- Bình luận
- 8,454
- Số lượt thích
- 19,166
- Team
- Bách Hoa
- Fan não tàn của
- Nhìn hình
Chương 52: Đào yêu*
*Đào yêu (Kinh Thi): Một khúc tán ca, thuộc cổ thi, chúc mừng cô nương nhỏ xuất giá.
Lúc Hoàng Thiếu Thiên rốt cục tỉnh lại, chỉ cảm thấy cả đầu đều không phải là của mình.
Ai bảo hắn hôm qua rượu mạnh uống quá nhiều, lại phơi gió lạnh quá lâu, cuối cùng còn quỳ ở nơi gió lùa dữ dội khóc một trận. Cho nên hiện tại đầu đau muốn nứt… Đó quá thật cũng chỉ có thể nói là, đáng đời.
Hơn nữa không chỉ là đầu, hắn dạ dày cũng đang làm phản, nhất thời khó chịu đến cả hai mắt đều không muốn mở, chỉ chậm rì rì đem thân thể cuộn thành một quả trứng, nhưng không buông bỏ bàn tay mà mình đang nắm chặt.
Bàn tay kia khô ráo, lại còn ấm áp.
Một tay ấn bụng, tay còn lại cầm tay người kia càng dùng thêm chút khí lực, Hoàng Thiếu Thiên hít một hơi lạnh lẩm bẩm, hai mắt vẫn không mở: “Mẹ nó đầu của tiểu gia… Bụng nữa… Khó chịu chết lão tử rồi… Mẹ nó ngày mai ta liền đi Gia Thế đem một bang khốn kiếp kia toàn bộ đánh một trận đi, đặc biệt là tên Lưu Hạo kia, cái thứ gì a hắn, thật lấy bản thân mình làm mâm thức ăn sao?”
Chỉ là nói tới đây bỗng trở nên trầm mặc, hắn thật lâu sau mới mở miệng trở lại.
“… Sư huynh, ta đêm qua nằm mộng, ta mộng thấy… Ngụy lão đại… Hắn quay về. Ngươi nói ta có phải là quá ngu rồi, mới có thể mộng thành như vậy?”
Thanh âm rất nhẹ nói xong, thanh niên đem gò má thiếp vào bàn tay mình đang cầm kia, vừa cọ một chút liền phát giác không đúng.
“… Chưởng môn, tay của ngươi từ khi nào nhám đến vậy…”
Lẩm bẩm, Hoàng Thiếu Thiên từ từ mở lớn mắt, đập vào mi mắt chính là một bàn tay lớn, da dẻ đen đúa, đốt ngón thô to nổi bật, móng tay rộng mà bẹt, đầu ngón tay ráp mà phẳng, mu bàn tay đầy da nứt, lòng bàn tay toàn vết chai, nhìn thế nào cũng không phải là bàn tay được dưỡng đến tinh xảo tế mịn của Dụ Văn Châu mà hắn đã quen nhìn.
Cánh tay nối liền với bàn tay kia được trùm dưới một lớp vải bố y thường, áo bông thô mộc, cũng không phải là loại vật liệu tơ tằm mà sư huynh hắn đã quen mặc.
Liền lờ đờ mắt say mông lung xuôi theo cái tay kia nhìn qua, một đường nhìn tới một cái mặt già râu ria nào đó.
Hắn trợn to mắt.
Bị hắn nắm tay chết sống không buông, suốt nửa đêm cũng không ngủ nổi một giấc, Ngụy Sâm tự nhiên rất không tốt tính, nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng… Thanh niên trước mặt hắn đã giơ lên bàn tay còn lại, hung ác tát chính mình một cái, thanh âm lanh lảnh vang dội đến có điểm dọa người.
Mới đây còn buồn ngủ đến mắt mở không nổi, Lam Vũ sơ Chưởng môn nhân hai mắt lập tức trợn lên so với đồ đệ mình còn lớn hơn.
Mà Hoàng Thiếu Thiên tự tát một tát xong, cũng rốt cục tỉnh táo lại, hít một hơi lạnh vuốt lên gò má đau buốt, hắn mở miệng, trong thanh âm mang theo chút tiếng nước: “Ngụy… Lão đại… Ngươi thật sự quay về rồi, ta, ta, ta…”
Miệng vừa nói, vành mắt đã là đỏ, người càng muốn nhào tới, Ngụy Sâm sợ đến hết hồn, hắn vội vã giơ tay lên: “Ngừng! Ngừng lại! Ngươi mà khóc nữa ta cũng không còn y thường để thay —— quần của ta còn đang phơi ở bên ngoài!”
Đồ đệ hắn liền khịt khịt mũi, nhưng không biết nói cái gì cho phải, chỉ nhìn sư phụ mình, hắn toét miệng cười ngốc không thôi.
Đầu cũng dần dần nhớ ra chuyện đêm qua, nhớ ra chính mình thế nào một đường quỳ bò tới ôm đùi lão Ngụy, khóc đến một bãi nước mắt một bãi nước mũi, còn cọ hết lên quần bông của hắn, khóc khóc một hồi lại bắt đầu nôn ói, sau đó bị sư huynh cùng sư phụ mỗi người một bên nhắc vào phòng xếp lên giường, chết sống cầm tay lão Ngụy không buông, cuối cùng trong tiếng nói chuyện khe khẽ của hai người thân cận nhất của hắn kể lại bao nhiêu chuyện cũ về sau, trầm trầm ngủ mất.
Hắn đột nhiên cảm thấy mình có chút… Không mặt mũi gặp người.
Cửa phòng đúng lúc đó nhẹ nhàng vang lên, có người ở cửa hỏi nhỏ: “Sư phụ, Thiếu Thiên đã tỉnh chưa?”
Là Chưởng môn sư huynh của hắn.
Lại nghĩ tới bản thân mình hôm qua lúc đi ra từ tửu lâu đã nổi nóng trút giận thế nào, Hoàng Thiếu Thiên nhất thời thật không biết nên làm sao đối mặt hắn. Khẽ buông tay Ngụy Sâm, hắn cuộn chăn che qua đầu, chui vào trong giường giả ngủ.
Ngụy Sâm liền nhắm ngay mông đạp hắn một cước, phẫn nộ cướp chăn với đồ đệ.
… Là lão đầu nhi bị Hoàng Thiếu Thiên khóc đến ướt quần, chỉ đành cởi ra đưa Dụ Văn Châu đem đi xử lý, một đêm này toàn bộ nhờ vào chăn che kín mới không đông lạnh. Hiện tại hàng kia đem chăn đệm cứ thế cuốn chặt, hắn hai cái chân lông trần trùng trục, tự nhiên lộ hết ra ngoài.
Trường diện này quả thật hài hước vô cùng, vậy mà Dụ Văn Châu vẫn nhịn được không cười, chỉ đi tới đem quần bông nâng lên trước mặt Ngụy Sâm, hắn thanh âm vẫn không lớn: “Sư phụ, quần của ngài.”
Ngụy Sâm lập tức liền nhận lấy, đạp chân vào ống quần, Dụ Chưởng môn lại tới vỗ vỗ gia hỏa nắm chăn che đầu úp mặt xuống giường kia.
“Thiếu Thiên, không còn sớm, rời giường ăn cơm.”
Chờ đến một nhà ba người từ trong phòng đi ra, nhìn thấy chính là một cái bàn gỗ tử đàn chính giữa gian ngoài đã bày lên một bàn đồ ăn, bốn cái bát bốn đôi đũa, Lô Hãn Văn đang lấy khăn lót tay, hắn bưng một cái nồi đất hai tai từ cửa đi vào.
Nhìn thấy Ngụy Sâm thì chớp chớp mắt, đem nồi đất để lên bàn, hài tử kia hướng tự gia sư tổ cười hì hì quỳ xuống.
Nháy mắt thêm mấy cái, thiếu niên thanh âm giòn như củ cải nước, hắn nói hắn hôm qua nói lời quả thật khó nghe, nhưng đó cũng chỉ vì hắn biết Hoàng Thiếu Thiên nhớ Ngụy Sâm đến bao nhiêu, cho nên mới không dám bỏ qua một chút khả năng nho nhỏ này… Còn vì sao phải dùng cách đó, là bởi vì nếu Ngụy Sâm biết chiêu này sai, đương nhiên Ngụy Sâm cùng Lam Vũ hai vị có quan hệ với nhau, thế nhưng hắn đến quan thành hiển nhiên không phải chỉ mới ngày một ngày hai, mà không hề nghĩ tới đi một chuyến Lam Vũ… Hắn sợ hảo ngôn mà mời, không mời nổi tôn đại thần này.
Cho nên mới cố ý đem lời nói thành khó nghe, dùng ngôn ngữ coi thường khích lão đầu nhi.
Sở dĩ dắt người đến tư trạch của Dụ Văn Châu mà không phải trực tiếp đi Lam Vũ bản bộ, cũng là một đạo lý đó.
Nói đến cuối, đoan đoan chính chính dập đầu một cái, tiểu quỷ ngẩng lên, một gương mặt tội nghiệp hề hề: “A ông, ngài đại nhân đại lượng, liền tha thứ Hãn Văn đi?”
Ngụy Sâm làm sao mà nỡ tức giận hắn thật.
Bước tới đỡ tiểu quỷ dậy, lão Ngụy một tay luồn vào vạt áo, sờ soạng nửa ngày, cuối cùng từ trong y phục lấy ra được một tấm kính hộ tâm, trên thân kính còn mang nhiệt độ của người hắn, nhét vào trong tay Lô Hãn Văn.
“Quà kiến diện.”
Hắn nói.
Hoàng Thiếu Thiên cùng Dụ Văn Châu đồng loạt kêu lên.
Tiểu quỷ kia tự nhiên không biết hộ tâm kính này xuất xứ lai lịch ra sao, nhưng hai người bọn họ tám năm trước đã theo lão Ngụy, vẫn nhận ra được.
Đó là một phần khôi giáp ban đầu của Ngụy Sâm, vật liệu dùng để làm ra đều là tốt nhất, tốt đến Hoàng Thiếu Thiên phải theo Ngụy Sâm ăn rau xanh đậu hũ hết nửa năm, cho dù hiện tại chuẩn mực của liên minh đã cao hơn rồi, vật liệu kia vẫn có thể khiến đương gia các nhà muốn chế tạo cũng phải hảo hảo suy xét một phen mấy tháng sắp tới làm sao mà sống.
Liền cứ thế đem ra làm quà gặp mặt cho đồ tôn, có phải quá quý giá rồi?
Lão Ngụy mới không quản hai người bọn hắn nghĩ thế nào.
Phải biết đương sơ hắn rơi xuống sông, được người dùng lưới vớt lên, sau đó nằm trên giường hết trọn nửa năm, vật quý trọng bên người cơ hồ đều bán sạch đổi thành dược phí y phí, chỉ còn giữ lại một tấm hộ tâm kính này, coi như cái để tưởng niệm.
Chỉ là hôm nay, hắn công phu đã phế đến gần như không còn có thể ra được chiến trường nữa, vật này lưu lại vô dụng, chi bằng cho đứa nhỏ này.
Lời này nói ra, Hoàng Thiếu Thiên lập tức phùng miệng nén khí, Dụ Văn Châu thì thở dài, liếc nhìn Lô Hãn Văn.
“Sư phụ đã nói vậy, Hãn Văn ngươi nhận đi —— bất quá, những lời vừa rồi không phải là chính ngươi nghĩ ra đi? Ai kêu ngươi nói đó?”
Đang phủi đất trên đầu gối, tiểu quỷ ho khan một tiếng.
“Không bỏ qua một khả năng nho nhỏ nào, câu này là Hoàng thiếu thường xuyên treo ngoài miệng, hắn nói mãi, ta cũng nhớ kỹ. Còn cái khác… Ừ, là Hiên thúc dạy ta.” Nói xong ngẩng lên, hắn tỏ vẻ đáng thương, “Chưởng môn, Hãn Văn đối a ông xuất ngôn bất kính, Hãn Văn đã biết sai rồi. Ngài liền nể tình Hãn Văn đánh loạn mà trúng, tha cho Hãn Văn lần này đi, Hãn Văn đương thời không biết a ông chính là a ông a…”
Nghe hắn nói, Hoàng Thiếu Thiên liền đi tới vẹo má hắn, khoát tay: “Được rồi, không có gì rồi, ăn cơm ——”
Dụ Văn Châu lại ở sau lưng hắn nhàn nhạt bồi thêm một câu: “Thiếu Thiên cũng đã nói vậy, thôi thì bỏ qua cho ngươi lần này. “Đệ Tử Quy” hai mươi lần, ngày mai nộp cho ta.”
Lô Hãn Văn gương mặt lập tức sụp đổ.
Bên kia Chưởng môn nhà hắn đã đem Ngụy Sâm nhường tới thượng tọa, hắn lấy bát ra mở nồi đất, dùng nắp nồi phiết phiết hơi nước trên đó.
Một nồi này thịt dê viên ngâm canh cay, Dụ Văn Châu bưng bát dùng muôi khuấy nhẹ, khuấy đến đậu vàng, tỏi xanh, mộc nhĩ đen như mực, thịt viên trắng như phấn, sợi miến trong suốt, cải dầu xanh biếc, dầu cay đỏ tươi đều theo muôi trộn đều, hắn lúc này mới tìm chỗ nhiều thịt viên, đơm một bát đầy cho tự gia sư phụ.
Còn mở hộp gia vị đẩy lên trước mặt Ngụy Sâm, Dụ Văn Châu cung cung kính kính: “Sư phụ, thỉnh dùng.”
Ngụy Sâm nhận lấy bát, rắc chút tiêu ớt vào đó, hắn cúi đầu uống một ngụm canh.
Vừa rồi hắn cũng nhìn thấy mấy món ăn khác trên bàn, là huyết dê tỏi ớt, nấm Khẩu Bắc trụng hồ đào giòn, gà hồ lô, cá con kho sữa, thịt khô xào, một bên bánh bao Bạch Cát có vằn để trong khay trúc, thứ nào cũng là món ăn nổi tiếng của Thiểm Cảnh.
Là tiểu tử nhà hắn biết rõ hắn ở quan ngoại quá lâu, quá lâu chưa từng ăn qua thức ăn quê hương, cho nên đặc biệt chuẩn bị cho hắn.
Liền có tư có vị nhấp một hớp canh nữa, Ngụy Sâm đào lên một viên thịt ném vào miệng nhai, hắn thấy Dụ Văn Châu mở ra một cái nồi đất khác mà Lô Hãn Văn bưng vào, lấy thêm một cái bát sứ trắng, từ trong nồi múc ra quá nửa bát cháo nấm tẻ ninh bằng canh gà, đặt tới trước mặt Hoàng Thiếu Thiên.
“Ngươi hôm qua uống rượu không ít, thức ăn thì không hề ăn, uống chút cháo giữ bụng.”
Vừa nói, hắn vừa gắp miếng giò cho Lô Hãn Văn, lại từ trong nồi múc ra miếng cá, lựa hết xương, cho vào trong bát tự gia sư đệ.
Thấy vậy Ngụy Sâm liền mắc cười: “Sao vậy? Thiếu Thiên ngươi vẫn không biết ăn cá?”
Đồ đệ hắn đầy mặt không cao hứng, liếc ngang tự gia lão tử, hắn tiếp tục vùi đầu húp cháo, ngược lại Lô Hãn Văn trả lời Ngụy Sâm, nói đến hưng trí bừng bừng: “Phải a, Hoàng thiếu ngoại trừ ăn cá cơm mới không mắc xương, còn ăn cá nào khác cũng sẽ bị xương cá mắc cổ, cá chạch cũng không xong!”
Ngụy Sâm ha ha cười lớn, hắn hào hứng kể với Lô Hãn Văn hắc lịch sử ngày trước của Hoàng Thiếu Thiên, nghe đến tiểu quỷ lúc thì hô to gọi nhỏ, lúc thì vỗ bàn cười vang, cười đến cơ hồ hụt hơi.
Dụ Văn Châu ngược lại không chen lời, bất quá hắn vẫn luôn cười mà không nói, hiển nhiên là ở một bên thành thật mà nghe —— liền khiến Hoàng Thiếu Thiên càng thêm sầu não.
Mà đầu đau vì say rượu vẫn chưa trôi đi, dạ dày cũng cồn cào khó chịu, thêm vào nói mấy chuyện kia lại chính là tự gia lão tử chẳng dễ mà mới tìm về, thoại lao nổi danh kia phẫn nộ ngậm miệng, hắn chỉ đành tự coi mình là người chết.
Chuyện làm hắn càng sầu não hơn, còn phải đợi đến ăn xong.
Là Ngụy Sâm xỉa răng lau miệng xong, hắn vỗ vỗ bụng ợ một tiếng, nói mình không nán lại lâu nữa, hắn muốn đi.
Đang giúp Dụ Văn Châu thu dọn bát đũa, Hoàng Thiếu Thiên ngẩn người.
“Đi? Ngươi đi đâu?” Hắn kinh ngạc hỏi, hỏi ra rồi mới đột nhiên hiểu ra, nếu không phải còn nhớ chén bát trong tay là bộ mà Dụ Văn Châu thích nhất kia, suýt nữa đã đập xuống đất.
Sắc mặt cũng sầm đến nặn ra nước được.
“Ngươi còn muốn đi Luân Hồi giữ cửa thành? Ta không cho!”
Ngụy Sâm liền ho sù sụ: “Ta không nói ta muốn về Luân Hồi a… Ta đi Hưng Hân trước, đồ còn ở đó a. Sau đó thì tới đâu tính tới đó?”
Hoàng Thiếu Thiên mới không nghe vào trò này.
Đặt bát trong tay vào chậu, hắn mấy bước xông lên, chụp lấy vai Ngụy Sâm, lực tay rất lớn: “Ta chẳng dễ mới tìm được ngươi về, ngươi không hảo hảo ở nhà, lại muốn đi chỗ khác làm cái gì?!”
Bên kia Dụ Văn Châu cũng không đồng ý: “Sư phụ, Thiếu Thiên nói có lý, ngài chẳng dễ mà quay về, lúc này mới ngủ một đêm ăn một bữa cơm liền muốn đi, dù ở đâu cũng không có cách nói đó. Lại nói nơi này chỉ là tư trạch của ta, cùng Lam Vũ một điểm quan hệ cũng không có, ngài tốt xấu cũng phải trở về xem xem? Chung quy ngài một đi liền đi mất tám năm, rốt cục về rồi, thế mà ngay cả cửa nhà cũng không vào, truyền ra ngoài để ngoại nhân biết được, ta cùng Thiếu Thiên cũng sẽ bị người đâm đến xương sống. Hơn nữa ngài năm đó ngộ hiểm, trên thân chắc chắn còn có chút bệnh ẩn lưu lại. Thương này còn chưa tìm Vi Thảo Phương sư huynh xem qua đâu, cứ thế mà đi sao có thể được.”
Ngụy Sâm sờ sờ mũi, hắng giọng một tiếng, lúc nói câu từ cân nhắc đến vô cùng thận trọng: “Xem bệnh gì đó, đi Hưng Hân cũng xem được. Ta nhất thời nửa hội cũng sẽ không rời khỏi quan thành, hai ngươi kêu Đại Phương qua đó là được. Còn Lam Vũ… Lam Vũ ta liền, không về thôi. Nếu Thế Kính rảnh rỗi, kêu hắn qua chơi đi, ta tìm hắn uống rượu.”
Hắn không nói tới những lo ngại ẩn ưu của mình.
Nhưng nhi tử hắn vẫn lập tức hiểu được, càng là triệt để nổi giận: “Ngươi có cái gì phải lo chứ, ngươi làm sao mà không về! Ngươi liền thoải thoải mái mái mà về ở, ta xem ai dám nói gì bậy bạ! Về công ngươi là sư phụ của ta cùng Chưởng môn, về tư ngươi là cha ta!”
Lời này nói ra Ngụy Sâm liếc mắt nhìn qua phía Dụ Văn Châu, thanh niên bị liếc nhìn kia bước tới, hắn đứng bên cạnh Hoàng Thiếu Thiên: “Đồ đệ hiếu kính sư phụ, nhi tử nuôi cha, đều là thiên kinh địa nghĩa, nghe lời trưởng bối càng là lý ở đương nhiên, sư phụ, ngài liền theo bọn ta trở về đi thôi.”
Ngụy Sâm không đáp lời.
Hắn chỉ thoáng ngẩng đầu, cẩn thận mà nhìn hai hài tử trước mặt, tám năm trước hai đứa chúng nó đều thấp hơn hắn không ít, hiện tại cũng đều đã cao hơn hắn rồi.
Lại thấy Lô Hãn Văn rụt rè kéo tay áo hắn.
“A ông, a ông tới nhà ở đi mà.” Hắn nhỏ giọng nói.
Ngụy Sâm cười lên.
Giơ tay sờ sờ đầu tiểu Lô, hắn véo mặt tiểu quỷ: “Nhãi con ngoan, sư phụ ngươi đâu có nói không cho ngươi đi Hưng Hân chơi.”
Nói một câu đó, hắn khép cổ áo Hoàng Thiếu Thiên, lại vỗ vỗ vai Dụ Văn Châu, từ trong vỉ trên bàn cầm lên hai cái bánh bao Bạch Cát, dùng giấy dầu bọc lại, lão hàng nhấc chân thong thả ung dung bước ra ngoài, đầu cũng không quay ném về mấy câu: “Được rồi, hai ngươi có phần tâm này là được. Còn nữa, Thiếu Thiên a, Hãn Văn ngươi vẫn chưa chính thức thu hạ đi? Tranh thủ bái sư, đem danh phận sư đồ định ra, đứa nhỏ ngoan đến vậy, cũng không thể để cho người khác tha đi mất.”
Kiếm Thánh liền rút chân, hắn định đuổi theo lôi sư phụ mình về, lão binh kia lại như thể sau lưng mọc ra hai mắt, duỗi tay chỉ chỉ về phía hắn, trong thanh âm nhiều thêm một phần hung ác.
“Hoàng Thiếu Thiên ta cho ngươi biết, ngươi còn muốn coi ta là cha ngươi, ngươi liền đứng đó không nhúc nhích cho ta. Dụ Văn Châu ngươi cũng vậy, ngươi muốn coi ta là sư phụ ngươi, ngươi liền kéo Thiếu Thiên lại cho ta. Hai ngươi rảnh rỗi đến thăm ta ta không phản đối, mua thuốc cho ta, thỉnh đại phu hiếu kính ta đó cũng là nên làm. Còn về cái khác, nhân lúc còn sớm mà thu hồi đi. Ta già rồi, chút chuyện kia, không muốn can thiệp.”
Lại vung vung tay, hắn lời lẽ có chút tiếu ý.
“Nhớ kêu Thế Kính mang một bình rượu Phượng Tường đến, rượu kia ta thế nhưng hảo vài năm không có uống rồi…”
Hắn liền cứ thế mà đi.
… Việc này trực tiếp khiến Hoàng Thiếu Thiên tâm tình triệt để mất khống chế, buổi chiều theo lệ đi Lam Vũ diễn võ trường dạy đệ tử không hề thu lực tay, hắn lần nữa càn quét diễn võ trường, từ ngoại môn đánh tới nội môn, từ Lam Khê Các đánh tới Lam Vũ bản bộ, đem toàn bộ tử đệ quân sĩ tới luyện tập đánh cho nằm rạp.
Lúc về tới tiểu lâu của Dụ Văn Châu, trên mặt treo một đạo vết máu không dài, là lúc dùng kiếm gỗ tỷ thí cùng người dùng sức quá mạnh làm gãy binh khí, bay sát qua má.
Dọa đến sư huynh hắn nhảy dựng, liền điểm đèn vặn mặt hắn trên dưới nhìn hết nửa ngày, xác định sẽ không lưu lại sẹo mới thả ra.
Nhưng không có cách nào khuyên được hắn.
Hắn cũng biết Hoàng Thiếu Thiên tâm khí bất thuận, cũng rõ ràng vì sao bất thuận, còn biết hắn tâm khí này, nhất thời bán hội, sợ là không thuận nổi.
Liền mặc cho hắn ở trong phòng hùng hùng hổ hổ đi tới đi lui như kéo lừa, thỉnh thoảng ừ a hử đáp lời mấy câu, để cho Hoàng Thiếu Thiên thoải mái phát tiết.
Phát tiết này liền phát đến nửa đêm, hai người nằm thẳng trên giường rồi thanh niên kia miệng vẫn còn oán thán, oán thán đến Dụ Văn Châu sắp ngủ rồi, sư đệ hắn vẫn cứ một điểm buồn ngủ cũng không có.
Bèn nhắm mắt ừ ừ à à, lúc sắp trầm nhập mộng đẹp, ván giường bên cạnh lắc lư một trận, đột nhiên nhẹ hẳn.
Sau đó soạt một tiếng, là Hoàng Thiếu Thiên vạch diêm, tiếp theo trong phòng liền sáng lên, ánh sáng đâm đến Lam Vũ Chưởng môn suýt nữa muốn chảy nước mắt.
Dùng tay chặn mắt, vị kia bị người ầm ĩ suốt nửa đêm, ngơ ngơ ngác ngác: “Thiếu Thiên ngươi làm gì đó…”
Hắn quả thật tỉnh không nổi.
Thấy hắn như vậy, sư đệ hắn cũng biết mình đã nhiễu đến một trận thanh mộng của người, liền cầm chụp đèn chụp xuống, động tác mặc y phục thế nhưng không hề ngừng lại: “Ta ồn đến ngươi a? Không việc gì, ngươi ngủ tiếp, ta đi một chuyến Luân Hồi đem kẻ câm họ Chu kia đánh một trận, mẹ bức, khá lắm hắn, để cha ta làm trông cửa cho hắn! Hắn có bản lĩnh! Không đem hắn đánh thành đầu heo ta đem tên viết ngược lại!”
Lam Vũ Đại đương gia vẫn nhắm mắt, nửa mê nửa tỉnh gật đầu: “Ừ ngươi đi Luân Hồi đánh kẻ câm… Khi nào mới về a…”
Hắn vẫn chưa phản ứng được mình nghe thấy rốt cục là cái gì.
Bên kia Hoàng Thiếu Thiên đã mặc xong quần ngoài, chân trần tìm hài khắp nơi, nhìn thấy tự gia sư huynh cứ thế đức hạnh, liền trở về giúp Dụ Văn Châu đắp chăn lên lại: “Ta đại khái năm ba bữa sẽ về đi, ngươi hảo hảo ngủ, mấy ngày này ta không ở Lam Vũ ngươi kêu Cảnh Hi Trịnh Hiên chuyển tới bồi ngươi, Vu Phong cũng được.” Nói tới đây hỏa khí lại bốc lên, hắn từ dưới gối lôi ra vớ chân, “Ta còn không đem kẻ câm kia đánh đến mẹ hắn cũng nhận không ra!”
Vị kia liền rụt người vào chăn, vẫn chưa tỉnh hẳn: “Vậy được, ngươi đánh xong kẻ câm thì về sớm một chút, trên đường cẩn thận chút… Gần đây không…” Đầu óc nhũn như cháo sữa của hắn đột nhiên nối lại một sợi.
Chút ý ngủ ý mệt vẫn luôn triền miên trên mí mắt cùng đầu óc của Dụ Văn Châu, trong nháy mắt toàn bộ biến mất đến vô ảnh vô tung.
Sư đệ hắn mới sửa chăn cho tự gia sư huynh xong, đang định thu tay về tiếp tục mặc y phục, ai đó trời sinh tuyệt mạch lại nhanh như chớp từ trong chăn duỗi ra một bàn tay, hắn níu chặt ống tay áo hắn, hai mắt mở lớn: “Ngươi nói lại với ta lần nữa, ngươi muốn đi Luân Hồi làm gì? Ngươi tìm tiểu Chu làm cái gì?!”
Hoàn toàn không ngờ bản thân có thể bị đánh lén bởi một gia hỏa nửa điểm công phu không biết, còn đánh lén trúng, Kiếm Thánh ra sức giãy dụa, chỉ là hắn tránh cách nào cũng không tránh thoát, liền hổn hển thở: “Chưởng môn ngươi buông tay, ta chính là đi Luân Hồi đem kẻ câm kia đánh một trận, ta đi nhanh về nhanh, Chưởng môn ngươi đừng níu ta ——”
Dụ Văn Châu sao dám thả hắn ra.
Càng ra sức níu lấy ống tay áo Hoàng Thiếu Thiên, hắn từ trong chăn ngồi dậy, liều mạng níu về thanh niên còn chưa mặc ngoại y tử tế: “Thiếu Thiên ngươi tỉnh táo chút, cái này liên can gì đến tiểu Chu!”
Hắn cứ thế níu, sư đệ hắn liền dốc sức giãy dụa, một bên giãy dụa một bên giơ chân đòi đi: “Hắn để cha ta trông cửa cho hắn! Hắn để người sáng lập Lam Vũ ta làm trông cửa cho Luân Hồi hắn! Chưởng môn ngươi nói đi, đây là công khai tát mặt a! Ta không đi đánh hắn một trận, người ngoài nhìn Lam Vũ ta thành cái gì!”
“Hắn cũng không biết đó là sư phụ ——” Vươn tay ôm chặt eo của gia hỏa đã hoàn toàn không nói lý kia, Dụ Văn Châu rút xuống ngoại y Hoàng Thiếu Thiên vốn chưa mặc xong còn bị một trận lôi kéo này làm trượt tới đầu mình, hắn nỗ lực giải thích, mà thanh niên kia liền một bên níu áo lại một bên duỗi dài tay đi với Băng Vũ, giọng hắn so Dụ Văn Châu càng lớn: “Ta mặc kệ!”
Hắn gào lên, lời còn chưa dứt đã bị tự gia sư huynh đem cả người kéo vào trong ngực, hô hấp kề sát bên tai, giọng nói rất nhuyễn.
“Thiếu Thiên.”
Hắn khẽ gọi hắn.
Một tiếng đó phảng phất khiến Hoàng Thiếu Thiên tiết đi một chút khí, hắn an phận trong cánh tay Dụ Văn Châu không tiếp tục giãy gào nữa, nhưng vẫn xoay mặt về phía tự gia sư huynh nhìn không tới, phùng mang đến rất to.
Sư huynh hắn lại gọi hắn một tiếng, hắn nắm chặt tay hắn khe khẽ lắc lắc: “Thiếu Thiên.”
Thanh niên kia rất lâu sau đó mới hừ hừ một tiếng trong mũi.
Sư huynh hắn liền biết chuyện này căn bản không còn vấn đề nữa, liền lắc lắc vai hắn, giảm âm thanh xuống ba độ: “Được rồi, về ngủ đi? Trời khuya rồi, lạnh lắm a.”
Sư đệ hắn lại hừ hừ tiếng nữa, vẫn không nhúc nhích.
Dụ Văn Châu liền từ trong chăn bước ra, hắn giúp thanh niên cởi ngoại y ngoại khố, gia hỏa kia tuy nháo hết nửa buổi tối, lúc hắn cứ thế loay hoay, ngược lại cũng áo cởi thì giơ tay, quần tụt thì nhấc chân, khi Dụ Văn Châu đi thổi đèn hắn an vị trên cạnh giường nhất động bất động, chờ cho sư huynh hắn thổi đèn quay về cũng vẫn cứ thế mà ngồi đó.
Thở dài, kẻ làm sư huynh đem người ấn xuống giường, lại nhấc hai chân hắn lên giường, vốn nghĩ hôm nay mình cứ vậy mà ngủ phía ngoài đi, vừa định đẩy Hoàng Thiếu Thiên vào giường trong, thanh niên kia bỗng bò lên, nằm ra ngoài.
Cử động này khiến sư huynh hắn không cách nào yên tâm.
“Thiếu Thiên…?” Hắn nhẹ giọng hỏi, mà Hoàng Thiếu Thiên hồi đáp đến cứng rắn: “Ngủ.”
Dụ Văn Châu lặng lẽ sờ sờ mũi.
Nhưng cũng không dám chọc đến hắn nữa, liền lần mò một trận đem lò sưởi tìm về nhét vào trong chăn —— cứ thế ầm ĩ một hồi, ổ chăn vốn nóng hầm hập lúc này đã là lạnh lẽo.
Gấp gấp góc chăn, đang định đắp lên cho người kia, bỗng bị người đẩy vai, lật ngã trên giường. Tiếp đó một thân thể ấm áp cưỡi lên, nặng nề ngồi trên hông hắn, đầu liền đặt lên vai hắn.
Hoàng Thiếu Thiên cái gì cũng không nói.
Chỉ là dùng trán đội vai Dụ Văn Châu, lại liều mạng hít mũi, hắn kiềm nén chút thanh âm nào đó, sau cùng liền dứt khoát đem đầu ủi vào ngực Dụ Văn Châu, một đôi tay gắt gao ôm lấy eo của tự gia sư huynh.
Dụ Văn Châu cũng không nói gì, hắn đưa tay đem người kéo vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ đôi vai run rẩy của người trên thân, trên ngực áo có từng giọt từng giọt nước loang ra, độ nóng đó khiến ngực hắn phát đau.
Nhưng vẫn không nói một lời, hắn biết lúc này nói cái gì cũng là dư thừa, chỉ từng trận vỗ về lưng hắn tóc hắn, hắn mặc cho tự gia sư đệ trầm mặc, mà lúc thanh niên kia muốn từ trên người mình bò xuống thì lật người một cái.
Hắn đem Hoàng Thiếu Thiên đặt ở dưới thân.
Nâng lên mặt hắn, Dụ Văn Châu cúi đầu, đầu lưỡi lau qua khóe mắt Hoàng Thiếu Thiên.
“Thiếu Thiên.”
*Đào yêu (Kinh Thi): Một khúc tán ca, thuộc cổ thi, chúc mừng cô nương nhỏ xuất giá.
Lúc Hoàng Thiếu Thiên rốt cục tỉnh lại, chỉ cảm thấy cả đầu đều không phải là của mình.
Ai bảo hắn hôm qua rượu mạnh uống quá nhiều, lại phơi gió lạnh quá lâu, cuối cùng còn quỳ ở nơi gió lùa dữ dội khóc một trận. Cho nên hiện tại đầu đau muốn nứt… Đó quá thật cũng chỉ có thể nói là, đáng đời.
Hơn nữa không chỉ là đầu, hắn dạ dày cũng đang làm phản, nhất thời khó chịu đến cả hai mắt đều không muốn mở, chỉ chậm rì rì đem thân thể cuộn thành một quả trứng, nhưng không buông bỏ bàn tay mà mình đang nắm chặt.
Bàn tay kia khô ráo, lại còn ấm áp.
Một tay ấn bụng, tay còn lại cầm tay người kia càng dùng thêm chút khí lực, Hoàng Thiếu Thiên hít một hơi lạnh lẩm bẩm, hai mắt vẫn không mở: “Mẹ nó đầu của tiểu gia… Bụng nữa… Khó chịu chết lão tử rồi… Mẹ nó ngày mai ta liền đi Gia Thế đem một bang khốn kiếp kia toàn bộ đánh một trận đi, đặc biệt là tên Lưu Hạo kia, cái thứ gì a hắn, thật lấy bản thân mình làm mâm thức ăn sao?”
Chỉ là nói tới đây bỗng trở nên trầm mặc, hắn thật lâu sau mới mở miệng trở lại.
“… Sư huynh, ta đêm qua nằm mộng, ta mộng thấy… Ngụy lão đại… Hắn quay về. Ngươi nói ta có phải là quá ngu rồi, mới có thể mộng thành như vậy?”
Thanh âm rất nhẹ nói xong, thanh niên đem gò má thiếp vào bàn tay mình đang cầm kia, vừa cọ một chút liền phát giác không đúng.
“… Chưởng môn, tay của ngươi từ khi nào nhám đến vậy…”
Lẩm bẩm, Hoàng Thiếu Thiên từ từ mở lớn mắt, đập vào mi mắt chính là một bàn tay lớn, da dẻ đen đúa, đốt ngón thô to nổi bật, móng tay rộng mà bẹt, đầu ngón tay ráp mà phẳng, mu bàn tay đầy da nứt, lòng bàn tay toàn vết chai, nhìn thế nào cũng không phải là bàn tay được dưỡng đến tinh xảo tế mịn của Dụ Văn Châu mà hắn đã quen nhìn.
Cánh tay nối liền với bàn tay kia được trùm dưới một lớp vải bố y thường, áo bông thô mộc, cũng không phải là loại vật liệu tơ tằm mà sư huynh hắn đã quen mặc.
Liền lờ đờ mắt say mông lung xuôi theo cái tay kia nhìn qua, một đường nhìn tới một cái mặt già râu ria nào đó.
Hắn trợn to mắt.
Bị hắn nắm tay chết sống không buông, suốt nửa đêm cũng không ngủ nổi một giấc, Ngụy Sâm tự nhiên rất không tốt tính, nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng… Thanh niên trước mặt hắn đã giơ lên bàn tay còn lại, hung ác tát chính mình một cái, thanh âm lanh lảnh vang dội đến có điểm dọa người.
Mới đây còn buồn ngủ đến mắt mở không nổi, Lam Vũ sơ Chưởng môn nhân hai mắt lập tức trợn lên so với đồ đệ mình còn lớn hơn.
Mà Hoàng Thiếu Thiên tự tát một tát xong, cũng rốt cục tỉnh táo lại, hít một hơi lạnh vuốt lên gò má đau buốt, hắn mở miệng, trong thanh âm mang theo chút tiếng nước: “Ngụy… Lão đại… Ngươi thật sự quay về rồi, ta, ta, ta…”
Miệng vừa nói, vành mắt đã là đỏ, người càng muốn nhào tới, Ngụy Sâm sợ đến hết hồn, hắn vội vã giơ tay lên: “Ngừng! Ngừng lại! Ngươi mà khóc nữa ta cũng không còn y thường để thay —— quần của ta còn đang phơi ở bên ngoài!”
Đồ đệ hắn liền khịt khịt mũi, nhưng không biết nói cái gì cho phải, chỉ nhìn sư phụ mình, hắn toét miệng cười ngốc không thôi.
Đầu cũng dần dần nhớ ra chuyện đêm qua, nhớ ra chính mình thế nào một đường quỳ bò tới ôm đùi lão Ngụy, khóc đến một bãi nước mắt một bãi nước mũi, còn cọ hết lên quần bông của hắn, khóc khóc một hồi lại bắt đầu nôn ói, sau đó bị sư huynh cùng sư phụ mỗi người một bên nhắc vào phòng xếp lên giường, chết sống cầm tay lão Ngụy không buông, cuối cùng trong tiếng nói chuyện khe khẽ của hai người thân cận nhất của hắn kể lại bao nhiêu chuyện cũ về sau, trầm trầm ngủ mất.
Hắn đột nhiên cảm thấy mình có chút… Không mặt mũi gặp người.
Cửa phòng đúng lúc đó nhẹ nhàng vang lên, có người ở cửa hỏi nhỏ: “Sư phụ, Thiếu Thiên đã tỉnh chưa?”
Là Chưởng môn sư huynh của hắn.
Lại nghĩ tới bản thân mình hôm qua lúc đi ra từ tửu lâu đã nổi nóng trút giận thế nào, Hoàng Thiếu Thiên nhất thời thật không biết nên làm sao đối mặt hắn. Khẽ buông tay Ngụy Sâm, hắn cuộn chăn che qua đầu, chui vào trong giường giả ngủ.
Ngụy Sâm liền nhắm ngay mông đạp hắn một cước, phẫn nộ cướp chăn với đồ đệ.
… Là lão đầu nhi bị Hoàng Thiếu Thiên khóc đến ướt quần, chỉ đành cởi ra đưa Dụ Văn Châu đem đi xử lý, một đêm này toàn bộ nhờ vào chăn che kín mới không đông lạnh. Hiện tại hàng kia đem chăn đệm cứ thế cuốn chặt, hắn hai cái chân lông trần trùng trục, tự nhiên lộ hết ra ngoài.
Trường diện này quả thật hài hước vô cùng, vậy mà Dụ Văn Châu vẫn nhịn được không cười, chỉ đi tới đem quần bông nâng lên trước mặt Ngụy Sâm, hắn thanh âm vẫn không lớn: “Sư phụ, quần của ngài.”
Ngụy Sâm lập tức liền nhận lấy, đạp chân vào ống quần, Dụ Chưởng môn lại tới vỗ vỗ gia hỏa nắm chăn che đầu úp mặt xuống giường kia.
“Thiếu Thiên, không còn sớm, rời giường ăn cơm.”
Chờ đến một nhà ba người từ trong phòng đi ra, nhìn thấy chính là một cái bàn gỗ tử đàn chính giữa gian ngoài đã bày lên một bàn đồ ăn, bốn cái bát bốn đôi đũa, Lô Hãn Văn đang lấy khăn lót tay, hắn bưng một cái nồi đất hai tai từ cửa đi vào.
Nhìn thấy Ngụy Sâm thì chớp chớp mắt, đem nồi đất để lên bàn, hài tử kia hướng tự gia sư tổ cười hì hì quỳ xuống.
Nháy mắt thêm mấy cái, thiếu niên thanh âm giòn như củ cải nước, hắn nói hắn hôm qua nói lời quả thật khó nghe, nhưng đó cũng chỉ vì hắn biết Hoàng Thiếu Thiên nhớ Ngụy Sâm đến bao nhiêu, cho nên mới không dám bỏ qua một chút khả năng nho nhỏ này… Còn vì sao phải dùng cách đó, là bởi vì nếu Ngụy Sâm biết chiêu này sai, đương nhiên Ngụy Sâm cùng Lam Vũ hai vị có quan hệ với nhau, thế nhưng hắn đến quan thành hiển nhiên không phải chỉ mới ngày một ngày hai, mà không hề nghĩ tới đi một chuyến Lam Vũ… Hắn sợ hảo ngôn mà mời, không mời nổi tôn đại thần này.
Cho nên mới cố ý đem lời nói thành khó nghe, dùng ngôn ngữ coi thường khích lão đầu nhi.
Sở dĩ dắt người đến tư trạch của Dụ Văn Châu mà không phải trực tiếp đi Lam Vũ bản bộ, cũng là một đạo lý đó.
Nói đến cuối, đoan đoan chính chính dập đầu một cái, tiểu quỷ ngẩng lên, một gương mặt tội nghiệp hề hề: “A ông, ngài đại nhân đại lượng, liền tha thứ Hãn Văn đi?”
Ngụy Sâm làm sao mà nỡ tức giận hắn thật.
Bước tới đỡ tiểu quỷ dậy, lão Ngụy một tay luồn vào vạt áo, sờ soạng nửa ngày, cuối cùng từ trong y phục lấy ra được một tấm kính hộ tâm, trên thân kính còn mang nhiệt độ của người hắn, nhét vào trong tay Lô Hãn Văn.
“Quà kiến diện.”
Hắn nói.
Hoàng Thiếu Thiên cùng Dụ Văn Châu đồng loạt kêu lên.
Tiểu quỷ kia tự nhiên không biết hộ tâm kính này xuất xứ lai lịch ra sao, nhưng hai người bọn họ tám năm trước đã theo lão Ngụy, vẫn nhận ra được.
Đó là một phần khôi giáp ban đầu của Ngụy Sâm, vật liệu dùng để làm ra đều là tốt nhất, tốt đến Hoàng Thiếu Thiên phải theo Ngụy Sâm ăn rau xanh đậu hũ hết nửa năm, cho dù hiện tại chuẩn mực của liên minh đã cao hơn rồi, vật liệu kia vẫn có thể khiến đương gia các nhà muốn chế tạo cũng phải hảo hảo suy xét một phen mấy tháng sắp tới làm sao mà sống.
Liền cứ thế đem ra làm quà gặp mặt cho đồ tôn, có phải quá quý giá rồi?
Lão Ngụy mới không quản hai người bọn hắn nghĩ thế nào.
Phải biết đương sơ hắn rơi xuống sông, được người dùng lưới vớt lên, sau đó nằm trên giường hết trọn nửa năm, vật quý trọng bên người cơ hồ đều bán sạch đổi thành dược phí y phí, chỉ còn giữ lại một tấm hộ tâm kính này, coi như cái để tưởng niệm.
Chỉ là hôm nay, hắn công phu đã phế đến gần như không còn có thể ra được chiến trường nữa, vật này lưu lại vô dụng, chi bằng cho đứa nhỏ này.
Lời này nói ra, Hoàng Thiếu Thiên lập tức phùng miệng nén khí, Dụ Văn Châu thì thở dài, liếc nhìn Lô Hãn Văn.
“Sư phụ đã nói vậy, Hãn Văn ngươi nhận đi —— bất quá, những lời vừa rồi không phải là chính ngươi nghĩ ra đi? Ai kêu ngươi nói đó?”
Đang phủi đất trên đầu gối, tiểu quỷ ho khan một tiếng.
“Không bỏ qua một khả năng nho nhỏ nào, câu này là Hoàng thiếu thường xuyên treo ngoài miệng, hắn nói mãi, ta cũng nhớ kỹ. Còn cái khác… Ừ, là Hiên thúc dạy ta.” Nói xong ngẩng lên, hắn tỏ vẻ đáng thương, “Chưởng môn, Hãn Văn đối a ông xuất ngôn bất kính, Hãn Văn đã biết sai rồi. Ngài liền nể tình Hãn Văn đánh loạn mà trúng, tha cho Hãn Văn lần này đi, Hãn Văn đương thời không biết a ông chính là a ông a…”
Nghe hắn nói, Hoàng Thiếu Thiên liền đi tới vẹo má hắn, khoát tay: “Được rồi, không có gì rồi, ăn cơm ——”
Dụ Văn Châu lại ở sau lưng hắn nhàn nhạt bồi thêm một câu: “Thiếu Thiên cũng đã nói vậy, thôi thì bỏ qua cho ngươi lần này. “Đệ Tử Quy” hai mươi lần, ngày mai nộp cho ta.”
Lô Hãn Văn gương mặt lập tức sụp đổ.
Bên kia Chưởng môn nhà hắn đã đem Ngụy Sâm nhường tới thượng tọa, hắn lấy bát ra mở nồi đất, dùng nắp nồi phiết phiết hơi nước trên đó.
Một nồi này thịt dê viên ngâm canh cay, Dụ Văn Châu bưng bát dùng muôi khuấy nhẹ, khuấy đến đậu vàng, tỏi xanh, mộc nhĩ đen như mực, thịt viên trắng như phấn, sợi miến trong suốt, cải dầu xanh biếc, dầu cay đỏ tươi đều theo muôi trộn đều, hắn lúc này mới tìm chỗ nhiều thịt viên, đơm một bát đầy cho tự gia sư phụ.
Còn mở hộp gia vị đẩy lên trước mặt Ngụy Sâm, Dụ Văn Châu cung cung kính kính: “Sư phụ, thỉnh dùng.”
Ngụy Sâm nhận lấy bát, rắc chút tiêu ớt vào đó, hắn cúi đầu uống một ngụm canh.
Vừa rồi hắn cũng nhìn thấy mấy món ăn khác trên bàn, là huyết dê tỏi ớt, nấm Khẩu Bắc trụng hồ đào giòn, gà hồ lô, cá con kho sữa, thịt khô xào, một bên bánh bao Bạch Cát có vằn để trong khay trúc, thứ nào cũng là món ăn nổi tiếng của Thiểm Cảnh.
Là tiểu tử nhà hắn biết rõ hắn ở quan ngoại quá lâu, quá lâu chưa từng ăn qua thức ăn quê hương, cho nên đặc biệt chuẩn bị cho hắn.
Liền có tư có vị nhấp một hớp canh nữa, Ngụy Sâm đào lên một viên thịt ném vào miệng nhai, hắn thấy Dụ Văn Châu mở ra một cái nồi đất khác mà Lô Hãn Văn bưng vào, lấy thêm một cái bát sứ trắng, từ trong nồi múc ra quá nửa bát cháo nấm tẻ ninh bằng canh gà, đặt tới trước mặt Hoàng Thiếu Thiên.
“Ngươi hôm qua uống rượu không ít, thức ăn thì không hề ăn, uống chút cháo giữ bụng.”
Vừa nói, hắn vừa gắp miếng giò cho Lô Hãn Văn, lại từ trong nồi múc ra miếng cá, lựa hết xương, cho vào trong bát tự gia sư đệ.
Thấy vậy Ngụy Sâm liền mắc cười: “Sao vậy? Thiếu Thiên ngươi vẫn không biết ăn cá?”
Đồ đệ hắn đầy mặt không cao hứng, liếc ngang tự gia lão tử, hắn tiếp tục vùi đầu húp cháo, ngược lại Lô Hãn Văn trả lời Ngụy Sâm, nói đến hưng trí bừng bừng: “Phải a, Hoàng thiếu ngoại trừ ăn cá cơm mới không mắc xương, còn ăn cá nào khác cũng sẽ bị xương cá mắc cổ, cá chạch cũng không xong!”
Ngụy Sâm ha ha cười lớn, hắn hào hứng kể với Lô Hãn Văn hắc lịch sử ngày trước của Hoàng Thiếu Thiên, nghe đến tiểu quỷ lúc thì hô to gọi nhỏ, lúc thì vỗ bàn cười vang, cười đến cơ hồ hụt hơi.
Dụ Văn Châu ngược lại không chen lời, bất quá hắn vẫn luôn cười mà không nói, hiển nhiên là ở một bên thành thật mà nghe —— liền khiến Hoàng Thiếu Thiên càng thêm sầu não.
Mà đầu đau vì say rượu vẫn chưa trôi đi, dạ dày cũng cồn cào khó chịu, thêm vào nói mấy chuyện kia lại chính là tự gia lão tử chẳng dễ mà mới tìm về, thoại lao nổi danh kia phẫn nộ ngậm miệng, hắn chỉ đành tự coi mình là người chết.
Chuyện làm hắn càng sầu não hơn, còn phải đợi đến ăn xong.
Là Ngụy Sâm xỉa răng lau miệng xong, hắn vỗ vỗ bụng ợ một tiếng, nói mình không nán lại lâu nữa, hắn muốn đi.
Đang giúp Dụ Văn Châu thu dọn bát đũa, Hoàng Thiếu Thiên ngẩn người.
“Đi? Ngươi đi đâu?” Hắn kinh ngạc hỏi, hỏi ra rồi mới đột nhiên hiểu ra, nếu không phải còn nhớ chén bát trong tay là bộ mà Dụ Văn Châu thích nhất kia, suýt nữa đã đập xuống đất.
Sắc mặt cũng sầm đến nặn ra nước được.
“Ngươi còn muốn đi Luân Hồi giữ cửa thành? Ta không cho!”
Ngụy Sâm liền ho sù sụ: “Ta không nói ta muốn về Luân Hồi a… Ta đi Hưng Hân trước, đồ còn ở đó a. Sau đó thì tới đâu tính tới đó?”
Hoàng Thiếu Thiên mới không nghe vào trò này.
Đặt bát trong tay vào chậu, hắn mấy bước xông lên, chụp lấy vai Ngụy Sâm, lực tay rất lớn: “Ta chẳng dễ mới tìm được ngươi về, ngươi không hảo hảo ở nhà, lại muốn đi chỗ khác làm cái gì?!”
Bên kia Dụ Văn Châu cũng không đồng ý: “Sư phụ, Thiếu Thiên nói có lý, ngài chẳng dễ mà quay về, lúc này mới ngủ một đêm ăn một bữa cơm liền muốn đi, dù ở đâu cũng không có cách nói đó. Lại nói nơi này chỉ là tư trạch của ta, cùng Lam Vũ một điểm quan hệ cũng không có, ngài tốt xấu cũng phải trở về xem xem? Chung quy ngài một đi liền đi mất tám năm, rốt cục về rồi, thế mà ngay cả cửa nhà cũng không vào, truyền ra ngoài để ngoại nhân biết được, ta cùng Thiếu Thiên cũng sẽ bị người đâm đến xương sống. Hơn nữa ngài năm đó ngộ hiểm, trên thân chắc chắn còn có chút bệnh ẩn lưu lại. Thương này còn chưa tìm Vi Thảo Phương sư huynh xem qua đâu, cứ thế mà đi sao có thể được.”
Ngụy Sâm sờ sờ mũi, hắng giọng một tiếng, lúc nói câu từ cân nhắc đến vô cùng thận trọng: “Xem bệnh gì đó, đi Hưng Hân cũng xem được. Ta nhất thời nửa hội cũng sẽ không rời khỏi quan thành, hai ngươi kêu Đại Phương qua đó là được. Còn Lam Vũ… Lam Vũ ta liền, không về thôi. Nếu Thế Kính rảnh rỗi, kêu hắn qua chơi đi, ta tìm hắn uống rượu.”
Hắn không nói tới những lo ngại ẩn ưu của mình.
Nhưng nhi tử hắn vẫn lập tức hiểu được, càng là triệt để nổi giận: “Ngươi có cái gì phải lo chứ, ngươi làm sao mà không về! Ngươi liền thoải thoải mái mái mà về ở, ta xem ai dám nói gì bậy bạ! Về công ngươi là sư phụ của ta cùng Chưởng môn, về tư ngươi là cha ta!”
Lời này nói ra Ngụy Sâm liếc mắt nhìn qua phía Dụ Văn Châu, thanh niên bị liếc nhìn kia bước tới, hắn đứng bên cạnh Hoàng Thiếu Thiên: “Đồ đệ hiếu kính sư phụ, nhi tử nuôi cha, đều là thiên kinh địa nghĩa, nghe lời trưởng bối càng là lý ở đương nhiên, sư phụ, ngài liền theo bọn ta trở về đi thôi.”
Ngụy Sâm không đáp lời.
Hắn chỉ thoáng ngẩng đầu, cẩn thận mà nhìn hai hài tử trước mặt, tám năm trước hai đứa chúng nó đều thấp hơn hắn không ít, hiện tại cũng đều đã cao hơn hắn rồi.
Lại thấy Lô Hãn Văn rụt rè kéo tay áo hắn.
“A ông, a ông tới nhà ở đi mà.” Hắn nhỏ giọng nói.
Ngụy Sâm cười lên.
Giơ tay sờ sờ đầu tiểu Lô, hắn véo mặt tiểu quỷ: “Nhãi con ngoan, sư phụ ngươi đâu có nói không cho ngươi đi Hưng Hân chơi.”
Nói một câu đó, hắn khép cổ áo Hoàng Thiếu Thiên, lại vỗ vỗ vai Dụ Văn Châu, từ trong vỉ trên bàn cầm lên hai cái bánh bao Bạch Cát, dùng giấy dầu bọc lại, lão hàng nhấc chân thong thả ung dung bước ra ngoài, đầu cũng không quay ném về mấy câu: “Được rồi, hai ngươi có phần tâm này là được. Còn nữa, Thiếu Thiên a, Hãn Văn ngươi vẫn chưa chính thức thu hạ đi? Tranh thủ bái sư, đem danh phận sư đồ định ra, đứa nhỏ ngoan đến vậy, cũng không thể để cho người khác tha đi mất.”
Kiếm Thánh liền rút chân, hắn định đuổi theo lôi sư phụ mình về, lão binh kia lại như thể sau lưng mọc ra hai mắt, duỗi tay chỉ chỉ về phía hắn, trong thanh âm nhiều thêm một phần hung ác.
“Hoàng Thiếu Thiên ta cho ngươi biết, ngươi còn muốn coi ta là cha ngươi, ngươi liền đứng đó không nhúc nhích cho ta. Dụ Văn Châu ngươi cũng vậy, ngươi muốn coi ta là sư phụ ngươi, ngươi liền kéo Thiếu Thiên lại cho ta. Hai ngươi rảnh rỗi đến thăm ta ta không phản đối, mua thuốc cho ta, thỉnh đại phu hiếu kính ta đó cũng là nên làm. Còn về cái khác, nhân lúc còn sớm mà thu hồi đi. Ta già rồi, chút chuyện kia, không muốn can thiệp.”
Lại vung vung tay, hắn lời lẽ có chút tiếu ý.
“Nhớ kêu Thế Kính mang một bình rượu Phượng Tường đến, rượu kia ta thế nhưng hảo vài năm không có uống rồi…”
Hắn liền cứ thế mà đi.
… Việc này trực tiếp khiến Hoàng Thiếu Thiên tâm tình triệt để mất khống chế, buổi chiều theo lệ đi Lam Vũ diễn võ trường dạy đệ tử không hề thu lực tay, hắn lần nữa càn quét diễn võ trường, từ ngoại môn đánh tới nội môn, từ Lam Khê Các đánh tới Lam Vũ bản bộ, đem toàn bộ tử đệ quân sĩ tới luyện tập đánh cho nằm rạp.
Lúc về tới tiểu lâu của Dụ Văn Châu, trên mặt treo một đạo vết máu không dài, là lúc dùng kiếm gỗ tỷ thí cùng người dùng sức quá mạnh làm gãy binh khí, bay sát qua má.
Dọa đến sư huynh hắn nhảy dựng, liền điểm đèn vặn mặt hắn trên dưới nhìn hết nửa ngày, xác định sẽ không lưu lại sẹo mới thả ra.
Nhưng không có cách nào khuyên được hắn.
Hắn cũng biết Hoàng Thiếu Thiên tâm khí bất thuận, cũng rõ ràng vì sao bất thuận, còn biết hắn tâm khí này, nhất thời bán hội, sợ là không thuận nổi.
Liền mặc cho hắn ở trong phòng hùng hùng hổ hổ đi tới đi lui như kéo lừa, thỉnh thoảng ừ a hử đáp lời mấy câu, để cho Hoàng Thiếu Thiên thoải mái phát tiết.
Phát tiết này liền phát đến nửa đêm, hai người nằm thẳng trên giường rồi thanh niên kia miệng vẫn còn oán thán, oán thán đến Dụ Văn Châu sắp ngủ rồi, sư đệ hắn vẫn cứ một điểm buồn ngủ cũng không có.
Bèn nhắm mắt ừ ừ à à, lúc sắp trầm nhập mộng đẹp, ván giường bên cạnh lắc lư một trận, đột nhiên nhẹ hẳn.
Sau đó soạt một tiếng, là Hoàng Thiếu Thiên vạch diêm, tiếp theo trong phòng liền sáng lên, ánh sáng đâm đến Lam Vũ Chưởng môn suýt nữa muốn chảy nước mắt.
Dùng tay chặn mắt, vị kia bị người ầm ĩ suốt nửa đêm, ngơ ngơ ngác ngác: “Thiếu Thiên ngươi làm gì đó…”
Hắn quả thật tỉnh không nổi.
Thấy hắn như vậy, sư đệ hắn cũng biết mình đã nhiễu đến một trận thanh mộng của người, liền cầm chụp đèn chụp xuống, động tác mặc y phục thế nhưng không hề ngừng lại: “Ta ồn đến ngươi a? Không việc gì, ngươi ngủ tiếp, ta đi một chuyến Luân Hồi đem kẻ câm họ Chu kia đánh một trận, mẹ bức, khá lắm hắn, để cha ta làm trông cửa cho hắn! Hắn có bản lĩnh! Không đem hắn đánh thành đầu heo ta đem tên viết ngược lại!”
Lam Vũ Đại đương gia vẫn nhắm mắt, nửa mê nửa tỉnh gật đầu: “Ừ ngươi đi Luân Hồi đánh kẻ câm… Khi nào mới về a…”
Hắn vẫn chưa phản ứng được mình nghe thấy rốt cục là cái gì.
Bên kia Hoàng Thiếu Thiên đã mặc xong quần ngoài, chân trần tìm hài khắp nơi, nhìn thấy tự gia sư huynh cứ thế đức hạnh, liền trở về giúp Dụ Văn Châu đắp chăn lên lại: “Ta đại khái năm ba bữa sẽ về đi, ngươi hảo hảo ngủ, mấy ngày này ta không ở Lam Vũ ngươi kêu Cảnh Hi Trịnh Hiên chuyển tới bồi ngươi, Vu Phong cũng được.” Nói tới đây hỏa khí lại bốc lên, hắn từ dưới gối lôi ra vớ chân, “Ta còn không đem kẻ câm kia đánh đến mẹ hắn cũng nhận không ra!”
Vị kia liền rụt người vào chăn, vẫn chưa tỉnh hẳn: “Vậy được, ngươi đánh xong kẻ câm thì về sớm một chút, trên đường cẩn thận chút… Gần đây không…” Đầu óc nhũn như cháo sữa của hắn đột nhiên nối lại một sợi.
Chút ý ngủ ý mệt vẫn luôn triền miên trên mí mắt cùng đầu óc của Dụ Văn Châu, trong nháy mắt toàn bộ biến mất đến vô ảnh vô tung.
Sư đệ hắn mới sửa chăn cho tự gia sư huynh xong, đang định thu tay về tiếp tục mặc y phục, ai đó trời sinh tuyệt mạch lại nhanh như chớp từ trong chăn duỗi ra một bàn tay, hắn níu chặt ống tay áo hắn, hai mắt mở lớn: “Ngươi nói lại với ta lần nữa, ngươi muốn đi Luân Hồi làm gì? Ngươi tìm tiểu Chu làm cái gì?!”
Hoàn toàn không ngờ bản thân có thể bị đánh lén bởi một gia hỏa nửa điểm công phu không biết, còn đánh lén trúng, Kiếm Thánh ra sức giãy dụa, chỉ là hắn tránh cách nào cũng không tránh thoát, liền hổn hển thở: “Chưởng môn ngươi buông tay, ta chính là đi Luân Hồi đem kẻ câm kia đánh một trận, ta đi nhanh về nhanh, Chưởng môn ngươi đừng níu ta ——”
Dụ Văn Châu sao dám thả hắn ra.
Càng ra sức níu lấy ống tay áo Hoàng Thiếu Thiên, hắn từ trong chăn ngồi dậy, liều mạng níu về thanh niên còn chưa mặc ngoại y tử tế: “Thiếu Thiên ngươi tỉnh táo chút, cái này liên can gì đến tiểu Chu!”
Hắn cứ thế níu, sư đệ hắn liền dốc sức giãy dụa, một bên giãy dụa một bên giơ chân đòi đi: “Hắn để cha ta trông cửa cho hắn! Hắn để người sáng lập Lam Vũ ta làm trông cửa cho Luân Hồi hắn! Chưởng môn ngươi nói đi, đây là công khai tát mặt a! Ta không đi đánh hắn một trận, người ngoài nhìn Lam Vũ ta thành cái gì!”
“Hắn cũng không biết đó là sư phụ ——” Vươn tay ôm chặt eo của gia hỏa đã hoàn toàn không nói lý kia, Dụ Văn Châu rút xuống ngoại y Hoàng Thiếu Thiên vốn chưa mặc xong còn bị một trận lôi kéo này làm trượt tới đầu mình, hắn nỗ lực giải thích, mà thanh niên kia liền một bên níu áo lại một bên duỗi dài tay đi với Băng Vũ, giọng hắn so Dụ Văn Châu càng lớn: “Ta mặc kệ!”
Hắn gào lên, lời còn chưa dứt đã bị tự gia sư huynh đem cả người kéo vào trong ngực, hô hấp kề sát bên tai, giọng nói rất nhuyễn.
“Thiếu Thiên.”
Hắn khẽ gọi hắn.
Một tiếng đó phảng phất khiến Hoàng Thiếu Thiên tiết đi một chút khí, hắn an phận trong cánh tay Dụ Văn Châu không tiếp tục giãy gào nữa, nhưng vẫn xoay mặt về phía tự gia sư huynh nhìn không tới, phùng mang đến rất to.
Sư huynh hắn lại gọi hắn một tiếng, hắn nắm chặt tay hắn khe khẽ lắc lắc: “Thiếu Thiên.”
Thanh niên kia rất lâu sau đó mới hừ hừ một tiếng trong mũi.
Sư huynh hắn liền biết chuyện này căn bản không còn vấn đề nữa, liền lắc lắc vai hắn, giảm âm thanh xuống ba độ: “Được rồi, về ngủ đi? Trời khuya rồi, lạnh lắm a.”
Sư đệ hắn lại hừ hừ tiếng nữa, vẫn không nhúc nhích.
Dụ Văn Châu liền từ trong chăn bước ra, hắn giúp thanh niên cởi ngoại y ngoại khố, gia hỏa kia tuy nháo hết nửa buổi tối, lúc hắn cứ thế loay hoay, ngược lại cũng áo cởi thì giơ tay, quần tụt thì nhấc chân, khi Dụ Văn Châu đi thổi đèn hắn an vị trên cạnh giường nhất động bất động, chờ cho sư huynh hắn thổi đèn quay về cũng vẫn cứ thế mà ngồi đó.
Thở dài, kẻ làm sư huynh đem người ấn xuống giường, lại nhấc hai chân hắn lên giường, vốn nghĩ hôm nay mình cứ vậy mà ngủ phía ngoài đi, vừa định đẩy Hoàng Thiếu Thiên vào giường trong, thanh niên kia bỗng bò lên, nằm ra ngoài.
Cử động này khiến sư huynh hắn không cách nào yên tâm.
“Thiếu Thiên…?” Hắn nhẹ giọng hỏi, mà Hoàng Thiếu Thiên hồi đáp đến cứng rắn: “Ngủ.”
Dụ Văn Châu lặng lẽ sờ sờ mũi.
Nhưng cũng không dám chọc đến hắn nữa, liền lần mò một trận đem lò sưởi tìm về nhét vào trong chăn —— cứ thế ầm ĩ một hồi, ổ chăn vốn nóng hầm hập lúc này đã là lạnh lẽo.
Gấp gấp góc chăn, đang định đắp lên cho người kia, bỗng bị người đẩy vai, lật ngã trên giường. Tiếp đó một thân thể ấm áp cưỡi lên, nặng nề ngồi trên hông hắn, đầu liền đặt lên vai hắn.
Hoàng Thiếu Thiên cái gì cũng không nói.
Chỉ là dùng trán đội vai Dụ Văn Châu, lại liều mạng hít mũi, hắn kiềm nén chút thanh âm nào đó, sau cùng liền dứt khoát đem đầu ủi vào ngực Dụ Văn Châu, một đôi tay gắt gao ôm lấy eo của tự gia sư huynh.
Dụ Văn Châu cũng không nói gì, hắn đưa tay đem người kéo vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ đôi vai run rẩy của người trên thân, trên ngực áo có từng giọt từng giọt nước loang ra, độ nóng đó khiến ngực hắn phát đau.
Nhưng vẫn không nói một lời, hắn biết lúc này nói cái gì cũng là dư thừa, chỉ từng trận vỗ về lưng hắn tóc hắn, hắn mặc cho tự gia sư đệ trầm mặc, mà lúc thanh niên kia muốn từ trên người mình bò xuống thì lật người một cái.
Hắn đem Hoàng Thiếu Thiên đặt ở dưới thân.
Nâng lên mặt hắn, Dụ Văn Châu cúi đầu, đầu lưỡi lau qua khóe mắt Hoàng Thiếu Thiên.
“Thiếu Thiên.”