Hoàn [Toàn viên] Cộng Hòa Quốc chi Kiếm

Tô Mộc Tu

Nông dân công nghiệp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
145
Số lượt thích
1,061
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Đối Xứng
#41
Chương 39: Trên cạn
<Edit by Tán Ô Nhỏ>

“Một hai ba bốn! Một hai ba bốn!”

Hà Bắc tháng 11 gió lạnh thấu xương, ấy vậy mà Tiểu đội chuẩn đặc chủng lại cả người ở trần, mặc đúng một chiếc quần bơi, nằm hết ra khu đất trống trước ký túc, ai nấy đều đầm đìa mồ hôi. Phương Duệ một tay nắm đai quân trang một tay cầm khẩu súng trường tự động kiểu 95 bắn chỉ thiên. Ánh lửa ánh lên từ nòng súng, làm cho bầu không khí vốn khô ráo lại thêm một phần nôn nóng. Phương Duệ đi giữa hai hàng đội viên nằm xếp chân đối diện luyện tập chân nhái đạp đất bằng, thấy ai khi hô khẩu hiệu mà chân không duỗi thẳng, liền không thương tình vung đai quân trang như vung roi quất xuống.

Một tiếng “Chát!” vang lên, đầu “roi” chỉ cách mông Tôn Tường đúng một vỏ đạn, chuẩn xác hệt như Trương Giai Lạc ngày đầu ở trong vũng bùn nhắm bắn Đường Hạo.

“Cong cái gì cong? Cậu gay hả?” Phương Duệ đạp chiếc ủng da trâu đầy bùn đất lên đầu gối để trần của Tôn Tường, đai quân trang vung lên hơi đong đưa trong gió.

“Báo cáo Huấn luyện viên, không phải!” Tôn Tường cao giọng trả lời. Một giọt mồ hôi trượt vào mắt phải, hắn hơi nhíu mày nhưng mí mắt không hề chớp dù chỉ một lần.

“Không phải thì duỗi thẳng ra cho tôi! Điểm quan trọng của chân nhái đạp đất là gì? Lặp lại!” Phương Duệ vẫn giữ nguyên tư thế, không còn tí nào hình ảnh anh đưa cơm dễ gần hai tháng trước nữa.

“Duỗi thẳng bắp đùi! Từ duỗi thẳng bắp đùi kéo đầu gối! Đầu gối kéo ống chân! Ống chân kéo mắt cá chân!” Tôn Tường gào lên trả lời, mồ hôi sau lưng với sau gáy vì cơ thể động đậy mà nhỏ giọt xuống nền đất lạnh lẽo.

“Cậu thì sao? Có thẳng không?” Phương Duệ nhấc chân, lại nhanh chóng hạ thấp người, nắm lấy mắt cá chân của Tôn Tường. “Được, cậu không duỗi thẳng được, tôi tới giúp cậu!”

“A…” Toàn bộ đùi phải của Tôn Tường bị Phương Duệ khiêng trên vai kéo lên, hắn cố gắng kiềm nén không kêu đau nhưng người kia vẫn cương quyết đè tay lên đầu gối hắn, không màng gì mà ấn xuống. Đối với người trưởng thành xương cốt đã hoàn toàn phát triển mà nói, đây là một tư thế vô cùng đau đớn. Tôn Tường đau đến mức đầu óc ong ong kêu loạn, trong lòng thầm mắng, mẹ nó trẻ con học múa kéo dây chằng cũng không chơi kiểu này.

“Nhớ kỹ chưa?” Phương Duệ không mảy may chú ý tới vẻ mặt nhịn đau của Tôn Tường, tay trái vẫn tiếp tục ấn khớp xương chỗ đầu gối, tai phải vươn lên vai, rồi lại cầm lấy mu bàn chân đang run rẩy, hung ác kéo. “Cái gì gọi là duỗi thẳng! Bắp đùi, đầu gối, ống chân, mắt cá chân, mũi chân, đây mới là duỗi thẳng, hiểu chưa?”

“Hiểu!” Mồ hôi Tôn Tường càng tuôn ra như suối, hắn cố gắng kiềm chế đến phát điên ham muốn vươn hai tay ôm đùi, cắn răng nhìn Phương Duệ, lại càng rướn người về trước như muốn thị uy, hét lên. “Tôi làm được!”

“Làm được liền tiếp tục!” Phương Duệ cong lên một bên khóe miệng, thêm một lần ra sức ấn xuống nữa rồi buông đùi Tôn Tường ra. Anh vỗ vỗ hai tay, nói. “Cậu còn dám cong một lần nữa thì biết đấy!”

“Rõ!” Đùi phải một lần nữa rơi xuống nền đất, máu dồn xuống làm dây chằng cùng các khớp xương có cảm giác như bị điện giật. Tôn Tường chống hai khuỷu tay lên nền đất, ngửa người ra sau, gồng cơ bụng, điều chỉnh toàn thân vào đúng tư thế chân nhái đạp đất bằng tiêu chuẩn. Hắn duỗi chân thẳng tắp, hét lớn. “Bắt đầu! Một hai, ba bốn!”

“Một hai, ba bốn!” Đường Hạo là người số một hàng bên kia, đối diện với Tôn Tường. Hắn không nhìn thấy mặt đối phương, chỉ nhìn thấy mũi chân mình giương cao đang run rẩy kịch liệt. Một đợt gió rét lướt qua, mồ hôi dính phải cát đá, đau như bị xát muối.

“Một hai, ba bốn!” Tiếng hô của Lư Hãn Văn đã bắt đầu lạc đi; phần da hai cánh tay lẫn sau hông đều đã bị mài đến xây xước. Dù vậy, có lẽ do bé tuổi nhất nên hai chân theo nhịp lên xuống đều duỗi thẳng hơn hẳn bốn người kia.

“Một hai, ba bốn!” Lưu Tiểu Biệt và Viên Bách Thanh động tác đều tăm tắp, cơ ngực cùng cơ bụng rắn chắc của cả hai theo nhịp thở mà lên lên xuống xuống. Viên Bách Thanh mặt đầy giận dữ mà nhìn khoảng trời xám xịt trên cao, Lưu Tiểu Biệt thì lại nhắm chặt hai mắt không muốn nhìn thấy bất kỳ thứ gì. Hai người, với hai biểu cảm hoàn toàn khác biệt, trở thành người đầu tiên hoàn thành hạng mục khảo nghiệm người nhái đầu tiên này.

“Một hai, ba bốn!” Trâu Viễn với Lâm Phong là người cuối cùng mỗi hàng, cả hai đều đau đến mức chỉ còn có thể thực hiện máy móc động tác, đại não thậm chí còn không nghĩ nổi vì sao ai cũng phải giơ chân hàng trăm hàng ngàn lần như người máy. Thế nhưng, chỉ cần nghe được khẩu lệnh vang lên từ đồng đội bênh cạnh, họ sẽ lại tự nhủ: Mình nhất định phải tiếp tục!

Chân nhái đạp đất bằng là một trong những hạng mục quan trọng nhất trong khóa đặc huấn người nhái. Tiểu đội chuẩn đặc chủng nằm trên nền đất cát thô ráp, luyện tập cả một ngày trời. Yêu cầu của Phương Duệ chặt chẽ đến không có chỗ thương lượng: liên tục căng chân 100 lần, độ cao mỗi lần duỗi chân đều phải ngang nhau, làm được coi như qua, chân chỉ cong một lần liền làm lại từ đầu, trong ba ngày làm không được sẽ lập tức tước bỏ tư cách tuyển huấn!

Đêm ngày đầu tiên, sau một ngày căng chân từ sớm đến tối muộn cộng huấn luyện cơ thể thường quy, bảy người đã sớm nằm bò hết cả. Tôn Tường vô cùng thẳng thắn chiếm trọn giường dưới của Đường Hạo, da lưng hắn bị chà xát đến rách ra, đầm đìa tơ máu. Tôn Tường cởi quần soóc, vểnh mông lên cho vết thương thoáng khí, chỗ bị lưng quần siết giờ đã một mảng tím đen do tụ máu.

Đường Hạo quỳ gối ở bên giường, xức thuốc cho Tôn Tường, quần soóc của hắn cũng bị kéo xuống, để lộ một phần mông. Tư thế này nhìn vừa ngu vừa không đàng hoàng nhưng hắn cúi cũng không cúi được, ngồi xổm cũng không ngồi được, chỉ có mỗi quỳ như này là thoải mái nhất cho việc bôi thuốc.

“Đau! Nhẹ tay cái mậy!” Tôn Tường chụp lấy gối của Đường Hạo, ôm vào ngực. Bị đổ thuốc sát trùng lên miệng vết thương đang hở, không đau mới là lạ.

“Giờ đã biết kêu đau rồi cơ đấy? Ra vẻ yếu đuối cái mợ gì, nâng mông lên, bố mày còn bôi thuốc!” Đường Hạo quệt đi phần nước thuốc chảy xuống eo. Đối với mấy người bọn hắn, dăm ba vết thương ngoài da này chẳng tính là gì; cái chính là huấn luyện chân nhái đạp đất bằng ngoài cánh tay còn phải dùng lực từ tất cả bắp thịt toàn thân, đặc biệt là phần gáy, lưng và chân nên vấn đề thực ra nằm ở phần bắp thịt trưởng thành đau nhức sau này. Đường Hạo vỗ cái bốp lên phần mông trên đang lộ ra ngoài của Tôn Tường, cười. “Nhìn da mỏng thịt mềm kìa.”

“Mày giờ mới biết da mỏng thịt mềm há!” Tôn Tường đau đến mặt giật giật. Hắn lật người xuống giường, đem Đường Hạo đẩy lên, còn mình quỳ trên sàn xuống như đối phương làm lúc nãy.

“Da mỏng thịt mềm có cái kít dùng, hai đống thịt này của nhà mày, muốn bán cũng chẳng ai mua.” Đường Hạo nằm bò trên giường, ôm lấy gối vẫn còn hơi ấm của người kia.

“Ha ha.” Tôn Tường cầm bình thuốc sát trùng lên. Tụi hắn chẳng mấy khi dùng đến mấy thứ như bông băng, cứ trực tiếp miệng vết thương mà đổ. Cơ mà lúc này chỉ thấy Tôn Tường nắm chặt cạp quần của Đường Hạo, kéo xuống một phát, nửa phần mông còn lại lập tức lộ ra.

“Đờ mờ mày Tôn Tường!” Đường Hạo với tay về sau nhưng Tôn Tường dễ dàng ấn hắn lại, xong nói. “Yo, Đường Hạo, mông mày bán cho tao rồi!”

“Nhảm nhí!” Đường Hạo nghiêng đầu, thấy Tôn Tường vẫn cứ tay chống giường chân quỳ trên đùi hắn cười suốt, chỉ thở dài, hơi bất đắc dĩ mà nói. “Lăn lộn suốt một ngày rồi vẫn chưa thấy mệt à?”

“Mệt chứ, người bố mày đau đến sắp gãy ra đến nơi rồi đây.” Tôn Tường hất đầu bĩu môi, cái dáng vênh váo lẫn vẻ làm vũng hòa hợp kỳ lạ trên mặt hắn.

“Thế mà vẫn còn quậy! Xuống giường xuống giường, mau bôi thuốc cho tao rồi té đi ngủ đi!” Đường Hạo hết cách rồi, tên kia vẫn đang quỳ trên đùi hắn, hắn căn bản không dùng sức được.

“Huấn luyện đã mệt chết người, tao tự chơi tao, mày cấm được chắc!” Tôn Tường vừa ăn miếng trả miếng vừa xoa xoa thuốc lên lưng đối phương. Nước thuốc vàng sậm từ từ ngấm vào phần thịt đỏ hở ra. Cái cảnh tượng đáng sợ trong mắt người thường này cũng chỉ là một vết thương nhỏ nhoi không đáng nói với bọn hắn.

“Mẹ, mày chơi tao chứ tự chơi cái gì!” Đường Hạo cảm thấy lưng đau như bị một đàn kiến cắn xé, nhưng kích thích do đau đớn mang lại còn kém xa cái ham muốn đè Tôn Tường xuống nện một trận tận mấy cây số.

“Há há, vốn là thế mà.” Tôn Tường cũng vô cùng chân thành. Hắn xử lý xong vết thương cho Đường Hạo liền vô cùng vô sỉ giơ tay liên hoàn vỗ cái mông đang để trần của đối phương.

“Chơi đến nghiện rồi hả?” Đường Hạo trong đầu tức đến nghiến răng. Hắn nhìn hai tên bạn cùng phòng vài lần rồi quay sang cảnh cáo thằng hợp tác đang được đằng chân lên đằng đầu sau lưng mình. “Mau xuống cho tao.”

“Không đấy.” Tôn Tường hả hê vô cùng. Bao nhiêu lần Đường Hạo vỗ đầu hắn, hắn đều ghi sổ cả. Giờ thì ngon rồi. Nhét được hành vào mồm thằng này làm hắn cảm thấy bắp thịt toàn thân không còn quá đau đớn nữa.

“…” Đường Hạo vùi mặt vào gối, hắn đã lười cãi nhảm với Tôn Tường. Giờ phút này hắn chỉ mong thằng kia chơi chán rồi sớm té giùm hắn. Lư Hãn Văn vẫn còn đang ngồi coi kia kìa, thằng nhỏ mông còn đang phơi một nửa mà hình như càng xem càng high thì phải…

Đêm đó, toàn bộ bảy người đều nằm nghiêng mà ngủ. Sáng sớm hôm sau lại như lệ thường, 5km phụ trọng việt dã cùng 2km vác súng nhảy cóc làm khởi động, Tiểu đội chuẩn đặc chủng ai nấy tinh thần sung mãn, trạng thái tốt đến mức một ngày dài huấn luyện sắp tới đây đều không tính là gì.

“Hôm nay có ai khiêu chiến sát hạch 100 lần không?” Ngày huấn luyện thứ ba, cơn đau từ hai ngày trước càng quay trở lại dữ dội hơn. Phương Duệ đứng trên sân huấn luyện trông như một người hoàn toàn khác, không còn hình ảnh thân mật xới cơm giùm các đội viên đang nằm bò, giờ anh nghiêm mặt giơ súng, khí thế hung tàn chẳng khác gi ác quỷ.

“Tôi!” Lư Hãn Văn bước ra khỏi hàng. Dù sao cậu tuổi vẫn còn nhỏ, cơ thể vẫn đang trong thời kỳ phát triển, sẽ dễ duỗi thẳng chân hơn những người khác.

“Được, buổi sáng tiếp tục, buổi chiều bắt đầu sát hạch.” Phương Duệ ra hiệu cho cậu quay về hàng ngũ, lại quay qua những người còn lại, giương đai quân trang lên, nói. “Còn ai nữa không?”

“Tôi!” Sáu người cùng bước khỏi hàng, trên mỗi gương mặt trẻ tuổi đều in đậm vẻ kiêu ngạo chỉ có ở hàng ngũ lính tinh nhuệ.

“Tốt.” Phương Duệ cúi đầu cười một tiếng, rồi vung cánh tay cầm đai quân trang lên cao. Đầu “roi” nặng nề chạm đất, bụi đất tung lên mù mịt, anh nói. “Nghe hiệu lệnh, toàn đội nằm xuống!”

Tiếng hô “Một hai, ba bốn” lại vang lên giữa doanh trại ầm ào gió rít. Cả buổi chiều hôm đó, đầu gối ai cũng bị Phương Duệ đạp lên, vai ai cũng bị Phương Duệ đá, chân ai cũng bị Phương Duệ ấn xuống; tất cả sầm mặt chịu đựng cơn đau từ dây chằng với bắp thịt truyền tới, động tác khô khan vô vị cũng không thể đánh bại nổi ý chí của họ. Tôn Tường gào đến khản cả giọng, trong miệng còn lẫn cả vị máu; vết thương trên lưng Đường Hạo nứt ra, bị đất cát xát vào. Đau không? Đau! Nhưng so với tâm nguyện được trở thành thanh kiếm vệ quốc Cộng Hòa, một chút đau này tính là cái gì!

Chiều tới, sau bao ngày mây đen ầm ù, cuối cùng trận mưa rào cuối mùa thu cũng đã trút xuống nơi đất Bắc này. Bọt nước bắn tung tóe quanh thân hình Lư Hãn Văn nhưng tiếng mưa xối xả vẫn không thể nào che lấp được giọng thét khàn khàn đang trong thời kỳ vỡ giọng của cậu. Lư Hãn Văn chăm chăm nhìn về phía mũi chân vẫn đang duỗi thẳng như thể đặt cả mạng sống vào đó, mặc cho màn mưa trắng xóa dội lên đùi, lên mặt, lên mắt. Cậu giờ đây không còn biết thế nào là lạnh, thế nào là đau nữa, chỉ còn biết một lần lại một lần hô khẩu hiệu, lại một lần rồi một lần vung chân.

100 lần vung chân, Lư Hãn Văn, qua!

Tiếp theo là Tôn Tường với Đường Hạo, Lưu Tiểu Biệt với Viên Bách Thanh, Trâu Viễn với Lâm Phong. Đất cát vàng sậm bị mưa xối thành màu đen, rồi lại bị nhuộm đỏ bởi máu của các đội viên. Có người làm đến lần thứ 99 lại hơi cong đầu gối, có người ở thời khắc sống còn chân lại vung thấp hơn độ cao tiêu chuẩn một chút xíu; mỗi lần như vậy, họng súng của Phương Duệ lại hướng lên trời bắn chỉ thiên, tiếng đạn so với mưa cuối mùa còn lạnh buốt gấp vạn lần ——

“Làm lại!”

“Làm lại!!”

“Làm lại!!!”

Màn đêm buông xuống, đất cát sau mưa đã biến thành từng vũng bùn đặc quánh, làm cho việc vung chân càng trở nên khó khăn. Đường Hạo với Tôn Tường đánh đổi 700 cái, qua cửa; Lâm Phong với Trâu Viễn dùng 900 lần vung chân làm “tiền phí”, qua kèo an toàn; Viên Bách Thanh cũng thành công vượt ải, thành tích hắn chỉ đứng sau mỗi Lư Hãn Văn —— vung chân tổng cộng 400 lần.

Nhưng dưới cơn mưa đã dần tạnh, hắn vẫn còn nằm lại trong bùn đất, mặc cho nước bùn đã tràn cả lên ngực, chân hắn vẫn tiếp tục vung lên theo mỗi nhịp đếm số vang lên.

“70!”

“71!”

“72!”

Vì sao? Vì sao đã hoàn thành xong sát hạch mà vẫn còn tiếp tục như thế?

Bởi vì Lưu Tiểu Biệt, chiến hữu của hắn, hợp tác của hắn vẫn đang cắn răng liều mạng cố vượt qua cửa ải này!

“90!”

“91!”

Sự kiên trì cuối cùng, hòa với tiếng hô của các đội viên như chạm tới tầng tầng mây đen trên cao đang dần tản đi. Lư Hãn Văn ngồi xổm xuống cạnh một chân của Lưu Tiểu Biệt, cậu vươn bên tay phải ra, hô. “Lưu Tiểu Biệt, hướng chỗ này vung chân này, cố lên!”

“95!”

“96!”

Lưu Tiểu Biệt cảm thấy phần eo, gáy, đầu gối, mắt cá chân của mình đã tới cực hạn. Hắn đã vung chân gần 1000 lần rồi nhưng chín lần trước đều bị vướng một cái vung chân không đủ độ cao tiêu chuẩn.

“97!”

“98!”

Tôn Tường, Đường Hạo, Lâm Hạo, Trâu Viễn đứng xung quanh Lưu Tiểu Biệt và Viên Bách Thanh, trong mắt mỗi người đều ánh lên một vệt sáng, là tột cùng tàn nhẫn với bản thân, lại cũng là tột cùng dịu dàng với đồng đội.

“99!”

“100!”

Phương Duệ lần nữa nổ súng, viên đạn xuyên qua màn mưa đã ngớt hẳn, anh cất cao giọng. “Lưu Tiểu Biệt, 1000 lần, qua!”

-----------------------

Hết chương 39.

P/s: Chúc mừng sinh nhật Lá Mùa Thu, chị đại của forum <3333 Chúc chị luôn mạnh khỏe, vui vẻ, đồng hành cùng mọi người lâu thật lâu, cùng nhau gìn giữ và phát triển fd TCCT <3

P/s 2: Chúc mừng ngày Bá Đồ 0802, Bá Khí Hùng Đồ, chiến vô bất thắng!
 

Tô Mộc Tu

Nông dân công nghiệp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
145
Số lượt thích
1,061
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Đối Xứng
#42
Chương 40: Tập nổi
<Edit by Tán Ô Nhỏ>
Vượt qua ba ngày nhàm chán chỉ tập chân nhái trên mặt đất, cuối cùng cũng đến mục luyện tập dưới nước. Phương Duệ cầm miếng dán lưng chống nước chuyên dụng chuẩn đặc chủng đi tới hồ bơi nước ấm chuyên dụng trong khu đóng quân của Đại đội, trên tay còn có quần bơi với chân nhái cùng kiểu dáng, đưa cho các đội viên.

Bảy người thay quần áo đổi trang bị xong, lúc quay sang nhìn nhau lại thấy hơi ngại. Đường Hạo đứng ở cười nghiêng người chờ Tôn Tường, Tôn Tường cũng che che giấu giấu mà đi ra. Hai người bọn hắn dáng người vốn đẹp sẵn, cơ bắp rõ ràng mà không thô kệch, chân dài đến có thể sánh bằng các “nam thần” trong Đội danh dự của ba quân, đường nhân ngư gợi cảm trên hông kéo dài đi vào phần quần bơi màu đen làm người nhìn không khỏi tưởng tượng các kiểu, mà phần “tệ” nhất là chính là cái chỗ được che lại kia. Quần bơi là loại bó sát, thành ra khi nhét cái thứ không có nhỏ lắm kia vào, đằng trước tự nhiên sẽ phình ra một cục tròn tròn.

Đường Hạo nhìn Tôn Tường đi tới, ánh mắt tự nhiên lia xuống bên dưới, Tôn Tường thì vẫn mãi cúi đầu, mắt thẳng tắp nhìn vô chỗ phía dưới của đối phương.

“Nhìn cái khỉ gì.” Đường Hạo chờ Tôn Tường xong xuôi, lại có chút xấu hổ, chỉ đành sải bước đi lên trước.

“Ờ…” Tôn Tường theo sát phía sau. Từ phòng thay đồ tới hồ bơi chỉ có một đoạn đường ngắn, hắn vừa đi vừa dòm “thằng em” của Đường Hạo, lại dòm “thằng em” của mình, rồi lại dòm “thằng em” của Đường Hạo, rồi lại dòm “thằng em” của mình,…

“Tôn Tường, nhìn nữa là mắt chú dài bằng cái ấy của Đường Hạo luôn đó.” Bảy người lần lượt tới nơi, Phương Duệ đứng ở cầu nhảy trêu Tôn Tường đến là vui vẻ. “Sao, so xong chưa, của cậu lớn hay của Đường Hạo lớn?”

“…” Tôn Tường lập tức đỏ mặt, khóe mắt lại nhìn rõ, khi đứng nghiêm, thằng em trốn trong đũng quần thiệt đặc biệt dễ thấy.

“Ặc…” Nghe Huấn luyện viên trêu đùa, Đường Hạo còn xấu hổ hơn. Hắn hơi hơi dạng chân, giúp “chú họa mi” kiêu ngạo không còn quá ngóc đầu lên nữa.

“Tôi nói này, mấy cậu xấu hổ cái gì? Ầy.” Phương Duệ nhảy xuống cầu nhảy. Anh cũng mặc quần bơi nhưng trên còn mặc thêm một cái áo phông huấn luyện hơi lớn nữa nên vừa vặn che khuất chỗ “xấu hổ” kia. Anh đi từ chỗ Lư Hãn Văn tới chỗ Tôn Tường rồi lại đi ngược lại một lần nữa. Cả bảy đội viên, trừ đi một chưa đến tuổi thành niên, trên mặt ai cũng có một vẻ không dám nói cũng không dám tả. Phương Duệ cười cười, “Mấy cậu nhìn Tiểu Lư đi, em nó bình tĩnh thế kia, mấy cậu thì đang nghĩ gì trong đầu đấy hả?”

Không ai trả lời, Lư Hãn Văn liếc mắt nhìn Trâu Viễn đứng bên. Cậu cũng không hiểu mấy ông anh này đang xoắn quẩy cái gì, mặc cái quần bơi thôi mà, mọi khi còn trần như nhộng tắm với nhau, không phải thấy hết rồi sao?

“Đừng có nói với tôi là mấy cậu buổi đêm không có tròng quần xì chạy khắp kí túc đấy nhé? Hay lúc đánh nhau các cậu chưa từng bóp chỗ đó của đối phương?” Phương Duệ chắp tay sau, vòng ra sau lưng các đội viên đi tới chỗ Tôn Tường, nhẹ nhàng dùng tay phải dán băng chống nước lên sau hông đối phương, ghé lại gần hỏi. “Hỏi cậu đó, xấu hổ cái gì?”

“Báo cáo! Không biết!” Tôn Tường vẫn thấy sao sao đó. Hắn với Đường Hạo đã sớm nháo thành quen. Đêm qua hắn vẫn còn lột quần người ta, vỗ mông người ta, giờ đã thấy khác rồi. Còn về chỗ nào khác thì hắn thực sự không rõ.

“Còn cậu nữa, đừng có giả vờ giả vịt. Đừng tưởng tôi không biết cậu dạng chân nãy giờ là vì cái gì.” Phương Duệ đá ống chân Đường Hạo, đối phương lập tức khép chân như phản xạ tự nhiên vậy.

“Báo cáo! Không biết!” Đáp y hệt như Tôn Tường nhưng Đường Hạo hiểu rõ hơn nhiều lắm. Không mặc gì với có mặc làm sao mà không khác nhau cho được, chưa kể đồ bó sát với đồ rộng thùng thình còn cách nhau một trời một vực. Mẹ nó đến bánh trung thu còn phân thành có đóng hộp với bán trơn!

“Không biết? Mấy cậu có vẻ dư thừa tinh lực quá không chỗ trút rồi nhỉ?” Phương Duệ đi về phía hồ bơi, nhảy ngược lên cầu nhảy, hỏi. “Đúng không?”

“Thưa đúng!” Cuối cùng cũng thoát khỏi đề tài xấu hổ kia, Tiểu đội chuẩn đặc chủng giống như bị sang chấn tinh thần, trả lời đến hết mực chân thành.

“Vậy xuống nước!” Phương Duệ thu lại điệu bộ đùa giỡn, lập tức trở thành Huấn luyện viên khắc nghiệt của ba ngày trước đó.

Bảy người nhảy tõm vào bể bơi nước ấm sâu 3m giống như sủi cảo vào nồi. Ở đơn vị cũ, chỉ cần là hạng mục dưới nước, bọn họ đều hoàn thành xuất sắc nên hiện tại xuống hồ bơi, sẽ không ai cảm thấy khó chịu hay sợ hãi. Tôn Tường với Lư Hãn Văn vươn tay bắt đầu bơi tự do, Lưu Tiểu Biệt nằm ngửa trên mặt hồ thoải mái tát nước, Trâu Viễn và Đường Hạo thì bắt đầu trò bơi bướm vốn thành thạo từ hồi còn bé, còn Viên Bách Thanh với Lâm Phong thì hụp xuống xem ai lộn vòng được nhiều nhất.

Có điều, tiết mục khởi động dưới nước rất nhanh đã kết thúc. Phương Duệ nghiêm giọng ra lệnh các đội viên đạp nước trong tư thế thẳng. Tôn Tường hai chân mặc chân nhái nhè nhẹ đạp ở đáy hồ, hai tay xua xua bọt nước trên mặt bể. Hắn cố gắng đung đưa hai chân, làm mặt hồ nổi lên từng trận sóng ầm ào nhưng chưa đến 10 giây sau, sóng hồ vốn bình lặng từ từ dâng quá cổ hắn, cằm hắn, rồi quá cả đỉnh đầu. Bên phía Đường Hạo cũng không khác gì, hắn nổi cao hơn Tôn Tường nhưng tốc độ chìm dường như còn nhanh hơn, đến cuối khi nước bắt đầu tràn vào mũi, hắn liền vô thức mà vung lên hai tay, lập tức một viên đạn bay tới, làm nước bắn tung tóe khắp mặt hắn.

Âm thanh súng trường vang lên không ngừng trong hồ bơi ấm, Phương Duệ giận dữ nói. “Tôi nói được dùng tay hả? Tay của người nhái dùng để bơi hả Đường Hạo!”

“Thưa không!” Đường Hạo lắc lắc cả đầu ướt nhèm, hai chân cố gắng vùng vẫy không ngừng trong nước.

“Vậy để làm gì?” Phương Duệ vứt xuống băng đạn cũ, vô cùng thành thạo thay băng mới.

“Để cầm súng, để lần mò, để đặt mìn, để chấp hành nhiệm vụ!” Đường Hạo nhanh chóng gào lên, hắn đã không cách nào khống chế được cơ thể mình không chìm xuống. Lúc nói đến chữ cuối cùng, nước đã tràn vào vòm miệng hắn.

“Bắt đầu từ lúc này, giơ tay lên cho tôi, vai ở trên mặt nước!” Phương Duệ lần nữa giương súng, với anh bây giờ muốn ngắm trúng đầu các học viên này là chuyện dễ như trở bàn tay. Anh nói, “Ai không làm được, ai dám dùng tay rẽ nước, tôi liền cho biết thế nào là đẹp con mẹ nó mặt!”

Đứng thẳng đạp nước không dùng tay, hai tay đều ở trên mặt nước, loại yêu cầu hà khắc này không phải thứ mà học viên mới nào cũng có thể làm được. Phương Duệ ngồi xếp bằng bên cầu nhảy, nhìn đám lính của mình mỗi người một vẻ mặt vô cùng khó tả vùng vẫy, nhìn tụi hắn vội vã nổi lên trên mặt nước rồi lại mau chóng chìm xuống dưới, nhìn mấy đôi tay đang giơ lên trời nghiêng trái nghiêng phải. Anh cũng không lập tức cho các học viên biết thế nào là “đẹp mặt” ngay như lời nói mà chỉ im lặng đợi bảy người từ thất bại nắm được một tia hy vọng thành công.

Từ từ, thời gian Đường Hạo nổi ở trên mặt nước tăng dần lên, tần suất lay động thân thể của Lưu Tiểu Biệt cũng nhỏ dần, mà hai tay giơ lên của Trâu Viễn cũng không còn cố ý nghiêng ngả sang hai bên nữa. Sau hai giờ, động tác của ba người trên đã bắt đầu dần có kết cấu, mà bốn người còn lại vẫn còn đang tiếp tục lặp lại quá trình nổi lên – chìm xuống.

Phương Duệ đứng dậy, dùng súng trường chọc vào cầu nhảy, nói. “Tôn Tường, Viên Bách Thanh, Lâm Phong, Lư Hãn Văn, lên bờ.”

Bị gọi tên lúc này đương nhiên không phải chuyện gì tốt đẹp. Bốn người đều rõ mình không làm được, chắc chắn sẽ nằm trong nhóm bị phạt.

“Không đứng được đúng không? Luôn bị chìm đúng không? Ngứa tay muốn rẽ nước đúng không?” Phương Duệ nói đầy một mùi châm chọc. Anh đi tới ghế nghỉ cạnh hồ bơi, chỉ vào hộp các-tông để ở trên. “Chì đây, tự cột vào.”

Bọc trong vải bạt là từng dải chì nặng 2kg, bốn người mỗi người cột bốn dải. Trước khi xuống nước, Phương Duệ lại ngăn lại Tôn Tường với Viên Bách Thanh, anh khoanh tay nói, “Sao, mấy đứa kia cột bốn cái, các cậu cũng chỉ như thế?”

Tôn Tường lập tức quay lại, khom lưng cầm thêm một dải nữa, Viên Bách Thanh cũng làm theo y hệt. Hai người bọn hắn cao hơn cường tráng hơn, nếu cột cùng khối lượng như Lâm Phong với Lư Hãn Văn thì thật sự có hơi mất mặt.

Đi xuống hồ bơi lần nữa, 10kg phụ trọng chẳng đáng gì trên bờ đột nhiên trở nên đáng sợ vô cùng. Tôn Tường hai tay kề sát bên người, nhón chân mấy lần đều không thể vọt lên trên mặt nước. Hắn cuống lên, không thở nổi cùng mấy cân trọng lượng bên hông làm hắn càng thêm căng thẳng, động tác nổi lên cũng méo mó. Hai phút sau, tay hắn liền giơ lên, trông y như một người chết chìm đang ra sức cứu bản thân, dùng cả tay lẫn chân để trồi lên mặt nước.

“Bụp” Viên đạn sượt qua mép tai bắn vào trong nước, Phương Duệ đứng bên hồ bơi hét to. “Muốn tôi phế luôn móng vuốt của cậu không?”

“Rõ!” Tôn Tường nghe vậy liền giương cao hai tay. Không còn hai tay trợ giúp, nước hồ lập tức tràn qua cằm hắn, Tôn Tường nhìn xuống, chỉ thấy năm khối chì đang quấn quanh eo giống như một vòng xoáy kéo hắn xuống dưới đáy hồ.

“Viên Bách Thanh, tiếp tục, tay giơ lên! Lư Hãn Văn, đúng rồi đúng rồi, không tệ, kiên trì!” Phương Duệ đi tới hai đội viên khác gần anh hơn. Khác hẳn với Tôn Tường còn chưa nắm được bí quyết, hai người này sau khi tăng thêm trọng lượng ở eo đột nhiên ổn định được cơ thể. Thời gian Viên Bách Thanh nổi ở trên mặt nước kéo dài hơn so với vừa nãy, Lư Hãn Văn thì càng vui vẻ vung chân trong nước.

Lại một lần nữa chìm xuống đáy hồ, Tôn Tường bực bội vuốt mắt, nhìn đồng bạn từng người từng người đạp nước càng lúc càng tốt, hắn cuống đến mức hận không thể tự tát mình. Tống hết không khí ra khỏi phổi, hắn đột ngột trừng hai mắt, hai chân ra sức đạp để nổi lên.

Đỉnh đầu nổi lên, cằm nổi lên, vai nổi lên, hắn nâng tay lên không, vừa định cân bằng lại cơ thể, bên eo đã truyền đến cảm giác thô ráp.

Đường Hạo.

Phương Duệ lại chuyển sự chú ý sang Tôn Tường, thấy hắn nỗ lực đạp chân, thân trên theo tiết tấu động tác chân mà hơi lắc lư qua lại. Đường Hạo lặn ở phía sau, dùng tay siết chặt lấy phần hông vốn luôn rối loạn không theo quy tắc của đối phương.

“Tôn Tường, ổn định eo, giống như bây giờ!” Phương Duệ không hề dừng trò “gian dối” của Đường Hạo lại, anh ngồi xuống bên hồ vỗ tay theo nhịp. “Giống như lúc làm chân nhái đạp đất bằng vậy, một hai, ba bốn, một hai, ba bốn, tự làm đi!”

Nhờ có Đường Hạo đỡ, Tôn Tường rất dễ dàng biết cách đứng nước, phần eo của hắn trầm xuống, hai chân vững vàng vung lên. Ba phút sau, Đường Hạo nín thở đủ rồi liền buông tay, để bản thân hơi chìm xuống một đoạn, rồi điều chỉnh thành tư thế đạp nước hướng lên trên.

Đều là những kẻ thông minh học một hiểu mười, làm được một lần, liền n lần sau đều có thể làm được.

Tôn Tường quay qua Đường Hạo cười hì hì, người kia dùng ngón trỏ móc mép quần bơi của hắn đánh cái “bép”, coi như “trả thù” cho đêm qua. Đường Hạo giương cằm nhìn Tôn Tường, cuối cùng chỉ nói đúng một từ “Đồ ngốc”.

Người cuối cùng vẫn còn đang “nhảy nhót” trong bảy người chính là Lâm Phong. Trâu Viễn cũng học theo Đường Hạo nhấn hông đối phương xuống nhưng tên này quẫy mạnh hơn Tôn Tường trước đó nhiều lắm, làm Trâu Viễn khó mà nhấn được. Hắn mấy lần bị kiềm đến đầu óc chỉ còn nghĩ đến việc thoát khỏi mặt nước, hợp tác lại vẫn tiếp tục chìm xuống dưới đáy. Luyện được một hồi, Lâm Phong uống quá đủ nước hồ cảm thấy rối loạn không thôi, hai tay bắt đầu vùng vẫy trong nước, như thể mặc kệ lời cảnh báo của Phương Duệ.

“Này, tay để ở đâu đấy, tôi đã nói thế nào hả?” Phương Duệ cau mày nhưng anh không nổ súng ngay mà trực tiếp nhảy xuống nước. “Không nhớ? Mới vậy đã quên?”

“Không! Không!” Lâm Phong đang chìm xuống thì bị Phương Duệ đè lại vai, hắn hoảng đến mức hai chân bắt đầu đạp loạn lên như đang bơi ếch, hai tay cũng hung hăng rẽ nước.

“Muốn nổi lên? Muốn nổi lên kiểu này? Cậu định làm gì nào?” Phương Duệ dùng một tay nhấn đầu Lâm Phong xuống, vừa nhấn vừa mắng. “Nhìn động tác của cậu lúc này đi, có giống ếch không hả?”

“Ư…” Lâm Phong liều mạng muốn lao lên nhưng Phương Duệ dùng sức ở phía trên không phải người hắn có thể địch lại. Hắn ra sức ngoi đầu lên, cố hớp lên một ngụm không khí, nhưng mỗi lần đầu hắn ra khỏi mặt nước liền bị Phương Duệ nhấn trở lại.

Cố ý, không để hắn chết, nhưng cũng không cho hắn sống.

Trong hồ bơi bọt nước văng tung tóe, sáu người kia dùng tư thế đạp nước mà vây lại xung quanh. Trừ Lư Hãn Văn gào một câu “Lâm Phong cố lên!”, những người còn lại thì chỉ ra vẻ lạnh lùng nhìn đồng đội của mình giãy dụa trong vô vọng.

“Dùng tay thêm lần nữa, cậu có tin tôi chặt đứt tay cậu luôn không?” Phương Duệ dễ dàng khống chế Lâm Phong, anh bóp cằm đối phương, ghé vào tai hắn hăm dọa. “Thẳng lưng, hóp bụng, đừng con mẹ nó nhầm tưởng tôi không trị được cậu!”

“Ư…” Lâm Phong căn bản không thể trả lời, hắn lại vừa bị nhấn vào nước lần nữa, mà lần này Phương Duệ hai chân bắt chéo, trực tiếp cưỡi hẳn lên vai hắn.

“Nổi lên cho tôi!” Phương Duệ ôm lấy đầu Lâm Phong, hai chân kẹp chặt phần hông của đối phương. “Lên, có nghe thấy không hả?”

Chỉ ở trong nước ngắn ngủi một phút mà Lâm Phong cảm thấy còn kéo dài thêm một giây nữa, mình sẽ ngạt thở chết. Mà có Phương Duệ ép xuống, hắn thấy dùng cả chân đạp còn có khi không nổi lên được, nói gì đến chỉ chân nhái đạp nước.

“Nổi lên!” Giọng Phương Duệ đang mang ít nhiều tức giận, anh tăng thêm phần lực ở hai chân, bắp đùi cũng gắt gao kẹp lấy cổ Lâm Phong.

“Ư!” Lâm Phong ở dưới nước mở to mắt. Hắn nhìn ánh sáng phía trên, nghĩ vì sao mình lại bỏ quê đến phương Bắc xa xôi này làm lính, vì sao hồi làm lính trinh sát ở hội thao chịu đựng cực khổ bị đánh gãy răng lẫn nuốt máu. Con mẹ nó không phải để trở thành lính Đặc chủng thuộc đơn vị Thiết giáp sao, không phải vì cái lon đeo tay kia sao?

Lên, Lâm Phong!

Hắn cầm lấy ống chân Phương Duệ, xương mắt cá ra sức hướng xuống dưới.

Lên, Lâm Phong!

Khoảnh khắc hai chân rời đáy hồ, hắn chỉ cảm thấy máu như dồn dập chảy xuống đầu gối.

Lên, Lâm Phong!

Hắn duỗi thẳng hai chân đạp nước, hai mắt không chớp mà nhìn chằm chằm ánh sáng phía trên. Hắn tự nói với bản thân, ông đây phải nổi lên.

Lên, Lâm Phong!

Đầu hắn rẽ nước lên, hắn gào, hắn thét, hắn gầm. Hông hắn không còn lộn xộn bất quy tắc như trước nữa, mà vững vàng hệt như rễ cây, cố định lấy thân thể hắn.

Phương Duệ lùi lại về sau, dễ dàng rời khỏi cơ thể Lâm Phong. Anh lặng lẽ lặn đến bên bờ hồ hơi, lúc chân lên bờ Lâm Phong vẫn còn đang vừa gào hét vừa duy trì tư thế tiêu chuẩn đứng thẳng nổi lên.

Môn thứ hai, đứng nước, toàn đội, qua!

-----------------------

Hết chương 40.
 

Tô Mộc Tu

Nông dân công nghiệp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
145
Số lượt thích
1,061
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Đối Xứng
#43
Chương 41: Nín thở
<Edit by Tán Ô Nhỏ>

“Này, không phải mày nói bản thân là con gì đó sao? Còn định hô hấp dưới nước cơ mà? Mang cá của mày đâu rồi?” Huấn luyện đã tiến vào giai đoạn nín thở lặn dưới hồ, Đường Hạo tranh thủ giờ giải lao ngắn ngủi đùa giỡn Tôn Tường đang nằm nhoài ra sàn gạch men nghỉ ngơi.

“Hở?” Tôn Tường vừa mới nín thở lặn 30 lần 60m, 26 lần 62m, 4 lần 65m, lúc này não bộ vẫn còn trong trạng thái ngâu si do thiếu oxy.

“Ừ hứ, mặt này phản ứng này, thật giống cá.” Đường Hạo cũng nhoài người lên sàn gạch men bên bờ hồ, nửa mặt gối lên trên cánh tay. Hắn híp híp mắt nhìn hợp tác của mình đang vì vận động quá liều mà đờ cả ra.

“A, cá à…” Tôn Tường tựa cằm lên hai bàn tay đan vào nhau, chân vẫn tiếp tục đung đưa trong nước không biết mệt. Nửa phút sau, hắn đột nhiên cất cao giọng mắng “Con mẹ mày mới là cá con mẹ mày mới thiếu não” rồi lao thẳng đến bên Đường Hạo còn đang cười há miệng. Bọt nước bắn lên tung tóe, cơ thể quân nhân trẻ tuổi khỏe mạnh trong từng đợt từng đợt sóng bạc trông mới thật gợi cảm mê người làm sao.

Trâu Viễn với Lưu Tiểu Biệt đang vừa ngâm mình dưới nước vừa nhắm mắt nghỉ ngơi gần đó liền gọi Lư Hãn Văn “tránh mưa”. Viên Bách Thanh từ WC trở lại thấy thế hai mắt liền sáng lên, nghĩ muốn hùa theo một đạp, lại bị Lâm Phong vội vàng túm tay nói. “Chuyện nhà hai đứa nó, bây xen vào làm gì?”

“Coi tụi nó chơi thấy vui quá?” Viên Bách Thanh đứng trên bờ múa máy, phải đấm thẳng trái đấm móc, chân múa máy đủ các loại tư thế, xong lại hỏi. “Sao hai đứa nó lại đập nhau vậy?”

“Thì còn cái gì khác nữa đâu, kiểu gì chẳng là Đường Hạo kêu Tôn Tường ngu si.” Lưu Tiểu Biệt bắt đầu làm động tác khởi động, hai chân nhái màu đen theo nhịp điệu mà đạp nước. Phương Duệ chỉ cho bọn hắn nghỉ một khoảng rất ngắn, di WC uống miếng nước phát là đã gần hết thời gian, may là còn mấy vụ đập nhau dưới nước kia mà nhìn. Cơ mà xem xong rồi, cái gì cần luyện vẫn phải luyện.

“Đường Hạo cũng thật là, biết cu Tường không bị chọc rồi mà vẫn còn...” Viên Bách Thanh ngồi trên bờ đeo lại chân nhái, băng cá nhân bong ra, hắn dính lại mấy lần mà không được, dứt khoát giựt ra không cần nữa.

“Em thấy hai ảnh đánh nhau rất vui vẻ ấy ạ.” Lư Hãn Văn vẫn luôn là một châm thấy máu, cậu bơi vòng vòng quanh Lưu Tiểu Biệt, mặc kệ mồ hôi trên mặt mà cười nói. “Hê hê, Lưu Tiểu Biệt, chúng ta tới đánh nhau đi!”

“Cút!” Lưu Tiểu Biệt đạp nhẹ một cái vào bụng đối phương, thằng nhỏ lại cố ý mặt đầy đau đớn, còn cong lưng, hai tay ôm lấy phần hạ bộ liên tục kêu đau. Nhìn cái dáng này, ai không biết chuyện chắc chắn sẽ nghĩ Lưu Tiểu Biệt vừa đạp trúng “con cháu” của cậu thật.

“Sờ tốp, Tiểu Lư vẫn còn đang dậy thì, mày dọa làm nó rụt lại thì sao?” Viên Bách Thanh nhảy vào hồ bơi, cười hì hì bơi đến chỗ Lư Hãn Văn, ra vẻ tốt bụng đỡ con nhà người ta, nói. “Cho anh Bách Thanh nhìn cái coi, xem có rụt không nào?”

“Không cho anh nhìn!” Lư Hãn Văn dựa vào đạp nước đứng thẳng người, nhìn về phía cầu nhảy, liếc mắt nói. “Huấn luyện viên về rồi.”

Phương Duệ xuất hiện, huấn luyện lại tiếp tục. Tôn Tường với Đường Hạo ngoi lên từ một đống bọt nước, người trước thì ngây ngô cười lộ cả sau, kẻ sau thì cả mặt đều là cố nín cười.

“Coi hai tên nhãi con mấy cậu như này là đánh nhau đến high rồi?” Phương Duệ dưới chân đã đổi chân nhái mới, quay sang đám học viên vừa nghỉ ngơi được 10 phút, nhíu mày hỏi. “Thành tích tốt nhất là bao nhiêu? Báo tôi nghe một chút.”

“Báo cáo! 65m, bốn lần!” Tôn Tường hiện tại đã có thể ung dung đứng thẳng trong nước. Hắn chỉ vào Đường Hạo, nói. “Nó cũng 65m, nhưng được có mỗi lần!”

“Cừu Cừu, cẩn thận Đường Bánh Ngọt lại tẩn cậu.” Phương Duệ cười cười, cởi áo phông trên người ra, xem chừng đang chuẩn bị biểu diễn tài năng cho hội lính coi. Anh quay qua năm người bên kia, hỏi. “Mấy cậu thì sao?”

“59m.”

“64m.”

“61m.”

“60m.”

“63m.”

Thành tích cũng không quá cách biệt. Phương Duệ nghe xong chỉ nhún vai một cái, cúi người khoanh tay, không chút ngại ngần mà thả người cái “Bùm” vào nước.

Tiếng bọt nước vang lên nghe không khác gì mấy vận động viên khi nhảy đã hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Phương Duệ hai tay ép sát vào thân, cả người dưới nước giống như một con rắn nước linh hoạt. Chỉ thấy tư thế đạp chân nhái vô cùng hoàn mĩ cùng cả người lướt nhanh về phía trước, tựa hồ không gặp chút trở ngại.

Hồ bơi dài 50m, anh lặn một vòng rồi quay trở lại điểm ban đầu. Đến khi ra khỏi hồ bơi còn đẩy hai tay một cái để lên bờ, nhẹ nhàng mà nói. “Tôi, 100m.”

Tôn Tường há hốc mồm, Đường Hạo cũng nhìn đến sững sờ cả người. Bọn họ là luyện đủ mọi đường mà lặn được đến mốc 65m, mà Phương Duệ đây, một phát liền lặn nguyên cả 100m, đến nhịp thở còn không đổi!

“Sao, Tôn Tường, còn đắc ý không?” Phương Duệ lại nhảy lên cầu nhảy, coi áo phông như khăn mà vắt lên vai.

“Mấy cậu kia, Viên Bách Thanh, 64m là đã được rồi? Còn Lâm Phong, 59m mà cũng dám khai, ngứa đòn sao?” Anh nói không lớn nhưng trên mặt đều đã mang vẻ mắng người. “Thành tích như này mà còn cho các cậu 10 phút nghỉ ngơi, Phương Duệ đại đại tôi đây đúng là quá tốt bụng quá chân thành rồi, đúng không, Tôn Tường, Đường Hạo?”

“Thưa vâng!” Hai người bất ngờ bị điểm tên vẫn bình tĩnh đứng trong nước, nhìn thẳng về phía trước, trong mắt không còn chút nào đùa giỡn lúc nãy, chỉ còn sự phẫn nộ lẫn ánh sáng càng kiên định hơn.

Bọn hắn đều là những kẻ tranh cường háo thắng số một. Đối với tụi hắn mà nói, cùng một hồ bơi mà “thua” mất 35m thì dù đối phương có là huấn luyện viên đặc huấn người nhái cũng chắc chắn là một sự sỉ nhục không hơn không kém.

“Hiện tại bắt đầu, cắt bỏ thời gian nghỉ ngơi, trước giờ cơm tối, cố đến 100m cho tôi.” Phương Duệ khoanh hai tay trước ngực. “Luyện không xong, đêm lại tiếp tục, dù sao tôi cũng có chìa khóa.”

Biết được chênh lệch giống như kiếm được động lực, Tiểu đội chuẩn Đặc chủng sau khi đến Đại đội tuy ai nấy đều bị hành cho thê thảm nhưng cơ thể, tố chất tâm lý mỗi người đều vẫn là xuất sắc trong xuất sắc nhất. Phương Duệ xoay người tháo chân nhái, không giục một câu nào nhưng đằng sau đã vang lên tiếng nước. Anh cúi đầu, một bên khóe miệng hơi cong lên, không để bất kỳ ai biết mình đang vô cùng hài lòng với mấy tên nhãi con này.

Cơm chiều xong, Đường Hạo chủ động yêu cầu được luyện thêm, Phương Duệ mặt đầy tôi đoán được mà. Mọi người vừa đi cho tiêu cơm vừa lại gần hồ bơi thì nghe thấy tiếng nước đều đặn từ trong truyền ra.

“Ây dô, Chu đội hôm nay khỏe không?” Phương Duệ đứng ở cửa, chỉ nhìn bóng người đang bơi tự do liền đoán ra là ai – “đối thủ” đồng kỳ của anh, Đội trưởng Trung đội VI Chu Trạch Khải.

“Luyện tập.” Chu Trạch Khải bơi đến bên bờ nhưng không lên ngay, chỉ chống gò má lên tay phải, nhìn lướt qua Phương Duệ và bảy người thuộc đội đặc chủng.

“Chỉ lừa được mấy fan não tàn thuộc đội chú thôi, tui nhìn phát là biết chú đến đào người rồi! Nói với chú, một từ thôi.” Phương Duệ lắc lắc ngón trỏ, trông cực kỳ giống lão đại đang trong một cuộc giao dịch nào đó, anh nói. “Không!”

“Không ~” Chu Trạch Khải thoáng mỉm cười, lặp lại câu của Phương Duệ từ âm thanh đến giọng điệu, trên mặt người được mệnh danh là “Bộ mặt của đặc chủng quân” in đậm ba chữ “Đùa cậu thôi”.

“Đờ mờ…” Lần đầu tiên nhìn thấy cái người hoặc hung hăng mắng người hoặc vui sướng chọc người tên Phương Duệ bị một vị lính đặc chủng khác trêu ngươi, mà cái vị này còn mang quân hàm cao hơn, có chức vụ cao hơn, được mệnh danh là “Súng Vương” nữa chứ. Tôn Tường đột nhiên cảm thấy hơi bị sướng trong lòng.

“Đây là ông Thượng tá ăn trộm bánh ngọt của tụi mày đó à?” Đường Hạo kín đáo chọc eo Tôn Tường. “Nhìn mặt huấn luyện viên kìa.”

“Đúng là oan gia cũ có khác.” Tôn Tường bí mật ấn like cho Chu Trạch Khải. Trừ việc cái danh “soái” của ổng có hơi quá đà thì hắn thấy cái gì ổng cũng tốt, không tính vụ ăn vụng bánh ngọt, riêng giúp tụi hắn bắt nạt Phương Duệ đã là cực đáng khen ngợi rồi.

“Biến biến biến, tụi này còn muốn luyện tập.” Phương Duệ nhìn mặt Chu Trạch Khải thôi đã muốn bực, anh chạy tới bên hồ bơi nắm tay con nhà người ta lên, ai dè đường đường “Thương Vương” dưới con mắt của bảy chúng sinh lại không thèm đứng lên. Phương Duệ tăng lực kéo, mắng. “Đừng chơi xấu, lên cho tui!”

“Nghe thấy gì không, Trung đội VI chơi xấu.” Đường Hạo lại ghé tai Tôn Tường thầm thì. “Huấn luyện viên mệt với ổng rồi.”

“Tao lại thấy huấn luyện sắp toi rồi.” Tôn Tường nghểnh cổ lên nhìn. Hắn nói đúng chuẩn, hai tay Chu Trạch Khải đột ngột dùng sức, Phương Duệ vốn trọng tâm không ổn liền bị kéo xuống nước.

“Má bây Chu Trạch Khải! Đệch! Chu mỹ nhân đứng lại cho tui!” Phương Duệ lúc trước vẫn còn nhớ tới mấy đứa tân binh phía sau nên chưa động gì tới ba chữ “Chu mỹ nhân” nhưng Chu Trạch Khải vuốt mặt không nể mũi a, không chỉ giở trò kéo anh xuống hồ ướt hết toàn thân, lại còn “vèo” một cái đã lên, vung hai tay một cái, đi thẳng.

“Không đứng.” Chu Trạch Khải đầu không ngoảnh lại đi về phía cửa, lúc đi qua bảy tên “khán giả” còn cười một cái đúng chuẩn “nam thần”, giơ tay tạo dáng “bye bye”, trên lưng như viết mấy chữ “Bây nói đứng là đây phải đứng à? Giỏi thì đuổi theo coi”, vô cùng mất dạy.

“Giời ạ!” Phương Duệ dựng thẳng ngón giữa về phía đối phương, Tôn Tường với Đường Hạo hết sức tự giác né qua hai bên, tránh che mất. Anh gầm lên. “Tới đây cho tôi, tiếp tục luyện!”

Cường độ buổi tập thêm ban đêm này còn nặng hơn lúc ban ngày. Trước giờ tắt đèn, bảy người xiên xiên vẹo vẹo bày tỏ vô cùng thấu hiểu, huấn luyện viên bị trêu, bọn hắn bị mắng một hai ba bốn trận cũng đúng thôi.

Hôm sau, Phương Duệ hủy buổi tập buổi sáng, anh kêu mọi người lấy chậu rửa mặt đựng nước đặt lên trên băng ghế rồi hỏi. “Hụp mặt xuống nín thở, mấy cậu chịu được bao lâu?”

“Chắc là ba phút?” Tôn Tường quay sang nhìn Đường Hạo đứng cạnh, đối phương gật đầu.

“Thử một chút coi, lần này tôi với các cậu cùng làm.” Phương Duệ cũng đặt một chậu rửa trước mặt. Anh đưa cho các đội viên mỗi người một cái đồng hồ tính giờ. “Chuẩn bị!”

“Bắt đầu!”

2 phút 49 giây, Trâu Viễn thở hồng hộc, ngẩng đầu.

2 phút 53 giây, Lâm Phong.

2 phút 59 giây, Lưu Tiểu Biệt.

3 phút 02 giây, Lư Hãn Văn.

3 phút 05 giây, Viên Bách Thanh.

3 phút 09 giây, Đường Hạo.

3 phút 10 giây, Tôn Tường.

Đồng hồ tính giờ vẫn vang lên từng tiếng “tích tích”, bảy đội viên ngẩng đầu, vừa thở dốc vừa mắt tròn mắt dẹt nhìn Phương Duệ vẫn đang hụp mặt trong chậu nước. Cả bọn không ai nói gì, cũng không ai dời mắt đi. Sớm thu ngoại thành hôm nay yên tĩnh đến kỳ lạ, ngoại trừ tiếng thở dần dần bình ổn lại thì chỉ còn tiếng tim đập.

Sau sáu phút, Phương Duệ mới ngẩng đầu lên, nước vương trên mặt được nắng sớm rọi vào, tỏa sáng lấp lánh.

“Tôn Tường, sao lại nói ba phút?” Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, anh đi tới chỗ Tôn Tường, nói. “Cậu thấy tôi nín thở bao lâu, sáu phút.”

“Tôi…” Tôn Tường không trả lời được. Vừa nãy hắn đáp ba phút sở dĩ cũng là vì đó là giới hạn nín thở của con người mà bên ngoài thường nghĩ. Nhưng đây là lý do sao?

Không!

Câu nói bọn hắn nghe nhiều đến thuộc là gì?

Quân nhân không có cực hạn, lính Đặc chủng càng không có!

“Đừng vội, để tôi kể cho các cậu nghe một câu chuyện.” Có thể vì chưa đến giờ huấn luyện, thái độ Phương Duệ mềm mỏng hơn rất nhiều, anh đưa mắt lên nhìn mặt trời trên cao. “Chuyện có thật của chính tôi với Chu mỹ nhân, chính là cái thằng đểu hôm qua ấy.”

“Tôi với tên đó từng hợp tác với nhau một lần, khi tôi dẫn một Tiểu đội thuộc Trung đội III ra nước ngoài chấp hành nhiệm vụ, nước nào thì tôi không tiết lộ. Nhiệm vụ lần ấy diễn ra không được suôn sẻ cho lắm, vài anh em đã bị thương, đến cuối khi cả đội rút quân còn bị chạy đứt đường lui.” Phương Duệ đặt chậu rửa mặt xuống đất, còn mình thì ngồi lên băng ghế, duỗi dài hai chân. “Các Tiểu đội khác trong Trung đội cũng đều đang thi hành nhiệm vụ, không thể gửi người đến cứu viện. Lão Lâm khi ấy thì đang ở nửa kia bán cầu. Tôi gửi tin xin cứu viện về đội, tin cực khẩn cấp. Rất nhanh đội cứu viện đã tới, là Chu Trạch Khải với một nhánh Tiểu đội tinh nhuệ dưới quyền hắn.”

“Dọc đường đi, chúng tôi hạ sát rất nhiều quân địch nhưng cũng bị thương thêm vài đồng đội khác. Khi sắp tới điểm rút, chúng tôi chia quân làm hai ngả, tôi với Chu Trạch Khải một đường, mấy người kia một đường. Hai người bọn tôi bị địch đuổi theo, lúc đó đạn hết, lương thực cũng không còn.” Phương Duệ hất cằm về phía Đường Hạo, hỏi. “Vậy phải làm sao?”

Không ai trả lời, không thể trả lời.

“Trời không tuyệt đường người, ngay tại thời điểm sắp bị địch phát hiện thì bọn tôi nhìn thấy một mặt hồ có rất nhiều thực vật sinh trưởng. Ầy, kể ra thì cũng không thể gọi là hồ, mấy cậu từng đi theo Tôn đội thực tập dã ngoại sinh tồn chắc biết loại vũng nước có thực vật sinh sống như thế tên là nước đọng, cá không cách nào sống trong đó.” Phương Duệ bất ngờ nở nụ cười, lại nói tiếp. “Cá không sống được, nhưng bọn tôi lại sống. Biết vì sao không? Vì không muốn chết. Sau đó, hai đứa tôi liền nhảy vào hồ. Tôi, Chu Trạch Khải, hai tên sống sờ sờ nhảy vào một hồ nước đọng giả cá, đoán xem chúng tôi phải giả bao lâu?”

“Sáu phút.” Tôn Tường nói ra con số đã hằn sâu vào từng tế bão của hắn, xong nhìn Phương Duệ, hỏi. “Đúng hay không?”

“Có não!” Phương Duệ ha hả cười lớn, dường như cái chuyện ở giữa lằn ranh sinh tử này với anh giờ đây đã trở thành một câu chuyện cười vô cùng thú. “Bọn tôi im lặng trốn ở hồ nước đọng ấy, đợi đến khi quân địch tìm không ra thì rời đi. Kỳ thực khi ấy đã có người xém tìm ra tôi, hắn đi lại rất gần tôi, may có một ít cành lá phủ lên trên mũ sắt của tôi.”

“Nhưng gì thì gì, không phát hiện vẫn cứ là không phát hiện, sau chúng tôi được cứu viện.” Phương Duệ ngừng lại, như đang nhớ lại giờ phút hồi hộp ngày đó. Hồi lâu sau, anh mới nói tiếp. “Nói, có cảm tưởng gì không?”

“Có.” Người đáp chính là Tôn Tường. Nắng ban mai rọi lên gương mặt hắn, hắn nói. “Tôi muốn được như các ngài!”

“Là chúng tôi!” Lưu Tiểu Biệt bước lên một bước. Đằng sau hắn, Viên Bách Thanh, Trâu Viễn, Lư Hãn Văn, Lâm Phong kiên định gật đầu.

“Cậu thì sao?” Phương Duệ nhìn sang phía tên đội viên cuối cùng vẫn chưa nói gì. “Đường Hạo.”

“Tôi?” Đường Hạo ngẩng đầu, siết chặt hai bàn tay ở hai bên, hắn nhìn Phương Duệ, gằn từng chữ một. “Tôi sẽ vượt qua tất cả các ngài!”

-----------------------

Hết chương 41.

P/s: Ahuhu quên lịch nay mới post chương orz *quỳ tạ tội*
Chương 42 mai vẫn lên bình thường nhé :3
 

Tô Mộc Tu

Nông dân công nghiệp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
145
Số lượt thích
1,061
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Đối Xứng
#44
Chương 42: Cầm tay
<Edit by Tán Ô Nhỏ>

Huấn luyện căn bản được nửa tháng, Phương Duệ liền tổ chức một buổi “Hội thao tân binh người nhái toàn quân”, bao gồm các loại hạng mục kì khôi, với người bình thường mà nói là hoàn toàn bất khả thi.

Trói hai chân hai tay thả xuống hồ bơi, trong ba mươi giây, chân nhái cũng không được mang, có thể bơi được bao xa? Tôn Tường đứng đầu, 33m. Đường Hạo thứ hai, 31m. Lưu Tiểu Biệt thứ ba, 30m.

Mặt nạ lặn không cẩn thận bị nước vào, ở trong hồ xung quanh toàn là nước, ai là người nhanh nhất có thể đẩy nước ra khỏi mặt nạ? Bí quyết là dùng mũi bật hơi, đẩy nước ra ngoài. Viên Bách Thanh nhanh nhất, Đường Hạo ngay kế sau, Lưu Tiểu Biệt thứ ba.

Đứng trên “đệm nổi” lay động hơn 45 độ hai bên, vượt qua bốn cọc chướng ngại mà không bị rơi xuống, sau đó dùng phi tiêu nhắm bắn bia ngắm cách xa 2m, trúng được không? Đường Hạo đứng đầu, năm lần 10 điểm. Tôn Tường thứ hai, bốn lần 10 điểm một lần 9 điểm. Lư Hãn Văn thứ ba, bốn lần 10 điểm một lần 8 điểm.

Sau hơn mười môn, “Hội thao” kết thúc, Phương Duệ liền trao cho người đứng đầu là Tôn Tường một cái vương miện giấy hình vịt vàng, coi như tượng trưng cho “Vua tân binh”. Đường Hạo khóe miệng co giật, Lư Hãn Văn nhỏ giọng nói với Lưu Tiểu Biệt “Huấn luyện viên vẽ còn không đẹp bằng em”, Viên Bách Thanh lớn tiếng vỗ tay, cười, “Anh Tường đội vương miện soái quá nha!”

“Ha ha ha tất nhiên rồi!” Tôn Tường cầm lấy vương miện vịt vàng, trên mặt đầy vui vẻ với đắc chí. Hắn hớn hở đá đá chân Đường Hạo, hỏi “Đường Hạo, đẹp hơm?”

Đường Hạo quay đầu, cố ý không nhìn vẻ mặt ngu ngốc của Tôn Tường lẫn con vịt vàng ngốc không kém kia. Với hắn mà nói, Tôn Tường tuy ngu nhưng còn được cái mã đẹp kéo lại, con vịt kia thì sao, đã ngu còn xấu, nhìn liền muốn bóp.

“Đường Hạo, đẹp hơm?” Thấy hợp tác không đáp lại mình, Tôn Tường lập tức cao giọng thêm một bậc. Hắn chạy về trước hai bước, ngồi xổm xuống trước mặt đối phương. Hai bên đối diện vài giây, xong tự cười tự đáp. “Đẹp!”

“…” Đường Hạo nuốt nước bọt, bất đắc dĩ nâng mặt Tôn Tường lên, trầm giọng nói. “Mọi người đều đang nhìn kìa.”

“Là do tao soái a!” Tôn Tường trước nay vốn không có thứ gọi là “xấu hổ”, nhất là ở trước mặt Đường Hạo. Hắn lại xích về trước một chút, để đầu gối hai bên đụng nhau, lặp lại. “Đường Hạo, đẹp hơm?”

“Đẹp đẹp đẹp!” Đường Hạo cạn lời, đưa tay chỉnh lại vương miện vịt vàng trên đầu Tôn Tường cho thẳng thớm. Vịt vàng xấu đến mức hắn không muốn nhìn lại lần hai, cơ mà Tôn Tường vẫn còn xứng với hai chữ “đẹp trai”. Nghĩ vậy, hắn vỗ vỗ mặt đối phương, thầm tự nhủ, ông đây không dối lòng.

“Ừm! Ngoan! Hiểu chuyện!” Tôn Tường chớp chớp mắt dòm Đường Hạo, dù là vẻ mặt hay giọng điệu cũng đều vô cùng gợi đòn.

Đường Hạo quen rồi cũng không so đo, hắn đứng dậy tiện tay kéo Tôn Tường lên theo, còn vờ vịt nói. “Anh Tường, lên kiệu hồi cung.”

Tối đó, khi Lư Hãn Văn đang tắm, có một chiếc xe quân đội gần đó chở 20 rương trang bị lặn tới doanh trại, Phương Duệ chỉ huy mọi người chuyển hết rương về ký túc xá.

“Mình chuẩn bị đi lặn dã ngoại?” Tôn Tường mở rương, xếp gọn gàng bên trong là đồ lặn được thiết kế riêng cho từng người.

“Mấy cậu vẫn còn muốn ngốc tiếp trong hồ bơi nước ấm?” Phương Duệ dựa theo số mà phân phát đồ lặn cho mỗi thành viên. “Đều đã hai mươi mấy tháng 11 rồi, nhiệt độ hạ xuống nữa thì hồ chứa nước cũng kết băng luôn.”

“Tôi đã sớm muốn đi.” Tôn Tường nhận lấy đồ lặn của mình, lập tức không chờ nổi mà luồn một tay vào. “Ừm, cái này thật không thấm nước ấy ạ?”

“Phí lời, hiện tại hồ chứa nước bên ngoài cũng đã chỉ trên dưới ba độ, không cẩn thận nước đông chết cậu.” Phương Duệ đưa đồ lặn cho Đường Hạo, rồi lại quay qua Tường Hạo nói. “Đại đội đưa các cậu đều là đồ khô, có biết đồ khô là thế nào không? Đắt, không thấm nước, duy trì nhiệt độ cơ thể, mấy cậu mai muốn mặc áo lông bên trong cái này cũng được.”

“Không có đồ ướt sao?” Đường Hạo nhận lấy đồ lặn, hai tay sờ sờ bề mặt trơn nhẵn của nó.

“Đồ ướt chỉ dùng được trong nước từ 10 độ trở lên. Hiện tại cậu mặc đồ ướt, xuống nước một phát, họa mi cậu đóng băng luôn.” Phương Duệ chỉ vào giữa hai chân Đường Hạo, vừa cười vừa làm động tác bảo vệ chỗ đó.

“Ế, không phải chúng ta sẽ luyện tập trên biển ở phía Nam sao? Chỗ ấy thì nhiệt độ nước chắc chắn là trên 10 độ chứ?” Tôn Tường vẫn nhớ nhung bờ cát vàng rực và mặt biển mênh mông phương Nam.

“Ai nói chúng ta phải chạy xa thế để huấn luyện? Cứ ở Hoàng Hải là được rồi.” Phương Duệ để trang bị của Lư Hãn Văn lên giường cho cậu, khi quay lại thấy cả sáu người đều đang mang vẻ mặt mông lung hết cỡ.

Lưu Tiểu Biệt nói. “Không phải cấp trên có thỏa thuận với Nam quốc lợi kiếm sao? Họ cung cấp khu vực luyện tập cùng tàu thuyền cần thiết cho chúng ta, chúng ta thay họ huấn luyện Lư Hãn Văn.”

“Ôi giời, mấy cậu tin thật đó hả?” Phương Duệ lại mở rương, bên trong là mấy cái áo phao cân bằng độ nổi (áo BCD). “Đơn vị hải quân liên động với quân khu chúng ta là Hạm đội Bắc Hải, trong tam đại Hạm đội thì Bắc Hải cũng là hạm đội ưu tú nhất. Chúng ta tới chính là vịnh Bột Hải với Hoàng Hải, khu vực luyện tập thì tha hồ, việc gì cứ phải nhất định chạy đến địa bàn của Hạm đội Nam Hải?”

“Thế…” Đường Hạo để đồ lặn sang một bên, hắn dường như hiểu ra cái gì đấy.

“Dụ đội là kiểu người gì, Chính ủy chúng ta đều rõ. Hồi đầu, Nam quốc lợi kiếm khó khăn như thế, Trung đội II khổ sở như thế, Dụ đội vẫn không có gửi bất cứ yêu cầu gì về Tổng bộ. Hắn cứ cố gắng chống đỡ, cùng Hoàng đội, hai tên đó cùng nhau gắng gượng chống đỡ, sau cùng bọn hắn chống được thật.” Phương Duệ thở dài, rồi tiếp tục. “Người như thế, muốn hắn nhờ mình huấn luyện giúp tân binh của hắn? Rõ ràng là chuyện không thế.”

“Vậy nên thực ra là…” Lưu Tiểu Biệt liếc mắt về phía giường của Lư Hãn Văn. Nếu không phải do năm nay phía Nam thế cuộc bất ổn dẫn đến Nam quốc lợi kiếm phải từ bỏ việc huấn luyện lính Đặc chủng năm nay, hắn sẽ không được gặp tên nhóc phóng khoáng dù hơi bị phiền này.

“Đều là anh em với nhau, anh em gặp khó khăn, Chính ủy làm sao không để ý?” Phương Duệ ngồi lên tấm ván gỗ dưới giường Lư Hãn Văn, nói. “Hắn chỉ là muốn tìm một cái cớ cho Dụ đội thôi.”

“Chuyện này Dụ đội biết không?” Tôn Tườn gãi đầu một cái, vừa nghĩ tới hàng xóm chính là Hoàng Hải, hắn cảm thấy cái lý do này thật vô cùng sứt sẹo.

“Mấy cậu còn biết, sao hắn lại không biết được?” Phương Duệ cười. “Đại đội trưởng Dụ Văn Châu của Nam quốc lợi kiếm, nếu bàn về đầu óc, khó mà tìm ra ai trong bảy đơn vị đặc chủng mạnh hơn hắn.”

“Ầy…” Tôn Tường chép miệng, trong đầu hiện ra Trương Tân Kiệt cùng Dụ Văn Châu không rõ mặt đang dùng miệng lưỡi bày ra đủ kiểu thế trận.

“Anh em bí mật giúp đỡ, hắn cũng sẽ bí mật nhận lấy. Hồi trước mấy cậu nhảy dù, có phải bên kia cung cấp thuyền với chiếm hạm với bảo hộ nghiêm mật toàn bộ hành trình không?” Phương Duệ tiếp tục. “Đấy là cách Dụ đội trả ơn đó. Nhưng hiện phương Nam đã căng thẳng như vậy, chúng ta lại còn không biết ngại, đi quấy rầy người ta sao?”

“Đã rõ.” Đường Hạo đứng lên. “Vậy nên lần này cấp trên nói với ngài ấy, chúng tôi cần ra chỗ biển lạnh để rèn luyện ý chí.”

“Thông minh lắm!” Phương Duệ bật cười ha ha, còn Tôn Tường trên mặt hiện bốn chữ “Thì ra là vậy”.

“Mấy anh cười gì vậy?” Lư Hãn Văn toàn thân tỏa ra hơi nóng trở lại, cậu đi vòng qua rương lớn, nhìn thấy cái loại trang bị lặn trong đấy mà hung phấn rú rít.

“Tụi mình mai phải đi dã ngoại, ra đập chứa nước lặn.” Lưu Tiểu Biệt kéo Lư Hãn Văn lại, chỉ vào giường cậu nói. “Toàn bộ trang bị 4 in 1, cả đồ lặn với áo BCD của nhóc đều ở đây này.”

“Ù uây!” Lư Hãn Văn vui vẻ trèo lên giường, hai mắt lấp lánh tràn ngập mừng rỡ.

“Được rồi được rồi, cất rương đi, thiết bị thì cứ kiếm trong tủ, mai chúng ta xuất phát.” Phương Duệ phất phất tay với các đội viên. Chỉ cần không phải trong thời gian huấn luyện, mặt hắn nghiêm túc không nổi.

Trời vừa sáng, còi xe quân đội đã kêu lên inh ỏi. Tất cả một đường gập ghềnh đi nhưng tâm trạng lại vô cùng náo nức, giống như được đi dã ngoại vậy. Một giờ sau, xe quân đội dừng ở một hồ chứa nước, Phương Duệ nhảy xuống xe, chỉ vào hồ nước nói. “Nước sâu 30m, hôm nay chúng ta thích nghi trước cái đã, lặn tầm 18m.”

Bốn bề yên ắng, nhân viên y tế của Đại đội không xuống xe, còn Tiểu đội chuẩn Đặc chủng thì bắt đầu thay đồ lặn, đeo bình dưỡng khí. Tôn Tường run rẩy đứng trong gió rét, hắn nhúng một bên chân trần xuống nước để thử nhiệt độ, ngón chân hồng hồng lập tức bị lạnh đến mức rụt về.

“Mẹ nó, lạnh quá!” Hắn túm lấy vai của Đường Hạo đang mặc đồ lặn từ dưới lên trên, làm đối phương phải lùi mấy bước mới đứng vững được.

“Lạnh thì mau mặc đồ!” Đường Hạo cáu. “Còn mỗi mày thôi đó!”

“Biết rồi.” Lại bị nói, Tôn Tường nhướn mày cầm đồ lặn lên. Đêm qua ở kí túc xá hắn có mặc thử nhưng không cảm thấy gì khác, giờ ở ngoại ô gió rít ầm ào mặc vào mới cảm thấy ấm ơi là ấm.

“Tôi nhấn mạnh lần nữa, lần đầu lặn xuống sẽ có khả năng cảm thấy không ổn, các cậu tuyệt đối không được rời khỏi hợp tác của mình. 18m là yêu cầu cơ bản nhất, đến lúc ấy nếu cảm thấy mình căng thẳng, sợ hãi, phải tự mình thích nghi điều chỉnh. Luôn nhớ rằng, các cậu không một mình, còn có hợp tác của các cậu ở bên cạnh.” Phương Duệ cũng thay đồ lặn, anh sẽ không lặn cùng cả nhóm nhưng nếu dưới nước xuất hiện tình huống nguy hiểm, anh sẽ có cách thích hợp cứu đội viên của mình.

“Rõ!” Bảy người đứng thành một hàng ở bên hồ, bình thường đã quen mặc áo camo, giờ cả bọn biến thành người nhái da đen, nhìn thôi đã thấy hài.

“Còn một điều nữa, trong trường hợp không thể khống chế được bản thân hoặc bình dưỡng khí xảy ra vấn đề, nhất định phải nhớ không đước gấp gáp nổi lên.” Phương Duệ đi đến trước mặt Tôn Tường, tiếp tục. “Khi ở dưới nước không khí các cậu hít vào đều có áp suất không khác gì nước sâu. Nếu cứ cố nổi nhanh ra khỏi nước, áp lực bên trong cơ thể các cậu sẽ lớn hơn áp lực bên ngoài, làm hình thành lượng lớn bọt khí trong cơ thể, dẫn đến bệnh giảm khí áp, nghiêm trọng có thể nguy hiểm đến tính mạng.” Phương Duệ hơi híu mày, anh tin đội viên của mình, nhưng tin tưởng không đồng nghĩa anh không lo lắng. “Tôn Tường, tốc độ nổi lên hợp lý là bao nhiêu?”

“Thời gian nổi lên 10m không thể ngắn hơn một phút!” Tôn Tường mạnh mẽ trả lời, trong nửa tháng huấn luyện vừa rồi, bọn hắn không chỉ học mỗi các động tác cơ thể mà còn cả một lượng lớn kiến thức căn bản.

“Được, xuống nước xong liệu nhớ kỹ điều này cho tôi!” Phương Duệ đấm một đấm vào ngực Tôn Tường, quát. “Tất cả chuẩn bị xong chưa?”

“Thưa đã xong!” Tất cả chỉnh tề trả lời, giống như đã sớm chờ không được.

Xuống nước!

Bắt đầu lặn sâu 18m!

Tôn Tường vượt lên trước mặt Đường Hạo, hắn thỉnh thoảng đưa mắt nhìn về phía sau, chỉ thấy người kia sít sao đi theo sau bắp đùi mình. Hắn giơ ngón giữa về phía đối phương, càng đắc ý đạp chân mạnh hơn.

Do dưới nước không thể nói chuyện, Đường Hạo chỉ có thể dùng hai ngón giữa đáp trả sự ấu trĩ của Tôn Tường. Cả bọn mới chỉ lặn xuống độ sâu 3m, tất cả vẫn rất bình thường, ánh sáng vẫn đủ, hô hấp thông thuận, thủy lưu êm đềm, cơ thể vẫn chưa cảm thấy lạnh.

Dần dần, theo độ sâu tăng dần khi lặn, xung quanh dần trở nên yên tĩnh không tiếng động. Tôn Tường dừng lại, một lần nữa nhìn về phía sau tìm kiếm Đường Hạo, lại nhận ra trong ánh sáng mờ mịt, đối phương trông chỉ như một mảng sương mù màu đen.

Vạch đo của dụng cụ đo độ sâu chỉ rõ hiện tại bọn hắn đang ở mức: sâu 9m.

Đường Hạo chú ý tới động tác của Tôn Tường, hắn tăng thêm lực, bơi tới bên cạnh đối phương, hai người mắt đối mắt, cách hai tầng lớp kính dưỡng khí trong như gương, vẫn có thể thấy mắt của đối phương. Hắn cười thầm, Tôn Tường thằng này hình như hơi căng thẳng thì phải.

Tôn Tường chăm chú nhìn Đường Hạo, vừa nãy hắn có căng thẳng thật, nhưng hiện tại thì không, chỉ cần nhìn thấy hợp tác của mình ở bên cạnh, nhìn thấy ánh mắt gợi đòn của tên ấy, hô hấp không còn gấp gáp như trước nữa.

Lại lặn xuống thêm 4m, chiều sâu đã đạt đến mốc 13m. Xung quanh càng trở nên tối đen, cảm giác yên tĩnh kỳ dị cùng bóng tối làm người ta vô cớ cảm thấy sợ sệt. Tôn Tường lại ngoảnh sang bên cạnh nhìn Đường Hạo, nhận ra dù cho hai bên đang vô cùng ở gần nhau, hắn đã không còn nhìn rõ khuôn mặt tên kia nữa. Lập tức, nhịp tim hắn đột ngột tăng nhanh, thậm chí trên lưng còn toát ra một tầng mồ hôi lạnh, hắn theo bản năng muốn với tay ra cầm lấy tay Đường Hạo, nhưng mới duỗi được một nửa, hắn lại cứng đầu thu tay về.

Là ai nói dưới nước nắm tay nhìn không menly gì hết?

Là ai quả quyết tuyệt đối sẽ không sợ sệt?

Là ai cười dăm ba thứ dùng dằng trông quá ư gái tính?

Đường Hạo mãi vẫn nhìn theo từng cử động của Tôn Tường. Khi lặn xuống độ sâu 13m ánh sáng không lọt tới, thân là một tân binh, hắn cũng căng thẳng, hắn cũng sợ hãi. Nước chính là có một loại ma lực như này, nó nhìn thì có vẻ yếu ớt vô lực nhưng một khi ngươi bị nó bao bọc xung quanh đâu đâu cũng không rõ, ngươi sẽ không thể không cảm thấy sợ. Hắn nhìn thấy Tôn Tường chìa tay ra rồi lại rụt về, hắn thậm chí còn nhìn ra tâm lý Tôn Tường hiện giờ, vì thế, hắn nỗ lực giữ mình bình tĩnh, rồi nhanh chóng vươn tay phải cầm lấy tay trái đối phương.

Thằng ngốc này, sợ rồi?

Muốn cầm tay tao?

Ngượng?

Không sao, tao cầm tay mày là được rồi.

Tay được người thân quen nhất kéo, tâm tình Tôn Tường cũng bình tĩnh hơn mấy phần, hắn nắm thật chặt tay Đường Hạo, gia sức lặn xuống sâu thêm.

Không thể cảm nhận được thân nhiệt, không sao. Không thể nhìn thấy mặt nhau, cũng không sao. Tao cầm tay mày, mày sẽ mãi có tao ở bên.

Đến mốc 18m cuối cùng, nước tối đến tĩnh mịch, Đường Hạo thử dán lại gần Tôn Tường. Cả hai ngốc tại chỗ 10 phút rồi từ từ nổi lên trên, hắn hoàn toàn không thể nhìn thấy Tôn Tường nhưng vẫn như cũ dựa vào tên đó.

Nhưng, chính động tác này lại làm đôi bàn tay của bọn hắn không cẩn thận bị chia tách mất. Trong phút chốc, sợ hãi kịch liệt kéo đến, Đường Hạo lập tức đánh chân nhái tìm kiếm khắp nơi, nhịp tim hắn cũng đột ngột tăng gấp. Sợ hãi như một trận hồng thủy tràn vào tim hắn.

Chết tiệt! Tôn Tường đâu rồi!

Tệ hại! Hô hấp không được!

Trong cơn hoảng loạn, Đường Hạo cố gắng giữ mình không bị sợ hãi chi phối, hắn nhắm mắt lại, hy vọng có thể dựa vào thủy lưu để tìm ra Tôn Tường nhưng trong tình trạng vô cùng căng thẳng của bản thân, loại “tìm kiếm” này không khác gì phí công. Rất nhanh, hắn đã vội vàng muốn nổi lên, chỉ muốn thoát khỏi cái hồ nước tràn ngập hơi thở tử vong này. Hắn đã chuẩn bị tư thế xông thẳng lên nhưng ngay tại thời khắc cuối cùng lại dừng lại.

Trước khi xuống nước, Tôn Tường đã trả lời Phương Duệ, thời gian nổi lên 10m không thể ngắn hơn một phút!

Đường Hạo cảm giác trái tim bị bóp nghẹt của mình đột ngột đập nhanh hơn. Hắn biết rõ căng thẳng sẽ làm ảnh hưởng đến phán đoán, sẽ làm rối loạn hô hấp, nhưng lại không cách nào khống chế bản thân thôi hớp lấy từng ngụm lớn không khí, hai tay của hắn bắt đầu vung loạn lên. Hắn muốn tìm được Tôn Tường.

Chỉ có tìm được Tôn Tường, hắn mới có thể tỉnh táo lại.

Đột ngột, một dòng chảy xiết lướt qua người hắn, Đường Hạo ngây ra trong tích tắc rồi sực nhận ra

Là Tôn Tường!

Tôn Tường đang mất khống chế, hắn đang gấp gáp nổi lên!

-----------------------

Hết chương 42.
 

Tô Mộc Tu

Nông dân công nghiệp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
145
Số lượt thích
1,061
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Đối Xứng
#45
Chương 43: Ôm nào
<Edit by Tán Ô Nhỏ>

Thằng ngốc, dừng lại!

Tôn Tường, dừng con mẹ nó lại cho tao!

Không tốn một giây ngập ngừng, Đường Hạo vội vàng phi lên. Bóng tối, tĩnh lặng, lạnh giá, hô hấp không thuận, hắn dường như đã không còn để ý đến bất cứ thứ gì trong số chúng nữa, hắn chỉ còn nhìn thấy cái bóng chân nhái đang đạp nước kia. Đường Hạo dồn hết sức lực vươn tay ra, nói với bản thân: Trong vòng mười giây, mày phải đuổi kịp nó, túm được nó!

Giới hạn tốc độ nổi lên cho người ở trong nước là 2m một giây, dựa vào tình trạng hoảng loạn lúc này của Tôn Tường, chưa tới mười giây nữa hắn sẽ nổi hẳn lên trên.

Ba giây, độ sâu 13m dưới nước, Tôn Tường trông như một con cá không thở nổi dưới màn mưa giông. Hắn gấp gáp muốn thoát khỏi mặt nước, giống như chỉ có ở trên kia mới giúp hắn tìm lại sự sống.

Bốn giây, độ sâu 11m dưới nước, Đường Hạo nghe thấy tiếng thở nặng nề của bản thân. Gấp rút nổi lên làm tim hắn đập mỗi lúc một mau hơn, hắn mở to mắt nhìn người phía trước, gần tới rồi!

Năm giây, độ sâu 9m dưới nước, cơ thể Tôn Tường bắt đầu yếu ớt lay động, tốc độ cũng chậm lại. Quả nhiên, khoảng thời gian năm giây ngắn ngủi kia đã làm cơ thể hắn xuất hiện phản ứng xấu.

Sáu giây, độ sâu 6m dưới nước, Đường Hạo dùng tay phải siết chặt phần gót chân có mặc chân nhái của Tôn Tường rồi kéo lại, tên kia hai mắt đỏ quạch chăm chú nhìn hắn, hai bên đều nhìn rõ khuôn mặt nhau.

Đường… Đường Hạo!

Tôn Tường quay đầu, một khắc nhìn thấy Đường Hạo ấy, tâm trí hắn cuối cùng cũng quay trở về. Hắn khom người, hai tay cách một tầng mặt nạ lặn nâng lấy khuôn mặt Đường Hạo.

Không sao rồi, không sao rồi.

Không thể nói chuyện, Đường Hạo một tay cầm lấy tay Tôn Tường, một tay để trước ngực làm động tác đè xuống phía dưới, ra hiệu đối phương bình tĩnh lại.

Mày, tao, vừa nãy…

Tôn Tường hai mắt nổi tia máu, trên vẫn mờ một tầng hơi nước, hắn muốn giải thích với Đường Hạo, lại sợ đối phương biết được vừa nãy mình đã sợ hãi.

Suỵt.

Đường Hạo giơ ngón trỏ đặt lên ngoài mặt nạ lặn ở vị trí gần môi. Hắn lắc đầu với Tôn Tường, lại vỗ vỗ đỉnh đầu đối phương, tuy không thể cười nhưng vài động tác thân mật như này vẫn có thể coi như là an ủi.

Ừm.

Tôn Tường chớp mắt, hơi nước trong mắt làm lông mi hắn ươn ướt, hắn cúi đầu, không muốn hợp tác của mình thấy bản thân như này.

Đến, ôm cái nào.

Ánh mắt Đường Hạo trở nên nhu hòa, cánh tay hắn đang cầm lấy tay Tôn Tường đột nhiên gia sức, tay còn lại đẩy lưng đối phương một cái, nhẹ nhàng ôm hắn vào lòng.

Ha.

Tôn Tưởng thở hắt ra, bọt khí thoát ra từ lỗ thông khí. Hắn dúi đầu vào bả vai Đường Hạo, kể từ lúc rơi vào bóng tối vô tận ở mốc 18m, hắn cuối cùng cũng có cảm giác mình có thể hô hấp bình thường trở lại.

Này, đừng sợ, hai chúng ta vẫn đang cùng nhau đây, tao đang cầm tay mày, mày cũng có thể nhìn thấy mắt của tao.

Đường Hạo một lần nữa vỗ nhẹ vào lưng Tôn Tường, hắn ngẩng đầu nhìn từng mảng từng mảng ánh sáng trên mặt nước, lòng thầm kinh ngạc vì sao mình có thể bình tĩnh đến như vậy mà động viên đồng bạn, trong khi rõ ràng mới chỉ mấy giây trước thôi, hắn còn hoang mang sợ hãi không thua kém Tôn Tường là bao.

Vài giây ôm ấp ngắn ngủi trôi qua, hai người cũng dần thoát khỏi cảm giác căng thẳng cùng những phản ứng xấu do nổi lên quá nhanh gây ra. Đường Hạo giơ ngón cái hướng lên, Tôn Tường gật đầu. Trước khi xuống nước, Phương Duệ đã dạy cho tụi hắn rất nhiều thủ ngữ để áp dụng. Lúc ấy, bảy người bọn hắn không ai cảm thấy cái này sẽ có chút tác dụng nào nhưng đến khi thật sự xuống nước rồi, mới phát hiện thủ ngữ cùng ánh mắt trở thành hai phương tiện giao lưu duy nhất.

Độ sâu 8m dưới nước, Đường Hạo với Tôn Tường chậm rãi từng chút từng chút một nổi lên. Một phút rưỡi sau đó, cả hai song song lên tới mặt nước.

Trên bờ, đội y tế vốn lúc trước còn lười biếng không xuống xe giờ đã đang nghiêm chỉnh đứng đợi, Trâu Viễn đã tháo mặt nạ lặn ngồi trên nền đất, ở bên cạnh là một vị sĩ quan cấp Úy đang đưa thuốc viên cho Lâm Phong đang run rẩy, không thấy Phương Duệ, cũng không thấy ba người Lưu Tiểu Biệt.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Đường Hạo kéo mặt nạ lặn xuống, đi tới bên cạnh Trâu Viễn, Lâm Phong nằm một bên sắc mặt tái mét cũng vẫy tay với hắn nói một câu “chào”.

“Đều tại tao.” Trâu Viễn vùi đầu vào đầu gối, giọng nói nghe nặng trĩu phiền muộn. “Hai đứa tụi tao vẫn luôn vừa nắm tay vừa lặn xuống. Sau đó xung quanh càng lúc càng tối, cái gì cũng không nhìn thấy được, tao sợ quá, run tay, nó không còn nắm được tay tao nữa, hai chúng tao đều bơi loạn hết lên.”

“Rồi hai chúng mày cố gắng nổi thật nhanh lên trên?” Tôn Tường tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn Lâm Phong bị sĩ quan kia ép uống thuốc, lại không biết một nắm viên trắng trắng kia là thuốc gì.

“Không, Tiểu Viễn vẫn bình tĩnh, chỉ có tao bị mất khống chế thôi.” Lâm Phong chống cơ thể, hơi lúng túng mà gãi đầu một cái. “Tao lúc ấy cái gì cũng không nhớ, chỉ cảm thấy mình phải nổi lên, không nổi lên sẽ chết.”

“Tao muốn đuổi theo nó, nhưng không kịp.” Trâu Viễn ngẩng đầu, trán nhăn lại thành một vết đỏ thẫm. “May mà nó kịp dừng lại khi còn cách mặt nước 4m.”

“Ha ha, nhìn thấy ánh sáng tao liền nhớ ra, còn may có cu Tường trước khi xuống nước có nhắc lại.” Lâm Phong dùng tay đấm vai Tôn Tường một cái nhẹ hều, chẳng có chút lực nào. Tuy hắn là kịp dừng lại nhưng cũng vẫn cách mặt nước quá gần, cơ thể vẫn chịu một ít phản ứng xấu từ việc nổi lên quá nhanh.

“Thằng này ấy hả?” Đường Hạo liếc Tôn Tường, thái độ không còn một mẩu ôn hòa của lúc ở dưới nước. “Cái thằng ngốc này rời tao ra phát là khỏi sống luôn, lao lên cứ gọi là nhanh, nếu không phải tao bắt kịp nó, có khi đã sớm…”

“Con mẹ nó ai rời khỏi mày là khỏi sống cơ?” Tôn Tường lật người đè Đường Hạo xuống nền cỏ, tơ máu trong mắt hắn trong khoảng thời gian ngắn vẫn chưa mất đi nên lúc này nhìn hắn giống như vì tức giận mà đỏ hoe mắt vậy.

“Là ai muốn cầm tay tao? Là ai vừa rời tay ra đã ngốc đến mức phát rồ? Là ai khóc lóc muốn ôm?” Đường Hạo nằm yên để mặc Tôn Tường đè lên, hắn cong khóe miệng trêu đối phương, giọng không to không nhỏ chỉ vừa đủ để hai đồng đội với một đám nhân viên y tế nghe được.

“Ông đây không có khóc! Ông đây không có muốn ôm!” Tôn Tường phát cáu, một khi cáu mắt lại càng đỏ. Hắn thừa nhận lúc đó tuyến lệ của mình phản ứng có hơi quá đà nhưng tuyệt đối tuyệt đối không có ý nghĩ muốn ôm. Chính Đường Hạo kéo hắn vào lồng ngực, con mẹ nó sao giờ lại thành Tôn Tường hắn đây muốn ôm!

“Thằng quỷ, gào cái gì mà gào! Cậu muốn gào cho đến khi dân chúng quanh đây đều biết Giải phóng quân muốn ôm ôm hả?” Phương Duệ chẳng biết từ lúc nào đã trở lại bờ, theo anh còn có Lưu Tiểu Biết và Viên Bách Thanh đang thở dốc, cùng với Lư Hãn Văn được kéo theo.

Nhân viên y tế lấy đủ loại máy móc áp lên cơ thể Lư Hãn Văn, Phương Duệ lại không lo lắng, anh giơ tay xua xua mấy đội viên đang chạy tới, nói. “Không việc gì, nghỉ một chút là được rồi.”

“Thằng bé cũng là do gấp gáp muốn nổi lên sao?” Tôn Tường hỏi.

“Nó thấy thở không nổi dù có đeo bình dưỡng khí.” Phương Duệ vặn mở van. “Nhìn xem, rõ ràng vẫn còn không khí.”

“Ặc…” Tôn Tường nhìn Đường Hạo, lại nói. “Lúc ở mức 18m, tôi cũng cảm thấy mình không thở nổi, tôi nhìn vạch đo, có không khí nhưng lại không thể hô hấp.”

“Tôi cũng vậy.” Lâm Phong thêm vào.

“Hai bọn tôi cũng thấy khó thở.” Lưu Tiểu Biệt mở tay, Viên Bách Thanh ở bên cạnh cũng đang khoa trương hớp khí.

“Các cậu đều là do sợ hãi, xung quanh vừa tối một cái là đã quên mình là quân nhân. Không còn oxy thật? Con mẹ nó bình dưỡng khí của ai hết oxy thật tôi đưa quân hàm của tôi cho người ấy luôn!” Phương Duệ lôi một cái bình dưỡng khí ra. “Đều là ảo giác!”

Tiểu đội chuẩn Đặc chủng đứng một chỗ ăn mắng, sĩ quan liền đi tới bên Phương Duệ nhỏ giọng nói vài câu, chỉ thấy huấn luyện viên vốn đang nhíu mày một vẻ người ngoài đừng chen vô, nghe xong liền giật giật lông mày. “Cút mẹ anh đi, rồi rồi rồi!”

Lương y như từ mẫu, ngốc đến mấy cũng nhìn ra sĩ quan đang nói đỡ cho mấy đội viên lần đầu tập lặn.

“Hôm nay không lặn nữa, Lâm Phong với Lư Hãn Văn sang bên kia nghỉ ngơi, còn năm cậu luyện cái khác.” Phương Duệ không quá tình nguyện giao hai đội viên cho nhân viên y tế, cởi ra chân nhái vướng víu, lại quát. “Đứng cái gì, mặc áo camo vào!”

Hạng mục mới Phương Duệ đề ra kỳ thực cũng không mới – bơi 1km có vũ trang. Anh nói, “Tôi nhường các cậu 20m, đến cuối ai còn bơi phía trước tôi thì người đó hôm nay không phải chịu phạt.”

Tôn Tường hoạt động chân tay, Đường Hạo cũng đang suy nghĩ lại một lượt. Bơi có vũ trang không phải môn độc quyền của huấn luyện người nhái, bọn hắn vốn cũng đã luyện đủ hạng mục này ở đơn vị cũ lẫn đội trinh sát, đến giờ dù là kỹ năng hay sức chịu đựng đều đã tăng cao vượt trội so với hồi xưa. Nhượng 20m có ý nghĩa gì, điều kiện như vậy còn bị Phương Duệ vượt mặt thì đúng là quá tệ rồi.

Nhưng Phương Duệ lại vượt xa tất cả, tới đích đầu tiên, đến khi Tôn Tường với Đường Hạo về đích, anh đã cởi balo lẫn áo camo ướt đẫm ra…

“Sao có thể…” Tôn Tường cong eo, hai tay chống gối nhìn Phương Duệ. Vừa mới xuất phát chưa được bao lâu, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Phương Duệ như một con cá chuồn lướt qua hắn, rồi con “cá chuồn” ấy bơi càng lúc càng nhanh, chỗ nào trông giống đang đeo mấy chục kg phụ trọng trên người cơ chứ.

“Không thì tôi làm sao có thể trở thành huấn luyện viên đặc huấn của các cậu được.” Phương Duệ vung một cước vào cái mông ướt dầm dề của Tôn Tường. “Không nói nhảm nữa, thấy bậc thang bên chỗ đập nước kia không?”

Tiểu đội chuẩn Đặc chủng đang chìm đắm trong tâm trạng bị đả kích nhìn qua thang đá cao chót vót cách đó không xa, liền lập tức hiểu trừng phạt là gì.

“10 lần lên xuống, chạy xong đứng ở dưới bậc cầu thang đợi lệnh.” Phương Duệ hất cằm, anh tìm một tảng đá lớn nằm xuống. Thang đá kia áng chừng tầm 200 bậc, 10 lần lên xuống đủ cho anh ngủ môt giấc.

Lần đầu tiên, Tôn Tường phóng như bay.

Lần thứ hai, Lưu Tiểu Biệt dẫn đầu.

Lần thứ ba, Đường Hạo hét to cổ vũ mọi người.

Lần thứ tư, Viên Bách Thanh đi được một nửa rồi từ từ chậm lại.

Lần thứ năm, Trâu Viễn dần dần không nhích nổi bước nào…

Phương Duệ “choàng tỉnh”, anh không ngồi dậy, thậm chí còn không thèm nghiêng người nhìn mấy đội viên đang dùng tốc độ con rùa mà bò lên thang đá, chỉ hắng giọng một cái, bất ngờ hét lớn ——

“Trâu Viễn, tiếp tục chạy, đừng có ngồi xuống, đi tiếp! Tôn Tường, còn dám nằm! Đi tiếp cho tôi! Đường Hạo, Lưu Tiểu Biệt, tăng tốc độ, thay nhau dẫn đội! Viên Bách Thanh, cậu thử dám chạy cuối cùng một lần nữa xem!”

“Không phải ổng đang ngủ sao!” Tôn Tường nghe quát liền nhảy dựng lên. Hắn mệt cực kỳ, mấy lần chạy từ bậc trên cùng xuống, hắn đều có xúc động muốn lăn luôn cho xong.

“Đừng nói nữa, giữ sức!” Đường Hạo kéo cổ Tôn Tường, hắn cũng chịu không nổi, vậy mà trên vai còn đang vác 35kg phụ trọng thấm nước.

“Cố lên!” Trâu Viễn đã thở như kéo bễ nhưng vẫn cố cười cổ vũ mọi người. Từ khi nhập ngũ, mỗi lần huấn luyện, hắn đều là người đứng chót bảng nhưng kỳ lạ chính là dù bị “hành hạ” cỡ nào, hắn vẫn sẽ hoàn hoàn chỉnh chỉnh kiên trì.

“Đi!” Lưu Tiểu Biệt hướng Viên Bách Thanh gào to, Viên Bách Thanh không có sức đáp, chỉ có thể giơ ngón tay cái, hai người cách nhau một khoảng cách lớn cùng đồng thời gật đầu ——

Đi! Về đích!

Xong mười lượt đi về, các đội viên đều mệt đến không thở nổi. Phương Duệ ngồi trên tảng đá lớn, ha hả cười mà ra lệnh cho bọn hắn. “Cởi đồ, áo camo với đồ lặn cũng cởi, ở trần luôn. Ừm, mặc quần soóc vào, ban ngày ban mặt không được làm trò lưu manh. Đúng, cứ thế này. Giờ nằm sấp xuống, nhoài người trên mấy tảng đá này này, đau không? Không sao, tí nữa sẽ càng đau. Nằm xong chưa? Hô tiếng nào! Xong chưa? Xong rồi liền bò đi, đúng, bò trên mấy tảng đá này này!”

-----------------------

Hết chương 43.

Lại sắp bye bye các bạn zồi _ ( : 3 J L
 

Tô Mộc Tu

Nông dân công nghiệp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
145
Số lượt thích
1,061
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Đối Xứng
#46
Chương 44: Rùa đen
<Edit by Tán Ô Nhỏ>

Từ thang đá bò đến tảng đá chỗ Phương Duệ, ngực, bụng, cánh tay, hai chân của Tiểu đội chuẩn Đặc chủng đã đầy vết xước đỏ ửng, không ai kêu đau, bọn hắn đã sớm miễn dịch với vết thương ngoài da.

Buổi tối, Lâm Phong với Lư Hãn Văn sau một ngày được nhân viên y tế chăm sóc đã về đơn vị, hai người không còn chút nào yếu ớt của lúc mới lên bờ, vừa về ký túc xá đã giúp đồng đội xức thuốc lên vết thương. Phương Duệ trò chuyện với vị sĩ quan kia một lúc rồi cũng quay về, còn ôm theo một hộp lớn toàn bình với hộp, trong đó có hai lọ thuốc là để Lâm, Lư hai người uống ba ngày kế tiếp, còn lại đều là “thuốc bí truyền” cho các đội viên bôi vết thương.

“Tránh ra, để tôi.” Đem Tôn Tường đang vô cùng “thông thạo” xối thuốc sát trùng lên người Đường Hạo đuổi sang một bên, Phương Duệ đặt xuống giường năm cái chai lớn. Anh lấy ra một nắm bông vải, trước đổ một ít chất lỏng trong suốt từ chai số một ra, xong thấm ướt bằng chất lỏng màu vàng nhạt trong chai số hai, rồi từ từ thoa lên miệng vết thương chỗ ngực với bụng của Đường Hạo.

“Đây thuốc gì ấy?” Tôn Tường ngồi xổm dưới đất, tay khoác lên mép giường. Hắn khịt khịt mũi, ngửi thấy trong không khí mùi thảo dược nhàn nhạt.

“Không biết tên, là Tiểu đội chuyên chữa trị bên Đại đội cho, hữu hiệu hơn thuốc sát trùng nhiều.” Phương Duệ lại mở nắp chai số ba, đổ ra một ít thuốc nước đậm màu hơn xoa cho Đường Hạo.

“Tụi tôi trước đây toàn thoa cồn thôi à.” Tôn Tường bĩu môi. “Hóa ra Đại đội còn có đồ tốt này.”

“Vớ vẩn, chắc chắn lão Lâm từng cho các cậu bôi qua một loại rượu thuốc, chữa sưng đầu gối.” Tay Phương Duệ bị nước thấm đến ướt nhẹp, chỉ có thể dùng khuỷu tay huých Tôn Tường một cái. “Nhãi con mới đó đã quên?”

“Ầy!” Tôn Tường gãi đầu, tay phải cầm một chai thuốc. “Để tôi bôi thuốc cho nó.”

“Nhìn tôi thoa một lần trước đã!”Phương Duệ vứt bông băng vừa dùng qua một bên, lấy thêm một ít bông vải khác, đổ lên trên một ít bột phấn vàng từ chai thứ tư, rồi cẩn thận băng lên chỗ vết thương, sau đó lại nhỏ thêm một vài giọt chất lỏng trong suốt từ chai còn lại lên. Xong hết rồi mới quay ra nói. “Nhớ kỹ trình tự chưa?”

“Đã nhớ.” Đường Hạo và Tôn Tường cùng trả lời.

“Cậu bôi thuốc cho nó, tôi đi xem mấy đứa kia.” Phương Duệ ném túi bông băng cho Đường Hạo, còn mình ôm cái hộp đi gọi đám Lưu Tiểu Biệt.

“Tao vẫn chưa hiểu…” Tôn Tường hớn hở đứng dạng chân trước Đường Hạo, để tên kia ngồi bên giường bôi thuốc cho hắn.

“Nói rõ mày không hiểu cái gì cái nghe coi!” Đường Hạo học theo Phương Duệ nhẹ nhàng thấm nước thuốc lên vết thương của Tôn Tường, ai ngờ núm ti Tôn Tường ngay sát vết thương lại bất ngờ vểnh lên, làm hắn không khỏi buồn cười: Cái thằng ngốc này, làm sao cả chỗ này cũng như sắp xuất huyết thế này?

“Tụi mình không phải người nhái đặc huấn sao? Tại sao lại bị lừa làm rùa đèn trên cạn cơ chứ? Leo cầu thang tao còn hiểu được, dưới nước cũng cần thể lực, nhưng bò trên đá để làm gì? Luyện khí công dưới nước?” Tôn Tường trước ngực hai bên đều vểnh lên, Đường Hạo liền dời tay, đem bông vải thấm nước dí thẳng vào núm ti của đối phương.

“Đờ mờ! Mày làm gì đấy hả?” Tôn Tường vốn đặc biệt mẫn cảm, bình thường đã không chịu được cảnh bị cù, giờ núm ti lại bất ngờ bị dí, lập tức ôm ngực theo phản xạ có điều kiện.

“Mày nhìn mày xem, chỗ đó bé như hạt đậu, nhìn muốn véo.” Cái tay cầm bông băng của Đường Hạo bị đẩy ra, không khí tự nhiên có chút xấu hổ.

“Bôi thuốc cho cẩn thận, đừng có nói chuyện mặn, chú ý một chút xung quanh đi, Tiểu Lư nhà mấy cậu còn đang vểnh tai lên nghe kia kìa.” Phương Duệ đang bôi thuốc cho Viên Bách Thanh, hai thằng kia nói chuyện anh nghe đến rõ mồn một, nhưng lúc riêng tư anh cũng không nghiêm khắc, thay vì nói là huấn luyện viên thì càng giống đại ca của một đám nhãi con hơn.

“Em đâu có vểnh tai lên…” Lư Hãn Văn cảm thấy mình lại trúng đạn. Mọi người đều thích lấy cậu ra làm bia đỡ đạn nhưng sau hai tháng ở cùng với sáu “ông anh giai” này, cậu cũng đã sớm không còn “trong sáng”.

“Rồi rồi, cậu không vểnh tai lên, nhưng cậu có nghe Đường Hạo véo núm ti của Tôn Tường.” Phương Duệ nói đến chính bản thân cũng cười, không cẩn thận nghiêng tay một cái, lặp lại đúng động tác Đường Hạo làm vừa nãy —— dí bông băng vào núm ti của Viên Bách Thanh.

“Hahahahahaha.” Viên Bách Thanh cười khan một trận, giả vờ hưởng thụ mà nói. “Sướng!”

“Sướng chết cậu!” Phương Duệ ra sức xoắn ngón trỏ với ngón cái một cái, trong ký túc xá lập tức vang lên tiếng gào khóc thảm thiết của Viên Bách Thanh lẫn tiếng cười ha hả của các đội viên khác.

Cười chán, Tôn Tường lau nước mắt nhìn Đường Hạo, vừa nhìn vừa cẩn thận che ngực, Đường Hạo thì mặt đầy hối hận, xoắn xoắn bông băng trong tay, thầm nghĩ, Sao lúc nãy mình không nghĩ ra chiêu này?

“Muốn biết vì sao luyện người nhái lại phải làm rùa đen trên cạn hả?” Xác nhận mỗi đội viên đều đã băng bó cẩn thận, Lư Hãn Văn với Lâm Phong cũng đã uống thuốc, Phương Duệ vừa đứng lên thu dọn mấy chai lọ mỗi cái một nơi vừa giải thích nguyên nhân cho bài luyện tập bò đá nhọn. “Đây kỳ thực không phải môn thường quy trong huấn luyện người nhái, huấn luyện thời đầu cũng không có môn này.”

“Cừu Cừu nói chẳng lẽ là để luyện khí công dưới nước, mấy cậu chắc đều biết không phải thế, dưới nước căn bản không cách nào luyện khí công.” Anh đặt cái hộp đã thu thập cẩn thận lên bàn, bên trong chai lọ đều đã được sắp xếp theo đúng trình tự. “Chúng ta luyện là luyện ý chí lẫn phục tùng.”

Trong ký túc xá hơi có một chút xao động, Tiểu đội chuẩn Đặc chủng hiển nhiên không quá phục lời giải đáp này. Nếu nói ý chí, bọn họ đã sớm từ ba tháng trước mỗi ngày mỗi ngày đều luyện ý chí; nếu nói phục tùng, ngay từ lúc khoác lên người bộ quân trang, bọn họ đều biết thiên chức của quân nhân là gì.

“Tôi biết các cậu không tin. Tôi cũng chẳng khác gì các cậu, năm đó khi huấn luyện viên người nhái nói cái này với tôi, tôi cũng không tin, đồng đội của tôi cũng không ai tin.” Phương Duệ nghiêng người dựa vào bàn, trên mặt không nhìn ra buồn vui. “Bài huấn luyện này là chúng ta học được từ đơn vị đặc chủng Mỹ, ở trên đá nhọn bò đến chỗ huấn luyện viên. Nếu không có lệnh dừng thì dù có bò đến máu me đầy mình, dù đã bò đến dưới chân huấn luyện viên, các đội viên cũng không được phép ngừng. Tập huấn người nhái bên Đài Loan cũng luyện cái này, bọn họ vẫn còn giữ nguyên tên gọi của nó – con đường cực lạc. Ngày trước khi huấn luyện, chúng tôi cũng không hiểu cái này để làm gì, không phải để luyện thể lực, ý chí hay phục tùng cũng không cần dựa đến nó để tôi luyện. Cho nên chúng tôi luyện rất qua loa, huấn luyện viên ở hạng mục này cũng không thể quản chúng tôi. Ngắn gọn một câu, trong đội không ai đánh giá nó đủ cao.”

“Ừm, nói mới nhớ, hôm nay dưới nước, mấy cậu có nắm tay hợp tác của mình hay không?” Phương Duệ đột nhiên chuyển đề tài.

“Có.” Tôn Tường hơi liếc Đường Hạo, dù hai người bọn hắn cũng chỉ gọi là có nắm tay.

“Lúc đầu tôi có một hợp tác, chúng tôi từ khi mới vào đội đã được phân với nhau. Tôi khi mới tập nhảy dù tư thế rất khó coi, lão Lâm chắc chắn đã nói cho các cậu nghe dáng ngã hết sức 囧 của tôi, người hợp tác ấy luôn cùng tôi tập luyện, giúp tôi sửa sai. Về sau lúc bắt đầu huấn luyện người nhái, lần đầu xuống nước tình trạng tôi cũng không tốt lắm, chính cậu ta ở lúc nguy hiểm nhất đã nắm lấy tôi.” Phương Duệ dừng lại một chút, rồi thở dài tiếp tục. “Trong mắt tôi, cậu ta chính người có tố chất cá nhân xuất sắc nhất trong các tân binh đợt ấy.”

“Vậy người ấy hiện tại… Người ấy cuối cùng không thể gia nhập Đại đội sao?” Đường Hao chưa từng nghe qua Phương Duệ có một người hợp tác, người được coi là mạnh nhất của năm đó mãi vẫn là Chu Trạch Khải. Nếu đã như vậy thì giải thích duy nhất chỉ có thể là vị “đặc chủng” xuất sắc ấy do nguyên nhân nào đó mà không thể gia nhập Đông Phương Thần Kiếm.

“Vào chứ, kết thúc đợt sát hạch cuối cùng, chúng tôi có sáu người qua ải, tôi với cậu ta đều được phân vào Trung đội III.” Phương Duệ chớp mắt, trên mặt thoáng một tia cười bất đắc dĩ. “Nhưng ngay trong lần đầu tiên thực hiện nhiệm vụ, cậu ta hy sinh.”

Ký túc xá đột ngột chìm vào im lặng, có người còn khẽ thảng thốt.

“Là một nhiệm vụ rất đơn giản, thậm chí còn không thể so được với mấy buổi diễn luyện thực chiến.” Phương Duệ liếc Tôn Tường một cái, nói tiếp. “Cậu ta là vì không nghe theo mệnh lệnh của Tiểu đội trưởng, khăng khăng cố chấp. Về sau tôi nghĩ lại, không phải mình đều đã đem phục tùng hòa vào máu rồi sao, cớ gì lại xảy ra cảnh lâm trận không nghe lời cấp trên. Sau đó tôi nhớ ra, cậu ta ngày trước có một hạng mục huấn luyện hoàn thành cực kỳ nát, chính là cái rùa đen trên cạn mà các cậu nói đấy. Hạng mục đó chúng tôi không quá coi trọng nó nhưng chí ít vẫn còn nghe lệnh hoàn thành, còn cậu ta, cậu ta chơi chiêu, huấn luyện viên biết nhưng cũng không mắng.”

“Sau chuyện này, huấn luyện viên tụi tôi rời Đại đội, tôi thoáng nghe được là ông ấy tự xin rời đi. Bên trên nghe ông ấy thuật lại chuyện xảy ra, từ đó rùa đen trên cạn trở thành hạng mục bắt buộc phải qua trong tập huấn.” Phương Duệ chống hai tay, ngồi hẳn lên bàn. “Kỳ thực tôi đến giờ vẫn chưa hiểu hạng mục này có liên quan gì lớn với phục tùng, quân đội bên Mỹ cũng không coi nó có gì quá khác biệt với các bài huấn luyện phục tùng khác, nhưng khi đến lượt tôi tiếp nhận đặc huấn người nhái, tôi lại cũng xếp nó vào hạng mục bắt buộc phải qua. Các cậu biết vì sao không?”

“Kỳ thực với tôi mà nói, không có quá nhiều lý do đường hoàng như kia, chỉ là do tôi mê tín mà thôi.” Phương Duệ cười đến có chút tự giễu, anh lắc lắc đầu rồi nói tiếp. “Mấy cậu chắc đều đang nghĩ người của Đại đội này đúng là có bệnh ha? Trương Giai Lạc mê tín, lão Lâm mê tín, tôi giờ cũng mê tín? Nhưng biết làm sao được, chúng tôi đã hy sinh quá nhiều rồi, thực sự quá nhiều, bao nhiêu đồng đội tốt, bao nhiêu quân nhân tốt.”

Trầm mặc bao trùm cả ký túc xá, Tôn Tường nhìn sàn nhà, Đường Hạo nhìn Phương Duệ. Hồi lâu sau, Phương Duệ mới nhảy khỏi bàn, anh hắng giọng một cái, trên mặt đã trở lại vẻ ung dung, nói. “Cho nên tôi ép các cậu làm rùa đen trên cạn, các cậu có thể hiểu cho tôi được không?”

“Có thể.” Đường Hạo là người đầu tiên đáp lại.

“Tôi chưa nghe thấy.” Phương Duệ cười cười với hắn.

“Có thế!” Tôn Tường hét lên.

“Tốt.” Phương Duệ dời mắt, nhìn các đội viên còn lại, ôn hòa hỏi. “Mấy cậu thì sao?”

“Có thể!” Bảy người cùng đồng thanh cất tiếng. Có lẽ bọn hắn sẽ giống Phương Duệ, rất lâu về sau vẫn chưa hiểu được bò trên đá nhọn thì có liên quan gì đến tinh thần phục tùng nhưng bọn hắn hiểu rõ một đạo lý khác: Huấn luyện viên muốn bảo vệ tụi hắn, dù là mê tín, mỗi một huấn luyện viên đều muốn bảo vệ tụi hắn.

Ngày kế, lặn, tăng cường thể chất, rùa đen trên cạn,… các loại huấn luyện lại tiếp tục diễn ra. Nhờ có “thuốc bí truyền” mà vết thương của Tiểu đội chuẩn Đặc chủng không bị nhiễm trùng, cũng rất mau lành lại. Ban ngày, Phương Duệ mang một bộ dạng La Sát đi luyện binh nhưng đến đêm, anh sẽ vừa kể chuyện cười vừa kiểm tra thương tích của mỗi người.

Một tuần sau, khi đã lặn đến độ sâu 25m, các đội viên không chỉ còn chỉ học “lặn xuống” hay “nổi lên” nữa mà bắt đầu học cách dùng dao găm cận chiến dưới nước, cách nín thở lắp ráp trang bị hô hấp trong trường hợp bị vỡ, cách sử dụng súng trường QBS06 chuyên dụng của người nhái. Phương Duệ sẽ lặn cùng bọn hắn, vừa cẩn thận vừa thô bạo sửa lại đủ mọi lỗi sai dù là nhỏ nhất của bọn hắn.

Một ngày nọ, khi kết thúc buổi huấn luyện ban ngày, Phương Duệ lôi cả lũ leo lên một cây cầu sắt gần đập nước. Cầu sắt cách mặt nước tới 15m, Phương Duệ đứng bên ngoài lan can rỉ sắt, không chút do dự nhảy “vèo” một cái xuống nước.

“Hạng mục này để giải trí thôi, nhưng vẫn là cần kiểm tra.” Phương Duệ rất nhanh đã leo lên chỗ bọn hắn. “Giống tôi lúc nãy, không do dự nhảy xuống, liền qua.”

“Há!” Tôn Tường nhíu mày, cái này quá dễ đi, có 15m bọ, 15m thằng nào do dự được chứ? Tụi này mấy nghìn mét đều đã nhảy qua, 15m này còn không đủ để mấy ông đây nhảy nữa là!

“Tôn Tường, tự tin quá nhỉ? Vậy cậu đầu tiên!” Phương Duệ đều đã chú ý tới vẻ mặt của tất cả bảy đội viên, trên gương mặt non trẻ nào cũng viết mấy chữ “chuyện nhỏ”, Tôn Tường thì lại càng đặc biệt lộ liễu.

“Rõ!” Tôn Tường lanh lẹ bước về trước, hắn trèo qua lan can sắt, sau lưng vang lên một tràng hoan hô. Hắn cầm lan can sắt nhìn xuống dưới, chân bỗng dưng hơi mềm xuống, bắt đầu run rẩy.

“Có nhớ động tác hồi nãy của tôi không?” Phương Duệ cười cười, nhắc nhở Tôn Tường. “Ầy, bám lan can làm gì? Tay trái bảo vệ cổ, tay phải nắm đũng quần, khép hai chân lại!”

“Đã rõ!” Tôn Tường vâng lời buông tay, chỗ đứng ngoài lan can sắt quá nhỏ, nửa bàn chân hắn đều đang chìa ra ngoài.

“Sợ không?” Phương Duệ cách lan can thay hắn điều chỉnh vị trí để tay, lại cố ý dừng tay nặn nặn chỗ hạ bộ hắn. “Nhớ giữ chặt nơi này nha, họa mi có bề gì tôi không chịu trách nhiệm đâu.”

Tôn Tường hất cằm, bơ sạch lời Phương Duệ, nhảy một cái 15m, đối với người tương lai sẽ thành Đội trưởng Đặc chủng quân như hắn chỉ là muỗi!

“Sẵn sàng!” Thấy Tôn Tường đã chuẩn bị xong, Phương Duệ liền gọi các đội viên tới, sau đó ghé tai hắn, nhẹ nhàng ra lệnh. “Nhảy!”

“Vụt!” Tôn Tường lưỡng lự nửa giây rồi nhảy cái bụp, đám còn lại trợn mắt, Phương Duệ lắc đầu đúng kiểu biết ngay mà.

Tôn Tường nhảy cứ gọi là siêu nát, chưa tính chuyện không chấp hành mệnh lệnh ngay lập tức, vừa mới nhảy một cái hai tay hai chân hắn đã bắt đầu chấp chới theo người luôn rồi.

Khi tiếp xúc với mặt nước, hắn giạng hai chân, bọt nước bắn lên tung tóe, tiếng nước vang lên chèn lấp tiếng rên rỉ của hắn.

Nửa phút sau, hắn nắm chặt hạ bộ leo lên bờ, vừa lăn lộn vừa gào: “Đau chết tao rồi!”

“Thấy chưa, lực tiếp nước vô cùng lớn, không bảo vệ phía dưới cẩn thận, các cậu cũng sẽ đau như Cừu Cừu vậy.” Phương Duệ cũng không vội vã đi xem Tôn Tường. “Họa mi có bề gì” đương nhiên chỉ là cú lừa, từ độ cao này mà nói cùng lắm chỉ là đau thành chó, chưa đến mức có bề gì hay không. Anh vừa hả hê nhìn người gặp họa vừa xem mấy đội viên khác méo miệng mặt đầy một vẻ “tụi tao cũng hiểu mà”, nói. “Đừng có bày cái mặt như bị thiến ấy ra cho tôi, người kế tiếp, ai tới?”

-----------------------

Hết chương 44.

Tiếp theo, xin mời @Túc Liên đại đại lên sàn, Tu Tu xin phép lui về hậu trường *tung bông*
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,153
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#48
Chào mọi người, vì không liên lạc được với editor của 6 chương kế tiếp là Túc Liên sau thời gian một tuần trễ hạn đăng và đã gần sát hạn đăng cho part sau đó, một team cứu trận gấp đã được thành lập gồm @Thobeo, @Gingitsune, @Mạc Tư Thân Ngoại, @FanPD, @Niêm Hoa Nhất Tiếu & @Katakara để chia nhau làm 6 chương này cho kịp tiến độ.

Các bạn editor trên đã vất vả làm xuyên đêm để cứu trận. Không biết nói gì để cảm ơn các bạn :cry: Hi vọng người đọc thông cảm cho cố gắng của team và các tráng sĩ kể trên ạ. Cảm ơn mọi người.

Chương 45 sẽ lên sóng trong ngày. Mời các bạn tiếp tục đón xem tại box Thần Lĩnh (thông tin xét duyệt vào Thần Lĩnh tại ĐÂY).
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#49
P.s: Trương Giai Lạc có một kiêng kị, rất ghét người khác kêu mình là “Lạc Lạc”, ai kêu anh cũng không vui, chỉ có khi Tôn Triết Bình kêu anh là “Lạc Lạc”, anh sẽ đáp lại đến yên tâm thoải mái . . .
Sao kêu truyện nonCP hở giời? Nãy giờ hint nó vả bôm bốp vào mặt mị
 

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,122
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#50
Sao kêu truyện nonCP hở giời? Nãy giờ hint nó vả bôm bốp vào mặt mị
Đó là tình đồng chí á :3333
Trực nam nhà mị vẫn đọc nèeeee
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#51
Đó là tình đồng chí á :3333
Trực nam nhà mị vẫn đọc nèeeee
Cái câu Lạc Lạc, êm tai, tôi thích của Đại Tôn làm tui không thể nghĩ theo tình đồng chí nữa rồi :)
 

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,122
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#52
Cái câu Lạc Lạc, êm tai, tôi thích của Đại Tôn làm tui không thể nghĩ theo tình đồng chí nữa rồi :)
Khụ khụ. . .
Mời thím đọc típ, về sau tình đồng chí càng nồng đượm hơn a~~
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#53
Khụ khụ. . .
Mời thím đọc típ, về sau tình đồng chí càng nồng đượm hơn a~~
Để mị đăng ký vô box group :)
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#54
“Đạo tặc” có thể với ai cũng tự tung tự tác, có thể với ai cũng trêu cũng ghẹo nhưng sẽ “làm nũng” với duy nhất Lâm đại đại của hắn.
Má nó, đúng là tình anh em đồng chí mặn nồng mà!!!!!
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#55
Ánh mắt Đường Hạo trở nên nhu hòa, cánh tay hắn đang cầm lấy tay Tôn Tường đột nhiên gia sức, tay còn lại đẩy lưng đối phương một cái, nhẹ nhàng ôm hắn vào lòng.
Mị đang nghĩ có nên ship Hạo Tường?
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#56
Nửa phút sau, hắn nắm chặt hạ bộ leo lên bờ, vừa lăn lộn vừa gào: “Đau chết tao rồi!”

“Thấy chưa, lực tiếp nước vô cùng lớn, không bảo vệ phía dưới cẩn thận, các cậu cũng sẽ đau như Cừu Cừu vậy.” Phương Duệ cũng không vội vã đi xem Tôn Tường. “Họa mi có bề gì” đương nhiên chỉ là cú lừa, từ độ cao này mà nói cùng lắm chỉ là đau thành chó, chưa đến mức có bề gì hay không. Anh vừa hả hê nhìn người gặp họa vừa xem mấy đội viên khác méo miệng mặt đầy một vẻ “tụi tao cũng hiểu mà”, nói. “Đừng có bày cái mặt như bị thiến ấy ra cho tôi, người kế tiếp, ai
Há há há =)))
 

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,122
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#57

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#58

Hoa nhỏ mê người

Farm exp kiếm sống
Thần Lĩnh
Bình luận
18
Số lượt thích
104
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Song Hoa
#59
Tôn Tường tuy bị hành thảm nhất, nhưng điều này cũng không thay đổi được sự sùng bái của hắn đối với Tôn Triết Bình.
“Cũng gọi là huấn luyện viên đi, tao thấy hai người quan hệ không tệ đấy chứ.”

Đường Hạo và Tôn Tường khoác vai nhau, mệt nhọc như đã giảm xuống một chút.

“Chắc chắn rất không tệ, trên cổ huấn luyện viên có đeo một cái dây tụi mày cũng thấy chứ?”

Trâu Viễn bị cười nhạo là fan não tàn của Trương Giai Lạc, đến cả việc gười ta đeo dây chuyền cũng biết.

“Chiều nay tao thấy Tôn Triết . . . Thấy trên cổ huấn luyện viên cũng có một cái, giống như đúc.”
“Lạc Lạc, êm tai.”

Tôn Triết Bình nhắm mắt khoanh tay dưỡng thần, khóe miệng mang theo một nụ cười thư thả hiếm có.

“Tôi thích.”
Này đường của Song Hoa nhà em, đớp đớp đớp :love:

Em đang đọc dở tập 2 nhưng phải chạy ngược lại tập 1 để comt vì sợ bệnh lười nổi lên, cứ đọc tiếp chắc phải hết truyện mới đi comt mất. Về độ cuốn của Cộng Hòa thì chắc khỏi phải bàn rồi, một đứa đảng ngầm là em còn phải ngoi lên gáy. Tập 1 lại còn về Song hoa nhà em nữa, truyện đề là noncp nhưng hoa phấn đều hiểu mà =))))
Vẫn phải gào thêm 1 câu mà hầu như fic nào về Song hoa em cũng gào: Đại Tôn quá soái, Lạc Lạc quá manh!
Vô cùng cảm ơn các editor đã dịch 1 bộ truyện hay như này ạ.
 

Lạc Mặc

Người chơi công hội
Bình luận
75
Số lượt thích
532
Team
Bá Đồ
#60
Cảm ơn team dịch rất nhiều. Lúc tìm được bộ hệ liệt Cộng hoà này mình cảm thấy thật rất high vì có author viết về huấn luyện quân sự chất lượng như v và các bạn dịch cũng đỉnh nữa, nhất là mấy đoạn chửi thề, nghe rất đã tai :'))) Đã vậy truyện non cp mà có hint ngập mặt ::))))
 

Bình luận bằng Facebook