Hoàn [Forum 2020][Hàn Diệp - Toàn viên][R18] Kế hoạch hoàn mỹ của Trương Tân Kiệt

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#81
Chương 33

"Tiểu đệ, cậu nói Phương Duệ chết chưa." Bánh Bao nói nhỏ.

"Chớ nói nhảm, sáng sớm anh chạy tới phòng Phương Duệ làm gì?! Với lại anh đừng kéo tôi theo có được không!!!" La Tập nhỏ giọng, cố gắng kéo Bánh Bao đi ra ngoài.

Nhưng đáng tiếc, La Tập căn bản không phải là đối thủ của Bánh Bao.

Bánh Bao đứng bên giường Phương Duệ, nhìn xuống hắn, chân như mọc rễ.

"Tôi cảnh cáo anh, đừng phá, Phương Duệ hôm qua mệt quá rồi, hôm nay cần nghỉ ngơi, anh đi ra cho tôi!!!" Nếu không bận tâm Phương Duệ đang ngủ, La Tập đã hét to lên.

"Tui không phải là lo lắng sao, lỡ như anh ta chết thì mình còn cứu bằng cách hô hấp nhân tạo." Bánh Bao dứt khoát ngồi xổm cạnh giường, hai tay bám mép giường, nhìn chằm chằm Phương Duệ.

"Mau đi ra cho tôi!!!" La Tập lôi kéo Bánh Bao ra ngoài như nhổ củ cải.

"Đừng nghịch." Bánh Bao trở tay liền kẹp La Tập dưới nách.

La Tập liều mạng giãy dụa, cảm thấy mình hồi nãy nên tự chạy cứu thân trước.

"Các anh đây là..." Kiều Nhất Phàm nhìn cửa phòng Phương Duệ mở rộng nên vào xem, sau đó phát hiện Bánh Bao đang kẹp La Tập ngồi xổm cạnh Phương Duệ.

"Tiểu Kiều tới đúng lúc lắm, mau tới đây, nói nhỏ chút!!!" Bánh Bao chào hỏi Kiều Nhất Phàm.

Kiều Nhất Phàm không rõ tình huống nên chạy tới, ngồi xuống cạnh Bánh Bao, hỏi nhỏ: "Làm gì vậy?"

"Đừng cử động, nhìn kỹ vào." Bánh Bao nói rất nghiêm túc.

Kiều Nhất Phàm đành gật đầu rồi làm theo.

"ĐM, mấy đứa chơi gì vậy?!" Ngụy Sâm đi ngang nhìn thấy màn này,

"Ai ai ai, Ngụy lão đại, anh nói nhỏ chút, mau tới đây, tìm một chỗ, duy trì đội hình." Bánh Bao giơ ngón tay trước miệng ra hiệu im lặng.

Ngụy Sâm ngó ngó, cảm thấy khá thú vị nên đi từ từ tới ngồi chồm hổm.

"Ai ai ai, này, cậu không phải xuất thân từ nhặt ve chai sao, mau lại đây!!!" Bánh Bao tinh mắt thấy Mạc Phàm đi ngang cửa.

Mạc Phàm cứ vậy chẳng hiểu gì bị kêu đến, gia nhập đội quân ngồi chồm hổm.

An Văn Dật là thật sự tới nhìn Phương Duệ. Cậu còn đang thắc mắc sao cửa mở thì thấy tuyển thủ chiến đội nhà mình ngồi chồm hổm một loạt.

"Các anh... làm gì vậy?" An Văn Dật ló đầu vào hỏi.

"Mục sư đến rồi!!! Mau mau mau!!!" Bánh Bao vội vàng ngoắc.

Ách... An Văn Dật cảm thấy mình giống như mới dính vô chuyện gì.

"Mau tới đây!!!" Bánh Bao vội vàng gọi.

Vậy là An Văn Dật im lặng đi đến sau lưng đám người, tự hỏi có cần ngồi xổm xuống luôn không.

"Bọn anh bảo vệ cậu, cậu mau xài Trì Dũ Thuật." Vẻ mặt Bánh Bao đầy mong đợi.

?!

An Văn Dật im lặng muốn bỏ đi.

Đường Nhu và Tô Mộc Tranh lúc này đi tới, nhìn thấy màn này cười một tiếng, tới sau lưng An Văn Dật, một trái một phải.

Phương Duệ đã nghe âm thanh nói chuyện bên tai được một lúc, nhưng hắn quá buồn ngủ nên không hề phản ứng. Nhưng tiếng nói chuyện hình như càng lúc càng nhiều, hắn cũng cảm giác có người nhìn mình chằm chằm.

Vậy nên Phương Duệ nhíu mày, mở mắt.

Không mở mắt còn tốt, vừa mở hắn đã thấy một loạt đầu cạnh giường nhìn mình chằm chằm, có bất đắc dĩ, có ham vui, có mờ mịt, có không biểu tình, còn có người đứng đó với dáng vẻ mặc niệm, phía sau có hai người đang đứng cười trộm.

"Móa!!!" Phương Duệ nhanh chóng bật dậy, "Mấy người ý gì đây?! Muốn làm gì!!!"

"Cậu xem, mục sư có khác, mới nãy còn đang nằm chết, giờ đã tràn đầy sức sống." Bánh Bao bình luận.

"Bao Vinh Hưng, anh cút càng xa càng tốt cho tôi!!!" Phương Duệ đã tỉnh, La Tập không cần kiêng kỵ gì nữa, rống một tiếng vang vọng cả khách sạn.

"Mấy người tưởng tui chết à? Tạm biệt di thể hay chuẩn bị nhặt trang bị vậy?! Mới sáng sớm muốn hù chết người à!!!" Phương Duệ hét lên, "Một đám vây ở đây vậy mà không ai đem đồ ăn sáng cho tui!!! Có nhân tính không!!!"

Lúc này, Trần Quả đi tới: "Mang cho cậu tờ báo." Trần Quả giơ tờ báo trong tay, cố ý cho Phương Duệ thấy trang đầu.

Tiêu đề bắt mắt như vậy, Phương Duệ liếc qua là thấy, mắt hắn lập tức sáng lên, nhưng rất nhanh lại ra vẻ như không có gì, vừa tỏ vẻ "anh đây đã thấy qua trường hợp trọng đại" vừa khinh thường mà nói: "Thôi đi, này có gì đâu."

Một đống người tụ tập trong phòng quả thật có hơi chật. Thế là chào nhau rồi từng nhóm rời đi.

"Cần tôi giúp cậu gọi bữa sáng không?" Trần Quả hỏi Phương Duệ.

"Không cần không cần, lát nữa tui ra ngoài đi dạo rồi ăn luôn." Phương Duệ nói.

"Vậy được, tôi không làm phiền cậu nữa." Trần Quả không tiếp tục hỏi Phương Duệ mấy câu như "thế nào" hay "được không", cô chỉ khác những người còn lại ở thứ tự rời đi.

Phương Duệ đứng bên cửa sổ, trên chiếc bàn bên cạnh là tờ báo Trần Quả để lại, trang đầu ngửa lên, vừa vặn được ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu xuống, mấy chữ tiêu đề bị ánh lên có phần chói mắt. Phương Duệ cúi đầu nhìn, không cầm lên mà chỉ cười, rồi lại quay ra nhìn ngoài cửa sổ, thời tiết khá tốt.

Phong thần? Còn kém xa lắm!!! Phương Duệ ngước nhìn bầu trời ngoài kia.

Lúc này có một tin nhắn.

^_^

Người gửi: Lâm Kính Ngôn.

Ừ.

Phương Duệ nói thầm trong lòng.

Không cần nhiều lời.

Diệp Tu đang ăn bữa sáng, thấy cả đám chiến đội nhà mình đi vào cũng không ngạc nhiên.

Đây nhất định là mới từ chỗ Phương Duệ về.

"Đều gặp rồi? Yên tâm?" Diệp Tu vừa ăn bánh bao vừa hỏi.

"Ai u, Diệp Tu mày bỏ lỡ trò hay rồi. Mày không thấy vẻ mặt Phương Duệ lúc nãy đâu!!!" Ngụy Sâm cầm lên một cái bánh bao trong đĩa trước mặt Diệp Tu, cắn một cái.

"Hả? Sao?" Diệp Tu húp một ngụm cháo.

"Lão đại, tui nói anh nghe, hồi nãy bọn tui giúp Phương Duệ. Vẫn là mục sư của chúng ta lợi hại, vừa xuất trận là lập tức chữa khỏi."

-_-|||

Diệp Tu không cần nhìn cũng biết buổi sáng của Phương Duệ ngày hôm nay trắc trở dường nào.

"Họ Bao, tôi cho anh biết, sau này làm loại chuyện này đừng gọi tôi!!!" La Tập đã xù lông.

"Vậy sao được, cậu không theo lão đại tui sao lăn lộn nổi?!"

"Lăn lộn với anh cái rắm!!! Tôi mà theo anh lăn lộn thì đã sớm chết trong tay anh rồi!!! Với lại, anh có thể gõ cửa trước khi vào và đừng tự ý mở cửa không!!!"

"Lỡ Phương Duệ chết không thể tới mở cửa thì sao??? Gõ cửa lãng phí thời gian, cậu xem tui chỉ cần 10 giây là xong. Cậu có biết lúc cứu người thì mỗi giây đều rất quan trọng không!!!" Bánh Bao phổ cập khoa học.

Hả?

Đợi đã?!

10 giây mở cửa?!

Diệp Tu suýt nữa bị bánh bao trong miệng làm cho nghẹn chết.

Vậy là hắn tìm được thủ phạm.

- TBC -
 

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#82
Ặc, hôm qua Kata quên up chương, xin lỗi cả nhà. orz

Chương 34

Khi review, Trần Quả yên tĩnh ngồi một bên.

Lúc Hưng Hân họp bàn chiến thuật, cô vẫn kiên trì tham gia, mới đầu còn phát biểu vô cùng vui vẻ, đặt câu hỏi, nêu cách nhìn. Nhưng sau một quãng thời gian, cô dần dần trở nên như hiện tại, chỉ lẳng lặng ngồi một bên dự thính. Bởi vì có một sự thật không thể chối cãi, cô không thể giúp gì ở phương diện này.

Hai ngày sau, trận đấu cuối, mọi người phải cố lên!

Trần Quả chỉ có thể im lặng cổ vũ sĩ khí mọi người. Cô lúc này không hề lo lắng Phương Duệ có tham gia trận đấu cuối được không. Bởi vì sáng nay Diệp Tu đã nói với cô, cho dù Phương Duệ có ra sân hay không, mục tiêu của bọn họ cũng không thay đổi. Bọn họ muốn thắng, bọn họ muốn có Quán quân.

Replay tiếp tục chiếu.

Trần Quả vẫn im lặng ngồi coi, mãi đến khi kết thúc.

"Tối nay, mọi người muốn sinh hoạt tự do hay ăn cơm chung?" Trần Quả hỏi.

"Cái này... Tôi cảm thấy giờ ăn mừng không tốt lắm. Nếu báo chí biết được thì họ sẽ viết về chúng ta thế nào?" Ngụy Sâm nói, nhưng vẻ mặt đắc ý như thể hận không thể thông báo với toàn dân rằng chúng tôi là quán quân.

Trần Quả trừng Ngụy Sâm. Việc cô có thể làm là đảm bảo hậu cần, để mọi người ăn ngon nghỉ tốt, có sức giành lấy quán quân.

"Mọi người tự do đi! Muốn nghe lời chị chủ thì đi theo chị ấy. Nếu Trần Quả dẫn mọi người đi ăn thì cứ ăn hết sức, nếu chị chủ tự mình xuống bếp thì nhớ liều mạng ngăn cản, nấu không ăn được không nói, nhưng đừng hủy phòng bếp của người ta." Diệp Tu nói.

Trần Quả lại trừng Diệp Tu. Nói gì đó! Tự do, nghe lời? Hai cái này hình như nghĩa tương phản đi, sao đi chung được? Còn hủy phòng bếp là sao?!

Mạc Phàm là người đầu tiên rời đi. Cậu chưa bao giờ có hứng thú với mấy hoạt động tập thể.

Sau đó là La Tập và Kiều Nhất Phàm đang thảo luận chuyện gì đó, An Văn Dật cũng tham gia, ba thanh niên vừa nói chuyện vừa rời khỏi. Bánh Bao cũng tính tham gia, trong ánh mắt người khác thì như loài hổ muốn chụp con mồi La Tập, kết quả lại bị Ngụy Sâm bắt lấy. Sau khi nghe Ngụy Sâm nói, Bánh Bao vui vẻ hứng khởi đi theo Ngụy Sâm.

"Chị chủ biết đó... trận trước tui thi đấu vất vả, nên tui về nghỉ sớm." Phương Duệ trông vô cùng ngoan ngoãn tới chào hỏi một tiếng với Trần Quả.

Tui muốn đi ăn với lão Lâm~~~ Phương Duệ kỳ thực vui vẻ đến nở hoa trong lòng rồi.

Mặt ngoài là o(* ̄▽ ̄*)ゞ

Trong lòng là ~( ̄▽ ̄~)(~ ̄▽ ̄)~

Trần Quả ngoại trừ đồng ý còn có thể nói gì. Đến cuối cùng, chỉ còn ba nữ một nam: cô, Đường Nhu, Tô Mộc Tranh và Diệp Tu. Diệp Tu ngồi đó sắp xếp tư liệu, hiển nhiên không có ý định "nghe lời" cô. Trần Quả từ lâu đã bỏ cuộc muốn tất cả mọi người cùng tham gia, lần này cô tạm biệt mọi người đi trước, sau đó Đường Nhu đi theo cô.

Chỉ còn lại hai người, Tô Mộc Tranh đứng sau lưng Diệp Tu, nhìn hắn sắp xếp các video replay và screenshots vào bộ nhớ để lưu trữ.

Tô Mộc Tranh nghịch điện thoại kế bên, như đang nhắn tin.

"Anh thấy sao?" Tô Mộc Tranh đột nhiên nói.

"Thấy sao? Em đang nói Phương Duệ hả?" Diệp Tu nói mà không quay đầu.

"À không, em nói anh... thấy sao?" Tô Mộc Tranh hỏi. Thật ra trong lòng Tô Mộc Tranh có một cái tên, nhưng cô biết không thể nhắc, nhắc thì cuộc nói chuyện này sẽ bay theo hướng không tưởng, rồi sẽ bị Diệp Tu chuyển chủ đề hoặc kết thúc trong vòng ba câu.

Diệp Tu vẫn loay hoay nãy giờ, rõ ràng khựng lại.

"Anh, vẫn tốt." Hắn nói.

"Tốt cỡ nào?" Tô Mộc Tranh bước vài bước, đổi vị trí có thể nhìn thấy sắc mặt Diệp Tu, hỏi chân thành.

"Đây không phải là trọng điểm." Diệp Tu ngẩng đầu, không tránh né mà nhìn Tô Mộc Tranh mỉm cười.

Đây không phải là trọng điểm.

Đi đến nước này, mục tiêu chỉ có một: Chiến thắng, quán quân!

Vì mục tiêu duy nhất này, những thứ khác đều có thể trả giá, đều có thể bỏ qua.

Cho nên Tô Mộc Tranh không nói gì thêm. Khi Diệp Tu cố gắng hết sức, cô cũng sẽ ở bên trợ giúp hắn, cùng hắn thực hiện mục tiêu duy nhất kia. Đó là mục tiêu của Diệp Tu, cũng là mục tiêu của cô, là một mục tiêu mà không tuyển thủ chuyên nghiệp nào có thể bỏ qua.

Diệp Tu tiếp tục sắp xếp tư liệu. Mỗi file hắn đều theo thói quen ấn mở để xác nhận nội dung, rồi lưu vào nơi cần lưu. Nhưng khi ấn mở replay tiếp theo, hắn không có lập tức tắt đi rồi lưu vào folder phân loại như những file trước. Replay tiếp tục chạy, Diệp Tu ngơ ngác nhìn.

Tô Mộc Thu, đây căn bản là cậu đi. Không, không đúng, cậu còn có thể làm tốt hơn.

Nhưng mà, mọi người vĩnh viễn cũng không nhìn thấy, tôi cũng không nhìn thấy.

Nhất Thương Xuyên Vân và Nhất Diệp Chi Thu.

Trước mắt hắn lại lóe lên Thu Mộc Tô và Nhất Diệp Chi Thu.

Chu Trạch Khải, Tôn Tường.

Đây là cặp đôi hợp tác mới ở mùa giải này, được rất nhiều người đánh giá cao. Rất nhiều người đều cho rằng bọn họ chính là người thống trị thời đại tiếp theo của Vinh Quang. Điều này, kỳ thật trong thâm tâm Diệp Tu cũng không phản đối.

Nhưng hiện tại, đó không phải là điều hắn nghĩ tới. Tô Mộc Tranh nhìn cũng biết hắn đang nghĩ chuyện khác.

"Có cảm giác rất kỳ quái đúng không?" Diệp Tu nói, trong giọng nói là sự bất đắc dĩ và tiếc hận.

Tô Mộc Tranh biết hắn có ý gì. Nhưng cô lại lắc đầu: "Không có... vì em chưa từng chơi Vinh Quang cùng anh hai."

"A, đúng vậy." Diệp Tu khẽ gật đầu. Lúc đó, hắn và Tô Mộc Thu cả ngày ngồi trước máy tính chơi game, nhưng Tô Mộc Tranh thì bị Tô Mộc Thu đưa tới trường học. Hắn không muốn em gái mình cũng trở thành một gamer chuyên nghiệp hay tuyển thủ chuyên nghiệp. Tô Mộc Thu rất thích chuyện hắn làm, hắn yêu game, yêu Vinh Quang, đó là tất cả những điều hắn cảm thấy kiêu ngạo và tự hào.

Đối với Tô Mộc Tranh, hắn không ủng hộ, nhưng cũng không phản đối.

"Những chuyện thế này nên để em ấy tự lựa chọn!" Tô Mộc Thu từng nói. Lúc đó, hắn và mình cũng chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi, nhưng giống như người thầy cuộc đời, cẩn thận tỉ mỉ tự hỏi tương lai cho em gái.

"Em ấy nhìn chúng ta chơi game mà lớn. Tôi cảm thấy em ấy đã bồi dưỡng được tí hứng thú rồi, ví dụ như đặt tên nhân vật..." Diệp Tu nhìn chữ "Chi" trong Nhất Diệp Chi Thu trên màn hình, cảm thấy thật chướng mắt, cảm thấy môn Ngữ Văn của Tô Mộc Tranh chắc chắn rất tệ.

"Thôi đi, cậu biết cái gì. Con nít thường sẽ có tâm lý phản nghịch. Em ấy thấy chúng ta chơi mỗi ngày, nói không chừng sẽ rất chán ghét." Tô Mộc Thu nói.

"Cậu không thể cho là chuyện đương nhiên như vậy. Đâu phải đứa bé nào cũng có tâm lý phản nghịch." Diệp Tu nói.

"Tên nhóc bỏ nhà đi mà nói vậy?" Tô Mộc Thu khinh bỉ.

"Tôi từng nuôi em trai nên có kinh nghiệm." Diệp Tu nói.

"Ồ? Em cậu bao lớn??" Tô Mộc Thu vội hỏi.

"Nhỏ hơn tôi tí, bọn tôi là song sinh." Diệp Tu nói.

"Cút!" Tô Mộc Thu trả lời một chữ.

"Nhất Diệp Chi Thu! Thu Mộc Tô! Hai người chạy đi đâu rồi!!!" Lúc này, đội trưởng gửi tin nhắn trong kênh đoàn đội, trong nháy mắt tức giận gửi liền mấy tin.

"Ai u. Bọn tôi đi lầm đường." Tô Mộc Thu lập tức phát hiện.

"Móa, lúc nói chuyện trời đất cậu đừng phân tâm có được không!" Diệp Tu nói.

"Đây là đâu?" Tô Mộc Thu nhanh chóng xem bản đồ.

"Quay lại không được, kích hoạt cốt truyện bên kia cầu thì cây cầu sẽ lập tức bị hủy." Diệp Tu nói.

"Chỉ có thể chém giết từ chỗ này thẳng tới trước." Tô Mộc Thu bất đắc dĩ, điều chỉnh thị giác, nhìn về phía trước.

"Chỉ còn cách này..." Diệp Tu cũng cảm thấy bất đắc dĩ.

Thế là hai người tiếp tục lao tới. Nửa giờ sau, hệ thống thông báo: Nhất Diệp Chi Thu giết chết Thủ Lĩnh Sack, phó bản kết thúc.

"Đệt đệt đệt! Hai tên khốn kia làm gì vậy!!!" Trong đội lập tức vang lên một loạt tiếng mắng, bọn họ mới đánh được một nửa, vậy mà boss cuối đã bị giết.

"Ngại quá, chiêu cuối là của tôi." Diệp Tu nói.

"Cậu lợi hại!" Tô Mộc Thu nói, tay móc ra một quyển sổ nhỏ, yên lặng ghi chú: Ngày nào tháng nào năm nào, giờ nào phút nào, phó bản nào boss nào, người đánh chiêu cuối, Nhất Diệp Chi Thu, lần thứ 474.

Còn mình thì sao? Tô Mộc Tranh lật qua trang trước, 318 lần, chênh lệch hơi nhiều à!

"Tôi mấy lần rồi?" Lúc này Diệp Tu ló đầu qua.

"Mới hơn 400 lần, hơn tôi một chút xíu." Tô Mộc Thu đóng sổ cái bộp.

Không cho cậu nhìn, chờ lúc nào tôi thắng mới cho cậu nhìn, sau đó hả hê trào phúng cậu. Tô Mộc Thu tức giận nghĩ.

"Ha ha, không biết đời này cậu có cơ hội thắng tôi không?" Diệp Tu cười.

"Thiếu niên, cậu không nên quá càn rỡ, đường đời còn rất dài." Tô Mộc Thu chẳng thèm quan tâm, giả giọng người lớn tuổi.

Đường đời còn rất dài.

Nếu như đường đời thật sự còn rất dài, Diệp Tu im lặng nhìn replay, vậy hai cái tên xuất hiện trong replay này sẽ thế nào?

Vì sao đường đời cậu ngắn như vậy? Ngắn đến mức tôi không kịp trở tay. Nếu như, ngày đó tôi không để cậu đi, nếu ngày đó tôi không để một mình cậu đi, có phải cậu sẽ còn đứng bên cạnh tôi? Hay là, chúng ta sẽ cùng rời đi lúc mười năm trước?

Đột nhiên, Diệp Tu nhớ tới mười năm trước, ngày mình ký hợp đồng với Gia Thế, ngày Tô Mộc Thu gặp tai nạn xe. Khi Diệp Tu nhận được điện thoại, đầu óc trống rỗng, thế giới như sụp đổ, vỡ vụn, biến mất.

Thế là, sau khi Diệp Tu dẫn Tô Mộc Tranh còn nhỏ đi xác nhận thi thể, hắn vứt bỏ điện thoại di động của mình, mua bao thuốc lá đầu tiên trong đời, đứng trên cầu nhìn nước chảy dưới chân, mãi đến tận đêm khuya.

Bây giờ ngẫm lại, thì ra mình vẫn luôn thích Tô Mộc Thu, chỉ là không có người nói với mình mà thôi, kể cả bản thân cũng vậy. Bởi vì khi đó, Tô Mộc Thu luôn luôn ở cạnh mình một cách tự nhiên như thế.

Lắc đầu, Diệp Tu đóng replay, cũng dứt bỏ những suy nghĩ này. Chuyện gì cũng không có nếu như, chuyện đã qua hãy để yên trong quá khứ.

"Đi thôi!" Hắn nói với Tô Mộc Tranh.

"Dạ." Tô Mộc Tranh gật đầu đuổi theo.

"Em thấy Vinh Quang thú vị không?" Lúc ra cửa, Diệp Tu đột nhiên hỏi.

"Chuyện này quan trọng à?" Tô Mộc Tranh cười.

"Bởi vì bọn anh thật ra vẫn luôn không chắc chắn." Diệp Tu nói.

Đúng vậy, bọn anh.

Anh và Tô Mộc Thu.

"Rất thú vị, em khẳng định." Tô Mộc Tranh nói.

"Vậy là tốt rồi." Diệp Tu thở phào.

Em cậu không phải vì tưởng nhớ cậu, không phải vì kế thừa cậu, cũng không phải chỉ vì muốn thi đấu cùng tôi mà trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp. Ước muốn ban đầu của cậu đã đạt được, Mộc Thu.

"Sao vậy?"

"Giành được quán quân sẽ càng thú vị." Diệp Tu nói.

"Đó là đương nhiên." Tô Mộc Tranh đáp.

"Cho nên..."

"Cho nên sao?"

"Tối nay ăn gì?"

"Em sao cũng được."

"Vậy đi ra ngoài ngó thử?"

"Được."

Hai người vừa nói vừa ra khỏi phòng họp.

Sau đó, Diệp Tu hận không thể cắn lưỡi mình.

Tại sao muốn đi ra ngoài ngó thử?! Ngó cái gì, ở trong phòng ăn mỳ gói không phải rất tốt sao?!

Diệp Tu khó chịu nhìn Hàn Văn Thanh đứng giữa hành lang nhỏ.

Rõ ràng chỉ là một người, nhưng lại tạo cảm giác một người giữ ải vạn người không thể qua.

"Anh dẫn Diệp Tu ra ngoài ăn đi~ Em còn có việc~" Tô Mộc Tranh dứt khoát bỏ lại Diệp Tu vừa nãy còn cùng mình nghiêng đầu 45 độ tưởng niệm anh trai.

Diệp Tu cảm thấy Tô Mộc Tranh học xấu.

Sau đó Diệp Tu càng khó chịu, bởi hắn thấy Tô Mộc Tranh xoay người, đi vào, phòng Mạc Phàm!!!!!

Móa nó, Tô Mộc Tranh, anh cho em hai giây em lập tức ra đây cho anh!!! Em không ra là anh đi vào!!! Diệp Tu bộ dạng như ông bố không muốn gả con gái, sau đó như muốn lao lên phá cửa.

Nhưng, Diệp Tu muốn lao lên, thì trước hết phải đi qua Hàn Văn Thanh.

Đi qua Hàn Văn Thanh, Diệp Tu cảm thấy mình không thể đi qua mà còn toàn vẹn.

Vậy là hai người cứ đứng trong hành lang, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi.

Thỉnh thoảng có người đi ngang qua, nhìn Diệp Tu thì mặt mờ mịt, nhưng nhìn đến Hàn Văn Thanh thì lập tức hiểu ra đây là cốt truyện bao vây chặn đánh trả thù. Mang theo tâm lý không phải việc của mình, ai cũng dán tường bỏ chạy hàng ngang như cua.

"Muốn ăn gì?" Người phá vỡ tình huống quỷ dị này là Hàn Văn Thanh.

Ách, bây giờ không phải là vấn đề này. Mộc Tranh đã vào được năm phút, mặc dù không chuyện gì nghiêm trọng có thể xảy ra, nhưng cô nam quả nữ, mà Mạc Phàm cũng có nói chuyện với Mộc Tranh, ai có thể cam đoan không có tình cảm gì khác?! Diệp Tu cảm thấy đứa em gái/con gái này quá khiến người ta lo lắng, sau đó ngẫm nghĩ lại. Hả? Tô Mộc Tranh em có ý gì? Sắp đấu trận cuối với Luân Hồi mà em cho anh xem cái này?! Em tưởng em là học sinh chuẩn bị thi tốt nghiệp Trung học, phụ huynh sợ ảnh hưởng tâm trạng con cái nên không dám nói gì làm gì sao?! Không đúng, đây là ai dạy em!!! Anh không nhớ có dạy em tâm bẩn vậy!!!

Mưa dầm thấm đất, ha ha ha. Tác giả với góc nhìn Thượng Đế cười trào phúng.

"Ăn cái gì?" Giọng Hàn Văn Thanh vang lên ngay bên tai Diệp Tu.

"Móa nó, lão Hàn, anh có thể đừng lại gần vậy khi đầu óc tôi đang rối bời không? Còn ăn cái gì? Vẻ mặt của anh là muốn ăn thịt người đi!!!" Diệp Tu giật mình, lùi về sau một bước.

"Ừ, nói theo nghĩa khác, đúng vậy." Hàn Văn Thanh không tiếp tục hỏi Diệp Tu, trực tiếp kéo cổ áo hắn lôi đi.

Diệp Tu nhìn mình ngày càng cách xa cửa phòng Mạc Phàm, càng lúc càng xa, cảm thấy tim mình tựa như mắt cây củ cải, đều bị che kín.

- TBC -
 

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#83
Chương 35

"Ách, cậu đang làm gì?" Nhìn Tô Mộc Tranh mở cửa đi vào rồi trở tay đóng cửa lại, Mạc Phàm cảm thấy hơi kinh ngạc.

"Suỵt..." Tô Mộc Tranh ra hiệu im lặng, sau đó mở hé cửa nhìn trộm ra ngoài.

Mạc Phàm cũng nhìn theo ra khe cửa, góc nhìn không tốt nên chẳng thấy gì. Sau đó, cậu nhìn Tô Mộc Tranh, cảm thấy không nên vì nhìn lén mà kề mặt mình sát như vậy.

"Cùng đi không?" Tô Mộc Tranh móc ra một camera mini, mặt cười xán lạn.

"Ách, làm gì?"

"Vân Tú nói muốn xem tập tiếp theo, tôi phải ghi hình cho cậu ấy." Tô Mộc Tranh lại cẩn thận nhìn lén lần nữa.

Cái này... ban ngày là trực linh cữu (không có), hiện là theo dõi à... Việc này... không tốt lắm đâu...

"Cùng đi nha!!!" Tô Mộc Tranh điều chỉnh camera, cười nói.

Mạc Phàm gật đầu, từ đó đi lên con đường không lối về (cũng không có!!!).

--------------------------------

Hàn Văn Thanh kéo Diệp Tu tới một nhà hàng, nhét con người đang nửa chết nửa sống uất ức đủ bề vào chỗ ngồi, rồi bản thân cũng ngồi xuống.

Nhân viên phục vụ lanh lợi chạy tới: "Quý khách, đây là menu. Ngài..." Sau đó nhìn thấy Hàn Văn Thanh, "Ngài xem trước, khi nào chọn xong thì gọi tôi!!!" Tốc độ nói tối đa, có thể sánh với Hoàng Thiếu Thiên. Nhân viên nói xong nhanh chóng bỏ chạy.

"Ăn gì?"

"Gì cũng được." Diệp Tu bĩu môi, hắn không muốn ngồi chỗ này, nhưng nếu tùy tiện bỏ chạy thì rất dễ chết thảm. Hai ngày nữa mình còn muốn cầm cúp quán quân, sao có thể chết trong tay đối phương đâu.

Hàn Văn Thanh liếc nhìn Diệp Tu, gọi nhân viên phục vụ tới chọn một đống đồ ăn.

Sau khi đem đồ ăn lên, nhân viên phục vụ đặt món ăn cuối cùng xuống bàn: "Quý... quý khách, món này là nhà hàng tặng ngài. Ngài cứ từ từ thưởng thức." Sau đó nhanh chóng bỏ chạy.

"Ha ha ha, Hàn Văn Thanh, cái mặt ví tiền của anh, sau này không sợ không có cơm ăn nha. Anh đi một vòng mấy nhà hàng, người ta sẽ tự động đem đồ ăn ra cho anh!!!" Diệp Tu nhìn dáng vẻ nhân viên phục vụ nơm nớp lo sợ, không nhịn được mà nói.

"Ừ, yên tâm đi theo tôi." Hàn Văn Thanh bắt đầu ăn cơm.

Diệp Tu nhíu mày. Hàn Văn Thanh thêm mấy điểm kỹ năng vậy? Sao giờ mình nói gì cũng phản chiêu được? Cái này không đúng, kỹ năng miệng pháo không phải chỉ có mình level max sao?

--------------------------------

Tô Mộc Tranh và Mạc Phàm vụng trộm đi vào, tìm vị trí tầm thường nhất để ngồi.

Tô Mộc Tranh mở camera ra nhìn, điều chỉnh góc độ, phóng to màn ảnh, bắt đầu ghi hình.

"Ha ha, cám ơn cậu đi chung với tôi nha. Tôi mời cậu. Cậu muốn ăn gì?" Tô Mộc Tranh chống khuỷu tay xuống bàn, mười ngón tay giao nhau, cầm tựa lên trên mười ngón, vui vẻ nói.

"Không không, tôi mời cậu."

"Đừng ngại, cùng lắm thì lần sau cậu mời. Lần này cậu đừng giành."

Mạc Phàm yên lặng gật đầu.

--------------------------------

Hàn Văn Thanh và Diệp Tu ngồi đối diện nhau, im lặng dùng bữa, ai cũng không nói chuyện.

Tình cảnh này thật ra rất xấu hổ, rất quỷ dị.

Nhưng Hàn Văn Thanh rất bình tĩnh, Diệp Tu cũng rất bình tĩnh.

Người trước là vì không thèm để ý, người sau là vì không muốn đối mặt.

Thế là sau khi chạy hết mấy cặp đôi ngồi xung quanh, Diệp Tu không nhịn được mà mở miệng: "Tôi nói này lão Hàn, anh đừng ngày nào cũng học Trương Tân Kiệt tâm bẩn, cũng đừng học Chu Trạch Khải ít nói. Vốn là một thanh niên rất tốt, sao giờ càng lúc càng không vừa mắt đâu?"

"Yên tâm, tôi vẫn là tôi, trước khi thích cậu tôi vẫn vậy." Hàn Văn Thanh liếc nhìn Diệp Tu, ăn một miếng cơm.

"Hàn Văn Thanh, anh đừng học miệng pháo có được không?" Diệp Tu cảm thấy kỹ năng miệng pháo nên là võ công độc môn của mình hắn mới đúng, "Tôi không hiểu, anh yên lặng ăn cơm là có ý gì? Có chuyện thì nói, không thì anh đây trở về ngủ nha!"

"Ăn xong liền ngủ rất dễ tăng mỡ bụng." Hàn Văn Thanh tiếp tục ăn cơm. Diệp Tu bĩu môi, còn dám nói.

"Hàn Văn Thanh!!! Anh không có chuyện gì thì tôi đi à!!!" Diệp Tu cảm thấy ngồi nữa thì sẽ bị tức đến độ may mắn biến E.

"Cậu dám." Hàn Văn Thanh thờ ơ thả ra hai chữ, vẫn bình tĩnh ăn cơm.

Vậy là Diệp Tu rén, mình không dám, anh dám trước mặt mọi người... Nhưng Diệp Tu nghĩ lại. Hả? Sao người này càng lúc càng giống Trương Tân Kiệt?! Nhìn bộ dạng ăn cơm này, còn có thói quen không nói chuyện khi ăn!!! "Ai da tôi nói nè, Hàn Văn Thanh, tôi thấy anh với Trương Tân Kiệt rất có tướng vợ chồng!!! Ở chung cũng sáu bảy năm rồi đi? Tranh thủ đám cưới trước ngưỡng bảy năm đi! Đúng không nè, anh xem tôi là vì tốt cho anh thôi. Hai người rất hợp nhau! Thật sự!!!" Diệp Tu cảm thấy ánh mắt của mình rất chân thành, còn chân thành hơn Phương Duệ.

"Thật ra tôi muốn tránh nhiều lời, nhưng cậu trào phúng vậy, tôi không nhịn được nữa." Hàn Văn Thanh thở dài, đặt đũa xuống, "Diệp Tu, cho dù lúc trước cậu không có, hoặc không nhận ra, nhưng giờ cậu đã bắt đầu thích tôi."

"Ai ui, anh nói chắc chắn vậy là ý gì? Lão Hàn nha, kết luận này của anh là ở đâu ra vậy? Đừng nói anh học coi bói chỗ Vương Kiệt Hi nha. Anh không hợp làm Hàn đại tiên đâu!!!" Diệp Tu nghe xong liền làm rớt đũa, "Lão Hàn, anh quá dọa người. Mới đầu anh nói anh thích tôi, giờ nói tôi thích anh? Đủ rồi nha!!! Đối với tôi, anh chỉ như mấy ngôi sao trên trời, thêm một hay bớt một cũng chẳng khác gì!"

"Thật không?" Hàn Văn Thanh nắm lấy một tay Diệp Tu, mười ngón giao nhau.

Ách... Ý gì?! "Thật... Ai đau đau đau đau!!! Hai ngày nữa còn phải thi đấu, anh muốn gì? Anh là bên Luân Hồi phái tới đi?!" Diệp Tu lập tức rút tay về vẫy vẫy.

Khi Diệp Tu chuẩn bị nói "Thật", bốn ngón tay Hàn Văn Thanh kẹp chặt ngón tay Diệp Tu.

Diệp Tu thật muốn đạp Hàn Văn Thanh mấy cái. Nếu không phải mình chạy không được thì đã sớm đạp anh ta rồi!!! Diệp Tu tức giận nghĩ, sau đó rút ra điện thoại từ trong túi, coi giờ rồi nói với Hàn Văn Thanh: "Thời gian không còn sớm. Tôi muốn về nghỉ."

"Điện thoại dùng tốt không?"

"Cho không thì tôi dùng thôi. Làm đồng hồ báo thức rất tốt." Diệp Tu bỏ di động vào túi.

"Biết bữa cơm này có ý nghĩa gì không?"

"Còn có nghĩa? Ừm... Tôi không nghĩ ra lý do nào khác ngoài việc anh đây có sức hút quá lớn."

"Ừm, đúng."

"Hàn Văn Thanh không chơi vậy nha!!!" Anh chẳng nói lảng nói tránh là sao? Làm ơn dùng miệng pháo trào phúng mọi lúc được không? Phản kích có lựa chọn là quá giảo hoạt!!! Diệp Tu cảm thấy phong cách của Hàn Văn Thanh càng lúc càng không đúng.

"Có hai nghĩa. Một, cậu ở đây. Hai, hôn gián tiếp."

"ĐM, Hàn Văn Thanh anh đừng buồn nôn như vậy có được không. Anh thẳng thắng làm không hề khách khí nha!!! Hiện tại nói gián tiếp cái gì!!!" Diệp Tu liền muốn lật bàn.

Hàn Văn Thanh không đáp lời, trong ánh mắt có ý cười.

Diệp Tu đột nhiên nhận ra lời mình nói hơi mập mờ, lỗ tai nóng lên.

"Không giống. Đây là cậu tự nguyện." Hàn Văn Thanh nhấn từng chữ.

Diệp Tu cảm thấy bữa ăn này thật uất ức. Aizzz, vì sao cảnh sát còn chưa tới đem Hàn Văn Thanh đi? Từ khi chính mắt nhìn thấy quá trình kiểm tra an ninh của Hàn Văn Thanh ở sân bay, Diệp Tu luôn mong mỏi điều này xảy ra.

Diệp Tu chuyển đầu, ánh mắt đảo quanh, quyết định kiếm một cái cớ hay để bỏ chạy.

Sau đó Diệp Tu thấy một bóng lưng quen thuộc.

Mộc Tranh?

Nhìn kỹ lại.

?! Đối diện em ấy là Mạc Phàm?!

"Tô Mộc Tranh, em đang làm gì đó!" Diệp Tu vụt đứng lên.

--------------------------------

Tô Mộc Tranh vừa ăn tráng miệng vừa ngó màn hình camera.

"He he, tôi nói cậu nghe, nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên tôi thấy Diệp Tu luống cuống không bình tĩnh như vậy. Cậu xem, đây có tính là vỏ quýt dày có móng tay nhọn không?" Tô Mộc Tranh liếm muỗng rồi nói.

"Tính." Mạc Phàm chậm rãi ăn. Kỳ thật cậu thấy để bạn nữ mời cơm là không đúng, nhất là khi đối phương không ăn chỉ có mình ăn.

"Mạc Phàm cậu mau nhìn!!! Cậu mau xem Diệp Tu bị bóp tay nè!!! Anh ta chắc chắn không ngờ sẽ như vậy!!! Tình huống này nhìn thật manh!!!" Tô Mộc Tranh hai tay ôm mặt.

"Manh là gì?" Mạc Phàm không hiểu.

"Giống như cho cậu ăn là manh á~ Cậu có biết dáng vẻ cậu hiện tại rất giống con hamster không? Mắt to chớp chớp, yên tĩnh cầm hạt dưa gặm, nếu có cặp lỗ tai lớn thì càng đáng yêu càng manh!!!" Tô Mộc Tranh càng nói càng kích động, trên mặt ửng hồng.

Mạc Phàm tỏ vẻ mình vẫn không hiểu, cũng không rõ kích động chỗ nào. Manh? Một cặp lỗ tai thì manh gì? Lỗ tai người không phải rất tốt sao? Còn có, đôi mắt tôi cũng không lớn như vậy!

Lúc này, tiếng thét của Diệp Tu cắt ngang dòng suy nghĩ của Mạc Phàm.

Mạc Phàm tỏ vẻ không vui, giống như lúc trước mình bị Diệp Tu bao vây chặn đánh, rất khó chịu.

--------------------------------

"Tô Mộc Tranh, hôm nay em phải giải thích cho anh!!! Hồi nãy em tìm cậu ta làm gì? Bây giờ lại đang làm gì?" Diệp Tu nhanh chóng chạy đến cạnh Tô Mộc Tranh.

Ông trời ơi, cám ơn nha, mình rốt cuộc có lý do để chạy!!! Diệp Tu trong lòng vừa khó chịu Tô Mộc Tranh có vẻ yêu sớm (đã hơn 20 rồi đó?!) vừa vui vẻ vì mình đã thoát khỏi nanh vuốt người ta.

"He he, em chỉ thu thập một chút tài liệu." Tô Mộc Tranh nâng cốc parfait, lại ăn một miếng.

"Hả? Tài liệu gì?" Phản ứng đầu tiên của Diệp Tu là vật liệu rơi xuống khi đánh quái, nhưng điều này hiển nhiên là không phải.

"Cái này!" Tô Mộc Tranh lưu đoạn ghi hình rồi giơ camera lên trước mặt Diệp Tu.

"Thứ gì đây?"

"À, tập tiếp theo mà Vân Tú muốn."

"Tập tiếp theo gì?!"

"Mùa yêu của Hàn Diệp." Tô Mộc Tranh hé miệng cười.

ĐM!!! Sở Vân Tú tôi không bỏ qua cho cô!!! Lần trước nghe trực tiếp xong nghiện rồi à? Còn huấn luyện Mộc Tranh thành thợ quay phim là sao?! Còn là quay lén!!!

"Mạc Phàm, cậu còn không biết ngăn cản, bị bao ăn ở đây à?"

"Hừ." Mạc Phàm trợn mắt nhìn Diệp Tu, tiếp tục ăn cơm.

Móa nó? Đây là ý gì? Tên nhóc này lại không đúng chỗ nào?! Diệp Tu cảm thấy rất khó chịu.

Lúc này, Hàn Văn Thanh đi tới.

"Lấy ra đi!" Tô Mộc Tranh cười hì hì ngậm muỗng, xòe một bàn tay ra trước mặt Hàn Văn Thanh.

Hàn Văn Thanh đặt một món đồ màu xanh vào tay Tô Mộc Tranh.

Hả?

Sau khi nhìn kỹ, Diệp Tu cảm thấy thế giới này đã không thể dùng lòng người hiểm ác để hình dung.

Móa nó, Hàn Văn Thanh, anh đưa Mộc Tranh bút ghi âm là ý gì!!!

- TBC -
 

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#84
Chương 36

<Thất lạc>

Chương 37

Lời của editor: Chương này copy rất nhiều từ bản dịch chính văn của Lá =))))) Chân thành cám ơn Lá đã dịch TCCT.



Giữa quảng trường Văn Hóa, một trong các trung tâm thương mại lớn nhất thành phố S, màn hình lộ thiên khổng lồ treo trên tòa nhà phía Bắc đồ sộ hơn hẳn mọi màn hình điện tử trong tất cả các nhà thi đấu.

Tọa lạc nơi phồn hoa mang ý nghĩa biểu tượng của cả thành phố, lúc này nó đang phát lại những pha highlight trong trận Luân Hồi vs Hưng Hân tối qua.

"Tiếc ghê, hôm qua mà thắng là mình ba cúp liên tục rồi!"

Đường Nhu nghe thanh niên đứng phía trước cô nói một cách tiếc nuối.

"Đúng vậy, còn không phải sao!" Người đứng cạnh anh ta cũng không ngừng cảm thán.

Đường Nhu đã đứng đây một lúc lâu, chứng kiến hai người này từ không quen biết đến bắt chuyện và rồi thảo luận hăng say, tất cả chỉ vì vô tình đứng gần nhau, xem clip Vinh Quang chiếu trên quảng trường.

Bản thân Đường Nhu cũng từng là một người qua đường, dần dần lại đắm chìm vào đó. Ban đầu, cô chẳng cảm thấy cái trò Vinh Quang này có gì thú vị. Cô chỉ nghĩ mình có thể làm được, muốn mình mạnh mẽ hơn, sau đó đánh bại gã đàn ông thắng cô liên tục mười ván kia.

Nhưng bây giờ thì sao?

Hôm nay Đường Nhu đã gạt bỏ chuyện cũ trong lòng. Mục tiêu mà cô truy cầu đã không còn là đánh bại Diệp Tu. Như tất cả mọi tuyển thủ chuyên nghiệp, giờ đây cô khát vọng thắng lợi, khát vọng quán quân.

Đây là vì hiếu thắng sao? Cũng có thể, nhưng nếu đơn thuần chỉ là hiếu thắng, ánh mắt Đường Nhu sẽ mãi mãi không thể vượt qua cái ngưỡng mang tên Diệp Tu. Mà sự thật là hiện tại, những khi nghĩ đến Diệp Tu, đầu cô chỉ còn tìm tòi cách phối hợp với hắn để cùng đạt được thắng lợi. Cô không còn chiến đấu vì ham thích cá nhân, đôi vai cô nay đã mang theo kỳ vọng của rất nhiều người.

"Cúp vô địch là của bọn này!" Cô bất chợt hét lên, và quay lưng đi trước khi vô số ánh mắt đổ về.

"Đúng, cúp vô địch là của bọn này!" Có người lập tức gào lớn và được ủng hộ bởi càng lúc càng nhiều người khác. Trên quảng trường Văn Hóa, bất kể là người chơi Vinh Quang hay kẻ qua đường, chỉ cần quan tâm giải đấu, tất cả cùng dừng lại và hòa nhịp trong câu slogan biểu lộ niềm kỳ vọng lớn lao này.

Nhìn theo bóng lưng xinh đẹp của cô gái tóc ngắn đã mất hút trong biển người, vài tay khán giả kỳ cựu thường xuyên theo dõi giải đấu Vinh Quang bất chợt đớ lưỡi.

"Nhỏ đó... là Đường Nhu của Hưng Hân mà?" Có người cất tiếng.

"Đường Nhu? Vua tân binh năm nay ấy hả?"

"Đường Nhu? Kêu một chấp ba không thì giải nghệ, cuối cùng nuốt lời ấy hả?"

"Đường Nhu? Cô em siêu đẹp ấy hả?"

Bao nhiêu ánh mắt dồn dập nhìn theo bóng dáng xa dần, mọi người càng tin chắc rằng cô gái vừa rồi hét lên chính là Đường Nhu.

Trong vô vàn ánh mắt, có một ánh nhìn vô cùng nóng bỏng.

Đỗ Minh đúng lúc đứng trong quảng trường Văn Hóa. Hắn thật ra vừa nhìn đã biết là Đường Nhu.

Đường Nhu đứng đó, hơi ngẩng đầu nhìn màn hình lớn.

Tất cả chung quanh như biến mất, chỉ còn lại Đường Nhu.

Mà màn hình lớn Đường Nhu đang nhìn, cũng biến thành bầu trời đêm lốm đốm những vì sao.

Đỗ Minh cảm thấy cảnh này quá đẹp. Hắn không thể dời ánh mắt hay bước chân.

Cho đến khi Đường Nhu hô lên "Cúp vô địch là của bọn này!", Đỗ Minh mới hồi phục tinh thần.

A, chúng ta vẫn là đối thủ.

Đỗ Minh giật mình.

Khi Đỗ Minh còn đang băn khoăn không biết có nên đi tới chào hỏi hay không, Đường Nhu đã quay người rời đi.

--------------------------------

Vẫn chưa về, sao vẫn chưa về, rốt cuộc chừng nào mới về!!! Trần Quả bực bội đi qua đi lại trong phòng.

Ngụy Sâm và Bánh Bao đã biến mất tăm sau cuộc họp buổi chiều. Thống nhất là tự do hoạt động nên Trần Quả ngại hỏi han quá nhiều, chẳng qua thấy trời càng lúc càng tối, hai tên này vẫn chưa về, cô cầm điện thoại xoắn quẩy chả biết nên gọi hay không. Cô cứ dỏng tai nghe ngóng ngoài hành lang xem hai người đã về chưa.

Đợi thêm mười phút, nếu mười phút nữa vẫn chưa về thì gọi.

Ôm tâm lý đó, Trần Quả chờ hết mười phút này đến mười phút khác. Một tiếng trôi qua, đồng hồ chỉ 11 giờ đêm.

Trần Quả không nhịn được nữa, bèn cầm điện thoại bấm số Ngụy Sâm.

Tiếng chuông quen thuộc vang lên ngay trong hành lang!

Về rồi?

Trần Quả không tắt cuộc gọi, kéo cửa phòng chạy ra.

Quả nhiên.

Trần Quả nhìn thấy Ngụy Sâm cùng Bánh Bao tươi cười rạng rỡ đi vào. Ngụy Sâm lúc này chính đưa tay trong túi tìm tòi điện thoại đang reo. Thấy Trần Quả lao ra, hai người tùy ý chào hỏi một tiếng, sau đó Ngụy Sâm cầm điện thoại di động lên nhìn.

"Tìm tôi?" Ngụy Sâm hỏi Trần Quả.

"Ờ, thấy hai người chưa về nên gọi hỏi thăm." Trần Quả cố dùng giọng điệu tự nhiên nhất để trả lời. Cô không muốn người ta cảm thấy mình lằng nhằng, dù trong lòng thực sự trăm mối lo âu.

"À à, bọn tôi ngồi bên tiệm net đối diện chứ đâu!" Ngụy Sâm nói, vẻ mặt sáng lạn như ánh mặt trời.

"Hai người ra tiệm net làm gì?" Trần Quả sững sờ. Chỗ này không phải không có máy tính, cần gì ra tiệm net? Làm bà chủ tiệm net, Trần Quả hiểu rất rõ, ồn ào, đầy mùi khói thuốc, tiệm net cũng không phải là nơi tốt đẹp khiến người ta thoải mái, nó chỉ là nơi có thể lên mạng mà thôi.

"Lập team hiếp gà." Ngụy Sâm nói, vẻ mặt thiếu đánh "tôi rất lợi hại".

"Sướng lắm, lần sau chị chủ đi chung nha!" Bánh Bao nhiệt tình mời mọc.

Trần Quả tức sầm mặt. Chiến đội Hưng Hân, chiến đội đánh vào trận tổng chung kết, hai tuyển thủ chuyên nghiệp của bọn họ vậy mà lại chạy ra tiệm net lập team hiếp gà. Đây là muốn làm gì? Nếu để phóng viên eSports nào biết, tin tức chắc chắn sẽ bị tuồn ra gây oanh động, vậy còn mặt mũi nào nữa!!!

Lúc này, Trần Quả chỉ muốn nói một câu.

"Hai người thiệt đó hả?"

"Haiz, nếu thi đấu mà cũng được hiếp gà thì sướng nữa." Bánh Bao cảm xúc dâng trào, vẻ mặt tiếc nuối.

Trần Quả trừng mắt nhìn Ngụy Sâm. Đây chắc chắn là Ngụy Sâm dạy hư. Anh đó, Bánh Bao vốn đã không có dây thần kinh bình thường, anh còn dạy bậy gì đó? Lỡ đang thi đấu mà Bánh Bao đề nghị như vậy với trọng tài thì sao!!! Trần Quả nghĩ tới đây liền thấy lạnh sóng lưng, bởi vì ai chứ Bánh Bao thì dám làm vậy lắm!!! Vậy nên Trần Quả quyết định không nói "phương pháp tốt" này cho Bánh Bao.

"Thôi không còn sớm, đi ngủ! Bữa nào rảnh rang đi tiếp." Ngụy Sâm không hề cảm giác, tạm biệt Bánh Bao với khí thế "bữa nào lại chơi một chuyến".

"Đi đi đi!" Bánh Bao vui vẻ tung tăng về phòng. Ngụy Sâm đứng lại nhìn Trần Quả, cười hắc hắc: "Cảm thấy bọn tôi rảnh lắm đúng không?"

"Vô cùng rảnh." Trần Quả gật đầu lia lịa, ngoài ra còn thầm khinh bỉ trong lòng.

"Thật ra đó là một kiểu tu luyện." Ngụy Sâm nói, vẻ mặt cao thâm khó lường, nếu có râu thì hắn đã vuốt rồi.

"Tu luyện cái gì?" Trần Quả không hiểu.

"Lần sau dắt cô đi chung cho biết." Ngụy Sâm nói, bộ dạng "đi chung với ông đây thì sẽ có thiên hạ".

"Ý, ok ok!" Trần Quả buột miệng đáp.

Ngụy Sâm cười chào tạm biệt, cũng quay về phòng.

Trần Quả đứng ngẩn ngơ trên hành lang. Nửa phút sau, cô khóc ròng.

Đạo đức nha! Đạo đức mình sao đồi bại theo rồi? Tu với chả luyện, ổng lại nói nhảm vô liêm sỉ thì có! Mình điên lên đồng ý làm gì! Nhìn ổng cười bỉ ổi vậy là biết đang thầm chế nhạo mình rồi!!!

--------------------------------

Với sự bất an của Trần Quả, hai ngày nghỉ cứ thế trôi qua.

Tối ngày thứ ba sẽ là trận chiến quyết định chủ nhân chiếc cúp vô địch mùa giải thứ mười, cùng ngày chắc chắn phải có một buổi train chung coi như khởi động.

Vậy nên trong phòng huấn luyện, Trần Quả lần đầu tiên lại nhìn thấy đông đủ mọi người sau cuộc họp trước đó.

Căng thẳng quá!

Từng phút từng giây trước trận quyết chiến khiến Trần Quả càng lúc càng căng thẳng. Cô sợ, cô rất sợ cả nhà vất vả khổ cực suốt một năm để rồi hụt chân ở bước cuối cùng. Nếu thật là vậy, cô không biết phải làm sao đối mặt với những thất vọng và muộn phiền kéo theo sau đó.

Buổi train tiến hành khoảng chừng hai tiếng, giao lưu trao đổi không quá nhiều, bầu không khí có chút ngột ngạt. Nhưng trong bầu không khí này, cả đội Hưng Hân đều rất tập trung, không ai cố gắng chuyện trò để hòa hoãn sự nặng nề mà bước đi cùng nó, hòa chung một nhịp với nó.

Diệp Tu trông rất hài lòng với thái độ này. Hai giờ luyện tập kết thúc, hắn mới mỉm cười lên tiếng.

"Chuẩn bị cả rồi chứ?" Diệp Tu hỏi.

Có người trả lời, có người gật đầu, toàn bộ đều là khẳng định.

"Vậy, chúng ta đánh và tiếp tục chiến thắng!" Diệp Tu nói.

Trả lời, gật đầu, lại khẳng định!

Vậy xuất phát! Tiến quân đến sân nhà Luân Hồi, đến trận đấu quyết định toàn mùa giải. Hưng Hân cất bước, hành trình sau cùng!

--------------------------------

Nhà thi đấu sớm đã hết chỗ.

Hầu hết tuyển thủ chuyên nghiệp đều đến xem.

Trận đấu này có thể nói trước nay chưa từng có.

Đúng vậy, trước nay chưa từng có.

Xét về chiến đội.

Quán quân liên tục hai mùa đối đầu với chiến đội cỏ dại xuất thân từ tiệm net rồi đánh thắng vòng khiêu chiến.

Xét về tuyển thủ.

Vinh Quang đệ nhất nhân Chu Trạch Khải, thiên tài Tôn Tường.

Sách giáo khoa Vinh Quang Diệp Tu, Hợp tác tốt nhất Tô Mộc Tranh, Đại thần chuyển nghề Phương Duệ.

Còn có vô số chủ đề, cách giựt tít.

Hưng Hân tiến vào trận tổng chung kết bằng thực lực bản thân.

Đối với trận đấu này, người người đều muốn dùng câu Lý Nghệ Bác hay nói khi không biết rõ hướng trận đấu: Để chúng ta mỏi mắt chờ mong.

- TBC -
 

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#85
Chương 38

Một chọi ba, chiến thắng.

6 giờ 5 giây, nghịch chuyển.

Tốc độ tay, APM 764.

Hưng Hân, quán quân.

Khi hai chữ to "Vinh Quang" xuất hiện, cả sân thi đấu hò reo.

Trần Quả lập tức bật khóc, khóc không ngừng được.

Nói thật, Trần Quả chưa từng ngờ tới chiến đội mình có thể đoạt quán quân. Quán quân giải thi đấu chuyên nghiệp Vinh Quang? Nằm mơ cũng có giới hạn đi!!! Nhưng hiện tại, điều ngay cả nằm mơ cũng không dám lại trở thành hiện thực, bởi vì hắn, chỉ vì hắn, một đêm mưa tuyết kia đi vào tiệm net của mình.

Diệp Tu, cám ơn cậu.

Trần Quả cười lau nước mắt, cảm thấy sự ồn ào xung quanh cũng đẹp như vậy.

--------------------------------

Ngồi trước tivi, Diệp Thu bật dậy, "Ba, ba thấy không!!! Quán quân!!!"

Mặc dù Diệp Thu không phải tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng vì anh trai Diệp Tu một lòng lao vào cái này, nên khi rảnh hắn cũng chơi một tí. Lúc đầu, hắn cảm thấy không hề có ý nghĩa, chỉ là đánh quái, làm nhiệm vụ, thăng cấp, hết. Vậy nên Diệp Thu đi tìm video của Diệp Tu trước kia, khi Diệp Tu còn gọi là Diệp Thu.

Sau khi xem, Diệp Thu mới đầu cũng chẳng thấy gì hay, nhưng khi tự mình làm, bắt chước thế nào cũng không thành công. Sau khi ngẫm nghĩ cẩn thận một khoảng thời gian, Diệp Thu cũng biến thành fan Vinh Quang. Để làm dịu mối quan hệ giữa anh trai và ba mình, Diệp Thu trở thành thiên sứ nhỏ chuyên phổ cập khoa học, thường xuyên rủ ba chơi Vinh Quang.

Ba Diệp sao có thể chơi được những thứ này, thử vài lần cũng không giải quyết được gì. Nhưng cũng vì vậy, game Vinh Quang đã đi vào lòng ba Diệp. Lúc đầu tưởng chỉ có con lớn vô học, lúc sau cả con nhỏ cũng ham chơi? Mười mấy năm trước vì con lớn bỏ nhà ra đi mà ba Diệp coi Vinh Quang như thứ độc hại thanh niên, giờ lại càng khịt mũi xem thường.

Nhưng hôm nay, nhìn đám người hò reo trên tivi, bình luận viên thất thố, con nhỏ kích động, ba Diệp bỗng cảm thấy mình không theo kịp suy nghĩ của giới trẻ.

Không phải chỉ là thắng một trò chơi sao, có gì đâu.

Đúng vậy, có gì đâu!!!

Thế nhưng mới nãy, khi con mình điều khiển nhân vật Quân Mạc Tiếu một chọi ba thành công, trái tim già nua của mình lại đập mạnh mẽ.

"Tên nhóc này, chỉ vì quán quân một trò chơi mà vui như vậy." Ba Diệp nhìn nghi thức trao giải, nói.

Đột nhiên, ông nhớ tới một cảnh. Đó là khi Diệp Tu còn nhỏ, hắn chỉ vào một huy hiệu của mình: "Ba ba, đây là cái gì?"

"Đây là niềm kiêu hãnh của ba ba."

"Kiêu hãnh cái gì? Đây không phải là miếng sắt à?" Bé Diệp Tu dùng tay nhỏ cầm huy hiệu đập đập xuống bàn.

"Đối với ba ba, cái này hơn tất cả, là thứ quan trọng nhất. Vì huy hiệu này, ba ba lúc trước còn suýt nữa đoạt tuyệt quan hệ với ông con." Nói xong, ông đưa tay xoa đầu bé Diệp Tu.

"A, cho ba ba, đồ quan trọng thì phải nắm chặt nha." Bé Diệp Tu như hiểu như không mà gật đầu, trịnh trọng đặt huy hiệu vào lòng bàn tay ba ba.

Ba Diệp đột nhiên mỉm cười, thì ra là giống mình.

"Thi đấu đã kết thúc rồi đi. Lát nữa liên lạc Diệp Tu, kêu nó về nhà." Ba Diệp nói với đứa con nhỏ nhà mình.

Ba đã nghĩ thông suốt? Hay là muốn gọi Diệp Tu về đập một trận? Diệp Thu không chắc, nhưng hắn lại nghĩ, anh trai, cũng tới lúc anh nên về.

Sau đó Diệp Thu sửng sốt, liên lạc Diệp Tu? Làm sao liên lạc? Mình cũng không thể lập tức chạy tới thành phố S. Mà nếu chạy tới thành phố S, nhóm người Hưng Hân không chừng đã về tới thành phố H. Hay là ngày mai mình tới cửa tiệm net chờ? Cũng không được, lỡ bọn họ đi du lịch rồi mới về thì sao? Mà cả nhóm người như vậy cũng không thể đều ở tiệm net, chắc chắn là ở chỗ khác. Hay là lên QQ hoặc Weibo thử một chút? Không được, lỡ ảnh không nhìn thấy thì sao!!! Diệp Thu cảm thấy anh trai không có điện thoại là một chuyện khiến người ta rất sốt ruột.

Sau đó Diệp Thu nghĩ lại, đúng, Tô Mộc Tranh hẳn là có điện thoại.

Lại nghĩ lại, đúng con khỉ, mình chưa từng hỏi số em ấy!!!

Diệp Thu nắm tóc.

Lúc này, hắn bỗng nhớ tới một tin nhắn khó hiểu.

Đến từ một số lạ.

[ Đây là số điện thoại của anh cậu 1XXXXXXXX ]

Số gửi tin nhắn và số trong tin nhắn không giống nhau.

Lúc đó Diệp Thu đang bận nên không để ý, chỉ tưởng là gửi nhầm.

Hiện tại Diệp Thu muốn thử một chút, có lẽ là Diệp Tu mua điện thoại di động? Không có khả năng nha, tên này đã bỏ điện thoại mười năm.

Thế là Diệp Thu gọi tới số gửi tin nhắn.

"Alo?" Một giọng nam bất đắc dĩ vang lên, phía sau là từng tiếng la hét chói tai, tiếng ồn ào, tiếng hoan hô. Dù âm thanh xung quanh khá hỗn loạn, giọng nói vẫn đầy mạnh mẽ.

"Chào anh, tôi là Diệp Thu. Cho hỏi tin nhắn của anh mấy hôm trước là sao? Anh quen anh trai tôi? Hay là gửi nhầm?"

"Là số điện thoại di động của Diệp Tu." Đơn giản trực tiếp, trả lời mọi câu hỏi.

"A, cám ơn, đúng lúc tôi cần tìm ảnh."

"Ừ."

"Chờ đã." Diệp Thu có cảm giác người này nói "ừ" xong đang tính cúp điện thoại, "Xin hỏi anh tên gì? Anh là bạn anh tôi?"

"Hàn Văn Thanh, bạn trai Diệp Tu." Chữ cuối vừa dứt, điện thoại liền bị cúp.

Diệp Thu cầm điện thoại, vẻ mặt kinh ngạc đơ ra.

30 giây sau.

"Đây là ý gì!!!"

Diệp Thu cảm thấy, có lẽ cả đời này Diệp Tu cũng không thể về nhà.

- TBC -
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#86
Diệp Thu cảm thấy, có lẽ cả đời này Diệp Tu cũng không thể về nhà.
Thì lại chả đúng rồi, ngồi chưa nóng mông đã bị sút ra cửa =)))))
 

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#87
Chương 39

Diệp Thu nhìn ba ba nhà mình xù lông, rất muốn quăng cái điện thoại.

Kỳ thật chuyện này không trách Diệp Thu.

Ba ba nhà mình muốn mình liên lạc anh trai.

Đây là chuyện bình thường.

Mình không có thông tin liên lạc của anh trai nên im lặng gọi điện cho người có khả năng quen biết ảnh.

Cũng là chuyện bình thường.

Đầu bên kia quá ồn, hắn giơ di động cách xa lỗ tai.

Lại càng là chuyện bình thường.

Sau đó hỏi tên và quan hệ với anh trai là lịch sự có được không?

Tổng hợp lại mọi chuyện chính là: Diệp Thu cùng ngồi với ba Diệp trên ghế salon, cầm điện thoại, cách xa lỗ tai mình, gần như sát bên lỗ tai ba ba nhà mình, sau đó trong điện thoại, một giọng nam mạnh mẽ đầy từ tính vang lên: "Hàn Văn Thanh, bạn trai Diệp Tu." Sau đó điện thoại bị cúp.

30 giây.

Là 30 giây kinh ngạc.

Là 30 giây giảm xóc.

Là 30 giây xử lý thông tin trong đầu.

Là 30 giây trước cơn bão tố.

Sau 30 giây.

"Đây là sao!!!"

Ba Diệp bật đứng dậy, còn mạnh mẽ hơn lúc huấn luyện phản công.

"Diệp Thu!!! Tìm Diệp Tu cho ba!!!" Ba Diệp tức đến run cả môi.

Giỏi lắm, Diệp Tu, mày giỏi lắm. Bỏ nhà đi hơn mười năm, không lo học hành, không chí tiến thủ, chơi một game nhảm nhí còn không nói, giờ còn muốn đem một người đàn ông về?! Xem tao đánh chết mày không!!!

Ba Diệp đã sớm quên 30 giây trước mình còn muốn thừa nhận con lớn lấy chơi game làm nghề nghiệp.

"Việc này, ba, ba bớt giận. Con đi gọi điện cho ảnh." Diệp Thu nhìn xung quanh ba mình toàn khí đen, từ từ lùi lại.

"Đi đâu?! Gọi ngay lập tức, mau lên!!!" Ba Diệp tóm lấy con nhỏ nhà mình, bỗng nhiên muốn đánh người. Sao hai đứa con lại là sinh đôi!!!

"Ba, ba đừng kích động." Tốt lắm, cánh tay chắc chắn bị bầm rồi. Diệp Thu thở dài. Bao nhiêu năm rồi, sao mỗi lần ba xù lông vì Diệp Tu thì người bị thương luôn là mình đâu...

Thế là dưới sự hiếp bức của ba Diệp, Diệp Thu nhận mệnh mở ra tin nhắn của Hàn Văn Thanh, bấm gọi số của Diệp Tu.

Điện thoại reng chưa được hai tiếng, ba Diệp đã đoạt di động, cuộc gọi đúng lúc được bắt máy.

"Diệp Tu!!! Mày muốn chết phải không!!!"

Cú điện thoại đầu tiên Diệp Tu nhận bằng di động này có lực sát thương lớn thế đó.

"Móa ơi, ai đây? Nếu không phải anh đây mở loa ngoài thì chắc giờ đã chảy máu đầy mặt. Mày luyện Sư Tử Hống à?" Diệp Tu cảm thấy không để sát tai là quá thông minh.

"Em là Diệp Thu! Vừa rồi em gọi điện cho Hàn Văn Thanh!!! Anh ta nói là bạn trai anh!!!" Diệp Thu đột nhiên nhào lên, nhanh chóng nói vào điện thoại.

Diệp Tu đang xoa bóp tay, nghe vậy bỗng cảm thấy chân mình cũng run.

Ánh mắt mọi người xung quanh lập tức đều hướng về Diệp Tu.

Lượng tin tức hơi lớn nha.

"Diệp Thu, em gọi Hàn Văn Thanh làm gì? Không đúng, sao em biết số điện thoại của anh ta!!! Không đúng, quan trọng là ai là bạn trai ai!!!" Diệp Tu bộc phát tốc độ tay, chộp điện thoại tắt loa ngoài rồi kề sát lỗ tai. Cả quá trình diễn ra vô cùng lưu loát.

"Diệp Tu, mày có hai ngày để lăn về nhà." Cựu quân nhân ba Diệp nhanh gọn trói Diệp Thu ném lên ghế salon, mạnh mẽ nói vô điện thoại, ẩn ẩn lộ ra sát khí.

"Ai ui, ba già, gần đây khỏe không?" Cũng chỉ có Diệp Tu mới dám đối mặt với người có giọng nói lạnh băng và trị số tức giận max mà vẫn đổi chủ đề vô nghĩa.

"Đừng nói nhảm. Trong vòng hai ngày, lăn về đây cho tao, dắt theo Hàn Văn Thanh." Sau đó điện thoại bị cúp.

Não Diệp Tu ngừng hoạt động.

Ngoại trừ dấu chấm hỏi, còn không có đám ký tự mã hóa.

Ý gì? Tại sao cần dắt Hàn Văn Thanh về? Đợi đã, hồi nãy Diệp Thu nói gì!!!

Diệp Tu đột nhiên hiểu ra trải nghiệm của ba già nhà mình.

Đồng thời não động ra trải nghiệm của Diệp Thu.

Sau đó nghĩ tới trải nghiệm sắp tới của mình.

Ba già... Con cũng là người bị hại nha, người một nhà làm khó nhau làm gì...

Diệp Tu cảm thấy quá uất ức.

"Ai ui, lão đại, đây là muốn gặp mặt người lớn sao? Lúc nào đăng ký kết hôn?" Người khác còn đang trộm cười Diệp Tu, Bánh Bao đã nắm lấy trọng điểm (không có).

Diệp Tu giật mình, ngoại trừ ông ba nhà mình, phiền phức còn có Hàn Văn Thanh... Mang Hàn Văn Thanh về nhà?

Diệp Tu nghĩ tới đây, bỗng muốn tìm một tòa nhà để nhảy lầu.

... Nếu không... mình lại bỏ trốn lần nữa đi...

- TBC -
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#88
Tự dưng đọc tới đây tớ lại thông cảm với cảm xúc của Diệp Tu hơn, giả dụ như là mình lúc đó thì bối rối cực, đã thế xung quanh không ai hiểu giùm thì chớ còn vun thêm vào, đã thế từ đầu mình hoàn toàn là bị động...

...cảm giác đúng là muốn nhảy từ trên lầu xuống cho rồi đời!
 

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#89
Chương 40

Cuộc họp báo sau trận đấu, Diệp Tu không tham gia.

Lý do được đưa ra là: Về nhà.

Sau đó là thông báo giải nghệ.

Kỳ thật tất cả người Hưng Hân đều biết, Diệp Tu về nhà, hắn giải nghệ không phải là vì cú điện thoại trong phòng nghỉ. Mọi người biết Diệp Tu không có trẻ con như vậy. Nếu có thể, hắn sẽ tiếp tục thêm mười năm nữa.

Nhưng mọi người không nhịn được mà nghĩ, cú điện thoại này mới là nguyên nhân chủ yếu đi. Đây là muốn về nhà gặp ba mẹ chồng nha. Đây là Tu La trường nha. Đây là motif về nhà là hết quay lại được nha.

Khi có người đang tiếc hận Diệp Tu giải nghệ, người Hưng Hân đã âm thầm cười sốc hông.

Đương nhiên người này không bao gồm Trần Quả, bởi cô lúc đó không ở trong phòng nghỉ. Lúc sau, khi biết về cú điện thoại này, Trần Quả hận không thể đánh chết bản thân từng ngửa mặt 45 độ đầy ưu thương.

Vậy nên hôm sau, khi chiến đội Hưng Hân ôm cúp quán quân về thành phố H, đội trưởng chiến đội quán quân, đội trưởng với tốc độ tay cấp thần, đội trưởng tung hoành Vinh Quang mười năm, rất khó chịu.

Diệp Tu vốn tính nghỉ ngơi hai ngày rồi về nhà, nhưng giờ lại do dự, việc này, có nên về không, làm sao về.

Khi Diệp Tu trầm tư bộ dạng như muốn chết, Bánh Bao hô to gọi nhỏ chạy vào.

"Lão đại lão đại!!! Bên ngoài có một phiên bản của anh tìm anh!!!"

Ý gì?! Ngữ văn của cậu là điểm âm đi!!!

"Mau mau mau, lão đại mau lên, một hồi biến mất giờ!!!" Bánh Bao nắm chặt Diệp Tu rồi chạy ra ngoài.

Diệp Tu cảm thấy càng khó chịu, cái gì biến mất? Cái gì nha!!!

Thế là sau khi xuống lầu, Diệp Tu gặp Diệp Thu.

Khuôn mặt y hệt nhau.

Diệp Tu hơi béo, nhưng qua mấy ngày thi đấu đã hết béo, vậy nên nhìn y chang Diệp Thu vẫn tập thể dục đều đặn.

"Lão đại!!! Anh xem!!! Có phải là một phiên bản của anh tìm anh không!!! Đây là phiên bản doanh nhân thành công của anh đi! Đây là phiên bản nghịch thiên của anh đi!!!" Bánh Bao kích động nhìn qua nhìn lại giữa Diệp Tu và Diệp Thu.

"Biến biến biến, nói gì đó!" Diệp Tu cảm thấy Bánh Bao có thể đi biểu diễn độc thoại được rồi, "Khụ, giới thiệu với mọi người, đây là Diệp Thu, em trai tôi. Ách, về cái tên, kỳ thật lúc trước tôi dùng CMND của nó để đăng ký thi đấu. Ha ha ha, tôi bỏ nhà ra đi, không có CMND." Diệp Tu nhìn nhìn, đám người Hưng Hân vây xem đã được ba vòng, vậy nên hắn giải thích một chút.

!!!!!!

Những người không biết Diệp Tu đổi tên đều cảm thấy lượng tin tức hơi lớn.

Những ai biết đến đều cảm thấy hôm nay Diệp Thu chắc chắn tới dẫn Diệp Tu về nhà.

"Ha ha, tới rồi." Diệp Tu rất bình tĩnh chào hỏi, hoàn toàn làm lơ vẻ mặt xoắn xuýt bất đắc dĩ của Diệp Thu.

"Ừ, hôm nay dù sao đi nữa anh cũng phải theo em về."

"Sao? Gấp vậy? Hai ngày nữa anh về." Diệp Tu còn giả bộ không biết gì.

"Diệp Tu! Đừng đánh trống lảng! Nếu anh không muốn vừa vào nhà đã bị đánh chết thì nghe em!" Diệp Thu cảm thấy anh mình đã sớm nên bị đánh chết. Chính mình nóng lòng như vậy, lại nhìn con người bình tĩnh này xem!!!

Diệp Tu nghĩ tới ba già xuất thân quân đội của mình, cảm thấy vẫn là lập tức bỏ trốn tốt hơn.

"Phòng anh ở đâu? Chúng ta cần chuẩn bị một chút."

Diệp Tu lúc này mới để ý tới túi lớn túi nhỏ trong tay Diệp Thu, trông như mới đi mua sắm về.

"Hả? Chuẩn bị cái gì? Aizzz anh nói nè, sao sở thích của em giống Mộc Tranh vậy? Cả một đống."

"Anh cũng không ngó coi là vì ai?! Nhanh, đi tắm cạo râu, thay đồ cùng em về!!!" Diệp Thu cảm thấy lại dong dài với Diệp Tu, ba già chắc sẽ đánh chết luôn mình, vậy nên không nói gì mà kéo Diệp Tu lên lầu.

Những người Hưng Hân còn lại nhìn nhau, cảm thấy, vụ này, rất lớn nha!!! Nhất định phải vây xem.

--------------------------------

Hai tiếng sau.

Diệp Tu và Diệp Thu cùng xuống lầu.

Mọi người cảm thấy như bị lập hình, vậy nên dụi dụi mắt.

Hai con người giống nhau như đúc.

Đều mặc đồ Tây, giày da bóng loáng.

"Má ơi, đâu là Diệp Tu?" Ngụy Sâm là người đầu tiên không bình tĩnh. Diệp Tu cũng có thể sửa soạn thành như vầy?! Vậy nếu mình sửa soạn tí thì không phải sẽ có lại dáng vẻ thiếu niên thần thánh năm đó?!

"ĐM, đây là Diệp Tu? Ai da má ơi, mù mắt chó rồi!!!" Phương Duệ che mắt, lại xòe ngón tay, nhìn chằm chằm Diệp Tu qua khe hở rồi trào phúng.

"Thật đẹp trai." Tô Mộc Tranh quyết đoán lấy ra camera.

"Diệp Tu, cậu nha, chậc chậc chậc, thì ra cậu vẫn luôn tự chà đạp bản thân!!!" Trần Quả cũng nhịn không được.

"Mau nhìn!!! Thuật phân thân!!!" Bánh Bao níu lấy La Tập, nhảy nhót nói.

"Anh câm miệng!!!" La Tập hận không thể đạp chết đối phương.

Những người khác cũng có suy nghĩ riêng.

"Kỹ năng này dùng thế nào?" Ngay cả Quan Dung Phi cũng nâng kính ngó hồi lâu.

"Ai ai ai, chưa thấy qua anh đây à. Anh biết anh rất có mị lực, nhưng cũng không chịu nổi nhiều người nhìn nha, muốn chơi lưu manh hay làm gì."

Cả đám lập tức nhận ra đâu là Diệp Tu.

Lúc này, chuông cửa vang lên.

Kiều Nhất Phàm đứng cạnh cửa nên đương nhiên ra mở.

Hàn Văn Thanh đứng ngoài cửa cau mày rất không vui, quanh người là khí đen.

Kiều Nhất Phàm bỗng run lên.

Ngày giữa hè, trời nắng chang chang, sao lạnh vậy.

Sau đó, Hàn Văn Thanh thấy đám người Hưng Hân đứng thành vòng vây.

"Làm gì vậy?"

Mặc dù Hàn Văn Thanh chỉ tùy tiện mở miệng, nhưng mọi người đều có cảm giác mình là đám xã hội đen tụ tập sau nhà kho đánh bài, mà đại ca đúng lúc tới kiểm tra.

Đám người yên lặng rút lui qua hai bên, lộ ra Diệp Tu và Diệp Thu.

Diệp Thu run lên, trong nháy mắt liền muốn quỳ xuống.

Diệp Tu cũng run lên, trong nháy mắt cũng muốn quỳ xuống.

Diệp Thu lần đầu tiên thấy khuôn mặt ví tiền đáng sợ như vậy (hơn nữa là khi khuôn mặt này biểu lộ mình rất không vui rất khó chịu), cảm thấy đây là kiểu tình tiết trước khi giết người.

Diệp Tu cảm thấy, cả người đều không tốt... Lão Hàn tới lúc này là sao? Chẳng lẽ mạng lưới tin tức của Trương Tân Kiệt ở chỗ này đã phát triển đến vậy?!

"Chào, chào anh." Diệp Thu bình tĩnh lại, nho nhã lịch sự nói.

"Chào anh." Diệp Tu bắt chước.

Diệp Thu thắc mắc nhìn chằm chằm Diệp Tu: Anh làm gì vậy? Anh chẳng lẽ không quen?

Diệp Tu nhìn chằm chằm lại Diệp Thu: Đừng nói nhiều. Nếu anh chết ở đây ngày hôm nay thì cậu cũng không sống nổi.

Diệp Thu rõ ràng là đọc hiểu ánh mắt của đối phương: Đây là kẻ thù của anh?

Diệp Tu cảm thấy rất uất ức: Nếu vậy thì tốt rồi.

Khi hai anh em đang giao lưu bằng ánh mắt, Hàn Văn Thanh đi tới nói: "Cậu mặc nghiêm chỉnh thế làm gì?"

Chính xác không lầm nhìn thẳng Diệp Tu.

?!

Đám người Hưng Hân cảm thấy hệ thống phân biệt của Hàn Văn Thanh thật cao cấp!!! Vậy cũng nhìn ra?! Tôi cá ba mẹ hắn còn nhìn không ra!!!

Diệp Tu suy nghĩ kỹ năng này của Hàn Văn Thanh là gì?! Còn cho người khác con đường sống không?

Diệp Thu cảm thấy người này quá dữ, vậy cũng nhận ra?! Thù hận cỡ nào nha?!

Tất cả đóng băng.

"Hả? Diệp Tu, anh có anh em sinh đôi?"

"Ai u!!! Hàn Văn Thanh, anh quá lợi hại!!! Thì ra đây là sinh đôi!!! Tui còn tưởng là thuật phân thân!!!" Bánh Bao càng kích động.

La Tập ráng nắm chặt Bánh Bao, chỉ có anh không biết!!!

"Anh là Hàn Văn Thanh???!!!!" Diệp Thu càng muốn quỳ xuống. Đây là Hàn Văn Thanh?! Người nhìn như bọn khủng bố xã hội đen lại đi chơi game?! Nếu livestream game này thì có thể khiến người ta quỳ gối luôn có được không!!! Nếu ba ba nhà mình nhìn thấy thì có trực tiếp bắn chết luôn hay không?! Diệp Tu anh tìm đường chết phải không? Tìm ai không được lại đi tìm người có khuôn mặt phá hư an ninh xã hội này?!

"Ừ, chào cậu, tôi là Hàn Văn Thanh."

"Chào anh, tôi là Diệp Thu."

Hàn Văn Thanh thắc mắc nhìn Diệp Tu.

Diệp Tu bình tĩnh nhìn lên trần nhà.

"Cậu gọi tôi đến có chuyện gì?" Hàn Văn Thanh cảm thấy nói chuyện với Diệp Thu dễ hơn.

"Ừm... Hi vọng... hôm nay... anh có thể về nhà chung với anh tôi." Diệp Thu đã rất cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng khi nói tới "với anh tôi", bản thân hắn rất không muốn về nhà, rất không muốn về chung với hai người kia. Diệp Thu cảm thấy câu "Cậu gọi tôi đến có chuyện gì?" của Hàn Văn Thanh có ẩn ý là "Cậu muốn đánh nhau?", "Đánh làm sao?", "Hôm nay chỉ một người có thể sống!"

Diệp Thu rơi lệ đầy mặt.

Kỳ thật, Diệp Tu cũng rơi lệ đầy mặt.

Cái gì là đồng đội ngu, cái này là đồng đội ngu!!! Diệp Thu em với anh là sinh đôi nha, trí thông minh đừng chênh lệch nhiều vậy có được không!!! Em gọi Hàn Văn Thanh tới làm gì?! Có thể đừng nghe lời vậy không!!! Hàn Văn Thanh không đến, mình về nhà có thể bị đánh; Hàn Văn Thanh đến, mình về nhà chắc chắn sẽ bị đánh chết.

"Vì sao?"

"Ba tôi..."

"Không có gì, anh về đi." Diệp Tu ngắt lời Diệp Thu.

Hàn Văn Thanh nhìn thoáng qua Diệp Tu, sau đó gật đầu nói với Diệp Thu: "Đi thôi, về nhà."

Ý gì?! Hàn Văn Thanh, não anh hoạt động sao vậy?! Còn có, anh đừng nói chuyện dứt khoát như không có việc gì có được không?! Anh biết anh nói ra hai chữ "về nhà", tôi liền cảm giác như muốn ra chiến trường không!!!

Diệp Thu cảm thấy, người này sao dễ nói chuyện vậy? Không đúng, mình còn chưa nói xong!!! Cứ vậy mà đồng ý? Diệp Tu!!! Anh đã sớm tính dẫn người về gặp ba mẹ phải không?!!!

Đám người vây xem giơ cao cánh tay trong lòng, tỏ vẻ: Mang theo tôi!!! Mang theo tôi!!!

Trong đó, tiếng hô lớn nhất là Tô Mộc Tranh đang cầm camera.

- TBC -
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#90
Cả một bầy chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn ????
 

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#91
Chương 41

Khi ba người rời khỏi Thượng Lâm Uyển, Hàn Văn Thanh dẫn theo một người uất ức và một người đã chết tâm.

Sau khi cánh cửa đóng lại, Tô Mộc Tranh lấy điện thoại di động ra gọi cho Sở Vân Tú.

"Vân Tú, Vân Tú!!! Cậu biết không!!! Hôm nay Hàn Văn Thanh về nhà với Diệp Tu!!!"

"Má ơi!!! Kinh vậy?! Tớ đã nói là nên dọn qua chỗ cậu ở mà!!! A a a a đây là trò hay nhất thế kỷ này nha!!! Không thấy được rồi!!!" Sở Vân Tú nện bàn.

"Tớ ghi hình lại cho cậu rồi!!!"

"Mộc Tranh!!! GJ mau gửi cho tớ!!!"

"Bây giờ tớ về mở máy tính liền!!! Cậu lập nhóm chat trước đi!"

"Không thành vấn đề!!!"

Đám người nhìn nữ thần Liên Minh cứ vậy mà cầm điện thoại lên lầu.

Qua cuộc đối thoại vừa rồi, mọi người nhận ra: Tô Mộc Tranh không đơn giản, Sở Vân Tú không đơn giản, con gái không đơn giản!!!

--------------------------------

Diệp Thu đang lái xe cảm thấy nếu mình quả thật chỉ là tài xế thì thật tốt, sau đó vô cùng đau buồn nhìn thoáng qua kính chiếu hậu.

Diệp Tu ngồi sát cửa bên trái, tập trung thưởng thức cảnh đẹp bên ngoài.

Hàn Văn Thanh ngồi sát cửa bên phải, tập trung nhìn đằng trước.

Đằng trước Hàn Văn Thanh... không phải là mình sao!!! Cứu mạng nha... Diệp Tu rơi lệ đầy mặt.

Khi Diệp Thu dừng xe trước cổng biệt thự, hắn nhìn nhà mình, nảy ra suy nghĩ nhảm nhí là "nếu chỗ này nổ tung, chắc là hoành tráng lắm".

Diệp Thu đi đằng trước, Hàn Văn Thanh theo phía sau, thuận tiện canh chừng Diệp Tu luôn tìm cơ hội bỏ trốn.

"Thiếu gia, cậu về rồi... A!!!" Bảo mẫu với gương mặt tươi cười bỗng hét lên, "Thiếu thiếu thiếu thiếu gia, đó là thiếu gia Diệp Tu sao?! Cần tôi báo cảnh sát không!!!" Bảo mẫu lập tức lùi ra sau ba bước, cầm lấy điện thoại trên tủ giày bên cạnh.

"Ách, đừng lo lắng, đây là bạn của bọn con. Ba con đâu?" Diệp Thu cảm thấy Hàn Văn Thanh thật thích hợp để trùm túi giấy khi ra đường.

"Ở ở ở trong." Bảo mẫu hoảng sợ nhìn Hàn Văn Thanh, lưng dán sát tường, giọng lắp bắp.

Diệp Thu hít sâu một hơi, ra chiến trường.

Diệp Thu vào phòng khách liền cảm thấy áp lực.

Ba mẹ mình đang ngồi trên ghế salon chính, đối diện với cửa ra vào.

Ba mình từng là quân nhân, từng là đặc công, về sau vì chấn thương mà giải ngũ lui về làm công việc hành chính, vẫn luôn nắm giữ chức vụ cao, tham gia quốc gia đại sự.

Mẹ mình ngậm thìa vàng sinh ra, sau được ba cứu nên thấp gả, nhưng quản lý chuyện buôn bán rất lợi hại.

Vậy nên, một người chính trị, một người kinh tế. Hai người đều có vai trò lãnh đạo trong lĩnh vực của mình. Nhìn thoáng qua, Diệp Thu cảm giác như có hai con dao bay tới.

"Chào ba mẹ, ba mẹ khỏe không? Tiểu Điểm khỏe không?" Diệp Tu bình tĩnh vẫy tay.

Diệp Tu anh câm miệng cho em!!! Anh có phải còn muốn nói "Các bạn trên núi có khỏe không"?! Diệp Thu cảm thấy hôm nay nếu không phải mình chết thì là hắn chết, mà còn tiện tay kéo mình chết chung.

Thế nhưng ba mẹ Diệp căn bản không để ý tới đứa con lớn hơn mười năm chưa về, chỉ nhìn chằm chằm Hàn Văn Thanh.

Hàn Văn Thanh cũng nhìn chăm chú ngược lại.

Không có người nói chuyện, không có ai cử động.

Bảo mẫu từ nãy đã rất hiểu chuyện, ôm Tiểu Điểm chạy về phòng mình, đóng cửa lại.

"Ai ui, con còn chưa ăn cơm, mọi người nhìn nhau tiếp đi, con đi kiếm cái để ăn."

Diệp Tu!!! Anh đi tìm đường chết à!!! Diệp Thu hận không thể đánh chết hắn.

Đại thiếu gia!!! Cậu đi tìm đường chết à!!! Bảo mẫu đứng sau cửa nghe lén cũng chịu không nổi.

"Cậu là Hàn Văn Thanh?" Lúc này, ba Diệp lên tiếng.

"Đúng vậy, bác trai. Cháu là Hàn Văn Thanh."

"Cậu yêu con tôi cỡ nào?"

ĐM!!! Diệp Tu muốn tự tử ngay tại chỗ. Ba già, ba có ý gì đó? Hơn chục năm không gặp đi? Con thiệt là con ba? Cho dù ba rất tức giận, nhưng mà chúng ta mới là người trong nhà đi? Ba hỏi chuyện Hàn Văn Thanh trước là sao? Mà ba không thèm hỏi con coi có thật không mà đã tự kết luận rồi sao?!!!

"Ba, kỳ thật..."

"Câm miệng!"

Diệp Tu rụt cổ. Aizzz, ba nhà mình vẫn thật nóng tính, tức lên là không nghe ai nói!!! Vì sao mình lại trực tiếp bị coi là có chuyện với Hàn Văn Thanh đâu?! Mình mới là người muốn kêu oan nha!!! Không liên quan tới mình nha!!!

"Ngoại trừ quán quân, cháu có thể cho cậu ấy tất cả."

Chỉ hai câu nói đơn giản, đôi bên lại lâm vào trầm mặc.

"Hàn Văn Thanh, cậu tới phòng làm việc với tôi." Nhìn thoáng qua mẹ Diệp, ba Diệp đứng dậy dẫn Hàn Văn Thanh đi.

Sau khi Hàn Văn Thanh đi với ba Diệp, bầu không khí liền trở nên thoải mái hơn.

Tâm trạng Diệp Thu hiện tại như người được tuyên vô tội thả ra.

Sau đó, Diệp Tu gật đầu rồi rời đi.

"Diệp Tu! Lại đây cho mẹ!!!" Mẹ Diệp rất nhọc lòng với đứa con lớn nhà mình.

Diệp Thu đen mặt, anh cho là anh trốn được à?! Anh tưởng anh muốn là đổi thân phận được sao?!

Sau đó, Diệp Tu nhận mệnh đi tới chỗ mẹ Diệp.

Diệp Thu quyết đoán đi lên lầu trở về phòng, không tham gia mấy chuyện này, hóng chuyện không quan trọng bằng tính mạng.

"Nói đi, con có ý gì?" Mẹ Diệp nâng cầm ra hiệu cho Diệp Tu ngồi xuống.

"Kỳ thật con mới là người bị hại. Con căn bản không có thích Hàn Văn Thanh!" Sau khi ngồi xuống, Diệp Tu lộ vẻ mặt đau đớn.

"Không thích mà còn dắt người về nhà?!" Tóc mẹ Diệp muốn dựng đứng cả lên.

Móa ơi, ba nói chuyện này với mẹ thế nào vậy?!

"Con có biết lúc ba con nói con muốn dẫn bạn trai về, tâm trạng mẹ thế nào không?"

Mẹ à, con có cùng tâm trạng với mẹ, thiệt đó!

"Bây giờ con nói không thích người ta? Con đùa ba mẹ à? Hay là đùa người ta? Con có biết đây là lừa gạt không?" Mẹ Diệp không hổ là thương nhân.

Diệp Tu tỏ vẻ, con không có nói gì hết, từ đầu đã là hiểu lầm rồi. Nhưng mà chuyện này vẫn cần giải thích, mệt mỏi quá.

"Mẹ, mẹ nghe con nói, là anh ta nói thích con, kỳ thật con không làm gì hết."

"Hả? Con không hề có cảm giác với cậu ta?"

Diệp Tu sững sờ, không hề có cảm giác? Thật không? Diệp Tu vậy mà do dự.

"Vậy con còn dẫn cậu ta về gặp ba me?!"

Rồi, quay lại chủ đề cũ.

"Mẹ, con nói nè, chuyện là vầy, con đoán anh ta nói với Trương Tân Kiệt, à, Trương Tân Kiệt là đội phó chiến đội bọn họ, là thích con, sau đó..."

Diệp Tu kể hết chuyện mình biết, đoán, não động trong suốt khoảng thời gian này. Đương nhiên, không có kể chuyện bị cưỡng hôn.

Mẹ Diệp lâm vào dòng suy nghĩ.

Diệp Tu cảm thấy mình rốt cuộc có thể nhảy ra khỏi hố lửa.

"Trương Tân Kiệt này, không tệ nha."

ĐM!!! Mẹ!!! Quan trọng là đây sao?!!! Con biết rồi, mẹ và mẹ Bánh Bao là chị em thất lạc nhiều năm đi?!!! Diệp Tu cảm thấy mình như đang ở trong hố lửa còn bị thiên thạch đập trúng.

- TBC -
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#92
"Trương Tân Kiệt này, không tệ nha."
Ừ thì tất nhiên là không tệ, nhưng không ai chịu nhận ra trọng điểm là từ đầu đến cuối Diệp Tu hoàn toàn thụ động sao????
 

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#93
Ừ thì tất nhiên là không tệ, nhưng không ai chịu nhận ra trọng điểm là từ đầu đến cuối Diệp Tu hoàn toàn thụ động sao????
Đây gọi là dục nghênh hoàn cự, chứ nếu Diệp thật sự không muốn thì ai bắt buộc được zai tâm bẩn ấy à =)))
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#94
Đây gọi là dục nghênh hoàn cự, chứ nếu Diệp thật sự không muốn thì ai bắt buộc được zai tâm bẩn ấy à =)))
Có lý...
 

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#95
Chương 42

"Mẹ, có thể nghiêm túc tí không?"

"Bệnh nghề nghiệp, ha ha." Mẹ Diệp rõ ràng thả lỏng hơn nhiều, sau đó yên lặng nhớ kỹ cái tên Trương Tân Kiệt, "Chúng ta tiếp tục nói chuyện của con."

"Ách, mẹ, thật ra không có gì để nói. Chuyện không liên quan tới con."

Mẹ Diệp nhìn chằm chằm Diệp Tu hồi lâu, thở dài: "Con nha, mẹ từ nhỏ đã tiếp thu cách giáo dục phương Tây, với mấy thứ này cũng khá phóng khoáng. Chỉ là ba con, người rất truyền thống, lại là quân nhân, rất ngoan cố, nên có thể phải mất công tí."

Hả? Sao mình cảm thấy lời này có gì không đúng?

"Mẹ, mẹ có ý gì? Sao cứ như muốn đẩy con ra ngoài vậy? Phản đối đâu? Sự cản trở của gia đình đâu?" Diệp Tu tỏ vẻ, mẹ mình sao như đã tiếp nhận rồi? Mình còn chưa tiếp nhận mà!!!

"Con là con mẹ mà." Sau đó bà liếc mắt, bĩu môi nhỏ giọng, "Mặc dù đã bỏ nhà đi nhiều năm," trong nháy mắt lại biến về vẻ mặt lúc nãy, "Con nghĩ gì mẹ còn không biết?"

Mẹ, quỳ lạy mẹ, mẹ đi đóng phim đi.

"Ách, cái này."

"Tuy con và Tiểu Thu là sinh đôi, nhưng tính cách hai con rất khác nhau. Con giống ba, Tiểu Thu giống mẹ. Ba con có tật xấu là truy cầu thứ gì thì rất chuyên chú, không bận tâm tới bất cứ thứ gì khác, nhất là mặt tình cảm. Con không biết đâu, năm đó mẹ mất bao công sức để theo đuổi ba con." Nói đến khúc cuối, mẹ Diệp nở nụ cười như một cô gái trẻ.

Không nỡ nhìn thẳng, năm đó là mẹ theo đuổi ba??? Ba còn không chịu? Mẹ còn mất công sức? Mẹ à, sao mẹ lại si tình vậy, với điều kiện của mẹ thì tìm ai không được, cứ nhất định phải tìm ba. Mẹ xem, làm cho con giờ về nhà cũng lo lắng hãi hùng.

Hả?

Khoan đã.

Không đúng.

Motif này...

Diệp Tu giật mình, móa ơi, mẹ, mẹ nhìn thấy bóng dáng mình trên người Hàn Văn Thanh à?! Không cần!!! Cầu đừng tìm về tổ chức nha!!!

Diệp Tu tỏ vẻ thật mệt tâm.

Khi Diệp Tu muốn mở miệng, ba Diệp dẫn Hàn Văn Thanh ra khỏi phòng làm việc.

Mặt ba Diệp rất đen.

Mặt Hàn Văn Thanh còn đen hơn.

Theo lời Diệp Tu là hai đống khí đen đi ra.

Sau đó.

Hai người quẹo thẳng ra cửa.

"Ai ai ai!!! Hai người đi đâu vậy?"

Trả lời Diệp Tu là tiếng đóng cửa.

Diệp Tu xoắn xuýt, đây là muốn làm gì, hai người mau quay lại!!! Giải thích cho con một tí có được không?! Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Nói chuyện gì với nhau?!

"Đừng lo, hẳn là đổi cách thức giao lưu." Mẹ Diệp rất bình tĩnh.

"Hả?"

"Ha ha, ba con vốn là lính đặc chủng, nói chuyện không phải là sở trường."

Cái gì?! Đây là muốn ra ngoài đánh nhau?! Hàn Văn Thanh, anh dám ra tay với ba tôi thì tôi liều mạng với anh! Không đúng, anh là tuyển thủ eSports!!! Anh không thể đánh nhau!!! Ba, ba phải nhớ giết người là phạm pháp!!! Không đúng, ba lớn tuổi rồi!!! Ba cũng đừng đánh nhau!!!

Diệp Tu lúc này rất muốn xài chiêu Lục Tinh Quang Lao.

"Không sao đâu, đừng lo, ba con có chừng mực." Sau đó, mẹ Diệp như nhớ tới điều gì, "Năm đó, mẹ dẫn theo sáu người, mất hai năm mới đánh ngã được ba con. Ngẫm lại cũng thấy khoảng thời gian đó thật điên cuồng." Me Diệp che miệng cười.

Lượng tin tức quá lớn... Sao, ba là bị mẹ cưỡng ép à? Không đúng, đánh thắng ba là có thể lấy đi một thứ? Hàn Văn Thanh, nếu anh dám thắng thì tôi liều mạng với anh!!!

"Thật ra mẹ không có cứng nhắc như vậy. Con cháu có phúc của con cháu. Nếu con đã quyết định, mẹ sẽ ủng hộ. Nhưng Tiểu Tu à, con đường này rất khó đi, nhất là ở Trung Quốc. Nếu có ngày con không đi nổi nữa, mệt mỏi rồi thì cứ về nhà. Đây mãi mãi là nơi con có thể nghỉ ngơi."

Diệp Tu lúc này rất muốn cảm động, nhưng mà, trong tình huống này lại rất nghẹn khuất.

"Đói bụng không? Mẹ hôm nay tự xuống bếp nấu ăn cho con!" Mẹ Diệp vỗ đầu gối, đứng lên vào phòng bếp.

"Đừng! Mẹ, mẹ làm gì vậy?!" Vậy là xong? Mẹ đã nhận định vậy rồi?!

"Nấu cơm nha? Còn có thể là gì?" Mẹ Diệp cảm thấy mình đã nói chuyện rõ ràng.

"Chẳng lẽ mẹ không muốn nói gì khác với con sao? Con mẹ!!! Con ruột của mẹ!!! Dẫn một người đàn ông về!!!" Diệp Tu tỏ vẻ không hiểu được lối suy nghĩ của mẹ mình.

"Ha ha, cố lên." Mẹ Diệp bỏ lại Diệp Tu đã hóa đá, đi nấu cơm, bộ dạng "ta rất khai sáng".

Lúc này, Diệp Tu rất muốn có một người mẹ bình thường tranh cãi ầm ĩ, ôm mình nói "nếu con dám đồng tính luyến ái thì mẹ chết cho con xem".

"Ai, mẹ nói con nghe, Hàn Văn Thanh kia có khí chất rất giống ba con, con nhìn mặt ví tiền của cậu ta xem!!! Y chang ba con hồi trẻ!!!" Mẹ Diệp vửa nấu cơn vừa vui vẻ nói.

...

Lúc này, Diệp Tu sâu sắc cảm thấy năm đó bỏ nhà trốn đi là quyết định quá sáng suốt.

Diệp Thu đang núp trên lầu nghe lén lại càng oán giận Diệp Tu. Năm đó sao anh lại trộm hành lý của em!!! Trả lại thời thiếu niên đẹp đẽ cho em!!!

- TBC -
 

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#96
Chương 43

1 giờ chiều.

2 giờ chiều.

3 giờ chiều.

...

8 giờ tối.

9 giờ tối.

...

Cho tới 11 giờ đêm, ba Diệp và Hàn Văn Thanh còn chưa trở về.

Đi đâu rồi?! Sao còn chưa về? Cho dù ba giết Hàn Văn Thanh rồi chôn thì cũng phải xong rồi đi?!

"Tiểu Tu, đừng lo, không sao đâu." Mẹ Diệp vẻ mặt "ta hiểu lắm".

"Ách, mẹ, vậy con về phòng ngủ." Kỳ thật Diệp Tu muốn về chơi game. Bởi vì vừa về nhà, lại còn về nhà vì nguyên nhân đặc biệt, Diệp Tu mới không ăn xong liền chơi Vinh Quang.

"Sao? Nhiều năm không về nhà mà cũng không biết ở chung với mẹ một chút." Mẹ Diệp chớp mắt biến u buồn.

Mẹ, con đã ngồi với mẹ tới 11 giờ, mẹ còn muốn sao? Đừng nói muốn một lần bù đắp cho đủ hết mấy chục năm nha?

"Được rồi..." Diệp Tu nhận mệnh ngồi lại cạnh mẹ Diệp.

"Lại đây, chúng ta tiếp tục xem phim truyền hình này."

Diệp Tu tỏ vẻ chịu hết nổi, đời này mình không thể thoát kiếp phải cùng xem phim truyền hình sao? Trước là Mộc Tranh, nay là mẹ.

Hả?

Diệp Tu tập trung nhìn lại, đây không phải là phim Mộc Tranh dạo này đang xem à? Đoạn này Mộc Tranh đã xem xong từ lâu rồi. Nhưng mà, sao sở thích của Mộc Tranh lại giống người có độ tuổi như mẹ mình?

"Aizzzz." Diệp Tu thở dài.

"Sao?" Mắt mẹ Diệp chẳng rời màn hình tivi.

"Ách, không có gì, đoạn này rất phiền lòng. Anh trai thích nữ chính, nhưng nữ chính thích em trai, em trai lại vì thành toàn anh mình mà chuẩn bị rời khỏi. Quá cẩu huyết."

"Ai! Đừng spoil chứ!!!" Mẹ Diệp trong nháy mắt che lỗ tai.

Diệp Tu nhìn mẹ mình, cảm thấy người đã bao nhiêu tuổi rồi, có thể đừng cố tình làm nũng vậy không?!

"Tiểu Tu, xem phim quan trọng là quá trình, không được spoil biết không? Vân Tú trước nay không bao giờ làm vậy." Mẹ Diệp đảo mắt nhìn Diệp Tu.

?!!!!!!

Là ý gì?!

"Mẹ, mẹ biết Vân Tú? Sở Vân Tú?" Diệp Tu cảm thấy không thể tiếp tục nhìn thẳng thế giới này.

"Đúng, con ngạc nhiên cái gì?"

Con có thể không ngạc nhiên à!!!

"Hai người... làm sao quen nhau?" Diệp Tu dường như đã hiểu vì sao mẹ mình đồng ý ngay lập tức, lại đột nhiên cảm thấy tâm trạng của mẹ khi hỏi mình "con biết tâm trạng mẹ thế nào không" chắc không giống tâm trạng mình, rồi phát hiện nguyên nhân sâu xa vì sao mẹ xù lông lúc đầu.

"Có một lần mẹ đi công tác, đúng lúc chiến đội của Vân Tú, ờ, Yên Vũ thi đấu. Mẹ chỉ tiện tay cầm tờ quảng cáo ngó sơ. Lúc đó bên kia, à, chính là người bên công ty đối tác, hỏi mẹ xem có hứng thú không, mẹ nói có một chút, con cũng chơi game này. Sau đó mẹ và người đó tới sân thi đấu, nhưng mẹ xem không hiểu, ha ha. Sau trận đấu, có lẽ là vì thu hút tài trợ, phía chiến đội an bài đội trưởng tiễn mẹ, mẹ cũng chỉ đơn thuần kết bạn. Lúc nói chuyện trời đất thì nhắc tới con, con biết không, người ta châm chọc con không ngừng." Lúc này mẹ Diệp cười khúc khích, "Khi biết mẹ là mẹ con, cô ấy còn lúng túng một lúc lâu, sau đó thì tạm biệt bình thường. Nhưng khi đụng nhau trên diễn đàn, đột nhiên nhận ra là quen biết nhau, nên mẹ và cô ấy add QQ, thường xuyên nói chuyện."

"Chờ tí!!! Mẹ, khúc cuối mẹ tóm tắt quá gọn rồi!!! Có thể giải thích cho con một chút không!!! Mẹ cũng dùng diễn đàn?!" Diệp Tu cảm thấy, thì ra không phải độ tuổi của Mộc Tranh giống mẹ, mà là độ tuổi của mẹ giống Mộc Tranh.

"Ừ, đúng vậy. Con không biết đâu, những fanfic kia, chậc chậc chậc, có gì mà Hàn Diệp, Diệp All..."

"Chờ đã chờ đã!!! Mẹ cũng đọc fanfic?!" Diệp Tu cảm thấy hình tượng vốn không rõ ràng lắm của mẹ sắp sụp đổ.

"Đúng vậy, trong nhóm còn có một cô gái, Đới Nghiên Kỳ. Con khẳng định quen biết. Fanfic cô ấy viết, quá ngọt." Mẹ Diệp bưng mặt như một thiếu nữ.

Ha ha. Quá đủ rồi. Diệp Tu quyết định bỏ nhà trốn đi một lần nữa.

Lúc này ở trên lầu, bởi vì hôm nay bị trùng kích giá trị quan và thế giới quan (không có), Diệp Thu quyết định lại thử rời nhà trốn đi. Thật ra cũng không nghiêm trọng như vậy, chỉ đơn giản là dọn ra ngoài ở.

Diệp Thu đang xem website, chuẩn bị tìm một khu vực có điều kiện tốt.

Sau đó vui vẻ nhìn thoáng qua vali hắn chuẩn bị xong từ lúc xế chiều.

Giấc mơ thời niên thiếu!!! Ta đến đây!!!

- TBC -
 

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#97
Chương 44

Lúc này có tiếng mở cửa.

Ba Diệp sải bước tiến vào.

Hả? Hàn Văn Thanh đâu? Đừng nói chôn thiệt nha?

"Trở về rồi? Ăn cơm chưa?"

"Ăn rồi."

Sau đó, mẹ Diệp tiếp tục xem tivi, ba Diệp thì về phòng.

Diệp Tu cảm thấy cách nói chuyện của ba mẹ mình thật khiến người nóng ruột!!!

Mẹ cái gì cũng không hỏi à?!

Ba cái gì cũng không nói à?!

Bầu không khí "mình hiểu" này là sao!!!

--------------------------------

Thế là sau 12 giờ, mẹ Diệp rốt cuộc buông tha Diệp Tu.

Diệp Tu với thể xác và tinh thần đều mệt mỏi trở về phòng.

Phát hiện, không có máy tính!!!

Được rồi, mình bỏ nhà đi mấy chục năm cũng vì game, không có máy tính là bình thường. Vậy mình đi ngủ...

Diệp Tu cởi bộ Âu phục mặc cả ngày, cảm thấy quần áo chính thức như vậy cứ như là tra tấn.

Ném đại sang một bên rồi bò lên giường.

1 giờ.

2 giờ.

...

Diệp Tu vẫn chưa ngủ.

Hắn ngẫm nghĩ rồi lấy điện thoại từ trong đống quần áo dưới đất nhắn tin.

[ Còn sống không? ]

Người nhận: Hàn Văn Thanh.

10 giây sau.

[ Ừ. ]

Người gửi: Hàn Văn Thanh.

Hừ, Diệp Tu khinh thường liếc mắt, tôi đây ít nhiều gì cũng quan tâm sống chết của anh, trả lời một chữ là sao?! Hắn không nhận ra mình cũng chỉ nhắn ba chữ.

Diệp Tu trở mình, ngủ thiếp đi.

Diệp Tu cứ vậy "bình an vô sự" chờ một tuần.

Chính Diệp Tu cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Ba mình sau đó vậy mà không tìm mình?!

Đây là ý gì?!

Nói thật Diệp Tu chưa từng nghĩ tới kết quả này.

Nhưng Diệp Tu cũng không quá để ý, vui vẻ việc ba mình không gây khó dễ.

Sau khi đoạt máy tính của Diệp Thu, Diệp Tu làm ổ trong phòng mình.

Hôm nay, Diệp Tu ngủ lúc 5 giờ sáng.

Trong lúc mơ màng, hắn cảm thấy có người nhìn mình, ánh nhìn rất không thiện cảm.

Diệp Tu trở mình chậm rãi mở to mắt, liền thấy ba nhà mình mặt đen đang đứng cạnh giường nhìn xuống.

Móa ơi!!!

Diệp Tu giật mình trong lòng, không phải sao, ai vừa mở mắt liền thấy một người mặt như Diêm Vương đứng cạnh giường nhìn mình mà có thể không giật mình.

Nhưng, Diệp Tu vẫn biểu hiện rất bình tĩnh, không thể không nói mỗi ngày đều nhìn mặt ví tiền rất hữu dụng.

"Ba làm gì vậy? Con mới ngủ một chút." Diệp Tu kỳ thật cũng không biết mình đã ngủ bao lâu.

"Thời điểm con phát huy giá trị tồn tại, vì nước làm vẻ vang đã đến."

?! ĐM, đây là muốn mình đi nổ lô cốt à? Vẻ mặt này của ba thể hiện rõ mình nhất định sẽ hi sinh nha.

"Cục trưởng Tổng cục Thi đấu mời con làm lĩnh đội cho đội tuyển tham gia giải thế giới."

?!

Thật ra lúc trước nghe tin đội tuyển tham gia giải thế giới, Diệp Tu đã không cam lòng. Nhưng giải nghệ là giải nghệ, không cam lòng cũng chỉ có thể bỏ qua.

Hiện tại, ba nhà mình, kêu mình đi thi đấu?!

Đây là ý gì?! Đây là báo hiệu của chuyện gì...

Diệp Tu vô cùng lo lắng.

"Tranh thủ thời gian thu dọn đồ đạc đi, tài xế đã chờ dưới lầu, vé máy bay là 8 giờ."

Móa nó, mình quả thật chưa ngủ nhiều nha!!! Diệp Tu tỏ vẻ rất mệt mỏi.

Nhưng đáy lòng vẫn rất vui vẻ.

Vinh Quang, ta đã trở về.

- TBC -
 

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#98
Chương 45

Chuyện giải thi đấu thế giới thật ra đã được Tổng cục Thi đấu lên kế hoạch từ ba tháng trước, vì không muốn ảnh hưởng trạng thái thi đấu của các tuyển thủ nên mới không để lộ tin tức.

Tuyển thủ tham gia đều được chọn lựa kỹ càng.

Chỉ là không ai ngờ Diệp Tu sẽ giải nghệ.

Càng không ai ngờ, Hàn Văn Thanh sẽ từ chối tham gia.

Tổng cục Thi đấu thông báo cho người quản lý của từng chiến đội, người quản lý lại báo cáo với ông chủ và các tuyển thủ, bận rộn tối mặt tối mũi.

Nhưng mỗi nhà đều có nỗi khổ riêng, phản ứng của các tuyển thủ cũng hoàn toàn khác nhau!!!

--------------------------------

Hưng Hân.

Người quản lý mà Tổng cục Thi đấu liên hệ là Tô Mộc Tranh.

Bởi vì Hưng Hân không có người quản lý.

"Được."

"Ai ui, đương nhiên đi!"

Tô Mộc Tranh và Phương Duệ đứng kế bên dứt khoát đồng ý tham gia.

--------------------------------

Lam Vũ.

"Vâng, chúng tôi sẽ cố hết sức. Thiếu Thiên, đừng ăn vặt nhiều quá, tối nay chúng ta ăn lẩu."

"Móa! Ông trời ơi!!! Đội trưởng đội trưởng đội trưởng!!! Vậy là quá lợi hại đúng không!!! A!!! Vậy là chúng ta có thể đi nước ngoài chơi? Quá tuyệt vời tui muốn đi nước ngoài chơi lâu rồi!!! A!!! Đội trưởng đừng mà trả khoai tây chiên cho tui!!!"

Người quản lý rất không bình tĩnh, hai người kia sao ngày nghỉ cũng ở chung một chỗ...

--------------------------------

Luân Hồi.

"..."

Tiểu Chu, cậu đồng ý phải không? Cậu tham gia phải không? Tôi có thể hiểu vậy không?! Cậu có thể đưa điện thoại cho Giang Ba Đào không... Người quản lý tỏ vẻ trình ngôn ngữ Chu Trạch Khải của mình không đủ, cần người phiên dịch.

"Ừm? Giải thế giới? Sao anh biết tôi biết đá bóng?"

Tôn Tường!!! Đủ rồi!!! Đội bóng Trung Quốc vốn đã không có bao nhiêu hi vọng!!! Cậu đừng vô chộn rộn có được không!!!

"A a, thì ra là chơi Vinh Quang. Đương nhiên là tham gia!!!"

Người quản lý cảm thấy cần bỏ hạch đào vào hành lý cho Tôn Tường.

--------------------------------

Vi Thảo.

"Quản lý, anh nghe tôi nói trước đã."

Người quản lý vừa mở miệng đã bị ngắt lời.

"Lư Hãn Văn của Lam Vũ ngày nào cũng đến tìm Lưu Tiểu Biệt. Tôi nói Lưu Tiểu Biệt về nhà rồi, cậu ta vẫn mỗi ngày chạy tới không biết mệt, lý do là gọi điện thoại cho Lưu Tiểu Biệt không được, anh có thể cho tôi địa chỉ nhà Lưu Tiểu Biệt không... Còn nữa, vừa thi đấu xong, Cao Anh Kiệt liền chạy tới chỗ Hưng Hân. Tôi cảm thấy rất nghẹn khuất. Anh xem có thể tìm bác sĩ tâm lý cho chiến đội không..."

Người quản lý tỏ vẻ tôi còn nghẹn khuất hơn, papa độc thân, cầu cậu, cho tôi nói xong chuyện quan trọng trước có được không.

"Ừ, đương nhiên tham gia. Quản lý, anh nói Anh Kiệt..."

Đủ rồi!!! Người quản lý rất muốn cúp điện thoại.

--------------------------------

Lôi Đình.

"Vâng, được, đương nhiên tham gia. Aizzz, Tiểu Đới, em đừng lấy weibo của anh đăng mấy bức hình này có được không!!!"

Người quản lý tỏ vẻ, hai người tú ân ái công khai vậy không sợ bị thiêu chết à?

--------------------------------

Bá Đồ.

"Không đi."

Hả?! Hàn đội!!! Tâm tình anh hôm nay không tốt à?! Vì sao không đi!!! Quản lý tỏ vẻ tay hơi run.

"Tôi muốn tập trung cho Bá Đồ."

Hàn đội, anh quả thật là đội trưởng tốt nhất trên đời, là ví tiền của chúng ta. Người quản lý vô cùng cảm động.

"Alo?"

Hả? Đây... không phải là giọng Trương Giai Lạc nha.

"Lạc Lạc, giải thi đấu thế giới, quản lý của cậu hỏi cậu tham gia không."

"..."

Móa ơi, tiếng thở dốc này là sao??? Người quản lý tỏ vẻ thật ngại ngùng, sau đó im lặng bật to âm thanh điện thoại.

"Ừ... A..."

"Cậu ta đồng ý."

Điện thoại cúp máy.

Câu nào đồng ý?! Với lại anh đừng tắt điện thoại nhanh như vậy có được không!!! Người quản lý tỏ vẻ thì ra buổi họp báo là nói thật.

--------------------------------

Yên Vũ.

"Ừ... Được... Tôi nhất định sẽ tham gia." Sở Vân Tú khóc nói.

Đây là... phim truyền hình tới khúc đau buồn đi. Người quản lý hiểu rõ.

--------------------------------

Hô Khiếu.

"Đương nhiên đi! Xem tôi đánh bại mấy tên người nước ngoài tự cao kia!!!"

Cậu mới là người tự cao nhất đi... Người quản lý tỏ vẻ không thể tùy tiện thả Đường Hạo ra ngoài một mình.

--------------------------------

Hư Không.

"Được được. A Sách, tôi có thể tham gia giải thi đấu thế giới nè!!! Ách, quản lý, sao không có A Sách nha?"

Người quản lý tỏ vẻ tôi cũng không biết... Kỳ thật ban đầu còn không có cậu có được không...

"Quản lý, mấy người thật quá đáng, không thể chia cách Song Quỷ nha!!!"

Ha ha, hẹn gặp lại. Người quản lý cúp điện thoại.

--------------------------------

Cuối cùng là Diệp Tu, thật sự không ai liên lạc được, bởi hắn không có điện thoại. Hoặc phải nói, điện thoại Diệp Tu không phải ai cũng có thể biết.

Thế là Cục trưởng Tổng cục Thi đấu tỏ vẻ mình có giao tình với ba Diệp, chuyện này để ông đi xử lý!

Thế là, 14 người từ bốn phương tám hướng tụ tập về thành phố B.

--------------------------------

"Anh hai đâu ạ?" Diệp Thu vừa về nhà đã biết Diệp Tu đi ra ngoài. Nguyên nhân rất đơn giản, trong nhà không có mùi mì gói. Diệp Tu tên chuyên trạch ở nhà này, ra khỏi nhà cũng cảm thấy phiền phức, nên đói bụng thì làm mì gói ăn, khiến cho bảo mẫu phải hoài nghi tay nghề của mình.

"Đi chơi game." Ba Diệp tức giận nói.

"Ách?"

"Được rồi, đừng nghe ba con ngữ khí không tốt, là ba con tự tiễn anh con lên xe. Ông nói xem, vì một câu vì nước làm vẻ vang mà bỏ qua thù hận giai cấp mấy chục năm? Không hổ là đảng viên lâu năm!" Mẹ Diệp và con trai cùng chế giễu ba Diệp.

Diệp Thu cũng hiểu đại khái chuyện đã xảy ra. Mấy ngày nay, quảng cáo về giải thi đấu thế giới xuất hiện khắp nơi, muốn không biết cũng không được, mà chiến đội thành phố H lại là quán quân năm nay.

Anh à, anh rốt cuộc đã được như nguyện.

Diệp Thu vừa cảm thán vừa về phòng.

Sau đó cảm giác có chỗ nào không đúng.

Hả? Sao cảm giác phòng trống trống?

Diệp Thu nhìn chăm chú góc tường.

"Diệp Tu!!! Anh đi chết đi!!! Hành lý của em!!!"

- TBC -
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#99
Hả? Sao cảm giác phòng trống trống?

Diệp Thu nhìn chăm chú góc tường.

"Diệp Tu!!! Anh đi chết đi!!! Hành lý của em!!!"
Trời muốn anh ở nhà từ canh ba, anh không thể rời nhà lúc canh năm.

Cái này là chạy trời không khỏi nắng nè Thu Thu, lưới trời lồng lộn, tuy thưa mà khó thoát, nha?
 

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
Chương 46

Mà tại sao không có ai báo cho Trương Tân Kiệt?

Vì Cục trưởng Tổng cục Thi đấu là ba của Trương Tân Kiệt.

Trương Tân Kiệt đã biết tin này từ ba tháng trước.

Một lĩnh đội, 13 đội viên, chính là đội hình của tuyển quốc gia.

Thế nhưng, đây chỉ là trong thi đấu.

Trên thực tế, nếu tính luôn người phiên dịch, người quản lý, phóng viên đồng hành, vô số nhân viên hậu cần khác, thì số người là không ít.

Bởi một số tuyển thủ yêu cầu mãnh liệt, Tổng cục Thi đấu đồng ý cho mỗi tuyển thủ dẫn theo một người, nhưng điều kiện là người đó không phải tuyển thủ đang trong nghề.

Sau đó, một số tuyển thủ, Lý Hiên và Trương Giai Lạc, rơi lệ đầy mặt.

Nhưng là, đội ngũ vẫn có thêm người.

Lâm Kính Ngôn.

Tôn Triết Bình.

Phương Duệ vui vẻ thoải mái dẫn theo Lâm Kính Ngôn.

Tôn Triết Bình đơn giản thô bạo bao hết mọi phí tổn của cả đoàn, đi theo với tư cách nhà đầu tư.

Còn có một cô gái không ai nhận ra, là Sở Vân Tú dẫn tới.

"Chào... chào mọi người, tôi là Phùng Y Y."

"Ai ui, em gái này không tệ nha. Sở Vân Tú, sao sao sao đi còn dẫn theo khuê mật vậy? Sợ lúc xem phim truyền hình không có người đưa khăn giấy à?" Hoàng Thiếu Thiên nhìn từ đầu đến chân Phùng Y Y rồi nói.

"Không phải, đây là người vẽ truyện tranh, mặc dù không nổi tiếng lắm, nhưng đang trên đà phát triển."

"Người vẽ truyện tranh?" Tiêu Thời Khâm đẩy kính mắt, tỏ vẻ đừng nói là như tôi nghĩ nha.

"Ừ, đúng, chủ yếu là Dụ Hoàng, Song Hoa, Chu Giang, Lâm Phương, Hàn Diệp."

Quả nhiên là như mình nghĩ... Tiêu Thời Khâm tỏ vẻ thật mệt mỏi, từng nghe Tiểu Đới nhắc cái tên Y Y khi gọi điện thoại. Hôm nay hắn có linh cảm không tốt.

"Móa, Sở Vân Tú, cô có ý gì?! Có thể đừng mang theo người không liên quan gây nhiễu loạn lòng quân không!!!" Trương Giai Lạc không hề bình tĩnh, Tôn Triết Bình đứng cạnh vẻ mặt không hề gì.

"Sở Vân Tú!!! Chị quá lắm rồi!!!" Phương Duệ cũng không thể bình tĩnh, Lâm Kính Ngôn chỉ lúng túng một chút rồi vẻ mặt bình tĩnh lại.

"Đáng tiếc, không thể mang theo tuyển thủ đang trong nghề." Sở Vân Tú nói rồi đảo mắt qua Chu Trạch Khải, Lý Hiên, Diệp Tu.

"Kỳ thật anh đây cũng muốn dẫn theo tới, nhưng phía trên nhất quyết không đồng ý. Aizzz, anh đây bất đắc dĩ chỉ có thể nhịn đau bỏ qua." Diệp Tu tiếc rẻ.

Hả?!

Mọi người hiếu kỳ.

"Ai vậy?"

"Tiểu Điểm."

"Phốc" Người duy nhất hiểu rõ chân tướng, Tô Mộc Tranh, nhìn vẻ mặt của mọi người mà bật cười.

"Tiểu Điểm là ai?" Sở Vân Tú hỏi.

"Chú chó nhà anh ấy."

Cả đám im lặng.

"Cái kia... Mặc dù, tôi không quen thuộc với Vinh Quang như mọi người, nhưng tôi cũng tiếp xúc với Vinh Quang khá lâu. Tôi sẽ cố gắng vẽ tốt truyện tranh!" Phùng Y Y lấy hết dũng khí nói.

"Đừng đừng đừng!!! Em gái, nước ngoài rất nguy hiểm!!! Em gái vẫn nên trở về đi!!! Em xem em chắc chắn không chơi game đi? Không cảm nhận được niềm vui trong đó đi? Phỏng chừng không tiếp xúc nhiều đi? Anh nói em nghe, phía trên biết Sở Vân Tú dẫn em theo sẽ rất không vui, nói không chừng còn tìm Sở Vân Tú nói chuyện. Em cũng không muốn ảnh hưởng đến Sở Vân Tú đi, lúc đó sẽ ảnh hưởng đến thành tích quốc gia chúng ta nha!!!" Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy, nếu có một người luôn sẵn sàng ghi chép kế bên người thì mình vĩnh viễn đừng hòng thoải mái.

"Ha ha, Hoàng Thiếu Thiên, ba em ấy là Phùng chủ tịch." Sở Vân Tú mở miệng.

Mọi người hóa đá.

"Em hứa sẽ không gây ảnh hưởng đến mọi người!!! Mọi người cứ huấn luyện và nghỉ ngơi như bình thường là được!!! Không cần để ý đến em!!! Em chỉ ở cạnh ghi chép một chút, não động một chút, rồi vẽ truyện tranh là được!!!" Trong mắt Phùng Y Y như có ánh sáng lấp lánh.

Lúc này, di động Diệp Tu reng lên.

"Vl! Diệp Tu có điện thoại?" Trương Giai Lạc là người đầu tiên tỏ vẻ không thể chấp nhận.

"Diệp Bất Tu Diệp Bất Tu ý gì đây?! Có điện thoại mà không báo cho bọn tui à? Sao, tính làm đặc vụ ngầm hả?" Hoàng Thiếu Thiên trào phúng.

Diệp Tu nhìn trên màn hình di động hiện lên ba chữ to "Hàn Văn Thanh", rất muốn hô to ai muốn có điện thoại.

- TBC -
 

Bình luận bằng Facebook