[Vương Dụ] Hương táo xanh (5)
Vương 28 tuổi mùa thi đấu thứ 14 x Dụ 16 tuổi mùa thi đấu thứ 2
Hoàng Thiếu Thiên dẫn đường, ba người lén lén lút lút đi vòng qua cửa chính Lam Vũ, trụ sở chính Lam Vũ có trình độ căn bản của một chiến đội lớn, gọn gàng hiên ngang tráng lệ, hoàn toàn không giống tòa lầu bám bụi còn rò rỉ nước trong ký ức của Dụ Văn Châu kia. Hoàng Thiếu Thiên che miệng thần thần bí bí thấp giọng bắn rap bên tai cậu: "Sao có phải là trông lợi hại hơn tòa lầu nhỏ mùa 2 của chúng ta nhiều không, sau này Lam Vũ chúng ta có tiền đồ thế nào đội trưởng anh không biết đâu! Riêng tiền của tôi với anh kiếm được ấy à, tốt xấu gì hết nửa tòa lầu này cũng do chúng ta xây nên đấy!" Cậu ta cụng bả vai Dụ Văn Châu: "Đội trưởng sau này anh rất lợi hại, chính bản thân anh cũng không biết anh lợi hại đến thế nào đâu!"
Dụ Văn Châu không nói gì, chỉ bất động ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao hơn hai mươi tầng trước mặt, không chớp mắt lấy một lần, mãi đến khi cổ cũng bắt đầu đau nhức mới chậm rãi theo sát hai người kia vào cửa lớn. Dọc đường cậu vẫn luôn bước rất chậm, quan sát rất chăm chú, tựa như muốn khắc ghi tất cả mọi thứ vào não mình vậy.
Lam Vũ nổi tiếng với sự cởi mở, tòa nhà cũng kế thừa thiết kế theo kiểu không gian mở. Sảnh vào mang chiều cao năm tầng đầy khí phái, trọng tâm của phòng khách chính là hình chiếu 3D triển lãm tất cả những nhân vật thẻ tài khoản chính thức bao năm qua, đội huy to lớn chậm rãi xoay tròn giữa trần nhà. Trên mặt tường cong bao quanh đại sảnh chính là bức tường lịch sử của chiến đội Lam Vũ, được ghi lại suốt từ mùa một cho đến mùa mười bốn. Dụ Văn Châu tiến lại gần cẩn thận nhìn hàng chữ đầu tiên, Hoàng Thiếu Thiên tụt lại phía sau hai bước, lấy cùi chỏ chọt chọt bên hông Vương Kiệt Hi: "Ai, anh ấy biết được bao nhiêu rồi?"
Vương Kiệt Hi kéo cổ áo ra để lộ dây chuyền mang nhẫn, Hoàng Thiếu Thiên mở to mắt hạ giọng: "Anh nói cho anh ấy biết hết rồi hả?"
Vương Kiệt Hi cũng hạ giọng, giống như hai người lớn đang sợ quấy rầy đến đứa trẻ đi tham quan viện bảo tàng: "Bằng không thì sao tôi giải thích được chuyện em ấy thức dậy trong nhà một người đàn ông khác như này chứ."
Hoàng Thiếu Thiên trông khá lo lắng: "Anh có từng nghe qua cái gì mà, gọi là nghịch lý ông nội phải không, tôi trở về quá khứ giết chết ông nội tôi, vậy rốt cuộc tôi còn tồn tại hay không, gì đó đó." Cậu ta nhìn qua bóng lưng Dụ Văn Châu: "Anh nói xem nếu bây giờ chúng ta nói cho anh ấy biết hết tất cả, liệu anh ấy có mang những ký ức này trở về không? Lỡ đâu ảnh hưởng tới lịch sử thì sao bây giờ? Aizz." Cậu ta đột nhiên nổi lòng cảnh giác, hung hăng ấn bả vai Vương Kiệt Hi: "Anh sẽ không truyền bá tư tưởng xấu xa gì cho anh ấy đấy chứ, tốt nhất là anh đừng có lừa anh ấy trở về chuyển nhượng sang Vi Thảo."
Vương Kiệt Hi lấy tay cậu ta xuống: "Tôi không nghĩ nhiều thế, cậu nghĩ xem, nếu cậu chẳng biết gì mà tự dưng xuyên qua mười mấy năm, người bên cạnh cậu thì cứ chơi trò bí hiểm với cậu, không nói cho cậu biết gì cả, cậu hài lòng sao? Bất kể sau này thế nào, bây giờ em ấy hỏi gì thì trả lời cái đó là được rồi, tránh cho em ấy tự mình mò mẫm."
Trong lúc hai người nói chuyện Dụ Văn Châu đã đi dọc một vòng mặt tường, đi đến vị trí đỉnh đầu ghi mùa thứ sáu thì lập tức đứng nguyên tại chỗ.
Hoàng Thiếu Thiên lại thụi thụi Vương Kiệt Hi bên cạnh mình: "Nhìn phản ứng này, anh không nói với anh ấy sao?"
Vương Kiệt Hi lại đẩy tay cậu ta ra: "Để dành cho cậu biểu diễn bản lĩnh."
Hoàng Thiếu Thiên im lặng mấy giây, giơ nắm tay nặng nề nện vào vai Vương Kiệt Hi bên cạnh: "Đủ ý tứ."
Cậu ta lập tức hít sâu một hơi, chạy tới bên cạnh Dụ Văn Châu, song song đứng nhìn ánh sáng lưu động trên tường với cậu.
Khái niệm bức tường lịch sử chiến đội cũng không phải sáng tác độc đáo của mỗi Lam Vũ, nhưng trong cả quá trình tham gia, Dụ Văn Châu đã đưa ra một khái niệm thiết kế rất độc đáo. Dưới mỗi một bức ảnh, mỗi một video, cậu kiên trì đặt một vật thực có thể chạm vào. Ví dụ, dưới hình ảnh của tòa nhà cũ mùa đầu tiên được khảm một mảnh gạch men tróc được gỡ từ trên tòa nhà ra, còn dưới bức ảnh buổi họp báo ra mắt của ba thành viên mùa thứ tư là một tờ giấy chứng nhận đăng ký của ba người được đóng khung trong kính.
"'Tôi có thể cảm nhận được những ký ức này trên da thịt, như khi băng qua những cánh cửa kính trong suốt.'*' Trước khi chính thức mở cửa, Dụ Văn Châu dẫn Vương Kiệt Hi đến một lần, tiếng bước chân vang vọng trong đại sảnh trống rỗng. Dụ Văn Châu một tay đút túi, một tay nâng lên đặt trên tường, ngón tay thon dài theo cậu chậm rãi lướt qua bức tường không ngừng biến hóa: "Ký ức không nên chỉ là một đoạn cảm giác mờ mịt, mà hẳn nên là một đoạn xúc giác có thể ngược dòng tìm hiểu. Khi mọi người đến nơi đây, em mong bọn họ có thể sờ vào thứ chúng em đã từng sờ qua, như cùng chúng em đi qua con đường những năm ấy. Chúng ta không nên chỉ dùng não để hồi tưởng lại ký ức, mà hẳn nên dùng cả cơ thể để nhớ lại chúng."
Cậu quay đầu lại cười với Vương Kiệt Hi: "Em hi vọng anh cũng dùng cơ thể ghi nhớ em, ghi nhớ cảm giác em dưới đầu ngón tay anh. Vậy nên về món quà kỷ niệm năm nay, em tính cắt một miếng da xuống tặng cho anh."
Vương Kiệt Hi: "…"
Hoàng Thiếu Thiên theo bên cạnh lộ ra vẻ mặt dữ tợn.
Ánh mắt Dụ Văn Châu quét qua quét lại gương mặt hai người bọn họ, khó mà tin nổi: "Em đùa thôi."
Đêm ngày kỷ niệm đó, Vương Kiệt Hi mở chiếc hộp Dụ Văn Châu tặng, lấy ra một chiếc áo sơ mi màu trắng xám, trong túi bên trên ngực là một chú cá màu lam nhạt do chính tay Dụ Văn Châu thêu lên, còn hộc ra hai cái bong bóng nho nhỏ. Vương Kiệt Hi thay sang chiếc áo sơ mi này, ánh mắt Dụ Văn Châu lấp lánh trong căn phòng chỉ bật một chiếc đèn nhỏ, giơ tay ấn lên con cá nhỏ trên ngực anh.
"'Nhìn vào chính anh, ghi nhớ em'**."
Dưới tấm ảnh chụp chung khi đoạt giải quán quân vào mùa thi đấu thứ sáu, khảm một chiếc cúp phiên bản thu nhỏ. Dụ Văn Châu nhìn tấm hình kia không chớp mắt, nhìn chính mình 20 tuổi đứng chính giữa giơ cao chiếc cúp, sau đó cẩn thận từng li từng tí nâng tay, thử thăm dò duỗi về phía trước, ngón tay khẽ run cuối cùng cũng chạm vào bề mặt lạnh bóng của chiếc cúp. Dụ Vâu Châu nhẹ nhàng hít vào một hơi, lại chậm ra thở ra, hiếm khi Hoàng Thiếu Thiên đứng cạnh cậu không nói một lời nào, duỗi cánh tay ôm lấy bả vai Dụ Văn Châu, nặng nề vỗ vỗ.
Vương Kiệt Hi tay phải khoác áo khoác Dụ Văn Châu, tay trái xách túi Dụ Văn Châu, đứng cách ba bốn bước phía sau hai người, ngẩng đầu nhìn về phía đội huy Lam Vũ sáng lấp lánh. Giờ phút này, anh chợt cảm thấy nhớ Dụ Văn Châu 28 tuổi hơn bao giờ hết, là Dụ Văn Châu thuộc về anh kia. Không biết có phải Dụ Văn Châu đã trao đổi thời không với chính mình trong mùa giải thứ hai hay không, hay là hiện trong một thời không song song khác, cậu của 17 tuổi cũng đã xuyên qua khoảng thời gian 11 năm tới rồi. Anh cứ mặc sức nghĩ, liệu Dụ Văn Châu 28 tuổi cũng có thể đưa mình 17 tuổi đến đại sảnh Vi Thảo hay không, đi xem bức tường kỷ niệm quán quân của Vi Thảo, nhìn Vương Kiệt Hi trẻ tuổi nóng tính, phong nhã hào hoa, đứng bên cạnh anh nói với anh: "Dù cậu là đối thủ của tôi, nhưng tôi vẫn luôn muốn nói cho cậu biết, cậu vẫn luôn là niềm kiêu hãnh của tôi."
Dụ Văn Châu 16 tuổi đi cùng với Hoàng Thiếu Thiên tới điểm cuối trên bức tường lịch sử chiến đội. Sau khi Lam Vũ lần nữa đoạt được giải vô địch Vinh Quang vào mùa thứ mười hai, Hoàng Thiếu Thiên tuyên bố giải nghệ. Dụ Văn Châu nhìn chiếc cúp nhỏ màu vàng giống nhau như đúc kia, im lặng, Hoàng Thiếu Thiên đứng bên cạnh nói: "Thật ra lúc đó anh, tôi nói là cậu của lúc đó, đã từng hỏi tôi có muốn đặt chút vật gì của mình lên không, đội phục của tôi băng rôn trong buổi họp báo giải nghệ gì gì đó, nhưng tôi cảm thấy vẫn cứ đặt cúp là được rồi." Cậu ta gõ gõ chiếc cúp nho nhỏ kia, mặt vẫn tràn trề phấn chấn hệt như Kiếm Thánh năm đó: "Tôi vẫn hi vọng khi mọi người nhắc đến Lam Vũ ở mùa thi đấu thứ mười hai có thể nhớ đến việc Lam Vũ bắt được quán quân đầu tiên, sao lại phải nhớ chuyện tôi đã giải nghệ, đừng để đến lúc đó cả đám người đứng đây khóc cứ như hiện trường buổi tưởng niệm gì gì, cầm quán quân giải nghệ tôi còn vui vẻ biết bao nhiêu đây nè, ha ha."
Dụ Văn Châu sờ sờ chiếc cúp nhỏ kia, đột nhiên xoay người hỏi Vương Kiệt Hi vẫn luôn đứng sau cách họ không xa không gần: "Anh cũng đã giải nghệ?"
Vương Kiệt Hi gật gật đầu, Hoàng Thiếu Thiên ở bên cạnh tẫn chức tẫn trách giảng giải: "Lão Vương lui còn sớm hơn tôi một năm đó, nói thật bằng trạng thái kia anh ta có thể chống đánh hết cả mùa thứ mười một là tôi đã cảm thấy như chứng kiến kỳ quan thứ tám của thế giới rồi, chẳng phải chỉ là cầm quán quân giải nghệ sao nhìn qua là biết học tôi…"
Vương Kiệt Hi lười để ý đến cậu ta.
Đoạn cuối cùng trên bức tường lịch sử chiến đội là kỳ Ngôi Sao Cuối Tuần một tuần trước, để lại một khoảng trống dài "Tương lai có hi vọng" phía sau. Dụ Văn Châu xem hết chữ cuối cùng, phát hiện một chuyện: "Hình như tôi còn chưa giải nghệ."
"Ây." Hoàng Thiếu Thiên đột nhiên cứng họng, có chút luống cuống tay chân.
Dụ Văn Châu thấy cậu ta thế này liền hiểu: "Sẽ không phải là tôi dự định thi nốt mùa này sẽ giải nghệ chứ?"
Sự thật chứng minh dù là Dụ Văn Châu lúc trước hay Dụ Văn Châu hiện tại đều là dạng tồn tại Hoàng Thiếu Thiên đấu không lại. Cậu ta đảo tròn mắt, nhìn về phía Vương Kiệt Hi bằng ánh mắt cầu cứu.
Vương Kiệt Hi oán thầm giờ thì lại nghĩ tới tôi, tiến lên dành ra một tay trống vòng lấy hông Dụ Văn Châu: "Em đã xác định hết mùa thi đấu này thì sẽ đến trụ sở Liên minh nhậm chức."
Hoàng Thiếu Thiên biểu cảm khoa trương làm khẩu hình miệng mấy câu mắng người với anh, Vương Kiệt Hi chỉ xem như không nhìn thấy. Anh không hề cảm thấy đây là chuyện gì đáng để tị hiềm, như khi Dụ Văn Châu báo cho anh biết tin này, anh đã nói như vậy: "Từ mùa đầu tiên đến mùa mười bốn, trước đây chưa ai có thể làm được, từ nay về sau cũng không ai có thể làm được. Em là một đoạn truyền kỳ, Dụ Văn Châu, em làm được điều rất nhiều người bọn anh đều không làm được."
Dụ Văn Châu run lên, đột nhiên xoay người ôm chặt lấy hông Vương Kiệt Hi, chôn mặt vào người anh. Hoàng Thiếu Thiên lại lộ ra vẻ mặt dữ tợn, dùng một Kiếm Ảnh Bước nhanh chóng rời khỏi hiện trường. Vương Kiệt Hi vòng tay ôm lấy tấm lưng đơn bạc của thiếu niên, ngón tay cái đặt lên khối xương nhô nhô trên gáy cậu, cúi đầu hôn cái trái và con mắt lộ ra khi cậu ngẩng đầu. Anh biết Dụ Văn Châu 16 tuổi cần nghe được những gì.
"Em làm rất tốt, Dụ Văn Châu, em chỉ cần kiên trì một chút nữa thôi, sẽ tốt ngay thôi."
Xem hết bức tường lịch sử chiến đội, Hoàng Thiếu Thiên lại kiến nghị có muốn lên phòng huấn luyện đi dạo hay không, khi nói xong lời này còn nhìn về phía Vương Kiệt Hi đi phía cuối đầy đe dọa, cứ như tất cả trận thi đấu lớn nhỏ hữu nghị luyện tập luận bàn mười mấy năm qua đều đánh vô ích vậy. Vương Kiệt Hi không cho là gì, trái lại bản thân Dụ Văn Châu lại từ chối: "Còn chưa biết liệu tôi có mang theo những ký ức này trở về hay không, dù cảm giác rằng tất cả những chuyện quan trọng đều đã bị tiết lộ sạch hết rồi." Cậu ngẩng đầu nhìn tay vịn thang máy thật dài, dòng điện dùng tốc độ không đổi đẩy từng ô vuông nhỏ màu đen hướng lên trên, biến mất ở nơi Dụ Văn Châu không nhìn thấy: "Nhưng tôi vẫn muốn giữ chút kỳ vọng cho tương lai của mình."
Lúc rời đi Hoàng Thiếu Thiên kiên trì muốn đưa tiễn bọn họ một đoạn đường, Vương Kiệt Hi nói: "Tỉnh lại đi, cái xe kia của cậu ngồi ba người được à?"
Hoàng Thiếu Thiên nhìn anh kỳ quái: "Ai nói muốn chở anh? Anh đừng có thiếp vàng lên mặt mình có được không, xế yêu của tôi anh ngồi được à? Đội trưởng cậu muốn đi đâu tôi dẫn cậu đi, ai đó tự đón xe đi ha không có tiền thì cũng có thể đi bộ ha."
Vương Kiệt Hi vô cùng thong dong, nhẹ nhàng vỗ lên lưng Dụ Văn Châu: "Đi đi, chú Hoàng Thiếu Thiên của em muốn chở em đi một đoạn đường kìa."
Hoàng Thiếu Thiên đang tính nổi giận mắng anh gọi ai là chú thì liền thấy Dụ Văn Châu bị vỗ lảo đảo hai bước, lập tức cố sức kéo tay áo Vương Kiệt Hi lại, chưa kể sau đó còn chôn mặt vào sau khuỷu tay anh, chỉ lộ ra nửa con mắt cảnh giác.
Hoàng Thiếu Thiên: "…"
McLaren ầm ầm chở cựu Kiếm Thánh với vẻ mặt vặn vẹo khó có được sự im lặng hiếm hoi chạy đi như một làn khói. Vương Kiệt Hi lấy điện thoại di động ra, hỏi Dụ Văn Châu: "Em còn muốn đi đâu nữa?"
Dụ Văn Châu nắm ống tay áo của anh không nói gì.
Vương Kiệt Hi Hồi suy nghĩ một chút, dò hỏi: "Đến nhà em nhìn xem?"
Dụ Văn Châu cúi đầu nói: "Em sợ… Em sợ dọa đến cha mẹ mình."
Vương Kiệt Hi an ủi cậu: "Chỉ đứng nhìn từ xa thì không sao đâu."
Dụ Văn Châu lại từ chối một hồi, nhưng dù sao cậu vẫn là một đứa nhỏ, cuối cùng vẫn là cám dỗ của gia đình chiến thắng mọi suy nghĩ sâu xa, báo một địa điểm.
Vương Kiệt Hi gọi xe, sau khi hai người lên xe, lái xe dùng giọng Quảng Châu đặc sệt xác nhận với hai người bọn họ: "Khu cư xá XX sao?"
Dụ Văn Châu sững sờ, tính nói chuyện theo phản xạ có điều kiện, Vương Kiệt Hi lại giành trước đáp lại: "Vâng ạ, phiền bác."
Dụ Văn Châu bắt lấy tay anh, thấp giọng nói: "Kia không phải nhà của em."
"Bây giờ thì phải." Vương Kiệt Hi nắm chặt tay cậu, xoa xoa ngón cái lên hổ khẩu của cậu dỗ dành: "Mấy năm trước nhà em đã dọn đi."
Dụ Văn Châu chớp chớp mắt: "Anh đã từng qua nhà em à?"
Vương Kiệt Hi tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn rất thả lỏng: "Quay về với em bao nhiêu năm thế rồi, em cứ nói thử xem."
Dụ Văn Châu nhìn tài xế chỉnh âm lượng lên đến mức lớn nhất đang có chút hăng hái hóng chuyện nhà chuyện cửa, hạ giọng hỏi: "Ba mẹ em bọn họ… Tiếp nhận chúng ta?"
Vương Kiệt Hi vươn tay nắm chặt bàn tay còn lại của cậu, theo khe hở trượt vào mười ngón đan nhau với tay cậu, cười cười: "Không phải em nên là người rõ ràng nhất sao? Chuyện em muốn làm, nhất định sẽ làm được."
Tay của anh rất lớn, gần như có thể bao trọn cả tay Dụ Văn Châu, một loại tình cảm ấm áp chân thực không ngừng truyền đến từ lòng bàn tay dính nhau của cả hai. Dụ Văn Châu cúi đầu nhìn hai bọn họ tay trong tay, ngẩng đầu cười với Vương Kiệt Hi: "Ấy là vì em biết rõ đó là điều anh muốn làm, thế nên em mới nhất định sẽ làm được."
Vương Kiệt Hi thoáng chốc hoảng hốt, như thấy được cậu năm 28 tuổi trên gương mặt thiếu niên 16 tuổi non nớt này.
Cư xá XX cũng là một cái tên không tồn tại trong trí nhớ của Dụ Văn Châu, thế nên sau khi tài xế lái đến trước cổng bảo vệ khu cư xá cậu mới ý thức được đây là một khu cư xá cao cấp được bảo vệ rất nghiêm ngặt. Vương Kiệt Hi chỉ cho cậu tầng mà nhà cậu ở, Dụ Văn Châu tiếc nuối niết niết ngón tay anh: "Vẫn là đừng lên vậy."
Vương Kiệt Hi cùng cậu tản bộ dưới công viên hai vòng, Dụ Văn Châu đột nhiên nói: "Muốn uống trà."
"Anh biết có mấy tiệm em thường hay đi." Vương Kiệt Hi lấy điện thoại di động ra tra địa chỉ cho cậu nhìn, Dụ Văn Châu níu tay anh nhìn một chút tỏ vẻ đồng ý. Vương Kiệt Hi lại mở phần mềm gọi xe bắt đầu gọi xe. Dụ Văn Châu đứng tại chỗ thử nhón chân nhìn xung quanh, đột nhiên mạnh mẽ siết chặt tay anh.
"Sao thế?" Vương Kiệt Hi nghi hoặc nhìn cậu, phát hiện Dụ Văn Châu đang nhìn chằm chằm vào cửa một tòa chung cư. Anh lần theo ánh mắt của cậu nhìn lại, một cặp vợ chồng nhìn đã thoáng đứng tuổi đang dắt tay nhau bước ra từ bên trong.
Anh im lặng thu mắt về, nắm chặt tay Dụ Văn Châu an ủi: "Không sao, bọn họ không nhìn thấy chúng ta."
Dụ Văn Châu gần như không thể nghe được những gì anh nói, trong mắt cậu chỉ còn biết cha mẹ của mình. Sau mười hai năm, nhìn đầu cha đã mọc thêm rất nhiều tóc bạc rồi, trong khi mẹ của cậu thì lại có vẻ thấp đi một chút, năm tháng lưu lại trên mặt họ những dấu vết rõ ràng hơn nhiều so với những người trẻ. Mẹ cầm mấy cái túi bảo vệ môi trường lải nhải với cha, cảnh tượng như vậy rất quen thuộc với Dụ Văn Châu, đây là họ tính đi mua đồ ăn. Giờ khắc này, biểu hiện giả dối mà Dụ Văn Châu vẫn luôn cố gắng duy trì sụp đổ chỉ trong phút chốc, sự sợ hãi mê man cảm giác không an toàn suốt cả nửa ngày đều xông thẳng lên đầu: Dù cỏ giả vờ bình tĩnh đến đâu đi chăng nữa, cậu cũng chỉ là một thiếu niên 16 tuổi đột nhiên một mình xuyên qua không gian khác. Cảm giác tủi thân tràn trề gần như làm tầm mắt cậu mờ đi, cậu vô thức bước về phía trước một bước dài, muốn nhào vào vòng tay của cha mẹ, nhưng bàn tay của cậu lại bị giữ chặt. Mắt thấy cha mẹ sắp đi ra khỏi cổng cư xá, Dụ Văn Châu gấp đến độ kéo mạnh tay mình ra ngoài, Vương Kiệt Hi dùng hết sức kéo lấy tay cậu, thấp giọng quát: "Dụ Văn Châu!"
Dụ Văn Châu mắt điếc tai ngơ, vẫn cứ đưa lưng về phía anh, dùng sức kéo tay mình ra ngoài: "Buông!"
"Dụ Văn Châu!" Vương Kiệt Hi chìa cánh tay kia ôm eo cậu: "Em bình tĩnh một chút!"
"Sao em có thể bình tĩnh được?" Dụ Văn Châu dùng sức quay đầu lại, hốc mắt đã đỏ ửng cả lên: "Anh bảo em phải làm sao bình tĩnh đây! Đó là cha mẹ em! Dựa vào cái gì anh không cho em qua!"
Cậu như một con mèo hoang tuyệt vọng cong lưng lên, tràn ngập phẫn nộ, lại tràn ngập bi thương. Vương Kiệt Hi bắt lấy bả vai cậu kéo cậu vào lồng ngực mình, một tay đặt bên hông cậu một tay đặt sau ót cậu, chụp cứng cả người cậu vào vòng ôm của mình: "Anh biết, anh biết." Anh thì thầm lặp đi lặp lại vào tai cậu thiếu niên đang liều mạng muốn đẩy anh ra hết lần này đến lần khác: "Nhưng bây giờ em qua đó, chỉ dọa bọn họ sợ thôi. Cha mẹ lớn tuổi rồi, không tiếp thu nổi."
Dụ Văn Châu cúi đầu mặc kệ, cứ đẩy anh ra, nhưng dù cậu có trốn tránh thế nào đi chăng nữa thì trong tim cậu vẫn luôn có một giọng nói càng lúc càng vang vọng. Đúng vậy, bây giờ qua đó chắc chắn chỉ bọn họ sợ thôi, dù sao trong nhận thức của bọn họ, con của mình hẳn là một người đàn ông 28 tuổi đã có gia đình, mà không phải là một thiếu niên 16 tuổi khóc sướt mướt. Kia là cha mẹ của cậu, nhưng cũng không hoàn toàn thế: Bọn họ là cha mẹ của Dụ Văn Châu 28 tuổi, không phải Dụ Văn Châu 16 tuổi. Dụ Văn Châu kiệt sức không giãy giụa trong vòng tay anh nữa, toàn thân cậu như bị rút sạch sức lực, tay chân lạnh buốt. Lúc ở thành phố B, cậu chỉ muốn trở về nhà, trở lại nhà mình ở thành phố G, nơi có ngôi nhà sẽ chấp nhận cậu ngay cả khi cậu bị cả thế giới bỏ rơi. Nhưng bây giờ, cậu mới đột nhiên sực nhận ra, đây cũng không phải nhà của cậu. Trong thế giới lạ nơi cậu đột nhiên bị ném vào này, không có bất kỳ ai thuộc về cậu, cậu lẻ loi một mình, chẳng có cái gì cả.
Bản thân mình đã không còn nhà từ lâu rồi.
Vương Kiệt Hi nhận thấy ngực mình có chút ẩm ướt thì cúi đầu nhìn. Dụ Văn Châu không nhúc nhích, không nói một tiếng nào, chỉ mở to đôi mắt trống rỗng rơi lệ. Nỗi đau như dao cắt lại truyền đến, Vương Kiệt Hi cẩn thận nâng mặt Dụ Văn Châu lên, sợ dùng sức quá mạnh sẽ ấn ra mấy vết nứt, anh dùng ngón cái nhẹ nhàng lau đi nước mắt chảy trên mặt cậu: "Không sao đâu, Văn Châu, không sao… Anh đang ở đây, anh vẫn còn ở đây."
Đôi mắt tan rã của Dụ Văn Châu từ từ tập trung vào mặt anh, chậm chạp chớp chớp mắt như không nhận biết anh, cứ như vừa tỉnh lại từ một cơn mơ dài.
Cậu vẫn còn ở đây, Vương Kiệt Hi vẫn còn ở nơi này. Người này này —— Dụ Văn Châu nghĩ đến lần đầu tiên cậu nói với Vương Kiệt Hi mình muốn về nhà, anh đã trả lời "Đây chính là nhà của em". Cách Vương Kiệt Hi đối xử với cậu tự nhiên như thế, khiến cho cậu thường xuyên quên rằng mình là người chuyển kiếp đến, mãi đến khi nhìn thấy vẻ khiếp sợ của Hoàng Thiếu Thiên, lại thấy cha mẹ của mình, cậu mới nhớ tới việc mình mới là kẻ ngoại lai của thế giới này, cậu không bình thường, sẽ dọa đến người khác.
Nhưng Vương Kiệt Hi sẽ không bị dọa, anh rất chững chạc, rất thành thục, rất đáng tin cậy, Dụ Văn Châu nói với anh điều gì anh cũng sẽ lắng nghe, Dụ Văn Châu muốn làm gì anh cũng sẽ dẫn cậu đi làm. Cậu tỉnh lại trên giường Vương Kiệt Hi, sau mười mấy tiếng, thế mà Vương Kiệt Hi vẫn ở bên cạnh cậu. Vương Kiệt Hi sẽ không đi, Vương Kiệt Hi yêu cậu. Dụ Văn Châu bình tĩnh nhìn anh, lưng cậu cảm giác được lực cánh tay từ cái ôm của anh. Xuyên vòng nhẫn, bàn chải đánh răng xanh lam xanh lá bày cạnh nhau, tấm ảnh chụp nụ hôn bên bờ biển bày trên tủ đầu giường trong phòng ngủ. Vương Kiệt Hi nói với cậu: "Anh ở đây, em sẽ không sao đâu." ay và môi, mắt và trái tim, Vương Kiệt Hi thuộc về cậu.
Cậu giơ hai tay lên, hung hăng giật cổ áo của Vương Kiệt Hi xuống, nặng nề cắn lên môi anh. Vương Kiệt Hi vòng tay ôm lưng cậu, kiên nhẫn, bao dung hôn môi cậu. Cậu nói trong hương hơi thở táo non: "Em muốn trở về nhà. Về nhà của chúng ta."
Bọn họ mua vé chuyến bay sớm nhất trở về thành phố B, đến khi về nhà thì ngoài cửa sổ đã chuyển sang màn đêm sâu thẳm. Cả ngày Dụ Văn Châu ngồi gần mười tiếng máy bay, xương cả thân đã sắp rã hết cả ra, vừa vào cửa cậu đã mệt mỏi dựa vào tường, suýt chút đã vừa đứng vừa ngủ thiếp đi mất. Vương Kiệt Hi bảo vệ đầu cậu, ôm cậu tựa vào người mình: "Tắm rửa rồi ngủ tiếp."
Dụ Văn Châu bị cơ buồn ngủ vây khốn, mơ mơ hồ hồ, mắt nhắm lại muốn nằm ngửa xuống, sau đó hai chân rời khỏi mặt đất, cả người cậu bị ôm ngang lên, vững vàng băng qua phòng khách, đi lên cầu thang. Khi tiếng nước vang lên cậu mới thoáng tỉnh táo lại một chút. Vương Kiệt Hi quay lưng lại với cậu, tay áo len màu đen xắn lên tới khuỷu tay, cúi xuống để xả nước cho bồn tắm, sau đó lại quay qua cởi vớ cho cậu. Bồn rửa trong phòng tắm chính quá lớn, Dụ Văn Châu chìm cả vào đó, như một con mèo Ragdoll thích nằm bẹp trong đó ngủ, để lộ một đoạn mắt cá chân nhỏ gầy và bàn chân có thể được giữ trong lòng bàn tay. Bồn tắm đổ đầy nước nóng bắt đầu tỏa hơi nước, Dụ Văn Châu mở rộng hai cánh tay với Vương Kiệt Hi, Vương Kiệt Hi lại chỉ giúp cậu cởi bỏ mấy nút áo ngay trước ngực, rồi liền chỉ vào bồn tắm nói: "Đã để khăn ở đấy cho em rồi, một chút nữa anh sẽ đặt đồ ngủ ngoài cửa, em tự ra mặc nhé." Xong thì anh lập tức xoay người ra ngoài, còn rất tri kỷ để lại một khe hở cho cửa phòng tắm.
Dụ Văn Châu sững sờ bò dậy khỏi bồn tắm cởi bỏ quần áo, nhìn về phía cơ thể nhỏ gầy của mình trong gương, có lẽ đã hiểu vì sao Vương Kiệt Hi không giúp cậu cởi quần áo. Cậu không khỏi cười thầm, cảm thấy Vương Kiệt Hi có chút gen truyền thống từ trong xương. Cậu ngâm mình vào nước nóng, thoải mái đến híp cả mắt. Nước nóng rửa đi cơn mỏi mệt cả một ngày, khi bò lên lại tinh thần cậu đã khá hơn nhiều. Cậu lau khô cơ thể, khi đi ra ngoài liền thấy quả nhiên trong chiếc giỏ trúc có đặt một chiếc áo thun màu xanh nhạt. Dụ Văn Châu cầm mặc lên người, hẳn là quần áo của mình trong tương lai, vạt áo hơi dài, khó khăn lắm mới có thể che đi gốc đùi. Cậu im hơi lặng tiếng giẫm lên thảm phòng ngủ chính đi ra ngoài, hỏi Vương Kiệt Hi: "Hình như anh không lấy quần cho em."
Vương Kiệt Hi đang đổi bao gối nghe vậy động tác cứng đờ, hiếm khi lộ ra vẻ lúng túng ngàn năm có một: "… Quên mua rồi."
Dụ Văn Châu cúi đầu nhìn hai chân mình đang phơi trụi ra đấy, bỗng nhiên tỉnh ngộ cầm vạt áo kéo xuống dưới, ánh mắt tránh né không dám nhìn vào Vương Kiệt Hi.
Vương Kiệt Hi oan rất oan. Lúc nhờ người đi mua quần áo anh chỉ nghĩ là mình sẽ ở lại nhà bên thành phố G với Dụ Văn Châu, ở đó vẫn còn giữ bộ đồ ngủ mà em gái Dụ Văn Châu để lại khi ở tạm lần trước, vậy nên anh hoàn toàn không nghĩ tới việc mua đồ ngủ này, này thật sự không liên quan gì đến suy nghĩ không thuần khiết cả. Giờ anh lại cảm thấy rất may mắn vì người yêu 28 tuổi không có ở đây, nếu không nhất định cậu sẽ lại ném cho anh một ánh mắt mập mờ. Anh mặt không cảm xúc đặt gối của mình trở lại giường, vỗ nhẹ vào chăn: "Buồn ngủ thì đi ngủ sớm chút đi."
Sau đó mạnh mẽ bước chân ra ngoài, Dụ Văn Châu gọi giật anh lại: "Anh không tắm sao?"
Bước chân Vương Kiệt Hi chớp mắt dừng lại, anh cũng không quay đầu mà chỉ ném lại một câu "Ra ngoài tắm" xong rồi lại tiếp tục rời khỏi cái nơi xấu hổ này nhanh hơn nữa.
Dụ Văn Châu chậm chạp nhận ra có thể là anh đang xấu hổ thì suýt chút cười gập cả người, lảo đảo đi đến bên giường quẳng mình vào tấm nệm mềm mại. Mới vừa rồi khi thấy Vương Kiệt Hi đổi bao gối, cậu suy đoán bao gối bị đổi đi kia thuộc về chính mình trong tương lai, giờ tới gần ngửi ngửi quả nhiên chỉ có mùi của nước giặt quần áo. Ngoài cánh cửa rộng mở truyền đến tiếng nước mơ hồ, Dụ Văn Châu nhanh chóng liếc mắt nhìn ra cửa, bụp một phát vùi mặt vào một cái gối khác, hít sâu một hơi, quả nhiên lại là hương táo xanh quen thuộc. Khi nãy ở trong phòng tắm cậu đã để ý rồi, phát hiện ra trừ các loại sữa rửa mặt dưỡng thể ra, các sản phẩm rửa mặt chính khác đều mang mùi táo xanh, kỳ thật rất khó tưởng tượng người như Vương Kiệt Hi lại thích hương vị như vậy, nhưng hương vị này trên người anh lại rất hài hòa một cách lạ kỳ. Dụ Văn Châu trở mình trên giường, kéo gối vào lòng ôm, vùi đầu vào nó hít một hơi như ăn trộm, lại hít một hơi, trái tim đập bịch bịch bịch, chăn xoắn lại một chỗ, cọ cọ vào ga giường mềm mại. Phát hiện mình nổi phản ứng gì đó khi trời đã tối, Dụ Văn Châu mau chóng nhét gối trở về, lại không biết nên làm cái gì bây giờ. Cậu chôn mình vào chăn như đà điểu, cố gắng ép mình tỉnh táo lại, kết quả chăn bịt đầu làm cho hương táo xanh lại càng bành trướng hơn, không cách nào bỏ qua được. Dụ Văn Châu giằng co cả nửa ngày, trừ việc ngày càng đổ nhiều mồ hôi ra thì chẳng có chút hiệu quả nào cả, còn có hơi thiếu dưỡng khí. Cậu mạnh mẽ xốc chăn lên, hít thở gấp hai ngụm không khí mới mẻ, chẳng dễ gì mới giúp cái đầu mơ màng hỗn loạn khôi phục chút tỉnh táo, cậu mới ý thức chỗ cạnh mình đặc biệt tối.
Dụ Văn Châu chớp chớp mắt trong bóng tối, là Vương Kiệt Hi đến tắt đèn sao? Cậu dùng tay chân có chút nhũn ra bò dậy khỏi giường, muốn xuống giường đi tìm anh, nhưng mới vừa xoay người đã bị đóng đinh.
Bên cửa sổ có người.
Cứ như một màn buổi sáng tái diễn, chỉ là người đến không ôm một cánh tay dựa vào tường như Vương Kiệt Hi, mà là ngồi trên bục cửa sổ nổi, chân tùy ý buông thõng trên sàn nhà. Ánh trăng hôm nay phá lệ sáng ngời chiếu vào sau lưng người đó, như khoác lên thân người đó một tầng lụa mỏng oánh nhuận, thắp sáng lên gương mặt người đến. Dụ Văn Châu cảm thấy hít thở không thông. Cậu biết người này, nói đúng ra, cậu chưa bao giờ gặp người này, nhưng cũng vô cùng quen thuộc với người này: Anh ta tồn tại trên đủ mọi biển quảng cáo lớn nhỏ, trên bức tường lịch sử chiến đội Lam Vũ, trong khung ảnh ở khắp mọi nơi.
Anh ta là cậu trong tương lai, là người của thời không này, là một chủ nhân chân chính khác của chính căn phòng này, Dụ Văn Châu 28 tuổi.
Chuyện này quả là như gặp quỷ, tim Dụ Văn Châu bắt đầu đập loạn. Sao anh ta lại ở đây, chẳng lẽ anh ta vẫn luôn ở đây? Đối phương không nhúc nhích, chỉ bình thản chăm chú nhìn cậu, nhưng khác với cách nhìn không nói lời nào của Vương Kiệt Hi, Dụ Văn Châu không cảm nhận được chút sức mạnh nào từ ánh mắt này, chỉ cảm thấy lạnh thấu xương. Cậu lấy lại bình tĩnh, cẩn thận hỏi: "… Sao anh lại ở đây?"
Dụ Văn Châu 28 tuổi nhìn cậu, sau đó liền im lặng cười cười.
"Sao tôi lại ở đây?" Anh ta nói, giọng trầm thấp ôn hòa, là giọng thuộc về một người đàn ông thành thục gần ba mươi: "Sao tôi lại không nên ở đây? Trái lại là cậu đấy, sao cậu lại ở đây?"
Dụ Văn Châu phí công há miệng, chỉ phát ra một âm tiết đơn bạc: "Em…"
Người đàn ông lắc đầu.
"Hình như cậu đang hiểu lầm gì rồi." Anh ta vẫn rất bình tĩnh nói: "Nhà thành phố G không phải nhà của cậu, đây cũng không phải nhà của cậu. Ở đây không có gì thuộc về cậu. Nơi cậu ở là nhà tôi, nơi cậu ngủ là giường tôi, người cậu vuốt ve là chồng tôi. Cậu không thuộc về nơi này."
Dụ Văn Châu nhìn anh ta chằm chằm, khó tin đáp lại: "… Nhưng mà anh là em."
Người đàn ông co ngón trỏ lại đỡ trán, khóe miệng thoáng cong lên.
"Cậu cho rằng để tạo nên một người độc nhất, thứ gì tạo nên điểm khác biệt giữa người đó với những người khác?"
Dụ Văn Châu nghĩ nghĩ: "Ký ức?"
Người đàn ông gật đầu: "Không sai, là ký ức. Người tồn tại do ký ức cấu thành, xây dựng tương lai dựa trên quá khứ và hiện tại. Có toàn bộ ký ức của một người, ở một mức độ nào đó, là trở thành người đó. Vì vậy…" Anh ta mở lòng bàn tay ra: "Tôi có tất cả những ký ức của cậu, mà cậu thì không. Nói cách khác, tôi là cậu, nhưng cậu cũng không phải là tôi."
Giờ khắc này Dụ Văn Châu đang suy nghĩ, một người phải làm thế nào để chiến thắng bản thân mình lớn tuổi hơn đây? Bộ não cậu vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo triệt để chết máy ngay tại thời điểm này, cậu còn chẳng nói nổi một câu nào. May mắn thay, dường như bản thân mình trong tương lai cũng không muốn tiếp tục tranh luận, anh ta nhẹ nhàng thở dài, nhìn ra ngoài cửa tối tăm.
"Tôi cũng không phải tới để dội nước lã cho cậu, chỉ là nhắc nhở một chút rằng giờ cậu đang xâm nhập không gian cá nhân của tôi đấy. Thật ra tôi cũng không vui vẻ gì lắm đâu, cậu cũng biết tôi vô cùng tàn nhẫn với bản thân mình mà." Anh ta chớp chớp mắt với Dụ Văn Châu, giọng điệu nhẹ nhàng: "Nể mặt cậu cũng được tính là một nửa của tôi, tôi sẽ cho cậu mượn khoảng thời gian này thêm một lúc. Nhưng cậu phải nhớ kỹ, thứ chân chính thuộc về cậu là năm 17 tuổi ấy, cậu còn chưa gặp được Vương Kiệt Hi, không phải lúc này."
Mặt anh ta để lộ một vẻ gì đó như kiêu căng, như một đứa trẻ bị chiều hư vậy.
"Tìm Vương Kiệt Hi của chính cậu đi, đừng đến cướp của tôi."
TBC