- Bình luận
- 15
- Số lượt thích
- 60
- Team
- Vi Thảo
- Fan não tàn của
- Vương Kiệt Hi
[Mừng sinh nhật Vương Kiệt Hi 2023] Shade of Green
Quân tử chẳng lệ sầu
Gốc: 君子不器
Edit: Bại
Beta: Hóng
Quân tử chẳng lệ sầu
Gốc: 君子不器
Edit: Bại
Beta: Hóng
*Phân tích nhân vật Vương Kiệt Hi, tiêu đề đặt bừa
*Cũng không hẳn là phân tích nhân vật hoàn toàn, là câu trả lời của tôi cho câu hỏi của 1 bạn, vì chỗ kia có giới hạn từ nên tôi viết ở đây
(Mọi chú thích về số chương đều là của người edit, dù không đủ lắm)
Cái tên Vương Kiệt Hi này, anh ta có một thiết lập khá rõ: anh là nòng cốt của Vi Thảo, đồng thời cũng là điểm yếu của Vi Thảo. Sở dĩ nói là nòng cốt là bởi kỹ năng của anh rất đỉnh, tính cách lại uy nghiêm. Còn nếu nói anh là điểm yếu của Vi Thảo thì: nhìn từ góc độ của bản thân anh, chính vì anh là nòng cốt của Vi Thảo mà anh phải gánh vác những thứ mà người khác chưa chắc đã làm được; nhìn từ góc độ của các đội viên, có thể hiểu là chính vì tin tưởng đội trưởng như vậy mà đội viên phát triển thiên hướng lệch. Hai thứ này ảnh hưởng và tác động lên nhau, giữa vị đội trưởng mang tên Vương Kiệt Hi và các đội viên, chỉ sợ đã tồn tại một chướng ngại có thể hiểu được.
Nói nhỏ chút:
Kỹ thuật nổi bật là nói cách đánh của Ma Thuật Sư. Vương Kiệt Hi phong ấn lối đánh của mình, hòa với phong cách của cả đội. Dù ít nhiều vẫn còn vết tích của đấu pháp Ma Thuật Sư (1), nhưng tôi sợ rằng cách đánh này lại không giống “trực giác bẩm sinh” như Lâm Kính Ngôn và Giang Ba Đào kết luận. Tôi cho rằng đấu pháp Ma thuật Sư là thứ mà chỉ Vương Kiệt Hi có thể điều khiển, là phong cách thi đấu trên sân PVP của anh, cũng là cách hành động lẫn suy nghĩ xuyên suốt cuộc đời anh, và không thể tách rời tư duy duy lí cao độ, tư duy đa chiều rộng mở cùng với khả năng thực thi không tưởng(2).
Tính uy nghiêm chủ yếu đến từ:
1) Tinh thần hi sinh và sẵn sàng dâng hiến toàn bộ cho chiến đội Vi Thảo, một bộ phận mọi người rất quen thuộc với cái này, Hồ Điệp Lam đã nhắc đến trong cả bộ truyện. Cần nhấn mạnh là tinh thần cống hiến của Vương Kiệt Hi không riêng gì 2 điểm là trận đấu anh bố trí để thua Anh Kiệt ở All Stars và việc thay đổi phong cách vì đoàn đội. Sau khi Hoàng Thiếu Thiên PK với Diệp Tu, Vương Kiệt Hi còn hẹn đấu với Lâu Quan Ninh, cả sau khi mở giới hạn level 75, Vi Thảo và Hưng Hân tạo tổ đội đi đánh phó bản gồm 20 người, đều nhấn mạnh đến việc Vương Kiệt Hi mà thường xuyên tự mình ra tay, chủ động nắm bắt tình hình đối thủ vì Vi Thảo.
2) Rộng rãi lại khiêm tốn— đây là điểm tôi thích nhất ở Mắt bự, trước tôi có viết 1 bài về cái này, phía dưới sẽ tóm tắt lại một chút (điểm 3)
Uy nghiêm ở đây là chỉ cảm giác nghiêm túc khó gần của Mắt bự, không thuộc phạm trù nhân cách mà nên quy về tích tình và cách làm việc. Cái này không có gì mấy để viết, chẳng qua là tóm tắt cho mọi người một tí, tiện thể nghiên cứu qua xem sự dịu dàng của Mắt Bự được thể hiện thế nào (điểm 5).
Cuối cùng là thảo luận đôi chút về rào cản hiện hữu giữa Vương Kiệt Hi và Vi Thảo (điểm 6). Theo quan điểm của tôi thì thứ rào cản này có hiện hữu thật, tuy rằng dưới góc độ bản thân Vi Thảo có thể thay đổi theo anh, không để anh thành nhân tố làm trở ngại phát triển của đoàn đội, thế nhưng, lí giải như này cũng có chỗ hổng. Đoán là những nhà nghiên cứu Mắt Bự phải đối mặt trực tiếp.
Bên dưới là căn cứ cho các luận điểm trên đây. Vì khá vội vàng nên không trích rõ ràng số chương, mong mọi người thông cảm.
1. LỐI CHƠI MA THUẬT SƯ ẢO MA*
*Raw là thiên hoa loan trụy (天花乱坠), xưa có 1 vị hoà thượng giảng kinh, trời nghe xong cũng phải cảm động, cánh hoa từ trên trời rơi xuống. Về sau từ này đc dùng để chỉ những người giỏi ăn nói, nhưng là nói những điều không thiết thực.
Cái danh hiệu Ma Thuật Sư trao cho Vương Kiệt Hi, thật sự đã đem lại Vương Kiệt Hi rất nhiều giá trị.
Theo nguyên tác, Ma Thuật Sư vốn là lối đánh ban đầu của Vương Kiệt Hi, bởi vì quá kì lạ, đoàn đội không theo kịp tiết tấu nên Vương Kiệt Hi đã phong ấn nó lại. Tuy nhiên lối đánh ấy đã bị điều chỉnh thế nào thì nguyên tác lại không nói rõ, nhưng có thể thấy miêu tả đại khái trong trận đối đầu giữa Vi Thảo và Hưng Hân ở nửa sau mùa 10, về kĩ năng, đặc điểm lối đánh Ma Thuật Sư vẫn ẩn hiện trong phong cách chơi của Vương Kiệt Hi, chẳng qua không dùng đến từ này nữa thôi.
Tỉ như trận lôi đài với Tô Mộc Tranh:
Ầm!
Pháo bay khỏi nòng.
Tốc độ di chuyển của Vương Bất Lưu Hành không hề chậm lại. Không chỉ vậy, anh còn cưỡi chổi bay thẳng vào quả pháo đang bắn đến mình. Khoảnh khắc quả pháo sắp chạm vào mặt, anh đột ngột lật nghiêng, lướt hiểm khỏi nó. Cả quá trình diễn ra rất mượt, quả pháo không mảy may gián đoạn đường bay của anh.
Rào rào rào, tiếng vỗ tay vang khắp khán đài. Chỉ vỏn vẹn một pha né chiêu, fan Vi Thảo lại cứ như vừa chứng kiến hành động đỉnh cao vậy.
"Làm quá!" Trần Quả nghiến răng.
"Đẹp thật mà!" Diệp Tu nói.
Trần Quả không lên tiếng, bởi nói thật, cái lúc Vương Bất Lưu Hành không giảm tốc độ mà nghiêng người lách quả pháo sát mặt một cách nhẹ như bỡn, cô suýt đã tự vả mồm mình, nhảy lên hô hào phụ fan Vi Thảo luôn rồi.
"Kỹ thuật kích high mạnh." Ngụy Sâm nói, xong bổ sung thêm, "Mà lại không phải làm trò."
Dĩ nhiên không phải làm trò. Vương Kiệt Hi chọn cách né chiêu tiết kiệm thời gian nhất, duy trì tốc độ tiếp cận đối thủ nhanh nhất, sao có thể gọi là làm trò?
Pháo Chống Tăng!
Mộc Vũ Tranh Phong nhảy lùi, ba phát Pháo Chống Tăng rời nòng theo ba điểm tam giác. Pháo bay thành trận hình khóa góc, nhưng Vương Bất Lưu Hành vẫn chẳng buồn né tránh, tiếp tục lao thẳng tới.
Lần này anh sẽ làm gì?
"Má!" Giữa tiếng hò hét càng lúc càng lớn xung quanh, Ngụy Sâm cất tiếng mắng.
Vương Bất Lưu Hành dùng lối bay xoắn ốc, chui vào giữa ba quả pháo dàn hình tam giác. Cơ thể xoáy tròn, anh lách từng quả pháo một.
Nhanh đến khó tin, chuẩn đến khó tin. Tổ ghi hình bất chấp diễn biến, lập tức cắt cảnh chiếu lại nhiều lần, như hận không thể ngừng luôn trận đấu để chiếu cho thỏa mới thôi.
"Mạnh thật!" Cả Diệp Tu cũng phải khen ngợi từ đáy lòng. Sau hắn, đây chính là người thứ hai suýt lập nên vương triều ba quán quân vĩ đại.
Vương Bất Lưu Hành bằng tốc độ nhanh nhất, khí thế quyết liệt nhất, lao về phía Mộc Vũ Tranh Phong.
Tô Mộc Tranh không đơn giản đứng chờ. Vương Bất Lưu Hành xông đến gần, cô liên tục lùi về, vừa lùi vừa bắn, nhưng vẫn không cản anh nổi. Khoảng cách đôi bên rút ngắn dần.
Sao Xạ Tuyến!
Vào đến cự ly ma đạo học giả có thể tấn công, Vương Bất Lưu Hành lập tức ném dụng cụ ma pháp. Ấn ký hình sao hóa thành Sao Xạ Tuyến, ập đến Mộc Vũ Tranh Phong nhanh hơn cả chủ nhân của nó. Mộc Vũ Tranh Phong vội né, tốc độ di chuyển vì thế mà chậm lại. Vương Bất Lưu Hành không nhượng bộ, tiếp tục bay lên áp sát.
Pháo Hỏa Tiễn!
Tô Mộc Tranh cố dùng hỏa lực phạm vi rộng đối phó.
Thấy vậy, Vương Bất Lưu Hành đột ngột bay cao lên. Pháo Hỏa Tiễn bùng nổ thành từng chùm đạn rơi, Vương Bất Lưu Hành bay xuyên toàn bộ một cách ngoạn mục. Đạn chạm đất nổ, không dính anh dù chỉ một góc áo.
(C1325)
Tua đến trận đoàn đội:
Quả nhiên, bóng dáng Vương Bất Lưu Hành giữa làn khói mù chưa tan liền phóng về phía Hải Vô Lượng.
Quân Mạc Tiếu tức khắc lao đến chỗ anh.
Đổi hướng!
Vương Bất Lưu Hành vung chổi, đổi hướng giữa không trung, bẻ ngoặt người tiến vào trạng thái bay thấp.
Hồ Quang Thiểm!
Một luồng sáng lóe lên, Quân Mạc Tiếu tiếp tục bám sát Vương Bất Lưu Hành.
Đổi hướng!
Vương Bất Lưu Hành chặt góc gắt 90 độ!
Xung Phong!
Quân Mạc Tiếu chen ngang trước mặt.
Đổi hướng!
Lần này, Vương Bất Lưu Hành bay xéo lên không.
Nếu mọi người có hứng thú có thể soát lại đoạn miêu tả cảnh chiến đấu của Trương Vĩ và Cao Anh Kiệt, đều là Ma đạo học giả, Hồ Điệp Lam không cần sử dụng nhiều bút pháp đẩy lên cao trào như vậy. Ngoài ra, đối đầu với Diệp Tu trong game hay với Đường Hạo trên sân đấu All Star, Vương Kiệt Hi chuyển sang đấu pháp Ma Thuật Sư vô cùng dễ dàng, cứ như dùng Alt + Tab để chuyển chế độ vậy. Rõ ràng Vương Kiệt Hi vẫn luôn cất giữ lối đánh trong cây kĩ năng của mình, anh có thể nhân lúc thích hợp mở phong ấn để tranh thủ hiệu quả lớn nhất.
Nhân tiện nhắc tới 2 điểm thú vị: 1) All-Stars mùa 8, trong trận tân binh khiêu chiến đấu với Cao Anh Kiệt không xuất hiện cảnh cao trào như vậy; 2) Trừ Vương Kiệt Hi, cũng không có ai nói cách đánh của Diệp Tu quê mùa.
(Sửa lại chỗ này một tí, nhớ lại lượt 2 trận chung kết giữa Diệp Tu và Chu Trạch Khải, Tô Mộc Thu cũng từng nhận xét lối đánh của Diệp Tu là rất quê mùa)
*theo ý hiểu của editor thì là khi đấu với Chu, Diệp nhớ Tô cũng từng chê mình quê mùa như vậy
Tôi nghĩ Hồ Điệp Lam phân phối bút lực như vậy là có mục đích gợi mở. Khi Vương Kiệt Hi sử dụng nó thì như Shaka mở thêm mắt, trở thành người gần với thần nhất (dù bản chất người ta vốn là).
*Shaka là một nhân vật trong tác phẩm "Saint Saiya". Ông là Gold Saint Virgo trấn giữ cung Xử Nữ trong Thánh Chiến thế kỉ XX. Được mệnh danh "người đàn ông gần nhất với các vị thần", anh không chỉ sở hữu sức mạnh vượt trội như thần thánh mà còn có khả năng nhìn thấu chính nghĩa hay tà ác trong sâu thẳm trái tim mỗi người.
2. MA THUẬT SƯ VS TRỰC GIÁC BẨM SINH
Nhưng song song với cảm giác vô cùng ngầu lòi, tôi lại cảm thấy cách đánh này còn khiến người ta cảm nhận được sự “bất tuân” mạnh mẽ. Nó không nằm ở bản thân đấu pháp mà là ở chỗ giải mã, ở chỗ gắn liền với “trực giác”. Từ này Lâm Kính Ngôn nói, cũng được cả Giang Ba Đào khẳng định ngay trước mặt Vương Kiệt Hi, và anh cũng không hề phản bác:
"Kiểu người chuyên phá hoại cán cân thắng thua." Vương Kiệt Hi nói.
"Trước đây từng có tuyển thủ nào giống vậy không?" Giang Ba Đào hỏi.
"Nhìn phía trên chú em." Lâm Kính Ngôn cười.
"Ặc... Ma Thuật Sư đâu có đánh bậy đánh bạ như ku ấy." Giang Ba Đào nói.
"Có phải vì giác quan thứ sáu của Ma Thuật Sư chuẩn hơn cậu ta?" Lâm Kính Ngôn nói.
"Hợp lý." Giang Ba Đào emo cúng bái.
"Vấn đề là bây giờ, cậu còn thứ giác quan đó không Vương Kiệt Hi?" Lâm Kính Ngôn hỏi.
"Anh muốn thử?" Vương Kiệt Hi nói.
(C1106)
Chính văn rất nhiều lần đề cập đến lối đánh tưng tửng của Bánh Bao và Vương Kiệt Hi khá giống nhau, nhưng tôi nghĩ cũng có khá nhiều người thấy lạ như tôi (cười).
Nói một cách lí trí thì, ba Bướm nói hai người này giống nhau hẳn là vì phong cách chơi biểu hiện ra ngoài của hai người đều khiến người ta cảm thấy ngoài dự đoán. Nhưng giữa hai cái ngoài dự đoán này, tất cả đều đồng tình là có khác biệt rất lớn. Mọi người rất rõ ràng rằng, mạch suy nghĩ của Bánh Bao không hề cố định nên đối phương không thể đoán được suy nghĩ của cậu; Diệp Tu cũng nhiều lần đánh giá cậu ta là nhân tố không ổn định trong đoàn đội vì toàn đánh bậy đánh bạ. Thoáng cái mơ màng thắng, vụt cái ngờ nghệch thua.
Phong cách chiến đấu của Bánh Bao cũng nhất quán (chắc chắn phải nhất quán) với cách nói chuyện không màng logic, không đầu không đuôi của cậu ta, khiến người khác có ấn tượng là “Thằng này có bệnh” (không có ý chê):
“Không cho bại lộ thân phận? Thích thần bí nha, chòm sao Thần Nông nhỉ?” Bánh Bao Xâm Lấn nói.
“Chắc là vậy.” Diệp Tu nói.
“Vô sỉ, anh mày cung Sư Tử.” Hoàng Thiếu Thiên nói.
Bánh Bao Xâm Lấn bắt đầu hát hò: “Chiếc đuôi của tháng bảy, bạn là cung Sư Tử, khúc dạo đầu tháng tám, bạn là cung Sư Tử”
“Đậu móa” Hoàng Thiếu Thiên kêu.
Bánh Bao Xâm Lấn vẫn còn tiếp tục: “Khi gặp nhau, nếu đấy là một bất ngờ, khi chia xa, lại là sự bất ngờ đầy~tiếc~nuối”, cuối cùng hỏi câu: “Đúng không?”
“Đúng cái gì chứ?” Hoàng Thiếu Thiên phát điên lên.
(C121)
Nhưng nếu là Mắt bự, tôi không nghĩ sẽ có người cho rằng anh là một người thiếu suy nghĩ. Vừa xuất hiện đã nhận ra Diệp Tu trong game, lại chỉ hoàn toàn dựa vào suy đoán; dẫn đội vào game cọ sát với Diệp Tu chỉ vì muốn lợi dụng tên hỗ trợ luyện tập chất lượng cao này để rèn luyện đội ngũ (trong đó có một chi tiết, sau khi Diệp Tu đưa ra lý do nên đến đấu trường thay vì vây quét đánh dã chiến, anh bị thuyết phục ngay lập tức và dẫn cả đội vào đấu trường, thể hiện sự lí trí và có mục đích rất cao); ước chiến với Đường Nhu là vì phát hiện khí thế của ẻm, thừa nhận tiềm lực của ẻm; ước chiến với Lâu Quan Ninh vì chú ý tới thực lực và sự phát triển của đội mới này; tham gia tổ đội 20 người của Hưng Hân là để cẩn thận quan sát thực lực của mỗi cá nhân Hưng Hân.
Trên thực tế cũng có nhiều người khác có ý đồ tương tự trong việc quan sát đối thủ. Ví như Tiêu Thời Khâm cùng đi đánh boss với Hưng Hân mới để quan sát thực lực; nhưng có thể chớp thời cơ phản ứng đầu tiên xuất hiện đúng lúc, nắm lấy cơ hội hành động chỉ có Vương Kiệt Hi. Diệp Tu trồi lên gom một nhóm 20 người để đi đánh phó bản trong nhóm tuyển thủ chuyên nghiệp, người đầu tiên nhảy ra chính là Vương Kiệt Hi, mà anh cũng là người thích hợp nhất.
Tóm lại, Vương Kiệt Hi tuyệt đối không phải một người không suy nghĩ mà làm việc theo cảm tính, ngược lại, anh cực kì lí trí. Anh thể hiện rất bất ngờ, mỗi tội suy nghĩ của anh rất vĩ mô, người ta không nghĩ tới thôi.
Ví dụ lúc mới xuất hiện, anh dùng tài khoản Xa Tiền Tử thăm dò Diệp Tu:
“Cậu còn dư mấy cái tài khoản rỗng?” Thiên Nam Tinh hỏi.
“Khoảng mười cái đó, sao vậy?” Xa Tiền Tử đáp. Tài khoản rỗng, cũng không hẳn là thân không trang bị không tiền tài. Ở đây còn có nghĩa là tài khoản không có chủ nhân cố định, là những nhân vật do kiếm người luyện thay hoặc do mọi người trong công hội cố gắng cùng nhau cày cú. Mấy nhân vật này sẽ không thêm công hội, cũng sẽ không sử dụng phong cách tên của Trung Thảo Đường. Số phận của chúng có thể trở thành nằm vùng, cũng có thể dùng để làm một ít hoạt động không tiện bại lộ thanh danh của công hội. Không chỉ Trung Thảo Đường, các công hội lớn đều sẽ dưỡng vài nhân vật như thế, có vài người thích bảo là tài khoản tán nhân, có người lại thích gọi “tài khoản rỗng”, do thói quen cả thôi.
“Lấy 5 cái gồm quỷ kiếm sĩ, thiện xạ, pháp sư chiến đấu, thích khách, ma đạo học giả, năm chức nghiệp này có đủ không?” Thiên Nam Tinh hỏi.
“Em xem đã! Dùng làm gì?” Xa Tiền Tử cũng không nhớ kĩ chức nghiệp của mỗi tài khoản.
“Đại thần bên trên cần.” Thiên Nam Tinh nói.
Xa Tiền Tử nghe xong giật cả mình. Chẳng lẽ Kiệt Hi đại thần chịu thiệt trong tay Quân Mạc Tiếu xong, muốn kéo bè đến trả thù ư? Không đến mức đó chứ?
(C126)
Xa Tiền Tử cũng không phỏng đoán thêm nữa. Kiệt Hi đại thần trứ danh luôn luôn nằm ngoài dự đoán của mọi người, phỏng đoán dụng ý của Kiệt Hi đại thần thật có chút không biết tự lượng sức mình. Dù nguyên nhân có là gì đi nữa, Xa Tiền Tử cũng không chấp nhận được cái lý do “bởi vì yếu thế nên kéo bè đi trả thù” này. Gã không thể tưởng tượng nổi Kiệt Hi đại thần lại không có khí phách như vậy.
(C127)
Sau đó chúng ta đều biết anh ấy cần những acc này để làm gì, nhưng trước đó Xa Tiền Tử đã đoán trúng 1 cái, đó là: “ngoài dự đoán của mọi người”.
Một ví dụ khác nữa là khi Diệp Tu lấy Tiêu Vân làm vật thí nghiệm, vừa đánh Tiêu Vân vừa giảng bài cho Đường Nhu, sau đó:
“Vừa rồi lời Diệp Thu nói, em có nghe không?” Vương Kiệt Hi hỏi.
Tiêu Vân ngẩn ra, hắn có nghe, hắn thật sự có nghe, hắn thậm chí còn hiểu rõ bản chất, phát hiện ra sự thật rằng Diệp Thu xem hắn như đạo cụ. Nhưng hắn biết, ẩn ý của đội trưởng không phải chỉ như thế.
“Điều hắn nói em cũng biết......” Tiêu Vân giải thích cho mình một chút. Những bài lý thuyết nọ cũng không phải bí tịch môn phái gì, không nói tới tuyển thủ chuyên nghiệp, đến người chơi bình thường cũng hiểu được đạo lý ấy. Chẳng qua biết thì biết, có thể vận dụng hay không lại là việc khác.
“Nếu em đã không cần nghe, vì sao em không coi những lời ấy trở thành lời rác rưởi?” Vương Kiệt Hi nói.
Tôi không biết những độc giả khác đọc đến đây có nảy sinh cảm giác “Sao mình lại không nghĩ tới nhỉ?” không. Nhưng tôi thì có, hơn nữa sau đó còn bắt đầu ngưỡng mộ cách nghĩ độc lạ mà đúng đắn của Mắt bự…
Với cả, còn một kiểu khác, khi anh kí tên cho Xa Tiền Tử mang lại cảm giác “Bạn có thể quên, anh ấy sẽ nhớ thay bạn.”:
Sau khi Vương Kiệt Hi để Xa Tiền Tử chạy xa, lúc này lại đứng dậy nhường máy cho Xa Tiền Tử thật. Xa Tiền Tử nhìn đại thần, hy vọng có thể nghe được một chút kết luận, kết quả Vương Kiệt Hi lại chẳng nói câu nào.
Xa Tiền Tử trong lòng thấp thỏm, gã tận mắt thấy Vương Kiệt Hi đánh không lại rồi cắt đuôi tránh người, chẳng biết lúc này trong lòng đại thần có khó chịu hay không.
“Ký tên ở đâu?” Vương Kiệt Hi chợt mở miệng.
“A?” Xa Tiền Tử ngẩn ra, bỗng nhiên phản ứng lại, vội vã lấy ra cuốn sổ trong người. Bìa sổ là một vị hàng đầu cưỡi chổi nghiêng người, bên cạnh là bốn chữ nhỏ: Vương Bất Lưu Hành.
(C126)
Bên trên là dẫn chứng cho một Vương Kiệt Hi thường ngày, một người cực kì lí trí lại có tầm nhìn rộng. Trên cơ sở này, lại khác với cách đánh Ma Thuật Sư, sở dĩ góc độ và đường tấn công quá kỳ dị khó đoán cũng chỉ đơn giản là đánh vào góc chết trong suy nghĩ của đối thủ mà thôi. Thay vì nói nó kì dị khó đoán, chẳng bằng nói suy nghĩ của anh cao hơn một bậc. Lấy kinh nghiệm phong phú xử lý lại đối thủ, sự đáng gờm này không phải không có:
Lần cuối mình thua tên này là khi nào nhỉ?
Vương Kiệt Hi không nhớ rõ cho lắm. Lần mà anh nhớ nhất là mùa giải thứ ba, mùa giải anh đoạt Tân Binh Tốt Nhất. Kẻ đứng đầu trong đám tân binh, cũng chỉ là một con gà lon ton khi đối diện với đại thần Diệp Thu! Đấu pháp Ma Thuật Sư được xưng tụng là cao thâm khó lường, gặp phải Diệp Thu, bao nhiêu hào quang ma thuật đều phải lụi tàn. Nhất Diệp Chi Thu vung món vũ khí bạc Khước Tà danh tiếng lẫy lừng kia, dùng đấu pháp mà mọi pháp sư chiến đấu đều phải học theo như sách giáo khoa, đánh cho ma đạo học giả Vương Bất Lưu Hành khốn đốn. Gia Thế được hắn gánh trên vai, ở thời đại đó, quả thật vô địch Liên minh.
Dĩ nhiên, chỉ có duy nhất Diệp Tu có thể làm được điều đó. Nói đến đây, luận điểm mà tôi muốn chứng minh là đằng sau bề ngoài Vương Kiệt Hi ảo ma là trụ cột phán đoán lý tính.
Quay lại cái “trực giác” mà lão Lâm nhắc tới, thật ra cũng có nhiều kiểu, kinh nghiệm phong phú tích lũy được dần trở thành trực giác phán đoán nhanh chóng như vậy (những người điều hành doanh nghiệp lớn thường nói bọn họ “ra quyết định theo cảm tính”), nhưng cái trực giác này cũng phải có cơ sở vững chắc, không hẳn là “bẩm sinh”. Tóm lại, tôi thấy cái “trực giác bẩm sinh” khá mâu thuẫn với bản chất của Mắt bự, không nên lấy đó làm nơi xuất phát khi tìm hiểu về anh.
Đến nỗi câu nói nổi tiếng “Không thể đoán được Kiệt Hi đại thần đang nghĩ gì”, ngữ cảnh là vầy:
“Mục tiêu, người chơi Quân Mạc Tiếu, mọi người đừng sơ suất, rất có khả năng người nọ chính là Diệp Thu đã giải nghệ.” Vương Kiệt Hi tuyên bố mục đích luyện tập thêm lần này.
Mọi người vừa nghe thấy nhất thời cảm xúc dâng trào, bắt đầu thảo luận, đã có người vào trò chơi tìm ID, lập tức báo cáo với Vương Kiệt Hi: “Đội trưởng, không có online.”
“Rồi sẽ đến, mọi người làm quen nhân vật của mình trước đã, nhân vật cấp thấp chưa tới cấp 30, hẳn không quen đâu nhỉ?” Vương Kiệt Hi nói.
Đám người Tiêu Vân mặt đỏ tai hồng, đội trưởng đang ngầm mỉa mai họ phải không? Phải hay không? Lòng dạ của Kiệt Hi đại thần mấy chú không đoán được đâu, không đoán được đâu.
Chỗ này thực chất không phải “Không đoán ra”, cũng không phải “Không nghĩ tới” mà là “Không thể hiểu nổi”.
Về cái “Không thể hiểu nổi”, tới mục số 6 chúng ta bàn lại sau.
Ngoài ra, nếu chỉ nói “xem tướng” thì tôi cho rằng xếp Vương Kiệt Hi vào kiểu người “cảm tính” hay có suy nghĩ kì lạ là không hợp lí. Điểm 3 phía dưới sẽ nói đến.
3. KHÔNG GIỐNG NGƯỜI BÌNH THƯỜNG, PHẢI NHÌN VÀO BẢN CHẤT
Trọng điểm là, có rất nhiều hành động của Mắt bự, như mời Đường Nhu, chú ý tới Lâu Quan Ninh, mời Khưu Phi, thậm chí điều chỉnh lối đánh của mình để hài hòa với chiến đội, tất cả đều dựa trên cơ sở hiểu biết và tôn trọng của anh đối với thực lực và tiềm năng trong tương lai của những người khác. Anh thừa nhận sức mạnh của người khác, nhưng không cho là “Mình không mạnh” mà là “Người khác cũng rất mạnh”, chưa bao giờ vì ai đó hiện tại yếu hơn mình mà khinh không thèm để ý.
Trong các trường hợp trên, một số là chỉ có Vương Kiệt Hi mới có cơ hội hành động (như ban đầu mời Đường Nhu), số khác lại là việc mà tuyển thủ chuyên nghiệp nào cũng làm được. Trận quyết đấu với Lâu Quan Ninh diễn ra sau trận pk giữa Hoàng Thiếu Thiên và Diệp Tu trên đấu trường, trước đó vô số tuyển thủ chuyên nghiệp đã chứng kiến trận pk giữa Hoàng Thiếu Thiên và tiểu đội của Lâu Quan Ninh, nhưng chỉ có Vương Kiệt Hi ở lại sau đó. Mọi người đều xem trận khiêu chiến giữa Gia Thế với Hưng Hân, nhưng chỉ có lời mời của Vi Thảo với Khưu Phi là được nhấn mạnh trong nguyên tác (nguyên tác có nói Khưu Phi nhận được rất nhiều sự chú ý, nhưng chỉ có Vi Thảo được đề cập rõ ràng, thậm chí họ còn cho người tới Gia Thế để chứng tỏ Vi Thảo đã thật sự hành động); khi Diệp Tu nhắn hỏi lập đội 20 người đi phá phó bản, cũng chỉ có Vương Kiệt Hi trồi lên đồng ý.
Tôi không cho rằng chỉ có Vương Kiệt Hi làm vậy vì chiến đội, nhưng kết quả là, chẳng có tuyển thủ chuyên nghiệp nào khác ngoài Vương Kiệt Hi có hành động rõ ràng như vậy.
Trong tất cả các đại thần, chỉ có 2 người thể hiện sự chú ý rõ ràng tới những người bình thường ở tầng dưới: 1 là Vương Kiệt Hi, 1 người khác là Diệp Tu. Diệp Tu sẵn sàng dắt tay chỉ huy Điền Thất và Nguyệt Trung Miên, sẵn sàng dạy Đường Nhu từ đầu đến cuối, cũng sẵn sàng chuẩn bị phần mềm luyện tập cho La Tập, …
(Đương nhiên, Diệp Tu là nhân vật chính, không thể so sánh kết quả cuối cùng giữa hai người)
Nhưng nếu chỉ nhìn theo hướng này thì việc Vương Kiệt Hi không giữ Kiều Nhất Phàm lại có vẻ hơi phiến diện. Mục 4 sẽ nói sơ qua về cái này.
Ngoài ra, tôi thấy việc Vương Kiệt Hi có thể xem tướng là điều tất nhiên, cũng không mâu thuẫn gì với tính cách của anh: Điều kiện tiên quyết là phải sẵn sàng học hỏi, tất cả kiến thức đều có ích như nhau. Dựa trên kinh nghiệm cá nhân của tôi, biết một tí về Kinh Dịch, có quan tâm tới thần học Cơ Đốc giáo, nhưng tôi không nghĩ những lĩnh vực này sẽ bị gán mác “cảm tính” hay “không khoa học”, càng không mâu thuẫn gì với việc tôi xuất thân từ khoa tự nhiên và nghề nghiệp thực tế của tôi… Chỉ là người khác không nghĩ cần phải học những thứ này, cũng sẽ không đi học thôi. Vì vậy, “lang cố chi tướng”* chẳng qua là một bằng chứng thể hiện việc ngày thường xem qua nhiều thứ của anh, không như Bánh Bao, người rõ ràng chuyên về mấy chòm sao.
*Lang cố chi tướng (狼顾之相), nghĩa đen là sói quay đầu lại quan sát, ẩn ý chỉ sự đa nghi thận trọng