Hoàn [Vũ Trung Tán Khởi] [Tán Tu Tranh] Về nhà

Bế Các Miên

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
88
Số lượt thích
591
Location
Đài Loan
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#1
[Tán Tu Tranh] Về nhà

Author: Tháng Bảy Không Lê (Thất Nguyệt Lưu Oanh)
Độ dài: 2.8k
Edit & Beta: Tô Mộc Hân
Setting: hướng nguyên, cuối mùa ba
Warning: Có cảnh báo OOC (ít thôi)
___

Tô Mộc Tranh đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm xách một túi đồ lớn đi về Gia Thế. Lúc cô đi, bên kia đường vẫn ồn ào náo nhiệt dòng người tới lui, tiếng rao hàng í ới xen lẫn với tiếng nhạc từ cửa hàng. Đến đêm nơi này đã quạnh quẽ hơn hẳn, ngoài ánh sáng từ cột đèn đường cô quạnh, ngay cả tiếng chó sủa cũng không thấy đâu.

Phía trước đường ngày càng tối, đèn đường không biết đã bị đứa trẻ nghịch ngợm nào phá hỏng, giờ chỉ chiếu ra ánh sáng lập lòe. Cô mở đèn pin trên điện thoại, lơ đãng chiếu đến những vòng trắng liên tiếp trên mặt đất chất đầy gạch đá, giữa mỗi vòng đều có vết tích cháy xém. Tô Mộc Tranh đột nhiên nhớ ra, hôm nay là tết Trung Nguyên mà ông bà vẫn thường nói "Quỷ môn quan mở, vạn quỷ xuất."

Tô Mộc Tranh hối hận vì đã ra ngoài mua đồ muộn như vậy. Cô mấp máy môi, lại bước thêm mấy bước. Điện thoại trong tay đã sắp hết pin, sắc đỏ chỉ lóe lên vài giây rồi vụt tắt. Đang lúc bối rối, đột nhiên có một quầng sáng từ phía trước rọi tới, Tô Mộc Tranh theo phản xạ móc dùi cui điện Diệp Thu mua cho mình đâm về phía sau --

"Anh...?" Túi đồ trên tay cô rơi xuống.

Tô Mộc Thu nhìn dùi cui điện lốp bốp tia lửa xuyên qua cơ thể mình, giơ tay tỏ vẻ đầu hàng, "Là anh đây, cất cái đó đi, đừng làm bản thân bị thương."

Tô Mộc Tranh luống cuống tắt điện, một tay dụi mắt, "Là anh thật ư?" Cô nhón chân lên muốn chọc thử vào mặt người trước mặt, nhưng tay lại xuyên qua khoảng không.

"Đừng chọc nữa, em vẫn cái thói quen ấy, thích chọt chọt mặt người khác." Tô Mộc Thu cười lắc đầu.

"Gì chứ, thói quen này rõ ràng em học từ anh mà, ai bảo anh hồi nhỏ cứ thích chọt mặt em!"

"Ây rõ ràng là anh xoa mặt em mà! Mặt em trái xoan như bây giờ hoàn toàn là công lao của anh đấy nhé!"

"Xì, anh đừng có giảo biện." Tô Mộc Tranh cười ra tiếng, nhìn anh trai mình, giống như muốn lưu lại hình ảnh Tô Mộc Thu sâu trong lòng, "Giờ còn có thể thấy anh, thật tốt."

"Sao thế được... Anh thấy em vẫn không gặp anh thì tốt hơn." Tô Mộc Thu cười ngượng ngùng, "Tốt nhất chờ đến lúc cô bé của anh bảy tám chục tuổi mặt mũi nhăn nheo đến mức ngay cả người anh này cũng không nhận ra nữa đến tìm anh, những con quỷ khác xúm vào hỏi anh đây có phải là bà nội không, anh có thể kiêu ngạo trả lời đây là em gái yêu dấu của anh."

Tô Mộc Tranh bật cười, "Nào có ai an ủi người khác như anh chứ!"

"Nào nào, Tranh Tranh, qua đây đi, xoay vài vòng để anh xem họ Diệp kia có chăm sóc em đủ tốt không... Ấy... Hình như đã cao lên rất nhiều, nhưng vẫn gầy như thế, chắc chắn là không có cơm ngon để ăn, con gái không nhất thiết lúc nào cũng phải nhịn ăn để xinh đẹp nhé, phải ăn nhiều mới có sức được, không được không được, để anh đi đánh tên Diệp Thu kia một trận." Tô Mộc Thu tỉ mỉ quan sát em gái hồi đó vẫn còn là một cô gái nhỏ lẽo đẽo theo mình giờ đã thành thiếu nữ duyên dáng yêu kiều. Ngoài mặt không nói gì, nhưng trong lòng đã vô cùng kiêu ngạo.

"Phải rồi! Anh, bọn em đã đoạt được ba quán quân rồi, ba cái ấy nhé!" Tô Mộc Tranh giơ ba ngón tay ra đung đưa trước mặt anh trai, "Diệp Thu siêu siêu lợi hại!"

"Có dăm ba cái quán quân thôi mà, nếu có anh chắc chắn phải đủ tám cái mới dừng, Diệp Thu đã là gì chứ!"

"Anh... Bây giờ mới được ba mùa giải thôi."

"... Anh biết."

"Em cũng muốn ra mắt." Tô Mộc Tranh vừa đi vừa nói, khóe miệng cô cong lên, "Cùng với Mộc Vũ Tranh Phong."

"Anh biết là không thể ngăn được em mà..." Tô Mộc Thu bất đắc dĩ lắc đầu, "Anh vẫn hi vọng em sẽ học lên đại học, rồi làm những gì mình thích."

"Đây chính là việc em thích mà." Tô Mộc Tranh nghiêm túc trả lời, "Việc em muốn làm nhất chính là để cho mọi người nhìn thấy Mộc Vũ Tranh Phong trên sân đấu."

"Em..." Tô Mộc Thu không biết phải nói gì, "Dù sao anh cũng không thể nhảy ra khỏi quan tài ngăn em lại, chỉ đành nhìn em làm liều thế này."

"Ấy, hình như bọn em không mua quan tài cho anh đâu..."

"... Mộc Tranh à, đang deep thì đừng bổ thêm một đao như vậy..."

"Nói về anh đi, nãy tự dưng nhảy ra dọa em thót tim, trở về mà cũng không chào em một tiếng."

"... Chào hỏi thế nào bây giờ? Đốt một tờ tiền giấy trong phòng em, bên trên viết "Anh sắp về, nhớ chào đón" thì không hù chết em mới là lạ đó."

"Hình như cũng đúng." Tô Mộc Tranh tưởng tượng ra khung cảnh đó, không nhịn được cười.

"Hồi còn bé em vừa sợ tối vừa sợ ma, ban đêm toàn chui vào trong chăn anh đòi nằm cùng, bây giờ đã dám đi một mình vào ban đêm rồi." Tô Mộc Thu cảm thán, mở đèn pin, "Mới mấy năm trôi qua thôi em đã thành người lớn có thể đảm đương một phía."

"Em cũng không thể là cô gái nhỏ cả đời được. Diệp Thu bình thường phải huấn luyện chiến đội rất bận rộn, thời gian ăn cơm còn không có, còn bắt anh ấy phải chăm em nữa, em không muốn ảnh phải bận tâm thêm." Tô Mộc Tranh nói.

Tô Mộc Thu ra vẻ chỉ tình cờ nhắc đến Diệp Thu, "Diệp Thu... Tên đó thế nào rồi?"

"Anh ấy vẫn như cũ thôi. Cứ một giường một thùng mì tôm một hộp thuốc lá sống qua nửa tháng, nếu không phải còn em và Đào ca nhìn chằm chằm ảnh, em nghi ngờ ảnh sớm muộn cũng thành tiên." Tô Mộc Tranh nhắc đến Diệp Thu mà hai mắt sáng lên, "Nhưng anh ấy cũng rất lợi hại, đã nói muốn dẫn dắt Gia Thế đoạt quán quân thì đã làm được rồi!"

"Này này, anh mới là anh ruột em nhé, đừng có dùng cái giọng thần tượng ấy nói về một thằng khác có được không hả?" Bình dấm khổng lồ Tô Mộc Thu buồn bực nhìn em gái.

"Được rồi được rồi, trong lòng em anh vẫn là lợi hại nhất được chưa!"

"Thế còn tạm được..."

"Ài em mua những gì vậy? Mặt nạ quỷ à? Dùng để dọa Diệp Thu sao? Còn giấy hoa nữa kìa?" Tô Mộc Thu nhìn thấy đồ trong túi, lòng nảy ra một kế, "Anh em mình cho hắn một niềm vui bất ngờ đi!"

"Sao em linh cảm ra niềm kinh sợ hơn vậy..."

"Ít nhất mục đích ban đầu của chúng ta tốt nha. Chẳng lẽ em không muốn thấy một Diệp Thu bình thường mặt thối lộ ra biểu cảm kinh hãi sao?"

"Khái niệm về trò vui của anh thật là kì lạ đó..."

**

Trong phòng, Diệp Thu vừa mới đoạt xong boss của Lam Khê Các, chuẩn bị hút thuốc để thanh tỉnh thì nghe được tiếng đập cửa, không ngẩng đầu, "Cửa không khóa."

Tiếng đập cửa vẫn không ngừng lại.

Diệp Thu thở dài, "Mộc Tranh em lại chơi trò gì đây. . ." Vừa chạm tay vào nắm đấm cửa mở ra cái hắn đã nhanh nhẹn trốn sau cửa, thành công tránh được pháo giấy của Tô Mộc Tranh.

Tô Mộc Tranh tiếc nuối thở dài.

Diệp Thu ngậm điếu thuốc cười, tay cầm chổi quét sạch pháo giấy, "Em ấy à, mấy cái đồ này mà chơi mãi không chán."

Ai ngờ vừa mới quay người lại hắn đột nhiên nhìn thấy một "người" đeo mặt nạ quỷ chĩa ống pháo về phía hắn. "Bành" một tiếng, hắn đã bị vụn giấy phủ kín đầu.

Diệp Thu vậy mà rất bình tĩnh phủi pháo giấy trên đầu mình xuống quét tiếp, liếc mắt nhìn Tô Mộc Thu, "Tao vẫn thấy mày bỏ mặt nạ ra sẽ dọa người hơn."

"Uầy. . . Thế mà mày lại nhận ra tao à. . ." Tô Mộc Thu buồn bực gỡ mặt nạ.

"Đương nhiên, bộ mày đang mặc là ca đốt cho đấy nhé." Diệp Thu ném chổi cho bạn, "Tự tạo nghiệt thì tự giải quyết đê."

"Tao chạy, nhầm, bị thổi từ tít Nam Sơn tới đây chỉ để quét nhà cho mày thôi à?" Mặc dù miệng nói vậy, nhưng tay hắn vẫn thành thật cầm chổi quét sạch, còn quét được tàn thuốc từ mùa quýt năm nào dưới gầm ghế, tối thiểu cũng phải từ năm 2017.

"Vất vả cho mày quá, lần sau để tao đốt thêm khung máy bay, như vậy mày có thể về một cách sang chảnh." Diệp Thu đặt mông ngồi xuống ghế xoay trước bàn máy tính.

"Không được đâu. . . Tao còn chưa có bằng lái."

"Bên đó lái xe cũng cần bằng lái?"

"Anh nhanh như vậy đã tiếp nhận được thiết lập kì cục này, không kinh ngạc tí nào à?" Tô Mộc Tranh bội phục, "Nãy em vừa mới nhìn thấy anh ấy đã giật bắn cả mình kêu to đấy!"

"Thế làm sao mới tính là bình thường bây giờ? Ôm đùi hắn khóc "Mộc Thu tao nhớ mày muốn chết" à?" Diệp Thu dí đầu lọc vào trong gạt tàn, "Dù sao cũng không phải lần đầu hắn về."

"Mày phát hiện cơ à? Chẳng lẽ mày chính là người có mắt âm trong truyền thuyết?" Tô Mộc Thu kinh ngạc.

"Cũng không đến mức. . ." Diệp Thu liếc mắt nhìn hắn, "Mỗi lần mày về đều quét phòng một lần, làm Mộc Tranh nghĩ tao bị sét đánh thành người chăm chỉ, không phát hiện cũng khó."

"Rõ ràng là mày ở quá dơ, nhìn khó chịu muốn đánh nhau." Tô Mộc Thu ghét bỏ nhìn thoáng qua điếu thuốc trong tay Diệp Thu, "Bây giờ còn hút Phù Dung Vương à? Đấu Thần rồi mà còn keo kiệt thế."
Tô Mộc Tranh đến cạnh giường Diệp Thu lôi ra một thùng mì tôm gồm đủ các vị, cáo trạng với Tô Mộc Thu, "Anh, nhìn xem, còn một đống mì tôm đây nè!"

"Mày lớn thế rồi còn không biết chăm sóc bản thân, khinh bỉ quá nha." Tô Mộc Thu nói với em gái, "Đi, Mộc Tranh, chúng ta vứt đống mì tôm của hắn đi, để hắn không còn ăn thứ tạp nham hại thân này."

"Uê uê, anh em các người cấu kết với nhau làm việc xấu à!" Diệp Thu chỉ có thể nhìn một người một quỷ cao hứng bừng bừng đang vung vẩy tính mạng mình. Đã thế, Tô Mộc Tranh đang ngâm nga nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng của Diệp Thu còn lén lút vụng trộm làm cái mặt quỷ, vui vẻ giơ cao tay, "Vứt rác nàoi!"

Đi vứt rác mà vui mừng như học sinh tiểu học được cho đi chơi xuân, vừa nhún nhảy chân sáo vừa hát khe khẽ.

Đào Hiên nửa đêm mơ mơ màng màng đi vệ sinh nghe thấy tiếng hát quỷ dị và tiếng bước chân kì lạ, thò đầu ra lại thấy một cái hộp lơ lửng trong không khí, dọa hắn đau tim, miệng run run lẩm bẩm A di đà Phật chạy như bay về phòng trùm chăn kín mít.

Hai cháu học sinh chơi xuân không biết trong lúc vô tình đã làm tổn thương tinh thần của một thiếu niên non nớt. . . nhầm nhầm, một bác trung niên íu đúi.

"Mày ở bên kia sống ổn không?" Diệp Thu hỏi.

"Cũng được, chú Trần sát vách cũng chiếu cố tao nhiều, với cả Tết thanh minh năm sau mày đưa mấy cái hoa bình thường cái được không? Năm ngoái đưa cẩm chướng làm quần què gì? Chúc mừng tao ngày Quốc tế Phụ nữ hả?"
"Hết cách rồi, đi muộn quá tiệm còn mỗi cẩm chướng. Không sao không sao, năm sau tới sớm một chút tậu cho mày cúc Châu Phi, một đóa chêm hai đóa, ngàn ngàn lớp lớp." Diệp Thu mồm thì nói xin lỗi nhưng vẻ mặt gợi đòn không có ý áy náy nào.
"Thôi đê, năm ngoái mày còn đốt cho tao đồ hàng mã cho các em gái là có ý gì? Lại còn là bút kẻ mắt của Carslan?!!" Tô Mộc Thu chất vấn.
"Uể không phải mày thích mắt to à, không hài lòng? Ông chủ cửa hàng áo liệm* bảo tao còn nhiều kiểu khác, mày thích loại nào?"
*áo liệm (áo khâm liệm): áo mặc cho người chết
"... Diệp Thu sao mày lớn lên thiếu đánh như vậy hả??"

Tô Mộc Thu bay bay trong phòng nhìn thấy cái nhẫn quán quân bị Diệp Thu vứt toẹt trong ngăn kéo, cầm lên soi, "Mới được ba cái à? Sau này mày phải cầm được ít nhất mười cái rồi hẵng đi gặp tao nhớ chưa!"

"Thoi, mười ngón tay đều đeo nhẫn thế tao sợ nặng, tay cứ tỏa ra mùi nhà giàu mới nổi như thế cũng không hợp khí chất khiêm nhường nội liễm của ca."

"Ọe..."

Hai người cãi nhau qua lại, dứt ra mới nhìn thấy Tô Mộc Tranh khóe miệng cong lên ngủ trên ghế sa lông, giống như đang chìm vào một giấc mơ ngọt ngào.

Tô Mộc Thu ém lại chăn cho em gái, ngẩng đầu nhìn trời, "Ê, tao phải đi rồi."

"Ừ," Diệp Thu gật đầu, "Cần tao tiễn mày không?"

"Móa! Tao về âm phủ mày đưa kiểu moè gì!"

"Ờ thì tao chỉ khách sáo chút thôi mà."

"..."

**

Ánh nắng hắt nhẹ từng quầng trên mặt Tô Mộc Tranh, cô mở mắt ra đã thấy Diệp Thu ngồi trước máy tính, bèn nở nụ cười rạng rỡ, "Diệp ca, chào buổi sáng!"

Diệp Thu gỡ tai nghe xuống, cũng nhìn qua, "Hi Mộc Tranh, mơ đẹp chứ?"

"Ừm!" Tô Mộc Tranh gật đầu, cong khóe miệng, "Một giấc mơ rất rất đẹp."
 
Last edited:

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,157
Số lượt thích
2,614
Team
Hưng Hân
#2
Ngọt cay mặn đắng đủ cả....
 

Bình luận bằng Facebook