Hoàn [ Project SN Song Diệp 2019 ][ Hưng Hân] Gặp gỡ

Kychiro

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
234
Số lượt thích
648
#1
Tên truyện: Gặp gỡ

Tác giả: ....

Nguồn convert: Đang dịch - [Hưng Hân] Gặp Gỡ

Thể loại: Hướng nguyên

Độ dài: 3.9K

Nhân vật: Đường Nhu, Tô Mộc Tranh, Trần Quả

Edit: Kychiro

Tình trạng: Hoàn

--------------------------------------------------------

Chúc mừng sinh nhật Diệp Tu, Diệp Thu!!!

-------------------------------------------------------​

- TARGET -


MVP mùa giải thứ 12, Đường Nhu!


Trong trận đấu đầu tiên của vòng chung kết, Đường Nhu, tướng thủ lôi đài cuối cùng đã hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình, lại một lần nữa lấy một chấp ba. Bây giờ, thái độ của người hâm mộ Hưng Hân dành cho cô đã thay đổi, họ công nhận, họ tự hào về cô. Ngay khi cô vừa bước ra khỏi cửa, tiếng hoan hô, tiếng cổ vũ vang lên ngập trời, một điều hoàn toàn khác biệt so với sự lạnh nhạt của hai năm trước.


“ Tuyển thủ Đường Nhu, cô cảm thấy thế nào khi một lần nữa đoạt giải MVP của mùa?”


Câu hỏi đầu tiên của buổi họp báo hôm nay liền là vấn đề này. Theo lý thuyết, thì tân binh năm hai khi đạt được thành tựu này thì sẽ khiêm tốn, cảm ơn đội viên, cảm ơn may mắn các kiểu. Nhưng đối với Đường Nhu, cánh phóng viên đã quá hiểu rõ tính tình của cô nên không mong đợi gì nhiều.


Đúng như dự đoán, Đường Nhu chỉ bật cười.


Liền giống như mọi khi, nụ cười lạnh nhạt xã giao, nhưng hàm chứa trong đó sự tự tin và bình tĩnh khó tả.


Cô đứng dậy khỏi ghế, sống lưng thẳng tắp, giống như một vách đá thẳng đứng trên sườn núi. Cô nâng cao cánh tay, cao ngạo ngẩng đầu, bàn tay thủ thành ba ngón.

Giống như năm đó, cô phóng khoáng tuyên bố một chọi ba.


“ Còn ba cái nữa.”


Cô nói


Cô nói với giọng điệu bình thản nhưng lại chắc chắn.


Cánh phóng viên đầu óc mơ hồ, hoàn toàn không hiểu ý của cô, ánh mắt trao đổi bàn tán xôn xao. Họ yêu cầu cô nói rõ thêm nhưng cô chỉ ngồi xuống và cười.


Chỉ có một vài người quen thuộc với cô cười bất lực sau màn hình.


MVP, còn kém ba cái.


Mục tiêu của cô trước giờ vẫn chưa bao giờ thay đổi.


Con đường của Đường Nhu đã từng rất rộng rãi và bằng phẳng.


Từ khi sinh ra đã ngậm thìa vàng, bầu trời cô đi chưa bao giờ thay đổi, con đường dưới chân thì luôn bằng phẳng. Dù là đi đến nơi nào thì luôn có cảnh đẹp làm bạn, dù là đặt chân đến nơi xa lạ thì luôn thích ý tiêu dao.


Cô từng chinh phục mọi vùng biển, từng đặt chân lên mọi đỉnh núi.


Nhưng những điều đó chưa từng cản được bước chân của cô.


Đó là lí do vì sao cuộc hành trình này đối với cô rất là nhàm chán, đó là lí do vì sao cô lại lạc lối trong chuyến đi này.


Đến khi cô va chạm phải một ngọn núi


Một ngọn núi cao chót vót, một ngọn núi uy phong, gồ ghề và nguy hiểm. Những vách đá gai góc sống bằng máu, những khu rừng rậm rạp với những con thú có răng nanh đang ngủ đông, nhưng lại chứa đựng nhiều kho báu quý giá.


Lần đầu tiên, cô dừng lại, bị ngoại lực tác động, buộc phải dừng lại.


Điều này chẳng là gì cả, đó chỉ là một ngọn núi.


Cô có thể đi vòng qua ngọn núi đó và tiếp tục cuộc hành trình của mình, đi nhìn thế giới rộng lớn với rừng xanh biển rộng.


Nhưng cô không làm vậy.


Nhặt lên cây chiến mâu, một lần rồi lại một lần leo lên ngọn núi đó, một lần rồi lại một lần nữa thương tích khắp người.


Bước từng bước vững chắc, rồi cô sẽ ngày càng mạnh mẽ hơn, nhưng đỉnh núi đó vẫn nằm ngoài tầm với, và bóng người ở trên đỉnh núi ấy vẫn chỉ mỉm cười.


Cô chắc chắn sẽ chinh phục được, và cuối cùng, cũng lên được đến đỉnh núi.


Cho dù có ngàn vạn con đường khác, cô chỉ muốn chinh phục được tòa núi này.

Ngay lúc rơi xuống dưới bùn, ở thời khắc máu tươi tuôn chảy, cô lần đầu tiên cảm thấy được những cảm xúc mạnh mẽ vô cùng.


Tôi ở đây, tôi còn sống!


Mạch máu nóng lên, cường độ trút xuống đầu ngón tay là cảm xúc mãnh liệt.


Trong quá trình đấy, mồ hôi đổ xuống, thật trơn tru, mọi tế bào đều run rẩy, từng giọt máu đều kêu gào.


Cô mỉm cười và bước một bước.


Tìm được rồi, cô nghĩ.


Đây là con đường của cô, con đường duy nhất cô muốn đi, chiến trường duy nhất cô muốn lao đến.


Ngọn núi kia, tên là Vinh Quang hay chính xác hơn -


Diệp Tu.


Mùa giải thứ mười hai, Hưng Hân không giành được chức vô địch, dừng lại ở trận bán kết với thất bại trước Lam Vũ.


Từ khi thoát ly khỏi sự giúp đỡ của Diệp Tu, có thể có được thành tích này sau hai năm, không một ai có thể trách cứ bọn họ được. Mọi người đều dành cho họ sự khích lệ và cổ vũ lớn nhất.


Chỉ có chính bọn họ, sự im lặng tiếc nuối này hay sự thật không cam lòng, suy nghĩ về lỗi lầm của họ hết lần này đến lần khác.


Đường Nhu thở nhẹ một tiếng, đội lên chiếc mũ vành tròn trong tiếng vo ve của mùa hè.


Cô chỉ biết, nếu đánh bại người đó bằng PK là không đủ. Nó còn lâu mới là chiến thắng cuối cùng. Vì vậy, cô muốn vượt xa những gì anh ta đã xây dựng, đứng lên vị trí cao nhất đó.


Thật sự là phiền chết đi được, cần phải đánh bại ở trên mọi phương diện thì mới có được sự khẳng định của anh ta.


Quán quân, cũng còn thiếu ba cái.


Đường Nhu quay đầu, mắt nhìn nhà thi đấu yên lặng.


Cô cũng biết rằng, sự nghiệp của một tuyển thủ của mình cũng chỉ còn ba năm nữa.


-- Vậy thì sao?


Nếu là anh ta, lúc này sẽ nói:


“ Đó chỉ là ba quán quân liên tiếp thôi.”


-CHALLENGER-


Mùa giải thứ chín, hành trình của Gia Thế ở vòng khiêu chiến tựa hồ không ai có thể cản được


“ Họp lúc ba giờ chiều.”


Thôi Lập khô cằn thông báo, Tô Mộc Tranh chỉ nhẹ nhàng cười, không chút thương tiếc hất tay đóng cửa, suýt nữa đập vào mũi đối phương, lưu lại một câu “ Biết rồi.” vang vọng hành lang.


Cô gặm một miếng táo trong tay, nhẹ nhàng đi tới bên giường. Đẩy ra cửa sổ nhìn phía đối diện, vừa vặn nhìn thấy người kia đi ra khỏi tiệm net, dựa vào khung cửa để lấy điếu thuốc.


Vì thế cô vội càng trượt một nửa cơ thể ra ngoài cửa sổ, dùng hết sức mình vẫy tay.


Đối phương chú ý tới cô sợ đến mức co rụt lại, lập tức cho một cái ánh mắt ghét bỏ rồi đi vào tiệm. Tô Mộc Tranh cũng sực nhớ ra nơi đây fan Gia Thế đông như kiến, làm như vậy có chút không ổn, nhanh chóng thè lưỡi giả bộ không liên quan.


Nhưng khóe miệng lại không khống chế nổi lại cong lên.


—— Anh ở bên kia!


Anh ở bên này đây.


Mùa giải thứ mười, Tô Mộc Tranh nằm trên ghế sofa trong một tư thế không nỡ nhìn thẳng, xem ấn phẩm mới của báo Thể Thao Điện Tử.


Nếu như bị chụp lại và tuôn ra ngoài, không chừng hình tượng nữ thần sẽ sụp đổ.


Cô phát hiện, hình như mọi người đều muốn đắp nặn Diệp Tu từ người bị khiêu chiến thành người khiêu chiến, nhưng, nó đã rơi quên lãng vì bị tuyên ngôn của Hưng Hân khiến cho bất ngờ. Anh chàng này hoàn toàn không tự giác được mình là người khiêu chiến đi!


Tất cả các phương tiện truyền thông đều rất tức giận.


Cô không thể nhịn cười được khi nghĩ đến cảnh tượng bọn họ hao tổn tâm trí chỉ để đi phân tích lời nói của anh.


Tất cả bọn họ, vẫn không hiểu anh ấy chút nào.


—— Anh ấy vẫn luôn là người khiêu chiến mà.


Trong nhiều năm qua, các thành tựu Diệp Tu đạt được sớm trở thành một rào cản với tất cả mọi tuyển thủ.


Có lẽ, đối với người khác, anh ấy vẫn mãi đứng sừng sững trên đỉnh núi cao nhất.


Chỉ Tô Mộc Tranh là rõ ràng nhất, Diệp Tu chưa bao giờ đình chỉ bước chân của mình trên đỉnh núi kia.


Dù cho đến chỗ cao đến đâu, anh ấy vẫn không chút do dự tiến về phía trước, vẫn không biết mệt mỏi là gì mà tiến bộ. Anh ấy tập trung vào những chỗ cao hơn, toàn tâm toàn ý hướng về phía Vinh Quang chân chính.


Đôi khi, Tô Mộc Tranh nghĩ, nơi anh đang theo đuổi là gì, đích đến cuối cùng là ở đầu?


Là vượt lên trên tất cả mọi người, là sự đỉnh cao sao? Không biết


Cũng có thể là.....Những thành tựu mà người bạn cũ của anh nên có sao?


Có lẽ, tiến về phía trước là bản năng của anh ấy.


Bởi vì anh ấy vẫn giống như một cậu bé, yêu thử thách, yêu khám phá những điều mới mẻ, vô cùng yêu quý...trò chơi Vinh Quang này, yêu tất cả mọi thứ phát triển trên lục địa này.


Rất mệt mỏi, thật sự rất mệt mỏi.


Muốn đuổi tới bước chân của anh, thật sự rất mệt.


Nhưng Tô Mộc Tranh không thể không nỗ lực, cô hy vọng có thể cùng anh đi tiếp, trở thành trợ thủ đắc lực cho anh.


Vì vậy, cô cứ nhìn thật kỹ bóng lưng phía trước, thở mạnh một cái, gánh trọng pháo chạy theo khắp mọi nẻo đường, liên tục lặp lại các bước, không ngại đổ mồ hôi, đuổi theo, đuổi theo, đuổi theo....Đi về phía trước.


Nhìn vào bóng lưng anh, khoảng cách ấy càng ngày càng xa.


Cô từng tuyệt vọng, từng tự trách mình, muốn bỏ cuộc nhưng cuối cùng vẫn cầm trọng pháo, vì anh sau lưng lập lưới đạn, vì anh mở đường về phía trước, rồi lại tiếp tục theo đuổi, không ngừng đuổi theo bóng hình ấy, cố gắng rút ngắn khoảng cách giữa hai người lại.


Thế rồi, cô từ bỏ vị trí đứng sóng vai cùng anh, nghĩ, chỉ cần chạy theo sau anh thế này, là tốt rồi.


Cho đến khi bóng lưng của anh biến mất.


Bối rối, sững sờ....Cô cảm thấy rằng mình không thể tìm thấy được con đường phía trước. Nhưng ở khi cô mất đi bóng lưng ấy, cô phát hiện mình đã bỏ lỡ rất nhiều thứ xung quanh.


Ví như phong cảnh sườn núi ở bên này, ví như....những người cùng cô truy đuổi hành trình này, đồng đội.


Cô dựa vào một người để trưởng thành, dựa vào một người để mở đường. Cô mất đi chỗ dựa quan trọng nhất, nhưng đổi lại, cô lại có năng lực để mạnh mẽ hơn.


Lúc này, cô nhận ra, góc nhìn quá hẹp hòi, quá hạn chế mới là lí do tại sao cô không bao giờ bắt kịp được anh.


Chỉ khi đưa mắt nhìn toàn bộ thế giới rộng lớn, chỉ khi ngắm nhìn mọi thứ mà không chỉ có mỗi mình anh mới có thể đi tới cạnh anh được.


Cô từ diễn viên quần chúng trở thành nhân vật chính.


Cuối cùng, cô có thể phiêu phiêu ngồi nhìn thế giới, ôm lấy những chú chim đang hót vào vòng tay.


Diệp Tu là người khiêu chiến.


Tô Mộc Tranh cũng là người khiêu chiến.


Dưới chân núi, đám đông ngước nhìn họ, xem bọn họ là đỉnh cao nhất. Nhưng chỉ họ biết rằng, Vinh Quang chân chính không tồn tại điểm cao nhất.


Người khiêu chiến không có thời gian để chờ đợi người khác đi thách thức, bọn họ luôn luôn tiến về phía trước.


“ Sau này cứ để tôi(*) lo!”


Lúc đứng cạnh nhau, anh đã từng hứa hẹn như vậy, lần này, đến lượt em.


Vì thế, khi quyền trượng được đưa tới tay cô, hình bóng của anh lại một lần nữa biến mất.


Cô biết rằng, anh sẽ không ngừng tiến về phía trước, chỉ là ở một nơi nào đó không ai biết, tiếp tục leo cuộc hành trình đó mà thôi.


Mùa giải thứ mười ba, đội trưởng Tô Mộc Tranh dẫn dắt Hưng Hân đoạt thêm được một quán quân nữa, tuyên bố giải nghệ.


“ Cô dự định làm gì sau khi giải nghệ?”


Trong buổi họp báo, phóng viên liên tục hỏi tới tương lai của Nữ thần Liên Minh, Tô Mộc Tranh nghĩ mình cũng không còn gánh nặng làm một thần tượng nữa, vì thế cười trả lời: “ Ừm... Có thể là kết hôn đi.”


Cánh phóng viên sục sôi ngay lập tức, họ tranh nhau, chen lấn đặt câu hỏi: “ Với ai?”


“ Đoán xem~” Lúc này, Tô Mộc Tranh phát huy tốt phong cách chiến đội Hưng Hân một cách nhuần nhuyễn.


Cả buổi họp báo ồn ào cũng không ép được Tô Mộc Tranh tiết lộ một chút gì. Thấy thời gian sắp kết thúc, cô định đứng dậy rời đi. Phóng viên bất đắc dĩ đành đặt câu hỏi cuối cùng: “ Cô Mộc Tranh có lời cuối gì với người hâm mộ không?”


Tô Mộc Tranh ngẫm nghĩ, nói:


“ Tôi rời khỏi đầu trường chuyên nghiệp, nhưng cũng không rời đi Vinh Quang.”


“ Tôi còn muốn cùng với anh ấy đi tiếp cùng nhau một lần nữa.”


-LEGEND-


“ Mẹ cuối cùng cũng lấy món đồ kia xuống rồi!”


Trần Quả quay đầu trừng mắt nhìn con trai:


“ Cái gì gọi là món đồ kia, đây là món đồ quan trọng nhất của mẹ!”


Có một khung ảnh được đặt trên tủ đầu giường của nàng. Bình thường luôn có một tấm che bụi, khó có ai có thể nhìn thấy được nó. Con trai luôn hỏi đó là cái gì, nhưng cô chỉ cười không nói.


Chiếc khung kia cứ treo ở đó qua năm này rồi qua năm khác, đôi lúc, Trân Quả sẽ gỡ xuống để ngắm nghía. Mỗi lần như vậy, cứ khi nhìn thấy con trai của mình lại gần, là cô lại đề phòng như phòng trộm. Chẳng biết cái thằng nhóc này học được đâu ra thói quen đập đồ.


Cô nhẹ nhàng vuốt ve khung ảnh mang dấu ấn thời gian, lại có thêm một vết nứt ở đây, xem ra lại phải đổi thêm một cái. Dù thế nào, thứ bên trong này luôn cần phải bảo vệ tốt.


" Mẹ, đây là cái gì ạ?”


Cuối cùng có thể nhìn thấy, đứa trẻ không nhịn được liền hỏi.


Trần Quả nhớ ra thằng bé cũng đã lớn, sẽ không đập phá nữa, lúc này mới từ từ gỡ bỏ tấm màn. Hành động thận trọng lại nhẹ nhàng, không dám dùng nhiều lực.


“ Chữ kí?”


Nhóc con lườm qua, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn sang, Trần Quả thở mạnh một cái, hét to:


“ Đây chính là chữ ký của thần tượng mẹ!”


“ Hóa ra năm đó mẹ vẫn theo đuổi.... Chờ chút, đây không phải là chữ kí của dì Tô sao? Một cái khác, Diệp Thu?”


Diệp Thu. Tô Mộc Tranh.


Đây là món quà Giáng sinh ấm áp tuyệt vời nhất mà cô từng nhận được.


Cô ôm chặt bảng chữ kí và tay, mũi không khỏi có chút đỏ. Cô thì thầm với giọng mũi khàn đặc: “ Họ...”


"—— là một huyền thoại."


Cô vẫn luôn đứng dưới chân núi ngước nhìn những huyền thoại của bọn họ.


Mang theo những hy vọng, cô từng gửi ước nguyện của mình phó thác trên người bọn họ. Mang hy vọng ngước lên những đỉnh núi cao chơi vơi, cố gắng truyền hết sức mạnh yếu ớt nhỏ bé của mình.


Cô cũng không ngờ rằng, bọn họ sẽ đứng bên cạnh mình, cùng cô sáng tạo nên câu chuyện này.


Vì thế, cô trở thành người tham dự, trở thành một phần của Vinh Quang.


A, tên Diệp Tu kia, khi mới biết được danh tính của cậu ta, thật là có cảm giác hình tượng đại thần sụp đổ.


Nhưng càng ở bên cạnh cậu ta, mới biết được cậu ta thật sự ghê gớm. Thật không dám tưởng tượng ra rằng một người giỏi giang, nổi tiếng như vậy lại có thể trêu chọc, cười bình dị, gần gũi đến vậy.


Từ trước đến nay cô cảm thấy, cuộc gặp gỡ đêm tuyết nọ là điều may mắn nhất cuộc đời cô, khiến cô mới đi vào phần Vinh Quang rực rỡ, tuyệt đẹp kia.


Làm một người quan sát, đây là câu chuyện cô thích nhất, nhất là những người ở trong đó.


Đặc biệt là người đã mang đến sự thay đổi cho cuộc sống của nhiều người.


Đã bao nhiêu năm trôi qua, Trần Quả cảm giác mình vẫn còn là cô gái theo đuổi ước mơ của mình năm đó.


Bởi vì đã từng tận mắt chứng kiến ánh sáng ở trên đỉnh núi, thấy được vô số ánh hào quang ở phía bên kia.


Cho dù có dùng bao nhiêu từ ngữ hay nhất cũng không thể nào diễn tả được câu chuyện này đẹp đến thế nào trong kí ức.


Tín ngưỡng của cô, tuổi thanh xuân của cô, cuộc sống của cô, tình yêu của cô.....


Cô vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng.


Bất luận là bản thân cô, Đường Nhu, Tô Mộc Tranh....tất cả những người tham gia câu chuyện, và thậm chí là nhân chứng của cố sự đó...


Cô nghĩ, điều may mắn nhất đối với bọn họ là được gặp anh ta.


Vài năm trước, khi ông chủ câu lạc bộ Hưng Hân tuyên bố nghỉ hưu, Trần Quả từng có nói qua một đoạn chuyện.


Lúc đó, vành mắt đỏ ửng, giọng nói cũng không thể ngừng nghẹn ngào, sống lưng thẳng tắp, cô nói rõ ràng từng chữ từng câu:

“ Những người tập trung ở đây, là những người đều có cơ duyên với Hưng Hân. Sau khi nghe xong, không quản các bạn vỗ tay, hay là cảm thấy bi thương cùng hoài niệm, tôi hy vọng tất cả mọi người đừng bao giờ quên.”


“ Đừng bao giờ quên câu chuyện này, đừng bao giờ quên cuộc gặp gỡ này.”


-HERE-


Có một người tên là Diệp Tu.

---------------------------------------------------

Ngay tại lúc này, có một người tên Diệp Tu luôn khiêu chiến bản thân mình, để hướng tới mục tiêu cao nhất của Vinh Quang.
Huyền thoại về anh sẽ luôn được lưu truyền.


- Lời Editor -
 

Bế Các Miên

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
88
Số lượt thích
591
Location
Đài Loan
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#2
Ồ fic này mình ấn tượng nhất chắc phải là cái tên. Vì gặp được người kia mà nếm mùi khó khăn, mà trưởng thành, mà từng chút một nhìn ước mơ được thực hiện. Vì gặp được người đó nên mới trở thành mình của hiện tại. Người đó trong mắt nhiều người có thể là huyền thoại, có thể bí ẩn, có thể là rất nhiều thứ khác, nhưng người đó trước mặt mình là anh trai thân thiết, là chướng ngại vật, là kẻ gợi đòn thiếu đánh, nhưng cũng là người truyền cảm hứng.

Người đó là Diệp Tu.


Ngay tại lúc này, có một người tên Diệp Tu luôn khiêu chiến bản thân mình, để hướng tới mục tiêu cao nhất của Vinh Quang.
Huyền thoại về anh sẽ luôn được lưu truyền.
Yup yup, mình không phải fan Diệp đọc cái này cũng thấy tinh thần sôi trào nè \\OvO//
 

Sakura Sen

Máy cày level
Thần Lĩnh
Bình luận
187
Số lượt thích
558
Location
Vi Thảo
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Thế Hệ Hoàng Kim, các papa độc thân
#3
Những cô gái đã từng không có mục tiêu, đã từng nghĩ rằng cuộc sống của mình sẽ cứ bình bình đạm đạm hết ngày này qua tháng khác. Nhưng vì gặp được anh, nên họ có mục tiêu, có quyết tâm đạt được nó. Chẳng phải thứ tình cảm nam nữ, họ nhận được từ anh thứ dũng khí tiếp sức để bước trên con đường mới, khiêu chiến nơi họ từng nghĩ là xa vời. Họ đuổi theo bước chân anh, bằng cách này hay cách khác, vì sự tồn tại của anh đối với mỗi người bọn họ khác nhau. Gặp gỡ anh là bước ngoặt trong đời họ, chưa chắc là lớn nhất, nhưng chắc chắn không thể quên.

Những cô gái của Hưng Hân như vậy, mình cũng như vậy. Thật may mắn đã gặp anh, biết anh.

Hôm nay, sinh thần khoái lạc, Diệp thần.
 

Bình luận bằng Facebook