- Bình luận
- 8,454
- Số lượt thích
- 19,166
- Team
- Bách Hoa
- Fan não tàn của
- Nhìn hình
Chương 37: Hà dĩ danh chi*
*Lấy gì làm tên
Kiều Nhất Phàm trở lại, đã là lúc lên đèn.
Hắn cùng Bánh Bao một tổ quay về, về tới nơi thì mệt muốn chết, một câu cũng không muốn nói.
Mấy ngày trước quan nội rơi một trận tuyết, quan thành thì không, nhưng đường đi về quan nội bị trận tuyết này lấp mất, khiến xe ngựa của thương nhân đưa thịt và lương thực cho Hưng Hân không qua được, sau đó Bánh Bao liền nổi giận.
Đối với vấn đề này, Trần Quả đã khuyên hắn vô số lần, nói tỷ như ninh giò heo dùng rượu Thiệu Hưng xác thật có thể khiến mùi vị ngon hơn, bất quá rượu Thiệu Hưng này cũng không phải không có không được đi, dùng rượu Tức Mặc lâu năm, mùi vị không phải cũng giống hệt?
Đại trù đồng học khinh thường nhìn về.
“Lão bản nương ngươi đây là nói lời gì? Không có nguyên liệu thích hợp liền nấu cơm, vậy đồ ăn phải khóc mù rồi được chứ! Đồ ăn phối không đúng cho dù bị ăn cũng không cách nào cam tâm tình nguyện bị nhai, ngay cả một chút tâm nguyện sau cùng của nó cũng không thể hoàn thành ta còn làm cái gì đầu bếp! Càng khỏi nói đồ ăn như thế ăn vào cũng không thể đem tới cho thực khách hưởng thụ hoàn mỹ nhất, càng không thể hoàn thành sứ mệnh đầu thai làm thức ăn của mình, oán khí lớn như vậy ngươi bảo chúng nó làm sao siêu sinh nhập luân hồi a? Chúng nó có chết cũng không thể giải thoát —— lão bản nương ngươi đừng tưởng rằng đây là ta bịa đặt, ta tuy ít đọc sách, nhưng cũng biết, đây chính là cổ nhân nói qua!”
Trần Quả một chưởng vỗ lên bàn.
“Cổ nhân nào nói qua?”
Bánh Bao tung người nhảy lên: “Tử đã từng nói a, thực bất yếm tinh quái bất yếm tế. Thực ý nhi ế ngư nỗi nhi nhục bại bất thực. Xú ác bất thực. Thất nhẫm bất thực. Bất thì bất thực, cát bất chính bất thực. Bất đắc kỳ tương bất thực ——”*
*Lương thực không chê tinh, loại thịt không chê tế. Biến chất không ăn; biến sắc không ăn, biến vị không ăn; nấu sai không ăn; không đúng giờ không ăn; cắt không đẹp không ăn; gia vị không tốt không ăn.
Trần Quả rầm một tiếng vỗ thêm một chưởng.
“Nhảy xuống cho ta! Còn nữa, nói tiếng người!”
Từ trên bàn tuột xuống, đại trù rụt người về sau.
“Ta chính là muốn nói, không ai đưa thức ăn đến, chúng ta có thể tự mình đi mua mà… Nguyên liệu nấu ăn không thể hoàn mỹ phối hợp là tuyệt đối bất trung, làm món nào phải lấy nguyên liệy đó, dùng hành không thể thả tỏi, muốn tiêu phải rời xa gừng, có cái gì lấy cái đó làm sao mà được, không đạt tới hoàn mỹ sẽ ——”
Trần Quả lần thứ ba vỗ bàn.
Lần này Bánh Bao thành thành thật thật ngậm miệng mà đứng, Trần Quả đập bàn xong liền đem tay rủ xuống dưới đáy bàn, tay áo rơi lên che lại bàn tay kia.
Người thì thùy mắt ngưng mi, biểu tình phi thường không dễ nhìn.
Bánh Bao lập tức càng thành thật hơn —— chung quy tuy rằng hắn biết làm người nên “Theo lý mà luận”, nhưng càng rõ một đạo lý khác, đó chính là, tuyệt đối không nên, khi phụ nữ hài tử.
Đặc biệt là nữ hài tử quản tiền, cùng với nữ hài tử rất biết đánh.
… Càng khỏi nói nữ hài tử vừa quản tiền còn biết đánh.
Mãi nửa ngày sau, Trần Quả cuối cùng mở miệng, nàng nói rất chậm, tay vẫn giấu ở bên trong tay áo.
“Hôm nay trễ rồi, ngươi muốn mua thức ăn, ngày mai đi. Hậu viện có xe, tự mà kéo, tiền đi ta chi. Một mình không đủ, tìm ai đi cùng ngươi đều được. Ta đau đầu, ngươi đừng nói chuyện với ta.”
Nói xong nàng xoay người liền hướng đi về phía lầu trên, Bánh Bao vô cùng phấn khởi hướng bóng lưng nàng vẫy tay: “Lão bản nương, ta liền biết ngươi là người tốt! Người chân thành a!”
Trần Quả suýt nữa một cước giẫm hụt từ trên thang lầu lăn xuống.
Ấn ấn huyệt Thái dương nén nén tâm tình, Hưng Hân lão bản nương vung tay về phòng.
Ngày hôm sau coi như nghe thấy Bánh Bao rời giường kéo xe, cũng làm như không nghe thấy, rụt cổ trên giường, Trần Quả lấy chăn che kín đầu.
Trong điếm đã sớm biết tính khí Bánh Bao, các vị khác rất hoàn mỹ trên làm dưới theo, bọn họ cùng Trần Quả giống hệt, nằm trên giường của mình co lại thành một đoàn, dùng chăn che đầu ——
Cũng chỉ có một người mới tới điếm chưa được bao lâu, phần lớn thời gian đều chỉ chăm sóc Diệp Tu, căn bản không cách nào cùng Bánh Bao tiếp xúc qua… Kiều Nhất Phàm như thường ngày rời giường rất sớm.
Nhìn thấy Bánh Bao bận trước bận sau, liền đi tới giúp đỡ, biết được Bánh Bao muốn đi mua hàng nhưng chỉ có một mình, hắn càng chủ động đề xuất muốn bồi Bánh Bao cùng đi.
… Chưa chờ tới xuất thành, hắn đã hối hận rồi.
Cuối cùng lúc mua đủ đồ quay về, càng là hai mắt vô thần cước bộ lơ lửng, đường thẳng cũng đi không nổi.
Thấy hắn va thẳng vào khung cửa, Trần Quả quả thật đau lòng tột đỉnh, đỡ đứa bé kia vào sân ấn hắn ngồi xuống ghế, nàng rót chén nước cho hắn trước, lúc này mới chỉ huy nhân thủ dỡ hàng.
Kiều Nhất Phàm thì ngồi liệt trên ghế, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, hắn hai tay bưng chung nước, run rẩy đưa lên gần miệng, nhưng tay nhũn căn bản không nhấc lên nổi, liền cúi người xuống nỗ lực vươn dài cổ, thiếu niên dự định đường cong cứu quốc.
Vụng trộm đến tìm hắn hỏi chuyện, Đường Nhu lập tức không nhìn nổi nữa.
Đỡ Kiều Nhất Phàm ngồi thẳng dậy, nữ hài tiếp lấy nước, nàng cẩn thận bưng chung kề sát miệng thiếu niên.
Cử động này nháo đến hài tử kia gương mặt nháy mắt đỏ như váy của Đường Nhu, nhưng vẫn đưa miệng qua hớp từng chút nước. Hắn từ từ uống, Đường Nhu cũng từ từ nghiêng chung, động tác không nhanh không chậm, đến khi Kiều Nhất Phàm ngừng để nuốt xuống, mới cầm thẳng chung nước lại, nhìn thấy hắn nuốt hết ngụm nước cuối cùng, lắc lắc đầu để chung lên một bên trên bàn.
Nàng lấy khăn tay ra giúp thiếu niên lau khóe miệng.
Lần này tiểu Kiều đồng học gương mặt trực tiếp biến thành sợi đai lưng của Hàn Văn Thanh.
Giả vờ không thấy màu bánh nướng trên mặt hắn, Đường Nhu thiếp sát vào bên tai hắn, nàng thanh âm ép xuống rất thấp, trước khi nói còn liếc qua Trần Quả đang đứng trên bệ giếng trong viện, xác định nàng không chú ý bên này, sau đó mới nhẹ giọng: “Nhất Phàm ta hỏi ngươi một việc, ngươi có phải là, xuất thân từ quân ngũ?
Nhìn thấy sắc mặt thiếu niên lại áp một câu, “Đừng gạt ta a, hai ta trước đây đối luyện không ít, ta nhận ra được vài chiêu thức của ngươi, đó không phải là người trong giang hồ có thể học, đều là sa trường chém giết mới sẽ dùng được. Hơn nữa ngày đó ta cùng Bánh Bao nhặt Diệp tiên sinh quay về, vị đại phu ngươi thỉnh đến chữa bệnh cho Diệp tiên sinh, ta còn nhớ, vị đại phu đó nói qua với An lang trung, hắn nói hắn gọi Phương Sĩ Khiêm. Đương thời ta không nghĩ nhiều, hiện tại quay đầu suy xét một phen, dường như Vi Thảo đương nhiệm Chưởng môn có một vị sư huynh, chính là gọi danh tự này?”
“Hắn quy ẩn đã lâu, không tùy tiện ra tay, coi như có người câu thông được quan hệ với Trung Thảo Đường cũng không mời nổi hắn, trừ phi là liên quan tới Vi Thảo nội môn, còn phải cùng Vương chưởng môn liên quan cực thân cận mới được, cho nên, Nhất Phàm, ngươi…”
Thiếu niên chôn đầu sâu xuống dưới, thủ chưởng còn chưa lớn hết nắm lấy vạt áo bông trước ngực, mạch máu trên mu bàn tay từng đường bạo nổi.
“Đường tỷ tỷ…” Hắn hít sâu, “Đường tỷ tỷ đã đoán tới, vậy Nhất Phàm cũng không giấu diếm. Nhất Phàm xác thực từng là Vi Thảo môn hạ, chỉ là, vào ngày ta đến Hưng Hân đó, đã bị trục xuất môn trung.”
Lời này nói ra, Đường Nhu cả kinh, nàng vội vàng nhận lỗi, nhưng thiếu niên kia ngắt lời.
Ngẩng đầu nhìn về phía thiếu nữ bên cạnh, thiếu niên môi dưới hiện lên một vệt trắng rất sâu, ưu thương trong ánh mắt tàng rất khá: “Đường tỷ tỷ không cần nói việc ngày đó nữa, những việc này ta chưa bao giờ cùng người nói qua, tỷ tỷ tự nhiên là không biết. Bất quá tỷ tỷ hẳn đã sớm phát hiện ta là người trong binh nghiệp, nhưng vẫn giúp ta che giấu chưa nói với người ngoài, hôm nay đột nhiên điểm ra, nghĩ tất nhiên là lúc Nhất Phàm cùng Bánh Bao ca ra ngoài mua thức ăn, trong điếm phát sinh chuyện gì đó?”
Đường Nhu nhanh chóng điều chỉnh thần sắc.
“Phải. Ban ngày hôm nay, muội muội Diệp tiên sinh tìm tới đây.”
Đơn giản kể qua chuyện trước đó, còn chú trọng lặp lại lời giải thích Tô Mộc Tranh cùng Sở Vân Tú nói cho nàng và Trần Quả nghe, nàng hỏi ra vấn đề đã quấy nhiễu trong lòng từ lúc bàn ngày.
“Diệp tiên sinh —— Diệp Tu hắn, đến cùng, có phải là, Gia Thế Diệp Thu?”
Nàng hỏi, lại chăm chú nhìn biến hóa trên thần sắc Kiều Nhất Phàm, muốn từ trên mặt hắn nhìn ra một chút manh mối, nàng cảm thấy cho dù Diệp Tu, không, Diệp Thu yêu cầu hắn che giấu một hai, bị mãnh nhiên hỏi toạc như vậy cũng sẽ có một chút dấu vết ——
Nhưng nàng nhìn thấy, là, cũng chỉ là, kinh ngạc.
Tràn đầy kinh ngạc, không có nửa điểm che đậy, cũng không có nửa điểm biến hóa, hắn nghe thấy nàng nói câu đó liền trợn to hai mắt đầy vẻ không thể, sững sờ lắc đầu, lắc nửa ngày mới phản ứng được cử động của mình biết bao đần độn, liền khụ hai tiếng, gò má như cũ ửng đỏ.
Nhìn Đường Nhu, Kiều Nhất Phàm thanh âm khó hiểu đến cơ hồ muốn ngưng tụ thành giọt: “Đường tỷ tỷ làm sao lại cảm thấy Diệp tiền bối là Gia Thế vị Thế soái kia? Diệp tiên sinh rõ ràng là người Bá Đồ a!”
Lần này kẻ sửng sốt trong nháy mắt biến thành Đường Nhu.
“Hắn… Bá Đồ?!”
Cao giọng khó tin hỏi một câu, lại nhanh chóng đè thấp, nhìn qua Trần Quả xác định nàng đích thực không chú ý tới, Đường Nhu nghiêng người về phía trước, “Hắn làm sao có thể là Bá Đồ!”
Kiều Nhất Phàm như cũ khó hiểu đầy mặt, chân mày cũng nhíu: “Nhưng hắn chính là người Bá Đồ a, lúc hắn đến đây, yêu đái trên người có đồ văn là Bá Đồ Chủ soái thân dụng, hình dạng Đại Mạc Cô Yên, vị An lang trung kia liệu thương cho hắn sau đó vội vã rời đi, trên hòm y dược có ám ký Bá Đồ, hắn rời đi mấy ngày sau lại đến một vị Trương tiên sinh, nếu ta không nhận lầm người, đó hẳn là Trương Tân Kiệt tiền bối, lúc ta còn ở… Ta còn ở… Môn nội, đã từng ở rất xa trông thấy, mà ngày Trương Tân Kiệt tiền bối đến, vừa khớp chính là từ đây đến Bá Đồ, sau đó từ Bá Đồ quay lại một chuyến đi về.”
Thấy trên mặt Đường Nhu vẫn tồn tại hoài nghi, thiếu niên nuốt ngụm nước bọt, hắn nói ra chứng cứ mang tính quyết định trong lòng.
“Hơn nữa, Đường tỷ tỷ, ngươi còn nhớ vị đã tiếp Diệp tiên sinh đi… Hàn… Hàn đại gia… Không?”
Vừa khéo đã từng nghe qua từ chỗ phụ thân một ít truyền văn —— tỷ như Bá Đồ Chủ soái tướng mạo mười phần không thể nhìn thẳng —— Đường Nhu lập tức ngốc rồi.
“… Ta một mực cho rằng hắn bất quá chỉ là nhiều năm tác chiến, khả năng để lại sẹo gì đó trên mặt, mới có thể dừng tiểu nhi khóc đêm cũng có thể khiến tiểu nhi khóc đêm… Quả thật trăm nghe không bằng một thấy, mắt thấy là thật… Bất quá những gì đã nghe hình như cũng không quá sai.” Nàng ngốc ngốc nói.
Dù là tình huống không đúng, tiểu Kiều cũng suýt nữa phụt cười ra tiếng.
Rốt cục vẫn khắc chế được, bèn nói cho hết: “Đường tỷ tỷ đã biết về liên minh nhiều như vậy, ắt hẳn cũng phải biết Gia Thế cùng Bá Đồ là nổi danh không hợp, cho nên Bá Đồ Chủ soái làm sao có thể giúp Gia Thế Thế soái liệu thương.”
Đường Nhu liền gật đầu, nàng đã hoàn toàn hết hy vọng, triệt để tiếp nhận giả thiết về vị văn thư Quân Cơ Xử gia tài vạn quán kia.
Ngẫm nghĩ lại bắt đầu hiếu kỳ: “Bất quá Gia Thế cùng Bá Đồ không phải chiến hữu kề vai chiến đấu sao? Vì sao lại không hợp nhau?”
—— loại chuyện này, coi như nhà nàng có bối cảnh hơn nữa, cũng nghe không tới bát quái trong quân.
Kiều Nhất Phàm ấp a ấp úng, khuôn mặt nhỏ tuấn tú lại nhiễm lên một vạt đỏ, sau cũng vẫn nói.
“Ta… Lúc còn ở môn nội… Nghe Phương sư bá… Không, Phương tiền bối, ta nghe hắn một lần nào đó ngẫu nhiên kể, nói là đương sơ Thần Chi Lĩnh Vực lệ hội, Kim trưởng lão hỏi Quyền Hoàng tiền bối, Bá Đồ đến tột cùng là ý tứ gì, kết quả Đấu Thần tiền bối chen vào, hắn nói “Lòng ôm bá nghiệp, đồ mưu dần dần*”, lúc đó Quyền Hoàng tiền bối không vui cho lắm, Đấu Thần tiền bối nói, đồ mưu dần dần mới là chính đạo, quan thành xây trong một ngày không xong, Man tử quét trong một ngày không hết, Hàn tiền bối muốn người Di tộc an cư lạc nghiệp, tâm nguyện này quá tốt, nhưng rõ ràng là ngày một ngày hai không làm được, cho nên chỉ đành đồ mưu dần dần.”
*Tâm tồn bá nghiệp, từ từ đồ chi
Lời này nói ra có lý, Đường Nhu nghe gật đầu liên tục, nàng khen một câu: “Nói vậy rất đúng a.”
Kiều Nhất Phàm cười khổ: “Quyền Hoàng tiền bối ban đầu cũng là nghĩ vậym thế nhưng Đấu Thần tiền bối sau khi Quyền Hoàng tiền bối gật đầu lại thêm vào một câu, theo ý tứ của Phương tiền bối, hẳn chính là một câu này gây họa.”
Cô nương kia vô cùng khó hiểu chớp chớp mắt: “Thêm vào cái gì có thể chọc đến cả hai nhà thù ghét nhau a? ‘Cửu hạn gặp mưa rào, một giọt; tha hương ngộ cố tri, chủ nợ’?”
Kiều Nhất Phàm ho hai tiếng, hắn bắt chước theo Phương Sĩ Khiêm lúc đó học Đấu Thần giọng điệu: “Nói tóm lại đó a, chính là, xây tường cao, tích lương rộng, a ~ thong thả xưng vương’*.”
*Cao trúc tường, nghiễm tích lương, hoãn xưng vương: Chu Thăng nhận xét về chiến lược xưng vương của Chu Nguyên Chương. Ở đây họ Diệp ý nói Bá Đồ mưu đồ chậm rãi lật đổ chế độ.
Đường Nhu một điểm khen ngợi vừa mới nổi lên, nháy mắt yên tiêu vân tán, nàng ấn trán: “Hàn Văn Thanh không tại chỗ đánh chết hắn sao?”
Kiều Nhất Phàm lắc đầu, hắn cảm thấy Diệp Thu đã sống đến hiện tại, vậy tất nhiên là không hề bị đánh chết tại chỗ, mà cô nương kia thấy hắn lắc đầu liền thở dài, nàng cũng lắc lắc đầu: “Khó trách Bá Đồ cùng Gia Thế cừu lớn như vậy.”
Còn định nói thêm gì đó, đã nghe Trần Quả cao giọng hô: “Hai ngươi lén lén lút lút làm gì đây? Qua ăn cơm!”
Liền đáp một tiếng, kéo Kiều Nhất Phàm đi, khẽ hỏi một câu: “Vậy, Gia Thế, lại là ý tứ gì?”
Diệp Tu ngồi xếp bằng trong ao, nước sâu đến lấp ngang xương sườn hắn.
Hắn hiện tại đang ở sâu trong một cái sơn động nào đó của Rừng Rậm Băng Sương, lúc ban đầu Hàn Văn Thanh dẫn hắn tới nơi này, hắn thổ tào không ít lão Hàn đây có phải là định lấy độc công độc, đến khi vào trong thung lũng, qua mấy rẽ ngoặt, chui mấy hang động, sau đó mới phát hiện sâu trong thung lũng này còn có động thiên khác —— Rừng Rậm Băng Sương quanh năm phiêu tuyết, cư nhiên có một vùng sơn cốc như thế, phương thảo thê thê, bốn mùa xanh xanh, có mấy toà nhà gỗ lẫn lộn giữa cỏ, nhà trước nhà sau đều nở đầy hoa dại.
Mà ngẩng đầu nhìn lên, hắn có thể nhìn thấy đỉnh núi chót vót trên cùng, tuyết trắng xóa che phủ, phảng phất như nhân gian bạch đầu.
Trong sơn cốc này lại có một sơn động, vách sơn động khắp nơi dây leo vươn cao đổ thấp, phía dưới là vài miệng suối, qua năm tháng đã xối mòn thành ao nước, liếc mắt đều là nóng cháy như lửa.
Lúc mới đầu còn kinh ngạc, chỗ này bí ẩn như vậy, Bá Đồ làm sao phát hiện, Hàn Văn Thanh chỉ nhàn nhạt: “Đây là nơi khi ta niên thiếu luyện công. Mấy ao nước suối kia, chỗ nóng nhất nhiệt độ như sôi —— ta một thân khí tức như hỏa, chính là ở đây luyện thành.”
Nói xong lấy đồ trong bọc ra, hắn đẩy cửa nhà gỗ.
“Về sau ta đến Bá Đồ đương binh, nơi này cũng báo lên, định để trong môn luyện ra được vài người như ta, coi như không thể bằng, nước suối này đối với rèn luyện cân cốt, ngưng tụ chân khí, cũng là có nhiều chỗ tốt. Chẳng qua ngươi cũng biết, hai ta mới nhập ngũ mấy năm đó, bị quan ngoại đánh cho bao nhiêu thảm, con đường đi đến nơi này càng bị Man tử sờ sờ phong bế, làm thế nào cũng không qua được. Cuối cùng bọn mình thông đường, nhưng Bá Đồ ở quan nội đã tìm được nơi có công hiệu không kém, tuy nói là không bằng chỗ này, nhưng cũng không cần bỏ ra nhiều lần tới lui như ở đây, chỗ này liền phong tồn, cũng chính là người Bá Khí Hùng Đồ có lúc vào Rừng Rậm Băng Sương săn bắt, sẽ tới nơi này sưởi ấm nghỉ chân. Cho nên một mực giữ gìn.”
Diệp Tu không nghe hắn nói.
Chỉ là lấy túi lưới đựng một quả trứng gà, hắn tẩm vào trong nước.
Một thoáng sau nhấc lên, Diệp Tu xoay tròn túi, vỗ lên vách đá.
Bộp một tiếng giòn vang.
Mà vỡ ra là vàng là trắng, một điểm nước cũng không có.
Đổ trứng gà ra khỏi túi, gảy đầu ngón tay lột ra từng khối từng khối vỏ trứng vỡ vụn phía ngoài, Diệp Tu một bên nhét lòng trắng trứng vào miệng, hắn dùng một ánh mắt rất kỳ quái liếc qua người đã từng niên thiếu ở đây luyện công.
Hàn Văn Thanh ôm ngực mị mắt.
“Có lời liền phóng.”
Vừa ném xong lòng đỏ trứng vào miệng, đang mút đầu ngón tay, vị kia liền không có ý tốt nở nụ cười.
“Ta nói lão Hàn, ngươi ở đây luyện công, bị luộc chín hết mấy lần a?”
Đầu mày khó khống chế giật giật, Hàn Văn Thanh đi tới chụp lấy Diệp Tu trực tiếp ném vào trong ao —— bất quá lúc ném vẫn dùng lực vừa khéo, lại chọn chỗ nước sâu, không có sơ xuất gì sẽ khiến hắn té ra bệnh.
Nhưng rất lâu không thấy Diệp Tu trồi lên.
Nhất thời lo lắng, hắn bước tới muốn tìm người kia, mới vừa cúi người xuống bên ao, một bàn tay mãnh nhiên từ dưới đáy một tầng dây leo trong nước chui ra, nắm lấy mắt cá chân Hàn Văn Thanh.
Sau đó dùng lực lôi xuống.
… Một nén nhang sau, Diệp Tu rụt cổ trên giường trong nhà gỗ nhỏ, quấn chăn tiếng có tiếng không hò hét, Hàn Văn Thanh ngồi bên cạnh hắn sầm mặt lau tóc cho hắn, trên người chỉ mặc một kiện trung y.
Bất quá từ hôm đó, hai vị danh túc này cũng không tiếp tục chơi trò ấu trĩ du hí kia nữa, Hàn Văn Thanh phụ trách đồ dùng sinh hoạt một ngày ba bữa, Diệp Tu an vị ở chỗ cạn trong ao suối bị Hàn Văn Thanh ném vào vận công liệu thương —— những ao này quả thật có nơi nóng đến luộc được trứng gà, bất quá cũng có nơi nhiệt độ chính hảo, có thể ngâm nóng chân, liền tỷ như chỗ Diệp Tu lúc này xếp bằng ngồi.
Hắn liền cứ thế ngâm mình, vận tâm pháp thận trọng tu phục thể nội kinh mạch bị thương nặng, dẫn nhiệt lực của ao nước nhập thể, khu trừ hàn ý, mỗi ngày sớm tối mỗi lần một canh giờ.
Cũng không phải hắn không muốn ngâm thêm lâu hơn, sớm đem chút hàn độc kia loại trừ sạch sẽ, chỉ là hàn độc trong cơ thể hắn trầm tích quá sâu, mỗi ngày một canh giờ đã khiến nhiệt độ nước suối rơi xuống đến chạm tay mát lạnh, nham địa bên bờ cũng mơ hồ ngưng một tầng sương trắng, phải qua bốn năm tiếng sau mới có thể ấm trở lại.
Cho nên chỉ vào thần tuất hai canh giờ mới ngâm nước vận công liệu thương, thời gian còn lại hắn hoặc là đọc sách hoặc là ngủ, hoặc cùng Hàn Văn Thanh đánh cờ, lại hoặc hai người môi thương lưỡi kiếm tranh luận một phen những trận từng đánh qua trong quá khứ cùng những trận tương lai sẽ đánh, có một vài lúc, Diệp Tu cũng sẽ tìm trong những thứ người kia đi săn về một chút vật liệu, cất vào bọc đồ chính mình từ quan nội mang đến, hắn giữ gìn, dùng để tu lý Thiên Cơ Tán.
Cách vài ngày Hàn Văn Thanh cũng sẽ cùng xuống nước, đương sơ Phương Sĩ Khiêm có nói qua, hàn độc trong cơ thể Diệp Tu muốn hoàn toàn loại trừ, phải có người tu tập chân khí thuộc tính viêm nhiệt giúp hắn thôi cung quá huyết, hắn hiện tại đang làm vậy.
Chẳng qua Diệp Tu lúc đầu mất máu quá nhiều, thể nhược khí hư không chịu đựng được, nên cách vài ngày mới làm một lần.
Mỗi ngày vào đêm, sau khi một canh giờ ngâm mình kết thúc, hắn lấy dược cao đặc biệt thỉnh Vi Thảo hai vị đương gia điều phối, thay Diệp Tu thượng dược, giúp hắn hòa tán dược lực, chung quy hắn mang Diệp Tu đi liệu thương đến này đã lâu, hàn độc trong người trầm tích quá sâu, thâm nhập phủ tạng, chỉ dựa vào chân khí đả thông kinh mạch thì không cách nào hoàn toàn trừ đi, chỉ sợ sẽ lưu lại họa hoạn nào đó.
Đoạn thời gian này người của Bá Khí Hùng Đồ ngoại trừ đem ít đồ ăn nước uống, cũng hiếm tới tới quấy rầy, trong cốc liền chỉ có Hàn Diệp hai người, ngày thì cùng phòng đêm thì cùng giường, nếu không tính mỗi ngày liệu thương hai canh giờ nóng lạnh giáp công, thống sở bất kham, những ngày tháng này trôi qua, hoàn toàn xưng được một tiếng tiêu dao tự tại.
Diệp Tu một lòng liệu thương không hỏi ngoại sự, Hàn Văn Thanh cũng không vì Bá Khí Hùng Đồ mang đồ tới ngẫu nhiên báo lên một lời hai tiếng phiền đến hắn.
Hai người đối với việc này, đều là rõ ràng trong lòng, thời gian tiêu dao không biết chiều nay chiều nào, chỉ hỏi ngươi ta, không hỏi cái khác, chỉ có lác đác vài ngày liệu thương trong cốc đếm được trên đầu ngón tay này.
Đợi đến khi xuất cốc, liền lại là khêu đèn nhìn gió, giáp sắt lạnh lùng*; dắt bảo kiếm vì quân mà chết**, Lâu Lan không phá mãi không về***.
*Vạn lý phó nhung cơ, quan sơn độ nhược phi.
Sóc khí truyền kim thác, hàn quang chiếu thiết y.
Tướng quân bách chiến tử, tráng sĩ thập niên quy.
(Mộc Lan thi – Nam Bắc triều Bắc triều dân ca)
**Hắc vân áp thành thành dục tồi, giáp quang hướng nhật kim lân khai.
Giác thanh mãn thiên thu sắc lý, tắc thượng yến chi ngưng dạ tử.
Bán quyển hồng kỳ lâm Dịch thủy, sương trọng cổ hàn thanh bất khởi.
Báo quân hoàng kim đài thượng ý, đề huề ngọc long vi quân tử!
(Nhạn môn thái thú hành – Lý Hạ)
*** Hoàng sa bách chiến xuyên kim giáp, bất phá Lâu Lan chung bất hoàn.
(Tòng quân hành thất thủ chi đệ tứ thủ – Vương Xương Linh)
Bất quá một ngày nọ Diệp Tu theo lệ xuống ao liệu thương, Hàn Văn Thanh bên này thu nhận đồ ăn nước uống Bá Khí Hùng Đồ ngoại môn tử đệ đưa tới, cùng tình báo Trương Tân Kiệt truyền về, bên trong có kẹp một thứ.
Lần này vẫn như cũ là Lâm Kính Ngôn sai người đưa qua, nói tin tức của Trương Giai Lạc, liên minh nội bộ có người cùng quan ngoại cấu kết. Đúng lúc Hàn Diệp hai người chính đang ở quan ngoại, nếu như sau khi liệu thương vẫn còn dư lực, thỉnh thay mặt dò xét một.
Nhìn miếng giấy trong tay, Bá Đồ Chủ soái nhất thời vô ngôn.
Nhìn nhìn trời, phát hiện giờ Diệp Tu liệu thương xong cũng không còn xa, hắn chặn ống trúc lên miếng giấy để trên bàn, cầm lấy áo sạch khăn vải đi về phía sơn động.
Sau khi vào động, thấy nghiêm sương bên ao so với hôm qua xa hơn một chút, ngay trên mặt nước cũng có cánh hoa ngưng tụ, sóng nước dập dờn, mơ hồ có thể nhìn thấy băng vụn.
Biết rõ đây là hàn độc Diệp Tu trong cơ thể khu xuất, nhưng vẫn có chút ẩn ẩn đau lòng, Hàn Văn Thanh đi tới bóng người đang bị dây leo che khuất kia.
Ven đường đi, phát hiện băng sương trên đất càng lúc càng dày, mỗi bước giẫm lên liền là một vết chân rõ rệt, đến gần áo càng ngưng tụ thành băng, băng vụn trong nước cũng càng đến gần càng thêm chi chít, cánh hoa khô héo, màu cũng u ám.
Người bị thương kia còn ngồi xếp bằng trong nước, hai mắt khép lại, môi mơ hồ xanh tím, da thịt trắng bệch gần như trong suốt, một dải tóc lẫn vào một tầng trắng, ngay cả trên lông mi cũng mang theo mấy hạt sương.
Nghe thấy tiếng bước chân Hàn Văn Thanh, hắn chậm chạp thu công, mở lớn mắt hướng Hàn Văn Thanh lộ ra một nụ cười nhợt nhạt, một hạt băng châu trên mi rơi xuống đan lên khóe mắt, khiến da thịt thoáng hồng, sau đó nhanh chóng hóa thành một giọt nước, xuôi theo gò má chảy xuống, rơi nhập vào ao.
Nhưng hắn ngay cả mình khí lực tự mình bò ra ngoài cũng không có.
Vươn tay đem người ôm ra, Hàn Văn Thanh ôm hắn vào lòng đem tới chỗ ấm, thay hắn lau nước trên người lại giúp hắn trùm y vật, hắn khẽ nói lại tin tức Lâm Kính Ngôn truyền đến, nói đến cuối còn hỏi một câu.
“Gia Thế…”
Diệp Tu tựa trong ngực hắn, hữu khí vô lực cười một tiếng.
“Lão Hàn ngươi biết không? Gia Thế danh tự này… Là ta đặt.”
“Gia giả, thiện dã, mỹ dã. Gia Thế giả, hạnh phúc chi thế, cát tường chi thế dã.”
“Quan nội lần này có người cùng quan ngoại cấu kết, nhược không phải, thì cũng thôi. Nhược quả thật…”
Hắn không nói tiếp, chỉ lại kề mặt vào trong ngực Hàn Văn Thanh, hắn nắm chặt trường y của người nọ.
*Lấy gì làm tên
Kiều Nhất Phàm trở lại, đã là lúc lên đèn.
Hắn cùng Bánh Bao một tổ quay về, về tới nơi thì mệt muốn chết, một câu cũng không muốn nói.
Mấy ngày trước quan nội rơi một trận tuyết, quan thành thì không, nhưng đường đi về quan nội bị trận tuyết này lấp mất, khiến xe ngựa của thương nhân đưa thịt và lương thực cho Hưng Hân không qua được, sau đó Bánh Bao liền nổi giận.
Đối với vấn đề này, Trần Quả đã khuyên hắn vô số lần, nói tỷ như ninh giò heo dùng rượu Thiệu Hưng xác thật có thể khiến mùi vị ngon hơn, bất quá rượu Thiệu Hưng này cũng không phải không có không được đi, dùng rượu Tức Mặc lâu năm, mùi vị không phải cũng giống hệt?
Đại trù đồng học khinh thường nhìn về.
“Lão bản nương ngươi đây là nói lời gì? Không có nguyên liệu thích hợp liền nấu cơm, vậy đồ ăn phải khóc mù rồi được chứ! Đồ ăn phối không đúng cho dù bị ăn cũng không cách nào cam tâm tình nguyện bị nhai, ngay cả một chút tâm nguyện sau cùng của nó cũng không thể hoàn thành ta còn làm cái gì đầu bếp! Càng khỏi nói đồ ăn như thế ăn vào cũng không thể đem tới cho thực khách hưởng thụ hoàn mỹ nhất, càng không thể hoàn thành sứ mệnh đầu thai làm thức ăn của mình, oán khí lớn như vậy ngươi bảo chúng nó làm sao siêu sinh nhập luân hồi a? Chúng nó có chết cũng không thể giải thoát —— lão bản nương ngươi đừng tưởng rằng đây là ta bịa đặt, ta tuy ít đọc sách, nhưng cũng biết, đây chính là cổ nhân nói qua!”
Trần Quả một chưởng vỗ lên bàn.
“Cổ nhân nào nói qua?”
Bánh Bao tung người nhảy lên: “Tử đã từng nói a, thực bất yếm tinh quái bất yếm tế. Thực ý nhi ế ngư nỗi nhi nhục bại bất thực. Xú ác bất thực. Thất nhẫm bất thực. Bất thì bất thực, cát bất chính bất thực. Bất đắc kỳ tương bất thực ——”*
*Lương thực không chê tinh, loại thịt không chê tế. Biến chất không ăn; biến sắc không ăn, biến vị không ăn; nấu sai không ăn; không đúng giờ không ăn; cắt không đẹp không ăn; gia vị không tốt không ăn.
Trần Quả rầm một tiếng vỗ thêm một chưởng.
“Nhảy xuống cho ta! Còn nữa, nói tiếng người!”
Từ trên bàn tuột xuống, đại trù rụt người về sau.
“Ta chính là muốn nói, không ai đưa thức ăn đến, chúng ta có thể tự mình đi mua mà… Nguyên liệu nấu ăn không thể hoàn mỹ phối hợp là tuyệt đối bất trung, làm món nào phải lấy nguyên liệy đó, dùng hành không thể thả tỏi, muốn tiêu phải rời xa gừng, có cái gì lấy cái đó làm sao mà được, không đạt tới hoàn mỹ sẽ ——”
Trần Quả lần thứ ba vỗ bàn.
Lần này Bánh Bao thành thành thật thật ngậm miệng mà đứng, Trần Quả đập bàn xong liền đem tay rủ xuống dưới đáy bàn, tay áo rơi lên che lại bàn tay kia.
Người thì thùy mắt ngưng mi, biểu tình phi thường không dễ nhìn.
Bánh Bao lập tức càng thành thật hơn —— chung quy tuy rằng hắn biết làm người nên “Theo lý mà luận”, nhưng càng rõ một đạo lý khác, đó chính là, tuyệt đối không nên, khi phụ nữ hài tử.
Đặc biệt là nữ hài tử quản tiền, cùng với nữ hài tử rất biết đánh.
… Càng khỏi nói nữ hài tử vừa quản tiền còn biết đánh.
Mãi nửa ngày sau, Trần Quả cuối cùng mở miệng, nàng nói rất chậm, tay vẫn giấu ở bên trong tay áo.
“Hôm nay trễ rồi, ngươi muốn mua thức ăn, ngày mai đi. Hậu viện có xe, tự mà kéo, tiền đi ta chi. Một mình không đủ, tìm ai đi cùng ngươi đều được. Ta đau đầu, ngươi đừng nói chuyện với ta.”
Nói xong nàng xoay người liền hướng đi về phía lầu trên, Bánh Bao vô cùng phấn khởi hướng bóng lưng nàng vẫy tay: “Lão bản nương, ta liền biết ngươi là người tốt! Người chân thành a!”
Trần Quả suýt nữa một cước giẫm hụt từ trên thang lầu lăn xuống.
Ấn ấn huyệt Thái dương nén nén tâm tình, Hưng Hân lão bản nương vung tay về phòng.
Ngày hôm sau coi như nghe thấy Bánh Bao rời giường kéo xe, cũng làm như không nghe thấy, rụt cổ trên giường, Trần Quả lấy chăn che kín đầu.
Trong điếm đã sớm biết tính khí Bánh Bao, các vị khác rất hoàn mỹ trên làm dưới theo, bọn họ cùng Trần Quả giống hệt, nằm trên giường của mình co lại thành một đoàn, dùng chăn che đầu ——
Cũng chỉ có một người mới tới điếm chưa được bao lâu, phần lớn thời gian đều chỉ chăm sóc Diệp Tu, căn bản không cách nào cùng Bánh Bao tiếp xúc qua… Kiều Nhất Phàm như thường ngày rời giường rất sớm.
Nhìn thấy Bánh Bao bận trước bận sau, liền đi tới giúp đỡ, biết được Bánh Bao muốn đi mua hàng nhưng chỉ có một mình, hắn càng chủ động đề xuất muốn bồi Bánh Bao cùng đi.
… Chưa chờ tới xuất thành, hắn đã hối hận rồi.
Cuối cùng lúc mua đủ đồ quay về, càng là hai mắt vô thần cước bộ lơ lửng, đường thẳng cũng đi không nổi.
Thấy hắn va thẳng vào khung cửa, Trần Quả quả thật đau lòng tột đỉnh, đỡ đứa bé kia vào sân ấn hắn ngồi xuống ghế, nàng rót chén nước cho hắn trước, lúc này mới chỉ huy nhân thủ dỡ hàng.
Kiều Nhất Phàm thì ngồi liệt trên ghế, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, hắn hai tay bưng chung nước, run rẩy đưa lên gần miệng, nhưng tay nhũn căn bản không nhấc lên nổi, liền cúi người xuống nỗ lực vươn dài cổ, thiếu niên dự định đường cong cứu quốc.
Vụng trộm đến tìm hắn hỏi chuyện, Đường Nhu lập tức không nhìn nổi nữa.
Đỡ Kiều Nhất Phàm ngồi thẳng dậy, nữ hài tiếp lấy nước, nàng cẩn thận bưng chung kề sát miệng thiếu niên.
Cử động này nháo đến hài tử kia gương mặt nháy mắt đỏ như váy của Đường Nhu, nhưng vẫn đưa miệng qua hớp từng chút nước. Hắn từ từ uống, Đường Nhu cũng từ từ nghiêng chung, động tác không nhanh không chậm, đến khi Kiều Nhất Phàm ngừng để nuốt xuống, mới cầm thẳng chung nước lại, nhìn thấy hắn nuốt hết ngụm nước cuối cùng, lắc lắc đầu để chung lên một bên trên bàn.
Nàng lấy khăn tay ra giúp thiếu niên lau khóe miệng.
Lần này tiểu Kiều đồng học gương mặt trực tiếp biến thành sợi đai lưng của Hàn Văn Thanh.
Giả vờ không thấy màu bánh nướng trên mặt hắn, Đường Nhu thiếp sát vào bên tai hắn, nàng thanh âm ép xuống rất thấp, trước khi nói còn liếc qua Trần Quả đang đứng trên bệ giếng trong viện, xác định nàng không chú ý bên này, sau đó mới nhẹ giọng: “Nhất Phàm ta hỏi ngươi một việc, ngươi có phải là, xuất thân từ quân ngũ?
Nhìn thấy sắc mặt thiếu niên lại áp một câu, “Đừng gạt ta a, hai ta trước đây đối luyện không ít, ta nhận ra được vài chiêu thức của ngươi, đó không phải là người trong giang hồ có thể học, đều là sa trường chém giết mới sẽ dùng được. Hơn nữa ngày đó ta cùng Bánh Bao nhặt Diệp tiên sinh quay về, vị đại phu ngươi thỉnh đến chữa bệnh cho Diệp tiên sinh, ta còn nhớ, vị đại phu đó nói qua với An lang trung, hắn nói hắn gọi Phương Sĩ Khiêm. Đương thời ta không nghĩ nhiều, hiện tại quay đầu suy xét một phen, dường như Vi Thảo đương nhiệm Chưởng môn có một vị sư huynh, chính là gọi danh tự này?”
“Hắn quy ẩn đã lâu, không tùy tiện ra tay, coi như có người câu thông được quan hệ với Trung Thảo Đường cũng không mời nổi hắn, trừ phi là liên quan tới Vi Thảo nội môn, còn phải cùng Vương chưởng môn liên quan cực thân cận mới được, cho nên, Nhất Phàm, ngươi…”
Thiếu niên chôn đầu sâu xuống dưới, thủ chưởng còn chưa lớn hết nắm lấy vạt áo bông trước ngực, mạch máu trên mu bàn tay từng đường bạo nổi.
“Đường tỷ tỷ…” Hắn hít sâu, “Đường tỷ tỷ đã đoán tới, vậy Nhất Phàm cũng không giấu diếm. Nhất Phàm xác thực từng là Vi Thảo môn hạ, chỉ là, vào ngày ta đến Hưng Hân đó, đã bị trục xuất môn trung.”
Lời này nói ra, Đường Nhu cả kinh, nàng vội vàng nhận lỗi, nhưng thiếu niên kia ngắt lời.
Ngẩng đầu nhìn về phía thiếu nữ bên cạnh, thiếu niên môi dưới hiện lên một vệt trắng rất sâu, ưu thương trong ánh mắt tàng rất khá: “Đường tỷ tỷ không cần nói việc ngày đó nữa, những việc này ta chưa bao giờ cùng người nói qua, tỷ tỷ tự nhiên là không biết. Bất quá tỷ tỷ hẳn đã sớm phát hiện ta là người trong binh nghiệp, nhưng vẫn giúp ta che giấu chưa nói với người ngoài, hôm nay đột nhiên điểm ra, nghĩ tất nhiên là lúc Nhất Phàm cùng Bánh Bao ca ra ngoài mua thức ăn, trong điếm phát sinh chuyện gì đó?”
Đường Nhu nhanh chóng điều chỉnh thần sắc.
“Phải. Ban ngày hôm nay, muội muội Diệp tiên sinh tìm tới đây.”
Đơn giản kể qua chuyện trước đó, còn chú trọng lặp lại lời giải thích Tô Mộc Tranh cùng Sở Vân Tú nói cho nàng và Trần Quả nghe, nàng hỏi ra vấn đề đã quấy nhiễu trong lòng từ lúc bàn ngày.
“Diệp tiên sinh —— Diệp Tu hắn, đến cùng, có phải là, Gia Thế Diệp Thu?”
Nàng hỏi, lại chăm chú nhìn biến hóa trên thần sắc Kiều Nhất Phàm, muốn từ trên mặt hắn nhìn ra một chút manh mối, nàng cảm thấy cho dù Diệp Tu, không, Diệp Thu yêu cầu hắn che giấu một hai, bị mãnh nhiên hỏi toạc như vậy cũng sẽ có một chút dấu vết ——
Nhưng nàng nhìn thấy, là, cũng chỉ là, kinh ngạc.
Tràn đầy kinh ngạc, không có nửa điểm che đậy, cũng không có nửa điểm biến hóa, hắn nghe thấy nàng nói câu đó liền trợn to hai mắt đầy vẻ không thể, sững sờ lắc đầu, lắc nửa ngày mới phản ứng được cử động của mình biết bao đần độn, liền khụ hai tiếng, gò má như cũ ửng đỏ.
Nhìn Đường Nhu, Kiều Nhất Phàm thanh âm khó hiểu đến cơ hồ muốn ngưng tụ thành giọt: “Đường tỷ tỷ làm sao lại cảm thấy Diệp tiền bối là Gia Thế vị Thế soái kia? Diệp tiên sinh rõ ràng là người Bá Đồ a!”
Lần này kẻ sửng sốt trong nháy mắt biến thành Đường Nhu.
“Hắn… Bá Đồ?!”
Cao giọng khó tin hỏi một câu, lại nhanh chóng đè thấp, nhìn qua Trần Quả xác định nàng đích thực không chú ý tới, Đường Nhu nghiêng người về phía trước, “Hắn làm sao có thể là Bá Đồ!”
Kiều Nhất Phàm như cũ khó hiểu đầy mặt, chân mày cũng nhíu: “Nhưng hắn chính là người Bá Đồ a, lúc hắn đến đây, yêu đái trên người có đồ văn là Bá Đồ Chủ soái thân dụng, hình dạng Đại Mạc Cô Yên, vị An lang trung kia liệu thương cho hắn sau đó vội vã rời đi, trên hòm y dược có ám ký Bá Đồ, hắn rời đi mấy ngày sau lại đến một vị Trương tiên sinh, nếu ta không nhận lầm người, đó hẳn là Trương Tân Kiệt tiền bối, lúc ta còn ở… Ta còn ở… Môn nội, đã từng ở rất xa trông thấy, mà ngày Trương Tân Kiệt tiền bối đến, vừa khớp chính là từ đây đến Bá Đồ, sau đó từ Bá Đồ quay lại một chuyến đi về.”
Thấy trên mặt Đường Nhu vẫn tồn tại hoài nghi, thiếu niên nuốt ngụm nước bọt, hắn nói ra chứng cứ mang tính quyết định trong lòng.
“Hơn nữa, Đường tỷ tỷ, ngươi còn nhớ vị đã tiếp Diệp tiên sinh đi… Hàn… Hàn đại gia… Không?”
Vừa khéo đã từng nghe qua từ chỗ phụ thân một ít truyền văn —— tỷ như Bá Đồ Chủ soái tướng mạo mười phần không thể nhìn thẳng —— Đường Nhu lập tức ngốc rồi.
“… Ta một mực cho rằng hắn bất quá chỉ là nhiều năm tác chiến, khả năng để lại sẹo gì đó trên mặt, mới có thể dừng tiểu nhi khóc đêm cũng có thể khiến tiểu nhi khóc đêm… Quả thật trăm nghe không bằng một thấy, mắt thấy là thật… Bất quá những gì đã nghe hình như cũng không quá sai.” Nàng ngốc ngốc nói.
Dù là tình huống không đúng, tiểu Kiều cũng suýt nữa phụt cười ra tiếng.
Rốt cục vẫn khắc chế được, bèn nói cho hết: “Đường tỷ tỷ đã biết về liên minh nhiều như vậy, ắt hẳn cũng phải biết Gia Thế cùng Bá Đồ là nổi danh không hợp, cho nên Bá Đồ Chủ soái làm sao có thể giúp Gia Thế Thế soái liệu thương.”
Đường Nhu liền gật đầu, nàng đã hoàn toàn hết hy vọng, triệt để tiếp nhận giả thiết về vị văn thư Quân Cơ Xử gia tài vạn quán kia.
Ngẫm nghĩ lại bắt đầu hiếu kỳ: “Bất quá Gia Thế cùng Bá Đồ không phải chiến hữu kề vai chiến đấu sao? Vì sao lại không hợp nhau?”
—— loại chuyện này, coi như nhà nàng có bối cảnh hơn nữa, cũng nghe không tới bát quái trong quân.
Kiều Nhất Phàm ấp a ấp úng, khuôn mặt nhỏ tuấn tú lại nhiễm lên một vạt đỏ, sau cũng vẫn nói.
“Ta… Lúc còn ở môn nội… Nghe Phương sư bá… Không, Phương tiền bối, ta nghe hắn một lần nào đó ngẫu nhiên kể, nói là đương sơ Thần Chi Lĩnh Vực lệ hội, Kim trưởng lão hỏi Quyền Hoàng tiền bối, Bá Đồ đến tột cùng là ý tứ gì, kết quả Đấu Thần tiền bối chen vào, hắn nói “Lòng ôm bá nghiệp, đồ mưu dần dần*”, lúc đó Quyền Hoàng tiền bối không vui cho lắm, Đấu Thần tiền bối nói, đồ mưu dần dần mới là chính đạo, quan thành xây trong một ngày không xong, Man tử quét trong một ngày không hết, Hàn tiền bối muốn người Di tộc an cư lạc nghiệp, tâm nguyện này quá tốt, nhưng rõ ràng là ngày một ngày hai không làm được, cho nên chỉ đành đồ mưu dần dần.”
*Tâm tồn bá nghiệp, từ từ đồ chi
Lời này nói ra có lý, Đường Nhu nghe gật đầu liên tục, nàng khen một câu: “Nói vậy rất đúng a.”
Kiều Nhất Phàm cười khổ: “Quyền Hoàng tiền bối ban đầu cũng là nghĩ vậym thế nhưng Đấu Thần tiền bối sau khi Quyền Hoàng tiền bối gật đầu lại thêm vào một câu, theo ý tứ của Phương tiền bối, hẳn chính là một câu này gây họa.”
Cô nương kia vô cùng khó hiểu chớp chớp mắt: “Thêm vào cái gì có thể chọc đến cả hai nhà thù ghét nhau a? ‘Cửu hạn gặp mưa rào, một giọt; tha hương ngộ cố tri, chủ nợ’?”
Kiều Nhất Phàm ho hai tiếng, hắn bắt chước theo Phương Sĩ Khiêm lúc đó học Đấu Thần giọng điệu: “Nói tóm lại đó a, chính là, xây tường cao, tích lương rộng, a ~ thong thả xưng vương’*.”
*Cao trúc tường, nghiễm tích lương, hoãn xưng vương: Chu Thăng nhận xét về chiến lược xưng vương của Chu Nguyên Chương. Ở đây họ Diệp ý nói Bá Đồ mưu đồ chậm rãi lật đổ chế độ.
Đường Nhu một điểm khen ngợi vừa mới nổi lên, nháy mắt yên tiêu vân tán, nàng ấn trán: “Hàn Văn Thanh không tại chỗ đánh chết hắn sao?”
Kiều Nhất Phàm lắc đầu, hắn cảm thấy Diệp Thu đã sống đến hiện tại, vậy tất nhiên là không hề bị đánh chết tại chỗ, mà cô nương kia thấy hắn lắc đầu liền thở dài, nàng cũng lắc lắc đầu: “Khó trách Bá Đồ cùng Gia Thế cừu lớn như vậy.”
Còn định nói thêm gì đó, đã nghe Trần Quả cao giọng hô: “Hai ngươi lén lén lút lút làm gì đây? Qua ăn cơm!”
Liền đáp một tiếng, kéo Kiều Nhất Phàm đi, khẽ hỏi một câu: “Vậy, Gia Thế, lại là ý tứ gì?”
Diệp Tu ngồi xếp bằng trong ao, nước sâu đến lấp ngang xương sườn hắn.
Hắn hiện tại đang ở sâu trong một cái sơn động nào đó của Rừng Rậm Băng Sương, lúc ban đầu Hàn Văn Thanh dẫn hắn tới nơi này, hắn thổ tào không ít lão Hàn đây có phải là định lấy độc công độc, đến khi vào trong thung lũng, qua mấy rẽ ngoặt, chui mấy hang động, sau đó mới phát hiện sâu trong thung lũng này còn có động thiên khác —— Rừng Rậm Băng Sương quanh năm phiêu tuyết, cư nhiên có một vùng sơn cốc như thế, phương thảo thê thê, bốn mùa xanh xanh, có mấy toà nhà gỗ lẫn lộn giữa cỏ, nhà trước nhà sau đều nở đầy hoa dại.
Mà ngẩng đầu nhìn lên, hắn có thể nhìn thấy đỉnh núi chót vót trên cùng, tuyết trắng xóa che phủ, phảng phất như nhân gian bạch đầu.
Trong sơn cốc này lại có một sơn động, vách sơn động khắp nơi dây leo vươn cao đổ thấp, phía dưới là vài miệng suối, qua năm tháng đã xối mòn thành ao nước, liếc mắt đều là nóng cháy như lửa.
Lúc mới đầu còn kinh ngạc, chỗ này bí ẩn như vậy, Bá Đồ làm sao phát hiện, Hàn Văn Thanh chỉ nhàn nhạt: “Đây là nơi khi ta niên thiếu luyện công. Mấy ao nước suối kia, chỗ nóng nhất nhiệt độ như sôi —— ta một thân khí tức như hỏa, chính là ở đây luyện thành.”
Nói xong lấy đồ trong bọc ra, hắn đẩy cửa nhà gỗ.
“Về sau ta đến Bá Đồ đương binh, nơi này cũng báo lên, định để trong môn luyện ra được vài người như ta, coi như không thể bằng, nước suối này đối với rèn luyện cân cốt, ngưng tụ chân khí, cũng là có nhiều chỗ tốt. Chẳng qua ngươi cũng biết, hai ta mới nhập ngũ mấy năm đó, bị quan ngoại đánh cho bao nhiêu thảm, con đường đi đến nơi này càng bị Man tử sờ sờ phong bế, làm thế nào cũng không qua được. Cuối cùng bọn mình thông đường, nhưng Bá Đồ ở quan nội đã tìm được nơi có công hiệu không kém, tuy nói là không bằng chỗ này, nhưng cũng không cần bỏ ra nhiều lần tới lui như ở đây, chỗ này liền phong tồn, cũng chính là người Bá Khí Hùng Đồ có lúc vào Rừng Rậm Băng Sương săn bắt, sẽ tới nơi này sưởi ấm nghỉ chân. Cho nên một mực giữ gìn.”
Diệp Tu không nghe hắn nói.
Chỉ là lấy túi lưới đựng một quả trứng gà, hắn tẩm vào trong nước.
Một thoáng sau nhấc lên, Diệp Tu xoay tròn túi, vỗ lên vách đá.
Bộp một tiếng giòn vang.
Mà vỡ ra là vàng là trắng, một điểm nước cũng không có.
Đổ trứng gà ra khỏi túi, gảy đầu ngón tay lột ra từng khối từng khối vỏ trứng vỡ vụn phía ngoài, Diệp Tu một bên nhét lòng trắng trứng vào miệng, hắn dùng một ánh mắt rất kỳ quái liếc qua người đã từng niên thiếu ở đây luyện công.
Hàn Văn Thanh ôm ngực mị mắt.
“Có lời liền phóng.”
Vừa ném xong lòng đỏ trứng vào miệng, đang mút đầu ngón tay, vị kia liền không có ý tốt nở nụ cười.
“Ta nói lão Hàn, ngươi ở đây luyện công, bị luộc chín hết mấy lần a?”
Đầu mày khó khống chế giật giật, Hàn Văn Thanh đi tới chụp lấy Diệp Tu trực tiếp ném vào trong ao —— bất quá lúc ném vẫn dùng lực vừa khéo, lại chọn chỗ nước sâu, không có sơ xuất gì sẽ khiến hắn té ra bệnh.
Nhưng rất lâu không thấy Diệp Tu trồi lên.
Nhất thời lo lắng, hắn bước tới muốn tìm người kia, mới vừa cúi người xuống bên ao, một bàn tay mãnh nhiên từ dưới đáy một tầng dây leo trong nước chui ra, nắm lấy mắt cá chân Hàn Văn Thanh.
Sau đó dùng lực lôi xuống.
… Một nén nhang sau, Diệp Tu rụt cổ trên giường trong nhà gỗ nhỏ, quấn chăn tiếng có tiếng không hò hét, Hàn Văn Thanh ngồi bên cạnh hắn sầm mặt lau tóc cho hắn, trên người chỉ mặc một kiện trung y.
Bất quá từ hôm đó, hai vị danh túc này cũng không tiếp tục chơi trò ấu trĩ du hí kia nữa, Hàn Văn Thanh phụ trách đồ dùng sinh hoạt một ngày ba bữa, Diệp Tu an vị ở chỗ cạn trong ao suối bị Hàn Văn Thanh ném vào vận công liệu thương —— những ao này quả thật có nơi nóng đến luộc được trứng gà, bất quá cũng có nơi nhiệt độ chính hảo, có thể ngâm nóng chân, liền tỷ như chỗ Diệp Tu lúc này xếp bằng ngồi.
Hắn liền cứ thế ngâm mình, vận tâm pháp thận trọng tu phục thể nội kinh mạch bị thương nặng, dẫn nhiệt lực của ao nước nhập thể, khu trừ hàn ý, mỗi ngày sớm tối mỗi lần một canh giờ.
Cũng không phải hắn không muốn ngâm thêm lâu hơn, sớm đem chút hàn độc kia loại trừ sạch sẽ, chỉ là hàn độc trong cơ thể hắn trầm tích quá sâu, mỗi ngày một canh giờ đã khiến nhiệt độ nước suối rơi xuống đến chạm tay mát lạnh, nham địa bên bờ cũng mơ hồ ngưng một tầng sương trắng, phải qua bốn năm tiếng sau mới có thể ấm trở lại.
Cho nên chỉ vào thần tuất hai canh giờ mới ngâm nước vận công liệu thương, thời gian còn lại hắn hoặc là đọc sách hoặc là ngủ, hoặc cùng Hàn Văn Thanh đánh cờ, lại hoặc hai người môi thương lưỡi kiếm tranh luận một phen những trận từng đánh qua trong quá khứ cùng những trận tương lai sẽ đánh, có một vài lúc, Diệp Tu cũng sẽ tìm trong những thứ người kia đi săn về một chút vật liệu, cất vào bọc đồ chính mình từ quan nội mang đến, hắn giữ gìn, dùng để tu lý Thiên Cơ Tán.
Cách vài ngày Hàn Văn Thanh cũng sẽ cùng xuống nước, đương sơ Phương Sĩ Khiêm có nói qua, hàn độc trong cơ thể Diệp Tu muốn hoàn toàn loại trừ, phải có người tu tập chân khí thuộc tính viêm nhiệt giúp hắn thôi cung quá huyết, hắn hiện tại đang làm vậy.
Chẳng qua Diệp Tu lúc đầu mất máu quá nhiều, thể nhược khí hư không chịu đựng được, nên cách vài ngày mới làm một lần.
Mỗi ngày vào đêm, sau khi một canh giờ ngâm mình kết thúc, hắn lấy dược cao đặc biệt thỉnh Vi Thảo hai vị đương gia điều phối, thay Diệp Tu thượng dược, giúp hắn hòa tán dược lực, chung quy hắn mang Diệp Tu đi liệu thương đến này đã lâu, hàn độc trong người trầm tích quá sâu, thâm nhập phủ tạng, chỉ dựa vào chân khí đả thông kinh mạch thì không cách nào hoàn toàn trừ đi, chỉ sợ sẽ lưu lại họa hoạn nào đó.
Đoạn thời gian này người của Bá Khí Hùng Đồ ngoại trừ đem ít đồ ăn nước uống, cũng hiếm tới tới quấy rầy, trong cốc liền chỉ có Hàn Diệp hai người, ngày thì cùng phòng đêm thì cùng giường, nếu không tính mỗi ngày liệu thương hai canh giờ nóng lạnh giáp công, thống sở bất kham, những ngày tháng này trôi qua, hoàn toàn xưng được một tiếng tiêu dao tự tại.
Diệp Tu một lòng liệu thương không hỏi ngoại sự, Hàn Văn Thanh cũng không vì Bá Khí Hùng Đồ mang đồ tới ngẫu nhiên báo lên một lời hai tiếng phiền đến hắn.
Hai người đối với việc này, đều là rõ ràng trong lòng, thời gian tiêu dao không biết chiều nay chiều nào, chỉ hỏi ngươi ta, không hỏi cái khác, chỉ có lác đác vài ngày liệu thương trong cốc đếm được trên đầu ngón tay này.
Đợi đến khi xuất cốc, liền lại là khêu đèn nhìn gió, giáp sắt lạnh lùng*; dắt bảo kiếm vì quân mà chết**, Lâu Lan không phá mãi không về***.
*Vạn lý phó nhung cơ, quan sơn độ nhược phi.
Sóc khí truyền kim thác, hàn quang chiếu thiết y.
Tướng quân bách chiến tử, tráng sĩ thập niên quy.
(Mộc Lan thi – Nam Bắc triều Bắc triều dân ca)
**Hắc vân áp thành thành dục tồi, giáp quang hướng nhật kim lân khai.
Giác thanh mãn thiên thu sắc lý, tắc thượng yến chi ngưng dạ tử.
Bán quyển hồng kỳ lâm Dịch thủy, sương trọng cổ hàn thanh bất khởi.
Báo quân hoàng kim đài thượng ý, đề huề ngọc long vi quân tử!
(Nhạn môn thái thú hành – Lý Hạ)
*** Hoàng sa bách chiến xuyên kim giáp, bất phá Lâu Lan chung bất hoàn.
(Tòng quân hành thất thủ chi đệ tứ thủ – Vương Xương Linh)
Bất quá một ngày nọ Diệp Tu theo lệ xuống ao liệu thương, Hàn Văn Thanh bên này thu nhận đồ ăn nước uống Bá Khí Hùng Đồ ngoại môn tử đệ đưa tới, cùng tình báo Trương Tân Kiệt truyền về, bên trong có kẹp một thứ.
Lần này vẫn như cũ là Lâm Kính Ngôn sai người đưa qua, nói tin tức của Trương Giai Lạc, liên minh nội bộ có người cùng quan ngoại cấu kết. Đúng lúc Hàn Diệp hai người chính đang ở quan ngoại, nếu như sau khi liệu thương vẫn còn dư lực, thỉnh thay mặt dò xét một.
Nhìn miếng giấy trong tay, Bá Đồ Chủ soái nhất thời vô ngôn.
Nhìn nhìn trời, phát hiện giờ Diệp Tu liệu thương xong cũng không còn xa, hắn chặn ống trúc lên miếng giấy để trên bàn, cầm lấy áo sạch khăn vải đi về phía sơn động.
Sau khi vào động, thấy nghiêm sương bên ao so với hôm qua xa hơn một chút, ngay trên mặt nước cũng có cánh hoa ngưng tụ, sóng nước dập dờn, mơ hồ có thể nhìn thấy băng vụn.
Biết rõ đây là hàn độc Diệp Tu trong cơ thể khu xuất, nhưng vẫn có chút ẩn ẩn đau lòng, Hàn Văn Thanh đi tới bóng người đang bị dây leo che khuất kia.
Ven đường đi, phát hiện băng sương trên đất càng lúc càng dày, mỗi bước giẫm lên liền là một vết chân rõ rệt, đến gần áo càng ngưng tụ thành băng, băng vụn trong nước cũng càng đến gần càng thêm chi chít, cánh hoa khô héo, màu cũng u ám.
Người bị thương kia còn ngồi xếp bằng trong nước, hai mắt khép lại, môi mơ hồ xanh tím, da thịt trắng bệch gần như trong suốt, một dải tóc lẫn vào một tầng trắng, ngay cả trên lông mi cũng mang theo mấy hạt sương.
Nghe thấy tiếng bước chân Hàn Văn Thanh, hắn chậm chạp thu công, mở lớn mắt hướng Hàn Văn Thanh lộ ra một nụ cười nhợt nhạt, một hạt băng châu trên mi rơi xuống đan lên khóe mắt, khiến da thịt thoáng hồng, sau đó nhanh chóng hóa thành một giọt nước, xuôi theo gò má chảy xuống, rơi nhập vào ao.
Nhưng hắn ngay cả mình khí lực tự mình bò ra ngoài cũng không có.
Vươn tay đem người ôm ra, Hàn Văn Thanh ôm hắn vào lòng đem tới chỗ ấm, thay hắn lau nước trên người lại giúp hắn trùm y vật, hắn khẽ nói lại tin tức Lâm Kính Ngôn truyền đến, nói đến cuối còn hỏi một câu.
“Gia Thế…”
Diệp Tu tựa trong ngực hắn, hữu khí vô lực cười một tiếng.
“Lão Hàn ngươi biết không? Gia Thế danh tự này… Là ta đặt.”
“Gia giả, thiện dã, mỹ dã. Gia Thế giả, hạnh phúc chi thế, cát tường chi thế dã.”
“Quan nội lần này có người cùng quan ngoại cấu kết, nhược không phải, thì cũng thôi. Nhược quả thật…”
Hắn không nói tiếp, chỉ lại kề mặt vào trong ngực Hàn Văn Thanh, hắn nắm chặt trường y của người nọ.