng chớp khẽ. Đôi tay từng được bình luận viên khen ngợi là “Đến từng đầu ngón tay cũng biết diễn” đang thắt lại cravat giúp cậu, dường như tim cậu cũng đang bị thứ gì đó giữ chặt lấy mà đập từng nhịp thật mạnh.
Chuyện này… Chắc hẳn Nhất Phàm không có ý gì khác đâu nhỉ.
Cậu đoán là không. Trước kia, vốn dĩ hai cậu đã rất thân nhau, chỉ có điều hiện tại có thêm một lớp kính lọc mang tên “thích thầm” nên mới thấy những hành động bình thường có vẻ rất khác.
Quả nhiên không có tiến triển đáng ngạc nhiên nào cả. Kiều Nhất Phàm nhanh chóng rút tay về, cười nói “Xong rồi” với cậu. Cậu cũng nhỏ giọng nói “Cảm ơn”, sau đó trải qua buổi tối kia một cách bình thường, vui vẻ. Trước khi tạm biệt, đối phương đặc biệt chúc cậu may mắn trong trận chung kết tổng, ngoài ra không còn gì hơn.
Cao Anh Kiệt không kìm được thở dài, nhìn khung cảnh phố xá bên ngoài cửa kính xe. Khác với mùa đông thành phố B khói bụi mù mịt, thời tiết Giang Nam mùa này lại hơi ẩm ướt.
Sau trận chung kết tổng Grand Prix diễn ra vào tháng Mười hai, mùa giải sẽ bước vào kỳ nghỉ đông, lịch trình của các nhóm vận động viên cũng sẽ giãn bớt. Cao Anh Kiệt được mời tham gia chương trình biểu diễn thương mại cá nhân, Magician On Ice, của Vương Kiệt Hi diễn ra từ ngày 9 đến 13 tháng 1, thành phố S là điểm dừng chân cuối cùng.
“Sau đó tớ sẽ… Tiện đường tới thành phố H gặp cậu.”
Cơ hội như vậy không có nhiều, chắc chắn cậu phải liên lạc với Kiều Nhất Phàm.
“Được, không vấn đề gì.” Kiều Nhất Phàm thoải mái đồng ý, mở điện thoại xem ngày, “Sáng hôm đó mình có hai tiết dạy trượt băng, sau thì rảnh.”
“Tớ đến vào buổi sáng, không thì tớ đến thẳng sân băng tìm cậu nhé?” Cao Anh Kiệt hỏi. Với cậu, đi đâu không quan trọng, bỏ chút thời gian đi đường sẽ đổi lại được nhiều thời gian ở cùng Nhất Phàm hơn.
Kiều Nhất Phàm hơi chần chừ: “Chuyện này… Liệu cậu có bị bao vây không?”
Đúng là giống tự chui đầu vào lưới thật, Cao Anh Kiệt thoáng thất vọng: “Cậu nói đúng.” Thực ra cậu rất tò mò Nhất Phàm đám trẻ nhỏ trượt băng như thế nào.
Nhưng chỉ giây lát sau, cậu nhanh chóng bình tĩnh lại, hỏi nên gặp mặt ở đâu. Câu trả lời của đối phương khiến cậu thấy khá bất ngờ: “Quầy trực tiệm net nhé.”
“… Ờ, à ừ.” Mất một lúc Cao Anh Kiệt mới nhớ ra Kiều Nhất Phàm từng nói về công việc kinh doanh chính của câu lạc bộ cậu.
Nhưng tiệm net Hưng Hân cũng không dễ tìm như vậy, tài xế taxi bỏ mặc cậu ở đối diện khu phố thương mại rộng bao la, địa hình thành phố H lại không thể khái quát bằng Đông Tây Nam Bắc giống như thành phố B. Cao Anh Kiệt càng xem hướng dẫn bản đồ lại càng hoang mang, đi tới đi lui hình như đã đến tận khu dân cư, góc đường còn có mấy gốc mai nở hoa khá đẹp.
Lúc bị một người chẳng nói chẳng rằng cản lại, Cao Anh Kiệt giật bắn cả người, người nọ mặc áo liền mũ màu đen trùm kín đầu trông như du côn chặn đường cướp tiền mừng tuổi của đám trẻ con. Nhìn kỹ lại mới thấy hơi quen mắt, cậu cố nhớ, hóa ra người nọ là Mạc Phàm, đồng đội của Nhất Phàm.
“Xin chào.” Cao Anh Kiệt cất tiếng chào, sau đó chủ động nói nơi cần đến.
Mạc Phàm im lìm gật đầu, ra dấu kiểu “đi theo tôi”.
Cao Anh Kiệt ngoan ngoãn theo sau, qua một hồi, cậu nhận ra mình vừa rẽ vào một tiểu khu biệt thự liền kề. Vốn muốn hỏi nhưng thấy Mạc Phàm chỉ cúi đầu đi thẳng, cậu ngần ngừ không biết nên nói sao.
Lát sau, rốt cuộc Mạc Phàm cũng dừng bước, lấy chìa khóa ra mở cửa rồi chỉ Cao Anh Kiệt ngồi ở ghế sa lông phòng khách, nghĩ một lát, anh ta lại cầm túi giấy trên bàn trà lên, đổ một mớ hạt dưa trước mặt cậu nghe lách tách.
“… Cảm ơn.” Cao Anh Kiệt hơi căng thẳng. Cậu ngồi rất ngay ngắn, hai tay nghiêm chỉnh xếp trên đầu gối.
Kết quả Mạc Phàm chẳng nói câu nào đã quay người đi thẳng lên lầu, đóng sầm cửa một phát rồi không nghe thấy động tĩnh gì nữa. Cao Anh Kiệt ngồi mà không dám thở mạnh, còn định lên mạng đăng một post xin giúp đỡ kiểu “Tôi đang ở ký túc xá của crush nhưng không có ai khác ở đây, hơn nữa trước mặt còn có một đống hạt dưa do bạn cùng phòng cậu ấy đưa nhưng không có thùng rác thì phải làm sao?”
Cậu xấu hổ ngồi cắn hạt dưa, không thể đứng dậy đi lại lung tung nên chỉ có thể nhìn chỗ này ngó chỗ kia một chút.
Phòng khách được bày biện rất đơn giản, không có quá nhiều đồ trang trí, chỉ có mấy món đồ điện như TV, dàn loa, máy chiếu, trong khi đó, chiếc tủ sát tường lại được nhét đầy đĩa CD. Có phải bình thường Nhất Phàm thường ngồi đây nghe và thảo luận chọn nhạc không nhỉ, hoặc là xem lại bản thu màn trình diễn gì gì đó.
Miên man suy nghĩ một hồi lâu, cảm thấy chắc Mạc Phàm không định xuống lầu nữa, Cao Anh Kiệt vô thức thở phào một hơi: Thật sự không biết phải giao tiếp với người đó thế nào luôn.
Cách giết thời gian tốt nhất chính là nghịch điện thoại, cứ lướt xem bài đăng của mọi người trên Wechat trước đã.
Chị Nghiên Kỳ đang nghỉ ở thành phố G vừa đăng mấy bức ảnh chụp đi dạo chợ hoa cùng hội Lý Viễn. Trong số đó có một cậu đơn nam trông mặt vẫn còn trẻ con, Cao Anh Kiệt nhớ nhóc đó tên Lư Hãn Văn, ký hợp đồng chuyên nghiệp với câu lạc bộ Lam Vũ ngay khi còn là Junior, tiền đồ rộng mở, nhưng có lẽ chừng hai, ba năm nữa mới lên lên Senior.
Quách Thiếu chạy đến thành phố Q tham gia buổi biểu diễn thương mại mùa đông, chụp ảnh chung với Tống Kỳ Anh thì khỏi cần nói, bình thường còn hay đi chung với một đơn nam khác tên Tần Mục Vân của câu lạc bộ Bá Đồ. Người kia nổi lên khi đã khá cứng tuổi nhưng nhanh chóng giành được sự tán thưởng rộng rãi, được đánh giá rất cao về khả năng bao quát và sử dụng sân băng.
Nhưng điều tiểu Quách để tâm hơn là vẻ đẹp trai, ngầu lòi của anh Tần, không ít lần cậu @ Cái Tài Tiệp kêu người kia học hỏi chút phương thức dỗ bạn nữ chính xác, chí ít đừng để thua dưới tay @ Gia Thế Khưu Phi. Khưu Phi nằm không cũng trúng đạn trả lời bằng một chuỗi dấu chấm hỏi, rõ ràng cậu đã vô tình thu về một đống em gái chết mê chết mệt cậu trong Gala Junior Grand Prix Final, lượng follow trên Weibo tăng vọt cơ mà.
Cuối cùng Kiều Nhất Phàm cũng nhắn tin hỏi cậu đang ở đâu, Cao Anh Kiệt nhanh chóng trả lời “Tớ đang ở ký túc xá của cậu, gặp được Mạc Phàm trên đường.”
“Ồ, mình về ngay đây.” Kiều Nhất Phàm khá bất ngờ, nghĩ thầm sao Cao Anh Kiệt tìm được đường rồi lại nghĩ đến việc không ngờ hai người còn giao tiếp được với nhau.
Lúc mở cửa, Cao Anh Kiệt vẫn đang xem điện điện thoại, tư thế ngồi ngoan ngoãn như trong meme. Nhưng vừa thấy cậu bước vào, Cao Anh Kiệt lập tức hào hứng, nếu là một chú gâu gâu thành tinh, chắc chắn sẽ có một màn vui vẻ vẫy đuôi cắp dép lê ra cho cậu.
Kiều Nhất Phàm cũng thấy vui hẳn: “Chờ lâu lắm rồi à? Đi đường thuận lợi chứ?”
“Không lâu, rất thuận lợi.” Cao Anh Kiệt nhìn cậu từ trên xuống dưới. Tuy mấy tháng rồi chưa gặp nhưng Nhất Phàm cũng không thay đổi gì nhiều, chỉ có tóc hình như đã cắt bớt. Đang định nói thêm vài câu, bụng cậu đã giành quyền lên tiếng trước khiến mặt cậu đỏ lựng: “Ặc…”
Kiều Nhất Phàm mỉm cười ôn hòa: “Vừa lúc mình cũng đói bụng, chúng ta ăn cơm trước đi.”
Cả buổi chiều, hai cậu đi dạo ngay khu vực lân cận, ngắm nhìn sân băng từ xa rồi rẽ sang tiệm net Hưng Hân một chút. Thực chất Cao Anh Kiệt thích kiểu hành trình này hơn đi ngắm phong cảnh danh thắng vì cậu có thể hiểu nhiều hơn về nơi Nhất Phàm đang sống.
Cơm chiều cũng được giải quyết đơn giản trong một quán mì nhỏ Kiều Nhất Phàm thường tới. Mỗi người một bát mỳ Phiến Nhi Xuyên, thêm một xửng Tiểu Long Bao nóng hôi hổi.
“Hương vị ổn chứ?” Kiều Nhất Phàm cười hỏi.
“Ngon lắm.” Cao Anh Kiệt nuốt sợi mì, gật đầu, món này khác hẳn mỳ cải bẹ thịt băm thường thấy ở vùng phía Bắc. Ăn hết thìa mì, cậu lại gắp một miếng Tiểu Long Bao lên, bắt chước Kiều Nhất Phàm chấm một chút giấm, cẩn thận cắn thử rồi chợt “Ý” một tiếng.
Đối diện nhìn thắc mắc của Kiều Nhất Phàm, Cao Anh Kiệt chớp mắt: “Món này khác kiểu ở thành phố S.”
“Ừ, ít nước súp hơn, khó bị bỏng miệng hơn.” Kiều Nhất Phàm giải thích.
“Ra là thế.” Cao Anh Kiệt tiếp thu thêm kiến thức.
Hai cậu thoải mái vừa ăn vừa trò chuyện, chia sẻ tình hình gần đây của bản thân, bàn luận về tình tức trong giới, dự đoán nửa sau mùa giải, thậm chí còn hẹn lúc nào Kiều Nhất Phàm về thành phố B sẽ đi ăn mì tương đen.
Lúc ra ngoài, trời đã tối đen, trăng bạc tròn vành vạnh treo ngay trên đỉnh đầu.
Kiều Nhất Phàm hỏi muốn đi chơi nữa hay về nghỉ ngơi, Cao Anh Kiệt chọn vế trước không chút do dự. Thế rồi cậu quyết đi đi theo kế hoạch đã vạch sẵn: “Vậy chúng ta đi dạo hội đèn lồng Nguyên tiêu đi.”
Hoa giăng đèn kết, du khách nườm nượp như mắc cửi, khắp nơi tràn ngập không khí rộn rã của dịp Tết.
Đứng dưới cổng chào, vài câu cảm thán kinh điển chợt xuất hiện trong đầu Cao Anh Kiệt. Thuận theo ý tưởng này… Cậu có nên ngâm vài câu thơ, đoạn từ không nhỉ. Tiếc là chỉ vừa định nhẩm một câu “Đêm xuân gió thổi ngàn hoa nở” thì đã bị mấy người bán hàng nhiệt tình cắt ngang dòng suy nghĩ.
“Anh đẹp trai đang đợi ai à?” “Đi chơi lễ thì mua một chiếc hoa đăng đi.” “Đèn hoa sen đẹp chưa này, chắc chắn bạn gái anh sẽ thích.” “Đèn thỏ cũng rất xinh, có đôi có cặp.”
“Ấy, à thì, không phải đâu, tôi không…” Mồ hôi rịn ướt cả trán Cao Anh Kiệt.
Càng xấu hổ hơn chính là Kiều Nhất Phàm đã cầm hai cốc đồ uống nóng trở lại, vừa khéo nghe hết mấy lời chào mời ngọt ngào kia.
Rảo bước chạy khỏi vòng vây, mặt Cao Anh Kiệt đã đỏ hơn cả đèn lồng đỏ treo trên cao, Kiều Nhất Phàm cũng hơi mất tự nhiên, vội vàng đưa một chiếc cốc giấy qua trước mặt cậu: “Cho cậu.”
Cao Anh Kiệt ngây ra mấy giây mới vươn tay đón lấy. Đầu ngón tay vô tình chạm nhau, cả hai đều giật thót, đụng phải ánh mắt đối phương rồi lại tự nhìn đi nơi khác.
Rốt cuộc tình huống gì thế này. Kiều Nhất Phàm một hớp trà xanh mật ong, nghĩ thầm.
Sau khi trở về từ thành phố W, cuối cùng cậu cũng có thời gian làm rõ từng dòng suy nghĩ liên quan đến Cao Anh Kiệt: Lúc định hướng lại bài diễn theo hướng lấy tình yêu làm điểm xuất phát, khi mọi người quẩy tưng bừng cuối Gala, thời điểm mãi không trông thấy người kia đâu trong bữa tiệc tối… Dường như mọi mâu thuẫn và rối ren đều hướng về một kết quả chung, có lẽ, có lẽ cậu có một chút quan tâm vượt mức bạn bè dành cho Anh Kiệt.
Đương nhiên cậu cũng từng thử phỏng đoán suy nghĩ của Cao Anh Kiệt. Anh Kiệt rất coi trọng cậu là điều chắc chắn, nhưng tiến thêm một bước ra ngoài phạm vi ấy… Có lẽ vì mối quan hệ bình thường vốn quá tốt, quá thân thiết nên giới hạn mới trở nên mơ hồ đến vậy.
Vậy nên cậu không biết phải làm gì, chỉ có thể che giấu phần tâm tư này, tạm thời thuận theo tự nhiên.
Nhưng mà hiện giờ… Hiện giờ cậu chỉ thấy Cao Anh Kiệt ngẩng đầu lên: “Chúng ta qua khu trò chơi bên kia đi.”
Có lẽ mặt cậu ấy đỏ thế chủ yếu là vì tính cách dễ xấu hổ thôi nhỉ? Kiều Nhất Phàm thầm nghĩ, cố gắng mỉm cười thật tự nhiên: “Được đó.”
Chuyển chủ đề thành công, thần kinh đang căng thẳng của Cao Anh Kiệt lập tức được thả lòng. Cậu chỉ sợ sẽ bị Kiều Nhất Phàm nhìn thấu tâm tư, sợ bị tự chối rồi về sau không thể tiếp tục trò chuyện, làm bạn bè với nhau được nữa.
Mặc dù vậy, nếu mấy lời chào mời khi nãy trở thành sự thực, có lẽ chính cậu sẽ vui đến mức bay tớn lên trời như những chiếc đèn Khổng Minh kia. Đang nghĩ thì chợt trông thấy lời nhắc nhở “Đừng để cầu phúc biến thành tai hoa, chú ý đừng đốt đèn Khổng Minh”, Cao Anh Kiệt dở khóc dở cười.
Tiếp đó, hai cậu vui chơi đã đời. Kiều Nhất Phàm thắng được một chiếc đèn thỏ từ trò ném vòng, vừa nhận về tay đã đưa ngay cho Cao Anh Kiệt, nói là làm quà lưu niệm cho người từ nơi xa tới chơi. Kế đến, Cao Anh Kiệt đoán đồ đèn cũng giành được phần thưởng, chọn một chiếc đèn thỏ kiểu dáng khác làm quà đáp lễ cho Kiều Nhất Phàm.
“Ôi, tớ nhớ hồi bé còn bày đèn ra đất rồi đốt sáng lên sau đó kéo đi theo người.” nét hoài niệm lộ rõ trên mặt Cao Anh Kiệt. Nhưng Cao Anh Kiệt không nỡ làm vậy với chiếc đèn, người qua lại đông như vậy, nhỡ ai đó không để ý giẫm phải thì sao.
“Đúng thế, sau khi ngắm hoa đăng về nhà sẽ ăn bánh trôi.” Kiều Nhất Phàm cũng hồi tưởng về thời thơ ấu, cậu chợt nhớ ra một chuyện, “Mà nói chứ, lát về mình sẽ nấu một ít bánh trôi rượu nếp ăn để ăn đêm nhé?”
“Thật à?” Ánh mắt Cao Anh Kiệt vui vẻ thấy rõ, “Nhất Phàm giỏi thật đấy.”
Kiều Nhất Phàm cười: “Mình cũng mới học chị Mộc thôi.”
Nhưng tay nghề cậu học được không hề kém, đun sôi nước, thả bánh trôi, rót rượu nếp, cuối cùng múc một ít đường hoa quế quấy tan, một bát bánh trôi nóng hổi kèm thìa được bưng tới trước mặt Cao Anh Kiệt: “Xong rồi đây, ăn từ từ cẩn thận bỏng.”
“A… cảm ơn.”
Cao Anh Kiệt ngồi bên bàn như đang ngoan ngoãn chờ đồ ăn thực ra lại chăm chú ngắm nhìn bóng lưng cậu đến ngơ ngẩn. Mất một lát cậu mới nhận ra Kiều Nhất Phàm đang nói chuyện với mình, may mà ngồi trong bếp nên có thể đổ tại nóng nên mặt mới hồng hồng thế kia.
Sau đó, Kiều Nhất Phàm cũng tự múc một bát cho mình, vừa từ tốn ăn, vừa nhìn Cao Anh Kiệt thỉnh thoảng lại phồng má thổi cho bánh nguội bớt, khóe môi bất giác cong lên.
Hơi nước mờ mờ, hương hoa quế ấm áp, dễ chịu lan tràn, bánh trôi ngọt ngào, dẻo mềm hệt như giây phút này.
***
Chương 9
Mùa Tết náo nhiệt qua đi, nửa sau mùa giải chính thức bắt đầu.
Kiều Nhất Phàm và Mạc Phàm cùng tới thành phố K, tham gia giải đấu Bách Hoa, giải đấu cấp B thứ ba của mùa giải này. Đường sá xa xôi lại thêm phản ứng say độ cao khiến trạng thái của cậu không được tốt như khi tham dự Grand Prix, cú ngã trong lúc thực hiện động tác 3A của bài trượt ngắn khiến kết quả đạt được chỉ vỏn vẹn 72 điểm, điểm kỹ thuật còn thấp hơn điểm trình diễn. May mà cậu kịp thời điều chỉnh lại trạng thái trong bài trượt tự do diễn ra vào ngày kế tiếp, tổng điểm hai bài thi đạt trên 230, giành được huy chương vàng đầu tiên trong sự nghiệp thi đấu chuyên nghiệp, đồng thời đảm bảo tấm vé tham dự giải toàn quốc.
Vừa ra khỏi sân băng, chuẩn bị về khách sạn, tin nhắn Wechat đến từ Cao Anh Kiệt liên tục xuất hiện. Bài trượt tự do đỉnh lắm đó, chúc mừng cậu giành quán quân, suất vào giải toàn quốc chắc chắn không phải lo nữa rồi, à tiện thể thay tớ chúc mừng Mạc Phàm nhé, đọc hết mấy tin nhắn liên tục, đáy mắt Kiều Nhất Phàm đã đong đầy ý cười.
“Cảm ơn nhiều nhé, hẹn tháng ba gặp lại.” Cậu trả lời mấy tin nhắn đầu trước, sau mới bổ sung: “Mình chuyển lời tới Mạc Phàm rồi, cậu ấy gật đầu.”
Hiện tại, Cao Anh Kiệt cũng đang ôm dính lấy điện thoại, đọc được tin nhắn cuối cùng, cậu bất giác thấy vui vui. Từ sau chuyện hạt dưa lần trước, hai người mơ hồ hình thành mối quan hệ “có quen biết”. Mạc Phàm, người vốn im hơi lặng tiếng trong nhóm chat, lại có thêm một đối tượng giao tiếp, thay vì việc chỉ có Kiều Nhất Phàm và Tống Kỳ Anh như lúc trước. mặc dù cậu bạn Tống chỉ bám theo Mạc Phàm nói những chuyện quy củ như kỹ thuật nhảy hay cách khống chế lưỡi trượt và Mạc Phàm cũng chỉ dùng loanh quanh sáu meme cố định để trả lời.
“Các cậu được tặng đồ lưu niệm gì vậy? Trông cái túi giấy to bự đó có vẻ khá nặng nhỉ.”
Kiều Nhất Phàm từ tốn mở dây thắt trên túi: “Ồ, đặc sản địa phương.”
Chưa tới hai hôm, Cao Anh Kiệt nhận được kiện hàng chuyển phát nhanh từ thành phố K: Một hộp bánh hoa tươi vừa nặng, vừa ngọt, vừa ngon miệng. Nhưng cân nhắc về lượng calorie và hàm lượng đường, cậu chỉ dám ăn một cái, còn lại đều chia hết cho nhân viên công tác trong câu lạc bộ.
Giải toàn quốc là giải đấu quan trọng nhất trong nước, chỉ 32 tuyển thủ có điểm tích lũy cao nhất mới được tham gia.
Thành tích mùa giải này của Kiều Nhất Phàm quả thật không tồi, nhưng hai mùa giải trước gần như không hề tham gia thi đấu chính thức, cuối cùng lọt top với vị trí thứ 28 rất sít sao. Thứ hạng của Cao Anh Kiệt rất cao, chưa cần đề cập tới thành tích trong quá khứ, mùa giải này cậu còn giành quán quân một chặng Grand Prix và xếp hạng 4 chung cuộc Grand Prix Final.
Chính bởi nguyên nhân đó, cơ hội chạm mặt, giao lưu của hai cậu trong trận đấu vô cùng ít ỏi: Giai đoạn luyện tập khớp nhạc trước thi đấu không chung một nhóm; ngày diễn ra phần thi bài trượt ngắn, lúc Kiều Nhất Phàm vào phòng thay đồ thì Cao Anh Kiệt đã tới khu vực chuẩn bị. Dù gặp qua nhau trong lễ bốc thăm bài trượt tự do nhưng thiên tài Vi Thảo vừa lập kỷ lục thành tích cá nhân và giành được huy chương cho phần thi bài trượt ngắn chỉ có thể trộm đưa mắt chào hỏi bạn thân xuyên qua vòng vây của cánh phóng viên.
Kiều Nhất Phàm mỉm cười đáp lại, được người mình thích để tâm như vậy luôn là điều rất tuyệt,
Trước trận đấu này, cậu đã nghe và suy nghĩ về nó rất nhiều, cậu những tưởng mình sẽ không quá áp lực. Nhưng đến khi thật sự tới lượt lên sân, cậu chợt phát hiện chỉ vài lần hít thở sâu căn bản không giải quyết được vấn đề, tim cậu vẫn đập dồn dập trong lồng ngực không tài nào bình tĩnh được.
“Căng thẳng lắm à?” Diệp Tu nhìn thoáng qua đã hiểu hết.
“Vâng.” Kiều Nhất Phàm thừa nhận.
Áp lực của giải đấu cao nhất này quả thực lớn hơn hẳn bình thường. Tỷ suất ghế, mức độ được quan tâm, truyền thông tiếp sóng, số lượng nhà tài trợ, thậm chí cả cách bài trí khu vực Kiss and Cry cùng khác hoàn toàn so với giải đấu cấp A.
Diệp Tu vươn tay ấn lên vai cậu: “Căng thẳng cũng không sao, nhưng em phải tin vào khả năng đã luyện tập và tích lũy bấy lâu nay.”
Lời tiền bối chung quy có tác dụng khích lệ khá tốt, cảm xúc bất an trong lòng Kiều Nhất Phàm vơi đi không ít. Cậu quay người trượt tới giữa sân, tự nhủ không cần quá bận tâm về kỹ thuật, về điểm số, chỉ cần tập trung hòa mình vào với âm nhạc là được.
Piano đánh lên giai điệu lãng mạn trong đêm tối, chuỗi bước liên tục có độ khó cao được thực hiện lưu loát, tự nhiên, 3turn, hai tay dang rộng lướt đi, dậm chân lấy đà bật nhảy, cơ thể như thực sự có trí nhớ, cú nhảy 3A đã luyện tập cả nghìn lần hoàn thành một cách nhẹ nhàng, thoải mái, trọn bộ động tác mở đầu diễn ra hoàn hảo.
Nhưng vận động viên xuất sắc trong giải quốc gia nhiều như mây bay, sức cạnh tranh của trượt ngắn không có lấy một cú quad thế này thật sự quá yếu, Kiều Nhất Phàm không chen chân được vào hai tốp đầu. Ngày thi đấu tiếp theo, cậu chỉ có thể vội vàng gật đầu chào qua loa với Cao Anh Kiệt, nhìn khẩu hình nói một câu “Cố lên”.
Nhưng cậu không gấp gáp.
Như lời tiền bối đã nói, tiếp tục nỗ lực luyện tập, từng bước cải thiện bản thân.
Nếu giờ đã có thể cùng tham gia một giải đấu, vậy chắc chắn sẽ có ngày cậu bắt kịp, nắm tay Cao Anh Kiệt cùng tiến bước.
Sau khi ổn định tâm trạng, bài trượt tự do của Kiều Nhất Phàm phát huy càng xuất sắc hơn. Dù điểm cơ bản thấp hơn mọi khi đôi chút nhưng điểm thực hiện lại cao hơn kha khá, thêm vào điểm trình diễn trung bình trên 8, cuối cùng Kiều Nhất Phàm xếp hạng 10, là vị trí mà hai năm trước cậu còn không dám mơ tới.
Biểu hiện của Cao Anh Kiệt cũng cực kỳ nổi trội, không chỉ giành về cho Vi Thảo tấm huy chương đơn nam đầu tiên trong giải toàn quốc mà phần thi Braveheart của cậu cũng thuộc top những màn trình diễn được khán giả yêu thích nhất.
Tiết mục giành được nhiều lời khen nhất trong Gala bất ngờ thuộc về màn encore của Khưu Phi. Bản mashup Vua Sư Tử của cậu và Quách Thiếu tạo nên không biết bao nhiêu tràng cười, đặc biệt là cảnh giơ cao con mèo Garfield bằng bông một cách hào hùng và đầy hy vọng trên nền tiếng hát sâu lắng, hồn hậu.
“Không ngờ Khưu Phi lại có năng khiếu hài kịch vậy luôn đó.” Đới Nghiên Kỳ cười tủm tỉm.
Sau buổi Gala, cả đám các cậu lại hẹn nhau đi ăn lẩu. Dù sao mùa giải cũng kết thúc, không tụ tập một bữa thì quá có lỗi với hơn nửa năm vất vả đã qua.
Tân quán quân đơn nam của giải trượt băng nghệ thuật trẻ được “chị lớn” khen ngợi chỉ cố gắng giữ yên lặng. Niềm vui sướng khi chiến thắng khiến cậu đột nhiên nóng đầu đồng ý lung tung, kết quả đâm lao đành phải theo lao.
“Nhưng mà á, cậu chừa cho đám kiếm cơm bằng điểm trình diễn như tụi tôi một con đường sống được không?” Quách Thiếu hùa theo, huých huých khuỷu tay vào người Khưu Phi, xong lại rên rỉ ỉ ôi, “Ôi, đậu phụ đông của tôi! Đậu phụ đông ngấm đẫm nước canh!”
Cái Tài Tiệp ngó qua như chưa từng có chuyện gì xảy ra, thổi phù phù vài hơi rồi đưa tọt miếng chiến lợi phẩm vào miệng.
“Tôi thấy bài thể dục theo radio no.8 của bạn Tống còn được yêu thích nhiều hơn đó.” Đơn nam Tằng Tín Nhiên của câu lạc bộ Bách Hoa chen miệng. Hắn thật lòng thích sáng ý này, nói rồi còn khua tay múa chân học theo vài động tác, suýt chút nữa hất đổ cả ly nước, may mà có Tần Mục Vân nhanh mắt nhanh tay.
Tống Kỳ Anh nghiêm túc nhận định rằng có thể là vì bài đó khác biệt, Lý Viễn cười he he chêm thêm thuộc tính “đáng yêu”, hại Khưu Phi thật sự muốn mượn cái cớ thể chất một ly đã gục để chui xuống gầm bàn.
“Thịt dê chín rồi này.” Kiều Nhất Phàm gắp vào bát cho Cao Anh Kiệt, “Cậu muốn ăn thêm hoa hẹ không?”
“Có, cảm ơn cậu.” Cao Anh Kiệt mỉm cười với cậu, đuôi mắt cong cong kia thật dễ khiến người ta mềm lòng.
Nghe bảo thịt đã chín, mọi người lập tức dồn hết sự tập trung vào nồi lẩu giống như nghe thấy tiếng thông báo đã đến giờ lên sân băng, cả chục đôi đũa tranh nhau gắp loạn hết cả lên. Lý Viễn khái quát bằng tiếng giọng địa chuẩn chỉ: “Nhanh thì có chậm thì nghỉ.” Ngồi ngay cạnh bếp không cướp được thì nghỉ khỏe luôn đi chứ còn gì, dù rằng gắp được đũa nào hắn cũng tiếp cho bé Lư.
Lư Hãn Văn cầm cái muôi lỗ, trưng ra vẻ mặt ngây thơ trong sáng: “Không cần đâu, em dùng muôi là được rồi.”
“Đây là plugin bạn nhỏ không nên đụng vào đâu.” Quách Thiếu nói rất chân thành.
“Hừ, ngây thơ.” Chẳng mấy khi mới tham gia hoạt động tập thể, không hiểu Vũ Triết khó chịu điều gì, nói chung là cứ cau có hục hặc. Chắc chắn không phải đang cố vớt vát thể diện vì không tranh được miếng thịt nào đâu.
Càn quét xong xuôi, kiểm kê tình hình chiến đấu: Phe TES và phe PCS ngang tài ngang sức. Đại diện phe TES, Cái Tài Tiệp, ra tay ổn định, vững vàng, kiên quyết, thỉnh thoảng chọc cho Quách Thiếu kêu khóc váng cả đầu. Đại diện phe PCS, Tần Mục Vân, tuy cảm giác tồn tại thấp nhưng lại thu hoạch cao, thỉnh thoảng lại săn sóc Tống Kỳ Anh nghiêm ngặt, quy củ một chút. Cao Anh Kiệt cũng ăn no căng, sức ăn của cậu vốn không lớn, lại có Kiều Nhất Phàm phụ trách gắp cho, kỹ thuật “nhặt mót lẩu” của cậu bạn Kiều được đích thân Mạc Phàm truyền thụ cơ mà.
“Thế nhé?” “Ok, liên hệ sau.” “Nhớ gửi ảnh cho tôi đó.” “Không thành vấn đề!” “Bye bye ~” “Hẹn mùa tới gặp!”
Mọi người vui vẻ cười nói tạm biệt nhau, là kết thúc, cũng là bắt đầu.
Về việc lựa chọn tiết mục cho mùa giải mới, vì Vương Kiệt Hi từng đề cập tới việc muốn các vận động viên thử nghiệm đa dạng phong cách trong một buổi phỏng vấn, người hâm mộ Vi Thảo đã đưa ra vô số phỏng đoán: Mambo nhiệt huyết, Quickstep hoạt bát, Pasodoble mạnh mẽ, Ballet truyền thống cổ điển… Trong mắt người hâm mộ, tất cả những thứ này chắc chắn không phải vấn đề gì to tát đối với bé Cao nhà họ.
“Sao có cả người nói cậu sẽ múa Ương Ca thế này.” Kiều Nhất Phàm bật cười.
“Không đâu không đâu.” Cao Anh Kiệt vội vàng phủ nhận, “Thực ra… Thực ra là điệu Jazz cơ.”
“Thế á?” Kiều Nhất Phàm tưởng tượng thử, “Được đó, cảm giác rất hợp với cậu.”
Cậu cũng không hỏi cụ thể là ca khúc nào, trước khi câu lạc bộ công khai thông tin, chắc chắn Anh Kiệt không tiện tiết lộ. Vậy nên phải qua thêm ít hôm, hai cậu mới có thể tiếp tục trò chuyện về đề tài này.
“Mình cảm thấy… Mọi người còn thảo luận nhiệt tình hơn cả lúc chưa công bố nữa.” Kiều Nhất Phàm dạo quanh diễn đàn vài vòng.
Bài trượt ngắn “Fly Me To The Moon” có vô số phiên bản, còn bài trượt tự do “Bốn mùa” rốt cuộc chọn tháng nào cũng đủ để lượng bình luận kéo dài đến mười trang. Phối nhạc ra sao thường đến tận khi thi đấu mới được công bố, vậy nên hiện tại đương nhiên có rất nhiều ý kiến.
“Thật sự không ngờ lại vậy luôn.” Cao Anh Kiệt nói đùa, “Biết trước vậy tớ đã chọn bài “Trầm tư”.”
“Thôi xin đấy, bài đó dài những năm phút, dù cắt thế nào cũng khó tránh khỏi đụng đầu đụng đuôi, sân băng biến thành bãi xe đụng mất.” Kiều Nhất Phàm cùng đùa theo cậu.
Cao Anh Kiệt bị chọc cười, cố kìm lại lắm mà mãi vẫn chưa dừng được: “Phải rồi, nhạc cho bài trượt của cậu là bài gì vậy?”
“Bóng ma trong nhà hát.”
Trước kia từng xem qua các tuyển đoạn trong đó, Cao Anh Kiệt nhanh miệng hỏi là đoạn nào, Kiều Nhất Phàm trả lời “All I ask of you”, chính là đoạn đối diễn tình ca kinh điển của nam nữ nhân vật chính.
Úi? Bài này thật sao? Cao Anh Kiệt ngẩn người. “Bóng ma trong nhà hát” là một trong những bộ kinh điển thường được dùng trong giới trượt băng nghệ thuật. Ca khúc Nhất Phàm lựa chọn khả năng cao không có ý nghĩa như cậu hy vọng, nhưng Cao Anh Kiệt vẫn không kìm được mà nghĩ… Đây chẳng phải là lời hồi đáp bài “Think of me” của cậu hồi trước hay sao.
Cậu ngây người mất một hồi lâu vậy nên không nghe rõ câu Kiều Nhất Phàm hỏi, sau sực nhận ra mới cuống quýt cáo lỗi. Kiều Nhất Phàm mỉm cười đáp không sao, mình chỉ hỏi bản nhạc cậu dùng thôi.
“À, là một bản Jazz.” Cao Anh Kiệt đáp ngay tắp lự, “Can’t take my eyes off you.”
Vừa đọc tên bài nhạc ra miệng, cậu chợt cảm thấy cứ sai sai, mặt nóng bừng hết lên.
Lúc thảo luận chọn bài với huấn luyện viên, thực sự Cao Anh Kiệt đã thấy hơi xấu hổ rồi. Nhưng giới trượt băng gần như không thể tránh được chủ đề tình yêu, phải chọn là chuyện nghiễm nhiên. Hơn nữa sau khi đọc ca từ, cậu cảm thấy rất đồng điệu, Nhất Phàm trong mắt cậu thật sự tuyệt vời đến khó tả.
Kết quả trong lòng nghĩ vậy lại nói ra câu “không thể rời mắt khỏi cậu” này nọ với người kia, thật sự chẳng khác gì đang tỏ tình gián tiếp.
“Aiz…” Liên tưởng đến vô số lần chạm mắt nhau khi trước, lần này người ngẩn ngơ chuyển thành Kiều Nhất Phàm. Cậu hiểu chẳng qua là trùng hợp thôi nhưng vẫn bất giác nghĩ miên man liệu có dụng ý nào khác không.
Cuộc đối thoại rơi vào yên lặng. Hai cậu cùng nhớ tới những chuyện giống nhau, đồng thời rơi vào tâm trạng tương tự nhau: Quá quan tâm đối phương, dù chỉ là một ánh mắt cũng đủ khiến người ta phải suy nghĩ đắn đo.
“Bài hát này… Làm sao à?” Cao Anh Kiệt lo lắng.
Kiều Nhất Phàm hoàn hồn: “Không không, chỉ là thấy hơi bất ngờ thôi. Vậy cậu sẽ đưa bài đó ra ngay Fantasy Ice Show sắp tới à? Hay vẫn trượt “Braveheart” tiếp?”
Do vướng lịch diễn của nhiều vận động viên hạng sao, chương trình biểu diễn mùa hè năm nay diễn ra sớm hơn hai tuần so với năm ngoái. Quách Thiếu đã ca cẩm thời gian quá gấp gáp, không kịp cho cậu ta bày trò náo loạn trong nhóm chat.
Không vấn đề gì là ổn rồi, Cao Anh Kiệt thở phào một hơi: “Chắc là sẽ dùng luôn, biên bài cũng được hòm hòm rồi. Nhất Phàm thì sao?”
“Mình cũng định trượt bài mới.” Kiều Nhất Phàm đáp. Phía Hưng Hân ít người ít việc, tốc độ lúc nào cũng nhanh đáng ngạc nhiên, đừng nói đến chương trình biểu diễn tương đối đơn giản, đến nội dung bài trượt thi đấu còn được sửa đổi đến mấy vòng.
Cao Anh Kiệt nghe thế mới thôi băn khoăn, hớn hở nói: “Thế thì tốt quá, hy vọng sớm được xem.”
Bị cảm giác vui vẻ đó cuốn theo, Kiều Nhất Phàm cũng cong khóe môi: “Đúng vậy, mình cũng rất mong chờ.”
Chờ mong tiết mục hoàn toàn mới, đương nhiên lại càng chờ mong được gặp mặt người mình thầm mến.
TBC