Hoàn [Ngụy Sâm] Dấu vết

Bế Các Miên

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
88
Số lượt thích
591
Location
Đài Loan
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#1
[Ngụy Sâm] Vết Tích

Tác giả: Chu Võng Đầu
CV: Đã dịch - [Ngụy Sâm] Vết Tích
Editor: Tô Mộc Hân
Độ dài: 3.4k chữ
Chú thích
Thành phố H: Hàng Châu (Hangzhou 杭州) - Gia Thế & Hưng Hân
Thành phố G: Quảng Châu (Guangzhou 广州) - Lam Vũ
Thành phố X: có vẻ là Hưng Ninh (Xingning 兴宁) vì nó ở Quảng Đông - quê Ngụy Sâm (nhưng cũng không chắc đâu)
Note nhỏ:
Có một thời gian rất thích fic của Chi, nên đã ngồi lục xem Ngụy có fic gì hay không. Nhưng đến tận giờ mới edit được, cũng quá sinh nhật Chi mất rồi.
Nhưng thôi vẫn tặng Chi.
Chờ ngày Chi lại viết.
___

1.

Ngụy Sâm lần đầu nhìn thấy người thật của Diệp Tu vào một ngày thu mùa giải thứ nhất, trong nhà vệ sinh ở sân nhà Lam Vũ.

Thân ảnh thiếu niên mờ mờ ảo ảo dưới ánh sáng lọt qua ô cửa, miệng ngậm thuốc, chân dạng chữ V, bình tĩnh liếc mắt nhìn hắn. Tên mặt lờ này chính là người đã dây dưa với hắn trong game không ít lần, Nhất Diệp Chi Thu.

Cmn trắng thế. Giống thằng có bệnh vê lù.

Đây là phản ứng đầu tiên của Ngụy Sâm.

Ánh mắt hắn đảo quanh, cuối cùng thế nào mà bốn mắt chạm nhau đầy xấu hổ. Ngụy Sâm đột nhiên cảm thấy một dòng khí lạnh chạy dọc sống lưng, da đầu tê dại, lúc sắp xử lí xong việc của mình thì run người một cái; tay suýt không hành động kịp, chút nữa thì xảy ra chuyện.

"Ngụy đội?" Giọng Diệp Tu lạnh nhạt, tiếng nước đều đều.

Đòe mòe. Ngụy Sâm mắng thầm.

"Chú ý đừng tiểu lên giày." Diệp Tu nhắc nhở bằng giọng Bắc Kinh đặc sệt, miệng ngậm thuốc nên giọng nói cũng mơ hồ.

Ngụy Sâm gẩy gẩy cậu nhỏ, chuẩn bị kéo quần, tự nhiên tiếp lời: "Diệp Thu tiểu đội trưởng thích xem người khác đi tiểu à? Sở thích đặc biệt đấy."

Diệp Tu cười ha ha, quay đầu lại: "Ngụy đội cũng đâu kém, lúc đi tiểu thích xem người khác nhìn mình tiểu."

**

Có rất ít fan còn nhớ rõ trận đấu này. Thậm chí đa số những đội viên có mặt lúc đó cũng không thể nhớ rõ chi tiết nữa. Chỉ thỉnh thoảng mới có fan Lam Vũ lên diễn đàn đào clip thời đầu, mò đến trận này.

Trên màn hình, thuật sĩ Sách Khắc Tát Nhĩ mặc áo choàng đen, thoắt ẩn thoắt hiện tận những hang cùng ngõ hẻm trên bản đồ, dẫn tiết tấu cực đỉnh. Trượng của thuật sĩ gọi ra Lục Tinh Quang Lao, lan ra thành từng làn u ám, khóa chặt những đối thủ huênh hoang càn rỡ bên trong. Mây cuốn theo mưa, làm hỗn loạn toàn bộ đấu trường. Mưa gió nổi lên; nghênh phong, bố trận.

Trận đấu diễn ra rất kịch liệt, dù Lam Vũ đến cuối vẫn thua.

Lúc đầu Gia Thế focus mục sư của Lam Vũ, được một nửa lại đột nhiên chuyển hướng sang đánh tập thể Sách Khắc Tát Nhĩ đã bại lộ vị trí.

Mà đồng chí này, nửa trận đầu hô mưa gọi gió, đẹp trai lai láng, giờ một nhát chưa tới vai đã quay người té lẹ trong nháy mắt, chạy còn nhanh hơn cả cún. Thậm chí vài người còn nghe được tiếng cầu xin tha thứ kiểu như "Đậu đậu đậu! Đừng có giết tau mà, tau sai rồi sai rồi sai rồi!".

Cũng chẳng có ý nghĩa gì, kẻ đáng chết vẫn phải chết. Một tia máu cuối cùng của hắn bị Nhất Diệp Chi Thu dùng Long Nha cào nốt. Lúc Sách Khắc Tát Nhĩ sắp ngỏm, thậm chí còn phải duy trì tư thế quỳ cứng nhắc. Nhìn từ màn hình lớn, hình ảnh này cực kì memeable.

Về sau "Sách Khắc Tát Nhĩ quỳ" đã được một anti Lam Vũ chụp màn hình, làm thành emoji được lưu truyền rộng rãi.

Trận này Lam Vũ thua, mà Ngụy Sâm, ngoài việc nhận được một ổ emoji Sách Khắc Tát Nhĩ, còn có một biệt hiệu hắn đặc biệt vô cùng cực kì không có cảm tình: Lão Ngụy no limit.

2.

Game, nơi giang hồ online đại náo, gửi gắm phần lớn nhiệt tình của Ngụy Sâm với Vinh Quang. Hắn coi game là quê nhà, Sách Khắc Tát Nhĩ là đất trong vùng quê đó, Lam Vũ được trồng lên rồi mọc ra hoa. Cho nên dù câu lạc bộ cấm hắn mang con vào game bán hành, hắn vẫn nuôi một đống clone, không có việc thì sẽ online hít hà drama náo nhiệt.

Thật trùng hợp, Diệp Tu cũng nuôi đủ clone, thỉnh thoảng sẽ mang đội viên nhân viên Gia Thế tung hoành khắp các khu.

Drama đã đến rất gần.

Đội chuyên môn kĩ thuật của Gia Thế PK Đội căng tin Lam Vũ ngay tại sân nhà. Hai bên đều không ngờ rằng đối thủ lại kéo hẳn cả đội trưởng chiến đội mình đến.

Còn chưa bắt đầu, Diệp Tu đã nghe thấy tiếng cười không lẫn vào đâu được của Ngụy Sâm.

"Đối diện là đội kĩ thuật đúng không? Đã chế vũ khí bạc của Gia Thế rồi còn chơi được game nữa hử? Quay đầu tìm Nhất Diệp Chi Thu đánh nhau đê, đập Khước Tà thành từng mảnh có khi còn ngon hơn đó!"

Một người trong đội kĩ thuật nghe xong, lập tức dùng chuyên môn phản bác: "Khước Tà kết cấu là một thể thống nhất, không thể bị phá vỡ!"

Ngụy Sâm không phân rõ phải trái, cũng có thói không thèm nói lý, "Lão tử quan tâm kết cấu làm cái trym gì, nói vỡ là phải vỡ, không vỡ cũng phải vỡ."

Cuối cùng cũng có người nghe ra giọng nói quen thuộc, "Con hàng này có phải đội trưởng Lam Vũ không đấy?!!"

"Chắc không phải đâu?" Bên kĩ thuật Gia Thế quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Tu.

Hai bên đi tìm cứu trợ, nhao nhao thế quái nào mà kéo được cả đội trưởng chiến đội nhà mình đến trấn trận.

Diệp Tu rất bình tĩnh gẩy đầu lọc: "Ngụy đội, nãy bên anh đánh Bách Hoa, sao lúc thi đấu đoàn đội lại "khiêu vũ" nhiệt tình với Tôn Triết Bình thế?"

Diệp Thu?

Ngụy Sâm sững sờ trong giây lát, trầm mặc.

Trận đó với Bách Hoa, Sách Khắc Tát Nhĩ còn chưa ra vẻ được hai mươi giây, đã bị Lạc Hoa Lang Tạ đuổi tới rồi kẹp chặt, chạy đâu cũng không thoát, dính như bã kẹo cao su có mùi buồn nôn mẹ hắn vẫn thường nhai.

"Dm sao ông đây biết được tên cắn dai như cún đó lại thay trang bị tăng tốc độ di chuyển? Bám chặt lão tử không buông, yêu thầm tao à!"

Diệp Tu nói: "Thì là nhằm vào anh còn gì. Anh chân ngắn áo vải, bày trận zâm không thể tả, người chơi chiến thuật thì tất nhiên phải làm thịt anh trước rồi."

Ngụy Sâm cả giận: "Rõ ràng là có thể giết mục sư trước!"

Diệp Tu cạn lời: "Đây là lời người bình thường sẽ nói hả? Nhưng đúng là phản ứng gần đây của anh chậm hơn hẳn trước kia đấy nhá."

"Nói lời vô dụng làm gì, có đánh hay không! Không đánh lão tử về ngủ!" Ngụy Sâm hơi bực bội.

Diệp Tu lôi chiến mâu ra: "Vậy đến đây đê."

Sách Khắc Tát Nhĩ nâng tay lên, sóng đen cuồn cuộn tuôn trào: "Các huynh đệ lên! Tập kích Diệp Thu! Những người khác để ta giải quyết!"

Người Lam Vũ nhìn nhau.

Bình thường không phải là anh đi giải quyết Diệp Thu sao? Sao giờ lại thảy cho bọn tui?

Đội trưởng của bọn họ, đúng là cmn no limit.

3.

Ngụy Sâm không nghĩ tới, Hoàng Thiếu Thiên sẽ khóc kinh khủng đến thế.

"Ê, tiểu quỷ." Hắn định vò đầu Hoàng Thiếu Thiên, lại bị thằng bé vỗ một phát chặn lại.

Thằng nhỏ lắm chuyện khóc đến mức một câu cũng không nói nên lời, Ngụy Sâm đành phải ngồi xổm bên cạnh chờ cậu khóc xong.

Dù sao cũng là trẻ con mà, khóc mệt thì sẽ không khóc nữa.

Quả nhiên, Hoàng Thiếu Thiên không khóc được bao lâu, bỗng nhiên đứng lên, ánh mắt như muốn giết người.

"Ê ê nhóc muốn làm gì?" Ngụy Sâm không tự giác nhìn sang dao gọt trái cây trên bàn.

Cũng may Hoàng Thiếu Thiên chỉ cầm thẻ tài khoản của Dạ Vũ Thanh Phiền bên cạnh cái dao, sau đó rống gì đó bằng tiếng Quảng mà Ngụy Sâm không nghe rõ.

Hoàng Thiếu Thiên không ngại nói lại bằng tiếng phổ thông: "Em nói "Lão quỷ! Đánh với em mấy trận!""

Ngụy Sâm ném đầu lọc vào trong lon nước, "Đánh cái rắm!"

"Anh có đánh không có đánh không có đánh không!" Hoàng Thiếu Thiên chỉ hắn: "Ông già tệ bạc!"

"Con mẹ nó chứ. . ." Ngụy Sâm đứng lên nhìn Hoàng Thiếu Thiên, nhưng cũng đồng ý.

Đây là đao của Lam Vũ được hắn mang về, do hắn tự mình rèn ra. Mà thanh yêu đao này trong lúc đánh cùng hắn, lại thu liễm tất cả sắc bén của nó, vụng về giả vờ phạm mấy lỗi sai chẳng ra đâu vào đâu.

Không đợi hai chữ Vinh Quang hiện lên, Ngụy Sâm đã rút thẻ, xoay người rời đi.

"Này!" Hoàng Thiếu Thiên gọi hắn.

Hắn quay lại, giơ ngón giữa, "Nhóc đánh cái quần què gì vậy? Hả? Mặt mũi không cần nữa đúng không? Muốn khinh bỉ lão tử hay khinh bỉ chính bản thân nhóc đấy?"

Hoàng Thiếu Thiên cắn răng, đột nhiên nhận ra mình đã làm chuyện ngốc nghếch cỡ nào.

Ngụy Sâm tức giận đến run rẩy, nhưng vẫn nhẹ nhàng xoa đầu Hoàng Thiếu Thiên.

"Thiếu Thiên, về sau không được kích động như thế." Ngụy Sâm nói.

Đây là câu cuối cùng Ngụy Sâm nói với Hoàng Thiếu Thiên trước khi rời Lam Vũ.

Cũng là câu mà cậu nhớ cả đời.

4.

Thành phố X, quê Ngụy Sâm.

Là nơi dù thuở niên thiếu hắn ngôn cuồng sách không đọc người không học đã lưu lạc về phía nam sáng tạo ra một vương triều của bản thân, nhưng lại hai bàn tay trắng quay trở lại.

Hàng xóm đều đồn rằng hắn mấy năm này mở công ty ở thành phố G, phát tài rồi; thế nên khi họ nhìn thấy tên lưu manh lúc trước cũng khách sáo hơn.

248 đồng. Đây là tất cả tài sản Ngụy Sâm mang về nhà.

Anh họ hắn cảm thấy khó tin. "Chú không phải ông chủ à?"

Ngụy Sâm vùi đầu ăn mì, nước dùng mỡ màng dính đầy miệng.

"Lão Cầu, em là đội trưởng."

"Đội trưởng không phải ông chủ à?"

"Ông chủ là ông chủ, đội trưởng là nhân viên." Ngụy Sâm hai ba miếng đã ăn xong một bát mì lớn, suýt nghẹn.

Anh họ hắn chưa từ bỏ ý định, lại hỏi: "Chú làm công chỉ được một ít tiền như thế? Thằng nhóc sát vách làm việc ở công trường, còn chưa phải là đội trưởng mà mỗi ngày tiền công cũng được 150 đồng. Chú ra ngoài từng ấy năm, làm còn không bằng hai ngày của người ta ấy hả?"

Ngụy Sâm nói: "Cơm ở thành phố G đắt mà!"

"Thế đội chú không lo ăn uống à? Đội trưởng gì mà mấy năm không bàn việc này với người ta!"

"Anh không hiểu đâu!" Ngụy Sâm thực sự khó nói. Ngay từ đầu lương hắn đã ít như thế, từ lúc ký hợp đồng rồi, dù cho trong đội bao ăn, hắn cũng không thừa bao nhiêu tiền.

Hắn cũng không muốn tiết kiệm tiền. Bởi vì dự định lúc đầu của hắn là ở lại Lam Vũ thật lâu.

**

248 đồng, có thể ngồi trong quán net ở tiểu khu rất lâu. Nhưng mới vừa vào game được hai phút, tên nhân vật còn chưa đặt, bụng Ngụy Sâm đã kêu ùng ục. Hắn đành vội vàng rút thẻ tài khoản vừa mới mua, cuống cuồng chạy vào nhà vệ sinh.

Mẹ nó, lâu rồi không ăn cay.

Trong nhà vệ sinh quán net, hắn thấy một khuôn mặt râu ria xồm xoàm trong gương.

Đậu má? Lão tử nhìn đã già thế rồi ư?

Hắn không dám tin, không nhịn được lôi điện thoại ra tự chụp một bức.

Dm, già thật đấy.

Hắn định xóa ảnh. Lúc ngón tay gần chạm đến biểu tượng thùng rác trên điện thoại, lại đổi ý.

Tài khoản mới của Ngụy Sâm: Nghênh Phong Bố Trận.

Level: 1

Vũ khí: Không.

Mặt của nhân vật dựa trên cái ảnh hắn vừa chụp.

"Già thì già thôi, nhỉ." Hắn sờ râu trên cằm, nhìn chằm chằm khuôn mặt tang thương của Nghênh Phong Bố Trận, nói với nó.

5.

Từ thiếu niên lưu manh, xuôi về phía nam làm công, đến Lam Vũ làm đội trưởng, rồi trở về quê cũ lại làm người già lưu manh.

Ngụy Sâm đôi khi cũng cảm thấy cuộc đời mình thật sóng gió.

Lúc Sách Khắc Tát Nhĩ đổi vũ khí, vì bất đồng ý kiến mà phải đánh lộn với một thằng nhóc lưu manh khác trong quán net, hắn càng thấy thế giới này thật là kì cmn cục.

Lão tử thân là người sáng lập của Lam Vũ, chủ nhân đầu tiên của Sách Khắc Tát Nhĩ, người lập nên Lam Khê Các, bây giờ lại vì bình xấu về Lời Nguyền Diệt Thần mà phải đi đánh lộn với fan cuồng Lam Vũ trong cái quán net nhỏ bé rách nát này à!

Mọe!

Cũng may chủ quán net thấy hai người lại sắp lao vào nhau nên đã kéo hai bên lại. Ngụy Sâm không phục, muốn tiếp tục, còn nói nốt mấy lời dọa nạt: "Biết lão tử là ai không? Ông đây là đội trưởng Lam Vũ!"

Người kia cảm thấy mình vừa nghe được chuyện hài hước lắm: "Mày là Dụ Văn Châu ấy hả? Mơ ngủ à? Thế thì tao còn là đội trưởng Gia Thế đấy nhé!"

Ngụy Sâm vốn muốn khoe thân phận để dọa đối thủ, nào ngờ đời không thuận lợi như phim.

Hắn không nói gì nữa, yên lặng quay về chỗ ngồi mở máy lên.

Rời Lam Vũ đã ba năm, fan mới không biết hắn là chuyện bình thường nhỉ.

Lúc tên lưu manh kia còn muốn tìm hắn gây sự tiếp thì bị ông chủ ngăn lại: "Hắn là đội trưởng cũ của Lam Vũ thật. Sách Khắc Tát Nhĩ trước kia là do hắn cầm."

Người này phản ứng thế nào, biểu cảm ra sao, cảm thấy kinh ngạc hay có lỗi, đã không thuộc phạm vi quan tâm của Ngụy Sâm nữa.

Hắn mở giao diện chỉnh sửa trang bị, bắt đầu tạo vũ khí mới của riêng mình.

Bàn Tay Tử Vong sau bao nhiêu ngày đập đi sửa lại, dần thành hình.

6.

Ngụy Sâm gặp được Diệp Tu lần nữa trong game. Khi Quân Mạc Tiếu vừa vào được Thần Chi Lĩnh Vực, hắn đã biết con hàng này nhất định là Diệp Tu.

"Lão đại, bắt thế nào?" Các anh em bên cạnh hắn đối với lần vây bắt Quân Mạc Tiếu này phấn chấn lạ lùng. Tiền thưởng 500 đồng không nhiều, chia ra cho hai mươi mấy anh em ăn một bữa cũng chẳng đủ. Cái cảm giác được tụ lại một chỗ "làm chuyện lớn" mới khiến bọn họ nhiệt huyết dâng trào.

Ngụy Sâm dập thuốc, lão luyện bày binh bố trận, cuối cùng chốt lại một câu: "Mọi người phải cẩn thận, tên kia cực kì zâm, đừng để hắn dắt mũi."

"Vậy còn Ngụy ca, anh thì sao?" Có tiểu đệ phát hiện trong kế hoạch của Ngụy Sâm không có Nghênh Phong Bố Trận.

"Nói nhảm, lão tử tất nhiên phải trốn đi để yểm hộ các anh em khác chứ. Không cần lo lắng, các chú chết đã có ông đây báo thù."

Tiểu đệ câm nín.

Mai phục, bắt, đánh chính diện với Quân Mạc Tiếu, ngoài chuyện thằng chả này toàn nằm ngoài tầm bắt, mọi chuyện vẫn ổn.

Đến tận khi nhìn thấy Bàn Tay Tử Vong, Diệp Tu mới nói với hắn:

"Cô đơn quá à lão Ngụy?"

"Tào lao gì đấy? Ếu hiểu đâu." Ngụy Sâm nhíu mày, tranh thủ đế thêm hai câu.

"Lúc trước sao anh không ở lại Lam Vũ? Tui nghe nói lúc ấy người ta có lòng giữ anh lại làm huấn luyện viên cơ mà."

"Lão tử không thích!" Ngụy Sâm quả quyết.

Nhưng câu nói tiếp theo của Diệp Tu lại khiến hắn không thể quyết đoán trả lời nữa.

"Anh vẫn thích đứng trên sàn đấu hơn ha?"

7.

Đi tàu hỏa từ thành phố X đến thành phố H mất một ngày một đêm.

Ngụy Sâm khư khư để tay trong túi quần. Ở trong có thẻ tài khoản Nghênh Phong Bố Trận, một cái USB chứa nghiên cứu của hắn mấy năm này. Hắn chưa biết nó sẽ có lợi như thế nào, hoặc giả chẳng có ích gì cả, nhưng hắn vẫn đem nó theo cùng đống gia sản ít ỏi, đi tới Hưng Hân.

Dưới chân Ngụy Sâm là hai cái túi du lịch, chứa toàn bộ của cải hắn tích góp. Dây đeo bên trái gắn một chiếc huy hiệu Lam Vũ cũ rích đã tróc sơn.

"Đây là Lam Vũ?" Thiếu niên ghế bên cạnh chỉ vào túi hắn đeo trên lưng.

Ngụy Sâm gật đầu: "Đúng thế? Nhóc thích à?"

Cậu nhóc lắc đầu: "Dụ Văn Châu tuy lợi hại, nhưng tốc độ tay quá chậm, không được. Quê em ở thành phố H, thích thì cũng nên thích Gia Thế."

Ngụy Sâm cười nhạt: "Dụ Văn Châu tay tàn? Một tay hắn chấp được mười nhóc đấy. Với cả, anh khuyên nhóc đừng có thích Gia Thế. Nghe đến Hưng Hân bao giờ chưa?"

Thiếu niên không nghe rõ: "Cái gì Hân cơ?"

Ngụy Sâm hơi đắc ý, quay đầu tiếp tục ngắm phong cảnh, "Hưng Hân ấy à, qua một thời gian nữa thôi nhóc sẽ biết."

Hắn nhớ thuở thiếu thời lúc đến thành phố G cũng phải đi trên tàu như thế này. Nhìn mây lướt qua, xem núi lùi dần, hắn cảm thấy mình không gì không làm được.

Không gì không làm được.

Ngụy Sâm dịch bàn tay lên cửa sổ, đầu ngón tay nhẹ nhàng vẽ trên kính. Một Lục Mang Tinh* kiêu ngạo muốn tắt nắng đi, buộc thời gian lại, để chúng không thể lưu lại dấu vết gì trên bầu trời xanh ngắt, trong veo như thuở ban đầu.
*Lục Mang Tinh (六芒星) có tên tiếng anh là Star of David, Seal of Solomon hay Hexagram. Biểu tượng này rất quen thuộc với Thuật sĩ, người gọi Lục Tinh Quang Lao hàng ngày. Đây là một phần biểu tượng của Lam Vũ. Nó có mặt trên cờ Israel và trong văn hóa người Do Thái.
Star of David

Lục Tinh Quang Lao: chiêu trói số một Vinh Quang aka lời nguyền (Chi tiết xem ở Vinh Quang Kỹ Năng Tập)

Gia huy Lam Vũ: Kiếm và Lời Nguyền
Để bây giờ lão tử cũng không gì không làm được.

Ngụy Sâm nhìn qua cửa sổ, cười thỏa mãn như một đứa trẻ.

END.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook