04.
Đại bản doanh của Diệp Tu nằm trên vệ tinh Hưng Hân, chỉ cách Gia Thế 40 vạn kilomet. Khi đến thăm lần đầu, Khưu Phi cảm thấy bọn họ thật khôi hài. Đám người này có cấu trúc mạch não phải nói là hết sức khác biệt, còn rất to gan, nương vào vùng tối, dám đặt đại bản doanh ngay dưới mí mắt của Gia Thế - chỗ nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, cổ nhân nói chẳng sai.
"Có gan làm giàu mà," Diệp Tu cười rung cả tàn thuốc lá, đẩy cửa quán bar, bên trong lộ ra một thế giới lộn xộn ngổn ngang, muôn màu muôn vẻ, "Đồng chí Khưu Phi, chào mừng cậu đến với Hưng Hân."
Vệ tinh Hưng Hân giống như một trạm vũ trụ, một lượng lớn hàng hóa lữ khách thường trung chuyển ở đây, trộn lẫn đủ mọi hạng người. Trên trục đường chính có một quán bar nhỏ, trông có vẻ cũ kỹ, dùng cái tên hết sức quê mùa của vệ tinh này làm tên bảng hiệu, từ lúc mở cửa mấy chục năm trước đến nay đều rất hút khách, vô cùng náo nhiệt.
Bà chủ Trần Quả là một mỹ nhân thanh thuần lại trượng nghĩa, coi như cũng góp phần làm nên thương hiệu của Hưng Hân. Rất nhiều người biết cô kế thừa sản nghiệp của cha, mà hiếm người biết nghề tay trái của cô là một chuyên gia điều phối linh kiện máy móc. Vì thế cô đào hẳn một kho hàng dự trữ cực lớn dưới lòng đất, đây chính là tiền thân cơ sở của Hưng Hân - tuy vừa chật hẹp vừa tồi tàn, nhưng cũng được coi là khá hoàn chỉnh, mang lại một sự ấm áp kỳ lạ.
Ở Hưng Hân đến ngày thứ ba, Khưu Phi mới thấy người Hưng Hân suy nghĩ khác thường như thế nào. Lúc Bao Vinh Hưng làm xong nhiệm vụ về đến căn cứ đã đói quặn ruột, mái tóc dài vàng óng vẫn còn vương cát bụi, hắn tiện tay bắt được lôi ưng - một trong tứ thú thí nghiệm của La Tập, sống chết đòi mang vào bếp nấu, thật ra thì nó cũng không phải là động vật, mà là tinh thần thể.
"Trời ơi Bánh Bao, anh thả nó ra...!!!" La Tập kinh hãi biến sắc, hoảng loạn chạy tới cướp lại lôi ưng.
". . .Có một vấn đề," Khưu Phi đứng ngoài xem mà thấy tam quan thực sự bị đả kích. Hắn bỗng nghĩ đến việc Kiều Nhất Phàm để lại bên mỗi thành viên Hưng Hân một chú chim bồ câu, quay đầu hỏi: "Bồ câu của cậu vẫn khỏe chứ?"
Kết quả là Bánh Bao lập tức nghe thấy, thân là sentinel nên thính giác lẫn trực giác của hắn rất tốt. Bánh Bao vô cùng oán giận, lòng đầy căm phẫn chỉ trích Khưu Phi: "Chim bồ câu đáng yêu như thế, sao cậu có thể nghĩ đến việc ăn chúng!"
Khưu Phi: ". . ."
Kiều Nhất Phàm: ". . . Phì."
Ngụy Sâm đang ngồi ngậm thuốc phía sau quầy bar, gian xảo hướng Bánh Bao vẫy tay: "Bánh Bao lại đây, anh bảo cái này. . ."
"Cái gì?" Bao Vinh Hưng hí hửng sáp tới.
Ngụy Sâm nói: "Cậu muốn ăn thịt chim thì chúng ta có thể ra ngoài săn thú, bắt chim nhà khác ăn, còn chim nhà mình thì đừng ăn vội."
"Được!" Biết nghe lời là ưu điểm lớn nhất của Bánh Bao, hắn nghiêm chỉnh chào một cái, buông lôi ưng ra. Chú chim đáng thương lập tức bay tới trốn sau lưng La Tập, lông chim rơi rụng đầy đất. An Văn Dật đang tính toán số liệu trên quầy bar, liếc nhìn một đoạn gà bay chó chạy này bèn nhắm mắt làm ngơ tiếp tục cúi đầu xử lý sổ sách. Kiều Nhất Phàm nén cười đủ lâu, đứng dậy với cái chổi, vô cùng cẩn thận dọn dẹp bãi chiến trường.
Khưu Phi nhìn tư thế thản nhiên quét tước của Kiều Nhất Phàm, trong lòng chợt xốn xang.
Sao cậu ta không chút kinh ngạc vậy, lại còn thuần thục giải quyết hậu quả nữa?
Kiều Nhất Phàm ở trong cảnh hỗn loạn lại tỏ ra bình tĩnh, Khưu Phi lại cảm thấy cậu ta bình tĩnh tới mức bất thường, hoàn toàn không hợp. Kiều Nhất Phàm có một khuôn mặt non tơ, nhìn qua còn trẻ hơn cả hắn, thật sự giống một học sinh cấp ba ngoan ngoãn. . . Ồ, nhắc đến xuất thân Vi Thảo của cậu ta, nói không chừng trước kia cậu ấy đúng là. . . Mà khi trước cùng nhau chiến đấu, Khưu Phi đã sớm hiểu rõ, thiếu niên này đã trưởng thành hơn tuổi thật rất nhiều, tay cậu đã bao lần dính máu, chỉ sợ còn nhiều hơn tổng số lần cầm súng trong đời của hầu hết mọi người.
Người đứng đắn như Khưu Phi sau khi được cứu cũng không có ý định ở lại Hưng Hân ăn không ngồi rồi. Hắn đương nhiên nhập bọn, từ đó đi theo nhóm lính đánh thuê của Diệp Tu, sống kiếp đầu dao lưỡi kiếm, còn tiện thể kéo "người bình thường" Kiều Nhất Phàm làm cộng sự.
. . . Nói là cộng sự, thật ra Khưu Phi cũng chỉ là một trong nhiều mối quan hệ hợp tác gần đây của Kiều Nhất Phàm.
Do thuộc tính đa nguyên của tinh thần thể, bất luận là thực hiện nhiệm vụ gì, "bồ câu đưa thư" Kiều Nhất Phàm của Hưng Hân sẽ luôn duy trì liên lạc và hợp tác với nhiều đồng đội. Khả năng hỗ trợ của cậu luôn phục vụ cho toàn đội, không có một sentinel nào giành được hết sự quan tâm, cán cân thiên bình của cậu cũng chưa từng sai lệch vì ai.
Đã có lúc bọn họ rơi vào hiểm cảnh, suýt nữa bị kẹt ở tinh cầu Lan Tư, giao chiến với trùng tộc đến hết cả đạn dược lẫn lương thực. Trong không khí tanh nồng mùi máu, Khưu Phi đã phải tăng thêm ba phần lý trí mới khắc chế được dục vọng muốn cuồng bạo. Đây là môi trường cực kỳ nguy hiểm đối với sentinel. Khưu Phi lật tay chém đứt cổ một con mẫu trùng, lúc quay đầu liếc thấy trên cổ Kiều Nhất Phàm có thêm một dấu răng ửng đỏ. . . Cậu ta lại kết hợp nhiệt để trấn an một sentinel nào đó - trên chiến trường tạo mối liên kết tinh thần tạm thời, cũng chỉ vì mục đích giữ được mạng sống cho càng nhiều đồng đội.
Thật kỳ quái, Khưu Phi thậm chí cũng không hiểu tại sao mình lại cau mày. . . biết rõ việc liên kết tạm thời trên chiến trường là điều Kiều Nhất Phàm đã làm không biết bao lần, rõ ràng là vì sự sống sót của tất cả, cũng hiểu rằng liên kết tinh thần này chỉ là tạm thời mà không phải vĩnh viễn. . . Hắn lại có thể bắt lấy một tiểu tiết nhỏ bé giữa chiến trường hỗn loạn đầy khói súng, giống như không gian và thời gian dừng lại tại một khắc này, trên cần cổ trắng nõn mảnh khảnh của Kiều Nhất Phàm lưu lại một dấu ấn hung ác khi sentinel và guide kết hợp tinh thần.
Điều này cũng gần giống như tự mình hi sinh sự tôn nghiêm của guide, Kiều Nhất Phàm cũng đã làm qua không biết bao nhiêu lần, cũng không biết với bao nhiêu người.
Khưu Phi kính nể cậu, nhưng lại không khỏi cảm thấy thương xót cho cậu.
"Có đau không?" Khi trở về căn cứ dưỡng sức sau một lần làm nhiệm vụ, Khưu Phi ngồi trong góc phòng cứu thương, không nhịn được cất tiếng hỏi.
"Hở. . .? A, Khưu Phi, anh nói cái này?" Kiều Nhất Phàm chớp chớp mắt, đưa tay nhẹ chạm vào dấu ấn màu đỏ trên cổ mình, "Thật ra cũng không sao, tui quen rồi."
". . . quen rồi." Khưu Phi nhìn cậu chăm chú với ánh mắt nóng bỏng.
Kiều Nhất Phàm cười ngượng ngùng, sờ lên gáy: "Thật ra cũng không có gì, trên chiến trường khẩn cấp phải làm thôi, có thể giúp mọi người sống sót trở về, đó chính là điều tốt nhất."
Khưu Phi day mi tâm, cũng không có gì để nói. Liên kết tinh thần là khởi điểm cho sự kết hợp của sentinel và guide, ở một vài nơi, sự liên kết bước đầu này thậm chí được coi là "đính ước", trang trọng và linh thiêng. Mà trên chiến trường, đối diện với lằn ranh sinh tử, những thứ đó thật quá nhỏ bé. Người Hưng Hân bọn họ coi nhau như anh em, cùng nhau trải qua những ngày máu lửa, đã sớm không màng hy sinh và trả giá.
Kiều Nhất Phàm khi cần có thể đầu rơi máu chảy vì Hưng Hân, Khưu Phi hiểu rõ.
Vì thế hắn chỉ có thể kìm nén tâm trạng xao động của mình, hỏi: "Loại liên kết tinh thần này bao lâu mới biến mất?"
"Có lẽ khoảng một tháng," Kiều Nhất Phàm cười yếu ớt, thậm chí còn có tâm tình đùa giỡn hắn, "Bằng không lần sau Khưu Phi anh cũng đến thử xem, tui nghĩ kỹ thuật của tui cũng không tệ lắm đâu?"
"Đừng," Khưu Phi lạnh mặt, cự tuyệt một cách cứng nhắc, "Không có hứng thú."
Kiều Nhất Phàm có lẽ là trêu hắn đến nghiền, lại cảm thán nói: "Khưu Phi anh cũng thật sự nghĩ sẽ không phụ thuộc vào guide à. . . Thế này không tốt cho cơ thể đâu nha, vẫn nên đi khai thông tinh thần nha."
"Tôi biết," Khưu Phi mím môi, thoáng nhíu mày, "Khi nào cần phải khai thông thì tôi sẽ làm. . . Này, sao mày lại ở đó?"
Con báo đen của hắn lăn một vòng trên đất, kế đó nhảy lên giường bệnh của Kiều Nhất Phàm, gối đầu lên chân cậu, thoải mái cọ cọ. Tinh thần thể chính là hiện thân chân thật nhất của tâm tình chủ nhân, Kiều Nhất Phàm vuốt đầu nó, lại cảm thấy Khưu Phi như cất giấu một chút tùy hứng và tính trẻ con.
Ngầm làm nũng như vậy, thật không giống một Khưu Phi ngay thẳng lạnh lùng thường ngày. . . Quá đáng yêu! Kiều Nhất Phàm nghĩ, nhưng không có gan đi vuốt râu hùm chọc ghẹo Khưu Phi, chỉ có thể lén nhếch môi cười trộm.
Ngày tháng thoi đưa, thời gian vụt qua, cuộc sống nơi vào sinh ra tử trôi qua thật nhanh so với bình thường. Ngày Valentine không có nhiệm vụ, Khưu Phi chẳng ngạc nhiên chút nào khi nhận được hai mươi mấy đóa hoa hồng đỏ. Lễ tình nhân, ngày tỏ tình, ngày xem mắt, ai muốn gọi thế nào cũng được, tóm lại là một phong tục cổ xưa kéo dài đến tận hôm nay. Khắp phố phường đến ngõ hẻm đều tràn ngập hơi thở tình yêu.
Khưu Phi chỉ thiếu điều đem mấy chữ "cấm guide, cấm ép duyên" viết thành biển treo lên người. Nhưng quân đoàn hiếm có vừa-cao-vừa-soái-lại-chính-trực-đáng-tin-cậy-sentinel, ngay cả tính tình lãnh đạm cũng có thể thu hút sự mến mộ của vô số người - bất kể là nam hay nữ, là guide hay là người bình thường. Vậy nên đám sentinel độc thân nhàn rỗi của Hưng Hân, không có gì làm, liền túm năm tụm ba oán trách ông trời bất công, kết quả là tìm Khưu Phi đòi giao đấu.
Lễ tình nhân không đi tỏ tình với người yêu, lại chạy đến sân huấn luyện tìm người đánh nhau, cái đám này không độc thân mới là lạ.
Khưu Phi không cự tuyệt bất kì ai khiêu chiến, từng bước từng bước tiến tới, càng thắng càng kích động, dứt khoát cởi phăng áo khoác, trên thân chỉ còn dư lại áo thun lót ướt đẫm mồ hôi. Hắn hiếm khi bị xa luân chiến khiêu khích, báo đen trừng cặp mắt vàng bén nhọn, ẩn giấu ham muốn săn mồi, mà đáy mắt của Khưu Phi lại treo ý cười, sắc lạnh hệt như lưỡi dao.
Hiếu chiến và cường hãn chính là bản năng ghi trong cốt tuỷ của sentinel, dù bình thường bọn họ có đủ tỉnh táo để khắc chế, giờ phút này cũng khó tránh khỏi bị khơi ra bản năng nguyên thủy nhất. Sân huấn luyện ngập tràn mùi mồ hôi và nội tiết tố nồng đậm, khí tức mạnh mẽ khiến Khưu Phi vô cớ nảy sinh cảm giác bực bội khi lãnh địa bị xâm phạm, hắn cố gắng áp chế lại cảm giác khác thường này, chợt nhớ là đã hơn nửa năm hắn chưa hề làm khai thông tinh thần.
Khai thông tinh thần, chậc.
Hắn ngẩng đầu, phát hiện đứng trước mặt mình lại chính là Kiều Nhất Phàm. Một thanh niên guide không biết từ lúc nào đã xuống sàn đấu, cả người mặc trang phục huấn luyện, trong tay cầm một thái đao nhỏ, mỉm cười với hắn: "Khưu Phi, chào buổi tối."
"Cậu cũng muốn đấu với tôi?" Khưu Phi bị hắn chọc cười, "Kiều Nhất Phàm, cậu rảnh quá sinh nông nổi hả?"
"Khưu đội nói thế sẽ khiến người ta hiểu lầm đó." Kiều Nhất Phàm trong mắt đong đầy ý cười, trông vừa thuần khiết vừa vô tội, "Tui chỉ thấy mọi người chơi vui quá nên muốn đến thử một chút thôi mà."
"Chơi?" Khưu Phi nghiền ngẫm hai từ này, cảm thấy giới hạn tinh thần đang sôi trào. Hắn nhếch mày, trong mắt như bùng lên ngọn lửa, "Ai chơi ai? Cậu thử xem?"
Sự kiêu ngạo và bướng bỉnh của Khưu Phi bắt nguồn từ sự tự tin tuyệt đối với thân thủ của mình, hắn chưa bao giờ khinh địch, nhưng cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ thua bất kì guide nào khi đánh cận chiến. Kiều Nhất Phàm lại hoàn toàn khác biệt với phần lớn guide, thân thể gầy gò chất chứa sức mạnh kinh người và kỹ năng thành thạo, bọn họ kề vai chiến đấu nhiều lần như vậy, đại đa số thời điểm Khưu Phi thậm chí không đối xử với cậu như một guide - bọn họ là một đôi chiến hữu, mà không phải là một "tổ hợp sentinel guide".
Bọn họ không có chút nào lãng mạn, chỉ là cùng chung một chí hướng, vai kề vai, băng qua khói lửa, lướt trên lưỡi kiếm, rồi trị thương cho nhau sau mỗi chiến dịch, quấn quít không rời.
Khưu Phi tôn trọng cậu, kính nể cậu, quý mến cậu, thân thiết với cậu, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc thua trong tay người này.
Kiều Nhất Phàm lại như nhìn thấu tâm tư, nhẹ cười một tiếng, không nói thêm gì. Cậu chậm rãi rút thái đao lượng tử Tuyết Văn ra khỏi vỏ, nghiêng nghiêng đầu nói: "Khưu Phi, hạ thủ lưu tình nha?"
Kiều Nhất Phàm khi là đồng đội đáng tin bao nhiêu, khi làm đối thủ lại khó chơi bấy nhiêu. Khưu Phi không dễ mà thắng được, nhưng thắng chính là thắng. Hắn đè Kiều Nhất Phàm xuống sàn, hiếm khi lộ ra nụ cười tràn đầy sảng khoái: "Có phục hay không?"
Kiều Nhất Phàm thở hổn hển, sức cùng lực kiệt nằm dưới thân hắn, cười xin tha: "Phục phục phục, Khưu đội lợi hại nhất."
"Lợi hại nhất là Diệp Tu." Khưu Phi sửa lại.
Cái con người này sao lúc nào cũng nghiêm túc như vậy? Kiều Nhất Phàm không nhịn được cười: "Vâng vâng vâng, hai người đều lợi hại nhất."
Nụ cười ấy thật dịu dàng và trong trẻo, vô cùng thân thiết không chút kiêng dè, tự dưng làm Khưu Phi nghĩ đến một loài sinh vật đáng yêu, có lông trắng như tuyết, chỉ một bàn tay đã có thể nắm gọn. Nóng quá, Khưu Phi nghĩ, trận đấu cuối cùng đã làm toàn thân hắn nóng như thiêu như đốt, từ cơ thể đến trái tim, ngay cả giới hạn tinh thần cũng đang hưng phấn đến run rẩy. Mồ hôi đầm đìa ướt đẫm cả áo thun, hai người đều rất chật vật, mà ở nơi không khí nóng bỏng bốc lên nồng nàn mùi vị này, lại có một luồng khí tức mát mẻ thanh tân, phá tan mùi mồ hôi đặc quánh, chỉ một thoáng đã đoạt được toàn bộ chú ý của Khưu Phi.
Như mưa xuân, như cỏ xanh, như hoa bách hợp trong sương mai.
Như Kiều Nhất Phàm.
Ngũ giác nhạy bén của sentinel vào thời khắc này được phóng đại gấp trăm lần, Khưu Phi cảm thấy bối rối, lại không khỏi bị sự mát lạnh này câu dẫn linh hồn. Vừa lạnh, vừa ngọt, vừa thuần khiết. Nhiệt độ ngày càng tăng, trong đầu hắn như có một sợi dây đã bị đốt tới điểm cuối cùng, không thể nào ý thức được mình đã đi trật đường ray. Hầu kết Khưu Phi trượt lên xuống, nhìn người dưới thân: "Nhất Phàm, cậu đổi dầu gội đầu à?"
"A?" Kiều Nhất Phàm bối rối, không hiểu gì, vẫn vươn tay ra, vuốt lên vầng trán đẫm mồ hôi của Khưu Phi, gạt đi tóc mái ướt nhèm, "Khưu Phi anh muốn gội đầu. . ."
". . .đừng động," Khưu Phi nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của cậu, ấn xuống sàn, gắt gao kẹp lấy, dùng lực lớn đến mức làm người kia phát đau. Tại một khắc đó, bản năng và dục vọng của sentinel đã hoàn toàn chiếm lĩnh tâm trí hắn, lúc hoàn hồn mới sực nhận ra mình đã làm gì, hắn thở hổn hển, liều mạng kiềm chế lại sự kích động đang cuộn trào trong thân thể: "Nhất Phàm, đừng động."
Kiều Nhất Phàm bỗng mở to hai mắt, lại thật ngoan ngoãn nằm bất động. Không khí ngưng đọng như thể một giây sau có thể bùng cháy. Mồ hôi xuôi theo sợi tóc trên trán Khưu Phi nhỏ xuống mặt Kiều Nhất Phàm. Vô số tạp âm tựa như truyền qua màng nhĩ đâm vào đại não, Khưu Phi nỗ lực áp chế sự kích động, lại kinh ngạc vì sự kích động dữ dội này: Muốn nắm giữ, muốn độc chiếm, muốn nắm chú chim bồ câu đưa thư kia trong lòng bàn tay, khóa trong lồng, để không ai có thể mơ tưởng đến được.
Hắn thậm chí cảm thấy sợ hãi chính mình: Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Kiều Nhất Phàm chăm chú nhìn Khưu Phi đang hết sức kiềm chế, dịu dàng thở than: "Khưu Phi, anh đang rơi vào kết hợp nhiệt."
Kết hợp nhiệt, là hiện tượng sinh ra khi sentinel và guide bị kích động tình dục và phát nhiệt, so với guide, nó đặc biệt phổ biến ở sentinel có trạng thái tinh thần không ổn định.
Khưu Phi trợn to hai mắt, vẻ mặt trắng bệch vì sốc, nhưng chỉ một khắc, hắn liền hiểu, đột nhiên đứng dậy muốn cố hết sức tránh xa. Kiều Nhất Phàm trông quá bình tĩnh, làm người ta cảm thấy yên bình đến không thực: "Khưu Phi, không sao đâu, này là hiện tượng bình thường."
Cậu thậm chí không tránh xa, trước khi thực sự tiến lại gần, đầu mút tinh thần nhẹ như tơ lặng lẽ chảy tới, bao bọc lấy Khưu Phi.
Khưu Phi bối rối hoảng hốt, khàn giọng đè nén ngọn lửa dục vọng: "Kiều Nhất Phàm, cậu đừng có tới đây!"
Khi rơi vào trạng thái kết hợp nhiệt, sentinel hoàn toàn mất đi lí trí, hết sức nguy hiểm, cả Khưu Phi cũng không biết chính mình có thể làm gì, hắn sao có thể để guide đến gần?
Kiều Nhất Phàm dừng bước, hỏi hắn: "Khưu Phi, anh có khó chịu không?"
Khưu Phi cắn răng, cố nén lại dục vọng và đau đớn khôn cùng.
"Khưu Phi đã bao lâu rồi anh chưa khai thông tinh thần?
". . . Chín tháng."
"Chín tháng?" Kiều Nhất Phàm rốt cuộc cũng cau mày, trong giọng nói mang theo sự lo lắng chân thành, "Khưu Phi, anh không muốn sống nữa?!"
"Tôi đúng là đã quên. . ." Khưu Phi thấp giọng thở hổn hển, cũng không chịu thua.
"Quên?" Kiều Nhất Phàm lại thở dài, lần thứ hai cất bước, đi về phía hắn, "Khưu Phi, vốn chỉ cần một lần khai thông tinh thần là có thể giải quyết tình trạng quá tải thông tin của anh, nhưng giờ anh đã rơi vào kết hợp nhiệt. . . quá muộn rồi."
". . ."
"Nếu không tạo một liên kết tinh thần tạm thời, sẽ không có cách nào làm dịu đi ảnh hưởng của kết hợp nhiệt. . . thuốc ức chế cũng sẽ không có tác dụng, không cần nhìn tui như vậy, Khưu Phi. Có thể ổn định lại kết hợp nhiệt chỉ có guide hoặc giả guide tố, anh cũng biết."
Khưu Phi lại chỉ cắn răng một mực lắc đầu: "Kiều Nhất Phàm, cậu. . . con mẹ nó cậu đứng yên đó đừng có nhúc nhích! Cậu dám tới!"
"Khưu Phi." Kiều Nhất Phàm thực sự lo lắng, đầu mút tinh thần mềm mại như nước của cậu hướng tới Khưu Phi, cố gắng xoa dịu sự cuồng bạo của sentinel.
Kiều Nhất Phàm quỳ xuống để tầm mắt ngang hàng với Khưu Phi đang ngồi bệt dưới đất. Cặp mắt kia vốn lạnh lùng, thuần khiết không một gợn sóng, giờ đây như có liệt hỏa thiêu đốt, nước biển sục sôi, cả thế giới trong mắt Khưu Phi giờ chỉ còn là một mảnh hỗn độn của dục vọng và đau đớn. Nhưng Khưu Phi vẫn liều chết cau mày khắc chế, thậm chí tự cắn tay mình, buộc bản thân phải tỉnh táo trong đau đớn, rít từng từ từng chữ qua kẽ răng: "Nhất Phàm. . .cách xa tôi một chút. . ."
". . .Cách xa anh, để nhìn anh chịu đau đớn sao?"
Khưu Phi thật muốn chửi thề, tròng mắt vằn tia đỏ: "Cậu không biết tôi bây giờ rất nguy hiểm? Cậu sẽ bị thương!"
"Bị thương?" Kiều Nhất Phàm nhìn hắn, bỗng nhiên mỉm cười, như thể bất đắc dĩ, như thể tan chảy con tim. Cậu đột nhiên sáp đến gần, nhè nhẹ chạm vào vai Khưu Phi, "Anh có muốn thử một chút không?"
Khưu Phi nắm lấy cổ tay cậu, trán nổi gân xanh, chỉ gắn gao nhìn chằm chằm.
"Tui đã an ủi rất nhiều sentinel bị rơi vào kết hợp nhiệt, có khi còn nhiều hơn số người anh gặp, Khưu Phi, anh không cần lo cho tui." Kiều Nhất Phàm nói, "Nghĩ cho bản thân một chút, nghĩ xem anh thực sự muốn gì?"
"Không được." Khưu Phi mạnh mẽ lắc đầu, trán nhễ nhại mồ hôi, "Không được. Nhất Phàm cậu đi đi, khóa cửa lại. Tôi có thể tự giải quyết."
Đến mức này mà hắn vẫn cố chấp nghĩ cho người khác.
"Anh không thể," Kiều Nhất Phàm chậm rãi lắc đầu, "Tui cũng không thể."
"Cậu không cần thiết phải làm việc này vì tôi . . ."
"Tui vì tập thể, vì mọi người trong đoàn, bất kỳ việc gì tui đều có thể làm."
". . ."
"Anh cần được guide trấn an, Khưu Phi, không có gì phải xấu hổ." Giọng nói của Kiều Nhất Phàm trong trẻo và dịu dàng như dòng suối, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên đôi mắt Khưu Phi, cảm thấy mi mắt của hắn khẽ động. Tiếp xúc nhỏ bé như vậy cũng có thể khiến một sentinel khô nóng cảm thấy như tan ra, tựa như một tiếng sấm giữa tiết xuân, đánh thức chú côn trùng đang ngủ đông trong tảng băng ngàn năm. Khưu Phi nuốt nước bọt, hầu kết khẽ lăn, gần như phát ra một hơi thở nhẹ nhõm. Ngón tay Kiều Nhất Phàm chụp xuống tạo một khoảng tối êm dịu và yên tĩnh, giọng nói của cậu rơi vào bên tai Khưu Phi, như gió xuân làm say lòng người: "Anh không phải người đầu tiên, cũng sẽ không là người cuối cùng của tui. Khưu Phi, thả lỏng một chút, không có gì ghê gớm đâu. . .Tui đảm bảo."
". . . Cậu đảm bảo?" Khưu Phi cuối cùng cũng khó khăn mở miệng.
Kiều Nhất Phàm cười: "Anh thử một chút xem."
Khưu Phi đột nhiên lật người, không cố nói nữa. Hắn gần như thô bạo đẩy Kiều Nhất Phàm lên tường, một tay chế trụ sau gáy, tàn nhẫn chuẩn xác cắn tới cổ họng nơi tuyến giáp. Kiều Nhất Phàm ở trong ngực hắn lập tứng căng cứng toàn thân, Khưu Phi siết chặt hông cậu, không cho phép trốn chạy. Cảm giác không phải kiềm chế thật tốt, Khưu Phi trong nháy mắt đã trầm luân, dục vọng tùy ý trải ra, hệt như một trận hồng thủy nhấn chìm toàn bộ thế giới.
Đầu mút tinh thần như hai con sông hợp lại , rất nhanh ngưng tụ thành một dải đồng nhất, không ngừng chảy, cuốn trôi tất thảy những đổ nát nơi thế giới tâm hồn. Từ trong hỗn độn, trật tự lại lần nữa được thiết lập một cách diệu kì, sông núi một lần nữa hợp nhất, nhật nguyệt sao trời lại tiếp tục xoay vần, nhật thăng nguyệt lạc, xuân hạ thu đông, tháng năm cứ thế trôi, sự sống tiếp diễn.
Khưu Phi một lần nữa mở mắt ra, ánh lửa ban đầu đã thối lui, trả lại ánh sáng cho đôi mắt trong trẻo. Kiều Nhất Phàm nhìn hắn, khẽ mỉm cười như ánh nắng mai: "Thế nào, tui không có gạt anh chứ?"
Ai nói vậy chứ? Khưu Phi nhủ thầm.
Trước nay chưa từng có ai nói với hắn, liên kết tinh thần sẽ là một trải nghiệm như vậy.
Hắn cúi đầu, thấy trán của Kiều Nhất Phàm đẫm mồ hôi, sắc mặt thoáng ửng hồng, cần cổ trắng nõn lưu lại dấu ấn tạm thời của hắn.
Dấn ấn của hắn.
Khưu Phi ma xui quỷ khiến thế nào lại đưa tay chạm vào mảng da thịt ửng đỏ trên cổ Kiều Nhất Phàm: "Đau không?"
Kiều Nhất Phàm ngẩn người, sau đó cười hiền lắc đầu: "Vẫn ổn."
"Này," Khưu Phi nói "Sẽ tồn tại bao lâu?"
"Khoảng một tháng."
Một tháng.
Lúc trước hắn nghĩ thời gian chờ thật quá lâu, vậy mà lần này lại cảm thấy buồn bực vì quá ngắn.
Lúc Khưu Phi vô thức vuốt ve cổ Kiều Nhất Phàm, cửa phòng huấn luyện đột nhiên bị ai đó mở ra: "Này, lễ tình nhân mà em không ở cùng Mạc Phàm. Mộc Tranh sao em nhất định phải chạy đến đây làm cái. . ."
Giọng nói của Diệp Tu bỗng im bặt. Tô Mộc Tranh từ sau lưng anh ngó đầu nhìn vào, hai mắt lập tức mở to.
". . .Yo." Diệp Tu chớp chớp mắt, sau đó một lần nữa khép cửa lại, "Xin lỗi đã quấy rầy, các cậu tiếp tục, các cậu tiếp tục."