Hoàn [Dụ Văn Châu] Tôi chỉ là một người thành thật chăm chỉ

ButNgonPhi

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
6,229
Location
Hàng Châu
Fan não tàn của
Team Tiểu đội trưởng, Sở-Tô-Nhu-Quả-Đới
#1
Tác giả: 全职专用小号

(Cùng tác giả với[Trương Tân Kiệt] Tôi chỉ là một người thành thật biết kiểm soát,[Tiêu Thời Khâm] Ta chỉ là người thành thật nỗ lực, [Bá Đồ - Hưng Hân) Lại đến mùa giục cưới)

Convert: Thanks to 张佳乐头上的小花儿.

Editor: ButNgonPhi.

Nhân vật trung tâm: Dụ Văn Châu.

(Nên đọc 2 phần Người thành thật của Trương Tân Kiệt và Tiêu Thời Khâm trước ^_^)






Tôi chỉ là một người thành thật chăm chỉ





(1)


Dụ Văn Châu.​

Lão cán bộ Lam Vũ.​

Ba sở thích lớn trong đời: Ăn gà, ngâm chân và solo.​

Thường treo cửa miệng mấy câu cực kỳ tố chất, tố chất chửi thâm chân chính: Xin chào, Xin cứ tự nhiên, Xin đừng khách khí.​

Cũng sẽ đem tố chất đó dung nhập vào chiến thuật của mình, để đối thủ đau không muốn sống với mấy lựa chọn mình đưa ra, ra tay thực sự không hề khách khí.​

Tự nhận là có năng lực solo không tệ, nhưng cả câu lạc bộ và fan đều không tin, vì sự phát triển của cả chiến đội đành chỉ có thể thiên về hướng chiến thuật.​

Biết rõ tốc độ tay không cao liền tự tập piano, nghe nói làm thế có thể nâng cao tốc độ tay, nhưng đến nay hiệu quả trước mắt chưa quá rõ rệt.​

Được tôn xưng là bậc thầy chiến thuật, cũng làm nên chiến đội có môi trường tốt nhất Liên minh. Dù người gặp người thích hoa gặp hoa nở, nhưng vẫn thường xuyên bị cô lập.​

Ở trại huấn luyện, bị cô lập vì “uy danh” ngoài thân. Ở chiến đội, bị cô lập ngoài cái lý lẽ học sinh lập group riêng chơi không thể add chủ nhiệm lớp, có lẽ còn vì đội phó Lam Vũ quá ồn ào khiến hắn chùn bước.​

Tóm lại, người này toàn thân tỏa ra một thứ khí chất xa lạ không phải người thường.​

Cho nên bị cô lập cũng là có nguyên nhân cả!​

Dù lý do nhóm nhỏ bậc thầy chiến thuật năm tư cô lập hắn cực kỳ vô lý – Trương Tân Kiệt nói hắn không đeo kính, rất không hợp với tập thể, thế là lôi Tiêu Thời Khâm out group chat.​







(2)


Thời còn trong trại huấn luyện, Dụ Văn Châu thường xuyên bị cô lập, vì tốc độ tay cùi bắp của hắn thực sự quá chậm.​

Lấy Hoàng Thiếu Thiên làm nhân sự chủ chốt, đám thanh thiếu niên cực lực diss Dụ Văn Châu già đầu rồi mà trình độ kém còn ở lỳ mãi không đi, đến khi Dụ Văn Châu thắng được Ngụy Sâm lại bị diss là lòng dạ xấu xa tâm cơ sâu xa, càng bị cô lập.​

Sau này Hoàng Thiếu Thiên rốt cuộc cũng vượt qua thời kỳ ngốc nghếch, dần chơi thân với hắn, Văn Châu của chúng ta cũng dần thoát khỏi tình cảnh bị cô lập đầy lúng túng. Hắn cực kỳ cảm kích Hoàng Thiếu Thiên, cho đến mấy năm sau khi đã nghe chán những bài lải nhải linh tinh của đối phương lại thà rằng bị cô lập nốt quãng đời còn lại.​

Bởi vậy có thể thấy đàn ông đều cực kỳ giả dối, lại cực dễ thay đổi.​

Khụ, lái lại nào. Trong mấy bậc thầy chiến thuật, Trương Tân Kiệt giỏi nhất là tự hạn chế, Tiêu Thời Khâm cực khổ nhất, nỗ lực nhất, còn thiên phú thì . . . Chúng ta bỏ qua đề tài này đi! Dụ Văn Châu coi như người tương đối cân bằng trong ba người: Tự hạn chế, cẩn thận, chăm chỉ khắc khổ, cũng có thiên phú, chỉ là phân chia không mấy cân đối mà thôi. Rất nhiều thói quen của hắn cũng căn cứ vào những nguyên tắc này.​

Ví dụ như ngâm chân chẳng hạn, lão cán bộ này có chuyên môn về đạo dưỡng sinh, để cường kiện thân thể, tốt cho tuổi thọ chuyên nghiệp.​

Tục truyền Liên minh có hai vị đại chuyên gia dưỡng sinh, Vương Kiệt Hi và Dụ Văn Châu. Một người thiên về thuốc bổ, một người thiên về ăn bổ, Nam Bắc hai phương tranh nhau rất kịch liệt, ai cũng có fanclub của riêng mình. Sau này phỏng vấn chính chủ, hai người đều nói là lời đồn không căn cứ.​

Đội trưởng Lam Vũ rất hiểu biết các loại đồ ăn vặt ngon, xưng là kỹ năng thiên phú của người Quảng Đông, không giống vị đội trưởng lão nông dân quét đường Bắc Kinh nào đó cực yêu quý nồi đồng nấu nước dùng. Theo lời hắn thuật lại, phương pháp ăn kiểu đó khác thả thịt trôi trong nước sôi chỗ nào, người phương Bắc sẽ không ăn như vậy. Tuy nói thế, Dụ Văn Châu bình thường rất tuân thủ thực đơn dinh dưỡng của nhà ăn, dù có đôi lúc buông lỏng cũng hiếm khi đi càn quét đồ ăn ngon, chính điều này gián tiếp làm tổ hợp mê ăn hàng Trương Tân Kiệt và Tiêu Thời Khâm vứt bỏ hắn.​

Giữa không nhiều sự lựa chọn trong thực đơn dinh dưỡng, Dụ Văn Châu thích ăn gà; trong số những hứng thú có thể đếm được trên đầu ngón tay của game thủ, Dụ Văn Châu cũng thích ăn gà. Bất kể là mở clone đi bắt nạt người chơi thường hay ý trên mặt chữ đến nhà ăn bưng một phần bạch trảm kê về phòng, hắn cực kỳ yêu thích tâm huyết với sự nghiệp ăn gà. Hành động trước có thể rèn luyện năng lực phản ứng của hắn, hành động sau lại làm linh hồn hắn thăng hoa, có thể bình tĩnh lại nội tâm sau một ngày bị sóng âm của Hoàng Thiếu Thiên tàn phá, thực sự đã giảm bớt khả năng trở mặt thành thù của chính phó Lam Vũ ở một mức độ nhất định.​

Dụ Văn Châu từng muốn đè Hoàng Thiếu Thiên xuống đất đánh vô số lần, nhưng kỹ thuật còn giới hạn, chưa thể thay đổi được thực tế. Để cải thiện nhược điểm, hắn ăn gà, hắn luyện piano, hắn tìm người đấu solo khắp nơi, dù không có mấy người đáp lại hắn.​

Đội trưởng Vi Thảo không chịu nổi chuyện bị nhiễu liên tục, từng nghi ngờ Dụ Văn Châu bị Hoàng Thiếu Thiên trộm nick, lời rác rưởi khi nói chuyện của hai đứa này thế mà gần như tương đương nhau cả về số lượng lẫn chất lượng, nói ra đoán chừng không ai tin.​

“Vương Kiệt Hi, anh sợ chắc?”​

“Lam Vũ mới sợ.”​

“Vậy anh solo với tôi.”​

“Tôi không bắt nạt người tàn tật.”​

“Không sao, tôi mặc dù tay tàn, nhưng não không tàn như anh.”​

Vương Kiệt Hi giận không kiềm được, cướp clone cuồng kiếm sĩ của Phương Sĩ Khiêm đè Dụ Văn Châu xuống đất, đánh.​

Phương Sĩ Khiêm giận không kiềm được, cướp clone cuồng kiếm sĩ của Viên Bách Thanh đè Vương Kiệt Hi xuống đất, đánh.​

Viên Bách Thanh giận, . . . không dám giận, hắn vẫn chưa phải sự lựa chọn chính thức, đành đứng ngoài xem sư phụ đánh đội trưởng.​

Dụ Văn Châu ở đầu bên kia cười híp mắt nhìn nội bộ Vi Thảo cãi lộn: “Vương đội thật lợi hại.” Đường đường là đội trưởng chiến đội, người mới tốt nhất, thế mà bị trị liệu nhà mình đánh cho tối tăm mặt mũi.​

Vương Kiệt Hi bừng tỉnh đại ngộ, cho là mình đã nhìn thấu dụng tâm hiểm ác của Dụ Văn Châu. Hắn thế mà vọng tưởng chia rẽ Vi Thảo, lòng dạ đáng chém.​

“Tôi vốn cho rằng cậu đến điều tra tình báo,” Vương Kiệt Hi giọng rất nghiêm trọng, “Không nghĩ đến đường đường là đội trưởng Lam Vũ mà lại dùng loại phương pháp bỉ ổi này châm ngòi ly gián, tôi lo lắng thay cho tương lai Lam Vũ.”​

Thật ra đâu có, Văn Châu của chúng ta chỉ là một người thành thật đang cần luyện tập. Ai mà không có một vài sở thích nghiệp dư nào đó? Thuật sĩ solo mới thật là ngầu lòi.​

Nhưng Vương Kiệt Hi đã lên tiếng như thế, Dụ Văn Châu đương nhiên không thể không tiếp chiêu: “Nào có nào có, so làm sao được với Vi Thảo, đội trưởng trình độ chỉ có thế này, Vương đội nên lo cho mình trước đi.”​

Vương Kiệt Hi đập bàn đứng dậy: “Dụ Văn Châu, đừng có ra vẻ với tôi, đừng có bảo là cậu không nhìn ra tôi đang nhường!”​

“Vương Kiệt Hi, cậu vừa mới nói cái gì?”​

Dụ Văn Châu chống tay đỡ cằm, cười híp mắt nói: “Phương phó đội, anh nghe thấy rồi đấy.”​

Được, dù sao tránh không được số bị phóng sinh, Vương Kiệt Hi thầm nghĩ, âm thầm ghi sổ món nợ này.​




Dụ Văn Châu cần luyện tập, cần người solo, đáng tiếc tìm không thấy đối tượng.​

Lam Vũ nhà mình trái lại có sẵn người, nhưng đối phương yêu cầu mở voice, Dụ Văn Châu nghĩ một hồi, quyết định tha cho chính mình.​

Rất nhiều năm sau, có một ngày, hắn hạ độc thủ về hướng Trương Tân Kiệt.​

“Tôi từ chối.”​

“Vì sao?”​

“Cậu có bệnh.”​

“Tân Kiệt, tôi bị thương rất nặng.” Dụ Văn Châu bắt đầu diễn kịch, “Ngô Vũ Sách căn bản không để ý cậu, cậu còn theo đuổi hắn hàng ngày, tôi lại là đối thủ có sẵn, vậy mà cậu còn từ chối tôi.”​

Trương Tân Kiệt mặt không biểu tình: “Cậu không giống hắn.”​

À, tôi hiểu, đó là chân ái.​

Dụ Văn Châu bình thản tiếp nhận hiện thực, vừa quay đi liền phát cho Ngô Vũ Sách một chuỗi tin tức.​

Cùng ngày hôm đó, Ngô Vũ Sách gặp ác mộng.​

Sau đó, họp báo Bá Đồ tuồn ra một tin tức lớn.​

Dụ Văn Châu đứng sau châm ngòi cho tất cả những việc này, chỉ mỉm cười, ẩn giấu tài hoa và công trạng.​









(3)


Thật ra cũng không phải không có người cùng chơi đùa với Văn Châu của chúng ta.​

Diệp Tu, Liên minh đệ nhất tâm bẩn, đối tượng lột da rút gân của vô số người, lúc rảnh rỗi thỉnh thoảng cũng sẽ nổi lòng tốt ngồi uống trà nói chuyện dưỡng sinh với lão cán bộ Lam Vũ.​

Hai vị lão cán bộ mặt mũi tươi cười, gõ bàn phím lạch cạch, một ván kết thúc xong lão cán bộ Lam Vũ sẽ khách khí hai câu, lão cán bộ đã từng ở Gia Thế, nay lại ở Hưng Hân cũng không khách khí, nhận câu khách khí của đối phương, có thể coi là ngoại giao kiểu mẫu.​

Tứ đại tâm bẩn chia làm hai phe, rất đáng yêu, nhất là một Nam phối với một Bắc, cực kỳ cân đối.​







(4)


Thi đấu thế giới là một hoạt động thử thách tình bạn.​

Dụ Văn Châu lần thứ n thể hiện muốn gia nhập nhóm nhỏ shopping của Trương Tân Kiệt và Tiêu Thời Khâm. Trương Tân Kiệt và Tiêu Thời Khâm lần này rốt cuộc đồng ý, nể tình một tháng kề vai chiến đấu.​

“Đúng rồi, Trương Giai Lạc sao không đến?” Dụ Văn Châu hiếu kỳ.​

Trương Tân Kiệt lạnh lùng nhìn hắn: “Liên quan gì tới hắn?”​

“Tôi nghe nói . . .” Dụ Văn Châu mặt hơi chần chừ.​

Trương Tân Kiệt kéo Tiêu Thời Khâm đi mất.​

“Ơ, không phải bảo cho Văn Châu đi cùng à?” Tiêu Thời Khâm vẫn không hiểu mô tê gì.​

Trương Tân Kiệt nghiêm túc nhìn mắt Tiêu Thời Khâm, “Thời Khâm, hắn không đeo kính, không hợp tập thể.”​

Biểu lộ nghiêm túc, thái độ nghiêm cẩn, làm Dụ Văn Châu suýt nữa đã tin.​

Tiêu Thời Khâm, không nhìn ra cậu sợ vợ như vậy!​

Dụ Văn Châu lẻ loi một mình trở lại khách sạn, nghe thấy một tràng piano đánh túi bụi, người chơi dường như đang nện piano chứ không phải chơi piano.​

Tập trung lại nhìn, hóa ra là lĩnh đội của đội Trung Quốc đang đáp trả khiêu khích của đội viên nước nào đó.​

Tô Mộc Tranh và Sở Vân Tú ở bên cạnh nhìn thấy Diệp Tu ngừng tay, thôi không bịt tai nữa, vỗ tay nhiệt liệt lốp bốp lốp bốp.​

Người khiêu khích hậm hực rời đi, ba người nhìn thấy Dụ Văn Châu liền đi tới chào hỏi.​

“Dụ đội không phải ra ngoài ăn cơm sao?”​

Dụ Văn Châu cười cực kỳ ôn hòa: “Tôi về để thưởng thức tiếng đàn của lĩnh đội.”​

Diệp Tu khoát tay: “Đàn cái gì, anh luyện tốc độ tay thôi.”​

A!​



[Hoàn]
 
Last edited:

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#2
Thường treo cửa miệng mấy câu cực kỳ tố chất, tố chất chửi thâm chân chính: Xin chào, Xin cứ tự nhiên, Xin đừng khách khí.
Ohm, câu này giọng văn editor quá chuẩn.

Vương Kiệt Hi giận không kiềm được, cướp clone cuồng kiếm sĩ của Phương Sĩ Khiêm đè Dụ Văn Châu xuống đất, đánh.​
Phương Sĩ Khiêm giận không kiềm được, cướp clone cuồng kiếm sĩ của Viên Bách Thanh đè Vương Kiệt Hi xuống đất, đánh.​
Viên Bách Thanh giận, . . . không dám giận, hắn vẫn chưa thành sự lựa chọn chính thức, đành đứng ngoài xem sư phụ đánh đội trưởng.​


Quả nhiên mỗi một trị liệu đều có 1 trái tim cuồng kiếm hen, hệt như mỗi khống chế đều muốn làm vừa solo

Hai vị lão cán bộ mặt mũi tươi cười, gõ bàn phím lạch cạch, một ván kết thúc xong lão cán bộ Lam Vũ sẽ khách khí hai câu, lão cán bộ đã từng ở Gia Thế, nay lại ở Hưng Hân cũng không khách khí, nhận câu khách khí của đối phương, có thể coi là ngoại giao kiểu mẫu.​
Tứ đại tâm bẩn chia làm hai phe, rất đáng yêu, nhất là một Nam phối với một Bắc, cực kỳ cân đối.​

Tiếc là Diệp thành thật mãi ko xuất hiện, nên là... Dụ mãi chie là ng thành thật cô đơn

Tiêu Thời Khâm, không nhìn ra cậu sợ vợ như vậy!
Anh ghép bậy 2 lần, bị cạch mặt 2 lần, vẫn ko chừa. Quả nhiên thành thật...
 
Last edited:

Quy Khứ Lai Hề

Gà con tiến hóa
Bình luận
5
Số lượt thích
22
#3
Ba sở thích lớn trong đời: Ăn gà, ngâm chân và solo.
Hả hả toi không đọc nhầm chứ? =)))
Dù lý do nhóm nhỏ bậc thầy chiến thuật năm tư cô lập hắn cực kỳ vô lý – Trương Tân Kiệt nói hắn không đeo kính, rất không hợp với tập thể, thế là lôi Tiêu Thời Khâm out group chat.
Ơ họ Trương sao anh quá đáng thế =)))
Đội trưởng Lam Vũ rất hiểu biết các loại đồ ăn vặt ngon, xưng là kỹ năng thiên phú của người Quảng Đông, không giống vị đội trưởng lão nông dân quét đường Bắc Kinh nào đó cực yêu quý nồi đồng nấu nước dùng. Theo lời hắn thuật lại, phương pháp ăn kiểu đó khác thả thịt trôi trong nước sôi chỗ nào, người phương Bắc sẽ không ăn như vậy. Tuy nói thế, Dụ Văn Châu bình thường rất tuân thủ thực đơn dinh dưỡng của nhà ăn, dù có đôi lúc buông lỏng cũng hiếm khi đi càn quét đồ ăn ngon, chính điều này gián tiếp làm tổ hợp mê ăn hàng Trương Tân Kiệt và Tiêu Thời Khâm vứt bỏ hắn.
Ồ đúng là mọi lần bị cô lập đều có lí do cả, đáng đời anh thôi Dụ à =)))
Nhưng sao vẫn cảm thấy anh là một người thành thật nhỉ?
Vương Kiệt Hi bừng tỉnh đại ngộ, cho là mình đã nhìn thấu dụng tâm hiểm ác của Dụ Văn Châu. Hắn thế mà vọng tưởng chia rẽ Vi Thảo, lòng dạ đáng chém.​
“Tôi vốn cho rằng cậu đến điều tra tình báo,” Vương Kiệt Hi giọng rất nghiêm trọng, “Không nghĩ đến đường đường là đội trưởng Lam Vũ mà lại dùng loại phương pháp bỉ ổi này châm ngòi ly gián, tôi lo lắng thay cho tương lai Lam Vũ.”​
Thật ra đâu có, Văn Châu của chúng ta chỉ là một người thành thật đang cần luyện tập. Ai mà không có một vài sở thích nghiệp dư nào đó? Thuật sĩ solo mới thật là ngầu lòi.​
Toi cảm thấy Dụ Vương gây sự với nhau, không phân thắng bại =)))
Vẫn cảm thấy Dụ đúng là có vẻ thành thật thật, cảm giác sắp bị tẩy não đến nơi lol
Thật ra cũng không phải không có người cùng chơi đùa với Văn Châu của chúng ta.​
Diệp Tu, Liên minh đệ nhất tâm bẩn, đối tượng lột da rút gân của vô số người, lúc rảnh rỗi thỉnh thoảng cũng sẽ nổi lòng tốt ngồi uống trà nói chuyện dưỡng sinh với lão cán bộ Lam Vũ.​
Ôi chao tổ hai người không đeo kính thành thật đối phó với tổ hai người đeo kính không thành thật à, thú vui của Tứ đại tâm bẩn đúng là không ai hiểu được

Toi cảm thấy cả fic người thành thật nhất là Tiêu Thời Khâm!!! Chuyện nhỏ mới là người đáng tin cậy nhất trong Tứ đại thiếu thành thật, Dụ dẹp sang một bên!!!
 

Himayunan

Người chơi công hội
Bình luận
185
Số lượt thích
403
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp đại đại, Mộc nữ thần, Tán ca
#4
Ba sở thích lớn trong đời: Ăn gà, ngâm chân và solo​
Solo? Nam ko nghe lầm chứ?? =))))))))))))))
Dù lý do nhóm nhỏ bậc thầy chiến thuật năm tư cô lập hắn cực kỳ vô lý – Trương Tân Kiệt nói hắn không đeo kính, rất không hợp với tập thể, thế là lôi Tiêu Thời Khâm out group chat​
Vậy lão diệp thì sao....? Mà đúng là dụ dội đeo kính hợp thiệt tôn lên vẻ tâm bẩn của ảnh=)))
Bởi vậy có thể thấy đàn ông đều cực kỳ giả dối, lại cực dễ thay đổi
Câu này thật thích hợp với nam nè=))))
Thật ra đâu có, Văn Châu của chúng ta chỉ là một người thành thật đang cần luyện tập. Ai mà không có một vài sở thích nghiệp dư nào đó? Thuật sĩ solo mới thật là ngầu lòi
Ngay cả mục sư cũng lên solo đc mà thuật sĩ solo cũng chả có gì đặc biệt chỉ tiếc tay anh tàn=)))
Dụ Văn Châu cười cực kỳ ôn hòa: “Tôi về để thưởng thức tiếng đàn của lĩnh đội.”​
Diệp Tu khoát tay: “Đàn cái gì, anh luyện tốc độ tay thôi​
Móa quả nhiên diệp vẫn tâm bẩn nhất
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#5
“Không sao, tôi mặc dù tay tàn, nhưng não không tàn như anh.”​
Note lại, sau này đi chửi người có cái lôi ra :D
 

Bình luận bằng Facebook