Hoàn [Hàn Diệp] Ngày mai sẽ chết - R17

Ú chỉ thích ăn ngủ

Lù khù ôm cái lu chạy mất
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
319
Số lượt thích
2,924
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Dụ Hoàng
#1


NGÀY MAI SẼ CHẾT

Edit: Múp
Beta: @Lãi Lãi không chưn
Setting: Hàn Diệp, sàn đấu ngầm, R17

"Tình yêu sao? Loại chuyện này quá phiền phức, ai biết họ còn sống được mấy ngày nữa chứ?
Với hắn, yêu chính là yêu, tuyệt không mập mờ, tựa như khoảnh khắc đầu tiên hắn nhìn thấy Hàn Văn Thanh liền vừa ý, tiến thẳng bước đến trước mặt người nọ."


~~~~~~~~~​


Đám người thừa tiền nhưng linh hồn mục ruỗng muốn tìm kiếm cảm giác kích thích, tình dục và rượu mạnh không còn đủ sức lấp đầy hố sâu dục vọng trong chúng, chỉ còn lại thứ khoái cảm sinh ra từ máu tươi nóng hổi hòa cùng xác thịt bầy nhầy sau từng cú đấm giành giật sự sống mới cho sự tồn tại trống rỗng của chúng khơi dậy thêm chút màu sắc.

Những trường đấu thú đầu tiên dần rơi vào hoang tàn, loại chém giết đơn thuần theo bản năng của lũ súc vật kia đã làm chúng chán ngấy, bọn chúng càng ưa thích hơn việc thưởng thức cảm giác nhìn những kẻ đã rơi vào đường cùng, tuyệt vọng giãy giụa tìm đường sống, đây chính là nguồn gốc tồn tại của các sàn đấm bốc ngầm.

Những quyền thủ cấp thấp nhất, dễ dàng bị mê hoặc bởi tiền tài và sự phù phiếm của cuộc sống xa hoa, nằm co quắp trên chiếc giường nhỏ ẩm ướt, bên kia tường ngăn truyền đến tiếng cười lẳng lơ của ả gái điếm cùng tay làng chơi thấp kém. Vật lộn, lưỡi nếm được cả mùi sàn đấu cũng chỉ đủ đổi về một căn phòng cho thuê rẻ mạt, không có cửa sổ, không có ánh sáng, không chút gió lùa.

Chiến tích, máu tươi cùng những vết sẹo méo mó đã trở thành ký hiệu của sự giàu có, còn cả mùi nước hoa mê người trên thân thể các cô ả làng chơi. Bọn họ đỏ mắt trông về phía bầu trời, mỗi người đều tìm cách leo lên nhưng đại đa số sẽ ngã gục trên đường đi, bị đám người phía sau giẫm đạp thành một đống thịt vụn nát, khô thành màu máu nhuộm mặt sàn đấu, thứ màu đỏ sậm ấy tiếp tục kéo thêm càng nhiều người khác đến cuồng điên.

Ở nơi này cái chết có giá trị để tiếc thương sao?

Vỏn vẹn chỉ đem sự tàn nhẫn và khát máu trong lòng phát tiết ra, lấp đầy một cái miệng rộng. Sàn đấu luôn ồn ào, khắp nơi vang vọng tiếng gào thét đau đớn trước khi đối mặt với cái chết của các võ sĩ, không một khắc nào ngưng lại.

Tử thần và thi thể của những kẻ đi trước có làm chùn chân bọn họ?

Chỉ có bóp chết toàn bộ sự chần chừ và do dự thì mới có đủ tư cách sống sót tại nơi này, nếu thiếu quyết đoán hay hèn nhát, đầu ngươi sẽ sớm bị chặt xuống đem làm bô tiểu cho kẻ khác. Hiện tại, những kẻ còn sống dám đặt chân đến nơi này đều là Bakuto, dùng mạng sống của mình làm tiền cược, chơi một ván sinh tử. Tại đây, mỗi ngày đều có người tìm đến chơi trò may rủi, chỉ một lần thua đã đủ làm họ mất sạch tất cả, bị đạp xuống đáy bùn biến thành loại sinh vật chui rút trong cống ngầm, cả tư cách được ngửa cổ nhìn trời cũng không có, nhưng có thể chắc chắn một điều rằng vẫn sẽ ngày càng nhiều người sa chân vào nơi này hơn.

(*Bakuto là tầng lớp những người lang thang khắp nơi và sống bằng nghề đánh bạc ở Nhật Bản. Họ góp một vai trò rất quan trọng mảng truyền thống Nhật Bản về cờ bạc, trong tục lệ "chặt ngón tay" (Yubitsume) của yakuza và cùng với Tekiya, là tiền thân của yakuza ngày nay)

Không kịp chờ đợi, họ quyết định dùng chính tuổi trẻ và sinh mạng của mình đổi lấy tiền bạc, một chỗ đứng cao hơn, thêm nhiều phụ nữ xinh đẹp vây quanh hơn nữa. Cho dù là ai đều sẽ khao khát địa vị, bọn chúng tranh nhau bước chân vào con đường này, không phải đều vì muốn trèo lên đỉnh Vinh Quang sao?

Một khi đã trở thành Quyền vương, bọn họ không còn là công cụ do đám giới nhà giàu bỏ tiền nuôi để mua vui nữa, bọn họ sẽ mặc lên người bộ âu phục, nhấm nháp ly rượu vang đỏ, đứng ngang hàng với đám người cao ngạo của giới thượng lưu kia, trong xã hội khắc nghiệt này, sức mê hoặc chí mạng từ những thứ ấy khiến bọn họ cuồng si.

Không ai lại không khao khát được đứng trên đỉnh kim tự tháp, gội rửa hết đi mùi bùn tanh tưởi trên người mình, mang theo phong thái nhẹ nhàng như một vị thần. Nhưng những người làm được điều đó chỉ là số ít, phần đông còn lại đang giãy giụa tuyệt vọng dưới đáy kim tự tháp, tại nơi mà sinh mạng và tiền thưởng có giá trị ngang nhau, người liều mạng chỉ là kẻ tầm thường trong thứ trò chơi sinh tử đem mạng sống ra đánh cược này.

~ ~ ~​

“Diệp thần, đây là thiếp mời dự tiệc của gia đình Donstin.” Người đại diện nói.

Đúng vậy, tựa như giới giải trí, khi đủ nổi tiếng họ sẽ có một người đại diện riêng. Một khi lấy được thông tin trọng yếu của đối thủ đồng nghĩa với việc nắm trong tay sinh mạng đối phương, dù muốn hay không, rất nhiều quyền thủ không thể không cúi đầu. Nhưng đó chỉ là đối với các quyền thủ thông thường, còn trong mắt quyền vương, người đại diện chẳng khác gì một con tốt thí, đã đặt chân được đến nơi cao nhất thì chẳng còn có bao nhiêu luật lệ trói buộc được hắn nữa, tuy vậy hắn vẫn tự có những quy tắc riêng, dù sao có thể đi được đến tận đây, điên cuồng không đồng nghĩa với ngu ngốc.

“Lười đi.” Diệp Tu biếng nhác lật một trang sách, cự tuyệt thẳng thừng.

“Chuyện này…” Người đại diện có chút chần chừ.

“Nói tôi bệnh rồi.”

“Tổ tông à, tháng này ngài bệnh hết 29 ngày rồi.” Người đại diện chỉ muốn phát điên, hắn đến cùng vì sao lại dính phải con người khó hầu hạ này chứ.

“A, vậy không phải rất vừa vặn sao? Tính cả hôm nay vào.” Diệp Tu nở nụ cười tiêu chuẩn, sau đó đem cuốn sách trên tay ném về phía người đại diện, nhìn hắn vất vả bắt lấy cuốn sách, móc từ túi quần ra một điếu thuốc, châm lửa rồi vẫy tay bước đi.

“Tôi đi gặp cục cưng bé nhỏ thân mật, gặp lại sau.”

Người đại diện đem cụm từ “cục cưng bé nhỏ” gán lên người kia của Diệp Tu, bất giác rùng mình ớn lạnh.

~ ~ ~
Thời điểm Diệp Tu bước vào nhà Hàn Văn Thanh, chỉ nghe thấy tiếng đấm bao cát như sét đánh truyền đến từ phòng tập thể hình, hắn tháo giày xong không tìm thấy dép đi trong nhà đâu, có lẽ bị người giúp việc mang đi giặt rồi liền để chân trần đi đến phòng tập tìm người, chuẩn bị tập kích bất ngờ. Không ngờ hắn còn chưa kịp đến gần, Hàn Văn Thanh đang đánh đấm khí thế đột nhiên quay người lại, bắt được Diệp Tu, hai người kề sát nhau, gần đến nổi toàn bộ khói thuốc từ miệng Diệp Tu nhả ra phả hết vào mặt Hàn Văn Thanh.

Sắc mặt Hàn Văn Thanh không chút thay đổi, nhìn hắn chằm chằm, Diệp Tu da mặt dày, cứ thản nhiên để Hàn Văn Thanh nhìn, cuối cùng người buông tay trước vẫn là Hàn Văn Thanh, nhìn xuống chân Diệp Tu cau mày, “Tại sao không đi dép?”

Diệp Tu đặt mông ngồi lên mặt bàn, ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Thanh nở nụ cười, trong nụ cười kia hoàn toàn không có chút ý tứ dẫn dụ, mê hoặc nào mà chỉ kiểu mang theo ba phần trào phúng khiến người khác chỉ muốn đè hắn ra hung hăng làm một trận, buộc hắn dừng lại.

Hắn đưa chân trần về phía đũng quần của Hàn Văn Thanh, người kia chỉ cuối đầu nhìn hắn, không có bất kì động tác nào khác, Diệp Tu được đà lấn tới kéo quần Hàn Văn Thanh thấp xuống thấp thêm nữa, tiểu đệ của Hàn Văn Thanh liền bật ra, vật to lớn tràn đầy tinh lực chạm vào chân hắn.

Diệp Tu tặc lưỡi, “Lão Hàn trong ngoài bất nhất nha, anh vậy mà không mặc quần lót.”
Hàn Văn Thanh không để lời rác rưởi của Diệp Tu vào tai, làm như không hề thấy vật đang ngẩng cao đầu dưới lớp vải kia, cho tay vào trong túi quần của Diệp Tu, lấy ra một hộp thước lá, trực tiếp quăng vào sọt rác.

Diệp Tu không giận, cùi chỏ chống lên bàn, ngửa ra phía sau tìm tư thế thỏa mái thưởng thức dáng vẻ hấp dẫn không chút che giấu của Hàn Văn Thanh, miệng không nhịn được, nói vài câu thô tục trêu ghẹo người trước mặt.

“Lão Hàn này, vị tiểu huynh đệ này bao lâu rồi chưa bắn vậy? Sao tôi cảm giác so với lần trước còn lớn hơn một chút?”- Chỉ nói bằng miệng không đủ, mà còn dùng tay mơn trớn trêu chọc.

“Tiểu Hàn đệ đệ có nhớ ca? Có muốn Diệp ca ca không? Muốn ca thì nhanh nhanh gật đầu.”

Nhiệt độ nóng bỏng truyền tới từ phần hạ thân cứng rắn, một ít bạch dịch rỉ ra từ lỗ nhỏ theo dục vọng đang dâng trào, Hàn Văn Thanh bắt lấy bàn tay lẳng lơ của Diệp Tu, đen mặt nói :”Đừng nháo.”

Diệp Tu giãy ra, khéo léo thoát khỏi giam giữ, đôi tay lại bắt trêu ghẹo khắp nơi, cuối cùng cũng lột dược cái mặt nạ chính nhân quân tử của người kia xuống, Hàn Văn Thanh trực tiếp xé rách cái áo phông kém chất lượng trên người Diệp Tu, vậy mà người kia vẫn còn tâm tư trêu chọc hắn, “Lão Hàn đừng nóng vội như vậy, nhẹ nhàng một chút nào.”

Mặc dù Hàn Văn Thanh không biết ôn nhu là gì, nhưng nghe câu này của Diệp Tu, con người bá đạo ấy vẫn dừng lại một chút.
Diệp Tu nằm dưới thân hắn, gương mặt giữ nguyên biểu cảm trêu ngươi khi nãy, không hề thu liễm lại dù chỉ một chút, thấy động tác có phần nhẹ nhàng hơn, chậm chạp dời xuống phần hạ thể, tên tổ tông khó chiều kia lại lườm hắn lần nữa, đuôi mắt ửng đỏ mang theo chút ám mụi.

“Tiều Hàn nhà chúng ta không đủ sức hay bên ngoài có yêu tinh nào cho nó ăn no rồi?”

Đáp lại hắn thế tấn công như vũ bão của Hàn Văn Thanh.

Kỳ thật Diệp Tu không quá để tâm chuyện ai trên ai dưới nói đúng hơn thì hắn cho đó chỉ là vấn đề râu ria không đáng để mắt tới.

Những quyền thủ cùng thời với hắn kết thúc mỗi trận thắng sẽ đến quán rượu, sau đó là đến khu đèn đỏ, khi thần kinh đã bị cồn làm cho tê liệt, đập phá trong quán, ôm một chai rượu ăn mừng hoặc phát tiết trên người đám đàn bà. Nhưng những hành động thú tính ấy chẳng qua chỉ để che giấu đi sự sợ hãi trong họ, sự sợ hãi đối với một tương lại mờ mịt.

Bọn hắn không biết mình còn sống thêm được mấy ngày, còn điên được thêm bao lâu, có lẽ chỉ ngay trong ngày mai sẽ bị kẻ khác một quyền đánh chết trên lôi đài, hệt như cách họ đã làm với đối thủ của mình. Càng điên cuồng, càng đắm mình vào xa hoa lạc thú thì càng thêm trống rỗng, Diệp Tu không cần loại xoa dịu này, sự cường đại của hắn là điều không thể nghi ngờ, có một số người từ khi sinh ra đã mang trên mình ánh hào quang, dù rớt xuống bùn đất cũng chỉ cần rũ một cái lại tiếp tục chói lòa.

Giống như Diệp Tu, cho dù bây giờ hắn đang thở dốc bên dưới thân thể Hàn Văn Thanh, dù phân thân cứng rắn kia đang ngang ngược tung hoành trong cơ thể, đưa hắn chìm vào mê dại thì ánh mắt Diệp Tu vẫn sáng đến kinh người, hắn sẽ không bị dục vọng phá hủy, càng không bị bất cứ nguyên nhân bên ngoài nào làm cho gục ngã, tựa như từ khi sinh ra, thứ chảy trong huyết quản hắn đã là dòng máu của bậc vương giả, dù rơi vào hoàn cảnh tăm tối nhất vẫn giữ được phong thái của bậc đế vương. Hắn đối với cái chết, đối với thất bại, đối với thế nhân mang đủ loại sắc thái, có điên cuồng, có dụ, có hờ hững, nhưng đều sẽ thản nhiên đến lạnh lùng. Đôi mắt đã chứng kiến biết bao việc dơ bẩn nhất kia lại chứa đựng sự tinh khiết nhất thế gian.

Chỉ khi hắn lên đỉnh, trầm mình vào thứ khoái cảm cực độ mới có thể làm đôi con ngươi câu hồn ấy mơ màng ngập sương, dù vậy nó cũng sẽ chỉ xuất hiện trong giây lát, rất nhanh tan biến vào thinh không. Sau khi cao trào qua đi, Diệp Tu luôn có một khoảng thời gian ngắn ngủi trở nên ôn hòa như một sinh vật nhỏ vô hại được nuôi trong nhà, những cơ bắp săn chắc ẩn chứa sức mạnh phi thường tạm thời được thả lỏng, thoạt nhìn còn có chút yếu ớt.

Trong đám võ sĩ, dáng người của Diệp Tu không thể coi là có tính uy hiếp, nhưng hắn sở hữu những phẩm chất quan trọng hơn cả sức mạnh hình thể, đó chính là thứ làm nên sự cường đại của Diệp Tu, điều mà những kẻ kia không cách nào có được.

Khi giây phút mơ màng ngắn ngủi qua đi, Diệp Tu lại trở về là Diệp Tu, chút mềm yếu thoáng qua biến mất triệt để, ngay cả khi đang ở dưới thân Hàn Văn Thanh, Diệp Tu vẫn tựa như một con báo đen đang săn mồi, chỉ lim dim đôi chút lúc chiều tà.

Bàn tay của Diệp Tu vuốt ve từng đường nét hữu lực trên cơ thể Hàn Văn Thanh, vừa mới điên cuồng một trận, toàn thân trần trụi, mỗi một tấc da đều toát ra mùi hoocmon nam tính. Những đường nét trên hung dữ trên gương mặt của người đàn ông này trở nên nhu hòa hiếm thấy, có lẽ nhờ vào những vệt nắng lọt vào từ cửa sổ, vô từng dừng lại bên trong ánh mắt hắn khiến Diệp Tu bất giác cảm nhận thêm được mấy phần ôn hòa, thứ tưởng như đã sớm biến mất trên người Hàn Văn Thanh.

Vào thời điểm phát hiện ra Hàn Văn Thanh hay vị Quyền Vương từ trước đến nay vẫn luôn giữ một bộ mặt lạnh, không nói không cười, người gặp người sợ, nhưng đôi khi vẫn sẽ có vài tên không sợ chết mà chen chúc muốn đuổi theo hắn.

Ha, ai lại không muốn chứ? Không phải càng là đồ vật càng nguy hiểm, sẽ càng nhiều người không sợ chết lao đầu vào sao?

Diệp Tu chính kiểu người như thế, vào thời điểm Hàn Văn Thanh một thân đẫm máu bước xuống từ võ đài, sát khí trên người nồng đậm tới mức có thể bức kẻ đần độn nhất phải thối lui nhường đường, vậy mà Diệp Tu dường như không hề cảm nhận được bầu không khí dị thường ấy, một tay nâng cằm, cười nói với hắn: "Cục cưng bé nhỏ này thật mê người, có hứng thú cùng anh đây lăn giường một đêm không?"

Tối hôm đó, toàn bộ võ sĩ, bao gồm cả khán giả bên dưới đấu trường đều nhìn thấy hai vị quyền vương rủ nhau đi thuê phòng, một chút chần chừ trước hoan lạc cũng không có nhưng mọi người lại cho rằng hai vị huynh đệ tốt này hẹn nhau đi đánh chén một bữa. Chỉ có điều, huynh đệ tốt trong mắt họ đã biến thành tình nhân tốt ở trên giường.

Diệp Tu là một con người rất tùy tiện, đừng nói chỉ bảo hắn nằm dưới cho Hàn Văn Thanh làm, dù bắt hắn mặc quần áo của phụ nữ, mí mắt của Diệp Tu cũng không động dù chỉ một chút, ngược lại hắn còn cảm thấy tiết kiệm được không ít sức lực.

Giữa hai người đàn ông, việc cùng nhau yêu đương ngọt ngào thực sự là chuyện quá khó khăn, từ tình một đêm phát triển thành tình yêu dường như là chuyện không thể nào. Đến bây giờ, Diệp Tu còn không nhớ rõ làm sao mà hắn và Hàn Văn Thanh lại ở cùng một chỗ, nguyên nhân đại khái chắc là làm tình nhiều lần nên nảy sinh tình cảm đi? Cũng có lẽ là hai người họ thu hút nhau ngay từ cái liếc mắt đầu tiên, bằng không Diệp Tu đã không mang thái độ khác thường đó đi trêu chọc, Hàn Văn Thanh cũng sẽ không ngoan ngoãn hùa theo hắn.

Tình yêu sao? Loại chuyện này quá phiền phức, ai biết họ còn sống được mấy ngày nữa chứ?

Với bọn họ, thọ hết chết già từ trước giờ chỉ là một ước mơ viễn vông, dù đang đứng ở vị trí cao nhất cũng phải luôn ý thức được rằng một ngày nào đó sẽ có người sẽ đạp ngươi xuống.

"Đối thủ ngày mai của cậu là Mark sao? Hàn Văn Thanh đột nhiên hỏi.

"Đúng vậy, nghe nói là một vận động viên chuyên nghiệp, cũng có mấy phần phong thái một đường chém giết của anh đây năm đó." Diệp Tu sờ túi quần tìm thuốc lá, chợt nhớ gói thuốc lúc nãy đã bị Hàn Văn Thanh thẳng tay quăng vào sọt rác rồi, đành lấy một cây kẹo mút trong tủ phía đầu giường ra ngậm thay.

"Nhớ cẩn thận." Hàn Văn Thanh trầm mặc thật lâu, cuối cùng vẫn chỉ nhắc nhở mấy từ, hắn chưa bao giờ là kẻ giỏi dùng câu chữ biểu đạt, khi ở cùng Diệp Tu đa phần thời gian đều im lăng.

“Không chết được.” Diệp Tu tiếp tục cười ngã ngớn, “Những tên đã trải quá huấn luyện chuyên nghiệp tuy không phải dạng mà lũ ô hợp chúng ta có thể so sánh được, nhưng bọn chúng không biết ở nơi này không có luật lệ, không có nghỉ ngơi giữa hiệp, càng không có đầu hàng, lui bước, những gì được huấn luyện chỉ trở thành gánh nặng cản chân.”

Hắn cuối đầu hôn Hàn Văn Thanh, đôi mắt nhắm lại nhìn không ra cảm xúc, “Người có thể giết được tôi còn chưa được sinh ra đâu, anh yên tâm.”

Diệp Tu nhai nát kẹo mút, ăn sạch, ngậm que kẹo trống trơn mặc quần áo vào, che đi những vết hằn đỏ ám muội trên cơ thể, Diệp Tu liếc nhìn mình trong gương, chỉ vào dấu hôn bầm tím rõ rệt trên cổ trêu ghẹo Hàn Văn Thanh, “Mèo hoang nhỏ động tình, anh cũng đủ độc”

Không đợi Hàn Văn Thanh kịp đen mặt, Diệp Tu đã không thấy tăm hơi.

Những kẻ chọn sàn đấu ngầm làm chỗ mưu sinh có đủ loại nguyên nhân, có thể chỉ muốn tìm kiếm một cuộc sống tốt hơn, một chỗ đứng cao hơn, hoặc người thân nguy kịch cần gấp một số tiền lớn, có rất ít người đến đây vì đam mê võ thuật. Sàn đấu ngầm không giống như võ trường chính quy, cái chết hay tàn phế là chuyện thường ngày nơi đây, bởi vì không có định nghĩa chính xác nào dành cho võ thuật, một trận chiến không màng đến sinh tử mới là võ thuật thật sự.

Không có do dự, không có đường lùi, vì sinh mạng của chính mình mà dốc toàn lực chiến đấu, đây chính là động lực thúc đẩy mạnh mẽ nhất. Xét theo một phương diện nào đó, Diệp Tu không giống đám cơ bắp bị tiền bạc che lấp đầu óc kia, hắn thấu sự hơn nhiều, nhưng hắn cũng là một tên điên.

Đứng trên sàn thi đấu, hắn chính là vua, bất kể đối thủ của hắn to cao, lực lưỡng hơn bao nhiêu lần, ánh mắt đám người bên dưới vẫn sẽ tập trung vào hắn, tuyệt không một ai dám xem thường người nam nhân thoạt nhìn có chút gầy yếu trước mặt, tựa hồ sự ngoan cường độc nhất vô nhị của người Trung Quốc đã thấm nhuần vào xương cốt, trở thành một phần thân thể hắn.

Hắn xưa nay chưa bao giờ sợ thất bại hay vấp ngã, ngay từ đầu đã không có mấy người tin rằng hắn sẽ sống sót nổi ở nơi này, nhưng bao nhiêu lần đối mặt với tử thần, hắn vẫn đứng nguyên đó, không bị trói buộc, không sinh kiêu ngạo. Thuốc lá trong túi quần vẫn là loại thuốc phổ thông nhất, ngược lại, hắn không có hứng thú với xì gà của đám nhà giàu mới nổi, không cần biết bọn bọn chúng thích thật hay chỉ coi đó là một thứ tượng trưng cho thân phận của mình.

Nhưng thân phận hắn cần dùng một điếu xì gà để chứng mình sao?

Nói hắn cuồng cũng có chút đúng, đại khái chắc là vì sự kiêu ngạo khắc sâu trong cốt tủy đi.

Khi đối thủ ngã xuống trước mình, Diệp Tu không hề biểu lộ thái độ hay cử chỉ vũ nhục nào để ăn mừng chiến thắng, chỉ thản nhiên nhận lấy áo choàng ngoài từ tay người đại diên, tìm khắp nơi xem thuốc lá để đâu, khi nhớ ra chúng đã bị Hàn Văn Thanh vứt hết sẽ trưng ra vẻ mặt phiền muộn, lẩm bẩm trong miệng muốn đem đồ lót của người kia vứt hết trên đường cái. Khi hắn hòa vào dòng người đông đúc không khác gì một thanh niên vô công rồi nghề.

Không phải ngông nghênh, tùy tiện cà lơ phất phơ mới là dáng vẻ của Diệp Tu.

Trước đây có một cô bé sùng bái hắn, lắp bắp chìa cuốn sổ nhỏ ra xin chữ kí, Diệp Tu nở nụ cười hiền hòa, nhanh chong phóng tay ra một chữ kí rồng bay phượng múa (nói đúng hơn là xiên xiên vẹo vẹo) cho cô bé đó.

Chỉ có khi đối diện với bộ mặt than giả vờ đứng đắn của Hàn Văn Thanh, Diệp Tu mới hoàn toàn thả lỏng bản thân, luôn miệng phun lời rác rưởi. Theo như logic của hắn thì những lời đó dưới giường là lời rác rưởi còn trên giường tính là tình thú. Hàn Văn Thanh thật sự không cảm thấy mấy lời như “Lão Hàn có phải dạo gần đây anh ăn không ngon miệng, để Tiểu Hàn đệ đệ đói đến gầy rồi” có chút tình thú nào.

Cách sống tùy tiện của Diệp Tu khiến hắn cảm thấy rất thỏa mái, yêu chính là yêu, tuyệt không mập mờ, không cần mấy thứ làm nền như khởi thừa chuyển hợp khiến hắn phải bận lòng. Với hắn, yêu chính là một con đường thẳng tắp, tựa như khoảnh khắc đầu tiên hắn nhìn thấy Hàn Văn Thanh liền vừa ý, tiến thẳng bước đến trước mặt người nọ.

Thời gian?

Ở tuổi này, thứ bọn họ không thiếu nhất chính là thời gian, những chọn dấng thân vào con đường này, ngay cả việc ngày mai còn được thấy ánh mặt trời hay không cũng không chắc, cái gọi là hứa hẹn một đời chẳng qua cũng chỉ là lời nói đầu môi, một hiệp định không có giá trị. Giữa hắn và Hàn Văn Thanh chưa từng có hứa hẹn gì, cả hai đều biết lời hứa như vậy, cho đi không nổi.

~ ~ ~
Diệp Tu mở cửa ra, giày còn chưa cởi ra đã thấy đối diện là Hàn Văn Thanh đang ngồi trên ghế sô pha giữa nhà, không xem TV cũng không đọc sách, hệt như một khúc gỗ, nghe tiếng mở cửa lập tức ngẩng đầu lên, không có lời ngọt ngào rót tai nào, kiểu người thẳng thắng này vừa hay chính là loại hắn thích. Diệp Tu lười mang dép, trực tiếp đi đến ngồi lên người Hàn Văn Thanh, người kia nhíu mày, muốn ép Diệp Tu mang dép. Hắn cúi đầu nhìn thẳng vào mắt Hàn Văn Thanh, sau đó hôn lên gương mặt và mái tóc của người trước mặt, “Lão Hàn, làm một lần đi.”

Hôm nay hắn còn sống, sẽ không nghĩ đến chuyện của ngày mai.

Ngôi vương duy nhất, cuối cùng sẽ có một ngày bọn hắn phải dùng mệnh để tranh đoạt.

Trước khi ngày đó đến, hắn lựa chọn cứ cùng Hàn Văn Thanh lăn giường đã.

“Chúc may mắn.” Diệp Tu nói với đối phương.

“Chúc may mắn.” Hàn Văn Thanh đáp lại hắn.

Có lẽ ngày mai sẽ chết, nhưng cũng không thể thay đổi việc hoan lạc của hôm nay.

END.

(Thật sự rất thích fic này, ngôn từ trần trụi nhưng không thô tục, tình cảm của Hàn Diệp rất thẳng thắn, chưa kể setting còn ngầu lòi ra.
Ú là con chuyên gia ngâm fic, trong gần chục fic Ú đã nhận, đây là cái duy nhất mà Ú chịu làm xong chỉ trong 2 ngày. Bình thường fic có 1k chữ cũng ngâm được 3 tháng, mỗi ngày đều mở QT mà 1 tuần không xong được 2k chữ, tự thấy 4k cho hai ngày quả là tiến bộ vượt bậc.
Mặc dù khi sản phẩm cho beta vẫn bị sửa đỏ lè, nhưng vẫn siêu ưng ý với lần edit này.)
 
Last edited:

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#2
AHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH
 

Bình luận bằng Facebook