Tôn Triết Bình có một cái sổ chép khuông nhạc, trong đó chủ yếu là bản thảo sáng tác lâm thời. Dù không có chữ nào, mỗi vần nhạc trên đó đều đã ghi lại quá trình lao động trí óc mỗi lần sáng tác của hắn. Từ khi có Trương Giai Lạc, nội dung trong sổ bắt đầu sặc sỡ hẳn lên. Ban đầu hắn định ghi trong đó vài câu, có thể dài có thể ngắn, để cộng tác nhà mình có thể hiểu tâm trạng của mình khi viết những bài hát này. Sau đó, việc của một người biến thành việc của hai người, khi bọn hắn đi lữ hành, Tôn Triết Bình ôm đàn ghita gảy nhạc, Trương Giai Lạc ôm quyển sổ nhỏ bôi bôi xóa xóa. Trương Giai Lạc luôn thích vẽ rất nhiều trên giấy, phong cách vẽ cũng không giống nhau hoàn toàn. Vẽ hoa chưa đủ ghiền, hắn dần vẽ thêm vòng hoa, động vật, con người, còn có cảnh cánh hoa bay đầy trời, rồi từ đó trở đi, xung quanh nhạc phổ ghi lại bài ca của bọn hắn đều là những hình vẽ đủ loại của Trương Giai Lạc.
“Mỗi lần cậu nghe nhạc tôi viết đều nghĩ tới mấy bông hoa xấu xí này hả?” Tôn Triết Bình cũng không ghét những hình vẽ có vẻ hơi ngây ngô kia, ngược lại, hắn thấy chúng rất đáng yêu, nhưng vẫn không nhịn được trêu chọc cộng tác nhà mình, vì phản ứng của Trương Giai Lạc cũng rất đáng yêu.
“Sao lại không thể?? Mỗi bông hoa là một thế giới mà!” Trương Giai Lạc ưỡn ngực, cực kỳ tự hào.
Phần lớn thời gian, giữa bọn họ không có quá nhiều tương tác ngôn ngữ, Trương Giai Lạc lại luôn có thể viết những lời ca ghi dấu trong tim Tôn Triết Bình. Những ngày cùng nhau lữ hành ấy là quãng thời gian đơn thuần và vô tư lự nhất trong đời hai người, những tác phẩm họ sáng tác khi đó cũng trong sáng rực rỡ, sinh động mười phần. Dưới hòa âm phối khí phức tạp và kỹ thuật thanh nhạc của bọn hắn, phong cách Rock n roll của Bách Hoa càng thêm hoa lệ. Mà ngược lại với phần cấu trúc tác phẩm của hai người, lời ca tiếng nhạc của Tôn Triết Bình và Trương Giai Lạc cực kỳ mộc mạc thẳng thắn.
Không ít người cho rằng hai vị Song Hoa ai cũng có sở trường riêng, Tôn Triết Bình phổ câu chuyện của hai người thành giai điệu, Trương Giai Lạc viết giai điệu thành bài ca. Tình yêu của hai người làm mỗi vần âm, mỗi nốt lặng đều trở nên lãng mạn như vậy.
Chỉ có chính hai người trong cuộc mới biết, lời ca hay giai điệu của họ sớm đã triền miên quấn quýt một chỗ, không phân rõ của tôi hay của người.
Tôn Triết Bình có thói quen thu thập bưu thiếp các nơi, đến chỗ nào cũng sẽ tìm mua mấy tấm bưu thiếp. Có đôi khi, những tấm bưu thiếp không kịp gửi đi sẽ được kẹp trong quyển sổ nhỏ, và không thể may mắn thoát khỏi số phận bị Trương Giai Lạc vẽ lên rất nhiều hoa. Cuối bưu thiếp vẫn luôn là một câu của Tôn Triết Bình: “Mọi sự đều ổn, chớ nhớ mong” phải chen chúc bên ngoài với hàng địa chỉ.
“Bưu thiếp Phượng Hoàng anh gửi năm, sáu cái rồi!” Có ngày, Trương Giai Lạc bắt gặp Tôn Triết Bình lại đang dán tem.
“Vì chỗ này đẹp.” Tôn Triết Bình ngẩng lên, nhìn non xanh nước biếc xung quanh, yên lòng thư thái.
“Ồ, nhìn biểu cảm của anh kìa!” Nhìn Tôn tư lệnh thoải mái, Trương Giai Lạc nở nụ cười tinh quái, hóng hớt hỏi: “ Anh gửi bưu thiếp cho ai đấy? Lúc viết bưu thiếp, ngôn ngữ của anh từ chỗ bung lụa rồng bay phượng múa đều biến hết thành đoan đoan chính chính. Đã lâu như vậy rồi, gió mặc gió, mưa mặc mưa, xem ra rất coi trọng người này nha.”
“Là rất quan trọng.”
“Gửi cho vợ ở quê à?” Trương Giai Lạc đào hố chờ Tôn Triết Bình.
“Không, gửi cho thằng con dưới gối ấy mà.”
“Được, nhớ nhắc con anh giữ lại mấy thứ tui vẽ, sau này tui nổi danh rồi, đem đi bán được nhiều tiền lắm!”
“Hợp lý. Cậu có muốn tự tay viết câu đó lên đây?” Tôn Triết Bình cực kỳ cẩn thận đưa bút cho Trương Giai Lạc, nhướn mày.
“Viết thì viết.” Trương Giai Lạc cầm lấy bút và bưu thiếp, viết mấy dòng đứng đắn: “Nhớ giữ kỹ, chờ tăng giá hẵng bán lấy tiền!”
Hắn viết xong mới nhìn thấy trên bưu thiếp không đề tên và địa chỉ, bèn chột dạ quay đầu lại hỏi: “Không phải gửi cho nhân vật quan trọng nào chứ? Tụi sợ tui viết không lễ phép.”
“Không quan trọng đâu, người ta sẽ hiểu.” Tôn Triết Bình ý vị sâu xa lắc đầu.
“Ôi. Thần thần bí bí.” Trương Giai Lạc còn đang định trêu Tôn Triết Bình thêm vài câu thì một tờ nhạc phổ thật mỏng ngăn trước mặt. Hắn tập trung nhìn vào, quăng hết mọi thứ khác lên chín tầng mây, nhảy dựng lên hét: “Anh lục đồ của tui!!!”
“Trốn trong chăn viết bản thảo, còn không chịu dọn.”
Trương Giai Lạc nghĩ tới chuyện mình lén lén lút lút viết nhạc đã cảm thấy đỏ cả mặt. Nào ngờ Tôn Triết Bình hoàn toàn không cảm thấy không ổn chỗ nào, “Tôi viết lời cho cậu, cũng đã hòa âm phối khí kỹ càng, đêm nay hát bài này đi.”
“Thật không?” Trương Giai Lạc nhanh chóng lật qua bản thảo vốn không có chữ của mình, phát hiện Tôn Triết Bình đã cẩn thận nắn nót chép lại khuông nhạc, điền hết ca từ, viết chú thích chi chít, thậm chí còn thiết kế cả sân khấu biểu diễn. Hắn thử khẽ ngâm câu mở đầu.
“Ôi, Đại Tôn, không ngờ anh viết lời thanh xuân tuổi nhỏ ngây ngô đau đớn như vậy . . .”
Tôn Triết Bình rút bút và bưu thiếp từ trong tay Trương Giai Lạc ra, lại gõ lên trán đối phương.
“Còn không phải là vì cậu . . . ” Hắn ngừng lại một chút, “Bài hát của cậu.”
Bách Hoa tiếp tục phong cách những ngày đầu tiên của họ. Tôn Triết Bình không cố gắng chiều người nghe bằng cách chọn mấy bài nhạc gào rách cả cổ, ngược lại, không biết hắn kích hoạt tinh thần nổi loạn chỗ nào mà quyết định tắt hết đèn sân khấu ngay lúc mở màn tiết mục.
Thành Phượng Hoàng đèn đuốc sáng trưng, duy một sân khấu nho nhỏ này chìm trong bóng tối với tiếng đàn piano, một vùng lặng xuống.
Lời dạo đầu Bách Hoa, là Tôn Triết Bình độc tấu.
Không gian quanh đó mấy trăm thước lập tức im bặt.
Tiếng hát đột nhiên xuất hiện, nhưng lại không thấy bóng dáng giọng ca chính! Giọng Trương Giai Lạc êm ái mà đa cảm, khúc phong u buồn, ngữ điệu như có điều bất lực, chọc cho đám khán giả dưới đài phải sốt ruột. Từ trước đến nay, bọn họ vốn đã quen các ca sĩ Rock n roll theo lối biểu diễn phóng túng khoa trương, giờ có phần không thể thích ứng với bóng tối lúc này. Bách Hoa không biết kiếm ở đâu ra không ít đá khô, để toàn bộ sân khấu của bọn hắn chìm trong màn sương khói trùng điệp. Khán giả không nhìn thấy tay keyboard, không nhìn thấy tay trống, chỉ nghe thấy tiếng piano vô cùng đơn giản và giọng ca Trương Giai Lạc lẻ loi vang lên.
Sau đó tiếng ghita gia nhập tiếu mục, mang theo một tầng tiết tấu.
Đó là lần đầu tiên đám người say mê Rock n roll được chứng kiến công phu trêu đùa người nghe trên phương diện hòa âm phối khí của Tôn Triết Bình. Giọng hát của Trương Giai Lạc giống như một người phụ nữ khỏa thân, còn Tôn Triết Bình dùng những nhạc cụ khác nhau, từng cái từng cái, từng tầng từng tầng, từng giây từng phút, mặc quần áo vào cho người phụ nữ ấy.
Âm thanh cuối cùng gia nhập bối cảnh âm nhạc là tiếng trống của Đường Hạo.
Lúc này làn sương khói đã tản đi hết, ánh đèn bỗng nhiên sáng lên, Trương Giai Lạc mặc một cây đen đứng ở chính giữa.
Trương Giai Lạc vẫn luôn ngâm nga khẽ hát đến giờ này phút này mới bắt đầu bộc phát.
Hắn nghe thấy đám đông phía dưới điên cuồng lớn tiếng khen bài hát này thật bùng nổ. Hắn nhìn thấy ánh đèn sân khấu chiếu xuống muôn trùng bóng khán giả đang giơ cao hai tay, đung đưa cơ thể theo tiếu tấu của Đường Hạo, khi hắn rơi lệ đầy mặt hát lên bài ca của bọn họ, cũng nhìn thấy những gương mặt ròng ròng nước mắt của người nghe như thế.
Hắn biết, tối nay, Bách Hoa thắng.
“Nếm khói bay, nếm lửa cay
Rồi rơi mãi rơi mãi
Cuồng dại giữa vòng xoáy mê muội
Qua một chuyến hoang đàng rực rỡ, bỏ lại những giả tạo sau lưng
Trải một trận khoái lạc ngắn ngủi, chỉ còn hư vô cháy cõi lòng
Nếm sung sướng, nếm ưu thương
Điên cuồng như dục vọng cuốn trào”
Không biết vì sao, khi hát đến đây, trong lòng Trương Giai Lạc đột nhiên nảy sinh một loại sợ hãi. Bài hát này viết quá bi thương lại cuồng loạn, không phải Tôn Triết Bình trong lòng hắn. Hắn muốn quay lại nhìn người ở trong bóng tối kia, nhìn người đến nay vẫn luôn ở bên cạnh hắn, nhìn người viết ra những lời ca này, giống như nếu như ngay lúc này Trương Giai Lạc không quay lại, người kia sẽ vĩnh viễn biến mất.
Nhưng hắn không làm thế, trước mặt hắn đang là khán giả, cũng chỉ có thể là khán giả.
Hắn không thể quay lại.
Ngay tại giây phút hắn hát đến điệp khúc, tiếng piano đệm nhạc vẫn luôn náu mình trong bóng tối bỗng nhiên biến mất, chỉ có tiếng hòa ca của Tôn Triết Bình xuất hiện sau lưng hắn.
“Sao có thể nói tôi không yêu em
Làm thế nào em mới tin tưởng
Hai chúng ta cứ lần lần lượt lượt
Chứng minh rằng ta biết tổn thương nhau
Đau khổ như vòng xoáy không ngừng
Lặp lại rồi lặp lại
Còn chỗ nào cho tình yêu đây.”
Viết lời bài hát rất nhiều lúc phải dựa trên giai điệu vốn có, có nhạc và lời của Tôn Triết Bình che phủ, sự lãng mạn của Song Hoa chưa từng mất đi nền móng.
Những khúc nhạc Tôn Triết Bình viết giống như một ổ khóa, khóa đi những điên cuồng, những nhạy cảm sâu trong bản chất của Trương Giai Lạc, chỉ để lại thanh xuân rực rỡ ánh sáng. Bài hát Trương Giai Lạc phổ nhạc, trong lúc vô tình, đã gieo xuống một bí mật kỳ diệu sâu trong nội tâm Tôn Triết Bình, mà người viết lời cho nó không hề phát hiện ra.
Sao có thể nói tôi không yêu người?
Ý nghĩ về ái tình như vậy, giống như một hạt giống non trẻ bắt đầu nảy sinh.
Đợi đến khi hai người hiểu ra tất cả, nó đã sớm trưởng thành thành cây đại thụ.
Bách Hoa là một ban nhạc có giọng ca chính rất đặc biệt. Ngày trước sáng tác, để làm nổi bật những phẩm chất riêng của giọng ca Trương Giai Lạc, quá trình hòa âm phối khí chưa từng sử dụng quá nhiều yếu tố phụ trợ chải chuốt. Mà “Sao có thể nói tôi không yêu em” là một ca khúc hiếm hoi trong phần điệp khúc có giọng Tôn Triết Bình hòa ca.
Sở dĩ có thêm phần hòa ca này, chẳng qua cũng là vì năm đó lần đầu tiên biểu diễn trên sân khấu, Tôn Triết Bình nhất thời hứng khởi.
Nhưng Trương Giai Lạc lại luôn chắc chắn rằng đó là do bọn hắn có thần giao cách cảm.
Hai người bọn hắn đều chưa hiểu rõ chính mình.
Bọn hắn yêu đối phương đến điên cuồng, dốc sức như thế hát ca khúc này, chỉ vì không kìm lòng được.
Sao có thể nói tôi không yêu người?