Hoàn [Forum 2020][Hàn Diệp - Toàn viên][R18] Kế hoạch hoàn mỹ của Trương Tân Kiệt

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
Chương 47

Diệp Tu nhận mệnh kéo một cái trên màn hình điện thoại di động: "Alo..." Rất vô lực và bất đắc dĩ.

"Chuyến bay ngày mai?"

"Ừ."

"Giao cho cậu."

Thời khắc này, Diệp Tu chợt nhớ tới All Stars, lúc đó mình cũng nói ngắn gọn như thế, giao cho anh.

Nhưng khi đó mình và Hàn Văn Thanh cùng đứng trên sàn thi đấu.

Mà bây giờ, Hàn Văn Thanh không có tham gia giải thi đấu thế giới.

Cảm giác này rất kỳ quái.

Trên sân thi đấu không có Hàn Văn Thanh.

Chuyện như vậy, mười năm qua, đây là lần đầu tiên.

Diệp Tu không nói rõ được đây là cảm giác gì.

Người vốn hiển nhiên đứng đó, lại không có mặt.

Cảm giác như có một nơi trở nên trống rỗng.

"Giao cho tôi đi." Diệp Tu nói.

...

Sau đó là trầm mặc, sự trầm mặc dài đến một phút.

Diệp Tu không biết nên nói gì tiếp.

"Diệp Tu đang làm gì vậy? Chết máy à?" Tôn Tường thấy Diệp Tu cầm điện thoại, không cử động cũng không nói chuyện, tỏ vẻ không hiểu.

ĐM, đủ chưa!!! Có biết phá hư bầu không khí hay không!!!

Tất cả mọi người cảm thấy hết tiếp tục xem trò hay được rồi.

Diệp Tu lúc này mới phục hồi tinh thần, nhìn đám người như cười như không.

Còn có người cầm camera ghi hình.

Còn có người cầm sổ tay ghi ghi vẽ vẽ.

Diệp Tu tỏ vẻ mình ban nãy đứng giữa đám sài lang hổ báo mà thất thần, thật là quá nguy hiểm.

"Không có chuyện gì khác thì tôi cúp máy đây. Ngày mai còn phải bay."

"Bác trai đồng ý."

"Anh nói cái gì?!" Cái gì?! Anh nói lại xem?!

"Bác trai đồng ý." Hàn Văn Thanh lập lại một lần, ngữ điệu như cũ.

Diệp Tu tỏ vẻ không tin.

Hàn Văn Thanh cứ thế mà thuyết phục được ba? Chỉ dùng... một tuần lễ? Anh đây hơn mười năm cũng không làm được có được không?!

Cậu chỉ là trốn khỏi nhà có được không? Không hề làm gì khác có được không?! Tác giả với góc nhìn Thượng Đế trào phúng.

"Anh... tôi biết rồi. Việc này nói sau." Diệp Tu vốn tính hỏi thẳng, nhưng nhìn bầu không khí xung quanh, cảm thấy quá nguy hiểm, quyết định khéo léo kết thúc cuộc gọi.

"Được, chờ cậu ổn định bên kia, tôi gọi điện cho cậu." Hàn Văn Thanh nói xong cũng tắt máy.

Hàn Văn Thanh!!! Năng lực nắm bắt trọng tâm của anh đâu?! Tôi bảo nói sau là lời khách sáo!!! Với lại, tôi ổn định thì anh gọi cho tôi? Trương Tân Kiệt, cậu đủ chưa, có phải cậu báo hành động của tôi cho Hàn Văn Thanh mỗi phút mỗi giây không!!! Cậu không tới cơ quan tình báo làm gián điệp thì quá ủy khuất tài năng rồi!!!

Diệp Tu liều mạng trào phúng trong lòng nhưng vẫn không quên ba già nhà mình.

Ba già đúng lúc gặp thời kỳ mãn kinh? Đánh chết Hàn Văn Thanh mình cũng không tin ba già dễ nói chuyện như vậy!!! Ách. Đột nhiên Diệp Tu nghĩ tới, hình như, có một cách, giao lưu không cần nói chuyện.

Thế là Diệp Tu bấm số điện thoại nhà mình.

Lúc này, Diệp Tu phát hiện đám vây xem vẫn còn đứng chung quanh chờ xem kịch.

"Ai ai ai, đứng vây chỗ này làm gì, anh biết anh đây rất có mị lực, không cần hành động rõ ràng vậy đâu." Diệp Tu phất tay xua tan đám đông.

"Alo, xin chào, đây là nhà họ Diệp."

"Alo, anh là Diệp Tu, ba đâu?"

"Diệp Tu!!! Anh đi chết đi cho em!!! Anh có ý gì!!! Trả hảnh lý đây!!!" Diệp Thu vừa nghe là Diệp Tu, hận không thể chui qua đầu dây bên kia đập chết hắn.

"Ai ui ai ui, nói không phải chứ gu của em nha, mặc quần áo kiểu gì vậy. Anh đây không so đo nhẫn nhục mặc vào là nể mặt em rồi."

Diệp Thu thật muốn ngất, nhưng vẫn đưa điện thoại cho ba mình.

"Alo."

"Alo, ba à, Hàn Văn Thanh nói ba đồng ý?"

"Ừ."

Ý gì? Mặc dù không nguyện ý lắm, nhưng cảm giác vui mừng hớn hở này là sao?!

"Ách, vì sao?"

"Không tại sao."

Ba già, ba không thể nói chuyện đàng hoàng với con một lần sao? Chỉ một lần!!! Chỉ lần này!!!

"Hàn Văn Thanh làm gì khiến ba đồng ý rồi?"

"Ha ha, mày đi hỏi cậu ta." Sau đó liền cúp điện thoại.

Đây là ba mình hay ba Hàn Văn Thanh? Cảm giác kỳ quái như thống nhất mặt trận này là sao?

Diệp Tu giơ điện thoại cảm thấy thật mệt tâm.

Ngoài khe cửa, ống kính camera ghi lại rõ ràng tất cả.

Sau ống kính là đôi mắt lóe ánh sáng xanh.

- TBC -
 

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
Chương 48

Đoàn người đội tuyển quốc gia đã lên máy bay từ sớm.

Không thể không nói, mọi người có sự hiểu biết quá nông cạn về trình đại gia của Tôn Triết Bình.

Cái gì mà bao toàn bộ chi phí, chiếc máy bay này là người ta cung cấp có được không?

Đám người sâu sắc nhận thấy làm bạn đại gia cái gì, ha ha ha, bên cạnh mình có một đại gia mà mình căn bản không nhận ra!!!

Sau khi lên máy bay, Diệp Tu liếc mắt một vòng.

Trương Giai Lạc, Tôn Triết Bình.

Phương Duệ, Lâm Kính Ngôn.

Hoàng Thiếu Thiên, Dụ Văn Châu.

Ba cặp này chắc sẽ dính nhau đến hết chuyến bay.

Sở Vân Tú kéo Tô Mộc Tranh tìm chỗ ngồi xem phim truyền hình.

Tôn Tường được xếp ngồi cạnh Đường Hạo, móc ra PSP* của mình. Đường Hạo thì vẻ mặt nghiêm túc không biết đang nghĩ gì.

*PSP: PlayStation Portable là một máy chơi game cầm tay.

Lý Hiên ngồi cạnh cửa sổ đóng vai u buồn.

Vương Kiệt Hi đang viết danh sách quà lưu niệm muốn mua.

Trương Tân Kiệt lấy ra một quyển sách bắt đầu đọc.

Tiêu Thời Khâm cũng rút ra một cuốn sổ, vẻ mặt xoắn xuýt, trên vở là dòng chữ bắt mắt "Những điều cần chú ý khi ra ngoài, biên soạn bởi Đới Nghiên Kỳ".

Phùng Y Y ngồi cạnh Tiêu Thời Khâm, nhưng mắt không ngừng liếc nhìn xung quanh.

Ánh mắt cô bỗng chạm ánh mắt Diệp Tu.

Phùng Y Y khẽ cười.

Nhưng Diệp Tu cảm giác nụ cười này chẳng phải dấu hiệu tốt, nên gật đầu một cái rồi ngồi xuống.

Cạnh Diệp Tu là Chu Trạch Khải. Hắn đang chớp mắt nhìn Diệp Tu, cọng tóc ngố trên đầu lắc trái lắc phải, thỉnh thoảng còn cong cong.

"Ách, Tiểu Chu, cậu có câu hỏi gì à?"

"Không."

Sau đó, hắn vẫn hào hứng nhìn Diệp Tu.

"Vậy cậu nhìn anh đây làm gì?"

"Ừm..."

Một phút.

Hai phút.

Diệp Tu đổ mồ hôi như mưa, ra ngoài không mang theo máy phiên dịch cá nhân là không thể giao lưu!!!

"Tiểu Chu, không thì cậu ngủ một lát đi? Hay ăn cái gì đó? Còn không thì chơi game?"

"Được."

Sau đó hắn tiếp tục nhìn Diệp Tu.

Diệp Tu tỏ vẻ thật mệt mỏi, sâu sắc nhận thấy Chu Trạch Khải căn bản không phải là người mình có thể giao lưu. Hắn trả lời mọi câu hỏi của bạn chỉ bằng một chữ, nhưng bạn vĩnh viễn không hiểu được đáp án.

"Phốc" Nam thần Liên Minh bỗng bật cười.

Diệp Tu sững sờ.

Gì đây? Sự tồn tại của anh đây có thể khiến người khác bật cười à? Đủ chưa, anh đây là sách giáo khoa, không phải sách hài.

"Cậu cười cái gì..." Diệp Tu bất lực.

"Y hệt."

"Ách, y hệt? Y hệt cái gì?"

"Biểu cảm!" Chu Trạch Khải mím môi nói.

"A?" Lần này Diệp Tu hoàn toàn mơ hồ, nghĩ thầm có nên vừa đáp máy bay liền dẫn hắn đi gặp bác sĩ, xem ra trạng thái tinh thần này không quá tốt!!!

"Fanfic!"

!!!!

Diệp Tu chợt nhớ tới hình ảnh nhìn thấy trong hộp mail Phương Duệ.

Chu Trạch Khải!!! Cậu đủ chưa!!! Cậu không có ý thức của một nam thần Liên Minh à?!

"Cái kia, Tiểu Chu à, bình thường không nên xem lung tung, cậu là nam thần của Liên Minh, phải giữ gìn hình ảnh thanh cao lạnh lùng nha!"

"Thế nhưng..." Chu Trạch Khải nhíu mày nhìn về phía Tô Mộc Tranh.

Được rồi, càng không có sức thuyết phục. Người này chỉ là nhìn xem, người kia còn đáng sợ hơn, nói không chừng còn tham gia sáng tác.

"Quý khách chú ý, máy bay chuẩn bị cất cánh, xin quý khách vui lòng thắt chặt dây an toàn, tắt điện thoại di động, nếu có sử dụng bàn gập xin quý khách đóng bàn gập về vị trí ban đầu, xin chân thành cám ơn."

Mọi người yên lặng thắt chặt dây an toàn.

Ha ha, Zürich Thụy Sĩ, anh tới đây. Diệp Tu nhếch miệng mỉm cười.

--------------------------------

"Diệp Tu."

Ách... Ai kêu mình vậy. Trong lúc mông lung, Diệp Tu nghe có người gọi tên mình.

"Diệp Tu, còn không dậy sẽ không kịp."

Anh đây tạo nghiệp gì, không thể để anh ngủ thẳng tự nhiên tỉnh sao?

Diệp Tu cực kỳ không tình nguyện mà mở mắt.

Hàn Văn Thanh khom người đứng bên giường, lắc vai hắn.

Diệp Tu ngáp một cái: "Lão Hàn, tôi cảm thấy cho anh gọi người ta dậy thì chỉ có hai kết quả. Một, không còn buồn ngủ nữa. Hai, nhắm mắt an nghỉ luôn."

"Mau dậy, sắp trễ rồi." Anh vừa nói vừa kéo tay Diệp Tu dậy.

Tấm mền trượt xuống.

!!!! Gì đây?! Mình hoàn toàn trần truồng là sao?!!! Diệp Tu mau chóng hất tay Hàn Văn Thanh ra, kéo mền che người.

Lúc này Diệp Tu mới nhìn rõ chung quanh.

Móa, đây là đâu?! Diệp Tu kinh ngạc nhìn Hàn Văn Thanh.

Hàn Văn Thanh nhìn Diệp Tu với ánh mắt khó hiểu, sau đó như nhận ra điều gì, cúi người xuống hôn nhẹ lên môi Diệp Tu: "Chào buổi sáng."

Diệp Tu mở choàng mắt.

Ánh sáng mờ mờ, tiếng động cơ máy bay, tiếng hít thở của mọi người.

CMN, hù chết người, mình nói mà, vừa rồi cảm thấy có gì không đúng, thì ra là mơ.

Hả?

Khoan đã...

Diệp Tu cảm thấy thật mệt tâm, mình rốt cuộc mơ thấy thứ gì đó!!!

Diệp Tu nhìn bên cạnh.

Chu Trạch Khải ngủ rất say.

Diệp Tu cảm thấy, em gái nào nhìn mặt nghiêng này cũng sẽ lập tức động lòng, dáng vẻ này, chậc chậc chậc.

Nhưng khi Diệp Tu nhìn khuôn mặt này, trong đầu toàn là lúc Chu Trạch Khải bật cười nói câu "fanfic".

Diệp Tu rất muốn đem đoạn ký ức này bỏ vô trạm ve chai, xóa bỏ hoàn toàn.

Đáng tiếc, nó lại càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng sinh động.

Ha ha ha, Diệp Tu cảm thấy, mình có chút không khỏe.

- TBC -
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
Mộng xuân luôn rồi......
 

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
Chương 49

Máy bay hạ cánh lúc 10 giờ sáng địa phương.

Đám người xuống máy bay rồi lên xe buýt.

Khi mọi người tới khách sạn ổn định mọi thứ xong thì đã gần 12 giờ.

Lý Hiên muốn gọi điện thoại cho Ngô Vũ Sách.

Tô Mộc Tranh và Sở Vân Tú muốn ra ngoài mua sắm.

Phương Duệ muốn cùng Lâm Kính Ngôn ra ngoài dạo một vòng.

Trương Giai Lạc tỏ vẻ mình đã nghỉ ngơi đủ trên máy bay, nên lôi kéo Tôn Triết Bình tung tăng ra ngoài kiếm cái ăn.

Tôn Tường đang giành PSP với Đường Hạo.

Trương Tân Kiệt nhìn đám khỉ này, tỏ vẻ mình bị lệch múi giờ.

Diệp Tu tỏ vẻ muốn về phòng kiểm tra tốc độ đường truyền. Không ai tin tưởng.

Tiêu Thời Khâm nói mình muốn về phòng nghỉ ngơi. Không ai tin tưởng.

Vương Kiệt Hi nói muốn gọi điện thoại cho chiến đội nhà mình báo bình an. Không ai tin tưởng.

Hoàng Thiếu Thiên không nói gì.

Chu Trạch Khải không nói gì.

--------------------------------

Diệp Tu về phòng tùy tiện quăng hành lý của mình (thật ra là của Diệp Thu) sang một bên rồi chạy tới trước máy tính, lấy ra thẻ tài khoản chuẩn bị trải nghiệm cảm giác chơi game ở nước ngoài.

Dù đã nói là không mang theo thẻ tài khoản, nhưng sao có thể? Diệp Tu chẳng những đem theo thẻ tài khoản Quân Mạc Tiếu, còn đem theo một thẻ tài khoản sứ giả thủ hộ, ngoài ra, còn có thẻ tài khoản Thu Mộc Tô.

Thật ra, sau khi Tô Mộc Thu qua đời, thẻ tài khoản Thu Mộc Tô vẫn ở trong tay Diệp Tu, nhưng hắn chưa từng dùng qua, level vẫn như mười năm trước.

Diệp Tu từng cố gắng không để mắt tới nó, bởi vì không bỏ xuống được.

Vậy còn bây giờ? Buông xuống rồi sao? Diệp Tu từng hỏi mình.

Nhưng là, không có đáp án.

Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, cứ vậy đi! Diệp Tu ngẫm nghĩ.

Đột nhiên nhớ tới trải nghiệm chìm thuyền...

Diệp Tu lấy ra một điếu thuốc, ngậm vào miệng, châm lên.

Lúc này, điện thoại trong phòng reng.

Ách, làm sao trả lời? Diệp Tu nhìn điện thoại, do dự hồi lâu, rốt cuộc nhấc máy: "Hello?"

"Tôi là Hàn Văn Thanh."

...

"Tôi nói này lão Hàn, Trương Tân Kiệt không phải bị lệch múi giờ sao? Anh cũng không buông tha cho hắn à? Hơn nữa, anh không phải nên buông tha cho tôi sao!!!"

"Tôi biết cậu không bị lệch múi giờ. Thời gian ngủ nghỉ của cậu vẫn luôn theo múi giờ bên kia."

Diệp Tu không phản bác được.

"Không phải, lão Hàn, tôi nói này, kỹ năng miệng pháo không hợp với anh. Anh OOC vậy, đội viên của anh sẽ thương tâm, fan hâm mộ của anh cũng sẽ thương tâm!!!"

"Ừm."

Hả? Phản ứng gì đây?! Diệp Tu nắm bắt trọng điểm.

"Lão Hàn, tôi nói này, lần trước lúc anh sử dụng miệng pháo liên tục, tôi còn tưởng anh gặp tình tiết cẩu huyết tràn lan trong tiểu thuyết anh biết không? Trao đổi linh hồn gì đó, ha ha ha."

"Kỳ thật, lần trước, là di chứng sau khi huấn luyện."

"Hả?" Di chứng? Huấn luyện?

"Ừ, tất cả mọi người cảm thấy đối phó với cậu cần kỹ năng miệng pháo, nên để tôi nói chuyện với Hoàng Thiếu Thiên ba ngày."

Diệp Tu cảm thấy tay cầm điện thoại đang run rẩy.

Má ơi, ai vậy? Có thể đừng tâm bẩn vậy không? Ngoại trừ Dụ Văn Châu, ai có thể ở chung với Hoàng Thiếu Thiên hơn một tiếng đều là lợi hại!!! Ba ngày?! Diệp Tu từ tận đáy lòng cảm thấy đồng tình với Hàn Văn Thanh.

"Diệp Tu, tôi thích cậu."

Diệp Tu giật mình, sửng sốt hồi lâu mới nói: "Tôi nói nè, lão Hàn, có thể đừng đột ngột quăng một câu như vậy không? Anh đây không chịu nổi kích thích đâu."

"Cậu do dự."

Trúng ngay tim đen.

Diệp Tu cũng biết, mình không lập tức dùng miệng pháo nghĩa là đang do dự.

"Thôi đừng chém gió, anh đây là mới xuống máy bay còn chưa tỉnh táo hẳn. Đúng rồi, anh nói gì với ông già nhà tôi mà ông ấy đồng ý rồi?" Diệp Tu nhớ tới mục đích cuối cùng của cú điện thoại này.

"Kỳ thật cũng không nói gì."

Anh là đứa con thất lạc nhiều năm của ba tôi à? Hai người có thể đừng nói chuyện giống nhau vậy không?!

"Hàn Văn Thanh!!!"

"Bác trai huấn luyện khóa khớp cho tôi một tuần."

Diệp Tu nghĩ tới ba nhà mình, co rụt cổ, tự cảm thấy thật đau.

"Anh... không sao chứ?"

"Ừm, không sao."

"Sau đó ông ấy liền đồng ý?"

"Không."

Hàn Văn Thanh, anh đủ lắm rồi!!!

"Nói trọng tâm."

"Tôi yêu cậu."

...

Cái này... thật là trọng tâm.

"Tôi hỏi là anh nói gì với ba tôi." Diệp Tu biết, trái tim của mình vừa nãy rõ ràng hụt một nhịp.

"Tôi nói, tôi yêu cậu."

"Sau đó ông ấy liền đồng ý?"

"Không." Diệp Tu rất muốn quăng điện thoại.

"Cái khác thì sao, anh còn làm cái gì khác?!"

"Cho bác trai xem video."

"Video gì?"

"Ghi hình từ camera Bá Đồ, với lại đoạn ghi hình của Tô Mộc Tranh."

Ha ha, thật là quá đủ rồi. Diệp Tu kỳ thật vẫn không rõ sao ba nhà mình cứ vậy đồng ý. Nhưng từ tận đáy lòng, hắn tỏ vẻ thật sự vô cùng mệt tâm.

...

"Lão Hàn, sao anh không tham gia giải thế giới?" Diệp Tu đột nhiên hỏi.

"Vì tôi muốn tập trung cho Bá Đồ." Hàn Văn Thanh đưa ra câu trả lời như cũ.

"Anh thấy mình đã già?"

"Ừ."

Thật ra Diệp Tu chỉ nói đùa, nhưng Hàn Văn Thanh trả lời nghiêm túc như vậy, khiến Diệp Tu cảm thấy năm tháng không buông tha một ai, năm đó là mãnh hổ phá núi, nay là...

"Được rồi, tôi cúp máy đây."

"Ừ."

Hàn Văn Thanh cúp điện thoại.

Diệp Tu nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, 12 giờ 17 phút.

Chênh lệch bảy tiếng.

- TBC -
 

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
Phiên ngoại 3: Song Quỷ

Bối cảnh sau chương 21.

--------------------------------

Sau khi Lý Hiên bị Ngô Vũ Sách nhét vào taxi, hắn lại bị nhét lên máy bay, xuống máy bay lại bị nhét vào taxi.

Thế là, hiện tại Lý Hiên cẩn thận từng li từng tí đi theo Ngô Vũ Sách vào ký túc xá.

Lý Hiên yên lặng lấy điện thoại di động ra đặt lên bàn, đảo mắt mở miệng nói: "A Sách..."

"Móa anh Lý Hiên!!!" Ngô Vũ Sách xoay người nắm chặt lỗ tai Lý Hiên, gào to vô tai hắn.

"Ai ai ai, a Sách, cậu đừng la lớn vô lỗ tai tôi, ai đau đau đau!!! Đừng nhéo lỗ tai tôi!!!" Lý Hiên vừa bịt lấy lỗ tai vừa kêu rên.

"Lý Hiên anh mẹ nó được lắm, là lỏng da hay ngứa da, muốn roi hay gậy gỗ anh chọn đi. Hôm nay nếu tôi không đánh anh nằm liệt giường thì không gọi Ngô Vũ Sách!!!" Ngô Vũ Sách xắn tay áo, nhào tới phía Lý Hiên.

"Việc này, a Sách cậu quá độc ác, chọn giữa roi và gậy gỗ, cái nào cũng muốn chết nha!!! Có thể... có thể dùng dây thắt lưng không...." Lý Hiên vừa tránh trái tránh phải vừa nói.

"Bớt nói nhảm đi, Lý Hiên anh dám chơi lớn đúng không? Mấy ngày nay đi Hưng Hân rất thoải mái phải không? Anh biết một mình tôi ở đây cảm giác gì sao, anh... Cạch." Khi Ngô Vũ Sách đang chạy đuổi theo Lý Hiên, hắn đạp trúng cái gối ôm rớt dưới đất, trượt chân ngã về phía trước.

Lúc này Lý Hiên bỗng xoay người, ôm lấy Ngô Vũ Sách ngã cái rầm, Ngô Vũ Sách được Lý Hiên bảo hộ trong ngực.

Lý Hiên đau nhe răng, "Ách, a Sách, tôi đã sớm nói cậu đừng nên chạy loạn trong phòng. Ngã đau không? Cậu xem, có tôi ở đây, ít ra khi cậu ngã tôi có thể làm đệm thịt cho cậu, ha ha." Lý Hiên cười nhìn Ngô Vũ Sách, không hề có ý buông cánh tay đang ôm eo hắn.

"Lý Hiên anh có phải thích bị hành hạ không, mỗi ngày có thể quấn lấy tôi như thế mà không biết mệt?" Ngô Vũ Sách biết lần này hắn té rất mạnh, đau lòng người ta nhưng không muốn nói ra, thế nên bĩu môi, lời thốt ra lại là câu nói móc.

"Bởi vì, cậu là a Sách, tôi thích cậu. Cho dù cậu từ chối tôi, đánh tôi, mắng tôi, tôi cũng không muốn rời đi." Lý Hiên ôm chặt Ngô Vũ Sách, vùi mặt vào tóc mai của đối phương.

"Anh... làm tôi biết nói gì đây..." Ngô Vũ Sách thấy lỗ tai thật ngứa.

"A Sách, không biết nói gì thì không cần nói." Lý Hiên dùng một tay nắm cằm Ngô Vũ Sách hôn lên.

"Ô. Lý Hiên con mẹ anh. Ô..." Ngô Vũ Sách giãy dụa, mới mắng được nửa câu lại bị chặn miệng.

"A Sách, tôi tỏ tình với cậu nhiều lần như vậy, cậu cũng từ chối tôi nhiều lần như vậy, lại thêm mấy lần sẽ là 250. Tôi thật không muốn làm tên ngốc." Lý Hiên vẻ mặt đáng thương nhìn Ngô Vũ Sách, "A Sách, tôi thích cậu." Sau đó, hắn ôm Ngô Vũ Sách lật người, đặt đối phương ở dưới thân.

Lý Hiên bắt đầu giở trò cởi quần áo Ngô Vũ Sách.

"ĐM, Lý Hiên anh leo xuống cho tôi. Anh tìm đường chết có phải không?" Ngô Vũ Sách biết hắn muốn làm gì, trong lòng thật ra có chút sợ hãi nhưng vẫn lớn tiếng gào thét.

"A Sách lúc nào cũng hung dữ như vậy." Lúc này Lý Hiên đang cởi thắt lưng Ngô Vũ Sách, lập tức rút dây lưng ra thuần thục cột hai cổ tay Ngô Vũ Sách lên đỉnh đầu.

"Lý Hiên!!! Móa nó anh đừng có tìm đường chết!!!" Ngô Vũ Sách bối rối, thân là nam nhân, thích một nam nhân khác là một chuyện, nhưng bị nam nhân đè là một chuyện khác.

Lý Hiên lấy lòng cười cười, một tay đè lại cổ tay Ngô Vũ Sách, một tay khác bắt đầu vuốt ve thân dưới của hắn.

"Ách." Ngô Vũ Sách giật mình, bởi vì nơi đó ngoại trừ hắn, chưa từng có ai chạm qua, "Lý Hiên, anh còn không leo xuống là tôi thật sự tức giận đó!!!"

"Sẽ không!" Lý Hiên khẳng định, sau đó cuối đầu liếm lên điểm đỏ thắm trên ngực Ngô Vũ Sách.

Tay Lý Hiên không ngừng chuyển động lên xuống. Ngô Vũ Sách cảm thấy mình dần dần không còn sức chống cự, khuôn mặt dần ửng hồng, rồi đến cả cơ thể.

"Kia... vậy anh trước... tắt đèn..." Ngô Vũ Sách nghiêng đầu sang một bên, sắc mặt ửng đỏ môi mím chặt, từ từ nhắm lại hai mắt.

"Ha ha." Lý Hiên đưa tay kéo tấm mền mỏng trên giường.

Tấm mềm trải ra phủ lên thân hai người.

"A Sách, mở to mắt, hiện tại chỉ có hai chúng ta."

Ngô Vũ Sách từ từ mở mắt, nhìn khuôn mặt Lý Hiên ngày càng gần, nâng cằm lên đón nhận.

--------------------------------

Sáng sớm, Ngô Vũ Sách tỉnh dậy, ngáp một cái rồi nhìn vết tích màu đỏ còn sót lại trên cổ tay mình. Nhớ tới hôm qua, hắn thấy có chút nóng mặt.

"Ừm... A Sách..." Lý Hiên đang ngủ say bên cạnh, lầu bầu một câu rồi ôm eo Ngô Vũ Sách.

Ngô Vũ Sách nhìn Lý Hiên hồi lâu, sau đó khẽ chỉnh tư thế, chui vào lòng hắn.

Ngô Vũ Sách quả nhiên không hề tức giận.

Đương nhiên, mãi tận sau này, khi Ngô Vũ Sách biết Lý Hiên ghi âm rồi gửi cho Phương Duệ, hắn tức giận đánh đối phương một trận. Nhưng trong suốt quá trình không ngừng bị đối phương sàm sỡ.

- TBC -
 

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
Chương 50

Lúc Diệp Tu tỉnh dậy đã là 10 giờ sáng.

Hắn xoay người nhìn bốn thẻ tài khoản trên bàn.

Một thẻ trong đó là mới mua để tạo tài khoản mới trong server thế giới.

Hôm qua sau khi cúp điện thoại, Diệp Tu tập trung chơi Vinh Quang, tới hơn nửa đêm mới thấy mệt mỏi, vừa nằm xuống giường liền ngủ thiếp đi.

Lúc này Diệp Tu thấy hơi đói.

Vậy nên hắn gãi đầu, chuẩn bị rửa mặt súc miệng rồi ra ngoài ăn.

"Diệp Tu Diệp Tu Diệp Tu Diệp Tu, ra PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK!!!"

Không cần nhìn cũng biết là Hoàng Thiếu Thiên. Diệp Tu nhận mệnh mở cửa, thấy Hoàng Thiếu Thiên bộ dạng bám cửa lảo đảo nhào vào phòng.

"Diệp Bất Tu!!! Anh có ý gì có ý gì có ý gì!!! Trước khi mở cửa, anh không thể nhắc một tiếng à?! Đây là muốn tiêu diệt tai họa về sau hay gì?!"

Diệp Tu móc móc lỗ tai: "Tôi nói nè, hôm nay được nghỉ một ngày để mọi người điều chỉnh múi giờ. Mới sáng sớm cậu đã đến cào cửa phòng tôi, cậu muốn gì? Cậu và Dụ Văn Châu ngủ đủ rồi nên không cho người khác ngủ có phải không?"

"Móa, mới sáng sớm anh nói cái gì đó?! Anh nhìn vẻ mặt bỉ ổi của anh xem, tui biết anh không có suy nghĩ gì tốt mà!!! Có giỏi anh PK với tui nha!!! PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK!" Hoàng Thiếu Thiên ửng đỏ mặt, bắt đầu bắn mưa đạn.

Diệp Tu đỡ cổ xoay xoay: "Cậu tìm tôi PK làm quái gì, anh đây giải nghệ rồi. Cậu mau mau tìm đội trưởng nhà mình PK đi, nếu không thì tìm Trương Tân Kiệt. Tôi nói cho biết, PK với mục sư rất thú vị, cậu PK bao giờ chưa?"

"Anh có ý gì có ý gì có ý gì có ý gì!!! Người Trái Đất đều biết Trương Tân Kiệt đang bị lệch múi giờ có được không!!! Lịch sinh hoạt bất biến đã bị phá bởi chênh lệch múi giờ!!! Hiện tại hắn nhất định rất khó chịu!!! Mà PK với mục sư làm gì?!" Hoàng Thiếu Thiên hận không thể một đợt giết chết Diệp Tu.

"Ai ui, cậu cũng biết à? Vậy cậu có biết phòng Trương Tân Kiệt kế bên tôi hay không?" Diệp Tu đứng dựa cửa.

Hoàng Thiếu Thiên giật mình.

Lúc này, ở cửa xuất hiện nửa thân người, xung quanh tỏa ra khí đen, không thấy rõ vẻ mặt, chỉ cảm thấy rất u ám, hai mắt lóe ánh sáng xanh, bị kính mắt khúc xạ nhìn to gấp đôi.

ĐM, Trương Tân Kiệt bị Hàn Văn Thanh nhập à? Diệp Tu liếc nhìn ngoài cửa cũng giật mình.

Hoàng Thiếu Thiên trong nháy mắt ngậm miệng, nước mắt rơi như mưa. Đội trưởng... cứu mạng a...

Trương Tân Kiệt chỉ để lộ nửa người, sau đó lại rời đi.

Lúc này Dụ Văn Châu đi tới, nhìn Diệp Tu vẻ mặt kinh ngạc và Hoàng Thiếu Thiên mặt đầy nước mắt: "Chuyện gì vậy?"

"Đội trưởng!!!" Hoàng Thiếu Thiên lao qua tìm kiếm an ủi, "Vừa rồi bị hù chết hù chết hù chết!!! Anh không biết đâu Trương Tân Kiệt quá đáng sợ!!! Y như phim kinh dị chúng ta coi mấy ngày trước!!! Hắn nhất định đã nguyền rủa tui a!!!"

"Thiếu Thiên, không có chuyện gì." Dụ Văn Châu dịu dàng nói, vén một sợi tóc ngang trán Hoàng Thiếu Thiên về chỗ đúng.

"Ai ui, lóe mù mắt chó rồi, có kính râm không? Anh đây chịu không nổi." Diệp Tu nhìn hai người đứng ở cửa phòng mình tú ân ái, thật sự nhịn không được.

Lúc này, Vương Kiệt Hi với vẻ mặt nghiêm túc đi ngang qua.

"Mắt to, vẻ mặt gì đây? Cải trắng trong nhà bị heo tàn hại rồi?" Diệp Tu vui tươi hớn hở.

Vương Kiệt Hi liếc Diệp Tu bằng con mắt to, tiếp tục hậm hực bỏ đi.

Diệp Tu cảm giác như trúng Phấn Hàn Băng của ma đạo học giả.

"Ý gì đây?"

"Ha ha, hôm qua Tiểu Lư gọi điện nói muốn ở Vi Thảo chơi một khoảng thời gian." Dụ Văn Châu giải thích.

Má ơi, thật đúng là bị tàn hại rồi? Diệp Tu cảm thấy mình đi coi bói được rồi.

"Ui! Đều ở đó! Mấy người hôm qua không ra ngoài thật sự là tổn thất lớn, xem nè chỗ này không tệ đâu!!!" Phương Duệ và Lâm Kính Ngôn đúng lúc đi ngang qua.

Phương Duệ khoe hình trong điện thoại di động của mình cho mọi người xem.

"Ái dà da, con gái đã gả như nước hắt ra ngoài, không ngờ con trai đã gả cũng vậy. Tôi nói này Điểm Tâm đại đại, bồn nước bẩn như cậu đã hắt ra ngoài rồi, có thể đừng quay về làm lóa mắt tôi không? Biết cẩu nam nam không hả?" Diệp Tu nhìn Phương Duệ hăng hái khoe đủ thể loại selfie với Lâm Kính Ngôn, cảm thấy cần mang thêm một cái kính râm nữa.

"A Sách, không có tôi cậu có ăn uống đầy đủ không? Đừng chỉ ăn đồ ăn vặt, không được ăn mì gói mỗi ngày..." Lý Hiên vừa gọi điện cho Ngô Vũ Sách vừa đi dạo khắp nơi, còn không phải sao, đúng lúc tới trước cửa Diệp Tu.

"Lý Hiên!!! Con mẹ anh lải nhải đã ba tiếng rồi!!! Anh có thể nói thứ gì khác không?! Nếu không tôi cúp điện thoại!!!" Tiếng rống của Ngô Vũ Sách có thể nghe rõ ràng.

"A Sách, cậu đừng giận, vậy tôi nói chuyện khác. Gần đây hình như sắp bớt nóng, cảm mạo mùa hè lâu khỏi lắm, cậu đừng..." Lý Hiên vẫn đang dong dài.

Quả thật là như bà mẹ già... Đám người thầm oán.

"Đới Nghiên Kỳ, anh cảnh cáo em, nếu em còn dám vẽ doujinshi anh, anh sẽ..." Tiêu Thời Khâm gọi bữa sáng giao tận phòng, vừa mở cửa đã thấy phòng Diệp Tu phía xéo đối diện náo nhiệt như chợ.

Tiêu Thời Khâm gật đầu chào hỏi rồi đem bữa sáng vào phòng.

"Tiểu Đới, không phải... không phải anh không ủng hộ em... Em vẽ đi... Nhưng em có thể đừng đưa anh coi không..." Trước khi cửa phòng đóng lại, không khí hồng phấn của cuộc gọi điện bay khắp nơi.

Lúc này Trương Giai Lạc kéo Tôn Triết Bình vội vàng chạy ngang qua, còn hô: "Nhà hàng ngày hôm qua ăn quá ngon!!! Mau lên Đại Tôn!!! Tui đói rồi!!!"

Mọi người thấy hai người này mười ngón giao nhau, yên lặng đeo kính râm nhìn bóng lưng của họ.

"Đường Hạo!!! Tôi đếm đến ba đưa PSP đây!!!"

"Cậu chờ chút, tôi không tin hôm nay còn không xong!!!"

"Cậu có tin tôi mặc kệ cậu có muốn đưa hay không không?!"

Đường Hạo cầm PSP chạy qua, đồng thời tránh thoát các công kích từ Tôn Tường.

Đường Hạo không hổ là chơi lưu manh, nhìn khả năng tránh né này.

Tôn Tường chơi pháp sư chiến đấu cũng không tệ, có thêm chiến mâu trong tay để đánh mấy cái huyễn văn càng tốt!!!

Mọi người nhìn hai con khỉ này chạy qua, hoàn hảo đóng vai người vây xem.

"Ai ui!!! Sắp hết pin!!! Tôn Tường, mau, sạc pin đâu! Nếu tắt máy thì lúc trước coi như đánh phí công!!!" Đường Hạo đột nhiên dừng lại.

"Trong phòng tôi!!!" Tôn Tường cũng rất lo lắng chuyện máy tự động tắt khi hết pin.

Sau đó đám người lại nhìn hai con khỉ này lội trở về, chạy vào phòng Tôn Tường.

Ách... Cái này... Chủ đề hình như là giành PSP? Sao kết quả giống như không đúng chỗ nào?

Diệp Tu ngẫm nghĩ, không tính Tô Mộc Tranh hôm qua nói muốn tiếp tục đi mua sắm với Sở Vân Tú, thì chỉ còn Chu Trạch Khải chưa xuất hiện.

"Ai tôi nói nè, sao cửa này không đóng?" Phương Duệ phát hiện cửa đối diện phòng Diệp Tu có chút không đúng.

Cửa khách sạn này là tự động khóa, nên không có chuyện có khóa hay không, cho nên, chỉ có thể là từ đầu đã không đóng.

"Tôi nhớ đây là phòng của Chu Trạch Khải đi?" Dụ Văn Châu suy tư rồi nói.

Đám người bỗng não bổ ra đủ loại tình huống.

"Ta vào xem?" Phương Duệ đề nghị.

Đám người không có ý kiến.

Thế là cả đám cẩn thận đi vào, sợ hãi/chờ mong nhìn thấy cảnh máu me/gian tình.

Nhưng sau khi vào, mọi người chỉ thấy Chu Trạch Khải đang ngủ say.

Kỳ thật, đây không phải trọng điểm.

Trọng điểm là Chu Trạch Khải cuốn trong chăn như chả giò, chỉ có cọng tóc ngố lộ ra ngoài, nằm sát bên trái giường.

...Này là sao?!

"Ách, không ngộp à..." Phương Duệ chọc chọc cuốn chả giò.

"Vẫn nên gọi hắn tỉnh đi." Dụ Văn Châu cảm thấy chắc chắn sẽ ngạt thở.

Phương Duệ thử dùng tay đẩy một chút.

Chu Trạch Khải lập tức lăn sang phải, cuộn chả giò bung ra.

Chu Trạch Khải mặc áo choàng tắm ngủ rất say. Một cú lăn như vậy, áo ngủ trượt xuống vai. Có lẽ cảm giác không bị trói buộc, Chu Trạch Khải cong cong chân. Hai chân dài trắng nõn cứ thế duỗi ra từ trong áo choàng tắm, hiện ra trước mắt mọi người.

Nam thần nha... Đám vây xem đều nghĩ vậy.

Đột nhiên, cọng tóc ngố của Chu Trạch Khải lắc lắc, sau đó hắn chậm rãi mở to mắt, ngồi dậy, vừa xoa mắt vừa nhìn nhìn đám người đứng cạnh giường.

!!!!!!

Cọng tóc ngố dựng đứng, biểu thị chủ nhân nhà mình bị kinh hách.

Phương Duệ nhớ tới tâm tình của bản thân khi mới thức dậy đã thấy cả đám vây xem, mở miệng nói: "Cái kia, cậu không đóng cửa, chúng tôi vào xem sao."

Chu Trạch Khải nhìn chính mình.

Một bên áo choàng tắm đã hoàn toàn trượt xuống, lộ ra hơn phân nửa ngực, chân cũng lộ bên ngoài, đai lưng lỏng lẻo.

!!!!!!

Cọng tóc ngố bật thẳng đứng, sau đó Chu Trạch Khải nhanh chóng lấy tay che trước ngực.

ĐM, phản ứng này, tình cảnh này!!!

Tất cả mọi người thấy có chỗ nào không đúng.

"Quả nhiên..." Chu Trạch Khải chau mày, sau đó bĩu môi: "Nguy hiểm."

Diệp Tu nhìn thoáng qua cuốn sách trên bàn, phía trên in to rõ "All Chu".

ĐM, Tiểu Chu, cậu đừng như vậy!!! Fanfic thật sự không hợp với cậu đâu!!! Diệp Tu dùng ánh mắt ra hiệu cho cả đám.

Nhìn thấy bìa sách, mọi người cũng không bình tĩnh.

Thế là.

Phương Duệ kéo tay Lâm Kính Ngôn: "Lão Lâm, đi thôi đi thôi~" Giọng vui vẻ trong trẻo.

Dụ Văn Châu nắm tay Hoàng Thiếu Thiên nói: "Thiếu Thiên, ta về phòng đi." Giọng dịu dàng cưng chiều.

Sau đó rất tự nhiên rời đi.

Chỉ còn lại.

Có cọng tóc ngố tỏ vẻ đáng thương, Vinh Quang đệ nhất nhân đương nhiệm kiêm nam thần Liên Minh, Chu Trạch Khải.

Vẻ mặt xoắn xuýt không thể nào câu thông, Vinh Quang đệ nhất nhân đời đầu kiêm sách giáo khoa Vinh Quang, Diệp Tu.

Ha hả, Diệp Tu nghĩ, giờ không làm lĩnh đội nữa có được không?

- TBC -
 
Last edited:

An Dĩ Duyệt

Kết cỏ ngậm hành, bán manh mua chổi
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
293
Số lượt thích
1,614
Location
Bắc Kinh
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Phương Vương - chính phó Vi Thảo một vạn năm~
Chuyện bên này, cứ giản lược mà báo cáo với Phùng chủ tịch thôi chứ không khéo phải mua cả lô thuốc trợ tim về...
 

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
Chương 51

Diệp Tu cứ vậy nhìn Chu Trạch Khải.

Chu Trạch Khải cũng cứ vậy nhìn Diệp Tu.

"Tôi nói này Tiểu Chu, cậu rảnh rỗi không có việc gì không nên nhìn mấy thứ bậy bạ này. Cậu xem, hù chạy hết mọi người rồi." Diệp Tu thật ra cũng muốn chạy.

"CP!"

Ý gì? Đây là ý gì?! Diệp Tu cảm thấy mình chẳng những không hiểu ngôn ngữ Chu Trạch Khải, cả tiếng Anh của Chu Trạch Khải cũng không hiểu.

Lúc này, điện thoại Chu Trạch Khải đặt đầu giường reng lên.

"Alo..." Chu Trạch Khải trả lời với giọng điệu tủi thân.

"Đội trưởng? Anh sao vậy?" Là giọng Giang Ba Đào.

"Nguy hiểm..."

"Cái gì? Đội trưởng anh cảm thấy nguy hiểm? Có phải sau khi đọc fanfic thì thấy tình cảnh của mình không tốt lắm? Thật ra anh không cần lo lắng, để tôi phân tích cho anh. Vương Kiệt Hi chỉ lo cho con trai nhà mình, Tôn Tường cơ bản là có thể loại trừ, Đường Hạo chỉ hứng thú với lấy hạ khắc thượng, Tô Mộc Tranh Sở Vân Tú cũng không sao, chỉ là não động một chút, Trương Tân Kiệt nghe nói đã có người hắn thích. Anh thấy những người còn lại thế nào?"

"Có cp!!!" Vẻ mặt Chu Trạch Khải trở nên rạng ngời.

"Đúng, bọn họ đều có cp, cho nên còn đang tương thân tương ái. Đội trưởng anh không gặp nguy hiểm."

Chu Trạch Khải trầm mặc một hồi: "Không đến!!!"

"Ai nha, đội trưởng, anh xem Lý Hiên chỉ là dong dài, anh không cần lo. Còn lại là... Diệp Tu... Ách, người này, anh cẩn thận chút là được."

Diệp Tu đang cảm khái Giang Ba Đào làm sao có thể hiểu được nhiều ý tứ như vậy chỉ từ một hai chữ, sau đó nghe câu cuối của hắn, vậy là nói về phía điện thoại: "Tôi nói này Tiểu Giang, cái gì mà cẩn thận một chút? Anh biết anh đây rất đáng sợ, nhưng cũng chỉ trên sàn đấu thôi."

Chu Trạch Khải nhích người qua một bên, mặt cảnh giác nói: "Không đến!!!"

"Diệp Tu sao lại ở... Đội trưởng, anh không cần lo, Diệp Tu không dám làm gì sau lưng Hàn Văn Thanh đâu, nếu không hắn sẽ chờ bị chặt thành tám khúc đi. Đội trưởng, tôi nói anh này, anh đừng tùy tiện đọc những fanfic Đới Nghiên Kỳ gửi, có nhiều cái tôi cũng nhìn không nổi. Trong một số fanfic, tuyển thủ của tất cả chiến đội đều là sói nha!!! Nhưng đội trưởng anh phải hiểu, bọn họ đều là búp bê giấy, anh đánh bậy cũng thắng, nhất là Diệp Tu."

Chu Trạch Khải như chợt get được cái gì, cọng tóc ngố dựng đứng, sau đó uốn a uốn éo.

ĐM, Giang Ba Đào cũng đọc không ít nha... Hiện tại đang trào lưu đọc fanfic à?! Diệp Tu tỏ vẻ thật mệt mỏi, mình đây là trêu ai ghẹo ai?! Hơn nữa, lúc này Chu Trạch Khải rất có tiềm chất của một bậc thầy chiến thuật, nhìn vẻ mặt là biết.

"Đến!" Chu Trạch Khải nói.

"Ai nha, đội trưởng, tuy đã hết mùa giải, nhưng chiến đội còn chút việc..."

"Tới..." Chu Trạch Khải ngắt lời Giang Ba Đào, giọng đáng thương.

"... Được rồi, đội trưởng anh chờ tôi đi mua vé máy bay."

Cúp điện thoại, Chu Trạch Khải rõ ràng rất vui vẻ, cọng tóc ngố trên đầu như đang nhảy Rumba.

"Vậy, tôi đi nha." Diệp Tu tỏ vẻ không thể tiếp tục nhìn thẳng khuôn mặt đẹp trai tươi cười như hoa này.

"Chờ đã!" Chu Trạch Khải lấy một quyển sách từ trong ngăn tủ đầu giường đưa cho Diệp Tu.

Diệp Tu nhìn tên sách "Kế hoạch thu mua của tổng giám đốc bá đạo" (Hàn Văn Thanh x Diệp Tu).

ĐM. "Cái kia, tôi không thích xem những thứ này, Tiểu Chu hay cậu cứ giữ đi." Diệp Tu trả lại.

Chu Trạch Khải không nhận, "Cho anh."

"Tôi không muốn..." Diệp Tu rất bất lực.

Cọng tóc ngố trên đầu Chu Trạch Khải cong thành dấu chấm hỏi, sau đó biến thành dấu chấm thang. Hắn lại lấy ra một cuốn sách từ tủ đầu giường đưa cho Diệp Tu.

"Mười năm" (Diệp Tu x Hàn Văn Thanh).

!!!!!!!

Tôi nói này Tiểu Chu, vấn đề không phải là ai x ai!!!

"Thật không cần..." Diệp Tu để sách xuống giường Chu Trạch Khải, chuẩn bị rời khỏi.

Chu Trạch Khải nắm chặt Diệp Tu, cọng tóc ngố biến thành một dấu chấm thang lớn, sau đó lây ra một cuốn sách khác từ tủ đầu giường. Khi lấy ra hắn còn hơi do dự, nhìn nó với ánh mắt thâm tình hồi lâu mới nỡ đưa cho Diệp Tu.

ĐM, Tiểu Chu, đây là ý gì? Nếu không nỡ vậy thì cũng đừng đưa tôi nha!!! Tôi thật không muốn biết nội dung bên trong đâu!!!

"Khẩu hiệu của fan Bá Đồ" (Hàn Văn Thanh x Diệp Tu).

Diệp Tu đột nhiên nhớ tới tiếng gào thét tận trời của fan Bá Đồ mỗi lần hắn đấu với chiến đội đó.

Diệp Tu cảm thấy nếu mình còn không đi thì nhiều khi còn gặp nội dung đáng sợ hơn, vậy nên hắn nhận mệnh nhận lấy cuốn doujinshi: "Vậy... trước để chỗ tôi đi."

Chu Trạch Khải gật mạnh đầu, cọng tóc ngố trên đầu lắc lư.

Thế là Diệp Tu rốt cuộc ra khỏi phạm vi công kích của Chu Trạch Khải. Sau khi đóng cửa, hắn âm thầm quyết định sẽ vĩnh viễn trạch trong phòng mình.

Sau đó, hắn liền thấy Phùng Y Y ngồi xổm ngoài cửa.

Ách. Diệp Tu hơi sững sờ.

Phùng Y Y nhìn Diệp Tu, đột nhiên hai mắt tỏa sáng, ôm mặt chạy nhanh như chớp về phòng.

Ý gì đây? Diệp Tu nhìn lại chính mình.

Ừ, từ trong phòng Chu Trạch Khải đi ra, trong tay cầm cuốn sách, tên sách...

!!!!!!!

Mặc kệ cô tưởng tượng cái gì!!! Sự thật không phải như cô tưởng!!! Diệp Tu thật muốn đuổi theo nhéo tai cô nàng để giải thích.

Diệp Tu mệt mỏi trở về phòng, tùy ý đặt cuốn sách lên tủ đầu giường rồi nằm ngã xuống.

"Rột~~~"

Khi bụng kêu lên, Diệp Tu mới nhớ ra mình rời giường tính đi ăn.

Thế là hắn bất đắc dĩ đứng lên, chuẩn bị tới nhà hàng.

Khi hắn mở cửa, phát hiện có hai người đứng ngay đó.

Tôn Tường, Đường Hạo.

"Diệp Tu, tới đấu!"

"Diệp Tu, lấy hạ khắc thượng!!!"

Diệp Tu cảm thấy Diệp Thu nên làm giống như mười năm trước, khi chuẩn bị hành lý nên bỏ vào thêm mấy gói mì.

- TBC -
 

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
Chương 52

"Anh đây muốn đi ăn, để sau đi!"

"Diệp Tu, đừng có trốn!!! Đến chiến!!!"

"Diệp Tu, anh sợ tôi đánh bại anh à!!! Lấy hạ khắc thượng!!!"

Diệp Tu cảm thấy đây là một cặp dở hơi, thế giới cặp đôi tấu hài hoan nghênh hai cậu nha!!!

"PSP... của các cậu đâu?"

"ĐM, anh không nói tôi cũng quên, Đường Hạo trả PSP cho tôi!!! Tôi còn chưa phá băng!!!"

"Tôn Tường, sao ý chí chiến đấu của cậu thiếu kiên định vậy!!! Bây giờ là đang khiêu chiến Diệp Tu!!! Diệp Tu đừng đánh trống lảng!!!"

"A đúng, Diệp Tu, đến chiến!!!"

Diệp Tu nhìn Tôn Tường, cảm thấy đứa bé này thật dễ dụ, nên hắn nói với Tôn Tường: "Tôn Tường, cậu đấu với Đường Hạo, thắng mới có thể đấu với tôi."

"Đường Hạo, đến chiến!!!" Tôn Tường nhanh chóng chuyển mục tiêu.

Ha ha, quả nhiên. Diệp Tu nhịn cười đến muốn nội thương.

"Đường Hạo, lấy hạ khắc thượng cái gì, cậu thắng Tôn Tường rồi nói. Hắn thế nhưng là chủ nhân hiện tại của Đấu thần, ừ... Như vầy đi, ai thắng thì PSP thuộc người đó!!!"

"Tôn Tường!!! Đến phân cao thấp!!!" Đường Hạo nhanh chóng chuyển mục tiêu.

Ha ha, quả nhiên trí thông minh đều ở trình độ này. Diệp Tu đuổi đi hai người rồi nhàn nhã đóng cửa đi ăn.

--------------------------------

Khi Diệp Tu cơm nước xong xuôi thì Đường Hạo và Tôn Tường đuổi tới.

"Diệp Tu, đến chiến!!!"

"Diệp Tu, lấy hạ khắc thượng!!!"

Hả? Thời gian đảo ngược à?

"Hai cậu ai thắng?" Diệp Tu rất bình tĩnh.

"Từ ba thắng hai biến thành năm thắng ba, sau đó là bảy thắng bốn, rồi chín thắng năm..." Tôn Tường tiếp tục đếm.

"Kết quả đâu?" Diệp Tu cảm thấy chẳng có kết quả.

"Kết quả quên rồi." Tôn Tường bộ dạng hùng hồn.

Quả nhiên không có kết quả!!!

"Ai ui, ăn ở đây à? Ăn xong rồi? Tới tới tới, ta chơi bài đi!!!" Trương Giai Lạc không biết từ đâu xuất hiện, còn cầm tay Tôn Triết Bình.

"Nếu anh đây thắng, cậu có thể ngừng tú ân ái không?" Diệp Tu liếc mắt.

Trương Giai Lạc mặt đỏ lên, buông lỏng tay. "Diệp Tu, ý anh là sao!!! Không nói lời nào thì chết à!!!"

"Đường Hạo, Tôn Tường, các cậu chơi bài không?" Trương Giai Lạc quyết định không để ý Diệp Tu.

"Đến chiến!"

"Đương nhiên!"

"Được rồi, hiện tại giao một nhiệm vụ đau khổ mà quang vinh cho các cậu!!! Kêu toàn bộ tuyển thủ chiến đội chúng ta tới đại sảnh đi!!! Chúng ta đại chiến 300 hiệp!!!" Trương Giai Lạc nói rồi móc ra sáu bộ bài poker, cầm trong tay tạo dáng như khi Bách Hoa Liễu Loạn chuẩn bị ném bom.

"Được rồi!"

"Giao cho tôi đi!!!"

Hai con khỉ lại chạy nhảy lên lầu.

Diệp Tu tính lặng lẽ chuồn về phòng, lại bị Trương Giai Lạc nắm chặt: "Chạy cái gì!!! Anh chính là mục tiêu tấn công chính!!!"

Sau đó, hắn kéo Diệp Tu tới đại sảnh như kéo một con chó chết.

Mười phút sau.

Đội tuyển Trung Quốc đến đông đủ.

Ngay cả Trương Tân Kiệt cũng bị kéo tới.

Mặc đen thui y như Hàn Văn Thanh.

Đám người không khỏi thắp nến cho Đường Hạo và Tôn Tường.

Sau đó mọi người bắt đầu đánh bài.

"Tui nói tui nói tui nói, chúng ta chỉ đánh bài à? Có trừng phạt gì đi?" Hoàng Thiếu Thiên đề nghị.

"Đúng đúng đúng!!! Người thua phải chơi sự thật hay thử thách!!!" Trương Giai Lạc nhảy lên nói.

"Ha ha, mấy cậu tính tìm cơ hội tú ân ái à? Tôi không có đeo kính râm." Diệp Tu lắc đầu nói.

"Nếu không chúng ta viết sự thật hay thử thách lên tờ giấy, ghi tên, sau đó không cho phép bốc của chính mình?" Tiêu Thời Khâm nói.

Không hổ là một trong tứ đại tâm bẩn!!!

"Ha ha, tôi nói này, chỉ ghi thử thách, mà nếu thử thách không đủ lớn, thì người viết cũng phải bốc một cái coi như trừng phạt." Diệp Tu nói.

Không hổ là người tâm bẩn nhất...

Thế là mọi người viết đủ thể loại thử thách rồi bỏ vào trong một túi nhựa, khoảng chừng hơn 100 phiếu.

Sau đó mọi người bắt đầu chơi bài trong kinh sợ.

Người thua đầu tiên là Trương Giai Lạc.

Trương Giai Lạc cảm thấy cả người đều không tốt, quả thật là mua dây buộc mình.

Trương Giai Lạc mò mẫm hồi lâu, rút ra một tờ giấy.

Trên đó viết: Chọn một doujinshi có bản thân, chọn đại một trang, làm theo trong đó. Tiêu Thời Khâm.

Cậu thật sự cống hiến cho sự nghiệp của vợ mình!!! Cả đám cảm thấy đây là điển hình của người chồng tốt.

"Doujinshi? Tui không có nha?" Trương Giai Lạc giả ngu.

"Ha ha." Tiêu Thời Khâm đưa điện thoại di động của mình, "Tôi có, Tiểu Đới tải về, cậu chọn đi."

Trương Giai Lạc uất ức nhận điện thoại của Tiêu Thời Khâm, chọn đại một folder có tag Song Hoa, mở đại một trang.

"Cái quái gì đây?!" Trương Giai Lạc xém nữa hất bàn.

Tiêu Thời Khâm yên lặng nhận lại điện thoại, nhìn thoáng qua hình, mỉm cười.

Tất cả mọi người nhìn Trương Giai Lạc đầy hứng thú, đoán xem tiếp theo hắn sẽ làm gì.

Trương Giai Lạc giãy giụa hồi lâu, đến cạnh Tôn Triết Bình nói: "Triết Bình, tui mang thai con của anh, hãy để tui sinh nó ra."

"Phốc"

Tất cả mọi người, trừ Tôn Triết Bình, đều nhịn không được.

"Ha ha ha ha, Tôn Triết Bình, anh để hắn sinh, anh để hắn sinh, ha ha ha ha." Tôn Tường như sắp lăn xuống đất.

"ĐM, ai vẽ doujinshi này?! Tìm đường chết à!!! Nam nhân làm sao sinh con!!!" Trương Giai Lạc đỏ mặt, tức giận ngồi xuống.

"Cậu không hiểu thế giới ABO." Tiêu Thời Khâm cười đẩy kính mắt.

Người thứ hai thua là Tôn Tường.

Tất cả mọi người thấy may mắn E là có thể truyền nhiễm, hoặc có thể là vui quá hóa buồn.

Tôn Tường tùy tiện chọn một tờ giấy.

Trên đó viết: Hôn người chơi bạn cảm thấy đáng ghét nhất. Dụ Văn Châu.

Dụ đội, anh thật là tâm bẩn không giới hạn, chết một người còn kéo thêm một người. Đám người che tim mình.

Với lại, người này chắc chắn không ai khác chính là Diệp Tu. Đám người chuẩn bị kỹ càng xem kịch vui.

Tôn Tường "hừ" một tiếng rồi đứng lên đi vòng tới cạnh Diệp Tu.

Diệp Tu duỗi một tay ra.

Tôn Tường sững sờ.

"Nếu không cậu tính hôn ở đâu?"

Tôn Tường bĩu môi rồi hôn lên mu bàn tay Diệp Tu, sau đó về chỗ ngồi.

ĐM, tôi cởi quần rồi mấy người cho tôi xem cái này? Tác giả với góc nhìn Thượng Đế trào phúng.

Ha ha, quả nhiên tâm bẩn nhất là đây. Đám người thầm nghĩ.

--------------------------------

Mọi người cứ thế chơi tới 10 giờ tối, khi Giang Ba Đào xuất hiện ở khách sạn.

Đang công nhiên chơi bài + thử thách trong đại sảnh, mọi người giơ ngón cái trong lòng.

Đội phó thế này quả là vật thiết yếu dù là ở nhà hay đi chơi.

Lúc này đến lượt Chu Trạch Khải thua.

"Ai ui! Mau mau mau! Bốc thăm bốc thăm!!!" Hoàng Thiếu Thiên nhìn Giang Ba Đào rồi nhìn Chu Trạch Khải, kích động nói.

"Ừ!" Chu Trạch Khải đi tới chỗ Giang Ba Đào.

"Cậu có ý gì có ý gì có ý gì có ý gì!!! Cậu "ừ" là sao?! Tui nói nè đội trưởng, hắn đây là chơi xấu nha!!!" Trong toàn Liên Minh, người Hoàng Thiếu Thiên không muốn giao lưu thứ nhì là Chu Trạch Khải. Thật ra Chu Trạch Khải vốn đứng nhất, cho tới khi Hoàng Thiếu Thiên gặp Mạc Phàm.

"Ai ui, Tiểu Giang tới? Tới tới tới, chơi bài?" Diệp Tu đã sớm muốn thoát ly bể khổ.

"Tạm thời không được, vừa xuống máy bay, tôi tới gấp quá chưa đặt phòng. Tôi phải tới quầy tiếp tân hỏi xem còn phòng trống không." Giang Ba Đào phất tay.

"Tôi!" Chu Trạch Khải tiến tới nhận lấy hành lý trong tay Giang Ba Đào.

"Đội trưởng, không tốt lắm đi? Ở chung phòng với anh sẽ không ảnh hưởng anh nghỉ ngơi sao? Anh không giống tôi, anh còn phải tham gia huấn luyện và thi đấu nữa."

Bên cạnh bạn có Chu Trạch Khải sao? Nếu có, hãy tuyển dụng máy phiên dịch Giang Ba Đào. Mọi người không khỏi cảm khái trong lòng. Một chữ mà có thể hiếu đến mức như vậy? Lợi hại...

"Không!"

"Đội trưởng, cho dù tôi có tướng ngủ tốt không ảnh hưởng anh nghỉ ngơi, thì anh sẽ quen với việc ngủ chung giường với tôi sao. Cho dù không quan tâm người xung quanh bàn tán, tôi vẫn cảm thấy không tốt lắm nha." Giang Ba Đào mặt ửng hồng, dù sự việc đã cách một khoảng thời gian, nhưng dù sao người này từng cầu hôn mình trong buổi họp báo... Mặc dù không biết có thể tính là cầu hôn không.

ĐM!!! Một chữ thôi mà nghe ra được bao nhiêu ý?! Mọi người cảm thấy không phải lỗ tai mình có chuyện thì chính là không hiểu được tâm linh tương thông.

"Ừ!" Chu Trạch Khải lôi kéo Giang Ba Đào về phía thang máy.

"Đội trưởng, anh đã quyết thì làm vậy đi. Nhưng nếu có gì không tiện thì anh phải nói với tôi nha..." Giang Ba Đào càng đi càng xa càng yên tĩnh.

Đối với cặp đôi mới cưới hưởng tuần trăng mật và tâm linh tương thông này, cả đám vỗ tay khen ngợi.

"Ai ai ai!!! Này, đây là sao?! Thua liền bỏ đi?! Còn chưa nhận trừng phạt mà!!!" Hoàng Thiếu Thiên bỗng hô lên.

"Ha ha, thử thách của hắn coi như là khó nhất rồi, mặc dù không thể tính là trừng phạt được." Tiêu Thời Khâm đẩy kính mắt.

Diệp Tu nhìn Tiêu Thời Khâm, cảm thấy bên cạnh có một tác giả fanfic/doujinshi là ảnh hưởng lớn cỡ nào... Bạn xem người này bình tĩnh chưa.

- TBC -
 

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
Phiên ngoại này là não động của tác giả, không liên quan gì đến nội dung chính của fic.

Phiên ngoại 4 (thượng)

"He he, gửi anh một game để chơi nha? Chơi vui lắm!!! Phải tuyển nhân vật là bản thân!!! Nếu không thì không có ý nghĩa gì hết~~~" Tô Mộc Tranh gửi tin nhắn QQ.

"Ách? Cái gì?"

"Đợi chút nha." Tô Mộc Tranh forward một phần mềm.

Sau khi Diệp Tu nhấn install, giao diện trò chơi hiện ra.

Tên trò chơi là Ngựa Gỗ.

"Đây là trò gì?" Diệp Tu hỏi.

"Một cao thủ trong group cùng sở thích làm. Anh chơi đi!!! Hay lắm!!!"

"Được."

Diệp Tu ấn vào giao diện lựa chọn nhân vật, trong đó có Trương Tân Kiệt, Trương Giai Lạc, Vương Kiệt Hi, Dụ Văn Châu, Hoàng Thiếu Thiên, Lý Hiên, Sở Vân Tú, Lâm Kính Ngôn, Phương Duệ, Đường Nhu, Chu Trạch Khải, Giang Ba Đào, Tôn Tường, Tiêu Thời Khâm... hàng loạt nhân vật. Xem ra ngoại hình đều thiết kế dựa theo thẻ tài khoản của bọn họ.

Ồ, dù là game offline nhưng thiết kế rất cẩn thận!

Diệp Tu chọn nhân vật Quân Mạc Tiếu có tên mình.

[ Hệ thống nhắc nhở: Diệp Tu, Ngựa Gỗ đã tiến vào thế giới của bạn. Nếu không phá băng, bạn sẽ gặp chuyện không may trong thế giới thật. (Nhắc nhở thân thiện: Điều khiển nhân vật giống như trong game Vinh Quang) ]

ĐM?! Sao cảm giác như chơi game nguyền rủa vậy?!

[ Hệ thống nhắc nhở: Gặp Lưu Hạo đằng trước. ]

Cái quái gì?!

[ Lưu Hạo: Ha ha ha, Diệp Tu, mau nhường ngôi vị đi!!! ]

Sau đó, tiểu nhân Lưu Hạo chạy tới.

Diệp Tu cầm con chuột chuẩn bị nghênh chiến, kết quả...

Khi chạy tới cách Diệp Tu hai bước, Lưu Hạo đột nhiên ngã xuống.

[ Hệ thống nhắc nhở: Bạn đã đánh bại Lưu Hạo, tiến vào level kế. ]

Diệp Tu cảm thấy tay cầm con chuột cứng ngắc.

Mình cái gì cũng chưa làm nha...

Thế là Diệp Tu điều khiển nhân vật tiếp tục đi tới trước.

[ Hệ thống nhắc nhở: Đường Nhu xuất hiện phía trước. ]

[ Đường Nhu: Diệp Tu, đến PK! ]

Diệp Tu đánh với Đường Nhu.

30 giây, Đường Nhu ngã xuống.

1 giây, Đường Nhu đứng dậy.

Ý gì đây?!

Đường Nhu ngã xuống đất, Đường Nhu đứng dậy; Đường Nhu ngã xuống đất, Đường Nhu đứng dậy; Đường Nhu ngã xuống đất, Đường Nhu đứng dậy; Đường Nhu ngã xuống đất, Đường Nhu đứng dậy; Đường Nhu ngã xuống đất, Đường Nhu đứng dậy; Đường Nhu ngã xuống đất, Đường Nhu đứng dậy; Đường Nhu ngã xuống đất, Đường Nhu đứng dậy; Đường Nhu ngã xuống đất, Đường Nhu đứng dậy; Đường Nhu ngã xuống đất, Đường Nhu đứng dậy; Đường Nhu ngã xuống đất, Đường Nhu đứng dậy; Đường Nhu ngã xuống đất, Đường Nhu đứng dậy; Đường Nhu ngã xuống đất, Đường Nhu đứng dậy; Đường Nhu ngã xuống đất, Đường Nhu đứng dậy; Đường Nhu ngã xuống đất, Đường Nhu đứng dậy...

Nửa tiếng sau.

[ Hệ thống nhắc nhở: Bạn đã tổ đội với Đường Nhu. ]

Đây rốt cuộc là sao?!

[ Hệ thống nhắc nhở: Đỗ Minh đang chạy tới chỗ bạn. Xin lựa chọn: "Nghênh chiến", "Giao cho Đường Nhu", "Không nhìn" ]

Diệp Tu không do dự chọn "Không nhìn".

[ Hệ thống nhắc nhở: Bạn chiến thắng Đỗ Minh, tiến vào level kế. ]

Thứ gì vậy!!! Đây là lựa chọn chính xác để đánh bại Đỗ Minh à?!

[ Hệ thống nhắc nhở: Phương Duệ tỏ vẻ thật mệt tâm. Bạn muốn làm gì? Xin lựa chọn: "Chọt mắt", "Chiêu hàng", "Triệu hồi" ]

Móa ơi, lựa chọn đầu tiên là sao? Ánh mắt chân thành của Điểm Tâm đại đại chọc ai rồi?! Mà cái thứ ba là sao? Thế là Diệp Tu chọn "Triệu hồi".

[ Hệ thống nhắc nhở: Triệu hồi thành công Lâm Kính Ngôn, Lâm Kính Ngôn dẫn Phương Duệ đi. Thế nhưng phép triệu hồi có sản phẩm phụ, bạn phải đối mặt với Trương Giai Lạc. ]

Diệp Tu lúc này rất muốn sửa lại chọn "Chọt mắt".

[ Trương Giai Lạc: Ha ha ha, Diệp Tu, hôm nay tui sẽ đánh bại anh!!! ]

Đấu pháp Bách Hoa đổ ập xuống.

Diệp Tu điều khiển nhân vật ứng chiến.

[ Hệ thống nhắc nhở: Vì bạn đứng quá gần Trương Giai Lạc, nhận debuff "May mắn E", tỉ lệ bạo kích tử vong tăng 20%, tỉ lệ chạy vào ngõ cụt tăng 80%. ]

ĐM!!! Vậy nếu bỏ chạy thì không thể không chết à?! Thế là Diệp Tu đuổi đánh Trương Giai Lạc không tha.

[ Hệ thống nhắc nhở: Bạn đánh bại Trương Giai Lạc, nhận được hai lần "thần bổ đao", tiến vào level kế. ]

[ Hệ thống nhắc nhở: Tôn Tường lao tới dùng đại chiêu Phục Long Tường Thiên. ]

[ Tôn Tường: Diệp Tu, chịu chết đi! Long Sĩ Đầu!!! ]

[ Hệ thống nhắc nhở: Xin lựa chọn: "Né sang trái", "Né sang phải", "Đứng yên" ]

Ách? Mình không cần tự điều khiển? Thế là Diệp Tu chọn "Né sang phải".

[ Hệ thống nhắc nhở: Tôn Tường thực hiện Long Hồi Đầu thất bại. Bạn nhận được sáu hạch đào, tiến vào level kế. ]

Diệp Tu cảm thấy mình dần hiểu được sự thật về trò chơi này.

[ Hệ thống nhắc nhở: Hoàng Thiếu Thiên đột kích, miệng la hét lặp từ vô số lần. Bạn có muốn mở giọng nói? Xin lựa chọn: "Có" ]

Ý gì?!!! Đùa giỡn nhau à? Đúng không??? Đúng không?!!

Diệp Tu thật sự không muốn trái lòng chọn "Có", vậy là yên lặng kẹt ở chỗ này.

[ Hệ thống nhắc nhở: Bởi người chơi không có động tác trong thời gian dài, hệ thống mặc định chọn "Có". ]

Sau đó liền nghe thấy: "Diệp Tu Diệp Tu Diệp Tu Diệp Tu!!! Đến PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK ."

Diệp Tu quyết đoán tắt loa máy tính, điều khiển nhân vật lao lến tấn công.

[ Hệ thống nhắc nhở: Bạn đánh bại Hoàng Thiếu Thiên, có thể sử dụng một lần "thần bổ đao". Bạn có muốn bổ đao hay không? Xin lựa chọn: "Có", "Không" ]

Diệp Tu ngẫm nghĩ, cảm thấy giữ "thần bổ đao" cũng không có tác dụng gì, vậy nên chọn "Có".

[ Hệ thống nhắc nhở: Xin lựa chọn cách "thần bổ đao": "Đại thụ từ trên trời rơi xuống", "Khóa miệng", "Bắt cóc Dụ Văn Châu" ]

Diệp Tu ngẫm nghĩ rồi chọn "Bắt cóc Dụ Văn Châu".

[ Hệ thống nhắc nhở: Bạn đã bắt cóc Dụ Văn Châu, tạo ra buff "Đi theo", Hoàng Thiếu Thiên nhận được buff "Đi theo". ]

[ Hoàng Thiếu Thiên: Móa, Diệp Tu anh có ý gì có ý gì có ý gì có ý gì, anh cho rằng bắt cóc đội trưởng bọn tui thì bọn tui bó tay à. Anh đừng để tui tìm được cơ hội, tui có cơ hội thì sẽ lập tức đánh bại anh giải cứu đội trưởng! # $%. . . &*((*. . . % $ ]

Diệp Tu cảm thấy thật mệt tâm.

[ Hệ thống nhắc nhở: Bởi Hoàng Thiếu Thiên quá phiền, hệ thống quyết định cho bạn thêm một cơ hội lựa chọn. Bạn có muốn thả Dụ Văn Châu ra không? Xin lựa chọn: "Có", "Không" ]

Diệp Tu chọn "Có".

[ Hệ thống nhắc nhở: Bạn thả Dụ Văn Châu, tránh thoát kỹ năng Cánh Cửa Tử Vong của Dụ Văn Châu, nhận được kỹ năng bị động Tâm Bẩn. ]

[ Hệ thống nhắc nhở: Bởi kỹ năng Tâm Bẩn của bạn đã max level, không thể nhận thêm điểm kỹ năng. ]

[ Hệ thống nhắc nhở: Phía trước có Hàn Văn Thanh trấn ải. Bạn có muốn lựa chọn tiến lên? Xin lựa chọn: "Có", "Không" ]

Diệp Tu đã hiểu được sóng não của trò chơi này, thế nên hắn chọn "Không".

[ Hệ thống nhắc nhở: Bạn đã chọn một tuyến đường khác. Tiến vào level kế, gặp Đới Nghiên Kỳ phía trước. ]

[ Hệ thống nhắc nhở: Đới Nghiên Kỳ lấy ra một cuốn sách. Bạn có muốn xem không? Xin lựa chọn: "Có", "Không" ]

Diệp Tu đổ mồ hôi như mưa, chọn "Không".

[ Hệ thống nhắc nhở: Trở về level trước. ]

[ Hệ thống nhắc nhở: Phía trước có Hàn Văn Thanh trấn ải. Bạn có muốn lựa chọn tiến lên? Xin lựa chọn: "Có", "Không" ]

Diệp Tu mệt mỏi chọn "Có".

[ Hệ thống nhắc nhở: Bạn đã trúng kỹ năng Uy Hiếp của Hàn đội, nhận debuff "Thân bất do kỷ", mất đi vật phẩm "Túi tiền yêu dấu". ]

Cái quái gì đây!!!!

[ Hệ thống nhắc nhở: Hàn Văn Thanh đang lao tới chỗ bạn, mời nghênh chiến. ]

Thì ra chỉ cần đánh thắng là được!!! Quá tốt rồi!!!

Một phút sau.

!!!! Cái gì đây?! Một nhà quyền pháp mà biết hồi máu là sao?! Thuật Trị Liệu Thánh Ngôn bạo kích chói mù mắt chó của anh đây rồi có được không?!

Thế là Diệp Tu vừa đánh vừa né.

[ Hệ thống nhắc nhở: Bạn đã tiến vào level kế. Bởi không thắng được trấn ải Hàn Văn Thanh nên gặp boss biến dị, Trương Tân Kiệt bị lệch múi giờ. Xin tự tìm tòi cách chơi. ]

!!!!!!!! Diệp Tu cảm thấy mình rốt cuộc không chơi nổi nữa!!!!!! Thế là quả quyết nhấn chọn "Rời khỏi trò chơi".

[ Hệ thống nhắc nhở: Bạn có chắc muốn rời khỏi trò chơi? Cảnh cáo lần nữa: Nếu như bạn không phá băng, cưỡng ép rời khỏi trò chơi sẽ khiến bạn gặp chuyện không tốt trong đời thật. Xin lựa chọn: "Rời khỏi", "Tiếp tục" ]

Diệp Tu dùng con chuột nhấn "Rời khỏi".

Cửa sổ game đóng lại.

Hả? Vậy không phải là đâu có chuyện gì xảy ra? Diệp Tu ngậm điếu thuốc, chuẩn bị châm lửa thì thấy hiện lên một cửa sổ to khắp màn hình.

Phía trên là dòng chữ: Bởi vì bạn chưa phá băng...

QQ tự động bật lên, đăng nhập.

Tự động mở ra danh sách bạn bè, mở khung chat với Hàn Văn Thanh.

"Hàn Văn Thanh, chúng ta kết hôn đi."

Mở khung chat với Diệp Thu.

"Em trai, anh sắp kết hôn với Hàn Văn Thanh."

Mở khung chat với Phùng Hiến Quân.

"Chủ tịch, tôi sắp kết hôn với Hàn Văn Thanh, nhớ tới uống rượu mừng."

Mở khung chat group, thêm bạn bè tất cả thành viên.

"Tôi sắp kết hôn với Hàn Văn Thanh, mời mọi người tới tham gia hôn lễ của chúng tôi."

Trình duyệt web tự động bật lên, tự động tới diễn đàn Vinh Quang, tự động đăng nhập.

Tiến vào giao diện soạn bài viết...

Diệp Tu cứ vậy nhìn máy tính mình hoạt động, điếu thuốc rớt khỏi miệng.

- TBC -
 

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
Phiên ngoại 4 (hạ)

Diệp Tu nhìn tên bài viết tự động hiện ra: Mười năm.

Lại nhìn nội dung, quả thật là không thể nhìn thẳng.

Đây là muốn kể từ lúc mình mới trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp à!!! Có thể đừng biết chi tiết vậy không!!! Mà trải qua sự thêm thắt của phần mềm, sao đầy không khí gian tình thế này!!!

Thế là Diệp Tu quả quyết rút dây điện.

Máy tính mất điện liền tắt.

Diệp Tu thấy thật mệt tâm, nhưng ngẫm nghĩ, rút dây cáp rồi khởi động máy tính.

Sau khi máy tính khởi động xong, một cửa sổ đầy màn hình hiện ra: Lần trước bạn chưa phá băng, bạn muốn chơi tiếp hay chơi mới? Xin lựa chọn: "Tiếp tục", "Chơi mới", "Rời khỏi".

Diệp Tu nhấn "Rời khỏi".

Một khung chat nhỏ hiện ra, trong đó viết: Bạn đã lựa chọn rời khỏi trò chơi. Có phải bạn muốn tắt máy? Xin lựa chọn: "Có", "Không".

Diệp Tu yên lặng lựa chọn "Không".

Vậy là trở về cửa sổ lúc nãy: Lần trước bạn chưa phá băng, bạn muốn chơi tiếp hay chơi mới? Xin lựa chọn: "Tiếp tục", "Chơi mới", "Rời khỏi".

Diệp Tu cảm thấy, đối mặt với "Hàn Văn Thanh biết hồi máu" và "Trương Tân Kiệt bị lệch múi giờ" quả thật là tìm đường chết, nên hắn yên lặng chọn "Chơi mới".

Cửa sổ đăng nhập hiện ra.

Tuyển ai đây? Diệp Tu suy nghĩ một hồi, chọn "Tô Mộc Tranh".

[ Hệ thống nhắc nhở: Tô Mộc Tranh, bạn đã tiến vào thế giới Ngựa Gỗ. (Nhắc nhở thân thiện: Điều khiển nhân vật giống như trong game Vinh Quang) ]

Hả?! Hình như nhắc nhở khác với lần trước?!

[ Hệ thống nhắc nhở: Sở Vân Tú và Đới Nghiên Kỳ chạy tới. ]

[ Sở Vân Tú: Mộc Tranh, chúng ta cùng xem phim truyền hình đi!!! ]

[ Hệ thống nhắc nhở: Sở Vân Tú mời bạn cùng xem phim "Yêu thì hãy nói ra". Bạn có đồng ý không? Xin lựa chọn: "Có", "Không" ]

Diệp Tu chọn "Không".

[ Đới Nghiên Kỳ: Mộc Tranh!!! Em mua được fanfic mới của đại thần!!! Cùng xem nha!!! ]

[ Hệ thống nhắc nhở: Đới Nghiên Kỳ mời bạn cùng xem fanfic "XXXXX". Bạn có đồng ý không? Xin lựa chọn: "Có", "Không" ]

Diệp Tu im lặng chọn "Không".

[ Hệ thống nhắc nhở: Xin chọn nhân vật một lần nữa. ]

Sau đó hắn quay lại màn hình lựa chọn nhân vật.

Diệp Tu sầm mặt, xem ra không thể chọn nhân vật nữ.

Diệp Tu ngẫm nghĩ, lựa chọn "Tôn Tường", bởi vì ngoại hình Nhất Diệp Chi Thu nhìn rất thuận mắt.

[ Hệ thống nhắc nhở: Tôn Tường, xin đừng điều khiển lung tung. ]

!!!!!! Là sao?!

[ Hệ thống nhắc nhở: Câu hỏi một, trước mặt bạn có một người bán hàng rong, phía trước bày bốn cái giỏ, xếp theo thứ tự giá tiền. Nếu như bạn có 20 tệ, quả táo 6 tệ/ký, quả lê 9 tệ/ký, táo tàu 13.6 tệ/ký. Xin hỏi bạn có thể mua bao nhiêu ký hạch đào? ]

ĐM!!! Cái quái gì đây!!! Diệp Tu nhấn "Rời khỏi trò chơi".

Sau đó quay lại màn hình lựa chọn nhân vật.

Diệp Tu cảm thấy, trò chơi này chỉ có chính mình mới gặp "chuyện không tốt".

Vậy... nên chọn ai đây? Dụ Văn Châu? Không được, thần phiền ở bên cạnh, hơn nữa còn là người đọc phép chậm tay tàn. Trương Giai Lạc? Không được, may mắn E chịu không nổi. Tiêu Thời Khâm? Không được, Đới Nghiên Kỳ sẽ xuất hiện. Mắt to? Không được, mình không quen nuôi con nít. Ách, Chu Trạch Khải không có vấn đề đi? Cũng không cần nói chuyện.

Thế là Diệp Tu chọn "Chu Trạch Khải".

[ Hệ thống nhắc nhở: Nam thần, hãy sinh con cho em, không, để em sinh con cho anh!!! Hoan nghênh đến với trò chơi (cười hèn mọn). (Nhắc nhở ấm áp: Muốn điều khiển sao cũng được (cười hèn mọn)) ]

ĐM!!! Hai cái ngoặc cười hèn mọn là sao!!! Còn để yên cho người ta chơi không!!!

[ Hệ thống nhắc nhở: Đội phó Giang Ba Đào muốn bàn chuyện nhân sinh giải nghệ với bạn. Bạn có đồng ý không? "Có", "Không" ]

Diệp Tu cảm thấy rất xoắn xuýt, bởi vì bình thường, muốn nói chuyện với Chu Trạch Khải là chắc chắn sẽ không get được câu trả lời. Nhưng Giang Ba Đào là ngoại lệ nha, khả năng phiên dịch cao thâm, nhưng nội dung sao nặng nề vậy? Giang Ba Đào muốn giải nghệ thì ít nhất là năm sáu năm nữa đi?

Thế là Diệp Tu chọn "Có".

[ Giang Ba Đào: Đội trưởng, tôi gần đây nghĩ rất nhiều. Tôi quyết định sau mùa giải này, tôi sẽ giải nghệ. ]

[ Hệ thống nhắc nhở: Mời lựa chọn câu trả lời: "Ừ", "Được", "Ừm", "A" ]

Cái này... Chu Trạch Khải lúc này hẳn là...

Diệp Tu chọn "A".

[ Giang Ba Đào: Đội trưởng, thật xin lỗi. Tôi biết anh rất kinh ngạc, nhưng tôi thật sự không thể ở lại bên cạnh anh. Tôi thật sự không thể đón nhận tâm ý của anh. ]

[ Hệ thống nhắc nhở: Mời lựa chọn câu trả lời: "Ừ", "Được", "Ừm", "A" ]

Ách, trò chơi này... Không phải nói điều khiển giống Vinh Quang sao? Sao phong cách biến đổi nhiều vậy!!! Xin hỏi người thiết kế, cậu bị tinh phân à?! Với lại, bốn lựa chọn này sẽ đi theo từ đầu tới cuối sao?! Chu Trạch Khải không thể nói lời nào khác à?!

Diệp Tu chọn "Ừm".

[ Giang Ba Đào: Đội trưởng, thật xin lỗi. Anh đừng buồn, anh nhất định sẽ gặp được người thích hợp hơn. ]

[ Hệ thống nhắc nhở: Mời lựa chọn câu trả lời: "Ừ", "Được", "Ừm", "A" ]

...

Diệp Tu chọn "Ừ".

[ Giang Ba Đào: Đội trưởng, xin anh đừng nói vậy. Anh nói vậy tôi sẽ thấy rất áy náy. Chuyện giải nghệ tôi suy nghĩ lâu rồi, cũng không phải vì muốn tránh anh. Đội trưởng, thật sự, không phải như anh nói. ]

Rốt cuộc cái "Ừ" này có nghĩa gì!!! Diệp Tu cào tường.

[ Giang Ba Đào: Tôi đã chọn được người thay thế mình, là người này. ]

Một nhân vật khác xuất hiện, không có tên.

[ Giang Ba Đào: Kỹ thuật người này rất tốt, lại hiểu biết chiến thuật, quan trọng nhất là tính tình tỉ mỉ suy nghĩ thấu đáo. Người này còn giỏi chế tạo trò chơi, lập trình các thứ. A, gần đây mới làm ra một trò chơi, tên là Ngựa Gỗ. ]

!!!!

Đủ lắm rồi!!! Cậu là fan cuồng của Chu Trạch Khải đúng không? Đúng không? Cậu nhất định muốn đánh bại Giang Ba Đào để chiếm chỗ đúng không!!!

Diệp Tu nhìn không nổi nữa, cứ theo kịch bản này, chắc vị thiết kế trò chơi này sẽ cùng Chu Trạch Khải sống hạnh phúc vui vẻ suốt đời. Thật sự là nhìn không nổi nữa... Diệp Tu nhấn "Rời khỏi trò chơi".

Sau đó quay lại màn hình lựa chọn nhân vật.

Diệp Tu gặp phải quẫn cảnh, cắm dây mạng thì tương đương với tự bộc lộ chuyện xấu, không cắm dây mạng thì phải phá băng, không thì không thể dùng máy tính. Thế là Diệp Tu trầm ngâm, một hồi lâu sau chọn "Trương Tân Kiệt".

Ừ, chắc chắn là không có vấn đề. Diệp Tu nghĩ.

[ Hệ thống nhắc nhở: Hiện tại là 23:10, bạn đang ngủ. ]

Sau đó màn hình tối đen.

Ha ha, thật là đủ lắm rồi...

- TBC -
 

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
Chương 53

Nhân lúc mọi người đang tập trung chú ý hai người kia, Diệp Tu lặng lẽ đứng lên chuẩn bị rời đi.

"Diệp Tu, chạy đi đâu!"

"Diệp Tu, đến chiến!"

"Diệp Tu, anh sợ à!!!"

Diệp Tu cảm thấu có ba con khỉ vây quanh thì không thể vui vẻ chơi đùa.

"Ai ai ai, ngày mai bắt đầu huấn luyện, mấy người ý kiến gì? Trễ vậy còn chưa ngủ, làm lĩnh đội, tôi phải làm gương mấy người có hiểu không!!!"

"Lần cuối cùng!!!" Trương Giai Lạc liều mạng giữ chặt Diệp Tu, cảm thấy không để hắn thua một lần thì thật có lỗi với quần chúng nhân dân.

Diệp Tu nhìn Trương Giai Lạc đang giữ chặt mình, nhìn hai thần giữ cửa Đường Hạo và Tôn Tường sẵn sàng bắt người, lại nhìn đám người xung quanh đang cười đầy ẩn ý, còn có Trương Tân Kiệt mặt đen, cảm thấy "lần cuối cùng" này mình nhất định sẽ thua.

"Nhìn nét mặt của các cậu đi. Đây rõ ràng đang nói "thử thách thuộc về anh" có được không? Không chơi không chơi." Nói rồi Diệp Tu nhấc chân muốn đi.

"Không được!!!" Nếu Trương Giai Lạc thả Diệp Tu đi thì lỡ mất cơ hội đâm một dao lớn chừng nào.

"Vậy chơi cái khác, Vinh Quang, đơn đấu."

...

Người xung quanh cơ bản đều bị đâm một dao.

Lúc này, Tô Mộc Tranh và Sở Vân Tú trở về. Hai người tay cầm bao lớn bao nhỏ, nhìn như mới mua hết cửa hàng của người ta.

"Diệp Tu, anh còn không tới phụ một tay? Lẽ ra nên kéo anh theo làm cu li!!!" Sở Vân Tú hét lên.

Diệp Tu đi tới nhận lấy hầu hết túi trong tay hai người, theo hai người vào thang máy lên lầu.

"ĐM!!! Để anh ta chạy mất!!!" Trương Giai Lạc mới phục hồi tinh thần.

--------------------------------

"Ai u, Sở Vân Tú, cô đúng là đồng đội tốt." Diệp Tu nhiệt tình khen ngợi việc Sở Vân Tú cứu mình khỏi biển lửa.

"Ui, anh đánh giá tôi khá cao đó chứ? Chỉ là tình cờ thôi." Sở Vân Tú hất tóc, nét mặt cao thâm khó lường.

"Ừm? Tình cờ?"

"Không ai giúp chúng tôi cầm đồ nha. Hiện tại cũng không phải lúc cầm đồ về phòng!!!" Sở Vân Tú quyết đoán nhét hết túi trong tay cho Diệp Tu, sau đó đoạt lấy túi trong tay Tô Mộc Tranh rồi cũng nhét cho hắn.

"Ý gì đây?!"

"Mộc Tranh, thẻ phòng." Sở Vân Tú chìa tay với Tô Mộc Tranh.

"Đây." Tô Mộc Tranh lấy ra thẻ phòng từ trong túi, để vào tay Sở Vân Tú.

"Mở miệng." Sở Vân Tú nói với Diệp Tu rồi nhét thẻ phòng vào miệng hắn.

Đúng lúc này, thang máy mở cửa.

Không thể không nói, thật ra mỗi tuyển thủ đều được một phòng riêng. Nhưng Sở Vân Tú và Tô Mộc Tranh yêu cầu mãnh liệt muốn ở chung, nên được an bài tới tầng lầu khác với các tuyển thủ còn lại.

Diệp Tu bị đẩy khỏi thang máy.

"Phòng 1705, để trên bàn phòng khách là được rồi!" Sở Vân Tú vẫy vẫy tay với Diệp Tu.

Diệp Tu cứ vậy, tay cầm vô số túi ôm một đống hộp, miệng ngậm thẻ phòng, bị vứt bỏ trước thang máy.

Nhưng Diệp Tu cảm thấy cảnh ngộ lúc này của mình cũng không tệ lắm.

Nhìn dáng vẻ hai người kia... Chắc là muốn đánh tới phòng Tiểu Chu đi? Vừa rồi Giang Ba Đào chỉ tới khách sạn trước hai người một bước, chắc chắn bị nhìn thấy đi? Nói không chừng hai người này là cố ý tránh né, tiến vào chậm một chút. Diệp Tu vừa nghĩ vừa chầm chậm bước dọc hành lang.

Đến trước phòng 1705, Diệp Tu một tay thả túi xuống, cầm thẻ phòng ngậm nãy giờ mở cửa.

Ui chà, phòng dành cho hai người lớn hơn không chỉ gấp đôi. Diệp Tu nhìn quanh, đặt đống túi lên bàn phòng khách rồi chuẩn bị rời đi. Nhưng vài trang giấy trên bàn thu hút ánh mắt của Diệp Tu, phía trên viết hai chữ to "Cốt truyện". Bởi trong lúc nhất thời không biết công tắc đèn ở đâu, Diệp Tu lấy điện thoại ra, ấn sáng màn hình rồi dùng ánh sáng đó để đọc trang giấy.

Sau khi đọc xong, Diệp Tu cảm thấy không thể bình tĩnh.

Bởi vì nội dung không có bao nhiêu, đây hẳn là cốt truyện cho fanfic hoặc doujinshi.

Tên: Não động bá đạo của hủ nữ.

CP chính: Lý Hoa x Mạc Phàm

Diệp Tu cố gắng nhớ lại, Lý Hoa và Mạc Phàm liên quan nhau ở chỗ... cùng chơi ninja? Căn bản không còn liên quan chỗ nào khác có được không!!! Mấy em não động tới cỡ nào vậy!!!

Diệp Tu thấy thật mệt tâm.

--------------------------------

Lúc này, Tô Mộc Tranh và Sở Vân Tú đang đi tới phòng Chu Trạch Khải.

"Vân Tú, chúng ta ở ngoài phòng thì đâu thấy gì!"

"Mộc Tranh, mình nói cậu nghe, Chu Trạch Khải có thói quen không đóng cửa. Đây là điều mà bao nhiêu fan hâm mộ liều mạng mới tìm hiểu được!!! Y Y nói sáng nay có phát sinh chuyện lớn!!! Aizzz!!! Biết vậy không nên ở tầng lầu khác!!!" Sở Vân Tú đứng trước cửa phòng Chu Trạch Khải, dùng một ngón tay chọt cửa, cánh cửa chậm rãi mở ra một khe hở.

Hai người liếc nhau, quả quyết ngồi xổm trước cửa nhìn vào trong.

"Chậc, khách sạn này thiết kế không tạo cơ hội cho người ta gì cả!!! Cái gì cũng không thấy có được không?!"

"Thôi được rồi, Vân Tú, chúng ta trở về não động tiếp đi."

Hai người sâu sắc khinh bỉ người thiết kế khách sạn, yên lặng về tầng lầu của mình.

"Ai? Sao cửa phòng mình không đóng? Diệp Tu cũng thật không đáng tin." Sở Vân Tú vừa đẩy cửa vừa nói.

"Tôi lúc ấy có thể mở cửa đã là kỳ tích, cô còn kỳ vọng xa vời là tôi có thể đóng cửa? Huống hồ anh đây còn chưa đi." Giọng Diệp Tu truyền đến.

"Móa, Diệp Tu anh muốn chết à? Không bật đèn đứng trong phòng là muốn hù chết người hả? Sao anh còn chưa đi?!" Sở Vân Tú mở công tắc đèn.

"Có nhân tính hay không? Biết anh đây xách nhiều đồ vậy tới được đây khó khăn dường nào không?! Mà cái "Cốt truyện" này của hai người là sao? Tôi nói nè, Lý Hoa và Mạc Phàm mà hai người cũng có thể YY với nhau? Đủ lắm rồi, hai người này ngoại trừ cùng chơi ninja thì hoàn toàn không liên quan tới nhau có được không!!!"

"Anh cái gì cũng xen vào!!! Để đồ xuống rồi thì mau ra ngoài!" Sở Vân Tú đuổi người.

"Chậc chậc chậc, nữ nhân nha, qua cầu rút ván." Diệp Tu lắc đầu đi ra ngoài.

"Với lại, ai nói không có chỗ liên quan nào khác?" Khi Diệp Tu ra khỏi cửa, Sở Vân Tú thả ra một câu.

"A?" Diệp Tu quay người, trước khi cửa đóng thì thấy Sở Vân Tú và Tô Mộc Tranh nhìn nhau cười.

Đây là... ý gì? Diệp Tu cảm thấy dường như mình lại hiểu ra cái gì.

- TBC -
 

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
Chương 54

"Đội trưởng, mới tới nước ngoài chưa quen à? Bị lệch múi giờ dữ vậy sao?" Giang Ba Đào vừa thả đồ xuống vừa hỏi.

"Rất tốt." Chu Trạch Khải ngồi trên giường, cọng tóc ngố đung đưa.

"Vậy là tốt rồi, không điều chỉnh múi giờ tốt là sẽ ảnh hưởng trạng thái." Giang Ba Đào nhớ tới lúc nãy thấy Trương Tân Kiệt, không khỏi trào phúng. Vừa nãy không phải là Trương Tân Kiệt sao, mục sư hệ thần thánh đâu? Nhìn như tử linh sư hệ hắc ám, lệch múi giờ có ảnh hưởng dữ vậy sao?! "Đúng rồi, đội trưởng, tìm tôi gấp vậy có chuyện gì?"

"Ừm!" Chu Trạch Khải gật mạnh đầu.

"Kia..."

"Cốc cốc cốc", có người gõ cửa.

Giang Ba Đào đi tới mở cửa liền thấy Trương Giai Lạc.

"He he, tới tới tới chơi bài. Thứ này càng đông càng vui, mới nãy Diệp Tu bỏ đi, Chu Trạch Khải cũng đi, nên hơi thiếu người. Hai người xuống chơi tí đi!" Trương Giai Lạc thật ra là lên bắt Diệp Tu, nhưng hắn lại không có trong phòng. Trương Giai Lạc cảm thấy mục tiêu chính trốn thoát thật là đáng tiếc, nhưng cũng không thể phí công đi lên, thế là hắn tóm lấy Chu Trạch Khải và Giang Ba Đào. Thật ra, càng đông càng vui chỉ là lấy cớ, càng đông người, xác suất mình thua sẽ càng thấp mới là thật. Nghĩ tới chừng 100 thử thách kia, Trương Giai Lạc hận không thể gọi hết mấy người phiên dịch xuống chơi bài.

"Tôi sao cũng được, đội trưởng thì sao?" Giang Ba Đào quay đầu nhìn Chu Trạch Khải.

Chu Trạch Khải rõ ràng rất chán nản, cọng tóc ngốc cũng rủ xuống, chỉ có đầu cọng tóc hơi vểnh lên. Đột nhiên, Chu Trạch Khải nghĩ tới điều gì, cọng tóc ngốc như sống lại mà đứng thẳng lên, đong đưa trái phải.

"Đội trưởng nói anh ấy cũng muốn chơi." Giang Ba Đào quay đầu nói với Trương Giai Lạc.

ĐM, đây là làm sao biết?! Trương Giai Lạc một lần nữa khâm phục máy phiên dịch Giang Ba Đào.

Thế là Giang Ba Đào và Chu Trạch Khải cùng xuống lầu với Trương Giai Lạc.

Đứa bé trong sáng Giang Ba Đào, rõ ràng không biết trước khi mình đến có chuyện gì xảy ra. Hắn hoàn toàn không ý thức được mình tham gia một hoạt động tâm bẩn cỡ nào.

Ngồi xuống chơi một trận liền thua.

Sau đó bị bắt rút thăm.

"Không đúng không đúng không đúng, hồi nãy Chu Trạch Khải cũng chưa rút thăm đúng không!!! Tới tới tới, chính phó cùng nhau rút!" Hoàng Thiếu Thiên nhảy ra nói.

Thế là Chu Trạch Khải cũng nhận mệnh rút thăm.

Một túi nhựa, một đống giấy.

Chu Trạch Khải một tay, Giang Ba Đào một tay.

Đám vây xem cảm thấy đây quả thật là tú ân ái!!! Mình phải móc kính râm tàng hình ra đeo.

Tờ giấy của Giang Ba Đào viết: Người rút trúng tờ giấy phải trăm phương ngàn kế tìm cách khiến Chu Trạch Khải đọc một đoạn rap với Hoàng Thiếu Thiên, số lượng từ không thể ít hơn 500, và phải múa minh họa. Diệp Tu.

Tờ giấy của Chu Trạch Khải viết: Ai ui ai ui ai ui, bạn rút trúng tờ giấy tui viết à? Tui nói nha, đây chính là may mắn của bạn, tui không có giống đám tâm bẩn bắt bạn làm này làm nọ. Thử thách của tui rất đơn giản nha. Gần đây trên mạng có cái MV Thấp Thỏm!!! Bạn chỉ cần hát bài Thấp Thỏm một lần là được, nhưng chỉ hát không thì có vẻ độ khó hơi thấp nha? Diệp Bất Tu nói độ khó thấp thì người viết cũng phải rút thăm, thật quá tâm bẩn, vậy bạn vừa hát vừa liên tục biểu diễn cảm xúc đi!!! Nếu không biết bài hát thì tui bật MV cho coi!!! Hoàng Thiếu Thiên.

Chu Trạch Khải nhìn Giang Ba Đào, nhìn Hoàng Thiếu Thiên, mặt ngơ ngác, hiển nhiên không hiểu tờ giấy nói gì.

Giang Ba Đào cảm thấy mình gặp phải thử thách khó nhất thế kỷ này.

Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy, câu nói hại người rốt cuộc hại mình quả là chí lý. "ĐM!!! Diệp Tu có ý gì có ý gì có ý gì có ý gì có ý gì có ý gì!!! Đây là làm khó tui hay là làm khó Chu Trạch Khải hay là làm khó người rút thăm?! Đây là ý gì?! Một phát chết ba có phải không!!!"

Hoàng Thiếu à, cậu không cảm thấy tờ giấy cậu viết quá đáng cỡ nào à? Cho dù không phải Chu Trạch Khải thì cũng phải đâm đầu vào tường vô số lần. Đám người không khỏi thầm oán.

"Kia... bằng không giảm độ khó một chút đi?" Vương Kiệt Hi nói, "Không bẳng để Chu Trạch Khải hát Thấp Thỏm với Hoàng Thiếu Thiên, rồi Giang Ba Đào múa minh họa?"

"Phốc" "Phốc" "Phốc" "Phốc" "Phốc" "Phốc" "Phốc" "Phốc"

Mọi người tưởng tượng một chút đều nhịn không được bật cười.

Không thể không nói, đề nghị này quả thật giảm bớt độ khó. Đối với người chỉ có thể nói một chữ như Chu Trạch Khải, bài hát Thấp Thỏm là vô cùng thích hợp, bởi bài này chỉ là một đống đơn âm gộp lại. Nhưng hát chung với Hoàng Thiếu Thiên, còn có Giang Ba Đào múa minh họa, quả thật là không đành lòng nhìn thẳng.

"Được, Chu Trạch Khải, cậu hát chung với tui, a à a à ai a tê cắc a tê cắc cộp cắc cộp cắc..." Hoàng Thiếu Thiên tỏ vẻ nhận mệnh.

Cọng tóc ngốc trên đầu Chu Trạch Khải lung lay: "A... à... a à... ai a..."

Giang Ba Đào ở cạnh không thể không học nhảy theo Cung Lâm Na*.

*Cung Lâm Na: ca sĩ hát bài Thấp Thỏm.

Trong nửa giờ sau đó, tất cả mọi người đã cười đến thở không ra hơi. Chu Trạch Khải vẫn chưa hát được một nửa. Ngược lại, Hoàng Thiếu Thiên hát đặc biệt nhanh, chờ hắn hát xong, Chu Trạch Khải mới hát được bảy tám chữ. Hoàng Thiếu Thiên đành phải bắt đầu lại từ chỗ Chu Trạch Khải đang hát. Mặc dù Hoàng Thiếu Thiên luôn tự nhủ phải hát chậm một chút, nhưng lúc hát không tự chủ được tốc độ, thế là sau khi hát mười mấy lần, Hoàng Thiếu Thiên hết chịu nổi.

"Đội trưởng!!! Đây chắc chắn là trả thù!!! Diệp Bất Tu đây là có ý gì có ý gì có ý gì có ý gì!!! Tui chịu hết nổi rồi..." Hoàng Thiếu Thiên lao lên đầu gối Dụ Văn Châu.

Chu Trạch Khải vẫn lắc lư cọng tóc ngố, tỏ vẻ không hiểu chuyện gì xảy ra, đồng thời cảm thấy bài hát này thật hợp với phong cách nói chuyện của mình.

Hiểu được ý của Chu Trạch Khải, Giang Ba Đào cảm thấy mình không muốn xuất hiện trước mặt mọi người nữa.

"Ai nha má ơi, bụng tui..." Trương Giai Lạc đã lăn lộn dưới đất.

Đồng thời lăn lộn còn có Tôn Tường và Đường Hạo.

Mấy người tự chủ khá tốt cũng không giấu được ý cười.

"Được rồi được rồi, hôm nay tới đây thôi. Ngày mai không phải bắt đầu huấn luyện sao." Dụ Văn Châu vỗ đầu Hoàng Thiếu Thiên.

Hoàng Thiếu Thiên ngẩng đầu nhìn đội trưởng nhà mình, cảm thấy quả thật là thiên sứ!!!

Dụ Văn Châu vừa nói xong, Trương Tân Kiệt vụt đứng dậy, quả quyết đi tới thang máy.

Trước khi cửa thang máy đóng lại, Trương Tân Kiệt vẫn duy trì mặt đen, vẻ mặt không rõ nhìn chăm chú đám người.

Không ai động đậy. Tất cả mọi người không ai muốn cùng lên lầu với boss Trương Tân Kiệt lệch múi giờ đang có điểm thù hận max.

Nhưng... ánh mắt Trương Tân Kiệt là...?

Mọi người nhìn theo ánh mắt Trương Tân Kiệt, thấy ba người đang lăn dưới đất.

Mặc kệ là ai... mọi người thấp nến cho ba người này.

Sau đó, tất cả thu dọn đi về phòng.

Vốn chơi trò chơi xong rất vui vẻ.

Khi về lại phòng, Giang Ba Đào cảm thấy tâm tình rất nặng nề. Mình vừa xuống máy bay đã gặp phó bản OOC như vậy, sau này còn vui vẻ chơi đùa được không...

Chu Trạch Khải dùng ngón tay chọt chọt mặt Giang Ba Đào.

"Đội trưởng, tôi không sao. Đúng rồi, đội trưởng anh tìm tôi là..."

Giang Ba Đào còn chưa nói hết đã bị Chu Trạch Khải đẩy ngã xuống giường.

?!

Giang Ba Đào trong chớp mắt chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, sau đó trước mắt chỉ còn khuôn mặt của Chu Trạch Khải.

"Ừm? Đội trưởng? Anh đây là?"

Tóc ngố trên đầu lập tức lay động gợn sóng, Chu Trạch Khải nhếch miệng, mắt cười cong cong: "Búp bê giấy."

( ̄△ ̄;)

Đội trưởng... Lúc sáng tôi nói búp bê giấy là để anh có lòng tin có được không? Anh có thể đừng áp dụng lên người tôi không? Mặc dù tôi biết đội trưởng bình thường có vận động, nhưng tùy tiện đè người ra là không đúng!!!

Giang Ba Đào thử đẩy Chu Trạch Khải ra, nhưng hắn được danh hiệu Nam thần Liên Minh không phải không có lý do. Chu Trạch Khải bình thường rất chú ý tập thể dục, sớm tối đều ra ngoài chạy bộ, bình thường còn luyện tạ tay các thứ. Vậy nên, Giang Ba Đào cố gắng nhưng không thành công.

Chu Trạch Khải thấy Giang Ba Đào đẩy mình, mặt liền xụ xuống, tóc ngố cũng ủ rủ.

"Đội trưởng, anh đừng buồn, tôi không có chán ghét anh... Tôi là..." Là gì đây? Giang Ba Đào tự hỏi.

Chu Trạch Khải nháy mắt mấy cái, tóc ngố cũng khôi phục sức sống: "Thẹn thùng?"

!!!!

Đội trưởng, anh có thể đừng trong hoàn cảnh này, dùng vẻ mặt dễ thương ngây ngô, nói với tôi hai chữ này không?! Tôi cảm thấy hai chúng ta phản ứng ngược rồi!

"Ừm~~~~~" Chu Trạch Khải kéo dài ngữ điệu, chần chờ một chút. Hắn cầm lấy hai cuốn doujinshi trên giường do Diệp Tu trả lại lúc sáng, nhanh chóng lật tới trang nào đó, giơ tới trước mặt Giang Ba Đào.

Giang Ba Đào thấy cuốn sách quá sát mặt, nhìn không rõ là vẽ thứ gì, chỉ thấy trong khung thoại ghi "Bị đè một lần, những lần sau sẽ quen."

!!!!

"Đội trưởng!!!! Anh xem thứ gì vậy!!! Đới Nghiên Kỳ gửi cho anh mấy cuốn gì đây!!! Nội dung này quá không đúng có được không!!! Đội trưởng anh đừng làm theo có được không!!!" Giang Ba Đào cảm thấy tình huống hiện tai rất không ổn. "Đội trưởng, anh anh anh phải nghỉ ngơi cho tốt, sau đó tập trung huấn luyện và thi đấu!!!" Ngay cả lý do này cũng nói ra được, chứng tỏ Giang Ba Đào đang rất hoảng hốt.

Giang Ba Đào vẫn không từ bỏ chống cự, nhưng cố hết sức cũng chỉ dời được một cánh tay của Chu Trạch Khải. Vừa xoay người tính đứng lên, hắn đã bị Chu Trạch Khải ôm lấy từ phía sau đè xuống giường.

"Búp bê giấy~" Chu Trạch Khải nói nhỏ bên tai Giang Ba Đào, giọng đắc ý.

Giang Ba Đào cực kỳ muốn quay trở lại sáng sớm hôm nay, ngăn cản bản thân đừng nói cho Chu Trạch Khải biết vấn đề thể lực của trạch nam.

- TBC -
 

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
Chương 55

Giải thế giới diễn ra ở Zürich, Thụy Sĩ. Thời gian từ ngày 17/7 tới ngày 6/8, tổng cộng 21 ngày. Giải đấu theo chế độ tính điểm mới là theo đầu người, rút thăm để quyết định đối thủ. Bản đồ thi đấu hoàn toàn là ngẫu nhiên, quyết thắng bại bằng hình thức ba thắng hai.

Tham gia có 16 nước: Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản, Thụy Sĩ, Thụy Điển, Na Uy, Đan Mạch, Hà Lan, Đức, Anh, Ý, Pháp, Nga, Canada, Mỹ và Úc.

Lịch thi đấu như sau: vòng 1/8 là ngày 17, 18 và 19; vòng tứ kết là ngày 23, 24 và 25; vòng bán kết là ngày 29, 30 và 31; trận tranh nhất nhì là ngày 2, 4 và 6; trận tranh ba tư là ngày 1, 3 và 7.

"Ừm, vậy là ba ngày nghỉ ngơi ba ngày thi đấu. Trận chung kết thì là ba ngày xen kẽ." Diệp Tu vừa lật tài liệu vừa nói, "Chúng ta đánh trận đầu, đối thủ là... Hàn Quốc. Ừ, chỉ vậy thôi. Dụ đội, có thể bắt đầu huấn luyện, anh đây không còn gì để nói, mà sao anh đây phải nói mấy thứ này nha." Diệp Tu chống cằm, nói với giọng ỉu xìu.

"Anh là lĩnh đội, không phải nên lập ra kế hoạch huấn luyện sao?" Dụ Văn Châu mỉm cười nhìn Diệp Tu.

"Đúng vậy, Diệp Tu, bằng không còn cần anh làm gì? Đừng việc gì cũng giao cho đội trưởng nhà tui, anh đừng lười biếng vậy được không?" Hoàng Thiếu Thiên lập tức góp lời.

"Anh đây sớm biết các cậu sẽ vắt kiệt sức lao động mà, chậc chậc chậc, may là anh có chuẩn bị." Diệp Tu lấy ra một xấp giấy, quăng cho Dụ Văn Châu.

Dụ Văn Châu nhìn bản kế hoạch chi tiết từng chút một, nghĩ dù ngoài miệng nói vậy, Diệp Tu vẫn luôn là người có chuẩn bị. Sau khi xem lướt qua, Dụ Văn Châu nói với mọi người: "Buổi sáng huấn luyện bình thường, buổi chiều phân tổ đối chiến, buổi tối phân tích đối thủ. Mọi người có ý kiến hay đề xuất gì không?"

"Không có không có không có không có không có~" Hoàng Thiếu Thiên vừa bắt đầu huấn luyện vừa không quên ủng hộ đội trưởng nhà mình.

Diệp Tu nhìn một vòng, đều là tinh anh trong giới tuyển thủ chuyên nghiệp, không cần nói gì nhiều về huấn luyện và thi đấu. Ừ, chỉ giới hạn trong huấn luyện và thi đấu mà thôi.

"Cốc cốc cốc"

Có người gõ cửa.

"Vào đi." Diệp Tu nói cứ như là chủ nơi này.

Thường Tiên đi đến.

Hắn gãi gãi đầu nói: "Chào mọi người, tôi chỉ muốn viết tường thuật, cam đoan sẽ không ảnh hưởng tới mọi người. Mọi người cứ huấn luyện như bình thường là được."

"Ừm, tốt, đây là công việc của phóng viên tháp tùng như cậu." Dụ Văn Châu nói rồi cũng ngồi xuống bắt đầu huấn luyện.

Diệp Tu nhìn Thường Tiên đứng ở cửa, cười cười nghĩ, chậc, anh đây đã nói có chỗ nào không đúng lắm, giờ thì đúng hơn rồi. Sau đó, hắn yên tâm bắt đầu huấn luyện.

Thường Tiên thật ra rất khẩn trương. Khi hắn còn là tay mới, tình cờ phỏng vấn một chiến đội nhỏ, ai ngờ chiến đội nhỏ này lại có các đại thần, còn đánh một đường từ vòng khiêu chiến đến trở thành quán quân. Thường Tiên là phóng viên tháp tùng của Hưng Hân, nói là một bước lên mây cũng không quá. Còn không phải sao, bởi Hưng Hân có nhiều người tới nhất, phóng viên eSports trẻ Thường Tiên nhờ vậy cũng trở thành một trong những phóng viên tháp tùng của đội tuyển quốc gia.

Thường Tiên nhìn mọi người huấn luyện, cảm giác không giống cảnh mình tưởng tượng tối hôm qua lắm.

Cách cửa gần nhất là Lý Hiên. Thường Tiên thấy hắn vừa tiến hành huấn luyện cơ bản vừa lẩm bẩm cái gì.

Thế là Thường Tiên hơi khom người, nghe được nội dung Lý Hiên lẩm bẩm: "A Sách cậu cũng không chịu gọi điện thoại cho tôi. Mặc dù tôi rảnh rỗi thì cứ cách mấy tiếng sẽ gọi điện một lần là rất phiền, nhưng cũng đâu thể so với Hoàng Thiếu Thiên. Cậu nhìn Dụ đội xem, vẫn luôn mỉm cười híp mắt nghe, đâu có đánh Hoàng Thiếu, cậu thì suốt ngày đánh tôi. Tôi không ở cạnh thì cậu tắt điện thoại, cũng không biết tối ngủ cậu có đá mền hay không, có nhớ ăn sáng đầy đủ không..."

Kia... Thường Tiên đứng thẳng người cảm thấy không thể nghe tiếp nữa, sau đó thấy Chu Trạch Khải ngồi cạnh Lý Hiên.

Hả? Chu Trạch Khải nhìn không đúng lắm? Sao cảm thấy anh ta hôm nay tinh thần sảng khoái vui tươi hớn hở đâu? Chuyện gì xảy ra? Mà cọng tóc ngố trên đầu kia có thể đừng có uốn éo như bị giật điện vậy không!!! Tôi nghe nói Giang Ba Đào của Luân Hồi tối hôm qua chạy tới. Sao anh ta hiện tại không có mặt? Chẳng lẽ không được phép bồi luyện? Không thể nào, Tôn Triết Bình và Lâm Kính Ngôn không phải đang bồi luyện sao?

Thường Tiên nhìn phía Trương Giai Lạc và Tôn Triết Bình, Phương Duệ và Lâm Kính Ngôn, cảm thấy mình cần đeo kính râm.

"Lạc Lạc, đừng nóng vội, chỗ này từ từ làm, dục tốc bất đạt."

"Ừm!!! Vẫn là Đại Tôn hiểu rõ!!!"

"Ai ai ai, lão Lâm anh nhìn hình dạng chỗ nhảy này, có phải giống vật lưu niệm chúng ta mua không?"

Lâm Kính Ngôn cười gật đầu.

Rõ ràng là huấn luyện thông thường, sao xung quanh hai cặp này lại có kết giới màu hồng phấn nha... Suýt nữa là bay ra bong bóng hình trái tim...

"A a a a a!!! Chương trình huấn luyện này là sao là sao là sao là sao là sao là sao là sao!!! Cần tăng gấp đôi tốc độ hay không nha?! Này là làm gì là làm gì là làm gì? Có thù à? Cái này ai làm!!! Ra PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK PK!!!" Hoàng Thiếu Thiên đập bàn hô to.

"Thiếu Thiên, các chương trình huấn luyện này là được cố ý tạo ra để nâng cao trình độ của mỗi người."

"Thật sao?! Vậy tui làm tiếp!!!" Hoàng Thiếu Thiên quyết đoán nghe lời tiếp tục huấn luyện.

Quả nhiên là Dụ đội, GJ. Sau đó, Thường Tiên khâm phục nhìn về phía Dụ Văn Châu, cảm thấy có chút không đúng.

Ách, tốc độ bấm chuột của Dụ đội có phải... hơi chậm? Không không không... Thường Tiên cắt đứt dòng suy nghĩ của bản thân, tiếp tục quan sát.

Tiêu Thời Khâm, Sở Vân Tú, Tô Mộc Tranh trên mặt đều có nụ cười đầy ẩn ý.

Vương Kiệt Hi và Trương Tân Kiệt đều dáng vẻ tập trung, người sau còn có quầng thâm mắt.

"A ha ha ha ha ha~ là tôi thắng." Tôn Tường nhảy dựng lên, hất cằm nhìn Đường Hạo.

Hả? Thắng cái gì? Phần mềm huấn luyện không phải là offline sao?!

"Cậu thắng cái rắm!!! Ngày hôm qua Nối thú Pikachu rõ ràng là tôi có điểm cao nhất, chỉ là cuối cùng máy hết pin tự động tắt không có lưu thôi!!!" Đường Hạo cũng nhảy dựng lên nói.

!!!! Thì ra là Nối thú Pikachu à!!! Không đúng!!! Thì ra là chuyện tối qua sao?!

Đội Trung Quốc... dạng này có ổn không... Thường Tiên đứng ở cửa lau mồ hôi.

- TBC -
 

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
Hôm thứ tư Kata quên post nên giờ post bù thêm 1 chương nha. XDDDD

Chương 56

Đội Trung Quốc đối đầu đội Hàn Quốc.

Sau ba hiệp đấu, đội Trung Quốc thắng hiểm.

Chênh lệch ở trận thứ ba chủ yếu là nhờ vào Sở Vân Tú của đội Trung Quốc. Sở Vân Tú dùng đấu pháp sắc bén đánh bại hai người đội Hàn Quốc, thành công áp máu của người thứ ba xuống dưới 20%, xinh đẹp tạo nên chênh lệch đầu người trong trận lôi đài.

"Anh hỏi nè, Sở Vân Tú lần này lại coi phim truyền hình nào nên khó chịu à?" Khi rời sàn đấu, Diệp Tu hỏi Tô Mộc Tranh.

"He he, lúc này nha, không phải!" Tô Mộc Tranh vẻ mặt thần bí nói tiếp, "Lần này là đóng phim truyền hình nên khó chịu."

?

Diệp Tu nghi hoặc nhìn Tô Mộc Tranh.

"Lát nữa anh về xem là hiểu. Cốt truyện lần trước không có hiệu quả như mong đợi, nên Vân Tú không vui." Tô Mộc Tranh cười khanh khách.

"Đó là... không vui?" Diệp Tu nhớ tới Sở Vân Tú dùng pháp sư nguyên tố đánh bay ba người đội Hàn, cảm thấy nếu hôm nào cô rất không vui, có phải bọn họ liền có thể sẵn sàng đón nhận cúp quán quân? "Các em rốt cuộc tính làm gì?"

"Ừm... Anh biết Vân Tú thích Lý Hoa không?"

"Ách, không biết." Diệp Tu đổ mồ hôi, hắn không có thói quen nhiều chuyện, làm sao biết được.

"Vậy em không nói chi tiết với anh, nói chung là Vân Tú thích Lý Hoa. Cô ấy không biết Lý Hoa có thích mình không, nên mới có cốt truyện anh thấy lần trước. Sau khi hoàn thành, Vân Tú liền gửi cho Lý Hoa, hắn nhận được nhưng không có trả lời, hỏi sao Vân Tú không cao hứng."

"Ách... Không hiểu."

"Ai nha nha, nếu Lý Hoa cũng thích Vân Tú, khẳng định sẽ nói gì đó đi? Dù sao người mình thích làm fanfic ghép mình với người khác." Tô Mộc Tranh phổ cập cho Diệp Tu.

"Các em rốt cuộc rảnh cỡ nào!!!" Diệp Tu tỏ vẻ không hiểu được lối suy nghĩ của những người này.

Đợi đã...

"Mộc Tranh... Vậy Mạc Phàm kia..."

"He he." Tô Mộc Tranh hé miệng cười, chạy chậm thoát khỏi hàng ngũ, tiến vào đường hầm dành cho tuyển thủ, biến mất không còn bóng dáng.

Ai ai ai!!! Mộc Tranh em cười kiểu "anh hiểu" rồi "em rất hạnh phúc" là sao!!! Diệp Tu đột nhiên có cảm giác sắp gả con gái, muốn đuổi theo lại bị Hoàng Thiếu Thiên đứng sau giữ lại.

"Diệp Tu, anh làm gì? Anh muốn đi đâu đi đâu đi đâu??? Lát nữa họp báo, anh muốn bỏ chạy có đúng không? Nói cho anh biết không có cơ hội đâu không có cơ hội đâu!!! Muốn một mình đội trưởng nhà tui bị người nước ngoài bao vây công kích à? Anh quá tâm bẩn."

Diệp Tu bất đắc dĩ không đẩy ra được bàn tay nắm chặt mình, thế là nói với papa Vi Thảo, Vương Kiệt Hi, đứng đằng sau: "Mắt to, lát nữa chúng ta nói chuyện nhân sinh!"

Vương Kiệt Hi đi sau cùng, mà hoàn cảnh rất ồn ào nên không nghe rõ Diệp Tu nói gì, thế là hắn hỏi to: "Anh nói cái gì?"

Diệp Tu thấy sắp bị Hoàng Thiếu Thiên lôi đi gặp các phóng viên, sốt ruột lên bèn hô to: "Tôi muốn nói chuyện con cái với cậu!!!"

Thế là toàn trường hóa đá. Tay Hoàng Thiếu Thiên đang nắm Diệp Tu cũng run lên.

Tất cả những ai hiểu tiếng Trung đều ngẩn người.

Con cái...

Con cái?!!!

Vì là giải đấu thế giới, cạnh đường hầm của tuyển thủ mỗi quốc gia sẽ được ban tổ chức cố gắng sắp xếp cho khán giả nước đó. Vậy nên, Diệp Tu hô to một câu này, đối với các khán giả rất giỏi tiếng Trung mà còn mắt nhìn sáu hướng tai nghe tám phương, chẳng khác nào một quả bom.

Phía đội Trung Quốc bỗng vang lên tiếng reo hò và hú hét đầy ẩn ý.

Phía đội Hàn Quốc và khán giả các nước khác chẳng hiểu gì, nhưng có vẻ rất lợi hại.

Sau khi hô to, Diệp Tu cũng lạnh sống lưng. Khi thấy Trương Tân Kiệt im lặng lấy điện thoại di động ra, hắn cảm thấy sau này mình sẽ chẳng còn ngày tháng an lành.

Trên khán đài cách đó không xa, Đới Nghiên Kỳ hưng phấn, hai mắt tỏa sáng: "Vậy cũng được sao!!! Vậy cũng được à!!! Tôi cảm thấy tôi có cảm hứng rồi!!!" Sau đó cô liều mạng lắc người kế bên.

Ngô Vũ Sách còn đang chìm đắm trong trận thi đấu, bị lắc liền hoàn hồn. Hắn vô cùng hối hận quyết định tổ đội với Đới Nghiên Kỳ để đến Zürich.

- TBC -
 

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
Chương 57

Mấy hôm trước khi nấu cháo điện thoại với Tiêu Thời Khâm, Đới Nghiên Kỳ nghe thấy Lý Hiên vừa đi khắp nơi vừa lảm nhảm với điện thoại, đương nhiên cũng nghe được tiếng rống của Ngô Vũ Sách.

"A, chuyện gì vậy?" Đới Nghiên Kỳ cảm thấy tiếng hô Song Quỷ trường tồn vang lên trong lòng.

"Còn có thể là gì nữa, Lý Hiên nói chuyện điện thoại với Ngô Vũ Sách như gà mẹ chứ sao."

"Ai? Ngô nữ sĩ không đi chung à? Không đúng a, Ngô nữ sĩ rời khỏi Lý Hiên làm sao sống nổi!!!" Đới Nghiên Kỳ hiểu rất rõ.

"Vậy thì sao, em không phải cũng không đến à."

Đới Nghiên Kỳ đỏ mặt.

Ngày hôm sau, lấy danh nghĩa quan tâm người nhà đồng đội của đội trưởng, Đới Nghiên Kỳ chạy tới thành phố của Ngô Vũ Sách. Tất cả mọi người hiểu, Đới Nghiên Kỳ là đi kiếm tài liệu. Thật ra Đới Nghiên Kỳ còn muốn dẫn Ngô Vũ Sách tới Zürich. Nhưng vậy thì cũng chẳng khác gì lấy tài liệu, chỉ là nuôi dưỡng tài liệu cho béo khỏe rồi mới thu hoạch.

Thế là khi Đới Nghiên Kỳ xách hành lý vui vẻ đứng trước cửa Ngô Vũ Sách, hắn cảm thấy có chỗ nào không đúng. Nhất là khi thấy ông cụ quản lý ký túc xá nhìn hắn cười tủm tỉm còn giơ ngón cái, Ngô Vũ Sách rất muốn đóng sầm cửa lại.

"Ách, cô là Đới Nghiên Kỳ? Lôi Đình? Đến Hư Không làm gì?"

Đới Nghiên Kỳ quan sát Ngô Vũ Sách từ trên xuống dưới, cảm giác sắc mặt hắn không quá tốt. Ừm, đây nhất định là vì không có Lý Hiên. Đới Nghiên Kỳ đã có đáp án trong lòng, cười nói: "Ngô nữ sĩ, cùng tôi tới Zürich đi!!!"

"Cô không sao chứ... Hai ta cơ bản là không quen nhau đi? Tôi sao lại muốn đi theo cô tới Zürich? Mà ai là nữ sĩ!!!"

"Anh xem, tôi muốn tới Zürich thăm đội trưởng nhà tôi. Con gái một mình đi xa vậy thì cần bạn đồng hành chứ! Cho nên tôi tới tìm anh, mà bên kia có CP rõ ràng lại không dẫn theo thì chỉ có Lý Hiên và Diệp Tu nha. Anh muốn tôi tìm Hàn Văn Thanh à? Không muốn nha!!!"

Ngô Vũ Sách nhìn Đới Nghiên Kỳ ôm mặt ẹo tới ẹo lui, yên lặng lui lại một bước, chuẩn bị đóng cửa.

"Ngô nữ sĩ!!! Đừng đóng cửa!!! Anh không muốn đi thăm Lý Hiên à!!!" Đới Nghiên Kỳ thấy Ngô Vũ Sách chuẩn bị lại trạch trong phòng, vội vàng bước tới chặn cửa.

Ngô Vũ Sách rõ ràng sững sờ, sau đó quay đầu đi chỗ khác: "Ai nhớ hắn, tôi nhớ hắn làm gì?"

Tính cách ngạo kiều này!!! Đới Nghiên Kỳ nghĩ ra một kế, cười mở weibo Tiêu Thời Khâm, đưa màn hình cho Ngô Vũ Sách coi, vừa kéo các tấm hình vừa nói: "Anh xem, bên kia hoàn cảnh rất tốt, ở cũng thoải mái dễ chịu, anh coi như đi du lịch được không?"

Ngô Vũ Sách đột nhiên nắm lấy điện thoại Đới Nghiên Kỳ, nhìn chằm chằm một hồi rồi nói: "Chờ tôi mười phút, tôi đi với cô tới Zürich."

"Được! Vé tôi đã mua rồi~~~" Đới Nghiên Kỳ hiền lành nói.

Cửa đóng "rầm" một cái.

Đới Nghiên Kỳ nhìn tấm hình trên màn ảnh.

Tiêu Thời Khâm chụp hành lang khách sạn.

Sát góc bên trái, Lý Hiên một tay cầm điện thoại nhưng hiển nhiên không có đang nghe, hắn đang nói chuyện với một cô gái người nước ngoài tóc vàng mắt xanh xinh đẹp.

Đới Nghiên Kỳ đóng weibo, lên QQ gửi tin nhắn cho nhóm người cùng sở thích ở Zürich: "ヾ(*′▽'*)ノ 彡 ☆ノヽノヽノヽ. Nhớ đóng gói Lý Hiên cho tốt, em dẫn Ngô nữ sĩ tới Zürich đây~~~"

Thế là, hôm nay ở nơi này, Đới Nghiên Kỳ ở trên khán đài, bị rơi vô thuyền Diệp Vương.

"Cứu mạng a!!! Não động không dừng được!!! Thiết lập ABO lại càng mang cảm!!!" Đới Nghiên Kỳ lấy ra giấy bút bắt đầu viết.

Ngô Vũ Sách đã rất quen thuộc với việc này. Bởi vì trên đường tới, Đới Nghiên Kỳ đã lâm vào tình trạng này vô số lần. Nhìn Đới Nghiên Kỳ múa bút thành văn, Ngô Vũ Sách cảm thấy buồn bực chán nản, nên chỉ rầu rĩ đứng ở đó.

Đới Nghiên Kỳ bỗng chú ý tới bạn nhỏ Ngô Vũ Sách, cảm thấy mình cần cứu vớt hắn. Thế là cô gửi một tin nhắn cho Lý Hiên: Ngô Vũ Sách đến Zürich, ở khán đài bên tay phải đường hầm dành cho tuyển thủ. Xin hãy gọi tôi là thiên sứ nhỏ!!!

Kỳ thật, khán giả vốn đã bắt đầu rời đi, nhưng trong đường hầm tuyển thủ Trung Quốc lại chạy ra một người. Người này sau đó không ngừng nhìn quanh khán đài.

"A Sách!!!" Lý Hiên thấy được Ngô Vũ Sách, liều mạng vẫy tay.

"!!! Hắn sao biết tôi ở chỗ này!!!" Ngô Vũ Sách nhìn Đới Nghiên Kỳ vẫn đang múa bút thành văn bên cạnh, cảm thấy không có gì khác thường, lại nhìn Lý Hiên đang kích động dưới khán đài, quyết định nên giải quyết phiền toái này trước.

Đới Nghiên Kỳ nói thầm trong lòng, không cần cám ơn.

"Hô lớn như vậy làm gì?!" Hai tay chống rào chắn, Ngô Vũ Sách nói vọng xuống.

"A Sách~ Cậu tới rồi!!! Tôi biết cậu nhớ tôi mà!! Ha ha! Tới đi!!! Lao vào lòng ngực của tôi đi!!!" Sau đó, Lý Hiên giang hai cánh tay với Ngô Vũ Sách, bộ dạng "cậu nhảy xuống đi tôi chụp cậu".

Ngô Vũ Sách nhảy dựng lên, một chân đạp ghế một chân đạp rào chắn, giơ nắm đấm: "Lý Hiên cmn anh bị bệnh đúng không?! Ai muốn nhảy xuống!!!"

Lúc này, Đới Nghiên Kỳ thấy vị trí của Ngô Vũ Sách quá đáng khen, thế là mặt mỉm cười, duỗi hai tay đẩy nhẹ lưng hắn.

"A!" Tư thế của Ngô Vũ Sách không chịu nổi một cú đẩy, hắn theo quán tính ngã tới trước, rớt xuống khán đài, rơi vào lòng Lý Hiên.

"Ha ha, A Sách, tôi rất nhớ cậu." Lý Hiên ôm Ngô Vũ Sách quay vòng vòng.

Ngô Vũ Sách bị kinh hoảng phục hồi tinh thần, sâu sắc cảm thấy sau lưng mỗi tên tâm bẩn là một người đang dần dần biến thành tâm bẩn. Sau đó, Ngô Vũ Sách đấm Lý Hiên một cái, nhìn khuôn mặt kia tràn đầy tươi cười không có ý tức giận, bèn bỉu môi nói: "Ừ, tôi tới rồi."

"Ha ha!" Sau khi dừng lại, Lý Hiên thỏa mãn chống cằm cạnh cổ Ngô Vũ Sách, cọ vào tóc mai đối phương.

Khóe miệng Ngô Vũ Sách mỉm cười.

Sau đó, hắn nhìn thấy khán đài tràn đầy người đứng nhìn, trong đó có Đới Nghiên Kỳ đang dùng điện thoại chụp hình.

"Đi chết đi!!!" Ngô Vũ Sách vung nắm đấm.

"A!" Lý Hiên bị đánh văng ra.

- TBC -
 

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
@Hamia763 Á, tui quên post hôm thứ sáu rồi!!! :eek: Chương 58 đây nha!

Chương 58

Những câu hỏi trong buổi họp báo nhìn chung là giống nhau. Không có Trương Tân Kiệt nói tiếng Anh quấy rầy, bầu không khí buổi họp báo không thể càng tốt hơn. Diệp Tu nhàn nhã giả bộ nghiêm túc nghe câu hỏi.

Bởi vì Diệp Tu là lĩnh đội chứ không phải đội viên chính thức, cũng không có ra sân, nên hầu hết phóng viên không biết hắn là ai, chỉ lo hỏi các tuyển thủ khác, vậy nên Diệp Tu rảnh rỗi ngồi chờ. Nhưng lúc này lại có một phóng viên đứng lên, giơ micro tới trước mặt Diệp Tu.

"Mr. Ye, would you please tell us why you are here as the leader? As far as I known, you have retired just after you won the competition and showed everyone what you are able to do. Would you tell us the real reason of your retirement?" (Ngài Diệp, ngài có thể nói vì sao ngài được làm lĩnh đội Trung Quốc không? Theo tôi được biết, sau khi thắng giải đấu và chứng tỏ năng lực bản thân, ngài lập tức giải nghệ. Ngài có thể nói nguyên nhân chân chính của việc giải nghệ không?)

Diệp Tu ngơ ngác nhìn phiên dịch viên.

Phiên dịch viên dịch lại câu hỏi.

"Ai ui, cậu nói cái này à. Tôi chỉ là muốn về nhà dành thời gian cho ba mẹ thôi. Lúc nhỏ tôi đem đến cho họ không ít phiền phức~ Sau này có cơ hội làm vẻ vang vì nước nên tôi lại tới thôi, dâng hiến năng lượng thừa nha." Mặc dù thái độ đoan chính, cách nói chuyện của Diệp Tu vẫn khiến người khác cảm thấy như đang đùa cợt.

Phiên dịch viên nghiêm túc dịch lại.

Phóng viên gật đầu, nghiêm túc mở sổ ghi chép của mình nói: "Are you sure there is nothing to do with Wenqing Han, the one who refused the invitation." (Ý ngài là hoàn toàn không liên quan tới Hàn Văn Thanh, người từ chối tham gia thi đấu, à?)

Mặc dù Diệp Tu không hiểu người nước ngoài này đang nói cái gì, nhưng nghe thấy tên Hàn Văn Thanh thì vẫn cảm giác run chân.

Phiên dịch viên ra vẻ chững chạc đàng hoàng phiên dịch, nhưng đôi mắt lóe sáng cùng khóe miệng không nhịn được cong lên đã bán đứng cô.

ĐM?! Đây là ý gì?! Chuyện xấu truyền tới cả nước ngoài? Vị phóng viên này, cậu cho tôi xem cuốn sổ của cậu có được không!!! Tôi đảm bảo không đánh chết người bán tin cho cậu!!!

"Cậu có ý gì a, đừng lúc nào cũng nhắc lão Hàn có được không? Người ta không đến, người cũng không cùng quốc gia với cậu, hỏi làm gì?" Diệp Tu lộ ra nguyên hình, thái độ không còn đứng đắn.

Phiên dịch viên cảm thấy mình không thể dịch vậy.

"Tôi nói cậu nghe, cậu vậy là không đúng. Anh đây thật ra chẳng dính dáng gì tới hắn cả..." Nói tới đây, Diệp Tu dừng lại, hơi sợ hãi mà nghĩ, ĐM, dựa theo kinh nghiệm trong quá khứ, lúc này lão Hàn sẽ không biết từ chỗ nào chui ra để phản bác nha?!

Thế là Diệp Tu cảnh giác nhìn trái nhìn phải, cảm thấy không có chỗ nào tỏa ra khí đen, thế là yên tâm tiếp tục trào phúng: "Tôi nói mấy người nghe, anh đây đã giải nghệ là không sai. Nhưng là một tuyển thủ chuyên nghiệp ưu tú, anh đây có thể giải nghệ chỉ vì một người nào đó sao? Đương nhiên là không! Mấy người nghi ngờ đạo đức nghề nghiệp của tôi à? Với lại cho dù đã giải nghệ, đánh bảy tám Hàn Văn Thanh cũng không thành vấn đề, cho nên nói, đừng mãi lấy chuyện hai người bọn tôi ra nói. Đụng tôi thì hắn cũng chỉ có thể bị giải quyết trong vòng vài phút thôi."

Diệp Tu, không nói lời nào thì chết à? Anh trào phúng vậy có tốt không? Không tìm chết sẽ không chết, anh có hiểu không? Anh ỷ không phải truyền hình trực tiếp nên nói nhảm à, nếu sau khi biên tập mà vẫn giữ lại đoạn ghi hình này, coi anh khóc kiểu gì. Phiên dịch viên không nhịn được trào phúng trong lòng, sau đó mỉm cười nói: "No comment." (Không thể trả lời.)

Lúc này, phía dưới có một phóng viên rút điện thoại di động ra gõ một tin nhắn: あの叶氏というリーダは间违いなく噂の喋り屋であります. 散々记者会で喋った上で通訳は二字しか通 訳していません. それに三回の试合で出てこない人はあの叶氏だけ, 出る人は特に喋り好きな人はいません. (Diệp lĩnh đội là người lắm lời trong truyền thuyết, tôi chắc chắn, vì hắn nói một đống trong buổi họp báo, nhưng phiên dịch viên chỉ dịch thành hai chữ. Trong ba trận tranh tài giữa Trung Quốc và Hàn Quốc, ngoại trừ lĩnh đội Diệp Tu không thi đấu, những tuyển thủ khác đều đã ra sân, không phát hiện ai spam tin nhắn hay giọng nói.)

Về phần vì sao Hoàng Thiếu Thiên yên tĩnh như vậy, lý do rất đơn giản: chiến thuật.

Nguồn gốc của chiến thuật này là từ Dụ Văn Châu, lý do là muốn Hoàng Thiếu Thiên tập trung học tiếng Anh một khoảng thời gian, sau đó cho đối thủ một đòn công kích tinh thần vào trận chung kết để đối phương không kịp trở tay.

Mới đầu Hoàng Thiếu Thiên rất không muốn, âm mưu chống cự: "Đội trưởng đội trưởng đội trưởng, anh không thể đối xử với tui như vậy! Tui cảm thấy thi đấu như vậy, cả sinh mệnh của tui đều trống vắng không hoàn chỉnh không hoàn chỉnh không, hoàn, chỉnh!!! Tui cam đoan sẽ không quấy rầy đội trưởng truyền đạt chiến thuật và chỉ huy! Khó khăn lắm mới được dùng giọng nói, lại bị bắt im lặng một mình là một loại tra tấn!!!"

Dụ Văn Châu chỉ nhẹ nhàng thì thầm vào tai hắn: "Nếu Thiếu Thiên đồng ý, sau trận đấu tôi sẽ cho cậu thứ tốt, đảm bảo khiến sinh mệnh của cậu hoàn chỉnh nha."

Sau đó, Hoàng Thiếu Thiên quả nhiên đồng ý.

Đám người vây xem bị lóa mù mắt.

Vậy nên lúc này, trong sổ tay thi đấu của đội Nhật Bản, Diệp Tu đã bị đánh dấu là lắm lời. Ngay lúc đó, căn cứ theo tình báo thu thập được, sắp xếp tuyển thủ, phân tích chiến thuật, không thể không nói hiệu suất làm việc của người Nhật rất cao, chỉ trong chốc lát đã hoàn thành thông tin tuyển thủ chi tiết và chiến thuật ứng đối ban đầu.

Đội Nhật Bản dùng các thủ đoạn khác nhau để thu thập tình báo qua các giải đấu, không thể không nói, đã xây dựng được cơ sở dữ liệu tuyển thủ lớn nhất. Nhưng bọn họ hoàn toàn không ngờ tới, bọn họ đã nhầm lẫn hai đối tượng có công kích tinh thần lớn nhất và công kích vật lý lớn nhất.

- TBC -
 

Bình luận bằng Facebook