Chương 54
"Đội trưởng, mới tới nước ngoài chưa quen à? Bị lệch múi giờ dữ vậy sao?" Giang Ba Đào vừa thả đồ xuống vừa hỏi.
"Rất tốt." Chu Trạch Khải ngồi trên giường, cọng tóc ngố đung đưa.
"Vậy là tốt rồi, không điều chỉnh múi giờ tốt là sẽ ảnh hưởng trạng thái." Giang Ba Đào nhớ tới lúc nãy thấy Trương Tân Kiệt, không khỏi trào phúng. Vừa nãy không phải là Trương Tân Kiệt sao, mục sư hệ thần thánh đâu? Nhìn như tử linh sư hệ hắc ám, lệch múi giờ có ảnh hưởng dữ vậy sao?! "Đúng rồi, đội trưởng, tìm tôi gấp vậy có chuyện gì?"
"Ừm!" Chu Trạch Khải gật mạnh đầu.
"Kia..."
"Cốc cốc cốc", có người gõ cửa.
Giang Ba Đào đi tới mở cửa liền thấy Trương Giai Lạc.
"He he, tới tới tới chơi bài. Thứ này càng đông càng vui, mới nãy Diệp Tu bỏ đi, Chu Trạch Khải cũng đi, nên hơi thiếu người. Hai người xuống chơi tí đi!" Trương Giai Lạc thật ra là lên bắt Diệp Tu, nhưng hắn lại không có trong phòng. Trương Giai Lạc cảm thấy mục tiêu chính trốn thoát thật là đáng tiếc, nhưng cũng không thể phí công đi lên, thế là hắn tóm lấy Chu Trạch Khải và Giang Ba Đào. Thật ra, càng đông càng vui chỉ là lấy cớ, càng đông người, xác suất mình thua sẽ càng thấp mới là thật. Nghĩ tới chừng 100 thử thách kia, Trương Giai Lạc hận không thể gọi hết mấy người phiên dịch xuống chơi bài.
"Tôi sao cũng được, đội trưởng thì sao?" Giang Ba Đào quay đầu nhìn Chu Trạch Khải.
Chu Trạch Khải rõ ràng rất chán nản, cọng tóc ngốc cũng rủ xuống, chỉ có đầu cọng tóc hơi vểnh lên. Đột nhiên, Chu Trạch Khải nghĩ tới điều gì, cọng tóc ngốc như sống lại mà đứng thẳng lên, đong đưa trái phải.
"Đội trưởng nói anh ấy cũng muốn chơi." Giang Ba Đào quay đầu nói với Trương Giai Lạc.
ĐM, đây là làm sao biết?! Trương Giai Lạc một lần nữa khâm phục máy phiên dịch Giang Ba Đào.
Thế là Giang Ba Đào và Chu Trạch Khải cùng xuống lầu với Trương Giai Lạc.
Đứa bé
trong sáng Giang Ba Đào, rõ ràng không biết trước khi mình đến có chuyện gì xảy ra. Hắn hoàn toàn không ý thức được mình tham gia một hoạt động tâm bẩn cỡ nào.
Ngồi xuống chơi một trận liền thua.
Sau đó bị bắt rút thăm.
"Không đúng không đúng không đúng, hồi nãy Chu Trạch Khải cũng chưa rút thăm đúng không!!! Tới tới tới, chính phó cùng nhau rút!" Hoàng Thiếu Thiên nhảy ra nói.
Thế là Chu Trạch Khải cũng nhận mệnh rút thăm.
Một túi nhựa, một đống giấy.
Chu Trạch Khải một tay, Giang Ba Đào một tay.
Đám vây xem cảm thấy đây quả thật là tú ân ái!!! Mình phải móc kính râm tàng hình ra đeo.
Tờ giấy của Giang Ba Đào viết: Người rút trúng tờ giấy phải trăm phương ngàn kế tìm cách khiến Chu Trạch Khải đọc một đoạn rap với Hoàng Thiếu Thiên, số lượng từ không thể ít hơn 500, và phải múa minh họa. Diệp Tu.
Tờ giấy của Chu Trạch Khải viết: Ai ui ai ui ai ui, bạn rút trúng tờ giấy tui viết à? Tui nói nha, đây chính là may mắn của bạn, tui không có giống đám tâm bẩn bắt bạn làm này làm nọ. Thử thách của tui rất đơn giản nha. Gần đây trên mạng có cái MV Thấp Thỏm!!! Bạn chỉ cần hát bài Thấp Thỏm một lần là được, nhưng chỉ hát không thì có vẻ độ khó hơi thấp nha? Diệp Bất Tu nói độ khó thấp thì người viết cũng phải rút thăm, thật quá tâm bẩn, vậy bạn vừa hát vừa liên tục biểu diễn cảm xúc đi!!! Nếu không biết bài hát thì tui bật MV cho coi!!! Hoàng Thiếu Thiên.
Chu Trạch Khải nhìn Giang Ba Đào, nhìn Hoàng Thiếu Thiên, mặt ngơ ngác, hiển nhiên không hiểu tờ giấy nói gì.
Giang Ba Đào cảm thấy mình gặp phải thử thách khó nhất thế kỷ này.
Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy, câu nói hại người rốt cuộc hại mình quả là chí lý. "ĐM!!! Diệp Tu có ý gì có ý gì có ý gì có ý gì có ý gì có ý gì!!! Đây là làm khó tui hay là làm khó Chu Trạch Khải hay là làm khó người rút thăm?! Đây là ý gì?! Một phát chết ba có phải không!!!"
Hoàng Thiếu à, cậu không cảm thấy tờ giấy cậu viết quá đáng cỡ nào à? Cho dù không phải Chu Trạch Khải thì cũng phải đâm đầu vào tường vô số lần. Đám người không khỏi thầm oán.
"Kia... bằng không giảm độ khó một chút đi?" Vương Kiệt Hi nói, "Không bẳng để Chu Trạch Khải hát Thấp Thỏm với Hoàng Thiếu Thiên, rồi Giang Ba Đào múa minh họa?"
"Phốc" "Phốc" "Phốc" "Phốc" "Phốc" "Phốc" "Phốc" "Phốc"
Mọi người tưởng tượng một chút đều nhịn không được bật cười.
Không thể không nói, đề nghị này quả thật giảm bớt độ khó. Đối với người chỉ có thể nói một chữ như Chu Trạch Khải, bài hát Thấp Thỏm là vô cùng thích hợp, bởi bài này chỉ là một đống đơn âm gộp lại. Nhưng hát chung với Hoàng Thiếu Thiên, còn có Giang Ba Đào múa minh họa, quả thật là không đành lòng nhìn thẳng.
"Được, Chu Trạch Khải, cậu hát chung với tui, a à a à ai a tê cắc a tê cắc cộp cắc cộp cắc..." Hoàng Thiếu Thiên tỏ vẻ nhận mệnh.
Cọng tóc ngốc trên đầu Chu Trạch Khải lung lay: "A... à... a à... ai a..."
Giang Ba Đào ở cạnh không thể không học nhảy theo Cung Lâm Na*.
*Cung Lâm Na: ca sĩ hát bài Thấp Thỏm.
Trong nửa giờ sau đó, tất cả mọi người đã cười đến thở không ra hơi. Chu Trạch Khải vẫn chưa hát được một nửa. Ngược lại, Hoàng Thiếu Thiên hát đặc biệt nhanh, chờ hắn hát xong, Chu Trạch Khải mới hát được bảy tám chữ. Hoàng Thiếu Thiên đành phải bắt đầu lại từ chỗ Chu Trạch Khải đang hát. Mặc dù Hoàng Thiếu Thiên luôn tự nhủ phải hát chậm một chút, nhưng lúc hát không tự chủ được tốc độ, thế là sau khi hát mười mấy lần, Hoàng Thiếu Thiên hết chịu nổi.
"Đội trưởng!!! Đây chắc chắn là trả thù!!! Diệp Bất Tu đây là có ý gì có ý gì có ý gì có ý gì!!! Tui chịu hết nổi rồi..." Hoàng Thiếu Thiên lao lên đầu gối Dụ Văn Châu.
Chu Trạch Khải vẫn lắc lư cọng tóc ngố, tỏ vẻ không hiểu chuyện gì xảy ra, đồng thời cảm thấy bài hát này thật hợp với phong cách nói chuyện của mình.
Hiểu được ý của Chu Trạch Khải, Giang Ba Đào cảm thấy mình không muốn xuất hiện trước mặt mọi người nữa.
"Ai nha má ơi, bụng tui..." Trương Giai Lạc đã lăn lộn dưới đất.
Đồng thời lăn lộn còn có Tôn Tường và Đường Hạo.
Mấy người tự chủ khá tốt cũng không giấu được ý cười.
"Được rồi được rồi, hôm nay tới đây thôi. Ngày mai không phải bắt đầu huấn luyện sao." Dụ Văn Châu vỗ đầu Hoàng Thiếu Thiên.
Hoàng Thiếu Thiên ngẩng đầu nhìn đội trưởng nhà mình, cảm thấy quả thật là thiên sứ!!!
Dụ Văn Châu vừa nói xong, Trương Tân Kiệt vụt đứng dậy, quả quyết đi tới thang máy.
Trước khi cửa thang máy đóng lại, Trương Tân Kiệt vẫn duy trì mặt đen, vẻ mặt không rõ nhìn chăm chú đám người.
Không ai động đậy. Tất cả mọi người không ai muốn cùng lên lầu với boss Trương Tân Kiệt lệch múi giờ đang có điểm thù hận max.
Nhưng... ánh mắt Trương Tân Kiệt là...?
Mọi người nhìn theo ánh mắt Trương Tân Kiệt, thấy ba người đang lăn dưới đất.
Mặc kệ là ai... mọi người thấp nến cho ba người này.
Sau đó, tất cả thu dọn đi về phòng.
Vốn chơi trò chơi xong rất vui vẻ.
Khi về lại phòng, Giang Ba Đào cảm thấy tâm tình rất nặng nề. Mình vừa xuống máy bay đã gặp phó bản OOC như vậy, sau này còn vui vẻ chơi đùa được không...
Chu Trạch Khải dùng ngón tay chọt chọt mặt Giang Ba Đào.
"Đội trưởng, tôi không sao. Đúng rồi, đội trưởng anh tìm tôi là..."
Giang Ba Đào còn chưa nói hết đã bị Chu Trạch Khải đẩy ngã xuống giường.
?!
Giang Ba Đào trong chớp mắt chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, sau đó trước mắt chỉ còn khuôn mặt của Chu Trạch Khải.
"Ừm? Đội trưởng? Anh đây là?"
Tóc ngố trên đầu lập tức lay động gợn sóng, Chu Trạch Khải nhếch miệng, mắt cười cong cong: "Búp bê giấy."
( ̄△ ̄
Đội trưởng... Lúc sáng tôi nói búp bê giấy là để anh có lòng tin có được không? Anh có thể đừng áp dụng lên người tôi không? Mặc dù tôi biết đội trưởng bình thường có vận động, nhưng tùy tiện đè người ra là không đúng!!!
Giang Ba Đào thử đẩy Chu Trạch Khải ra, nhưng hắn được danh hiệu Nam thần Liên Minh không phải không có lý do. Chu Trạch Khải bình thường rất chú ý tập thể dục, sớm tối đều ra ngoài chạy bộ, bình thường còn luyện tạ tay các thứ. Vậy nên, Giang Ba Đào cố gắng nhưng không thành công.
Chu Trạch Khải thấy Giang Ba Đào đẩy mình, mặt liền xụ xuống, tóc ngố cũng ủ rủ.
"Đội trưởng, anh đừng buồn, tôi không có chán ghét anh... Tôi là..." Là gì đây? Giang Ba Đào tự hỏi.
Chu Trạch Khải nháy mắt mấy cái, tóc ngố cũng khôi phục sức sống: "Thẹn thùng?"
!!!!
Đội trưởng, anh có thể đừng trong hoàn cảnh này, dùng vẻ mặt dễ thương ngây ngô, nói với tôi hai chữ này không?! Tôi cảm thấy hai chúng ta phản ứng ngược rồi!
"Ừm~~~~~" Chu Trạch Khải kéo dài ngữ điệu, chần chờ một chút. Hắn cầm lấy hai cuốn doujinshi trên giường do Diệp Tu trả lại lúc sáng, nhanh chóng lật tới trang nào đó, giơ tới trước mặt Giang Ba Đào.
Giang Ba Đào thấy cuốn sách quá sát mặt, nhìn không rõ là vẽ thứ gì, chỉ thấy trong khung thoại ghi "Bị đè một lần, những lần sau sẽ quen."
!!!!
"Đội trưởng!!!! Anh xem thứ gì vậy!!! Đới Nghiên Kỳ gửi cho anh mấy cuốn gì đây!!! Nội dung này quá không đúng có được không!!! Đội trưởng anh đừng làm theo có được không!!!" Giang Ba Đào cảm thấy tình huống hiện tai rất không ổn. "Đội trưởng, anh anh anh phải nghỉ ngơi cho tốt, sau đó tập trung huấn luyện và thi đấu!!!" Ngay cả lý do này cũng nói ra được, chứng tỏ Giang Ba Đào đang rất hoảng hốt.
Giang Ba Đào vẫn không từ bỏ chống cự, nhưng cố hết sức cũng chỉ dời được một cánh tay của Chu Trạch Khải. Vừa xoay người tính đứng lên, hắn đã bị Chu Trạch Khải ôm lấy từ phía sau đè xuống giường.
"Búp bê giấy~" Chu Trạch Khải nói nhỏ bên tai Giang Ba Đào, giọng đắc ý.
Giang Ba Đào cực kỳ muốn quay trở lại sáng sớm hôm nay, ngăn cản bản thân đừng nói cho Chu Trạch Khải biết vấn đề thể lực của trạch nam.
- TBC -