Dropped [ Thiên sứ ] Lần ám sát cuối cùng

Ú chỉ thích ăn ngủ

Lù khù ôm cái lu chạy mất
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
319
Số lượt thích
2,924
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Dụ Hoàng
#1



LẦN ÁM SÁT CUỐI CÙNG
Toàn chức cao thủ đồng nhân
Editor: Ú siu nhân

Tác giả: Hắc Dạ Tử
Warning: Không có
CP: Kiều Nhất Phàm x Cao Anh Kiệt

Ở một Vương Quốc nào đó, có một thiếu niên pháp sư quen một thiếu niên thích khách...

Mục Lục
Chương 1 Chương 2 Chương 3
Chương 4 Chương 5
Chương 6 Chương 7
End.​
 
Last edited:

Ú chỉ thích ăn ngủ

Lù khù ôm cái lu chạy mất
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
319
Số lượt thích
2,924
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Dụ Hoàng
#2
01.

Cao Anh Kiệt rời khỏi tháp Thiên Văn lúc sao Mai đã mọc. Hắn kéo theo chổi, uể oải lê bước chân dọc theo cầu thang xoắn ốc, từng bậc lại từng bậc hướng xuống. Ánh sao và nắng sớm len qua ổ cửa sổ nhỏ của tháp, thỉnh thoảng phủ một tầng ánh sáng lên người chàng pháp sư trẻ tuổi.

Sau chỗ rẽ thứ 77, hắn nhìn thấy Kiều Nhất Phàm đứng trong ánh nắng ban mai ấm áp. Trên người còn nguyên bộ đồng phục màu đen của thích khách, cả mặt nạ cũng chưa cởi bỏ, bị đẩy lệch một bên, thân người còn dính không ít vết máu đỏ thẩm.

“Anh Kiệt.” Kiều Nhất Phàm cười tươi, hướng hắn vẫy tay mà gọi.

Cao Anh Kiệt ngẩng người, nhấc vạt áo chùng thật dài phía sau, mỗi bước chân đều vượt qua ba bậc thang, chưa quá năm bước đã tới bên Kiều Nhất Phàm. Bước cuối trọng tâm không vững, thân thể lệch đi, chúi về trước; Kiều Nhất Phàm vội đưa hai tay luồng qua phía dưới cánh tay, ôm lấy eo dỡ lấy người hắn. Trong gang tấc, Anh Kiệt ngửi được mùi máu tanh nhàn nhạt bao phủ hai người.

“ Ngươi bị thương sao?” Cao Anh Kiệt lui về sau một bước, tỉ mỉ quan sát thích khách trước mắt.

Kiều Nhất Phàm thu tay lại, đầu hơi rủ, gương mặt bị ánh sáng bình minh hung tới hơi đỏ.

“ Ta không sao.” Người trước mặt cười dỗ dành hắn, nhưng rất nhanh, ý cười thu lại:” Ta có lỗi, lần này vẫn không tìm được biện pháp có thể khiến ngươi bay lại được.”

Cao Anh Kiệt dùng tay còn lại nắm lấy cổ tay Nhất Phàm, nghe vậy liền lặng đi vài giây, dắt thiếu niên trước mắt bước tiếp.

“ Ngươi không sao là đủ rồi.”

Hai người tay trong tay, từng bước từng bước đi xuống. Bước chân so với lúc đầu lại càng chậm hơn, tựa như mong không thấy đích đến.

“ Ngươi lần này là đi ám sát quỷ hút máu.”

Đáy mắt Nhất Phàm thoáng buồn: “ Đó là một con quỷ hút máu đáng thương, tên đó rời xa nơi có người, ở trong một pháo đài, mỗi ngày mỗi ngày đều rất cô độc.”

Cao Anh Kiệt hiểu rõ ý, gật đầu đáp:” Quỷ hút máu sinh mệnh vô tận, hắn có lẽ đã một mình rất lâu rồi.

Nhất Phàm ngẫm nghĩ, nói: “ Không chừng là mấy trăm năm, mà cũng có thể là hơn nghìn năm rồi.”

Cao Anh Kiệt nhất thời thẫn thờ: “ Đổi lại là ta, nhất định sẽ phát điên.”

“ Không sai, loại cô quạnh này quá gian nan.” Nhất Phàm cảm khái.

“ Cho nên hắn rốt cuộc cũng không chịu được loại cô độc này nữa, có ý định biến một cô nương thành quỷ hút máu, vĩnh viễn cùng hắn làm bạn. Nhưng khi cô nương ấy khóc lóc cầu xin, hắn cũng chỉ hút máu nàng rồi đem thả đi. Ai ngờ cô nương ấy sau khi thoát được hướng quốc vương báo tin, nói rằng tên quỷ kia nhất định sẽ lưu luyến con người mà không nghừng tập kích nhân loại, cần phải tiêu diệt…”

Cao Anh Kiệt lộ ra sự thương cảm :” Thật sự rất đáng thương… Nhất Phàm, khi ngươi ra tay, hẳn đã rất khổ tâm?”

“ Ừm… Dù vậy nhưng ta là thích khách, tuyệt đối tuân lệnh là điều quan trọng nhất ,với mỗi thích khách, mệnh lệnh còn quan trọng hơn cả sinh mạng.” - Nhất Phàm trước mặt Anh Kiệt luôn rất thẳng thắng như vậy.

“ Ừm…” - Anh Kiệt nghiêng đầu nhìn Nhất Phàm, lại chỉ thấy đối diện là chiếc mặt nạ lạnh buốt kia.

“ Nhất Phàm thật sự là một thích khách ưu tú!” - Nhìn mặt nạ, Anh Kiệt vô thức rầm rì thành tiếng.

“Ai?” - Kiều Nhất Phàm kinh ngạc nói : ” Sao lại…. đột nhiên nói vậy?”

“ Quen nhau lâu như vậy, ta chưa từng thấy ngươi sơ sẩy ở nhiệm vụ nào. “

“ Ừ thì…. Đúng thế….” Trên trán Kiều Nhất Phàm phủ một tầng mồ hôi mỏng.

“ Trước khi quen ta có từng thất bại sao?”

“ Không…” Nhất Phàm thấp giọng trả lời.

“ Chưa từng thất thủ, không phải là rất lợi hại sao?” Cao Anh Kiệt cười: “ Nhất Phàm tại sao lại ngại chứ?”

Khi Cao Anh Kiệt nói vậy cũng là lúc đã đi gần tới chân tháp. Bất luận là bước nhanh hay chậm, chung quy đều sẽ phải tới đích. Qua của tháp chật hẹp, có thể thấy rõ ánh dương phủ kín cả mặt đất lẫn bầu trời.

Trầm mặc hồi lâu, Nhất Phàm mở miệng

“ Không phải…”

Cao Anh Kiệt khó hiểu: “ Cái gì không phải?”

“ Thích khách ưu tú sao? Ta không phải…” Kiều Nhất Phàm ngẩng đầu, đôi mắt luôn có ý cười ôn hòa đã phiếm đỏ, ánh mắt lộ ra sự hối hận cùng không cam lòng: “ Nếu không phải bị ta liên lụy, Anh Kiệt cũng sẽ vẫn có thể bay được, là ta hại ngươi.”

“ Ta không cảm thấy ngươi liên lụy ta.” Cao Anh Kiệt vội vàng phản bác, đem hai bàn tay đan chặt đặt lên ngực, kiên định nói: “ Nếu cái giá đánh đổi để được quen ngươi là khả năng bay của mình thì dù lặp lại vạn lần nữa, ta cũng không hối hận. Nhất Phàm, kỳ thực ta đối với ngươi…”

Cao Anh Kiệt lời còn chưa nói hết, Nhất Phàm đã thu tay về, hắn dùng lực tháo mặt nạ xuống, giơ lên trước mặt Cao Anh Kiệt: “ Anh Kiệt, ta xin thề trước mặt nạ thích khách này. Ta nhất định dùng mọi giá, làm ngươi lần nữa bay lên.”
“ Cho nên” Kiều Nhất Phàm trở về với vẻ mặt ung dung , ôn hòa cười: “ Anh Kiệt, ngươi vạn lần đừng nói cái gì mà từ bỏ khả năng bay, được không?”

Cao Anh Kiệt vẫn còn giơ bàn tay đã trống không, trầm mặc một lúc mới trả lời :” Ta đồng ý với ngươi, đổi lại… ngươi cũng phải hứa, không vì cái chuyện kia mà tự trách. Đó không phải là lỗi của ngươi. Có thể không?”

“…. Ta đáp ứng ngươi.” Thiếu niên thích khách cười nói.

Trời đã sáng, bên ngoài tháp đã truyền tới bước chân có chút vội vàng của dân chúng. Thích khách và pháp sư cũng phải cáo biệt nhau.

“ Hẹn gặp lại, Anh Kiệt.” Lúc nói vậy với Cao Anh Kiệt, cũng là lúc hai người đã tới chân tháp.

‘Ừm…” Pháp sư có chút sốt sắng, đầu cuối thấp, đỏ mặt nhỏ giọng nói: “ Nhất Phàm, ta có một chuyện…”

“ Suỵt…” Lời cong chưa nói được một nửa, Kiều Nhất Phàm đã lấy ngón trỏ đặt lên môi, ra hiệu im lặng.

“ Tên thật của thích khách là bí mật.”

Cao Anh Kiệt vội vàng che miệng lại, khẩn trương nhìn quanh. May sao bọn họ đứng trong phần bóng đổ xuống của tòa tháp, không bị ai chú ý.

Tên, nó là thứ đầu tiên cần vứt bỏ khi thở thành thích khách. Thích khách không có tên, Cũng không cần có tên, họ chỉ có bí danh, mỗi nhiệm vụ một bí danh khác nhau.

Kiều Nhất Phàm là cái tên có từ trước khi trở thành thích khách, hắn không nỡ quên đi. Hiện tại danh tự này là bí mật của hắn- bí mật của Cao Anh Kiệt và hắn. Trên đại lục này, không có người thứ ba nào biết cái bí mật chả có mấy ý nghĩa này.
Nhưng đối với Cao Anh Kiệt, đây là bí mật quan trọng nhất, kí ức quý giá nhất.

“ Anh Kiệt, lần này ta đi, nghe nói là ám sát một ác quỷ, ta muốn tranh thủ một phen. Truyền thuyết nói rằng ác quỷ có rất nhiều phép thuật cổ quái, biết đâu lại có biện pháp giúp ngươi.”

“ Ác quỷ…. Không phải hơi quá nguy hiểm sao?” Cao Anh Kiệt có từng đọc qua trong thư tịch, chúng tới từ địa ngục, tính cách giảo hoạt, ma lực cao thâm, hung ác tàn đọc. Là một trong những kẻ địch nhân loại e sợ nhất.

“ Không sao, chỉ mới là xin nhận nhiệm vụ thôi. Sau cùng vẫn còn chờ quyết định, nếu như được chọn, cũng là chỉ rõ ta đầy đủ năng lực đi.”

“ Ngươi có vẻ đã khác hơn một tí so với lúc chúng ta mới quen biết.” Cao Anh Kiệt cảm thán

Kiều Nhất Phàm mờ mịt gãi gãi đầu:” Có sao? Ta thế nào?”

“ Dường như đã tự tin hơn rất nhiều, trở nên có thể tin tưởng rồi.” Nói xong, Cao Anh Kiệt dường như nghĩ tới gì đó, cười ngại ngùng : “ Chỉ là lúc đầu ngươi vẫn chưa phải là một thích khách lợi hại. Bất quá…” pháp sư trẻ tuổi đột nhiên nghiêm mặt lại “ Dù thế nào cũng không được quá mạo hiểm đâu.”

“ Được rồi!” Thích khách ngồi trên lưng ngực đáp:” Yên tâm đi, sẽ an toàn mà.”

Rồng cũng được, quỷ hút máu cũng được, ác quỷ cũng không quan trọng. Chỉ cần có khả năng khiến ngươi bay lượn lại được, Anh Kiệt… cái giá nào ta cũng sẽ trả.

Thích khách thúc roi ngựa, quay lưng rời đi. Pháp sư sau lưng hét lên căn dặn:” Không có nhiệm vụ nhớ đến tìm ta.”
Cho tận đến khi thân ảnh kia biến mất vào nắng mai, pháp sư mới đột nhiên nhớ ra… lời hắn muốn nói với Nhất Phàm, vẫn chưa nói được.

“ Lần sau đi” pháp sư tự nhủ: “ Lần sau gặp lại, nhất định sẽ nói với hắn.”

Mà lần gặp tiếp theo, lời kia vẫn không thể thốt ra.

Đêm đó đã cách buổi sáng hôm nọ hơn một tháng. Pháp sư kéo chổi rời khỏi phòng nhỏ của hắn, từng bước từng bước leo lên tầng cao nhất của tòa tháp thiên văn.

Mỗi buổi tối cảm thấy co quạnh, hắn đều sẽ tìm tới nơi này ngắm cảnh. Vương cung nguy nga tạo lạc trên ngọn núi hùng vĩ, bao quanh là ánh đèn đường phố lấm tấm điểm, những thôn trang yên tĩnh nơi phương xa. Còn có Thiên Hà vạn tinh tú gần trong gang tấc, Mặt Trăng vừa tròn vừa lớn treo trên trời đêm, đưa tay là có thể chạm tới… Tất cả cảnh đẹp ấy, tưởng như chỉ cần đưa tay ra liền có thể ôm trọn vào lòng. Không gì có thể sánh được với khung cảnh ấy.

Tại hai chỗ ngoặt cuối, Cao Anh Kiệt mặc kệ đôi chân đã có chút bủn rủn của mình, chỉ còn một đoạn ngắn nữa thôi, liền có thể thấy được phong cảnh mà chỉ thuộc về mình hắn.

Đó tuyệt đối là cảnh tượng sinh đẹp nhất trong đường sinh mệnh ngắn ngủi của hắn

Đứng tại vị trí cao nhất của đài thiên văn, thiếu niên một thân phục trang đen bị gió đêm thổi bay phần phật, mặt nạ thích khách đeo phía sau phản chiếu bạch quang lạnh lùng. Cơ thể gầy gò trước vầng trăng cơ hồ như được khuếch đại lên, cả thân người bị ánh sáng nuốt chửng. Thích khách trẻ tuổi run rẩy mở rộng vòng tay, muốn ôm cả vầng trăng bạc.
Cao Anh Kiệt cúi đầu xoa xoa đôi mắt hơi cay, lúc ngẩng lên Kiều Nhất Phàm đã đứng trước mặt.

“Anh Kiệt, ta được giao nhiệm vụ ám sát ác quỷ kia rồi, vừa có tin mật báo về tên Quỷ Vương kia, khi trời vừa sáng ta sẽ xuất phát. Lần này, nhất định sẽ tìm được cách cho ngươi.”

Cao Anh Kiệt bước tới gần hơn, đột nhiên cầm lấy hai tay Kiều Nhất Phàm, nắm chặt: “ Không phải như vậy Nhất Phàm, ta không muốn ngươi đi chấp hành cái nhiệm vụ nguy hiểm ấy vì ta. Ta không thể bay không liên quan gì tới ngươi cả, đó là vì ta, là ta… ta…”

Cao Anh Kiệt nghẹn ngào không nói được.

Kiều Nhất Phàm bị cái nắm tay kia làm đau mà rút tay ra, nhẹ nhàng bao lấy tay Cao Anh Kiệt. Hắn cuối đầu, đem hai đôi bàn tay đang quấn quýt kia mà áp lên trán, nhè nhàng nói: “ Chờ khi ngươi có thể bay lại được, có thể mang ta đi cùng chứ?”

Cao Anh Kiệt sững ngườ, rồi cũng đem trán của chính mình áp tới gần, âm thanh rất nhẹ nhàng, lời nói như sợ kinh động tới muôn vì tinh tú xung quanh.

“ Được, ta chờ ngươi quay về…”

Khi sao Mai lên, lần trước là tao ngộ, lần nay lại chia li. Cao Anh Kiệt đứng trên tháp cao của đài thiên văn, nhìn thân ảnh của thiếu niên thích khách ngày càng xa, dần hòa tan vào trời sao. Lúc đại lục được ánh bình minh nhuộm đỏ, Kiều Nhất Phàm cũng đã tan biến vào hư không.

Cao Anh Kiệt đứng trên ngọn tháp cao nhất của tòa thiên văn, cũng là nơi gần bầu trời nhất trên toàn đại lục. Hắn quan sát vùng đất nhuộm đỏ dưới chân, cảm nhận từng cơn gió thổi rát cả gương mặt. Pháp sư trẻ tuổi hít một hơi thật sâu, cưỡi lên chổi, nhìn về đường chân trời bên mé Đông. Triều dương càng lúc càng chói, gió thổi đến đau cả mắt, vô tình làm lệ rơi. Dù vậy hắn vẫn không muốn xuống, tại nơi này, hắn thực sự tìm lại được cảm giác khi tự do bay lượn.

Vào buổi sáng hôm ấy, cả hai người đều không lường trước được, đây lại là nhiệm vụ ám sát cuối cùng của thích khách.
 

Aki

Người chơi công hội
Bình luận
229
Số lượt thích
446
Location
Đâu đó trên thế giới
Fan não tàn của
Hàn đội và Diệp ma!!!!!!>^<
#4
*lấy dép lót ngồi* ainha! Ám sát ác quỷ? Nhiệm vụ cuối cùng liệu Tiểu Cao có thể bay lượn trở lại không?
 

Ú chỉ thích ăn ngủ

Lù khù ôm cái lu chạy mất
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
319
Số lượt thích
2,924
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Dụ Hoàng
#5
02.

Lần đó, Kiều Nhất Phàm đi rất lâu.

Cao Anh Kiệt không biết hắn là đã hoàn thành nhiệm vụ trở về, hay vẫn còn ẩn nấp nơi xó xỉnh vô danh nào đó, chờ đợi cơ hội ra một đòn chí mạng, kết liễu sinh mạng của tên ác quỷ.

Thậm chí trong giấc mơ, hắn từng không ít lần thấy trong góc tối dơ bẩn không một tia sáng soi đến, dù cho bóng đen bao trùm vẫn có thể thấy được chiếc mặt nạ lạnh lẽo nhuốm đỏ vết máu bị quăng sang một bên. Cao Anh Kiệt biết chắc đó chính là thi thể của Kiều Nhất Phàm, hắn muốn xác nhận, nhưng không cách nào thấy rõ được khuôn mặt kia…

Nửa đêm bị ác mộng đánh thức, Cao Anh Kiệt rời khỏi căn phòng nhỏ của mình, ngẩng đầu nhìn lên đài thiên văn. Tòa tháp này rất cao, dường như cần còn trong vương quốc thì sẽ thấy được nó. Vừa vặn thay đêm nay Mặt Trăng treo ngay sau lưng ngọn tháp cao nhất, liền như bị tòa tháp xuyên thủng.

Hắn cả một ngày chôn mình ở thư viện xem sách phép thuật, từ những thư tịch của các quốc gia xa xôi, những cuộn da dê đã có niên đại xa xưa đến những chỉ thư thuộc về các dị quốc, thậm chí các bản văn tự pha lê trong từng rương gỗ bám đầy bùn đất cững được hắn chép lại hết.

Ở thư viện đến đờ đẫn cả người, Cao Anh Kiệt mới ra vùng thung lũng bên sườn núi lần nữa cố gắng tập bay lên.

Lần nữa thử, lần nữa thất bại

******​

Thời gian thấm thoát rôi, thích khách rời đi đã cũng đã được sáu tháng

Kể từ khi bọn họ quen biết tới nay, đây thực sự là lần Nhất Phàm rời đi lâu nhất. Càng lúc Cao Anh Kiệt càng thêm bất an. Hắn cảm nhận sâu sắc được sự bất lực của bản thân: Quả cầu thủy tinh hắn dùng không thể tìm kiếm được Kiều Nhất Phàm, mà sử ma hắn phái đi cũng không có được chút tin tức của Nhất Phàm.

Toàn bộ con người của mỗi một thích khách đều là bí mật, mà trong số hằng sa các bí mật đó, thứ duy nhất hắn biết chỉ là cái tên. Ngày trước, việc được Kiều Nhất Phàm chia sẽ bí mật này, đã làm hắn vô cùng thỏa mãn. Hiện tại phát hiện, đối với bóng hình trong lòng, hắn thật ra chẳng biết gì.

Cao Anh Kiệt khép sách lại, gục đầu trên bàn. Tà dương chiếu rọi trên thân thể đã mỏi mệt, hắn có cũng không muốn cưỡng lại cơn buồn ngủ. Chìm vào trong giấc mộng lại mơ thấy một cảnh tưởng đã xảy ra rất lâu rồi. Hắn và Nhất Phàm gặp nhau trong khu rừng óng một màu vàng kim tựa ánh nắng ban mai, cách đó không xa trên cao là tòa tháp thiên văn - nơi đưa tay liền có thể chạm tới những Thiên Hà mênh mông. Một trận gió thật lớn thổi mặt, tựa cảm giác khi được bay lượn tự do.

“ Tốt quá rồi Anh Kiệt, ngươi có thể bay trở lại rồi!” Giọng nói của Kiều Nhất Phàm từ sau lưng truyền tới. Hắn quay đầu lại nhìn, lại phát hiện ra trên chổi không có ai ngồi sau.

Phía sau lưng Kiều Nhất Phàm mở ra một đôi cánh rất lớn, đen nhánh một màu, che lấp cả một phần mặt trăng đằng xa.

Cao Anh Kiệt giật mình tỉnh dậy. Hắn chậm rãi ngẩng đầu, trước mắt là Kiều Nhất Phàm một thân bê bết máu.

“Anh Kiệt, cuối cùng cũng tìm được ngươi. Lần này thành công rồi, ta cuối cùng cũng tìm được cách khiến ngươi có thể bay lượn trở lại rồi.” Lúc Kiều Nhất Phàm nói câu đó, máu trên ngươi vẫn chưa ngưng chảy.

“ Nhất Phàm….” Cao Anh Kiệt từ trên ghế bật dậy, vòng qua chiếc bàn chất đầy thư tịch, siết chặt lấy thân thể đầy máu của thiếu niên tận tới khi nghe thấy một tiếng rên nhỏ mới vội vàng buông ra.

Pháp sư tỉ mỉ quan sát thích khách, ánh sáng trị thương yếu ớt tỏa ra từ đôi tay từ bàn tay Cao Anh Kiệt chữa trị từng khoảng vết thương trên khắp thân thể của người cậu đã ngày đêm mong nhớ.

“Nhất Phàm, chuyện gì đã xảy ra? Đây đều là những vết thương do đao kiếm, không phải ngươi đi ám sát ác quỷ sao? Hắn đã làm gì ngươi?”

Kiều Nhất Phàm đưa tay nắm lấy đôi bàn tay vẫn không ngừng trị liệu của Cao Anh Kiệt “ Anh Kiệt, ta đã tìm được cách giúp ngươi có thể bay lại từ tay Quỷ Vương. Nhưng nhiệm vụ, ta đã không hoàn thành được nó, ta phải chịu trừng phạt vì thất bại của mình,”

“ Trừng phạt?” Cao Anh Kiệt nghi ngờ hỏi: “ Chỉ mới thất bại một lần đã phải chịu trừng phạt ? Loại trừng phạt nào?”

“ Ta không rõ.” Kiều Nhất Phàm đầu quay đi, mắt không nhìn Cao Anh Kiệt: “ Nhưng có thể là rất lâu …”

“ So với nhiệm vụ này còn lâu hơn ?”

“ Ừm… có lẽ sẽ là lâu hơn…”

Cao Anh Kiệt không can tâm: “ Ta có thể tới thăm ngươi không? Có thể đi tìm ngươi không?

Kiều Nhất Phàm đầu chôn sâu, giọng nói bị bóp nghẹn: “ Không thể… mỗi thích khách chính là một hồn ma, không ai hay, không ai biết… không ai có thể kiếm tìm…”

Bên ngoài thư viện đột nhiên huyên náo lạ thường, ánh đuốc soi sáng từng mảng màu trên những ô cửa kính rực rỡ. Truyền tới là bước chân chỉnh tề, xen lẫn tiếng ma sát của vũ khí rợn người.

Kiều Nhất Phàm gấp gáp nhìn ra ngoài: “ Ta phải đi, ngươi trở lại giường đi. Nếu họ phát hiện, hình phạt của ta sẽ càng nặng thêm.”

Cao Anh Kiệt đan mười ngón tay qua khe hở của Kiều Nhất Phàm, nhất thời thời hoảng hốt : “ Ngươi còn có thể quay về chứ?”

Sau sự trầm mặc ngắn ngủi, Kiều Nhất Phàm khẽ thì thầm : “…ta sẽ…” Nói xong liền lùi hai bước, tay rời tay.

Trong ánh đuốc lập lòe, Kiều Nhất Phàm mò trong người ra một túi da nhỏ, nhét cho Cao Anh Kiệt.

“ Cho ngươi, nó có thể giúp ngươi bay được trở lại.”

“ Cái gì đây?”

“ Ta không biết, Quỷ Vương nói ngươi sẽ tự hiểu được…”

Cao anh Kiệt sợ đến tay run tay : “ Quỷ Vương giao nó cho ngươi?”

Kiều Nhất Phàm mang mặt nạ thích khách lên, thứ cuối cùng hắn để lại cho Cao Anh Kiệt là nụ cười đầy cay đắng cùng tiếc nuối

“ Hẹn gặp lại, Anh Kiệt. Nhất định phải lần nữa bay lượn.”

Thích khách phất tay, kịp biến mất trước khi vệ binh xông vào.

Pháp sư siết chặt tay có cái túi, đầu óc hỗn loạn, mọi ý nghĩ lướt qua rất chưa kịp thành hình đã vụt biến mất. Hắn tựa như đang suy nghĩ không ngừng mà cũng tựa như đang trống rỗng. Chờ đến khi sự náo động qua đi, ánh đuốc bị bóng tối nuốt chửng rồi biến mất, không gian phẳng lặng lại như mọi buổi tối khác. Cao Anh Kiệt cũng chợt nhận ra … lời kia… hắn vẫn chưa nói ra cho Nhất Phàm biết.
 

Ú chỉ thích ăn ngủ

Lù khù ôm cái lu chạy mất
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
319
Số lượt thích
2,924
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Dụ Hoàng
#7
Chẹp, like tạo động lực cho chủ thớt nè
:love::love::love:
Người dễ thương vậy
Dịch với viết fic mà có người like vs bình luận là vui kinh khủng luôn ấy...
Cô gái, cô đã tạo động lực cho tui đi làm tiếp chương 3 ;);)
 

Ú chỉ thích ăn ngủ

Lù khù ôm cái lu chạy mất
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
319
Số lượt thích
2,924
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Dụ Hoàng
#9
03
Thích khách lúc này hướng cung điẹn làm đích. Nhiệm vụ không hoàn thành, hắn phải đến chịu tội với Quốc Vương. Khi vừa trở về, hắn đã biết điều gì đang chờ mình phía trước, vì muốn trao tận tay “ bảo vật “ cho Cao Anh Kiệt, hắn bất đắc dĩ phải chống lại mệnh lệnh, vừa lẫn trốn vừa tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm được Cao Anh Kiệt đang ngủ trong thư viện, hắn khi ấy đã trốn chạy được hơn 20 canh giờ rồi.

Lúc rời khỏi thư viện, bên ngoài đã buông một màng mưa bụi, vệ binh ném cho thích khách một tấm áo lông bẩn thỉu, hắn không nói gì, đưa tay nhận lấy. Thêm một tầng áo lông gương mặt hắn bị mũ áo cho khuất, tầm nhìn cũng theo đó mà thu hẹp. Hắn cuối đầu, máy móc bước theo sát bước chân của vệ binh.

Vương cung tọa lạc trên một ngọn núi thấp, chính diện nhìn thẳng ra là thành thị phồn hoa, phía sau lại là rừng rậm và hồ nước khổng lồ. Muốn đến được Vương cung cần phải thông qua sơn đạo bao quanh núi. Đoàn người di chuyển trên con đường lầy lội, xé mưa mà tiến thẳng, cuối cùng cũng tới được. Trước khi bước qua cánh cổng chính, trong đội vệ binh chợt phát sinh vài tiếng kinh hô.

Là tinh tú!

Trong một đêm mưa mà lại có muôn vì tinh tú chi chít, che kín cả bầu trời, sáng rực như muốn chiếu sáng cả màn mưa.

Nhưng rất nhanh co người nhận ra: “ Không phải là sao trời, là ánh sáng của quả cầu thủy tinh.”

Đúng vậy, có rất nhiều, rất nhiều quả cầu ánh sáng, chúng ngày một nhiều hơn, bay tới từ tòa tháp thiên văn xa xôi, bao phủ toàn bộ bầu trời đêm của thành thị bên dưới, thay thế cả những vì sao bị mây đen che lấp.

“ Đẹp quá đi, đúng là một vị pháp sư quyền năng.”

“ Không sai! Thật sự rất tài giỏi.”

Người trong thành trấn hay ngoài thôn trang xa xôi, thậm chí cả người của vương cung đều mở cửa sổ hoặc đổ ra đường; người che ô người không, tất cả bất chấp cơn mưa ngày càng nặng hạt, cùng hướng lên bầu trời đêm. Trong một đêm mưa đáng ra phải tĩnh lặng không một tiếng động, đêm nay khắp nơi vang lên những tiếng hoan hô, cổ vũ, khen ngợi dành cho vị pháp sư trẻ tuổi của trong tòa tháp thiên văn.

Cả ngàn người cùng hướng về bầu trời tán dương lại không hề phát hiện ra, ở một góc của bầu trời, những đốm sáng hiện lên có quy luật nhất định. Có những quả cầu lúc thì sáng lên bất thường, trong khi lại có những quả cầu đôi lúc hơi tối đi so với những quả khác. Lúc sáng lúc tối, vừa hay tạo thành dòng chữ viết tay rõ ràng.

Mà tại thời điểm này, lời nhắn nhủ ngắn ngủi được in trên nền trời:

Nhất Phàm, ta thích ngươi

Những dòng lệ chảy dài trên gương mặt đang ngửa lên nhìn trời của Kiều Nhất Phàm được mũ lông rộng lớn che đi phần nào. Tiếng mưa cùng tiếng người xung quanh đã át đi tiếng khóc của hắn nhưng cơn mưa cũng không giấu nỗi nước mắt đang trào ra từ đôi mắt mở to của người thích khách trẻ tuổi.

Kiều Nhất Phàm quyến luyến, ánh mắt dán chặt vào góc trời không ai để ý kia. Hắn cắn chặt đôi môi câm lặng đã tím buốt vì lạnh, máu trong cơ thể dường như đang sục sôi.

Kiều Nhất Phàm chưa từng nặng giọng hay to tiếng bao giờ, vậy mà giờ phút này, hắn chỉ muốn được hét lên thật to cho tên pháp sư trên tòa tháp kia biết rằng:

“ Ta cũng vậy…”

Thích khách cuối cùng cũng nhắm lại, bóng tối bao trùm, cơ thể hắn như thể đang trôi nỗi tới trước ngọn tháp cao nhất của tháp thiên văn. Cao Anh Kiệt đang ở nơi đó, áo chùng pháp sư đen dài, chóp mũ trên đầu có chút lệch đi.

Kiều Nhất Phàm thấy rõ Anh Kiệt đang cưỡi chổi, tay vung vẩy ma trượng, từng quả cầu nhỏ sáng lên rồi vụt khỏi tháp thiên văn, hướng về bầu trời. Pháp sư ngửa đầu nhìn chúng bay đi, sau đó quay đầu lại nhìn hắn, nở nụ cười ấm áp quen thuộc. Mặt Cao Anh Kiệt đỏ bừng, nói với hắn bằng chất giọng nhu hòa như mật ong pha chút ngượng ngùng.

“ Nhất Phàm, ta thích ngươi”

“ Ta cũng vậy…”

Hắn đang lơ lững trước tòa tháp, dù đeo mặt nạ cũng không giấu được ha vành tai vừa đỏ vừa nóng

“ Ta cũng thích ngươi, Anh Kiệt.”

“ Thế nhưng Anh Kiệt, ta….”

Kiều Nhất Phàm mở mắt, tháp thiên văn học cùng vị pháp sư biến mất. Trên bầu trời, các quả cầu vẫn không ngừng lóe sáng, đoàn người vẫn chưa yên, mưa vẫn rơi rả rít. Đoàn vệ binh đã rời mắt khỏi bầu trời, thục giục hắn:” Nhanh lên, đừng để quốc vương cờ đợi.”

Kiều Nhất Phàm gật đầu, lưu luyến nhìn dòng chữ kia lần cuối sau quay lại, rời đi.

“ Thế nhưng Anh Kiệt, ta… ta đã…”

Cánh cửa Vương cung chậm rãi khép lại, bóng dáng Kiều Nhất Phàm trong chiếc kính viễn vọng cũng tan biến. Cao Anh Kiệt tay nắm chặt kính, thân thể lại trượt xuống dưới. Gió thổi lật chiếc mũ chóp, mưa làm áo chùng sũng ướt nước. Hắn quỳ trên sàn, không phân biệt thật là đang khóc hay là đang cười.

“ Cuối cùng cũng nói ra rồi.” Cao Anh Kiệt không thôi run rẩy, tay ôm lấy gương mặt vẫn đang nóng lên.

Tựa như cái tên của Kiều Nhất Phàm, lời thú nhận được viết lên trời đêm này cũng là bí mật chỉ thộc về hai người. Khắp thế gian, không còn người thứ ba nào biết.
 

Ú chỉ thích ăn ngủ

Lù khù ôm cái lu chạy mất
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
319
Số lượt thích
2,924
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Dụ Hoàng
#10
4.

Trong túi Kiều Nhất Phàm giao lại có đúng một hạt hạt giống. Cao Anh Kiệt tới chỗ người làm vườn xin chậu, người làm vườn nhanh chóng chọn một cái đơn giản đưa cho hắn. Một vị khác lại giúp hắn ươm hạt giống vào chậu. Chỉ là người làm vườn động tác có chút thô lỗ, làm áo chùng của Cao Anh Kiệt dính không ít bùn đất mà chậu hoa cũng mẻ mất một mảnh.

Ngày đông sắp đến, giá rét cũng theo đó mà sẽ kéo về, pháp sư đem đặt chậu cây thiếu mốt một miếng kia vào một góc ấm áp trong phòng.

Mùa đông lạnh giá, Cao Anh Kiệt vẫn như trước, mỗi ngày đều ngâm mình trong thư viện đọc thư tịch. Hắn đọc về ác quỷ, về thích khách, về các phép thuật phi hành. Ngày lại ngày, khi hắn rời thư viện, màn đêm đã sớm buông, muôn vì sao lung linh kéo dài tới tận chân trời.

Khi về tới nhà, hăn liền ngồi nhìn chậu hoa, vẫn cứ mãi là một chậu cây nâu màu bùn đất, chỉ có đất.

Ngày lại ngày trôi, mùa đông dài đằng đẳng cũng kết thúc. Ngày đầu tiên của mùa xuân, Cao Anh Kiệt như thường lệ, đến khi những ngôi sao đã phủ kín mặt trời mới lê gót từ thư viện về. Hắn tới trước chậu cây toàn bùn đất kia. Lần này, từ mặt đất kẻ nứt ra, một mần non đang vươn lên…

Sáng sớm ngày thứ hai, Cao Anh Kiệt ôm chậu cây đi tìm tới trước cửa nhà người làm vườn.

Người mở cửa lại là một thiếu niên nhỏ tuổi- em trai của người làm vườn. Thiếu niên hỏi hắn:

“ Pháp sư, ngài cần gì ạ?”

Cao Anh Kiệt gật đầu chào thiếu niên:” Ta muốn xin làm phiền chủ nhà xem hộ ta xem cái cây nhỏ này là cây gì? Ta không làm phiền ông ấy chứ?”

“ Mời ngài vào nhà.” Thiếu niên mở rộng cửa, vừa mời hắn vào phòng vừa nói: “ Người cho ngài chậu lần trước là đại ca của tôi. Tiếc là anh ấy đã rời đi, gia nhập đội quân tinh nhuệ của quốc gia, cố thực hiện giấc mộng không cách nào thành tại nơi này. Còn người giúp ngày trồng cây là nhị ca của tôi. Thật tiếc, anh ấy cũng đi rồi, trở thành thủ lĩnh của một dong binh đoàn, giành lấy những thứ không cách nào có được tại nơi đây.”


"Vậy ngươi cũng là người làm vườn sao?" Pháp sư hỏi thiếu niên.

Chàng trai trẻ tuổi gật đầu: “ Tôi nhận chăm sóc vườn cây này cũng mới được một thời gian ngắn.”

Anh Kiệt nhẹ nhõm, đưa chậu cây nhỏ tới cho cậu bé làm vườn, hỏi:

“ Như vậy xin hỏi, ngươi biết cái cây này là cây gì không?”

Thiếu niên quan sát cái cây thật tỉ mỉ, nói: “Này có vẻ như là một cây phong tín tử … nhưng càng nhìn lại càng thấy không giống lắm. Có lẽ phải tra sách một chút, ngài không óc thể chờ chứ?”

“ Tất nhiên được, chúng ta có thể cùng nhau tra.”

“ Không không, đây là là việc của của người làm vườn, ngài dù đọc cũng không hiểu được đâu.” Thiếu niện vôi xua tay, từ chối ý tốt của Cao Anh Kiệt.

Cao Anh Kiệt theo cậu thiếu niên tới thư phòng, từng giá sách được phủ kín sách xếp ngay hàng thẳng lối. Những khoảng trống trên tường cũng được lấp đầy tiêu bản côn trùng và thưc vật.

Còn sót lại một bức tường không có giá sách mà tháy vào đó là cửa sổ lớn nằm sát chân tường. Ngoài song cửa, vào đầu xuân, vườn hoa khéo léo, tinh xảo đồng loạt bung cánh, hoa nở rợp một vùng, hoa cỏ đâm chồi nảy lộc, xanh mướt một màu; ngay cả đám cây bụi thấp cũng phủ một màu ngọc biếc xanh. Ánh nắng xuyên qua khung cửa lớn, căn phòng mười phần ấm áp.

Giữa phòng có một có một bếp than còn đượm hồng, xung quanh bày bốn cái ghế dựa mềm, bên trên tùy tiện quăng lên vài cái đệm, thoạt nhìn vừa ấm áp lại vừa yên tĩnh.

Người làm vườn mời Cao Anh Kiệt ngồi xuống ghế, sau khi bưng trà và điểm tâm ra mời liền bắt đầu tìm kiếm. Thiếu niên nhỏ tuổi dùng thang và ròng rọc di chuyển từ trên xuống dưới, quanh cả căn phòng. Cuối cùng dừng lại ở đống thư tịch gần chiếc ghế đối diện Cao Anh Kiệt. Người làm vườn cứ vậy làm ổ trên chiếc ghế đó, lần lượt kiểm tra từng cuốn của đống thứ tịch.

Từng cuốn lại từng cuốn, mặt trời từ hừng Đông đã lên tới đỉnh đầu, lại từ đỉnh đầu ngã dần về đằng Tây. Những vì sao đầu tiên xuất hiện, Trăng treo giữa trời, Ngân Hà như dòng sông lơ lửng trôi trên vườn hoa nhỏ…

Những trang sách cuối cùng được khép lại, cậu bé làm vườn khẽ thở dài:

“ Vận may của ngài không tốt lắm, tôi thử lật tung hết đống thư tịch này lên rồi cũng không thấy có chỗ nào ghi chép về loài cây này. Có lẽ…. nó cũng chỉ là một cây phong tín tử bình thường thôi.”

Anh Kiệt tay ôm lại chậu cây mẽ mất một mảnh kia, khó giấu được sự thất vọng.

Chàng thiếu niên thấy sự ưu thương lộ rõ trên gương mặt vị pháp sư, mở lời an ủi: “ Ngài hãy chịu khó chờ một thời gian, khi ca ca ta quay về, có lẽ sẽ biết được nguồn gốc của nó.”

“ Hai vị ca ca của ngươi đều đang ở quá xa, phải chờ tới khi nào chứ?”

Ngay lúc Anh Kiệt nói vậy, bên ngoài truyền tới một giọng nói lạ. Cậu thiếu niên mừng rỡ

“ Là ca ca của ta…. là tam ca, huynh ấy cũng là một người làm vườn giỏi.”

Cậu thiếu niên này có ba vị ca ca, tất cả đều là người làm vườn. Đại ca trước đây chăm sóc vườn cây Bách Hoa. Hiểu biết nhiều, tính tình lại cẩn thận, dễ gần, rất được người dân yêu quý. Sau khi vị đại ca ấy rời đi, tới lược Nhi ca và Tam ca của cậu ttieps quản công việc chăm sóc. Thế nhưng vị Nhị ca ấy lại không yêu thích công việc này, không được bao lâu liền rời đi.

Vị Tam này khả năng không bằng hai người anh của mình, phải một mình chăm sóc cả Bách Hoa, áp lực quá lớn lại thêm là kiểu người hướng nội. Mỗi ngày đều ôm tâm trạng mệt mỏi.

Người này dù uể oải cung không từ chối thỉnh cầu của Cao Anh Kiệt, ngồi gần bếp lửa, nâng chậu cây nhỏ lên, quan sát thật cẩn thận.

“ Nó đúng thật là một cây phong tín tử.” Người làm vườn nhẹ nhàng đặt chậu cây xuống, xác nhận.

“ Nhưng nó cũng không hẳn là phong tín tử.”

“ Đệ cũng đã nói y hệt như vậy” Thiếu niên làm vườn đắc ý nói: “ Vậy thì nó đặc biệt chỗ nào?”

Vị Tam ca này hiện lên vẻ lo lắng, dò hỏi:

“ Pháp sư, ngài từ đâu mà có được hạt giống của loại cây này?”

“… Là mọt người bằng hữu của ta. Ta vì một lần bất ngờ mà mất đi pháp lực phi hành, người ấy nói gốc này có thể giúp ta tìm lại thứ đã mất.”

Người làm vườn nghe xong thầm ngâm suy nghĩ, một bên cân nhắc từ ngữ, một bên chậm rãi mở lời.

“ Thưa ngài, hiện giờ tôi chỉ có thể suy đoán thôi, có khả năng nó đến từ vùng núi phía nam, cùng loại với thiên môn đông. Còn về phần nó rốt cuộc là cây gì, có công dụng gì có lẽ chỉ còn cách chờ nó ra hoa mới biết được.”

Cao Anh Kiệt không cam lòng: “ Khi nào thì nó mới có thể ra hoa?”

“ Rất nhanh thôi. Không tới hai tháng nữa đâu.

Cao Anh Kiệt cảm tạ rồi trở về. Hắn đâu còn cách nào ngoài nghe đề nghị của người làm vườn, mang chậu cây tới bên bệ cửa sổ. Trong ánh trăng bạc, nhìn mần cây nhỏ bé có chút yếu đuối

Cao Anh Kiệt đưa tay vuốt mần cây nhỏ bé, giọng điệu như ra lệnh:

“ Mày nhất định phải nở hoa, rõ chưa?”

“…. Mà ta, cũng nhất định sẽ bay lại được.”

“ … còn hắn, cũng nhất định sẽ quay về.”

“ Nhất định”

( Thực sự là bối cảnh tác giả chọn nó hơi loạn, kiểu nửa Đông nửa Tây, có lâu đài, có pháp sư, Cao Kiều xưng ta- ngươi,... nhưng những người anh dùng "ca ca, đại ca, nhị ca, tam ca để chỉ", dùng Quốc Vương chung với thị vệ, quân lính phân thành vệ binh với thị vệ o__O. Ngồi mà xoắn hết não.)



Phong Tín Tử : thuộc họ măng tây
Đây cũng là hoa tranh chọn khi tới thăm mộ Tán Ca



Thiên Môn Đông : Thuộc họ măng tây
 
Last edited:

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,157
Số lượt thích
2,614
Team
Hưng Hân
#11
Đại nhị tam ca Bách Hoa hahahaha
Cơ mà ng thứ 4 là ai vậy ta? Tính cách như vậy ở Bách Hoa là ai dc nhỉ?
 

Ú chỉ thích ăn ngủ

Lù khù ôm cái lu chạy mất
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
319
Số lượt thích
2,924
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Dụ Hoàng
#13
Xin lỗi mọi người khi phải thông báo là Ú đã drop fic này vì không đủ thời gian làm nó :cry::cry:
Bạn nào muốn ôm nó để edit tiếp hay đem nó cho pj cứ thỏa mái nha, bạn nào ôm có thể edit lại từ đầu rồi đăng riêng (lúc đó Ú sẽ xin xóa topic này đi) hay tiếp vô khúc Ú đang làm rồi đăng luôn trong topic này đều được.
Mong là đảng Thiên sứ có bạn ôm tiếp, còn nếu bạn nào muốn đọc thì đọc cv tại đây: Lần ám sát cuối cùng

Review chút là fic này dễ làm (cho nên đây là fic đầu tiên tui chọn để edit) , từ ngữ ko khó, cv cũng dễ đọc (có thể làm ngay cả khi không có QT), không quá dài, hình như là kết mở thiên về HE. Fic phù hợp cho những bạn muốn thử sức edit hoặc luyện tay, nếu bạn chưa từng edit mà muốn thử thì chọn nó là đúng rồi, vẫn còn lo ngại làm không được thì khi nhận fic vào Discord nhờ Hội tự sát giúp đỡ, mọi người sẽ chỉ dẫn bạn nhiệt tình.
 

Ú chỉ thích ăn ngủ

Lù khù ôm cái lu chạy mất
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
319
Số lượt thích
2,924
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Dụ Hoàng
#15
Nếu đến mông 4/1 mà chưa có ai nhận thì em nhận ạ TvT
:love::love::love::love:

*hỏi nhỏ* tui mạnh dạn đoán là hôm đó cô mới thi xong?
 

Ail

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
338
Số lượt thích
1,538
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu, Dụ đội, Tiểu Lư !!!
#16
Suýt đúng, toi thi xong vào 2/1 cơ, nhưng mồng 2 với mồng 3 hạ quyết tâm cái khác ròi :v nên đến mồng 4 sẽ quyết tâm đu cái fic này :oops:
 

Ú chỉ thích ăn ngủ

Lù khù ôm cái lu chạy mất
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
319
Số lượt thích
2,924
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Dụ Hoàng
#17
chaizo cô gái, ráng thi tốt hen, thi xong tha hồ bay nhảy làm cá, muốn fic nào hốt fic đó :cool::cool:
 

Bình luận bằng Facebook