[Project][Mừng sinh nhật Vương Kiệt Hi 2023] Shade of Green

Hóng chuyện 24/7

Hóng ai mà đôi mắt không đều (☆_@)
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
341
Số lượt thích
2,092
Location
Bắc Kinh
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Phương Minh Hoa, Trịnh Hiên, Lý Diệc Huy
#1

Art gốc: 旺旺小小酥


Shade of Green
Sắc thái của xanh lục


☘☘☘
Bất giác nghĩ, có lẽ Vương Kiệt Hi hợp màu xanh.

Tuổi trẻ anh tựa xanh tươi
Vì quán quân mà biết mình phải đổi sang trầm bạc hà
Nâng cúp, đạt đến độ chín muồi tựa xanh mòng két
Trưởng thành hơn, va vấp hơn, còn lại chút sắc xanh nhạt ngả vàng.


Gửi lời thương nhớ đến chàng trai tuổi 24,
Chúc anh tất cả những điều tốt đẹp nhất.

☘☘☘☘☘☘☘☘

VƯƠNG KIỆT HI

Giới tính: Nam


SN: 6/7 (Cự Giải)


Nhóm máu: O, cao 1m81


Ra mắt liên minh Vinh Quang: mùa giải thứ 3 (chiến đội Vi Thảo)


Acc đang cầm: Vương Bất Lưu Hành (ma đạo học giả)


Vũ khí: Diệt Tuyệt Tinh Trần (chổi – bạc)


Chiến đội: Vi Thảo (đội trưởng)


Acc clone: Liệt Hỏa Diễm Tẫn (ma đạo học giả)


Danh hiệu: Ma Thuật Sư, đệ nhất ma đạo học giả. 1 trong 14 thành viên của đội tuyển quốc gia nhận lời mời tham dự giải đấu Vinh Quang thế giới.


Giải thưởng: MVP mùa giải 7. Người mới tốt nhất mùa 3. Quán quân mùa giải 5 và 7, á quân mùa giải 6.


Người duy nhất chân chính vượt qua “bức tường tân binh”, vừa ra mắt lập tức phong thần nhờ diệt thần, một trận thành danh. Hi sinh lối đánh quá bá nhưng không thể hòa nhập với chiến đội, hi sinh cả danh dự để đổi lấy tương lai của chiến đội, vì sự nghiệp của Vương Kiệt Hi cũng được đổi lấy bởi tiền bối đi trước và sự quan tâm dìu dắt của cả Vi Thảo.

Đừng ngần ngại mà gửi tặng anh những lời chúc nhé:
Mừng sinh nhật Vương Kiệt Hi 2023

:vt

Đón xem các sản phẩm khác tại:

[Project][Mừng SN Vương Kiệt Hi 2022] Vương Giả Kiến Vương

 

Hóng chuyện 24/7

Hóng ai mà đôi mắt không đều (☆_@)
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
341
Số lượt thích
2,092
Location
Bắc Kinh
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Phương Minh Hoa, Trịnh Hiên, Lý Diệc Huy
#2

Hóng chuyện 24/7

Hóng ai mà đôi mắt không đều (☆_@)
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
341
Số lượt thích
2,092
Location
Bắc Kinh
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Phương Minh Hoa, Trịnh Hiên, Lý Diệc Huy
#3
Chuyên mục phỏng vấn đầu kỳ
05.07.2023

:vuong
Cảm nhận là nhận biết bằng cảm giác và giác quan. Mỗi người có một cảm nhận riêng, nhưng để nói ra cảm nhận của mình, đó lại là điều khó. Hãy để những câu hỏi phỏng vấn giúp đỡ bạn nói lên cảm nhận.
Q: Ấn tượng đầu tiên của bạn về Vương Kiệt Hi

A1: Cú
Đẹp trai, tài năng, ngầu lòi, giỏi toàn diện, không chỗ nào chê

A2: Kẻ bí mật
Ngầu! Anh debut quét sạch đám nhỏ HH lại ngầu xỉu!

A3: Monh :3
Em thấy Vương Kiệt Hi rất ngầu ạ. Từ những mô tả của Diệp Tu khi chạm trán Vi Thảo trong game, em thấy đội trưởng Vi Thảo là một người tài giỏi, nghiêm túc. Ngoài ra, em còn ấn tượng sâu sắc về ngoại hình của VKH: mắt to mắt nhỏ =)))

A4: Ẩn danh
Hy sinh vì tập thể và Chiến đội Vi Thảo

A5: :3
Rất ngầu khi nhảy vào PK với Diệp Tu ngay trong game :))

A6: Phong
Một đội trưởng lạnh lùng, nhưng có mắt siêu tinh.

A7: Một người chưa đọc hết chính văn
Ồ, biết xem tướng :))

A8: Cá
Cái này khá khó nói. Lần đầu tiên Vương Kiệt Hi xuất hiện là lúc công hội nói chuyện Quân Mạc Tiếu cho Vương Kiệt Hi. Lúc đó Vương Kiệt Hi ký tên cho Xa Tiền Tử, rồi Hoàng Thiếu Thiên nói Vương Kiệt Hi xem tướng. Hai cái này để lại ấn tượng là Vương Kiệt Hi thần bí vãi chưởng. Lúc Xa Tiền Tử nhờ ký tên thì cái phản ứng kích động như học sinh đưa tập cho giáo viên phê bình ấy. Mà cái vụ xem tướng làm Cá có ấn tượng rất sâu vì Cá ngoài đời tin ba cái này lắm.

A9: Hải Sản
Một đội trưởng vĩ đại sẵn sàng hi sinh vì đồng đội

A10: Đẹp trai vô lại
Một người đội trưởng rất là nghiêm túc trong việc tập luyện và thi đấu

A11: Thị Kiều
Vương xuất hiện đầu tiên khiến mình chú ý đó là hình ảnh về một người đội trưởng tận tuỵ. Cậu ấy khác với kha khá những đội trưởng xuất hiện trong phần đầu của Toàn Chức Cao Thủ, cậu ấy giống như một vú em vậy. Rõ ràng thời điểm ấy Vi Thảo đã không còn là một chiến đội nhỏ, tất nhiên chiến đội có người phụ trách riêng về mảng trại huyến luyện, đào tạo tân binh, thậm chí là nghe ngóng tin tức hay phát triển công hội. Nhưng đội trưởng Vi Thảo thì lại có mặt trong tất cả các công việc ấy. Có thể có người sẽ thấy cậu ấy bao đồng hay là tham việc. Nhưng mình thì nghĩ đó là tận tuỵ. ’’À, ắt hẳn cậu ấy phải dành cho chiến đội một tình cảm sâu sắc tận tâm can, thì mới có thể hết lòng hết dạ lo lắng như vậy.’’ mình đã nghĩ vậy đấy.

A12: Nhân Nhân
Mắt to mắt nhỏ

A13: Chou
Điềm tĩnh, hơi nghiêm khắc


A14: Tiểu Chu Chu
Ấn tượng đầu về anh chỉ có thể là ngầu ngầu ngầu. Kiểu là vibe "đế vương đi một bước là quần thần im như thóc" á :))) Có thể tác giả mún gây ấn tượng Jessica kiễu mắt to mắt nhỏ O_o nhưng xinloi aura quân vương của anh thịnh quá iem chỉ hình dung ra soái ca trầm ổn lạnh lùng lololol


A15: NuanYang
Hmmm....Ấn tượng đầu tiên à.... là tên và thẻ tài khoản của Papa rất dễ nhớ, chỉ cần nhớ 1 chữ Vương là đượt :)))) Tiếp đó phát hiện Papa cùng cung hoàng đạo với mình nè, ngày sinh ngay sau mình luôn nè, không làm gì cũng cảm thấy thân thiết gòi á <3


A16: Fan Diệp thần trốn Diệp thần đi simp bên Dược 👌🍀
Tên rất hay 😆 sau này biết nhà anh ở Bắc Kinh, đội anh ở Bắc Kinh thì tự dưng không kìm được cảm khái đúng là bậc đế vương 😆




:vt
☘☘☘☘☘☘☘☘☘



Q: Sau khi đọc Đỉnh Vinh Quang, cảm nhận của bạn về nhân vật Vương Kiệt Hi như thế nào? (Nó có khác gì so với chính truyện hay không?)

A1: Cú
Hông, hơn nữa còn thấy giỏi ngoài sức tưởng tượng

A2: Kẻ bí mật
Không thay đổi nhiều lắm, chỉ thấy nể phục Vương nhiều hơn vì chặng đường Vương bắt đầu thật sự chẳng dễ dàng gì

A3: Monh :3
Cá nhân em thấy không có sự khác biệt nào quá lớn. Ngoại truyện Đỉnh Vinh Quang góp phần tô đậm sự cống hiến sâu sắc của VKH đối với chiến đội.

A4: Ẩn danh
Không, chỉ là hy sinh mình vì đồng đội

A5: Phong
Sau khi đọc Đỉnh Vinh Quang, mình cảm thấy thật sự Vương cũng không khác chính truyện lắm. Nói sao ta, trước giờ anh vẫn luôn điềm tĩnh, tôn trọng người khác, chân thật với suy nghĩ của mình (?). Lúc được đội trưởng Lâm Kiệt hỏi anh có sẵn sàng gánh trọng trách lớn hơn không, sẵn sàng gánh Vương Bất Lưu Hành không, anh thể hiện rõ vẻ hào hứng, đúng với một cậu thiếu niên. Nhưng sau đấy anh đã nhanh chóng bình tĩnh lại, suy xét đến những yếu tố khác, và rồi tự ngẫm lại sức mình. Kết quả một câu em có thể của anh đến từ muôn vàn suy xét. Đây cũng là lý do mình không thấy anh khác với chính truyện cho mấy, dẫu còn trẻ, anh cũng đã có tư chất của một đội trưởng, một người lãnh đạo, một chiến binh có thể tự ra quyết định cho mình và mọi người dựa trên những suy nghĩ thấu đáo rồi.

A6: Một người chưa đọc hết chính văn
Đáng tiếc Phương thần không đi cùng anh và Vi Thảo lâu thêm chút nữa

A7: Hải Sản
Phần truyện về Vi Thảo khiến mình hiểu rõ rằng con người Vương Kiệt Hi vốn đầy trách nhiệm như bảy năm sau vậy.

A8: Đẹp Trai Vô Lại
Ngay từ khi được phó thác trọng trách từ người đội trưởng cũ cậu vẫn dũng cảm đón lấy. Và điều khác thì mình chưa thực sự thấy rõ lắm

A9: Thị Kiều
Có thể bỏ đoạn này đi không, mình sáp nhập ĐVQ với TCCT vào làm một bộ nhớ chung rồi 😊

A10: Nhân Nhân
Thiên tài

A11: Tiểu Chu Chu
Chỉ thấy khâm phục hơn thôi. Vì thú thực anh bắt đầu cũng đâu dễ dàng gì. Cơ mà thiệt tiếc Phương thần không thể ở bên cạnh bơm sữa cho anh mãi :')


A12: NuanYang
Khác chứ, đó là mình lại iu Papa nhiều hơn á <3.


A13: Fan Diệp thần trốn Diệp thần đi simp bên Dược 👌🍀
Không hề khác. Thiếu niên năm đó với người đàn ông bây giờ, tấm lòng vì Vi Thảo vẫn khiến người ta nể phục


Cảm ơn những lời chia sẻ đầy ý nghĩa của mọi người dành cho buổi phỏng vấn!
 
Last edited:

ngoisaosapchet

Gà con lon ton
Bình luận
1
Số lượt thích
8
#4

Art gốc: 旺旺小小酥


Shade of Green
Sắc thái của xanh lục


☘☘☘
Bất giác nghĩ, có lẽ Vương Kiệt Hi hợp màu xanh.

Tuổi trẻ anh tựa xanh tươi
Vì quán quân mà biết mình phải đổi sang trầm bạc hà
Nâng cúp, đạt đến độ chín muồi tựa xanh mòng két
Trưởng thành hơn, va vấp hơn, còn lại chút sắc xanh nhạt ngả vàng.


Gửi lời thương nhớ đến chàng trai tuổi 24,
Chúc anh tất cả những điều tốt đẹp nhất.

☘☘☘☘☘☘☘☘

VƯƠNG KIỆT HI

Giới tính: Nam


SN: 6/7 (Cự Giải)


Nhóm máu: O, cao 1m81


Ra mắt liên minh Vinh Quang: mùa giải thứ 3 (chiến đội Vi Thảo)


Acc đang cầm: Vương Bất Lưu Hành (ma đạo học giả)


Vũ khí: Diệt Tuyệt Tinh Trần (chổi – bạc)


Chiến đội: Vi Thảo (đội trưởng)


Acc clone: Liệt Hỏa Diễm Tẫn (ma đạo học giả)


Danh hiệu: Ma Thuật Sư, đệ nhất ma đạo học giả. 1 trong 14 thành viên của đội tuyển quốc gia nhận lời mời tham dự giải đấu Vinh Quang thế giới.


Giải thưởng: MVP mùa giải 7. Người mới tốt nhất mùa 3. Quán quân mùa giải 5 và 7, á quân mùa giải 6.


Người duy nhất chân chính vượt qua “bức tường tân binh”, vừa ra mắt lập tức phong thần nhờ diệt thần, một trận thành danh. Hi sinh lối đánh quá bá nhưng không thể hòa nhập với chiến đội, hi sinh cả danh dự để đổi lấy tương lai của chiến đội, vì sự nghiệp của Vương Kiệt Hi cũng được đổi lấy bởi tiền bối đi trước và sự quan tâm dìu dắt của cả Vi Thảo.

Đừng ngần ngại mà gửi tặng anh những lời chúc nhé:
Mừng sinh nhật Vương Kiệt Hi 2023

:vt

Đón xem các sản phẩm khác tại:

[Project][Mừng SN Vương Kiệt Hi 2022] Vương Giả Kiến Vương

Sản phẩm tham dự
05.07.2023 - 08.07.2023

05.07.2023
[Vương Kiệt Hi] Conqueror and his conquered - @TsunaX
[Vương Dụ] Màn đêm trải rộng những vì sao - @Phong1947
☆ [Vương Kiệt Hi] dou - @Duẫn Thiên
☆ [Vương Kiệt Hi] Một đường ánh sao rực rỡ - @Sakura Sen
☆ [Vương Dụ] Công chúa hạt đậu - @Phong1947

06.07.2023
☆ [Vương Kiệt Hi] Quân tử không lệ sầu - @Ngao Thiên Khuyển
☆ [Vương - Cao] dou - @Duẫn Thiên
☆ [Vương Dụ] Mùi táo xanh 1 - @Phong1947

07.07.2023
☆ [Vi Thảo] Light Chaser 1 - @Huyenanh0901
☆ [Vương Chu] Waterbed but not bad - @Phong1947
☆ [Vương Diệp] Không hẹn mà gặp 5 - @Sakura Sen
☆ [Tiêu Vương Tiêu] Rose War - @Gingitsune
☆ [Vương Dụ] Mùi táo xanh 2 - @Phong1947

08.07.2023
☆ [Vương Dụ] Rốt cuộc thì dưới áo choàng che giấu cái gì - @Nhan Uyển Đình
☆ [Vương Kiệt Hi] Dou - @Duẫn Thiên
☆ [Vi Thảo] Light Chaser 2 - @Huyenanh0901
☆ [Vương Diệp] Không hẹn mà gặp 6 - @Sakura Sen
☆ [Tiêu Vương Tiêu] Rose War - @Gingitsune
☆ [Vương Dụ] Mùi táo xanh - @Phong1947

Và còn rất nhiều lời chúc, cảm nhận của mọi người dành tặng cho anh chàng Vương Kiệt Hi.
Mừng sinh nhật Vương Kiệt Hi 2023
Vi Thảo Vương Kiệt Hi, với tôi mà nói là một nhân vật thú vị. Một vị đại thần trong giới Vinh Quang, đệ nhất ma đạo học giả, người đã 2 lần quán quân. Một nhân vật như vậy chắc chắn sẽ có nhiều thứ để nói. Cảm nhận của tôi đáng lẽ cũng phải sâu sắc hơn thế này. Tuy nhiên, thời gian đã lấy đi của tôi khả năng giữ lại mọi thứ trong đầu mình, vậy nên, tôi đã cố giữ lấy những phần dễ nhớ nhất. Bài viết dưới đây, chỉ giống như những mảnh vỡ, chúng không thể nào thể hiện hoàn toàn nhân vật Vương Kiệt Hi, hay những gì tôi thấy ở anh khi lần đầu đọc Toàn chức. Cho nên tôi đã chọn lấy một khía cạnh mà với tôi, đây là khía cạnh gây ấn tượng sâu đậm nhất, để xây dựng cảm nhận của mình. Vương Kiệt Hi, là người sẵn sàng hi sinh mọi thứ cho “Vinh Quang” của mình, và có lẽ theo một cách cực đoan hơn những người khác
“Ma Thuật Sư” Vương Kiệt Hi
Siêu tân binh Vương Kiệt Hi, từ khi ra mắt đã khiến các đối thủ đau đầu vì lối chơi quỷ dị đầy biến hóa của mình. Đến mùa thứ 4, trở thành đội trưởng của Vi Thảo, đấu pháp kì lạ của anh lại được nâng tầm, dẫn đến được cộng đồng phong cho danh hiệu “Ma Thuật Sư”. Khác với các “Đấu Thần” hay “Quyền Hoàng” thời bấy giờ là những danh hiệu gắn liền với chức nghiệp, “Ma Thuật Sư” là danh hiệu dành cho bản thân Vương Kiệt Hi.
“Bởi vì kỹ thuật và đấu pháp của cậu ta rất quỷ dị, biến đổi liên tục, luôn nằm ngoài dự đoán của mọi người. Nếu như không phải cậu ta, nhân vật này sẽ mang một dáng dấp khác mà không phải “Ma Thuật Sư” nữa.” - Toàn chức cao thủ, chương 126.​
Như vậy, Vương Kiệt Hi chính là một điểm dị biệt. Một thiên tài, người cho rằng sẽ mở ra một thời đại mới của Vinh Quang, thời đại của Vi Thảo, nhưng không phải theo cách mà mọi người ngờ tới. Vinh Quang của Vi Thảo, bắt nguồn từ những sự hi sinh.
Vương Kiệt Hi của Vi Thảo
Mùa giải thứ 4, Vương Kiệt Hi trở thành đội trưởng. “Ma Thuật Sư” của anh biến hóa khôn lường, có thể một tay nghịch chuyển toàn bộ trận đấu, nhưng cũng chính vì quá khó lường, đến mức mà đồng đội của anh khó có thể theo kịp.
“Vinh Quang, không phải trò chơi một người.” - Toàn chức cao thủ, chương 493​
Đấu pháp “Ma Thuật Sư” đã lộ ra sự khó khăn trong việc kết hợp với đồng đội. Điểm mạnh lớn nhất của anh đã biến thành điểm yếu lớn nhất của Vi Thảo. Vương Kiệt Hi, nhận thấy lối chơi này cực kì bất lợi cho việc dẫn dắt Vi Thảo đi xa hơn trong Vinh Quang, nên đã thay đổi phong cách, tự mình hòa vào với phong cách chung của chiến đội, dần dần phong ấn lại đấu pháp của chính mình.
Ma Thuật Sư, niềm kiêu hãnh của tuổi trẻ, thứ làm nên tên tuổi của tân binh thiên tài Vương Kiệt Hi, đã không còn, để đổi lấy một người đội trưởng Vương Kiệt Hi, và vinh quang cho Vi Thảo.
Đội trưởng Vi Thảo, Vương Kiệt Hi
Vương Kiệt Hi, từ bỏ “Ma Thuật Sư” để trở thành một người đội trưởng. Vương Kiệt Hi, dẫn dắt Vi Thảo đi đến quán quân. Dần dần, những người đồng đội lớn hơn ở Vi Thảo đều rời đi, và những đồng đội mới trẻ tuổi hơn lại đến. Vương Kiệt Hi vẫn như thế, vẫn cố gắng dẫn dắt toàn đội đến chiến thắng. Người Vi Thảo, từ tin tưởng đến ngưỡng mộ, dần đã sinh một cảm giác gần như sùng bái đối với người đội trưởng. Vương Kiệt Hi đối với những người đồng đội trẻ tuổi ở Vi Thảo, giống như một đại thụ che chắn mọi phong ba bão tố ập tới. Tuy nhiên, sự tồn tại của Vương Kiệt Hi đã trở nên quá lớn, lớn đến mức mà mọi người dần trở nên phụ thuộc vào anh, đến mức mà chỉ cần anh gục ngã, Vi Thảo - sẽ sụp đổ. Anh nhận ra một lần nữa, bản thân đã trở thành một sự tồn tại cản trở tương lai của toàn đội. Tên chiến đội của anh, Vi Thảo, nghĩa là cỏ non. Mà cỏ non thì không cần một cây đại thụ. Dưới cái bóng của đại thụ, cỏ non sẽ không bao giờ có đủ ánh sáng để vươn lên. Và cây đại thụ nào, rồi cũng sẽ đến lúc tàn lụi, giống như những người đồng đội đã rời đi trước Vương Kiệt Hi. Anh nhận ra, cách duy nhất để những cây non này có thể sống sót, là cho chúng không gian trưởng thành, và vì thế, cây thần của Vi Thảo cần phải rụng lá sớm hơn một chút.
Từ mùa giải thứ 8, Vương Kiệt Hi bắt đầu bồi dưỡng thế hệ tương lai của đội, lấy Cao Anh Kiệt làm trọng tâm. Tại Ngôi Sao Tụ Hội, anh điều chỉnh chỉ số nhân vật của mình, lấy chính mình làm chất xúc tác để nuôi dưỡng sự tự tin của chàng tuyển thủ trẻ. Vi Thảo mới, sẽ được dẫn dắt bởi đội trưởng Cao Anh Kiệt, và Vương Kiệt Hi sẽ dần dần lui về sau, loại bỏ dần dần tầm ảnh hưởng của mình, sau đó giải nghệ, giống như bao thế hệ cây già cỗi lụi tàn, trở thành phân bón để nuôi dưỡng rừng cây mới.
Địa vị của người đội trưởng, vị thần không ngai, vị “Vương” của Vi Thảo đã dần lụi tàn. Vương Kiệt Hi, tự mình lui về sau, để đổi lấy, một người đội trưởng mới, đổi lấy tương lai cho Vi Thảo
Vương Kiệt Hi
Có lẽ, hi sinh mà một điều vĩ đại, nhưng cũng thật nhàm chán. Bỏ qua tất cả những sự hi sinh đó, ta vẫn còn Vương Kiệt Hi, một con người, một tuyển thủ. Anh vẫn có ước mơ riêng cho bản thân, vẫn có những điều cần phải hoàn thành, và vẫn chưa già đến mức phải từ bỏ những điều ấy. Tương lai mà Vương Kiệt Hi muốn xây dựng, cùng với tương lai của chính anh ta, vẫn còn nằm trong màn sương mù của thời gian, mang theo sự vô định, và vô vàn khả năng.
 

anhhatdau2511

Gà con lon ton
Bình luận
1
Số lượt thích
8
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Trương Tân Kiệt
#5
Vương Kiệt Hi đối với tui, có lẽ không phải nhân vật yêu thích nhất, cơ mà chắc chắn là một trong những nhân vật để lại cho tui ấn tượng lớn nhất trong suốt bộ truyện.
Ấn tượng đầu tiên của tui với Vương đội là tài năng của ổng

“Trong Vinh Quang có rất nhiều tên gọi như vậy, chẳng hạn như Kiếm Thánh, Đấu Thần, Súng Vương, Quyền Hoàng, nhưng phần lớn là đặt cho nhân vật, còn tước hiệu “Ma Thuật Sư” này của Vương Kiệt Hi không phải đặt cho nhân vật mà vì chính cậu ta.”

“Bởi vì kỹ thuật và đấu pháp của cậu ta rất quỷ dị, biến đổi liên tục, luôn nằm ngoài dự đoán của mọi người. Nếu như không phải cậu ta, nhân vật này sẽ mang một dáng dấp khác mà không phải “Ma Thuật Sư” nữa.”

<Chương 126>

Ra mắt mùa 3, người đầu tiên phá vỡ rào cản tân binh, trực tiếp phong thần, được phong danh hiệu “Ma thuật sư”, danh hiệu duy nhất không đặt cho nhân vật mà chỉ đặt cho riêng Vương đội. Là đội trưởng đưa Vi Thảo đạt 2 quán quân, 1 á quân. Thành tựu của anh chắc có lẽ chỉ thua Diệp Tu. Tài năng của anh là thứ không cần bàn cãi.

Nhưng mà, điều không chỉ tui, mà có lẽ là tất cả mọi người đọc TCCT luôn dành sự tôn trọng dành cho Vương Kiệt Hi là sự hi sinh của ảnh dành cho chiến đội. Cái danh hiệu “Ma thuật sư” thể hiện cho lối đánh, cho tài năng của anh, nhưng người nắm giữ danh hiệu ấy lại dám tiết chế, phong ấn lối đánh ấy, lối đánh đã đưa anh đến danh hiệu ấy, để hòa nhập với chiến đội, để đưa Vi Thảo 2 lần bước lên đỉnh cao của Vinh Quang.

Sau khi đạt quán quân lần thứ 2, Phương Sĩ Khiêm giải nghệ. Người đồng đội cũ cuối cùng trong đội rời đi, chỉ còn mình Vương Kiệt Hi còn trụ lại với những đồng đội trẻ tuổi mới. Thế nhưng, sự tồn tại của Vương Kiệt Hi trong đội dần trở nên quá lớn, đến mức mà chỉ cần anh ngã xuống, dù là thế trận hơn người, Vi Thảo cũng sẽ sụp đổ.

“Mọi người lúc này mới sực tỉnh.

Vương Kiệt Hi.

Vương Bất Lưu Hành.

Át chủ bài Vi Thảo, bức tượng sừng sững nhất Vi Thảo, đã bị Hưng Hân phá hủy.

Cả nhà thi đấu lặng ngắt như tờ.

Không một ai nghĩ về cái lợi của việc lấy một đổi hai. Khán giả chỉ nhìn thấy một điều: Vương Bất Lưu Hành ngã xuống rồi, Vương Kiệt Hi rời trận rồi.”

<Chương 1331>
Vương Kiệt Hi nhận ra điều đó. Giống như cách Lâm Kiệt đã trao lại Vi Thảo vào tay Vương Kiệt Hi, anh dụng tâm bồi dưỡng chiến đội, không tiếc mọi cơ hội để rèn luyện cho đội, hi sinh bản thân trong trận All-star mùa 8 để nâng Cao Anh Kiệt - mầm non tương lai của chiến đội -, tiếp sĩ khí cho cậu bé trở thành người kế cận xứng đáng của anh.

Lời cuối cùng, cho phép tui gửi lời chúc mừng sinh nhật đến cho anh, và chúc anh mọi điều tốt đẹp nhất.
 

Hóng chuyện 24/7

Hóng ai mà đôi mắt không đều (☆_@)
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
341
Số lượt thích
2,092
Location
Bắc Kinh
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Phương Minh Hoa, Trịnh Hiên, Lý Diệc Huy
#6
Chuyên mục phỏng vấn giữa kỳ
06.07.2023

:vuong

Cảm nhận là nhận biết bằng cảm giác và giác quan. Mỗi người có một cảm nhận riêng, nhưng để nói ra cảm nhận của mình, đó lại là điều khó. Hãy để những câu hỏi phỏng vấn giúp đỡ bạn nói lên cảm nhận.

Q: Cảm nhận về Vương Kiệt Hi sau cả bộ truyện Toàn Chức Cao Thủ

A1: Cú
Người cha đơn thân đáng kính luôn chăm lo cho bầy con thơ

A2: Kẻ bí mật
Một đội trưởng tuyệt vời, gánh vác cả Vi Thảo

A3: Monh :3
Sau khi đọc cả bộ truyện, em có cái nhìn sâu sắc về nhân vật này hơn. VKH là một đội trưởng có trách nhiệm. Từ khi còn là tân binh, anh đã phải gánh vác trọng trách đội trưởng. Điều khiến em xúc động nhất là sau khi Phương Sĩ Khiêm giải nghệ, một mình anh dẫn dắt chiến đội đi lên, không ngừng nghỉ tìm kiếm tài năng trẻ. Anh sẵn sàng bỏ qua danh dự của mình để mang lại sự tự tin cho Cao Anh Kiệt. Vương Kiệt Hi là một đội trưởng đáng được mọi người kính trọng và nể phục.​

A4: Ẩn danh
Thông minh, đưa ra chiến thuật hợp lý​

A5: Fan nhà bên
Người cha già jau tình thương với gà nhà​

A6: :3
Vẫn rất ngầu + dễ thương và là một đội trưởng giỏi, sẵn sàng hy sinh để đội mình giành được quán quân​

A7: Phong
Một đội trưởng tuyệt vời, điềm tĩnh, cực có nét riêng, biết mình muốn gì cần gì và nên làm gì. Mình cực thích lý do Vương để Kiều qua Hưng Hân, cũng như lý do anh từ bỏ lối chơi đặc biệt của mình để tập trung cho chiến đội, nhưng anh vẫn sẽ thể hiện lối chơi/bản sắc cá nhân vào những lúc thích hợp. Tóm gọn là một người rất thích hợp làm đội trưởng (và phụ huynh nữa =))) Theo một nghĩa nào đấy thì anh là một papa cực tốt).​

A8: Một người chưa đọc hết chính văn
Papa đơn thân vất vả nuôi dưỡng mong đàn con nên người, Vương đội anh vất vả rồi 😂​

A9: Cá
Cảm nhận sao. Nếu vắn tắt thì là như vầy: một đội trưởng rất có trách nhiệm, nghiêm túc và lo lắng chu toàn cho đội. Mang khí thế cứng cỏi, tự tin, không hề lay động. Cho con người ta cái cảm giác rực rỡ như xa vời vợi như sao trên trời.​
Là đội trưởng​
Vương Kiệt Hi lúc đầu xuất hiện đã đánh giá Diệp Tu bằng một câu “người có đấu pháp quê mùa nhất”. ́n tượng quá khác so với mấy cái miêu tả cả ba Trùng về Diệp, người mang danh hiệu đấu thần rồi quá trời giải thưởng ấy. Cái này cho Cá cái cảm giác là Vương có lối suy nghĩ khác người thường thật. Mà so với mấy nhân vật biết Quân Mạc Tiếu là Diệp Tu rồi hết hồn, Vương Kiệt Hi trong bình tĩnh lắm.​
Xong tới cái đoạn biết Quân Mạc Tiếu là Diệp thì dẫn cả Vi Thảo đi luyện tập. Giờ ngẫm lại cái bước đi này phải nói là ‘thiên mã hành không’. Nói khó lường thì là ấn tượng ban đầu, sau khi đọc hết thì thấy, à Vương Kiệt Hi làm vầy là bình thường. Làm đội trưởng, vừa gặp cơ hội là đã nghĩ ngay tới việc mang chiến đội đi đấu cho có kinh nghiệm, không mo me tò mò gì tới việc sao Diệp Tu giải nghệ. Tinh thần trách nhiệm cao, nhưng cũng rất lão làng, vì nhìn cái là rõ Diệp Tu đang dùng tán nhân. Lúc đấy đọc truyện chẳng mườn tượng nổi chiến đội là như thế nào, Vương Kiệt Hi xuất hiện mà còn kéo cả Vi Thảo theo định đánh Quân Mạc Tiếu, nguyên cái khí thế top dog đập vô mặt liền. Mà sau này phải dùng từ ‘đại thần’, cái khí thế đại thần sáng chói, lúc đó mới rõ ‘như vầy mới là chuyên nghiệp, còn mấy ông công hội từ đầu tới giờ toàn tay ngang’. Đấu xong Vương Kiệt Hi lôi clip ra phân tích nữa, làm việc rất chuyên nghiệp, nội tâm thực bình tĩnh.​
Cái lần thứ hai xuất hiện là lúc All Stars. Lúc đó Vương Kiệt Hi chịu thua Cao Anh Kiệt. Phải nói là tự tin biết bao nhiêu. Khó có thể dùng từ quả quyết để hình dung, vì xuyên suốt cả truyện, những lần xuất hiện của Vương Kiệt Hi cũng như nói về chiến đội Vi Thảo, Cá thấy Vương Kiệt Hi đi tới quyết định này một cách bình thản, kiểu ‘làm như vầy tốt cho chiến đội nên làm thôi’, rồi làm luôn không nghĩ ngợi gì nhiều. Tự tin vào bản thân rằng sẽ chẳng ai thấu cái trò này, rằng đây là thứ đội viên cần, là hành động hiệu quả nhất. Nhưng từ lời giải thích và tán dương của Diệp Tu và Dụ Văn Châu, cái trận thua này trông nặng nề lại thật lộng lẫy. Là quán quân mùa bảy, giời sang mùa tám thì thua tân binh, thời thế thay đổi rồi. Cái này sẽ thành vết đen trên con đường làm tuyển thủ của Vương Kiệt Hi, nhưng anh vẫn làm, vì anh là đội trưởng.​
Cái thứ khiến Cá có cảm giác Vương Kiệt Hi rất là nghiêm túc vì phản ứng của Vi Thảo đối với Vương Kiệt Hi. Cá nhớ mấy đoạn mà Vương Kiệt Hi xuất hiện là mấy nhóc Vi Thảo đang nói chuyện im re liền, hay Vương Kiệt Hi nói luyện tập một tiếng là cả đám răm rắp nghe theo.​
Còn một chuyện nữa là Vương Kiệt Hy chấm dứt hợp đồng với Kiều Nhất Phàm. Một hành động thực tiễn. Vì Kiều Nhất Phàm không hợp với chiến đội, nên Vương Kiệt Hi hành động quả quyết. Là một người nghiêm túc, khiến người ta có cảm giác khó gần, gần như là lạnh lùng. Nhưng không phải, Vương Kiệt Hi chỉ rất là tâm huyết vì chiến đội, nên những thứ khác không liên quan hay không cần thiết cho chiến đội, anh không màng tới.​
Tuyển thủ chuyên nghiệp​
Vương Kiệt Hi xuất đạo mùa ba. Phải nói là lúc ấy danh tiếng vang dội, không có tường tân binh, tân binh tốt nhất mùa ba. Dẫn dắt chiến đội ba lần đánh vào chung kết, hai lần quán quân một lần á quân. Một đường thẳng tiến nhưng gập ghềnh. Đấu pháp Ma Thuật Sư khó đoán, quá kỳ ảo, làm anh không thể hoà vào đội hình. Anh rõ và chuyển đổi vào mùa bốn, rồi thành quả là quán quân mùa năm và mùa bảy.​
Thứ nhất, đấu pháp phản ánh một khía cạnh của tính cách. Đấu pháp này nêu rõ một điểm: Vương Kiệt Hi có thế giới nội tâm phong phú, và là một người cảm tính. Chỉ có người cảm tính mới nhìn tướng, mới điều khiển nhân vật với tần số cao bằng cảm giác, khiến nó trông biến ảo khôn lường. Rồi cái khó lộ ra, anh không thể hợp tác với chiến đội. Anh thấy rõ nên đổi phong cách. Cuộc chia ly này chắc chắn là đau đớn. Nhìn vào Phương Duệ đổi sang dùng Hải Vô lượng xem, chẳng dễ dàng gì. Mà lúc xưa Vương Kiệt Hi mới vào nghề mùa ba, thay đổi trong mùa bốn. Ngay lúc còn trẻ tuổi ngây ngô, không biết là phải ngộ tính như nào mới có thể thay mình chỉ trong một năm để đoạt lấy quán quân mùa năm khỏi tay Bách Hoa.​
Thứ hai, mùa bảy Phương Sĩ Khiêm giải nghệ, giờ Vương Kiệt Hi là người có tuổi nghề lớn nhất trong Vi Thảo. Là tiền bối, cũng là đội trưởng. Chiến đội xoay quay hạch tâm là lẽ thường. Nhưng Vương Kiệt Hi bảo vệ Vi Thảo quá tốt đi. Từ cái cách anh để cho Cao Anh Kiệt có được sự tự tin dưới tay mình, rồi tự thay đổi vì chiến đội. Cái nhìn tổng thể của một đội trưởng khiến anh muốn đào Đường Nhu, vì thiếu nhân lực. Vi Thảo trong mùa tám không còn Phương Sĩ Khiêm chỉ còn lại một đám người trẻ tuổi non nớt. Một đội trưởng vừa dành được quán quân thứ hai, phải nói là danh vọng ngất ngưỡng, không hề do dự bại trận dưới tay tân binh. Để bồi dưỡng mần non cho Vi Thải.​
Từng thứ anh làm như đã nói ở phần trên làm cả chiến đội phụ thuộc vào anh. Trong truyện có đoạn nói, Vương Kiệt Hi không một lần nào vắng mặt trong trận đấu của Vi Thảo. Kết quả là Vi Thảo thua thảm dưới tay Hưng Hân. Khi Diệp Tu nói ra vấn đề này, anh còn ngạc nhiên cơ mà. Anh thấy chuyện mình làm cho Vi Thảo là lẽ tự nhiên, vì anh là đội trưởng. Chiến đội đã quen có Vương Kiệt Hi làm người dẫn dắt, từ đánh boss tới ra trận. Đây là vấn đề, nhưng lần thua đó khiến Vi Thảo tiến bộ và trưởng thành hơn. Và may thay, Vương Kiệt Hi đã đi đúng hướng. Cái uy mà anh có được từ những hành động của mình đã cho Vi Thảo tinh thần hi sinh vì chiến đội.​
Anh hi vọng Vi Thảo ngày càng trưởng thành. Và rồi những hi sinh mà anh bỏ ra rồi sẽ cho Vi Thảo sinh trưởng khắp nơi nơi thành thế giới.​

A10: Hải Sản
Vương Kiệt Hi rất giỏi, rất nỗ lực, rất dịu dàng. Cảm giác như anh không thực, vì anh hi sinh quá nhiều, cả công khai và thầm lặng. Anh là cột chống trời của Vi Thảo, là người anh, người cha tỉ mỉ dẫn dắt tương lai của chiến đội.​

A11: Đẹp trai vô lại
Đầu đặc biệt nhất là lòng dũng cảm từ bỏ phong cách mà bản thân thoải mái nhất để cùng hoà nhập với team và đủ bản lĩnh để chinh phục chiếc cúp quán quân ngay sau đó. Ngay cả khi còn trên đỉnh cao anh không ngần ngại hi sinh danh tiếng để làm bàn đạp cổ vũ cho hậu bối​

A12: Thị Kiều
Giỏi giang, mạnh mẽ, dứt khoát, tận tâm là bốn điều đọng lại về Vương Kiệt Hi sau khi mình đọc xong Toàn Chức Cao Thủ. Cậu ấy giỏi giang là điều miễn bàn rồi, đấu pháp Ma Thuật Sư vung lên, ai mà không khiếp sợ. Cậu ấy cũng rất mạnh mẽ, mãnh mẽ gánh vác trên vai hiện tại của Vi Thảo. Cậu ấy rất dứt khoát, dứt khoát chặt luôn đi tương lai của mình để tương lai của Vi Thảo có thể mạnh mẽ vươn mầm. Tất nhiên, cậu ấy rất tận tâm, dốc hết tâm can để quan tâm Vi Thảo. Một người đội trưởng có đủ các đức tính tốt như vậy, kiếm đâu mới ra được cơ chứ.​

A13: Nhân Nhân
Là một người hết lòng vì vi thảo​

A14: Chou
Tâm phục khẩu phục. Rất trân trọng những gì anh đã làm cho Vi Thảo.​

A15: Tiểu Chu Chu
Chỉ có thể là tình cha bao la như nước. Sự hi sinh của anh và tận tụy anh cống hiến cho Vi Thảo phải gọi là bezto. Thực tình thì tui nghĩ đội trưởng đỉnh cấp nhất của TCCT nên thuộc về baba. Đọc xong chính văn thì nuối tiếc rất nhiều mấy vụ anh dụng tâm lương khổ mà không mấy ai biết ;'<​

A16: NuanYang
Có lẽ cảm nhận của mình sẽ hơi khác với số đông, những điều mn thấy ở Papa như bí ẩn, khó đoán.... đối với mình đều có thể giải thích được "do trực giác bảo thế", "tui thấy làm như vầy thú zị nên tui làm".... Điều khiến mình ấn tượng nhất là dù Papa có mang dáng vẻ nghiêm túc, hay là đôi chút lạnh lùng cứng nhắc (như đám trẻ thế hệ mới sợ Papa) thì vẫn dễ dàng cảm nhận được tình yêu và tâm huyết của Papa dành cho Vi Thảo. Có lẽ sau mùa giải thứ 8 Papa là lão làng duy nhất còn lại trong đội, trong mắt lũ trẻ thì Papa là một đội trưởng đáng tin cậy và nghiêm khắc, vô hình trung khoảng cách giữa hai thế hệ đã lớn càng thêm lớn, lũ trẻ không dám gần gũi thân thiết, Papa cũng không bỏ được chiếc mặt nạ nghiêm túc để có thể thoải mái bộc lộ cảm xúc của bản thân mình. Papa hiến dâng cả tuổi trẻ cho Vi Thảo, nhưng liệu ở Vi Thảo, có mấy ai hiểu hết được tấm lòng của Papa?​

A17: Fan Diệp thần trốn Diệp thần đi simp bên Dược 👌🍀
Nghiêm nhưng có nhu. Nhu nhưng có uy. Đối với đội viên Vi Thảo thì như bậc cha chú, đối với đồng nghiệp đặc biệt là tiền bối (như Diệp thần là điển hình nạ) thì Vương đội cứ cuti hoá sao ấy 😆 Hi sinh, hết mình, sự tồn tại gần với thần nhất sau Diệp Tu. Là đội trưởng tốt nhất trên đời này
Cảm ơn những lời chia sẻ đầy ý nghĩa của mọi người dành cho buổi phỏng vấn!​
 
Last edited:

Ngao Thiên Khuyển

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
15
Số lượt thích
60
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Vương Kiệt Hi
#7
[Mừng sinh nhật Vương Kiệt Hi 2023] Shade of Green

Quân tử chẳng lệ sầu
Gốc: 君子不器
Edit: Bại
Beta: Hóng​


*Phân tích nhân vật Vương Kiệt Hi, tiêu đề đặt bừa
*Cũng không hẳn là phân tích nhân vật hoàn toàn, là câu trả lời của tôi cho câu hỏi của 1 bạn, vì chỗ kia có giới hạn từ nên tôi viết ở đây
(Mọi chú thích về số chương đều là của người edit, dù không đủ lắm)



Cái tên Vương Kiệt Hi này, anh ta có một thiết lập khá rõ: anh là nòng cốt của Vi Thảo, đồng thời cũng là điểm yếu của Vi Thảo. Sở dĩ nói là nòng cốt là bởi kỹ năng của anh rất đỉnh, tính cách lại uy nghiêm. Còn nếu nói anh là điểm yếu của Vi Thảo thì: nhìn từ góc độ của bản thân anh, chính vì anh là nòng cốt của Vi Thảo mà anh phải gánh vác những thứ mà người khác chưa chắc đã làm được; nhìn từ góc độ của các đội viên, có thể hiểu là chính vì tin tưởng đội trưởng như vậy mà đội viên phát triển thiên hướng lệch. Hai thứ này ảnh hưởng và tác động lên nhau, giữa vị đội trưởng mang tên Vương Kiệt Hi và các đội viên, chỉ sợ đã tồn tại một chướng ngại có thể hiểu được.

Nói nhỏ chút:

Kỹ thuật nổi bật là nói cách đánh của Ma Thuật Sư. Vương Kiệt Hi phong ấn lối đánh của mình, hòa với phong cách của cả đội. Dù ít nhiều vẫn còn vết tích của đấu pháp Ma Thuật Sư (1), nhưng tôi sợ rằng cách đánh này lại không giống “trực giác bẩm sinh” như Lâm Kính Ngôn và Giang Ba Đào kết luận. Tôi cho rằng đấu pháp Ma thuật Sư là thứ mà chỉ Vương Kiệt Hi có thể điều khiển, là phong cách thi đấu trên sân PVP của anh, cũng là cách hành động lẫn suy nghĩ xuyên suốt cuộc đời anh, và không thể tách rời tư duy duy lí cao độ, tư duy đa chiều rộng mở cùng với khả năng thực thi không tưởng(2).

Tính uy nghiêm chủ yếu đến từ:
1) Tinh thần hi sinh và sẵn sàng dâng hiến toàn bộ cho chiến đội Vi Thảo, một bộ phận mọi người rất quen thuộc với cái này, Hồ Điệp Lam đã nhắc đến trong cả bộ truyện. Cần nhấn mạnh là tinh thần cống hiến của Vương Kiệt Hi không riêng gì 2 điểm là trận đấu anh bố trí để thua Anh Kiệt ở All Stars và việc thay đổi phong cách vì đoàn đội. Sau khi Hoàng Thiếu Thiên PK với Diệp Tu, Vương Kiệt Hi còn hẹn đấu với Lâu Quan Ninh, cả sau khi mở giới hạn level 75, Vi Thảo và Hưng Hân tạo tổ đội đi đánh phó bản gồm 20 người, đều nhấn mạnh đến việc Vương Kiệt Hi mà thường xuyên tự mình ra tay, chủ động nắm bắt tình hình đối thủ vì Vi Thảo.
2) Rộng rãi lại khiêm tốn— đây là điểm tôi thích nhất ở Mắt bự, trước tôi có viết 1 bài về cái này, phía dưới sẽ tóm tắt lại một chút (điểm 3)

Uy nghiêm ở đây là chỉ cảm giác nghiêm túc khó gần của Mắt bự, không thuộc phạm trù nhân cách mà nên quy về tích tình và cách làm việc. Cái này không có gì mấy để viết, chẳng qua là tóm tắt cho mọi người một tí, tiện thể nghiên cứu qua xem sự dịu dàng của Mắt Bự được thể hiện thế nào (điểm 5).

Cuối cùng là thảo luận đôi chút về rào cản hiện hữu giữa Vương Kiệt Hi và Vi Thảo (điểm 6). Theo quan điểm của tôi thì thứ rào cản này có hiện hữu thật, tuy rằng dưới góc độ bản thân Vi Thảo có thể thay đổi theo anh, không để anh thành nhân tố làm trở ngại phát triển của đoàn đội, thế nhưng, lí giải như này cũng có chỗ hổng. Đoán là những nhà nghiên cứu Mắt Bự phải đối mặt trực tiếp.

Bên dưới là căn cứ cho các luận điểm trên đây. Vì khá vội vàng nên không trích rõ ràng số chương, mong mọi người thông cảm.


1. LỐI CHƠI MA THUẬT SƯ ẢO MA*

*Raw là thiên hoa loan trụy (天花乱坠), xưa có 1 vị hoà thượng giảng kinh, trời nghe xong cũng phải cảm động, cánh hoa từ trên trời rơi xuống. Về sau từ này đc dùng để chỉ những người giỏi ăn nói, nhưng là nói những điều không thiết thực.

Cái danh hiệu Ma Thuật Sư trao cho Vương Kiệt Hi, thật sự đã đem lại Vương Kiệt Hi rất nhiều giá trị.

Theo nguyên tác, Ma Thuật Sư vốn là lối đánh ban đầu của Vương Kiệt Hi, bởi vì quá kì lạ, đoàn đội không theo kịp tiết tấu nên Vương Kiệt Hi đã phong ấn nó lại. Tuy nhiên lối đánh ấy đã bị điều chỉnh thế nào thì nguyên tác lại không nói rõ, nhưng có thể thấy miêu tả đại khái trong trận đối đầu giữa Vi Thảo và Hưng Hân ở nửa sau mùa 10, về kĩ năng, đặc điểm lối đánh Ma Thuật Sư vẫn ẩn hiện trong phong cách chơi của Vương Kiệt Hi, chẳng qua không dùng đến từ này nữa thôi.

Tỉ như trận lôi đài với Tô Mộc Tranh:

Ầm!

Pháo bay khỏi nòng.

Tốc độ di chuyển của Vương Bất Lưu Hành không hề chậm lại. Không chỉ vậy, anh còn cưỡi chổi bay thẳng vào quả pháo đang bắn đến mình. Khoảnh khắc quả pháo sắp chạm vào mặt, anh đột ngột lật nghiêng, lướt hiểm khỏi nó. Cả quá trình diễn ra rất mượt, quả pháo không mảy may gián đoạn đường bay của anh.

Rào rào rào, tiếng vỗ tay vang khắp khán đài. Chỉ vỏn vẹn một pha né chiêu, fan Vi Thảo lại cứ như vừa chứng kiến hành động đỉnh cao vậy.

"Làm quá!" Trần Quả nghiến răng.

"Đẹp thật mà!" Diệp Tu nói.

Trần Quả không lên tiếng, bởi nói thật, cái lúc Vương Bất Lưu Hành không giảm tốc độ mà nghiêng người lách quả pháo sát mặt một cách nhẹ như bỡn, cô suýt đã tự vả mồm mình, nhảy lên hô hào phụ fan Vi Thảo luôn rồi.

"Kỹ thuật kích high mạnh." Ngụy Sâm nói, xong bổ sung thêm, "Mà lại không phải làm trò."

Dĩ nhiên không phải làm trò. Vương Kiệt Hi chọn cách né chiêu tiết kiệm thời gian nhất, duy trì tốc độ tiếp cận đối thủ nhanh nhất, sao có thể gọi là làm trò?

Pháo Chống Tăng!

Mộc Vũ Tranh Phong nhảy lùi, ba phát Pháo Chống Tăng rời nòng theo ba điểm tam giác. Pháo bay thành trận hình khóa góc, nhưng Vương Bất Lưu Hành vẫn chẳng buồn né tránh, tiếp tục lao thẳng tới.

Lần này anh sẽ làm gì?

"Má!" Giữa tiếng hò hét càng lúc càng lớn xung quanh, Ngụy Sâm cất tiếng mắng.

Vương Bất Lưu Hành dùng lối bay xoắn ốc, chui vào giữa ba quả pháo dàn hình tam giác. Cơ thể xoáy tròn, anh lách từng quả pháo một.

Nhanh đến khó tin, chuẩn đến khó tin. Tổ ghi hình bất chấp diễn biến, lập tức cắt cảnh chiếu lại nhiều lần, như hận không thể ngừng luôn trận đấu để chiếu cho thỏa mới thôi.

"Mạnh thật!" Cả Diệp Tu cũng phải khen ngợi từ đáy lòng. Sau hắn, đây chính là người thứ hai suýt lập nên vương triều ba quán quân vĩ đại.

Vương Bất Lưu Hành bằng tốc độ nhanh nhất, khí thế quyết liệt nhất, lao về phía Mộc Vũ Tranh Phong.

Tô Mộc Tranh không đơn giản đứng chờ. Vương Bất Lưu Hành xông đến gần, cô liên tục lùi về, vừa lùi vừa bắn, nhưng vẫn không cản anh nổi. Khoảng cách đôi bên rút ngắn dần.

Sao Xạ Tuyến!

Vào đến cự ly ma đạo học giả có thể tấn công, Vương Bất Lưu Hành lập tức ném dụng cụ ma pháp. Ấn ký hình sao hóa thành Sao Xạ Tuyến, ập đến Mộc Vũ Tranh Phong nhanh hơn cả chủ nhân của nó. Mộc Vũ Tranh Phong vội né, tốc độ di chuyển vì thế mà chậm lại. Vương Bất Lưu Hành không nhượng bộ, tiếp tục bay lên áp sát.

Pháo Hỏa Tiễn!

Tô Mộc Tranh cố dùng hỏa lực phạm vi rộng đối phó.

Thấy vậy, Vương Bất Lưu Hành đột ngột bay cao lên. Pháo Hỏa Tiễn bùng nổ thành từng chùm đạn rơi, Vương Bất Lưu Hành bay xuyên toàn bộ một cách ngoạn mục. Đạn chạm đất nổ, không dính anh dù chỉ một góc áo.
(C1325)


Tua đến trận đoàn đội:

Quả nhiên, bóng dáng Vương Bất Lưu Hành giữa làn khói mù chưa tan liền phóng về phía Hải Vô Lượng.

Quân Mạc Tiếu tức khắc lao đến chỗ anh.

Đổi hướng!

Vương Bất Lưu Hành vung chổi, đổi hướng giữa không trung, bẻ ngoặt người tiến vào trạng thái bay thấp.

Hồ Quang Thiểm!

Một luồng sáng lóe lên, Quân Mạc Tiếu tiếp tục bám sát Vương Bất Lưu Hành.

Đổi hướng!

Vương Bất Lưu Hành chặt góc gắt 90 độ!

Xung Phong!

Quân Mạc Tiếu chen ngang trước mặt.

Đổi hướng!

Lần này, Vương Bất Lưu Hành bay xéo lên không.

Nếu mọi người có hứng thú có thể soát lại đoạn miêu tả cảnh chiến đấu của Trương Vĩ và Cao Anh Kiệt, đều là Ma đạo học giả, Hồ Điệp Lam không cần sử dụng nhiều bút pháp đẩy lên cao trào như vậy. Ngoài ra, đối đầu với Diệp Tu trong game hay với Đường Hạo trên sân đấu All Star, Vương Kiệt Hi chuyển sang đấu pháp Ma Thuật Sư vô cùng dễ dàng, cứ như dùng Alt + Tab để chuyển chế độ vậy. Rõ ràng Vương Kiệt Hi vẫn luôn cất giữ lối đánh trong cây kĩ năng của mình, anh có thể nhân lúc thích hợp mở phong ấn để tranh thủ hiệu quả lớn nhất.

Nhân tiện nhắc tới 2 điểm thú vị: 1) All-Stars mùa 8, trong trận tân binh khiêu chiến đấu với Cao Anh Kiệt không xuất hiện cảnh cao trào như vậy; 2) Trừ Vương Kiệt Hi, cũng không có ai nói cách đánh của Diệp Tu quê mùa.

(Sửa lại chỗ này một tí, nhớ lại lượt 2 trận chung kết giữa Diệp Tu và Chu Trạch Khải, Tô Mộc Thu cũng từng nhận xét lối đánh của Diệp Tu là rất quê mùa)

*theo ý hiểu của editor thì là khi đấu với Chu, Diệp nhớ Tô cũng từng chê mình quê mùa như vậy

Tôi nghĩ Hồ Điệp Lam phân phối bút lực như vậy là có mục đích gợi mở. Khi Vương Kiệt Hi sử dụng nó thì như Shaka mở thêm mắt, trở thành người gần với thần nhất (dù bản chất người ta vốn là).

*Shaka là một nhân vật trong tác phẩm "Saint Saiya". Ông là Gold Saint Virgo trấn giữ cung Xử Nữ trong Thánh Chiến thế kỉ XX. Được mệnh danh "người đàn ông gần nhất với các vị thần", anh không chỉ sở hữu sức mạnh vượt trội như thần thánh mà còn có khả năng nhìn thấu chính nghĩa hay tà ác trong sâu thẳm trái tim mỗi người.


2. MA THUẬT SƯ VS TRỰC GIÁC BẨM SINH


Nhưng song song với cảm giác vô cùng ngầu lòi, tôi lại cảm thấy cách đánh này còn khiến người ta cảm nhận được sự “bất tuân” mạnh mẽ. Nó không nằm ở bản thân đấu pháp mà là ở chỗ giải mã, ở chỗ gắn liền với “trực giác”. Từ này Lâm Kính Ngôn nói, cũng được cả Giang Ba Đào khẳng định ngay trước mặt Vương Kiệt Hi, và anh cũng không hề phản bác:

"Kiểu người chuyên phá hoại cán cân thắng thua." Vương Kiệt Hi nói.

"Trước đây từng có tuyển thủ nào giống vậy không?" Giang Ba Đào hỏi.

"Nhìn phía trên chú em." Lâm Kính Ngôn cười.

"Ặc... Ma Thuật Sư đâu có đánh bậy đánh bạ như ku ấy." Giang Ba Đào nói.

"Có phải vì giác quan thứ sáu của Ma Thuật Sư chuẩn hơn cậu ta?" Lâm Kính Ngôn nói.

"Hợp lý." Giang Ba Đào emo cúng bái.

"Vấn đề là bây giờ, cậu còn thứ giác quan đó không Vương Kiệt Hi?" Lâm Kính Ngôn hỏi.

"Anh muốn thử?" Vương Kiệt Hi nói.
(C1106)


Chính văn rất nhiều lần đề cập đến lối đánh tưng tửng của Bánh Bao và Vương Kiệt Hi khá giống nhau, nhưng tôi nghĩ cũng có khá nhiều người thấy lạ như tôi (cười).

Nói một cách lí trí thì, ba Bướm nói hai người này giống nhau hẳn là vì phong cách chơi biểu hiện ra ngoài của hai người đều khiến người ta cảm thấy ngoài dự đoán. Nhưng giữa hai cái ngoài dự đoán này, tất cả đều đồng tình là có khác biệt rất lớn. Mọi người rất rõ ràng rằng, mạch suy nghĩ của Bánh Bao không hề cố định nên đối phương không thể đoán được suy nghĩ của cậu; Diệp Tu cũng nhiều lần đánh giá cậu ta là nhân tố không ổn định trong đoàn đội vì toàn đánh bậy đánh bạ. Thoáng cái mơ màng thắng, vụt cái ngờ nghệch thua.

Phong cách chiến đấu của Bánh Bao cũng nhất quán (chắc chắn phải nhất quán) với cách nói chuyện không màng logic, không đầu không đuôi của cậu ta, khiến người khác có ấn tượng là “Thằng này có bệnh” (không có ý chê):

“Không cho bại lộ thân phận? Thích thần bí nha, chòm sao Thần Nông nhỉ?” Bánh Bao Xâm Lấn nói.

“Chắc là vậy.” Diệp Tu nói.

“Vô sỉ, anh mày cung Sư Tử.” Hoàng Thiếu Thiên nói.

Bánh Bao Xâm Lấn bắt đầu hát hò: “Chiếc đuôi của tháng bảy, bạn là cung Sư Tử, khúc dạo đầu tháng tám, bạn là cung Sư Tử”

“Đậu móa” Hoàng Thiếu Thiên kêu.

Bánh Bao Xâm Lấn vẫn còn tiếp tục: “Khi gặp nhau, nếu đấy là một bất ngờ, khi chia xa, lại là sự bất ngờ đầy~tiếc~nuối”, cuối cùng hỏi câu: “Đúng không?”

“Đúng cái gì chứ?” Hoàng Thiếu Thiên phát điên lên.
(C121)


Nhưng nếu là Mắt bự, tôi không nghĩ sẽ có người cho rằng anh là một người thiếu suy nghĩ. Vừa xuất hiện đã nhận ra Diệp Tu trong game, lại chỉ hoàn toàn dựa vào suy đoán; dẫn đội vào game cọ sát với Diệp Tu chỉ vì muốn lợi dụng tên hỗ trợ luyện tập chất lượng cao này để rèn luyện đội ngũ (trong đó có một chi tiết, sau khi Diệp Tu đưa ra lý do nên đến đấu trường thay vì vây quét đánh dã chiến, anh bị thuyết phục ngay lập tức và dẫn cả đội vào đấu trường, thể hiện sự lí trí và có mục đích rất cao); ước chiến với Đường Nhu là vì phát hiện khí thế của ẻm, thừa nhận tiềm lực của ẻm; ước chiến với Lâu Quan Ninh vì chú ý tới thực lực và sự phát triển của đội mới này; tham gia tổ đội 20 người của Hưng Hân là để cẩn thận quan sát thực lực của mỗi cá nhân Hưng Hân.

Trên thực tế cũng có nhiều người khác có ý đồ tương tự trong việc quan sát đối thủ. Ví như Tiêu Thời Khâm cùng đi đánh boss với Hưng Hân mới để quan sát thực lực; nhưng có thể chớp thời cơ phản ứng đầu tiên xuất hiện đúng lúc, nắm lấy cơ hội hành động chỉ có Vương Kiệt Hi. Diệp Tu trồi lên gom một nhóm 20 người để đi đánh phó bản trong nhóm tuyển thủ chuyên nghiệp, người đầu tiên nhảy ra chính là Vương Kiệt Hi, mà anh cũng là người thích hợp nhất.

Tóm lại, Vương Kiệt Hi tuyệt đối không phải một người không suy nghĩ mà làm việc theo cảm tính, ngược lại, anh cực kì lí trí. Anh thể hiện rất bất ngờ, mỗi tội suy nghĩ của anh rất vĩ mô, người ta không nghĩ tới thôi.

Ví dụ lúc mới xuất hiện, anh dùng tài khoản Xa Tiền Tử thăm dò Diệp Tu:

“Cậu còn dư mấy cái tài khoản rỗng?” Thiên Nam Tinh hỏi.

“Khoảng mười cái đó, sao vậy?” Xa Tiền Tử đáp. Tài khoản rỗng, cũng không hẳn là thân không trang bị không tiền tài. Ở đây còn có nghĩa là tài khoản không có chủ nhân cố định, là những nhân vật do kiếm người luyện thay hoặc do mọi người trong công hội cố gắng cùng nhau cày cú. Mấy nhân vật này sẽ không thêm công hội, cũng sẽ không sử dụng phong cách tên của Trung Thảo Đường. Số phận của chúng có thể trở thành nằm vùng, cũng có thể dùng để làm một ít hoạt động không tiện bại lộ thanh danh của công hội. Không chỉ Trung Thảo Đường, các công hội lớn đều sẽ dưỡng vài nhân vật như thế, có vài người thích bảo là tài khoản tán nhân, có người lại thích gọi “tài khoản rỗng”, do thói quen cả thôi.

“Lấy 5 cái gồm quỷ kiếm sĩ, thiện xạ, pháp sư chiến đấu, thích khách, ma đạo học giả, năm chức nghiệp này có đủ không?” Thiên Nam Tinh hỏi.

“Em xem đã! Dùng làm gì?” Xa Tiền Tử cũng không nhớ kĩ chức nghiệp của mỗi tài khoản.

“Đại thần bên trên cần.” Thiên Nam Tinh nói.

Xa Tiền Tử nghe xong giật cả mình. Chẳng lẽ Kiệt Hi đại thần chịu thiệt trong tay Quân Mạc Tiếu xong, muốn kéo bè đến trả thù ư? Không đến mức đó chứ?
(C126)


Xa Tiền Tử cũng không phỏng đoán thêm nữa. Kiệt Hi đại thần trứ danh luôn luôn nằm ngoài dự đoán của mọi người, phỏng đoán dụng ý của Kiệt Hi đại thần thật có chút không biết tự lượng sức mình. Dù nguyên nhân có là gì đi nữa, Xa Tiền Tử cũng không chấp nhận được cái lý do “bởi vì yếu thế nên kéo bè đi trả thù” này. Gã không thể tưởng tượng nổi Kiệt Hi đại thần lại không có khí phách như vậy.
(C127)


Sau đó chúng ta đều biết anh ấy cần những acc này để làm gì, nhưng trước đó Xa Tiền Tử đã đoán trúng 1 cái, đó là: “ngoài dự đoán của mọi người”.

Một ví dụ khác nữa là khi Diệp Tu lấy Tiêu Vân làm vật thí nghiệm, vừa đánh Tiêu Vân vừa giảng bài cho Đường Nhu, sau đó:

“Vừa rồi lời Diệp Thu nói, em có nghe không?” Vương Kiệt Hi hỏi.

Tiêu Vân ngẩn ra, hắn có nghe, hắn thật sự có nghe, hắn thậm chí còn hiểu rõ bản chất, phát hiện ra sự thật rằng Diệp Thu xem hắn như đạo cụ. Nhưng hắn biết, ẩn ý của đội trưởng không phải chỉ như thế.

“Điều hắn nói em cũng biết......” Tiêu Vân giải thích cho mình một chút. Những bài lý thuyết nọ cũng không phải bí tịch môn phái gì, không nói tới tuyển thủ chuyên nghiệp, đến người chơi bình thường cũng hiểu được đạo lý ấy. Chẳng qua biết thì biết, có thể vận dụng hay không lại là việc khác.

“Nếu em đã không cần nghe, vì sao em không coi những lời ấy trở thành lời rác rưởi?” Vương Kiệt Hi nói.

Tôi không biết những độc giả khác đọc đến đây có nảy sinh cảm giác “Sao mình lại không nghĩ tới nhỉ?” không. Nhưng tôi thì có, hơn nữa sau đó còn bắt đầu ngưỡng mộ cách nghĩ độc lạ mà đúng đắn của Mắt bự…

Với cả, còn một kiểu khác, khi anh kí tên cho Xa Tiền Tử mang lại cảm giác “Bạn có thể quên, anh ấy sẽ nhớ thay bạn.”:

Sau khi Vương Kiệt Hi để Xa Tiền Tử chạy xa, lúc này lại đứng dậy nhường máy cho Xa Tiền Tử thật. Xa Tiền Tử nhìn đại thần, hy vọng có thể nghe được một chút kết luận, kết quả Vương Kiệt Hi lại chẳng nói câu nào.

Xa Tiền Tử trong lòng thấp thỏm, gã tận mắt thấy Vương Kiệt Hi đánh không lại rồi cắt đuôi tránh người, chẳng biết lúc này trong lòng đại thần có khó chịu hay không.

“Ký tên ở đâu?” Vương Kiệt Hi chợt mở miệng.

“A?” Xa Tiền Tử ngẩn ra, bỗng nhiên phản ứng lại, vội vã lấy ra cuốn sổ trong người. Bìa sổ là một vị hàng đầu cưỡi chổi nghiêng người, bên cạnh là bốn chữ nhỏ: Vương Bất Lưu Hành.
(C126)


Bên trên là dẫn chứng cho một Vương Kiệt Hi thường ngày, một người cực kì lí trí lại có tầm nhìn rộng. Trên cơ sở này, lại khác với cách đánh Ma Thuật Sư, sở dĩ góc độ và đường tấn công quá kỳ dị khó đoán cũng chỉ đơn giản là đánh vào góc chết trong suy nghĩ của đối thủ mà thôi. Thay vì nói nó kì dị khó đoán, chẳng bằng nói suy nghĩ của anh cao hơn một bậc. Lấy kinh nghiệm phong phú xử lý lại đối thủ, sự đáng gờm này không phải không có:

Lần cuối mình thua tên này là khi nào nhỉ?

Vương Kiệt Hi không nhớ rõ cho lắm. Lần mà anh nhớ nhất là mùa giải thứ ba, mùa giải anh đoạt Tân Binh Tốt Nhất. Kẻ đứng đầu trong đám tân binh, cũng chỉ là một con gà lon ton khi đối diện với đại thần Diệp Thu! Đấu pháp Ma Thuật Sư được xưng tụng là cao thâm khó lường, gặp phải Diệp Thu, bao nhiêu hào quang ma thuật đều phải lụi tàn. Nhất Diệp Chi Thu vung món vũ khí bạc Khước Tà danh tiếng lẫy lừng kia, dùng đấu pháp mà mọi pháp sư chiến đấu đều phải học theo như sách giáo khoa, đánh cho ma đạo học giả Vương Bất Lưu Hành khốn đốn. Gia Thế được hắn gánh trên vai, ở thời đại đó, quả thật vô địch Liên minh.

Dĩ nhiên, chỉ có duy nhất Diệp Tu có thể làm được điều đó. Nói đến đây, luận điểm mà tôi muốn chứng minh là đằng sau bề ngoài Vương Kiệt Hi ảo ma là trụ cột phán đoán lý tính.

Quay lại cái “trực giác” mà lão Lâm nhắc tới, thật ra cũng có nhiều kiểu, kinh nghiệm phong phú tích lũy được dần trở thành trực giác phán đoán nhanh chóng như vậy (những người điều hành doanh nghiệp lớn thường nói bọn họ “ra quyết định theo cảm tính”), nhưng cái trực giác này cũng phải có cơ sở vững chắc, không hẳn là “bẩm sinh”. Tóm lại, tôi thấy cái “trực giác bẩm sinh” khá mâu thuẫn với bản chất của Mắt bự, không nên lấy đó làm nơi xuất phát khi tìm hiểu về anh.

Đến nỗi câu nói nổi tiếng “Không thể đoán được Kiệt Hi đại thần đang nghĩ gì”, ngữ cảnh là vầy:

“Mục tiêu, người chơi Quân Mạc Tiếu, mọi người đừng sơ suất, rất có khả năng người nọ chính là Diệp Thu đã giải nghệ.” Vương Kiệt Hi tuyên bố mục đích luyện tập thêm lần này.

Mọi người vừa nghe thấy nhất thời cảm xúc dâng trào, bắt đầu thảo luận, đã có người vào trò chơi tìm ID, lập tức báo cáo với Vương Kiệt Hi: “Đội trưởng, không có online.”

“Rồi sẽ đến, mọi người làm quen nhân vật của mình trước đã, nhân vật cấp thấp chưa tới cấp 30, hẳn không quen đâu nhỉ?” Vương Kiệt Hi nói.

Đám người Tiêu Vân mặt đỏ tai hồng, đội trưởng đang ngầm mỉa mai họ phải không? Phải hay không? Lòng dạ của Kiệt Hi đại thần mấy chú không đoán được đâu, không đoán được đâu.

Chỗ này thực chất không phải “Không đoán ra”, cũng không phải “Không nghĩ tới” mà là “Không thể hiểu nổi”.

Về cái “Không thể hiểu nổi”, tới mục số 6 chúng ta bàn lại sau.

Ngoài ra, nếu chỉ nói “xem tướng” thì tôi cho rằng xếp Vương Kiệt Hi vào kiểu người “cảm tính” hay có suy nghĩ kì lạ là không hợp lí. Điểm 3 phía dưới sẽ nói đến.

3. KHÔNG GIỐNG NGƯỜI BÌNH THƯỜNG, PHẢI NHÌN VÀO BẢN CHẤT


Trọng điểm là, có rất nhiều hành động của Mắt bự, như mời Đường Nhu, chú ý tới Lâu Quan Ninh, mời Khưu Phi, thậm chí điều chỉnh lối đánh của mình để hài hòa với chiến đội, tất cả đều dựa trên cơ sở hiểu biết và tôn trọng của anh đối với thực lực và tiềm năng trong tương lai của những người khác. Anh thừa nhận sức mạnh của người khác, nhưng không cho là “Mình không mạnh” mà là “Người khác cũng rất mạnh”, chưa bao giờ vì ai đó hiện tại yếu hơn mình mà khinh không thèm để ý.

Trong các trường hợp trên, một số là chỉ có Vương Kiệt Hi mới có cơ hội hành động (như ban đầu mời Đường Nhu), số khác lại là việc mà tuyển thủ chuyên nghiệp nào cũng làm được. Trận quyết đấu với Lâu Quan Ninh diễn ra sau trận pk giữa Hoàng Thiếu Thiên và Diệp Tu trên đấu trường, trước đó vô số tuyển thủ chuyên nghiệp đã chứng kiến trận pk giữa Hoàng Thiếu Thiên và tiểu đội của Lâu Quan Ninh, nhưng chỉ có Vương Kiệt Hi ở lại sau đó. Mọi người đều xem trận khiêu chiến giữa Gia Thế với Hưng Hân, nhưng chỉ có lời mời của Vi Thảo với Khưu Phi là được nhấn mạnh trong nguyên tác (nguyên tác có nói Khưu Phi nhận được rất nhiều sự chú ý, nhưng chỉ có Vi Thảo được đề cập rõ ràng, thậm chí họ còn cho người tới Gia Thế để chứng tỏ Vi Thảo đã thật sự hành động); khi Diệp Tu nhắn hỏi lập đội 20 người đi phá phó bản, cũng chỉ có Vương Kiệt Hi trồi lên đồng ý.

Tôi không cho rằng chỉ có Vương Kiệt Hi làm vậy vì chiến đội, nhưng kết quả là, chẳng có tuyển thủ chuyên nghiệp nào khác ngoài Vương Kiệt Hi có hành động rõ ràng như vậy.

Trong tất cả các đại thần, chỉ có 2 người thể hiện sự chú ý rõ ràng tới những người bình thường ở tầng dưới: 1 là Vương Kiệt Hi, 1 người khác là Diệp Tu. Diệp Tu sẵn sàng dắt tay chỉ huy Điền Thất và Nguyệt Trung Miên, sẵn sàng dạy Đường Nhu từ đầu đến cuối, cũng sẵn sàng chuẩn bị phần mềm luyện tập cho La Tập, …

(Đương nhiên, Diệp Tu là nhân vật chính, không thể so sánh kết quả cuối cùng giữa hai người)

Nhưng nếu chỉ nhìn theo hướng này thì việc Vương Kiệt Hi không giữ Kiều Nhất Phàm lại có vẻ hơi phiến diện. Mục 4 sẽ nói sơ qua về cái này.

Ngoài ra, tôi thấy việc Vương Kiệt Hi có thể xem tướng là điều tất nhiên, cũng không mâu thuẫn gì với tính cách của anh: Điều kiện tiên quyết là phải sẵn sàng học hỏi, tất cả kiến thức đều có ích như nhau. Dựa trên kinh nghiệm cá nhân của tôi, biết một tí về Kinh Dịch, có quan tâm tới thần học Cơ Đốc giáo, nhưng tôi không nghĩ những lĩnh vực này sẽ bị gán mác “cảm tính” hay “không khoa học”, càng không mâu thuẫn gì với việc tôi xuất thân từ khoa tự nhiên và nghề nghiệp thực tế của tôi… Chỉ là người khác không nghĩ cần phải học những thứ này, cũng sẽ không đi học thôi. Vì vậy, “lang cố chi tướng”* chẳng qua là một bằng chứng thể hiện việc ngày thường xem qua nhiều thứ của anh, không như Bánh Bao, người rõ ràng chuyên về mấy chòm sao.

*Lang cố chi tướng (狼顾之相), nghĩa đen là sói quay đầu lại quan sát, ẩn ý chỉ sự đa nghi thận trọng

(to be continued)
 

Ngao Thiên Khuyển

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
15
Số lượt thích
60
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Vương Kiệt Hi
#8
Quân tử chẳng lệ sầu (tiếp)

4. THẢ KIỀU NHẤT PHÀM, ANH CÓ HỐI HẬN KHÔNG


Trước hết phải nói rõ, đây là cái mà cốt truyện cần…

Cái trận năm người đội dự bị của Vi Thảo vào game đi vây Diệp Tu để dò xét ai dè bị đánh lại, Nhất Phàm không xuất thủ nhiều, biểu hiện cũng không tốt. Ngày thứ hai, Vương Kiệt Hi xem băng ghi hình ngày hôm trước, sắp xếp toàn đội Vi Thảo vào game , đầu tiên là vây đánh Diệp Tu tiếp, sau là vào đấu trường, đánh Đường Nhu trước rồi đánh Diệp Tu. Ngày thứ ba, Vương Kiệt Hi có lời mời dành cho Đường Nhu, mà Diệp Tu trong trận 1v1 với Nhất Phàm lại nói “Quỷ kiếm sĩ thích hợp với em hơn—”...cho nên, từ đầu đến cuối chỉ cách có 1 ngày, Vương Kiệt Hi đã phát hiện ra tiềm năng của Đường Nhu; còn Diệp Tu nhiều lắm là 2 ngày, cũng đã phát hiện ra tiềm lực của Kiều Nhất Phàm.

Quả thật tiềm năng phát triển của Đường Nhu có phần nổi trội hơn, nhưng Nhất Phàm đã theo Mắt bự khá lâu. Mắt bự không phát hiện ra tiềm năng làm Quỷ kiếm sĩ có thể vì vài khả năng sau: 1, nhãn lực chưa đủ; 2, không chú ý kỹ Nhất Phàm (cơ bản là dốc hết vào Cao Anh Kiệt rồi); 3, dù biết Nhất Phàm có khả năng đổi nghề nhưng đứng trên lập trường của Vi Thảo, chưa chắc đã cần một Nhất Phàm như vậy.

Sau đây là phần tóm tắt nguyên tác về tương tác giữa Vương Kiệt Hi và Kiều Nhất Phàm hoặc về cái nhìn của Vương Kiệt Hi với Kiều Nhất Phàm (mấy vị đồng chí đã thuộc nguyên tác không nhìn cũng được, tôi tin phần đa mọi người đã rất rõ những chỗ này…)

Sau lần đầu tiên tiếp xúc bị Diệp Tu hành, Mắt bự hỏi “Có ai ghi hình lại không?”, kết quả chỉ Nhất Phàm ghi lại. Xem bản record xong Mắt bự không bày tỏ gì, “Sau khi đứng dậy liền vỗ vai Kiều Nhất Phàm một cái rồi rời đi.”:

Đoạn quay thứ hai, ngay từ đầu hình ảnh có chút đứt quãng, hiển nhiên Kiều Nhất Phàm đang để Tro Nguyệt ẩn mình, lâu lâu mới nhú đầu quay hình. Sau đó là cảnh đánh nhau, Kiều Nhất Phàm lần này đứng ngoài quan sát nên quay lại được toàn bộ quá trình, mãi đến khi Đêm Trắng Ngày Đen chết, rống cậu, Tro Nguyệt tiến lên giúp đỡ thì màn hình mới trở nên rối loạn.

Mọi người thấp thỏm đứng sau, cùng nhìn về phía Vương Kiệt Hi, cúi đầu chờ nghe giáo huấn. Ai ngờ Vương Kiệt Hi không nói gì cả, đứng dậy vỗ vỗ Kiều Nhất Phàm liền rời đi.
(C134)


Quan sát trận đấu của Đường Nhu với Kiều Nhất Phàm, thể hiện quan điểm trực tiếp qua suy nghĩ: cho rằng Nhất Phàm còn kém, thiếu chí tiến thủ, cho rằng nếu cậu ở chiến đội khác sẽ dễ phát triển hơn.

Vương Kiệt Hi đang chuẩn bị rời đi, trong phòng lại chợt có thêm người vào. Sau khi Liễu Phi bên kia thua trận, Vi Thảo đã có một đội viên khác tìm tới rồi.

Vương Kiệt Hi vừa nhìn, cũng trực tiếp nhảy làm khán giả, chuẩn bị xem thi đấu.

“Đi đi, Nhất Phàm.” Vương Kiệt Hi gửi tin đến.

Người vừa mới tiến vào là Kiều Nhất Phàm, thấy đội trưởng đang ở trong phòng nên cậu sợ run, sau khi nghe lệnh thì vội vã vào trận đấu, chào hỏi Đường Nhu một tiếng, song phương bắt đầu đánh nhau.

Trận này, Vương Kiệt Hi không tập trung lắm. Tuy Kiều Nhất Phàm được xem là đội viên chính thức của Vi Thảo, nhưng lúc này Vương Kiệt Hi chú ý đến Đường Nhu hơn.

Một người mới đấu với tuyển thủ chuyên nghiệp lại vẫn có thể đánh đến khó phân thắng bại. Vương Kiệt Hi ca ngợi rất nhiều, lại không khỏi cảm thấy bất mãn với Kiều Nhất Phàm.

Cậu đội viên này không thể nghi ngờ là người có trình độ kém nhất hiện nay của Vi Thảo. Thậm chí có thể nói, tài nghệ của cậu hoàn toàn không đủ để trở thành một thành viên trong đội. Dù có đến đội yếu nhất Liên minh, cậu có thể lên làm chủ lực hay không vẫn rất khó nói.

Ở trong đội lâu như vậy, người khác đều tiến bộ, tên nhóc này lại chẳng chút tiến bộ. Vẫn cứ luôn lóng ngóng tay chân lưỡng lự trước sau. Không có chí tiến thủ như vậy, còn có thể có tiền đồ gì chứ?

Đội trưởng mặc dù không có quyền nhân sự, nhưng ý kiến của họ vẫn ảnh hưởng mạnh mẽ đến quyết định của câu lạc bộ. Đối với Kiều Nhất Phàm, Vương Kiệt Hi đã không nhìn ra giá trị gì của cậu trong đội. Anh biết đứa nhỏ này ở trong đội cũng rất khổ cực, có lẽ ở một đội ngũ không có áp lực mà không phải đội quán quân, cậu ta sẽ tiến bộ hơn?
(C144)


Diệp Tu nói cậu thích hợp với trận quỷ hơn, Nhất Phàm chỉ nhủ thầm:

“Trận quỷ ư......” Kiều Nhất Phàm lẩm bẩm, có lẽ đã lâu lắm rồi không ai dạy bảo cậu, bất chợt nghe thấy một câu hướng dẫn này, Kiều Nhất Phàm lập tức tiếp nhận nó theo bản năng, huống chi, người dạy bảo cậu chính là Diệp Thu, bách khoa toàn thư của Vinh Quang, ngay cả đội trưởng của bọn cậu như Vương Kiệt Hi cũng không có thâm niên sâu như người này.

Nhất Phàm ghi danh khiêu chiến, đội trưởng cũng không nói gì:

Thế nhưng, ngoài thi đấu tân binh khiêu chiến, Kiều Nhất Phàm không còn bất kỳ cơ hội nào để biển hiện trên sân đấu nữa, đây là cơ hội duy nhất của cậu, cậu hy vọng mình có thể chiếm được cơ hội đấy.

Cậu chiếm được rồi.

Đội trưởng Vương Kiệt Hi không hề ngăn cản quyết định của cậu, cũng không nhìn cậu chế nhạo như những đội viên khác. Vương Kiệt Hi chỉ tỏ thái độ nên có của một đội trưởng: Đơn giản khích lệ vài câu, bảo cậu hãy biểu hiện tốt, học tập nhiều hơn.

Phát hiện Nhất Phàm lén luyện Quỷ kiếm sĩ, “Ngay cả Vương Kiệt Hi cũng nhíu mày một cái”:

Thi đấu tân binh khiêu chiến, tuy chỉ diễn là chính, nhưng cũng phải diễn sao cho thấy sự tôn trọng. Khiêu chiến đại thần, sau đó dùng bừa một nghề không phải nghề của mình, có đùa thì cũng hơi lố rồi. Sau khi nhìn thấy Kiều Nhất Phàm cũng chọn quỷ kiếm sĩ, đội trưởng Vương Kiệt Hi thầm nhíu mày.
(C305)


Nhất Phàm sau khi bị Lý Hiên đánh bại:

Toàn khán đài như bùng nổ, bộ liên kích dài như thế làm người xem vô cùng mãn nhãn. Nhưng nhóm tuyển thủ chuyên nghiệp thì đưa mắt nhìn nhau. Đây là lần đầu tiên mà một bộ liên kích được thi triển trọn vẹn trên một tuyển thủ chuyên nghiệp, cậu tân binh này của Vi Thảo kém tới thế sao? Trông lúc lơ lửng lại không hề phản kháng hay hành động gì khác, tuyển thủ chuyên nghiệp mà thế à? Ngay cả người chơi Vinh Quang thông thường, khi bị lơ lửng cũng quơ phím loạn xạ hay giãy giũa mấy cái chứ?

Nghi ngờ, ức chế, khinh thường… mọi ánh mắt đều dồn về chiến đội Vi Thảo. Nhóm tuyển thủ Vi Thảo thì đứng ngồi không yên, nhất là kẻ nóng tính như Lương Phương đã nhảy dựng lên quát: “Kiều Nhất Phàm, mày giở trò gì thế hả? Có kiểu đánh mất mặt thế à?”

Tân binh khiêu chiến dĩ nhiên dành cho người mới, đương nhiên không có người mới nào có thể đánh bại được tiền bối, nhưng làm bao cát thế này cũng quá mất mặt…

“Ngồi xuống.”

Lương Phương còn đang nóng nảy đã thấy đội trưởng Vương Kiệt Hi đứng sau lạnh lùng nhắc nhở, Lương Phương lập tức câm như hến, ngồi ngay ngắn vào vị trí. Muốn phun ra nhiều thứ cho đỡ tức mà không dám mở miệng.

Đào Hiên gọi điện cho ông chủ Vi Thảo hỏi chuyện liên quan đến Nhất Phàm gần đây, ông chủ Vi Thảo liền nhắc lại quan điểm của Vương Kiệt Hi về Kiều Nhất Phàm:

Cúp điện thoại xong, ông chủ Vi Thảo lập tức liên lạc với quản lý Vi Thảo, quản lý được hỏi cũng rất ngạc nhiên. Hắn cũng đã suy xét kĩ càng, hỏi qua cả ý kiến đội trưởng Vương Kiệt Hi về chuyện Kiều Nhất Phàm rồi. Đối với đội cấp quán quân như Vi Thảo, tuyển thủ như thế không giúp được gì mấy, dù ký hợp đồng với một tuyển thủ mới có thực lực vào hay đào tạo một người mới toanh cũng có ích hơn giữ Kiều Nhất Phàm lại.

Vương Kiệt Hi trả lời thẳng:

Phía Vi Thảo, chỉ vì một cú điện thoại của Đào Hiên mà ông chủ Vi Thảo phải đích thân đi hỏi quản lí nhân sự rồi mới gọi cho đội trưởng Vương Kiệt Hi. Lúc này Vương Kiệt Hi đã về nhà, đột ngột nhận được điện thoại của ông chủ, biết vấn đề cấp bách hóa ra là Kiều Nhất Phàm thì cũng rất ngạc nhiên.

Sau khi nghe lời nhận xét từ Vương Kiệt Hi, ông chủ Vi Thảo không còn hoang mang nữa. Vương Kiệt Hi không phủ nhận tài năng của Kiều Nhất Phàm, nhưng điều quan trọng là cậu ta có phù hợp với chiến đội Vi Thảo hay không. Chiến đội Vi Thảo nhằm vào quán quân, mỗi tuyển thủ trong đội đều phải góp sức vì mục tiêu này, Kiều Nhất Phàm lại không nằm trong số đó. Chiến đội Vi Thảo không cần một nhân vật có cũng như không. Không ai dám chắc sau này cậu ta sẽ ra sao, nhưng chiến đội Vi Thảo không thể giúp cậu phát triển, giữ lại thì đôi bên chẳng ai được lợi gì.

Lần tiếp theo bày tỏ quan điểm là khi Nhất Phàm đã xuất hiện trong đội ngũ khiêu chiến của Hưng Hân:

Tên nhóc Kiều Nhất Phàm chạy tới đội này à? Thật là một lựa chọn đúng đắn. Vương Kiệt Hi ngẫm lại, anh không khỏi nhớ tới hôm quản lý gọi tới hỏi chuyện về Kiều Nhất Phàm. Lúc đó, anh cũng không chê bai tài năng của cậu, chỉ nói đây không phải là tuyển thủ mà Vi Thảo cần bây giờ. Còn vì sao có cuộc gọi đó, Vương Kiệt Hi không hỏi nhiều. Chỉ là giờ thấy Kiều Nhất Phàm chạy tới Hưng Hân, anh cũng rất tán thành quyết định này.

Thấy Anh Kiệt ngẩn ngơ nhìn danh sách có tên Nhất Phàm, đội trưởng bày tỏ:

“Phải cố lên.” Vương Kiệt Hi đương nhiên biết vì sao Cao Anh Kiệt lại ngẩn người. “Các cậu chắc chắn sẽ gặp lại, trên sân đấu!”

Phản ứng của Nhất Phàm khi biết sẽ đánh với Vi Thảo:

Kiều Nhất Phàm rời Vi Thảo gần nửa năm, mà thời gian ở Vi Thảo cũng cùng lắm có một năm. Nhưng muốn quên đi một năm đó không phải chuyện dễ dàng. Sự hưng phấn thuở đầu khi được chiến đội Vi Thảo chọn trúng, sự ngưỡng mộ với tiền bối khi lần đầu được vào đội, tình bạn với Cao Anh Kiệt, phận mãi không có dịp thể hiện, còn có hoài nghi và chối bỏ bản thân… Kiều Nhất Phàm ở Vi Thảo là một kẻ vô danh. Người khác có thể không nhớ nổi cậu đã làm gì suốt một năm ở Vi Thảo, nhưng với cậu mà nói, một năm này đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Giờ cậu đã rời Vi Thảo rồi, hay nói chính xác hơn, là Vi Thảo rời bỏ cậu. Thế nhưng Kiều Nhất Phàm chưa từng oán trách Vi Thảo. Sự thật là, bất cứ ai trong chiến đội Vi Thảo đều xuất sắc hơn cậu rất nhiều. Chỉ là Kiều Nhất Phàm vẫn muốn tự mình nỗ lực để có ngày cùng đứng trên sân thi đấu với người Vi Thảo, để họ nhìn mình với cặp mắt khác xưa. Cậu cũng thường tự tưởng tượng ra cảnh đó lắm.

Nhưng trong trận đấu lần này, Mắt Bự không nói chuyện trực tiếp với Nhất Phàm, nhưng có nhắc đến cậu trong lúc tán gẫu với Diệp Tu:

“Kiều Nhất Phàm thích ứng với nghề quỷ kiếm sĩ rất tốt”.

“Đây có lẽ là nghề thích hợp nhất với em ấy.”

“Có lẽ thế!” Vương Kiệt Hi đáp.

Câu nói trực tiếp lúc cướp boss:
“Trận quỷ rất đẹp!”

Một giọng nói từ đỉnh đầu truyền xuống, lại thêm một người cưỡi chổi bay đến, nhưng lần này đã không còn là Cao Anh Kiệt.

Đối mặt với đội trưởng cũ, Kiều Nhất Phàm không nén nổi có chút sợ hãi, nhất thời quên mất nên làm gì, nhìn thấy lưu manh của Bánh Bao Xâm Lấn cực kỳ lén lút giơ cục gạch lên, im im mò ra sau lưng Vương Kiệt Hi, cậu bỗng theo bản năng kêu một câu: “Cẩn thận!”
(C947)


Vòng đấu thường quy Hưng Hân gặp Vi Thảo, Kiều Nhất Phàm đã đối trực tiếp đầu với Chu Diệp Bách và giành chiến thắng:

"Một người trước nay không ai để ý, giờ đã trưởng thành đến mức này, đáng sợ không?" Vương Kiệt Hi đột nhiên lên tiếng.

Chu Diệp Bách há miệng ú ớ. Một ý nghĩ bỗng vụt qua đầu gã: Nếu Kiều Nhất Phàm không rời Vi Thảo, slot trận quỷ trong đội hình có còn thuộc về mình?

Nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng. Chu Diệp Bách biết rõ nay cái tên Kiều Nhất Phàm đã cách xa Vi Thảo lắm rồi, cậu ta sẽ không tranh slot với gã, nhưng gã vẫn cứ hoang mang như có một áp lực vô hình đè nặng.

"Không được dừng bước, không được mỏi mệt! Muốn sinh tồn trong Liên minh này, phải biết ngược dòng mà đi." Vương Kiệt Hi nói.

Biểu hiện của Kiều Nhất Phàm trong trận chung kết cuối cùng cực kì xuất sắc, mọi người đều rối rít để ý tới phản ứng của Mắt Bự:

Quá trình bày trận và di chuyển rất đáng ngợi khen, nhưng điều họ đánh giá cao nhất là ý thức tập thể của cậu. Rất tỉnh táo và lý trí, từ đầu tới cuối Kiều Nhất Phàm luôn nhớ rõ lý do vì sao mình có mặt trên chiến trường. Cậu tính toán trăm bề, chỉ để quay về làm nền cho chiến đội.

Với một người trẻ, điều này thực sự quá khó.

Các tuyển thủ lại không khỏi nhìn sang Vi Thảo. Người Vi Thảo vô cùng khó chịu, bởi cứ hễ Kiều Nhất Phàm có biểu hiện tốt thì họ sẽ lập tức trở thành đích đến của những ánh mắt bất thiện. Họ bức bối nhìn về phía đội trưởng, người luôn giữ thái độ bình thản trong những tình huống tương tự.

Nhưng lần này, họ phát hiện một Vương Kiệt Hi rất khác. Sắc mặt anh có vẻ nặng nề.

Đội trưởng cũng bắt đầu hối hận vì buông tay với Kiều Nhất Phàm rồi chăng? Các đội viên Vi Thảo ngơ ngác, nhất là quỷ kiếm sĩ Chu Diệp Bách. Gã rất để tâm vụ Kiều Nhất Phàm, chẳng qua nghe lời Vương Kiệt Hi nên mới gạt sang bên, nhưng bây giờ cả Vương Kiệt Hi cũng...

Lòng gã chùng xuống.

"Đội trưởng." Hứa Bân khẽ gọi. Hắn vào Vi Thảo sau khi Kiều Nhất Phàm rời đi nên không có thứ tâm trạng rối rắm kia. Hắn có thể hiểu được vì sao họ cảm thấy vậy, mà kỳ thực cả đội cũng chưa bị ảnh hưởng lắm vì Vương Kiệt Hi vẫn giữ được tâm lý vững vàng. Nếu bây giờ Vương Kiệt Hi rục rịch, cả đội sẽ ầm ầm đổ sụp theo, đặc biệt là Chu Diệp Bách với gánh nặng tâm lý quá lớn.

"Lo xem thi đấu." Vương Kiệt Hi nói.

Thi đấu?

Người Vi Thảo tròn mắt.

Hóa ra đội trưởng không phải quá chú ý đến Kiều Nhất Phàm, mà là trận đấu có biến?
(C1703)


Chỉ đọc mỗi nguyên tác, chúng ta có thể thấy được một tư duy mạch lạc như sau:

Lúc Kiều Nhất Phàm không còn trong đội, Vương Kiệt Hi không coi trọng thực lực của cậu, cho rằng cậu không phù hợp với chiến đội Vi Thảo, cũng cho rằng Vi Thảo không cần cậu; cũng thực sự có thiếu sót trong việc quan tâm tới Nhất Phàm; Nhất Phàm khiên chiến Lý Hiên trong All Star, người không biết tiền căn hậu quả là Vương Kiệt Hi cũng cảm thấy hành động này không ổn;

Sau khi Nhất Phàm tới Hưng Hân, Vương Kiệt Hi cũng nghĩ rằng “Đây là một lựa chọn tốt”, nhắc nhở Anh Kiệt “Sau này sẽ gặp nhau trên lôi đài”, sau đó nhìn thấy sự phát huy của Nhất Phàm cũng nói với Diệp Tu rằng “Cậu ấy hòa nhập vào đoàn đội không tệ”, khen thẳng “Trận quỷ rất đẹp!”, nhắc nhở Chu Diệp Bách khi bị Nhất Phàm đánh bại “Muốn sinh tồn trong Liên minh này, phải biết ngược dòng mà đi.”;

Đối với những lời đàm tiếu bên ngoài, Vương Kiệt Hi “luôn giữ vẻ mặt như thường, không cho là đúng”.

—Về phần trong lòng Vương Kiệt Hi có từng hối tiếc, tự trách hay không công bằng hay không, nguyên tác không hề nhắc đến, hẳn là để mọi người tự nghĩ. Nhưng thực chất, xét việc tính cách anh trước sau như một, tôi có thể diễn giải và suy đoán thế này… Bởi vì anh là một người cực kì lý trí nên sẽ không có suy nghĩ “Nếu lúc ấy giữ Nhất Phàm lại thì sao” trong muộn màng, lúc đó anh biết rõ việc giữ Nhất Phàm lại là “cả hai bên đều không có lợi”; anh cũng đồng ý với lựa chọn của Nhất Phàm khi cậu gia nhập Hưng Hân, hơn nữa thầm chúc mừng cậu— Một vị đội trưởng còn không nhịn được quan tâm đến người mình vốn không quen biết là Mạc Phàm thì sao có thể keo kiệt một lời chúc mừng với một đội viên rời đi chứ?

Nếu anh có bất kì tiếc nuối nào, tôi cảm thấy đó hẳn là với Nhất Phàm: xin lỗi vì khi đó không thể chú ý đến cậu nhiều hơn, không thể phát hiện cho cậu con đường để phát triển năng lực tốt hơn. Nếu được làm lại, anh vẫn không thay đổi quyết định sẽ thả cậu đi vì bị giới hạn bởi thời gian và tài nguyên, nhưng chắc chắn sẽ giúp cậu hết mức có thể.

Có lẽ trong chuyện này anh đã xử sự không tốt, nhưng từ đầu tới cuối luôn ngay thẳng, hơn nữa Nhất Phàm không hề có bất kì oán hận nào với anh và Vi Thảo, bản thân Vương Kiệt Hi cũng không cảm thấy có gì khó xử. Sợ rằng trong đầu anh cũng chẳng nghĩ đây là một chuyện “mất mặt”.

(Tiếc là đội viên Vi Thảo không có sự ngay thẳng này của anh, vẫn lúng túng thay anh dưới ánh mắt bên ngoài)


5. KHÔNG GIẬN MÀ UY


Nguồn gốc sự uy nghiêm của Vương Kiệt Hi, ngoài kĩ thuật cao siêu, sự bình tĩnh cơ trí và blabla các nhân tố bên ngoài thì còn hai trọng điểm là: không thể hiện vui buồn, càng ít bộc lộ cảm xúc ra ngoài ; thói quen đưa ra thẳng kết luận hoặc chỉ thị, thậm chí còn hỏi những câu hỏi tu từ với giọng đanh thép, không giải thích gì thêm, thiếu cảm giác thân thiện.

Nói ngắn gọn là, lạnh lùng quá mà.

Với dáng vẻ uy nghiêm như thế thì chỉ cần đội trưởng trừng mắt thôi là cả đám im như thóc, ngón tay gõ nhẹ lên bàn mọi người đều liếc nhìn… Dù sao thì mọi người đều rất sợ đội trưởng.

Tôi xin đưa ra hai ví dụ về sự lạnh lùng này, không đầy đủ (thật ra cái trích dẫn trước đó cũng giải thích về vấn đề này rồi):

“Đội trưởng...” Một trong năm người quay đầu lại nhìn về phía sau, Vương Kiệt Hi của chiến đội Vi Thảo.

“Đánh không tệ.” Vương Kiệt Hi nói.

Năm người đưa mắt nhìn nhau, chẳng biết đội trưởng đại nhân có phải đang mỉa mai hay không.

“Còn kém kỷ lục rất xa mà...” Cao Anh Kiệt vô cùng xấu hổ nói.

“Đấy là vì đấu pháp của mọi người không đúng.” Vương Kiệt Hi nói.

Năm người lại ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ không hề có thao tác sai lệch nào, vấn đề rốt cuộc nằm ở đâu.

“Có thể đánh ra được kỷ lục như thế, nhất định phải có đấu pháp mới.” Vương Kiệt Hi nói.

“A? Vậy chúng ta nghiên cứu một chút?” Một người đáp.

“Cậu không đùa chứ? Thời gian của cậu là dành cho việc này sao?” Vương Kiệt Hi nói.

“Vậy...”

“Đi tìm Quân Mạc Tiếu.” Vương Kiệt Hi dứt khoát.

“Sau đó thì sao?”

“Giết hắn một lần, rồi nghỉ ngơi sớm chút. Đây sẽ là một trong những nội dung luyện tập chủ yếu của mấy cậu sau này.” Vương Kiệt Hi nói.

Xin hãy chú ý, chỗ này anh đã có suy đoán là Diệp Tu nhưng không hề có ý định giải thích cho các đội viên. Đã vậy, câu “Cậu không đùa chứ?” có vẻ rất căng.

Lúc vây công Quân Mạc Tiếu nhưng bị trốn mất:

“Đội trưởng, có cần mai phục không?” Đội phó chạy tới bên cạnh Liệt Hỏa Diễm Tẫn của Vương Kiệt Hi nêu ý kiến.

“Nhất thiết sao? Giết chết hắn cũng không phải mục đích cuối cùng của chúng ta, mục đích của chúng ta chính là lợi dụng hắn nâng cao trình độ đội ngũ.” Vương Kiệt Hi nói.

“Nhất thiết sao?” lại là một câu hỏi ngược lại khá xông xáo tiếp. (Dù chỗ này tôi cảm thấy ba Bướm không ý thức được là đang để Vương Kiệt Hi nói chuyện với Đặng Phục Thăng…)

Diệp Tu bảo vào đấu trường, hơn nữa phải đánh bại Đường Nhu mới có tư cách đấu với anh:

“Rõ ràng chỉ là một người mới, anh không cảm thấy việc trực tiếp lấy tuyển thủ chuyên nghiệp làm bồi luyện này hơi quá ư?” Vương Kiệt Hi nói.

“Haha, phương pháp này vô cùng phù hợp với em ấy đó” Diệp Tu nói.

“Nhưng tôi không nhìn ra được, bồi luyện cho cô ấy thì chúng tôi được lợi gì.” Vương Kiệt Hi nói.

“Không qua được em ấy, không đủ tư cách đánh với anh.” Diệp Tu nói.

Vương Kiệt Hi hết biết nói gì, sau lúc lâu mới tiếp: “Tư cách này dễ lấy quá đấy.”

“Thế nên mấy cậu không chịu thiệt đâu. Trừ khi cậu tình nguyện giống như bây giờ, mỗi ngày chơi trốn tìm với anh ở khu luyện cấp. Hẳn mấy cậu rất bận nhỉ? Có nhiều thời gian như vậy ư?” Diệp Tu hỏi.

“Đấu trường.” Liệt Hỏa Diễm Tẫn của Vương Kiệt Hi xoay người, tuyên bố với các đội viên.
(C140)


Hỏi thẳng “Tập luyện với cô ấy chúng tôi được lợi gì”, “Tư cách này dễ lấy quá”; sau khi Diệp Tu nói rõ lí do thì bị thuyết phục, dứt khoát không hề dông dài.

Nhìn tổng thể toàn truyện thì Vương Kiệt Hi xuất hiện nhiều trong khoảng 300 chương đầu. Trong khoảng này, trừ đánh một trận với Diệp Tu, Đường Nhu và Hoàng Thiếu Thiên, anh còn tham gia đoàn chiến trong All Stars, ngoài ra chỉ có Xa Tiền Tử và các đội viên là có tương tác với anh. Vương Kiệt Hi thể hiện nhiều phẩm chất với tư cách là đội trưởng hơn. Sau cuộc so tài All Stars mùa 8, đối tượng tương tác với Vương Kiệt Hi có sự thay đổi rõ rệt: những tuyển thủ chuyên nghiệp khác trong giới, nên khi hành xử, anh cũng không cần thể hiện sự uy nghiêm của đội trưởng như trước. Điển hình là khi bị Hoàng Thiếu Thiên đâm một nhát:

Vương Kiệt Hi không nói một lời, thao tác nhân vật cưỡi chổi bay lên, chỉ thấy trong tích tắc có thanh kiếm xiên qua ngực ma đạo học giả, ra là bị người đằng sau đánh lén.

“Hoàng Thiếu Thiên…” Giọng Vương Kiệt Hi đầy bất lực.

Đi đánh phó bản tổ đội 20 người với Hưng Hân:

Người chơi bình thường nghĩ không ra, trong phó bản, đám tuyển thủ của Vi Thảo cũng sắp phát điên đến nơi. Vương Kiệt Hi cực kỳ nghiêm túc nói với Diệp Tu: “Anh làm vậy không được, tuyệt đối không được.”

“Tui thấy hợp lý lắm mà.” Diệp Tu nói.

“Hợp lý cũng không được!” Vương Kiệt Hi gần như không tìm được lý do để cãi lại Diệp Tu, chỉ kiên quyết phủ nhận: “Tán nhân cần dùng hết toàn bộ trang bị hả? Anh chơi gian lận quá rồi đó!”

Ngoài ra còn có chút hài hướccàng tô điểm cho giá trị của anh:

Vương Kiệt Hi cũng là đội trưởng, có cùng mối quan tâm như Diệp Tu, thêm vào hoàn cảnh của Hưng Hân, vậy nên anh cũng dễ dàng đoán được tâm trạng hiện tại của Diệp Tu. Lúc này anh mới cười nói: “Làm mấy ván không? Cược vài món linh tinh nhé?”

“Ha ha ha..” Diệp Tu cười gượng, Quân Mạc Tiếu xoay người về phía thành viên của Hưng Hân: “Giải tán, đi ngủ!”

“Sao đấy, không dám à!” Tuyển thủ Viên Bách Thanh tuy chơi mục sư, nhưng tính tình lại khá xốc nổi, hắn hô to khiêu khích.

“Không phải không dám!” Diệp Tu cười nói: “Chẳng qua là anh thấy đấu với mấy cậu, mình anh là đủ rồi, hoàn toàn không cần làm phiền mọi người đâu!”

“Nói cũng đúng.” Vương Kiệt Hi cười, Vương Bất Lưu Hành cũng quay lại nói với đội Vi Thảo: “Giải tán đi, mình anh ở lại được rồi.”

“Ha ha ha.” Thành viên Vi Thảo đều cười ầm lên, Viên Bách Thanh thêm vào: “Chúng tôi không đánh, nhưng cũng không đi đâu. Chúng tôi đứng xem cũng được mà?”

“Viên Bách Thanh, cậu hơi bị kiêu ngạo đấy, anh nhịn cậu lâu rồi nhé! Cậu có dám solo với anh không?” Diệp Tu chỉ thẳng tên.

“Đờ mờ, đòi solo với trị liệu hả? Vậy mà anh cũng làm được!” Viên Bách Thanh kêu lên.

“Anh cho chú chọn bừa một nghề đấy.” Diệp Tu đáp.

“Anh lượn cmn nó đi!” Viên Bách Thanh bức xúc. Là tuyển thủ chuyên nghiệp, đương nhiên tất cả các nghề đều phải biết chơi, có khi còn chơi hay hơn game thủ bình thường. Nhưng nếu đối thủ là tuyển thủ chuyên nghiệp, không chơi nghề tủ của mình thì chẳng khác gì đâm đầu vào chỗ chết.

“Để công bằng, anh sẽ không chơi nghề tán nhân mình thông thạo nhất, anh cũng chọn bừa một nghề khác như pháp sư chiến đấu chẳng hạn, như vậy cậu có ý kiến gì không?” Diệp Tu nói.

“Cái đmm….” Viên Bách Thanh chửi thề, thật sự không biết nói gì nữa.

“Ha ha, vậy là không dám rồi.” Diệp Tu cười.

Viên Bách Thanh khóc không ra tiếng. Hắn phải trả lời thế nào mới phải đây? Nói dám thì không phải là đi tìm đường chết ư? Thế là không dám à? Mẹ, mà việc này thì có liên quan gì đến dám hay không, làm sao trọng tâm câu chuyện lại quay ngoắt sang như vậy rồi.

“Không thì tỷ thí mấy ván với tôi nhé?” Cuối cùng vẫn là đại thần Vương Kiệt Hi nhẹ nhàng chuyển đề tài trở về.

“Với cậu ấy á? Đánh không biết bao nhiêu lần rồi, không có ý nghĩa, đi ngủ còn hơn.” Diệp Tu đáp.
(C883)


Hay còn có mấy lời phàn nàn:

“Ờm… Mấy anh cày suốt đêm rồi còn chưa nghỉ?” Vương Kiệt Hi hỏi.

“Ồ, cậu nhìn ra được tụi tui thâu đêm à?” Diệp Tu nói.

“Trên bảng kỷ lục không phải đều là tên của mấy người hả!” Vương Kiệt Hi đáp.

“Quả nhiên là không lừa người khác được ha!” Diệp Tu cảm khái không thôi.

Tiếng khinh bỉ lại vang lên khắp nơi. Chuyện này có gì phức tạp hả? Quả nhiên cái giề? Cảm khái cái giề?
(C882)


Nhưng cũng phải cảm thán, dường như cái lầm lì, lạnh lùng của Vương Kiệt Hi trước mặt đại thần Diệp Tu cũng bị phá vỡ… Cơ mà, căn bản là trước mặt đội viên Vương Kiệt Hi cũng thể hiện như vậy, chỉ là thân phận khác nhau dẫn đến phản ứng khác nhau. Mắt bự trước mặt người ngoài dường như năng động và dễ thương (?) hơn nhiều… Nhưng cá nhân tôi không nghĩ rằng điều này sẽ cản trở anh là một người nghiêm túc không thân thiện, một người không nói tự uy. Câu “Anh muốn thử?” với Lâm Kính Ngôn nói hồi đầu cũng tràn đầy cảm giác không thân thiện.

Theo tôi thấy, lạnh lùng không thân thiện không phải một vấn đề lớn, trong Liên minh có rất nhiều người không quá thân thiện như Hàn Văn Thanh (...)... Nhưng kể cả thế thì ở Bá Đồ, Hàn Văn Thanh cũng không phải một người mà đồng đội không hiểu được, ngược lại, chiến đội đã bị lây nhiễm phong cách của anh, chiến đội cũng quán triệt thực hiện tốt theo phong cách anh.

Dưới đây sẽ là lời giải thích cho vấn đề “không hiểu”.


6. KHÔNG SỢ NGƯỜI TA KHÔNG HIỂU MÌNH


Ở đây tôi nói các đội viên Vi Thảo không hiểu đội trưởng của bọn họ, không phải ở chỗ họ không biết những chuyện anh cố gắng giấu họ (vụ anh cố tình bày mưu để thua Cao Anh Kiệt). Có rất nhiều chỗ, hoặc Vương Kiệt Hi nghĩ không cần giải thích, hoặc không đáng để giải thích, tóm lại là không hề giải thích, thành thử đội viên Vi Thảo không hiểu được tâm tư của đội trưởng. Ví dụ, dùng lại trích dẫn bên trên:

“Đánh không tệ.” Vương Kiệt Hi nói.

Năm người đưa mắt nhìn nhau, chẳng biết đội trưởng đại nhân có phải đang mỉa mai hay không.

“Còn kém kỷ lục rất xa mà...” Cao Anh Kiệt vô cùng xấu hổ nói.

“Đấy là vì đấu pháp của mọi người không đúng.” Vương Kiệt Hi nói.

Năm người lại ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ không hề có thao tác sai lệch nào, vấn đề rốt cuộc nằm ở đâu.

Chỗ này Vương Kiệt Hi có châm chọc hay không, những độc giả nắm rõ ngọn ngành như chúng ta rất rõ, nhưng nghe câu đó xong đội viên Vi Thảo chỉ biết đoán xem “Có phải châm chọc hay không”.

Sau khi ra lệnh cho cả đội đi tìm Quân Mạc Tiếu, đám Tiêu Vân lại đoán già đoán non xem có phải đội trưởng đang châm chọc câu “Chưa quen với thẻ tài khoản cấp thấp” các cậu từng nói hay không.

“Mục tiêu, người chơi Quân Mạc Tiếu, mọi người đừng sơ suất, rất có khả năng người nọ chính là Diệp Thu đã giải nghệ.” Vương Kiệt Hi tuyên bố mục đích luyện tập thêm lần này.

Mọi người vừa nghe thấy nhất thời cảm xúc dâng trào, bắt đầu thảo luận, đã có người vào trò chơi tìm ID, lập tức báo cáo với Vương Kiệt Hi: “Đội trưởng, không có online.”

“Rồi sẽ đến, mọi người làm quen nhân vật của mình trước đã, nhân vật cấp thấp chưa tới cấp 30, hẳn không quen đâu nhỉ?” Vương Kiệt Hi nói.

Đám người Tiêu Vân mặt đỏ tai hồng, đội trưởng đang ngầm mỉa mai họ phải không? Phải hay không? Lòng dạ của Kiệt Hi đại thần mấy chú không đoán được đâu, không đoán được đâu.

Đoạn trên tôi cũng có dùng dẫn chứng này. Thật sự có ý châm chọc ư?

Bên dưới là trích dẫn lại đoạn anh thể hiện thái độ với Nhất Phàm trong trận chung kết cuối cùng:

Các tuyển thủ lại không khỏi nhìn sang Vi Thảo. Người Vi Thảo vô cùng khó chịu, bởi cứ hễ Kiều Nhất Phàm có biểu hiện tốt thì họ sẽ lập tức trở thành đích đến của những ánh mắt bất thiện. Họ bức bối nhìn về phía đội trưởng, người luôn giữ thái độ bình thản trong những tình huống tương tự.

Nhưng lần này, họ phát hiện một Vương Kiệt Hi rất khác. Sắc mặt anh có vẻ nặng nề.

Đội trưởng cũng bắt đầu hối hận vì buông tay với Kiều Nhất Phàm rồi chăng? Các đội viên Vi Thảo ngơ ngác, nhất là quỷ kiếm sĩ Chu Diệp Bách. Gã rất để tâm vụ Kiều Nhất Phàm, chẳng qua nghe lời Vương Kiệt Hi nên mới gạt sang bên, nhưng bây giờ cả Vương Kiệt Hi cũng...

Lòng gã chùng xuống.

Plot twist: Vương Kiệt Hi nghiêm túc như vậy là vì anh đang xem trận đấu rất chăm chú.

Cũng có người khác đã đoán, ví như Trần Quả trong trận khiêu chiến trong All Stars:

“Vương Kiệt Hi có tức giận không? Bị một thằng nhóc trong đội mình đánh bại chắc khó chịu lắm nhỉ?” Nhìn Vương Kiệt Hi để một mình Cao Anh Kiệt ở lại vào khúc cuối, Trần Quả chợt thầm thì một câu. Diệp Tu ngồi xuống nghe thấy, chỉ cười mà không ý kiến gì. Nỗi trăn trở của Vương Kiệt Hi giờ càng ít người biết càng tốt.

Mà Vương Kiệt Hi có thực sự từng châm chọc lần nào không? Câu trả lời là, có:

Đặng Phục Thăng giải nghệ thật lặng lẽ.

Hắn vốn là một người rất bình thường, có thành tích khiến người đố kị, nhưng ngoài ra người này không có chỗ chê. Còn mấy câu trù ẻo kia, được Vương Kiệt Hi đáp trả bằng mấy câu châm chọc hiếm có: Nếu may mắn cũng là sai lầm, tôi nguyện sai càng thêm sai.
(C761)


Từ châm chọc ở đây đứng trước chữ “hiếm có”, hơn nữa nội dung lại là đáp trả dư luận, bảo vệ đồng đội.

Nhìn tổng thể, rất lâu rồi đội viên Vi Thảo không biết đội trưởng đang nghĩ gì trong đầu. Nhưng bọn họ cực kì tín nhiệm đội trưởng, nên phương thức hành động của họ là thế này:

Đêm nay, thành tích của chiến đội Vi Thảo cũng không có gì thay đổi, tất cả đều thua, chỉ là đến giờ đội trưởng Vương Kiệt Hi của bọn cậu vẫn chưa ra tay. Cơ mà sau trận hòa ngày hôm qua giữa hai người, không ai hoài nghi đội trưởng sợ thua hay không, tóm lại là đội trưởng của bọn họ luôn hành động khá bất ngờ, giống như lần này đột nhiên kêu mọi người vào game để tập huấn vậy. Đối với tâm tư của đội trưởng, đội viên Vi Thảo đã hình thành một thói quen là, chỉ làm không hỏi.

Làm theo lời đội trưởng, không cần biết lí do. Sự mù quáng do không hiểu này khiến họ không thể cải thiện bản thân dưới sự chỉ đạo của đội trưởng— Diệp Tu tổng kết quá đúng, đây là biểu hiện của việc “coi là chỗ dựa mà không phải là tấm gương”.

Trong trường hợp đội viên chưa đủ trường thành, khuyết điểm của Vi Thảo hẳn luôn tồn tại. Sau khi bị Diệp Tu chỉ ra vấn đề, Vi Thảo đã bắt đầu có dự định điều chỉnh, cho đến trận bán kết với Luân Hồi, ba Bướm đã cho Vi Thảo một hy vọng rõ ràng về tương lai.

Vốn trận này bị đánh giá là chẳng có bất ngờ nào, lội ngược dòng quả thật rất khó, thậm chí cuối cùng còn không thay đổi được kết cục. Thế nhưng…

"Tôi đã hạ kết luận quá sớm." Trương Tân Kiệt nói.

Pha thót tim cuối game tạo nên bởi dàn tướng trẻ Vi Thảo. Sóng gió thì có, lội ngược dòng thì không, nhưng ánh sáng hi vọng đang chiếu rọi rực rỡ lên tương lai Vi Thảo.

Chiến thắng bán kết, Luân Hồi cầm chiếc vé tiến thẳng đến mục tiêu ba quán quân liên tiếp. Còn Vi Thảo dù thua, mọi người vẫn nhìn thấy một ngày mới xán lạn chờ đợi. Có lẽ, họ sẽ không hoàn toàn lạc lối khi Vương Kiệt Hi ngừng dẫn dắt phía trước như nhiều người lo ngại.
(C1534)


Nhưng nói đi vẫn phải nói lại!

Vi Thảo có điều chỉnh, nhưng vẫn chưa giải quyết được vấn đề “các đội viên không hiểu đội trưởng”.

Với Mắt bự, trong chiến đội anh yêu sâu đậm và sẵn sàng dâng hiến hết mình, vẫn cô độc như cũ.

Mặc dù nó không thể ngăn anh dành tình yêu và công sức cho Vi Thảo.

Cũng không thể ngăn các đội viên quý mến anh, sùng bái anh, noi gương anh cống hiến cho Vi Thảo.

Thật ra đối với Vương Kiệt Hi, vậy là đủ rồi.

17.08.2014
 

Hóng chuyện 24/7

Hóng ai mà đôi mắt không đều (☆_@)
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
341
Số lượt thích
2,092
Location
Bắc Kinh
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Phương Minh Hoa, Trịnh Hiên, Lý Diệc Huy
#9
Chuyên mục phỏng vấn cuối kỳ
07.07.2023

:vuong

Cảm nhận là nhận biết bằng cảm giác và giác quan. Mỗi người có một cảm nhận riêng, nhưng để nói ra cảm nhận của mình, đó lại là điều khó. Hãy để những câu hỏi phỏng vấn giúp đỡ bạn nói lên cảm nhận.

Q: Cảm nhận của bạn sau khi đọc xong những chương cuối truyện? (Bạn thấy Vương Kiệt Hi có thay đổi gì so với hồi đầu truyện không?)

A1: Cú
Về mặt chiến đội thì đã phần nào thành công trong việc đào tạo lớp trẻ, giảm tải được xíu gánh nặng của bản thân. Còn về khía cạnh cá nhân thì anh mãi bá mãi đỉnh.


A2: Kẻ bí mật
À không lắm, vẫn ngầu như cũ UwU


A3: Monh :3
Em thấy không khác ạ. Càng về cuối truyện, em càng thêm nể phục vị đội trưởng này.

A4: :3
Không thay đổi nhiều

A5: Phong
Không hẳn là thay đổi, mà càng như lắng đọng hơn. Mình sẽ gọi nó là trưởng thành đi. Trưởng thành không đồng nghĩa với im ắng, thu hết sự bốc đồng lại, mà là cảm giác anh càng lúc càng hiểu mình muốn gì, nắm được buông được, biết thả lỏng lúc cần thiết ấy. Đây là một điều cực kỳ đáng quý.

A6:
Thay đổi nhiều hay không cũng khó. Lúc đầu truyện cái hình tượng chiến đội với đội trưởng nó mơ hồ lắm. Không có đủ để hiểu hết sự sâu sắc của nhân vật. Cá cảm thấy Vương Kiệt Hi vẫn là Vương Kiệt Hi, vẫn sẽ mang Vi Thảo bay về phía trước, là một đội trưởng hết mình vì chiến đội. Yêu Vi Thảo qua cái sự cần mẫn, nghiêm khắc, dạy dỗ ủng hộ từng giờ từng khắc. Nhưng cuối truyện nói tới giải quốc tế nên rất là kỳ vọng anh sẽ lần biến thành Ma Thuật Sư mang tới thắng lợi cho đội.

A7: Hải Sản
Mình nghĩ Vương Kiệt Hi đã bắt đầu thả lỏng, không còn bóc lột chính mình nữa và đã bắt đầu tin tưởng rằng những ngọn cỏ anh vun bón bấy lâu đã có thể thành cây lớn mà không cần anh rồi.

A8: Đẹp Trai Vô Lại
Có thêm những thứ mới để chinh phục chăng

A9: Nhân Nhân
Không

A10: Chou
Ờm, thay đổi thì chắc là có nhưng không nhiều.

A11: Tiểu Chu Chu
Vẫn 1 câu không hề thay đổi. Vẫn là khâm phục anh hơn rất nhiều. Cơ mà nói thật thì có chút buồn sao á, tại vì thời gian cũng đâu chờ ai. Nhưng cũng có vui mừng khi biết anh không nhận làm đội trưởng đội tuyển quốc gia. Ma Thuật Sư unlock đi nào!!! Kìm nén quá nhiều, đánh cho sướng tay đi anh oiiii

A12: NuanYang
Hmmm.... Mình hy vọng Papa có thể yêu thương bản thân hơn, cả về mặt sức khỏe, tinh thần và những mong muốn cá nhân. Hy vọng rằng một ngày nào đó Vi Thảo có thể vì Papa tạo nên một khoảng trời riêng biệt, có thể để Papa dùng cách mà Papa thích nhất, thoải mái nhất để khám phá sân đấu Vinh Quang này. Iu Papa nhất trên đời <3.

A13: Fan Diệp thần trốn Diệp thần đi simp bên Dược 👌🍀
Không hề khác

Cảm ơn những lời chia sẻ đầy ý nghĩa của mọi người dành cho buổi phỏng vấn!​
 

Bình luận bằng Facebook