- Bình luận
- 145
- Số lượt thích
- 1,061
- Team
- Vi Thảo
- Fan não tàn của
- Đối Xứng
Chương 39: Trên cạn
“Một hai ba bốn! Một hai ba bốn!”
Hà Bắc tháng 11 gió lạnh thấu xương, ấy vậy mà Tiểu đội chuẩn đặc chủng lại cả người ở trần, mặc đúng một chiếc quần bơi, nằm hết ra khu đất trống trước ký túc, ai nấy đều đầm đìa mồ hôi. Phương Duệ một tay nắm đai quân trang một tay cầm khẩu súng trường tự động kiểu 95 bắn chỉ thiên. Ánh lửa ánh lên từ nòng súng, làm cho bầu không khí vốn khô ráo lại thêm một phần nôn nóng. Phương Duệ đi giữa hai hàng đội viên nằm xếp chân đối diện luyện tập chân nhái đạp đất bằng, thấy ai khi hô khẩu hiệu mà chân không duỗi thẳng, liền không thương tình vung đai quân trang như vung roi quất xuống.
Một tiếng “Chát!” vang lên, đầu “roi” chỉ cách mông Tôn Tường đúng một vỏ đạn, chuẩn xác hệt như Trương Giai Lạc ngày đầu ở trong vũng bùn nhắm bắn Đường Hạo.
“Cong cái gì cong? Cậu gay hả?” Phương Duệ đạp chiếc ủng da trâu đầy bùn đất lên đầu gối để trần của Tôn Tường, đai quân trang vung lên hơi đong đưa trong gió.
“Báo cáo Huấn luyện viên, không phải!” Tôn Tường cao giọng trả lời. Một giọt mồ hôi trượt vào mắt phải, hắn hơi nhíu mày nhưng mí mắt không hề chớp dù chỉ một lần.
“Không phải thì duỗi thẳng ra cho tôi! Điểm quan trọng của chân nhái đạp đất là gì? Lặp lại!” Phương Duệ vẫn giữ nguyên tư thế, không còn tí nào hình ảnh anh đưa cơm dễ gần hai tháng trước nữa.
“Duỗi thẳng bắp đùi! Từ duỗi thẳng bắp đùi kéo đầu gối! Đầu gối kéo ống chân! Ống chân kéo mắt cá chân!” Tôn Tường gào lên trả lời, mồ hôi sau lưng với sau gáy vì cơ thể động đậy mà nhỏ giọt xuống nền đất lạnh lẽo.
“Cậu thì sao? Có thẳng không?” Phương Duệ nhấc chân, lại nhanh chóng hạ thấp người, nắm lấy mắt cá chân của Tôn Tường. “Được, cậu không duỗi thẳng được, tôi tới giúp cậu!”
“A…” Toàn bộ đùi phải của Tôn Tường bị Phương Duệ khiêng trên vai kéo lên, hắn cố gắng kiềm nén không kêu đau nhưng người kia vẫn cương quyết đè tay lên đầu gối hắn, không màng gì mà ấn xuống. Đối với người trưởng thành xương cốt đã hoàn toàn phát triển mà nói, đây là một tư thế vô cùng đau đớn. Tôn Tường đau đến mức đầu óc ong ong kêu loạn, trong lòng thầm mắng, mẹ nó trẻ con học múa kéo dây chằng cũng không chơi kiểu này.
“Nhớ kỹ chưa?” Phương Duệ không mảy may chú ý tới vẻ mặt nhịn đau của Tôn Tường, tay trái vẫn tiếp tục ấn khớp xương chỗ đầu gối, tai phải vươn lên vai, rồi lại cầm lấy mu bàn chân đang run rẩy, hung ác kéo. “Cái gì gọi là duỗi thẳng! Bắp đùi, đầu gối, ống chân, mắt cá chân, mũi chân, đây mới là duỗi thẳng, hiểu chưa?”
“Hiểu!” Mồ hôi Tôn Tường càng tuôn ra như suối, hắn cố gắng kiềm chế đến phát điên ham muốn vươn hai tay ôm đùi, cắn răng nhìn Phương Duệ, lại càng rướn người về trước như muốn thị uy, hét lên. “Tôi làm được!”
“Làm được liền tiếp tục!” Phương Duệ cong lên một bên khóe miệng, thêm một lần ra sức ấn xuống nữa rồi buông đùi Tôn Tường ra. Anh vỗ vỗ hai tay, nói. “Cậu còn dám cong một lần nữa thì biết đấy!”
“Rõ!” Đùi phải một lần nữa rơi xuống nền đất, máu dồn xuống làm dây chằng cùng các khớp xương có cảm giác như bị điện giật. Tôn Tường chống hai khuỷu tay lên nền đất, ngửa người ra sau, gồng cơ bụng, điều chỉnh toàn thân vào đúng tư thế chân nhái đạp đất bằng tiêu chuẩn. Hắn duỗi chân thẳng tắp, hét lớn. “Bắt đầu! Một hai, ba bốn!”
“Một hai, ba bốn!” Đường Hạo là người số một hàng bên kia, đối diện với Tôn Tường. Hắn không nhìn thấy mặt đối phương, chỉ nhìn thấy mũi chân mình giương cao đang run rẩy kịch liệt. Một đợt gió rét lướt qua, mồ hôi dính phải cát đá, đau như bị xát muối.
“Một hai, ba bốn!” Tiếng hô của Lư Hãn Văn đã bắt đầu lạc đi; phần da hai cánh tay lẫn sau hông đều đã bị mài đến xây xước. Dù vậy, có lẽ do bé tuổi nhất nên hai chân theo nhịp lên xuống đều duỗi thẳng hơn hẳn bốn người kia.
“Một hai, ba bốn!” Lưu Tiểu Biệt và Viên Bách Thanh động tác đều tăm tắp, cơ ngực cùng cơ bụng rắn chắc của cả hai theo nhịp thở mà lên lên xuống xuống. Viên Bách Thanh mặt đầy giận dữ mà nhìn khoảng trời xám xịt trên cao, Lưu Tiểu Biệt thì lại nhắm chặt hai mắt không muốn nhìn thấy bất kỳ thứ gì. Hai người, với hai biểu cảm hoàn toàn khác biệt, trở thành người đầu tiên hoàn thành hạng mục khảo nghiệm người nhái đầu tiên này.
“Một hai, ba bốn!” Trâu Viễn với Lâm Phong là người cuối cùng mỗi hàng, cả hai đều đau đến mức chỉ còn có thể thực hiện máy móc động tác, đại não thậm chí còn không nghĩ nổi vì sao ai cũng phải giơ chân hàng trăm hàng ngàn lần như người máy. Thế nhưng, chỉ cần nghe được khẩu lệnh vang lên từ đồng đội bênh cạnh, họ sẽ lại tự nhủ: Mình nhất định phải tiếp tục!
Chân nhái đạp đất bằng là một trong những hạng mục quan trọng nhất trong khóa đặc huấn người nhái. Tiểu đội chuẩn đặc chủng nằm trên nền đất cát thô ráp, luyện tập cả một ngày trời. Yêu cầu của Phương Duệ chặt chẽ đến không có chỗ thương lượng: liên tục căng chân 100 lần, độ cao mỗi lần duỗi chân đều phải ngang nhau, làm được coi như qua, chân chỉ cong một lần liền làm lại từ đầu, trong ba ngày làm không được sẽ lập tức tước bỏ tư cách tuyển huấn!
Đêm ngày đầu tiên, sau một ngày căng chân từ sớm đến tối muộn cộng huấn luyện cơ thể thường quy, bảy người đã sớm nằm bò hết cả. Tôn Tường vô cùng thẳng thắn chiếm trọn giường dưới của Đường Hạo, da lưng hắn bị chà xát đến rách ra, đầm đìa tơ máu. Tôn Tường cởi quần soóc, vểnh mông lên cho vết thương thoáng khí, chỗ bị lưng quần siết giờ đã một mảng tím đen do tụ máu.
Đường Hạo quỳ gối ở bên giường, xức thuốc cho Tôn Tường, quần soóc của hắn cũng bị kéo xuống, để lộ một phần mông. Tư thế này nhìn vừa ngu vừa không đàng hoàng nhưng hắn cúi cũng không cúi được, ngồi xổm cũng không ngồi được, chỉ có mỗi quỳ như này là thoải mái nhất cho việc bôi thuốc.
“Đau! Nhẹ tay cái mậy!” Tôn Tường chụp lấy gối của Đường Hạo, ôm vào ngực. Bị đổ thuốc sát trùng lên miệng vết thương đang hở, không đau mới là lạ.
“Giờ đã biết kêu đau rồi cơ đấy? Ra vẻ yếu đuối cái mợ gì, nâng mông lên, bố mày còn bôi thuốc!” Đường Hạo quệt đi phần nước thuốc chảy xuống eo. Đối với mấy người bọn hắn, dăm ba vết thương ngoài da này chẳng tính là gì; cái chính là huấn luyện chân nhái đạp đất bằng ngoài cánh tay còn phải dùng lực từ tất cả bắp thịt toàn thân, đặc biệt là phần gáy, lưng và chân nên vấn đề thực ra nằm ở phần bắp thịt trưởng thành đau nhức sau này. Đường Hạo vỗ cái bốp lên phần mông trên đang lộ ra ngoài của Tôn Tường, cười. “Nhìn da mỏng thịt mềm kìa.”
“Mày giờ mới biết da mỏng thịt mềm há!” Tôn Tường đau đến mặt giật giật. Hắn lật người xuống giường, đem Đường Hạo đẩy lên, còn mình quỳ trên sàn xuống như đối phương làm lúc nãy.
“Da mỏng thịt mềm có cái kít dùng, hai đống thịt này của nhà mày, muốn bán cũng chẳng ai mua.” Đường Hạo nằm bò trên giường, ôm lấy gối vẫn còn hơi ấm của người kia.
“Ha ha.” Tôn Tường cầm bình thuốc sát trùng lên. Tụi hắn chẳng mấy khi dùng đến mấy thứ như bông băng, cứ trực tiếp miệng vết thương mà đổ. Cơ mà lúc này chỉ thấy Tôn Tường nắm chặt cạp quần của Đường Hạo, kéo xuống một phát, nửa phần mông còn lại lập tức lộ ra.
“Đờ mờ mày Tôn Tường!” Đường Hạo với tay về sau nhưng Tôn Tường dễ dàng ấn hắn lại, xong nói. “Yo, Đường Hạo, mông mày bán cho tao rồi!”
“Nhảm nhí!” Đường Hạo nghiêng đầu, thấy Tôn Tường vẫn cứ tay chống giường chân quỳ trên đùi hắn cười suốt, chỉ thở dài, hơi bất đắc dĩ mà nói. “Lăn lộn suốt một ngày rồi vẫn chưa thấy mệt à?”
“Mệt chứ, người bố mày đau đến sắp gãy ra đến nơi rồi đây.” Tôn Tường hất đầu bĩu môi, cái dáng vênh váo lẫn vẻ làm vũng hòa hợp kỳ lạ trên mặt hắn.
“Thế mà vẫn còn quậy! Xuống giường xuống giường, mau bôi thuốc cho tao rồi té đi ngủ đi!” Đường Hạo hết cách rồi, tên kia vẫn đang quỳ trên đùi hắn, hắn căn bản không dùng sức được.
“Huấn luyện đã mệt chết người, tao tự chơi tao, mày cấm được chắc!” Tôn Tường vừa ăn miếng trả miếng vừa xoa xoa thuốc lên lưng đối phương. Nước thuốc vàng sậm từ từ ngấm vào phần thịt đỏ hở ra. Cái cảnh tượng đáng sợ trong mắt người thường này cũng chỉ là một vết thương nhỏ nhoi không đáng nói với bọn hắn.
“Mẹ, mày chơi tao chứ tự chơi cái gì!” Đường Hạo cảm thấy lưng đau như bị một đàn kiến cắn xé, nhưng kích thích do đau đớn mang lại còn kém xa cái ham muốn đè Tôn Tường xuống nện một trận tận mấy cây số.
“Há há, vốn là thế mà.” Tôn Tường cũng vô cùng chân thành. Hắn xử lý xong vết thương cho Đường Hạo liền vô cùng vô sỉ giơ tay liên hoàn vỗ cái mông đang để trần của đối phương.
“Chơi đến nghiện rồi hả?” Đường Hạo trong đầu tức đến nghiến răng. Hắn nhìn hai tên bạn cùng phòng vài lần rồi quay sang cảnh cáo thằng hợp tác đang được đằng chân lên đằng đầu sau lưng mình. “Mau xuống cho tao.”
“Không đấy.” Tôn Tường hả hê vô cùng. Bao nhiêu lần Đường Hạo vỗ đầu hắn, hắn đều ghi sổ cả. Giờ thì ngon rồi. Nhét được hành vào mồm thằng này làm hắn cảm thấy bắp thịt toàn thân không còn quá đau đớn nữa.
“…” Đường Hạo vùi mặt vào gối, hắn đã lười cãi nhảm với Tôn Tường. Giờ phút này hắn chỉ mong thằng kia chơi chán rồi sớm té giùm hắn. Lư Hãn Văn vẫn còn đang ngồi coi kia kìa, thằng nhỏ mông còn đang phơi một nửa mà hình như càng xem càng high thì phải…
Đêm đó, toàn bộ bảy người đều nằm nghiêng mà ngủ. Sáng sớm hôm sau lại như lệ thường, 5km phụ trọng việt dã cùng 2km vác súng nhảy cóc làm khởi động, Tiểu đội chuẩn đặc chủng ai nấy tinh thần sung mãn, trạng thái tốt đến mức một ngày dài huấn luyện sắp tới đây đều không tính là gì.
“Hôm nay có ai khiêu chiến sát hạch 100 lần không?” Ngày huấn luyện thứ ba, cơn đau từ hai ngày trước càng quay trở lại dữ dội hơn. Phương Duệ đứng trên sân huấn luyện trông như một người hoàn toàn khác, không còn hình ảnh thân mật xới cơm giùm các đội viên đang nằm bò, giờ anh nghiêm mặt giơ súng, khí thế hung tàn chẳng khác gi ác quỷ.
“Tôi!” Lư Hãn Văn bước ra khỏi hàng. Dù sao cậu tuổi vẫn còn nhỏ, cơ thể vẫn đang trong thời kỳ phát triển, sẽ dễ duỗi thẳng chân hơn những người khác.
“Được, buổi sáng tiếp tục, buổi chiều bắt đầu sát hạch.” Phương Duệ ra hiệu cho cậu quay về hàng ngũ, lại quay qua những người còn lại, giương đai quân trang lên, nói. “Còn ai nữa không?”
“Tôi!” Sáu người cùng bước khỏi hàng, trên mỗi gương mặt trẻ tuổi đều in đậm vẻ kiêu ngạo chỉ có ở hàng ngũ lính tinh nhuệ.
“Tốt.” Phương Duệ cúi đầu cười một tiếng, rồi vung cánh tay cầm đai quân trang lên cao. Đầu “roi” nặng nề chạm đất, bụi đất tung lên mù mịt, anh nói. “Nghe hiệu lệnh, toàn đội nằm xuống!”
Tiếng hô “Một hai, ba bốn” lại vang lên giữa doanh trại ầm ào gió rít. Cả buổi chiều hôm đó, đầu gối ai cũng bị Phương Duệ đạp lên, vai ai cũng bị Phương Duệ đá, chân ai cũng bị Phương Duệ ấn xuống; tất cả sầm mặt chịu đựng cơn đau từ dây chằng với bắp thịt truyền tới, động tác khô khan vô vị cũng không thể đánh bại nổi ý chí của họ. Tôn Tường gào đến khản cả giọng, trong miệng còn lẫn cả vị máu; vết thương trên lưng Đường Hạo nứt ra, bị đất cát xát vào. Đau không? Đau! Nhưng so với tâm nguyện được trở thành thanh kiếm vệ quốc Cộng Hòa, một chút đau này tính là cái gì!
Chiều tới, sau bao ngày mây đen ầm ù, cuối cùng trận mưa rào cuối mùa thu cũng đã trút xuống nơi đất Bắc này. Bọt nước bắn tung tóe quanh thân hình Lư Hãn Văn nhưng tiếng mưa xối xả vẫn không thể nào che lấp được giọng thét khàn khàn đang trong thời kỳ vỡ giọng của cậu. Lư Hãn Văn chăm chăm nhìn về phía mũi chân vẫn đang duỗi thẳng như thể đặt cả mạng sống vào đó, mặc cho màn mưa trắng xóa dội lên đùi, lên mặt, lên mắt. Cậu giờ đây không còn biết thế nào là lạnh, thế nào là đau nữa, chỉ còn biết một lần lại một lần hô khẩu hiệu, lại một lần rồi một lần vung chân.
100 lần vung chân, Lư Hãn Văn, qua!
Tiếp theo là Tôn Tường với Đường Hạo, Lưu Tiểu Biệt với Viên Bách Thanh, Trâu Viễn với Lâm Phong. Đất cát vàng sậm bị mưa xối thành màu đen, rồi lại bị nhuộm đỏ bởi máu của các đội viên. Có người làm đến lần thứ 99 lại hơi cong đầu gối, có người ở thời khắc sống còn chân lại vung thấp hơn độ cao tiêu chuẩn một chút xíu; mỗi lần như vậy, họng súng của Phương Duệ lại hướng lên trời bắn chỉ thiên, tiếng đạn so với mưa cuối mùa còn lạnh buốt gấp vạn lần ——
“Làm lại!”
“Làm lại!!”
“Làm lại!!!”
Màn đêm buông xuống, đất cát sau mưa đã biến thành từng vũng bùn đặc quánh, làm cho việc vung chân càng trở nên khó khăn. Đường Hạo với Tôn Tường đánh đổi 700 cái, qua cửa; Lâm Phong với Trâu Viễn dùng 900 lần vung chân làm “tiền phí”, qua kèo an toàn; Viên Bách Thanh cũng thành công vượt ải, thành tích hắn chỉ đứng sau mỗi Lư Hãn Văn —— vung chân tổng cộng 400 lần.
Nhưng dưới cơn mưa đã dần tạnh, hắn vẫn còn nằm lại trong bùn đất, mặc cho nước bùn đã tràn cả lên ngực, chân hắn vẫn tiếp tục vung lên theo mỗi nhịp đếm số vang lên.
“70!”
“71!”
“72!”
Vì sao? Vì sao đã hoàn thành xong sát hạch mà vẫn còn tiếp tục như thế?
Bởi vì Lưu Tiểu Biệt, chiến hữu của hắn, hợp tác của hắn vẫn đang cắn răng liều mạng cố vượt qua cửa ải này!
“90!”
“91!”
Sự kiên trì cuối cùng, hòa với tiếng hô của các đội viên như chạm tới tầng tầng mây đen trên cao đang dần tản đi. Lư Hãn Văn ngồi xổm xuống cạnh một chân của Lưu Tiểu Biệt, cậu vươn bên tay phải ra, hô. “Lưu Tiểu Biệt, hướng chỗ này vung chân này, cố lên!”
“95!”
“96!”
Lưu Tiểu Biệt cảm thấy phần eo, gáy, đầu gối, mắt cá chân của mình đã tới cực hạn. Hắn đã vung chân gần 1000 lần rồi nhưng chín lần trước đều bị vướng một cái vung chân không đủ độ cao tiêu chuẩn.
“97!”
“98!”
Tôn Tường, Đường Hạo, Lâm Hạo, Trâu Viễn đứng xung quanh Lưu Tiểu Biệt và Viên Bách Thanh, trong mắt mỗi người đều ánh lên một vệt sáng, là tột cùng tàn nhẫn với bản thân, lại cũng là tột cùng dịu dàng với đồng đội.
“99!”
“100!”
Phương Duệ lần nữa nổ súng, viên đạn xuyên qua màn mưa đã ngớt hẳn, anh cất cao giọng. “Lưu Tiểu Biệt, 1000 lần, qua!”
-----------------------
Hết chương 39.
P/s: Chúc mừng sinh nhật Lá Mùa Thu, chị đại của forum <3333 Chúc chị luôn mạnh khỏe, vui vẻ, đồng hành cùng mọi người lâu thật lâu, cùng nhau gìn giữ và phát triển fd TCCT <3
P/s 2: Chúc mừng ngày Bá Đồ 0802, Bá Khí Hùng Đồ, chiến vô bất thắng!
<Edit by Tán Ô Nhỏ>
“Một hai ba bốn! Một hai ba bốn!”
Hà Bắc tháng 11 gió lạnh thấu xương, ấy vậy mà Tiểu đội chuẩn đặc chủng lại cả người ở trần, mặc đúng một chiếc quần bơi, nằm hết ra khu đất trống trước ký túc, ai nấy đều đầm đìa mồ hôi. Phương Duệ một tay nắm đai quân trang một tay cầm khẩu súng trường tự động kiểu 95 bắn chỉ thiên. Ánh lửa ánh lên từ nòng súng, làm cho bầu không khí vốn khô ráo lại thêm một phần nôn nóng. Phương Duệ đi giữa hai hàng đội viên nằm xếp chân đối diện luyện tập chân nhái đạp đất bằng, thấy ai khi hô khẩu hiệu mà chân không duỗi thẳng, liền không thương tình vung đai quân trang như vung roi quất xuống.
Một tiếng “Chát!” vang lên, đầu “roi” chỉ cách mông Tôn Tường đúng một vỏ đạn, chuẩn xác hệt như Trương Giai Lạc ngày đầu ở trong vũng bùn nhắm bắn Đường Hạo.
“Cong cái gì cong? Cậu gay hả?” Phương Duệ đạp chiếc ủng da trâu đầy bùn đất lên đầu gối để trần của Tôn Tường, đai quân trang vung lên hơi đong đưa trong gió.
“Báo cáo Huấn luyện viên, không phải!” Tôn Tường cao giọng trả lời. Một giọt mồ hôi trượt vào mắt phải, hắn hơi nhíu mày nhưng mí mắt không hề chớp dù chỉ một lần.
“Không phải thì duỗi thẳng ra cho tôi! Điểm quan trọng của chân nhái đạp đất là gì? Lặp lại!” Phương Duệ vẫn giữ nguyên tư thế, không còn tí nào hình ảnh anh đưa cơm dễ gần hai tháng trước nữa.
“Duỗi thẳng bắp đùi! Từ duỗi thẳng bắp đùi kéo đầu gối! Đầu gối kéo ống chân! Ống chân kéo mắt cá chân!” Tôn Tường gào lên trả lời, mồ hôi sau lưng với sau gáy vì cơ thể động đậy mà nhỏ giọt xuống nền đất lạnh lẽo.
“Cậu thì sao? Có thẳng không?” Phương Duệ nhấc chân, lại nhanh chóng hạ thấp người, nắm lấy mắt cá chân của Tôn Tường. “Được, cậu không duỗi thẳng được, tôi tới giúp cậu!”
“A…” Toàn bộ đùi phải của Tôn Tường bị Phương Duệ khiêng trên vai kéo lên, hắn cố gắng kiềm nén không kêu đau nhưng người kia vẫn cương quyết đè tay lên đầu gối hắn, không màng gì mà ấn xuống. Đối với người trưởng thành xương cốt đã hoàn toàn phát triển mà nói, đây là một tư thế vô cùng đau đớn. Tôn Tường đau đến mức đầu óc ong ong kêu loạn, trong lòng thầm mắng, mẹ nó trẻ con học múa kéo dây chằng cũng không chơi kiểu này.
“Nhớ kỹ chưa?” Phương Duệ không mảy may chú ý tới vẻ mặt nhịn đau của Tôn Tường, tay trái vẫn tiếp tục ấn khớp xương chỗ đầu gối, tai phải vươn lên vai, rồi lại cầm lấy mu bàn chân đang run rẩy, hung ác kéo. “Cái gì gọi là duỗi thẳng! Bắp đùi, đầu gối, ống chân, mắt cá chân, mũi chân, đây mới là duỗi thẳng, hiểu chưa?”
“Hiểu!” Mồ hôi Tôn Tường càng tuôn ra như suối, hắn cố gắng kiềm chế đến phát điên ham muốn vươn hai tay ôm đùi, cắn răng nhìn Phương Duệ, lại càng rướn người về trước như muốn thị uy, hét lên. “Tôi làm được!”
“Làm được liền tiếp tục!” Phương Duệ cong lên một bên khóe miệng, thêm một lần ra sức ấn xuống nữa rồi buông đùi Tôn Tường ra. Anh vỗ vỗ hai tay, nói. “Cậu còn dám cong một lần nữa thì biết đấy!”
“Rõ!” Đùi phải một lần nữa rơi xuống nền đất, máu dồn xuống làm dây chằng cùng các khớp xương có cảm giác như bị điện giật. Tôn Tường chống hai khuỷu tay lên nền đất, ngửa người ra sau, gồng cơ bụng, điều chỉnh toàn thân vào đúng tư thế chân nhái đạp đất bằng tiêu chuẩn. Hắn duỗi chân thẳng tắp, hét lớn. “Bắt đầu! Một hai, ba bốn!”
“Một hai, ba bốn!” Đường Hạo là người số một hàng bên kia, đối diện với Tôn Tường. Hắn không nhìn thấy mặt đối phương, chỉ nhìn thấy mũi chân mình giương cao đang run rẩy kịch liệt. Một đợt gió rét lướt qua, mồ hôi dính phải cát đá, đau như bị xát muối.
“Một hai, ba bốn!” Tiếng hô của Lư Hãn Văn đã bắt đầu lạc đi; phần da hai cánh tay lẫn sau hông đều đã bị mài đến xây xước. Dù vậy, có lẽ do bé tuổi nhất nên hai chân theo nhịp lên xuống đều duỗi thẳng hơn hẳn bốn người kia.
“Một hai, ba bốn!” Lưu Tiểu Biệt và Viên Bách Thanh động tác đều tăm tắp, cơ ngực cùng cơ bụng rắn chắc của cả hai theo nhịp thở mà lên lên xuống xuống. Viên Bách Thanh mặt đầy giận dữ mà nhìn khoảng trời xám xịt trên cao, Lưu Tiểu Biệt thì lại nhắm chặt hai mắt không muốn nhìn thấy bất kỳ thứ gì. Hai người, với hai biểu cảm hoàn toàn khác biệt, trở thành người đầu tiên hoàn thành hạng mục khảo nghiệm người nhái đầu tiên này.
“Một hai, ba bốn!” Trâu Viễn với Lâm Phong là người cuối cùng mỗi hàng, cả hai đều đau đến mức chỉ còn có thể thực hiện máy móc động tác, đại não thậm chí còn không nghĩ nổi vì sao ai cũng phải giơ chân hàng trăm hàng ngàn lần như người máy. Thế nhưng, chỉ cần nghe được khẩu lệnh vang lên từ đồng đội bênh cạnh, họ sẽ lại tự nhủ: Mình nhất định phải tiếp tục!
Chân nhái đạp đất bằng là một trong những hạng mục quan trọng nhất trong khóa đặc huấn người nhái. Tiểu đội chuẩn đặc chủng nằm trên nền đất cát thô ráp, luyện tập cả một ngày trời. Yêu cầu của Phương Duệ chặt chẽ đến không có chỗ thương lượng: liên tục căng chân 100 lần, độ cao mỗi lần duỗi chân đều phải ngang nhau, làm được coi như qua, chân chỉ cong một lần liền làm lại từ đầu, trong ba ngày làm không được sẽ lập tức tước bỏ tư cách tuyển huấn!
Đêm ngày đầu tiên, sau một ngày căng chân từ sớm đến tối muộn cộng huấn luyện cơ thể thường quy, bảy người đã sớm nằm bò hết cả. Tôn Tường vô cùng thẳng thắn chiếm trọn giường dưới của Đường Hạo, da lưng hắn bị chà xát đến rách ra, đầm đìa tơ máu. Tôn Tường cởi quần soóc, vểnh mông lên cho vết thương thoáng khí, chỗ bị lưng quần siết giờ đã một mảng tím đen do tụ máu.
Đường Hạo quỳ gối ở bên giường, xức thuốc cho Tôn Tường, quần soóc của hắn cũng bị kéo xuống, để lộ một phần mông. Tư thế này nhìn vừa ngu vừa không đàng hoàng nhưng hắn cúi cũng không cúi được, ngồi xổm cũng không ngồi được, chỉ có mỗi quỳ như này là thoải mái nhất cho việc bôi thuốc.
“Đau! Nhẹ tay cái mậy!” Tôn Tường chụp lấy gối của Đường Hạo, ôm vào ngực. Bị đổ thuốc sát trùng lên miệng vết thương đang hở, không đau mới là lạ.
“Giờ đã biết kêu đau rồi cơ đấy? Ra vẻ yếu đuối cái mợ gì, nâng mông lên, bố mày còn bôi thuốc!” Đường Hạo quệt đi phần nước thuốc chảy xuống eo. Đối với mấy người bọn hắn, dăm ba vết thương ngoài da này chẳng tính là gì; cái chính là huấn luyện chân nhái đạp đất bằng ngoài cánh tay còn phải dùng lực từ tất cả bắp thịt toàn thân, đặc biệt là phần gáy, lưng và chân nên vấn đề thực ra nằm ở phần bắp thịt trưởng thành đau nhức sau này. Đường Hạo vỗ cái bốp lên phần mông trên đang lộ ra ngoài của Tôn Tường, cười. “Nhìn da mỏng thịt mềm kìa.”
“Mày giờ mới biết da mỏng thịt mềm há!” Tôn Tường đau đến mặt giật giật. Hắn lật người xuống giường, đem Đường Hạo đẩy lên, còn mình quỳ trên sàn xuống như đối phương làm lúc nãy.
“Da mỏng thịt mềm có cái kít dùng, hai đống thịt này của nhà mày, muốn bán cũng chẳng ai mua.” Đường Hạo nằm bò trên giường, ôm lấy gối vẫn còn hơi ấm của người kia.
“Ha ha.” Tôn Tường cầm bình thuốc sát trùng lên. Tụi hắn chẳng mấy khi dùng đến mấy thứ như bông băng, cứ trực tiếp miệng vết thương mà đổ. Cơ mà lúc này chỉ thấy Tôn Tường nắm chặt cạp quần của Đường Hạo, kéo xuống một phát, nửa phần mông còn lại lập tức lộ ra.
“Đờ mờ mày Tôn Tường!” Đường Hạo với tay về sau nhưng Tôn Tường dễ dàng ấn hắn lại, xong nói. “Yo, Đường Hạo, mông mày bán cho tao rồi!”
“Nhảm nhí!” Đường Hạo nghiêng đầu, thấy Tôn Tường vẫn cứ tay chống giường chân quỳ trên đùi hắn cười suốt, chỉ thở dài, hơi bất đắc dĩ mà nói. “Lăn lộn suốt một ngày rồi vẫn chưa thấy mệt à?”
“Mệt chứ, người bố mày đau đến sắp gãy ra đến nơi rồi đây.” Tôn Tường hất đầu bĩu môi, cái dáng vênh váo lẫn vẻ làm vũng hòa hợp kỳ lạ trên mặt hắn.
“Thế mà vẫn còn quậy! Xuống giường xuống giường, mau bôi thuốc cho tao rồi té đi ngủ đi!” Đường Hạo hết cách rồi, tên kia vẫn đang quỳ trên đùi hắn, hắn căn bản không dùng sức được.
“Huấn luyện đã mệt chết người, tao tự chơi tao, mày cấm được chắc!” Tôn Tường vừa ăn miếng trả miếng vừa xoa xoa thuốc lên lưng đối phương. Nước thuốc vàng sậm từ từ ngấm vào phần thịt đỏ hở ra. Cái cảnh tượng đáng sợ trong mắt người thường này cũng chỉ là một vết thương nhỏ nhoi không đáng nói với bọn hắn.
“Mẹ, mày chơi tao chứ tự chơi cái gì!” Đường Hạo cảm thấy lưng đau như bị một đàn kiến cắn xé, nhưng kích thích do đau đớn mang lại còn kém xa cái ham muốn đè Tôn Tường xuống nện một trận tận mấy cây số.
“Há há, vốn là thế mà.” Tôn Tường cũng vô cùng chân thành. Hắn xử lý xong vết thương cho Đường Hạo liền vô cùng vô sỉ giơ tay liên hoàn vỗ cái mông đang để trần của đối phương.
“Chơi đến nghiện rồi hả?” Đường Hạo trong đầu tức đến nghiến răng. Hắn nhìn hai tên bạn cùng phòng vài lần rồi quay sang cảnh cáo thằng hợp tác đang được đằng chân lên đằng đầu sau lưng mình. “Mau xuống cho tao.”
“Không đấy.” Tôn Tường hả hê vô cùng. Bao nhiêu lần Đường Hạo vỗ đầu hắn, hắn đều ghi sổ cả. Giờ thì ngon rồi. Nhét được hành vào mồm thằng này làm hắn cảm thấy bắp thịt toàn thân không còn quá đau đớn nữa.
“…” Đường Hạo vùi mặt vào gối, hắn đã lười cãi nhảm với Tôn Tường. Giờ phút này hắn chỉ mong thằng kia chơi chán rồi sớm té giùm hắn. Lư Hãn Văn vẫn còn đang ngồi coi kia kìa, thằng nhỏ mông còn đang phơi một nửa mà hình như càng xem càng high thì phải…
Đêm đó, toàn bộ bảy người đều nằm nghiêng mà ngủ. Sáng sớm hôm sau lại như lệ thường, 5km phụ trọng việt dã cùng 2km vác súng nhảy cóc làm khởi động, Tiểu đội chuẩn đặc chủng ai nấy tinh thần sung mãn, trạng thái tốt đến mức một ngày dài huấn luyện sắp tới đây đều không tính là gì.
“Hôm nay có ai khiêu chiến sát hạch 100 lần không?” Ngày huấn luyện thứ ba, cơn đau từ hai ngày trước càng quay trở lại dữ dội hơn. Phương Duệ đứng trên sân huấn luyện trông như một người hoàn toàn khác, không còn hình ảnh thân mật xới cơm giùm các đội viên đang nằm bò, giờ anh nghiêm mặt giơ súng, khí thế hung tàn chẳng khác gi ác quỷ.
“Tôi!” Lư Hãn Văn bước ra khỏi hàng. Dù sao cậu tuổi vẫn còn nhỏ, cơ thể vẫn đang trong thời kỳ phát triển, sẽ dễ duỗi thẳng chân hơn những người khác.
“Được, buổi sáng tiếp tục, buổi chiều bắt đầu sát hạch.” Phương Duệ ra hiệu cho cậu quay về hàng ngũ, lại quay qua những người còn lại, giương đai quân trang lên, nói. “Còn ai nữa không?”
“Tôi!” Sáu người cùng bước khỏi hàng, trên mỗi gương mặt trẻ tuổi đều in đậm vẻ kiêu ngạo chỉ có ở hàng ngũ lính tinh nhuệ.
“Tốt.” Phương Duệ cúi đầu cười một tiếng, rồi vung cánh tay cầm đai quân trang lên cao. Đầu “roi” nặng nề chạm đất, bụi đất tung lên mù mịt, anh nói. “Nghe hiệu lệnh, toàn đội nằm xuống!”
Tiếng hô “Một hai, ba bốn” lại vang lên giữa doanh trại ầm ào gió rít. Cả buổi chiều hôm đó, đầu gối ai cũng bị Phương Duệ đạp lên, vai ai cũng bị Phương Duệ đá, chân ai cũng bị Phương Duệ ấn xuống; tất cả sầm mặt chịu đựng cơn đau từ dây chằng với bắp thịt truyền tới, động tác khô khan vô vị cũng không thể đánh bại nổi ý chí của họ. Tôn Tường gào đến khản cả giọng, trong miệng còn lẫn cả vị máu; vết thương trên lưng Đường Hạo nứt ra, bị đất cát xát vào. Đau không? Đau! Nhưng so với tâm nguyện được trở thành thanh kiếm vệ quốc Cộng Hòa, một chút đau này tính là cái gì!
Chiều tới, sau bao ngày mây đen ầm ù, cuối cùng trận mưa rào cuối mùa thu cũng đã trút xuống nơi đất Bắc này. Bọt nước bắn tung tóe quanh thân hình Lư Hãn Văn nhưng tiếng mưa xối xả vẫn không thể nào che lấp được giọng thét khàn khàn đang trong thời kỳ vỡ giọng của cậu. Lư Hãn Văn chăm chăm nhìn về phía mũi chân vẫn đang duỗi thẳng như thể đặt cả mạng sống vào đó, mặc cho màn mưa trắng xóa dội lên đùi, lên mặt, lên mắt. Cậu giờ đây không còn biết thế nào là lạnh, thế nào là đau nữa, chỉ còn biết một lần lại một lần hô khẩu hiệu, lại một lần rồi một lần vung chân.
100 lần vung chân, Lư Hãn Văn, qua!
Tiếp theo là Tôn Tường với Đường Hạo, Lưu Tiểu Biệt với Viên Bách Thanh, Trâu Viễn với Lâm Phong. Đất cát vàng sậm bị mưa xối thành màu đen, rồi lại bị nhuộm đỏ bởi máu của các đội viên. Có người làm đến lần thứ 99 lại hơi cong đầu gối, có người ở thời khắc sống còn chân lại vung thấp hơn độ cao tiêu chuẩn một chút xíu; mỗi lần như vậy, họng súng của Phương Duệ lại hướng lên trời bắn chỉ thiên, tiếng đạn so với mưa cuối mùa còn lạnh buốt gấp vạn lần ——
“Làm lại!”
“Làm lại!!”
“Làm lại!!!”
Màn đêm buông xuống, đất cát sau mưa đã biến thành từng vũng bùn đặc quánh, làm cho việc vung chân càng trở nên khó khăn. Đường Hạo với Tôn Tường đánh đổi 700 cái, qua cửa; Lâm Phong với Trâu Viễn dùng 900 lần vung chân làm “tiền phí”, qua kèo an toàn; Viên Bách Thanh cũng thành công vượt ải, thành tích hắn chỉ đứng sau mỗi Lư Hãn Văn —— vung chân tổng cộng 400 lần.
Nhưng dưới cơn mưa đã dần tạnh, hắn vẫn còn nằm lại trong bùn đất, mặc cho nước bùn đã tràn cả lên ngực, chân hắn vẫn tiếp tục vung lên theo mỗi nhịp đếm số vang lên.
“70!”
“71!”
“72!”
Vì sao? Vì sao đã hoàn thành xong sát hạch mà vẫn còn tiếp tục như thế?
Bởi vì Lưu Tiểu Biệt, chiến hữu của hắn, hợp tác của hắn vẫn đang cắn răng liều mạng cố vượt qua cửa ải này!
“90!”
“91!”
Sự kiên trì cuối cùng, hòa với tiếng hô của các đội viên như chạm tới tầng tầng mây đen trên cao đang dần tản đi. Lư Hãn Văn ngồi xổm xuống cạnh một chân của Lưu Tiểu Biệt, cậu vươn bên tay phải ra, hô. “Lưu Tiểu Biệt, hướng chỗ này vung chân này, cố lên!”
“95!”
“96!”
Lưu Tiểu Biệt cảm thấy phần eo, gáy, đầu gối, mắt cá chân của mình đã tới cực hạn. Hắn đã vung chân gần 1000 lần rồi nhưng chín lần trước đều bị vướng một cái vung chân không đủ độ cao tiêu chuẩn.
“97!”
“98!”
Tôn Tường, Đường Hạo, Lâm Hạo, Trâu Viễn đứng xung quanh Lưu Tiểu Biệt và Viên Bách Thanh, trong mắt mỗi người đều ánh lên một vệt sáng, là tột cùng tàn nhẫn với bản thân, lại cũng là tột cùng dịu dàng với đồng đội.
“99!”
“100!”
Phương Duệ lần nữa nổ súng, viên đạn xuyên qua màn mưa đã ngớt hẳn, anh cất cao giọng. “Lưu Tiểu Biệt, 1000 lần, qua!”
-----------------------
Hết chương 39.
P/s: Chúc mừng sinh nhật Lá Mùa Thu, chị đại của forum <3333 Chúc chị luôn mạnh khỏe, vui vẻ, đồng hành cùng mọi người lâu thật lâu, cùng nhau gìn giữ và phát triển fd TCCT <3
P/s 2: Chúc mừng ngày Bá Đồ 0802, Bá Khí Hùng Đồ, chiến vô bất thắng!