Hoàn [Vi Thảo Thành Nguyên 2022][Vương Kiệt Hi] Vương Kiệt Hi là địa điểm lưu nhận đồ thất lạc

An Dĩ Duyệt

Kết cỏ ngậm hành, bán manh mua chổi
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
293
Số lượt thích
1,614
Location
Bắc Kinh
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Phương Vương - chính phó Vi Thảo một vạn năm~
#1
Tác giả: 咸鱼先生
Convert: Phương Khìn Khìn
Editor: Pông

VƯƠNG KIỆT HI LÀ ĐỊA ĐIỂM LƯU NHẬN ĐỒ THẤT LẠC

1.

Cũng không biết là bắt đầu từ mùa giải thứ mấy, lúc thi đấu Vương Kiệt Hi hay nhặt được một số đồ vật linh tinh.

Bút này, sổ này, túi này, vân vân.

Vương Kiệt Hi rất không hiểu, đến đánh một trận thôi mà sao mấy người quăng lắm đồ vậy. Vì thế hắn gánh vác trọng trách thu thập và hoàn trả vật về nguyên chủ.

Lâu dần, nhiều khi thi đấu mà mất đồ thì đều đi tìm Vương Kiệt Hi, theo lời đồn thì tới 90% là tìm được lại. Hắn liền bị các chiến đội đặt biệt danh là nơi lưu nhận đồ thất lạc.

Thành thật mà nói, Vương Kiệt Hi nghĩ rằng cái biệt danh này so với mắt to mắt nhỏ, thần toán, lão trung y Vi Thảo thì đáng tin hơn nhiều.

2.

Lại là một trận vòng đấu bảng, lần này là sân nhà, Vi Thảo đối chiến Lam Vũ. Trước khi bắt đầu Vương Kiệt Hi đã nghĩ lần này Lam Vũ tới nhất định sẽ lại mất đồ.

Nói tới Lam Vũ, tạm không nhắc gì mà cừu hận giữa miếu thuốc, chỉ là đồ mà bọn họ làm thất lạc luôn khiến Vương Kiệt Hi đau đầu.

Cho dù là sân nhà hay sân khách, chỉ cần là Lam Vũ, Vương Kiệt Hi đều nhặt được đồ của đội viên bên đó. Ừ thì thôi, đội viên mấy người vứt đồ bừa bãi không liên quan gì tới tôi. Chủ yếu là khi phải trả lại đồ, thực sự rất khó chịu khi đó là của một người mà mọi người đều biết.

Nhớ có một lần thi đấu với Lam Vũ, hắn nhặt được một chiếc bút màu xanh lam, vì thế theo lệ thường hắn hỏi trong group chat tuyển thủ chuyên nghiệp là hôm nay thi đấu Lam Vũ mấy người có ai làm mất một chiếc bút màu xanh lam không, ai ngờ vừa gửi tin Hoàng Thiếu Thiên đã gọi điện thoại tới.

"Lão Vương, lão Vương! Chiếc bút đó anh đang cầm đúng không?"

"Ừ, là của cậu hả?" Vương Kiệt Hi cảm thấy kỳ lạ, sao Hoàng Thiếu Thiên không trả lời trong nhóm mà gọi điện thoại tới làm chi.

"Không phải của tui, là của đội trưởng! Anh có nhớ không, là cái mà đội trưởng nhà tui hay xoay trên tay ấy."

Nghe Hoàng Thiếu Thiên nói, Vương Kiệt Hi mới nghĩ đến hình như Dụ Văn Châu có thói quen khi không có việc gì sẽ xoay bút, nhưng hắn cũng không quan sát kỹ màu sắc chiếc bút đó nên không biết cũng là bình thường.

"Ồ, vậy lần sau thi đấu tới chỗ tôi lấy là được."

"A, không được rồi, nên tui mới gọi điện thoại cho anh đó!" Hoàng Thiếu Thiên có chút sốt ruột nói, "Hiện tại anh có thể tới sân bay một chuyến không?"

Tới sân bay? Muốn tôi tới trả bút? Vương Kiệt Hi cảm thấy mông lung, có cái bút thôi mà cần lập tức trả liền sao?

"Cho tôi một lý do chạy tới sân bay."

"À... Thì... Cái đó, anh biết đây, tốc độ tay của đội trưởng chúng tôi rất chậm, cậu ấy thường dựa vào việc xoay bút để nâng cao tốc độ tay, hơn nữa dùng bút khác xoay không quen, cho nên vì tốc độ tay của đội trưởng chúng tôi, anh có thể tới trả liền không?" Hoàng Thiếu Thiên ấp úng nửa ngày cũng bịa ra được cái lý do không thể tin nổi.

Khóe miệng Vương Kiệt Hi giật giật, đứa trẻ ba tuổi cũng không tin, với cả cậu ta cứ thế bôi đen Dụ Văn Châu, đội trưởng của cậu ta có biết không thế?

"Nói thật." Hắn rất trực tiếp bày tỏ mình không tin lời ba hoa của Hoàng Thiếu Thiên.

"Thôi được rồi." Hoàng Thiếu Thiên thở dài một tiếng, "Thật ra chiếc bút đó là tui cho đội trưởng, hiện tại cậu ấy làm mất rất chi là buồn rầu mà khuyên thế nào cũng khuyên không nổi, lòng mề đều tan vỡ, nản lòng thoái chí đó anh biết không! Cho nên vừa thấy anh gửi tin hỏi tui liền gọi điện thoại cho anh, không thì đội trưởng cứ vậy Lam Vũ sẽ điên hết mất."

"... Cậu ta chắc cũng thấy tin nhắn, đã biết tìm thấy rồi." Vương Kiệt Hi suy nghĩ một lúc bộ dáng Dụ Văn Châu vì một cây bút mà ủ rũ, khó tránh rùng mình.

"Hiện tại cậu ấy không cầm bút trên tay thì sẽ không yên tâm, cho nên lão Vương, nhờ cả vào anh đó! Nhân lúc còn một khoảng thời gian nữa máy bay mới cất cánh, anh là người tốt hãy tốt tới cùng, tiễn Phật tiễn tới Tây Thiên, lần sau tới Lam Vũ tui sẽ mời anh ăn cơm!"

Nghe Hoàng Thiếu Thiên nói tới đây hắn cũng không tiện từ chối, chỉ đành lái xe chạy ngàn dặm đến sân bay trả bút.

Kết cục khỏi phải bàn, bị chính phó Lam Vũ đút một bữa cẩu lương lạnh buốt, trong lòng Vương Kiệt Hi lặng lẽ tính toán, lần sau Hoàng Thiếu Thiên mời khách phải dẫn theo toàn viên Vi Thảo.

3.

Mà lần này quả nhiên không ngoài dự đoán, Lam Vũ lại chơi trò phá sản quăng đồ, hơn nữa không phải chỉ là một cây bút rẻ tiền. Vương Kiệt Hi nhìn điện thoại trong tay mà vô cùng u buồn, điện thoại mà mấy người còn ném được, sao không ném mình luôn đi?

Nhưng hết cách rồi, thân là địa điểm lưu nhận đồ thất lạc, Vương Kiệt Hi vô cùng chuyên nghiệp. Đầu tiên hắn dùng điện thoại này gọi vào máy mình, dù sao phần lớn toàn Liên minh hắn đều có số, tìm người cũng sẽ nhanh hơn, nhưng không ngờ vừa đúng là số lạ. Vì thế hắn đang định dùng phương pháp nhắn tin vào group chat, đúng lúc này có một số điện thoại lạ gọi tới.

Vương Kiệt Hi nghĩ chắc là chủ nhân của chiếc máy này nên đương nhiên rất nhanh ấn nút nhận. "Alo"

"Alo alo alo, là tôi!" Trong điện thoại truyền tới giọng nói của một người đàn ông trung niên, tuy giọng nghe sai sai, nhưng Vương Kiệt Hi chắc chắn trước nay mình chưa từng nghe thấy giọng nói nào như vậy.

"Anh là ai?"

"Là tôi, chính là tôi!" Người đàn ông kia có chút gấp gáp nói.

Sẽ không phải là thủ đoạn lừa đảo trong truyền thuyết đi, hắn lập tức cảnh giác, tuy điện thoại này không phải của mình, nhưng tự nhiên gặp loại chuyện như vậy còn dở hơi hơn.

Vương Kiệt Hi rõ ràng không có ý muốn phối hợp với người đầu dây bên kia, hắn dùng ngữ điệu vô cùng nghiêm khắc hỏi, "Anh rốt cuộc là ai?"

Người đàn ông kia rõ ràng bị dọa sợ rồi, nháy mắt bắt đầu ậm ờ, nhưng cũng rất nhanh nói tiếp, "Là tôi á, anh thực sự không nhớ sao? Lần trước chúng ta còn nói muốn hợp tác."

"Nếu không nói tôi cúp máy."

"Đừng đừng đừng!" Người đàn ông vội vàng ngăn cản, "Tôi... Tôi chính là người đó... Người đó... A! Tôi là Vương Kiệt Hi!"

Vương Kiệt Hi: o_O?

"Anh là Vương Kiệt Hi thì tôi là ai?" Vương Kiệt Hi cảm thấy đau đầu, chắc mình là Vương Kiệt Hi giả rồi.

"Anh không phải là Hoàng Thiếu Thiên à? Lần trước chúng ta mới bàn chuyện tư tình đó?"

Haha, giờ mình lại thành Hoàng Thiếu Thiên.

Nghe tới đây Vương Kiệt Hi đã hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra rồi, hắn rất bình tĩnh nói, "Ồ, tôi nhớ ra rồi, liên quan tới tư tình lần sau chúng ta lại bàn, hiện tại tôi bận lắm, nếu có vấn đề gì mời tìm bạn trai của tôi hỏi." Sau đó Vương Kiệt Hi không chút ngập ngừng báo số điện thoại của Dụ Văn Châu.

"A, được, ừ... Đợi đã... Bạn trai?..."

Không đợi đối phương kịp kinh ngạc, Vương Kiệt Hi liền cúp máy rồi lập tức bấm số điện thoại của Hoàng Thiếu Thiên.

"Có phải để quên máy rồi?" Điện thoại kết nối, Vương Kiệt Hi trực tiếp vào đề.

"AAAAA!!!! Lão Vương tui biết là anh nhặt được mà!!! Đó là điện thoại dự phòng của tui, sao anh biết là tui làm mất vậy, quả nhiên tính toán lợi hại nha!" Hoàng Thiếu Thiên vừa mở miệng đã thao thao bất tuyệt, Vương Kiệt Hi khó tránh đem điện thoại né ra xa một chút.

"Mới đây có người gọi điện thoại tới, anh ta nói anh ta là Vương Kiệt Hi, còn nói tôi là Hoàng Thiếu Thiên, muốn bàn chuyện tư tình, tôi đang không biết mình tự gọi cho chính mình khi nào ấy nhỉ, cậu giải thích giúp tôi chút?"

"Á... Cái đó..." Nghe giọng nói biết ngay Hoàng Thiếu Thiên đang chột dạ, "Đó là một tên lừa đảo, tui muốn đùa hắn nên mới hỏi có phải hắn là Vương Kiệt Hi không, hắn cứ nói đúng rồi đúng rồi, không nghĩ tới hắn ta cứ như vậy tới giờ... Lão Vương anh đừng nóng giận mà, mai tui mới bay, đợi tui tới tìm anh, không cần anh tới sân bay đâu."

Vương Kiệt Hi đáp lại được, thầm nghĩ dù sao tôi cũng bán đội trưởng nhà cậu rồi.

Sau đó, Dụ Văn Châu nhận được cuộc điện thoại từ "Vương Kiệt Hi" dò hỏi hắn có phải bạn trai của một người tên Hoàng Thiếu Thiên không, còn câu chuyện lật tẩy kẻ lừa đảo thì bàn sau đi.

4.

Nói tới số lượng đồ thất lạc, so với Lam Vũ thì Bá Đồ chỉ có hơn chứ không có kém.

Bá Đồ thì, phần lớn đều là lão tướng, theo lý mà nói chắc chắn mười phần cẩn thận, làm mất đồ tuy là chuyện không thể tránh khỏi nhưng không đến nỗi phát sinh thường xuyên.

Vương Kiệt Hi nhìn dây chun trong tay mà thở dài, nếu hắn nhớ không nhầm thì đây là chiếc dây chun thứ ba mươi sáu hắn nhặt được, hơn nữa còn đủ mọi loại màu sắc, còn có hoa văn khác nhau, chỉ có màu sắc mà mình không nghĩ tới, chứ tuyệt nhiên không có màu mà mình không biết.

Liên quan tới loại đồ vật này mà nhắc tới Bá Đồ thì tất nhiên chỉ có Trương Giai Lạc, nhưng Vương Kiệt Hi rất tò mò, mỗi lần Trương Giai Lạc ra ngoài mang một cái dùng rồi vứt luôn hay gì?

Hơn nữa mỗi lần Vương Kiệt Hi bảo Trương Giai Lạc tới lấy, Trương Giai Lạc đều tỏ ý không có vấn đề gì, sau đó quên luôn, kết quả tạo nên thảm trạng bên này đã chất đống ba mươi lăm dây chun.

Vương Kiệt Hi rất mệt tâm bấm số điện thoại của gl bắt đầu cuộc đối thoại mà bọn họ đã từng thực hiện ba mươi lăm lần, đúng như dự đoán Trương Giai Lạc bảo được, không vấn đề.

Vương Kiệt Hi thì có cách gì, hắn cũng rất tuyệt vọng đó.

Rồi có tới hat không, chiếc dây chun này vẫn nên tự sinh tự diệt đi.

Nhưng khiến hắn bất ngờ chính là, lần này Trương Giai Lạc thực sự đến rồi! Vẻ mặt Vương Kiệt Hi đầy ngạc nhiên, Trương Giai Lạc đang không hiểu sao hắn lại trông như vậy thì Vương Kiệt Hi lấy ra một chiếc hộp nhỏ mở ra, trong đó toàn là dây chung của mình.

Dường như đột nhiên hiểu ra điều gì, Trương Giai Lạc ngại ngùng sờ đầu, "Lão Vương, có lỗi rồi, trước đây tôi đều quên tới lấy, nhưng mà không phải hôm nay tới rồi đó sao."

Vương Kiệt Hi lườm một cái, "Tôi chỉ hơi ngạc nhiên, rốt cuộc tiền bối mang theo bao nhiêu dây chun bên người thế."

"Mười mấy cái đi, bởi vì tôi dễ làm mất nó, mà không buộc tóc lại thì không tiện." Trương Giai Lạc hết sức nghiêm túc giải thích.

Vương Kiệt Hi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, công lực ném chun của anh tôi đã trải nghiệm qua.

Trương Giai Lạc nhận lấy chiếc hộp bắt đầu ố á, "Ơ, tôi còn tưởng không tìm lại được chiếc này nữa, không nghĩ tới hóa ra ở đây! A, chiếc này là Đại Tôn cho, thật hoài niệm, còn chiếc này..."

Vương Kiệt Hi đứng một bên nhìn Trương Giai Lạc ôn chuyện từ cổ chí kim với mấy cái chun, vật quan trọng vậy sao còn không bảo quản cho kỹ.

Vương Kiệt Hi lắc đầu.

5.

Từ miệng Hoàng Thiếu Thiên và Trương Giai Lạc, danh tiếng thu nhận đồ thất lạc của Vương Kiệt Hi lan xa.

Lý Hiên: Vương đội, lần trước chúng tôi tới Vi Thảo có để quên bình nước màu tím! Đó là bình nước A Sách rất thích! Nếu không tìm thấy là tôi xong phim rồi!

Vương Kiệt Hi: Ừ tôi nhặt được, để tôi chuyển phát nhanh tới chỗ cậu, phí ship chuyển khoản trả là được.

Lâm Kính Ngôn: Vương đội, cậu có thấy kính của tôi không? Không quen tháo ra nên lần trước vừa tháo liền quên luôn. Nếu không phiền thì để ý giúp tôi với.

Vương Kiệt Hi: Cái đó tôi nhặt được, lần sau gặp Hưng Hân tôi giao cho Phương Duệ, anh tìm cậu ta đi.

Lưu Tiểu Biệt: Đội trưởng, em xin lỗi, em có lỗi với tổ chức, với nhân dân, với Vi Thảo, với Liên minh, em làm mất thẻ tài khoản rồi, em...

Vương Kiệt Hi: Tiểu Biệt, lần trước em vội đi ăn cơm nên quên rút thẻ tài khoản, anh giúp em cất cẩn thận rồi, khỏi nhận lỗi, mau tới lấy đi.

Lý Tấn: Vương đội Vương đội!!! Anh có thấy máy vi tính của tôi không!!! Tôi nhớ lần cuối cùng thấy nó là khi các anh tới Hư Không thi đấu!

Vương Kiệt Hi: Tôi nhặt được ở hội trường, còn nữa, tôi xóa mấy chuyện liên quan tới tôi và Vi Thảo rồi, bàn luận chuyện của người khác là hành vi không tốt.

Hoàng Thiếu Thiên: Lão Vương lão Vương!!! Anh có biết hôm trước tui vứt PSP ở đâu không!!! Tui không tìm thấy nên sắp điên rồi!!!

Vương Kiệt Hi: Cút! Hôm trước cậu ném đồ đi đâu làm sao tôi biết được.

Sao lúc đầu mình lại làm việc này nhỉ? Vương Kiệt Hi vừa nghĩ, vừa khom lưng nhặt một cái ví.

6.

"Vương đội, làm phiền anh chút, anh có nhặt được quyển sổ màu đen nào không?"

Vừa thi đấu với Luân Hồi xong, Vương Kiệt Hi bị Giang Ba Đào vẻ mặt vô cùng sốt ruột chặn lại.

"À... Hôm nay tổng cộng tôi nhặt được ba quyển sổ toàn bộ đều là màu đen, bên trong cậu có viết gì không."

"Cái đó..." Giang Ba Đào có chút ngập ngừng, "Là cái mà... Bên ngoài bìa viết chữ mười cấp tiếng Chu..."

Vương Kiệt Hi trợn trừng hai mắt, mà cái hành động này khiến mắt to mắt nhỏ của hắn càng thêm rõ ràng. Đúng là hắn có nhặt được quyển sổ kia, vốn nghĩ là của fan Chu Trạch Khải nên không suy nghĩ nhiều, nhưng vạn vạn không ngờ tới thứ này lại của Giang Ba Đào.

"Ài, Vương đội, tôi biết anh rất giật mình, có phải mọi người đều nghĩ tôi đã sớm đạt cấp mười tiếng Chu rồi không, bản thân có kỹ năng phiên dịch trời sinh, thỉnh thoảng còn đọc tâm?" Giang Ba Đào có chút bất đắc dĩ nở nụ cười.

Vương Kiệt Hi rất tự giác gật đầu, không biết có phải do lăn lộn lâu với cái đám người không đáng tin cậy trong Liên minh kia không, hắn đương nhiên tiếp nhận thiết lập Giang Ba Đào biết đọc suy nghĩ của Chu Trạch Khải.

"Nói thật, làm sao có thể được!" Giang Ba Đào có vẻ hơi uất ức, "Ai vừa sinh ra đã biết đọc suy nghĩ đâu! Tiểu Chu nhà tôi tuy cái gì cũng tốt nhưng chính là không biết nói chuyện! Trời mời biết ban đầu giao lưu với cậu ấy khó khăn bao nhiêu! Mỗi câu mỗi từ mỗi động tác đều mang một ý nghĩa phải ghi lại, còn phải quan sát vẻ mặt rồi từ đó phỏng đoán... Trải qua trăm ngàn khổ cực mới ra đời quyển mười cấp tiếng Chu này..."

Giang Ba Đào nói xong bộ dạng như coi trời bằng vung, Vương Kiệt Hi không đành lòng vỗ vỗ vai cậu ta.

"Cậu khổ cực rồi, nhưng chính vì thế nên hiện tại hai người giao lưu được rồi, đó là phần thưởng cho sự nỗ lực."

Giang Ba Đào rưng rưng vỗ cánh tay Vương Kiệt Hi đang khoác trên vai mình: "Tôi biết Vương đội cũng không dễ gì... Cho nên dù quyển sổ kia hiện tại không còn tác dụng với tôi, nhưng rất quan trọng, mang ý nghĩa kỷ niệm, hơn nữa các thành viên Luân Hồi còn cần dùng tới để học tập. Cảm ơn Vương đội đã nhận được."

Vương Kiệt Hi bày tỏ không cần cảm ơn, sau đó lấy quyển sổ trao trả cho Giang Ba Đào.

Phỏng chừng đây là vật có ý nghĩa nhất hắn từng nhặt được từ khi khai trương.

7.

Không nghĩ tới, Giang Ba Đào vừa đi thì Tôn Tường tìm đến.

"Vương Kiệt Hi! Anh có phải là nơi lưu nhận đồ thất lạc nổi danh toàn Liên minh không? Nghe nói mất cái gì tới chỗ anh sẽ tìm thấy?"

Tuy không thần đến thế nhưng tạm thời công nhận vậy đi, hắn gian nan gật đầu.

"Vậy anh có nhặt được một bình nhựa màu tím, chính là Nông Phu X Tuyền vị nho ấy, trên đó có hình Đại Thiên Cẩu."

"Thứ nhất, thứ tôi nhặt là đồ bị mất, loại đồ vật này rõ ràng là thuộc về rác, cậu nên đi hỏi cô lao công. Thứ hai tôi không biết Đại Thiên Cẩu gì cả. Thứ ba, Nông Phu X Tuyền không phải đi mua chai khác là được sao, lại còn phải đi tìm?" Vương Kiệt Hi ra dáng giải thích cho Tôn Tường.

Nhưng rõ ràng Tôn Tường nghe không lọt một lời của hắn, "Anh không hiểu đâu! Bình kia tôi còn chưa quét mã! Chưa quét mã nghĩa là sao, nghĩa là tôi không được bùa! Thiếu một bùa nghĩa là sao, nghĩa mất đi một cơ hội triệu hồi. Mất đi một cơ hội triều hội nghĩa là sao, nghĩa là tôi lại rời xa SSR một bước!"

Vương Kiệt Hi nghe Tôn Tường niệm một hồi cũng không hiểu tiền căn hậu quả ra làm sao. Tôn Tường vô cùng ủ rũ, nhưng cậu vẫn giải thích cho Vương Kiệt Hi nghe, cậu đang chơi m Dương Sư là một game trên điện thoại, SSR rất khó triệu hồi được, cậu đạt thành tựu vận rủi 500, thành công trở thành châu Phi sư, cho nên mỗi bùa đều coi như là cậu đang dẫm một bước trở về châu Âu.

Vương Kiệt Hi không đành lòng lắc đầu, tuy hắn không chơi trò chơi này, nhưng game gacha hắn cũng chơi không ít, có lẽ hiểu được lòng Tôn Tường, đành vỗ vỗ vai nói lời thoại thông dụng của game.

"Huyền học không cứu được châu Phi, tiền không thể đổi mệnh."

Tôn Tường cả người đều cảm thấy không ổn.

Không bao lâu sau Tôn Tường về tới Luân Hồi liền nhận được một thùng Nông Phu X Tuyền mọi vị hoa quả, cậu vui vẻ lôi kéo Chu Trạch Khải xoay xoay mấy vòng, hơn nữa trắng trợn tuyên dương Vương Kiệt Hi là người tốt.

Vương Kiệt Hi bày tỏ không chỉ muốn chăm con mình, có muốn giúp con nhỏ của đội khác. Thật sự là cảm động thấu trời xanh.

Nhưng Tôn Tường có thể triệu hồi ra SSR không thì phải xem vận mệnh của chính mình rồi.

8.

Mà hiện tại Vương Kiệt Hi đang rơi vào một tình huống vô cùng quẫn bách.

Đống đồ vật đám người Liên minh quăng quật không ít, hắn cũng không hiểu sao toàn là mình nhặt được, nhưng lần này vật rơi trên mặt đất hắn hoàn toàn không có ý nghĩ muốn nhặt lên.

Trước tiên không nói tới hình trên đó rất giống hắn và Phương Sĩ Khiêm, cũng không nói tới mấy từ 18+ sáng loáng, nói tư thế của hai người đó trước đi. Quần áo thì mặc như không mặc, môi dính môi, hơn nữa bối cảnh còn là trên giường, không mù thì đều biết là đang làm gì. Lại còn tên quyển sách là "Give you my love", hiện tại đến tiểu thuyết ngôn tình cũng không lấy tên như vậy được không!

Trong lòng Vương Kiệt Hi điên cuồng chửi thầm, mà hôm nay bọn họ tới làm khách ở Lôi Đình, nghĩ chút là biết ngay cái này của ai đó. Bất đắc dĩ hắn đành gọi điện thoại cho Tiêu Thời Khâm, biểu đạt mình tâm rất mệt, tiện thể nhắc tới chuyện chính.

Nhưng tới lúc Đới Nghiên Kỳ tìm đến cửa, hắn vẫn không có cách nào vá lại tâm hồn sớm đã thủng lỗ chỗ.

"Vương đội, xin lỗi!!!" Đới Nghiên Kỳ nhận lấy quyển sách kia, rối rít nhận lỗi, "Hôm nay sau khi kết thúc thi đấu có người mang cho em bản Phương Vương, em sơ ý để quên mất, vạn vạn không ngờ vừa vặn bị Vương đội nhặt được..."

Thứ đồ này mà em cũng quên được là ghê đó, Vương Kiệt Hi nhẹ họ một tiếng: "Khụ, cái đó, chính là... Bình thường em hay xem mấy thứ này?"

"Có! Sao lại không xem được chứ!" Đới Nghiên Kỳ vừa nghe, hai mắt tỏa sáng, "Nhưng mà em là All Tiêu! CP khác cũng ăn được, Vương đội, anh với Phương Sĩ Khiêm tiền bối là CP rất hot nha! Lại nói, cái này anh xem qua chưa?"

Vương Kiệt Hi vội vàng lắc đầu, Đới Nghiên Kỳ hơi thất vọng.

"Vương đội, thật ra có thể tìm hiểu thị trường một chút, đồng nhân loại này ở giới chuyên nghiệp nhiều nam ít nữ có nhiều lắm, không chừng lại thành sự thật á, a em quên anh với Phương thần vốn là thật mà. Tóm lại, hôm nay rất cảm ơn Vương đội! Lần sau em sẽ gửi anh mấy truyện khác! Hẹn gặp lại."

Nói xong Đới Nghiên Kỳ bỏ lại Vương Kiệt Hi một mình đứng trong gió, trong lòng ngổn ngang.

Hắn lặng lẽ gọi điện thoại cho Phương Sĩ Khiêm.

"Sĩ Khiêm này, Liên minh thay đổi rồi, em là nơi lưu nhận đồ thất lạc cũng có thể khiến cho tam quan đảo lộn."

Phương Sĩ Khiêm nghe mấy lời này vô cùng khó hiểu, suýt chút nữa ngồi máy bay quay trở về liền bảo vệ tiểu đội trưởng của mình.

9.

"Cho nên, hai người đã thảo luận xong chưa! Rốt cuộc cái nào là của ai!"

"Đã nói cái này là của anh đây."

"Vương Mắt Bự, cậu không nên tin tên tâm bẩn này, hãy tin tưởng lão phu!"

Tôi đều không tin có được không!

Tình huống hiện tại là Vương Kiệt Hi nhặt được hai bao thuốc lá, hai tiện nghiện thuốc của Hưng Hân đều bày tỏ là mình làm mất nên muốn tới chỗ Vương Kiệt Hi nhận lại, ai ngờ nháy mắt vì bao nào là của ai mà hai tên này nổi lên tranh chấp.

Thật ra cũng không trách bọn họ, vì hai bao này, có một bao là Trung Hoa, nhẹ hơn, bao còn lại là Hồng Mai, loại màu vàng.

Chênh lệch có hơi lớn.

"Vương Mắt Bự, cậu tỉ mỉ ngẫm lại xem, Ngụy Sâm hút nổi loại này sao? Ông ta chỉ dám mua một bao Hồng Mai hút vui chút thôi." Diệp Tu không chút ngập ngừng nói.

"Đờ mờ mày Diệp Tu, lão phu cũng có dòng dõi cao quý nhá! Chỉ có loại mày mới hút Hồng Mai thôi." Ngụy Sâm cũng hăm hở phản kích.

Tuy nhìn Hưng Hân lục đục nội bộ cũng vô cùng thú vị, nhưng bọn họ quấn lấy mình mãi thì chơi không vui tí nào. Mà nhìn bọn họ rõ là không ai định nhường ai, Vương Kiệt Hi đành lên tiếng.

"Chia một nửa cho nhau không được sao, vừa được Trung Hoa lại được Hồng Mai."

"Đùa gì thế! Vì sao phải chia cho nó!" x2

Vì mấy người là đồng đội chứ sao... Vương Kiệt Hi đột nhiên cảm thấy đám nhỏ nhà mình thật tốt, đều là tiểu thiên sứ. Đối mặt với hai lão ác ma này, một chút khách khí cũng không có.

"Còn cãi nhau nữa thì tôi sẽ gọi điện thoại cho chị chủ với Tô Mộc Tranh, họ hẳn là vẫn có năng lực chăm sóc hai người."

Nghe thấy lời Vương Kiệt Hi, Diệp Tu và Ngụy Sâm nháy mắt đã im lặng.

"Mắt Bự, anh đây cảm thấy phương pháp này của cậu không tệ." Diệp Tu biểu dương.

"Thật không hổ là đội trưởng Vi Thảo, cao minh! Rất cao minh!" Ngụy Sâm bật ngón cái.

Đúng là trở mặt còn nhanh hơn lật sách, đúng là vì Vinh Quang níu chân hai vị ảnh đế.

Vương Kiệt Hi đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, đột nhiên cảm thấy mình còn có năng lực trở thành ủy viên ban hòa giải.

10.

Đến bây giờ Vương Kiệt Hi vẫn nhặt được một đống đồ linh tinh.

Vào đội quốc gia còn có kỹ năng nhặt được đồ của tuyển thủ nước khác.

Tuy rất mệt rất phiền, nhưng hắn vẫn trước sau như một kiên trì.

Ai bảo hắn là Kiệt Hi ba ba mọi người đều kính yêu đây.

Vương Bất Lưu Hành cứ vậy mang theo bao tải đồ thất lạc của Liên minh bay về phía trước.

-END-
 
Last edited:

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#2
Vương Bất Lưu Hành cứ vậy mang theo bao tải đồ thất lạc của Liên minh bay về phía trước.
Ỏ ỏ ỏ ỏ ỏ dễ thương thế
 

Bình luận bằng Facebook