Hoàn [Thiên Ngôn Vạn Ngữ 2022][Tiêu Đới] Hệ liệt On Call 24h - Một Sự Hiểu Lầm

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,122
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#1
MT SHIU LM

Tác giả: 小笔记织毛衣
Edit: Thobeo
Bối cảnh: Bệnh viện
Couple: Tiêu Thời Khâm x Đới Nghiên Kỳ
Fanfic viết trên góc nhìn của OC, rất dễ thương nhí nhảnh đáng yêu


Credit on pic
Sản phẩm thuộc [Project] Nữ Tuyển Thủ - Thiên Ngôn Vạn Ngữ
Hệ liệt On Call 24h - giới thiệu sơ lược tại đây
Những mẩu truyện khác chung hệ liệt:
[Hàn Trương] Nghịch chuyển đồng hồ
[Khưu Kiều] Cùng người sóng vai
[Chu Giang] Nhiệm vụ đặc biệt
[Vương Sở] Ma Pháp Tình Yêu
[Đỗ Nhu] Đêm tối tình ca
[Mạc Tranh] Kẹo mật mã
 
Last edited by a moderator:

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,122
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#2
1.​
Tui tên là tiểu A, hè năm nay vừa tốt nghiệp Học viện Y khoa thành phố Z, hôm nay tui bắt đầu làm việc chính thức ở bệnh viện Vinh Quang.​
Ngày đầu tiên đi làm đương nhiên tui dậy thật sớm, mặc cái váy mẹ mới mua, buộc tóc đuôi gà gọn gàng. Tuy mất một chút thời gian để chọn giày nhưng lúc đi không bị kẹt xe nên đến văn phòng sớm mười phút.​
Tui được nhận vào làm ở khoa Chẩn đoán hình ảnh, nghe có vẻ lạ tai thế thôi chứ nhắc đến phim X quang hay CT rồi cộng hưởng từ, siêu âm... là các bạn nhận ra ngay đúng không. Đúng rồi đó, khoa bọn tui làm những thứ này nè. Đương nhiên, ngoài việc khám lâm sàng thì mỗi ca phẫu thuật tinh vi đều cần sự phối hợp của khoa Chẩn đoán hình ảnh mới hoàn thiện nên cho dù chỉ là một khoa phụ trợ nhưng bọn tui cũng là một mắt xích quan trong trong bệnh viện.​
Cấp trên trực tiếp của tui tên là Đới Nghiên Kỳ, chị ấy không chỉ là một bác sĩ siêu âm cực giỏi mà còn là đại đệ tử của sư phụ tui. Chị Đới xinh đẹp tươi vui, gu thời trang cũng rất trẻ trung. Nói thật chứ lúc phỏng vấn lần đầu tiên thấy chị tui còn tưởng đây là một bạn mới vào làm cùng thời điểm với mình.​
Chị Đới chăm sóc tui tốt cực, tối qua còn đặc biệt nhắn tin nhắc tui đi làm, vậy mà lúc tui tới thì tìm khắp nơi không thấy chị ấy đâu. Buổi sáng ở khoa Chẩn đoán hình ảnh mọi người sẽ cùng nhau đọc phim, trong phòng đọc thường không bật đèn, tất cả đều tập trung chú ý lên tấm phim nên nào ai đoái hoài tới tui, tui chỉ đành núp trong góc chờ ai đó phát hiện.​
Đến lúc tui chán quá sắp ngủ gật thì cửa phòng mở ra, ánh sáng ngoài hành lang ùa vào, mọi người không hẹn cùng quay về phía cửa.​
"Xin lỗi xin lỗi tui đến muộn!"​
Người xông vào là chị Đới, hôm nay cô mặc váy chấm bi màu vàng nhạt, tay còn đang quạt lấy quạt để, nếu là người khác thì có thể bị cho là giả vờ ngây thơ thế nhưng hành động này của chị Đới kết hợp với gương mặt búng ra sữa chỉ làm mọi người cảm thấy thật là quá sức dễ thương !​
Cả một phòng kín người nhanh chóng quay lại với đèn đọc phim X quang, chị Đới nhìn thấy tui, cười hì hì tới ngồi cạnh.​
Ngồi hàng đầu là Tiêu Thời Khâm, thầy Tiêu, tuy anh ấy là bác sĩ chuyên môn nhưng đã có chức danh phó giáo sư, nghe nói cuối năm sẽ được bổ nhiệm lên chức Phó Chủ nhiệm, Chủ nhiệm khoa lớn tuổi của bọn tui quanh năm phải đi họp hành dạy học, phần lớn chuyện trong khoa trên thực tế đều do một tay thầy Tiêu đảm đương.​
Khoa bọn tui nói chung không giống những khoa khám bệnh lâm sàng khác, không giống phong cách bên Khoa Ngoại thần kinh hay Ngoại lồng ngực có thể mặc áo blu trắng không cài cúc bên ngoài đồ phẫu thuật, khi đi trên hành lang uy phong lẫm liệt. Thầy Tiêu cũng khác với các bác sĩ đứng đầu của các phòng khoa khác, anh khá kín tiếng không hề nổi bật. Tui lặng lẽ qua sát, kỳ thực thầy Tiêu trông khá điển trai, với chiếc kính thể thao vật liệu nhẹ trên sống mũi trông anh không hề khô khan, rất có phong độ của một thanh niên tuấn kiệt.​
Hơn nữa, nghe nói thầy Tiêu hiện tại vẫn còn độc thân.​
Ấy, mọi người đừng hiểu lầm, không phải tui thầm mến thầy Tiêu đâu. Tuy anh ấy trông không tệ nhưng không phải kiểu tui thích. Trong buổi tập huấn trước khi được nhận vào làm tui có chấm một nam bác sĩ vô cùng đẹp trai ngồi trên bục giảng, gọi ảnh là "bạch mã hoàng tử" cũng không hề ngoa đâu, cái gì mà mà X Thành Võ cái gì mà X Ngạn Tổ so với ảnh cũng chỉ là muỗi. Nhân tài như vậy mới hạp gu tui đó. Cơ mà tui chỉ nhớ ảnh họ Chu, thậm chí còn chả biết ảnh ở khoa nào nữa.​
Nhân lúc chị Đới ngồi xuống bên cạnh, tui định nói mấy câu với chị ấy tý thì bỗng thầy Tiêu quay đầu liếc về phía chỗ tụi tui, tui sợ quá vội im miệng, ngày đầu tiên đi làm bị người đứng đầu trong khoa bắt lỗi thì chắc chắn không phải chuyện đáng tự hào đâu.​
Chị Đới ngược lại chẳng sợ chút nào, thậm chí còn lè lưỡi tinh nghịch chọc thầy Tiêu.​
Trời ạ, đáng yêu chết mất! Cơ mà chẳng lẽ thầy Tiêu không giận chút nào hay sao?​
... Anh ấy thật sự không hề giận! Thầy Tiêu chỉ liếc chị Đới thêm lần nữa rồi quay lại, với cả nếu tui không hoa mắt thì rõ ràng thấy anh ấy nhoẻn cười!​
Có vấn đề, nhất định là có vấn đề!​
2.​
Nhoằng cái đã qua một tuần, tui cũng dần quen với các đồng nghiệp. Cả khoa Chẩn đoán hình ảnh cứ như một mái nhà vậy, tuy chẳng có gì khoa trương nhưng ai cũng rất thân thiện tốt bụng.​
Mỗi sáng, mọi người sẽ cùng ngồi một chỗ đọc phim và học hỏi lẫn nhau. Chị Đới sẽ pha một ly cafe đặt bên tay thầy Tiêu, tất cả hình như cũng đã quen với hành vi bất công này, đôi khi anh Phương Học Tài còn trêu ghẹo, "Tiểu Đới à em bất công quá, sau không pha cho anh một cốc với?"​
Nói một cách công bằng thì chị Đới đối xử rất tốt với tất cả mọi người. Thấy cốc uống nước của anh chị em trong khoa hình dáng giống nhau dễ lẫn, chị ấy liền mua mấy cái hình dán cho mọi người đánh dấu cốc của mình. Tui xí được sticker hình hoa hồng, chị Đới chọn hình một chú mèo, còn cốc của thầy Tiêu không để chung chỗ nên tui chưa từng thấy.​
Hai ngày nay trời mưa xối xả, tuy những ngày mưa gây ra nhiều muộn phiền nhưng đối với bệnh viện mà nói thì trời mưa đồng nghĩa với ít bệnh nhân nên mọi người đều vui vẻ nhàn rỗi, chiều hết bận còn có thể tụ tập uống trà tán gẫu. Thường thì những lúc như này thầy Tiêu sẽ không tham dự, anh ấy còn phải dạy học nên chẳng ở trong khoa. Khi ấy chị Đới sẽ cực kỳ sôi nổi, vì phải làm siêu âm tận giường cho nên chị ấy có cơ hội đi vòng quanh các phòng bệnh nhiều hơn bọn tui, đương nhiên cũng hóng hớt được nhiều tin sốt dẻo hơn hẳn.​
Vậy mà hôm nay lần đầu tiên tui thấy chị Đới không tham gia, ru rú một mình trong phòng làm việc, dù anh Lỗ Dịch Ninh có nói về bạn gái của ảnh cũng chẳng thấy chị ấy ló đầu ra.​
Thật khác thường. Tui lấy cớ mang bánh quy cho chị Đới để lặng lẽ vào phòng làm việc, chỉ thấy chị ấy đang cầm một tập tài liệu A4 trong tay chăm chú xem. Nhớ chị ấy từng nói muốn thi lên chức, đang trong giai đoạn ôn tập, nhưng lúc này đầu mày chị ấy nhăn tít, trên mặt rõ vẻ nghi ngờ.​
"Chị Đới sao thế?" Tui lại gần xem chỉ thấy những dòng chữ trên tài liệu được tô bằng bút đánh dấu vô cùng thẳng hàng ngay ngắn.​
"Ui chỉnh tề quá, chị Đới ôn bài thật vất vả!"​
"Nhưng cái chính là không phải chị đánh dấu! Hôm qua tan làm chị quên mang về, nay quay lại lấy thấy đã được tô đẹp đẽ như này rồi. Cũng chẳng thấy để lại tên, cả chữ viết cũng không có, chị muốn cảm ơn cũng chẳng biết đó là ai..."​
Đôi môi xinh đẹp của chị Đới hơi chu lên, tay chống cằm ra chiều khổ não.​
Cả chị ấy cũng không biết là ai thì hiển nhiên tui càng không có manh mối, đành coi như mấy thế lực siêu nhiên có tồn tại đi, như là nàng tiên ốc chẳng hạn.​
Qua mấy phút, cuối cùng chị ấy cũng quăng sự buồn phiền sang một bên, tán dóc một thôi một hồi với tui. Kỳ thực tui vẫn luôn hiếu kỳ, vì sao chị Đới dễ thương như vậy mà chưa từng nghe nói chị ấy có bạn trai chứ?​
"Chị á? Chị có người trong lòng rồi, cơ mà không biết ảnh có thích chị không nữa."​
"Là thầy Tiêu ạ?"​
Buột miệng nói ra xong tự tui cũng thấy mình quá đường đột, ngại chết mất... Nói cũng phải, hai người làm việc chung ít cũng hai ba năm, nếu thích nhau thì hẳn đã phải sớm thành đôi rồi. Nếu tui đoán đúng thật thì chẳng phải hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, chị Đới hẳn phải buồn lắm.​
"A a a em nói năng thiếu suy nghĩ quá chị đừng để bụng nha chị!"​
"Không sao đâu, sao em căng thẳng vậy?"​
Chị Đới dường như cũng không để tâm, tui đoán nhầm rồi? Nhưng rồi chị lại hỏi, "Vậy còn em, đã có bạn trai chưa?"​
Bị chị hỏi vậy trong đầu tui lập tức hiện ta gương mặt của "hoàng tử", xung quanh còn bay lên thật nhiều bong bóng màu hồng. Tui tả lại tướng mạo của anh ấy cho chị Đới, thực ra tui cũng chẳng nhớ rõ mắt mũi anh ấy ra sao, chỉ biết là rất đẹp trai cực kỳ đẹp trai, siêu cấp đẹp trai thôi.​
"Ồ, vậy có lẽ chị biết anh ấy là ai rồi, nhưng chị không có ảnh nào ở đây, hôm nào tìm được sẽ cho em xem có phải đúng người đó không nhé."​
Cười cười nói nói một hồi thì cũng hết chiều, kết quả thu được sau một hồi thu thập tin tức là tui chẳng biết người chị Đới thầm thương là ai, ngược lại đã tự làm lộ hết chuyện thầm kín của mình rồi!​
3.​
Hôm nay tui vui lắm, vì chị Đới muốn dẫn tui đi siêu âm tại giường cho bệnh nhân! Chết dí trong phòng siêu âm B hơn một tháng, cả ngày mò mẫm viết báo cáo kết quả tui đã ớn lắm rùi!​
Liên quan đến tính chất công việc, nghiệp vụ của Khoa chẩn đoán hình ảnh đa số bị hạn chế trong một khu vực nhỏ, hơn nữa để xem phim chụp rõ hơn nên không thể bật đèn, cũng may đồng nghiệp đều vui vẻ vô tư bằng không tui sớm muộn cũng trầm cảm mất.​
Những người được quyền yêu cầu làm siêu âm tại giường đều là những bệnh nhân nặng không thể di chuyển, bọn tui đẩy máy móc lần lượt đến từng phòng bệnh, có khi bận rộn đến mức làm việc qua trưa cũng không hết việc. Mọi người đừng thấy chị Đới dáng người nhỏ nhắn mà nhầm, khi đẩy máy móc đi khắp viện chưa bao giờ thấy chị than mệt, cho nên các bác sĩ và hộ lý khoa khác đều rất thân với chị.​
Bệnh nhân cuối cùng bọn tui phải kiểm tra là một cụ ông bên khoa Ngoại lồng ngực, vì phải làm phẫu thuật cắt khối u trong ngực nên trên người vẫn cắm mấy ống dẫn lưu không thể nằm thẳng, trông rất đáng thương. Chị Đới cực kỳ nhẹ nhàng với ông, khi kiểm tra xong còn cười ngọt ngào với cụ ông, nói: "Dịch tụ đã ít hơn nhiều so với lần trước rồi ạ, ông yên tâm, sẽ nhanh khỏe thôi ạ."​
Trên đường về tui có hỏi chị Đới xem cụ ông kia có thể sớm xuất viện đúng không?​
Chị Đới lại im lặng hồi lâu, vừa đẩy máy móc vừa trả lời: "Chị rất muốn nói với em là "đúng", nhưng cụ ông đấy bị khối u ác tính giai đoạn cuối, tạm thời chỉ có thể trì hoãn không biết khi nào sẽ lại di căn và tái phát, chị nghĩ ông có rất ít hi vọng phục hồi."​
Tui không biết nên nói gì, rõ ràng khi nãy chị cười vui vẻ như vậy mà.​
"Tuy nhiên," Chị dừng lại, quay sang xoa đầu tui, "chúng ta luôn phải cho người bệnh chút hy vọng đúng không?"​
Một khắc đó tui liền hiểu rõ vì sao mọi người lại yêu quý chị Đới như vậy, bao dung cả chút khuyết điểm trẻ con của chị. Một cô gái thiện lương nhường này nào ai có thể ghét được chứ.​
Đến giờ cơm trưa, tui không lấy đồ về phòng ăn như hôm qua mà được chị Đới kéo tới bàn trong ở góc nhà ăn, đã có vài người ngồi quanh bàn hình như đang chờ tụi tui, chị Đới giới thiệu xong tui mới biết đây đều là những bác sĩ lớn nhỏ trong viện, hơn nữa tất cả đều là nữ.​
Khu vực làm việc của tui mọi thường rất hạn chế, giờ được ngồi cùng bàn ăn cơm với các chị lớn mới biết bệnh viện chúng ta thật nhiều người đẹp! Tui ngồi bên trái chị Đới, bên phải chị là bác sĩ Tô Khoa Cấp cứu, đệ nhất mỹ nhân thực đúng là danh bất hư truyền, đến tui cũng chẳng thể rời mắt. Bên cạnh bác sĩ Tô là hai chị bác sĩ bên khoa Tiêu hóa, trông giống hệt nhau chắc hẳn là chị em sinh đôi.​
Phía bên phải cặp song sinh là hai mỹ nhân trông rất trưởng thành, một người thì tui từng thấy, bác sĩ chính Liễu Phi của khoa Nhi, chị còn lại tay cầm cốc cà phê, người mặc bộ âu phục cắt may khéo léo, khí chất vô cùng đặc biệt.​
"Đây là chủ nhiệm khoa Tiêu hóa, chị Sở Vân Tú."​
Trời ạ, mỹ nhân khí chất trẻ vậy mà đã là chủ nhiệm khoa?​
"Tiểu Đới đừng dọa em gái nhỏ sợ chứ, em cứ gọi chị là chị Sở như mấy đứa là được rồi."​
Chủ nhiệm khoa Vân Tú không chỉ xinh đẹp, tính cách còn rất cực kỳ đoan trang ổn trọng, tui nghĩ hẳn có rất nhiều người theo đuổi chị ấy.​
Tui và chị Đới lần lượt gọi món rồi vừa vùi đầu ăn cơm vừa nghe mấy chị nói chuyện phiếm, sau mười phút tui mới biết một dàn mỹ nhân tụ lại một chỗ hóa ra chẳng vì lý do gì khác ngoài việc buôn dưa lê bán dưa chuột mấy tin đồn trong bệnh viện!​
Té ra hai vị đại thần chủ nhiệm khoa Ngoại thần kinh quan hệ rất tốt vậy mà hồi đại học ngứa mắt kèn cựa nhau; chủ nhiệm Hàn khoa Ngoại lồng ngực trông dữ dằn là thế mà luôn đợi chủ nhiệm nào đó khoa Gây mê tan ca; còn có một bác sĩ mới của khoa Ngoại thần kinh đang sống chung với chủ nhiệm Diệp khoa Cấp cứu...​
Trời ạ, thế giới này còn có thể tàn khốc hơn nữa với chó độc thân không?​
Dĩ nhiên tui cũng không phải không thu hoạch được gì, chí ít cũng biết "bạch mã hoàng tử" rốt cuộc là ai. Hai chị em song sinh đưa tui xem ảnh chụp tập thể cả viện để tui chỉ, vừa nhìn tui nhận ra liền... hóa ra là bác sĩ Chu chủ nhiệm khoa Phụ sản.​
Khoa Phụ sản có đội ngũ siêu âm riêng nên thường ngày tui nào có đến chỗ phòng bệnh của họ, hiển nhiên chưa từng gặp ảnh.​
"Chị biết ngay là anh ấy mà, xem đi xem đi, lại một em gái nữa rớt hố."​
Ghét quá cơ, lại bị chị Đới cười nhạo rồi! Nhưng mà chủ nhiệm Chu cũng có tiếng trong viện, số lượng con gái thầm thích ảnh có thể xếp hàng dài từ cửa phòng khám ra đến tận lối đi bộ ngoài cổng viện, thêm tui cũng chẳng nhiều, thiếu tui cũng chẳng ít.​
Buổi chiều có buổi họp của khoa, thầy Tiêu giảng cho mọi người kỹ thuật chụp cộng hưởng từ mới nhất, trùng hợp thay hôm nay lại là sinh nhật một đồng nghiệp trong khoa, người ta còn đặt bánh kem, nhân thời gian họp này cùng chia sẻ với mọi người.​
Bánh kem bơ kiểu dáng đơn giản được trang trí bằng mấy quả dâu tây đỏ tươi trông khá ngon miệng. Thầy Tiêu còn phải giảng bài nên phần của anh được để lên bàn, kết quả thật không ngờ, chị Đới vậy mà dám làm chuyện ấy.​
Chị ấy ăn mất quả dâu tây trên miếng bánh kem của thầy Tiêu!​
Ăn... ăn mất rồi...​
Càng ngạc nhiên hơn là mọi người xung quanh đều ngoảnh mặt làm ngơ, ai ăn bánh thì ăn bánh, ai uống trà thì uống trà, ai nghe giảng thì nghe giảng. Ngay cả khi thầy Tiêu nói xong ngồi xuống cầm phần bánh kem không có dâu tây lên vẫn bình thản như chẳng có chuyện gì rồi cầm thìa xúc bánh ăn.​
Tui cực kỳ nghi hoặc, có lẽ còn lồ lộ ra ngoài mặt. Chị Đới thấy vậy nên chủ động giải thích.​
"À, anh ấy không thích ăn dâu tây, chị giúp ảnh giải quyết khó khăn thôi mà."​
Cô trả lời rất nhẹ nhàng từ tốn như một điều hiển nhiên, thầy Tiêu hình như nghe thấy động tĩnh bên này nên quay sang, khẽ gật đầu tỏ ý thừa nhận.​
Như này còn không gọi là có chuyện? Trời ạ, ai không thấy gian tình thì đều bị mù hết rồi! Nhìn dáng vẻ cưng chiều của thầy Tiêu mà xem, nói ảnh không thích chị Đới hả, có đánh chết tui cũng không tin!​
Kết quả mà sau mười phút ngắn ngủi tui đã bị hiện thực tàn khốc vả mặt.​
Ăn xong điểm tâm thì cũng hết giờ học, mọi người bắt đầu ai làm việc nấy. Thầy Tiêu không về phòng làm việc mà ngồi bên bàn họp đọc tài liệu, chị Đới ngồi ghế phía sau lưng anh kiểm tra phim siêu âm cho ngày mai, tui thừa dịp không ai để ý liền nhích đến bên anh thầy Tiêu.​
Mọi người đã quen thoải mái không câu nệ với anh nên có bà tám một chút thì cũng không việc gì.​
"Thầy Tiêu ơi, em... em có thể hỏi thầy một chuyện không ạ?"​
Ánh mắt không rời khỏi tài liệu đang đọc, anh thuận miệng đáp: "Ừ, em hỏi đi."​
"Anh... thích con gái kiểu như nào ạ?"​
Hỏi rồi tui lén liếc ảnh hồi hộp chờ câu trả lời, tim đập thình thịch hồi hộp hơn cả khi mới yêu.​
Thầy Tiêu chẳng ngẩng đầu, vẫn chăm chú đọc tài liệu, mấy giây sau mới cất lời.​
"Như Sở Vân Tú..."​
Đù móa!​
Tuy con gái chửi thề là không lịch sự... nhưng mà tui không nghe nhầm chứ?​
Sở Vân Tú. Chị Sở?​
Cú sốc cực lớn khiến CPU của tui chập mạch ngay tại chỗ, chưa đợi tui khởi động lại thì nghe tiếng lạch cạch đằng sau, chị Đới đứng dậy đi khỏi phòng họp không cả quay đầu.​
Tui thấy hình như tui gây đại họa rồi.​
4.​
Tui bình tĩnh nghĩ lại thì hình như nghe nói bạn trai của chị Sở là chủ nhiệm Vương của khoa Nhi, thầy Tiêu nhất định chỉ đang đùa, nhưng nói không chừng ảnh đúng là thích kiểu phụ nữ trưởng thành như chị Sở? Vậy chẳng phải chị Đới hết hy vọng rồi sao?​
Tui tự trách mình nhiều lắm, cả đêm tưởng tượng đến vẻ mặt hụt hẫng của chị Đới, kết quả là hôm sau khi mở đôi mắt gấu trúc đen thui, nhìn giờ trong điện thoại thì suýt lăn uỵch khỏi giường.​
A a a a! Bị muộn rồi! ! !​
Tui vắt chân lên cổ chạy đến văn phòng thì giờ đọc phim buổi sáng vừa kết thúc.​
Nhìn quanh một vòng, tui lặng lẽ lùi ra ngoài cửa, véo mạnh một cái vào cánh tay mình... đau quá!​
Tui cắn răng nhịn đau xoa xoa cánh tay, ở trong lại có người phát hiện ra tui nên đứng dậy đi ra cửa.​
"Tiểu A, sao lại đứng ngoài đó mà không vào?"​
"Chị, chị, chị Đới!"​
Tui ấp a ấp úng, không phải do bị bắt quả tang đi làm muộn mà do người đang đứng trước mặt tui là chị Đới đang cười gượng.​
Đúng, không nhầm được, chị ấy cười gượng, không hề xoa đầu tui như mọi khi, cũng chẳng cười tươi rói lộ chiếc răng khểnh trắng tinh.​
Tui đưa tay dụi mắt rồi nhìn chị từ trên xuống dưới: áo sơ mi không cổ, chân váy ren chấm bi đen, giày cao gót. Trời ạ, chị ấy còn làm tóc nữa, bím tóc hoạt bát dễ thương giờ xõa trên vai kết hợp với nét mặt dịu dàng hướng nội này trông vô cùng trưởng thành.​
Thật sự như đang cosplay chị Sở!​
Tui cảm thấy tình cảnh trước mắt quá nan giải, còn bết bát hơn so với tưởng tượng nữa.​
"Tiểu Đới."​
Giọng nói nhã nhặn vang lên từ phía sau lưng chị Đới này là của thầy Tiêu, anh đẩy kính mắt, đầu mày hơi nhíu có chút phiền muộn.​
"Anh tìm em có việc gì vậy?" Chị Đới trả lời lạnh nhạt, thật sự không hề giống cô chút nào.​
Thầy Tiêu như bị nghẹn lời, nghiêm mặt hồi lâu mới trả lời một câu: "Em đi giày cao gót chạy quanh giường bệnh không bất tiện chứ?"​
"Cảm ơn anh đã quan tâm, có điều, đây là chuyện riêng của em."​
Chị Đới quay lưng lại phía tui nên tui không biết vẻ mặt chị đang như nào, nhưng sắc mặt thầy Tiêu còn khó coi hơn vừa nãy, trầm giọng nói một câu "Tùy em" rồi quay đi.​
Hai người... đang cãi nhau?​
Xong rồi, xong thật rồi, tất cả đều là lỗi của tui, hôm qua tui không nên lắm mồm như vậy, lần này thì toi mạng rồi, hai người định kết thúc như thế sao?​
5.​
Kỳ thực điều thầy Tiêu nói không phải không có lý, bình thường chị Đới vừa đi vừa nhảy nhót, dù giày cũng được trang trí nơ con bướm đáng yêu nhưng phần lớn là loại giày đế thấp, ngày ngày đẩy máy đến từng giường bệnh làm siêu âm tại chỗ vô cùng vất vả, nghĩ cũng phải, đôi giày cao gót kia vừa cứng vừa bó chân, đi tới đi lui nhiều như vậy làm sao có thể thoải mái được chứ? Không chừng còn làm đau gót chân.​
Kết quả là chị Đới cố tình hờn dỗi, cả ngày không thèm đổi giày, có lẽ là đau chân thật rồi, buổi chiều thấy chị ấy vừa về tới phòng liền ngồi bẹp một chỗ, gần như không thể đứng lên.​
Tui thầm thở phào nhẹ nhõm, đáng tiếc thời gian nghỉ ngơi chẳng được bao lâu thì chị Đới đã có nhiệm vụ mới.​
"Tiểu Đới! Phòng khám VIP trên lầu cần làm siêu âm, còn chỉ đích danh em đó, nhanh qua đó đi."​
Anh Phương Học Tài gọi với vào từ ngoài cửa, phòng VIP hơn 800 tệ một đêm, đúng là tiền nào của nấy, toàn bộ xét nghiệm đều có thể yêu cầu thực hiện không cần hẹn trước, lúc này người ta kêu cô qua đấy thì thật sự không thể nào từ chối được.​
Chị Đới vâng một tiếng rồi đứng dậy, chưa đi được hai bước đã chân nọ đá chân kia ngã nhào ra sàn, hình như chân đã bị thương đau đến run người.​
Tui la lên một tiếng rồi vội chạy tới đỡ chị, vậy mà lại có người nhanh hơn tui một bước, thoắt cái đã đến bên chị ấy, những đồng nghiệp khác cũng vội chạy sang giúp.​
Thầy Tiêu giơ tay nâng chị Đới dậy: "Không sao chứ?"​
Nhưng chị Đới mặc kệ, nhếch môi nói: "Em không sao."​
Ôi trời ạ, đừng thấy chị Đới bình thường hi hi ha ha mà nhầm, hóa ra lúc nổi tính ương ngạnh cũng ghê gớm như vậy! Tui nhìn chị rồi lại nhìn thầy Tiêu, lần này sẽ kết thúc ra sao đây?​
Mọi người đều nói đời còn máu chó hơn phim thần tượng nhiều, giờ tui tin rồi.​
Thầy Tiêu cúi xuống xem xét vết thương của chị Đới, nhíu mày không nói không rằng giơ hai tay ra trực tiếp bế chị Đới lên!​
Gương mặt chị ấy đỏ bừng trong chớp mắt, khẽ kêu: "Anh làm gì vậy! Mau thả em xuống!"​
Chị ấy ra sức giãy dụa mấy lần, nhưng thầy Tiêu còn cao hơn chị tận 20cm, bế lên ung dung như bế một con mèo. Chị ấy cố gắng thất bại chỉ có thể hổn hển thở trừng mắt nhìn thầy Tiêu.​
Bộ dạng này chẳng còn chút bóng dáng của chị Sở.​
Thầy Tiêu cũng không đôi co với chị, quay đầu chỉ đạo Lỗ Dịch Ninh giúp tiếp quản việc bên phòng VIP, tự mình bế chị Đới sải chân bước khỏi cửa phòng làm việc, nhìn hướng thì có lẽ đi về phía phòng chụp X-quang.​
Đối với trưởng khoa Chẩn đoán hình ảnh thì chụp cái phim X-quang chẳng phải cũng đơn giản như rót một chén trà sao?​
Khoảnh khắc ấy tui thấy thầy Tiêu vô cùng đẹp trai! À, kém chủ nhiệm Chu tí tẹo thôi!​
Sau khi bọn họ đi khỏi, thầy Phương bỗng bảo tui: "Tiểu A à, chúng ta gọi đồ điểm tâm về ăn đi."​
Tui không hiểu: "Sao thế ạ?"​
Thầy Phương vỗ vai tui: "Để chúc mừng chứ sao, lần này coi như khoa chúng ta cũng giải quyết được chuyện đại sự cả đời cả hai người, thật không dễ dàng mà."​
Nếu biểu cảm có thể hóa thành đạn mạc thì hiện tại trước mắt tui đã bị tô kín không còn nhìn thấy đường.​
[Cảm ơn trời đất, cuối cùng cũng có tiến triển rồi!]​
[Đẹp trai thì ghê gớm lắm sao! Còn thể hiện tình cảm nơi công cộng nữa thì tui sẽ báo cảnh sát!]​
[Cuối cùng cũng gả Tiểu Đới đi được rồi, thật đáng mừng.]​
[Phải là gả thầy Tiêu đi mới đúng chứ!]​
[Mắt mù à! Oánh chít tên FA này đi!]​
[Quần tui cũng cởi rồi cho tui nhìn đi mà, còn màn tỏ tình đâu?]​
Trên mặt mỗi người là đủ thứ biểu cảm lẫn lộn, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, tui hết nhìn người nọ đến người kia rồi chợt lĩnh ngộ.​
Té ra sự bình tĩnh của mọi người đều là giả vờ, ai nấy rõ ràng đều nín nhịn lắm rồi đúng không? Vậy là không chỉ mình tui cảm thấy sốt ruột đâu nhé!!!​
6.​
Chớp mắt đã qua giờ trà chiều vui vẻ, tan làm ai về nhà nấy, tui giúp chị Đới thu dọn bàn làm việc xong vừa định gọi điện hỏi thăm chị thì thấy thầy Tiêu quay về văn phòng khoa một mình, trong tay còn cầm ba lô của chị Đới.​
"Thầy Tiêu chưa về ạ? Chị Đới sao rồi ạ?"​
Anh vô thức đảo mắt hai lần, "Vẫn ổn, không bị tổn thương đến xương, vừa qua khoa Cấp cứu băng bó xong thì về nhà, anh đến lấy ba lô cho em ấy."​
"Vậy tối nay ai sẽ chăm sóc chị ấy bây giờ?" Tui nhìn thấy chùm chìa khóa trong tay anh ấy có treo một cái móc khóa hình mèo con màu hồng phấn, chắc chắn là của chị Đới rồi.​
"Hả? Ừ..."​
Trời ạ, tui vừa thấy gì vậy? Thầy Tiêu đỏ mặt ư.​
Nếu không định làm thì thôi, đã làm phải làm tới cùng. Tui thừa dịp mọi người trong khoa đều không có đây trực tiếp nói ra toàn bộ nghi vấn trong lòng, đặc biệt là tại sao chiều qua khi tui hỏi mẫu phụ nữ ảnh thích thì ảnh lại trả lời là chị Sở?​
"Việc này, ờm..."​
Thầy Tiêu gãi gãi đầu, trên mặt vương nét ngượng ngùng, anh ấy quay về phòng làm việc cầm xấp giấy cho tui xem, tập tài liệu này trông khá quen, không phải là cái chiều hôm qua anh ấy xem đây sao?​
Tui nhận lấy, vừa nhìn liền biết đây là một đề tài nghiên cứu lâm sàng do khoa Tiêu hóa chủ trì, trong cột "Chủ nhiệm đề tài" có in đậm tên chị Sở.​
Hả?​
"Thì vậy đó, anh… Hôm qua lúc em hỏi anh đang đọc tài liệu này, cho nên đã..."​
Tui không nhịn được phì cười.​
Náo loạn nửa ngày, hóa ra là lúc đó ảnh không trả lời câu hỏi của tui sao!​
"Xin lỗi, đáng ra anh phải chú ý nghe em nói." Thầy Tiêu lại ngại ngùng nói, dáng vẻ bây giờ nào giống lãnh đạo, trông khác chi sinh viên mới tốt nghiệp ra trường chứ.​
"Dĩ nhiên em không có vấn đề gì, nhưng anh nhất định phải xin lỗi chị Đới cho rõ ràng nhé, chị ấy hẳn phải đau lòng chết được đúng không?"​
"Ặc, anh đã xin lỗi rồi..."​
"Ồ? Em thấy là không chỉ xin lỗi thôi đúng không?"​
Bộ dạng này của thầy Tiêu thú vị thật, tui không khỏi hóng hớt thêm vài thứ, nhưng tui nói vậy cũng là nói có sách mách có chứng, nếu không thực sự thích chị Đới thì khi chiều thầy Tiêu chắc chắn sẽ không căng thẳng đến thế, chưa kể...​
Sau khi hai người đi khỏi, bên khoa chữa bệnh có đến tìm thầy Tiêu để lấy phiếu nhận xét, tui phụng mệnh đến văn phòng tìm ảnh, trong ống bút trên bàn có một cái bút đánh dấu trùng với màu đã tô trong tài liệu ôn tập của chị Đới.​
"Ừ, thì... anh giúp em ấy đánh dấu vài câu."​
Ấp úng mãi ảnh mới nói vậy.​
"Thầy Tiêu à, em hỏi anh một vấn đề cuối cùng nhé, được không ạ?"​
Anh ấy liếc nhìn tui, mặt đầy vẻ cam chịu, "Em hỏi đi..."​
"Sticker trên cốc của anh là hình gì vậy?"​
Vấn đề này chẳng có xíu liên quan nào đến chuyện vừa rồi, anh ấy thở phào đáp: "Một con cá thôi, sao... Em cười gì vậy?"​
"Ha ha ha ha ha... Không, không có gì không có gì, anh về nhanh đi đừng để chị Đới chờ lâu sốt ruột!"​
Cuối cùng hôm đó thầy Tiêu còn nói là tiện đường có thể cho tui đi nhờ xe một đoạn, tui rất muốn thăm chị Đới nhưng mà tui biết điều lắm không định đi làm bóng đèn đâu.​
"Thực ra…"​
Thầy Tiếu lắc lắc chùm chìa khóa, tự nhiên lẩm bẩm nói.​
"Sao ẻm phải bắt chước Sở Vân Tú làm gì chứ, mình thích dáng vẻ của chính ẻm mà..."​
Tui lén quay đầu nhìn ảnh, ánh mắt sau mắt kính tóa ra ánh sáng dịu dàng vô hạn.​
Mẹ ơi, tui muốn xuống xe, hôm qua tui vừa được nhận lương, phải mua ngay một cái kính râm mới được!​
Mua mua, ngay lập tức!​
- END -​
 

Bình luận bằng Facebook