Hoàn [Tô Mộc Thu] Bạn Nhậu

Bế Các Miên

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
88
Số lượt thích
591
Location
Đài Loan
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#1
[Tô Mộc Thu trung tâm] Bạn Nhậu

Tác giả: ... Không tìm được
Link convert: Link
Độ dài: 2.8k
Edit & Beta: Tô Mộc Hân
Review: Tô Mộc Thu - người anh trai mẫu mực, người đầu bếp tài giỏi, người bạn mềm lòng bị vây quanh bởi những thằng bạn xấu bị bỏ đói.
Warning: Chống chỉ định đọc khi đói
________

Dân dĩ thực vi thiên.

***

Bánh trong nồi đã chín vàng cả hai mặt, viền bánh giòn xốp, tỏa ra mùi thơm khó cưỡng trong phòng bếp nhỏ hẹp, khiến người ta không nhịn được mà nuốt nước bọt.

Diệp Tu xọc dép lào dụi đôi mắt lim dim vì buồn ngủ loẹt quẹt bước nghiêng bước ngả đi đến cửa bếp, "Uê mày đang rán cái gì đấy? Thơm vl..." Diệp Tu xích lại gần muốn nhìn vào trong nồi, lại bị Tô Mộc Thu ghét bỏ đẩy ra: "Xùy xùy xùy, tránh xa nó ra, tẹo nữa bị dầu bắn tung tóe vào người đừng có trách tao không nhắc."

Diệp Tu nhún vai bất lực, lại loẹt quẹt đôi dép lào đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.

Tô Mộc Thu tiếp tục tập trung trông nồi, chờ đến khi bánh chín thì cho bánh ra đĩa rồi tắt bếp, bưng đĩa bày lên bàn. Sau đó phủi phủi tạp dề, thuần thục đưa tay ra sau lưng cởi bỏ, nghiêm túc cất nó vào trong tủ bếp, quay người đi gọi Tô Mộc Tranh dậy.

Lúc này Diệp Tu cũng vừa rửa mặt xong.

"Mộc Tranh, Mộc Tranh em dậy chưa. . ." Tô Mộc Thu nhẹ nhàng gõ cửa hai lần, chỉ chốc lát sau cửa đã mở, Tô Mộc Tranh mặc đồng phục chỉnh tề rạng rỡ cười với hắn: "Anh, chào buổi sáng!" Tiếp theo nghiêng người nghểnh đầu nói với Diệp Tu đang định ăn vụng: "Diệp ca, chào buổi sáng nè!"

Tô Mộc Thu nhìn Diệp Tu bên kia đang giả vờ như chưa làm gì: ". . . Mộc Tranh em đi rửa mặt đi, chuyện này để anh giải quyết."

Tô Mộc Tranh cười híp mắt, xoay người đi vào nhà vệ sinh.

"Cái này là cái quỷ gì vậy. . ." Đến khi ba người đều ngồi vào bàn, Diệp Tu cầm đũa chọc chọc đĩa bánh vẫn còn hơi nóng, hiếu kì hỏi.

"Ấy, dấm ở bên này cơ. . ." Tô Mộc Thu đưa bát nước dấm cho Tô Mộc Tranh xong lại nhìn Diệp Tu đang tò mò trước mặt, hơi câm nín, "Mày chưa ăn bánh củ sen bao giờ à?"

Bánh củ sen là món ăn bình dân truyền thống của Giang Nam. Nguyên liệu chỉ đơn giản là ngó sen tươi, hành, muối. Ngó sen mài mịn, thêm hành băm và chút muối, quấy đều đến khi đặc rồi thả vào chảo dầu, rán đến khi hai mặt chín vàng. Khi ăn chấm dấm một chút, cắn một cái, hương thơm vẫn thoang thoảng trong miệng, vị chua của dấm vờn quanh đầu lưỡi. Ăn lớp xốp giòn bên ngoài có thể dính chút dầu, nhưng ngó sen bên trong lưu hương thơm ngát, chất thịt vừa dẻo vừa dai, cực kì ngon miệng.
Diệp Tu ăn bánh củ sen, miệng lùng bùng giải thích: "Bắc Kinh ở phương Bắc, ngay ngó sen đã thiếu rồi. Mặc dù bây giờ không phải lo lắng đến chất đất nữa, nhưng nhà tao vẫn chưa ăn được cái ngó sen nào, đừng nói đến bánh củ sen. . . Mùi vị được đấy chứ, sao mà mỗi người chỉ được có mấy cái thế?"

Tô Mộc Thu chậm rãi húp một hớp cháo, "Bánh củ sen quá nhiều dầu, buổi sáng thi thoảng ăn mấy miếng còn được, ăn nhiều dạ dày sẽ không thoải mái. Hơn nữa còn có cháo này, đừng sợ ăn không no. Ăn nhanh lên, sắp trễ giờ học rồi."

"Em ăn xong rồi, mang bát vào nha." Tô Mộc Tranh bưng bát đũa, lắc đầu ngâm nga bài hát đi vào phòng bếp, tóc đuôi ngựa phất lên phất xuống, cực kì vui vẻ,

"Ể? Sao hôm nay tiểu Tranh vui thế?" Diệp Tu húp cháo.

Tô Mộc Thu hơi mỉm cười, đặt cái bát không trong tay xuống, trả lời: "Tao rất ít khi làm bánh củ sen, Mộc Tranh lại rất thích, lần này được ăn tất nhiên là vui rồi . . . Thôi, bát ăn xong cứ ngâm trong bồn rửa trước đi, dù sao sáng nay tiết cuối là tiết thể dục, có thể chuồn về sớm, để trưa rửa."

"Sáng hôm nay tao còn thấy trong bếp có mấy cái lá, mày định làm gì đấy?" Diệp Tu dọn bàn, hỏi.

Tô Mộc Thu chỉ ba cái bát trên bàn, "Mắt mày hóa ra cũng chưa toét. Đấy là cỏ xạ hương, dùng để pha trà. Sáng ăn quá nhiều dầu, uống trà này tương đối tốt."
Trà cỏ xạ hương có thể khử trùng (khi nhiệt miệng), giảm nhẹ vấn đề về hô hấp (ho,..), ngăn ngừa lão hóa sớm và ngăn ngừa khó tiêu
Nhà Tô Mộc Thu và Tô Mộc Tranh không lớn, nhưng có một cái vườn nhỏ. Dây leo quấn quýt bên tường, một cành đào vượt qua bờ rào, mỗi mùa xuân tới lại bung hoa rực rỡ. Trên đất là mấy khóm hoa nhỏ và một cây hoa quế, bên cạnh còn một gốc mai. Một năm bốn mùa, nơi này muôn màu muôn vẻ.
Nhà Tô nhỏ nhắn xinh xinh,
Sân sau vườn nhỏ nghiêng mình chào xuân
Dây leo quấn quýt bên tường,
Cành đào sắc thắm vượt tường thò qua.
Cứ mùa xuân lại bung hoa,
Hoa nhỏ mấy khóm, quế là một cây
Bên cạnh một gốc mai đây.
Bốn mùa đón nắng, muôn vàn sắc tươi.
Lúc trước ở đây có một chiếc xe đạp cà tàng, giờ số lượng đã tăng gấp đôi. Tô Mộc Thu chở em gái, Diệp Tu xiêu xiêu vẹo vẹo theo sau, hai người thỉnh thoảng lại phun lời rác rưởi, xen lẫn tiếng cười giòn tan của Tô Mộc Tranh, cứ một đường như thế đến trường.

Trường học không quá xa, đi xe chỉ mất chừng mười phút đã đến nơi. Trường cấp hai và cấp ba ở cạnh nhau, Tô Mộc Thu đưa Tô Mộc Tranh vào, Diệp Tu phụ trách mang cặp sách của hắn và Tô Mộc Thu vào lớp, làm công tác xã giao.

"Đến muộn à?" Lớp trưởng cười híp mắt nhìn Tô Mộc Thu. Mặc dù hắn lại đến muộn, nhưng trên mặt cô nàng này không có một tia tức giận nào. Cô gái dáng người nhỏ nhắn, buộc tóc đuôi ngựa bằng dây con thỏ nhỏ, mắt cười cong cong nhìn hắn, bên má lúm đồng tiền như ẩn như hiện.

Tô Mộc Tranh hiện đang chạy nước rút thi vào lớp 10*, vì thế Tô Mộc Thu mỗi ngày đều chuẩn bị bữa sáng cho em gái, còn cả đồ cho bữa trưa, về nhà chỉ cần xào rau, tiết kiệm thời gian. Hôm nay hắn cố ý chiên bánh củ sen nên tốn thêm ít thời gian, đưa Tô Mộc Tranh đi học xong thì hắn đến muộn.

*Có thể hiểu là Tô Mộc Tranh đang lớp 9, trong fic dùng giả thuyết Tô Mộc Thu và Diệp Tu bằng tuổi, đều đang lớp 12.

Tô Mộc Thu cũng không sợ. Hắn biết lớp trưởng chỉ dọa cho vui, cười khẽ rồi đi vào.

"Uê uê uê Tô Mộc Thu mày được đấy, còn được em gái lớp trưởng đặc biệt chiếu cố cơ." Vừa mới ngồi xuống, Ngụy Sâm chạy từ dãy bàn bên phải tới, duỗi cánh tay cười thô bỉ vỗ vai Tô Mộc Thu. Hắn im lặng liếc Ngụy Sâm: "Anh mấy tuổi rồi còn tư xuân?"

Ngụy Sâm: ". . . Ăn nói cho cẩn thận, tôn trọng đàn anh tí đê!"

Ngụy Sâm năm lớp 11 bị bệnh, phải nghỉ mất một năm, thành ra lại học cùng lớp Tô Mộc Thu và Diệp Tu. Trong lớp tên này già nhất, thành tích cũng ổn, chỉ là tính có hơi zâm. Quan hệ giữa ba người rất tốt. Ngụy Sâm luôn già mồm tuyên bố bọn họ "cùng chung chí hướng", nhưng đều bị Tô Mộc Thu và Diệp Tu ghét bỏ phủ nhận.

Diệp Tu hoàn toàn không nể cái mặt mẹt của Ngụy Sâm, đứng cạnh cười ra tiếng, còn bổ thêm một nhát dao: "Mộc Thu mày phải kính già yêu trẻ nha, huống hồ lão Ngụy lại còn thân người già tâm trẻ nhỏ, ổng cũng không dễ dàng gì. . ." Dứt lời còn thở dài, ý vị sâu xa làm bộ vỗ vỗ vai Tô Mộc Thu.

Tô Mộc Thu cũng chân thành tha thiết gật đầu, ngoan ngoãn xin lỗi: "Xin lỗi Ngụy đại ca."

Ngụy Sâm: ". . ." Dm đại ca vẫn cảm thấy tổn thương lắm lắm.

Ngô Tuyết Phong cầm bút chọc chọc vai Tô Mộc Thu hỏi: "Tô huynh đệ, hôm nay có thể đến nhà huynh ăn trưa không?"

"Đếu cho." Diệp Tu đang vùi đầu làm đề toán trọng tâm trả lời thay Tô Mộc Thu.

"Dm tại sao?" Ngụy Sâm tru lên, mỗi tuần hắn đều mong có thể đến nhà Tô Mộc Thu ăn chùa một bữa, sắp cuối tuần rồi còn không được tới?! "Mộc Thuuuuu!" Ngụy Sâm giả vờ khóc lóc, "Lần này bọn tao trả tiền! Tao muốn ăn sườn xào chua ngọt!"

Tô Mộc Thu dở khóc dở cười, âm thầm nhéo eo Diệp Tu, nói: "Được rồi được rồi, có chuẩn bị cho mấy người mà."

"Au -- dm tao muốn giảm bớt gánh nặng cho mày mà, Mộc Thu mày bình thường tốt thế sao nay lại lòng lang dạ thú. . ." Diệp Tu cũng gào lên, nhưng cuối cùng không giả bộ được lại cười ha hả. Tô Mộc Thu lườm hắn, nhưng cũng không nhịn được cười. Ngụy Sâm đứng một bên khó hiểu nhìn hai tên thiểu năng, Ngô Tuyết Phong ngồi sau biết được hôm nay vẫn có thể đến Tô gia ăn chùa thì yên lòng tiếp tục làm bài, không muốn thừa nhận hắn quen ba tên dở hơi cám hấp trước mặt này.

"Bây giờ bắt đầu giờ tự học ngữ văn, mấy người trật tự một chút. . ." Cô nàng lớp trưởng còn kiêm thêm chức cán bộ ngữ văn, cầm một xấp bài dày cộp vỗ bàn giáo viên, cố gắng duy trì trật tự.

"Khụ khụ," Diệp Tu ngồi bên trái Tô Mộc Thu nghiêm túc vỗ vai hắn, "Cách mạng có thắng lợi hay không, tất cả phụ thuộc vào đồng chí Tô."

Tô Mộc Thu lạnh giọng: ". . . Mày muốn chép bài thì nói thẳng, ngớ ngẩn à."

Diệp Tu làm ngơ dịch ghế mình qua bên Tô Mộc Thu, cả người dính lên người hắn: "Nói thẳng ra quá mất giá, đến đây, dịch dịch bài mày ra giữa một tí."

Ngụy Sâm không phục: "Diệp Tu mày mắc dại! Bố mày thì sao? Tao còn ngồi đầu bàn này móa!"

Tô Mộc Thu khinh bỉ nhìn hai người cạnh mình, không muốn trả lời.

Cuộc sống của các sĩ tử cuối cấp cực kì nhạt nhẽo, điểm sáng duy nhất chắc chỉ có giờ nghỉ trưa được về nhà ăn một bữa.

"Anh!" Khi bọn Tô Mộc Thu còn lộn xộn láo nháo ở cửa nhà, Tô Mộc Tranh trong bếp đã nấu xong cơm. Mở nắp nồi cơm điện ra, từng hạt cơm bụ bẫm trắng trẻo đập vào mắt, hương thơm nhẹ nhàng và hơi nóng xông vào mũi, dụ người đói bụng.

"Mộc Tranh em vất vả rồi, tiếp theo cứ để anh làm." Tô Mộc Thu kín đáo đưa cho em gái một túi kẹo nhỏ mua trộm trên đường về, cười vuốt tóc cô ra sau tai. Xoay người một cái sắc mặt cũng đổi, lạnh mặt đuổi ba tên Diệp Ngụy Ngô ra ngoài, bắt bọn hắn lau bàn dọn ghế xong thì phân ra làm lao động miễn phí.

Tô Mộc Tranh cẩn thận cho túi kẹo vào túi áo, không yên tâm vỗ vỗ vài cái để không lộ, cười tủm tỉm chào hỏi đồng bọn anh trai khua về xong thì trở về phòng làm bài tập.

Lau bàn chuyển ghế loại chuyện này làm rất nhanh, sau khi hoàn thành nhiệm vụ xong, Tô Mộc Thu vẫn ở trong bếp thái thịt, nồi còn chưa nóng. Ba người kia lại nhốn nháo hò hét bò vào, cực kì ân cần giúp đỡ rửa rau cọ nồi, khung cảnh hòa thuận vui vẻ.

Tô Mộc Thu: ". . ." Thấy mấy tên này làm không tệ lắm thôi thì không đuổi bọn hắn ra ngoài nữa.

Kì lạ là... tâm tình mình cũng khá tốt nhỉ?

Cho vào chảo, lật lật đảo đảo, thêm gia vị. . . Tô Mộc Thu chuyên tâm xào rau, mỗi một động tác đều như nước chảy mây trôi, rõ ràng chỉ là xào rau bình thường, lại có cảm giác không tầm thường. Rưới thêm một ít dầu hào, rau càng tươi non ngon miệng, làm cho người nhìn thèm nhỏ dãi.

"Hôm nay không có sườn xào chua ngọt. . . Diệp Tu!" Tô Mộc Thu như thét ra lửa, "Mày đừng có chạm vào cái nồi đấy, bỏng bây giờ! . . . Đúng đúng đúng, lót vải kia vào, cẩn thận cẩn thận! Ngụy Sâm! Tránh ra! Ngô Tuyết Phong đâu rồi? !! Mày lôi cái nệm ra để lên bàn cho nó lót đi"

"Rõ! Tô ma ma!" Ba người cười trộm, đồng thanh đáp.

". . . Cút!" Tô Mộc Thu rống to, nhưng rồi cũng không nhịn được cười.

Bốn món một canh: xà lách rưới dầu hào, khoai tây thái sợi xào, bánh bao chiên nhồi thịt, đậu phụ lá cuốn thịt lợn hấp, canh xương bí đao nấu tôm khô.
Thực ra có thể không phải là bánh bao nhưng vỏ ngoài của nó là bột gạo thì cũng na ná ha...
Năm bát mười đũa ba muôi năm người.

Ánh chiều tà lọt qua khe cửa, nhóm thiếu niên vui đùa ầm ĩ, thiếu nữ xinh đẹp mỉm cười. Ngoài cửa sổ trăm hoa đua nở. Cảnh người cảnh vật như vậy, không còn gì tốt hơn.

"Ăn cơm thôi!"

Một bàn,
hai ba cành hoa,
bốn món năm người,
sáu bảy chú chim non thành đàn lướt qua cửa,
tám chín gốc hải đường nhỏ xinh khoe sắc thắm,
mười phân vẹn mười.

Trong cuộc đời này, có người cùng mâm ăn với bạn, cũng là một chuyện vui vẻ.

END.
 
Last edited:

Tô Mộc Tu

Nông dân công nghiệp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
145
Số lượt thích
1,061
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Đối Xứng
#2
Đã tránh không đọc vào nửa đêm rồi cơ mà đọc vào tầm chiều tối thì lực công kích cũng không khác gì, thôi thì nhận mệnh TvT
Chài ai Tán cưa sao anh đảm đang mẹ hiền thế, sau này anh lấy được ai hay ai lấy được anh về cũng đều hưởng phúc dài dài cho xem >v<)
Nhà Tô nhỏ nhắn xinh xinh,
Sân sau vườn nhỏ nghiêng mình chào xuân
Dây leo quấn quýt bên tường,
Cành đào sắc thắm vượt tường thò qua.
Cứ mùa xuân lại bung hoa,
Hoa nhỏ mấy khóm, quế là một cây
Bên cạnh một gốc mai đây.
Bốn mùa đón nắng, muôn vàn sắc tươi.
Uê huê huê có tiến bộ có tiến bộ, trừ câu cuối hơi lệch vần tí tẹo còn đâu oke nè =v=)b
Ngụy Sâm năm lớp 11 bị bệnh, phải nghỉ mất một năm, thành ra lại học cùng lớp Tô Mộc Thu và Diệp Tu. Trong lớp tên này già nhất, thành tích cũng ổn, chỉ là tính có hơi zâm. Quan hệ giữa ba người rất tốt. Ngụy Sâm luôn già mồm tuyên bố bọn họ "cùng chung chí hướng", nhưng đều bị Tô Mộc Thu và Diệp Tu ghét bỏ phủ nhận.

Diệp Tu hoàn toàn không nể cái mặt mẹt của Ngụy Sâm, đứng cạnh cười ra tiếng, còn bổ thêm một nhát dao: "Mộc Thu mày phải kính già yêu trẻ nha, huống hồ lão Ngụy lại còn thân người già tâm trẻ nhỏ, ổng cũng không dễ dàng gì. . ." Dứt lời còn thở dài, ý vị sâu xa làm bộ vỗ vỗ vai Tô Mộc Thu.

Tô Mộc Thu cũng chân thành tha thiết gật đầu, ngoan ngoãn xin lỗi: "Xin lỗi Ngụy đại ca."

Ngụy Sâm: ". . ." Dm đại ca vẫn cảm thấy tổn thương lắm lắm.
Hahahahahahhhh rõ ràng hơn có một tuổi thôi mà vẫn cảm thấy lão Ngụy giống lão thành cách mạng quá, lại còn "thân người già tâm trẻ nhỏ", có "trẻ nhỏ" nào zâm như ổng không hahahahahaha, chắc chắn là hồi nhỏ giáo dục sai cách rồi =)))
"Khụ khụ," Diệp Tu ngồi bên trái Tô Mộc Thu nghiêm túc vỗ vai hắn, "Cách mạng có thắng lợi hay không, tất cả phụ thuộc vào đồng chí Tô."

Tô Mộc Thu lạnh giọng: ". . . Mày muốn chép bài thì nói thẳng, ngớ ngẩn à."

Diệp Tu làm ngơ dịch ghế mình qua bên Tô Mộc Thu, cả người dính lên người hắn: "Nói thẳng ra quá mất giá, đến đây, dịch dịch bài mày ra giữa một tí."
Úi giời không chỉ nấu ăn ngon mà còn là học sinh giỏi, người như này giờ hiếm như lá mùa thu đó TvT Quả là vô giá mà, mỗi ngày đều yêu Tán ca thêm một chút, ai bảo người ta hoàn hảo quá làm chi :3
"Rõ! Tô ma ma!" Ba người cười trộm, đồng thanh đáp.
Từ nay tôi sẽ gọi Tán ca là mẹ Tô :) Đừng ai cản tôi =))))

Lúc đầu tui thấy cái tên Bạn nhậu, còn tưởng mấy anh giai tụ tập nhậu nhẹt chém gió sự đời gì cơ :) Ai mà ngờ lại là khung cảnh ấm áp thế này, giống như một gia đình vậy TvT Nhà người ta có lão như có bảo, nhà mình đây có Tán là có ăn. Ở đâu có Tô Mộc Thu, ở đó không lo chết đói, Mộc Tranh lớn lên xinh xắn đáng yêu vầy ít nhiều gì cũng nhờ có bàn tay mẹ Tô chăm bẵm đi uê huê huê =v=)
Không biết nói gì nữa, thôi thì thả tym cho khuê mật =3=)/<3
 

Bình luận bằng Facebook