Chương 19: Làm quan lớn trong triều, lưu lạc chốn giang hồ [1]
"Diệp thần, người vì sao muốn dùng cây nhóm lửa?"
"Cái đó đâu có dễ hủy dung người khác. Ai như ngươi không việc gì xách chổi liền xông lên hả —— ngươi nhìn vết sẹo sấm sét trên trán tiểu Bắc đi, đến giờ vẫn còn đó!"
"Há há há Diệp Tu Diệp Tu Diệp Tu, sao ngươi lúc đó lại nghĩ đến việc dùng cây nhóm lửa? Vì không có Khước Tà à? Tệ lắm thì ta cho ngươi mượn Băng Vũ nè! Chỉ cần ngươi mở miệng chẳng lẽ ta còn không để ngươi dùng được sao!"
"Ta thích, ngươi quản được à."
"Tiền bối! Lúc đó tiền bối người kêu ta đi lấy thiêu hỏa côn, là ý muốn răn dạy gì sao?"
"... Ta không biết Chưởng môn nhà ngươi có từng nói với ngươi, có câu, gọi là 'Trọng kiếm vô phong đại xảo bất công*'."
*trọng kiếm vô phong đại xảo bất công: ý nói kỹ năng dùng kiếm không phải chỉ dựa vào mũi kiếm, mà quan trọng là phải dựa vào tu hành của chính mình
"Dạ, có nói qua, rồi sao nữa ạ?"
"Ừ thì là hắn mạnh kệ hắn, cứ coi như gió phất qua núi. Hắn ngang ngược cũng thây kệ đi, như trăng chiếu xuống sông thôi mà*... Đạt đến cảnh giới như ta rồi, dù trong tay không có kiếm, tùy ý vung lên cũng đều là kiếm thôi."
Chú thích của beta Rhinarin: *Nguyên câu là "Tha cường do tha cường, thanh phong phất sơn cương", câu này xuất phát từ bộ Ỷ Thiên Đồ Long ký của Kim Dung, theo như nội dung trong Cửu Dương chân kinh thì mặc cho đối phương ra sao, cứ xem hắn như gió phát qua núi trăng chiếu xuống sông, dù có đụng tới ta cũng không thể gây thương tổn. Túm cái quần lại là: kệ mợ nó đi, hãy theo chủ nghĩa makeno đi~~~
"Lão Diệp, ngươi kêu tiểu quỷ Lam Vũ đó cố ý ra sau bếp cầm cây nhóm lửa đến, thật sự không có hàm ý đặc biệt nào nữa à?"
"Dĩ nhiên là có rồi, nó dài bằng Khước Tà mà —— cũng lớn như nhau, thuận tay lắm đó."
"Đại thần, đại thần người xem chúng ta đã thân thế này rồi, đại thần người mau nói ta biết đi, cây nhóm lửa trước kia của người, rốt cuộc là dùng để làm gì vậy?"
"Ngươi chắc chắn là muốn biết?"
"... Bỏ đi, ta không hỏi thì hơn."
"Ha ha, ngoan ^^"
.
"Cho nên, cây nhóm lửa kia của ngươi?"
"... Ngươi biết mà, lúc đó, Ô Thiên Cơ của ta vẫn chưa làm xong."
"Thế thì? Ngươi hỏi mượn vũ khí của mấy người Hoàng Thiếu Thiên, hẳn sẽ không ai từ chối ngươi đâu."
"Từ thì không từ...nhưng mà khác binh khí...với trạng thái khi đó của ta, nhấc không nổi đâu."
.
—— Tạm thời bỏ qua đoạn cố sự "Đấu Thần vừa gặp quân Nghĩa Trảm, một cây nhóm lửa đấu năm người" bị bóp méo thế nào trong tương lai, chí ít thì vào lúc đó, vị thanh niên họ Lâu kia, cuối cùng cũng giang chân ngồi trên đất, thở dốc như trâu già kéo xe hỏng.
Lại nhìn nam nhân chống cây nhóm lửa dựa vào khung cửa đối diện, há miệng ấp úng mấy lần, rốt cục vẫn như cũ không nói được gì.
Lại tử tế ngẫm nghĩ toàn bộ quá trình vừa mới giao thủ với nam nhân này, hắn đã rõ ràng tâm tư của người nọ.
Mấy trận giao thủ trước đó, một mặt vì trong lòng hắn vội vàng hấp tấp, mặt khác cũng do người kia muốn để cho mình tỉnh táo lại, cho nên mấy lần va chạm đều là một chiêu phong hầu, nhất kích tất sát; mà sau đó khi mình đã bình tĩnh, thì người ta cũng không tiếp tục ra chiêu chí mạng như thế nữa, nên mình có thể tiếp thêm mấy chiêu của đối phương.
Sau đó thì...
Vừa nhìn nam nhân đối diện nhíu mi đè ngực, cả mặt tái nhợt, mồ hôi trên trán càng tuôn như mưa, hắn được Chung Diệp Ly đỡ đứng dậy.
"Quan Ninh đa tạ tiên sinh chỉ giáo ——"
Lập tức bị Hoàng Thiếu Thiên không chút khách khí đẩy qua một bên.
Xông một bước dài lên phía trước, những gì vị Kiếm Thánh kia muốn làm lại có hơi hữu hạn, mà Diệp Tu thì phủi đi bàn tay ai đó đang muốn kéo cổ áo mình ra, khí lực không lớn.
"Thiếu Thiên nè, ngươi ở đây động tay động chân với ta, sư huynh ngươi có biết không đó?" Sắc mặt vẫn như cũ trắng như tờ giấy, Diệp Tu vậy mà còn rảnh mở miệng nói đùa, nhìn cái dáng vẻ đó Hoàng Thiếu Thiên lập tức càng thêm sốt ruột.
"Diệp Tu!"
"Không sao không sao," Bang một tiếng, quăng cây nhóm lửa trong tay xuống đất, hắn được Tôn Triết Bình đỡ đến bên bàn ngồi xuống, hổn hển một hơi mới giương tay còn lại lên xua xua, "Vết thương không nứt. Không cần lo lắng —— Úi da Mắt Bự?"
Hắn thử rút tay về.
Mà Vương Kiệt Hi đã bước qua bắt lấy cổ tay của hắn, giương mí mắt nhìn lên, sắc mặt yên tĩnh, như phủ một tầng sương lạnh.
"Y thuật ta là do một tay sư huynh dạy dỗ, người nên tin tưởng."
Diệp Tu cười khổ.
"Ta không phải nói việc này...bỏ đi."
Lặng lẽ liếc nhìn thiếu niên rụt đầu sau rèm cửa kia, hắn thả lỏng thân thể mặc cho Vương Kiệt Hi kiểm tra, tay ấn trên ngực vẫn không buông xuống. Nội lực của đối phương tìm đến một nơi nào đó, liền nhíu nhíu mày, khe khẽ chậc một tiếng.
Lúc này bốn nam nhân trẻ tuổi bên kia đã tụ hội đến, nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ Diệp Tu thế này cũng không biết nên nói gì cho phải, chỉ có nữ tử là tự nhiên thoải mái.
Khép lại bộ cánh lông hồ ly trên người, cước bộ nàng khẽ động, tiến lên trước.
"Vị tiên sinh này...thân thể hình như, không tốt lắm?"
Vương Kiệt Hi căn bản không nhìn tới nàng, Tôn Triết Bình chỉ nhìn Diệp Tu, Hoàng Thiếu Thiên đương nhiên cũng không màng —— Lô Hãn Văn thì lại há miệng, lập tức bị Phó Chưởng môn nhà mình lặng lẽ đá một cước, liền ngoan ngoãn ngậm cái miệng nhỏ lại.
Diệp Tu hơi khó khăn giơ tay, hắn nhẹ nhàng lắc lắc đầu ngón tay với cô nương kia.
"Mấy ngày trước có bị thương chút, không sao." Mỉm cười, Đấu Thần khẽ nói, mồ hôi trên trán vẫn đang từng giọt từng giọt lăn xuống, ngấm vào trong y phục, cổ áo đều ướt một mảng.
Chớp chớp mắt, rồi lấy một bình thuốc từ trong bộ cánh lông hồ ly ra, nữ tử nâng vật nằm trong lòng bàn tay, đưa đến.
"Không bằng tiên sinh thử cái này xem? Phương thuốc tổ truyền nhà ta, dùng trị liệu ngoại thương rất hữu hiệu."
Hoàng Thiếu Thiên nhanh như cắt chụp lấy chiếc bình trên tay nàng. Một tiếng cảm ơn cũng không nói, hắn gọn gàng dứt khoát mở nút bình, nghiêng vào lòng bàn tay, mấy viên thuốc lớn cỡ viên trân châu liền từ bên trong xoay tròn lăn ra rơi vào tay hắn, màu sắc đỏ thẫm.
Lại đem thuốc này đến dưới mũi Vương Kiệt Hi.
"Vương Mắt Bự Vương Mắt Bự, mau nhìn thử! Cái này có dùng được không?"
Động tác đó khiến cô nương nọ hơi sửng sốt, vị đạo trưởng mắt bự mặt mày vẫn cứ lạnh lẽo kia rốt cuộc cũng dịu lại một chút.
Nhặt một hạt thuốc từ trong lòng bàn tay đầy vết chai của Phó Chưởng môn Lam Vũ, hắn dùng đầu móng tay cào một chút bụi phấn mặt ngoài, liếm đầu lưỡi.
Chân mày thả lỏng, Chưởng môn Vi Thảo liền nhìn về phía Lô Hãn Văn.
"Ra sau bếp xin một bát nước ấm, đừng quá nóng, hơi cao hơn so với nhiệt độ cơ thể chút là được. Còn nữa, nhờ hỏi thử trong điếm có mật hoa hòe hay không, nếu có hòa một muỗng, không có thì thả vào nửa muỗng đường đỏ, khuấy đều."
Cậu nhóc co chân chạy đi, Hoàng Thiếu Thiên lại lườm Vương Kiệt Hi một cái.
Lầm bầm một câu hay cho Vương Mắt Bự, sai khiến con người ta cũng thiệt là thuận tay quá nhỉ, lầm bầm xong cũng không nói thêm cái gì, chỉ lấy thuốc trong tay thả lại vào bình, rồi đem chiếc bình bỏ vào tay Vương Kiệt Hi. Than bên trong lò sưởi Diệp Tu bỏ qua một bên vì mới đánh nhau ban nãy giờ đã đốt gần hết, vuốt vỏ ngoài thấy mát lạnh cả tay, hắn liền ra cửa đổ than xỉ ra góc tường, lại quay về, đến bên bếp lò nhấc nước nóng lên, dùng kìm gắp than kẹp mấy khối bỏ vào. Đậy kín nắp, Hoàng Thiếu Thiên cẩn thận đặt lò sưởi tay kia lên đùi Diệp Tu.
Thuận tiện lấy khăn mặt để vào trong tay Diệp Tu, kêu người ta lau mồ hôi trên trán trên cổ.
Mà Vương Kiệt Hi buông cổ tay Diệp Tu, hắn cầm bình thuốc đổ ra hai viên, lại từ hòm thuốc của chính mình lấy ra hai viên thuốc khác màu vàng óng nửa trong nửa đục, lột bỏ giấy bọc, Đại trang chủ Vi Thảo trang đem năm viên thuốc này cho vào hết trong tay người bị thương kia, nói Diệp Tu chờ Lô Hãn Văn bưng nước lên thì mau chóng hòa thuốc vào nước, uống lúc còn nóng.
Uống mấy hạt thuốc, gương mặt tái nhợt như giấy của người bị thương nào đó cuối cùng cũng có chút huyết sắc, Chưởng môn Vi Thảo rốt cuộc cũng rảnh rang tí tẹo đặng hỏi mấy câu.
"Đất thiêng sinh hiền tài... Cô đến từ Yến Kinh?"
Nữ tử bị hai con mắt to nhỏ không đều của đối phương nhìn chằm chằm, cũng không bị dọa sợ, chỉ gật đầu.
"Chung Diệp Ly," Nói tên họ bản thân, rồi nữ tử lại chỉ vào bốn đồng bạn bên cạnh, "Lâu gia Lâu Quan Ninh, Văn gia Văn Khách Bắc, Trâu gia Trâu Vân Hải, Cố gia Cố Tịch Dạ."
Vừa nói, nàng vừa tiếp lấy một cái hộp sứ trắng khác trong tay Lâu Quan Ninh: "Hộp này dùng thoa ngoài da."
Lô Hãn Văn bên kia vừa đem nước tới, trang chủ Vi Thảo dùng nước hòa tan thuốc xong thì đưa chén thuốc cho Diệp Tu để hắn tự uống, rồi nhận hộp thuốc ngoại thương kia.
Giở nắp hộp dùng đầu móng tay khều chút kem thuốc đưa lên chóp mũi ngửi ngửi, hắn yên lặng rút tay về phủi trên tay áo, vặn chặt nắp hộp, rồi hoàn trả nguyên vẹn.
"Đa tạ, nhưng mà trong hộp thuốc bôi này có mấy loại trùng với thuốc hắn đang dùng, có lòng rồi."
Nghe vậy Chung Diệp Ly liền nhận lại hộp thuốc bôi, ngừng một chút nhưng vẫn không nhịn được, hiếu kỳ hỏi.
"Dám hỏi tiên sinh là..."
Trước khi Vương Kiệt Hi mở miệng, Tôn Triết Bình đã chen vào một câu.
"Sư huynh hắn họ Phương, hắn họ Vương —— Nếu cô đã đến từ quan ngoại, lại còn họ Chung, thế hệ này của Chung gia ở tái bắc có người xưng Chung thiếu, cô có quen người đó không?"
Chung Diệp Ly ngẩn ra.
"Đó là...đường huynh của ta. Không biết...vị đại ca này có quan hệ gì đường huynh của ta?"
"Chẳng quan hệ gì cả." Đè tay trái, Tôn bộ đầu cười nhạt, "Chỉ là lúc tay ta còn tốt đã từng đi ra quan ngoại, từng đánh nhau cũng từng uống rượu cùng hắn... Coi như là có quen đi."
Lập tức nữ tử mặc áo lông trắng váy hồng rơi vào trầm tư, Lâu Quan Ninh bèn bước lên một bước.
Nhìn Diệp Tu vẫn tiếp tục đè ngực thở hổn hển, hắn có chút tự giễu.
"Kỳ thực trước khi mấy người huynh muội bọn ta nhập quan cũng không phải chưa bị giáo huấn qua," Xắn tay áo, thanh niên đưa cánh tay đã bị ứ máu một vùng cho mấy người bên này nhìn, "Đây chính là trước khi nhập quan, ở ngoài quan thành bị một nữ nhân đánh ——"
Lông mày Hoàng Thiếu Thiên cùng Tôn Triết Bình đều giật một cái.
"Nữ nhân?"
Hai người bọn họ gần như là đồng thanh hỏi.
"Ừ đúng vậy," Thả tay áo xuống, Lâu Quan Ninh cười khổ, "Một vị nương tử áo tim, dùng đao ——"
"Toàn thân áo tím, chân rất lớn, trên mép váy thêu hai con vịt, gấm trắng bên eo, còn đeo một khối ngọc bội trắng hoa văn lưu vân?"
"Trên chuôi đao treo một đóa nghiệp hỏa hồng liên?"
Phó Chưởng môn Lam Vũ cùng Chưởng môn Bách Hoa gần như lại tiếp tục đồng thanh hỏi.
Một đám nam nhân bị đánh phục liền nổi lòng hiếu kỳ.
"Mấy người...biết vị nương tử này?"
Diệp Tu đang bưng bát rót từng ngụm nhỏ, liền khụ một tiếng cười lên, tay run đến suýt nữa làm đổ thuốc.
"Hai người bọn họ không quen vị 'nương tử' kia. Bọn ta cũng đều không quen một vị 'nương tử' nào như thế cả, đúng rồi —— Ối da, Mắt Bự ngươi nhẹ chút coi! Đau!"
Hắn bị Chưởng môn Vi Thảo đè ngực một cái.
Nghe hắn kêu đến thê thảm như vậy, vị kia vốn chỉ dự định giúp hắn xoa cho tan thuốc, lông mày càng nhíu càng chặt hơn.
"Diệp Tu, người tốt nhất cởi y phục cho ta xem một chút."
Vị bị thương nào đó lại không chút để tâm: "Không có gì đâu, đã nói vết thương không nứt ngươi còn xem cái gì nữa?"
Lại nhìn về phía Lâu Quan Ninh: "Đúng rồi, mấy người các ngươi nghĩ kỹ chưa? Là muốn thêm một bằng hữu không, hay là...?"
Hắn khóe môi hơi vểnh.
Mấy người kia nhìn nhau một hồi.
Cuối cùng bước ra nói chuyện vẫn là Lâu Quan Ninh, thanh niên này tiến lên một bước vượt qua khỏi đám bạn, thẳng thắn dứt khoát ôm quyền.
"Bọn ta phục rồi, có điều, không biết mấy vị đến tột cùng là ——"
Hắn không ngu, đương nhiên nhìn ra mấy người này không phải nhân vật tầm thường.
Bị Vương Kiệt Hi đè đến mức lại kêu một tiếng đau, Diệp Tu thở một hơi.
"Chung cô nương này." Hắn gọi Chung Diệp Ly, vừa chỉ vào Vương Kiệt Hi vẫn đang xuống tay ác độc đủ kiểu với bản thân mình, "Hắn vừa mới nói sư huynh hắn họ Phương còn hắn họ Vương, cô có nghĩ tới người nào không?"
Hai mắt mở lớn, nữ tử váy hồng cố nén tâm tình sợ hãi gật đầu, lúc định mở miệng lại nhìn thấy nam nhân mặc áo bông kia đặt một ngón tay lên môi, ra hiệu một tiếng "Suỵt".
"Nếu nói hắn là 'Thảo sắc dao khan cận khước vô'... Vậy hắn chính là 'Thiên nhai tiểu vũ nhuận như tô', nếu nói đây là 'Thiển thảo phương năng một mã đề', vậy vị này chính là 'Loạn hoa tiệm dục mê nhân nhãn'." [2]
Vừa nói, hắn trước sau chỉ Hoàng Thiếu Thiên và Tôn Triết Bình.
Mấy thanh niên ngơ ngác ngẫm nghĩ một hồi, sau đó cùng lúc tròn xoe mắt nhìn.
Lần thứ hai dùng một ngón tay ấn trên môi "Suỵt" một tiếng, vị Thế soái bảy năm của Gia Thế thở hổn hển nở nụ cười.
"Biết là tốt rồi, đừng nói ra. Còn nữa, mấy người các ngươi đợi lát nữa ai đó dẫn bọn họ đến lão Tiêu bên kia một chuyến đi? Đây là từ quan ngoại đến đó, hẳn có thể hỗ trợ kiếm không ít tài* —— !!!"
*tài chỗ này là tài liệu, không phải tiền tài
Nửa đoạn sau đó, căn bản không nói ra được.
Là thương thế đột ngột phát tác, ngực đột nhiên đau như đao cắt kim đâm, sắc mặt tái nhợt ngã xuống bàn, ngón tay cấu thủng mép bàn thở dốc. Mồ hôi từ da thịt nhanh chóng tuôn ra, tụ thành từng giọt lớn, rơi xuống thấm ướt một khoảnh sàn, cả người cũng không phát ra nổi tiếng nào.
Lò sưởi tay từ trên đầu gối lăn xuống, than đổ đầy ra đất, đốm lửa bị gió thổi bén khắp nơi, lại nhanh chóng hóa thành tro.
Tiếng động quá lớn, kinh hãi đến Trần Quả cũng phải nhô đầu ra từ trên lầu hai, còn chưa thấy rõ chuyện gì xảy ra đã vội vàng hỏi.
"Mới rồi là tiếng gì đó? Cái gì đổ rồi —— Diệp Tu!!!"
Nhìn kỹ thì thấy được tiểu nhị nhà mình nhặt về đang chật vật nằm nhoài trên bàn, sắc mặt lão bản nương lập tức trắng bệch.
Kéo váy thịch thịch thịch phóng xuống lầu, người còn đang trên bậc thang, âm thanh đã vang vào đại sảnh.
"Diệp Tu ngươi động thủ với người ta? Có người đến đập điếm? Có người đến đập điếm ngươi báo quan là được rồi ngươi làm gì tự mình xông lên cùng người động thủ —— Ngươi có biết trên người ngươi có thương tích hay không! Bộ dạng này mà còn dám cùng người động thủ? Ngươi không muốn sống hả!"
Nói đến mấy chữ cuối cùng thì người cũng đã xuống lầu, mà đến hai bậc thang cuối là nhảy, một bước quá dài giẫm lên váy, nàng suýt chút nữa liền khiến mình tự ngã ra đất, may nhờ ôm chặt lấy cầu thang mới không sao.
Điếm tiểu nhị của nàng lúc này không dễ dàng mới ngồi dậy được, thấy vẻ mặt lão bản nương vừa kinh vừa hãi, hắn dùng sắc mặt không khác gì nàng, nhìn nàng cười một tiếng.
"Cầm tiền của người, tự nhiên phải vì người tiêu tai chứ..." Hắn thâm ý nói một câu, lại ngoẹo đầu qua nhìn tổ năm người quan ngoại, "Thêm một bằng hữu vẫn dễ chịu hơn binh đao đối đầu mà. Đúng không mấy vị?"
Trần Quả còn đang ôm tay vịn cầu thang, thanh âm tức thì cao thêm quãng tám.
"Ngươi câm miệng cho ta!"
Gầm lên một câu, Diệp Tu rụt cổ không dám tiếp tục lên tiếng, nàng quay đầu vào trong buồng, hô một câu: "Nhất Phàm! Nhất Phàm có ở đây không? Qua đây dìu Diệp Tu tiền bối của ngươi về phòng!"
Diệp Tu ấn ngực ho một tiếng, khi Vương Kiệt Hi nhìn rõ người đi ra thì thoáng nheo mắt.
Tôn Triết Bình chẳng hiểu nguyên do nên cái gì cũng không nói, Hoàng Thiếu Thiên thì xoa xoa mũi... Sau đó hắn lại đạp Lô Hãn Văn dưới đáy bàn đang định há miệng nói gì đó một cước, cậu nhóc liền nuốt xuống, cũng không quên phùng mang trợn má thở hổn hển với sư phụ nhà mình.
Cậu nhóc bị Vi Thảo trục xuất nọ liền cứ thế dưới cái nhìn soi xét của người vốn là Chưởng môn của mình, đi ra đỡ cánh tay Diệp Tu, cúi đầu dìu người vào nhà.
Qua một hồi lại cúi đầu đi ra thuật lại hai câu, giọng nói cực kỳ nhẹ.
Hắn nói tiền bối bảo, lát nữa khi mang mấy vị tiểu ca kia đến Quân Giới Cục, phải nhớ đừng nói đến chuyện hắn đang ở đây, nhờ các vị.
Trần Quả tức giận.
"Bị thương ra thành thế này còn dông dài cái gì?! Ta đi mắng hắn!"
Nói rồi liền xăn tay áo định phóng vào phòng, vừa chuẩn bị đi liền bị Vương Kiệt Hi gọi lại.
"Vị lão bản nương này." Nhìn Trần Quả, không quan tâm Kiều Nhất Phàm ở sau lưng nàng vừa nói xong hai câu thì cúi đầu chuồn mất lần nữa, sắc mặt Chưởng môn Vi Thảo không nhìn ra là vui hay giận, nhưng trước khi hắn định nói tiếp thì lão bản nương đã hỏi.
"Vương đạo trưởng ngài...có việc gì?"
Vương Kiệt Hi chớp chớp mắt.
"Mấy ngày trước, vị Phương đại phu kia xem bệnh cho Diệp Tu là sư huynh của ta," Miệng vừa nói, hắn cúi người xuống lấy mấy chai bình lọ này nọ trong bọc hành lý ra, "Thuốc của Diệp Tu không biết uống hết chưa, sư huynh bảo ta đem thêm tới đây. —— Kiều ca nhi biết cách dùng."
Nhận lấy mớ thuốc kia nói tiếng cảm tạ, Trần Quả đang muốn hỏi hắn tiền thuốc bao nhiêu, người ta đã xoay người đi mất.
"Lâu ca nhi theo ta," Nói xong, hắn nhìn về phía Tôn Triết Bình, "Ngươi có muốn đi cùng hay không?"
Người kia đè cánh tay trái lắc đầu.
"Ta không đi —— Nếu ngươi đến đó, cũng đừng nói đã gặp ta."
Vương Kiệt Hi gật đầu, vừa định đi lại nghĩ tới một việc.
"Tôn huynh, ngươi có muốn... Để sư huynh xem qua hay không?"
Lão bản nương nhanh mồm nhanh miệng có gì nói đó.
"Lần đó Phương đại phu tới, Tôn bộ đầu đã chui vào gầm bàn."
Tôn Triết Bình trưng vẻ mặt rất chi là kỳ lạ nhìn qua Trần Quả.
Không để bụng mà gật đầu, Vương Kiệt Hi ngoắc ngoắc tay với đám Lâu Quan Ninh.
"Đi thôi."
Tổ năm người kia liền theo sau, đi không bao xa lại nhớ ra gì đó.
"Đại danh các ngài ta đã nghe rồi, vậy vị mới nãy thì sao? Hắn là ——?"
Cùng đi ra ngoài, Tôn Triết Bình cong ngón tay, gảy chuôi trọng kiếm trên lưng, keng một tiếng.
"Hắn sao? Sương diệp hồng vu nhị nguyệt hoa." [3]
Sau khi mọi người rời khỏi, Trần Quả liền gọi người tới thu dọn bàn ghế, dọn được một nửa đã thấy Diệp Tu đỡ tường khoác y phục từ bên trong đi ra, gương mặt nàng lập tức nghiêm lại.
Vơ lấy một cái chân ghế, Trần lão bản nương hùng hổ chặn ngay trên ngực Diệp Tu.
Vị Đấu Thần kia tức thì giơ cao hai tay, y phục khoác trên vai cũng vì một động tác này mà rơi xuống đất.
"Lão bản nương, cô...có gì từ từ nói?" Lắp bắp, hắn giơ tay, trên trán lại có mồ hôi.
Trần Quả trừng hai mắt.
"Ngươi quay về nằm thẳng cẳng cho ta."
Nàng gằn từng chữ.
"Không phải, đêm nay ta trực...?"
"Ta kêu người khác thay ngươi. Quay về. Nằm xuống."
"Vậy cơm của ta ——"
"Để tiểu Kiều đem vào phòng cho ngươi."
"...Ta đi nhà xí tính sao?"
Hỏi đến đây thì Trần Quả ửng hồng cả mặt, nhưng lại không buông lỏng khí thế, hàm răng càng thêm cắn chặt.
"Muốn thuận tiện hả, sau cửa có bồn tiểu."
"..."
"Diệp Tu. Quay về. Nằm xuống."
"... Được rồi.... ORZ*."
Chú thích của beta Rhinarin: *ORZ: Giống hình một người đang quỳ, chống hai tay xuống đất (chữ O là đầu người). Ý nghĩa của Orz này là "hối hận","bi phẫn", "vô vọng", ngoài ra còn thêm ý nữa là "thất tình"
Lúc này vị mỹ nữ đó mới hài lòng thu lại nửa đoạn chân ghế.
"Vậy mới ngoan. Đến tối kêu Bánh Bao nấu cháo gà cho ngươi."
Cho nên đến cả cơm tối Diệp Tu cũng không ra ăn, mà hắn ăn cơm xong thì bị Trần Quả buộc nằm thẳng cẳng mà ngủ, người trực đêm bèn đổi thành Kiều Nhất Phàm.
—— Từ lúc buổi chiều gặp phải Vương Kiệt Hi tới giờ, đứa nhỏ này liền một mực trầm mặc.
Trầm mặc hầu hạ Diệp Tu ăn cơm đổi thuốc, trầm mặc giúp Diệp Tu thu dọn y vật nằm ra ngủ, trầm mặc đi ra tự ăn cơm của mình, trầm mặc cùng người dọn đồ rồi ngồi trong đại sảnh, chỉ chờ đến giờ đóng cửa liền xếp ván về phòng nghỉ ngơi.
Trầm mặc trầm mặc, hắn lại đứng dậy, đi ra ngoài.
Chuyện ban ngày hắn không trực tiếp tham dự, nhưng một mực trốn phía sau nhìn thấy toàn bộ, cho nên có rất nhiều động tác, hắn đều nhớ rõ.
Đi tới vết chân Hoàng Thiếu Thiên giẫm lên ngoài cửa, từng bước một bước lên, lại học theo động tác của hắn khoa tay, lát sau lại học theo trọng kiếm của Tôn Triết Bình, tiếp đó là chiêu số của Vương Kiệt Hi, cuối cùng liền mô phỏng một chiêu phong hầu của Diệp Tu theo trong trí nhớ.
Dựng lên băng ghế trong đại sảnh giả vờ là Lâu Quan Ninh, hắn từ sau bếp lén lấy cây nhóm lửa của Bánh Bao lên cầm trong tay, thế nhưng múa may thế nào cũng cảm thấy không đúng.
Lại mô phỏng theo động tác của Diệp Tu thêm một lần nữa, thiếu niên vụng về cực độ lật tay dời bước, lúc nhảy lên mũi chân lại không cẩn thận vấp vào cạnh bàn, suýt chút nữa liền té lăn ra đất.
"Động tác vừa nãy sai rồi. Chân trái thu về, trọng tâm đặt trên chân phải."
Hắn còn chưa kịp ủ rũ, sau lưng đã truyền đến một thanh âm.
Bị thanh âm kia làm cho kinh hãi đến mức cây nhóm lửa trong tay rơi xuống đất, lộp cộp lăn xa, Kiều Nhất Phàm quay ngoắt đầu lại, mới phát hiện bên cửa có một nam nhân cao lớn đứng đó, khoác lên cả người tựa như ánh trăng dưới nước.
Cũng không biết đã nhìn bao lâu.
Cây nhóm lửa rơi xuống, lăn đến trước chân nam nhân kia, thiếu niên nhìn thấy nam nhân đó đạp bước vào nhà thuận tay nhặt lên, dựng một bên cửa.
"Diệp Tu ở đây à."
Nam nhân nói, đồng thời hất mở mũ trùm trên đầu.
Bên dưới mũ trùm kia, là một gương mặt anh tuấn, thế nhưng tràn ngập sát khí uy nghiêm.
.
Chú thích của beta Rhinarin:
[1] Làm quan lớn trong triều, lưu lạc chốn giang hồ: nguyên văn là "Cư miếu đường chi cao, xử giang hồ chi viễn" xuất phảt từ Nhạc Dương lâu ký của Phạm Trọng Yêm (989 – 1052). Nguyên văn là "Bất dĩ vật hỉ, bất dĩ kỷ bi. Cư miếu đường chi cao tắc ưu kỳ dân, xử giang hồ chi viễn tắc ưu kỳ quân." Đại ý là "Người có phẩm đức cao thượng không vui hay buồn vì chuyện được mất vật ngoài thân. Làm quan trong triều thì lo lắng cho muôn dân; lưu lạc chốn giang hồ thì lo lắng cho quốc quân."
[2] [3] "Thiên nhai tiểu vũ nhuận như tô, thảo sắc dao khan cận khước vô"; "Loạn hoa tiệm dục mê nhân nhãn, thiển thảo tài năng một mã đề"; "Sương diệp hồng vu nhị nguyệt hoa". Năm câu thơ này nằm trong ba bài khác nhau.
Hai câu đầu tiên:
"Thiên nhai tiểu VŨ nhuận như tô,
THẢO sắc dao khan, cận khước vô."
Hai câu này nằm trong bài Sơ xuân tiểu vũ (Mưa phùn đầu xuân) của Hàn Dũ, dịch nghĩa hai câu này là:
"Mưa phùn làm đường đi bóng loáng,
Từ xa nhìn như có màu cỏ, lại gần chẳng có gì."
Hai câu kế:
"Loạn HOA tiệm dục mê nhân nhãn,
Thiển THẢO tài năng một mã đề."
Hai câu này nằm trong bài thơ Tiền Đường hồ xuân hành (Mùa xuân dạo hồ Tiền Đường) của Bạch Cư Dị, được dịch lại là:
"Loạn hoa những khiến người nheo mắt,
Vó ngựa mờ che, lối cỏ gầy."
(Theo bản dịch của Ngô Văn Phú)
Còn câu cuối cùng do Đại Tôn nói là:
"Sương DIỆP hồng vu nhị nguyệt hoa."
Đây là câu cuối cùng trong bài Sơn hành (Đi đường núi) của Đỗ Mục, vốn dĩ câu thơ phải là "Sương diệp hồng ư nhị nguyệt hoa.", nhưng không hiểu tại sao chữ "ư" lại viết thành "vu", tuy nhiên khát quát lại thì đây đúng là câu thơ của tác phẩm Sơn hành.
Vậy, mấy câu thơ này có ý nghĩa gì? Ừ thì như Lá nói ban đầu đó, vốn các bạn không cần chú trọng nghĩa đâu. Thực tế thì đây toàn là những bài thơ tả cảnh thôi, tuy nhiên vì là tả cảnh nên trong mấy câu này có đề cập đến chữ VŨ, THẢO, HOA, tức là tên của ba nhà Lam Vũ, Vi Thảo và Bách Hoa. Riêng câu do Đại Tôn nói thì lại đề cập thẳng đến chữ DIỆP trong Diệp Thu.
[Bình loạn tí: Theo ý kiến của tui, căn bản Đại Tôn nói câu này là hàm ý chỉ muốn nói về Diệp chứ không muốn đề cập đến Gia Thế (dù sao thì trong mấy chương sau có đề cập đến nguyên nhân tại sao Diệp lại chọn tên Gia Thế), còn về tại sao...ừ thì mọi người hiểu rồi đó =v= nhưng dù sao phần bình loạn nho nhỏ này cũng chỉ là ý kiến của tui thôi~ trọng tâm là tui muốn giới thiệu cho mấy bạn biết về ba bài thơ được đề cập trong chương này]
Nguồn các bài thơ: Thi Viện
"Diệp thần, người vì sao muốn dùng cây nhóm lửa?"
"Cái đó đâu có dễ hủy dung người khác. Ai như ngươi không việc gì xách chổi liền xông lên hả —— ngươi nhìn vết sẹo sấm sét trên trán tiểu Bắc đi, đến giờ vẫn còn đó!"
"Há há há Diệp Tu Diệp Tu Diệp Tu, sao ngươi lúc đó lại nghĩ đến việc dùng cây nhóm lửa? Vì không có Khước Tà à? Tệ lắm thì ta cho ngươi mượn Băng Vũ nè! Chỉ cần ngươi mở miệng chẳng lẽ ta còn không để ngươi dùng được sao!"
"Ta thích, ngươi quản được à."
"Tiền bối! Lúc đó tiền bối người kêu ta đi lấy thiêu hỏa côn, là ý muốn răn dạy gì sao?"
"... Ta không biết Chưởng môn nhà ngươi có từng nói với ngươi, có câu, gọi là 'Trọng kiếm vô phong đại xảo bất công*'."
*trọng kiếm vô phong đại xảo bất công: ý nói kỹ năng dùng kiếm không phải chỉ dựa vào mũi kiếm, mà quan trọng là phải dựa vào tu hành của chính mình
"Dạ, có nói qua, rồi sao nữa ạ?"
"Ừ thì là hắn mạnh kệ hắn, cứ coi như gió phất qua núi. Hắn ngang ngược cũng thây kệ đi, như trăng chiếu xuống sông thôi mà*... Đạt đến cảnh giới như ta rồi, dù trong tay không có kiếm, tùy ý vung lên cũng đều là kiếm thôi."
Chú thích của beta Rhinarin: *Nguyên câu là "Tha cường do tha cường, thanh phong phất sơn cương", câu này xuất phát từ bộ Ỷ Thiên Đồ Long ký của Kim Dung, theo như nội dung trong Cửu Dương chân kinh thì mặc cho đối phương ra sao, cứ xem hắn như gió phát qua núi trăng chiếu xuống sông, dù có đụng tới ta cũng không thể gây thương tổn. Túm cái quần lại là: kệ mợ nó đi, hãy theo chủ nghĩa makeno đi~~~
"Lão Diệp, ngươi kêu tiểu quỷ Lam Vũ đó cố ý ra sau bếp cầm cây nhóm lửa đến, thật sự không có hàm ý đặc biệt nào nữa à?"
"Dĩ nhiên là có rồi, nó dài bằng Khước Tà mà —— cũng lớn như nhau, thuận tay lắm đó."
"Đại thần, đại thần người xem chúng ta đã thân thế này rồi, đại thần người mau nói ta biết đi, cây nhóm lửa trước kia của người, rốt cuộc là dùng để làm gì vậy?"
"Ngươi chắc chắn là muốn biết?"
"... Bỏ đi, ta không hỏi thì hơn."
"Ha ha, ngoan ^^"
.
"Cho nên, cây nhóm lửa kia của ngươi?"
"... Ngươi biết mà, lúc đó, Ô Thiên Cơ của ta vẫn chưa làm xong."
"Thế thì? Ngươi hỏi mượn vũ khí của mấy người Hoàng Thiếu Thiên, hẳn sẽ không ai từ chối ngươi đâu."
"Từ thì không từ...nhưng mà khác binh khí...với trạng thái khi đó của ta, nhấc không nổi đâu."
.
—— Tạm thời bỏ qua đoạn cố sự "Đấu Thần vừa gặp quân Nghĩa Trảm, một cây nhóm lửa đấu năm người" bị bóp méo thế nào trong tương lai, chí ít thì vào lúc đó, vị thanh niên họ Lâu kia, cuối cùng cũng giang chân ngồi trên đất, thở dốc như trâu già kéo xe hỏng.
Lại nhìn nam nhân chống cây nhóm lửa dựa vào khung cửa đối diện, há miệng ấp úng mấy lần, rốt cục vẫn như cũ không nói được gì.
Lại tử tế ngẫm nghĩ toàn bộ quá trình vừa mới giao thủ với nam nhân này, hắn đã rõ ràng tâm tư của người nọ.
Mấy trận giao thủ trước đó, một mặt vì trong lòng hắn vội vàng hấp tấp, mặt khác cũng do người kia muốn để cho mình tỉnh táo lại, cho nên mấy lần va chạm đều là một chiêu phong hầu, nhất kích tất sát; mà sau đó khi mình đã bình tĩnh, thì người ta cũng không tiếp tục ra chiêu chí mạng như thế nữa, nên mình có thể tiếp thêm mấy chiêu của đối phương.
Sau đó thì...
Vừa nhìn nam nhân đối diện nhíu mi đè ngực, cả mặt tái nhợt, mồ hôi trên trán càng tuôn như mưa, hắn được Chung Diệp Ly đỡ đứng dậy.
"Quan Ninh đa tạ tiên sinh chỉ giáo ——"
Lập tức bị Hoàng Thiếu Thiên không chút khách khí đẩy qua một bên.
Xông một bước dài lên phía trước, những gì vị Kiếm Thánh kia muốn làm lại có hơi hữu hạn, mà Diệp Tu thì phủi đi bàn tay ai đó đang muốn kéo cổ áo mình ra, khí lực không lớn.
"Thiếu Thiên nè, ngươi ở đây động tay động chân với ta, sư huynh ngươi có biết không đó?" Sắc mặt vẫn như cũ trắng như tờ giấy, Diệp Tu vậy mà còn rảnh mở miệng nói đùa, nhìn cái dáng vẻ đó Hoàng Thiếu Thiên lập tức càng thêm sốt ruột.
"Diệp Tu!"
"Không sao không sao," Bang một tiếng, quăng cây nhóm lửa trong tay xuống đất, hắn được Tôn Triết Bình đỡ đến bên bàn ngồi xuống, hổn hển một hơi mới giương tay còn lại lên xua xua, "Vết thương không nứt. Không cần lo lắng —— Úi da Mắt Bự?"
Hắn thử rút tay về.
Mà Vương Kiệt Hi đã bước qua bắt lấy cổ tay của hắn, giương mí mắt nhìn lên, sắc mặt yên tĩnh, như phủ một tầng sương lạnh.
"Y thuật ta là do một tay sư huynh dạy dỗ, người nên tin tưởng."
Diệp Tu cười khổ.
"Ta không phải nói việc này...bỏ đi."
Lặng lẽ liếc nhìn thiếu niên rụt đầu sau rèm cửa kia, hắn thả lỏng thân thể mặc cho Vương Kiệt Hi kiểm tra, tay ấn trên ngực vẫn không buông xuống. Nội lực của đối phương tìm đến một nơi nào đó, liền nhíu nhíu mày, khe khẽ chậc một tiếng.
Lúc này bốn nam nhân trẻ tuổi bên kia đã tụ hội đến, nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ Diệp Tu thế này cũng không biết nên nói gì cho phải, chỉ có nữ tử là tự nhiên thoải mái.
Khép lại bộ cánh lông hồ ly trên người, cước bộ nàng khẽ động, tiến lên trước.
"Vị tiên sinh này...thân thể hình như, không tốt lắm?"
Vương Kiệt Hi căn bản không nhìn tới nàng, Tôn Triết Bình chỉ nhìn Diệp Tu, Hoàng Thiếu Thiên đương nhiên cũng không màng —— Lô Hãn Văn thì lại há miệng, lập tức bị Phó Chưởng môn nhà mình lặng lẽ đá một cước, liền ngoan ngoãn ngậm cái miệng nhỏ lại.
Diệp Tu hơi khó khăn giơ tay, hắn nhẹ nhàng lắc lắc đầu ngón tay với cô nương kia.
"Mấy ngày trước có bị thương chút, không sao." Mỉm cười, Đấu Thần khẽ nói, mồ hôi trên trán vẫn đang từng giọt từng giọt lăn xuống, ngấm vào trong y phục, cổ áo đều ướt một mảng.
Chớp chớp mắt, rồi lấy một bình thuốc từ trong bộ cánh lông hồ ly ra, nữ tử nâng vật nằm trong lòng bàn tay, đưa đến.
"Không bằng tiên sinh thử cái này xem? Phương thuốc tổ truyền nhà ta, dùng trị liệu ngoại thương rất hữu hiệu."
Hoàng Thiếu Thiên nhanh như cắt chụp lấy chiếc bình trên tay nàng. Một tiếng cảm ơn cũng không nói, hắn gọn gàng dứt khoát mở nút bình, nghiêng vào lòng bàn tay, mấy viên thuốc lớn cỡ viên trân châu liền từ bên trong xoay tròn lăn ra rơi vào tay hắn, màu sắc đỏ thẫm.
Lại đem thuốc này đến dưới mũi Vương Kiệt Hi.
"Vương Mắt Bự Vương Mắt Bự, mau nhìn thử! Cái này có dùng được không?"
Động tác đó khiến cô nương nọ hơi sửng sốt, vị đạo trưởng mắt bự mặt mày vẫn cứ lạnh lẽo kia rốt cuộc cũng dịu lại một chút.
Nhặt một hạt thuốc từ trong lòng bàn tay đầy vết chai của Phó Chưởng môn Lam Vũ, hắn dùng đầu móng tay cào một chút bụi phấn mặt ngoài, liếm đầu lưỡi.
Chân mày thả lỏng, Chưởng môn Vi Thảo liền nhìn về phía Lô Hãn Văn.
"Ra sau bếp xin một bát nước ấm, đừng quá nóng, hơi cao hơn so với nhiệt độ cơ thể chút là được. Còn nữa, nhờ hỏi thử trong điếm có mật hoa hòe hay không, nếu có hòa một muỗng, không có thì thả vào nửa muỗng đường đỏ, khuấy đều."
Cậu nhóc co chân chạy đi, Hoàng Thiếu Thiên lại lườm Vương Kiệt Hi một cái.
Lầm bầm một câu hay cho Vương Mắt Bự, sai khiến con người ta cũng thiệt là thuận tay quá nhỉ, lầm bầm xong cũng không nói thêm cái gì, chỉ lấy thuốc trong tay thả lại vào bình, rồi đem chiếc bình bỏ vào tay Vương Kiệt Hi. Than bên trong lò sưởi Diệp Tu bỏ qua một bên vì mới đánh nhau ban nãy giờ đã đốt gần hết, vuốt vỏ ngoài thấy mát lạnh cả tay, hắn liền ra cửa đổ than xỉ ra góc tường, lại quay về, đến bên bếp lò nhấc nước nóng lên, dùng kìm gắp than kẹp mấy khối bỏ vào. Đậy kín nắp, Hoàng Thiếu Thiên cẩn thận đặt lò sưởi tay kia lên đùi Diệp Tu.
Thuận tiện lấy khăn mặt để vào trong tay Diệp Tu, kêu người ta lau mồ hôi trên trán trên cổ.
Mà Vương Kiệt Hi buông cổ tay Diệp Tu, hắn cầm bình thuốc đổ ra hai viên, lại từ hòm thuốc của chính mình lấy ra hai viên thuốc khác màu vàng óng nửa trong nửa đục, lột bỏ giấy bọc, Đại trang chủ Vi Thảo trang đem năm viên thuốc này cho vào hết trong tay người bị thương kia, nói Diệp Tu chờ Lô Hãn Văn bưng nước lên thì mau chóng hòa thuốc vào nước, uống lúc còn nóng.
Uống mấy hạt thuốc, gương mặt tái nhợt như giấy của người bị thương nào đó cuối cùng cũng có chút huyết sắc, Chưởng môn Vi Thảo rốt cuộc cũng rảnh rang tí tẹo đặng hỏi mấy câu.
"Đất thiêng sinh hiền tài... Cô đến từ Yến Kinh?"
Nữ tử bị hai con mắt to nhỏ không đều của đối phương nhìn chằm chằm, cũng không bị dọa sợ, chỉ gật đầu.
"Chung Diệp Ly," Nói tên họ bản thân, rồi nữ tử lại chỉ vào bốn đồng bạn bên cạnh, "Lâu gia Lâu Quan Ninh, Văn gia Văn Khách Bắc, Trâu gia Trâu Vân Hải, Cố gia Cố Tịch Dạ."
Vừa nói, nàng vừa tiếp lấy một cái hộp sứ trắng khác trong tay Lâu Quan Ninh: "Hộp này dùng thoa ngoài da."
Lô Hãn Văn bên kia vừa đem nước tới, trang chủ Vi Thảo dùng nước hòa tan thuốc xong thì đưa chén thuốc cho Diệp Tu để hắn tự uống, rồi nhận hộp thuốc ngoại thương kia.
Giở nắp hộp dùng đầu móng tay khều chút kem thuốc đưa lên chóp mũi ngửi ngửi, hắn yên lặng rút tay về phủi trên tay áo, vặn chặt nắp hộp, rồi hoàn trả nguyên vẹn.
"Đa tạ, nhưng mà trong hộp thuốc bôi này có mấy loại trùng với thuốc hắn đang dùng, có lòng rồi."
Nghe vậy Chung Diệp Ly liền nhận lại hộp thuốc bôi, ngừng một chút nhưng vẫn không nhịn được, hiếu kỳ hỏi.
"Dám hỏi tiên sinh là..."
Trước khi Vương Kiệt Hi mở miệng, Tôn Triết Bình đã chen vào một câu.
"Sư huynh hắn họ Phương, hắn họ Vương —— Nếu cô đã đến từ quan ngoại, lại còn họ Chung, thế hệ này của Chung gia ở tái bắc có người xưng Chung thiếu, cô có quen người đó không?"
Chung Diệp Ly ngẩn ra.
"Đó là...đường huynh của ta. Không biết...vị đại ca này có quan hệ gì đường huynh của ta?"
"Chẳng quan hệ gì cả." Đè tay trái, Tôn bộ đầu cười nhạt, "Chỉ là lúc tay ta còn tốt đã từng đi ra quan ngoại, từng đánh nhau cũng từng uống rượu cùng hắn... Coi như là có quen đi."
Lập tức nữ tử mặc áo lông trắng váy hồng rơi vào trầm tư, Lâu Quan Ninh bèn bước lên một bước.
Nhìn Diệp Tu vẫn tiếp tục đè ngực thở hổn hển, hắn có chút tự giễu.
"Kỳ thực trước khi mấy người huynh muội bọn ta nhập quan cũng không phải chưa bị giáo huấn qua," Xắn tay áo, thanh niên đưa cánh tay đã bị ứ máu một vùng cho mấy người bên này nhìn, "Đây chính là trước khi nhập quan, ở ngoài quan thành bị một nữ nhân đánh ——"
Lông mày Hoàng Thiếu Thiên cùng Tôn Triết Bình đều giật một cái.
"Nữ nhân?"
Hai người bọn họ gần như là đồng thanh hỏi.
"Ừ đúng vậy," Thả tay áo xuống, Lâu Quan Ninh cười khổ, "Một vị nương tử áo tim, dùng đao ——"
"Toàn thân áo tím, chân rất lớn, trên mép váy thêu hai con vịt, gấm trắng bên eo, còn đeo một khối ngọc bội trắng hoa văn lưu vân?"
"Trên chuôi đao treo một đóa nghiệp hỏa hồng liên?"
Phó Chưởng môn Lam Vũ cùng Chưởng môn Bách Hoa gần như lại tiếp tục đồng thanh hỏi.
Một đám nam nhân bị đánh phục liền nổi lòng hiếu kỳ.
"Mấy người...biết vị nương tử này?"
Diệp Tu đang bưng bát rót từng ngụm nhỏ, liền khụ một tiếng cười lên, tay run đến suýt nữa làm đổ thuốc.
"Hai người bọn họ không quen vị 'nương tử' kia. Bọn ta cũng đều không quen một vị 'nương tử' nào như thế cả, đúng rồi —— Ối da, Mắt Bự ngươi nhẹ chút coi! Đau!"
Hắn bị Chưởng môn Vi Thảo đè ngực một cái.
Nghe hắn kêu đến thê thảm như vậy, vị kia vốn chỉ dự định giúp hắn xoa cho tan thuốc, lông mày càng nhíu càng chặt hơn.
"Diệp Tu, người tốt nhất cởi y phục cho ta xem một chút."
Vị bị thương nào đó lại không chút để tâm: "Không có gì đâu, đã nói vết thương không nứt ngươi còn xem cái gì nữa?"
Lại nhìn về phía Lâu Quan Ninh: "Đúng rồi, mấy người các ngươi nghĩ kỹ chưa? Là muốn thêm một bằng hữu không, hay là...?"
Hắn khóe môi hơi vểnh.
Mấy người kia nhìn nhau một hồi.
Cuối cùng bước ra nói chuyện vẫn là Lâu Quan Ninh, thanh niên này tiến lên một bước vượt qua khỏi đám bạn, thẳng thắn dứt khoát ôm quyền.
"Bọn ta phục rồi, có điều, không biết mấy vị đến tột cùng là ——"
Hắn không ngu, đương nhiên nhìn ra mấy người này không phải nhân vật tầm thường.
Bị Vương Kiệt Hi đè đến mức lại kêu một tiếng đau, Diệp Tu thở một hơi.
"Chung cô nương này." Hắn gọi Chung Diệp Ly, vừa chỉ vào Vương Kiệt Hi vẫn đang xuống tay ác độc đủ kiểu với bản thân mình, "Hắn vừa mới nói sư huynh hắn họ Phương còn hắn họ Vương, cô có nghĩ tới người nào không?"
Hai mắt mở lớn, nữ tử váy hồng cố nén tâm tình sợ hãi gật đầu, lúc định mở miệng lại nhìn thấy nam nhân mặc áo bông kia đặt một ngón tay lên môi, ra hiệu một tiếng "Suỵt".
"Nếu nói hắn là 'Thảo sắc dao khan cận khước vô'... Vậy hắn chính là 'Thiên nhai tiểu vũ nhuận như tô', nếu nói đây là 'Thiển thảo phương năng một mã đề', vậy vị này chính là 'Loạn hoa tiệm dục mê nhân nhãn'." [2]
Vừa nói, hắn trước sau chỉ Hoàng Thiếu Thiên và Tôn Triết Bình.
Mấy thanh niên ngơ ngác ngẫm nghĩ một hồi, sau đó cùng lúc tròn xoe mắt nhìn.
Lần thứ hai dùng một ngón tay ấn trên môi "Suỵt" một tiếng, vị Thế soái bảy năm của Gia Thế thở hổn hển nở nụ cười.
"Biết là tốt rồi, đừng nói ra. Còn nữa, mấy người các ngươi đợi lát nữa ai đó dẫn bọn họ đến lão Tiêu bên kia một chuyến đi? Đây là từ quan ngoại đến đó, hẳn có thể hỗ trợ kiếm không ít tài* —— !!!"
*tài chỗ này là tài liệu, không phải tiền tài
Nửa đoạn sau đó, căn bản không nói ra được.
Là thương thế đột ngột phát tác, ngực đột nhiên đau như đao cắt kim đâm, sắc mặt tái nhợt ngã xuống bàn, ngón tay cấu thủng mép bàn thở dốc. Mồ hôi từ da thịt nhanh chóng tuôn ra, tụ thành từng giọt lớn, rơi xuống thấm ướt một khoảnh sàn, cả người cũng không phát ra nổi tiếng nào.
Lò sưởi tay từ trên đầu gối lăn xuống, than đổ đầy ra đất, đốm lửa bị gió thổi bén khắp nơi, lại nhanh chóng hóa thành tro.
Tiếng động quá lớn, kinh hãi đến Trần Quả cũng phải nhô đầu ra từ trên lầu hai, còn chưa thấy rõ chuyện gì xảy ra đã vội vàng hỏi.
"Mới rồi là tiếng gì đó? Cái gì đổ rồi —— Diệp Tu!!!"
Nhìn kỹ thì thấy được tiểu nhị nhà mình nhặt về đang chật vật nằm nhoài trên bàn, sắc mặt lão bản nương lập tức trắng bệch.
Kéo váy thịch thịch thịch phóng xuống lầu, người còn đang trên bậc thang, âm thanh đã vang vào đại sảnh.
"Diệp Tu ngươi động thủ với người ta? Có người đến đập điếm? Có người đến đập điếm ngươi báo quan là được rồi ngươi làm gì tự mình xông lên cùng người động thủ —— Ngươi có biết trên người ngươi có thương tích hay không! Bộ dạng này mà còn dám cùng người động thủ? Ngươi không muốn sống hả!"
Nói đến mấy chữ cuối cùng thì người cũng đã xuống lầu, mà đến hai bậc thang cuối là nhảy, một bước quá dài giẫm lên váy, nàng suýt chút nữa liền khiến mình tự ngã ra đất, may nhờ ôm chặt lấy cầu thang mới không sao.
Điếm tiểu nhị của nàng lúc này không dễ dàng mới ngồi dậy được, thấy vẻ mặt lão bản nương vừa kinh vừa hãi, hắn dùng sắc mặt không khác gì nàng, nhìn nàng cười một tiếng.
"Cầm tiền của người, tự nhiên phải vì người tiêu tai chứ..." Hắn thâm ý nói một câu, lại ngoẹo đầu qua nhìn tổ năm người quan ngoại, "Thêm một bằng hữu vẫn dễ chịu hơn binh đao đối đầu mà. Đúng không mấy vị?"
Trần Quả còn đang ôm tay vịn cầu thang, thanh âm tức thì cao thêm quãng tám.
"Ngươi câm miệng cho ta!"
Gầm lên một câu, Diệp Tu rụt cổ không dám tiếp tục lên tiếng, nàng quay đầu vào trong buồng, hô một câu: "Nhất Phàm! Nhất Phàm có ở đây không? Qua đây dìu Diệp Tu tiền bối của ngươi về phòng!"
Diệp Tu ấn ngực ho một tiếng, khi Vương Kiệt Hi nhìn rõ người đi ra thì thoáng nheo mắt.
Tôn Triết Bình chẳng hiểu nguyên do nên cái gì cũng không nói, Hoàng Thiếu Thiên thì xoa xoa mũi... Sau đó hắn lại đạp Lô Hãn Văn dưới đáy bàn đang định há miệng nói gì đó một cước, cậu nhóc liền nuốt xuống, cũng không quên phùng mang trợn má thở hổn hển với sư phụ nhà mình.
Cậu nhóc bị Vi Thảo trục xuất nọ liền cứ thế dưới cái nhìn soi xét của người vốn là Chưởng môn của mình, đi ra đỡ cánh tay Diệp Tu, cúi đầu dìu người vào nhà.
Qua một hồi lại cúi đầu đi ra thuật lại hai câu, giọng nói cực kỳ nhẹ.
Hắn nói tiền bối bảo, lát nữa khi mang mấy vị tiểu ca kia đến Quân Giới Cục, phải nhớ đừng nói đến chuyện hắn đang ở đây, nhờ các vị.
Trần Quả tức giận.
"Bị thương ra thành thế này còn dông dài cái gì?! Ta đi mắng hắn!"
Nói rồi liền xăn tay áo định phóng vào phòng, vừa chuẩn bị đi liền bị Vương Kiệt Hi gọi lại.
"Vị lão bản nương này." Nhìn Trần Quả, không quan tâm Kiều Nhất Phàm ở sau lưng nàng vừa nói xong hai câu thì cúi đầu chuồn mất lần nữa, sắc mặt Chưởng môn Vi Thảo không nhìn ra là vui hay giận, nhưng trước khi hắn định nói tiếp thì lão bản nương đã hỏi.
"Vương đạo trưởng ngài...có việc gì?"
Vương Kiệt Hi chớp chớp mắt.
"Mấy ngày trước, vị Phương đại phu kia xem bệnh cho Diệp Tu là sư huynh của ta," Miệng vừa nói, hắn cúi người xuống lấy mấy chai bình lọ này nọ trong bọc hành lý ra, "Thuốc của Diệp Tu không biết uống hết chưa, sư huynh bảo ta đem thêm tới đây. —— Kiều ca nhi biết cách dùng."
Nhận lấy mớ thuốc kia nói tiếng cảm tạ, Trần Quả đang muốn hỏi hắn tiền thuốc bao nhiêu, người ta đã xoay người đi mất.
"Lâu ca nhi theo ta," Nói xong, hắn nhìn về phía Tôn Triết Bình, "Ngươi có muốn đi cùng hay không?"
Người kia đè cánh tay trái lắc đầu.
"Ta không đi —— Nếu ngươi đến đó, cũng đừng nói đã gặp ta."
Vương Kiệt Hi gật đầu, vừa định đi lại nghĩ tới một việc.
"Tôn huynh, ngươi có muốn... Để sư huynh xem qua hay không?"
Lão bản nương nhanh mồm nhanh miệng có gì nói đó.
"Lần đó Phương đại phu tới, Tôn bộ đầu đã chui vào gầm bàn."
Tôn Triết Bình trưng vẻ mặt rất chi là kỳ lạ nhìn qua Trần Quả.
Không để bụng mà gật đầu, Vương Kiệt Hi ngoắc ngoắc tay với đám Lâu Quan Ninh.
"Đi thôi."
Tổ năm người kia liền theo sau, đi không bao xa lại nhớ ra gì đó.
"Đại danh các ngài ta đã nghe rồi, vậy vị mới nãy thì sao? Hắn là ——?"
Cùng đi ra ngoài, Tôn Triết Bình cong ngón tay, gảy chuôi trọng kiếm trên lưng, keng một tiếng.
"Hắn sao? Sương diệp hồng vu nhị nguyệt hoa." [3]
Sau khi mọi người rời khỏi, Trần Quả liền gọi người tới thu dọn bàn ghế, dọn được một nửa đã thấy Diệp Tu đỡ tường khoác y phục từ bên trong đi ra, gương mặt nàng lập tức nghiêm lại.
Vơ lấy một cái chân ghế, Trần lão bản nương hùng hổ chặn ngay trên ngực Diệp Tu.
Vị Đấu Thần kia tức thì giơ cao hai tay, y phục khoác trên vai cũng vì một động tác này mà rơi xuống đất.
"Lão bản nương, cô...có gì từ từ nói?" Lắp bắp, hắn giơ tay, trên trán lại có mồ hôi.
Trần Quả trừng hai mắt.
"Ngươi quay về nằm thẳng cẳng cho ta."
Nàng gằn từng chữ.
"Không phải, đêm nay ta trực...?"
"Ta kêu người khác thay ngươi. Quay về. Nằm xuống."
"Vậy cơm của ta ——"
"Để tiểu Kiều đem vào phòng cho ngươi."
"...Ta đi nhà xí tính sao?"
Hỏi đến đây thì Trần Quả ửng hồng cả mặt, nhưng lại không buông lỏng khí thế, hàm răng càng thêm cắn chặt.
"Muốn thuận tiện hả, sau cửa có bồn tiểu."
"..."
"Diệp Tu. Quay về. Nằm xuống."
"... Được rồi.... ORZ*."
Chú thích của beta Rhinarin: *ORZ: Giống hình một người đang quỳ, chống hai tay xuống đất (chữ O là đầu người). Ý nghĩa của Orz này là "hối hận","bi phẫn", "vô vọng", ngoài ra còn thêm ý nữa là "thất tình"
Lúc này vị mỹ nữ đó mới hài lòng thu lại nửa đoạn chân ghế.
"Vậy mới ngoan. Đến tối kêu Bánh Bao nấu cháo gà cho ngươi."
Cho nên đến cả cơm tối Diệp Tu cũng không ra ăn, mà hắn ăn cơm xong thì bị Trần Quả buộc nằm thẳng cẳng mà ngủ, người trực đêm bèn đổi thành Kiều Nhất Phàm.
—— Từ lúc buổi chiều gặp phải Vương Kiệt Hi tới giờ, đứa nhỏ này liền một mực trầm mặc.
Trầm mặc hầu hạ Diệp Tu ăn cơm đổi thuốc, trầm mặc giúp Diệp Tu thu dọn y vật nằm ra ngủ, trầm mặc đi ra tự ăn cơm của mình, trầm mặc cùng người dọn đồ rồi ngồi trong đại sảnh, chỉ chờ đến giờ đóng cửa liền xếp ván về phòng nghỉ ngơi.
Trầm mặc trầm mặc, hắn lại đứng dậy, đi ra ngoài.
Chuyện ban ngày hắn không trực tiếp tham dự, nhưng một mực trốn phía sau nhìn thấy toàn bộ, cho nên có rất nhiều động tác, hắn đều nhớ rõ.
Đi tới vết chân Hoàng Thiếu Thiên giẫm lên ngoài cửa, từng bước một bước lên, lại học theo động tác của hắn khoa tay, lát sau lại học theo trọng kiếm của Tôn Triết Bình, tiếp đó là chiêu số của Vương Kiệt Hi, cuối cùng liền mô phỏng một chiêu phong hầu của Diệp Tu theo trong trí nhớ.
Dựng lên băng ghế trong đại sảnh giả vờ là Lâu Quan Ninh, hắn từ sau bếp lén lấy cây nhóm lửa của Bánh Bao lên cầm trong tay, thế nhưng múa may thế nào cũng cảm thấy không đúng.
Lại mô phỏng theo động tác của Diệp Tu thêm một lần nữa, thiếu niên vụng về cực độ lật tay dời bước, lúc nhảy lên mũi chân lại không cẩn thận vấp vào cạnh bàn, suýt chút nữa liền té lăn ra đất.
"Động tác vừa nãy sai rồi. Chân trái thu về, trọng tâm đặt trên chân phải."
Hắn còn chưa kịp ủ rũ, sau lưng đã truyền đến một thanh âm.
Bị thanh âm kia làm cho kinh hãi đến mức cây nhóm lửa trong tay rơi xuống đất, lộp cộp lăn xa, Kiều Nhất Phàm quay ngoắt đầu lại, mới phát hiện bên cửa có một nam nhân cao lớn đứng đó, khoác lên cả người tựa như ánh trăng dưới nước.
Cũng không biết đã nhìn bao lâu.
Cây nhóm lửa rơi xuống, lăn đến trước chân nam nhân kia, thiếu niên nhìn thấy nam nhân đó đạp bước vào nhà thuận tay nhặt lên, dựng một bên cửa.
"Diệp Tu ở đây à."
Nam nhân nói, đồng thời hất mở mũ trùm trên đầu.
Bên dưới mũ trùm kia, là một gương mặt anh tuấn, thế nhưng tràn ngập sát khí uy nghiêm.
.
Chú thích của beta Rhinarin:
[1] Làm quan lớn trong triều, lưu lạc chốn giang hồ: nguyên văn là "Cư miếu đường chi cao, xử giang hồ chi viễn" xuất phảt từ Nhạc Dương lâu ký của Phạm Trọng Yêm (989 – 1052). Nguyên văn là "Bất dĩ vật hỉ, bất dĩ kỷ bi. Cư miếu đường chi cao tắc ưu kỳ dân, xử giang hồ chi viễn tắc ưu kỳ quân." Đại ý là "Người có phẩm đức cao thượng không vui hay buồn vì chuyện được mất vật ngoài thân. Làm quan trong triều thì lo lắng cho muôn dân; lưu lạc chốn giang hồ thì lo lắng cho quốc quân."
[2] [3] "Thiên nhai tiểu vũ nhuận như tô, thảo sắc dao khan cận khước vô"; "Loạn hoa tiệm dục mê nhân nhãn, thiển thảo tài năng một mã đề"; "Sương diệp hồng vu nhị nguyệt hoa". Năm câu thơ này nằm trong ba bài khác nhau.
Hai câu đầu tiên:
"Thiên nhai tiểu VŨ nhuận như tô,
THẢO sắc dao khan, cận khước vô."
Hai câu này nằm trong bài Sơ xuân tiểu vũ (Mưa phùn đầu xuân) của Hàn Dũ, dịch nghĩa hai câu này là:
"Mưa phùn làm đường đi bóng loáng,
Từ xa nhìn như có màu cỏ, lại gần chẳng có gì."
Hai câu kế:
"Loạn HOA tiệm dục mê nhân nhãn,
Thiển THẢO tài năng một mã đề."
Hai câu này nằm trong bài thơ Tiền Đường hồ xuân hành (Mùa xuân dạo hồ Tiền Đường) của Bạch Cư Dị, được dịch lại là:
"Loạn hoa những khiến người nheo mắt,
Vó ngựa mờ che, lối cỏ gầy."
(Theo bản dịch của Ngô Văn Phú)
Còn câu cuối cùng do Đại Tôn nói là:
"Sương DIỆP hồng vu nhị nguyệt hoa."
Đây là câu cuối cùng trong bài Sơn hành (Đi đường núi) của Đỗ Mục, vốn dĩ câu thơ phải là "Sương diệp hồng ư nhị nguyệt hoa.", nhưng không hiểu tại sao chữ "ư" lại viết thành "vu", tuy nhiên khát quát lại thì đây đúng là câu thơ của tác phẩm Sơn hành.
Vậy, mấy câu thơ này có ý nghĩa gì? Ừ thì như Lá nói ban đầu đó, vốn các bạn không cần chú trọng nghĩa đâu. Thực tế thì đây toàn là những bài thơ tả cảnh thôi, tuy nhiên vì là tả cảnh nên trong mấy câu này có đề cập đến chữ VŨ, THẢO, HOA, tức là tên của ba nhà Lam Vũ, Vi Thảo và Bách Hoa. Riêng câu do Đại Tôn nói thì lại đề cập thẳng đến chữ DIỆP trong Diệp Thu.
[Bình loạn tí: Theo ý kiến của tui, căn bản Đại Tôn nói câu này là hàm ý chỉ muốn nói về Diệp chứ không muốn đề cập đến Gia Thế (dù sao thì trong mấy chương sau có đề cập đến nguyên nhân tại sao Diệp lại chọn tên Gia Thế), còn về tại sao...ừ thì mọi người hiểu rồi đó =v= nhưng dù sao phần bình loạn nho nhỏ này cũng chỉ là ý kiến của tui thôi~ trọng tâm là tui muốn giới thiệu cho mấy bạn biết về ba bài thơ được đề cập trong chương này]
Nguồn các bài thơ: Thi Viện
Last edited by a moderator: