Hoàn [PJ Song Diệp 22.2019] [Diệp-Ngô] Nhập bọn

JayN

Phó bản trăm người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
72
Số lượt thích
348
Location
hàng xóm của Wu Xuefeng
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Wu Xuefeng
#1
Tác giả: 【 正副队 / 粮食向 】 入伙

Editor: @JayN

Beta: @Vịt Xinh Xắn

Project Song Diệp 22.2019
Fanfic Toàn Chức Cao Thủ

Thể loại: truyện ngắn, hướng nguyên, Noncp

Link convert: Nhập bọn

Tình trạng: Hoàn


~~~Dải phân cách~~~
Một màu đen bao trùm bên trong tiệm net xen lẫn những đốm sáng màn hình máy tính. Máy điều hòa còn chưa mở, không khí ngột ngạt bên trong tràn ngập mùi mồ hôi, thuốc lá và thức ăn. Một gương mặt râu ria xồm xoàm ăn vận lôi thôi lếch thếch trò chuyện với hai thiếu niên:

"Này, ổng được đấy, lôi kéo ổng vào Gia Thế đi?"

"Dĩ nhiên. Ngày mai tìm cơ hội giao hữu với ổng một trận."

"Cậu chắc chắn chứ?"

"Tôi muốn cho ổng hiểu rõ thực lực của chúng ta."

"Được, chín giờ mai tối đi gặp ổng."

(Phần 1)

Những ngày gần đây Ngô Tuyết Phong cảm thấy bản thân có chút bất an.

Một sinh viên đại học năm tư rảnh rỗi biến thành thực tập sinh bận rộn bù đầu, thời gian chuyển từ chín giờ đi năm giờ về thành đi năm về chín. Điều thần kì nhất là hai đại cao thủ nổi tiếng trong Vinh Quang là Nhất Diệp Chi Thu và Thu Mộc Tô luôn dùng những lí do kỳ công nhất để tìm hắn kiếm chuyện. Cái gì mà Nhất Diệp Chi Thu bị khí công sư Khí Xung Vân Thủy ngáng đường trong hỗn chiến, rồi lại gì mà đệ của Khí Xung Vân Thủy bị đệ của Thu Mộc Tô bắt nạt. . .

Chung quy lại họ chỉ muốn mở đầu câu chuyện với hắn.

Kỹ thuật của Ngô Tuyết Phong vốn không phải là cao thủ hàng top Vinh Quang thì làm sao có thể chống đỡ nổi tổ hợp hai người kia? Chỉ có lần lượt bị lột trang bị thôi. Kì lạ thay, ngay ngày hôm sau Nhất Diệp Chi Thu và Thu Mộc Tô đã tiến hành giao dịch để trả lại món trang bị kia, kèm theo những lời nói qua loa như kiểu rất lấy làm tiếc.

Rốt cuộc hai người bọn họ muốn làm gì? Ngô Tuyết Phong điên cuồng suy nghĩ. Một tuần năm ngày bận tối mặt mũi, chỉ có thời gian thảnh thơi cuối tuần là được thoải mái đắm chìm trong Vinh Quang. Điều đơn giản như vậy mà cũng không thể thực hiện được! Nhất Diệp Chi Thu và Thu Mộc Tu liên tục vác chiến mâu và súng đến tìm anh tâm sự.

Ba tuần sau, tố chất của một sinh viên tốt nghiệp đại học loại ưu của Ngô Tuyết Phong chính thức sụp đổ.

Kênh thế giới:

Khí Xung Vân Thủy: Nhất Diệp Chi Thu và Thu Mộc Tô! Mục đích của mấy người là gì?

Nhất Diệp Chi Thu: Nhập bọn với tụi này thì sao?

“A?” Ngô Tuyết Phong kinh ngạc một khắc, ngay sau đó thì một lời mời gia nhập đội ngũ cùng Nhất Diệp Chi Thu và Thu Mộc Tô được gửi sang màn hình của hắn.

“Vân Thủy ca ca, chào buổi tối!” Một giọng nói ngây ngô pha chút lười nhác đột nhiên vang lên.

“Chào buổi tối.” Ngô Tuyết Phong giật mình, theo bản năng mà chào lại một câu, chuyển đổi góc nhìn nhân vật thì phát hiện ra giọng nói này là từ tên kia phát ra, chính là Nhất Diệp Chi Thu.

Lần này không thể không đồng ý, Ngô Tuyết Phong vừa căm hận bản thân, vừa sầu não click chuột vào ô “Chấp nhận lời mời!”

“Các người thiếu vật liệu sao? Cho dù là vậy cũng không cần phải đến tìm đánh tôi mỗi ngày chứ?” Ngô Tuyết Phong cố gắng kiềm chế tâm trạng: “Cần gì cứ nói, nếu làm được tôi nhất quyết không chối từ!”

“Thật sao?” Giọng nói từ Nhất Diệp Chi Thu ẩn hiện mấy phần gian xảo.

“Là thật!” Ngô Tuyết Phong nói. Hắn quả thật không muốn chuỗi ngày bị đuổi giết này kéo dài thêm nữa.

“Tốt lắm.” Nhất Diệp Chi Thu nói, “Tụi này muốn mượn sức anh vài năm!”

“Hả?” Ngô Tuyết Phong đứng hình.

“Cùng tụi này tham gia giải đấu Vinh Quang chuyên nghiệp đi.” Nhất Diệp Chi Thu nói tiếp, “Gia nhập chiến đội Gia Thế, đoạt lấy quán quân.”

Vậy ra ngươi muốn thành lập chiến đội? Muốn mời ta gia nhập chiến đội bằng cách bạo lực như vậy sao? Ngươi làm thế nào biết được quán quân chắc chắn sẽ về tay chúng ta?...

Trong lúc vô số suy nghĩ nhảy loạn xạ trong đầu Ngô Tuyết Phong thì đối phương đã bắt đầu thao thao bất tuyệt phân tích từng chi tiết:

“Trước hết, thông qua khảo sát thực chiến của tụi này, anh hoàn toàn đủ tiêu chuẩn trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, hoàn toàn có thể gia nhập Gia Thế.” Nhất Diệp Chi Thu trịnh trọng tuyên bố.

Ngô Tuyết Phong: “…”

Nhất Diệp Chi Thu nói tiếp: “Thứ hai, Vinh Quang là một thế giới đầy hứa hẹn, ý nghĩa của nó vượt xa định nghĩa của một trò chơi đơn thuần. Chế tạo được vũ khí bạc là một bước tiến đầy tiềm năng, làm được như vậy thì trở thành một tuyển thủ chuyên nghiệp càng là điều chắc chắn. Thứ ba, thực lực của Gia Thế tôi tin chắc anh đã tận mắt trải nghiệm. So sánh thực lực với các chiến đội hiện tại, Gia Thế chắc chắn là mạnh nhất. Vì vậy anh hoàn toàn không cần để ý đến các chiến đội khác như Lam Vũ, Hoàng Phong, Bá Đồ, bọn họ đều là mồ chôn anh đấy. Anh nhìn xem, Sách Khắc Tát Nhĩ thì quá vô sỉ, Đại Mạc Cô Yên lại quá cuồng mãnh. . .

“Ừ, Gia Thế quả thật là một lựa chọn không tệ… Đợi đã, tôi không có nói là tôi muốn tham gia giải đấu chuyên nghiệp!” Ngô Tuyết Phong suýt nữa bị lôi vào tròng.

“Anh không thích Vinh Quang sao?” Nhất Diệp Chi Thu hỏi lại.

“Yêu thích và sự nghiệp là hai chuyện khác nhau!” Ngô Tuyết Phong lắc đầu. Anh đã sớm không còn là một cậu nhóc có thể từ bỏ mọi thứ chỉ vì một sở thích bất chợt. Mọi việc đối với hắn đều được cân nhắc kĩ lưỡng. Không giống như Nhất Diệp Chi Thu chỉ vì một chữ “thích” mà xem game như sự nghiệp cho tương lai, hắn cảm thấy như vậy có chút ấu trĩ. Nhất Diệp Chi Thu này nhất định là con cái của một gia đình quyền thế nào đó nên mới có suy nghĩ như thế.

“Bỏ đi, tôi đã có một công việc ổn định rồi, không phù hợp để đi đấu chuyên nghiệp.” Sau cùng, Ngô Tuyết Phong khéo léo từ chối.

Lời từ chối rất dứt khoát, Nhất Diệp Chi Thu cũng không còn cách nào, đành nói chuyện phiếm một lúc cùng Ngô Tuyết Phong rồi sau đó liền rời đi.

Như vậy có ổn không? E rằng mọi thứ không đơn giản như vậy, trực giác của Ngô Tuyết Phong mách bảo.

Quả nhiên là vậy. Trong vài ngày sau đó, Nhất Diệp Chi Thu và Thu Mộc Tô không còn thay phiên mỗi ngày đều truy đuổi Khí Xung Vân Thủy. Thế nhưng những người anh em từng vào sinh ra tử cùng Khí Xung Vân Thủy từng người từng người bắt đầu trốn tránh anh.

“Chuyện gì đã xảy ra?” Ngô Tuyết Phong vô cùng khó hiểu liền bật cửa sổ chat với một người bạn nghề kiếm khách.

“Vân Thủy ca, không phải là chúng tôi xa lánh hay trốn tránh anh. Thật sự là… Nhất Diệp Chi Thu và Thu Mộc Tô đã ra thông báo, bất kì người nào tổ hợp với anh sẽ bị truy giết cướp trang bị. Tôi đã bị lột mất hai trang bị cam rồi.” Kiếm khách vô cùng hổ thẹn nói, “Anh có phải đã đắc tội với hai đại thần này không vậy?”

“Tôi… Thôi quên nó đi.” Ngô Tuyết Phong đau đầu, “Hai vị đại thần này, tôi sẽ đến tìm bọn họ nói rõ.”

Mở danh sách hảo hữu ra, click vào tên Nhất Diệp Chi Thu, khung chat nhỏ hiện lên trên màn hình.

Thế mà tin nhắn từ Nhất Diệp Chi Thu đã đến trước.

Nhất Diệp Chi Thu:[hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh].

Nhất Diệp Chi Thu: câu lạc bộ chiến đội Gia Thế, vừa được trùng tu.

Khí Xung Vân Thủy:…

Nhất Diệp Chi Thu: [hình ảnh] [hình ảnh] Cá Chua Ngọt Tây Hồ, Tôm Xào Trà Long Tĩnh. Thế nào Vân Thủy ca ca, không có chút động lòng nào sao?

Khí Xung Vân Thủy: Không hề.

Khí Xung Vân Thủy: Nhất Diệp, tôi nghĩ rằng chúng ta cần nói chuyện một chút.

Nhất Diệp Chi Thu: Tán gẫu? Không thành vấn đề, đến Gia Thế mặt đối mặt thì sao? Anh vừa có thể tham quan trước cơ sở chiến đội.

Khí Xung Vân Thủy: Đại ca, tôi còn phải đi làm.

Nhất Diệp Chi Thu đột nhiên không hồi đáp một lúc lâu, cho đến khi có một tin nhắn mới được gửi sang.

Nhất Diệp Chi Thu: Xin chào Vân Thủy, tôi chính là Đào Hiên, ông chủ của Gia Thế. Tôi biết thế này thì có hơi mạo muội, nhưng chúng tôi thật lòng hy vọng cậu có thể ghé qua tham quan một chút. Sau đó chúng tôi nhất định tôn trọng quyết định cuối cùng của cậu, chúng tôi tuyệt đối không quấy rầy cậu nữa.

Nhất Diệp Chi Thu: Ồ đúng rồi! Toàn bộ chi phí và vé máy bay khứ hồi sẽ do phía tụi này chi trả.

(Phần 2)

“Vâng ạ, hôm nay tôi có chút mệt mỏi… Khụ khụ…Thật sự xin lỗi ạ, tôi sẽ nhanh chóng bổ sung phần còn thiếu vào ngày mai.”

Ngô Tuyết Phong đè nén cổ họng nói hết câu, lấm la lấm lét nhìn xung quanh một hồi sau khi làm việc có lỗi với cấp trên, rồi nhanh chân bước ra khỏi phòng chờ sân bay thành phố H.

Đừng hỏi lý do tại sao anh lại chạy đến thành phố H! Không phải là do Cá Chua Ngọt Tây Hồ cùng Tôm Xào Trà Long Tĩnh mà xiêu lòng, chắc chắn không phải!

Thôi thì cứ thử một lần xem sao, cũng không mất mát gì, Ngô Tuyết Phong tự nhủ.

Anh gọi một chiếc taxi đến địa chỉ mà Nhất Diệp Chi Thu đã gửi trước đó. “Tiệm net Gia Thế.” Hai người bọn họ, tại sao lại hẹn gặp mặt ở một tiệm net? Đợi một chút, Gia Thế? Cái tên này…

“Anh là…” Một người đàn ông mặc áo vest chỉnh tề đi ra, “Anh tìm ai à?”

“Nhất Diệp Chi Thu.” Ngô Tuyết Phong nói.

“Ô, cậu là Khí Xung Vân Thủy?” Người đàn ông vội vã đưa tay ra, “Vinh hạnh, vinh hạnh, tôi là Đào Hiên!”

Gương mặt Đào Hiên hiện rõ sự kinh ngạc, nhiệt tình đưa anh vào trong, hớt ha hớt hải dọn dẹp rồi gọi người pha trà: “Thật không ngờ cậu lại đến sớm như vậy, chúng tôi không có thời gian chuẩn bị, thật bừa bộn… Xin hỏi quý danh cậu là?”

“Ngô Tuyết Phong.” Anh nói, “Ông chủ Đào, cho hỏi Nhất Diệp Chi Thu và Thu Mộc Tu có ở đây không?”

“Bọn họ có việc phải ra ngoài, nhưng tôi khẳng định chúng nó sẽ trở về đây vào ban đêm.” Đào Hiên nói.

“Trở về?” Ngô Tuyết Phong nghi hoặc, “Họ sống ở tiệm net này?”

“Đúng là vậy.” Đào Hiên thở dài, “Hai đứa tụi nó, một đứa là cô nhi, đứa kia thì chưa bao giờ nhắc về cha mẹ của nó. À đúng rồi, còn một đứa em gái đang đi học.”

“Ra vậy…” Ngô Tuyết Phong nghẹn lời. Điều này thật quá khác với tưởng tượng về những đứa trẻ “phú nhị đại” của hắn trước đó, “Vậy họ thường làm gì để có cái ăn?”

“Đấu cược và bán trang bị thôi. Tuy nhiên tôi cũng chỉ biết như vậy, còn cụ thể làm gì, làm như thế nào, tôi thật sự không hiểu nổi.” Đào Hiên nói.

Đào Hiên vừa nói xong thì cánh cửa đột nhiên mở ra, hai thiếu niên đầu tóc ướt nhẹp đi vào. Hai người họ vừa đi vừa nói, giọng nói không hề nhỏ:

“Không có lời, thật sự tui cảm thấy không có lời.”

“Cậu thấy chỗ nào không có lời? Cậu giao dịch những món đồ không bán chạy, chắc chắn cậu phải giảm giá.”

“Nhưng không cần phải giảm quá nhiều như vậy.”

Trong lúc nói chuyện, họ đã bước vào trong phòng, nhìn thấy Đào Hiên và cả Ngô Tuyết Phong. Một trong hai cậu mỉm cười với Đào Hiên và bắt đầu chào hỏi: “Đào ca, anh đang nói chuyện với nhân viên tiếp thị?”

…Excuse me? Nhìn đây giống một nhân viên tiếp thị lắm sao?

Trong thâm tâm Ngô Tuyết Phong đang gào thét đmm một trăm lần.

“Mộc Thu, ánh mắt của ngươi như vậy là có ý gì?” Người thiếu niên thứ hai đi tới gần rồi quan sát tỉ mỉ một phen người lạ kia :”Tui đoán anh là Khí Xung Vân Thủy?”

“Cậu là Nhất Diệp Chi Thu?” Ngô Tuyết Phong cũng đã lờ mờ đoán được danh phận của cả hai, “vậy đây là Thu Mộc Tu.”

Mười phút sau, Ngô Tuyết Phong đã dò hỏi được tên của hai cậu, một người là Diệp Thu, người còn lại chính là Tô Mộc Thu. Hai người cũng biết anh chính là Ngô Tuyết Phong, một sinh viên đại học đã tốt nghiệp.

“Quào, sinh viên đại học.” Tô Mộc Thu thở dài nói, “Liệu đây có phải là ý hay khi chúng ta lôi kéo người này vào thế giới của những trò chơi như thế này không?”

“Như thế thì có gì không tốt?” Diệp Thu đứng dậy nói. “Cùng đi lên phòng nghỉ của tụi này đi, cho anh xem cái này.”

Tiệm net Gia Thế có tổng cộng hai tầng. Đi lên một cầu thang hẹp, mò mẫm quẹo trái rẽ phải một lúc rất lâu, hai cậu dừng lại ở một căn phòng nhỏ cuối hành lang. Tô Mộc Thu đi trước, dùng chìa khóa mở cửa phòng.

Uầy…

Chăn gối đã được xếp gọn gàng trên hai chiếc giường đơn, sàn nhà không một vết bụi, những chiếc thùng giấy cùng một đống đồ linh tinh được sắp xếp gọn gàng trong góc. Có rất nhiều thứ đủ kích cỡ trong phòng, thế nhưng không có chút bừa bộn. Ngô Tuyết Phong tỏ vẻ kinh ngạc tột độ, đây chắc chắn là căn phòng nam sinh sạch sẽ nhất mà anh từng thấy qua.

Không chỉ riêng anh, hai chủ nhân của căn phòng cũng đang tỏ vẻ ngạc nhiên không kém. Hai cậu nhìn nhau nửa ngày thì Mộc Thu mới mở miệng :”Có vẻ như Mộc Tranh vừa ghé qua?”

“Chắc chắn là vậy. Tui không thường quét sàn, gấp chăn, và đổ gạt tàn sạch sẽ như vậy.” Diệp Thu nói.

“Đệt! Mộc Tranh vẫn còn đi học, cậu nhẫn tâm để em ấy dọn dẹp phòng cho cậu vậy sao?” Tô Mộc Thu gằn giọng.

“Tui cũng không chắc nữa.” Diệp Thu phân bua.

Hai thiếu niên trước mặt Ngô Tuyết Phong ngươi một lời ta một lời cãi nhau ầm ĩ. Anh có chút xấu hổ khi đứng bên cạnh cuộc cãi nhau kia. Vào trong phòng, ánh mắt của Ngô Tuyết Phong dừng lại tại một tấm ảnh chụp chung của ba người - Diệp Thu, Tô Mộc Thu, và một gương mặt cô bé mà hắn không biết nhưng cảm thấy rất quen thuộc. Có lẽ đó chính là Mộc Tranh mà anh đang được nghe. Nhưng nếu không phải vì nghe được tên của cô bé thì quả thật hắn không đoán ra được đấy là em gái của ai.

Ba người bọn họ nhất định là có cảm tình rất tốt.

Bầu không khí chiến đội của họ chắc chắn cũng không kém.

Sau khi Ngô Tuyết Phong đi dạo vài vòng trong phòng thì màn đấu khẩu của Diệp Thu và Tô Mộc Thu cũng vừa kết thúc, đang mở máy tính và quẹt thẻ đăng nhập game Vinh Quang.

“Lão Ngô, đến đây xem một chút.” Diệp Thu mời gọi.

Lão Ngô. . .

Ngô – trẻ tuổi - Tuyết Phong lặng lẽ thổ huyết.

“Xem cái này đi.” Diệp Thu mở ra trang thông báo thuộc tính trang bị bạc, “Vũ khí Bạc Khước Tà.”

Khước Tà!!!

Ngô Tuyết Phong đột nhiên cảm thấy máu toàn thân sôi sục hẳn. Có người chơi Vinh Quang nào mà chưa từng nghe qua chiến mâu Khước Tà của Nhất Diệp Chi Thu. Cơ hội hiếm có quan sát tận mắt như vậy, sợ rằng không một ai dám bỏ qua.

Nhưng Ngô Tuyết Phong lại lùi về sau một bước: “Các cậu không phải muốn tham gia giải đấu chuyên nghiệp sao? Việc này quá cơ mật, ta thật sự không muốn nhìn.”

“Là tui chủ động muốn anh nhìn.”

“Điều đó cũng không tốt.”

“Như vậy đi, dùng Khí Xung Vân Thủy của anh làm vật trao đổi.”

“Hả?” Ngô Tuyết Phong hoang mang, ngờ nghệch cầm thẻ tài khoản giao ra. Tô Mộc Thu đưa tay nhận lấy, mở máy tính bên cạnh Diệp Thu rồi bắt tay vào việc.

“Khước Tà hiện nay đạt cấp 55, điểm trí lực xx, điểm kỹ năng xx…” Diệp Thu bắt đầu màn giới thiệu.

(Phần 3)

Ngô Tuyết Phong tuy bên ngoài rất quân tử nói không nhìn là không nhìn, nhưng khi tư liệu về vũ khí Khước Tà hiện lên trước mặt thì hắn thật sự nhịn không được mà tiến tới.

Đây được gọi là trao đổi, là trao đổi đấy. Ngô Tuyết Phong có chút bất an liếc sang máy tính mà Tô Mộc Thu đang sử dụng. Trang bị bạc của Khí Xung Vân Thủy đã mất đi vài món.

“Rất tuyệt đấy.” Ngô Tuyết Phong nhìn chằm chằm vào thanh Khước Tà đen nhánh, thở dài nói.

“Đúng vậy.” Diệp Thu không tiếc liêm sỉ, nói “Cho nên anh hãy tới Gia Thế đi. Những tài liệu về vũ khí bạc này đều chia sẻ cho anh.”

“Tôi…” Ngô Tuyết Phong hết nói nổi. Không phải là ngươi bắt ta xem sao?

“Nói nhỏ với anh điều này, ông chủ đã quyết định sẽ không hoàn trả vé máy bay nếu anh không chấp nhận lời mời từ Gia Thế.”

“Vậy là tôi chỉ có một đi không trở lại à?” Ngô Tuyết Phong dở khóc dở cười. Đang chuẩn bị nói thêm điều gì đó thì Tô Mộc Thu phía bên kia đã cắt ngang: “Tui nghĩ ra rồi.”

“Nghĩ ra cái gì?” Diệp Thu lập tức đến gần.

“Cần mười cái nanh nhọn sói trắng, năm cái tơ nhện cường lực, năm cái mề đay Mithril, và một vài vật liệu hiếm khác.” Tô Mộc Thu nói.

“Đi cướp ngay bây giờ?” Diệp Thu nói.

“Đi ngay bây giờ?” Tô Mộc Thu gật đầu, “Vân Thủy cùng đi?”

“Để làm gì?” Ngô Tuyết Phong ngờ nghệch.

“Cướp boss.” Diệp Thu nói.

“Được.” Ngô Tuyết Phong thẳng thắn trả lời.

Ngày hôm nay thật sự rất may mắn với ba người bọn họ. Vừa đăng nhập vào game, tin tức Boss xuất hiện đã được gửi đến. Ba người họ cùng đội ngũ người chơi công hội hùng hổ di chuyển theo hướng Boss. Vừa dến nơi họ đã thấy hai công hội lớn khác do chính Sách Khắc Tát Nhĩ và Quét Đất Dâng Hương cũng đang đi tới.

“Đệt! Lại là các ngươi.” Ngụy Sâm la lớn. “Làm thế nào mà có cả Khí Xung Vân Thủy?”

“Anh ta? Tất nhiên là anh ta đang ở cùng tụi này, cùng là một đội.” Nhất Diệp Chi Thu cùng lúc đánh ra Thiên Kích.

“Cái gì? Vân Thủy, từ lúc nào?” Người nói là Lâm Kiệt đang điều khiển Vương Bất Lưu Hành, hắn và Ngô Tuyết Phong có thể gọi là có chút giao tình.

“Không, không phải là cùng với họ…” Ngô Tuyết Phong vội vàng giải thích. Nhưng chưa nói dứt câu thì hắn đã nghe Nhất Diệp Chi Thu hô to: “Lão Ngô, giúp!”

Ngô Tuyết Phong khiển Khí Xung Vân Thủy thay đổi góc nhìn thì thấy Đại Mạc Cô Yên xuất ra Quyền Xung Kích hướng đến Nhất Diệp Chi Thu đang nằm trên đất. Ngô Tuyết Phong nhanh chóng thao tác nhân vật di chuyển, một chiêu Pháo Gầm bay về phía Đại Mạc Cô Yên.

Đại Mạc Cô Yên: “Ta thật sự không ngờ ngươi lại chọn Gia Thế, vào trận gặp.”

…!

Ngô Tuyết Phong chợt nhận ra mình đã bị lừa rồi. Với kĩ thuật của Nhất Diệp Chi Thu, làm sao có thể để Đại Mạc Cô Yên nhồi hành dễ dàng đến vậy? Cậu nhóc trẻ tuổi Diệp Thu vậy mà tâm đã bẩn đến vậy,

“Vân Thủy mau tránh ra!” Thu Mộc Tô đột nhiên hét to.

Một thích khách từ công hội Bá Đồ bất ngờ xông ra, thi triển Liều Mình Một Hit đâm thẳng đến vị trí của Khí Xung Vân Thủy. Ngô Tuyết Phong vô thức muốn né, lại phát hiện Khí Xung Vân Thủy đang bị bao vây tứ phía, gần như vô phương cứu chữa.

Kênh đoàn đội:

Nhất Diệp Chi Thu: Vân Thủy chạy sang bên trái.

Bên trái? Không phải đang có hai người công hội Bá Đồ tọa trấn sao?

Mà thôi, thử một lần vậy.

Khí Xung Vân Thủy lao sang trái, một chiêu Vén Mây Chưởng đẩy lùi tên đạo tặc trước mặt. Như dự tính ban đầu, cuồng kiếm sĩ còn lại đã nhanh chóng đuổi kịp và đứng chắn trước mặt. Sau lưng, thích khách đã gần kề.

Kết thúc rồi?

Cuồng kiếm sĩ trước mặt bỗng nhiên bay lên như một tờ giấy, tiếp sau là kiếm khách, rồi đến lưu manh, thiện xạ.. cũng chịu số phận tương tự.

“Đi thôi lão Ngô!” Nhất Diệp Chi Thu một đường đánh thẳng vào trận địa địch.

“Cảm ơn!” Ngô Tuyết Phong đột nhiên cảm thấy Nhất Diệp Chi Thu vừa rồi quả thật vô cùng anh dũng.

“Mục sư! Cho xin tí máu!” Nhất Diệp Chi Thu la oai oải.



Anh dũng cái củ lạc.

Cuộc hỗn chiến cướp boss kéo dài gần một giờ đồng hồ thì kết thúc với thắng lợi cuối cùng thuộc về công hội Gia Thế. Sau trận chiến, mọi người dần tản đi, chỉ còn sót lại Nhất Diệp Chi Thu, Thu Mộc Tô cùng Khí Xung Vân Thủy đứng tại trung tâm chiến trường, kề vai sát cánh.

“Cảm thấy thế nào lão Ngô, sảng khoái không?” Nhất Diệp Chi Thu từ từ tiến đến.

“Rất sảng khoái, ngoài việc tôi vô tình bị xem là đồng đảng với các người.” Khí Xung Vân Thủy cười.

“Chiến đấu cùng với tụi này không được sao? Cùng nhau cướp boss, cùng nhau đánh đoàn đội, cùng nhau tiến vào giải chuyên nghiệp.” Nhất Diệp Chi Thu tiến hành giao dịch vật phẩm, “Lần này đánh Boss thu hoạch được một số vật liệu, cộng với những món đã có sẵn trong nhà kho công hội, vừa đủ để anh thăng cấp vũ khí bạc.”

“Tại sao lại chuyển cho tôi?” Khí Xung Vân Thủy không chấp nhận giao dịch.

“Tui hi vọng đây là một sư đầu tư cho người đồng đội tương lai.” Nhất Diệp Chi Thu nói.

Một khoảng khắc im lặng kéo dài.

“Tui nói rồi, nếu các người không ai cần, ta sẽ đem đi bán ngay lập tức.” Thu Mộc Tô đành đánh tan sự im lặng đáng sợ này.

“Thế nào?” Diệp Thu tháo tai nghe đi về hướng Ngô Tuyết Phong, “Tui thừa nhận, với tình hình hiện nay tụi này không thể chắc chắn cho anh quá nhiều lời hứa hẹn suông. Sự phát triển của chiến đội, tình hình sắp tới của giải đấu chuyên nghiệp, mức thu nhập, những điều này thật không có cách nào nói trước được. Duy chỉ có một điều chắc chắn là tui, anh, và Mộc Thu đều cùng một loại người, những người yêu thích Vinh Quang.”

“Cậu quả thật rất thẳng thắn.” Ngô Tuyết Phong mỉm cười. Anh còn tưởng rằng Diệp Thu sẽ nói với anh rất nhiều lời hứa về đãi ngộ và tương lai của Gia Thế. Nhưng từ lần đầu gặp gỡ cho đến bây giờ, cậu ta chỉ nói rằng tổ hợp của chúng ta rất mạnh mẽ, chúng ta yêu thích Vinh Quang, có chúng ta quán quân nhất định không vụt khỏi tay Gia Thế.

Người này thật sự rất chân thực, Ngô Tuyết Phong nghĩ. Làm cộng sự với những người như vậy thật sự rất hợp với anh.

“Hãy cho tôi thêm thời gian để suy nghĩ.” Ngô Tuyết Phong cứ thế đưa ra một câu trả lời.

(Phần 4)

Đến cuối cùng Ngô Tuyết Phong vẫn không thể ăn được Cá Chua Ngọt Tây Hồ và Tôm Xào Trà Long Tĩnh. Hai người Diệp Thu và Tô Mộc Thu gọi anh ở lại ăn tối, móc từ trong túi ra được mấy chục đồng tiền chỉ đủ để gọi thức ăn ngoài. Ba người cùng thưởng thức nồi lẩu cay Tứ Xuyên trong buổi xế chiều. Đêm đó, Ngô Tuyết Phong phải trở về.

Tại phi trường, anh gọi hai cuộc điện thoại, đầu tiên là ba.

“Có chuyện gì vậy Tuyết Phong?”

“Hiện tại có một công việc mà con rất yêu thích, nhưng chỉ có thể làm trong một vài năm ngắn ngủi. Liệu con có nên làm việc đó không?”

“Hãy đi theo ước muốn của con!”

“Nhưng thu nhập không ổn định.”

“Con không cần phải lo lắng về điều đó, chỉ cần con có thể tự nuôi sống bản thân mình, ta và mẹ của con có thể tự lo. Chúng ta không cần con phải bận tâm.”

Cuộc gọi thứ hai, tiệm net Gia Thế.

“Là ông chủ Đào? Hãy nói với Mộc Thu chuyển tất cả vật liệu cần thiết cho tôi. Tôi sẽ cố gắng nâng cấp vũ khí bạc của mình.”

Mọi thứ đều được tiến hành từng bước. Tiềm năng phát triển của Vinh Quang là rất cao. Các chiến đội lớn hiện nay đều đang bận rộn tuyển cao thủ trong game và nhân sự của các bộ phận khác. Ngay sau đó, Diệp Thu, Hàn Văn Thanh, Quách Minh Vũ và rất nhiều người khác đều đã ký hợp đồng cùng chiến đội, trở thành nhóm tuyển thủ chuyên nghiệp đầu tiên. Ngô Tuyết Phong cũng đã trở thành một trong số họ. Mùa giải đầu tiên chuẩn bị khai mạc, Liên Minh chuyên nghiệp đang cận kề.

Nhưng, bất trắc luôn có thể xảy ra bất cứ lúc nào.

Ngô Tuyết Phong nhớ rõ cái ngày định mệnh đó, khi anh vừa đưa tờ đơn từ chức, cả người thoải mái bước nhanh ra khỏi phòng làm việc thì nhận được một cuộc điện thoại.

“Tuyết Phong?” Là giọng nói của Đào Hiên.

“Vâng, là tôi.:” Ngô Tuyết Phong trả lời.

“Cậu… cậu đang ở đâu?” Giọng nói từ bên kia có thể nhận thấy rõ sự run rấy và hốt hoảng.

“Tôi sẽ lập tức bay đến thành phố H.” Ngô Tuyết Phong cảm thấy có gì đó thật sự không ổn, “Đã có chuyện gì xảy ra?”

“Chuyện là,” Đào Hiên thở dài, “Mộc Thu, cậu ấy bị tai nạn rồi.”

Ngô Tuyết Phong lập tức di chuyển đến thành phố H thì trời đã sập tối cùng cơn mưa phùn. Tô Mộc Tranh nép vào lồng ngực Diệp Thu mà khóc thành tiếng. Diệp Thu ôm chặt cô bé, liên tục thì thầm bên tai “Từ ngày hôm nay, anh sẽ là ca ca của em.”

Đêm đó, Đào Hiên đưa mọi người về tiệm net bằng một chiếc xe tải cũ. Người cũng đã đi rồi, mọi người cũng không nên ở lại bệnh viện quá lâu. Đào Hiên nói với Ngô Tuyết Phong “Cậu ở lại đây nghỉ ngơi một đêm đi.” Ngô Tuyết Phong thầm nghĩ thời khắc này làm sao có thể yên giấc đây.

Chiến đội chưa xuất, người đi mất, thiếu niên anh hùng…

Đêm khuya, Ngô Tuyết Phong ra ngoài đi dạo thì bất chợt nhìn thấy Diệp Thu đang ngồi xổm hút thuốc trầm tư.

“Đội trưởng.” Ngô Tuyết Phong ngồi xuống bên cạnh.

“Lão Ngô.” Diệp Thu cũng gọi lại một tiếng, giọng có hơi đờ đẫn.

“Cho tôi một điếu.” Ngô Tuyết Phong chỉ chỉ, “Cả lửa nữa.”

Hai người bắt đầu thả khói nhìn trời dưới ánh trăng. Ai cũng không nói gì, cũng không ai nhìn ai, họ chỉ biết rằng có một người đang âm thầm ngồi cạnh chính mình. Chỉ như vậy là đủ rồi.

“Lão Ngô, cảm ơn anh!” Cuối cùng, vẫn là Diệp Thu phá vỡ không gian im lặng.

“Cám ơn về điều gì?” Ngô Tuyết Phong ngẫm nghĩ.

“Cám ơn vì đã ngồi đây hút thuốc cùng tôi, khói thuốc chắc chắn sẽ không đi vào phổi anh đâu.”

“Ặc…” Ngô Tuyết Phong dở khóc dở cười. “Tiểu đội trưởng, anh không nói không bảo anh im đâu.”

“Tiểu đội trưởng à,” Diệp Thu lặp lại những chữ này vài lần, đầu cúi gập xuống, rồi lại ngẩng lên, mắt đã ướt lệ.

“Đội phó của tôi đã không còn ở đây rồi.” Diệp nói.

“Song súng của Mộc Thu vừa được nâng cấp lên 55.”

“Mùa giải đầu tiên sắp sửa khai mạc rồi, đối thủ trận đầu tiên của vòng đấu bảng chính là Bá Đồ.”

“Danh sách các tuyển thủ chuyên nghiệp và chiến đội cũng đã được công bố.”

“Mọi thứ chỉ mới bắt đầu.”

“Nhưng cậu ta lại đột nhiên…”

Diệp Thu cứ thế ngậm điếu thuốc chậm rãi nói, như một thói quen rất bình thường. Nhưng cuối cùng, hắn vẫn nghẹn lại ở đó.

Ngô Tuyết Phong thở dài, tiến đến gần hơn, nhẹ nhàng vỗ vai hắn: “Muốn khóc cứ khóc, không cần phải kiềm chế.”

Diệp Thu lắc đầu: “Khóc cũng không có ích lợi gì cả, trước mắt chúng ta cần phải tiếp tục tiến lên.”

Thu Mộc Tô không còn ở đây, Nhất Diệp Chi Thu vẫn phải tiếp tục tiến về phía trước.

Nhìn về phía trước, giành lấy Vinh Quang về cho cậu ta.

“Chúng ta sẽ luôn luôn hướng đến đích cuối cùng.” Ngô Tuyết Phong nói.

(Kết)

“Diệp Thu này, hiện nay chiến đội Gia Thế thiếu một người đội phó, cậu cảm thấy ai là phù hợp nhất?”

“Lão Ngô.”

END.















 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,324
Số lượt thích
5,137
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#2
Tác giả: 【 正副队 / 粮食向 】 入伙

Editor: @JayN

Beta: @Vịt Xinh Xắn

Project Song Diệp 22.2019
Fanfic Toàn Chức Cao Thủ

Thể loại: truyện ngắn, hướng nguyên, Noncp

Link convert: Nhập bọn

Tình trạng: Hoàn

~~~Dải phân cách~~~
Một màu đen bao trùm bên trong tiệm net xen lẫn những đốm sáng màn hình máy tính. Máy điều hòa còn chưa mở, không khí ngột ngạt bên trong tràn ngập mùi mồ hôi, thuốc lá và thức ăn. Một gương mặt râu ria xồm xoàm ăn vận lôi thôi lếch thếch trò chuyện với hai thiếu niên:

"Này, ổng được đấy, lôi kéo ổng vào Gia Thế đi?"

"Dĩ nhiên. Ngày mai tìm cơ hội giao hữu với ổng một trận."

"Cậu chắc chắn chứ?"

"Tôi muốn cho ổng hiểu rõ thực lực của chúng ta."

"Được, chín giờ mai tối đi gặp ổng."

(Phần 1)

Những ngày gần đây Ngô Tuyết Phong cảm thấy bản thân có chút bất an.

Một sinh viên đại học năm tư rảnh rỗi biến thành thực tập sinh bận rộn bù đầu, thời gian chuyển từ chín giờ đi năm giờ về thành đi năm về chín. Điều thần kì nhất là hai đại cao thủ nổi tiếng trong Vinh Quang là Nhất Diệp Chi Thu và Thu Mộc Tô luôn dùng những lí do kỳ công nhất để tìm hắn kiếm chuyện. Cái gì mà Nhất Diệp Chi Thu bị khí công sư Khí Xung Vân Thủy ngáng đường trong hỗn chiến, rồi lại gì mà đệ của Khí Xung Vân Thủy bị đệ của Thu Mộc Tô bắt nạt. . .

Chung quy lại họ chỉ muốn mở đầu câu chuyện với hắn.

Kỹ thuật của Ngô Tuyết Phong vốn không phải là cao thủ hàng top Vinh Quang thì làm sao có thể chống đỡ nổi tổ hợp hai người kia? Chỉ có lần lượt bị lột trang bị thôi. Kì lạ thay, ngay ngày hôm sau Nhất Diệp Chi Thu và Thu Mộc Tô đã tiến hành giao dịch để trả lại món trang bị kia, kèm theo những lời nói qua loa như kiểu rất lấy làm tiếc.

Rốt cuộc hai người bọn họ muốn làm gì? Ngô Tuyết Phong điên cuồng suy nghĩ. Một tuần năm ngày bận tối mặt mũi, chỉ có thời gian thảnh thơi cuối tuần là được thoải mái đắm chìm trong Vinh Quang. Điều đơn giản như vậy mà cũng không thể thực hiện được! Nhất Diệp Chi Thu và Thu Mộc Tu liên tục vác chiến mâu và súng đến tìm anh tâm sự.

Ba tuần sau, tố chất của một sinh viên tốt nghiệp đại học loại ưu của Ngô Tuyết Phong chính thức sụp đổ.

Kênh thế giới:

Khí Xung Vân Thủy: Nhất Diệp Chi Thu và Thu Mộc Tô! Mục đích của mấy người là gì?

Nhất Diệp Chi Thu: Nhập bọn với tụi này thì sao?

“A?” Ngô Tuyết Phong kinh ngạc một khắc, ngay sau đó thì một lời mời gia nhập đội ngũ cùng Nhất Diệp Chi Thu và Thu Mộc Tô được gửi sang màn hình của hắn.

“Vân Thủy ca ca, chào buổi tối!” Một giọng nói ngây ngô pha chút lười nhác đột nhiên vang lên.

“Chào buổi tối.” Ngô Tuyết Phong giật mình, theo bản năng mà chào lại một câu, chuyển đổi góc nhìn nhân vật thì phát hiện ra giọng nói này là từ tên kia phát ra, chính là Nhất Diệp Chi Thu.

Lần này không thể không đồng ý, Ngô Tuyết Phong vừa căm hận bản thân, vừa sầu não click chuột vào ô “Chấp nhận lời mời!”

“Các người thiếu vật liệu sao? Cho dù là vậy cũng không cần phải đến tìm đánh tôi mỗi ngày chứ?” Ngô Tuyết Phong cố gắng kiềm chế tâm trạng: “Cần gì cứ nói, nếu làm được tôi nhất quyết không chối từ!”

“Thật sao?” Giọng nói từ Nhất Diệp Chi Thu ẩn hiện mấy phần gian xảo.

“Là thật!” Ngô Tuyết Phong nói. Hắn quả thật không muốn chuỗi ngày bị đuổi giết này kéo dài thêm nữa.

“Tốt lắm.” Nhất Diệp Chi Thu nói, “Tụi này muốn mượn sức anh vài năm!”

“Hả?” Ngô Tuyết Phong đứng hình.

“Cùng tụi này tham gia giải đấu Vinh Quang chuyên nghiệp đi.” Nhất Diệp Chi Thu nói tiếp, “Gia nhập chiến đội Gia Thế, đoạt lấy quán quân.”

Vậy ra ngươi muốn thành lập chiến đội? Muốn mời ta gia nhập chiến đội bằng cách bạo lực như vậy sao? Ngươi làm thế nào biết được quán quân chắc chắn sẽ về tay chúng ta?...

Trong lúc vô số suy nghĩ nhảy loạn xạ trong đầu Ngô Tuyết Phong thì đối phương đã bắt đầu thao thao bất tuyệt phân tích từng chi tiết:

“Trước hết, thông qua khảo sát thực chiến của tụi này, anh hoàn toàn đủ tiêu chuẩn trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, hoàn toàn có thể gia nhập Gia Thế.” Nhất Diệp Chi Thu trịnh trọng tuyên bố.

Ngô Tuyết Phong: “…”

Nhất Diệp Chi Thu nói tiếp: “Thứ hai, Vinh Quang là một thế giới đầy hứa hẹn, ý nghĩa của nó vượt xa định nghĩa của một trò chơi đơn thuần. Chế tạo được vũ khí bạc là một bước tiến đầy tiềm năng, làm được như vậy thì trở thành một tuyển thủ chuyên nghiệp càng là điều chắc chắn. Thứ ba, thực lực của Gia Thế tôi tin chắc anh đã tận mắt trải nghiệm. So sánh thực lực với các chiến đội hiện tại, Gia Thế chắc chắn là mạnh nhất. Vì vậy anh hoàn toàn không cần để ý đến các chiến đội khác như Lam Vũ, Hoàng Phong, Bá Đồ, bọn họ đều là mồ chôn anh đấy. Anh nhìn xem, Sách Khắc Tát Nhĩ thì quá vô sỉ, Đại Mạc Cô Yên lại quá cuồng mãnh. . .

“Ừ, Gia Thế quả thật là một lựa chọn không tệ… Đợi đã, tôi không có nói là tôi muốn tham gia giải đấu chuyên nghiệp!” Ngô Tuyết Phong suýt nữa bị lôi vào tròng.

“Anh không thích Vinh Quang sao?” Nhất Diệp Chi Thu hỏi lại.

“Yêu thích và sự nghiệp là hai chuyện khác nhau!” Ngô Tuyết Phong lắc đầu. Anh đã sớm không còn là một cậu nhóc có thể từ bỏ mọi thứ chỉ vì một sở thích bất chợt. Mọi việc đối với hắn đều được cân nhắc kĩ lưỡng. Không giống như Nhất Diệp Chi Thu chỉ vì một chữ “thích” mà xem game như sự nghiệp cho tương lai, hắn cảm thấy như vậy có chút ấu trĩ. Nhất Diệp Chi Thu này nhất định là con cái của một gia đình quyền thế nào đó nên mới có suy nghĩ như thế.

“Bỏ đi, tôi đã có một công việc ổn định rồi, không phù hợp để đi đấu chuyên nghiệp.” Sau cùng, Ngô Tuyết Phong khéo léo từ chối.

Lời từ chối rất dứt khoát, Nhất Diệp Chi Thu cũng không còn cách nào, đành nói chuyện phiếm một lúc cùng Ngô Tuyết Phong rồi sau đó liền rời đi.

Như vậy có ổn không? E rằng mọi thứ không đơn giản như vậy, trực giác của Ngô Tuyết Phong mách bảo.

Quả nhiên là vậy. Trong vài ngày sau đó, Nhất Diệp Chi Thu và Thu Mộc Tô không còn thay phiên mỗi ngày đều truy đuổi Khí Xung Vân Thủy. Thế nhưng những người anh em từng vào sinh ra tử cùng Khí Xung Vân Thủy từng người từng người bắt đầu trốn tránh anh.

“Chuyện gì đã xảy ra?” Ngô Tuyết Phong vô cùng khó hiểu liền bật cửa sổ chat với một người bạn nghề kiếm khách.

“Vân Thủy ca, không phải là chúng tôi xa lánh hay trốn tránh anh. Thật sự là… Nhất Diệp Chi Thu và Thu Mộc Tô đã ra thông báo, bất kì người nào tổ hợp với anh sẽ bị truy giết cướp trang bị. Tôi đã bị lột mất hai trang bị cam rồi.” Kiếm khách vô cùng hổ thẹn nói, “Anh có phải đã đắc tội với hai đại thần này không vậy?”

“Tôi… Thôi quên nó đi.” Ngô Tuyết Phong đau đầu, “Hai vị đại thần này, tôi sẽ đến tìm bọn họ nói rõ.”

Mở danh sách hảo hữu ra, click vào tên Nhất Diệp Chi Thu, khung chat nhỏ hiện lên trên màn hình.

Thế mà tin nhắn từ Nhất Diệp Chi Thu đã đến trước.

Nhất Diệp Chi Thu:[hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh].

Nhất Diệp Chi Thu: câu lạc bộ chiến đội Gia Thế, vừa được trùng tu.

Khí Xung Vân Thủy:…

Nhất Diệp Chi Thu: [hình ảnh] [hình ảnh] Cá Chua Ngọt Tây Hồ, Tôm Xào Trà Long Tĩnh. Thế nào Vân Thủy ca ca, không có chút động lòng nào sao?

Khí Xung Vân Thủy: Không hề.

Khí Xung Vân Thủy: Nhất Diệp, tôi nghĩ rằng chúng ta cần nói chuyện một chút.

Nhất Diệp Chi Thu: Tán gẫu? Không thành vấn đề, đến Gia Thế mặt đối mặt thì sao? Anh vừa có thể tham quan trước cơ sở chiến đội.

Khí Xung Vân Thủy: Đại ca, tôi còn phải đi làm.

Nhất Diệp Chi Thu đột nhiên không hồi đáp một lúc lâu, cho đến khi có một tin nhắn mới được gửi sang.

Nhất Diệp Chi Thu: Xin chào Vân Thủy, tôi chính là Đào Hiên, ông chủ của Gia Thế. Tôi biết thế này thì có hơi mạo muội, nhưng chúng tôi thật lòng hy vọng cậu có thể ghé qua tham quan một chút. Sau đó chúng tôi nhất định tôn trọng quyết định cuối cùng của cậu, chúng tôi tuyệt đối không quấy rầy cậu nữa.

Nhất Diệp Chi Thu: Ồ đúng rồi! Toàn bộ chi phí và vé máy bay khứ hồi sẽ do phía tụi này chi trả.

(Phần 2)

“Vâng ạ, hôm nay tôi có chút mệt mỏi… Khụ khụ…Thật sự xin lỗi ạ, tôi sẽ nhanh chóng bổ sung phần còn thiếu vào ngày mai.”

Ngô Tuyết Phong đè nén cổ họng nói hết câu, lấm la lấm lét nhìn xung quanh một hồi sau khi làm việc có lỗi với cấp trên, rồi nhanh chân bước ra khỏi phòng chờ sân bay thành phố H.

Đừng hỏi lý do tại sao anh lại chạy đến thành phố H! Không phải là do Cá Chua Ngọt Tây Hồ cùng Tôm Xào Trà Long Tĩnh mà xiêu lòng, chắc chắn không phải!

Thôi thì cứ thử một lần xem sao, cũng không mất mát gì, Ngô Tuyết Phong tự nhủ.

Anh gọi một chiếc taxi đến địa chỉ mà Nhất Diệp Chi Thu đã gửi trước đó. “Tiệm net Gia Thế.” Hai người bọn họ, tại sao lại hẹn gặp mặt ở một tiệm net? Đợi một chút, Gia Thế? Cái tên này…

“Anh là…” Một người đàn ông mặc áo vest chỉnh tề đi ra, “Anh tìm ai à?”

“Nhất Diệp Chi Thu.” Ngô Tuyết Phong nói.

“Ô, cậu là Khí Xung Vân Thủy?” Người đàn ông vội vã đưa tay ra, “Vinh hạnh, vinh hạnh, tôi là Đào Hiên!”

Gương mặt Đào Hiên hiện rõ sự kinh ngạc, nhiệt tình đưa anh vào trong, hớt ha hớt hải dọn dẹp rồi gọi người pha trà: “Thật không ngờ cậu lại đến sớm như vậy, chúng tôi không có thời gian chuẩn bị, thật bừa bộn… Xin hỏi quý danh cậu là?”

“Ngô Tuyết Phong.” Anh nói, “Ông chủ Đào, cho hỏi Nhất Diệp Chi Thu và Thu Mộc Tu có ở đây không?”

“Bọn họ có việc phải ra ngoài, nhưng tôi khẳng định chúng nó sẽ trở về đây vào ban đêm.” Đào Hiên nói.

“Trở về?” Ngô Tuyết Phong nghi hoặc, “Họ sống ở tiệm net này?”

“Đúng là vậy.” Đào Hiên thở dài, “Hai đứa tụi nó, một đứa là cô nhi, đứa kia thì chưa bao giờ nhắc về cha mẹ của nó. À đúng rồi, còn một đứa em gái đang đi học.”

“Ra vậy…” Ngô Tuyết Phong nghẹn lời. Điều này thật quá khác với tưởng tượng về những đứa trẻ “phú nhị đại” của hắn trước đó, “Vậy họ thường làm gì để có cái ăn?”

“Đấu cược và bán trang bị thôi. Tuy nhiên tôi cũng chỉ biết như vậy, còn cụ thể làm gì, làm như thế nào, tôi thật sự không hiểu nổi.” Đào Hiên nói.

Đào Hiên vừa nói xong thì cánh cửa đột nhiên mở ra, hai thiếu niên đầu tóc ướt nhẹp đi vào. Hai người họ vừa đi vừa nói, giọng nói không hề nhỏ:

“Không có lời, thật sự tui cảm thấy không có lời.”

“Cậu thấy chỗ nào không có lời? Cậu giao dịch những món đồ không bán chạy, chắc chắn cậu phải giảm giá.”

“Nhưng không cần phải giảm quá nhiều như vậy.”

Trong lúc nói chuyện, họ đã bước vào trong phòng, nhìn thấy Đào Hiên và cả Ngô Tuyết Phong. Một trong hai cậu mỉm cười với Đào Hiên và bắt đầu chào hỏi: “Đào ca, anh đang nói chuyện với nhân viên tiếp thị?”

…Excuse me? Nhìn đây giống một nhân viên tiếp thị lắm sao?

Trong thâm tâm Ngô Tuyết Phong đang gào thét đmm một trăm lần.

“Mộc Thu, ánh mắt của ngươi như vậy là có ý gì?” Người thiếu niên thứ hai đi tới gần rồi quan sát tỉ mỉ một phen người lạ kia :”Tui đoán anh là Khí Xung Vân Thủy?”

“Cậu là Nhất Diệp Chi Thu?” Ngô Tuyết Phong cũng đã lờ mờ đoán được danh phận của cả hai, “vậy đây là Thu Mộc Tu.”

Mười phút sau, Ngô Tuyết Phong đã dò hỏi được tên của hai cậu, một người là Diệp Thu, người còn lại chính là Tô Mộc Thu. Hai người cũng biết anh chính là Ngô Tuyết Phong, một sinh viên đại học đã tốt nghiệp.

“Quào, sinh viên đại học.” Tô Mộc Thu thở dài nói, “Liệu đây có phải là ý hay khi chúng ta lôi kéo người này vào thế giới của những trò chơi như thế này không?”

“Như thế thì có gì không tốt?” Diệp Thu đứng dậy nói. “Cùng đi lên phòng nghỉ của tụi này đi, cho anh xem cái này.”

Tiệm net Gia Thế có tổng cộng hai tầng. Đi lên một cầu thang hẹp, mò mẫm quẹo trái rẽ phải một lúc rất lâu, hai cậu dừng lại ở một căn phòng nhỏ cuối hành lang. Tô Mộc Thu đi trước, dùng chìa khóa mở cửa phòng.

Uầy…

Chăn gối đã được xếp gọn gàng trên hai chiếc giường đơn, sàn nhà không một vết bụi, những chiếc thùng giấy cùng một đống đồ linh tinh được sắp xếp gọn gàng trong góc. Có rất nhiều thứ đủ kích cỡ trong phòng, thế nhưng không có chút bừa bộn. Ngô Tuyết Phong tỏ vẻ kinh ngạc tột độ, đây chắc chắn là căn phòng nam sinh sạch sẽ nhất mà anh từng thấy qua.

Không chỉ riêng anh, hai chủ nhân của căn phòng cũng đang tỏ vẻ ngạc nhiên không kém. Hai cậu nhìn nhau nửa ngày thì Mộc Thu mới mở miệng :”Có vẻ như Mộc Tranh vừa ghé qua?”

“Chắc chắn là vậy. Tui không thường quét sàn, gấp chăn, và đổ gạt tàn sạch sẽ như vậy.” Diệp Thu nói.

“Đệt! Mộc Tranh vẫn còn đi học, cậu nhẫn tâm để em ấy dọn dẹp phòng cho cậu vậy sao?” Tô Mộc Thu gằn giọng.

“Tui cũng không chắc nữa.” Diệp Thu phân bua.

Hai thiếu niên trước mặt Ngô Tuyết Phong ngươi một lời ta một lời cãi nhau ầm ĩ. Anh có chút xấu hổ khi đứng bên cạnh cuộc cãi nhau kia. Vào trong phòng, ánh mắt của Ngô Tuyết Phong dừng lại tại một tấm ảnh chụp chung của ba người - Diệp Thu, Tô Mộc Thu, và một gương mặt cô bé mà hắn không biết nhưng cảm thấy rất quen thuộc. Có lẽ đó chính là Mộc Tranh mà anh đang được nghe. Nhưng nếu không phải vì nghe được tên của cô bé thì quả thật hắn không đoán ra được đấy là em gái của ai.

Ba người bọn họ nhất định là có cảm tình rất tốt.

Bầu không khí chiến đội của họ chắc chắn cũng không kém.

Sau khi Ngô Tuyết Phong đi dạo vài vòng trong phòng thì màn đấu khẩu của Diệp Thu và Tô Mộc Thu cũng vừa kết thúc, đang mở máy tính và quẹt thẻ đăng nhập game Vinh Quang.

“Lão Ngô, đến đây xem một chút.” Diệp Thu mời gọi.

Lão Ngô. . .

Ngô – trẻ tuổi - Tuyết Phong lặng lẽ thổ huyết.

“Xem cái này đi.” Diệp Thu mở ra trang thông báo thuộc tính trang bị bạc, “Vũ khí Bạc Khước Tà.”

Khước Tà!!!

Ngô Tuyết Phong đột nhiên cảm thấy máu toàn thân sôi sục hẳn. Có người chơi Vinh Quang nào mà chưa từng nghe qua chiến mâu Khước Tà của Nhất Diệp Chi Thu. Cơ hội hiếm có quan sát tận mắt như vậy, sợ rằng không một ai dám bỏ qua.

Nhưng Ngô Tuyết Phong lại lùi về sau một bước: “Các cậu không phải muốn tham gia giải đấu chuyên nghiệp sao? Việc này quá cơ mật, ta thật sự không muốn nhìn.”

“Là tui chủ động muốn anh nhìn.”

“Điều đó cũng không tốt.”

“Như vậy đi, dùng Khí Xung Vân Thủy của anh làm vật trao đổi.”

“Hả?” Ngô Tuyết Phong hoang mang, ngờ nghệch cầm thẻ tài khoản giao ra. Tô Mộc Thu đưa tay nhận lấy, mở máy tính bên cạnh Diệp Thu rồi bắt tay vào việc.

“Khước Tà hiện nay đạt cấp 55, điểm trí lực xx, điểm kỹ năng xx…” Diệp Thu bắt đầu màn giới thiệu.

(Phần 3)

Ngô Tuyết Phong tuy bên ngoài rất quân tử nói không nhìn là không nhìn, nhưng khi tư liệu về vũ khí Khước Tà hiện lên trước mặt thì hắn thật sự nhịn không được mà tiến tới.

Đây được gọi là trao đổi, là trao đổi đấy. Ngô Tuyết Phong có chút bất an liếc sang máy tính mà Tô Mộc Thu đang sử dụng. Trang bị bạc của Khí Xung Vân Thủy đã mất đi vài món.

“Rất tuyệt đấy.” Ngô Tuyết Phong nhìn chằm chằm vào thanh Khước Tà đen nhánh, thở dài nói.

“Đúng vậy.” Diệp Thu không tiếc liêm sỉ, nói “Cho nên anh hãy tới Gia Thế đi. Những tài liệu về vũ khí bạc này đều chia sẻ cho anh.”

“Tôi…” Ngô Tuyết Phong hết nói nổi. Không phải là ngươi bắt ta xem sao?

“Nói nhỏ với anh điều này, ông chủ đã quyết định sẽ không hoàn trả vé máy bay nếu anh không chấp nhận lời mời từ Gia Thế.”

“Vậy là tôi chỉ có một đi không trở lại à?” Ngô Tuyết Phong dở khóc dở cười. Đang chuẩn bị nói thêm điều gì đó thì Tô Mộc Thu phía bên kia đã cắt ngang: “Tui nghĩ ra rồi.”

“Nghĩ ra cái gì?” Diệp Thu lập tức đến gần.

“Cần mười cái nanh nhọn sói trắng, năm cái tơ nhện cường lực, năm cái mề đay Mithril, và một vài vật liệu hiếm khác.” Tô Mộc Thu nói.

“Đi cướp ngay bây giờ?” Diệp Thu nói.

“Đi ngay bây giờ?” Tô Mộc Thu gật đầu, “Vân Thủy cùng đi?”

“Để làm gì?” Ngô Tuyết Phong ngờ nghệch.

“Cướp boss.” Diệp Thu nói.

“Được.” Ngô Tuyết Phong thẳng thắn trả lời.

Ngày hôm nay thật sự rất may mắn với ba người bọn họ. Vừa đăng nhập vào game, tin tức Boss xuất hiện đã được gửi đến. Ba người họ cùng đội ngũ người chơi công hội hùng hổ di chuyển theo hướng Boss. Vừa dến nơi họ đã thấy hai công hội lớn khác do chính Sách Khắc Tát Nhĩ và Quét Đất Dâng Hương cũng đang đi tới.

“Đệt! Lại là các ngươi.” Ngụy Sâm la lớn. “Làm thế nào mà có cả Khí Xung Vân Thủy?”

“Anh ta? Tất nhiên là anh ta đang ở cùng tụi này, cùng là một đội.” Nhất Diệp Chi Thu cùng lúc đánh ra Thiên Kích.

“Cái gì? Vân Thủy, từ lúc nào?” Người nói là Lâm Kiệt đang điều khiển Vương Bất Lưu Hành, hắn và Ngô Tuyết Phong có thể gọi là có chút giao tình.

“Không, không phải là cùng với họ…” Ngô Tuyết Phong vội vàng giải thích. Nhưng chưa nói dứt câu thì hắn đã nghe Nhất Diệp Chi Thu hô to: “Lão Ngô, giúp!”

Ngô Tuyết Phong khiển Khí Xung Vân Thủy thay đổi góc nhìn thì thấy Đại Mạc Cô Yên xuất ra Quyền Xung Kích hướng đến Nhất Diệp Chi Thu đang nằm trên đất. Ngô Tuyết Phong nhanh chóng thao tác nhân vật di chuyển, một chiêu Pháo Gầm bay về phía Đại Mạc Cô Yên.

Đại Mạc Cô Yên: “Ta thật sự không ngờ ngươi lại chọn Gia Thế, vào trận gặp.”

…!

Ngô Tuyết Phong chợt nhận ra mình đã bị lừa rồi. Với kĩ thuật của Nhất Diệp Chi Thu, làm sao có thể để Đại Mạc Cô Yên nhồi hành dễ dàng đến vậy? Cậu nhóc trẻ tuổi Diệp Thu vậy mà tâm đã bẩn đến vậy,

“Vân Thủy mau tránh ra!” Thu Mộc Tô đột nhiên hét to.

Một thích khách từ công hội Bá Đồ bất ngờ xông ra, thi triển Liều Mình Một Hit đâm thẳng đến vị trí của Khí Xung Vân Thủy. Ngô Tuyết Phong vô thức muốn né, lại phát hiện Khí Xung Vân Thủy đang bị bao vây tứ phía, gần như vô phương cứu chữa.

Kênh đoàn đội:

Nhất Diệp Chi Thu: Vân Thủy chạy sang bên trái.

Bên trái? Không phải đang có hai người công hội Bá Đồ tọa trấn sao?

Mà thôi, thử một lần vậy.

Khí Xung Vân Thủy lao sang trái, một chiêu Vén Mây Chưởng đẩy lùi tên đạo tặc trước mặt. Như dự tính ban đầu, cuồng kiếm sĩ còn lại đã nhanh chóng đuổi kịp và đứng chắn trước mặt. Sau lưng, thích khách đã gần kề.

Kết thúc rồi?

Cuồng kiếm sĩ trước mặt bỗng nhiên bay lên như một tờ giấy, tiếp sau là kiếm khách, rồi đến lưu manh, thiện xạ.. cũng chịu số phận tương tự.

“Đi thôi lão Ngô!” Nhất Diệp Chi Thu một đường đánh thẳng vào trận địa địch.

“Cảm ơn!” Ngô Tuyết Phong đột nhiên cảm thấy Nhất Diệp Chi Thu vừa rồi quả thật vô cùng anh dũng.

“Mục sư! Cho xin tí máu!” Nhất Diệp Chi Thu la oai oải.



Anh dũng cái củ lạc.

Cuộc hỗn chiến cướp boss kéo dài gần một giờ đồng hồ thì kết thúc với thắng lợi cuối cùng thuộc về công hội Gia Thế. Sau trận chiến, mọi người dần tản đi, chỉ còn sót lại Nhất Diệp Chi Thu, Thu Mộc Tô cùng Khí Xung Vân Thủy đứng tại trung tâm chiến trường, kề vai sát cánh.

“Cảm thấy thế nào lão Ngô, sảng khoái không?” Nhất Diệp Chi Thu từ từ tiến đến.

“Rất sảng khoái, ngoài việc tôi vô tình bị xem là đồng đảng với các người.” Khí Xung Vân Thủy cười.

“Chiến đấu cùng với tụi này không được sao? Cùng nhau cướp boss, cùng nhau đánh đoàn đội, cùng nhau tiến vào giải chuyên nghiệp.” Nhất Diệp Chi Thu tiến hành giao dịch vật phẩm, “Lần này đánh Boss thu hoạch được một số vật liệu, cộng với những món đã có sẵn trong nhà kho công hội, vừa đủ để anh thăng cấp vũ khí bạc.”

“Tại sao lại chuyển cho tôi?” Khí Xung Vân Thủy không chấp nhận giao dịch.

“Tui hi vọng đây là một sư đầu tư cho người đồng đội tương lai.” Nhất Diệp Chi Thu nói.

Một khoảng khắc im lặng kéo dài.

“Tui nói rồi, nếu các người không ai cần, ta sẽ đem đi bán ngay lập tức.” Thu Mộc Tô đành đánh tan sự im lặng đáng sợ này.

“Thế nào?” Diệp Thu tháo tai nghe đi về hướng Ngô Tuyết Phong, “Tui thừa nhận, với tình hình hiện nay tụi này không thể chắc chắn cho anh quá nhiều lời hứa hẹn suông. Sự phát triển của chiến đội, tình hình sắp tới của giải đấu chuyên nghiệp, mức thu nhập, những điều này thật không có cách nào nói trước được. Duy chỉ có một điều chắc chắn là tui, anh, và Mộc Thu đều cùng một loại người, những người yêu thích Vinh Quang.”

“Cậu quả thật rất thẳng thắn.” Ngô Tuyết Phong mỉm cười. Anh còn tưởng rằng Diệp Thu sẽ nói với anh rất nhiều lời hứa về đãi ngộ và tương lai của Gia Thế. Nhưng từ lần đầu gặp gỡ cho đến bây giờ, cậu ta chỉ nói rằng tổ hợp của chúng ta rất mạnh mẽ, chúng ta yêu thích Vinh Quang, có chúng ta quán quân nhất định không vụt khỏi tay Gia Thế.

Người này thật sự rất chân thực, Ngô Tuyết Phong nghĩ. Làm cộng sự với những người như vậy thật sự rất hợp với anh.

“Hãy cho tôi thêm thời gian để suy nghĩ.” Ngô Tuyết Phong cứ thế đưa ra một câu trả lời.

(Phần 4)

Đến cuối cùng Ngô Tuyết Phong vẫn không thể ăn được Cá Chua Ngọt Tây Hồ và Tôm Xào Trà Long Tĩnh. Hai người Diệp Thu và Tô Mộc Thu gọi anh ở lại ăn tối, móc từ trong túi ra được mấy chục đồng tiền chỉ đủ để gọi thức ăn ngoài. Ba người cùng thưởng thức nồi lẩu cay Tứ Xuyên trong buổi xế chiều. Đêm đó, Ngô Tuyết Phong phải trở về.

Tại phi trường, anh gọi hai cuộc điện thoại, đầu tiên là ba.

“Có chuyện gì vậy Tuyết Phong?”

“Hiện tại có một công việc mà con rất yêu thích, nhưng chỉ có thể làm trong một vài năm ngắn ngủi. Liệu con có nên làm việc đó không?”

“Hãy đi theo ước muốn của con!”

“Nhưng thu nhập không ổn định.”

“Con không cần phải lo lắng về điều đó, chỉ cần con có thể tự nuôi sống bản thân mình, ta và mẹ của con có thể tự lo. Chúng ta không cần con phải bận tâm.”

Cuộc gọi thứ hai, tiệm net Gia Thế.

“Là ông chủ Đào? Hãy nói với Mộc Thu chuyển tất cả vật liệu cần thiết cho tôi. Tôi sẽ cố gắng nâng cấp vũ khí bạc của mình.”

Mọi thứ đều được tiến hành từng bước. Tiềm năng phát triển của Vinh Quang là rất cao. Các chiến đội lớn hiện nay đều đang bận rộn tuyển cao thủ trong game và nhân sự của các bộ phận khác. Ngay sau đó, Diệp Thu, Hàn Văn Thanh, Quách Minh Vũ và rất nhiều người khác đều đã ký hợp đồng cùng chiến đội, trở thành nhóm tuyển thủ chuyên nghiệp đầu tiên. Ngô Tuyết Phong cũng đã trở thành một trong số họ. Mùa giải đầu tiên chuẩn bị khai mạc, Liên Minh chuyên nghiệp đang cận kề.

Nhưng, bất trắc luôn có thể xảy ra bất cứ lúc nào.

Ngô Tuyết Phong nhớ rõ cái ngày định mệnh đó, khi anh vừa đưa tờ đơn từ chức, cả người thoải mái bước nhanh ra khỏi phòng làm việc thì nhận được một cuộc điện thoại.

“Tuyết Phong?” Là giọng nói của Đào Hiên.

“Vâng, là tôi.:” Ngô Tuyết Phong trả lời.

“Cậu… cậu đang ở đâu?” Giọng nói từ bên kia có thể nhận thấy rõ sự run rấy và hốt hoảng.

“Tôi sẽ lập tức bay đến thành phố H.” Ngô Tuyết Phong cảm thấy có gì đó thật sự không ổn, “Đã có chuyện gì xảy ra?”

“Chuyện là,” Đào Hiên thở dài, “Mộc Thu, cậu ấy bị tai nạn rồi.”

Ngô Tuyết Phong lập tức di chuyển đến thành phố H thì trời đã sập tối cùng cơn mưa phùn. Tô Mộc Tranh nép vào lồng ngực Diệp Thu mà khóc thành tiếng. Diệp Thu ôm chặt cô bé, liên tục thì thầm bên tai “Từ ngày hôm nay, anh sẽ là ca ca của em.”

Đêm đó, Đào Hiên đưa mọi người về tiệm net bằng một chiếc xe tải cũ. Người cũng đã đi rồi, mọi người cũng không nên ở lại bệnh viện quá lâu. Đào Hiên nói với Ngô Tuyết Phong “Cậu ở lại đây nghỉ ngơi một đêm đi.” Ngô Tuyết Phong thầm nghĩ thời khắc này làm sao có thể yên giấc đây.

Chiến đội chưa xuất, người đi mất, thiếu niên anh hùng…

Đêm khuya, Ngô Tuyết Phong ra ngoài đi dạo thì bất chợt nhìn thấy Diệp Thu đang ngồi xổm hút thuốc trầm tư.

“Đội trưởng.” Ngô Tuyết Phong ngồi xuống bên cạnh.

“Lão Ngô.” Diệp Thu cũng gọi lại một tiếng, giọng có hơi đờ đẫn.

“Cho tôi một điếu.” Ngô Tuyết Phong chỉ chỉ, “Cả lửa nữa.”

Hai người bắt đầu thả khói nhìn trời dưới ánh trăng. Ai cũng không nói gì, cũng không ai nhìn ai, họ chỉ biết rằng có một người đang âm thầm ngồi cạnh chính mình. Chỉ như vậy là đủ rồi.

“Lão Ngô, cảm ơn anh!” Cuối cùng, vẫn là Diệp Thu phá vỡ không gian im lặng.

“Cám ơn về điều gì?” Ngô Tuyết Phong ngẫm nghĩ.

“Cám ơn vì đã ngồi đây hút thuốc cùng tôi, khói thuốc chắc chắn sẽ không đi vào phổi anh đâu.”

“Ặc…” Ngô Tuyết Phong dở khóc dở cười. “Tiểu đội trưởng, anh không nói không bảo anh im đâu.”

“Tiểu đội trưởng à,” Diệp Thu lặp lại những chữ này vài lần, đầu cúi gập xuống, rồi lại ngẩng lên, mắt đã ướt lệ.

“Đội phó của tôi đã không còn ở đây rồi.” Diệp nói.

“Song súng của Mộc Thu vừa được nâng cấp lên 55.”

“Mùa giải đầu tiên sắp sửa khai mạc rồi, đối thủ trận đầu tiên của vòng đấu bảng chính là Bá Đồ.”

“Danh sách các tuyển thủ chuyên nghiệp và chiến đội cũng đã được công bố.”

“Mọi thứ chỉ mới bắt đầu.”

“Nhưng cậu ta lại đột nhiên…”

Diệp Thu cứ thế ngậm điếu thuốc chậm rãi nói, như một thói quen rất bình thường. Nhưng cuối cùng, hắn vẫn nghẹn lại ở đó.

Ngô Tuyết Phong thở dài, tiến đến gần hơn, nhẹ nhàng vỗ vai hắn: “Muốn khóc cứ khóc, không cần phải kiềm chế.”

Diệp Thu lắc đầu: “Khóc cũng không có ích lợi gì cả, trước mắt chúng ta cần phải tiếp tục tiến lên.”

Thu Mộc Tô không còn ở đây, Nhất Diệp Chi Thu vẫn phải tiếp tục tiến về phía trước.

Nhìn về phía trước, giành lấy Vinh Quang về cho cậu ta.

“Chúng ta sẽ luôn luôn hướng đến đích cuối cùng.” Ngô Tuyết Phong nói.

(Kết)

“Diệp Thu này, hiện nay chiến đội Gia Thế thiếu một người đội phó, cậu cảm thấy ai là phù hợp nhất?”

“Lão Ngô.”

END.















Đọc nửa đoạn đầu, thấy cái phương pháp ép người này rất quen thuộc... Ừ ko ngờ là idol nhà em cũng dính chưởng cái lối nhây này của 2 thằng chả.

Và cuối cùng... Người đã đi, kẻ ở lại sẽ mãi tiến về trước. Vì hắn, vì người đã đi vì kẻ ở lại.

Một chặn đường ngắn giữa cuộc đời, bọn họ đã gặp nhau. Tuy ko thể đi hết cả đời nhưng cuối cùng thật may vì họ đã gặp nhau, cùng đi cùng nhau.
 
Số lượt thích: JayN

Bế Các Miên

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
88
Số lượt thích
591
Location
Đài Loan
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#3
Lol thì ra Ngô cưa cưa cũng được loot về bằng cách chèn ép thế này :))
Nhưng mà anh đồng ý cũng do bản thân anh tự quyết nhỉ. Nhập hội những con người thử từ bỏ hết thảy để theo đuổi ước mơ. Cái tinh thần kiên định tiến về phía trước ấy làm người ta không thể không khâm phục.

nhưng mà Tán nhà em vẫn ngỏm huhu em biết là anh phải ngỏm nhưng mà vẫn buồn ấy huhu

ồ và em không ngờ là Jay cũng thử edit đấy gửi ngàn trái tim cho sự cố gắng của anh
 

Băng Ly

Như kim tác quán đồng tâm kết
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,198
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Tán Tu Tán
#4
Trời ơi sao hôm nay tui mới biết cái fic này, đã tưởng tượng rất nhiều lần chuyện bộ ba thần thánh này gặp nhau rồi, không ngờ lại gặp theo hướng này. Quả nhiên Thu Diệp giống y nhau, "tâm bẩn" hùa nhau lôi kéo anh Ngô thuần khiết. Ba vị này là đồng đội thật sự mạnh nghịch thiên mà.
Tui đã hiểu vì sao Gia Thế lắm vũ khí bạc vậy rồi, Tán vừa kêu cần vật liệu là Tu kêu "Đi cướp ngay bây giờ?" :LOL::);) Tinh thần máu chiến anh thích là cướp kiểu này bảo sao.
Một đứa fan cuồng Gia Thế yêu chết fic này, yêu Tán Tu Ngô một vạn năm :love:
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook