- Bình luận
- 284
- Số lượt thích
- 3,087
- Team
- Bá Đồ
- Fan não tàn của
- Hàn Diệp is real \^m^/
13.
Khu thứ tư khai hoang tới phó bản level 50 thì đã sang xuân, theo thường lệ sẽ diễn ra một số hoạt động sôi nổi, các câu lạc bộ cũng sẽ tham gia, nhưng năm nay lại xuất hiện cái mới. Có một giải đấu Vinh Quang treo tiền thưởng rất hậu hĩnh được tổ chức ở thành phố B, không phải dạng thi đấu dài hơi như Liên minh chuyên nghiệp, nhưng trừ đi Liên minh Vinh Quang, thi đấu có tiền thường cao, câu lạc bộ Lam Vũ dĩ nhiên sẽ không bỏ qua.
Giải đấu này không chỉ bao gồm các câu lạc bộ trong vòng đấu chuyên nghiệp, mà còn bao gồm thêm một phần đấu dành cho tân binh. Yêu cầu dành cho tân binh đăng ký tham gia phải dưới 18 tuổi, phải là tân binh chưa chính thức tham gia giải đấu Liên minh chuyên nghiệp, hơn nữa không giới hạn thành viên tập huấn của các câu lạc bộ tham gia. Nói cách khác, hoạt động này chính là đem cả đám người mới ra đấu đá một phen.
Tuy rằng mọi người đều biết vòng tân binh thi đấu này chỉ để khởi động cho màn đấu đá giữa các câu lạc bộ phía sau, nhưng cả đám thành viên trại huấn luyện vẫn chen nhau để ghi danh tham gia.
Hoàng Thiếu Thiên làm sao có thể bỏ qua loại náo nhiệt này, cùng với 9 tiểu quỷ láo nháo đi theo chiến đội nhà mình đến thành phố B. Đi máy bay thì không đủ kinh phí, xe lửa mùa xuân thì chen chúc phát khổ, cuối cùng câu lạc bộ quyết định thuê một chiếc xe buýt để đưa rước các tuyển thủ dự thi.
Ấy thế mà lần này Hoàng Thiếu Thiên hy sinh anh dũng, cậu say xe! Kết quả cả đường di chuyển, nếu cậu không phải dựa trên vai Dụ Văn Châu ngủ thì sẽ là ôm túi ni lông mà nôn, Nguỵ Sâm nhìn thấy vậy chỉ biết cau mày.
“Còn nôn nữa thì nghỉ thi đấu, chú mày vẫn nên về nhà!” Nguỵ Sâm nói với Hoàng Thiếu Thiên.
Hoàng Thiếu Thiên cố gắng điều chỉnh vẻ mặt, liền lắc đầu: “Không về có được hay không, tôi cũng muốn đi, dựa vào cái gì mà ông không cho tôi đi chứ? Ngủ một chút là ổn liền.”
Dụ Văn Châu thở dài, quay sang thương lượng một chút với người bạn cùng ngồi ở hàng ghế cuối kế bên mình, dành ra một chỗ, sắp xếp ngay ngắn lại cho Hoàng Thiếu Thiên nằm. Kiếm Thánh tương lai nằm không yên, lớn tiếng ồn ào, ngữ khí như người thiếu đòn lâu năm: “Cho tui cái gối, không có gối tui không ngủ được.”
Nguỵ Sâm hừ một tiếng: “Gối đâu ra, chẳng lẽ thật sự muốn lão tử biến ra cho chú mày?”
Phương Thế Kính liền nói: “Lấy cái áo khoác của tôi đưa cho Thiếu Thiên kê làm gối đi.”
Nguỵ Sâm lườm ông bạn mình một cái: “Bớt chiều nó, tên tiểu quỷ này làm sao có thể yếu ớt như vậy được?”
Phương Thế Kính sờ sờ mũi không nói lời nào, nghĩ thầm trong bụng ông cứ tiếp tục giả bộ đi.
Dụ Văn Châu cũng đi tới hàng cuối cùng, ra hiệu cho Hoàng Thiếu Thiên nhấc đầu, sau đó kê đùi mình vào cho cậu nằm lên, tiểu tổ tông họ Hoàng điều chỉnh lại tư thế, trên khuôn mặt tái nhơt vì say xe chợt lộ ra một ý cười xấu xa: “Gối này vừa đủ chuẩn!”
“Nhanh ngủ đi, ngủ rồi sẽ không khó chịu nữa.” Dụ Văn Châu sờ sờ mái tóc Hoàng Thiếu Thiên nói.
Hoàng Thiếu Thiên lại không chịu ngủ, lắc sợi dây tai nghe của mình, biểu hiện như thể không còn chuyện gì để mua vui cho bản Kiếm thánh ta đây nữa rồi, tẻ nhạt nói: “Ngủ không được.”
Dụ Văn Châu đem tai nghe của mình nhét vào lỗ tai của cậu, Hoàng Thiếu Thiên im lặng nghe xong hai câu liền uể oải nhìn hắn: “Nghe tiếng chim cái gì, tớ ghét nhất ABCD….”
Kết quả chốc lát sau cậu liền ngủ.
Nguỵ Sâm rón ra rón rén đi tới ngó Hoàng Thiếu Thiên một chút, nhỏ giọng hỏi Dụ Văn Châu: “Ngủ rồi?”
Dụ Văn Châu gật đầu.
“Tiểu quỷ vô dụng, lại còn bị say xe.” Nguỵ Sâm bĩu mỗi, “Chờ lát nữa tới trạm dừng chân, mọi người xuống nghỉ ngơi, chú mày đi mua cho nó vỉ thuốc say xe, để cho nó ngủ thẳng cẳng một đường đến thành phố B luôn đi, đỡ phải ầm ĩ.”
Dụ Văn Châu cười cười, nói: “Được.”
Hoàng Thiếu Thiên ngủ mê man không biết gì cả, lông mày cau chặt cực kì không thoải mái, Dụ Văn Châu không khỏi có chút ước ao được như cậu - Hoàng Thiếu Thiên được nhiều người yêu thích như vậy là điều hạnh phúc đến nhường nào.
Last edited: