Hạ,
Bóng đèn treo ở cửa rốt cuộc cũng hư, đèn cảm ứng thì cảm ứng một hồi hết sạch điện, đạp đau chân cũng không sáng nổi. Lâm Kính Ngôn đứng trên ghế đổi bóng đèn, Phương Duệ ở dưới đỡ: “Cái thứ hai trong tháng rồi ha.”
“Ừ.”
“Anh có phải mua loại vừa tốt vừa rẻ 20 đồng 5 cái không.”
“Ừ.”
Phương Duệ không nói gì thêm, hắn nghe ra được Lâm Kính Ngôn không có tinh thần.
Từ mùa giải thứ bảy bắt đầu, các bài viết trên mạng nghi ngờ về trạng thái của Lâm Kính ngôn càng ngày càng nhiều, weibo thường nhận được tin nhắn, không ít người viết rất dài, phân tích các trận đấu của anh, hỏi anh dự định khi nào rời đội hoặc giải nghệ, Lâm Kính Ngôn đều kiên nhẫn nói bản thân sẽ vì Hô Khiếu mà cháy đến cùng, thế nhưng những lời này không hề lọt vào mắt cấp trên của Hô Khiếu, tuyên ngôn cố chấp kia như rơi vào phố thị sầm uất, bị tùy ý giẫm đạp. Theo lý thuyết, đội trưởng một chiến đội rơi vào nguy cơ đồn đãi lớn đến vậy, chiến đội cần phải nhanh chóng dẹp sạch, ủng hộ tuyển thủ. Thế nhưng quản lý Hô Khiếu không làm, một tháng hai tháng, ban đầu còn tưởng rằng chưa nhìn thấy, bây giờ ngay cả báo chí cũng thường xuyên đăng những lời lẽ nghi ngờ này, đặc biệt là sau khi tiến vào mùa giải thứ tám, cảm giác bị cấp trên cô lập của Lâm Kính Ngôn càng ngày càng rõ ràng, anh nghĩ Hô Khiếu thật sự muốn phớt lờ mà qua, một Hô Khiếu muốn bỏ rơi mình, nghe ra cũng có chút lạnh lẽo.
“Tôi sẽ không rời khỏi nơi này.”
Câu nói kiên định lúc trước của bản thân, lúc này ngược lại khiến anh cảm thấy lúng túng, ngay cả gương mặt mang ý cười mọi thường cũng yếu ớt đi nhiều, sau trận toàn minh tinh bị Đường Hạo “lấy hạ khắc thượng”, dường như thời đại thuộc về anh đã bị người ta xem là kết thúc một cách đương nhiên. Chưa có một danh hiệu hay ho nào được đặt cho Đường Tam Đả của anh, anh cũng như cái bóng đèn chỉ xài mấy ngày liền hỏng, lập lập lòe lòe, cuối cùng ảm đạm.
Ban đêm Phương Duệ lướt weibo, vào trang của Lâm Kính Ngôn phát hiện lượng người xem weibo của anh ít đi rất nhiều, hắn không muốn biết đã sụt mất bao nhiêu, quay đầu nhìn lại, bên kia Lâm Kính Ngôn cũng đang cầm di động bấm bấm, trong bóng tối chiếu ra một vùng sáng hình vuông nho nhỏ.
Phương Duệ lén lút xuống khỏi giường mình, kéo chăn của Lâm Kính Ngôn chui vào.
Lâm Kính Ngôn ngoảnh đầu hít ngược: “Cậu dọa chết anh, làm gì đó Phương Duệ đại đại.”
“Trộm hơi ấm của anh.”
“Của cậu đâu.”
“Biến thành hơi lạnh rồi.”
Hai người trưởng thành cùng nằm một cái giường quá mức chen chúc, còn may thành phố N nhiệt độ thấp, lại không có khí ấm, nằm sát vào cũng không gì to tát. Chân dài chạm chân dài, tay dài chồng lên nhau, ép tới tim cũng đau. Một cái đầu toàn tóc nhuộm nâu vì sợ một ngày nào đó đột nhiên xuất hiện một sợi tóc trắng, ngửi kỹ, hình như hắn lại dùng dầu gội đầu của mình.
“Aiz lão Lâm,” Phương Duệ nhìn trần nhà tối tăm mơ hồ một hồi, mở miệng nói: “Muốn ôm ôm.”
“A?” Lâm Kính Ngôn còn cho rằng hắn nhìn ra gì đó nên chạy đến an ủi mình, hóa ra phó đội trưởng cũng gặp phải chuyện không vui? Cấp cao Hô Khiếu cũng xuống tay với hắn? Lâm Kính Ngôn khó chịu lật mình trên giường, đối mặt với Phương Duệ: “Cậu tưởng cậu còn là nhóc con bốn năm trước sao.” Sau đó thật sự vòng tay ôm hắn.
Ai ngờ Phương Duệ lại nói: “Muốn hôn hôn.”
“Chưa chịu yên nữa a.” Lâm Kính Ngôn dứt khoát rút tay gối đầu, muốn nhìn rõ ràng vẻ mặt của Phương Duệ: “Hôm nay đặc biệt mỏng manh yếu đuối a đại đại.”
“Ừ.”
Chỉ cần nghĩ tới tổ hợp duy trì đã sắp bốn năm phải giải tán, Phương Duệ sẽ có chút ưu thương. Không sai, hắn trẻ tuổi hơn lão Lâm, nhất định không cách nào ràng buộc mãi mãi, hắn chung quy phải thích ứng với tình huống chỉ có một mình, cùng các đội viên khác luyện tập phối hợp, hơn nữa Hô Khiếu còn mới xuất hiện tân nhân tốt nhất đó không phải sao. Nhưng hiện tại vấn đề không phải Lâm Kính Ngôn không muốn đánh, mà là chiến đội không muốn để anh đánh nữa. Phương Duệ mấy lần muốn tìm cơ hội hỏi cho rõ ràng, đều bị đối phương dễ dàng gạt đi. “Có lẽ anh ấy sẽ tự vượt qua được”, “Có thể tình hình không tệ đến vậy”, Phương Duệ nghĩ. Nhưng đoạn thời gian này, hắn đột nhiên ý thức được có thể Lâm Kính Ngôn sẽ vẫn cứ thế, anh bất luận đang mạnh hay đang yếu, xưa nay đều không nhiều lời. Điều duy nhất anh muốn tranh biện, chính là chân tâm và nhiệt tình của bản thân, nhưng vẫn bị người ta phủ quyết. Còn sót lại sau đó, chỉ là tĩnh lặng.
Hô Khiếu như đang nói chúng tôi không cần anh ra vẻ thế này a, niên đại nào rồi, diễn tiết mục lão thần trung thành này biết bao sến sẩm a.
Tim nặng như đá, lòng cũng như đá, trầm xuống khó chịu, Phương Duệ muốn biểu đạt phẫn nộ, nhưng hắn lại không thể gây thêm gánh nặng cho Lâm Kính Ngôn, nghĩ tới đây Phương Duệ lật người ôm chặt hợp tác một trận, hắn không muốn Lâm Kính Ngôn biết mình là phân chó đã bị vứt khỏi cửa nhà lại còn bị giẫm đạp, hắn chỉ cảm thấy tay của Lâm Kính Ngôn vuốt vuốt sau lưng mình, tay chân dần ấm lại, tim phổi dần khôi phục thành máu thịt.
Tâm tình của Lâm Kính Ngôn rất phức tạp, tháng ngày của anh cơ hồ đang ở đầu sóng ngọn gió mà qua, ánh mắt các tuyển thủ mới cũng như đâm trên xương sống. May mà đội phó Phương Duệ của anh dường như đột nhiên có trách nhiệm hẳn, giúp anh quản lý nhiều hơn, bầu không khí trong phòng huấn luyện mới không đến mức lạnh lẽo gượng gạo. Lúc nghỉ ngơi giữa giờ, Phương Duệ còn tìm vé máy bay khứ hồi cho hai người, giọng thản nhiên nói lão Lâm chúng ta hè này đi nước Ý xem thử mafia đi, học tập hình mẫu tội phạm tiên tiến của người ta.
Tựa hồ như tất cả mọi việc đều vẫn còn hy vọng.
Nhưng bọn họ không có kết thúc tốt đẹp như thế: Hô Khiếu không vào được vòng trong, thất bại quay về, oán trách của fan và dư luận ngợp trời, Lâm Kính Ngôn đã chuẩn bị tốt tâm lý để cáo biệt giới chuyên nghiệp, đối mặt với màn bế mạc, giảm bớt hết thảy thiệt hại, cho đến khi có cuộc điện thoại mời gia nhập Bá Đồ kia.
Hôm đó thời gian còn nhiều, không buồn ngủ không đói bụng, Lâm Kính Ngôn gọi lại cho Hàn Văn Thanh, nói tôi đồng ý gia nhập Bá Đồ, sau đó ngồi bên song cửa nửa ngày không nhúc nhích.
Trại huấn luyện Hô Khiếu vẫn chưa đóng cửa, thời điểm này Lâm Kính Ngôn thường ở bên trại huấn luyện dạy người, anh nhìn thái dương giữa hè rực rỡ phát quang, không thể dùng mắt nhìn thẳng dù chỉ một lần.
Phương Duệ cũng chưa rời khỏi, tùy tiện chơi game, đánh đập bạn nhỏ, có khi cũng chạy đến trại huấn luyện thay ca cho Lâm Kính Ngôn. Kỳ thực là do hắn sợ, lỡ như Lâm Kính Ngôn rời đi, bên người cũng không có đồng đội đưa tiễn, thật không ra gì, đội trưởng gặp phải tình người ấm lạnh đã đủ nhiều, ít nhất bản thân mình phải là chữ “ấm” kia.
Phương Duệ vào cửa, nhìn thấy chính là bạn chí cốt đang ngồi đờ đẫn, trong tay nắm chặt điện thoại di động, trong đầu lập tức ầm một tiếng, nghĩ thầm ngày này rốt cuộc đến rồi, khỉ thật tối nay phải đi đập bể cửa kiếng nhà chúng nó!
Ai ngờ Lâm Kính Ngôn nhìn hắn, cười nói: “Aiz Phương Duệ đại đại, anh có thể yên tâm đánh giải rồi.”
“Má nó thật hả?!”
Quá mức bất ngờ, Phương Duệ vui vẻ một bước bước qua cửa, trong lòng nói Hô Khiếu rốt cuộc đầu óc cũng vặn về đúng hướng rồi a! Hắn giơ lên cái ly sứ “vì nhân dân phục vụ” của Lâm Kính Ngôn, nói: “Vì thắng lợi của Hô Khiếu!”
Thế nhưng Lâm Kính Ngôn nhìn hắn, ánh mắt trầm tĩnh, nói: “Là điện thoại của Bá Đồ.”
Cái ly chúc mừng vẫn đang được giơ lên cao, Phương Duệ nhất thời cảm thấy tâm tình khó tả, từ “Đệt mẹ nó chứ quản lý chú chờ anh đâm bể bánh xe đi” đến “Đúng là Bá Đồ có mắt nhìn” đến “Gặp họa được phúc lại còn có khả năng tiến về quán quân a”, cuối cùng dừng lại ở: “Hình như về sau trở thành đối thủ rồi.”
Về sau trở thành đối thủ rồi. Sẽ không còn băng nhóm tội phạm, bọn họ bị tách ra hai bang phái khác nhau, bị nước lũ chia dòng.
Trăng đã lên cao, ai hộ chủ nấy, một người cất bước, dưới trời tối tăm.
Phương Duệ lấy lại bình tĩnh, hắn nâng cái ly “muốn nuôi heo làm giàu” của chính mình, nghiêm túc nói: “Vì thắng lợi của Vinh Quang!”
Lâm Kính Ngôn một khắc đó đột nhiên đặc biệt cảm động, dòng suy nghĩ của anh cơ hồ quay về đến ban đầu, thời điểm dũng khí đầy ắp, sức sống tràn ngập, mùa giải thứ năm từng trận một vừa đánh vừa dạy, không ngừng không nghỉ, khi đó bản thân mình đang ở đỉnh cao, Phương Duệ kinh nghiệm thi đấu chưa nhiều, sau khi thắng lợi trận đấu đoàn đội từ trên đài nhảy xuống ôm chặt hắn, nói lão Lâm, cám ơn anh, anh khiến em cảm thấy hai ta thần dũng vô địch!
Hắn hễ chiến thắng liền vô cùng khoe khoang, cho dù thua cũng không cúi đầu trong họp báo, hắn nói với tuyển thủ nhỏ hơn dám xem thường mình, rằng: “Kít, chờ chú có danh hiệu đệ nhất trong nghề hẵng quay lại nói chuyện.”
Đó là hợp tác của hắn, gặp nhau đúng thời khắc đẹp nhất.
Lâm Kính Ngôn ôm chặt lấy Phương Duệ, anh nói: “Vì thắng lợi, anh không thoái nhượng, chúng ta gặp trong trận!”
Phương Duệ biết Lâm Kính Ngôn đã lựa chọn rồi, trái tim hắn trong nháy mắt sưng lên cực lớn, bên trong nhét rất nhiều lời, hắn nghĩ đúng ha không thay đổi, cả hai vẫn đều lăn lộn đánh đấm trên trên sàn thi đấu, thừa dịp mặt trời chưa mọc, rút ra móng sắc và đao nhọn chạy về phía trước, bóng đêm là áo choàng của bọn họ, bọn họ ở nơi sao trời chứng kiến, quyết phân cao thấp.
Đó là vô số tương lai không cần phải nói ra, giờ nào đó khắc nào đó vẫn sẽ gặp gỡ, giống như không hề nói ra yêu thích lẫn nhau, vì thật sự không cần phải nói, anh xem, em biết anh chắc chắn thích em nhiều như em thích anh vậy.
Vĩ thanh,
Sau tiệc hoan tiễn, Lâm Kính Ngôn đi.
Phương Duệ không biết lần thứ mấy chỉ có một mình đứng ở cửa túc xá nghỉ chân, đèn trên đầu lại hỏng rồi, xèo xèo kêu một hồi, nháy mắt liền tắt. Hắn lấy ra cái bóng đèn cuối cùng Lâm Kính Ngôn mua để vào túi. Lắc lư đứng trên ghế, tháo chụp đèn để qua một bên…
Hắn nhìn thấy trong chụp đèn một tờ giấy được xếp ngay ngắn chỉnh tề.
Nằm cùng với xác côn trùng chui vào chết, bình thường không ngẩng đầu nhìn thì khó có thể chú ý thấy được.
Phương Duệ cười, hắn cảm thấy mình một kẻ thích đùa giỡn, vẫn thua bởi người thành thật này.
Hắn chống tay nhìn một hồi, nửa ngày sau mới nhặt lên, như quyết tâm mà mở ra.
Bên trong là hình vẽ nguệch ngoạc của Lâm Kính Ngôn.
Anh vẽ ra hai hình người nho nhỏ, xiêu xiêu vẹo vẹo, lại sợ đặc điểm không rõ, còn dùng mũi tên làm chú thích, bốn chữ lớn:
Tổ hợp tội phạm.
Anh đặt nó ở giữa đèn, để nó mỗi ngày đều phát sáng.
Phương Duệ cầm tờ giấy khó nén tâm tình, hắn bóp bóp chóp mũi, giữa hành lang không một bóng người, há miệng thở dốc.
Vĩ thanh vĩ thanh,
Tiệm net Hưng Hân, lần đầu đối địch, Bá Đồ leo lên tầng hai.
Hưng Hân toàn viên đang luyện tập phối hợp đoàn đội, Bá Đồ tứ thiên vương nhàn hạ đi lòng vòng.
“Còn tố chất hay không, nhìn lén huấn luyện a?” Diệp Tu ngẩng đầu, khinh bỉ liếc Lâm Kính Ngôn.
“Thế này gọi là nhìn lén sao?” Lâm Kính Ngôn đứng sau lưng Phương Duệ, ngoan cố tiếp tục xem.
Phương Duệ sơ ý một chút liền loạn tiết tấu.
“Ha ha, cảm nhận được áp lực đến từ sau lưng phải không.” Lâm Kính Ngôn cười hắn.
Phương Duệ quay đầu xòe ra hai ngón giữa, hắn nhìn Lâm Kính Ngôn trước mặt, đột nhiên phát hiện anh vẫn giống như lúc đầu khi còn làm đội trưởng của hắn, thân thể ngăn trở một phần ánh nắng mặt trời từ sau lưng chiếu tới, trong đôi mắt chứa đựng nụ cười ấm áp kiên định.
Tựa hồ như, những chuyện không như ý chưa bao giờ xảy ra, tựa hồ thời gian tươi đẹp chưa bao giờ đổi dời.