Quân tử chẳng lệ sầu (tiếp)
4. THẢ KIỀU NHẤT PHÀM, ANH CÓ HỐI HẬN KHÔNG
Trước hết phải nói rõ, đây là cái mà cốt truyện cần…
Cái trận năm người đội dự bị của Vi Thảo vào game đi vây Diệp Tu để dò xét ai dè bị đánh lại, Nhất Phàm không xuất thủ nhiều, biểu hiện cũng không tốt. Ngày thứ hai, Vương Kiệt Hi xem băng ghi hình ngày hôm trước, sắp xếp toàn đội Vi Thảo vào game , đầu tiên là vây đánh Diệp Tu tiếp, sau là vào đấu trường, đánh Đường Nhu trước rồi đánh Diệp Tu. Ngày thứ ba, Vương Kiệt Hi có lời mời dành cho Đường Nhu, mà Diệp Tu trong trận 1v1 với Nhất Phàm lại nói “Quỷ kiếm sĩ thích hợp với em hơn—”...cho nên, từ đầu đến cuối chỉ cách có 1 ngày, Vương Kiệt Hi đã phát hiện ra tiềm năng của Đường Nhu; còn Diệp Tu nhiều lắm là 2 ngày, cũng đã phát hiện ra tiềm lực của Kiều Nhất Phàm.
Quả thật tiềm năng phát triển của Đường Nhu có phần nổi trội hơn, nhưng Nhất Phàm đã theo Mắt bự khá lâu. Mắt bự không phát hiện ra tiềm năng làm Quỷ kiếm sĩ có thể vì vài khả năng sau: 1, nhãn lực chưa đủ; 2, không chú ý kỹ Nhất Phàm (cơ bản là dốc hết vào Cao Anh Kiệt rồi); 3, dù biết Nhất Phàm có khả năng đổi nghề nhưng đứng trên lập trường của Vi Thảo, chưa chắc đã cần một Nhất Phàm như vậy.
Sau đây là phần tóm tắt nguyên tác về tương tác giữa Vương Kiệt Hi và Kiều Nhất Phàm hoặc về cái nhìn của Vương Kiệt Hi với Kiều Nhất Phàm (mấy vị đồng chí đã thuộc nguyên tác không nhìn cũng được, tôi tin phần đa mọi người đã rất rõ những chỗ này…)
Sau lần đầu tiên tiếp xúc bị Diệp Tu hành, Mắt bự hỏi “Có ai ghi hình lại không?”, kết quả chỉ Nhất Phàm ghi lại. Xem bản record xong Mắt bự không bày tỏ gì, “Sau khi đứng dậy liền vỗ vai Kiều Nhất Phàm một cái rồi rời đi.”:
Đoạn quay thứ hai, ngay từ đầu hình ảnh có chút đứt quãng, hiển nhiên Kiều Nhất Phàm đang để Tro Nguyệt ẩn mình, lâu lâu mới nhú đầu quay hình. Sau đó là cảnh đánh nhau, Kiều Nhất Phàm lần này đứng ngoài quan sát nên quay lại được toàn bộ quá trình, mãi đến khi Đêm Trắng Ngày Đen chết, rống cậu, Tro Nguyệt tiến lên giúp đỡ thì màn hình mới trở nên rối loạn.
Mọi người thấp thỏm đứng sau, cùng nhìn về phía Vương Kiệt Hi, cúi đầu chờ nghe giáo huấn. Ai ngờ Vương Kiệt Hi không nói gì cả, đứng dậy vỗ vỗ Kiều Nhất Phàm liền rời đi.
(C134)
Quan sát trận đấu của Đường Nhu với Kiều Nhất Phàm, thể hiện quan điểm trực tiếp qua suy nghĩ: cho rằng Nhất Phàm còn kém, thiếu chí tiến thủ, cho rằng nếu cậu ở chiến đội khác sẽ dễ phát triển hơn.
Vương Kiệt Hi đang chuẩn bị rời đi, trong phòng lại chợt có thêm người vào. Sau khi Liễu Phi bên kia thua trận, Vi Thảo đã có một đội viên khác tìm tới rồi.
Vương Kiệt Hi vừa nhìn, cũng trực tiếp nhảy làm khán giả, chuẩn bị xem thi đấu.
“Đi đi, Nhất Phàm.” Vương Kiệt Hi gửi tin đến.
Người vừa mới tiến vào là Kiều Nhất Phàm, thấy đội trưởng đang ở trong phòng nên cậu sợ run, sau khi nghe lệnh thì vội vã vào trận đấu, chào hỏi Đường Nhu một tiếng, song phương bắt đầu đánh nhau.
Trận này, Vương Kiệt Hi không tập trung lắm. Tuy Kiều Nhất Phàm được xem là đội viên chính thức của Vi Thảo, nhưng lúc này Vương Kiệt Hi chú ý đến Đường Nhu hơn.
Một người mới đấu với tuyển thủ chuyên nghiệp lại vẫn có thể đánh đến khó phân thắng bại. Vương Kiệt Hi ca ngợi rất nhiều, lại không khỏi cảm thấy bất mãn với Kiều Nhất Phàm.
Cậu đội viên này không thể nghi ngờ là người có trình độ kém nhất hiện nay của Vi Thảo. Thậm chí có thể nói, tài nghệ của cậu hoàn toàn không đủ để trở thành một thành viên trong đội. Dù có đến đội yếu nhất Liên minh, cậu có thể lên làm chủ lực hay không vẫn rất khó nói.
Ở trong đội lâu như vậy, người khác đều tiến bộ, tên nhóc này lại chẳng chút tiến bộ. Vẫn cứ luôn lóng ngóng tay chân lưỡng lự trước sau. Không có chí tiến thủ như vậy, còn có thể có tiền đồ gì chứ?
Đội trưởng mặc dù không có quyền nhân sự, nhưng ý kiến của họ vẫn ảnh hưởng mạnh mẽ đến quyết định của câu lạc bộ. Đối với Kiều Nhất Phàm, Vương Kiệt Hi đã không nhìn ra giá trị gì của cậu trong đội. Anh biết đứa nhỏ này ở trong đội cũng rất khổ cực, có lẽ ở một đội ngũ không có áp lực mà không phải đội quán quân, cậu ta sẽ tiến bộ hơn?
(C144)
Diệp Tu nói cậu thích hợp với trận quỷ hơn, Nhất Phàm chỉ nhủ thầm:
“Trận quỷ ư......” Kiều Nhất Phàm lẩm bẩm, có lẽ đã lâu lắm rồi không ai dạy bảo cậu, bất chợt nghe thấy một câu hướng dẫn này, Kiều Nhất Phàm lập tức tiếp nhận nó theo bản năng, huống chi, người dạy bảo cậu chính là Diệp Thu, bách khoa toàn thư của Vinh Quang, ngay cả đội trưởng của bọn cậu như Vương Kiệt Hi cũng không có thâm niên sâu như người này.
Nhất Phàm ghi danh khiêu chiến, đội trưởng cũng không nói gì:
Thế nhưng, ngoài thi đấu tân binh khiêu chiến, Kiều Nhất Phàm không còn bất kỳ cơ hội nào để biển hiện trên sân đấu nữa, đây là cơ hội duy nhất của cậu, cậu hy vọng mình có thể chiếm được cơ hội đấy.
Cậu chiếm được rồi.
Đội trưởng Vương Kiệt Hi không hề ngăn cản quyết định của cậu, cũng không nhìn cậu chế nhạo như những đội viên khác. Vương Kiệt Hi chỉ tỏ thái độ nên có của một đội trưởng: Đơn giản khích lệ vài câu, bảo cậu hãy biểu hiện tốt, học tập nhiều hơn.
Phát hiện Nhất Phàm lén luyện Quỷ kiếm sĩ, “Ngay cả Vương Kiệt Hi cũng nhíu mày một cái”:
Thi đấu tân binh khiêu chiến, tuy chỉ diễn là chính, nhưng cũng phải diễn sao cho thấy sự tôn trọng. Khiêu chiến đại thần, sau đó dùng bừa một nghề không phải nghề của mình, có đùa thì cũng hơi lố rồi. Sau khi nhìn thấy Kiều Nhất Phàm cũng chọn quỷ kiếm sĩ, đội trưởng Vương Kiệt Hi thầm nhíu mày.
(C305)
Nhất Phàm sau khi bị Lý Hiên đánh bại:
Toàn khán đài như bùng nổ, bộ liên kích dài như thế làm người xem vô cùng mãn nhãn. Nhưng nhóm tuyển thủ chuyên nghiệp thì đưa mắt nhìn nhau. Đây là lần đầu tiên mà một bộ liên kích được thi triển trọn vẹn trên một tuyển thủ chuyên nghiệp, cậu tân binh này của Vi Thảo kém tới thế sao? Trông lúc lơ lửng lại không hề phản kháng hay hành động gì khác, tuyển thủ chuyên nghiệp mà thế à? Ngay cả người chơi Vinh Quang thông thường, khi bị lơ lửng cũng quơ phím loạn xạ hay giãy giũa mấy cái chứ?
Nghi ngờ, ức chế, khinh thường… mọi ánh mắt đều dồn về chiến đội Vi Thảo. Nhóm tuyển thủ Vi Thảo thì đứng ngồi không yên, nhất là kẻ nóng tính như Lương Phương đã nhảy dựng lên quát: “Kiều Nhất Phàm, mày giở trò gì thế hả? Có kiểu đánh mất mặt thế à?”
Tân binh khiêu chiến dĩ nhiên dành cho người mới, đương nhiên không có người mới nào có thể đánh bại được tiền bối, nhưng làm bao cát thế này cũng quá mất mặt…
“Ngồi xuống.”
Lương Phương còn đang nóng nảy đã thấy đội trưởng Vương Kiệt Hi đứng sau lạnh lùng nhắc nhở, Lương Phương lập tức câm như hến, ngồi ngay ngắn vào vị trí. Muốn phun ra nhiều thứ cho đỡ tức mà không dám mở miệng.
Đào Hiên gọi điện cho ông chủ Vi Thảo hỏi chuyện liên quan đến Nhất Phàm gần đây, ông chủ Vi Thảo liền nhắc lại quan điểm của Vương Kiệt Hi về Kiều Nhất Phàm:
Cúp điện thoại xong, ông chủ Vi Thảo lập tức liên lạc với quản lý Vi Thảo, quản lý được hỏi cũng rất ngạc nhiên. Hắn cũng đã suy xét kĩ càng, hỏi qua cả ý kiến đội trưởng Vương Kiệt Hi về chuyện Kiều Nhất Phàm rồi. Đối với đội cấp quán quân như Vi Thảo, tuyển thủ như thế không giúp được gì mấy, dù ký hợp đồng với một tuyển thủ mới có thực lực vào hay đào tạo một người mới toanh cũng có ích hơn giữ Kiều Nhất Phàm lại.
Vương Kiệt Hi trả lời thẳng:
Phía Vi Thảo, chỉ vì một cú điện thoại của Đào Hiên mà ông chủ Vi Thảo phải đích thân đi hỏi quản lí nhân sự rồi mới gọi cho đội trưởng Vương Kiệt Hi. Lúc này Vương Kiệt Hi đã về nhà, đột ngột nhận được điện thoại của ông chủ, biết vấn đề cấp bách hóa ra là Kiều Nhất Phàm thì cũng rất ngạc nhiên.
Sau khi nghe lời nhận xét từ Vương Kiệt Hi, ông chủ Vi Thảo không còn hoang mang nữa. Vương Kiệt Hi không phủ nhận tài năng của Kiều Nhất Phàm, nhưng điều quan trọng là cậu ta có phù hợp với chiến đội Vi Thảo hay không. Chiến đội Vi Thảo nhằm vào quán quân, mỗi tuyển thủ trong đội đều phải góp sức vì mục tiêu này, Kiều Nhất Phàm lại không nằm trong số đó. Chiến đội Vi Thảo không cần một nhân vật có cũng như không. Không ai dám chắc sau này cậu ta sẽ ra sao, nhưng chiến đội Vi Thảo không thể giúp cậu phát triển, giữ lại thì đôi bên chẳng ai được lợi gì.
Lần tiếp theo bày tỏ quan điểm là khi Nhất Phàm đã xuất hiện trong đội ngũ khiêu chiến của Hưng Hân:
Tên nhóc Kiều Nhất Phàm chạy tới đội này à? Thật là một lựa chọn đúng đắn. Vương Kiệt Hi ngẫm lại, anh không khỏi nhớ tới hôm quản lý gọi tới hỏi chuyện về Kiều Nhất Phàm. Lúc đó, anh cũng không chê bai tài năng của cậu, chỉ nói đây không phải là tuyển thủ mà Vi Thảo cần bây giờ. Còn vì sao có cuộc gọi đó, Vương Kiệt Hi không hỏi nhiều. Chỉ là giờ thấy Kiều Nhất Phàm chạy tới Hưng Hân, anh cũng rất tán thành quyết định này.
Thấy Anh Kiệt ngẩn ngơ nhìn danh sách có tên Nhất Phàm, đội trưởng bày tỏ:
“Phải cố lên.” Vương Kiệt Hi đương nhiên biết vì sao Cao Anh Kiệt lại ngẩn người. “Các cậu chắc chắn sẽ gặp lại, trên sân đấu!”
Phản ứng của Nhất Phàm khi biết sẽ đánh với Vi Thảo:
Kiều Nhất Phàm rời Vi Thảo gần nửa năm, mà thời gian ở Vi Thảo cũng cùng lắm có một năm. Nhưng muốn quên đi một năm đó không phải chuyện dễ dàng. Sự hưng phấn thuở đầu khi được chiến đội Vi Thảo chọn trúng, sự ngưỡng mộ với tiền bối khi lần đầu được vào đội, tình bạn với Cao Anh Kiệt, phận mãi không có dịp thể hiện, còn có hoài nghi và chối bỏ bản thân… Kiều Nhất Phàm ở Vi Thảo là một kẻ vô danh. Người khác có thể không nhớ nổi cậu đã làm gì suốt một năm ở Vi Thảo, nhưng với cậu mà nói, một năm này đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Giờ cậu đã rời Vi Thảo rồi, hay nói chính xác hơn, là Vi Thảo rời bỏ cậu. Thế nhưng Kiều Nhất Phàm chưa từng oán trách Vi Thảo. Sự thật là, bất cứ ai trong chiến đội Vi Thảo đều xuất sắc hơn cậu rất nhiều. Chỉ là Kiều Nhất Phàm vẫn muốn tự mình nỗ lực để có ngày cùng đứng trên sân thi đấu với người Vi Thảo, để họ nhìn mình với cặp mắt khác xưa. Cậu cũng thường tự tưởng tượng ra cảnh đó lắm.
Nhưng trong trận đấu lần này, Mắt Bự không nói chuyện trực tiếp với Nhất Phàm, nhưng có nhắc đến cậu trong lúc tán gẫu với Diệp Tu:
“Kiều Nhất Phàm thích ứng với nghề quỷ kiếm sĩ rất tốt”.
“Đây có lẽ là nghề thích hợp nhất với em ấy.”
“Có lẽ thế!” Vương Kiệt Hi đáp.
Câu nói trực tiếp lúc cướp boss:
“Trận quỷ rất đẹp!”
Một giọng nói từ đỉnh đầu truyền xuống, lại thêm một người cưỡi chổi bay đến, nhưng lần này đã không còn là Cao Anh Kiệt.
Đối mặt với đội trưởng cũ, Kiều Nhất Phàm không nén nổi có chút sợ hãi, nhất thời quên mất nên làm gì, nhìn thấy lưu manh của Bánh Bao Xâm Lấn cực kỳ lén lút giơ cục gạch lên, im im mò ra sau lưng Vương Kiệt Hi, cậu bỗng theo bản năng kêu một câu: “Cẩn thận!”
(C947)
Vòng đấu thường quy Hưng Hân gặp Vi Thảo, Kiều Nhất Phàm đã đối trực tiếp đầu với Chu Diệp Bách và giành chiến thắng:
"Một người trước nay không ai để ý, giờ đã trưởng thành đến mức này, đáng sợ không?" Vương Kiệt Hi đột nhiên lên tiếng.
Chu Diệp Bách há miệng ú ớ. Một ý nghĩ bỗng vụt qua đầu gã: Nếu Kiều Nhất Phàm không rời Vi Thảo, slot trận quỷ trong đội hình có còn thuộc về mình?
Nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng. Chu Diệp Bách biết rõ nay cái tên Kiều Nhất Phàm đã cách xa Vi Thảo lắm rồi, cậu ta sẽ không tranh slot với gã, nhưng gã vẫn cứ hoang mang như có một áp lực vô hình đè nặng.
"Không được dừng bước, không được mỏi mệt! Muốn sinh tồn trong Liên minh này, phải biết ngược dòng mà đi." Vương Kiệt Hi nói.
Biểu hiện của Kiều Nhất Phàm trong trận chung kết cuối cùng cực kì xuất sắc, mọi người đều rối rít để ý tới phản ứng của Mắt Bự:
Quá trình bày trận và di chuyển rất đáng ngợi khen, nhưng điều họ đánh giá cao nhất là ý thức tập thể của cậu. Rất tỉnh táo và lý trí, từ đầu tới cuối Kiều Nhất Phàm luôn nhớ rõ lý do vì sao mình có mặt trên chiến trường. Cậu tính toán trăm bề, chỉ để quay về làm nền cho chiến đội.
Với một người trẻ, điều này thực sự quá khó.
Các tuyển thủ lại không khỏi nhìn sang Vi Thảo. Người Vi Thảo vô cùng khó chịu, bởi cứ hễ Kiều Nhất Phàm có biểu hiện tốt thì họ sẽ lập tức trở thành đích đến của những ánh mắt bất thiện. Họ bức bối nhìn về phía đội trưởng, người luôn giữ thái độ bình thản trong những tình huống tương tự.
Nhưng lần này, họ phát hiện một Vương Kiệt Hi rất khác. Sắc mặt anh có vẻ nặng nề.
Đội trưởng cũng bắt đầu hối hận vì buông tay với Kiều Nhất Phàm rồi chăng? Các đội viên Vi Thảo ngơ ngác, nhất là quỷ kiếm sĩ Chu Diệp Bách. Gã rất để tâm vụ Kiều Nhất Phàm, chẳng qua nghe lời Vương Kiệt Hi nên mới gạt sang bên, nhưng bây giờ cả Vương Kiệt Hi cũng...
Lòng gã chùng xuống.
"Đội trưởng." Hứa Bân khẽ gọi. Hắn vào Vi Thảo sau khi Kiều Nhất Phàm rời đi nên không có thứ tâm trạng rối rắm kia. Hắn có thể hiểu được vì sao họ cảm thấy vậy, mà kỳ thực cả đội cũng chưa bị ảnh hưởng lắm vì Vương Kiệt Hi vẫn giữ được tâm lý vững vàng. Nếu bây giờ Vương Kiệt Hi rục rịch, cả đội sẽ ầm ầm đổ sụp theo, đặc biệt là Chu Diệp Bách với gánh nặng tâm lý quá lớn.
"Lo xem thi đấu." Vương Kiệt Hi nói.
Thi đấu?
Người Vi Thảo tròn mắt.
Hóa ra đội trưởng không phải quá chú ý đến Kiều Nhất Phàm, mà là trận đấu có biến?
(C1703)
Chỉ đọc mỗi nguyên tác, chúng ta có thể thấy được một tư duy mạch lạc như sau:
Lúc Kiều Nhất Phàm không còn trong đội, Vương Kiệt Hi không coi trọng thực lực của cậu, cho rằng cậu không phù hợp với chiến đội Vi Thảo, cũng cho rằng Vi Thảo không cần cậu; cũng thực sự có thiếu sót trong việc quan tâm tới Nhất Phàm; Nhất Phàm khiên chiến Lý Hiên trong All Star, người không biết tiền căn hậu quả là Vương Kiệt Hi cũng cảm thấy hành động này không ổn;
Sau khi Nhất Phàm tới Hưng Hân, Vương Kiệt Hi cũng nghĩ rằng “Đây là một lựa chọn tốt”, nhắc nhở Anh Kiệt “Sau này sẽ gặp nhau trên lôi đài”, sau đó nhìn thấy sự phát huy của Nhất Phàm cũng nói với Diệp Tu rằng “Cậu ấy hòa nhập vào đoàn đội không tệ”, khen thẳng “Trận quỷ rất đẹp!”, nhắc nhở Chu Diệp Bách khi bị Nhất Phàm đánh bại “Muốn sinh tồn trong Liên minh này, phải biết ngược dòng mà đi.”;
Đối với những lời đàm tiếu bên ngoài, Vương Kiệt Hi “luôn giữ vẻ mặt như thường, không cho là đúng”.
—Về phần trong lòng Vương Kiệt Hi có từng hối tiếc, tự trách hay không công bằng hay không, nguyên tác không hề nhắc đến, hẳn là để mọi người tự nghĩ. Nhưng thực chất, xét việc tính cách anh trước sau như một, tôi có thể diễn giải và suy đoán thế này… Bởi vì anh là một người cực kì lý trí nên sẽ không có suy nghĩ “Nếu lúc ấy giữ Nhất Phàm lại thì sao” trong muộn màng, lúc đó anh biết rõ việc giữ Nhất Phàm lại là “cả hai bên đều không có lợi”; anh cũng đồng ý với lựa chọn của Nhất Phàm khi cậu gia nhập Hưng Hân, hơn nữa thầm chúc mừng cậu— Một vị đội trưởng còn không nhịn được quan tâm đến người mình vốn không quen biết là Mạc Phàm thì sao có thể keo kiệt một lời chúc mừng với một đội viên rời đi chứ?
Nếu anh có bất kì tiếc nuối nào, tôi cảm thấy đó hẳn là với Nhất Phàm: xin lỗi vì khi đó không thể chú ý đến cậu nhiều hơn, không thể phát hiện cho cậu con đường để phát triển năng lực tốt hơn. Nếu được làm lại, anh vẫn không thay đổi quyết định sẽ thả cậu đi vì bị giới hạn bởi thời gian và tài nguyên, nhưng chắc chắn sẽ giúp cậu hết mức có thể.
Có lẽ trong chuyện này anh đã xử sự không tốt, nhưng từ đầu tới cuối luôn ngay thẳng, hơn nữa Nhất Phàm không hề có bất kì oán hận nào với anh và Vi Thảo, bản thân Vương Kiệt Hi cũng không cảm thấy có gì khó xử. Sợ rằng trong đầu anh cũng chẳng nghĩ đây là một chuyện “mất mặt”.
(Tiếc là đội viên Vi Thảo không có sự ngay thẳng này của anh, vẫn lúng túng thay anh dưới ánh mắt bên ngoài)
5. KHÔNG GIẬN MÀ UY
Nguồn gốc sự uy nghiêm của Vương Kiệt Hi, ngoài kĩ thuật cao siêu, sự bình tĩnh cơ trí và blabla các nhân tố bên ngoài thì còn hai trọng điểm là: không thể hiện vui buồn, càng ít bộc lộ cảm xúc ra ngoài ; thói quen đưa ra thẳng kết luận hoặc chỉ thị, thậm chí còn hỏi những câu hỏi tu từ với giọng đanh thép, không giải thích gì thêm, thiếu cảm giác thân thiện.
Nói ngắn gọn là, lạnh lùng quá mà.
Với dáng vẻ uy nghiêm như thế thì chỉ cần đội trưởng trừng mắt thôi là cả đám im như thóc, ngón tay gõ nhẹ lên bàn mọi người đều liếc nhìn… Dù sao thì mọi người đều rất sợ đội trưởng.
Tôi xin đưa ra hai ví dụ về sự lạnh lùng này, không đầy đủ (thật ra cái trích dẫn trước đó cũng giải thích về vấn đề này rồi):
“Đội trưởng...” Một trong năm người quay đầu lại nhìn về phía sau, Vương Kiệt Hi của chiến đội Vi Thảo.
“Đánh không tệ.” Vương Kiệt Hi nói.
Năm người đưa mắt nhìn nhau, chẳng biết đội trưởng đại nhân có phải đang mỉa mai hay không.
“Còn kém kỷ lục rất xa mà...” Cao Anh Kiệt vô cùng xấu hổ nói.
“Đấy là vì đấu pháp của mọi người không đúng.” Vương Kiệt Hi nói.
Năm người lại ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ không hề có thao tác sai lệch nào, vấn đề rốt cuộc nằm ở đâu.
“Có thể đánh ra được kỷ lục như thế, nhất định phải có đấu pháp mới.” Vương Kiệt Hi nói.
“A? Vậy chúng ta nghiên cứu một chút?” Một người đáp.
“Cậu không đùa chứ? Thời gian của cậu là dành cho việc này sao?” Vương Kiệt Hi nói.
“Vậy...”
“Đi tìm Quân Mạc Tiếu.” Vương Kiệt Hi dứt khoát.
“Sau đó thì sao?”
“Giết hắn một lần, rồi nghỉ ngơi sớm chút. Đây sẽ là một trong những nội dung luyện tập chủ yếu của mấy cậu sau này.” Vương Kiệt Hi nói.
Xin hãy chú ý, chỗ này anh đã có suy đoán là Diệp Tu nhưng không hề có ý định giải thích cho các đội viên. Đã vậy, câu “Cậu không đùa chứ?” có vẻ rất căng.
Lúc vây công Quân Mạc Tiếu nhưng bị trốn mất:
“Đội trưởng, có cần mai phục không?” Đội phó chạy tới bên cạnh Liệt Hỏa Diễm Tẫn của Vương Kiệt Hi nêu ý kiến.
“Nhất thiết sao? Giết chết hắn cũng không phải mục đích cuối cùng của chúng ta, mục đích của chúng ta chính là lợi dụng hắn nâng cao trình độ đội ngũ.” Vương Kiệt Hi nói.
“Nhất thiết sao?” lại là một câu hỏi ngược lại khá xông xáo tiếp. (Dù chỗ này tôi cảm thấy ba Bướm không ý thức được là đang để Vương Kiệt Hi nói chuyện với Đặng Phục Thăng…)
Diệp Tu bảo vào đấu trường, hơn nữa phải đánh bại Đường Nhu mới có tư cách đấu với anh:
“Rõ ràng chỉ là một người mới, anh không cảm thấy việc trực tiếp lấy tuyển thủ chuyên nghiệp làm bồi luyện này hơi quá ư?” Vương Kiệt Hi nói.
“Haha, phương pháp này vô cùng phù hợp với em ấy đó” Diệp Tu nói.
“Nhưng tôi không nhìn ra được, bồi luyện cho cô ấy thì chúng tôi được lợi gì.” Vương Kiệt Hi nói.
“Không qua được em ấy, không đủ tư cách đánh với anh.” Diệp Tu nói.
Vương Kiệt Hi hết biết nói gì, sau lúc lâu mới tiếp: “Tư cách này dễ lấy quá đấy.”
“Thế nên mấy cậu không chịu thiệt đâu. Trừ khi cậu tình nguyện giống như bây giờ, mỗi ngày chơi trốn tìm với anh ở khu luyện cấp. Hẳn mấy cậu rất bận nhỉ? Có nhiều thời gian như vậy ư?” Diệp Tu hỏi.
“Đấu trường.” Liệt Hỏa Diễm Tẫn của Vương Kiệt Hi xoay người, tuyên bố với các đội viên.
(C140)
Hỏi thẳng “Tập luyện với cô ấy chúng tôi được lợi gì”, “Tư cách này dễ lấy quá”; sau khi Diệp Tu nói rõ lí do thì bị thuyết phục, dứt khoát không hề dông dài.
Nhìn tổng thể toàn truyện thì Vương Kiệt Hi xuất hiện nhiều trong khoảng 300 chương đầu. Trong khoảng này, trừ đánh một trận với Diệp Tu, Đường Nhu và Hoàng Thiếu Thiên, anh còn tham gia đoàn chiến trong All Stars, ngoài ra chỉ có Xa Tiền Tử và các đội viên là có tương tác với anh. Vương Kiệt Hi thể hiện nhiều phẩm chất với tư cách là đội trưởng hơn. Sau cuộc so tài All Stars mùa 8, đối tượng tương tác với Vương Kiệt Hi có sự thay đổi rõ rệt: những tuyển thủ chuyên nghiệp khác trong giới, nên khi hành xử, anh cũng không cần thể hiện sự uy nghiêm của đội trưởng như trước. Điển hình là khi bị Hoàng Thiếu Thiên đâm một nhát:
Vương Kiệt Hi không nói một lời, thao tác nhân vật cưỡi chổi bay lên, chỉ thấy trong tích tắc có thanh kiếm xiên qua ngực ma đạo học giả, ra là bị người đằng sau đánh lén.
“Hoàng Thiếu Thiên…” Giọng Vương Kiệt Hi đầy bất lực.
Đi đánh phó bản tổ đội 20 người với Hưng Hân:
Người chơi bình thường nghĩ không ra, trong phó bản, đám tuyển thủ của Vi Thảo cũng sắp phát điên đến nơi. Vương Kiệt Hi cực kỳ nghiêm túc nói với Diệp Tu: “Anh làm vậy không được, tuyệt đối không được.”
“Tui thấy hợp lý lắm mà.” Diệp Tu nói.
“Hợp lý cũng không được!” Vương Kiệt Hi gần như không tìm được lý do để cãi lại Diệp Tu, chỉ kiên quyết phủ nhận: “Tán nhân cần dùng hết toàn bộ trang bị hả? Anh chơi gian lận quá rồi đó!”
Ngoài ra còn có chút hài hướccàng tô điểm cho giá trị của anh:
Vương Kiệt Hi cũng là đội trưởng, có cùng mối quan tâm như Diệp Tu, thêm vào hoàn cảnh của Hưng Hân, vậy nên anh cũng dễ dàng đoán được tâm trạng hiện tại của Diệp Tu. Lúc này anh mới cười nói: “Làm mấy ván không? Cược vài món linh tinh nhé?”
“Ha ha ha..” Diệp Tu cười gượng, Quân Mạc Tiếu xoay người về phía thành viên của Hưng Hân: “Giải tán, đi ngủ!”
“Sao đấy, không dám à!” Tuyển thủ Viên Bách Thanh tuy chơi mục sư, nhưng tính tình lại khá xốc nổi, hắn hô to khiêu khích.
“Không phải không dám!” Diệp Tu cười nói: “Chẳng qua là anh thấy đấu với mấy cậu, mình anh là đủ rồi, hoàn toàn không cần làm phiền mọi người đâu!”
“Nói cũng đúng.” Vương Kiệt Hi cười, Vương Bất Lưu Hành cũng quay lại nói với đội Vi Thảo: “Giải tán đi, mình anh ở lại được rồi.”
“Ha ha ha.” Thành viên Vi Thảo đều cười ầm lên, Viên Bách Thanh thêm vào: “Chúng tôi không đánh, nhưng cũng không đi đâu. Chúng tôi đứng xem cũng được mà?”
“Viên Bách Thanh, cậu hơi bị kiêu ngạo đấy, anh nhịn cậu lâu rồi nhé! Cậu có dám solo với anh không?” Diệp Tu chỉ thẳng tên.
“Đờ mờ, đòi solo với trị liệu hả? Vậy mà anh cũng làm được!” Viên Bách Thanh kêu lên.
“Anh cho chú chọn bừa một nghề đấy.” Diệp Tu đáp.
“Anh lượn cmn nó đi!” Viên Bách Thanh bức xúc. Là tuyển thủ chuyên nghiệp, đương nhiên tất cả các nghề đều phải biết chơi, có khi còn chơi hay hơn game thủ bình thường. Nhưng nếu đối thủ là tuyển thủ chuyên nghiệp, không chơi nghề tủ của mình thì chẳng khác gì đâm đầu vào chỗ chết.
“Để công bằng, anh sẽ không chơi nghề tán nhân mình thông thạo nhất, anh cũng chọn bừa một nghề khác như pháp sư chiến đấu chẳng hạn, như vậy cậu có ý kiến gì không?” Diệp Tu nói.
“Cái đmm….” Viên Bách Thanh chửi thề, thật sự không biết nói gì nữa.
“Ha ha, vậy là không dám rồi.” Diệp Tu cười.
Viên Bách Thanh khóc không ra tiếng. Hắn phải trả lời thế nào mới phải đây? Nói dám thì không phải là đi tìm đường chết ư? Thế là không dám à? Mẹ, mà việc này thì có liên quan gì đến dám hay không, làm sao trọng tâm câu chuyện lại quay ngoắt sang như vậy rồi.
“Không thì tỷ thí mấy ván với tôi nhé?” Cuối cùng vẫn là đại thần Vương Kiệt Hi nhẹ nhàng chuyển đề tài trở về.
“Với cậu ấy á? Đánh không biết bao nhiêu lần rồi, không có ý nghĩa, đi ngủ còn hơn.” Diệp Tu đáp.
(C883)
Hay còn có mấy lời phàn nàn:
“Ờm… Mấy anh cày suốt đêm rồi còn chưa nghỉ?” Vương Kiệt Hi hỏi.
“Ồ, cậu nhìn ra được tụi tui thâu đêm à?” Diệp Tu nói.
“Trên bảng kỷ lục không phải đều là tên của mấy người hả!” Vương Kiệt Hi đáp.
“Quả nhiên là không lừa người khác được ha!” Diệp Tu cảm khái không thôi.
Tiếng khinh bỉ lại vang lên khắp nơi. Chuyện này có gì phức tạp hả? Quả nhiên cái giề? Cảm khái cái giề?
(C882)
Nhưng cũng phải cảm thán, dường như cái lầm lì, lạnh lùng của Vương Kiệt Hi trước mặt đại thần Diệp Tu cũng bị phá vỡ… Cơ mà, căn bản là trước mặt đội viên Vương Kiệt Hi cũng thể hiện như vậy, chỉ là thân phận khác nhau dẫn đến phản ứng khác nhau. Mắt bự trước mặt người ngoài dường như năng động và dễ thương (?) hơn nhiều… Nhưng cá nhân tôi không nghĩ rằng điều này sẽ cản trở anh là một người nghiêm túc không thân thiện, một người không nói tự uy. Câu “Anh muốn thử?” với Lâm Kính Ngôn nói hồi đầu cũng tràn đầy cảm giác không thân thiện.
Theo tôi thấy, lạnh lùng không thân thiện không phải một vấn đề lớn, trong Liên minh có rất nhiều người không quá thân thiện như Hàn Văn Thanh (...)... Nhưng kể cả thế thì ở Bá Đồ, Hàn Văn Thanh cũng không phải một người mà đồng đội không hiểu được, ngược lại, chiến đội đã bị lây nhiễm phong cách của anh, chiến đội cũng quán triệt thực hiện tốt theo phong cách anh.
Dưới đây sẽ là lời giải thích cho vấn đề “không hiểu”.
6. KHÔNG SỢ NGƯỜI TA KHÔNG HIỂU MÌNH
Ở đây tôi nói các đội viên Vi Thảo không hiểu đội trưởng của bọn họ, không phải ở chỗ họ không biết những chuyện anh cố gắng giấu họ (vụ anh cố tình bày mưu để thua Cao Anh Kiệt). Có rất nhiều chỗ, hoặc Vương Kiệt Hi nghĩ không cần giải thích, hoặc không đáng để giải thích, tóm lại là không hề giải thích, thành thử đội viên Vi Thảo không hiểu được tâm tư của đội trưởng. Ví dụ, dùng lại trích dẫn bên trên:
“Đánh không tệ.” Vương Kiệt Hi nói.
Năm người đưa mắt nhìn nhau, chẳng biết đội trưởng đại nhân có phải đang mỉa mai hay không.
“Còn kém kỷ lục rất xa mà...” Cao Anh Kiệt vô cùng xấu hổ nói.
“Đấy là vì đấu pháp của mọi người không đúng.” Vương Kiệt Hi nói.
Năm người lại ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ không hề có thao tác sai lệch nào, vấn đề rốt cuộc nằm ở đâu.
Chỗ này Vương Kiệt Hi có châm chọc hay không, những độc giả nắm rõ ngọn ngành như chúng ta rất rõ, nhưng nghe câu đó xong đội viên Vi Thảo chỉ biết đoán xem “Có phải châm chọc hay không”.
Sau khi ra lệnh cho cả đội đi tìm Quân Mạc Tiếu, đám Tiêu Vân lại đoán già đoán non xem có phải đội trưởng đang châm chọc câu “Chưa quen với thẻ tài khoản cấp thấp” các cậu từng nói hay không.
“Mục tiêu, người chơi Quân Mạc Tiếu, mọi người đừng sơ suất, rất có khả năng người nọ chính là Diệp Thu đã giải nghệ.” Vương Kiệt Hi tuyên bố mục đích luyện tập thêm lần này.
Mọi người vừa nghe thấy nhất thời cảm xúc dâng trào, bắt đầu thảo luận, đã có người vào trò chơi tìm ID, lập tức báo cáo với Vương Kiệt Hi: “Đội trưởng, không có online.”
“Rồi sẽ đến, mọi người làm quen nhân vật của mình trước đã, nhân vật cấp thấp chưa tới cấp 30, hẳn không quen đâu nhỉ?” Vương Kiệt Hi nói.
Đám người Tiêu Vân mặt đỏ tai hồng, đội trưởng đang ngầm mỉa mai họ phải không? Phải hay không? Lòng dạ của Kiệt Hi đại thần mấy chú không đoán được đâu, không đoán được đâu.
Đoạn trên tôi cũng có dùng dẫn chứng này. Thật sự có ý châm chọc ư?
Bên dưới là trích dẫn lại đoạn anh thể hiện thái độ với Nhất Phàm trong trận chung kết cuối cùng:
Các tuyển thủ lại không khỏi nhìn sang Vi Thảo. Người Vi Thảo vô cùng khó chịu, bởi cứ hễ Kiều Nhất Phàm có biểu hiện tốt thì họ sẽ lập tức trở thành đích đến của những ánh mắt bất thiện. Họ bức bối nhìn về phía đội trưởng, người luôn giữ thái độ bình thản trong những tình huống tương tự.
Nhưng lần này, họ phát hiện một Vương Kiệt Hi rất khác. Sắc mặt anh có vẻ nặng nề.
Đội trưởng cũng bắt đầu hối hận vì buông tay với Kiều Nhất Phàm rồi chăng? Các đội viên Vi Thảo ngơ ngác, nhất là quỷ kiếm sĩ Chu Diệp Bách. Gã rất để tâm vụ Kiều Nhất Phàm, chẳng qua nghe lời Vương Kiệt Hi nên mới gạt sang bên, nhưng bây giờ cả Vương Kiệt Hi cũng...
Lòng gã chùng xuống.
Plot twist: Vương Kiệt Hi nghiêm túc như vậy là vì anh đang xem trận đấu rất chăm chú.
Cũng có người khác đã đoán, ví như Trần Quả trong trận khiêu chiến trong All Stars:
“Vương Kiệt Hi có tức giận không? Bị một thằng nhóc trong đội mình đánh bại chắc khó chịu lắm nhỉ?” Nhìn Vương Kiệt Hi để một mình Cao Anh Kiệt ở lại vào khúc cuối, Trần Quả chợt thầm thì một câu. Diệp Tu ngồi xuống nghe thấy, chỉ cười mà không ý kiến gì. Nỗi trăn trở của Vương Kiệt Hi giờ càng ít người biết càng tốt.
Mà Vương Kiệt Hi có thực sự từng châm chọc lần nào không? Câu trả lời là, có:
Đặng Phục Thăng giải nghệ thật lặng lẽ.
Hắn vốn là một người rất bình thường, có thành tích khiến người đố kị, nhưng ngoài ra người này không có chỗ chê. Còn mấy câu trù ẻo kia, được Vương Kiệt Hi đáp trả bằng mấy câu châm chọc hiếm có: Nếu may mắn cũng là sai lầm, tôi nguyện sai càng thêm sai.
(C761)
Từ châm chọc ở đây đứng trước chữ “hiếm có”, hơn nữa nội dung lại là đáp trả dư luận, bảo vệ đồng đội.
Nhìn tổng thể, rất lâu rồi đội viên Vi Thảo không biết đội trưởng đang nghĩ gì trong đầu. Nhưng bọn họ cực kì tín nhiệm đội trưởng, nên phương thức hành động của họ là thế này:
Đêm nay, thành tích của chiến đội Vi Thảo cũng không có gì thay đổi, tất cả đều thua, chỉ là đến giờ đội trưởng Vương Kiệt Hi của bọn cậu vẫn chưa ra tay. Cơ mà sau trận hòa ngày hôm qua giữa hai người, không ai hoài nghi đội trưởng sợ thua hay không, tóm lại là đội trưởng của bọn họ luôn hành động khá bất ngờ, giống như lần này đột nhiên kêu mọi người vào game để tập huấn vậy. Đối với tâm tư của đội trưởng, đội viên Vi Thảo đã hình thành một thói quen là, chỉ làm không hỏi.
Làm theo lời đội trưởng, không cần biết lí do. Sự mù quáng do không hiểu này khiến họ không thể cải thiện bản thân dưới sự chỉ đạo của đội trưởng— Diệp Tu tổng kết quá đúng, đây là biểu hiện của việc “coi là chỗ dựa mà không phải là tấm gương”.
Trong trường hợp đội viên chưa đủ trường thành, khuyết điểm của Vi Thảo hẳn luôn tồn tại. Sau khi bị Diệp Tu chỉ ra vấn đề, Vi Thảo đã bắt đầu có dự định điều chỉnh, cho đến trận bán kết với Luân Hồi, ba Bướm đã cho Vi Thảo một hy vọng rõ ràng về tương lai.
Vốn trận này bị đánh giá là chẳng có bất ngờ nào, lội ngược dòng quả thật rất khó, thậm chí cuối cùng còn không thay đổi được kết cục. Thế nhưng…
"Tôi đã hạ kết luận quá sớm." Trương Tân Kiệt nói.
Pha thót tim cuối game tạo nên bởi dàn tướng trẻ Vi Thảo. Sóng gió thì có, lội ngược dòng thì không, nhưng ánh sáng hi vọng đang chiếu rọi rực rỡ lên tương lai Vi Thảo.
Chiến thắng bán kết, Luân Hồi cầm chiếc vé tiến thẳng đến mục tiêu ba quán quân liên tiếp. Còn Vi Thảo dù thua, mọi người vẫn nhìn thấy một ngày mới xán lạn chờ đợi. Có lẽ, họ sẽ không hoàn toàn lạc lối khi Vương Kiệt Hi ngừng dẫn dắt phía trước như nhiều người lo ngại.
(C1534)
Nhưng nói đi vẫn phải nói lại!
Vi Thảo có điều chỉnh, nhưng vẫn chưa giải quyết được vấn đề “các đội viên không hiểu đội trưởng”.
Với Mắt bự, trong chiến đội anh yêu sâu đậm và sẵn sàng dâng hiến hết mình, vẫn cô độc như cũ.
Mặc dù nó không thể ngăn anh dành tình yêu và công sức cho Vi Thảo.
Cũng không thể ngăn các đội viên quý mến anh, sùng bái anh, noi gương anh cống hiến cho Vi Thảo.
Thật ra đối với Vương Kiệt Hi, vậy là đủ rồi.
17.08.2014