- Bình luận
- 1,240
- Số lượt thích
- 7,942
- Location
- Nơi nào xa xa ấy
- Team
- Bá Đồ
- Fan não tàn của
- Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
Chương 33
"Tiểu đệ, cậu nói Phương Duệ chết chưa." Bánh Bao nói nhỏ.
"Chớ nói nhảm, sáng sớm anh chạy tới phòng Phương Duệ làm gì?! Với lại anh đừng kéo tôi theo có được không!!!" La Tập nhỏ giọng, cố gắng kéo Bánh Bao đi ra ngoài.
Nhưng đáng tiếc, La Tập căn bản không phải là đối thủ của Bánh Bao.
Bánh Bao đứng bên giường Phương Duệ, nhìn xuống hắn, chân như mọc rễ.
"Tôi cảnh cáo anh, đừng phá, Phương Duệ hôm qua mệt quá rồi, hôm nay cần nghỉ ngơi, anh đi ra cho tôi!!!" Nếu không bận tâm Phương Duệ đang ngủ, La Tập đã hét to lên.
"Tui không phải là lo lắng sao, lỡ như anh ta chết thì mình còn cứu bằng cách hô hấp nhân tạo." Bánh Bao dứt khoát ngồi xổm cạnh giường, hai tay bám mép giường, nhìn chằm chằm Phương Duệ.
"Mau đi ra cho tôi!!!" La Tập lôi kéo Bánh Bao ra ngoài như nhổ củ cải.
"Đừng nghịch." Bánh Bao trở tay liền kẹp La Tập dưới nách.
La Tập liều mạng giãy dụa, cảm thấy mình hồi nãy nên tự chạy cứu thân trước.
"Các anh đây là..." Kiều Nhất Phàm nhìn cửa phòng Phương Duệ mở rộng nên vào xem, sau đó phát hiện Bánh Bao đang kẹp La Tập ngồi xổm cạnh Phương Duệ.
"Tiểu Kiều tới đúng lúc lắm, mau tới đây, nói nhỏ chút!!!" Bánh Bao chào hỏi Kiều Nhất Phàm.
Kiều Nhất Phàm không rõ tình huống nên chạy tới, ngồi xuống cạnh Bánh Bao, hỏi nhỏ: "Làm gì vậy?"
"Đừng cử động, nhìn kỹ vào." Bánh Bao nói rất nghiêm túc.
Kiều Nhất Phàm đành gật đầu rồi làm theo.
"ĐM, mấy đứa chơi gì vậy?!" Ngụy Sâm đi ngang nhìn thấy màn này,
"Ai ai ai, Ngụy lão đại, anh nói nhỏ chút, mau tới đây, tìm một chỗ, duy trì đội hình." Bánh Bao giơ ngón tay trước miệng ra hiệu im lặng.
Ngụy Sâm ngó ngó, cảm thấy khá thú vị nên đi từ từ tới ngồi chồm hổm.
"Ai ai ai, này, cậu không phải xuất thân từ nhặt ve chai sao, mau lại đây!!!" Bánh Bao tinh mắt thấy Mạc Phàm đi ngang cửa.
Mạc Phàm cứ vậy chẳng hiểu gì bị kêu đến, gia nhập đội quân ngồi chồm hổm.
An Văn Dật là thật sự tới nhìn Phương Duệ. Cậu còn đang thắc mắc sao cửa mở thì thấy tuyển thủ chiến đội nhà mình ngồi chồm hổm một loạt.
"Các anh... làm gì vậy?" An Văn Dật ló đầu vào hỏi.
"Mục sư đến rồi!!! Mau mau mau!!!" Bánh Bao vội vàng ngoắc.
Ách... An Văn Dật cảm thấy mình giống như mới dính vô chuyện gì.
"Mau tới đây!!!" Bánh Bao vội vàng gọi.
Vậy là An Văn Dật im lặng đi đến sau lưng đám người, tự hỏi có cần ngồi xổm xuống luôn không.
"Bọn anh bảo vệ cậu, cậu mau xài Trì Dũ Thuật." Vẻ mặt Bánh Bao đầy mong đợi.
?!
An Văn Dật im lặng muốn bỏ đi.
Đường Nhu và Tô Mộc Tranh lúc này đi tới, nhìn thấy màn này cười một tiếng, tới sau lưng An Văn Dật, một trái một phải.
Phương Duệ đã nghe âm thanh nói chuyện bên tai được một lúc, nhưng hắn quá buồn ngủ nên không hề phản ứng. Nhưng tiếng nói chuyện hình như càng lúc càng nhiều, hắn cũng cảm giác có người nhìn mình chằm chằm.
Vậy nên Phương Duệ nhíu mày, mở mắt.
Không mở mắt còn tốt, vừa mở hắn đã thấy một loạt đầu cạnh giường nhìn mình chằm chằm, có bất đắc dĩ, có ham vui, có mờ mịt, có không biểu tình, còn có người đứng đó với dáng vẻ mặc niệm, phía sau có hai người đang đứng cười trộm.
"Móa!!!" Phương Duệ nhanh chóng bật dậy, "Mấy người ý gì đây?! Muốn làm gì!!!"
"Cậu xem, mục sư có khác, mới nãy còn đang nằm chết, giờ đã tràn đầy sức sống." Bánh Bao bình luận.
"Bao Vinh Hưng, anh cút càng xa càng tốt cho tôi!!!" Phương Duệ đã tỉnh, La Tập không cần kiêng kỵ gì nữa, rống một tiếng vang vọng cả khách sạn.
"Mấy người tưởng tui chết à? Tạm biệt di thể hay chuẩn bị nhặt trang bị vậy?! Mới sáng sớm muốn hù chết người à!!!" Phương Duệ hét lên, "Một đám vây ở đây vậy mà không ai đem đồ ăn sáng cho tui!!! Có nhân tính không!!!"
Lúc này, Trần Quả đi tới: "Mang cho cậu tờ báo." Trần Quả giơ tờ báo trong tay, cố ý cho Phương Duệ thấy trang đầu.
Tiêu đề bắt mắt như vậy, Phương Duệ liếc qua là thấy, mắt hắn lập tức sáng lên, nhưng rất nhanh lại ra vẻ như không có gì, vừa tỏ vẻ "anh đây đã thấy qua trường hợp trọng đại" vừa khinh thường mà nói: "Thôi đi, này có gì đâu."
Một đống người tụ tập trong phòng quả thật có hơi chật. Thế là chào nhau rồi từng nhóm rời đi.
"Cần tôi giúp cậu gọi bữa sáng không?" Trần Quả hỏi Phương Duệ.
"Không cần không cần, lát nữa tui ra ngoài đi dạo rồi ăn luôn." Phương Duệ nói.
"Vậy được, tôi không làm phiền cậu nữa." Trần Quả không tiếp tục hỏi Phương Duệ mấy câu như "thế nào" hay "được không", cô chỉ khác những người còn lại ở thứ tự rời đi.
Phương Duệ đứng bên cửa sổ, trên chiếc bàn bên cạnh là tờ báo Trần Quả để lại, trang đầu ngửa lên, vừa vặn được ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu xuống, mấy chữ tiêu đề bị ánh lên có phần chói mắt. Phương Duệ cúi đầu nhìn, không cầm lên mà chỉ cười, rồi lại quay ra nhìn ngoài cửa sổ, thời tiết khá tốt.
Phong thần? Còn kém xa lắm!!! Phương Duệ ngước nhìn bầu trời ngoài kia.
Lúc này có một tin nhắn.
^_^
Người gửi: Lâm Kính Ngôn.
Ừ.
Phương Duệ nói thầm trong lòng.
Không cần nhiều lời.
Diệp Tu đang ăn bữa sáng, thấy cả đám chiến đội nhà mình đi vào cũng không ngạc nhiên.
Đây nhất định là mới từ chỗ Phương Duệ về.
"Đều gặp rồi? Yên tâm?" Diệp Tu vừa ăn bánh bao vừa hỏi.
"Ai u, Diệp Tu mày bỏ lỡ trò hay rồi. Mày không thấy vẻ mặt Phương Duệ lúc nãy đâu!!!" Ngụy Sâm cầm lên một cái bánh bao trong đĩa trước mặt Diệp Tu, cắn một cái.
"Hả? Sao?" Diệp Tu húp một ngụm cháo.
"Lão đại, tui nói anh nghe, hồi nãy bọn tui giúp Phương Duệ. Vẫn là mục sư của chúng ta lợi hại, vừa xuất trận là lập tức chữa khỏi."
-_-|||
Diệp Tu không cần nhìn cũng biết buổi sáng của Phương Duệ ngày hôm nay trắc trở dường nào.
"Họ Bao, tôi cho anh biết, sau này làm loại chuyện này đừng gọi tôi!!!" La Tập đã xù lông.
"Vậy sao được, cậu không theo lão đại tui sao lăn lộn nổi?!"
"Lăn lộn với anh cái rắm!!! Tôi mà theo anh lăn lộn thì đã sớm chết trong tay anh rồi!!! Với lại, anh có thể gõ cửa trước khi vào và đừng tự ý mở cửa không!!!"
"Lỡ Phương Duệ chết không thể tới mở cửa thì sao??? Gõ cửa lãng phí thời gian, cậu xem tui chỉ cần 10 giây là xong. Cậu có biết lúc cứu người thì mỗi giây đều rất quan trọng không!!!" Bánh Bao phổ cập khoa học.
Hả?
Đợi đã?!
10 giây mở cửa?!
Diệp Tu suýt nữa bị bánh bao trong miệng làm cho nghẹn chết.
Vậy là hắn tìm được thủ phạm.
- TBC -
"Tiểu đệ, cậu nói Phương Duệ chết chưa." Bánh Bao nói nhỏ.
"Chớ nói nhảm, sáng sớm anh chạy tới phòng Phương Duệ làm gì?! Với lại anh đừng kéo tôi theo có được không!!!" La Tập nhỏ giọng, cố gắng kéo Bánh Bao đi ra ngoài.
Nhưng đáng tiếc, La Tập căn bản không phải là đối thủ của Bánh Bao.
Bánh Bao đứng bên giường Phương Duệ, nhìn xuống hắn, chân như mọc rễ.
"Tôi cảnh cáo anh, đừng phá, Phương Duệ hôm qua mệt quá rồi, hôm nay cần nghỉ ngơi, anh đi ra cho tôi!!!" Nếu không bận tâm Phương Duệ đang ngủ, La Tập đã hét to lên.
"Tui không phải là lo lắng sao, lỡ như anh ta chết thì mình còn cứu bằng cách hô hấp nhân tạo." Bánh Bao dứt khoát ngồi xổm cạnh giường, hai tay bám mép giường, nhìn chằm chằm Phương Duệ.
"Mau đi ra cho tôi!!!" La Tập lôi kéo Bánh Bao ra ngoài như nhổ củ cải.
"Đừng nghịch." Bánh Bao trở tay liền kẹp La Tập dưới nách.
La Tập liều mạng giãy dụa, cảm thấy mình hồi nãy nên tự chạy cứu thân trước.
"Các anh đây là..." Kiều Nhất Phàm nhìn cửa phòng Phương Duệ mở rộng nên vào xem, sau đó phát hiện Bánh Bao đang kẹp La Tập ngồi xổm cạnh Phương Duệ.
"Tiểu Kiều tới đúng lúc lắm, mau tới đây, nói nhỏ chút!!!" Bánh Bao chào hỏi Kiều Nhất Phàm.
Kiều Nhất Phàm không rõ tình huống nên chạy tới, ngồi xuống cạnh Bánh Bao, hỏi nhỏ: "Làm gì vậy?"
"Đừng cử động, nhìn kỹ vào." Bánh Bao nói rất nghiêm túc.
Kiều Nhất Phàm đành gật đầu rồi làm theo.
"ĐM, mấy đứa chơi gì vậy?!" Ngụy Sâm đi ngang nhìn thấy màn này,
"Ai ai ai, Ngụy lão đại, anh nói nhỏ chút, mau tới đây, tìm một chỗ, duy trì đội hình." Bánh Bao giơ ngón tay trước miệng ra hiệu im lặng.
Ngụy Sâm ngó ngó, cảm thấy khá thú vị nên đi từ từ tới ngồi chồm hổm.
"Ai ai ai, này, cậu không phải xuất thân từ nhặt ve chai sao, mau lại đây!!!" Bánh Bao tinh mắt thấy Mạc Phàm đi ngang cửa.
Mạc Phàm cứ vậy chẳng hiểu gì bị kêu đến, gia nhập đội quân ngồi chồm hổm.
An Văn Dật là thật sự tới nhìn Phương Duệ. Cậu còn đang thắc mắc sao cửa mở thì thấy tuyển thủ chiến đội nhà mình ngồi chồm hổm một loạt.
"Các anh... làm gì vậy?" An Văn Dật ló đầu vào hỏi.
"Mục sư đến rồi!!! Mau mau mau!!!" Bánh Bao vội vàng ngoắc.
Ách... An Văn Dật cảm thấy mình giống như mới dính vô chuyện gì.
"Mau tới đây!!!" Bánh Bao vội vàng gọi.
Vậy là An Văn Dật im lặng đi đến sau lưng đám người, tự hỏi có cần ngồi xổm xuống luôn không.
"Bọn anh bảo vệ cậu, cậu mau xài Trì Dũ Thuật." Vẻ mặt Bánh Bao đầy mong đợi.
?!
An Văn Dật im lặng muốn bỏ đi.
Đường Nhu và Tô Mộc Tranh lúc này đi tới, nhìn thấy màn này cười một tiếng, tới sau lưng An Văn Dật, một trái một phải.
Phương Duệ đã nghe âm thanh nói chuyện bên tai được một lúc, nhưng hắn quá buồn ngủ nên không hề phản ứng. Nhưng tiếng nói chuyện hình như càng lúc càng nhiều, hắn cũng cảm giác có người nhìn mình chằm chằm.
Vậy nên Phương Duệ nhíu mày, mở mắt.
Không mở mắt còn tốt, vừa mở hắn đã thấy một loạt đầu cạnh giường nhìn mình chằm chằm, có bất đắc dĩ, có ham vui, có mờ mịt, có không biểu tình, còn có người đứng đó với dáng vẻ mặc niệm, phía sau có hai người đang đứng cười trộm.
"Móa!!!" Phương Duệ nhanh chóng bật dậy, "Mấy người ý gì đây?! Muốn làm gì!!!"
"Cậu xem, mục sư có khác, mới nãy còn đang nằm chết, giờ đã tràn đầy sức sống." Bánh Bao bình luận.
"Bao Vinh Hưng, anh cút càng xa càng tốt cho tôi!!!" Phương Duệ đã tỉnh, La Tập không cần kiêng kỵ gì nữa, rống một tiếng vang vọng cả khách sạn.
"Mấy người tưởng tui chết à? Tạm biệt di thể hay chuẩn bị nhặt trang bị vậy?! Mới sáng sớm muốn hù chết người à!!!" Phương Duệ hét lên, "Một đám vây ở đây vậy mà không ai đem đồ ăn sáng cho tui!!! Có nhân tính không!!!"
Lúc này, Trần Quả đi tới: "Mang cho cậu tờ báo." Trần Quả giơ tờ báo trong tay, cố ý cho Phương Duệ thấy trang đầu.
Tiêu đề bắt mắt như vậy, Phương Duệ liếc qua là thấy, mắt hắn lập tức sáng lên, nhưng rất nhanh lại ra vẻ như không có gì, vừa tỏ vẻ "anh đây đã thấy qua trường hợp trọng đại" vừa khinh thường mà nói: "Thôi đi, này có gì đâu."
Một đống người tụ tập trong phòng quả thật có hơi chật. Thế là chào nhau rồi từng nhóm rời đi.
"Cần tôi giúp cậu gọi bữa sáng không?" Trần Quả hỏi Phương Duệ.
"Không cần không cần, lát nữa tui ra ngoài đi dạo rồi ăn luôn." Phương Duệ nói.
"Vậy được, tôi không làm phiền cậu nữa." Trần Quả không tiếp tục hỏi Phương Duệ mấy câu như "thế nào" hay "được không", cô chỉ khác những người còn lại ở thứ tự rời đi.
Phương Duệ đứng bên cửa sổ, trên chiếc bàn bên cạnh là tờ báo Trần Quả để lại, trang đầu ngửa lên, vừa vặn được ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu xuống, mấy chữ tiêu đề bị ánh lên có phần chói mắt. Phương Duệ cúi đầu nhìn, không cầm lên mà chỉ cười, rồi lại quay ra nhìn ngoài cửa sổ, thời tiết khá tốt.
Phong thần? Còn kém xa lắm!!! Phương Duệ ngước nhìn bầu trời ngoài kia.
Lúc này có một tin nhắn.
^_^
Người gửi: Lâm Kính Ngôn.
Ừ.
Phương Duệ nói thầm trong lòng.
Không cần nhiều lời.
Diệp Tu đang ăn bữa sáng, thấy cả đám chiến đội nhà mình đi vào cũng không ngạc nhiên.
Đây nhất định là mới từ chỗ Phương Duệ về.
"Đều gặp rồi? Yên tâm?" Diệp Tu vừa ăn bánh bao vừa hỏi.
"Ai u, Diệp Tu mày bỏ lỡ trò hay rồi. Mày không thấy vẻ mặt Phương Duệ lúc nãy đâu!!!" Ngụy Sâm cầm lên một cái bánh bao trong đĩa trước mặt Diệp Tu, cắn một cái.
"Hả? Sao?" Diệp Tu húp một ngụm cháo.
"Lão đại, tui nói anh nghe, hồi nãy bọn tui giúp Phương Duệ. Vẫn là mục sư của chúng ta lợi hại, vừa xuất trận là lập tức chữa khỏi."
-_-|||
Diệp Tu không cần nhìn cũng biết buổi sáng của Phương Duệ ngày hôm nay trắc trở dường nào.
"Họ Bao, tôi cho anh biết, sau này làm loại chuyện này đừng gọi tôi!!!" La Tập đã xù lông.
"Vậy sao được, cậu không theo lão đại tui sao lăn lộn nổi?!"
"Lăn lộn với anh cái rắm!!! Tôi mà theo anh lăn lộn thì đã sớm chết trong tay anh rồi!!! Với lại, anh có thể gõ cửa trước khi vào và đừng tự ý mở cửa không!!!"
"Lỡ Phương Duệ chết không thể tới mở cửa thì sao??? Gõ cửa lãng phí thời gian, cậu xem tui chỉ cần 10 giây là xong. Cậu có biết lúc cứu người thì mỗi giây đều rất quan trọng không!!!" Bánh Bao phổ cập khoa học.
Hả?
Đợi đã?!
10 giây mở cửa?!
Diệp Tu suýt nữa bị bánh bao trong miệng làm cho nghẹn chết.
Vậy là hắn tìm được thủ phạm.
- TBC -